Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1975: Xin được chỉ dạy thêm

“Trận pháp Thiên Hành!”

Ông lão kia vừa bị giết chết, một giọng nói từ trong nền văn minh Thiên Hành đã vang vọng ra, ngay sau đó, thời không trên đỉnh đầu quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đột nhiên nứt toạc, một hỏa trận hiện lên, ánh sáng từ trận pháp lửa do vô vàn ngọn lửa Thiên Hành cấu thành, ngay chính giữa là một ngọn lửa Thiên Hành màu vàng.

Trận pháp lửa vừa xuất hiện, toàn bộ đất trời như thể tuyết gặp ánh dương tháng sáu, từ từ hòa tan.

Phục Võ vẫn bình thản như không, chậm rãi đi về phía thần cảnh.

Ầm!

Lúc này, một cột lửa từ trong trận pháp đột nhiên hạ xuống, lao về phía quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, khí thế mạnh mẽ đến độ thiêu đốt sạch sẽ toàn bộ thời không bốn phía.

Bên dưới, Phục Võ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, chỉ phất tay áo một cái.

Ầm ầm!

Trong tích tắc, cột lửa kia đã vỡ vụn, cùng với đó, hỏa trận nơi chân trời cùng vô số ngọn lửa Thiên Hành cũng nổ tung, thoáng cái đã tan biến.

Thấy thế, những cường giả bên trong thần cảnh Thiên Hành đều tái nhợt mặt mày.

Thiên Hành Thần Trận, ấy vậy mà lại không chịu được một đòn?

Các cường giả của nền văn minh Thiên Hành lúc này đang bắt đầu sợ hãi.

Phục Võ vẫn lạnh tanh, tiếp tục bước vào trong thần cảnh Thiên Hành, khi bà ta vừa đặt bước chân đầu tiên đi vào...

Ầm!

Trong vòng mười vạn trượng, hàng vạn cường giả của nền văn minh Thiên Hành chợt nổ tung.

Thần cùng hồn đều bị tiêu diệt!

Khi bà ta đặt bước chân thứ hai, trong trăm vạn trượng, hơn chục vạn cường giả của nền văn minh Thiên Hành còn chưa kịp định thần đã phừng phừng bốc cháy, rồi hóa thành tro tàn...

Những cường giả còn sống sót đều kinh hãi tột cùng, điên cuồng lùi lại, giây lát, thần cảnh Thiên Hành đã hỗn loạn như địa ngục.

Nhưng khi Phục Võ chuẩn bị đặt chân đến bước thứ ba, đột nhiên có hai người phụ nữ xuất hiện trước mặt bà ta.

Đó là Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân.

Nhưng bước thứ ba vẫn cứ đặt xuống.

Thượng Thần Thiên Huyên co rút con ngươi, nhấc chân bước tới, hai tay siết chặt, một ngọn lửa bùng ra từ trong người bà ta, hóa thành một vực lửa bao phủ tứ phía, mạnh mẽ chống lại sức mạnh khủng khiếp của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Một tích tắc yên lặng.

Ầm!

Vực lửa của Thượng Thần Thiên Huyên ầm ầm vỡ nát, bà ta bị đẩy lùi vạn trượng, vừa dừng chân được thì thân thể đã nứt ra, máu tươi xối xả tuôn.

Một chiêu đã bại.

Thượng Thần Thiên Huyên trợn mắt nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ như không sao tin nổi.

Ngay khi Phục Võ định bước ra bước thứ tư, Thượng Thần Thiên Vân chợt nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Thiên Hành Chủ Tư Oánh đã qua đời.”

Phục Võ khựng lại.

Thượng Thần Thiên Vân thoáng thả lỏng, một tia hi vọng lóe lên trong lòng, đang định tiếp tục nói thì Phục Võ đã lắc đầu: “Ta muốn nền văn minh Thiên Hành này, phải chết sạch!”

Dứt lời, bà ta đặt chân xuống.

Ầm!

Một sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trong đất trời bất chợt tràn ra.

Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, vội xòe tay phải, ấn mạnh về phía trước, từ lòng bàn tay có một ngọn lửa tuôn ra.

Lửa Thiên Huyền!

Nhưng ngọn lửa kia vừa mới xuất hiện đã lập tức tan biến, ngay sau đó, một sức mạnh đáng sợ đã đẩy Thượng Thần Thiên Vân lùi lại liên tục vạn trượng mới có thể dừng chân, đồng thời, thân thể bà ta cũng nứt ra, máu tươi tuôn trào.

Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân cũng đã vô cùng căng thẳng, bà ta nhìn về phía quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang đứng xa xa, lòng kinh hãi tột độ.

Bà ta biết, vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này rất mạnh, nhưng bà ta không ngờ người đó lại mạnh đến thế, đối chiến với người này, cả bà ta và Thượng Thần Thiên Huyên đều thất bại chỉ qua một chiêu, thật sự không thể tưởng nổi.

Phục Võ không nhìn hai vị Thượng Thần, tiếp tục dấn bước, nhưng cũng vào lúc này, thời không trước mặt bà ta chợt nứt ra, ngay sau đó, một quyền phong như sấm sét ập thẳng tới.

Phục Võ phất tay áo.

Rầm!

Quyền phong vỡ nát, tan biến tức thì.

Trước mặt bà ta, cách đó không xa, có một người đàn ông áo trắng và một phụ nữ.

Đó chính là quan chấp hành đứng đầu Bố Huyền cùng với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế.

Lúc này, sắc mặt hai vị quan chấp hành đứng đầu đều hết sức căng thẳng, thực lực của vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này thật sự đã vượt xa dự đoán của họ.

Hai người đều không phải người cùng thời đại với Phục Võ, bởi vậy cũng không có nhiều hiểu biết về vị này, chỉ biết trong số những vị quan chấp hành đứng đầu thì vị này có danh tiếng lớn nhất, hơn nữa, Thiên Hành Chủ năm ấy cũng không so được với vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.

Phục Võ nhìn hai vị quan chấp hành đứng đầu trước mặt, lẳng lặng không nói.

Bố Huyền bước lên một bước, chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Thiên Hành Chủ năm ấy là Tư Oánh đã ra đi, hai vị thượng thần xưa cũng nằm xuống…”

Bố Huyền còn chưa nói hết câu, Phục Võ ở phía xa xa đã nhấc chân.

Bà ta tiếp tục bước tới một bước.

Con ngươi Bố Huyền chợt co lại, tay phải siết thật chặt, trong khoảnh khắc, hàng tỉ tia sáng trong đất trời tụ về, ào ào tiến vào trong nắm tay y, giây lát sau, y chém ra một quyền.

Gần như cùng lúc, Phục Võ cũng đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Nghìn vạn tia sáng vỡ vụn, Bố Huyền bị đẩy lùi nghìn trượng, khi dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.

Thấy thế, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân đứng phía xa xa tức thì trầm mặt, Bố Huyền cũng là quan chấp hành đứng đầu, hơn nữa, y còn là cường giả đứng đầu thế hệ này của nền văn minh Thiên Hành, vậy mà chỉ mới một chiêu đã bị Phục Võ đánh hộc máu.

Thực lực của Phục Võ này mạnh cỡ nào?

Bố Huyền lau vết máu trên khóe miệng, nhìn về phía Phục Võ, sắc mặt căng thẳng: “Xin được chỉ dạy thêm.”

Dứt lời, y đột nhiên dấn lên một bước, giữa hai hàng chân mày bốc lên một ngọn lửa, một hơi thở đáng sợ từ trong người y tràn ra. Bố Huyền vươn tay phải, trong lòng bàn tay đã có hàng tỉ tia lực tinh thần tụ hội.

Y nắm chặt tay.

Ầm!

Một sức mạnh đáng sợ ào về phía Phục Võ như bão lũ, cùng lúc đó, Bố Huyền cũng biến mất khỏi vị trí cũ.

Giữa không trung, một quyền phong mang theo ánh lửa lóe lên, ầm ầm lao về phía Phục Võ.

Đối mặt với một quyền đáng sợ này, Phục Võ vẫn bình như chân vại, đôi tròng mắt không một tia dao động, bà ta vươn tay phải, nhè nhàng đè về phía trước một cái.

Ầm!

Quyền phong ẩn chứa ngọn lửa tinh thần kia lập tức bị trấn áp ngay cách bà ta mấy trượng, không thể tiến lên một li.

Phía sau quyền phong, Bố Huyền nhìn chòng chọc vào Phục Võ đang cách mình không xa, gầm lên một tiếng, tay phải chìa ra trước, xoay vòng, từ trong cơ thể, từng luồng sức mạnh đáng sợ trút ra.

Lúc này, Phục Võ chỉ vươn một ngón tay, phẩy nhẹ một cái.

Ầm ầm!

Hàng tỉ tia lửa tinh thần nát vụn, Bố Huyền bị đánh bay ra sau, khi dừng lại được thì đã cách nơi cũ mấy vạn trượng.

Ầm ầm!

Vừa dừng lại được, thời không sau lưng y cũng đã sụp đổ, biến thành một khoảng vực sâu không đáy.

Thân thể Bố Huyền cũng từ từ nứt ra, vô số hơi thở cùng quyền phong tán loạn, trông như một quả cầu da đang xì hơi.

Miệng Bố Huyền trào máu tươi không ngừng.

Thấy thế, Thượng Thần Thiên Huyên cùng Thượng Thần Thiên Vân đều tái mặt, bọn họ không thể ngờ rằng, Bố Huyền đường đường là quan chấp hành đứng đầu đương nhiệm, vậy mà thực lực lại chênh lệch với vị cựu quan chấp hành đứng đầu Phục Võ lớn đến thế.
Chương 1976: Đã tận lực

Thượng Thần Thiên Vân vội quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên, run run hỏi: “Quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ chừng nào mới tới?”

Thượng Thần Thiên Huyên lắc đầu.

Thượng Thần Thiên Vân ngẩn ra, hồi lâu sau, bà ta gật đầu, nói khẽ: “Nếu ta là Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian thì lúc này ta cũng sẽ tuyệt đối không để quan chấp hành đứng đầu Tịch Sơ về đây…”

Thượng Thần Thiên Huyên chậm rãi nhắm mắt, hai tay nắm chặt: “Cùng lắm là liều chết.”

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Phục Võ ở nơi xa, ánh mắt mờ mịt: “Chúng ta chết cũng không sao, nhưng nền văn minh Thiên Hành này phải làm sao đây?”

Thượng Thần Thiên Huyên khẽ run lên.

Nền văn minh Thiên Hành!

Mục đích chuyến này của Phục Võ là gì?

Là muốn diệt toàn bộ nền văn minh Thiên Hành.

Bản thân bà ta không sợ chết, cũng có thể liều chết, nhưng còn nền văn minh Thiên Hành thì sao? Còn bao nhiêu trái cây…

Thượng Thần Thiên Vân hít sâu một hơi, xoay người, đi thẳng vào học cung Thiên Vân, xuất hiện trước mặt Tịnh An, lấy ra một bức họa nhét vào tay Tịnh An. Bà ta nắm chặt tay Tịnh An, nghiêm túc nói: “Tịnh An, những lời ta sẽ nói sau đây, ngươi phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ…”

Tịnh An ngơ ngác nhìn Thượng Thần Thiên Vân trước mặt…

Cô ta chưa bao giờ thấy thầy của mình khác thường như lúc này…

Mặt đầy hoảng sợ!

Thậm chí là tuyệt vọng!



Bên ngoài, Bố Huyền vẫn đang hộc máu, chỉ chốc lát, ngực áo trắng tinh đã nhuộm đỏ.

Bố Huyền lau vệt máu trên khóe miệng, nhưng vừa lau sạch lại có máu tươi tràn ra như không thể ngừng lại.

Một đòn vừa rồi, y đã bị đánh trọng thương.

Lúc này, chính Bố Huyền cũng đang ngây người, y thật sự không ngờ thực lực vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này lại mạnh đến thế…

Đúng lúc này, Phục Võ đang ở phía xa xa đột nhiên lại bước lên một bước, thấy thế, Bố Huyền biến sắc, không hề do dự, y lập tức xoay người, hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.

Chạy trốn!

Những cường giả của nền văn minh Thiên Hành chết sững tại chỗ khi chứng kiến cảnh ấy.

Cách đó không xa, Thượng Thần Thiên Huyên cũng đã chứng kiến tất cả, ánh mắt lóe lên đầy phức tạp.

Tận cuối chân trời.

Bố Huyền vừa dừng lại, miệng lại phun máu tươi, y quay đầu nhìn về phía nền văn minh Thiên Hành, khẽ nói một câu: “Xin lỗi, ta đã dốc hết sức rồi.”

Nói xong, y lại quay người, biến mất ở cuối ngân hà.

Bố Huyền biết, nếu còn ở lại, y nhất định phải chết.

Nhưng y không muốn chết.

Một đời này của y, không mong cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lòng.

Trận chiến vừa rồi, y đã dốc toàn lực.

Thực sự là đánh không lại!

Không thẹn với lòng!



Thấy Bố Huyền bỏ đi, sắc mặt Phục Võ vẫn bình lặng như nước, bà ta không định đuổi giết Bố Huyền mà tiếp tục bước lên một bước. Ngay khi bước chân bà ta chuẩn bị hạ xuống, trong đất trời chợt vang lên một tiếng kiếm minh.

Phục Võ quay đầu nhìn lại, một luồng kiếm quang đang lao tới phía bà ta.

Là Tuế Tuế!

Tuế Tuế biết rõ vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này vô cùng khủng bố, bởi vậy, vừa ra tay liền dốc toàn lực.

Một kiếm này, chỉ một chữ: Nhanh.

Nhanh đến tột cùng.

Cũng lúc này, Phục Võ đột nhiên đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Kiếm quang vỡ nát lập tức.

Nhưng lại có một kiếm chém tới.

Phục Võ vươn một ngón tay vẩy nhẹ, kiếm quang bị trấn áp tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Tuế Tuế đột nhiên thu kiếm về, sau đó chém mạnh một kiếm.

Rầm!

Kiếm này hạ xuống, Phục Võ bị đẩy lùi chục bước, bà ta vừa dừng lại thì một kiếm của Tuế Tuế lại đã chém tới.

Phục Võ nheo mắt, đột nhiên biến mất.

Ầm ầm!

Kiếm quang lại vỡ vụn, Tuế Tuế lùi về phía sau nghìn trượng, vừa dừng lại được thì thân hình tiếp tục lao lên như một mũi tên rời cung.

Lại một kiếm chém tới trước mặt Phục Võ.

Phục Võ vẫn chỉ dùng một ngón tay đỡ đòn.

Rầm!

Kiếm quang lại bị ngăn trở.

Tuế Tuế xoay người, thuận thế chém mạnh một kiếm.

Rầm!

Phục Võ bị đẩy lùi mấy trượng.

Tuế Tuế đột nhiên trồi lên từ mặt đất, giây lát sau, một luồng kiếm quang vạn trượng lao đến từ chân trời, đồng loạt chém xuống.

Phục Võ hất một tay.

Ầm!

Kiếm quang vạn trượng vỡ vụn trong tích tắc, nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đã lao tới giữa chân mày bà ta, chỉ tiếc, khi còn cách bà ta nửa thốn, thanh kiếm đột ngột dừng lại, bởi vì đã có hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm.

Phục Võ kẹp thân kiếm chỉ bằng hai ngón tay, sau đó rung tay một cái.

Rầm!

Tuế Tuế bị đánh lùi ra sau cả nghìn trượng, cô ta vừa dừng lại được thì thời không vô tận sau lưng đã vỡ vụn và tan biến, sau một tích tắc đã biến thành một vực sâu thời không đen kịt, vô cùng kinh người.

Thanh trường kiếm của Tuế Tuế vẫn bị kẹp chặt giữa hai ngón tay Phục Võ, đang kịch liệt rung lên như muốn thoát ra, nhưng không thể.

Phục Võ liếc nhìn thanh kiếm, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Tuế Tuế: “Ngươi là đệ tử của Hoành Chi.”

Hoành Chi là một quan chấp hành của Chấp Pháp Điện, cũng là cấp dưới của bà ta trước kia.

Tuế Tuế lau vết máu trên khóe miệng, đáp lời: “Phải.”

Phục Võ nhìn cô ta: “Ngươi đã lợi hại hơn sư phụ ngươi rồi.”

Dứt lời, bà ta buông lỏng ngón tay, thanh kiếm bay về trước mặt Tuế Tuế: “Sư phụ ngươi năm xưa cũng từng gọi ta một tiếng đại tỷ, nếu ngươi đã là đệ tử của nàng ta thì có thể đi khỏi đây.”

Tuế Tuế lắc đầu.

Phục Võ nhìn cô ta chằm chằm: “Không đi, vậy thì chết đi.”

Tuế Tuế dựng thẳng kiếm giữa hai chân mày, chậm rãi nói.

“Ta, Tuế Tuế, xin thề với trời, bày tỏ chí ta, cường địch trước mặt, không sợ không hãi, che chở con dân, thà chết không khuất phục… Chỉ cần sau lưng còn một trái cây, ta sẽ chiến tới giọt máu cuối cùng.”

Đây là tuyên ngôn của quan chấp hành đứng đầu khi nhậm chức.

Những người trở thành quan chấp hành đứng đầu đều phải tuyên đọc tuyên ngôn này dưới tàng đây sinh mệnh Thiên Hành.

Thân thể Tuế Tuế bắt đầu cháy lên.

Linh hồn cũng cháy sáng.

Xa xa, Phục Võ chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Bà ta cũng đã từng đọc tuyên ngôn ấy dưới tàng cây sinh mệnh Thiên Hành…

Giây lát sau.

Phục Võ lại nhớ tới người đàn ông bị cầm tù đến chết trên tế đài kia.

Phục Võ chậm rãi nhắm mắt.

Lúc này, Tuế Tuế đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng.

Phục Võ cũng biến mất.

Vèo!

Kiếm quang đang hừng hực cháy đã vụt tắt.

Phục Võ tiếp tục bước về phía thần cảnh Thiên Hành.

Sau lưng.

Tuế Tuế quỳ một gối trên mặt đất, hai tay chống kiếm, khóe miệng tràn máu tươi không ngừng.

Cuối cùng, cô ta quay đầu nhìn lại nền văn minh Thiên Hành sau lưng, khẽ nói một câu: “Ta… đã tận lực.”

Dứt lời, người đã tắt thở.
Chương 1977: Thiêu đốt

Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vừa bước ra một bước đã đến thần cảnh Thiên Hành.

Ầm!

Chỉ một thoáng chốc cả thần cảnh Thiên Hành đều sục sôi.

Tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều đang nhìn vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Tuyệt vọng!

Lúc này mọi người của nền văn minh Thiên Hành chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế đó rơi xuống.

Họ biết không có cường giả trong nền văn minh Thiên Hành có thể đánh lại vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất này.

Tất nhiên họ càng thấy ngờ vực nhiều hơn.

Tại sao bây giờ vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất lại đến tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành?

Chuyện cũ năm đó cách bây giờ đã quá lâu rồi, hơn nữa năm đó Thiên Hành Chủ cố ý phong tỏa chuyện này, thế nên rất nhiều người nền văn minh Thiên Hành thời đại này không biết chuyện năm đó.

Họ chỉ biết Phục Võ là quan chấp hành đứng đầu trước kia, vì trong nền văn minh Thiên Hành có lịch sử ghi chép.

Phục Võ bỗng tiến đến một bước nữa, đi thẳng đến tổ địa Thiên Hành.

Một trong hai vùng cấm của nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên lập tức xuất hiện trước mặt Phục Võ, họ nhìn chằm chằm Phục Võ trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Đất tổ này là phần cực kỳ quan trọng với nền văn minh Thiên Hành, mức độ quan trọng của nó không thua kém gì Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Vì nơi này được xem như là một trạm tuần hoàn của nền văn minh Thiên Hành.

Tất cả loại quả, hạt quả và hồn phách chết đi cuối cùng sẽ quay lại nơi này, sau đó sẽ được thanh tẩy ở đây, cuối cùng xuất hiện lại trên cây sinh mệnh của nền văn minh Thiên Hành, đương nhiên cũng giống như thế tục, sau khi thanh tẩy sẽ không còn nữa bất kỳ ký ức nào của kiếp trước nữa, đó là một loại quả hoàn toàn mới, một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Nếu nơi này bị phá hủy, tức là những quả trên cây sinh mệnh Thiên Hành sẽ là lứa trái cây cuối cùng của nền văn minh Thiên Hành, khi những cây đó cũng rụng xuống trong tương lai, toàn bộ nền văn minh của nền văn minh Thiên Hành sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Đất tổ nền văn minh Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành đều không thể thiếu thứ này.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao họ lại thông báo quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ quay về, vì chuyện này liên quan đến truyền thừa văn minh của cả nền văn minh Thiên Hành.

Phục Võ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, ánh mắt không một tia dao động, ngay lúc bà ta bước ra một bước, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện ngay trước mặt.

Quan thủ tổ đứng đầu!

Quan thủ tổ nhìn Phục Võ trước mặt, vẻ mặt phức tạp: “Đại tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Phục Võ không cảm xúc nói: “Ta không phải đại tỷ của ngươi”.

Giọng điệu chẳng có chút tình cảm nào.

Gương mặt quan thủ tổ hiện lên vẻ đau thương: “Đại tỷ, ta biết tỷ hận ta, hận ta năm đó đứng về phía Thiên Hành Chủ, ta…”

Phục Võ lắc đầu: “Ta không hận ngươi”.

Quan thủ tổ sửng sốt.

Hai mắt Phục Võ nhắm lại, hai hàng lệ đỏ như máu trào ra: “Ta chỉ hận năm đó mình ngu ngốc, chính sự ngu xuẩn của ta đã khiến người đó phải chịu nhiều đau khổ, chính sự ngu ngốc của ta đã hại chết người đó… Ta hận mình năm đó lại tin tưởng các ngươi…”

Nói đến đây bà ta mở mắt ra: “Ta hận!”

Ầm!

Trong phút chốc, một luồng khí tức đáng sợ quét ngang qua, chỉ trong chốc lát quan thủ tổ đứng đầu run rẩy, sau đó cơ thể bắt đầu bốc cháy từng chút một …

Giết trong tích tắc.

Thấy thế Thượng Thần Thiên Hành và Thượng Thần Thiên Vân ở một bên đều kinh hãi.

Ngay khoảnh khắc cuối cùng lúc sắp biến mất, quan thủ tổ đứng đầu khẽ nói: “Đại tỷ, xin lỗi…”

Lúc này Phục Võ vung tay lên.

Quan thủ tổ đứng đầu biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.

Phục Võ đi về phía đất tổ Thiên Hành, lúc này Thượng Thần Thiên Huyên chặn trước mặt bà ta.

Phục Võ nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Vân: “Bảo Nhất Niệm và Tịnh An đi theo hắn đi”.

Nói rồi bà ta xoay người.

Ầm!

Cơ thể bỗng bốc cháy.

Trong tích tắc.

Ầm!

Linh hồn cũng bắt đầu bị thiêu đốt.

Ngay lúc Thượng Thần Thiên Huyên muốn ra tay, bà ta cảm nhận được gì đó, bỗng xoay người lại, Thượng Thần Thiên Vân ở phía sau bà ta cũng bị thiêu đốt thân xác và linh hồn.

Thượng Thần Thiên Huyên ngạc nhiên.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ cười: “Bây giờ trong nền văn minh Thiên Hành chỉ còn lại hai chúng ta là lớn nhất rồi”.

Thượng Thần Thiên Huyên im lặng không nói.

Họ không chống đỡ được thì ai làm đây?

Thượng Thần Thiên Huyên bật cười: “Vậy chúng ta cùng nhau dạy bảo quan chấp hành đứng đầu trước kia”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Được”.

Thượng Thần Thiên Huyên xoay người, một ngọn lửa Thiên Hành bỗng đốt cháy giữa trán bà ta, gần như cùng lúc đó hai người phụ nữ biến mất khỏi đó.

Ầm ầm!

Hai cột lửa lao thẳng đến chỗ Phục Võ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK