Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 823: Vấn đề hết sức đặc thù

Diệp Quân hỏi: “Từ Chân cô nương, cái này để làm gì?”

Từ Chân cười nói: “Chúng ta trò chuyện chút đi”.

Diệp Quân còn đang nghi hoặc, Từ Chân đã nói: “Lẽ nào cậu không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

Diệp Quân nói ngay: “Quả thật là có”.

Từ Chân cười bảo: “Ta cũng có một việc muốn hỏi cậu”.

Nói đoạn, cô ta mở một chai rượu đế, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân do dự hỏi: “Uống như thế nào?”

Nếu còn tu vi, chớ nói uống rượu, ngay cả uống thuốc độc cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ, tu vi của hắn đã bị phong ấn, uống thứ này thật sự có thể say đó.

Từ Chân cũng mở cho mình một chai, nhẹ nhàng cụng chai với Diệp Quân một cái: “Lần đầu gặp, làm một hơi trước đã”.

Nói xong, cô ta hào sảng uống một hơi.

Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng nâng chai, uống một hớp. Không biết rượu này là rượu gì, độ rượu cực cao, vào miệng đã cảm thấy nóng ran, ban đầu Diệp Quân còn chưa thích ứng được.

Từ Chân bảo: “Chẳng phải cậu có chuyện muốn hỏi ta đó sao? Cậu hỏi trước đi, xong rồi đến lượt ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ thực sự là Chân Thần sao?”

Thấy Từ Chân hiền hòa như thế, hắn cũng thoải mái hơn.

Từ Chân gật đầu: “Bọn họ cũng thường gọi ta là Chân Thần, nhưng ta không thích xưng hô này lắm”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân cười bảo: “Bởi vì ta chưa bao giờ muốn làm thần, nhân gian tốt đẹp như thế, làm thần có gì thú vị đâu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân mỉm cười: “Uống tiếp”.

Nói xong, cô ta lại cầm chai rượu lên, cụng một cái vào chai của Diệp Quân rồi uống vài hớp.

Diệp Quân do dự giây lát rồi cũng dốc mấy hớp vào miệng, rượu này thật sự rất mạnh, uống vào, cảm giác nóng cháy chạy dọc từ họng xuống đến dạ dày.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên hỏi: “Ở Chân vũ trụ, danh tiếng của ta có phải rất tệ không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Danh tiếng của tỷ ở Chân vũ trụ rất tốt, nhưng ở nơi khác thì rất tệ”.

Từ Chân chớp mắt: “Tệ cỡ nào?”

Diệp Quân trầm giọng: “Tóm lại là rất xấu xa”.

Từ Chân cười cười, giơ chai rượu trong tay: “Nào, cạn ly”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi cũng cầm chai rượu chạm vào chai của Từ Chân một cái, hai người cạn sạch.

Xong một chai rượu!

Từ Chân lại mở cho Diệp Quân một chai khác, Diệp Quân vội cản lại: “Uống nhiều quá rồi”.

Từ Chân cười bảo: “Không việc gì, ở đây không có người xấu”.

Diệp Quân đang định nói gì thì Từ Chân đã giục: “Cạn ly”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Hồi lâu sau, hắn cảm thấy đầu mình dường như choáng váng, không còn tỉnh táo.

Từ Chân lại bảo: “Cậu không còn muốn hỏi thêm vấn đề gì à?”

Diệp Quân nói ngay: “Có”.

Từ Chân cười nói: “Hỏi đi”.

Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp khủng bố cỡ nào?”

Vũ Trụ Kiếp!

Từ Chân mỉm cười: “Tóm lại là… Nó có thể hủy diệt toàn bộ vũ trụ mà cậu đã biết”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề: “Tỷ có thể tiếp tục trấn áp chứ?”

Từ Chân cười cười, bảo: “Cạn ly”.

Diệp Quân: “…”

Lại uống thêm vài hơi, Diệp Quân bắt đầu cảm thấy lâng lâng. Hắn đột nhiên nhìn về phía Từ Chân như vừa sực nhớ tới điều gì: “Sao tỷ vẫn tỉnh táo thế?”

Từ Chân chớp chớp mắt, sau đó nhũn người, nghiêng đầu, tựa ngay lên vai Diệp Quân: “Ôi chao, sao đầu ta choáng váng thế nhỉ”.

Diệp Quân đã tê rần cả người.

Một lúc sau, Diệp Quân lại hỏi: “Vũ Trụ Kiếp chỉ có thể bị trấn áp chứ không thể bị hủy diệt à?”

Từ Chân khẽ lắc đầu: “Không thể”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Từ Chân cười nói: “Vũ Trụ Kiếp xuất hiện vì chúng sinh, hủy diệt nó chẳng khác nào hủy diệt chúng sinh. Kiếp này, vừa là nhân kiếp, cũng là đạo kiếp, chỉ có thể trấn áp, không thể hủy diệt”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Thực sự không còn biện pháp nào khác sao?”

Từ Chân nói: “Thật lâu trước đây, vào thời đại văn minh Vĩnh Sinh, thời đại đó có thể cứu vãn tình thế một chút”.

Diệp Quân vội vàng hỏi: “Nếu ở thời đại đó thì nên cứu như thế nào?”

Từ Chân cười bảo: “Như ngôi sao màu xanh này này”.

Diệp Quân nhăn mày: “Giống như ngôi sao màu xanh này?”

Từ Chân gật đầu: “Tuổi thọ không quá trăm, chúng sinh không tu hành, để vũ trụ được nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí, chừng trăm triệu năm sau, vũ trụ sẽ có được thay đổi hoàn toàn, Vũ Trụ Kiếp tất nhiên sẽ không còn tồn tại”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Hiện tại không được sao?”

Từ Chân lắc đầu: “Không còn kịp rồi. Bởi vì ta đã trấn áp nó vô số lần, mỗi lần trấn áp, sức mạnh của nó lại sẽ tăng lên rất nhiều. Trải qua vô số lần bị ta trấn áp, hiện giờ, sức mạnh của nó đã đạt tới một mức độ mà chính ta cũng tính không ra”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân lại đột nhiên nói: “Cạn ly nào”.

Lúc này, Diệp Quân cũng đã ngấm men rượu, nghe thấy khẩu lệnh cạn ly liền cầm chai rượu lên làm một hơi.

Hai người vừa uống vừa nói chuyện, không biết từ bao giờ, Diệp Quân đã uống say đến độ đờ đẫn đầu óc, hắn cảm thấy người lâng lâng như sắp bay lên.

Từ Chân vẫn không ngừng giục hắn cạn ly…

Sau chừng nửa giờ, Diệp Quân đã nằm gục ra sàn, nhìn chai rượu Từ Chân đưa tới, hắn xua tay rối rít: “Không được, uống… không nổi nữa”.

Từ Chân chớp mắt: “Say rồi?”

Diệp Quân mơ hồ đáp: “Hình như hơi say”.

Khóe miệng Từ Chân hơi nhếch lên: “Vừa rồi toàn là cậu hỏi ta, ta còn chưa hỏi cậu đâu”.

Diệp Quân cảm thấy đầu mình đã nặng trịch, bèn nói: “Để mai hỏi đi”.

Từ Chân vội bảo: “Không được không được, ta muốn hỏi ngay bây giờ”.

Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy tỷ hỏi đi”.

Từ Chân lập tức lấy giấy bút trên bàn, ghé sát vào Diệp Quân, nhắc: “Ta hỏi đó nha”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân chớp chớp mắt: “Ta muốn hỏi cậu… Khi cậu với Tiểu Thụ làm loại chuyện thân mật đó, thì có cảm giác thế nào? Với cả, dùng tư thế nào, nói tường tận ra coi…”

Diệp Quân chợt mở bừng mắt.

Trong tích tắc, men say trong hắn tiêu tan quá nửa.

Cái quỷ gì cơ?
Chương 824: Đích thân thử một chút!

Cái quỷ gì cơ?

Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân ngây người ra, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?

Nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Diệp Quân, Từ Chân chớp chớp mắt, nhẹ đặt tay phải lên ngực hắn, tiếp đó, cô ta đẩy ngã hắn, dịu dàng nói: “Đừng xấu hổ, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn đơn thuần, cậu có thể coi ta là Từ Thụ cũng được”.

Diệp Quân cứng đờ cả mặt, còn có thể chơi như vậy sao?

Thấy Diệp Quân có vẻ đề phòng, Từ Chân quyết định đổi đề tài: “Cậu quen biết Từ Thụ như thế nào?”

Bát Uyển!

Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, âm thầm thở dài một hơi, vấn đề này coi như còn bình thường.

Từ Chân thúc giục: “Nói mau nào”.

Diệp Quân gật đầu, nghĩ tới Bát Uyển, trên môi hắn vô thức nở một nụ cười: “Ở một thôn nhỏ…”

Diệp Quân thong thả kể ra cho Từ Chân nghe câu chuyện của mình và Bát Uyển, khi nhắc tới suối nước nóng ở Chân Thần Giới, đáy mắt Từ Chân như vụt sáng, khiến Diệp Quân lại do dự.

Thấy thế, Từ Chân vội vàng hỏi: “Khi đó Từ Thụ chủ động à?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi gật đầu.

Đúng là Từ Thụ chủ động thật!

Từ Chân thì thào: “Tiểu Thụ háo sắc ghê”.

Từ Thụ: “…”

Lúc này, đầu óc Diệp Quân đã nặng trĩu, chỉ muốn nằm vật ra ngủ.

Từ Chân vội hỏi: “Quá trình như thế nào? Quá trình khi đó như thế nào?”

Diệp Quân chỉ lắc đầu theo bản năng: “Không dành cho thiếu nhi”.

“Hồ đồ!”

Từ Chân dường như rất nôn nóng: “Ta có phải thiếu nhi đâu… Nói mau nào”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Cái loại cảm giác này, không thể miêu tả thành lời”.

Từ Chân nhíu mày: “Không thể tả thành lời?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, cần chính mình tự cảm thụ mới được…”

Lúc này, hắn đã hoàn toàn say túy lúy, nếu không, chắc chắn hắn sẽ không nói những lời kiểu đó với Từ Chân đâu.

Hiện tại hắn chỉ muốn đánh một giấc.

Thấy Diệp Quân sắp ngủ mất, Từ Chân vội vã lay hắn: “Cậu chớ có ngủ vội, mau nói lại quá trình cậu với Tiểu Thụ…”

Diệp Quân bất đắc dĩ bảo: “Những chuyện phòng the riêng tư sao có thể nói ra?”

Từ Chân nghiêm túc bảo: “Cậu có thể coi ta là Tiểu Thụ”.

Diệp Quân trợn trắng mắt, đầu gục qua một bên, chuẩn bị ngủ tại chỗ.

Từ Chân vội vàng chỉnh đầu hắn ngay ngắn lại: “Nói xong ta sẽ để cậu ngủ”.

Diệp Quân bắt đầu tức giận, đột ngột lật người, đè Từ Chân xuống dưới: “Tỷ thử cảm thụ một chút là biết liền”.

Nói đoạn, không để Từ Chân có thời gian phản ứng lại, hắn đã áp môi xuống.

Cưỡng hôn!

Từ Chân trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt ga giường.

Cảm thụ được đôi môi trơn mềm ấm áp của Từ Chân, đáy lòng Diệp Quân chợt phừng cháy lên một ngọn lửa vô danh, thoáng chốc đã thiêu đốt khắp người.

Thú huyết sôi trào!

Lửa dục thiêu thân!

Khoảnh khắc ấy, cả gian phòng không một tiếng động.

Diệp Quân bắt đầu được nước lấn tới, chậm rãi cạy môi răng Từ Chân ra, tiến quân vào trong, khi hai vật non mềm…

Nằm dưới thân Diệp Quân, Từ Chân chăm chú nhìn hắn, ánh mắt từ ngạc nhiên biến thành lạnh lẽo, tay phải chậm rãi nắm chặt.

Ngay sau đó, căn phòng chợt trở nên hư ảo.

Đúng lúc này, Diệp Quân lại chậm rãi mở mắt, khi thấy người nằm dưới mình là Từ Chân, đầu óc hắn như trống rỗng, giây lát sau, hắn nhảy bắn ra, sắc mặt kinh ngạc như không thể tin nổi.

Mẹ nó!

Mình vừa làm gì vậy?

Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời, ánh mắt rất bình thản.

Diệp Quân vội chạy vào trong nhà tắm, mở vòi nước. Khi dòng nước lạnh băng tưới lên đầu, loại cảm giác buốt giá kích thích não bộ, khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Mình vừa làm gì?

Diệp Quân không sao tin nổi.

Uống say là ra chuyện.

Hồi lâu sau, Diệp Quân mới quay ra, Từ Chân còn nằm trên giường, không nói một lời.

Diệp Quân chần chờ giây lát mới bước lại gần giường: “Chân… Chân tỷ…”

Chân tỷ!

Từ Chân vẫn không nói gì.

Diệp Quân thận trọng liếc nhìn Từ Chân, thấy sắc mặt cô ta vẫn bình thản như trước, không hề có chút tức giận, song điều đó càng khiến hắn căng thẳng đến luống cuống.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên cất lời: “Nằm xuống đi”. Diệp Quân do dự giây lát rồi nằm xuống sàn.

Từ Chân lại bảo: “Nằm lên giường”.

Diệp Quân chỉ im lặng không nói.

Từ Chân bình thản bảo: “Chẳng phải vừa rồi to gan lắm sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, nằm vật xuống giường, tỷ còn không sợ, ta đây sợ cái gì.

Lần này hắn cũng bất chấp.

Từ Chân chậm rãi nhắm mắt: “Ngủ đi”.

Ngủ!

Diệp Quân nhìn sang Từ Chân, sau đó chầm chậm nhắm mắt, nhưng lúc này, cơn buồn ngủ trong hắn đã bay sạch.

Lát sau, Diệp Quân đột nhiên gọi: “Chân tỷ?”

Nhưng Từ Chân không đáp.

Diệp Quân lại nói: “Tỷ đừng giận… Ta… Ta nói lại tường tận cho tỷ nghe”.

Từ Chân chậm rãi mở mắt, hứng thú nổi lên: “Nói đi”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Từ Chân thúc giục: “Nói mau đi”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể.

Từ Chân vội vã lôi giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu ghi chép lại, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.

Có một vài câu hỏi thực sự quá mức riêng tư, Diệp Quân nghe cũng thấy xấu hổ.

Nhưng Từ Chân lại rất bình tĩnh, thái độ của cô ta cho Diệp Quân cảm giác, người này thật sự chỉ đang làm nghiên cứu, không hề có một chút suy nghĩ dâm tà nào.

Vào lúc này, quan hệ giữa hai người như được gắn kết hơn trước, Từ Chân còn xích lại gần bên hắn, gần như nằm lên người hắn.

Diệp Quân hơi nhích người sang bên kia theo bản năng, nhưng Từ Chân đã nhìn hắn: “Đầu óc đừng có nghĩ linh tinh, thuần khiết chút đi”.

Diệp Quân không biết phải nói gì, tỷ ghé sát người ta như thế, ta phải thuần khiết thế nào?

Trông vẻ mặt của Diệp Quân, Từ Chân cười bảo: “Sao hả?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chân tỷ, ta là một người đàn ông bình thường…”

Từ Chân nói: “Ta biết, thì sao?”

Diệp Quân nhìn cô ta: “Tỷ rất đẹp”.

Từ Chân chớp chớp mắt: “Rồi sao nữa?”

Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Hay là, cứ để ta xuống đất ngủ đi”.

Từ Chân lắc đầu: “Tư tưởng của cậu không thuần khiết nhé”.

Diệp Quân: “…”
Chương 825: Thời gian không còn nhiều nữa

Từ Chân lại nói: “Trong lịch sử của ngôi sao này có một người tên là Liễu Hạ Huệ, người ta có thể bình thản không hề có tạp niệm khi người đẹp ngồi trong lòng, sao cậu lại không làm được chứ?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Có lẽ không phải do ông ta kiềm chế tốt nên người đẹp ngồi trong lòng vẫn không có phản ứng gì, nguyên nhân có khi là bản thân ông ta có vấn đề thì sao?”

Từ Chân nháy nháy mắt: “Liệt dương?”

Diệp Quân: “…”

Từ Chân hì hì cười: “Không trêu cậu nữa. Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi, cậu vừa nói, cậu với Tiểu Thụ ở suối nước nóng làm một lần, sau đó muội ấy đã mang thai, đúng không?”

Diệp Quân cảm thấy đầu bắt đầu đau: “Đổi đề tài được không? Trò chuyện về cái gì thuần khiết chút”.

Từ Chân lắc đầu: “Không muốn”.

Diệp Quân không biết phải nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Cậu thích Tiểu Thụ chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Thích”.

Từ Chân tiếp tục hỏi: “Tiểu Kính thì sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng thích”.

Từ Chân hỏi tiếp: “Còn Tiểu Nhu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, hắn bèn cười gượng: “Ta với Từ Nhu cô nương không phải mối quan hệ kiểu đó”.

Từ Chân bảo: “Nhưng chẳng phải khi đó Tiểu Nhu thích cậu sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân một cái, không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên bảo: “Chân tỷ, nếu ta cưới cả Tiểu Kính lẫn Tiểu Thụ, tỷ… không phản đối chứ?”

Từ Chân cười bảo: “Phản đối làm gì? Chỉ cần hai muội ấy thích cậu là được”.

Diệp Quân yên tâm rồi: “Chân tỷ, tỷ thật tốt”.

Hắn biết rõ địa vị của Từ Chân trong lòng Từ Kính và Bát Uyển cao thế nào, nếu như cô ta thực sự phản đối, chỉ e sẽ rất phiền toái.

Từ Chân chỉ cười cười.

Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Chân tỷ, tỷ có biết Từ Thụ với Từ Nhu đang ở đâu không?”

Từ Chân đáp: “Ở học viện Ngân Hà”.

Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Ngân Hà à?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ gặp họ chưa?”

Từ Chân bảo: “Ta đã gặp hai muội ấy, nhưng họ không biết ta đang ở đâu. Nếu cậu gặp họ, chớ nói cho họ biết ta đang ở đây nhé”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Từ Chân chỉ khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Diệp Quân nhìn Từ Chân, quả thật, Từ Chân vô cùng xinh đẹp, gương mặt hoàn mỹ, không có bất kì tì vết gì, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Lúc này, Từ Chân đột ngột nhìn lại Diệp Quân, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Diệp Quân thốt lên một câu từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật đẹp”.

Từ Chân cười hỏi: “Ta với Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ai đẹp hơn?”

Diệp Quân đáp: “Hai người họ và tỷ đẹp ngang nhau”.

Từ Chân lắc đầu cười cười: “Thật là dẻo mép, thôi ngủ đi”.

Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Để ta xuống dưới sàn ngủ”.

Từ Chân bảo: “Cậu không thể trong sáng một chút sao?”

Diệp Quân im lặng, thầm nhủ, tư tưởng của ta rất trong sáng, nhưng thân thể ta không quá trong sáng. Đặc biệt là cái huyết mạch phong ma này, nó là thứ không trong sáng nhất, là khởi nguồn của mọi dục vọng.

Huyết mạch phong ma: “…”

Từ Chân bảo: “Mau ngủ đi, đừng nên nghĩ nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Thôi được”.

Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại.

Lăn lộn suốt buổi tối, hiện tại quả thực hắn cũng đã khá buồn ngủ.

Căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Sáng hôm sau.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn hơi choáng váng, lại chợt cảm nhận trong lòng mình dường như có thứ gì, bèn vội cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ ‘vật lạ’ trong lòng, hắn liền ngây ra.

Từ Chân đang ngủ ngon lành trong lòng hắn!

Diệp Quân bối rối.

Người này sao lại ngủ trong lòng mình nhỉ?

Cũng vào lúc này, Từ Chân thoáng động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt.

Diệp Quân vội nhắm chặt mắt lại, vờ ngủ.

Khi nhận ra mình nằm trong lòng Diệp Quân, Từ Chân hơi chau mày, ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quân một cái, sau đó chậm rãi tách ra, ngồi dậy, xuống giường vươn vai rồi vào bếp bắt đầu bận rộn.

Trên giường, Diệp Quân thở nhẹ ra một hơi.

Tối qua mình không làm gì bậy bạ đâu nhỉ?

Diệp Quân vội vã kéo chăn ra, thấy quần vẫn còn ở đó bèn thở phào.

Đúng lúc này, Từ Chân bước tới, tay bưng hai bát mỳ, đặt lên bàn ăn: “Dậy đi thôi”.

Diệp Quân biết không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa.

Hắn ngồi dậy, xuống giường đi tới ghế đối diện với Từ Chân, ngồi xuống: “Mỳ tỷ nấu à?”

Từ Chân gật đầu, cười bảo: “Đúng vậy”.

Diệp Quân không khách sáo, kéo bát lại gần, bắt đầu ăn.

Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngủ ngon không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được, nhưng hiện giờ đầu vẫn hơi đau, có lẽ do tối qua uống nhiều rượu quá”.

Từ Chân đột nhiên đứng lên, đi đâu đó, lát sau, khi quay lại, cô ta cầm theo một hộp sữa tươi. Cô ta đặt hộp sữa trước mặt Diệp Quân: “Uống cái này đi, sẽ thấy thoải mái hơn đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Chân tỷ”.

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Diệp Quân ăn xong bát mỳ, chào từ biệt: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”.

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn cô ta: “Còn tỷ?”

Từ Chân chỉ về phía bàn sách: “Ta muốn viết bản thảo”.

Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Chân tỷ, tuy đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng ta có cảm giác tỷ đối với ta… tóm lại chính là cảm giác như người thân vậy”.

Từ Chân mỉm cười: “Cậu là người đàn ông của Tiểu Thụ và Tiểu Kính, cũng coi như là người nhà”.

Diệp Quân hỏi: “Chỉ bởi vì thế?”

Từ Chân gật đầu: “Trong vũ trụ này, có thể gọi ta là tỷ, trừ ba muội ấy thì chỉ còn mình cậu”.

Diệp Quân cười nói: “Lần sau ta có thể tới tìm tỷ không?”

Từ Chân gật đầu: “Lúc nào tới cũng được”.

Nói đoạn, cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân vội nhận lấy: “Chân tỷ, ta phải đi đây”.

Nói đoạn, hắn đứng dậy đi ra cửa.

Từ Chân đột ngột nói với theo: “Nhớ kỹ, không được nói cho các muội ấy biết ta đang ở đây”.

Diệp Quân chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Được”.

Sau đó, hắn quay đầu đi khỏi đó.

Diệp Quân đi rồi, Từ Chân thu dọn bàn ăn, trở về ngồi trước bàn sách, cầm bút viết ra ba chữ thật to: Cuốn cuối cùng.

Viết xong, cô ta lại dừng bút, rồi mới viết thêm hai chữ: Diệp Quân.

Từ Chân đặt bút xuống, quay đầu nhìn lên trời cao, lát sau, cô ta khẽ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK