Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2711: Đế nguyên

Diệp Quân đang không những giết người mà còn giết cả tâm!

Đám người Quân Ngự đều đang nổi giận, Quân Ngự dẫn đầu càng không nhịn được, hơi thở phun trào, bàn tay lớn siết chặt lại, đang định ra tay thì lại bị Tần Hạo ở bên cạnh cản lại, Tần Hạo nhìn Diệp Quân ở nơi xa: "Bây giờ nếu ngươi ra tay thì sẽ đắc tội với toàn bộ Đế tộc và Tiên Tông".

Sắc mặt Quân Ngự cực kỳ khó coi, như vừa bị ai tát vào mặt.

Tần Hạo trầm giọng nói: "Hắn chỉ đang cố ý nói khích ngươi thôi, đừng để ý lời của hắn".

Quân Ngự gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Quân: "Chắc chắn hắn đã thỏa thuận gì đấy với tộc trưởng tộc Đệ Nhất".

Tần Hạo cười nói: "Ngươi yên tâm, nhóm Đạo Trí không dễ bị dao động như vậy đâu, nếu hắn không có gì thì chắc chắn nhóm Đạo Trí sẽ không bỏ qua, hơn nữa hắn rất biết cách châm lửa, dù sao sự hấp dẫn thành Đế thật sự quá lớn, không phải chỉ cần hắn nói dăm ba câu là có thể hù dọa được bọn họ".

Quân Ngự không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm Diệp Quân ở phía xa.

Diệp Quân ở bên kia đột nhiên quay đầu nhìn Đế Lăng vừa thiêu đốt thân thể và linh hồn: "Ông đến dây đi".

Nghe vậy, Đế Lăng vội vã đi sang.

Diệp Quân lại quay sang nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cô giúp ta canh chừng bọn họ".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: "Được".

Diệp Quân dẫn mọi người đi về phía xa, bên cạnh hắn còn có nhóm Đạo Trí và Đế Lăng im lặng đi theo, hơn nữa tất cả mọi người đều theo sau hắn một bước.

Bọn họ không phải là đám Quân Ngự, cho dù người trước mặt không có tu vi, nhưng người cần được tôn kính thì họ vẫn sẽ tôn kính.

Trong này Đế Lăng là nổi bật nhất, dù sao ông ta còn đốt cả thân thể cùng linh hồn của mình.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Ta đã lấy được một bí mật ở trong di tích Toại Minh, đó là bí mật làm sao có thể thành Đế".

Hắn vừa nói xong đã khiến xung quanh chấn động.

Nhóm Đạo Trí đều nhìn Diệp Quân với vẻ không thể tin nỗi.

Đế Lăng cũng ngạc nhiên không thôi.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, một luồng đế nguyên xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn cười nói: "Đây chính là bí mật để thành Đế".

"Đế nguyên!"

Lúc này, gia chủ Mục Trăn của nhà họ Mục đột nhiên run giọng nói.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Mục Trăn, hơi ngạc nhiên: "Ông biết à?"

Mục Trăn run giọng nói: "Lúc trước tổ tiên có từng ghi chép, đó là thứ then chốt để thành Đế, thuộc về đại điện đồng đen ở dưới lòng đất, nhưng tổ tiên đã hạ tử lệnh rằng bất kỳ ai cũng không được phép đi vào đại điện đồng đen ấy".

Lúc nói chuyện, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào luồng đế nguyên trong tay Diệp Quân, trong ánh mắt không thể che giấu nổi sự tham lam.

Mục Khoản ở bên cạnh nhắc nhở ông ta rất nhiều lần, nhưng không hề hữu dụng!

Thành Đế đấy!

Mục Trăn nắm chặt hai tay lại, đã muốn động thủ cướp đồ. Mà những người còn lại cũng giống ông ta, bởi vì sau khi đế nguyên xuất hiện, bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng bên trong nó chứa đựng một luồng năng lượng bọn họ chưa từng thấy.

Trực giác nói cho bọn họ biết, nếu họ có vật ấy thì rất có cơ hội trở thành Đế.

Bỗng chốc, bầu không khí xung quanh chợt trở nên ngưng đọng.

Sát ý vô hình tràn ngập khắp nơi!

Ở đây chỉ có ba người tỉnh táo nhất, một trong số đó là Đế Lăng, tuy tim ông ta cũng đang đập rất nhanh, nhưng ông ta vẫn cúi đầu đứng vô cùng cung kính.

Trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ, Diệp thiếu là trời! Còn hai người tỉnh táo còn lại chính là Đạo Trần và Mục Khoản, bởi vì bọn họ cho rằng với thực lực của bản thân bây giờ, cho dù có lấy được luồng đế nguyên này thì bọn họ cũng không thể thành Đế được.

Mà Diệp Quân vẫn chậm rãi bước đi như cũ, như thể không cảm nhận được sát ý của bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, Đạo Trần và Mục Khoản đều ngạc nhiên, thầm nghĩ không ổn: Quân Đế chắc chắn cố ý lấy thứ này ra để thử lòng người!

Nghĩ đến đây, Mục Khoản và Đạo Trần gần như cùng lúc ra sức kéo tay tộc trưởng của mình, truyền âm bằng huyền khí nhắc nhở bọn họ.

Mà sau khi được bọn họ nhắc nhở, Đạo Trí và Mục Trăn mới tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt của bọn họ chuyển từ luồng đế nguyên kia lên người Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân đang dửng dưng như thể không phát hiện ra điều gì, trong lòng họ lập tức cả kinh, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Quân Đế cố ý lấy luồng đế nguyên này ra để làm gì?

Nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Mà đám người Thần Ung tuy đang cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn chăm chăm vào luồng đế nguyên trong tay Diệp Quân.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên đưa luồng đế nguyên đến trước mặt Đế Lăng: "Tộc trưởng Đế Lăng, cái này cho ông".

Tất cả mọi người lập tức thấy bối rối.

Đế Lăng cũng khó tin nhìn Diệp Quân: "Chuyện này... Diệp thiếu... Ta..."

Diệp Quân đưa thẳng luồng đế nguyên vào tay ông ta: "Nhận đi".

Bộp!

Đế Lăng đột nhiên quỳ bịch xuống dưới đất, nước mắt rơi lã chã: "Đa tạ Diệp thiếu".

Ông ta kích động như thế không hề là diễn trò, mà thật sự là từ tận đáy lòng!

Đế nguyên đấy!

Chuyện này cứ như ở dưới trần thế, một người bình thường bỗng một ngày đẹp trời nhận một người làm anh trai, sau đó họ đỡ giúp người anh đó một đao, cuối cùng người anh đó cho họ một tấm thẻ, bảo rằng bên trong có một trăm triệu, em cứ tiêu xài tùy ý...

Sao ông ta có thể không cảm động cho được chứ?

Nhận được lợi ích vượt ngoài mong đợi như vậy, ai rồi cũng phải cảm động thôi.

Mà những người còn lại khi thấy cảnh này cũng đều ngây ra như phỗng.

Cứ cho như vậy hả?

Thần vật tầm cỡ đế nguyên mà cho dễ dàng như vậy sao?

Diệp Quân nâng Đế Lăng dậy, sau đó nhìn về phía nhóm người Đạo Trí, cười nói: "Chư vị, đây là bí mật lớn nhất của di tích Toại Minh, ta đã nói xong rồi, chư vị có thể rời đi".

Nói xong, hắn dẫn theo Đế Lăng xoay người định rời đi.

"Quân Đế!"

Lúc này Đạo Trí đột nhiên lên tiếng.

Diệp Quân nhìn về phía Đạo Trí, Đạo Trí do dự một lúc rồi nói: "Quân Đế còn đế nguyên không?"

Diệp Quân gật đầu: "Còn chứ".

Vẫn còn!

Đám người Đạo Trí như mở cờ trong bụng, Đạo Trí quay sang thi lễ với Diệp Quân: "Quân Đế, không biết ngài có thể ban thưởng cho chúng ta một tia nguyên đế được không? Chúng ta..."

"Không được đâu!"

Diệp Quân thẳng thừng từ chối khiến Đạo Trí rất ngạc nhiên.

Diệp Quân cười nói: "Đế nguyên rất quý giá, sao có thể tùy tiện cho được, ông nói đúng không?"

Sắc mặt Đạo Trí có chút khó coi.

Diệp Quân lại nói: "Thật không dám giấu gì, ta chỉ còn lại đúng một luồng đế nguyên, nếu chư vị muốn cướp thì bây giờ có thể ra tay".
Chương 2712: Tư thế

Cướp??

Mọi người im lặng không nói gì.

Tất nhiên bọn họ muốn cướp, thế nhưng Quân Đế trước mắt này lại quá dửng dưng.

Dáng vẻ đó của hắn như đang nói: Các ngươi tới cướp nhanh đi, nhanh nhanh lên...

Ai mà dám cướp??

Lúc này, Đạo Trí đột nhiên cắn răng một cái, cung kính thi lễ với Diệp Quân: "Quân Đế, nhà họ Đạo chúng ta nguyện ý đi theo Quân Đế!"

Diệp Quân chỉ lắc đầu: "Không cần".

Nói xong, hắn dẫn Đế Lăng xoay người rời đi.

Đạo Trí thấy thế cũng bối rối.

Ông ta nghĩ rằng sở dĩ Diệp Quân làm như thế chẳng qua là vì muốn thu phục các gia tộc Đại Đế và Tiên tông bọn họ, nhưng Diệp Quân lại dứt khoát từ chối!

Đây là trò gì nữa vậy?

Diệp Quân ở đằng xa quay sang nhìn Đế Lăng đang vô cùng đề phòng xung quanh, hắn cười nói: "Đừng lo, bọn họ không có gan động thủ đâu".

Đế Lăng do dự một chốc rồi nói: "Diệp thiếu, sức hấp dẫn của đế nguyên quá lớn, bọn họ có thể chó cùng rứt giậu".

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Vậy thì càng tốt”.

Đế Lăng: "..."

Đế Lăng liếc mắt nhìn Diệp Quân: "Diệp thiếu cố ý lấy đế nguyên ra để hấp dẫn bọn họ à?"

Diệp Quân gật đầu.

Đế Lăng hơi nghi hoặc: "Đạo Tông kia đã ngỏ ý thần phục, tại sao..."

Diệp Quân cười nói: "Ông ta muốn đế nguyên chứ không phải muốn thần phục ta".

Đế Lăng càng thêm ngạc nhiên: "Vậy tại sao Diệp thiếu còn muốn lấy đế nguyên ra hấp dẫn bọn họ?"

Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Ta muốn cho họ xem thôi chứ đâu có muốn cho họ... Nói đơn giản là một người đàn ông có tiền nhưng không muốn cho phụ nữ tiêu, chỉ cho nàng nhìn thôi. Ông cứ cho nàng nhìn mà không cho nàng dùng thì trong lòng nàng càng thêm ngứa ngáy khó chịu, mà càng như vậy thì nàng sẽ càng muốn kề cận ông, lấy lòng ông, thậm chí còn chủ động tiêu tiền vì ông nữa... Ngoài ra, còn tìm cách để câu dẫn, thử đủ mọi tư thế, à thôi nói xa quá rồi".

Nói xong, hắn bước nhanh về phía trước.

Đế Lăng đứng tại chỗ nhìn Diệp Quân đang bước đi, da đầu thấy hơi tê dại, Diệp thiếu này rốt cuộc là con cái nhà ai... Sao mà tâm cơ đến thế...

Ông ta cũng vội vàng đi theo.

Sắc mặt của đám người Đạo Trí lúc này đã vô cùng khó coi: "Chi bằng..."

Lúc này, tông chủ Đạo Trần của Đế Tông đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ông ta lập lòe, sát ý đã nổi lên.

Thần Ung lạnh nhạt hỏi: "Ông lên trước?"

Đạo Trần cau mày lại.

Thần Ung nhìn về phía xa xa: "Sao hắn lại dám lấy đế nguyên ra? Có lẽ là hắn chẳng hề sợ chúng ta".

Đạo Trí bỗng nói: "Hoặc có lẽ là hắn thậm chí đang cố ý dụ chúng ta ra tay trước".

Mọi người đều thầm phát hoảng.

Đạo Trí lắc đầu: "Hắn cho chúng ta ba con đường, một là chúng ta cứ ngồi yên bàng quan, hai bên không ai giúp ai, hắn cũng sẽ không ra tay với chúng ta. Hai là để chúng ta ra tay trước... Ba là để chúng ta học hỏi Đế tộc, hắn tặng đế nguyên cho Đế tộc ngay trước mắt mọi người cũng chính là đang thông báo cho chúng ta biết rằng phải làm như thế nào mới được hắn coi trọng".

Nghe thế, sắc mặt mọi người càng trở nên khó coi.

Đế tộc làm thế nào?

Con mẹ nó!

Đế tộc vừa đến đã đã đốt hồn toàn tộc!

Sự tận tụy và thần phục của người ta không phải là trò bịp, mà là thật sự dốc lòng dốc dạ, cả tộc đều phục tùng hắn, đến là tử chiến.

Bọn họ có thể làm được không?

Đạo Trí nhìn phía xa, trong mắt ánh lên một tia phức tạp: "Nói là ba con đường, nhưng thật ra chỉ có một đường là dành cho chúng ta, bởi vì hắn đã cho Đế tộc luồng đế nguyên đó, nếu Đế tộc thật sự xuất hiện Đại Đế thì khi đó chúng ta vẫn phải thần phục họ. Bây giờ thần phục hay đến lúc đó mới thần phục thì có gì khác nhau? Còn ra tay cướp đồ à... hắn đã dám nói vậy thì cũng đủ chứng minh hắn căn bản không hề sợ chúng ta ra tay, thậm chí còn mong chúng ta tấn công nhanh nhanh..."

Thần Ung đột nhiên trầm giọng nói: "Vậy ban nãy ngươi đã tỏ ý sẽ thần phục hắn, tại sao hắn lại không đồng ý?"

Đạo Trí bình tĩnh nói: "Bởi vì hắn biết rằng chúng ta chỉ vì muốn có đế nguyên mà thôi. Trước hết phải được hắn công nhận đã, còn làm thế nào thì phải xem chúng ta biểu hiện ra sao, nói đơn giản là hắn muốn chúng ta vào nề nếp..."

Nghe thế, trong lòng mọi người đều ngơ ngác. Quân Đế này hơi quá rồi đó nhé!

Đầu óc cỡ này, tâm kế cỡ này... Khủng bố!

Đạo Trí đột nhiên nói: "Chư vị, đây không phải chuyện nhỏ, mọi người nên trở về thương lượng với các trưởng lão trong tộc trước".

Nói xong, ông ta dẫn theo Đạo Trần rời đi.

Mọi người đều gật đầu, việc này phải nên mở họp thảo luận trước, không dễ quyết định vội vàng được.

Nhưng đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên xuất hiện một hơi thở mạnh mẽ, đám người Thần Ung đều ngẩng ra, bọn họ lập tức tái mặt khiếp sợ: "Cường giả Đạo Tông đến từ lúc nào vậy?"

Đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên truyền đến giọng nói như sấm rền của Đạo Trí: "Hôm nay ai dám động đến Diệp thiếu, Đạo Tông ta sẽ quyết tử chiến đến cùng! Đốt hồn đi, mẹ nó đốt hồn hết cho ta..."

Tất cả cường giả Đạo Tông cùng nhau thiêu đốt thân thể cùng linh hồn.

Đám người Thần Ung trợn tròn hai mắt, mồm há hốc không thể tin được.

Mẹ nó chứ, ngươi chơi chiêu này luôn à?
Chương 2713: Công Song phản bội

Việc Đạo Tông đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người Thần Ung phải sang chấn, ngay cả nhóm Quân Ngự cũng ngớ ra, sao Đạo Tông này tự dưng nổi điên vậy?

Đạo Trí dẫn đầu không thèm nhìn bọn họ mà chỉ bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân, ông ta cung kính hành lễ một cái: "Quân Đế, Đạo Tông ta từ khi Đại Đế ngã xuống, chỉ biết ngơ ngác sống qua ngày tháng, đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng cũng gặp được minh quân của mình. Nếu Quân Đế không chê, tông phái của ta nguyện cống hiến cho Quân Đế, nguyện vì Quân Đế dốc hết sức lực sinh mạng, quỳ!"

Nói rồi ông ta còn chủ động quỳ xuống trước, các cường giả Đạo Tông để cả kinh, bọn họ không ngờ Đạo Trí lại đột ngột làm thế, nhưng khi thấy cả Đạo Trí và Đạo Trần đều đã quỳ xuống, bọn họ cũng đua nhau vội vàng hạ người quỳ gối.

Đạo Trí cúi đầu, tâm trạng dập dềnh như thủy triều dâng nước, ông ta biết Quân Đế trước mắt này hẳn đã tính kế toàn bộ vũ trụ Thập Hoang rồi, nếu không đối phương đã không làm nhiều việc như vậy. Chỉ từ vài chi tiết cũng có thể thấy được, thứ nhất, sở dĩ Quân Đế dám lấy ra đế nguyên ra có nghĩa là đối phương hoàn toàn chắc chắn rằng, nếu bọn họ dám ra tay thì sẽ tận diệt toàn tộc người đó.

Không ra tay?

Vậy thì vĩnh viễn không còn liên quan gì đến đế nguyên nữa, hơn nữa sau này khi Quân Đế khôi phục thực lực, hoặc là... vị Quân Đế này đã sớm khôi phục lại thực lực... Chuyện này ông ta không dám nói chắc, nhưng theo phân tích của ông ta thì... hư hồn của mấy vị Đại Đế làm sao có thể phong ấn được một vị Đại Đế chân chính? Làm gì có chuyện hoang đường đó?

Nói đơn giản hơn là, một là bây giờ quỳ, hai là sau này cũng phải quỳ.

Khác nhau ở chỗ nếu bây giờ quỳ thì vẫn còn có chỗ tốt, còn sau này mới quỳ thì chưa chắc đã quỳ được.

Đây là một cuộc thử nghiệm!

Cũng là cơ hội cho các gia tộc Đại Đế cùng Tiên Tông bọn họ, còn có thể nắm được hay không thì phải tự xem bản thân bọn họ thôi.

Đạo Trí nhìn rõ được điều này.

Mà những gia tộc Đại Đế cùng Tiên Tông xung quanh lại thấy nghi hoặc, thấp hèn như vậy à?

Vẻ mặt mọi người đều có chút kỳ lạ.

Nhất là đám người Thần Ung và Mục Trăn, ai cũng lộ vẻ khó hiểu, cho dù có thần phục thì cũng không thể thấp kém như vậy được chứ? Dù gì cũng là một gia tộc Đại Đế mà!

Mục Khoản đứng cạnh Mục Trăn khẽ nói: "Cha, bây giờ chúng ta vẫn còn kịp, con đã thông báo với người trong tộc rồi".

Mục Trăn xua tay một cái, sắc mặt lạnh lùng: "Không thể, nhà họ Mục chúng ta dù gì cũng là gia tộc Đại Đế, sao có thể không có cốt khí như vậy được?"

Mục Khoản khẽ thở dài, không thể làm gì khác.

Cách đó không xa, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Đế Lăng cũng nhìn Diệp Quân, ông ta đã tâm phục khẩu phục, nếu Diệp Quân cho Đạo Tông một luồng đế nguyên trước thì Đạo Tông tuyệt đối tuyệt đối liều mạng được như vậy.

Càng dễ dàng có được thì càng không quý trọng, mà bây giờ Đạo Tông muốn có đế nguyên thì nhất định phải liều mình thể hiện bản thân.

Mà chuyện này cũng khiến ông ta hiểu rõ rằng, tuyệt đối không được chơi trò tính kế, tâm cơ trước mặt Diệp Quân.

Diệp thiếu này quả thực đáng sợ.

Đối mặt với Diệp thiếu, họ chỉ có thể nghe lời, dốc sức phục tùng là được.

Diệp Quân nhìn Đạo Trí ở trước mắt, một lát sau hắn cười nói: "Tông chủ Đạo Trí, vũ trụ rộng lớn, tương lai chúng ta cùng đồng hành".

Đạo Trí mừng như điên trong lòng, vội vàng dập đầu một cái.

"Ha ha!"

Đúng lúc này, Quân Ngự ở phía chân trời đột nhiên cười ha hả: "Buồn cười, thực sự là buồn cười, không ngờ rằng Đạo Tông lại là hạng như thế. Đạo Trí, nếu tổ tiên Đạo Tông của ngươi biết hôm nay Đạo Tông phải hèn mọn, khúm núm như vậy thì không chừng sẽ tức chết thêm lần nữa".

Đạo Trí chậm rãi đứng lên, ông ta liếc nhìn đám người Quân Ngự: "Lũ nhãi ranh các ngươi không có đầu óc".

Quân Ngự gằn giọng nói: "Ngươi giả vờ giả vịt cái gì nữa? Ba đấu ba chúng ta vẫn có phần thắng, giết!"

Ông ta biết bây giờ mình đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng một lần.

Lúc này, Tông chủ Đế Kiếm Tông Công Song đột nhiên rút kiếm ra, sau đó gào lên: "Giết!"

Nói xong, ông ta lập tức đâm một chiêu kiếm về phía cường giả nhà họ Quân, cường giả kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đâm thủng cơ thể!

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng.

Tông chủ Đế Kiếm Tông đột nhiên gào lên.

"Giết!! Giết! Bảo vệ Quân Đế!"

Mẹ kiếp!

Rốt cục cũng đến phiên ông ta biểu diễn!

Vừa dứt lời, cường giả Đế Kiếm Tông ở xung quanh dồn dập lao đến chém giết các cường giả của nhà họ Quân, đám cường giả kia không ngờ Đế Kiếm Tông đột nhiên làm phản, không kịp đề phòng đã bị chém giết chết mất hơn trăm cường giả đỉnh cao.

"Công Song! Công Song!"

Quân Ngự gào thét, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi làm gì thế! Ngươi điên à!"

"Công cái đầu nhà ngươi!"

'Công Song' kia cả giận nói: "Ông đây chính là đế binh Yểm Nhật, đám trộm cắp các ngươi muốn mưu hại Đại Đế à, đúng là điếc không sợ súng, giết!"

Đế binh Yểm Nhật!

Nghe 'Công Song' nói thế, tất cả mọi người đều ngơ ngác, sao chuyện lại thành ra như này rồi?

Ở phía dưới, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm vào hắn, hai tay có hơi run.

Lúc này cô ta mới hiểu được tại sao lúc trước Diệp Quân lại giao thanh đế binh kia ra!

Thì ra đế binh cũng đã sớm thần phục hắn.

Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có chút mờ mịt.
Chương 2714: Kiếm Hành Đạo xuất hiện

Đế Kiếm Tông đột nhiên phản bội làm mọi người chấn kinh, mà các cường giả của Quân tộc cũng nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu đại chiến với cường giả Đế Kiếm Tông, còn Tần Hạo kia khi thấy tình hình không ổn thì đã hoảng sợ hô lên: "Rút lui, rút lui!"

Nói rồi, ông ta dẫn theo một đám cường giả nhà họ Tần xoay người bỏ chạy.

Bây giờ mà liều mạng thì chẳng có ích gì, bởi vì căn bản họ không đánh thắng lại được.

"Giết!"

Lúc này Đế Lăng cũng dẫn cường giả Đế tộc vọt tới.

Cường giả của tộc Đệ Nhất đã được Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra hiệu xuất chiến, Đạo Lăng của Đạo Tông thấy thế cũng dẫn theo một nhóm cường giả vọt lên.

Dưới sự vây công của mọi người, Quân tộc lập tức binh bại như núi đổ, cho dù là Quân Ngự cũng suýt nữa đã bị đánh chết!

Hoàn toàn áp đảo!

Đúng lúc này, Quân Ngự đột nhiên xòe tay ra, một miếng ngọc bội cổ xưa bay lên từ trong tay ông ta, thoáng chốc, một luồng hơi thở đáng sợ đã bao trùm lấy đất trời nơi này.

Hơi thở của Đại Đế!

Phía chân trời, một bóng người dần ngưng tụ lại, đó là Đế Quân Đại Đế - tổ tiên của nhà họ Quân!

Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn bóng người kia, lông mày cũng cau lại.

Đế Quân!

Là người từng thống trị toàn bộ Thập Hoang.

Nhưng nhóm Đạo Trí và Đế Lăng cũng không quá sợ hãi, Quân tộc có hồn tổ tiên thì bọn họ cũng có.

Hơn nữa bọn họ còn nhiều người hơn, tổ tiên gộp lại cũng nhiều hơn nhà họ Quân.

Sau khi Đế Quân kia xuất hiện, ông ta chậm rãi nhìn quanh một lượt, cúi cùng ánh mắt rơi vào trên người Diệp Quân.

"Tổ tiên!"

Quân Ngự cùng một vài cường giả Quân tộc còn sót lại vội vàng quỳ xuống.

Quân Đế không có để ý đến đám người Quân Ngự, ông ta chỉ nhìn Diệp Quân: "Không biết Quân Đế có thể chừa lại cho Quân tộc ta một mạng?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không được".

Đế Quân nhìn hắn: "Sáu mươi tỷ năm Thập Hoang chỉ có mười mấy vị Đại Đế, không một người nào sau khi phong Đế lại đi tàn sát gia tộc Đại Đế. Nếu hôm nay Quân Đế mở ra tiền lệ này, nếu hậu nhân có ai thành Đế, Quân Đế không sợ gia tộc của mình cũng bị tàn sát?"

Diệp Quân cười nói: "Nói thật thì đúng là không sợ".

Giết hắn thì hắn còn hơi sợ, chứ giết nhà hắn hả...

Hắn vỗ tay một cái, một tiếng bộp vang lên, khiến Đế Quân phải nhíu mày.

Diệp Quân cười nói: "Ta cũng là người không thích phá vỡ quy tắc, nếu Đế Quân muốn nói đạo lý thì để ta tiếp chuyện. Thứ nhất, ta vừa thành Đế, Đế Quân đây đã cùng người khác liên thủ nhằm vào ta, theo ta biết, ta với Quân tộc không thù không oán đúng không? Thứ hai, sau khi ta đến Thập Hoang, hậu nhân của Đế Quân luôn làm càn, hô hoán người người kéo đến đánh chết ta, nếu là ông, ông sẽ làm gì?"

Đế Quân quay đầu nhìn về phía Quân Ngự, sắc mặt Quân Ngự có chút khó coi

Đế Quân trầm mặc một lát, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Quân Đế, là nhà họ Quân có chỗ không phải, nếu Quân Đế bằng lòng thả cho nhà họ Quân một con đường, coi như ta nợ Quân Đế một ân tình".

Ông ta đã định rõ thế cục hiện này, hôm nay sống chết của nhà họ Quân chỉ dựa vào một câu nói của Quân Đế.

Lúc này, ông ta đương nhiên không ngu đến mức đi nói mấy lời đe dọa!

Nhưng Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Không được".

Đế Quân khẽ nhíu mày, nhưng rồi ông ta cũng hiểu được.

Hắn đang lập uy!

Quân Đế trước mắt đang lấy nhà họ Quân ra để lập uy!

Đế Quân đột nhiên biến mất, trong thoáng chốc, một hơi thở đang sợ đã ập về phía Diệp Quân.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Hôm nay nhà họ Quân muốn sống thì chí có thể khống chế được Diệp Quân đang không còn tu vi này mới thương lượng được, ông ta chỉ có một lần ra tay, bởi vì một khi tộc Đệ Nhất, Đế tộc và Đạo Tông gọi tổ tiên thì ông ta sẽ không còn cơ hội.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Đế Quân lại ra tay dứt khoát như thế!

Ngay nháy mắt khi Đế Quân xuất thủ đó, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức kéo Diệp Quân về phía sau, trong mắt cô ta ánh lên một tia hung dữ, thân thể và linh hồn cùng lúc bốc cháy, bởi vì cô ta biết rất rõ, dù cô ta là Chuẩn Đế thì cũng không phải là đối thủ của một vị Đại Đế chân chính, cho dù đối phương chỉ còn là một tia thần hồn!

Dưới Đại Đế, tất cả chỉ là sâu bọ, câu nói đó không phải là chuyện đùa!

Nhưng đúng lúc này, cô và Diệp Quân đã xuất hiện trong một vùng thời không không biết tên rất quỷ dị.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hoảng hốt trong lòng: "Đế Vực!"

Đây là khu vực mà Đại Đế tự mình mở ra, trong khu vực này chỉ có đại đạo và pháp tắc của chính Đại Đế đó, ở đây họ có thể áp chế mọi đối thủ, chiếm hết mọi tiên cơ.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên siết chặt tay phải lại, đang định vung lên thì đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân vang, một khắc sau, Đế Quân ở phía xa xa đã bị một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa trán.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã lấy lại tinh thần, quay sang nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi... ngươi khôi phục tu vi rồi à?"

Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Đâu có".

Nói rồi, hắn mở tay ra, kiếm Hành Đạo bay trở về tay hắn.

Mà thần hồn của Đế Quân đang tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đế Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, ông ta có chút không hiểu: "Làm sao có thể!"

Diệp Quân còn chưa ra tay!

Thứ giết chết ông ta chính là thanh kiếm đó!

Ban đầu ông ta cũng đã nhìn thấy kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, nhưng ông ta không hề để ý, bởi vì thanh kiếm đó không phải kiếm Đại Đế, hơn nữa ông ta còn không cảm nhận được khí tức của thanh kiếm ấy, nó giống hệt Diệp Quân, không có cảnh giới, không có cấp bậc...

Mà lúc này ông ta mới hiểu được, thanh kiếm đó đã vượt khỏi nhận thức của một sợi thần hồn như ông ta!

Đế Quân cuối cùng vẫn không thể tin được nhìn Diệp Quân, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta đã tan biến.

Đế Vực xung quanh lập tức sụp đổ, Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ, hắn chỉ cười hỏi: "Cô nhìn gì đó?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hồi thần lại: "Thanh kiếm của ngươi là kiếm Đại Đế à?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không phải".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghi hoặc, chỉ thấy Diệp Quân nghiêm mặt nói: "Chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi, có điều kiếm mạnh là vì người, bởi vậy trong tay ta, nó chính là thần kiếm còn tuyệt thế hơn cả Đại Đế".
Chương 2715: Diệt luôn

Thấy Diệp Quân nói toàn lời mê sảng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Người đàn ông này, nhiều lúc rất chín chắn, cho người ta cảm giác như quái vật sống mấy ngàn năm, có thể hiểu rõ hết thảy, đứng trước mặt hắn, như không mặc đồ ấy, nhưng rất nhiều lúc, lại như một thiếu niên, hi hi ha ha, chả giống Đại Đế tí nào.

Rốt cuộc đâu mới là hắn?

Lúc này, Đế Vực đã bị phá hủy.

Lúc thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xuất hiện bình yên vô sự, đám người Đế Lăng đều thở ra một hơi, còn sắc mặt Quân Ngự thì lập tức trắng bệch, ông ta quỳ ‘phập’ xuống: “Quân Đế, nhà họ Quân ta bằng lòng đầu hàng, xin Quân Đế cho nhà họ Quân ta một cơ hội, nhà họ Quân ta…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đưa tất cả cường giả của nhà họ Quân tới đây, giết hết đi.”

Giết hết!

Mọi người đều ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc, đám người Đế Lăng đều xông về phía đám cường giả của nhà họ Quân…

“Diệp Quân!”

Quân Ngự đột nhiên hét: “Ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi đâu, ta nhân danh Thiên Đạo nguyền rủa ngươi, chín đời nhà ngươi sẽ diệt vong! Chín đời nhà ngươi sẽ diệt vong!”

Ầm!

Đột nhiên, một cột sấm sét rơi thẳng xuống, nổ Quân Ngự thành bột mịn.

Mọi người: “…”

Diệp Quân nhìn đống bột mịn, bình tĩnh nói: “Chín đời, ta yếu nhất, có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”

Quân Ngự: “…”

Chẳng mấy chống, tất cả cường già nhà họ Quân tại hiện trường bị tàn sát gần như không còn gì.

Đế Lăng cầm một chiếc nhẫn không gian kính cẩn đưa tới trước mặt Diệp Quân: “Cậu Quân.”

Diệp Quân nhìn số nhẫn không gian kia: “Chia với mọi người đi.”

Đế Lăng hơi do dự, sau đó nói: “Được.”

Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Phái người đi tiếp quản mọi tài sản của nhà họ Quân, nếu có chống đối, thì giết tại chỗ.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn ông già bên cạnh: “Mau đi!”

Ông già kính cẩn hành lễ, sau đó lùi ra.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đuổi theo Diệp Quân.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Đế Lăng, Yểm Nhật, Đạo Trí, các người theo ta.”

Ba người biết Diệp Quân có dặn dò, vội đi theo.

Diệp Quân tìm một hòn đá ngồi xuống, ba người Đế Lăng kính cẩn hành lễ, Diệp Quân cười nói: “Ngồi cả đi.”

Diệp Quân đột nhiên lấy ra một tấm bản đồ khổng lồ, hắn trải tấm bản đồ ra, mọi người nhìn, phát hiện đây chính là bản đồ của thời đại Đế Giả và vũ trụ Thập Hoang.

Thấy Diệp Quân lấy tấm bản đồ này ra, mọi người đều có chút nghi hoặc.

Diệp Quân nhìn mọi người: “Các vị, bây giờ Thập Hoang đã bắt phát triển được bao nhiêu năm rồi?”

Đế Lăng kính cẩn nói: “Bẩm Quân Đế, đã được sáu mươi tỉ năm rồi.”

Diệp Quân gật đầu: “Trước đây ta từng xem bộ lịch sử cổ đại do Đại Đế nhà họ Mục biên soạn, có chút hiểu biết với Thập Hoang, qua sáu mươi tỉ năm phát triển, thật ra tài nguyên của vũ trụ này đã sắp cạn kiệt, đặc biệt là đế nguyên, bây giờ hiếm lắm mới phát hiện được đế nguyên mới, đúng không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Đúng.”

Diệp Quân cười nói: “Không chỉ hiếm khi phát hiện đế nguyên mới, thật ra tới đế nguyên vốn có cũng đang từ từ suy kiệt, phải không?”

Đạo Trí trầm giọng nói: “Phải.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vì sao mấy đời nhà họ Quân bọn họ lại tùy tiện ra tay như vậy? Ngoài lòng tham ra, thật ra còn có một nguyên nhân, đó chính là phát hiện tài nguyên hiện tại càng ngày càng ít, bọn họ muốn có được nhiều tài nguyên hơn. Các vị, thứ ta nói thẳng, những năm nay vũ trụ Thập Hoang do các gia tộc Đại Đế lớn nhà mọi người và các Tiên Tông lớn thống trị, đa phần tài nguyên đã bị mọi người tiêu hao, cứ tiếp tục như vậy, cục diện yên ổn này sẽ bị phá hủy, chúng ta sẽ bước vào cuộc nội loạn vô tận, hai bên đều tổn thất, cuối cùng sẽ diệt vong cả.”

Mọi người im lặng.

Thật ra, đâu phải bọn họ không hiểu?

Bây giờ các gia tộc Đại Đế lớn và Tiên Tông đều đang tìm sự ổn định, nhưng chỉ là bề ngoài, sau lưng đều đang vạch kế hoạch, mưu tính xem tổ tiên nhà ai sắp bước vào thời kì suy yếu, một khi bước vào thời kì suy yếu, thì quần chúng cùng tấn công, tiêu diệt hoàn toàn, phân chia địa bàn, chiếm đoạt gia sản.

Có thể nói, nếu lần này không có lời Diệp Quân nói, nhà Đệ Nhất ắt sẽ diệt vong, vì mọi người đều đã nhắm vào bọn họ.

Đây cũng là lí do vì sao trước đây Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phải chọn cách thắng trong bất ngờ.

Đế Lăng bỗng nói: “Ý cậu Diệp là?”

Diệp Quân nhìn tấm bản đồ: “Đi ra khỏi Thập Hoang.”

Mọi người đều ngơ ngác.

Diệp Quân nhìn mọi người: “Bây giờ Thập Hoang đã không còn đế nguyên, muốn có đế nguyên, chỉ có thể dựa vào sự bố thí của người khác, hơn nữa, dù thành Đại Đế, cuối cùng cũng phải bán mạng vì người khác, quan trọng nhất là, một khi tài nguyên của Thập Hoang cạn kiệt hoàn toàn, không còn yêu nghiệt vô song xuất hiện nữa, lúc đó, Thập Hoang nhất định sẽ bị người khác vứt bỏ, tới khi ấy, cần thay đổi nữa, e là cũng không kịp nữa.”

Nói rồi, hắn nói ra chuyện ở di tích Toại Minh.

Sau khi nghe hết lời Diệp Quân nói, đám người Đạo Trí đều chìm vào im lặng, trong lòng như dời sông lấp biển, bọn họ không ngờ những Đại Đế của Thập Hoang đều làm như vậy.

Hơn nữa, thì ra đường lên đã bị chặn từ lâu rồi!

Diệp Quân lại nói: “Đương nhiên, trước mắt bước đầu tiên chúng ta phải làm đó là thống nhất Thập Hoang, đoàn kết cả Thập Hoang lại thành một.”

Đạo Trí hơi do dự, sau đó nói: “E là đám người nhà họ Mục vẫn còn chờ may đấy.”

Diệp Quân chưa mở miệng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở một bên bỗng nói: “Vậy thì diệt luôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK