Diệp Quân nhìn gương mặt sợ hãi của y: “Bảo bọn tao chết?"
Lý Tử Thần lắp bắp: “Tao... tao là người nhà họ Lý... mày dám đụng vào tao...”
Diệp Quân vung chân đạp thẳng vào mặt y.
Ầm!
Lý Tử Thần kêu như heo bị chọc tiết.
Diệp Quân nói với Tô Tử: “Nhắm mắt lại”.
Cô ấy quật cường đáp: “Không!"
Diệp Quân nghiêm giọng: “Ngoan, nhắm mắt đi”.
Tô Tử lắc đầu.
Diệp Quân đành bất đắc dĩ: “Thôi được”.
Nói rồi, hắn vung đũa rạch ngang cổ họng Lý Tử Thần.
Xoẹt!
Đầu y lăn ra nơi khác, máu phun đầy đất.
Đối với hắn, đã là kẻ thù thì phải nhổ tận gốc. Bản thân hắn cũng không thích dông dài, hôm nay không đánh chết thì ngày mai bọn chúng lại kéo tới báo thù, hắn tuyệt đối sẽ không cho chuyện đó có cơ hội xảy ra.
Tô Tử thấy Diệp Quân chính tay giết người thì đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.
Diệp Quân vứt đũa xuống đất, lại vơ vét một vòng, thu được hai viên Linh Thạch nhưng thành phần rất tạp nham, không được bao nhiêu linh khí.
Hắn thu đá vào rồi trở lại. Tô Tử mặt cắt không còn hột máu, nghe theo bản năng mà lùi về đầy sợ hãi.
Diệp Quân thấy vậy thì sững ra một thoáng rồi xoay người lên lầu.
Hắn đi khuất rồi, Tô Mục mới dẫn người chạy đến, khi thấy thi thể Lý Tử Thần thì cứng đờ tại chỗ. Ông ấy nhìn cháu mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tô Tử đã vọt lên lầu.
Diệp Quân trở về phòng, đi rửa tay rồi nằm vật ra ghế, chuẩn bị ngủ lại.
Bỗng Tô Tử đi tới, thấy hắn im lặng khép hờ mắt.
Cô ấy cầm lấy tay áo hắn, thì thầm: “Tôi xin lỗi”.
Diệp Quân vẫn im lặng.
Thấy hắn không nói lời nào, Tô Tử hoảng loạn giải thích: “Không phải tôi sợ anh... Chỉ là lần đầu tiên tôi thấy người chết nên... Anh đừng giận mà...”
Diệp Quân lắc đầu: “Phản ứng đó là bình thường nên tôi không giận cô... Tôi chỉ có thể nói, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau”.
Người của hai thế giới khác nhau!
Tô Tử nghe mà trân trối tại chỗ, trong lòng đầy xót xa, hai mắt ngập nước lăn dài trên má.
Diệp Quân lại nói: “Tôi đã nhận tiền của cô thì sẽ bảo vệ cô trong tháng này, sau đó tôi sẽ đi, chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa”.
Vì hắn cũng chỉ là một người khách đi ngang qua hệ Ngân Hà, một khi đến đúng thời điểm sẽ tự rời đi.
Còn Tô Tử ư... Nói thật thì hắn cũng tức giận chứ. Hắn vì ai mà giết người?
Vì Tô Tử!
Vậy mà cô ta còn sợ hãi, xem hắn là người xấu...
Lời này của Diệp Quân khiến Tô Tử đờ ra như bức tượng, trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng cô ấy chưa kịp nói gì thì cửa phòng Mộc Uyển Du mở ra. Cô ấy thấy bạn mình đứng bên ghế sô pha thì thắc mắc: “Tô Tử?"
Tô Tử hơi rũ đầu: “Uyển Du”.
Mộc Uyển Du cười: “Hai người đang nói gì vậy?"
Tô Tử lắc đầu: “Sao cậu lại dậy rồi?"
Mộc Uyển Du: “Mình nghe có tiếng ồn ào nên ra xem...”
Diệp Quân bỗng xen vào: “Đi nghỉ đi”.
Mộc Uyển Du nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Tử. Tô Tử nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tôi xin lỗi...”
Rồi trở về phòng.
Mộc Uyển Du chần chừ đi đến, kéo tay áo hắn: “Hai người cãi nhau à?"
Diệp Quân nhìn cô cười: “Đi ngủ sớm đi”.
Mộc Uyển Du: “Cậu ấy khóc rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Mộc Uyển Du do dự một hồi: “Tôi hỏi anh một câu, anh trả lời thật lòng được không?"
Diệp Quân tò mò: “Câu gì?"
Mộc Uyển Du: “Có phải... anh thích Tô Tử không?"
Diệp Quân sững ra: “Sao lại hỏi thế?"
Mộc Uyển Du: “Vì anh liều mạng cứu cậu ấy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nếu cô gặp nguy hiểm thì tôi cũng làm vậy thôi”.
Mộc Uyển Du: “Ngay cả chắn đạn cho tôi?"
Diệp Quân cười: “Chắn pháo còn được!"
Mộc Uyển Du chớp mắt, đoạn nở nụ cười ngọt ngào: “Nếu... Tôi nói nếu thôi nhé... Phải chọn giữa tôi và Tô Tử thì anh sẽ chọn ai?"
Diệp Quân thắc mắc: “Chọn cái gì mới được?"
Mộc Uyển Du cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chọn làm bạn gái”.
Nói xong thì mặt đỏ rần rần, nhịp tim tăng tốc.
Diệp Quân cười phá ra: “Chọn hết!"
Mộc Uyển Du ngây ngẩn rồi nguýt hắn: “Có cái búa!"
Cô ấy xoay người muốn đi, nhưng như chưa hết giận mà quay lại đá hắn một cái, tức tối nói: “Anh cứ mơ đi! Tức chết tôi rồi!"
Nhìn Mộc Uyển Du hằm hè trở về phòng.
Diệp Quân tự hỏi.
Có nhiều bạn gái ở hệ Ngân Hà có phạm pháp không ta?
Chương 778: Mua điện thoại
Trên ghế sô pha, Diệp Quân hơi lắc đầu, hắn cảm thấy ở hệ Ngân Hà, “bạn” và “bạn gái” có chỗ khác nhau, nhưng dù nghĩ thế nào hắn cũng không biết khác ở đâu.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.
Mà ở dưới lầu.
Lúc này Tô Mục đã hoàn toàn trợn mắt há mồm!
Thi thể đầy đất, trong đó bao gồm cả cậu chủ nhà họ Lý – Lý Tử Thần!
Đều đã bị Diệp Quân giết!
Ông già bên cạnh Tô Mục đi sang một bên, nhìn thi thể ông lão bên cạnh thi thể Lý Tử Thần, sau đó trịnh trọng nói: “Ít nhất cũng phải cảnh giới Dao Quang cấp ba!”
Ở Hoa Hạ, cấp bậc tu luyện của Cổ võ giả được chia thành chín cấp, cấp ba không thể coi là cao thủ hàng đầu, nhưng ở thành phố Bạch Vân thì không bị coi là yếu.
Lúc này, ông già đó lại nói: “Một đòn chí mạng!”
Một đòn chí mạng!
Tô Mục im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhíu mày thật chặt.
Rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào?
Thực lực không chỉ mạnh mà làm việc còn rất tàn nhẫn và quyết đoán!
Hắn đi theo Tô Tử, chẳng lẽ thật sự thích Tô Tử?
Trong lòng Tô Mục không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Một lúc sau, Tô Mục khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa: “Thu dọn chiến trường đi, dọn dẹp sạch sẽ vào, còn nữa, đưa thi thể Lý Tử Thần về nhà họ Lý!”
Ông già do dự một lúc rồi bảo: “Nói là nhà họ Tô làm hay là nói là cậu Diệp Quân làm ạ?”
Tô Mục nổi giận: “Đương nhiên là nhà họ Tô làm rồi, người ta đã giúp chúng ta việc lớn như vậy, nhà họ Tô lại không gánh nổi chút trách nhiệm này sao?”
Ông lão gật đầu: “Đã hiểu”.
Nói xong ông ta lui đi.
…
Nhà họ Lý.
Lý Minh Bác chủ nhà họ Lý nhìn thi thể Lý Tử Thần trước mặt, hai tay siết chặt, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Ở nơi không xa phía trước Lý Minh Bác có một người đàn ông trung niên.
Lý Minh Bác nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Lai lịch của người đó là gì?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chưa điều tra ra được ạ”.
Lý Minh Bác khẽ nhíu mày: “Chưa điều tra ra được?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Chỉ biết là hắn đột nhiên xuất hiện trước đó không lâu, sau đó bị Mộc Uyển Du đâm phải đưa vào bệnh viện, sau khi ra viện thì kết giao với nhà họ Tô, chỉ có vậy thôi ạ…”
Lý Minh Bác im lặng một lúc lâu mới nói: “Thủ đoạn của người này cực kỳ tàn nhẫn!”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đều là một đòn chí mạng!”
Sau đó ông ta nhìn Lý Minh Bác: “Ông chủ, ông ra lệnh đi ạ!”
Lý Minh Bác khẽ lắc đầu: “Bây giờ chưa thích hợp ra tay, chắc chắn hiện giờ nhà họ Tô đang hết sức cảnh giác, không thể ra tay lúc này được. Còn nữa, thân phận của thanh niên này không rõ ràng, hành động hấp tấp lỗ mãng, gây ra họa lớn, vậy nên…”
Nói tới đây, ông ta nheo mắt: “Mời người ngoài ra tay đi!”
Đương nhiên ông ta không thể bỏ qua mối thù giết cháu trai được!
Có vẻ như nghĩ tới điều gì, Lý Minh Bác nhìn người đàn ông trung niên: “Bảo câu lạc bộ Vô Biên điều tra giúp xem có thể tra ra được lai lịch của người này không!”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đã rõ!”
Nói xong ông ta đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, Lý Minh Bác nhìn thi thể Lý Tử Thần trước mặt với vẻ mặt cực kỳ âm trầm: “Chặt đầu chia xác… cậu đang cảnh cáo nhà họ Lý tôi sao? Người đâu…”
Lúc này, một người áo đen xuất hiện sau lưng ông ta.
Lý Minh Bác cất giọng lạnh lẽo: “Đi mời người của Vị Lai Tông, cho họ ra giá!”
…
Sáng sớm.
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt Diệp Quân, ánh nắng buổi sớm ấm áp rất dễ chịu.
Diệp Quân chầm chậm mở mắt, ngồi dậy lười biếng duỗi eo, dường như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại nhìn, trên bàn có hai bát mỳ và hai ly sữa bò.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, đi đến bàn ăn, lúc này Tô Tử cũng đi ra, hôm nay cô ấy mặc chiếc váy bó sát màu đen, dáng người cô ấy cao ráo, body cực chuẩn được chiếc váy đen bó sát này tôn lên càng thêm nóng bỏng.
Trên tay cô ấy đang cầm một chiếc túi màu trắng.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, phải công nhận rằng cô gái này thực sự rất đẹp, khiến người ta nhìn mà cảm thấy vui tai vui mắt.
Cách ăn mặc của hệ Ngân Hà khác với vũ trụ Quan Huyên, so với phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên, cách ăn mặc của Tô Tử táo bạo hơn, vai lộ hoàn toàn ra ngoài, chân cũng lộ ra ngoài, nhưng lại không hề thô tục, là một sự kết hợp vừa phải khéo léo.
Tô Tử hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, nhưng màu son lại đậm hơn, trong sự lạnh lùng lại toát lên vẻ gợi cảm, xinh đẹp khó cưỡng.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, tim Tô Tử đập nhanh hơn, cô ấy yên lặng đi tới bên bàn ăn, nhẹ nhàng nói: “Ăn xong anh theo tôi đến công ty nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong hắn bắt đầu ăn.
Phải nói rằng mỳ Mộc Uyển Du làm rất ngon, ăn hoài không chán.
Nhưng Tô Tử lại không ăn.
Diệp Quân nhìn Tô Tử: “Sao cô không ăn?”
Tô Tử khẽ cười: “Tôi không đói”.
Diệp Quân chớp mắt: “Vậy tôi ăn hết nhé!”
Tô Tử cười đáp: “Ừm”.
Diệp Quân cũng không khách sáo, ăn xong cả hai bát, hắn nhìn Tô Tử nói: “Chúng ta đi thôi”.
Tô Tử gật đầu.
Khi hai người xuống lầu thì thấy có ba chiếc xe đang đỗ bên đường, ba người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh chiếc xe ở giữa.
Diệp Quân biết có lẽ đây là vệ sĩ nhà họ Tô cử đến.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Hay là tôi không đi với cô nữa thì hơn”.
Tô Tử lập tức nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân cười: “Có người bảo vệ cô rồi”.
Tô Tử lắc đầu: “Không được, tôi sắp… Chúng ta đã hứa rồi, anh không được nuốt lời”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thôi được rồi!”
Vệ sĩ mở cửa xe, Diệp Quân và Tô Tử ngồi ở hàng ghế sau.
Sau khi xe khởi động, cả Tô Tử và Diệp Quân đều không nói gì.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có rất nhiều nhà cao tầng, người qua lại, đâu đâu cũng thấy khói lửa nhân gian.
Khói lửa nhân gian là thứ xoa dịu lòng người phàm nhất!
Thời gian này đến hệ Ngân Hà, tâm cảnh của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Thế nào là phàm?
Trước đây hắn chưa bao giờ thực sự hiểu!
Đến đây, hắn cần sinh tồn, cần làm việc…
Nếu không làm việc sẽ thực sự chết đói!
Sự bình lặng của những người ở tầng lớp thấp sao lại không phải một loại bất lực?
Hơn nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, hắn hiểu được, cho dù ở nơi này cũng vẫn đầy tranh đấu.
Không có thực lực, dù ở thế giới nào cũng đều bị vận mệnh chà đạp!
Lúc này Tô Tử chợt nói nhỏ: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, khẽ lắc đầu không nói.
Tô Tử tưởng Diệp Quân vẫn đang giận chuyện tối qua, nét mặt cô ấy lập tức ảm đạm.
Lúc này Tô Tử bỗng bảo: “Dừng xe ở phía trước”.
Tài xế đáp ngay: “Vâng thưa cô chủ!”
Một lúc sau, tài xế tìm được một chỗ đỗ xe, Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi xe, Diệp Quân đang định hỏi thì Tô Tử đã kéo hắn đi về phía trước, chẳng bao lâu cô ấy đã đưa hắn vào một cửa hàng.
Tô Tử kéo Diệp Quân đến trước một quầy, chỉ vào một chiếc điện thoại trong đó: “Lấy cho tôi cái này!”
Nhân viên thưa: “Vâng!”
Tô Tử lại nói: “Làm sim cho tôi luôn nhé”.
Nhân viên gật đầu.
Một lúc sau, nhân viên đã cài đặt điện thoại xong và đưa cho Tô Tử, Tô Tử kiểm tra một lát rồi đưa cho Diệp Quân: “Cho anh!”
Diệp Quân nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt tò mò, hắn đã từng nhìn thấy thứ này trong tay Nhị Nha.
Lúc đó hắn đã rất tò mò rồi!
Tô Tử chớp mắt: “Biết dùng không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chương 779: Chân Thần
Khóe miệng Tô Tử hơi nhếch lên: “Đi, lên xe tôi dạy anh!”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi cửa hàng, về lại xe, Tô Tử lấy điện thoại của Diệp Quân lại rồi dạy hắn cách dùng.
Một lúc sau, Diệp Quân hơi ngạc nhiên nói: “Sau này muốn liên lạc thì bấm số này là có thể liên lạc được với cô ư?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Truyền âm phù nghìn dặm à”.
Tô Tử cười đáp: “Có thể nói như vậy! Nghe nói ngoài ngôi sao màu xanh, kỹ thuật bên phía Ngân Hà Tông còn phát triển hơn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, những kỹ thuật trong tay mẹ hắn cực kỳ lợi hại, đến Đại Đế cũng phải quỳ rạp xuống đất!
Trên xe, Diệp Quân tò mò nghịch chiếc điện thoại mới trong tay, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu nghe có vẻ rất ngây thơ.
Tài xế nghe cuộc đối thoại của hai người mà không nói nên lời, chẳng lẽ đại ca này chui ra từ trong đá?
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhấn nút, trong túi Tô Tử lập tức vang lên tiếng chuông.
Tô Tử lấy điện thoại ra rồi nhấn nút, cười bảo: “A lô”.
Nghe thấy giọng Tô Tử vang lên từ điện thoại, ban đầu Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn bật cười.
Khoa học kỹ thuật!
Đương nhiên hắn không xa lạ gì khoa học kỹ thuật, nói đùa, người đỉnh nhất nền văn minh Kỹ Thuật là ai?
Tần Quan!
Đó là mẹ ruột của hắn đấy!
Chỉ là hắn rất ít tiếp xúc, nhưng hắn biết Tần Quan có rất nhiều đồ dùng công nghệ cao.
Lần này sau khi trở về, hắn phải nghiên cứu thật kỹ!
Diệp Quan lại nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cô”.
Tô Tử bình tĩnh nói: “Trừ vào tiền lương tháng sau của anh đi”.
Tháng sau?
Diệp Quân ngẩn ra.
Chẳng phải hắn đã nói tháng sau không làm việc nữa sao?
Tô Tử lén quan sát Diệp Quân, thấy hắn không từ chối, trên mặt cô ấy lập tức nở nụ cười.
Một lúc sau, hai người đến tập đoàn Tô Thị.
Cả hai đi đến tầng cao nhất, vừa mới vào văn phòng thì nữ thư ký đã ôm một đống tài liệu bước vào.
Tô Tử bắt đầu bận rộn.
Diệp Quân đi đến giá sách bên cạnh, bắt đầu đọc.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào một quyển sách cổ: Bể dục tình mê.
Bể dục tình mê?
Diệp Quân hơi tò mò, cầm lên xem, vừa xem đã giật mình, nội dung thoáng vãi!
Nhưng đọc dần Diệp Quân lại hơi say mê.
Cuốn sách này chủ yếu kể về câu chuyện của một nhóm người bảo vệ ngôi làng, mà cầm đầu là bốn người phụ nữ, đọc dần Diệp Quân bỗng cau mày.
Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai?
Cốt truyện của cuốn sách này hơi quen!
Diệp Quân đọc rất nhanh, nhưng càng đọc hắn càng thấy quen, không chỉ cốt truyện quen thuộc mà đến văn phòng cũng quen thuộc.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vội lật trang đầu tiên: Tác giả Thôn Thạch.
Thôn Thạch!
Nhìn thấy hai chữ này, Diệp Quân ngớ người tại chỗ.
Chẳng lẽ là Chân Thần viết?
Nhưng sách Chân Thần viết lại ở hệ Ngân Hà?
Lẽ nào cô ta thật sự ở hệ Ngân Hà?
Diệp Quân im lặng, trong lòng chấn động, chắc chắn quyển sách này do Chân Thần viết, vì hắn đã từng đọc một số sách cổ do cô ta viết, có thể nói là văn phong giống y như đúc!
Lúc này Tô Tử đi tới, khi thấy quyển sách Diệp Quân cầm, cô ấy đỏ mặt: “Sao… Sao anh lại đọc quyển này…”
Diệp Quân vội hỏi: “Cô Tô Tử, cô biết người viết cuốn sách này không?”
Tô Tử lắc đầu như trống bỏi: “Không, tôi không biết, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ…”
Diệp Quân cười khổ: “Tác giả của cuốn sách này có thể cũng là người tôi quen, ồ không đúng, có thể là chị gái của người tôi quen”.
“Chị gái?”
Tô Tử hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu.
Tô Tử nói: “Cuốn sách này không phải do tôi mua, là một người bạn ở Yến Kinh gửi cho tôi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Yến Kinh?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.
Nét mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng lẽ Chân Thần ở Yến Kinh?
Tô Tử cười: “Đừng vội, tối nay là chúng ta có thể gặp được cô ấy rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tô Tử khẽ mỉm cười: “Lần này cô ấy đến đây để bàn chuyện làm ăn với tôi, tối nay tôi và cô ấy sẽ gặp nhau ở câu lạc bộ Vô Biên”.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Câu lạc bộ Vô Biên?”
Tô Tử gật đầu: “Chẳng phải anh nói ở câu lạc bộ Vô Biên có thể có người anh quen sao? Tối nay chúng ta đến đó đàm phán, làm thẻ hội viên, sau đó chúng ta đi gặp quản lý câu lạc bộ. Anh nói chuyện với đối phương, xem có thể tìm được người anh muốn tìm hay không”.
Thư ký ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Ban đầu chúng tôi đặt ở nhà hàng Vân Thương cơ, nhưng cô chủ đã vì anh Diệp mà thay đổi địa điểm đấy”.
Tô Tử liếc thư ký: “Nhiều chuyện”.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Tô Tử mỉm cười: “Khách sáo cái gì? Nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện, đến đó không được gây sự!”
Diệp Quân cười đáp: “Được!”
Tô Tử chớp mắt: “Chắc chứ? Các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp đấy!”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Chẳng lẽ còn có thể xinh đẹp hơn cô được chắc?”
Tô Tử nháy mắt nhìn Diệp Quân: “Tôi rất đẹp à?”
Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: “Rất đẹp, dáng người rất tuyệt”.
Nụ cười trên mặt Tô Tử lập tức lan rộng, trong lòng vô cùng vui vẻ, tuy cô ấy đã được khen vô số lần, nhưng không lần nào vui như lần này!
Cô ấy cũng không biết tại sao.
Lúc này, thư ký đi vào: “Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi”.
Tô Tử khẽ gật đầu, nàng nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Câu lạc bộ Vô Biên, ta tới đây!
Chương 780: Bạn trai
Khi rời khỏi tập đoàn Tô Thị, trời đã tối đen, bây giờ là mùa thua, trời đã hơi se lạnh, gió thổi tới khiến cho Tô Tử mặc không nhiều không khỏi ôm lấy hai cánh tay, run lẩy bẩy.
Thấy thế, Diệp Quân mau chóng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Tô Tử.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Xa xa, xe đã đỗ sẵn, còn có mười vệ sĩ nữa.
Rõ ràng sau khi xảy ra chuyện lúc trước, bây giờ nhà họ Tô rất coi trọng sự an toàn của Tô Tử.
Sau khi Diệp Quân và Tô Tử lên xe, xe nổ máy đi thẳng đế câu lạc bộ Vô Biên.
Diệp Quân vô cùng hứng thú nhìn bên ngoài xe, bên ngoài khắp nơi đều là nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Cảnh tượng thế này không bao giờ thấy được ở vũ trụ Quan Huyên.
Đúng lúc này, Diệp Quân cảm nhận được một cơn gió thơm thổi tới, sau đó hắn thấy Tô Tử tựa đầu vào vai mình, cùng lúc đó, tiếng ngáy khe khẽ của cô ấy cũng vang lên.
Ngủ thiếp mất rồi!
Diệp Quân nhìn Tô Tử, hắn biết cô gái này đã quá mệt.
Lúc ở phòng làm việc, hắn đọc sách cả buổi chiều, còn Tô Tử thì làm việc cả buổi chiều, không dừng lại dù chỉ một giây, thậm chí còn không uống nước.
Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này cũng không dễ dàng, giống như hắn vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy hắn là người thừa kế gia nghiệp, thực tế mỗi ngày hắn đều chạy ngược chạy xuôi vất vả!
Đánh từ Diệp tộc đến bây giờ, hiện tại hắn mới được sống bình yên hai ngày.
Quá khó khăn!
Khoảng một giờ sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, mà Tô Tử thì vẫn đang ngủ.
Tài xế không dám đánh thức Tô Tử, ông nhìn Diệp Quân. Tuy Diệp Quân trên danh nghĩa là vệ sĩ, nhưng người mù cũng nhìn ra được quan hệ giữa anh và Tô Tử không bình thường.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, ý bảo tài xế chờ một lát.
Tài xế gật đầu.
Hơn nửa tiếng sau, lúc này Tô Tử mới chậm rãi mở mắt ra, thấy mình dựa vào vai Diệp Quân, cô ấy vội ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nhìn hắn: “Tôi ngủ quên mất”.
Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Thấy cô mệt quá nên tôi cũng không quấy rầy cô”.
Tô Tử khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy lấy điện thoại ra xem, sau đó biến sắc: “Thôi xong, muộn rồi. Đi, chúng ta đi mau lên…”
Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân xuống xe, sau đó đi thẳng đến một tòa nhà sang trọng ở phía xa.
Tòa nhà cực kỳ xa hoa và hoành tráng, trước cổng có ba mươi hai cây cột đá, cao đến mười trượng, uy nghiêm không gì sánh được.
Mà hai bên trái phải trước cửa có khoảng ba mươi người đàn ông mặc vest đang đứng, người nào cũng cao lớn, dáng người thẳng tắp, vừa nhìn là biết đánh nhau rất giỏi.
Tô Tử kéo Diệp Quân đi tới trước cổng, lúc này một người đẹp hơn ba mươi tuổi bước ra nghênh đón, cô ta tiến lên cung kính nói: “Cô Tô Tử…”
Tô Tử hỏi thẳng: “Khách của tôi tới chưa?”
Người đẹp đáp ngay: “Nửa tiếng trước đã tới rồi ạ”.
Tô Tử không nói nữa, kéo Diệp Quân chạy vào trong, vừa vào cửa, Diệp Quân và Tô Tử đã sững sờ.
Đứng trước một họ là một dàn phụ nữ, chừng khoảng hai mươi người, dáng người ai cũng cao gầy, mặc váy dài cực kỳ hở hang, có chỗ lộ ra hơn phân nửa, da trắng như tuyết...
Những cô gái này đều rất xinh đẹp, nếu ở ngoài kia thì đều là hạng nữ thần.
Khi Diệp Quân và Tô Tử sửng sốt thì các cô gái đột nhiên cúi đầu thật sâu, đồng thanh hô: “Chào ông chủ!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chết tiệt, Vô Biên Chủ thật biết chơi!
Mặt Tô Tử lạnh lùng, cô ấy kéo Diệp Quân chạy về phía xa.
Các người đẹp ở đây nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi rồi nở nụ cười, loáng thoáng còn nghe thấy có người nói: “Đẹp trai thật đấy…”
Phụ nữ ở đây đều rất táo bạo, khi nói chuyện còn không biết ngượng hơn, nói một hồi thì nói tới một số điều linh tinh, Tô Tử nghe mà nổi giận.
Diệp Quân cũng hãi hồn!
Phụ nữ ở đây cởi mở hơn phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên quá nhiều.
Trên đường đi, Diệp Quân và Tô Tử đi về phía xa dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, bốn phía nguy nga lộng lẫy, tựa như đại điện hoàng cung, cực kỳ xa hoa. Mà trên tường còn có một số hình ảnh xấu hổ…
Dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân và Tô Tử đến trước một phòng riêng sang trọng, sau khi đi vào, Diệp Quân nhìn thấy hai người phụ nữ, một người chừng ba mươi tuổi, mặc váy dài xẻ ngực sâu màu đỏ sẫm, bộ ngực lộ ra một nửa, khe sâu hun hút vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt của người phụ nữ cũng tuyệt đẹp, ngũ quan tinh tế đến mức gần như hoàn mỹ, không chút tì vết, đặc biệt là đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Quyến rũ và gợi cảm!
Cực kỳ có khí thế!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Quân khi nhìn thấy người phụ nữ này.
Mà bên cạnh người phụ nữ này còn có một cô gái nữa, người này chừng mười lăm tuổi, ăn mặc lòe loẹt, tóc ngắn màu đỏ rực, trên cánh tay còn có hình xăm, trông rất đàn anh đàn chị.
Nhan sắc cũng tạm, chỉ là cách ăn mặc này khiến nhan sắc của cô ấy giảm đi rất nhiều.
Nhìn thấy người phụ nữ váy đỏ, Tô Tử lập tức nở nụ cười, chạy lên trước ôm chầm lấy người phụ nữ, cười bảo: “Chị Vân Mạn, đã lâu không gặp!”
Cố Vân Mạn mỉm cười: “Hôm nay tới muộn cơ đấy, không giống phong cách của em đâu nhé!”
Tô Tử kéo Cố Vân Mạn ngồi xuống, mỉm cười đáp: “Xin lỗi chị, em ngủ quên trên xe”.
Cố Vân Mạn khẽ cười, sau đó nói với người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa: “Quản lý Mạc, mang đồ ăn lên đi”.
Quản lý Mạc đáp mau: “Vâng!”
Nói xong cô ta đi ra.
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Cô Tô Tử, hai người nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài”.
Mặc dù hắn cũng rất muốn hỏi nguồn gốc của cuốn sách đó, nhưng lần này Tô Tử tới để bàn chuyện công việc, vì vậy đợi cô ấy bàn xong thì hỏi sau.
Nói xong Diệp Quân định rời đi, nhưng lúc này Tô Tử lại nói: “Anh ra ngoài làm gì? Sắp ăn cơm rồi, chẳng lẽ anh không đói?”
Nghe Tô Tử nói thế, trong mắt Cố Vân Mạn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân hỏi: “Tô Tử, người này là… bạn trai em hả?”
Bạn trai!
Nghe Cố Vân Mạn nói thế, mặt Tô Tử thoáng đỏ lên. Cô ấy vừa định phủ nhận, nhưng nghĩ đến định nghĩa bạn trai mà Diệp Quân biết… Nếu cô ấy phủ định, chắc chắn người đàn ông này sẽ nghĩ nhiều… Nhất thời cô ấy hơi khó xử.