Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1936: Tĩnh tông chủ, đã lâu không gặp!

Hòa thượng Quy Vô thở dài: “Nhị điện chủ, ông đang hại ta đấy”.

Nhị điện chủ cười: “Ta muốn giết một người, sau lưng người này có ba kiếm tu cực mạnh, đại sư chỉ cần giữ chân một người cho ta là được”.

Hòa thượng Quy Vô hỏi: “Thực lực của ba kiếm tu này thế nào?”

Nhị điện chủ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn mạnh hơn ta một chút”.

Hòa thượng Quy Vô trầm giọng: “Nhị điện chủ, ta là hòa thượng, chắc ông sẽ không lừa người đi tu đâu đúng không?”

Nhị điện chủ nghiêm túc nói: “Đương nhiên”.

Hòa thượng Quy Vô vẫn hơi chần chừ.

Nhân quả!

Phật gia kỵ nhất là nhân quả, chỉ cần hôm nay gật đầu là sẽ có được bộ tâm kinh này, mà chỉ cần có được bộ tâm kinh này, ông ta sẽ lại đột phá một lần nữa, nhưng điều này cũng có nghĩa là ông ta phải đón nhận một phần nhân quả.

Nhân quả chưa rõ!

Thấy hòa thượng Quy Vô im lặng, Nhị điện chủ cũng không vội, chỉ đứng đó chờ.

Một lát sau, hòa thượng Quy Vô chợt nói: “Chỉ giữ chân thôi là được à?”

Nhị điện chủ gật đầu: “Chỉ giữ chân thôi là được”.

Hòa thượng Quy Vô chắp tay: “Lão nạp chỉ có thể giữ chân họ nhiều nhất một ngày thôi, ông thấy có được không?”

Nhị điện chủ gật đầu: “Được”.

Hòa thượng Quy Vô duỗi tay phải ra, bộ tâm kinh trong tay Nhị điện chủ bay tới trước mặt ông ta. Khi cầm bộ tâm kinh lên, tay ông ta bắt đầu run, trong mắt cũng dần hiện lên sự hưng phấn.

Là thật!

Nhị điện chủ không nói gì, quay người rời đi.

Sau khi Nhị điện chủ đi, hòa thượng Quy Vô quay người đi vào túp lều tranh, trong lều có một chiếc hộp vàng. Ông ta đi tới trước chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp là một chiếc áo cà sa màu vàng.

Cà sa nhân quả!

Bắt nguồn từ Phật vũ trụ, là một trong mười báu vật của Phật gia, chiếc áo cà sa này được một vị đại Phật siêu cấp của Phật vũ trụ dùng niệm nhân quả tạo thành, không chỉ vạn pháp bất xâm mà còn có thể tránh được mọi nhân quả.

Hòa thượng Quy Vô thận trọng cầm áo cà sa lên, sau đó từ từ mặc vào.

Đương nhiên ông ta vẫn không quá tin lời Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh nói. Nhị điện chủ nói chỉ mạnh hơn một chút, nhưng ông ta nghĩ có lẽ ít nhất phải mạnh hơn hai phần hoặc ba phần.

Vì vậy vẫn phải cẩn thận.

Một ngày?

Hòa thượng Quy Vô nhìn áo cà sa nhân quả trên người mình, mỉm cười nhẹ, có lẽ không thành vấn đề.



Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi đỉnh núi ấy, khi ông ta đặt chân phải xuống, người đã tới trước một hành tinh màu đỏ máu.

Tinh cầu ấy như được tạo thành từ máu đông, tản ra địch khí và sát khí đáng sợ.

Khâu Bạch Y nhìn hành tinh ấy, im lặng không nói gì.

Vũ trụ này rất lớn, có rất nhiều cường giả đỉnh cấp vô danh, nhiều năm qua, thật ra ông ta vẫn luôn lôi kéo cường giả ở khắp nơi, sở dĩ Ác Đạo Minh có thể phát triển nhanh thế này, không thể thiếu công lao của ông ta.

Khâu Bạch Y gạt mọi tâm tư, chợt cười bảo: “Sát Chủ, đã lâu không gặp”.

Trong hành tinh màu đỏ máu ấy có một giọng nói chậm rãi vang lên: “Có thứ ta muốn không?”

Khâu Bạch Y gật đầu, ông ta xòe tay, một ngôi mộ to bằng lòng bàn tay xuất hiện.

Ầm!

Lúc này, một luồng khí đáng sợ bất ngờ dâng trào trong hành tinh màu đỏ máu ấy, sau đó một bàn tay màu đỏ máu túm lấy Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y mặt không đổi sắc, khi bàn tay máu ấy hạ xuống, một vùng thời không hóa thành hư vô, mà Khâu Bạch Y đã cách xa hàng vạn trượng.

Khâu Bạch Y bình tĩnh nói: “Sát Chủ, ta sẽ không cho ông cơ hội ra tay lần thứ hai đâu”.

Sát Chủ bỗng nở nụ cười: “Nhị điện chủ, ta chỉ đùa với ông thôi, đừng nghiêm túc thế”.

Khâu Bạch Y nói: “Giết một người, có làm không?”

Sát Chủ đáp ngay: “Làm”.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Ba ngày nữa, ông hãy đến tìm ta”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, một luồng sát ý đáng sợ bao phủ lấy ông ta, sau đó giọng của Sát Chủ lại vang lên: “Đưa nó cho ta trước”.

Khâu Bạch Y vung tay áo lên, sát ý thoáng chốc bị phá tan, đồng thời, huyết khí tản ra xung quanh hành tinh đỏ máu cũng giảm đi rất nhiều.

Khâu Bạch Y hờ hững nhìn hành tinh màu đỏ máu: “Ba ngày sau, hiểu chứ?”

Sát Chủ không nói gì.

Khâu Bạch Y cười: “Giết một người thôi mà, đối với Sát Chủ ông mà nói chỉ là chuyện cỏn con, nhưng vẫn cần ba ngày nữa, không vội”.

Nói xong ông ta biến mất trên bầu trời.



Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi tinh vực ấy thì tới một Tuế Nguyệt trường hà, ông ta đi ra một bước, tới một thôn nhỏ. Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt ông ta đã thay đổi, ông ta còn chưa phản ứng lại, một luồng sức mạnh kinh người đã hất ông ta ra khỏi thôn.

Khâu Bạch Y ngẩng đầu nhìn, phía trước cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc áo trắng từ tốn đi tới.

Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Tĩnh tông chủ, đã lâu không gặp”.

Trong giọng nói hiếm thấy có sự tôn trọng.



Có người đã chết, nhưng vẫn chưa chết hẳn…
Chương 1937: Cái gì là tà ác, cái gì là chính nghĩa

Tịnh tông chủ!

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y, không nói một lời, nhưng lại có một khí thế vô hình bao trùm, đây là lần đầu tiên Khâu Bạch Y cảm thấy áp lực, ông ta vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng để giải thích, nhưng bây giờ một câu cũng không nói ra được.

Vì những lý do thoái thác kia đều là những lời hoa mỹ để lừa người khác. Khâu Bạch Y điều chỉnh tâm trạng, sau đó nghiêm túc nói: “Tịnh Tông chủ, tại hạ đến đây là muốn nhờ Tông chủ ra tay”.

Đừng có ý đồ gian dối gì với cao thủ chân chính thế này, trung thực là sự lựa chọn duy nhất.

Tịnh tông chủ không đáp mà tiến lên một bước.

Sắc mặt Khâu Bạch Y thoáng chốc thay đổi, ông ta siết chặt tay, một khí thế mạnh mẽ dâng trào từ trong cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt Tuế Nguyệt trường hà ở xung quanh lập tức dâng cao lên nghìn trượng.

Tư Phàm Tịnh chợt nói: “Dừng”.

Vừa nói xong, Tuế Nguyệt trường hà lập tức đứng yên, thời gian như ngừng lại.

Không biết đã cảm nhận được điều gì, con ngươi Khâu Bạch Y co lại, trong thoáng chốc, ông ta rơi vào trong một thời không đen kịt, ông ta có thể nhìn thấy Tư Phàm Tịnh, Tư Phàm Tịnh vẫn đang đứng tại chỗ nhìn ông ta.

Ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, không có chút dao động, mà ông ta và cô ta đang cách nhau ngày càng xa.

Cơ thể đang biến mất! Linh hồn đang biến mất! Ý thức đang biến mất!

Lúc này, hai tay Khâu Bạch Y chợt siết chặt, một thanh kiếm bay ra từ trong tay áo bào của ông ta.

Chiêu kiếm này hiện lên huyết quang nhàn nhạt.

Xoẹt!

Kiếm chém mạnh xuống, một khe hở xuất hiện, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Lúc này, thời không xung quanh chợt biến ảo, trong nháy mắt, Khâu Bạch Y quay lại Tuế Nguyệt trường hà ban đầu, trên khoé miệng ông ta có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Tư Phàm Tịnh vẫn đứng yên tại chỗ không có ý định di chuyển.

Khâu Bạch Y lau đi máu tươi trên khoé miệng, mỉm cười nói: “Tịnh tông chủ vẫn là Tịnh tông chủ vô địch đó, trên đời này ngoài đại ca của ta, Tịnh tông chủ chính là người ta khâm phục nhất”.

Tư Phàm Tịnh không nói gì mà xoay người rời đi.

Khâu Bạch Y cũng im lặng, vì ông ta biết thật ra đòn tấn công khi nãy của người phụ nữ này chỉ là một kiểu kiểm tra.

Trong mắt Khâu Bạch Y có ánh sáng phức tạp loé lên, đương nhiên nhiều hơn hết là sự kính nể.

Với cơ thể người phàm lại có thể tu luyện như thế này thật sự rất hiếm thấy.

Mà người này vẫn còn khúc mắc trong lòng, nếu không thì thực lực của cô ta còn có thể nâng cao hơn nữa.

Có điều ông ta hoàn toàn không dám nhắc tới một vài chuyện, nếu nói ra thì ông ta sẽ phải chết. Cuối cùng Khâu Bạch Y đưa mắt nhìn về phía xa, sau đó xoay người rời đi.

Tư Phàm Tịnh cũng rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, đi tới một cái thôn nhỏ cũ nát, không có một bóng người.

Tư Phàm Tịnh đến trước cổng thôn, cô ta ngồi trên một cái ghế xích đu cũ kỹ, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đất trời chỉ có tiếng gió gào thét.

Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, ông ta đi tới một bờ biển, trước mắt ông ta không xa có một người đàn ông đứng đó, người đàn ông mặc áo choàng vải thô sạch sẽ, trên áo choàng khâu vá lởm chỏm, lão ta còn ôm một thanh kiếm gỗ trong tay.

Trên mặt lão ta bị một sợi dây đen quấn quanh.

Người đàn ông cứ ôm kiếm như thế, nhìn về phía biển khơi không nói không rằng.

Khâu Bạch Y đi tới bên cạnh người đàn ông, ông ta lấy một bầu rượu ra đưa cho người đàn ông, người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy rượu, sau đó uống một ngụm lớn.

Khâu Bạch Y nói: “Đây là lần cuối cùng ta đến uống rượu với huynh”.

Người đàn ông im lặng.

Khâu Bạch Y cũng lấy một bầu rượu ra uống một hớp, sau đó nói: “Sư huynh, huynh cũng biết đấy, ta vẫn thấy không phục với sư phụ. Trước đây mọi thứ ta đuề đứng đầu, nhưng sư phụ vẫn bồi dưỡng huynh như người thừa kế, ta biết ông ấy làm thế là vì ta không phải người, ta ngưng tụ từ ác niệm, cho nên sư phụ vẫn luôn xem thường ta, thậm chí lo lắng ngày nào đó ta bỗng dưng tiêu diệt thế giới…”

Người đàn ông vẫn im lặng.

Khâu Bạch Y nhìn biển sâu phía xa, nhẹ giọng nói: “Con người có câu nói rằng định kiến trong lòng con người chính là một ngọn núi lớn, thời gian đầu khi ta còn ở tông môn, ta cho rằng mọi người sẽ thật sự chấp nhận ta, nhưng sau đó ta chợt phát hiện, ngoài sư huynh thì khi ta còn yếu bọn họ sẽ coi thường ta, khi ta mạnh bọn họ lại kiêng dè ta, sợ ta, vì thế luôn nghĩ cách ngăn chặn ta.

Nói xong, ông ta lắc đầu cười khẽ: “Thật ra ta không có suy nghĩ gì với việc làm Tông chủ cả, sao ta có thể để ý thứ đó được? Dù có cho ta làm thì ta cũng không thèm lm, sư huynh, huynh tin mà đúng không?”

Người đàn ông vẫn im lặng.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Kiếp này chỉ có hai người đối xử tốt với ta, thứ nhất là sư huynh, còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên đến tông môn, thiên phú của ta rất bình thường, nhưng sư huynh không chê ta, ngày ngày dẫn ta đi luyện kiếm, dù sau đó biết được thân phận thật của ta, huynh vẫn đối xử với ta như lúc ban đầu, không hề có vẻ chê bai.

Nói đến đây, ông ta lại uống một ngụm rượu lớn.

Người đàn ông vẫn không nói gì.

Khâu Bạch Y nói: “Dù sao thì ta vẫn rất nhớ khoảng thời gian ở lại tông môn, dù kết quả cuối cùng không được tốt lắm nhưng quá trình vẫn rất ổn”.

Nói xong, ông ta lại đặt một bầu rượu bên cạnh người đàn ông, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này, người đàn ông chợt nói: “Không đánh lại thì đừng đánh nữa”.

Khâu Bạch Y dừng bước, ông ta cười khẽ: “Sư huynh, huynh nói xem cái gì là tà ác, cái gì là chính nghĩa?”
Chương 1938: Đợi hắn ở đây

Người đàn ông im lặng.

Khâu Bạch Y ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Từ trước đến giờ ở bất cứ nền văn minh nào cũng không có tà ác và chính nghĩa, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, nếu chúng ta thua thì chúng ta sẽ trở thành nhân vật phản diện trong sách, ha ha”. Lúc tiếng cười vang lên, ông ta đã biến mất ở cuối tinh hà.

Người đàn ông che mặt đứng cạnh bờ biển khẽ thở dài.

Trong Tiểu Tháp.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Diệp Quân đều không ngừng nghiên cứu thời không đặc biệt kia với Nhất Niệm và Tịnh An. Kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ chỉ có thể sử dụng ô vuông thời không, sau đó mượn kiếm Thanh Huyên làm môi giới, điều động hàng triệu thanh ý kiếm, đồng thời thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Kiếm chém xuống có thể làm mất đi ba trăm triệu năm tuổi thọ của đối phương!

Đương nhiên nếu không điều động ba loại huyết mạch và hoàn toàn phong ma thì hắn cũng khó mà làm được, vì thứ này thật sự làm tiêu tốn quá nhiều sức lực của hắn.

Hiện tại Nhất Niệm đang nghiên cứu cách để giảm thiểu việc tiêu tốn sức lực, nếu Diệp Quân có thể sử dụng liên tục hai lần cùng một lúc thì ai có thể chịu được chứ?

Hai chiêu kiếm chém xuống mất đi sáu trăm triệu năm tuổi thọ!

Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Mỗi ngày Tịnh An cũng đi theo học tập, cô ta cũng đã ăn một quả Thiên Hành, khoảng thời gian gần đây, thực lực của cô ta cũng đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là thành tựu về thời không, dù vẫn không bằng Nhất Niệm và Diệp Quân nhưng cao thủ bình thường ở nền văn minh Thiên Hành vẫn không thể nào so sánh được.

Đương nhiên cô ta cũng được hời rồi, vì những gì cô ta học đều là có sẵn.

Lúc này, Nhất Niệm chợt nói: “Có một cách để giảm bớt tiêu hao chính là chồng chất thời không”.

Dứt lời, hai tay cô ta bắt đầu quơ múa, thời không xung quanh cô ta chợt trở thành những cái hộp, chẳng mấy chốc, những cái hộp đó bắt đầu trở nên nặng nề.

Thấy thé, Tịnh An và Diệp Quân đều kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, những cái hộp thời không kia bị Nhất Niệm xếp chồng lên nhau, mà không dừng lại ở đó, cô ta lại bắt đầu nén nó xuống.

Lúc này, nét mặt Diệp Quân và Nhất Niệm nhất thời thay đổi.

Vì bọn họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm.

Khuôn mặt Nhất Niệm cũng hơi tái, rõ ràng cô ta cũng rất vất vả.

Nhưng Nhất Niệm cũng không từ bỏ, cô ta bắt đầu đè nén từng chút một, mà theo động tác của cô ta, xung quanh chợt xuất hiện uy áp thời không cực kỳ đáng sợ, khi uy áp này xuất hiện, nét mặt của Diệp Quân và Tịnh An đều trở nên nặng nề.

Dần dần, trên mặt Nhất Niệm xuất hiện mồ hôi lạnh.

Trong mắt Diệp Quân lộ vẻ lo lắng.

Tịnh An cũng nhíu chặt mày, cảm thấy hơi bất an.

Khi những ô vuông thời không này liên tục bị nén lại, uy áp thời không xuất hiện xung quanh cũng ngày càng mạnh hơn, mà sắc mặt Nhất Niệm cũng ngày càng tái đi, có thể nhìn ra cô ta đã sắp đến giới hạn rồi.

Nhưng lúc này Diệp Quân và Tịnh An cũng không dám làm phiền cô ta nữa. Ngay sau đó, Nhất Niệm chợt nói: “Kiếm”.

Diệp Quân vội mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Nhất Niệm, Nhất Niệm lập tức sử dụng ý niệm thao túng kiếm Thanh Huyên để nó đâm vào thời không đang bị đè nén kia.

Oanh!

Khi kiếm Thanh Huyên đâm vào, thời không bị đè nén rung động kịch liệt, sau đó dẫn tĩnh lặng trở lại, lúc này, vô số ô vuông thời không đã bị xếp thành một hình vuông nhỏ, độ dày cũng xấp xỉ một quyển sách.

Nhất Niệm lại không đứng vững một lần nữa, Diệp Quân vội ôm lấy cô ta, Nhất Niệm nói với giọng yếu ớt: “Thật ra vẫn có thể nén mỏng hơn, nhưng thực lực ta không đủ, chỉ có thể đến thế thôi”.

Diệp Quân dịu dàng an ủi: “Đã lợi hại lắm rồi”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Thật sao?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Thật”.

Nhất Niệm lập tức cười tươi.

Diệp Quân dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó quay đầu nhìn về phía thời không bị chất chồng kia, nét mặt hắn dần trở nên nặng nề.

Sau khi nén lại, sức mạnh trong thời không này đã thay đổi.

Nhất Niệm nói: “Có lẽ huynh làm sẽ càng khó khăn hơn, vì huynh đè nén thời không này cũng đồng nghĩa với việc đè nén cả kiếm ý của mình.

Nói đến đây, cô ta cười khổ: “Việc mất sức chẳng những không thể giảm bớt mà còn tăng lên gấp mấy lần.

Diệp Quân nói: “Nhưng uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần, không phải sao?”

Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Đợi muội tịnh dưỡng xong, ta sẽ lập tức bắt đầu tu luyện”.

Nhất Niệm nói: “Bây giờ huynh tu luyện luôn đi…”

Diệp Quân nói: “Nướng dê trước nhé?”

Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”.

Tịnh An cũng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Diệp Quân cười to.

Đăng Thiên Vực.

Sau khi Cửu Trọng Thiên vỡ tan, Đăng Thiên Vực thoáng chốc trở nên vắng vẽ, vì đã không còn gì quý giá nữa.

Hôm nay, Khâu Bạch Y đi tới Đăng Thiên Vực, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau đó, ông ta cười nói: “Ra ngoài đi!”

Thời không phía xa khẽ rung động, một hoả ảnh bay ra, Khâu Bạch Y cười nói: “Nói với Diệp công tử, ba ngày sau ta đợi hắn ở đây”.

Hoả ảnh lặng lẽ biến mất.

Khâu Bạch Y hít sâu một hơi, cười nói: “Tại chỗ cũ, Ác Đạo Minh ta chiến đấu với nhà họ Dương và vũ trụ Quan Huyên của ngươi thêm một lần nữa!”
Chương 1939: Chúc mừng trước đã!

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân bắt đầu dần chồng chất ô vuông thời không theo cách Nhất Niệm dạy, thật sự là rất khó.

Vì trong ô vuông thời không còn chứa đựng sức mạnh thời không vô cùng lớn, chỉ điều khiển chúng thôi cũng đã rất vất vả rồi, càng chưa nói đến chuyện chúng chồng chất lên nhau, mà sau khi chồng chất còn phải nén lại.

Đối với hắn thì đây là một khiêu chiến vô cùng lớn.

Lúc đầu đương nhiên là liên tục thất bại, nhưng hắn cũng không tức giận, hắn thử nghiệm hết lần này đến lần khác, dần dần bắt đầu có chút hiệu quả.

Dưới tàng cây sinh mệnh Thiên Hành, Tịnh An và Nhất Niệm ngồi cạnh nhau, hai người chống cằm, ngẩng đầu nhìn những cái quả trên cây sinh mệnh Thiên Hành.

Tịnh An chợt nói: “Có tổng cộng chín mươi nghìn sáu trăm hai mươi mốt quả, trong đó có mười ba nghìn hai trăm ba mươi mốt quả có thể ăn được”.

Dứt lời, cô ta quay đầu hưng phấn nói với Nhất Niệm: “Có nhiều quả như thế, chúng ta hoàn toàn có thể mở một trang mới trong gia phả”.

Nhất Niệm trợn mắt, không quan tâm đến cô ta.

Tịnh An cười hì hì: “Chắc chắn sư phụ sẽ không đồng ý nhỉ”.

Nhất Niệm chợt nói: “Tịnh An, cô nói xem Thiên Hành Chủ mạnh như thế sao có thể bị nhốt lại được?”

Nụ cười trên mặt Tịnh An dần biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.

Thiên Hành Chủ!

Hai người mạnh nhất ở nền văn minh Thiên Hành là Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu, mà Thiên Hành Chủ còn có báu vật đứng thứ nhất nền văn minh Thiên Hành là đạo hoả Thiên Hành và báu vật đứng thứ hai là Thiên Hành Thư, đạo hoả Thiên Hành này chính là nguồn gốc của mọi ngọn lửa, lửa Thiên Hành do nền văn minh Thiên Hành làm ra hiện tại đều được tạo ra từ ngọn lửa của nó, chỉ có Thiên Hành Chủ các thời đại mới biết uy lực của nó rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Còn Thiên Hành Thư này chính là do Thiên Hành Chủ đời thứ nhất viết ra, nghe đồn trong đó có đạo pháp chí cao vô thượng.

Mà cao thủ tuyệt thế như vậy kết hợp với hai món thần vật mà lại bị nhốt.

Trong mắt Nhất Niệm lộ vẻ lo lắng.

Bây giờ cô ta đã không còn tình cảm gì với nền văn minh Thiên Hành, nhưng lại có tình cảm với Thượng Thần Thiên Vân và Thiên Hành Chủ, năm đó cô ta làm quan chấp hành là do Thiên Hành Chủ tự mình bổ nhiệm, không chỉ thế mà năm đó Thiên Hành Chủ còn đưa cho cô ta một ngọn lửa Thiên Hành.

Có một điều đáng nói là Thiên Hành Chủ không phải đời này truyền qua đời khác, mà là mọi người cùng nhau chọn ra.

Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu mỗi nhiệm kỳ đều là quả xuất sắc nhất của nền văn minh Thiên Hành.

Tịnh An nhìn Nhất Niệm bên cạnh, cô ta biết chắc chắn Nhất Niệm vẫn còn tình cảm với nền văn minh Thiên Hành, có điều bây giờ xảy ra chuyện như thế, Nhất Niệm không thể dễ dàng tha thứ cho nền văn minh Thiên Hành được.

Nhưng nếu cô ta trở thành Thiên Hành Chủ thì chắc chắn Nhất Niệm sẽ tha thứ cho cô ta. Vì hai người là quả trên cùng một cành.

Dù trước đây rất hay cãi nhau, nhưng ngày hôm sau là làm lành ngay.

Nghĩ đến đây, Tịnh An trở nên vui vẻ.

Lúc này, dường như Tịnh An cảm nhận được điều gì, cô ta cất lời: “Đi”.

Dứt lời, cô ta kéo Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở bên ngoài có một hoả ảnh xuất hiện trước mặt hai cô gái, hoả ảnh cúi người hành lễ, sau đó nói: “Điện chủ hẹn Diệp công tử ba ngày sau quyết chiến ở Đăng Thiên Vực”.

Quyết chiến!

Tịnh An nhíu mày, cô ta liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi lui xuống đi”.

Hoả ảnh cúi chào, sau đó lùi về sau một chút.

Nhất Niệm chợt nói: “Cũng xấp xỉ ba mươi năm rồi”.

Tịnh An nghiêm túc nói: “Chắc chắn ông ta không chỉ có một mình”.

Nhất Niệm hỏi: “Đã điều tra được Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh chưa?”

Tịnh An lắc đầu: “Vẫn chưa”.

Nhất Niệm nhất thời hơi khó tin: “Nền văn minh Thiên Hành của chúng ta… của các cô cũng không điều tra được à?”

Tịnh An trầm giọng nói: “Điện chủ này rất bí ẩn, lúc trước ta từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng nói là không biết, bà ấy chỉ biết Nhị điện chủ này và Pháp Thần Ác Đạo kia”.

Nhất Niệm sa sầm mặt.

Tịnh An hỏi: “Có cần ta phái người đi giết chết ông ta không?”

Bây giờ cô ta nắm giữ quyền hành, nói chuyện cũng rất có khí phách.

Nhất Niệm liếc Tịnh An một cái, Tịnh An đang chỉ huy Ám Điện, có thực lực, chắc chắn cũng mạnh, nhưng đương nhiên không thể giết chết Nhị điện chủ kia chỉ bằng một Ám Điện.

Thực lực tổng thể của Ác Đạo Minh kém hơn nền văn minh thiên hành một chút, nhưng chắc chắn cũng không yếu hơn là bao, nếu không nền văn minh Thiên Hành hoàn toàn không thể ký hiệp ước hoà bình với bọn họ, đặc biệt là Pháp Thần Ác Đạo kia, lúc nhắc tới đối phương, ngay cả Thượng Thần Thiên Vân cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, càng chưa nói tới Ác Đạo Minh còn có một Nhất điện chủ và Ác Đạo đã trùng sinh trăm kiếp kia.

Nhất Niệm nói: “Cô giúp ta nghe ngóng chút tin tức xem, tốt nhất là giúp ta điều tra người ông ta nhờ giúp đỡ, ngoài ra thì anh không cần làm gì khác nữa, tướng công không cần nền văn minh Thiên Hành giúp đỡ, nếu thật sự phải đánh nhau thì nhà họ Dương có người”.

Tịnh An chợt hỏi: “Cô có được xem là người của nhà họ Dương không?”

Nhất Niệm nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là có”.

Tịnh An chớp mắt, sau đó liếm kẹo hồ lô không nói một lời, một kế hoạch vĩ đại lặng lẽ hiện lên trong đầu cô ta.

Nhất Niệm nắm giữ nhà họ Dương!

Cô ta nắm giữ nền văn minh Thiên Hành!

Hai tỷ muội hợp tác tàn sát cả vũ trụ.

Tâm trạng của Tịnh An rất tốt, cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng tương lai mình và Nhất Niệm sẽ nắm giữ toàn vũ trụ, sau đó vỗ mạnh một cái lên chân mình: “Nướng một con dê chúc mừng trước đã!”

Nhất Niệm: “…”
Chương 1940: Ngươi cứ đợi đấy…

Lúc này Diệp Quân vẫn đang không ngừng chồng chất những ô vuông thời không kia, mà bây giờ hắn đã không có vẻ vất vả như lúc trước, không chỉ thế mà hắn còn gấp được mười mấy ô vuông thời không rồi.

Trong quá trình gấp, nhờ không ngừng tìm kiếm, thành tựu thời không của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.

Trong khoảng thời gian đó, Nhất Niệm và Tịnh An cũng không làm phiền ông ta, dù sao cũng có tận ba mươi năm mà.

Ly Hận Thiên.

Sau khi Thần Tông kia mang theo Ly Hận trường đồ trở lại Ly Hận Tông thì lập tức đi tới một thế giới đặc biệt, nơi này là chỗ tu luyện riêng của ông ta, người ngoài hoàn toàn không thể đi vào.

Thần Tông vội vàng mở Ly Hận trường đồ kia ra, nhưng khi ông ta mở nó ra, một tia sáng đỏ chợt bay ra từ bên trong. Thần Tông hoảng hốt, một khí thế mạnh mẽ dâng trào từ trong cơ thể ông ta, nhưng ánh sáng đỏ đó vẫn xuyên thủng khí thế của ông ta một cách dễ dàng, sau đó đâm vào giữa chân mày ông ta.

Oanh!

Cơ thể Thần Tông rung động kịch liệt, cứng đờ ngay tại chỗ, ánh mắt ông ta dần trở nên mờ mịt, cùng lúc đó, người ông ta bắt đầu run rẩy dữ dội như đang chống lại thứ gì đó.

Thần Tông chợt hét to, giãy giụa một lần cuối, nhưng cũng không có tác dụng gì, ánh mắt ông ta dần trở thành màu đỏ nhạt, khí thế cũng thay đổi một cách long trời lở đất.

“Thần Tông” chậm rãi nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu trôi qua, ông ta chợt cầm Ly Hận trường đồ trước mặt lên, sau đó bước tới một bước đi thẳng tới chỗ sâu trong dãy núi Ly Hận bị cấm của Ly Hận Thiên, đi không lâu lắm, một tế đàn cổ xưa xuất hiện trước mặt ông ta, trên tế đàn có một quan tài máu, xung quanh quan tài máu có đầy các phù văn kỳ lạ.

“Thần Tông” nhìn chằm chằm quan tài máu kia: “Ly Hận lão tổ, nếu ông sẵn lòng chiến đấu vì Ác Đạo Minh ta, Ác Đạo Minh ta có thể giúp ông thoát khỏi nơi này”.

Sau một thoáng yên tĩnh…

Ầm!

Một quan tài máu chợt bộc phát khí thế đáng sợ, khí thế mạnh mẽ thoáng chốc đẩy lui “Thần Tông” ra xa mấy nghìn trượng.

“Ác Đạo Minh?”

Trong quan tài máu kia truyền tới một giọng nói chói tai.

“Thần Tông” gật đầu: “Phải”.

Ly Hận lão tổ cười nham hiểm: “Khâu Bạch Y còn chưa chết à?”

“Thần Tông” nhíu mày, ánh mắt u ám.

Ly Hận lão tổ lại nói: “Người có thể khiến Khâu Bạch Y cũng phải kêu gọi giúp đỡ chắc chắn không tầm thường… Nhưng cũng hiển nhiên thôi, sao Khâu Bạch Y có thể vô duyên vô cớ đến cứu ta được? Gã ta đang đào hố cho ta nhảy vào thì có”.

“Thần Tông” nói: “Có cho đi thì mới có nhận lại, nếu ông đồng ý thì chỉ cần nói một tiếng, nếu không đồng ý chắc chắn chúng ta sẽ không ép”.

Ly Hận lão tổ im lặng.

“Thần Tông” nói tiếp: “Đánh xong trận chiến này, nếu ông không chết thì sau này ông sẽ là người tự do, chẳng những thế còn có thể có được Ly Hận trường đồ một lần nữa. Có đánh không?”

Ly Hận lão tổ nói: “Hình như ta đâu còn sự lựa chọn nào khác”.

“Thần Tông mở lòng bàn tay, một con dấu màu đen xuất hiện, con dấu máu đen kia bay đến không trung của quan tài máu, sau đó một tia sáng đen đánh thẳng xuống tế đàn kia.

Ầm!

Lúc này toàn bộ tế đàn nhất thời rung mạnh, khi tia sáng đen đánh xuống, vô số phù văn bắt đầu mất dần.

Khoảng một khắc trôi qua, tế đàn kia chợt nổ tung, quan tài máu vỡ tan tành, một tia sáng đen bay lên cao.

“Thần Tông” chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tia sáng, trong tia sáng đen có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, quanh người lão ta tản ra lệ khí và sát ý cực kỳ đáng sợ.

Ly Hận lão tổ!

Tiên tổ của Ly Hận Thiên năm đó!

Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại: “Cuối cùng cũng được tự do rồi”.

Từ năm đó sau khi bị phong ấn đến nay cũng đã gần trăm triệu năm rồi!

Trăm triệu năm!

Nét mặt Ly Hận lão tổ trở nên khó coi, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ đáng sợ, khi những khí thế này xuất hiện, đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

“Thần Tông nhìn chằm chằm Ly Hận lão tổ: “Chúc mừng”.

Ly Hận lão tổ nhìn về phía “Thần Tông”, “Thần Tông” mở lòng bàn tay, Ly Hận trường đồ kia bay tới trước mặt Ly Hận lão tổ.

Ly Hận lão tổ bắt lấy Ly Hận trường đồ, sau đó nói: “Các ngươi không sợ ta nuốt lời đổi ý à?”

“Thần Tông” lắc đầu: “Nhị điện chủ nói Ly Hận lão tổ không giống những người khác, ông có sự kiêu ngạo của riêng mình, nếu không năm đó ông chỉ cần cúi đầu là đã không bị phong ấn lâu như thế”.

“Ha ha!”

Ly Hận lão tổ chợt cười to: “Khâu Bạch Y này dù gian trá nhưng xét tổng thể thì vẫn tạm được”.

“Thần Tông” nói: “Ba ngày sau mời đến Đăng Thiên Vực”.

Nói xong, ông ta xoay người.

Sau khi “Thần Tông” rời đi, Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau lão ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, trong mắt có một bóng hình xuất hiện, nét mặt lão ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Ngươi cứ đợi đấy…”

Oanh!

Khí thế mạnh mẽ khiến toàn bộ Ly Hận Thiên vỡ tan tành.



Đăng Thiên Vực.

Khâu Bạch Y ngồi xếp bằng dưới đất, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta chợt mở mắt: “Ba ngày cái con mẹ nó, đối với ta là ba ngày, nhưng với tên khốn kiếp kia chính là ba mươi năm. Mẹ kiếp, tính sai rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK