Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1826: Cha, ông nội, cô cô!

Thấy kiếp kiếm trong tay mình vỡ tan tành, trong mắt Tam điện chủ Ác Đạo lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ta không suy nghĩ nhiều, cũng không đuổi theo Lý Toại Phong mà nhìn về phía Ung Đế với khí thế vẫn đang dâng trào cách đó không xa, trong tay cô ta lại ngưng tụ ra một thanh kiếp kiếm.

Không thể để người này đột phá được!

Tam điện chủ Ác Đạo biến mất khỏi vị trí ban đầu, sau đó một tia kiếm quang đỏ như máu đã giết tới trước mặt Ung Đế, nhưng lúc này, Lý Toại Phong lại chắn trước Ung Đế một lần nữa, ông ta hét to một tiếng rồi chém tới.

Ầm!

Hai tia kiếm quang vỡ tan tành, Lý Toại Phong lùi lại một lần nữa, mà lần này trong quá trình lùi lại có vô số lôi kiếp đánh lên người ông ta, khiến cơ thể ông ta dần nổ tung, khi dừng lại, tay phải cầm kiếm của ông ta khẽ rung lên.

Oanh!

Những lôi kiếp trên linh hồn ông ta thoáng chốc vỡ tan!

Nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên trong tay thì đòn tấn công khi nãy đã đủ khiến thần hồn của ông ta vỡ tan rồi!

Tam điện chủ kia cũng bị chấn động liên tục lùi lại mấy nghìn trượng, sau khi dừng lại, cô ta nhìn tay phải của mình, tay phải đang trở nên mờ ảo.

Mà tất cả mọi người đều chú ý tới điều này.

“Cô ta là phân thân!”

Không biết ai đó đột nhiên hô lên.

Phân thân!

Nghe thấy lời này, nhóm Nho Uyên đều thay đổi sắc mặt.

Phân thân?

Mạnh như thế mà còn không phải bản thể?

Không chỉ có mấy người bên phía Diệp Quân mà cả Chiêu Võ Đạo Đế cũng hơi khó tin, người phụ nữ này chỉ là một phân thân chứ không phải bản thể?

Quan trọng nhất là nếu không vì cô ta bị thương bởi thanh kiếm kia, thì ngay cả ông ta cũng không thể nhìn ra cô ta là phân thân…

Nét mặt Chiêu Võ Đạo Đế trở nên hơi nặng nề, ông ta đã đánh giá thấp Tam điện chủ Ác Đạo bí ẩn này rồi.

Mà Nhị điện chủ ông ta nhìn thấy khi đó… Nghĩ đến đây, nét mặt Chiêu Võ Đạo Đế càng nặng nề hơn.

Diệp Quân ở cách đó không xa cũng rất bất ngờ, hắn cũng không ngờ Tam điện chủ này chỉ là một phân thân.

Thực lực của phân thân đã có thể so với Chiêu Võ Đạo Đế kia rồi?

Mà lúc này mấy người nhóm Thiên Võ Thế là vui vẻ nhất.

Đây thật sự là niềm vui bất ngờ.

Bọn họ vốn cứ tưởng Tam điện chủ là bản thể, nhưng không ngờ đây cũng chỉ là một phân thân.

Phân thân đã mạnh thế này thì bản thể sẽ đáng sợ đến mức nào nữa?

Nhóm Thiên Võ Thế và Vu Mã Hình đều nở nụ cười, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn.

Kết quả đã có!

Hai người đồng loạt nhìn thoáng qua Lệ Minh, khi thấy nét mặt nặng nề của Lệ Minh, hai người đều không khỏi bật cười, trong lòng vô cùng sung sướng.

Hai người lại nhìn về phía nét mặt u ám của Lệ Hàn, càng cười không kiêng nể gì hơn.

Làm tổ tiên sợ nhất là gì?

Đương nhiên là sợ con cháu đời sau xuất hiện một kẻ ngu, vì một khi có kẻ ngu xuất hiện, gia tộc rất có thể sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.

Mà Lệ Hàn trước mắt rõ ràng là một tên ngốc nhất trong những tên ngốc!

Ầm!

Lúc này, trong người Ung Đế phía xa chợt bộc phát ra một khí thế đáng sợ, bây giờ ông ta đã từ Khai Đạo đạt đến Bán Bộ Diệt Đạo.

Sắp đột phá rồi!

Lý Toại Phong nhìn chằm chằm Tam điện chủ Ác Đạo kia, mà lúc này, cô ta lại không có hành động gì.

Thấy thế, Lý Toại Phong cau mày.

Diệp Quân cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Lúc này, Chiêu Võ Đạo Đế kia chậm rãi siết chặt tay phải, đương nhiên ông ta sẽ không để đối thủ của mình đột phá vào lúc này.

Oanh!

Khí thế của Ung Đế lại tăng vọt một lần nữa.

Sắp đột phá!

Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa chợt trở nên hư ảo.

Mọi người đều thấy nghi ngờ.

“A!”

Ung Đế chợt ngẩng đầu gào thét, những khí thế đáng sợ liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta như núi lửa bùng nổ.

Lúc này khí thế của ông ta đã đạt tới đỉnh cao.

Rắc!

Vào thời khắc mấu chốt này, Tam điện chủ kia đột nhiên biến mất như một lát khói xanh, sau đó thời không nứt ra, một cô gái mặc váy đỏ chậm rãi bước tới!

Bản thể đến rồi!

Lý Toại Phong không chút do dự lập tức thiêu đốt linh hồn, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chém thẳng về phía Tam điện chủ!

Trong mắt Tam điện chủ Ác Đạo lộ vẻ khinh thường, cô ta vung tay áo.

Oanh!

Một vùng kiếm quang vỡ tan, Lý Toại Phong bị đánh bay tận mấy chục vạn trượng!

Vừa dừng lại, cơ thể của ông ta đã trở nên hư ảo và trong suốt.

Nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên bảo vệ linh hồn thì thần hồn của ông ta đã bị đánh tan, dù thần hồn không tan biến, nhưng lúc này ông ta đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu rồi.

Mà Tam điện chủ Ác Đạo ở phía xa đột nhiên biến mất, sau đó một thanh trường kiếm màu đỏ như máu đâm thẳng về phía lồng ngực của Ung Đế, Ung Đế trợn tròn mắt, khí thế quanh người lập tức hỗn loạn.

Tam điện chủ nhìn chằm chằm Ung Đế bằng ánh mắt không chút cảm xúc: “Ngươi xứng làm kẻ thù của Ác Đạo Minh ta hay sao?”

Dứt lời, tay phải cầm kiếm của cô ta xoay một vòng, Ung Đế bị kiếm nâng lên, sau đó bị kiếm ghim lơ lửng trên không trung.

Ung Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Diệp tiểu hữu… Xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi”.

Dứt lời, ông ta siết chặt tay phải, thân thể và linh hồn vốn đang cháy chợt căng lên.

Muốn tự phát nổ!

Thấy thế, Diệp Quân ở phía xa hoảng hốt, hắn vội hét lên: “Cha!”

“Cha?”

Lúc này, Thiên Võ Tân kia châm chọc: “Bây giờ gọi cha làm gì? Gọi ông nội cũng vô dụng!”

Diệp Quân như đang phát điên, lại gào thét một lần nữa: “Ông nội!”

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng thời không nứt ra chợt vang lên.

Phía bên phải chân trời có một người đàn ông mặc trường bào màu xanh chậm rãi bước ra.

Còn bên trái thì có một người đàn ông mặc áo trắng.

Mọi người cau mày, hai người này là ai?

Lúc này, thời không bên cạnh người đàn ông áo trắng lại nứt ra một lần nữa, sau đó có một người phụ nữ áo trắng chậm rãi bước ra.

Tam điện chủ Ác Đạo quay đầu nhìn ba người như đang nhìn một bầy kiến: “Cả nhà đến đông đủ rồi, vừa khéo để cả nhà các ngươi chôn cùng nhau rồi”.
Chương 1827: Chỉ một nhát kiếm

Chôn chung cả nhà!

Nghe Tam điện chủ nói vậy, người đàn ông áo xanh đột nhiên bật cười, ông ấy đang chuẩn bị ra tay, vào lúc này, người đàn ông áo trắng bỗng nhiên cười nói: “Cha, để con”.

Người đàn ông áo xanh nhìn về phía người đàn ông áo trắng, cười nói: “Được”.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn Tam điện chủ ở cách đó không xa, Chiêu Võ Đạo Đế ở gần đó đột nhiên từ từ đi ra cười nói: “Ông là cha của Diệp Quân à?”

Người đàn ông áo trắng nhìn thoáng qua Diệp Quân đang ở phía xa: “Ừ”.

Đang nói bỗng dừng một chút rồi nói tiếp: “Cha ruột”.

Diệp Quân: “...”

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn người đàn ông áo trắng rồi mỉm cười nói: “Nghe nói ông là cường giả cảnh giới trên Khai Đạo?”

Người đàn ông áo trắng hơi hứng thú hỏi: “Có gì muốn chỉ dạy sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Ta cực kỳ ghét giọng điệu tự phụ và vẻ mặt không quan tâm sự đời của ông”.

Dứt lời ông ta đột nhiên bước tới rồi tung nắm đấm.

Uy lực Diệt Đạo quét sạch bầu trời!

Ông ta cho rằng ông ta phải ra tay giết người trước, nếu không thì hào quang của ông ta sẽ bị Tam điện chủ cướp mất.

Hôm nay là sân nhà của Chiêu Võ Đạo Đế ông ta!

Không ai có thể cướp lấy ánh hào quang của ông ta!

Có thể nói rằng ông ta đã dốc hết toàn lực vào cú đấm này, ông ta muốn giết chết người đàn ông áo trắng chỉ bằng một đấm để khôi phục lại vẻ uy nghiêm.

Đối mặt với cú đấm khủng khiếp của Chiêu Võ Đạo Đế, người đàn ông áo trắng ở đằng xa cũng chỉ cười nhẹ rồi ngay lập tức khép hai ngón tay lại làm một.

Phập!

Tiếng kiếm vang lên kèm theo một thanh kiếm cắm thẳng vào trán Chiêu Võ Đạo Đế.

Xoẹt!

Trong thoáng chốc, cú đấm mang theo uy lực Diệt Đạo của Chiêu Võ Đạo Đế biến mất không một dấu vết như thể nó chứ từng xuất hiện.

Sự im lặng chết chóc bao trùm khắp nơi.

Thua rồi ư?

Đôi mắt của Thiên Võ Thế trừng to như một quả trứng.

Vu Mã Hình như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Vẻ mặt của Thiên Võ Tân ngay lập tức tái nhợt, trong lòng lạnh như băng...

Còn Quan Đế đã đứng ở sau lưng mấy người Diệp Quân không biết từ lúc nào.

Thoạt nhìn thì họ rất giống một phe.

Lệ Minh sững sờ một lúc rồi đột ngột nhảy ra trước mặt Thiên Võ Thế và Vu Mã Hình, nở cười xán lạn: “Hai vị, có chuyện gì với mấy người vậy? Tại sao vẻ mặt hai người lại khó coi như cha mẹ chết thế? Nào nào, cười lên nào, ha ha ha ha...”

Thiên Võ Thế: “...”

Vu Mã Hình: “...”

Cách đó không xa, Tam điện chủ nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế bị một thanh kiếm đóng đinh vào một chỗ, cô ta nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên nỗi sợ hãi.

Nhưng Chiêu Võ Đạo Đế là cường giả cảnh giới Diệt Đạo, mặc dù hơi khoác lác nhưng ông ta vẫn là cường giả cảnh giới Diệt Đạo.

Một nhát kiếm đã đánh bại cường giả cảnh giới Diệt Đạo ư?

Vẻ mặt Tam điện chủ dần trở nên nghiêm túc, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, chợt nhận ra hình như cô ta đã đánh giá thấp thực lực của người đàn ông trước mặt này.

Lúc này, mấy người Đạo Quân cũng đang cực kỳ sợ hãi, bọn họ không ngờ Chiêu Võ Đạo Đế lại bị đánh bại ngay lập tức. Đương nhiên họ còn phấn khích hơn, quả thật bọn họ không ngờ ngoại trừ cô cô của cậu Diệp giỏi đánh đấm thì cha ruột của hắn cũng lợi hại như vậy!

Đột nhiên Từ Thiên chắp tay lại, ông ta nhìn sang đám người Thiên Xích ở cách đó không xa, cười nói: “Mọi người đừng sợ, ba người vừa tới này đều là người của mình, là người của chùa Phạm Thiên ta!”

Đạo Quân, Nguyên Tướng và Hoàng Đế Đại Chu đồng loạt nhìn về phía Từ Thiên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Từ Thiên khẽ mỉm cười buột miệng nói: “Cha của cậu Diệp cũng là cha của Từ Thiên ta đây...”

Nói xong Từ Thiên cũng đứng hình.

Mẹ kiếp!

Lão nạp vừa nói cái gì vậy?

A?

Mọi người: “...”

Diệp Quân không quan tâm tới mọi người, hắn đi tới bên cạnh Ung Đế sau đó sử dụng kiếm Thanh Huyên để bảo vệ thần hồn của Ung Đế.

Nhìn thấy thần hồn của Ung Đế được kiếm Thanh Huyên che chở, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vội vàng lấy ra một quả Đạo Linh đưa cho Ung Đế ăn, sau đó hắn quay qua nhìn Chiêu Võ Đạo Đế đang ở gần đấy. Lúc này hai mắt Chiêu Võ Đạo Đế trợn to hiện rõ vẻ không thể tin được, cả người như mất hồn lẩm lẩm: “Sao có thể... Làm sao có thể...”

Thời khắc này ông ta đã thực sự phát điên.

Chỉ một nhát kiếm!

Ông ta là cường giả cảnh giới Diệt Đạo mà!

Vậy mà lại bị một nhát kiếm chém bay?

Sao có thể như thế được?

Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên cười nói: “Vẻ mặt đó của ông là sao hả? Không phục ư?”

Không đợi Chiêu Võ Đạo Đế trả lời, người đàn ông áo trắng đã nói tiếp: “Vậy chúng ta đánh thêm lần nữa!”

Dứt lời ông ấy xòe tay ra, luồng kiếm quang cắm vào cơ thể của Chiêu Võ Đạo Đế bay thẳng lên trời, Chiêu Võ Đạo Đế lập tức bình thường trở lại.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu được hành động của người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo xanh nhìn người đàn ông áo trắng, cười ha hả nói: “Đúng là con trai của ta, giỏi lắm!”

Người đàn ông áo trắng: “...”

Ở đằng xa, sau khi cảm giác bản thân mình đã bình thường trở lại, vẻ mặt của Chiêu Võ Đạo Đế đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn.

Sỉ nhục!

Người trước mặt đang sỉ nhục ông ta!

Kể từ khi nổi tiếng, ông ta chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nào lớn như vậy.

Trong cơn giận, hai mắt của Chiêu Võ Đạo Đế đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo như dã thú đang nổi điên, ông ta nắm chặt hai tay lại, ngẩng đầu hét lên một tiếng, cơ thể ông ta ngay lập tức bốc cháy, những luồng khí tức đáng sợ ngay lập tức quét qua vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, ông ta lại bước lên phía trước một bước.

Phừng!

Ngọn lửa trong người của ông ta bốc lên cao.

Đốt cháy linh hồn!

Khi thể xác và linh hồn bắt đầu bốc cháy, khí tức của Chiêu Võ Đạo Đế bỗng nhiên trở nên đáng sợ vô cùng, áp lực tỏa ra từ người của ông ta cũng khiến những cường giả cảnh giới Khai Đạo không chịu nổi.

Các cường giả nhìn thấy cảnh này đều hoảng hốt rồi rối rít lùi lại phía sau, sợ bị ảnh hưởng bởi luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Chiêu Võ Đạo Đế.

Chiêu Võ Đạo Đế tức giận trừng mắt nhìn vào người đàn ông áo trắng ở phía chân trời, gằn giọng nói: “Ta sẽ xé xác ông!”

Dứt lời ông ta đột nhiên tung một cú đấm

Ầm!

Cú đấm của cường giả cảnh giới Diệt Đạo!

Cú đấm này có thể xem là cú đấm mạnh nhất trong cuộc đời Chiêu Võ Đạo Đế, chỉ một cú đấm này cũng có thể giết chết các cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Những cường giả ở xung quanh nhìn thấy cảnh này đều giật mình rồi rối rít lùi về phía sau vì sợ chết oan.

Nhưng lúc này người đàn ông áo trắng đột nhiên chỉ tay, một luồng kiếm quang từ trên trời đánh xuống, lóe lên rồi biến mất.

Phập!

Một nhát kiếm lại đâm vào trán.

Chiêu Võ Đạo Đế bị đóng đinh tại chỗ, cú đấm đầy mạnh mẽ của ông ta biến mất không một dấu vết.

Cả đất trời đều im lặng như tờ.

Một nhát kiếm!

Chiêu Võ Đạo Đế lại bị một nhát kiếm đánh bại ngay tức khắc.
Chương 1828: Tự sát

Lúc này, đám người Thiên Võ Thế nổi da gà khắp người, máu trong cơ thể như bị đông lại, ngừng chảy, trái tim của bọn họ cứ như đang bị một cái kìm kẹp lại, hoàn toàn ngừng đập, cảm giác sợ hãi ở sâu trong lòng giống như dây leo điên cuồng lan ra ngoài rồi bao trùm toàn thân.

Cường giả Diệt Đạo bị đánh bại trong tích tắc!

Hơn nữa, cường giả Diệt Đạo này đã thiêu đốt cả linh hồn và thể xác rồi.

Mà vẫn bị một nhát kiếm đánh bại ngay tích tắc!

Giờ phút này thế giới quan của họ đã hoàn toàn sụp đổ, niềm tin của họ cũng đổ sụp hoàn toàn.

Cường giả Diệt Đạo yếu ớt như vậy sao?

Bấy giờ, đầu óc trống rỗng không chỉ có đám người Thiên Võ Thế mà còn có đám người Lý Toại Phong.

Đó không phải là một người bình thường mà là một cường giả cảnh giới Diệt Đạo!

Vậy mà khi ở trước mặt kiếm tu áo trắng này, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có?

Quả là khó tin!

Đám người Đại Chu nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Từ Thiên chắp hai tay lại, giọng hơi run: “Nhận người này làm cha hình như cũng không sai..”.

Mọi người: “..”.

Ở đằng xa, Tam điện chủ đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, lúc này sự thù địch và ý định chém giết của cô ta đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó là sự nghiêm túc và kiêng dè.

Sức mạnh của người đàn ông áo trắng này đã vượt xa dự đoán của cô ta.

Cô ta nhìn người phụ nữ váy trắng đang im lặng đứng bên cạnh người đàn ông áo trắng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Sao có thể chứ?”

Đúng lúc này Chiêu Võ Đạo Đế ở xa xa đột nhiên lên tiếng, trông ông ta giống như mất hồn nhìn người đàn ông áo trắng ở trên trời, mặt đầy vẻ khó tin: “Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Chuyện này tuyệt đối không thể..”.

Lúc này ông ta hoàn toàn không có cách nào để chấp nhận sự thật này.

Ông ta là Chiêu Võ Đạo Đế mà lại bị người khác đánh bại trong phút chốc.

Năm đó ông ta là người vô địch của một thời đại kỷ nguyên, năm đó ông ta còn giao đấu với người của nền văn minh Thiên Hành, năm đó Chư Thiên Vạn Giới chỉ cần nghe tới tên Chiêu Võ Đạo Đế của ông ta thì có ai không mất hồn mất vía?

Vậy mà vào giây phút này ông ta lại bị đánh bại trong nháy mắt.

Thậm chí ngay cả sức để đánh trả ông ta cũng không có.

Lúc này ông ta mới nhớ tới lời nói của người năm xưa đã coi bói cho ông ta, đời này ông ta nhất định sẽ gặp một kiếp nạn...

Số kiếp!

Chiêu Võ Đạo Đế đột nhiên cười phá lên, tự cười nhạo chính mình.

Lúc trước ông ta còn tức cười vì nghĩ rằng số kiếp không cần phải tránh mà thay vào đó là phải đón nhận, một người đàn ông thì phải vượt qua khó khăn để đi lên.

Nhưng bây giờ lại giống như một trò cười.

Trò cười rất lớn!

Đôi mắt của Chiêu Võ Đạo Đế khép dần lại, lúc này, những người được ông ta gọi tới đều nhìn chằm chằm vào ông ta.

Như cái gai ở trên lưng!

Những người này vốn được ông ta gọi đến để chứng kiến ông ta tái hiện lại vẻ huy hoàng, nhưng lúc này ông ta lại bị đánh bại trong nháy mắt.

Cảm giác xấu hổ chưa từng có ở sâu thẳm trong lòng Chiêu Võ Đạo Đế bỗng lan tràn...

Chiêu Võ Đạo Đế không thể chịu được cảm giác nhục nhã và xấu hổ nữa, đột ngột vung tay vỗ thẳng vào trán mình.

Phụt!

Thần hồn đã tắt!

Tự sát.

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Một nhân vật tuyệt thế như thế lại không chịu nổi sự sỉ nhục mà tự sát.

Thật sự khiến người ta cảm thấy thổn thức không thôi.

Ở đằng xa, sau khi đám người Thiên Võ Thế nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế tự sát đều tỉnh táo lại, sau đó bọn họ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Cực kỳ tuyệt vọng!

Bây giờ đầu hàng ư?

Không thực tế!

Liều chết?

Liều chết kiểu gì đây?

Nếu bản thể đang trong thời kỳ đỉnh cao của bọn họ ở chỗ này cũng sẽ không đánh lại chứ đừng nói tới những phân thân ảo ảnh của họ hiện giờ.

Bởi vì thời kỳ đỉnh cao của bọn họ cũng không bằng Chiêu Võ Đạo Đế , nhưng Chiêu Võ Đạo Đế lại bị đánh bại trong nháy mắt...

Chẳng mấy chốc, mọi người đều rối rít nhìn về Tam điện chủ Ác Đạo ở đằng xa!

Đặt hết hy vọng lên người của Ác Đạo Minh.

Ác Đạo Minh!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của họ.

Người đàn ông áo trắng này quá mạnh nhưng Tam điện chủ cũng không hề yếu!

Vẫn còn hy vọng!

Lúc này đám người Thiên Võ Thế giống như chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lại có thêm một tia hy vọng.

Lệ Minh đang cười ngoác mồm, lúc này lại bước tới bước lui trước mặt đám người Thiên Võ Thế, sắc mặt đám người Thiên Võ Thế tái mét nhưng không làm gì được ông ta.

Lúc này Lệ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật áp lực của gã cũng rất lớn, đặc biệt là lúc Tam điện chủ ra tay gã càng tuyệt vọng hơn.

Bởi vì sức mạnh của cô ta quá khủng khiếp.

Không ngờ lại thấy tia sáng trong bóng tối, thực lực cha của Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.

Gương mặt lạnh lùng của Lệ Hàn nở một nụ cười hiếm thấy.

Vào lúc này, người hối hận nhất là Tức Mặc Lan.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế bị một nhát kiếm đánh bại, gương mặt của cô ta tái nhợt như một tờ giấy, sự hối hận trong lòng cô ta như thủy triều đang dâng lên.

Cô ta biết rằng mình đã không thắng cược.

Cô ta cũng biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội rất tốt.

Đó là cơ hội để thay đổi số phận của cô ta và tộc Tức Mặc...

Ở đằng xa, sau khi Chiêu Võ Đạo Đế ngã xuống, người đàn ông áo trắng xòe tay ra, chiếc nhẫn của Chiêu Võ Đạo Đế bay vào trong tay ông ấy, ông ấy cười nhạt rồi chỉ tay, chiếc nhẫn đó lập tức bay tới chỗ của Diệp Quân, Diệp Quân vội vàng cất chiếc nhẫn đi, kích động nói: “Cám ơn cha”.

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười: “Cảm ơn gì chứ? Cha giúp con trai không phải chuyện hiển nhiên sao? Loại người không giúp được gì mới là không bình thường, con nói đúng không?”

Ở phía xa, khuôn mặt của người đàn ông áo xanh chợt tối sầm lại.

Khuôn mặt của Diệp Quân hoàn toàn cứng đờ.

Mẹ kiếp!

Cha ơi!

Cha đặt ra cho trai của mình câu hỏi chết tiệt gì vậy?

Sao con dám trả lời chứ?

May mắn thay vào lúc này Tam điện chủ đột nhiên chậm rãi đi ra, thu hút sự chú ý của mọi người.

Người đàn ông áo trắng cũng không muốn gài bẫy con trai mình nữa nên bật cười rồi nhìn vào Tam điện chủ, cười nói: “Lúc nãy cô nói sẽ chôn cả nhà ta cùng nhau... cô định một chọi ba sao?”

Mặt Tam điện chủ không chút biểu cảm: “Ba đánh một là việc làm của hảo hán ư? Ta muốn một chọi một”.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Vậy cô ra tay đi”.

Tam điện chủ nói tiếp: “Ta không đánh với ông”.

Người đàn ông áo trắng khẽ nhíu mày, Tam điện chủ đột nhiên chỉ vào người phụ nữ váy trắng bên cạnh ông ấy: “Ta muốn đánh một chọi một với bà ta!”

Thực lực của người đàn ông áo trắng này quá kinh khủng, cô ta không nắm chắc phần thắng.

Người đàn ông áo xanh đó là kiếm tu, cô ta cũng không chắc là sẽ thắng.

Nhưng người phụ nữ váy trắng này rất bình thường không có gì kỳ lạ nên cô ta nắm chắc phần thắng hơn!
Chương 1829: Mất hết hy vọng

Sở dĩ cô ta chọn người phụ nữ váy trắng là có nhiều nguyên nhân.

Đầu tiên, sau khi người phụ nữ này bước ra thì vẫn luôn đứng bên cạnh người đàn ông áo trắng, không nói gì, cảm giác tồn tại rất thấp.

Thứ hai, người phụ nữ váy trắng trông cực kỳ bình thường, không thấy có cảm giác nguy hiểm gì.

Thứ ba, người phụ nữ váy trắng này đi theo bên cạnh người đàn ông áo trắng hệt như người hầu, vì vị trí đứng của bà ấy luôn xoay quanh người đàn ông áo trắng.

Cô ta đoán người phụ nữ váy trắng chắc cũng có thực lực nhưng không mạnh.

Khi nghe Tam điện chủ Ác Đạo nói thế, Diệp Quân sửng sốt, chọn cô cô váy trắng?

Đúng là biết chọn thật đấy.

Dĩ nhiên ba người trước mặt này, chọn ai thì kết quả cũng như nhau.

Chỉ có một điều không giống là chọn cô cô váy trắng thì có thể sẽ không chỉ chết một lần.

Mọi người đều nhìn sang người phụ nữ váy trắng đó, ai cũng cảm thấy tò mò.

Nghe Tam điện chủ Ác Đạo nói thế, người đàn ông áo trắng khẽ cười, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh nói: “Thanh Nhi, mục tiêu của cô ta là muội, muội đánh với cô ta vài chiêu nhé?”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tam điện chủ Ác Đạo, nhướng mày: “Vài chiêu?”

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Là ta nói sai”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Tam điện chủ Ác Đạo, vẻ mặt bình tĩnh như nước, Tam điện chủ bỗng bay lên trời, thoáng chốc hàng vạn Lôi Kiếp xuất hiện ở cả Đăng Thiên Vực.

Vũ Trụ Kiếp!

Lúc này, toàn bộ Đăng Thiên Vực biến thành một hồ sấm, uy lực Lôi Kiếp vô tận không ngừng dâng lên từ giữa không trung khiến mọi người đều biến sắc, vội vàng lùi về sau, cách xa khu vực này.

Sắc mặt mấy người Lý Toại Phong bên cạnh Diệp Quân cũng thay đổi.

Phải nói là thực lực của Tam điện chủ này quá khủng khiếp, hơn hẳn Chiêu Võ Đạo Đế đó.

Quả thật đáng sợ.

Mấy người Lý Toại Phong đều nhìn sang người phụ nữ váy trắng, người này muốn đối phó với Vũ Trụ Kiếp đáng sợ này thế nào?

Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn Tam điện chủ Ác Đạo, ánh mắt vẫn không hề dao động.

Coi thường!

Cứ như con người đang nhìn loài kiến nhỏ bé.

Nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ váy trắng, sắc mặt Tam điện chủ Ác Đạo trở nên dữ tợn, cô ta vươn tay vung về phía trước, ngay tức khắc có ngàn vạn Lôi Kiếp vũ trụ tụ lại trong tay cô ta như thủy triều, ngưng tụ lại thành một thanh Lôi Kiếm đỏ như máu, ngay sau đó cô ta nhảy lên đỉnh đầu người phụ nữ váy trắng, sau đó chém mạnh xuống.

Đâm tới rồi!

Nhát kiếm này vừa được tung ra, uy lực Kiếp Lôi vũ trụ vô tận lan tràn ra xung quanh rơi xuống chỗ người phụ nữ váy trắng.

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng búng ngón tay.

Vụt!

Hàng vạn ngàn uy lực của Lôi Kiếp lập tức biến mất.

Tam điện chủ Ác Đạo dừng lại giữa không trung, một thanh kiếm đâm vào giữa trán cô ta.

Đánh bại trong tích tắc!

Lại là đòn giết trong tích tắc.

Mọi người đều hóa đá, xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Thiên Võ Thế đều suýt nữa ngã phịch xuống đất, lúc này họ hoàn toàn tuyệt vọng.

Lúc này họ biết mình xong đời rồi.

Mọi thứ đều biến mất.

Thiên Võ Tân khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt: “Sao có thể… sao có thể… không thể nào”.

Thiên Võ Thế bỗng quay đầu nhìn Thiên Võ Tân, tức giận quát: “Súc sinh, ngươi hại chết tộc Thiên Võ rồi”.

Thiên Võ Tân ngã phịch xuống đất, mặt xám như tro tàn.

Chiên Võ Đạo Đế bị đánh bại trong tích tắc.

Tam điện chủ Ác Đạo cũng bị đánh bại trong tích tắc.

Hoàn toàn xong đời rồi.

Tộc Thiên Võ tiêu tan rồi.

Lệ Minh ở phía xa mừng rỡ bật cười, cười đến mức ngông cuồng.

Mặc dù ông ta đã chết nhưng ông ta vẫn không mong Lệ tộc một tay mình sáng lập ra lại suy tàn.

Dĩ nhiên càng sung sướng hơn khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của đám người Thiên Võ Thế.

Đúng là vô cùng vui sướng.

Con cháu đời sau của mình sẽ mạnh hơn và có tầm nhìn hơn tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã.

Con cháu không chịu thua kém.

Ngay lúc này Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng bay lên trời chạy về phía chân trời.

Họ vốn dĩ vẫn còn một tia hy vọng, hi vọng này chính là Tam điện chủ Ác Đạo, nhưng khi nhìn thấy Tam điện chủ cũng bị đánh bại trong chốc lát, hy vọng của họ tan vỡ hoàn toàn.

Chạy thôi!

Lúc này trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, có thể chạy được bao xa thì chạy.

Nhìn thấy Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng bỏ chạy, Quan Đế nhìn mấy người phụ nữ váy trắng, ông ta do dự, cuối cùng vẫn không bỏ chạy.

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay lên.

Vèo!

Mười sáu cái đầu ở đằng xa văng lên trời.

Kiếm quang quá nhanh nên ngay khi mười sáu đầu người kia văng lên, cơ thể vẫn còn đang chạy trốn, thế là xuất hiện một cảnh tượng hết sức quỷ dị: cơ thể bay ở phía trước, đầu đuổi theo phía sau.

Đáng sợ nhất là đầu của mười sáu người vẫn còn ý thức.

Họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng quái dị này.

Lúc này mười sáu đôi mắt trợn to như quả chuông, vẻ mặt hoảng sợ đến mức đã vặn vẹo, không thể hình dung được…

Không chỉ có mười sáu người mà những người khác cũng đứng sững sờ.

Một cái vung tay đã chém chết mười sáu cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Sức mạnh này hơi vượt mức rồi.

Lúc này các cường giả tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã đều tuyệt vọng.

Vốn dĩ họ cũng định bỏ chạy, họ nghĩ mặc dù mình đánh không lại ba người trước mặt này, nhưng nếu họ muốn chạy có lẽ vẫn còn cơ hội.

Nhưng lúc này cảnh tượng trước mặt này làm cho họ biết mình không có cơ hội đó.

Họ chỉ như một đám kiến nhỏ bé trước mặt người phụ nữ váy trắng đó.

Không, chẳng bằng kiến nữa.
Chương 1830: Khôi phục hoàn toàn

Quan Đế toát mồ hôi lạnh, lúc này ông ta cảm thấy mình thật sự quá may mắn, cũng may vừa rồi không chạy theo đám người đó, nếu không e là cái đầu này cũng đã không còn nữa.

Quá mức hoang đường.

Mẹ nó chứ!

Bên ngoài quá đáng sợ.

Ta muốn về nhà.

Người phụ nữ váy trắng xòe tay ra, sau đó lướt nhẹ, mười sáu chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lấy, sau đó cung kính nói: “Cảm ơn cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tam điện chủ Ác Đạo ở đằng xa, lúc này Tam điện chủ Ác Đạo cũng mang mặt đầy vẻ khó tin hệt như Chiêu Võ Đạo Đế trước đó.

Dĩ nhiên cô ta càng khó chấp nhận hơn.

Cô ta là Ác Đạo, hơn nữa còn không phải là Đại Ác Đạo bình thường, sinh ra linh trí trong Vũ Trụ Kiếp, còn tu luyện kiếm đạo theo cách của con người, kết hợp kiếm đao và Kiếp Đạo của mình tạo ra một Đạo hoàn toàn mới. Cả đời cô ta chỉ bị thua một lần, kể từ đó cô ta không bao giờ bị đánh bại nữa, kẻ thù mà cô gặp phải trong đời hầu như chưa bao giờ xuất ra ba kiếm, giết cường giả Khai Đạo dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng lúc này cô ta lại bị người khác đánh bại trong tích tắc.

Chỉ một nhát kiếm.

Tam điện chủ Ác Đạo suy sụp hoàn toàn.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng cách không trung chỉ vào mấy người Thiên Võ Thế.

Thiên Võ Thế: “…”

Người phụ nữ váy trắng quay đầu lại nhìn đám người Thiên Võ Thế, thấy người phụ nữ váy trắng nhìn sang, mọi người biến sắc, bắt đầu run rẩy.

Thiên Võ Thế bỗng cúi thấp người với Diệp Quân: “Diệp công tử, tộc Thiên Võ ta xin đầu hàng, mong Diệp công tử cho tộc Thiên Võ một cơ hội thay đổi”.

Diệp Quân không đồng ý, cũng không từ chối, mà nhìn Lệ Hàn: “Lệ Hàn, ngươi quyết định đi”.

Lệ Hàn sửng sốt, cũng rất ngạc nhiên, thấy Diệp Quân khá nghiêm túc, Lệ Hàn cực kỳ cảm động, cười nói: “Đương nhiên là giết để diệt trừ hậu họa”.

Nói rồi gã nhìn người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng lại không nhìn gã.

Lệ Hàn: “…”

Diệp Quân mỉm cười: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, Thiên Võ Thế biến mất, các cường giả tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã đều bị tiêu diệt.

Đều bị giết trong tích tắc.

Thấy thế mí mắt cường giả Lệ tộc khẽ giật, cực kỳ kinh hãi.

Đúng thật là giết trong tích tắc.

Cảnh giới Khai Đạo yếu thế từ bao giờ vậy…

Dĩ nhiên sau cơn kinh hãi là sự vui mừng.

Lần này cả Lệ tộc đều đã cược thắng, thắng rồi.

Các cường giả Lệ tộc đều nhìn Lệ Hàn, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy thoải mái.

Một trưởng lão Lệ tộc trong đó bỗng vuốt râu khẽ cười: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã thông minh, không hổ là cùng họ với ta”.

Khóe môi các cường giả Lệ tộc đều khẽ giật, mẹ nó chứ, nơi đây ai mà không phải họ Lệ?

Sau khi đám cường giả tộc Thiên Võ bị giết, hơn hai mươi chiếc nhẫn bay lên, sau đó rơi xuống trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân giật thót, sau đó vội cung kính cúi người: “Cảm ơn cô cô”.

Nói rồi hắn nhận lấy mấy chiếc nhẫn đó.

Món hời lớn!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó hắn lấy một đống xương trắng ra, khẽ nói: “Cô cô, con có việc muốn nhờ người giúp…”

Nói rồi hắn nói lại chuyện lúc trước đã hứa với Ung Đế.

Lúc này Ung Đế cũng xuất hiện, ông ta chỉ còn lại linh hồn, vì thân xác đã bị hủy trước đó rồi.

Lúc này ông ta hơi thấp thỏm và lo lắng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn đống xương trắng trước mặt, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô?”

Người phụ nữ váy trắng giơ tay phải ra che phủ trên đống xương trắng đó, ngay sau đó…

Ầm!

Một thông đạo kỳ lạ bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, một thế giới đáng sợ bỗng lơ lửng trong thông đạo này, thế giới này màu đỏ tươi, xung quanh loáng thoáng có những tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ thê lương, còn có vô số ác hồn mặt mày gớm ghiếc lượn lờ giữa không trung.

“Địa ngục A Tì”.

Lúc này sắc mặt Bát điện chủ bên cạnh Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng, gã từng tiếp xúc với nơi đáng sợ này.

Trong Cửu Trọng Thiên, thiếu niên quỳ ngồi trước cánh cửa đá bỗng ngạc nhiên nói: “Sư phụ, bà ấy… bà ấy cưỡng ép mở thông đạo luân hồi, đây… đây là đại nghịch bất đạo, sư phụ mặc kệ sao?”

Một bàn tay bỗng che miệng thiếu niên lại, sau đó giọng nói vang lên bên tai thiếu niên: “Câm miệng, làm như không nhìn thấy đi”.

Thiếu niên: “…”

Ở bên ngoài, cảnh tượng chậm rãi di chuyển về phía trước, đi đến trong một đại điện tối om, khi cảnh tượng đi vào đại điện, đồng tử Ung Đế bỗng co rụt lại vì ông ta nhìn thấy một thị nữ trong đại điện đó, mà thị nữ này chính là a tỷ của ông ta.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mặc dù cô ta chưa chuyển kiếp nhưng trước đây ký ức đã bị xóa sạch, bây giờ đang ở trong trạng thái quỷ thể, ta hồi phục trí nhớ cho cô ta, thân xác cũng có thể khôi phục hoàn toàn”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Ung Đế, Ung Đế lại lắc đầu: “Không cần đâu”.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi rút tay phải về, nhưng lúc này một tiếng rống giận vang lên trong đại điện: “Ai dám mở thông đạo luân hồi Đại Đạo ra, tự ý xông vào địa ngục A Tì của ta đấy? Mẹ nó, chán sống rồi à?”

Nói xong, một bàn tay nâng trời bỗng lao ra từ trong địa ngục A Tì, chỉ trong tích tắc bàn tay khổng lồ đó đã xuyên qua thông đạo luân hồi Đại Đạo lao đến đỉnh đầu mấy người người phụ nữ váy trắng, sau đó đánh mạnh xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK