Diệp Quân liên tục lùi về sau dưới sự tấn công kịch liệt của thần lôi màu đỏ.
Ngay khi Diệp Quân lui về phía sau, đôi mắt của ông lão thần bào bỗng từ từ nhắm lại, cả người dần bay lên không trung, miệng thầm niệm một câu thần chú cổ xưa, dần dần có một đại trận màu máu hình ngôi sao sáu cạnh xuất hiện trong tinh không.
Thấy thế Diệp Quân ở phía xa cảm thấy kinh ngạc, hắn biết ông lão này sắp tung ra đại chiêu.
Lúc hắn vừa định ra tay ngăn cản đại chiêu của ông lão, ông lão thần bào đột nhiên cầm pháp trượng trong tay cách không khí chỉ vào Diệp Quân: “Thần phạt”.
Bùm!
Một tia sấm chớp cả vạn trượng bỗng đánh thẳng xuống chỗ Diệp Quân từ trong trận pháp đó.
Thấy thế, Diệp Quân biến sắc, hắn không đối đầu trực diện với tia chớp này mà giơ chiếc khiến cổ bí ẩn đó lên che đỉnh đầu.
Rầm!
Tia chớp vạn trượng đó đáp vào trên chiếc khiến cổ bí ẩn, Diệp Quân bị chấn động rơi thẳng vào trong tinh không.
Lúc này ông lão thần bào bỗng cầm cây trượng vung lên: “Nhốt”.
Diệp Quân đang thất bại bỗng nhíu mày, vì hắn phát hiện thời không xung quanh mình đột nhiên xuất hiện những tia máu sấm sét máu bí ẩn, những tia máu sấm sét này giống như một cái lồng giam, bao vây lấy khu vực mà hắn ở trong đó.
Thấy thế Diệp Quân giơ tay lên chém một nhát kiếm.
Vèo!
Tia chớp trước mặt hắn bỗng nứt ra, tạo ra một lối đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông lão thần bào ở phía xa nhíu mày, ông ta bỗng tiến đến trước một bước, tay cầm pháp trượng chỉ vào Diệp Quân.
Rầm!
Một cột sấm sét từ trên trời rơi xuống đánh thẳng vào Diệp Quân.
Trên không trung, Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên, ngay sau đó cả người hắn lập tức trở nên mờ ảo, thoáng chốc ngàn vạn kiếm quang bắn ra từ trước mặt hắn, sau đó tụ lại thành một thanh kiếm.
Keng!
Nhát kiếm này chém thẳng vào cột sấm chớp đó, cùng lúc đó Diệp Quân dịch người biến thành kiếm quang đánh đến trước mặt ông lão thần bào.
Ông lão thần bào nheo mắt, một chiếc lôi khiên màu đỏ máu xuất hiện trước mặt ông ta.
Vèo!
Khi kiếm của Diệp Quân đâm vào lôi khiên màu đỏ máu đó, lôi khiên đó nổ tung biến thành vô số mảnh vụn lôi quang, bắn ra khắp nơi.
Nhưng lúc này ông lão thần bào đã lùi về sau cả ngàn trượng, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Ông lão thần bào nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ông ta nhíu mày.
Lúc này ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên vì kiếm của Diệp Quân thế mà có thể phá được sấm sét Thần Phạt của ông ta.
Diệp Quân nhìn ông lão thần bào, động đậy một chút lại biến thành kiếm quang rồi biến mất.
Ông lão thần bào híp mắt, tay cầm thần trường chỉ vào phía trước.
Rầm!
Lôi quang bông lao đến từ trong thần trượng của ông ta như thủy triều.
Vèo vèo!
Lôi quang đó bị kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân chém nát, nhưng hắn vẫn chưa vui mừng được lâu, Hỏa Diệm Thần Lôi quang bỗng cuồn cuộn lao đến.
Diệp Quân biến sắc vội vàng giơ khiên lên đỡ.
Bùm!
Một tiếng nổ vang dội, Diệp Quân và chiếc khiên bị hất văng ra xa cả vạn trượng, ngay khi hắn dừng lại, Hỏa Diệm Thần Lôi đó lại ập đến trước mặt hắn, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, đút kiếm Thanh Huyên kiếm vào trong vỏ kiếm, sau đó lại rút kiếm chém một nhát.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Vèo!
Một tiếng kiếm kêu vang lên, từng luồng kiếm quang chém vào trên Hỏa Diệm Thần Lôi đó.
Ầm!
Hỏa Diệm Thần Lôi bị phá tan, biến thành vô số năng lượng bắn ra xung quanh, thoáng chốc toàn bộ vũ trụ tinh hà đều trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông lão thần bào sa sầm mặt mày, ông ta nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sự kinh ngạc đã biến thành chấn động.
Hỏa Diệm Thần Lôi này của ông ta là thần vật cảnh giới Tạo Hóa, thế nhưng lại không thể đỡ được sức mạnh của thanh kiếm này.
Lẽ nào kiếm này là thần vật trên cảnh giới Tạo Hóa?
Ông lão thần bào nhíu chặt mày.
Vẻ mặt của Diệp Quân ở đằng xa bị đánh bay, hơi nghiêm trọng, mặc dù hắn có kiếm Thanh Huyên nhưng thực lực của ông lão trước mắt cũng rất mạnh, hơn nữa đối phương cũng chưa nói gì đã đánh cận chiến với hắn, nếu đối phương nói gì rồi đánh cận chiến với hắn, hắn cũng khó có thể giết đối phương bằng kiếm Thanh Huyên.
Không thể ở lại lâu.
Diệp Quân nhìn xung quanh, quyết định rút lui trước.
Việc cấp bách hiện giờ là tìm được mấy người tỷ tỷ.
Thế nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thời không xung quanh bỗng xuất hiện ba luồng khí tức cực kỳ đáng sợ, sau đó ba pho tượng thần cả ngàn trượng xuất hiện xung quanh hắn.
Nhìn thấy ba pho tượng thần này, Diệp Quân sầm mặt lại.
Ba Thần Tướng!
Mẹ nó!
Lại đến rồi!
Không chạy thoát được.
Diệp Quân lạnh lùng nhìn ba pho tượng, khi hắn vừa định ra tay thì thời không phía sau hắn bỗng tách lìa, sau đó ba người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy ba người phụ nữ, Diệp Quân sửng sốt.
Chính là ba vị cô cô của hắn.
Diệp Thanh Thanh.
Đồ.
Thiên Mệnh Váy Trắng.
Tam Kiếm tập hợp.
Chương 1092: Nói gì cũng sẽ chết
Tam Kiếm tập hợp!
Diệp Quân sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ba vị cô cô đều tới rồi sao?
Ông lão thần bào nhíu mày, nhìn ba người Diệp Thanh Thanh, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Ông lão thần bào đang định nói thì Diệp Thanh Thanh đã biến mất tại chỗ.
Vụt!
Tiếng kiếm bay vang vọng khắp nơi.
Ngay sau đó, Đồ và Thiên Mệnh Váy Trắng cũng biến mất tại chỗ.
Tam Kiếm xuất hiện.
Ba vị thần tướng ở phía xa gầm lên giận dữ, sau đó đánh mạnh xuống.
Ba mảnh tinh thần vũ trụ áp mạnh về phía ba người Diệp Thanh Thanh.
Lúc này, Diệp Quân nói: “Thanh Thanh cô cô!”
Diệp Thanh Thanh quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến tay Diệp Thanh Thanh: “Dùng cái này đi!”
Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, sau đó nhận lấy kiếm Thanh Huyên, hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía tượng thần.
Xẹt!
Mảnh vũ trụ tinh hà bị Diệp Thanh Thanh chém nát, đồng thời, tượng thần cũng bị kiếm quang chém vỡ vụn.
Dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân thầm thở dài, sức mạnh của Thanh Thanh cô cô cộng thêm kiếm Thanh Huyên quả là vô địch.
Ba vị cô cô cùng giải quyết ba pho tượng thần, còn ông lão thần bào thấy tình thế không ổn cũng đã rút lui.
Áp đảo hoàn toàn!
Diệp Thanh Thanh quay lại nhìn Diệp Quân, bà ấy chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân.
Diệp Quân định nhận lại thì kiếm Thanh Huyên hóa thành một đạo kiếm quang bay vụt lên trời, biến mất ở cuối vũ trụ tinh hà.
Thấy vậy, Diệp Quân liền sững sờ.
Ý gì vậy?
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, thấy rất hả hê.
Diệp Quân không nói nên lời.
Lúc này, Thiên Mệnh Váy Trắng ở bên cạnh an ủi: “Chắc là cha sợ con quá ý lại vào ngoại vật thôi, đừng nghĩ nhiều, con chắc chắn là con ruột của ông ấy”.
Diệp Quân: “…”
Hắn vốn không nghĩ đến điều này, nhưng nghe cô cô váy trắng nói vậy, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Thanh Thanh nói: “Ba người bọn ta có một ý kiến, con muốn nghe thử không?”
Diệp Quân đáp: “Con không cần nghe”.
Ba vị cô cô nhíu mày.
Diệp Quân vội vàng nói: “Cô cô nói gì con nghe cái đó”.
Ba vị cô cô sững sờ, Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Thằng nhóc này!”
Đồ cũng lắc đầu cười.
Thằng nhóc này được thừa hưởng chút tính cách của cha, đôi khi rất nghịch ngợm.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, nói: “Chúng ta đã quyết định dẫn con đi ra ngoài rèn luyện, con có đi không?”
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Ba người cùng dẫn con đi sao?”
Diệp Thanh Thanh lườm hắn: “Đừng có mơ, con chỉ có thể chọn một người thôi, con chọn đi!”
Nói xong bà ấy đặt tay trái lên chuôi kiếm.
Thấy vậy, Diệp Quân sững sờ, đây là ý gì?
Ba người phụ nữ cùng nhìn Diệp Quân.
Diệp Thanh Thanh lạnh lùng như khối băng.
Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười dịu dàng như gió xuân.
Đồ cười như không cười, mang theo vẻ giễu cợt.
Diệp Quân thấy hơi khó xử.
Hắn nên chọn ai?
Chọn ai cũng sẽ đắc tội với hai người còn lại.
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, vị cô cô này chắc chắn là cố ý.
Câu hỏi này đúng là câu hỏi liên quan đến tính mạng!
Diệp Thanh Thanh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau chọn đi”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Con muốn cùng ba vị cô cô học tập, nhưng nếu chỉ có thể chọn một thì…”
Hắn nhìn ba người phụ nữ: “Ba vị cô cô, con có thể hỏi một câu trước, sau đó mới trả lời câu này không?”
Diệp Thanh Thanh nói: “Không được, bây giờ con phải trả lời luôn”.
Diệp Quân sững sờ.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Con hỏi đi”.
Diệp Quân vội vàng nói: “Nếu cha con chỉ có thể chọn một trong ba vị cô cô làm em gái thì ông ấy sẽ chọn ai?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt ba người phụ nữ chợt biến mất.
Diệp Quân nói: “Ông ấy chọn ai thì người ấy sẽ là cô cô của con”.
Cha chọn ai làm em gái, người đó sẽ là cô cô của hắn, có gì sai sao?
Tiểu Tháp nghe Diệp Quân nói vậy vô cùng khâm phục.
Tên khốn này thật biết cách úp nồi lên đầu người khác.
Nồi nào cũng có thể úp.
Đây không nên gọi là vua dựa dẫm, mà phải gọi là vua úp nồi.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, cười khẩy.
Diệp Quân không dám nhìn bà ấy, làm bộ như không thấy.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tên thằng nhóc láu cá, trong chốc lát đã đẩy vấn đề về phía cha con rồi”.
Diệp Quân mỉm cười.
Hắn không thể trả lời câu hỏi của Diệp Thanh Thanh, cho dù ba vị cô cô có rộng lượng đến đâu thì khi hắn lựa chọn cũng sẽ đắc tội với hai người còn lại.
Hắn không thể làm phật lòng người khác được.
Để cha làm thì tốt hơn!
Có cha để làm gì?
Để gánh tội thay hắn!
Lúc này, Đồ nói: “Để Thanh Thanh dẫn con đi đi”.
Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng: “Thôi! Tiểu Thất muội dạy hắn đi! Hắn thích dịu dàng hơn”.
Diệp Quân không dám nói gì.
Lúc này nói gì cũng sẽ chết.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Tên thằng nhóc này hơi nghịch ngợm, nên để Thanh Thanh dạy dỗ thì tốt hơn, ta dạy sẽ chiều hư hắn mất”.
Nghe vậy Diệp Quân liếc nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng.
Phải nói rằng trong số những vị cô cô, người dịu dàng nhất là vị cô cô váy trắng này.
Thanh Khưu cô cô cũng dịu dàng, nhưng hắn chưa tiếp xúc nhiều với Thanh Khưu.
Chương 1093: Vỡ bờ ngàn dặm
Diệp Thanh Thanh nhìn ánh mắt của Diệp Quân, nói: “Tiểu Thất, hắn rất thích người dịu dàng như muội, muội dạy hắn đi!”
Tiểu Thất và Đồ nhìn nhau, lắc đầu cười.
Sao hai cô cháu này vẫn hay cãi nhau vậy à?
Diệp Quân nói: “Thế này đi, mỗi vị cô cô sẽ dạy con một thời gian, con cũng muốn học cùng ba vị cô cô”.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Thiên Mệnh Váy trắng cười nói: “Ý kiến này cũng không tệ”.
Đồ gật đầu: “Được”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Nghe vậy, Diệp Quân mỉm cười.
Kỳ thực hắn cũng muốn học kiếm đạo từ ba vị cô cô này.
Thời gian qua, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng kẻ thù cũng không ngừng mạnh hơn, hơn nữa hắn cũng không biết cảnh giới và cảnh giới kiếm đạo sau này thế nào.
Sự tiến bộ của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào chiến đấu.
Như vậy cũng không ổn.
Diệp Thanh Thanh nói: “Tiểu Thất, muội dạy hắn trước đi, ta và Đồ đi trấn thủ Quá Khứ Tông”.
Thiên Mệnh váy trắng gật đầu: “Được!”
Diệp Quân hơi tò mò: “Trấn thủ Quá Khứ Tông?”
Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, nói: “Lần sau gặp mặt, ta sẽ đấu với con, con chuẩn bị tinh thần đi”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, cô cô có thể đánh con luôn, sao phải nói đấu chứ.
Diệp Thanh Thanh cùng Đồ rời đi.
Chỉ còn lại Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Con có muốn đi gặp hồng nhan tri kỷ của mình trước không?”
Diệp Quân hỏi: “Lần này chúng ta sẽ đi rất lâu sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Ta không biết, nhưng thời gian của con không quá nhiều, bởi vì Quá Khứ Tông sẽ không cho con nhiều thời gian đâu, ta cũng không biết Dương Tộc và Thanh Thanh sẽ ngăn được bọn họ bao lâu”.
Diệp Quân nói: “Vậy con đi gặp một lát!”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Được!”
Nói xong, bà ấy xòe bàn tay ra: “Ta dẫn con đi”.
Diệp Quân do dự, không nắm tay mà kéo ống tay áo của Thiên Mệnh Váy Trắng.
Thiên Mệnh váy Trắng lắc đầu cười: “Tên thằng nhóc này suy nghĩ nhiều quá rồi đấy”.
Nói xong, bà ấy dùng tay trái nắm lấy cánh tay của Diệp Quân, sao đó hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.
…
Huyền Hoàng Giới.
Cuộc chiến ở Huyền Hoàng Giới đang diễn ra.
Quỷ tộc vẫn đang dùng toàn lực tấn công Huyền Hoàng Giới.
Nhưng bọn chúng muốn đánh phá Huyền Hoàng Giới cũng không dễ dàng, bởi vì Tần Quan đích thân trấn thủ nơi này, ngược lại, trong thời gian này, Quỷ tộc đã tổn thất nặng nề.
Khi Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng trở về Huyền Hoàng Giới, hắn gặp một cô gái, người đó là Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca vừa đến Huyền Hoàng Giới không lâu, chỉ là lúc đó Diệp Quân đã rời khỏi Huyền Hoàng Giới đi cứu Từ Kính.
Thấy Diệp Quân trở về, tảng đá treo con lòng Nạp Lan Ca cũng được gỡ bỏ.
Từ khi thành thân, hai người luôn ít khi được đoàn tụ, bây giờ gặp lại sau thời gian dài xa cách, cả hai đương nhiên không muốn xa rời.
Nhưng Diệp Quân chỉ có thời gian một ngày.
Một ngày!
Trong phòng, bên cạnh cửa sổ.
Diệp Quân khẽ ôm Nạp Lan Ca, hôm nay Nạp Lan Ca mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ u buồn.
Vì cô vừa biết Diệp Quân sắp phải rời đi.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tình hình hiện giờ của vũ trụ Quan Huyên thế nào?”
Mặc dù hắn là vua của vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn không hề lo liệu đến chuyện ở đó.
Sau khi kế thừa gia nghiệp, không phải đang chiếu đấu thì là đang trên đường đi chiến đấu.
Thật vất vả!
Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên đều ổn, huynh đừng lo”.
Cô xòe bàn tay ra, một luồng kiếm khí xuất hiện.
Đây chính là thứ Thiên Mệnh Váy Trắng để lại cho cô.
Đạo kiếm khí này rất khác biệt, nó sẽ không biến mất sau khi sử dụng, mà luôn tồn tại.
Đương nhiên, nó chỉ xuất hiện khi Nạp Lan Ca gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể nói đây là bùa hộ thân mạnh nhất hiện giờ.
Nạp Lan Ca đưa tia kiếm khí cho Diệp Quân: “Huynh giữ nó đi”.
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca định nói thì Diệp Quân đã nói trước: “Cô cô cho muội thì muội giữ đi”.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh ở bên ngoài nguy hiểm hơn”.
Diệp Quân cười nói: “Nguy hiểm giúp ta trưởng thành hơn, nếu kiếm khí này ở trên người ta thì ta sẽ thật sự không còn sợ gì nữa”.
Nếu có kiếm khí này, ngoại trừ cô gái áo bào trắng, hắn sẽ không sợ ai nữa.
Nạp Lan Ca nói: “Ta muốn có một đứa con”.
Con!
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Được không?”
Diệp Quân gật đầu, sau đó ném Tiểu Tháp ra ngoài.
Tiểu Tháp: “…”
Ngoài cửa sổ, một tia sét to bằng cột trụ xuyên qua bầu trời thăm thẳm như một lỗ đen, những hạt mưa bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Mưa bắt đầu rất nhỏ, rơi nhè nhẹ và chậm rãi, tiếng sấm cũng rất nhỏ, không gay gắt, nhưng càng về sau, tiếng sấm càng to, mưa càng lúc càng nặng hạt, như những sợi chỉ bạc hung hăng đâm xuống cỏ cây…
Tiếng sấm, tiếng mưa, tiếng va chạm truyền đến tai.
Không biết bao lâu sau, một tiếng sét lớn vang lên, mưa lớn dâng trào như vỡ bờ ngàn dặm…
Chương 1094: Một mình một đường
Trận mưa này kéo dài khá lâu, khoảng gần mấy canh giờ.
Có lẽ vì trời mưa nên Diệp Quân và Nạp Lan Ca khá mệt, hai người ôm lấy nhau, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Ngày hôm sau.
Lại thêm một trận mưa nữa, vẫn rất lớn, hoa cỏ được tưới nước phá đất lớn lên.
Không biết qua bao lâu, Nạp Lan Ca mở mắt ra, lúc này Diệp Quân đã không còn ở đây nữa.
Nhìn bên cạnh trống không, Nạp Lan Ca cảm thấy hơi hụt hẫng, lúc nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cô đỏ mặt.
Vì mưa qua lớn nên giường đã bị ướt.
…
Diệp Quân đi theo Thiên Mệnh Váy Trắng rời khỏi Huyền Hoàng Giới.
Lần này hắn chỉ dẫn theo Tiểu Tháp.
Tiểu Bạch và Nhị Nha phải ở lại Huyền Hoàng Giới, không chỉ họ mà các cường giả Dương tộc đều đến Huyền Hoàng Giới.
Bây giờ Huyền Hoàng Giới là căn cứ của họ.
Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân quay đầu nhìn sang Thiên Mệnh Váy Trắng bên cạnh: “Cô cô, lần này chúng ta phải đi đâu?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Đi theo bước chân của ông nội con và Tiêu Dao Kiếm Tu”.
Ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Bây giờ họ đến đâu rồi?”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Có phải họ rất nhàm chán nên mới đi phiêu du ở khắp nơi không?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Họ không phải cảm thấy nhàm chán mà là đang đợi”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đợi?”
Thiên Mệnh Váy Trắng quay đầu sang nhìn Diệp Quân, hơi ngờ vực: “Con không biết sao?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Con không biết”.
Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, sau đó nói: “Cô cô, có phải mọi người giấu con cái gì không?”
Thiên Mệnh Váy Trắng vô thức gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.
Diệp Quân ngơ ngác.
Người đang có ý gì đấy…
Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Cũng chỉ giấu con vài chuyện, không phải chuyện quan trọng”.
Diệp Quân nói: “Có thể nói cho con biết không?”
Thiên Mệnh Váy Trắng hơi do dự.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Không được sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Họ giấu con hai việc, một trong đó thì ta có thể nói với con nhưng chuyện còn lại thì không được”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng nghiêm túc nói: “Vì tốt cho con”.
Diệp Quân lặng thinh.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Mặc dù ta thấy họ làm thế là không ổn nhưng họ muốn làm vậy, ta cũng không còn cách nào khác”.
Diệp Quân nói: “Không thể nói với con thật sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Tạm thời không thể nói”.
Diệp Quân nói: “Vậy người cho nói chuyện có thể nói đi”.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Họ muốn lập ra một trật tự”.
Diệp Quân nhíu mày: “Họ?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Là Váy Trắng, cha, ông nội con và Tiêu Dao Kiếm Tu, à phải rồi còn có chủ nhân bút Đại Đạo”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Muốn lập ra một trật tự không phải chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo thôi sao? Sao lại có mấy người cha con nữa…”
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Ban đầu đúng là chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng sau đó họ thấy thế giới cần một trật tự nhưng họ không muốn tự mình làm điều đó, vì nó quá rắc rối thế nên…”
Diệp Quân tiếp lời: “Thế nên để con làm?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha con lập ra thư viện Quan Huyên, tại sao ông ấy không tự mình làm?”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Huynh ấy không thiết lập được”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Nhân tính của huynh ấy không ở trên chúng sinh”.
Diệp Quân nói: “Trên người cô cô váy trắng?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, sau đó nói: “Cô cô, mọi người có ghen tị với cô cô váy trắng không?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Không đâu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ nói: “Vì nếu không nhờ bà ấy, ca ca cũng sẽ không về. Bà ấy âm thầm làm rất nhiều chuyện, chỉ là bà ấy cũng chưa từng nói ra thôi”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ca ca rất tốt”.
Diệp Quân thầm thở dài.
Số mệnh của cha đúng là tốt thật.
Từ nhỏ đã có nhiều muội muội mạnh như vậy, hơn nữa người nào cũng rất tốt với ông ấy, không hề yêu cầu phải báo đáp lại.
Không giống như mình.
Mình chẳng có gì cả.
Không đúng… những gì mình có hình như cũng vẫn ổn.
Mấy cô cô này vẫn rất tốt với mình.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói tiếp: “Muốn thiết lập trật tự nhất định phải có nhân tính, nhân loại phải áp chế thần tính, nếu không một khi thần tính áp chế nhân tính, đến lúc đó trong thế giới của họ, tất cả sinh linh đều nhỏ bé như kiến. Cảm giác đó… người bình thường không thể hiểu được”.
Diệp Quân nói: “Thế nên con muốn lập ra trật tự thì không thể lấy thần tính để vô địch?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khó hiểu: “Nhưng bây giờ người bất khả chiến bại đều là thần tính, con phải làm sao mới có thể nhân tính để vô địch?”
Thiên Mệnh Váy Trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng không biết cách làm cụ thể, ta chỉ biết họ sẽ không để con đi vào con đường của họ”.
Diệp Quân lặng thinh.
Không thể đi vào con đường họ từng đi.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Một mình đi một con đường ư?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười khổ: “Họ quá xem trọng con rồi”.
Chương 1095: Người thân thật sự
Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Con đừng tự xem nhẹ bản thân, con phải biết cha và ông nội con lúc trẻ đều không có thực lực bằng con”.
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là vì con đứng trên đôi vai của họ, điểm xuất phát cao hơn họ”.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Có nguyên nhân này, nhưng bản thân con cũng có rất nhiều ưu điểm, dĩ nhiên cũng có không ít khuyết điểm, đây cũng là chuyện bình thường, dù sao con vẫn còn nhỏ, cần một chút thời gian để trưởng thành, bọn ta không thể yêu cầu con bằng những tiêu chuẩn hoàn toàn kia”.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, cười nói: “Nhưng con vẫn cảm thấy rất áp lực”.
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Ta biết, nhưng bản thân con cũng nên hiểu, bây giờ con không còn đường lui”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Con rất giỏi, ta tin chắc sau này con nhất định có thể thành công”.
Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Tại sao?”
Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt: “Không tại sao cả, ta cảm thấy con sẽ thành công”.
Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Từ trước đến nay, chỉ có hai người tin tưởng con như thế, một là cô cô”.
Thiên Mệnh Váy Trắng hỏi: “Còn người còn lại?”
Diệp Quân khẽ nói: “Chân tỷ”.
Chân Thần.
Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ gật đầu: “Cô nương này cũng rất mạnh, ta từng thấy Vũ Trụ Kiếp, cô ta có thể trấn áp được Vũ Trụ Kiếp, trấn áp Ác Đạo, phải nói là rất lợi hại”.
Diệp Quân cười nói: “Thật ra bây giờ con không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn cứu Chân tỷ ra sớm thôi”.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Trạm đầu tiên của chúng ta là Khứ Kiếp Giới”.
Diệp Quân: “Khứ Kiếp Giới?”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đến Khứ Kiếp Giới làm gì?”
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Đến rồi con sẽ biết”.
Diệp Quân hơi do dự.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”
Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ con yếu như thế, đến gặp Chân tỷ ở Khứ Kiếp Giới…”
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu khẽ cười: “Đừng nghĩ quá nhiều”.
Diệp Quân mỉm cười: “Con vẫn rất lo lắng, vì con muốn đi cứu tỷ ấy khi mình đã vô địch, bây giờ đi, con…”
Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Ta có thể hiểu, nhưng lần này chúng ta đi cũng là nâng cao thực lực”.
Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Con thích Chân Thần cô nương đó à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Cô ta cũng thích con sao?”
Diệp Quân nói: “Cô cô, thực lực của con yếu như thế, người nói xem tại sao tỷ ấy lại thích con?”
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Ngốc, thích không liên quan gì đến thực lực, nhất là với những người thực lực đã vô địch thì càng như thế”.
Diệp Quân lặng thinh.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Con muốn trở nên mạnh hơn, sau đó giúp cô ta, đó là chuyện tốt nhưng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ gật đầu, sau đó nói: “Tình cảm thì nên trong sáng, không nên bị những thứ như tiền tài, quyền thế làm cho phức tạp, thích thì cứ thích, không thích là không thích”.
Bà ấy lắc đầu cười nói: “Hiện giờ người thế tục xem tình cảm quá phức tạp, cũng giống như hệ Ngân Hà, nếu nam nữ ở bên nhau, muốn kết hôn, việc đầu tiên phải hỏi đó là người đàn ông có nhà, có xe hay không, có tiền tiết kiệm hay không...”
Diệp Quân cười nói: “Nam nữ ở bên cạnh nhau, kinh tế cũng rất quan trọng”.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Là rất quan trọng, nhưng chẳng phải cả hai cùng nhau cố gắng vì tương lai của gia đình sao? Không có xe, không có nhà, hai người không thể cùng cố gắng phấn đấu sao?”
Diệp Quân lặng thinh.
Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Phụ nữ cũng nên nỗ lực để bản thân trở nên ưu tú, chỉ có khi bản thân trở nên xuất sắc thì mới có thể xem những cái gọi là vật chất bên ngoài là không khí, làm những gì mình muốn. Giống Chân Thần cô nương vậy, cô ta thích con đơn giản chỉ là thích con, không phải vì gia cảnh của con, cũng không phải vì con có bao nhiêu chỗ dựa, vì trong mắt cô ta, những thứ này không quan trọng”.
Diệp Quân mỉm cười: “Con hiểu rồi”.
Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ cười không nói gì.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Cô cô, người từng thích ai chưa?”
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Ý con là thích giữa nam và nữ à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, cười nói: “Có ca ca là đủ rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Cha hạnh phúc thật”.
Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Lẽ nào con không hạnh phúc sao?”
Diệp Quân sửng sốt, cảm thấy khó hiểu.
Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Chúng ta cũng rất thích con, xem con là người thân”.
Năm vị Thiên Mệnh từ trước đến nay chỉ để tâm đến hai người, một là Diệp Huyên, hai là Diệp Quân.
Còn Dương tộc, thật ra chẳng có quan hệ gì với họ.
Trong lòng họ, người thân nhất là Diệp Huyên và Diệp Quân, đây cũng là lý do tại sao hiện giờ Diệp Quân gặp khó khăn, họ sẽ đích thân đến giúp.
Mấy người An Nam Tịnh xem Diệp Quân là người của Dương tộc, mà họ lại xem Diệp Quân là người trong tộc của mình.
Vì ngoài Diệp Huyên, Diệp Quân chính là người thân nhất của họ.