Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2741: Cô gái áo đỏ

Ghế Thánh Vương ngồi kế bên nghe vậy đã run bần bật!

Lời nói của cô gái này đã nói ra quá nhiều tin tức.

Cái gì mà Bi Tâm Từ, cái gì mà quan chấp hành đứng đầu họ Phạn, đốt cháy sinh mạng.

Đại lão!

Vị này là một đại lão siêu cấp!

Nó thấy khó hiểu, sao nền văn minh Toại Minh lại cử một đại lão siêu cấp đến đây?

Chẳng lẽ chuyện mình tham ô đã bị lộ ra?

Nghĩ đến đây, nó càng run kịch liệt hơn.

Lúc này, cô gái kia đột nhiên quay đầu nhìn qua ghế Thánh Vương, bị cô gái nhìn như vậy ghế Thánh Vương bỗng cảm thấy như bị điện giật, giọng run run nói: "Đại nhân."

Cô gái kia đột nhiên bước tới trước mặt nó, cô ta cẩn thận quan sát cái ghế một chút rồi nói: “Ta nghe nói thỉnh thoảng nền văn minh Toại Minh sẽ đưa đế nguyên tới đây và các nơi. Bọn họ để ngươi ở đây làm người tiếp đón sao?”

Ghế Thánh Vương lại nghe thấy một ý khác trong lời nói của cô gái, cô gái này không đến từ nền văn minh Toại Minh sao?

Nó cũng không dám suy nghĩ nhiều nên vội nói: "Thưa đại nhân, đúng vậy."

Cô gái cười nói: "Chẳng trách tại nền văn minh Toại Minh lại có nhiều kẻ mạnh đến vậy, hóa ra đều là từ các vũ trụ khác tới.”

Nhất thời ghế Thánh Vương không xác định được thân phận và lai lịch của cô gái trước mặt, nên cũng không dám nói gì nhiều.

Cô gái đột nhiên lấy ra một quả màu đỏ rực cắn một cái rồi nói: "Mới bao nhiêu năm thôi mà nền văn minh Toại Minh thu hút ở đâu ra nhiều người mới như vậy?"

Ghế Thánh Vương cung kính nói: “Hơn mười vị.”

Cô gái nói: "Ở đây tuy không phải là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng quy mô cũng không nhỏ, sao chỉ mới hơn mười người? Có phải ngươi tham ô đế nguyên không?"

Ghế Thánh Vương hoảng hốt vội vàng nói: "Không, không có!"

Cô gái mỉm cười nói: "Ngươi căng thẳng cái gì? Ta đến đây cũng đâu để điều tra tham ô mà để hỏi ngươi chuyện này, năm đó Bi Tâm Từ đã từng đến đây sao?"

Ghế Thánh Vương thở phào nhẹ nhõm, sau đó thận trọng nói: "Đúng vậy."

Cô gái hỏi lại: "Có phải cô ta để lại đây một thứ tên là thuyền Bỉ Ngạn đúng không?"

Ghế Thánh Vương nói: "Dạ, đại nhân muốn tìm thuyền Bỉ Ngạn kia sao?"

Cô gái nhìn qua ghế Thánh Vương: "Xem ngươi nói chắc là biết nó ở đâu?"

Ghế Thánh Vương cung kính nói: "Đúng vậy."

Rồi nó không nói gì thêm.

Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên: "Ngươi muốn thứ gì?"

Ghế Thánh Vương vội nói: "Ta không dám, phục vụ cho đại nhân là vinh hạnh của ta, sao ta dám đòi thứ gì? Chỉ là người có thuyền Bỉ Ngạn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.”

"Ồ?"

Cô gái đột nhiên trở nên hứng thú: "Sao lại không đơn giản?"

Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Có thể đối phương có người đứng sau."

Nó đã từng tiếp xúc với Diệp Quân, người này thoạt nhìn không giống người địa phương, nhất là thanh kiếm kia đã vượt khỏi phạm vi của nền văn minh vũ trụ Thập Hoang này.

Cô gái cười nói: "Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần nói cho ta biết đang ở trong tay ai, ta sẽ đi lấy."

Nói đến đây, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài thành, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đến rồi.”

Ngoài cửa thành, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi bước tới.

Người của nền văn minh Toại Minh đến rồi, hắn vẫn phải tới để tìm hiểu rõ lai lịch và ý định của đối phương một chút.

Từ xa, Diệp Quân nhìn thấy một người cô gái mặc áo đỏ, trông như một ngọn lửa đang rực cháy.

Mà lúc này, cô gái áo đỏ kia cũng đang nhìn hắn, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô gái lại ngẩn ra, sau đó hai mắt lập tức sáng lên như tuyết.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi khó hiểu khi thấy cô gái kia đang nhìn mình, đang định nói chuyện thì ngay sau đó, cô gái đã lẳng lặng đi đến trước mặt hai người họ.

Mắt cô gái sáng ngờ nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, như thể mình đã phát hiện ra một bảo vật gì quý hiếm vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày lại, hắn đột nhiên nắm lấy tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rồi hơi hơi mỉm cười với cô gái.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mà lúc này cô gái quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô gái liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái rồi cười nói: "Đạo Trật Tự, hử? Hai đạo thiện ác cũng thú vị đấy, không ngờ lại gặp được người thành lập đạo thống Trật Tự ở đây. Nếu cho bọn họ biết ở đây xuất hiện một người như vậy, chậc chậc vậy thì ngươi toi rồi."

Diệp Quân cười nói: "Cô nương là ai?"

Cô gái cắn một miếng trái cây rồi nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, ta đến đây vì thuyền Bỉ Ngạn, nó ở trong tay ngươi đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng."

Cô gái vươn thẳng tay ra.

Diệp Quân nhìn cô gái nhưng không nói gì.

Cô gái cười nói: “Ta biết, dù ngươi không có tu vi nhưng trong người lại có một thanh kiếm Đại Đế, hơn nữa lại là một thanh kiếm thành lập đạo thống Trật Tự, vượt xa các cường giả bình thường. Ý của ta là, nếu ngươi cho rằng thanh kiếm này có thể uy hiếp ta được, thì ngươi có thể thử xem."
Chương 2742: Nói đùa

Diệp Quân trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt, nhưng Tiểu Hồn trong cơ thể hắn đã sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Cô gái tiếp tục ăn trái cây, cười như không cười.

Đột nhiên bầu không khí giữa sân trở nên hơi căng thẳng.

Bỗng lúc này giọng Chu Chu vang lên trong đầu Diệp Quân: "Diệp ca ca, cô gái này quá mạnh mẽ, chỉ có chủ nhân và cô cô váy trắng của ngươi mới có thể đánh thắng cô ta được thôi."

Vừa nói, cô gái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Thấy Chu Chu, cô gái đứng lên: "Cô ta để ngươi ở đây thật à?"

Chu Chu nói: "Ngươi biết chủ nhân của ta à?"

Cô gái gật đầu: "Không chỉ biết mà còn rất quen nữa."

Chu Chu vội nói: "Vậy ngươi có bây giờ cô ấy ở đâu không."

Cô gái nói: "Tất nhiên."

Chu Chu im lặng một lúc rồi quay đầu lại nhìn Diệp Quân: "Diệp ca ca!"

Diệp Quân cười nói: "Ta tôn trọng quyết định của ngươi."

“Cô ta không có sự lựa chọn."

Bỗng cô gái cười nói: "Ngươi cũng không có sự lựa chọn, ta phải dẫn cô bé đi, đừng nói là vũ trụ này mà cả Cựu Thổ cũng không có ai cản được."

Diệp Quân nhìn cô gái, cô gái lại hung hăng cắn một miếng trái cây, sau đó cười nói: "Ta biết ngươi không phục, nhưng tốt nhất ngươi nên kiềm chế lại một chút, ta đây cũng không có cái lý gì để nói ngươi, không phục thì ta cứ giết ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi."

Diệp Quân cũng không hề tức giận mà chỉ cười nói: "Cô nương đến từ Cựu Thổ thì vũ trụ Thập Hoang với cô nương mà nói, cũng giống như một đại phú hào vào thôn, cô nương, cô thấy đại phú hào này đi vào thôn khoe khoang sự giàu có của mình, là chuyện rất vinh quang sao?”

"Ha ha!"

Cô gái đột nhiên cười lên: "Thế mà ngươi lại không thẹn quá thành giận, cũng có chút thông minh đấy, không hổ là người có thể thành lập ra đạo thống Trật Tự, không giống người ngu ngốc."

Nói xong, cô gái thu thuyền lại, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Quân, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân: "Tiểu Kiếm Tu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, hôm nay ta và ngươi bình tĩnh nói chuyện ở đây như thế sẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ngươi, ha ha".

Vừa nói, cô gái vừa nhếch miệng cười liếc nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó hóa thành một mảnh cầu vồng rồi biến mất ở tinh hà.

Khi cô gái kia vừa rời đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở kế bên chợt thở phào nhẹ nhõm, cô gái kia đứng ở đây như có một ngọn núi lớn đè lên trái tim khiến cô ta không thể thở nổi.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Cô gái này thật phách lối."

Diệp Quân liếc nhìn chân trời một cái, thấy cô gái kia vẫn chưa rời khỏi Thập Hoang.

Hắn như nghĩ đến chuyện gì đó nên thu lại ánh mắt nhìn về phía ghế Thánh Vương, lại thấy ghế Thánh Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Diệp Quân nhìn qua nó cũng nhỏ giọng thở dài: “Ta cũng không biết cô ta là ai, nhưng xét theo giọng điệu của cô ta thì hẳn là địa vị của cô ta ở Cựu Thổ cũng không thấp, dù sao cũng không có mấy ai dám gọi Bi Tâm Từ đại nhân như vậy.”

Diệp Quân khẽ gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, điều hắn sợ nhất bây giờ chính là thu hút quá nhiều sự chú ý, nhất là sự chú ý của bên Cựu Thổ. Bây giờ hắn và Thập Hoang còn phải cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng hắn cũng biết có lẽ là hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Vì những năm gần đây ở Thập Hoang có rất ít Đại Đế nên bây giờ ta cũng hơi lo lắng, lo lắng nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ sẽ từ bỏ nơi này. Quân Đế, người có kế hoạch gì không?"

Diệp Quân cười nhìn ghế Thánh Vương rồi nói: "Còn có kế hoạch gì nữa? Chỉ có thể đi tới đâu thì tính tới đó thôi."

Ghế Thánh Vương im lặng.

Nó biết, nó nhất định phải tìm một lối thoát mới.

Mấy năm gần đây tham ô nên đã kiếm được không ít, nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Chung quy cũng không phải là con đường để đi lâu dài!

Thật ra nó từng nghĩ đến Diệp Quân, nhưng Diệp Quân che giấu quá kỹ nên nó không nhìn được sâu cạn thế nào. Hơn nữa, Diệp Quân là người thành lập đạo thống Trật Tự, nói trắng ra thì tên này là kẻ tạo phản. Nếu hắn có thể thắng trận khai quốc như nền văn minh Toại Minh ở Cựu Thổ năm đó, tạo được chỗ đứng thì chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở, nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Quân thân cô thế cô, vậy thì đánh thế nào được?

Nó không dám tùy tiện chọn phe, bởi vì việc này liên quan đến chuyện sinh tử nên nhất định phải cẩn thận.

Diệp Quân đột nhiên nhìn về Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Chúng ta đi thôi."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu một cái.

Bỗng ghế Thánh Vương nói: "Quân Đế, ta nghĩ người nên lên kế hoạch sớm.”

Diệp Quân nhìn qua ghế Thánh Vương, thấy ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Nếu cô gái vừa rồi về nói bậy bạ một câu, thì bên Cựu Thổ kia nhất định sẽ không cho người thời gian phát triển."

Diệp Quân gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Ghế Thánh Vương nói tiếp: "Lúc cô gái kia mới tới, nói là bị áp chế cảnh giới, hơn nữa là do Bi Tâm Từ đại nhân làm ra, người có thể liên hệ Bi Tâm Từ đại nhân xem."

Câu này là đang thử thăm dò xem thế nào.

Nếu Diệp Quân thực sự là người của Bi Tâm Từ thì nó sẽ cược một lần.

Sao Diệp Quân lại không hiểu được suy nghĩ của nó chứ? Hắn mỉm cười rồi nói: "Thật ra ta không biết cô nương Bi Tâm Từ kia, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."

Nói xong, hắn quay người rời đi với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Ở tại chỗ, ghế Thánh Vương thấp giọng thở dài.

Cô gái áo đỏ đến nền văn minh Bỉ Ngạn, sau khi đến nơi cô ta đứng trên tinh không nhìn xuống toàn bộ nền văn minh Bỉ Ngạn cười nói: "Bi Tâm Từ, lòng từ bi của cô đúng là không giả!”

Vừa nói, cô ta lại nhìn qua Thập Hoang, hơi nhếch khóe miệng lên: "Không ngờ lại gặp được một tên 'Linh thể Đại Đạo' tỉ năm mới xuất hiện một lần, thật thú vị.”
Chương 2743: Bất khả chiến bại

Diệp Quân dẫn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay về thành Đệ Nhất, sau đó hắn quay lại bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân nói trong lòng: “Tiểu Hồn, bây giờ ngươi thế nào rồi?”

Tiểu Hồn nói: “Ta còn cần một chút thời gian nữa, chỉ một chút thôi.”

Diệp Quân nói: “Nếu ngươi thành công, thực lực của ngươi sẽ đạt đến trình độ nào?”

Tiểu Hồn yên lặng một lát, rồi nói: “Theo ta nghĩ, trước mắt ta có thể dễ dàng giết chết ba tên Đại Đế, có thể tranh đoạt với ít nhất năm - sáu Đại Đế, nếu ta thành công, thực lực có thể tăng lên một cấp, ít nhất có thể dễ dàng giết chết bảy tám tên Đại Đế, đó là ít nhất.”

Nói đến đây, nó dừng lại, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu chủ, chắc chắn cô gái vừa rồi đã vượt qua Đại Đế.”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”

Chắc chắn thực lực của cô gái đó cao hơn cả Đại Đế!

Tiểu Hồn nói tiếp: “Tiểu chủ, giới hạn chiến lực của ta vẫn phải dựa vào người, nếu người mạnh, ta sẽ như hổ mọc thêm cánh, nếu người yếu, ta chẳng có tác dụng gì rõ ràng, nếu người đạt đến Đại Đế, chúng ta dung hợp với nhau, Đại Đế chỉ là con sâu cái kiến.”

Diệp Quân cười nói: “Ta biết, chẳng qua, ta cần một ít thời gian.”

Tiểu Hồn nói: “Ta biết, ta sẽ đợi người.”

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn chiến trường trong hư không, lúc này, trong số hai trăm kiếm tu, có khoảng hai mươi người đã trở thành cảnh giới Chuẩn Đế.

Cho đến nay, gần sáu mươi người trong nhóm kiếm tu này đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Đế.

Tăng lên rất nhanh!

Nhưng cũng có một vấn đề mới, đó là, hiện tại hắn đang rất cần đế tinh và đế nguyên!

Mà đế nguyên chỉ có ở Cựu Thổ.

Diệp Quân cau mày thật sâu, có nên dùng đế nguyên đổi một ít đồ không, một phần đổi thành một trăm phần?

Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu cười, sau đó mở lòng bàn tay phải ra, trong tay hiện ra một luồng kiếm ý.

Kiếm ý vô địch!

Hắn đã từng nghĩ đến việc dung nhập kiếm ý vô địch vào Trật Tự, nhưng hiện tại hắn không thể làm được, hơn nữa, hắn cảm thấy không cần thiết, bởi hai loại kiếm đạo của bản thân không xung khắc với nhau.

Như nghĩ ra gì đó, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay trái, một luồng kiếm ý trật tự xuất hiện, trong kiếm ý có tia sáng đỏ nhạt.

Ác Trật Tự!

Diệp Quân quan sát từng sợi Trật Tự, rồi rơi vào trầm tư.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn học Phạn Chiêu Đế đi chiếm đoạt ác niệm à?”

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn đã từng trải qua sức mạnh ác đạo của Phạn Chiêu Đế, uy lực của nó mạnh đến nỗi, mỗi khi nghĩ đến, hắn vẫn còn sợ hãi, hơn nữa, sức mạnh của ác đạo lúc đó vẫn đang tăng lên, nếu lúc ấy tu vi không tiêu tán, hắn cũng không biết sức mạnh kia mạnh đến mức nào.

Tiểu Tháp vừa định mở miệng, Diệp Quân đã thu hồi kiếm ý trật tự, hắn cười nói: “Tháp gia yên tâm, ta sẽ không làm loạn đâu.”

Mặc dù ác niệm rất mạnh, nhưng mà, trạng thái bây giờ của hắn không thể làm như vậy được, cưỡng ép hấp thu ác niệm, cộng thêm huyết mạch phong ma, chắc chắn hắn sẽ bị cắn trả.

Hắn rất muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng hắn biết rõ nóng vội thì không thành công, càng ở những lúc như này, tâm tính càng phải ổn định.

Nghe được lời này của Diệp Quân, Tiểu Tháp mới thở phào nhẹ nhõm, sợ Diệp Quân bị cô gái kia kích thích, đưa ra lựa chọn không tốt, nhưng hiện tại xem ra, sau nhiều lần bị Phạn Chiêu Đế hành hạ, tên nhóc này đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn tức giận khi bị người khác khiêu khích bằng vài lời nói nữa.

Nhưng rất rõ ràng, anh chàng này không phải không để ý đến mọi chuyện, mà là giữ chúng trong lòng.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, nếu chúng ta đưa tất cả người của Thập Hoang vào trong Tiểu Tháp.”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không phải là không được, nhưng có hai vấn đề, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

Diệp Quân nói: “Ngươi nói đi.”

Tiểu Tháp nói: "Đầu tiên là vấn đề tuổi thọ, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, thời gian trôi qua bình thường, đến khi đi ra đại đa số đều sẽ chết.”

Diệp Quân cau mày nói: “Vậy vũ trụ Quan Huyên?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Yên tâm, chắc chắn cô cô ngươi đã cân nhắc đến vấn đề này, vì thế, ta đoán, thời gian hiện tại của vũ trụ Quan Huyên hẳn là đồng bộ với chúng ta.”

Diệp Quân gật đầu: “Vấn đề thứ hai liên quan đến linh khí phải không?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, tất cả sinh linh trong Thập Hoang, nếu đưa hết vào, linh khí bên trong sẽ cạn kiệt, trừ khi, ngươi mang hết linh mạch và đế mạch của Thập Hoang đến đây, nhưng dù vậy, ngươi phải hiểu, vào thì dễ mà ra mới khó, ngươi cho bọn họ chiêu này, bọn họ sẽ nghiện, không cho bọn họ, bọn họ sẽ sinh ra oán hận.”

Diệp Quân suy nghĩ, nói: “Tháp gia suy nghĩ chu đáo.”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Hơn nữa, còn có một vấn đề lớn, cuối cùng thì thế giới bên trong tháp không phải vũ trụ vô hạn, ta cũng không chịu được, có phải ngươi cho rằng Tháp gia ta luôn bất khả chiến bại không?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ở trong lòng ta, Tháp gia đúng là như vậy.”

Tiểu Tháp cười mắng: “Thằng nhóc ngươi đừng nịnh bợ ta, ta không chấp nhận thủ đoạn này của ngươi.”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Chuyện này ta vẫn nghĩ quá đơn giản, xem ra tạm thời chỉ có một số ít người có thể tiến vào tu luyện.”

Tiểu Tháp nói: “Ta biết ngươi vì chuyện của nền văn minh Toại Minh, muốn mau chóng nâng cao thực lực, nhưng vẫn câu nói kia, nóng vội thì khó thành công, dù sao thì, dù trời có sập thì còn có cô cô ngươi chống đỡ, sợ cái gì chứ!”

Diệp Quân bật cười: "Nghe được lời an ủi của Tháp gia, ta chợt cảm thấy chẳng có chuyện gì cả.”

Tiểu Tháp khẽ thở dài: "Nhóc con, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi không muốn dựa dẫm vào cô cô và cha ngươi, đây là chuyện tốt, nhưng ngươi phải hiểu, bọn họ không phải người ngoài, bọn họ là người thân nhất của ngươi.”

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, ta hiểu, chẳng qua, không thể gặp cửa ải khó khăn lập tức để bọn họ ra tay được chứ? Giống như trước đây, khi ta tức giận trước mặt cô gái váy đỏ đó, nếu ta gọi cha ta hoặc cô cô, ta nhất định sẽ xả được hết tức giận, nhưng điều đó có ích gì chứ? Không phải lúc trước ngươi cũng nói sao, mất mặt, thì phải tự mình tìm về mới thú vị, không phải sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ta đương nhiên hiểu ý ngươi, chẳng qua, ta sợ sau này ngươi phải chịu quá nhiều áp lực, bị ép giống cha ngươi.”

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia yên tâm, ta làm việc có chừng mực, sẽ không hoảng loạn, nhưng trong thời bình, ta phải chuẩn bị cho nguy hiểm, kế hoạch tiếp theo phải cẩn thận, không chỉ là Cựu Thổ, còn có chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế đang ẩn núp trong bóng tối.”

So với Cựu Thổ, kỳ thật hắn sợ chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế hơn, bởi vì hai người này biết rõ hắn từ trong ra ngoài, cho dù muốn giả vờ yếu đuối cũng không có cơ hội.

Những ngày tiếp theo, Diệp Quân ngoài việc hằng ngày chỉ dạy vài người kia tu luyện thánh kiếm, thì chính là đọc sách, trong khoảng thời gian này, hắn đã đọc tất cả các loại sách cổ trong toàn bộ Thập Hoang.

Bây giờ hắn có hai việc phải làm, đầu tiên, bồi dưỡng nhóm kiếm tu, thứ hai, mài giũa tâm cảnh, chuẩn bị cho việc khôi phục tu vi trong tương lai.

Trong thời gian ở trong Tiểu Tháp, hắn phát hiện, sức mạnh tín ngưỡng của hắn đang dần tăng lên.

Bên ngoài.

Kể từ khi Diệp Quân dùng đế nguyên làm phần thưởng, các Đại Đế Tộc và Đại Tiên Tông liều mạng tu luyện Quan Huyên Pháp, đặc biệt là Đạo Tông, vì để cho nhiều người đến tu hành Quan Huyên Pháp, Đạo Tông đã đã đề ra rất nhiều chính sách, chẳng hạn như sau này khi Đạo Tông chiêu mộ đệ tử, những người không hiểu Quan Huyên Pháp sẽ không được nhận, trong tông môn của Đạo Tông, muốn được thăng cấp, phải hiểu Quan Huyên Pháp.

Lúc đầu mọi người hơi chán ghét vì nó là bắt buộc, nhưng sau khi tiếp xúc với Quan Huyên Pháp, thì mới dần dần đón nhận.

Bởi vì phương pháp tu luyện của Quan Huyên Pháp không thấp nên cũng giúp ích rất nhiều cho bọn họ.
Chương 2744: Tự sát đi

Được sự giúp đỡ của các đại gia tộc và các đại tiên tông, Quan Huyên Pháp đã được truyền bá đi khắp Thập Hoang với tốc độ cực nhanh, cũng chính vì vậy, bây giờ Diệp Quân có thể cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng đang tăng lên, đặc biệt là khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập ra những chính sách, cực kỳ thân thiện với người thuộc tầng lớp thấp hơn, điều này khiến nhiều người ngày càng đồng cảm với thư viện Quan Huyên.

Bây giờ cánh cổng của thư viện Quan Huyên, người đến người đi tấp nập.

Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.

Ngày hôm đó, khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang xử lý công vụ trong điện, đột nhiên, cô ta cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, sau một khắc, vậy mà cô ta đã đi đến một vùng tinh không, cách đó không xa, có một cô gái váy đỏ đang đứng.

Thấy là cô gái đó, vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi thay đổi.

Cô gái váy đỏ cười nói: “Đừng lo lắng, ta không làm cô bị thương đâu.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Các hạ có chuyện gì?”

Cô gái váy đỏ đi đến trước mặt cô ta, quan sát Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Ta muốn cô đi theo ta.”

Giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày: “Đi?”

Cô gái váy đỏ gật đầu: “Đi với ta đến Cựu Thổ.”

Đi đến Cựu Thổ!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sửng sốt.

Cô gái váy đỏ mỉm cười: “Đừng nghi ngờ, cũng đừng suy nghĩ lung tung, sở dĩ ta muốn dẫn cô đi, là vì cô có thể chất đặc biệt, chẳng qua, có lẽ cô vẫn chưa biết, vì thể chất đặc biệt của cô còn chưa thức tỉnh.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghi ngờ nói: “Thể chất đặc biệt?”

Cô gái váy đỏ gật đầu: “Thể chất của cô là linh thể Đại Đạo trong truyền thuyết, là một trong sáu đại thần thể ở Cựu Thổ, sinh ra đã có đạo pháp, bây giờ cô biết vì sao, cô còn trẻ như vậy mà có thể đạt đến cảnh giới Chuẩn Đế rồi chứ?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn cô gái váy đỏ, không nói gì.

Cô gái váy đỏ cười nói: “Ta không thương lượng với cô, đương nhiên, nếu cô cảm thấy tiểu kiếm tu kia có thể đánh bại ta, cô có thể gọi hắn đến, chẳng qua, ta phải nhắc nhở cô, ta sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, nếu hắn ra tay, thì hắn phải chết.”

Hai tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu siết chặt, không nói gì.

Cô gái váy đỏ lấy ra một quả gì đó, cắn một miếng, cười nói: “Ở đây, cao nhất cô chỉ có thể đạt tới Đại Đế, nhưng nếu theo ta đến Cựu Thổ, tiềm lực của cô sẽ là vô hạn, khi đó cô sẽ thực sự hiểu lựa chọn của mình hôm nay đúng đắn đến mức nào.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thành Đệ Nhất, hai tay vẫn siết chặt.

Cô gái váy đỏ nói: “Suy nghĩ xong chưa?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn cô ta: “Ta còn lựa chọn nào khác sao?”

Cô gái váy đỏ cười nói: “Đúng là không còn.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Ta có thể nói ra một yêu cầu không?”

Cô gái váy đỏ cắn trái cây, sau đó nói: “Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không được, bởi vì ta rất ghét mặc cả, nhưng cô thì có thể.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ta muốn một ít đế nguyên.”

Cô gái váy đỏ cau mày: “Muốn thứ rác rưởi đó làm gì?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn cô ta: “Cô có không?”

Cô gái váy đỏ cười nói: “Ta không có thứ đồ chơi rác rưởi đó, nhưng, trước khi đến đây ta có giết mấy người, tiện tay lấy đi nhẫn không gian của bọn họ, địa vị của mấy người kia không thấp, chắc là sẽ có, để ta xem thử.”

Nói xong, cô ta lấy ba cái nhẫn không gian ra xem, sau khi vỗ nhẹ một cái, hai trăm đế nguyên từ trong đó bay ra, vững vàng đáp xuống trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Ba trăm sáu mươi đế nguyên!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thấy đống đế nguyên trước mặt, trong lòng rung động, hơn nữa, mấy đế nguyên này đều có màu tím sẫm, tốt hơn đế nguyên ghế Thánh Vương không biết bao nhiêu lần, không đúng, hai thứ này vốn không cùng cấp bậc.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.

Khi biết Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên biến mất, Mục Khoản vội vàng báo cho Diệp Quân, Diệp Quân lập tức nhờ Tháp gia tìm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó dẫn hắn chạy đến đây.

Khi nhìn thấy cô gái váy đỏ, sắc mặt hắn trầm xuống.

Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cô nương này đã đồng ý đi đến Cựu Thổ với ta, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng tìm đường chết, ha ha!”

Đi đến Cựu Thổ!

Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, gật đầu.

Diệp Quân cau mày, nhưng khi nhìn thấy đống đế nguyên cực phẩm trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, nhìn chằm chằm Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Thì ra là như vậy, quả thật ta không thể cho Tĩnh Chiêu cô nương được cái gì, nước chảy về chỗ thấp, người về nơi cao, chúc Tĩnh Chiêu tộc trưởng có một tương lai xán lạn.”

Nói xong hắn xoay người biến mất ở nơi cách đó không xa.

Sau lưng hắn, máu trên mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dường như khô cạn, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

Sau khi quay về mặt đất, hắn đột nhiên dừng lại, trầm mặc một lát, hắn khẽ lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Mình cần gì phải làm như vậy? Cho dù không thể dễ dàng đến với nhau, nhưng cũng không nên dễ chia xa”.

Nói xong, hắn quay người đi vòng đến vùng tinh không kia, lúc này Đệ Nhất Tĩnh Chiêu và cô gái váy đỏ đã biến mất.

Nhìn xung quanh im lặng hồi lâu, Diệp Quân thở dài rồi quay người rời đi.

Sau khi quay về tộc Đệ Nhất, Diệp Quân hơi khó chịu, lúc này Đệ nhất U đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân đang định nói, thì Đệ Nhất U lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho hắn, Diệp Quân nghi ngờ: “Đây là?”

Đệ Nhất U nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên: “Tỷ tỷ để lại cho huynh.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, hắn nhìn nhẫn không gian, lập tức sửng sốt khi thấy thứ ở bên trong.

Bên trong nhẫn không gian có ba trăm sáu mươi mốt đế nguyên!

Diệp Quân như bị sét đánh, y hệt một bức tượng làm từ bùn.

Ba trăm sáu mươi mốt đế nguyên, mà bên trong, có một đạo đế nguyên khác hoàn toàn những đạo đế nguyên còn lại, chính là đạo nguyên mà hắn đã đưa cho cô ta.

Bây giờ, cô ta trả lại cho hắn.

Diệp Quân siết chặt nhẫn không gian, nhìn Đệ Nhất U: “Cô ta ở đâu?”

Đệ Nhất U lắc đầu: “Tỷ ấy đi rồi.”

Diệp Quân đột nhiên quay người, dưới sự giúp đỡ của Tháp gia, hắn biến mất ở cuối tinh hà.

Sau khi đi đến vùng tinh không, hắn nhìn lướt qua xung quanh tinh hà: “Tháp gia!”

Một lúc sau, Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ thực lực của cô gái đó quá mạnh mẽ, có lẽ bây giờ đã rời khỏi Thập Hoang rồi.”

Đã rời khỏi Thập Hoang!

Diệp Quân siết chặt nhẫn không gian trong tay, ngây ngốc tại chỗ.

Mà đúng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên biến động, một lát sau, cô gái váy đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân nheo mắt, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể đã chuẩn bị xuất ra.

Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta ra tay giết ngươi, sẽ làm tổn hại đến thân phận của ta, nhưng nếu không giết ngươi, sau này cô nương kia sẽ khốn khổ vì tình, cho nên ngươi tự sát đi!”

Diệp Quân nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể có thể xuất ra bất cứ lúc nào.

Cô gái váy đỏ cười nói: “Không muốn sao?”

Dứt lời, cô ta đánh ra một chưởng.

Ầm!

Chỉ trong chốc lát, lấy Thập Hoang làm trung tâm, tất cả đạo pháp trong hàng triệu tinh vực vũ trụ đều được chuyển đến đây, ngưng tụ thành chữ “Nhất”, chữ “Nhất” này trôi lơ lửng trên đầu Diệp Quân, chỉ vài giây, nhưng Diệp Quân cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vô tận, sau đó bị hàng tỷ đại đạo trấn áp, không thể thở được.

Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ như cũ, nhưng ánh mắt, giống như đang đùa giỡn con sâu cái kiến: “Ngươi đã từng thấy cảnh tượng, chỉ cần một ý niệm, có thể quyết định sống chết của hàng tỷ vũ trụ, chỉ cần một ánh mắt sẽ thay đổi vô số vũ trụ, chỉ cần đi ngang qua có thể quyết định sự khởi nguồn của vô số Đại Đạo, chỉ cần một nét bút có thể xây dựng lại lịch sử chưa?”

Vừa nói, cô ta vừa cười khúc khích: “Một con kiến còn đang loay hoay trong cảnh giới như ngươi thì sao hiểu được lời ta nói chứ? Giết ngươi sẽ làm tổn hại đến thân phận của ta, đến đây nào, ta có lòng nhân từ, ban cho ngươi món quà, tự sát đi, đừng mù quáng không biết phân biệt tốt xấu nữa!”

Trong đại điện vô biên vô tận, một người phụ nữ dừng bước, ánh mắt như đóng băng, chậm rãi quay đầu, Thập Hoang đã ngay trước mắt.
Chương 2745: Không xứng!

Tự sát!



Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Quân đang bị vô số đại đạo cùng với mật pháp đàn áp ở trước mặt, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt giống như mèo vờn chuột.



Cô ta rất hưởng thụ cảm giác này.



Cũng giống như loài người có những lúc nhàm chán sẽ lấy chút thức ăn đến trêu đùa con kiến nhỏ, không vì nguyên nhân gì chỉ đơn thuần là cảm thấy thú vị.



Lúc này, Diệp Quân bị vô số đạo và pháp trấn áp, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, hắn khá ngạc nhiên với thực lực khủng bố của người phụ nữ trước mắt, nhưng không đại biểu rằng hắn không có một chút năng lực chiến đấu nào, dù sao đối phương ở nơi này, cảnh giới vẫn bị trấn áp!



Mà lúc Diệp Quân chuẩn bị xuất kiếm, tất cả đạo với pháp trấn áp lên người hắn đột nhiên biến mất không còn tung tích.



Người phụ nữ quần áo đỏ cười rộ lên: “Ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi, khiến ngươi chết ở nơi này như vậy thực sự rất nhàm chán, đừng lấy ánh mắt đó nhìn ta, ta biết ngươi không phục, ta đợi ngươi đến Cựu Thổ đánh ta, ha ha...”



Lúc tiếng cười vang lên, cô ta đã biến mất.



Trong đại điện một mảnh mênh mông.



“Thanh Nhi, đừng nhìn nữa, qua đây, đằng trước rất thú vị”.



Ở phía trước người phụ nữ váy trắng vang lên giọng nói của một người đàn ông.



Người phụ nữ váy trắng thu ánh mắt lại, bà ấy đi về phía xa xa.



Đại điện rộng lớn như vậy, mênh mông rộng lớn, cao vời vợi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.



Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đi trên một con đường lớn trải đầy hào quang, cả đại điện cực kì trống trải, nếu như đưa tầm nhìn ra xa sẽ phát hiện ra, bức tường xung quanh đại điện này đều được xây dựng nên bởi vũ trụ tinh hà.



Người đàn ông áo trắng ở đằng trước nhìn dòng sông thời gian ở dưới chân, cười nói: “Thanh Nhi, ở đây khá thú vị nhỉ”.



Người phụ nữ váy trắng thoáng nhìn dòng thời gian ở dưới chân, không trả lời.



Rất nhanh, hai người đã đến điểm cuối của dòng sông thời gian đó, ở cuối dòng sông thời gian là một chiếc ngai vàng, đằng sau ngai vàng cắm hai thanh kiếm, chuôi của thanh kiếm này khắc một chữ ‘đạo’, chuôi kiếm của thanh kiếm khác có một chữ ‘pháp’.



Mà ở hai bên có hai bức tượng cao ngất ngưởng, tượng cao đến hàng chục trượng, vô cùng hùng vĩ, bức tượng ở bên phải giống như thân mang áo khoác, đằng sau vác một thanh kiếm khổng lồ, hai mắt hơi nhắm lại, giống như thần linh.



Bức tượng bên trái là một người phụ nữ, hai tay xòe ra, trong lòng bàn tay trái là một ngọn lửa màu đen đang cháy, trong lòng bàn tay phải là một ngọn lửa đang cháy màu trắng, một trắng một đen, vẫn đang bùng cháy.



Ở bên cạnh ngai vàng, còn có một tấm bia đá, trên bia đá có mười sáu cái tên.



Tên đứng đầu là: Chủ chung vũ trụ



Đứng thứ hai: Chủ nhân Bút Đại Đạo.



Đứng thứ ba có ba cái tên đặt song song: Tư Phàm Tịnh, Từ Chân, Bi Tâm Từ.



Đứng thứ tư: Cựu Thần, Vĩnh Sinh Chủ.



Đứng thứ năm có ba cái tên đặt song song: Toại chủ, Đế Tổ, Người Quan Sát.



Mà sáu cái tên còn sót lại vẫn luôn thay đổi, một lát biến mất, lát sau lại xuất hiện, lát sau lại biến thành cái tên khác...



Rõ ràng, xếp hạng này không phải vĩnh viễn cố định.



Người đàn ông áo trắng đánh giá bia đá này một chút rồi cười nói: “Đây chính là bảng Đại Đạo được nhắc đến trong lời đồn, hóa ra là như vậy, nghe nói người trên bảng đều là những kẻ tranh giành đại đạo...”



Nói xong, ông ấy quay đầu lại xem ngai vàng ở cạnh mình, “Đều là vì chiếc ghế này thôi! Ta ngồi lên trước”.



Nói xong, ông ấy muốn đi lên phía trước ngồi xuống, nhưng đúng lúc này, hai thanh kiếm đằng sau ngai vàng bỗng chốc rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một âm thanh giống như đến từ tỷ vạn năm trước đột nhiên vang khắp nội điện, “Ai dám khinh nhờn thần tọa”.



Trong chớp mắt, giữa trời đất có sức mạnh thần bí hội tụ lại, cỗ sức mạnh này không phải của thời đại này, mà là đến từ hàng vạn tỷ năm trước...



Ở thời đại chưa biết đến, từng có người dự đoán được chuyện đến hàng tỷ vạn năm sau, do đó trực tiếp vượt thời không ra tay.



Đúng lúc này, tay phải người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng ấn một cái, sức mạnh đó đột nhiên biến mất không còn tung tích.



Giọng nói đó kinh sợ nói: “Sao có thể như vậy... Ngươi ở ngoài Đạo, vì sao không có tên trên bảng!”



Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn Tuế Nguyệt trường hà ở dưới chân, “Nó không xứng”.



Giọng nói đó: “...”



Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên cười nói: “Thanh Nhi, ngai vàng này không tồi, kích cỡ này vừa vặn thích hợp con trai của ta, ha ha!”



Nói xong, ông ấy phủi chiếc ngai, hai thanh kiếm đằng sau ngai vàng vốn đang rung lắc đột nhiên im bặt.



Người đàn ông áo trắng cười, sau khi ngồi được một lát, ông ấy đứng dậy kéo người phụ nữ váy trắng đi ra bên ngoài.



“Thanh Nhi, muội nói xem, từng là văn minh huy hoàng rực rỡ như vậy, sao có thể nói hết là hết chứ?”



“Đều là một vòng tuần hoàn!”



“Muội đã thoát khỏi vòng tuần hoàn này chưa?”



“Ca, đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi...”



Thập Hoang.



Sau khi cô gái váy đỏ rời đi, Diệp Quân nhìn đế nguyên ở trong tay, rất lâu sau đó, hai mắt hắn từ từ nhắm lại: “Tháp Gia, ta muốn đi Cựu Thổ!”



Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cấm địa Hoang Cổ còn chưa thu phục, ngươi hiện tại...”



Diệp Quân đột nhiên mở hai mắt ra, “Lão tử không giấu tài nữa”.



Nói xong, hắn bèn chỉ vào một điểm.



Vù!



Một thanh kiếm xuyên bầu trời mà đi, đột nhiên tiến vào cấm địa Hoang Cổ, một cỗ uy áp Đại Đế đáng sợ đột nhiên bao phủ cả cấm địa Hoang Cổ.



Tất cả sinh linh ở trong cấm địa Hoang Cổ đều sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu nhất của tinh hà.



Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên khắp cấm địa Hoang Cổ. “Phàm là kẻ từ cảnh giới Chân Thánh trở lên ở nơi này, trong ba ngày nhanh chóng đến Thập Hoang gặp bổn Đế, không đến trong ba ngày, chết ngay lập tức!”



Giọng nói này giống như sét đánh giữa mùa xuân vang khắp cả cấm địa Hoang Cổ, trong thời gian ngắn truyền khắp ấm địa Hoang Cổ, tinh hà chuyển động, sơn hà rung chuyển, tất cả sinh linh đều nghe rõ ràng.



Đại Đế ra lệnh!



Trong cả cấm địa Hoang Cổ, vô số cường giả đều ngẩng đầu nhìn nơi xa nhất của bầu trời, khuôn mặt ngơ ngác.



Một lúc sau, cả cấm địa Hoang Cổ đột nhiên nháo nhào, vô số hơi thở khủng bố vụt qua bầu trời, đâm thẳng xuống Thập Hoang...



Đại Đế có lệnh, ai dám không vâng theo??



Cho dù là sinh vật tiền sử cũng đồng loạt tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, đi đến Thập Hoang, trong thời gian ngắn dẫn đến bầu trời của Thập Hoang giống như bị động đất, rung chuyển kịch liệt, quần tinh rung lắc, khủng bố vô cùng.Thư viện Quan Huyên.



Ngày này, Diệp Quân đến điện Quan Huyên, khi hắn đi vào trong điện, đám người Mục Khoản ở trong điện lần lượt đứng dậy.



Lúc này bọn hắn đã biết chuyện Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, bởi vì sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rời đi, để lại một bức thư cho tất cả mọi người ở trong điện, thực ra chính là chuyện sau này giao phó.



Mới bắt đầu, chuyện của thư viện đều là do cô ta quản lí, nếu như cô ta không bàn giao kĩ càng mới đi, thư viện sẽ bị đình trệ.



Diệp Quân bước chân đến trước bàn làm việc của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngày thường hay ngồi, nhìn tấu chương chất cao như núi và ba vị Thần tướng đồng đen, trong mắt hắn xẹt qua một chút phức tạp.



Mục Khoản đi đến bên cạnh Diệp Quân, cung kính nói: “Viện trưởng, Tĩnh Chiêu cô nương, nàng...”



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nàng đi đến nơi khác rồi”.



Mục Khoản nhìn hắn giống như vậy, nhìn vẻ mặt hắn âm u như nước, không dám hỏi gì.



Diệp Quân đột nhiên nói: “Mục Khoản cô nương có giao phó điều gì không?”



Mục Khoản đáp: “Nàng nói sau này nơi đây do ta phụ trách...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK