Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606: Nền văn minh Thuật Giả tái thế

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Tín Du trầm xuống: “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Đại Tông nhẹ nhàng nói: “Nền văn minh Thuật Giả có lẽ sắp tái thế rồi”.

Lời vừa dứt, cả ngọn núi lớn bắt đầu sụp đổ vỡ vụn, sau đó từng luồng khí đáng sợ lan tràn, cả đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

Ba người Diệp Quân nhìn nơi xa, chẳng mấy chốc bảy Huyết Thi ấy đã tư từ đi ra dưới sự dẫn đầu của người thần bí, mà sau lưng người thần bí còn có cả vạn cường giả mặc chiến giáp, hơi thở của nhũng cường giả này rất kinh khủng, khi bọn họ xuất hiện, một luồng áp bách vô hình tràn ngập khắp đất trời.

Thấy thế, vẻ mặt Tín Du và Đại Tông đều trở nên nghiêm nghị.

Lúc này, người thần bí dẫn đầu nhìn về phía ba người Diệp Quân, cười hỏi: “Vẫn chưa đi cơ à?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Ngọn lửa Thiên Hành lúc trước không hủy diệt được nền văn minh của các người à?”

Người thần bí cười đáp: “Đương nhiên vẫn có một số con cá lọt lưới”.

Nói rồi hắn ta tiến lên một bước, chỉ một bước đã đến nơi cách ba người Diệp Quân không xa.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ta hỏi ngươi một chuyện, quan tài máu khi xưa ta tặng ngươi đâu?”

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi kỳ lạ: “Ngươi không biết à?”

Người thần bí chau mày: “Biết cái gì?”

Diệp Quân trầm mặc, thì ra tên này vẫn chưa biết Huyết Thi ấy đã bị đại bá chém.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sau khi nó nuốt chửng mấy cường giả xong thì chạy đi đâu mất rồi. Hay là ngươi tìm thử đi?”

Tín Du quay đầu nhìn Diệp Quân, phải nói rằng cô ta rất bất ngờ.

Không phải kiếm tu đều rất thẳng thắn ư?

Sao Diệp công tử trước mắt lại suy nghĩ nhiều thế?

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ngươi chẳng thành thật chút nào, nhưng không sao, cũng không quan trọng…”

Nói rồi hắn ta chuẩn bị ra tay.

Lúc này Diệp Quân chợt nói: “Điều ta tò mò là các ngươi cứ đi ra thế này chẳng lẽ không sợ bị nền văn minh Thiên Hành phát hiện à?”

Người thần bí mỉm cười: “Nền văn minh Thiên Hành sẽ không chú ý đến nơi này nữa”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Người thần bí đáp: “Vì nền văn minh Thiên Hành đã hủy diệt nơi này một lần rồi, mười tỷ năm nữa bọn chúng mới lại nhìn về nơi này, mà trong thời gian này nơi này là an toàn nhất”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là vậy”.

Tín Du bỗng nói: “Thực lực những người lúc trước không mạnh lắm, các ngươi hấp thu nuốt chửng họ làm gì?”

Người thần bí cười: “Đương nhiên là để lấy ký ức của chúng sau đó biết tung tích nền văn minh của chúng rồi”.

Tín Du nhìn người thần bí: “Quả nhiên các ngươi sẽ không cho phép các nền văn minh khác tồn tại”.

Người thần bí mỉm cười bảo: “Sự tồn tại của nền văn minh cấp thấp là để các nền văn minh cấp cao nuốt chửng”.

Nói xong hắn ta xòe tay, một luồng sức mạnh tai chớp bay ra, phóng thẳng tới chỗ Diệp Quân.

Diệp Quân rút kiếm chém ra.

Phập!

Tia chớp ấy vỡ tan, hóa thành hư vô.

Giây tiếp theo, kiếm Thanh Huyên bay về phía người thần bí.

Phập!

Nhất Kiếm Trảm Không.

Bởi vì người thần bí đã ở nơi cách đó hàng ngàn trượng.

Người thần bí nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười bảo: “Lúc trước ta vẫn đánh giá hơi thấp thanh kiếm này của ngươi”.

Diệp Quân nhìn bảy Huyết Thi và vô số cường giả sau người thần bí rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong ba người quay người biến mất trên bầu trời.

Người thần bí nhìn ba người biến mất ở phía xa chỉ cười chứ không đuổi theo, với hắn ta mà nói, chỉ cần nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện thì những người trước mắt chỉ là thằng hề, chết sớm hay muộn cũng không khác nhau bao nhiêu, dù sao cũng sẽ chết.

Lúc này, một Huyết Thi sau lưng người thần bí đột nhiên nói: “Thanh niên đó không đơn giản, thanh kiếm trong tay hắn ta rất đặc biệt, gây uy hiếp tới chúng ta, vừa nãy nên trực tiếp trừ khử hắn mới đúng”.

Người thần bí cười nói: “Lão tam, đệ cái gì cũng tốt, chỉ là quá thận trọng. Đệ nghĩ mà xem, bây giờ nền văn minh nơi này toàn là những nền văn minh thế nào? Đều là những nền văn minh cấp thấp, chỉ như con kiến thôi”.

Huyết Thi ấy lắc đầu: “Lão nhị, năm xưa chúng ta vì khinh địch nên mới bị hủy diệt cả nền văn minh, nếu chúng ta coi trọng nền văn minh Thiên Hành thì dù không đánh lại cũng có thể chạy thoát…”

Người thần bí nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói: “Đương nhiên phải giết thanh niên đó, nhưng bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”.

Nói rồi hắn ta xòe tay, một chiếc hộp cổ xưa xuất hiện trong tay hắn ta, trong hộp có một ký tự cổ kỳ bí.

Người thần bí nhìn ký tự cổ trước mặt, khẽ nói: “Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là để nó hấp thu linh khí của những vũ trụ nền văn minh đó, để nó thức tỉnh trở lại sau đó sinh ra Tiên Đạo Thụ, đây mới là gốc rễ của nền văn minh chúng ta…”

Những Huyết Thi còn lại khẽ gật đầu đồng ý.
Chương 1607: Hồi sinh Tiên Đạo Thụ

Nền văn minh Tu La, học điện tối thượng.

Diệp Quân và Tín Du ngồi đối diện nhau, bên cạnh bọn họ là Thái A Thiên và Đại Tôn, bên cạnh Đại Tôn còn có một ông lão.

Ông lão này chính là Đại Kình, người đứng đầu nền văn minh Quân Lâm, cũng là cha của Đại Tôn.

Ngoài ra, xung quanh còn có một vài trưởng lão của hai bên.

Vốn dĩ trước đó hai bên đối lập, cũng coi nhau như kẻ địch, nhưng hôm nay, với sự tái xuất hiện của nền văn minh Thuật Giả, hai bên đương nhiên không còn ý nghĩ này nữa.

Bây giờ cả hai bên đều coi nhau như đồng minh thân thiết.

Lúc này, Tín Du dẫn đầu mở lời trước: “Mọi người cứ nói đi, đừng ngại”.

Đại Tôn nói thẳng: “Chỉ có cách đánh một trận”.

Vừa dứt lời, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh.

Khai chiến với nền văn minh vũ trụ cấp bốn, bọn họ tất nhiên có áp lực và lo lắng, mặc dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn này không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng nó vẫn là nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Đại Tôn trầm giọng nói: “Chúng ta không thể ôm bất kỳ ảo tưởng nào, bởi vì bọn chúng đến với ý đồ xấu, giữa chúng ta và bọn chúng chỉ có thể đánh một trận”.

Tín Du gật đầu: “Đồng ý”.

Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu.

Thật ra, nếu còn lựa chọn nào khác, bọn họ cũng không muốn đánh một trận với nền văn minh Thuật Giả này, dù sao đây cũng là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, đối với bọn họ, đối phương chính là thuộc về nền văn minh áp chế.

Nhưng theo như lời của Đại Tôn, giữa bọn họ và nền văn minh Thuật Giả chỉ có thể đánh một trận.

Đám người đó thật sự không thèm che giấu ý định đối địch của mình.

Đại Tôn lại nói: “Cha, đội quân Quân Lâm cần phải chuẩn bị sẵn sàng”.

Đại Kình liếc nhìn Đại Tôn, nói: “Ông đây còn cần con dạy bảo à?”

Đại Tôn cạn lời.

Đại Kình nhìn về phía Thái A Thiên và Tín Du, sau đó nghiêm mặt nói: “Hai vị, giữa chúng ta và nền văn minh Thuật Giả, trận chiến đầu tiên chính là trận chiến quyết định, vì vậy, hai bên chúng ta không nên có bất kỳ sự e dè nào, một khi đã đánh thì sẽ là trận đánh ngươi chết ta sống”.

Tín Du khẽ gật đầu: “Ông yên tâm, đã đến nước này, nền văn minh Tu La sẽ không giở trò gì khác, lúc này mà còn có tâm tư khác thì chắc chắn là tự diệt vong”.

Đại Kình gật đầu, khai chiến với nền văn minh Thuật Giả, ông ta không sợ lắm, đánh thắng thì tốt, nếu thua thì cũng chẳng sao, thắng làm vua, thua làm giặc, ông ta có thể chấp nhận. Dù sao nền văn minh Quân Lâm đã từng hủy diệt nền văn minh vũ trụ khác. Ông ta chỉ sợ đang trong lúc giao chiến với nền văn minh Thuật Giả, nền văn minh Tu La lại âm thầm quấy rối, bị giết bởi chính đồng đội của mình.

Chết trong tay kẻ địch là do kỹ năng không bằng người khác, chết trong tay đồng đội thì quá ấm ức.

Lúc này, Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh thì sao?”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Bọn họ tất nhiên cũng không còn xa lạ gì với Diệp Quân, danh tiếng của thiếu niên này bây giờ không hề tầm thường, cho dù là nền văn minh Quân Lâm cũng biết người sau lưng thiếu niên này vô cùng mạnh.

Sự sụp đổ của nền văn minh Cổ Nhân cũng là bởi vì thiếu niên này.

Tín Du và Thái A Thiên cũng nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt bọn họ đều là vẻ chờ mong, nếu Diệp Quân bằng lòng gọi người đến trợ giúp thì quá tốt.

Đến nay bọn họ vẫn vô cùng ấn tượng với thực lực của kiếm tu áo bào trắng.

Thấy ánh mắt mong chờ của Thái A Thiên và Tín Du, Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, hắn tất nhiên hiểu ý của đối phương, nhưng hắn cũng không thể làm gì.

Hắn cũng không có phương thức liên lạc với đại bá!

Đến lúc đó chỉ có thể đợi xem có thể để cho người thần bí kia hô to hai tiếng ‘vô địch’ hay không, hắn phát hiện đại bá rất nhạy cảm với hai chữ ‘vô địch’.

Đại Tôn cười nói: “Diệp huynh, lúc này rồi huynh cũng không cần phải giấu giếm nữa. Thành thật mà nói, ta rất mong đợi được gặp thế lực sau lưng huynh”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thật ra ta không muốn gọi người lắm”.

Tín Du thấp giọng thở dài, Diêp Quân lại nói: “Tất nhiên, ta hiểu rõ, sau khi nền văn minh Thuật Giả hủy diệt các người, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của ta, vì vậy, mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với mọi người”.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tín Du và Thái A Thiên: “Không cần phải nói gì nữa, chỉ cần ta ở đây, nền văn minh Tu La nhất định sẽ bình yên vô sự”.

Nghe được lời cam kết của Diệp Quân, Thái A Thiên nhất thời hơi kích động, ông ta đứng dậy hành lễ thật sâu với Diệp Quân: “Ta đại diện cho nền văn minh Tu La cảm ơn Diệp công tử”.

Thấy cảnh tượng này, đám người Đại Tôn và cha của hắn ta đều khiếp sợ.

Thái A Thiên là cường giả cảnh giới Ách Đạo đỉnh cao, nhưng đối phương lại chỉ vì một câu nói của thiếu niên này mà lại kích động như vậy, đến mức hành lễ, chẳng lẽ sau lưng thiếu niên này có cường giả cảnh giới Khai Đạo?

Đại Tôn nhìn Diệp Quân, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ phức tạp, hắn ta biết, hắn ta đã đánh giá thấp Diệp huynh này rồi.

Dĩ nhiên, càng nhiều hơn là vui mừng, vui mừng vì ban đầu đã không tùy tiện đối địch, nếu không, hôm nay nền văn minh Quân Lâm sẽ càng khó khăn hơn.

Đúng lúc này, Thái A Nan đột nhiên xuất hiện giữa sân, ông ta nhìn mọi người, sau đó trầm giọng nói: “Nền văn minh Thuật Giả đang trồng cây!”

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Tín Du khẽ nhíu mày: “Trồng cây hả?”

Thái A Nan gật đầu: “Đúng vậy, ngay trong tinh không”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Chắc hẳn bọn chúng muốn hồi sinh gốc cây Tiên Đạo Thụ”.

Tiên Đạo Thụ!
Chương 1608: Muội được sinh ra như thế nào?

Sắc mặt Tín Du và Đại Tôn đều u ám, ở trong bí cảnh đó, bọn họ đã từng nghe người thần bí kia giới thiệu về Tiên Đạo Thụ.

Mà việc có thể bảo tồn gốc cây cổ thụ đó dưới sự hủy diệt của ngọn lửa Thiên Hành không phải là việc đơn giản.

Đại Tôn lập tức nói: “Phải ngăn cản bọn chúng”.

Tín Du cũng gật đầu: “Bây giờ chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải chủ động tấn công”.

Đại Tôn đứng thẳng dậy: “Ngày mai, ngay ngày mai, hai đội quân chúng ta sẽ cùng hội tụ, liều mạng với bọn chúng”.

Thái A Thiên gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Đại Tôn chắp tay với Tín Du và Thái A Thiên: “Mai gặp”.

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, mai gặp”.

Diệp Quân gật đầu: “Mai gặp”.

Đại Tôn và Đại Kình dẫn mọi người rời đi.

Tín Du nhìn về phía Thái A Thiên: “Thiên tộc trưởng, chuẩn bị đi”.

Thái A Thiên xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong nền văn minh Tu La, từng luồng khí tức cường đại phóng lên cao.

Tín Du nhìn Diệp Quân ở trước mặt, sau đó cười nói: “Thật ra Diệp công tử cũng không muốn rơi vào vũng nước đục này lắm đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Như ta đã nói, sau khi nền văn minh Thuật Giả hủy diệt các cô, cũng sẽ không bỏ qua cho vũ trụ Quan Huyên của ta, cho dù bây giờ ta không ra tay, sau này chắc chắn vẫn phải ra tay, nếu đã thế thì tại sao bây giờ không hợp tác với các cô, đúng không, bây giờ chúng ta đã là đồng minh”.

Tín Du khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, ta hơi tò mò một chuyện, ngươi có thể giải thích cho ta không?”

Diệp Quân chớp mắt nhìn: “Có thể không hỏi không?”

Lúc này Tín Du lắc đầu: “Không được, ta phải hỏi”.

Diệp Quân bất lực: “Vậy cô hỏi đi”.

Tín Du nói: “Người đã chế tạo thanh kiếm của ngươi, cũng chính là cô cô của ngươi, thực lực của bà ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào? Ngươi có thể lén nói cho ta, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, thật đấy”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tín Du nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ mặt mong đợi.

Diệp Quân cười nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Tín Du nói: “Đương nhiên là nói thật”.

Diệp Quân cười nói: “Thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thuật Giả…

Có lẽ bọn họ cũng không tiếp nổi một nhát kiếm của cô cô ta”.

Tín Du sửng sốt.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Lúc này, Tín Du đột nhiên nói: “Ta tin ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du, Tín Du cười nói: “Thật đấy”.

Diệp Quân cười ha hả, không nói gì nữa.

Bởi vì ngày mai có một trận trận quyết chiến lớn, vì vậy, nền văn minh Tu La lúc này đang điều động nhân lực, vô số cường giả đang bế quan cũng phải xuất quan trước thời hạn, cường giả đang ở bên ngoài cũng bị gọi về, từng luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng xuất hiện trong nền văn minh Tu La.

Thái A Thiên và Tín Du cũng nhúng tay vào, dưới sự sắp xếp của họ, một số người trẻ tuổi đã được đưa đến vũ trụ Quan Huyên.

Không phải do không tin tưởng Diệp Quân, chủ yếu là vì bọn họ phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh cho sự truyền thừa của nền văn minh.

Cho dù nền văn minh Tu La thất bại trong trận chiến này thì nền văn minh của nền văn minh Tu La cũng có thể tiếp tục được truyền thừa.

Đêm này nhất định là một đêm không ngủ đối với nền văn minh Tu La.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm tới một vùng tinh không đầy sao mà bọn họ đã từng tới, bầu trời vẫn đầy sao, cảnh sắc y như cũ.

Nhưng khác với lần trước, bây giờ chỗ này vô cùng hiu quạnh, rất ít người.

Diệp Quân đưa Nhất Niệm đến ngồi trước một cây cổ thụ trong tinh không, lần này, hắn không chuẩn bị gà nướng, mà nướng nguyên cả con dê.

Nhất Niệm ngồi xổm bên cạnh Diệp Quân, liếm kẹo hồ lô, cặp mắt nhìn chằm chằm nguyên cả con dê đang được nướng ở phía trước, thèm thuồng chảy nước miếng.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân cười ha hả, hắn phát hiện, Nhất Niệm còn tham ăn hơn cả Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Nhất Niệm khẽ nói: “Trước kia ta chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Trước kia muội đều không ăn gì sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Dù sao từ ban đầu đã như vậy rồi”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Nhất Niệm, cha mẹ muội đâu?”

Nhất Niệm lắc đầu lần nữa: “Không có cha mẹ”.

Diệp Quân nói: “Muội là trẻ mồ côi à?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không có cha mẹ”.

Diệp Quân sửng sốt: “Ý của muội là, từ nhỏ muội đã không có cha mẹ… ý của ta là… muội...”

Nhất Niệm cười nói: “Bọn ta khác với các huynh ở chỗ đó, người ở chỗ bọn ta không phải được sinh ra”.

Diệp Quân cau mày: “Không phải được sinh ra hả? Vậy thì đến từ đâu?”

Nhất Niệm nói: “Chui ra từ trong trái cây”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ, yết hầu cuồn cuộn: “Muội nói muội chui ra từ trong trái cây hả?”

Nhất Niệm gật đầu: “Bọn ta đều chui ra từ trong trái cây, còn bọn huynh ở đây hình như chui ra từ trong bụng của người phụ nữ”.

Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao trong bụng của người phụ nữ lại có em bé? Thật sự vô cùng kỳ quái”.

Nói xong, cô ta còn sờ bụng mình.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn thật sự không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, vì vậy, hắn nói lảng sang chuyện khác: “Ở chỗ bọn muội không có ai kết hôn sao?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không kết hôn, nếu muốn có con thì đi tìm một quả trái cây, tất nhiên, có quả tốt cũng có quả xấu”, nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu như ta muốn sinh đứa nhỏ bằng bụng thì sinh thế nào? Có phiền phức không?”

Diệp Quân: “….”
Chương 1609: Tặng kiếm

Sinh con!

Diệp Quân lặng thinh.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân đợi câu trả lời.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chắc hẳn muội đã tiếp thu hết thông tin văn hóa nền văn minh vũ trụ của bọn ta”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Có phải không tiện trả lời không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều thứ”.

Nhất Niệm khẽ lắc đầu, liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Vậy sau này ta muốn có con thì vẫn đi nhận trái cây nhỉ”.

Diệp Quân dở khóc dở cười.

Nhưng hắn vẫn khá tò mò về nơi ở của Nhất Niệm.

Con người bước ra từ trong trái cây ư?

Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng chín, mùi thơm khiến người ta càng thèm thuồng.

Diệp Quân rắc một ít gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà lên, hắn nhìn Nhất Niệm, khóe miệng Nhất Niệm đã chảy nước miếng.

Diệp Quân bật cười, hắn xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm vội gói kẹo hồ lô còn chưa ăn hết đó lại, sau đó nhận lấy đùi dê rồi gặm ngấu nghiến.

Diệp Quân mỉm cười, dịu giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị nghẹn”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi cười, sau đó ăn tiếp.

Diệp Quân khẽ cười, cũng xé một miếng đùi dê, sau đó cắn một miếng, phải nói là hương vị cực kỳ ngon, nhất là sau khi thêm gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà, hương vị càng thêm thơm ngon.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có ăn không?”

Tiểu Tháp tức giận mắng: “Ngươi cút đi, thằng nhóc xấu xa”.

Diệp Quân: “Vị huynh đệ này”.

Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại thì nhìn thấy một nam một nữ đứng cách bên phải hắn và Nhất Niệm không xa, hai người đều rất trẻ, người đàn ông mặc trường bào, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một thanh kiếm, trên môi là nụ cười hòa nhã. Còn cô gái bên cạnh y mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mặc dù dung mạo không tuyệt thế nhưng cũng rất thanh tú.

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Có ngại khi thêm hai người không?”

Diệp Quân cười nói: “Không ngại đâu”.

Người đàn ông chắp tay lại: “Cảm ơn”.

Dứt lời, y kéo cô gái bên cạnh ngồi xuống trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm.

Cô gái nhìn chằm chằm thịt dê nướng trước mặt Diệp Quân, yết hầu hơi động, nhưng ngoài mặt vẫn khá e dè, trốn sau lưng người đàn ông.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu ra. Chắc là đối phương ngửi được mùi thịt dê nướng, muốn ăn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó chỉ vào thịt dê nướng: “Mời hai vị tùy ý”.

Người đàn ông cảm kích nhìn Diệp Quân, sau đó xé một miếng thịt dê đưa cho cô gái bên cạnh, cô gái vội nhận lấy, cắn nhẹ một miếng, hai mắt cô ta sáng lên, bắt đầu gặm ăn từng miếng lớn.

Người đàn ông mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân ở phía đối diện: “Không biết vị huynh đệ này là người ở tộc nào?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta à?”

Không phải là hắn tự đại, chủ yếu là hắn đã đánh nhau với rất nhiều người ở nền văn minh Tu La, theo lý thì người của nền văn minh Tu La hẳn là biết hắn mới đúng chứ.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, rồi nói: “Xin lỗi, vợ chồng ta đi du ngoạn quanh năm, hiếm khi về đây, lần này là vì nhận được lệnh gọi về trong tộc nên vội vã trở về, thế nên còn tương đối xa lạ với nhiều người”.

“Thì ra là thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tên là Diệp Quân, vị bên cạnh này là Nhất Niệm – muội muội ta”.

Người đàn ông cười nói: “Thì ra là Diệp huynh, ta là Cao Càn, người bên cạnh là vợ ta – Lâm Tiên”.

Diệp Quân nói: “Các huynh từ bên ngoài trở về à?”

Cao Càn gật đầu: “Sắp đến sẽ khai chiến với nền văn minh Thuật Giả - nền văn minh vũ trụ cấp bốn, người ở bên ngoài đều phải về”.

Lâm Tiên bên cạnh Cao Càn bỗng dừng lại, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.

Cao Càn nắm lấy tay cô ta, cười nói: “Không có gì, nếu có thể thắng, chúng ta cùng nhau ngao du thiên hạ, sau đó tìm một nơi yên tĩnh dưỡng già; nếu thua thì chúng ta cùng chết. Nếu không sinh ra cùng nhau, ta cũng có thể chấp nhận chết cùng nhau, ha ha”.

Lâm Tiên nhìn Cao Càn, ánh mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.

Diệp Quân nhìn hai người, thật ra thực lực của hai người không thấp, nhất là Cao Càn, là cường giả tám phần thần tính.

Một kiếm tu tám phần thần tính, chắc chắn sức chiến đấu không phải dạng vừa.

Cao Càn bỗng nhìn Diệp Quân cười nói: “Hình như Diệp huynh cũng là kiếm tu”.

Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao huynh biết?”

Hắn không đem theo kiếm.

Cao Càn nói: “Cảm nhận được”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Cao Càn nói: “Diệp huynh là cường giả ba phần thần tính à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cao Càn mỉm cười, xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, thanh kiếm dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, trên thân kiếm còn được vẽ một tấm bùa chú bí ẩn.

Cao Càn đưa thanh kiếm trong tay cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, chúng ta gặp nhau thế này đều là có duyên, huống gì vợ chồng ta đã ăn thịt dê của huynh. Thanh kiếm này tên là U Tuyền, ta tình cờ có được nó ở một bí cảnh vào năm trước, tặng cho huynh”.

Dứt lời, y buông tay phải ra, thanh kiếm đó bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân vội nói: “Cao huynh, không cần làm thế”.

Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm định trả lại cho Cao Càn, lúc này kiếm U Tuyền trong tay hắn bỗng rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu trầm thấp.

Thấy thế Cao Càn bật cười: “Diệp huynh, xem ra thành kiếm này có duyên với huynh”.

Diệp Quân còn muốn nói gì nữa thì thanh kiếm đó quấn chặt lấy hắn.
Chương 1610: Món đồ tốt

Cao Càn kéo cô gái bên cạnh đứng lên, y xé một cái đùi dê rồi đưa cho cô gái bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, mong rằng lần này bọn ta có thể sống sót”.

Dứt lời, y kéo cô gái bên cạnh xoay người rời đi.

Thấy hai người đi rồi, Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn kiếm U Tuyền trong tay, kiếm U Tuyền rung lên, rất phấn khích.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đúng là có duyên”, dứt lời, hắn để thanh kiếm vào trong thức hải của mình, sau đó làm ấm bằng kiếm ý vô địch.

Lúc này Nhất Niệm ở bên cạnh Diệp Quân bỗng nói: “Họ là vợ chồng ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Nhất Niệm cắn một miếng thịt dê, sau đó nói: “Vợ chồng tức là có thể cùng nhau sinh con nhỉ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gần như thế”.

Nhất Niệm nói: “Ở chỗ bọn ta, muốn làm cho đứa bé chui ra từ trong trái cây thì phải dùng linh khí và thần hồn của chính mình không ngừng làm ấm nó, ở chỗ các huynh sinh con cần phải làm gì?”

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Tăng cường sức khỏe, bồi bổ và rửa chân”.

Nhất Niệm quay sang Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Rửa chân ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhất Niệm khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Có vài nơi rửa chân không phải là rửa chân thật mà là rửa”.

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại.

Nhất Niệm còn muốn hỏi nữa, Diệp Quân vội đưa cái đùi dê cuối cùng cho cô ta: “Đừng hỏi nữa, ăn nhanh đi”.

Nhất Niệm: “…”

Không lâu sau, một mình Nhất Niệm ăn hết cả một con dê nhưng có cảm giác vẫn chưa ăn thỏa thích.

Diệp Quân nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rực rỡ, khẽ nói: “Tháp gia, ngày mai ta nên gọi cô cô hay gọi ông nội?”

Tiểu Tháp nói: “Vẫn nên gọi ông nội ngươi đi, dạo này cô cô ngươi có vẻ không ổn lắm”.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi nói xem, sao cô cô lại biến thành váy đỏ rồi? Lẽ nào là cãi nhau với cha à? Nhưng ta nghĩ không phải thế”.

Tiểu Tháp cũng nói: “Chắc là không phải, cô cô ngươi không có khả năng giận cha ngươi, ta nghĩ chắc cô cô ngươi muốn giết người”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Không phải là muốn giết ông nội và đại bá của ta đấy chứ?”

Tiểu Tháp nói: “Khó nói lắm”.

Diệp Quân tê cứng cả người.

Lúc này Nhất Niệm cũng nằm xuống cạnh Diệp Quân, cô ta lấy một cây kẹo hồ lô trong túi ra, sau đó nói: “Người có thể ăn không?”

Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nhất Niệm, đầu kêu ong ong.

Tiểu Tháp nói: “Nếu cô ta ở chung với Nhị Nha thì nguy hiểm quá”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sao muội lại hỏi thế?”

Nhất Niệm do dự, sau đó nói: “Không thể à?”

Diệp Quân không nói gì.

Vấn đề này không bình thường.

Nhất Niệm không hỏi vấn đề này nữa, hai tay cô ta ôm lấy cánh tay Diệp Quân, sau đó dựa đầu vào vai Diệp Quân, khẽ nói: “Chúng ta ngủ thôi”.

Diệp Quân cười nói: “Nhất Niệm, muội nói bọn muội đều được sinh ra từ trong trái cây, vậy ai là người hái muội từ trên cây xuống?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không nhớ được”.

Diệp Quân nhíu mày.

Nhất Niệm nói: “Từ lúc ta nhớ được chuyện thì ta đã đi làm rồi, còn những chuyện khác ta cũng không rõ”.

Diệp Quân nói: “Công việc của các muội có lương không?”

Nhất Niệm nói: “Có, nhưng ta không dùng bao nhiêu cả, nên tiết kiệm được rất nhiều”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cái gì?”

Nhất Niệm lấy một viên tinh thạch Đại Đạo bằng nắm tay từ trong túi trúc nhỏ ra, sau đó đưa cho Diệp Quân: “Một trăm năm phát một viên”.

Một trăm năm phát một viên.

Diệp Quân nhận lấy tinh thạch đó, vừa cầm trong tay Diệp Quân đã cảm nhận được năng lượng cực kỳ đáng sợ bao phủ toàn thân, không chỉ thế, hắn còn cảm thấy cả người mình đang dần thay đổi.

Thay đổi thể chất!

Đáng sợ nhất là Diệp Quân đột nhiên nhận ra ba loại huyết mạch trong người hắn bỗng chủ động thức tỉnh, sau đó điên cuồng nuốt lấy tinh thạch đó.

Diệp Quân cảm thấy hoảng hốt, vội đưa tinh thạch trong tay cho Nhất Niệm, đồng thời trấn áp sức mạnh ba loại huyết mạch trong người.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Đó là một món đồ tốt”.

Sau khi trấn áp sức mạnh ba loại huyết mạch, Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Nhất Niệm, đây là gì?”

Nhất Niệm nói: “Chỗ bọn ta gọi là tinh thể Vĩnh Hằng, cứ một trăm năm ta sẽ có một viên”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Muội làm việc bao lâu rồi?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Ta không nhớ nữa”.

Diệp Quân lặng thinh.

Nhất Niệm đưa tinh thể Vĩnh Hằng cho Diệp Quân: “Cho huynh”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Muội cất đi”.

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Ta có nhiều lắm, cái này cho huynh chơi”.

Diệp Quân lắc đầu, sau đó nói: “Ta thật sự không cần, nghe lời ta”.

Nhất Niệm do dự, sau đó nói: “Được thôi”.

Dứt lời, cô ta cất tinh thể Vĩnh Hằng đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Trước đó có phải muội từng bảo ta đi làm công với muội không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân: “Ta nghĩ cũng được”.

Nhất Niệm cười nói: “Họ không cần huynh”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Nhất Niệm khẽ nói: “Huynh không mạnh lắm”.

Diệp Quân im lặng, muội nói thẳng ta yếu là được mà.

Nhất Niệm bỗng nói: “Nhưng cô cô của huynh chắc chắn là được. Bảo bà ấy đi với ta đi, còn cả đại bá của huynh nữa”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK