Diệp Quân chợt ngự kiếm bay lên, lao thẳng về phía gã ta.
Oanh!
Một vùng kiếm quang nổ tung.
Sau đó, Mông Chiêu bị đánh bay ra xa.
Mông Chiêu bị đánh tỏ vẻ ngơ ngác, gã ta yếu đến thế sao?
Sau khi đánh bay Mông Chiêu, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, cùng lúc đó, hắn chắp ngón tay, kiếm Trật Tự bay ra, càn quét khắp xung quanh với tốc độ rất nhanh, nhưng hắn vẫn không thể phát hiện ra người trong bóng tối.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Lúc này, ngọn đèn cổ ở phía xa chợt rung lên, sau đó, lại có một tia sáng màu xanh như đao phong mở rộng ra với tốc độ rất nhanh, khi nhìn thấy thì nó đã đến trước mặt hắn.
Diệp Quân híp mắt, lần này hắn không phòng ngự mà thẳng thừng chém xuống một kiếm.
Dưới sự gia trì của hai loại kiếm ý, có thể nói uy lực chiêu kiếm này của hắn đã đạt tới một mức độ vô cùng đáng sợ.
Nhưng khi kiếm chạm vào ánh lửa xanh, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, vì lại có một phần lực lượng xuyên qua kiếm đánh lên người hắn.
Oanh!
Diệp Quân ngay lập tức bị đánh bay, lần này hắn bay xa khoảng mấy nghìn trượng, khi dừng lại thì cơ thể hắn lại nứt ra.
Tay phải Diệp Quân khẽ rung, lựa chọn đánh vỡ cơ thể, sau đó hắn động tâm niệm, kiếm ý trật tự và kiếm ý vô địch nhanh chóng ngưng tụ, một thân thể kiếm ý mới xuất hiện.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn cổ phía xa với nét mặt nặng nề, ngọn đèn này cũng có chút bản lĩnh đấy.
Lúc này, Mông Chiêu phía xa chợt giơ dao lên xông đến chỗ Diệp Quân, Diệp Quân cau mày, hắn giơ tay lên chém xuống một kiếm.
Ầm!
Chiêu kiếm này ngay lập tức khiến Mông Chiêu phải lùi lại cả nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, Mông Chiêu tỏ vẻ ngơ ngác, gã ta không tin là mình có thể yếu đến mức đó.
Diệp Quân không để tâm đến Mông Chiêu mà chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ trong nháy mắt, thần thức của hắn đã bao trụm mấy trăm nghìn trượng xung quanh.
Hắn muốn tìm ra người đang lẩn trốn.
Nhưng sau khi dùng thần thức quét qua một lượt, hắn vẫn không phát hiện ra đối phương.
Diệp Quân cau mày.
Lúc này, ngọn đèn cổ phía xa chợt rung lên.
Diệp Quân biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
Vụt!
Một tia kiếm quang bay về phía ngọn đèn cổ, nhưng khi kiếm quang đến gần, ngọn đèn kia chợt bộc phát ra ánh lửa xanh đáng sợ.
Ầm!
Diệp Quân bị đánh bay một lần nữa, vừa dừng lại, hắn chợt phát hiện bản thân đang ở trong một không gian đặc biệt, nói đúng hơn là một lồng giam, xung quanh hắn là những tia chớp to như cây cột.
Lúc này, ngọn đèn cổ kia lại xuất hiện trước mặt hắn, trong ngọn đèn có ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Trật Tự trong tay hắn rung động dữ dội, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự dâng trào từ trong cơ thể hắn như thuỷ triều.
Ngọn đèn cổ kia bỗng dưng biến thành một cột lửa xanh lao thằng về phía hắn.
Diệp Quân chợt mở mắt đâm tới một kiếm.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Lúc này, hắn mới thật sự coi người bí ẩn trong bóng tối là đối thủ cùng đẳng cấp với mình.
Vào khoảnh khắc kiếm chém ra, uy lực của kiếm Trật Tự trong tay hắn thoáng chốc tăng vọt.
Ầm!
Một vùng kiếm quang bộc phát từ chỗ Diệp Quân đứng, trong nháy mắt, những tia chớp xung quanh vỡ tan tành, ánh lửa và kiếm quang lan ra xung quanh như những cơn sóng.
Một lúc lâu sau đó, khu vực này mới bình thường trở lại.
Diệp Quân cầm trường kiếm trên tay xuất hiện ở chỗ cách đó vạn trượng.
Quanh người hắn có hai loại kiếm ý lượn vòng.
Cuối tầm mắt hắn là một cô gái mặc trường bào xanh.
Tả Hi!
Cô ta đang cầm một ngọn đèn cổ trong tay.
Tả Hi nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh.
Lúc này, Mông Chiêu bỗng xuất hiện sau lưng Diệp Quân, gã ta cầm con dao sắc bén trong tay nhìn thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói với Tả Hi: “Người của học viện Thần Pháp à?”
Tả Hi gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nhìn ngọn đèn trong tay cô ta: “Đây là thần khí gì vậy?”
Tả Hi đáp: “Đèn Nam Minh Ly Hoả, đứng thứ hai trong mười thần khí”.
Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vì sao không sử dụng thanh thần kiếm này của ngươi?”
Đương nhiên Diệp Quân biết cô ta đang nói tới kiếm Thanh Huyên, hắn lập tức cười nói: “Thanh kiếm kia dùng nhiều sẽ bị nghiện”.
Bây giờ hắn vẫn sử dụng kiếm Thanh Huyên rất cẩn thận, vì dù đến nơi này, nó vẫn mạnh một cách quá đáng.
Dùng nhiều thì hắn sẽ bị lệ thuộc, điều này không có lợi cho việc phát triển kiếm Trật Tự của hắn.
Dù trong trận chiến khi nãy hắn vẫn chịu khá nhiều thiệt thòi, nhưng hắn cũng nhận ra được một vài vấn đề của mình, biết sức mạnh của mình bây giờ, dùng kiếm Thanh Huyên sẽ không nhận thức được rõ như thế.
Diệp Quân chợt cất lời: “Bảo người đang ẩn náu ra đây đi!”
“Ha ha!”
Lúc này, cách đó trăm trượng có một nhóm người áo đen bí ẩn đột nhiên xuất hiện, có mười mấy người đều mặc đồ giống nhau, đeo mặt nạ.
Sau khi nhóm người này xuất hiện, trong mắt Tả Hi và Mông Chiêu đều lộ vẻ kiêng dè.
Diệp Quân cũng sa sầm mặt, đám người này cho hắn một cảm giác nguy hiểm, hắn nhìn thoáng qua nét mặt Tả Hi, sau đó cau mày.
Người áo đen dẫn đầu chợt nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cất lời: “Được rồi, ta đầu hàng”.
Sau đó, hắn mở lòng bàn tay, tâm luật pháp Vô Thượng kia bay thẳng đến trước mặt Mông Chiêu…
Chương 2267: Cuốn hết mọi thứ
Đầu hàng?
Mông Chiêu ngây ngẩn nhìn tim pháp luật Vô Thượng trước mặt, tên này làm gì thế?
“Bỏ xuống”.
Lúc này trong đầu gã bỗng vang lên giọng nói của Tả Hi.
Mông Chiêu hoàn hồn, đây là muốn đổ trách nhiệm cho gã, ý đồ xấu xa, nhưng sau đó nghĩ lại, đây chẳng phải là cơ hội của mình sao?
Chỉ cần chạy khỏi đây, người dị vực chẳng thể làm gì được gã.
Nghĩ tới đây, gã dứt khoát thu hồi tim pháp luật Vô Thượng, sau đó xoay người biến mất vào nơi xa như mũi tên tuột khỏi dây.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tả Hi hiện lên tia thất vọng, cho dù cô ta có hiền hòa thì lúc này cũng phải nói: “Đồng đội heo”.
Ngay khi Mông Chiêu biến mất, mười mấy người đồ đen bỗng biến mất khỏi đó rồi chạy theo gã.
Nhưng người mặc áo đen dẫn đầu không đi theo gã, ông ta quay người nhìn tim dị thần, trong mắt đầy vẻ cung kính và sùng bái, dĩ nhiên cũng có tia phức tạp.
Dị Thần!
Cường giả ở cấp bậc này chính là thần ở dị vực.
Người đồ đen dẫn đầu bỗng đi về phía tim dị thần.
Sắc mặt Tả Hi ở cách đó không xa sa sầm.
Diệp Quân bỗng xuất hiện bên cạnh cô ta: “Hợp tác không?”
Tả Hi quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thế nào?”
Tả Hi không do dự gật đầu.
Diệp Quân nói: “Ta đến trước, cô nhìn rồi ra tay”.
Vừa dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Ở cuối tầm nhìn, người đồ đen dẫn đầu bỗng dừng lại, ông ta xoay người tung ra một quyền.
Bụp!
Kiếm quang của Diệp Quân bị đánh vỡ tan, hắn cũng lùi về sau gần cả ngàn trượng.
Nhưng ngay lúc này một tia sáng màu xanh bỗng bay đến.
Người đàn ông đồ đen cau mày, đưa tay lên đỡ, một màn chắn rộng đến mức không có ranh giới chặn ngang trước mặt ông ta.
Vù!
Tia sáng màu xanh bị chặn lại.
Tả Hi ở đằng xa cau chặt mày.
Người đồ đen đó không đi lấy tim dị thần nữa mà lao đến chỗ Tả Hi.
Đòn tấn công của ông ta giống như một dòng nước khá mạnh quét qua, người chưa đến mà đòn tấn công đã đến trước, uy lực sức mạnh cực mạnh khiến Tả Hi không thở được.
Lúc này vẻ mặt Tả Hi trở nên nghiêm trọng, cô ta nhận ra cô ta đã đánh giá thấp đám dị đoan ở dị vực này rồi.
Không dám sơ suất, cô ta thầm niệm chú, ngọn đèn cổ trong tay cô ta bỗng bắn ra, ngọn lửa cao vạn trượng cuốn lấy tất cả.
Thế nhưng ngọn lửa không thể ngăn được người đàn ông đồ đen dẫn đầu, sức mạnh cực mạnh của ông ta thế mà đã xé rách một lỗ lớn ra khỏi từ ngọn lửa, những người khác lập tức lao tới trước mặt Tả Hi.
Tả Hi biến sắc, một cái khiên trong suốt như thủy tinh bỗng chắn trước mặt cô ta.
Rầm!
Tả Hi lập tức bị chấn động văng ra ra cả mấy ngàn trượng.
Người đồ đen dẫn đầu đang muốn thừa thắng xông lên, một tia kiếm quang bỗng lao đến từ phía sau ông ta, nhát kiếm này nhanh như chớp.
Người đồ đen nhíu mày, không dám đối đầu trực diện với nhát kiếm này, ông ta xoay người tung ra một đấm.
Bốp!
Diệp Quân lùi lại phía sau.
Nhưng lúc này, một cây châm lửa dài đột nhiên bắn ra phía sau người đồ đen, người đồ đen bỗng quay người lại, đang định ra tay, cây châm lửa dài rung lên, sau đó biến thành hàng ngàn cây châm.
Đồng tử người đồ đen trợn to, hai cánh tay vội giơ lên.
Ầm!
Sau một tiếng nổ chói tai vang lên, người đồ đen lập tức văng ra xa. Ngay khi ông ta văng ra xa, một tia kiếm quang bỗng lao đến.
Bổ đao!
Vèo!
Người đồ đen lùi về sau đến mấy ngàn trượng.
Diệp Quân đang định ra tay thì chợt cau mày, vội vàng dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đồ đen, xung quanh người đồ đen cách đó không xa tỏa ra luồng sáng đen kỳ lạ, sức mạnh của mấy cây châm lửa dài trước lại bị luồng sáng đen kỳ lạ này chặn lại.
Diệp Quân nhíu mày, hắn không ngờ cường giả dị vực này lại mạnh như thế.
Người đồ đen chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân và Tả Hi, sau khi nhìn Diệp Quân, ông ta lại dời mắt nhìn Tả Hi.
Ý đồ của ông ta giống Diệp Quân trước đó, muốn giải quyết Tả Hi thi pháp này trước.
Cơ thể người đồ đen bỗng trở nên hư ảo.
Diệp Quân híp mắt, hắn bước đến trước, hai luồng kiếm ý tràn vào trong kiếm Trật Tự trong tay.
Diệp Quân chém ra một nhát kiếm.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử.
Nhát kiếm này khác trước hoàn toàn, một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức cuốn hết mọi thứ. Ầm!
Sau khi một tia kiếm quang bộc phát, Diệp Quân và người đồ đen đó cùng lùi về sau, chưa được bao lâu thì Diệp Quân bỗng cảm thấy mình rơi vào trên đống bông gòn. Hắn quay đầu lại nhìn, lúc này sau lưng hắn xuất hiện một tia sáng mềm mại, những tia sáng đó đang đỡ lấy hắn, không chỉ thế mà trên người hắn còn có rất nhiều ánh sáng xanh, những tia sáng đó đang nhanh chóng chữa lành vết thương cho hắn.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, tốc độ chữa trị này hơn hẳn cây thần tự nhiên của hắn.
Tả Hi nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân xoay người nhìn về người đồ đen dẫn đầu, lúc này người đồ đen cũng đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay sau đó cả hai cùng biến mất.
Đúng lúc này, Tả Hi bỗng xòe tay ra, một chiếc gương đồng cổ bỗng bay ra từ trong lòng bàn tay, ngay sau đó một tia sáng màu đồng bay ra, sau đó đi vào cơ thể Diệp Quân ở đằng xa, cả cơ thể Diệp Quân bỗng bốc lên một ngọn lửa màu đồng cổ.
Diệp Quân trợn tròn mắt, chém mạnh một nhát.
Ầm!
Chương 2268: Đồ ngốc
Người đồ đen bỗng bị nhát kiếm của hắn đánh văng ra xa cả vạn trượng.
Người đồ đen ngây người.
Diệp Quân sửng sốt, hắn hơi khó tin nhìn ngọn lửa rực cháy trên người mình, hắn phát hiện ngọn lửa đang cháy này ít nhất có thể làm cho sức mạnh của hắn tăng thêm bố phần, không phải là sức mạnh thân xác mà là sức mạnh kiếm đạo.
Thật sự rất bất thường.
Diệp Quân khó tin nhìn Tả Hi, Tả Hi vẫn rất bình tĩnh, không nói gì, chỉ quay lại nhìn hắn.
Phải nói là lúc này Diệp Quân vô cùng ngạc nhiên, hắn nhận ra hình như mình đã đánh giá thấp học viện Thần Pháp ở khu vực Thần Hư này rồi.
Thần pháp của mấy người này quả thật hơi nghịch thiên.
Lúc này ánh mắt của người đồ đen ở phía xa cũng trở nên nghiêm trọng, ông ta ngẩng đầu nhìn Tả Hi, trong mắt lóe lên tia sát ý, cả người ông ta trở nên hư ảo.
Diệp Quân biến sắc, hắn biến thành tia kiếm quang lao lên trời.
Hắn biết người dị vực này muốn giải quyết nữ Thần Pháp Sư này trước, dĩ nhiên hắn phải ngăn lại.
Mặc dù tốc độ của người đồ đen rất nhanh nhưng tốc độ của Diệp Quân cũng không hề thua kém, hơn nữa lúc này hắn còn có được thần pháp của Tả Hi trợ sức, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều tăng lên rất nhiều, thế nên khi người đồ đên lao tới trước mặt Tả Hi, thanh kiếm của Diệp Quân đã chạm tới phía sau ông ta.
Người đồ đen nhíu mày, ông ta không dám đối đầu với kiếm của Diệp Quân nên phải xoay người tung một đòn vào Diệp Quân.
Vèo!
Sau khi một tiếng nổ vang lên, người đồ đen bị đánh văng ra xa, lúc này sức mạnh của ông ta đã không thể đánh lại Diệp Quân nữa.
Sau khi đánh văng người đồ đen, Diệp Quân lại lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến.
Người đồ đen ở đằng xa nheo mắt lại, ông ta xòe tay ra, ngay sau đó một thanh đao cong dài được bọc vỏ xuất hiện trong tay ông ta.
Ông ta bỗng lao đến trước, tay phải rút mạnh thanh đao chém một nhát.
Vụt!
Ngay khi đao kiếm vừa chạm nhau, một luồng đao khí và kiếm khí đáng sợ nổ tung, sau đó lan đến mấy chục vạn trượng, hai người cũng cùng lùi về sau cả mấy vạn trượng. Người đồ đen vừa dừng lại, một ngọn đèn cổ xuất hiện trên đầu ông ta, thoáng chốc một cột sáng màu xanh đáng sợ rơi thẳng xuống.
Người đồ đen biến sắc, ông ta bỗng giơ đao lên trước ngực.
Ầm!
Từng đao ý đáng sợ cuồn cuộn lao ra khỏi cơ thể ông ta, sau đó tạo thành một màn chắn bảo vệ rất dày trước mặt ông ta.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, hắn không ra tay với người đồ đen mà lao về phía tim dị thần ở đằng xa.
Thấy thế người đồ đen biến sắc, ông ta muốn dùng sức phá vỡ cột sáng ngọn lửa đó, nhưng khi ông ta chém một nhát đao, cột sáng lửa đó cũng chỉ xuất hiện vài vết nứt, lúc này Diệp Quân đã lao đến trước tim dị thần đó rồi.
Khi nhìn thấy Diệp Quân đi thẳng đến lấy tim dị thần, Tả Hi hơi do dự vì sợ mình sẽ bỏ chạy sau khi lấy được tim dị thần, lúc đó chắc chắn cô ta sẽ không thể ngăn được cường giả dị vực trước mặt này.
Cô ta do dự có nên bỏ qua cho cường giả dị vực này không.
Lúc này, Diệp Quân nhìn tim dị thần màu đỏ sậm, không chút do dự cất nó đi, hắn không bỏ chạy mà xoay người biến thành một tia kiếm quang đâm mạnh vào cường giả dị vực đó.
Vèo!
Cột sáng lửa đó lập tức vỡ tan, cường giả bí ẩn đó cũng bị hắn làm cho văng ra xa.
Diệp Quân chạy đến cạnh Tả Hi: “Đi thôi”.
Nói rồi hắn đưa Tả Hi vào trong Tiểu Tháp, sau đó ngự kiếm bay đi rồi biến mất ở tận đằng xa.
Sau khi dừng lại, người đồ đen bí ẩn đó ngẩng đầu lên nhìn kiếm quang đó, ánh mắt sầm lại một cách đáng sợ.
…
Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Tả Hi ngây người ra một lúc.
Cô ta hơi khó tin nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.
Diệp Quân không chạy trốn mà liên tục dùng thần thức nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc bên phải vang lên tiếng đấu nhau.
Diệp Quân lập tức đổi hướng, ngự kiếm bay về phía bên phải.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy Mông Chiêu, lúc này Mông Chiêu đang đánh chết mười mấy người đồ đen, mặc dù sức mạnh của mười mấy người đồ đen này không mạnh bằng người đồ đen thủ lĩnh kia, nhưng cũng không thể xem thường, lúc này Mông Chiêu đã bị thương nặng…
Thấy Diệp Quân xuất hiện, Mông Chiêu sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên sa sầm.
Diệp Quân nhìn Mông Chiêu: “Không muốn chết thì đưa tim pháp luật Vô Thượng ra đây cho ta”.
Mông Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, Diệp Quân xoay người định đi, Mông Chiêu vội nói: “Khoan đã”.
Nói rồi gã vội đưa tim pháp luật Vô Thượng cho Diệp Quân.
Mặc dù thứ này rất hấp dẫn nhưng lúc này gã đã tỉnh táo, tính mạng quan trọng hơn.
Sau khi cất nó đi, Diệp Quân nói: “Nếu ngươi đưa tim pháp luật Vô Thượng này cho đám người dị đoan này, chẳng phải ta sẽ xong rồi sao? Ngươi là đồ ngốc!”
Nói rồi hắn xoay người bỏ chạy.
Mông Chiêu: “…”
Chương 2269: Xem như hợp tác
“A!”
Mông Chiêu bỗng tức giận gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
Gã muốn giết người!
Mẹ nó chứ, đây là bức chết người khác đấy.
Bắt nạt người ta quá đáng.
Tức đến run bần bật.
Sau khi Mông Chiêu không còn tim pháp luật Vô Thượng nữa, dĩ nhiên người đồ đen của dị vực đó sẽ không gây rắc rối cho gã nữa, mà quay sang đuổi theo Diệp Quân, nhưng tốc độ của họ kém xa Diệp Quân.
Bây giờ mục đích của Diệp Quân là rời khỏi chiến trường này, hắn tăng tốc độ của mình lên đến mức cực hạn.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy tia sáng.
Diệp Quân híp mắt, đang định tăng tốc thì thời không trước mặt hắn bỗng trở nên méo mó, ngay sau đó một đao quang kỳ lạ bay ra.
Diệp Quân chém một nhát kiếm đến.
Vèo!
Đao quang kỳ lạ đó bị hắn ép lùi lại.
Lúc này đột nhiên vào vài người đồ đen xuất hiện xung quanh hắn.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về người đàn ông đồ đen cách đó không xa, người đàn ông đồ đen cầm một thanh đao dài, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Người đồ đen dẫn đầu khàn giọng nói: “Để lại đồ, ngươi đi đi”.
Lúc này Tả Hi cũng xuất hiện ở một bên, cô ta nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bỗng xòe tay ra, tim dị thần bay đến trước mặt Tả Hi.
Tả Hi nhìn Diệp Quân một hồi, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, người đàn ông này cũng hiểu chuyện thật.
Cô ta ra đây không phải là để giúp Diệp Quân.
Mục đích của cô ta cũng rất rõ ràng, họ có thể hợp sức với nhau nhưng lợi ích không thể chỉ một mình cô ta mới lấy được, cô ta không ngờ mình chưa nói mà Diệp Quân đã hiểu ý của cô ta.
Nghĩ đến đây cô ta không khỏi nhớ đến Mông Chiêu, cô ta cau mày.
Tả Hi cất tim dị thần đi, cô ta xoay người nhìn người đồ đen dẫn đầu, bây giờ cô ta và Diệp Quân cùng một phe.
Người đồ đen dẫn đầu nhìn hai người: “Ra tay đi”.
Nhưng lúc này Tả Hi bỗng giơ tay trái ra, cô ta vung nhẹ lên.
Dưới chân hai người, một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện.
Thấy thế, người đồ đen dẫn đầu biến sắc, gã lao mạnh về phía trước, chém một nhát đao về phía hai người.
Nhưng khi đao của gã lao đến trước mặt hai người, hai người đã biến mất.
Dịch chuyển đi rồi!
Sắc mặt người đồ đen bỗng trở nên cực kỳ hung dữ, như nghĩ đến điều gì gã bỗng quay đầu nhìn sang bên phải, tận cuối đó chính là Mông Chiêu vẫn chưa rời đi…
Thấy người đồ đen dẫn đầu, Mông Chiêu biến sắc: “Đệch…”
Lúc này người đồ đen đã lao đến chỗ y.
Mông Chiêu: “…”
…
Lúc mở mắt ra, Diệp Quân đã ở trong một đại điện, nói chính xác hơn là trong một phòng sách.
Nhưng phòng sách này hơi lớn.
Trên giá sách xung quanh đều là những cuốn sách cổ màu đen rất dày, đi đến một giá sách trong đó nhưng lại bị màn chắn vô hình ngăn lại.
Lúc này đằng sau hắn bỗng vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân xoay người nhìn sang, người đến là Tả Hi.
Tả Hi nhìn Diệp Quân: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đây là?”
Tả Hi bình tĩnh nói: “Học viện Thần Pháp”.
Diệp Quân nhìn Tả Hi: “Cô dịch chuyển ta đến đây à?”
Tả Hi nói: “Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào”.
Nói rồi cô ta bước đến trước bàn sách ở một bên rồi ngồi xuống, cô ta lấy một cây bút màu vàng ra bắt đầu vẽ.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta nghe Phạn Đế Chiêu nói học viện Thần Pháp từng là học viện Cung Đình của đế quốc Thần Hư?”
Tả Hi để bút xuống, sau đó nói:
“Vậy cô ta có nói với ngươi là sau đó tại sao học viện Thần Pháp lại thoát khỏi đế quốc Thần Hư không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tả Hi nhìn Diệp Quân: “Mục nát”.
Diệp Quân cau mày: “Mục nát?”
Tả Hi gật đầu: “Đế quốc Thần Hư cực kỳ thối nát. Để tranh giành Vô Thượng Thần Ấn, nội bộ hoàng thất họ làm đủ mọi điều kinh tởm, ngươi có biết tại sao chiến tướng Khung Dã lại thất thủ không? Đó là vì nội bộ đế quốc Thần Hư chúng cố ý làm thế, vì thực lực của chiến tướng Khung Dã đe dọa nghiêm trọng đến họ nên họ hợp tác với dị vực hại chết chiến tướng Khung Dã”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Phạn Chiêu Đế làm à?”
Tả Hi lắc đầu: “Không phải cô ta, lai lịch của cô ta không hề nhỏ, cô ta là một người rất mạnh, cả về thực lực lẫn năng lực. Cho dù là ở trong đế quốc Thần Hư, cô ta cũng có thể được xếp trong top ba, tiếc là cô ta sinh ra muộn quá, nếu cô ta sinh ra sớm hơn mấy vạn năm, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng hiện tại mọi thứ đã quá muộn, cho dù là học viện Thần Pháp bọn ta hay tộc Cự Nhân Thiên Nhung, hay tộc Thiết Thần đều không thể quay trở lại đế quốc Thần Hư”.
Diệp Quân nói: “Các cô có biết cô ta muốn thống nhất cả khu vực Thần Hư không?”
Tả Hi gật đầu: “Cô ta chưa từng có ý định che giấu, nhưng bây giờ là chuyện không thể. Không nói đến các dị đoan của dị vực đó, nếu bây giờ cô ta muốn ra tay, ba nhà bọn ta sẽ bắt tay nhau đối phó với cô ta”.
Cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Cô ta tìm ngươi đến chắc chắn là muốn lợi dụng ngươi, ngươi thông minh như vậy chắc cũng biết điều này”.
Diệp Quân nói: “Xem như hợp tác vậy”.
Tả Hi nhìn Diệp Quân: “Ngươi không thắng nổi cô ta đâu”.
Diệp Quân lắc đầu: “Hiện giờ ta vẫn chưa lựa chọn”.
Tả Hi cau mày.
Diệp Quân cười nói: “Không biết cô nương tên gì?”
Tả Hi nói: “Tả Hi”.
Diệp Quân gật đầu: “Tả cô nương, có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Tả Hi bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn Tả Hi, Tả Hi nhìn hắn: “Có thể vào trong tháp của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dứt lời hắn dẫn Tả Hi vào trong Tiểu Tháp.
Chương 2270: Không có chủ nhân càng tốt
Sau khi vào Tiểu Tháp, vẻ mặt Tả Hi dần trở nên nghiêm túc, cô ta đưa tay phải ra nhẹ nhàng chạm vào thời không trước mặt, hơi khó tin nói: “Làm sao mà làm được thế?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng không biết”.
Tả Hi quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Ta bỗng phát hiện bọn ta đánh giá thấp ngươi rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Tả Hi cô nương, ta phải về rồi”.
Nói rồi hắn dẫn Tả Hi rời khỏi Tiểu Tháp.
Diệp Quân nói: “Tạm biệt”.
Hắn xoay người rời đi.
Tả Hi đứng đó nhìn Diệp Quân rời đi, nhíu chặt mày.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi phòng sách, hắn ngự kiếm bay đi rồi biến mất ở tận chân trời.
Vừa trở lại Vương Thành, Phạn Chiêu Đế xuất hiện trước mặt hắn, cô ta cười ẩn ý: “Ta còn tưởng ngươi ở học viện Thần Pháp không về chứ”.
Diệp Quân nói: “Tim dị thần ở học viện Thần Pháp, ta chỉ lấy được tim pháp luật Vô Thượng thôi”.
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đủ rồi, đi theo ta”.
Nói rồi cô ta xoay người đi về phía xa.
Diệp Quân đi theo Phạn Chiêu Đế đến một tinh không, trong tinh không này có rất nhiều mảnh vỡ pháp luật Vô Thượng, có đến hàng ngàn mảnh.
Nhìn thấy nhiều như thế, Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phạn Chiêu Đế xoay người nhìn Diệp Quân: “Ta bảo vệ ngươi, ngươi hấp thụ tim pháp luật Vô Thượng này”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có vấn đề khác không?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Sẽ trở nên mạnh hơn”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, một lúc sau hắn gật đầu: “Hấp thụ thế nào?”
Phạn Chiêu Đế bật cười: “Ta biết ngươi đang thắc mắc mục đích của ta là gì, ta có thể nói rõ với ngươi rằng ngươi không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần nâng cao sức mạnh của mình là được”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, tim pháp luật Vô Thượng xuất hiện trong tay, cô ta nhìn thoáng qua tim pháp luật Vô Thượng, cười nói: “Không hổ là trái tim của chiến tướng Khung Dã, thật là thuần khiết, rất hiếm thấy”.
Diệp Quân nói: “Nghe nói ông ta bị đế quốc Thần Hư và dị vực hợp tác lại hại chết à”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Quả thật là thế”.
Diệp Quân nhìn Phàn Chiêu Đế cười nói: “Đừng nhìn ta, là những người nắm quyền lực thế hệ đó của đế quốc Thần Hư mới là kẻ bất tài. Chỉ có bản thân không đủ năng lực mới sợ người dưới trướng mình trở nên mạnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Quen cô lâu như thế, cuối cùng cũng nghe được cô nói một tiếng người”.
Phạn Chiêu Đế bật cười: “Được rồi, chúng ta đừng nói mấy lời vô ích nữa, bắt đầu hấp thụ đi”.
Nói rồi cô ta cầm tim Vô Thượng Luật Pháp đập mạnh vào mặt Diệp Quân.
Bốp!
Diệp Quân: “…”
Ngay sau đó, Diệp Quân bỗng mở to hai mắt, phóng toàn bộ kiếm ý của mình ra để trấn áp, vì hắn cảm nhận được năng lượng chứa đựng trong tim Vô Thượng Luật Pháp sắp nổ tung cơ thể mình.
Phạn Chiêu Đế nói: “Ý chí của ông ta ở trong Tiểu Tháp của ngươi à?”
Không đợi Diệp Quân trả lời, cô ta xòe tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay cô ta, cô khẽ lắc, ý chí đáng sợ bị cô ta cưỡng ép lấy ra, nhưng lại bị kẹp vào trong tay cô ta, không thể động đậy.
Tiểu Tháp: “…”
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đây là ý chí của chiến tướng Khung Dã, mặc dù chỉ bằng một phần mười lúc đỉnh cao, nhưng với ngươi hiện tại cũng không nên coi thường, ngươi nên hấp thụ hết đi”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, ý chí đáng sợ đó đi vào giữa trán Diệp Quân.
Ầm!
Hai mắt Diệp Quân đột nhiên mở to, quần áo quanh người hắn bị xé nát, lúc này vô số dòng máu màu vàng xuất hiện trong mạch máu dưới làn da hắn.
Phạn Chiêu Đế nhìn bên dưới Diệp Quân, lắc đầu: “Chỉ có thế thôi”.
Ầm!
Lúc này trong người Diệp Quân bỗng toát ra khí tức huyết mạch đáng sợ.
Huyết mạch phong ma!
Trong tim Vô Thượng Luật Pháp đó không chỉ có sức mạnh Vô Thượng Luật Pháp cường đại mà còn có sức mạnh huyết thống, sức mạnh huyết thống này là huyết mạch vô thượng – huyết thống đầu tiên ở khu vực Thần Hư.
Huyết mạch vô thượng có nguồn gốc từ Thủy tổ nền văn minh của vương triều Thần Hư, huyết mạch này không chỉ dành cho hoàng thất của vương triều Thần Hư, chỉ cần ngươi có thể tu luyện tim Vô Thượng Luật Pháp thì có thể có được huyết mạch vô thượng.
Vào lúc này, khi Diệp Quân bắt đầu hấp thụ tim Vô Thượng Luật Pháp, huyết mạch vô thượng cực mạnh cũng xuất hiện cùng với nó.
Mà huyết mạch phong ma không xuất hiện nữa.
Huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng tồn tại đã khiến nó cảm thấy rất khó chịu, bây giờ lại thêm một loại nữa?
Huyết mạch phong ma cưỡng ép trấn áp huyết mạch vô thượng.
Nhưng lúc này Phạn Chiêu Đế bỗng giơ tay phải ra đặt lên vai Diệp Quân, một luồng sức mạnh trấn áp huyết mạch phong ma.
Huyết mạch phong ma còn muốn phản kháng, nhưng Phạn Chiêu Đế lại cười nói: “Huyết mạch phong ma, thế cục càng lớn thì huyết mạch vô thượng này có thể mang đến năng lượng vô hạn cho chủ nhân của ngươi”.
Huyết mạch phong ma không quan tâm, vẫn muốn cưỡng ép tiêu diệt huyết mạch vô thượng.
Chủ nhân?
Có liên quan gì đến huyết mạch phong ma nó?
Không có chủ nhân càng tốt.