Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1541: Người này không đơn giản

Tất cả mọi người trong tinh không đều nhìn Diệp Quân.

Người đàn ông mang đao không hề che giấu sự thù địch trong mắt.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết rõ tất cả mọi người đều đang tò mò hắn đã lấy được gì từ người bí ẩn kia, thậm chí còn đang nghĩ làm cách nào để cướp lấy.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cung kính hành lễ với người bí ẩn đã biến mất phía xa: “Tạm biệt sư phụ”.

Sư phụ?

Nghe hắn nói thế, mọi người đều thoáng sửng sốt.

Người này nhận người bí ẩn kia làm sư phụ?

Cái quái gì vậy?

Đại Tông cau mày, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Cô gái mặc áo bào trắng cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò.

Sắc mặt người đàn ông mang đao thì vô cùng khó coi.

Diệp Quân không nói gì mà kéo Nhất Niệm xoay người rời đi, lúc này cửa đá đã mở, Diệp Quân nhanh chóng dẫn theo Nhất Niệm biến mất ở cách đó không xa.

Sau đó Đại Tôn cũng dẫn theo mọi người sau lưng mình rời đi.

Cô gái mặc áo bào trắng nhìn những quan tài máu kia, sau đó cũng dẫn mọi người rời đi.

Người đàn ông mang đao đứng im tại chỗ một lúc, sau đó gã ta cũng nhìn những quan tài máu ở phía xa, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, sau đó gã ta xoay người rời đi.

Tinh không này nhanh chóng yên lặng trở lại.

Bên ngoài.

Trong một đám mây nào đó.

Đại Tôn im lặng nhìn chân trời phía xa.

Ông lão tóc bạc bên cạnh hắn ta trầm giọng nói: “Thiếu chủ, chắc chắn quan tài máu kia không phải thứ tầm thường, chúng ta có cần?”

Đại Tôn im lặng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao?”

Đại Tôn nhìn khe rách sâu bị kiếm quang chém ra, cười nói: “Khải Lão, ông cảm thấy thiếu niên kia có phải người bình thường không?”

Ông lão tóc bạc lắc đầu: “Người này khí chất không tầm thường, còn được người bí ẩn kia coi trọng, đương nhiên không phải người bình thường, nhưng theo ta thấy hành động cúi chào cuối cùng và tiếng gọi sư phụ của cậu ta có lẽ là muốn hù doạ chúng ta, để chứng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ”.

Đại Tôn gật đầu: “Ta biết”.

Sư phụ?

Tất nhiên bọn họ sẽ không bị Diệp Quân lừa, đương nhiên vẫn phải có khả năng quan sát một chút.

Ông lão tóc bạc chần chừ một lúc rồi nói: “Thiếu chủ, có lẽ người này không đơn giản, nhưng không thể hơn nền văn minh Quân Lâm của chúng ta được…”

Đại Tôn lắc đầu: “Khải Lão, không thể suy nghĩ như thế được, vũ trụ rộng lớn có vô số nền văn minh, dù nền văn minh Quân Lâm chúng ta là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ là chúng ta đã vô địch, phải biết rằng trong lịch sử vũ trụ vô tận có không biết bao nhiêu nền văn minh cấp bốn đã diệt vong đấy”.

Ông lão tóc bạc gật đầu: “Đúng là thế”.

Đại Tôn nhìn chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau, thiếu niên này đã luôn nhún nhường và khiêm tốn, hắn còn cố ý che giấu thực lực của mình… Hơn nữa khi đối mặt với chúng ta và nền văn minh Tu La, hắn ta còn không hề có vẻ sợ hãi, sự sợ hãi thi thoảng thể hiện ra cũng chỉ là giả vờ…”

Nói đến đây, hắn ta híp mắt lại: “Điều quan trọng nhất là hắn có thể mặc cả với người bí ẩn đó…”

Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Thiếu chủ nghi ngờ hắn cũng là người của nền văn minh cấp ba ư?”

Đại Tôn cười đáp: “Khó nói lắm, dù sao chắc chắn là người này không đơn giản, dưới tình huống chưa hiểu rõ kẻ thù mà tuỳ tiện đối đầu vừa ngu xuẩn vừa mạo hiểm, dẫu sao cũng có người nôn nóng với chúng ta”.

Ông lão tóc bạc nói: “Nền văn minh Tu La?”

Đại Tôn quay đầu nhìn lại rồi cười khẽ, không nói gì.

Ở một nơi khác.

Sau khi cô gái áo bào trắng dẫn mọi người rời đi, Bàn thống lĩnh ở sau lưng cô ta chần chừ một lúc rồi nói: “Học sĩ tối thượng, trên người thiếu niên kia có bảo vật…”

Cô gái quay đầu nhìn về phía Bàn chỉ huy: “Bàn thống lĩnh, hình như cô có thành kiến với hắn à”.

Sắc mặt Bàn chỉ huy hơi thay đổi, cô ta vội nói: “Không có, chỉ là người này…”

Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, cô có nhìn ra được thiếu niên kia không hề đơn giản không?”

Bàn thống lĩnh cúi đầu, không nói gì.

Cô gái lại nói: “Có lẽ cô đã nhìn ra nhưng cô lại bỏ qua điều đó, vì sao? Vì cô cho rằng dù hắn có không đơn giản đến mấy cũng không phải đối thủ của nền văn minh Tu La chúng ta, đúng không?”

Bàn thống lĩnh nhìn cô gái áo bào trắng, không dám nói gì.

Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, ta biết mấy năm gần đây cô chinh chiến vũ trụ, những nơi mà cô đi qua đều không có ai chống lại được chúng ta, vì thế cô coi thường tất cả nền văn minh trên vũ trụ, nhưng cô phải hiểu vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận, có không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ mạnh mẽ mà chúng ta chưa biết, nếu nền văn minh Tu La chúng ta cảm thấy mình là một tồn tại vô địch thì đã cách diệt vong không xa rồi”.

Bàn thống lĩnh cúi người, không dám nói gì.

Cô gái áo bào trắng nói tiếp: “Thiếu niên kia không đơn giản chút nào, dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Đạo, nhưng sức chiến đấu chân chính của hắn không thua kém gì cô đâu”.

Bàn thống linh cúi đầu, không nói gì.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết cô không phục, cũng không tin, nhưng chẳng sao cả, tiếp theo cô cứ đứng nhìn là được, đừng gây chuyện với hắn, nếu không ta sẽ không tha cho cô”.

Sắc mặt Bàn thống lĩnh hơi thay đổi, cô ta vội nói với giọng điệu cung kính: “Thuộc hạ tuân lệnh”.

Đương nhiên cô ta không dám làm trái lời cô gái trước mắt, dù đối phương không phải cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng dù là cấp trên trực thuộc của cô ta cũng không dám làm trái lời cô gái này.

Học sĩ tối thượng!

Địa vị của người này trong nền văn minh Tu La là thần thánh, dù là Tu La Vương – người đứng đầu nền văn minh Tu La cũng phải nhún nhường một chút.

Sau khi cảnh cáo Bàn thống lĩnh, cô gái áo bào trắng vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến điều gì nên cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cuối chân trời, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mọi người về trước đi”.

Dứt lời, cô ta biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.
Chương 1542: Ta có thể sờ ngươi một cái không?

Một thị vệ Tu La ở sau lưng Bàn thống lĩnh chợt nói: “Bàn thống lĩnh, học sĩ tối thượng này có cẩn thận quá không vậy, thiếu niên kia ở trong nền văn minh Tu La của chúng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vì sao…”

“Im miệng!”

Bàn thống lĩnh đột nhiên quát một tiếng ngắt lời thị vệ kia.

Cô ta lạnh lùng nhìn thị vệ bên cạnh: “Sao ngươi và ta có thể hiểu được suy nghĩ của học sĩ tối thượng chứ?”

Thị vệ không dám nói nữa.

Bàn thống lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời bằng ánh mắt lạnh như bằng. Cô ta vẫn luôn coi thường thiếu niên kia, vì trong lần đầu tiên gặp nhau, đối phương có vẻ rất hèn nhát, cô ta không tin sau lưng một người hèn nhát như thế sẽ có nền văn minh lớn mạnh gì.

Dù có thì có làm sao?

Nền văn minh Tu La phải sợ à?

Ở một hướng khác.

Diệp Quân dẫn theo Nhất Niệm ngự kiếm di chuyển trong mây.

Diệp Quân đột nhiên dừng lại, vì có một cô gái đang đứng trước mặt hắn không xa.

Học sĩ tối thượng của nền văn minh Tu La kia.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”

Cô gái áo bào trắng khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có chuyện mới đến tìm ngươi chứ!

Diệp Quân im lặng.

Cô gái chợt nói: “Ta có thể sờ ngươi một cái không?”

Hả?

Diệp Quân ngây người: “Cô… Cô vừa nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem!”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quân, cô gái áo bào trắng thoáng sửng sốt, sau đó hiểu ra lời nói của mình có ý nghĩa khác nên lập tức cười giải thích: “Là thế này, ta có cảm giác huyết mạch của công tử rất không đơn giản, vì thế muốn cảm nhận trong khoảng cách gần, chứ không có ý gì khác cả!”

Không có ý gì khác cả!

Diệp Quân hơi dở khóc dở cười: “Ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật sự là vì lời của các hạ…”

Nói đến đây, hắn ta cười khẽ, sau đó đổi chủ để: “Các hạ có thể cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của ta à?”

Lúc này hắn đã hơi đề phòng.

Sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn luôn bị hắn che giấu, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Tháp gia, hắn không ngờ cô gái trước mặt lại có thể cảm nhận được.

Cô gái áo bào trắng gật đầu: “Công tử che giấu sức mạnh huyết mạch rất kỹ, người ngoài đúng là khó phát hiện ra được, nhưng huyết mạch của ta khá đặc biệt, vì thế ta có thể cảm nhận được huyết mạch của công tử”.

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Huyết mạch đặc biệt?”

Cô gái khẽ mỉm cười, sau đó cô ta mở lòng bàn tay, một giọt máu tươi chậm rãi bay ra từ trong lòng bàn tay của cô ta, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn giọt máu tươi kia, nó có màu đỏ nhạt, bên trong chứa đựng sức mạnh rất kinh khủng, tuy sức mạnh này không thể hiện ra ngoài, nhưng thời không xung quanh hoàn toàn không chịu được nên dần trở nên hư ảo.

Cô gái áo bào trắng nói: “Đây là huyết mạch tu la, thiên về chiến đấu”.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái, cô gái khẽ mỉm cười: “Thuộc tính huyết mạch của công tử là gì?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Điên”.

Cô gái sững sờ, sau đó hỏi lại: “Điên ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một giọt máu tươi bay đến trước mặt cô gái áo trắng.

Huyết mạch phong ma!

Cô gái mở lòng bàn tay, giọt máu chứa đựng huyết mạch phong ma kia rơi vào lòng bàn tay của cô ta, cô ta nhìn giọt máu trong tay, nét mặt dần trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Huyết mạch của công tử thật sự rất không đơn giản”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.

Cô gái áo bào trắng chợt nói: “Công tử, nếu sau này có cơ hội, ngươi có thể đến làm khách ở nền văn minh Tu La”.

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Ta sẽ không đi”.

Cô gái thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô gái áo giáp đen bên cạnh cô trước đó muốn giết ta”.

Cô gái cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, một huy hiệu màu đỏ như lửa bí ẩn bay ra từ trong lòng bàn tay cô ta, cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Đây là?”

Cô gái đáp: “Đây là huy hiệu học sĩ của ta, tượng trưng cho thân phận, ngươi giữ huy hiệu này, nếu sau này gặp phải người của nền văn minh Tu La thì đưa cho bọn họ xem, bọn họ sẽ không dám đối địch với ngươi đâu”.

Diệp Quân nhìn cô gái: “Vì sao?”

Cô gái áo bào trắng giải thích: “Dù nền văn minh Tu La hiếu chiến, nhưng chúng ta cũng rất thân thiện. Tuy ta không biết công tử đến từ nền văn minh nào, nhưng ta đại diện nền văn minh Tu La để kết bạn với Diệp công tử”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái nói tiếp: “Trong huy hiệu có bản đồ vị trí của nền văn minh Tu La, nếu công tử muốn đến đó thì cứ sử dụng nó là được… Ta rất mong công tử sẽ đến, lúc đó chúng ta có thể trao đổi thảo luận về huyết mạch”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Được”.

Cô gái cười khẽ, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Sau khi cô gái áo bào trắng rời đi, Diệp Quân nhìn huy hiệu trong tay mình, sau đó cười khẽ: “Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, hắn dẫn theo Nhất Niệm tiến vào trong Tiểu Tháp.

Vừa tiến vào Tiểu Tháp, Diệp Quân đã lập tức sững sờ.

Vì sao hắn lại dẫn Nhất Niệm vào đây?

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm chớp mắt, khoé miệng hơi nhếch lên.
Chương 1543: Hình nộm

Đương nhiên Diệp Quân vẫn còn hơi đề phòng Nhất Niệm, dù sao hắn và đối phương cũng chỉ mới quen biết được mấy ngày, sao có thể tin tưởng đối phương tuyệt đối được?

Hơn nữa vừa nhìn đã biết Nhất Niệm này không phải một kẻ hiền lành!

Đột nhiên đưa đối phương vào trong Tiểu Tháp hoàn toàn là hành động trong vô thức.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm chớp mắt, sau đó khẽ mỉm cười.

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Cô…”

Nói đến đây thì hắn dừng lại, không biết nên nói gì.

Nhất Niệm mỉm cười, nghi ngờ hỏi lại: “Ta?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Không có gì, cô ở lại đây một lát, ta có việc cần xử lý, nếu cô muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào”.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Nhất Niệm đưa mắt nhìn xung quanh, cô ta mở lòng bàn tay, thời không xung quanh đột nhiên dao động, sau đó, cô ta chậm rãi nhắm mắt, nét mặt dần trở nên nặng nề.



Ở một nơi khác.

Diệp Quân bước đi trên bờ biển, hắn thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi thật sự không cảm nhận được chỗ không tầm thường của Nhất Niệm kia à?”

Tiểu Tháp khẳng định: “Chắc chắn không phải một kẻ tầm thường, nhưng ta cũng không thể nói rõ được là không tầm thường ở đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì thấy cô ta không có thái độ thù địch với ngươi, có lẽ là tò mò thôi”.

Diệp Quân híp mắt: “Cô ta cố ý tiếp cận ta”.

Tiểu Tháp đáp: “Chắc là thế”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ.

Đối phương cố ý tiếp cận hắn là vì mục đích gì?

Đối phương có phải đến từ vũ trụ Quan Huyên không?

Nếu không phải thì cô ta đến từ nơi nào?

Hay là đối phương cảm nhận được hắn có bảo vật nên mới tiếp cận?

Nhưng không có khả năng này cho lắm, vì đối phương chưa từng tỏ vẻ hứng thú với kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Tháp gia chợt nói: “Đừng quan tâm nhiều như thế, cô ta không có lòng thù địch là được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay, nhẫn không gian được người bí ẩn tặng xuất hiện, hắn động tâm niệm, một tia sáng màu đen bay ra từ bên trong, cuối cùng rơi xuống chỗ cách hắn khoảng trăm trượng.

Tia sáng đen tản đi, một hình nộm xuất hiện, hình nộm làm từ một chất liệu đặc biệt không biết tên, đen nhánh bóng loáng, loé lên ánh sáng bí ẩn, sau lưng nó còn có một tấm khiên tròn màu đen lơ lửng, tay phải cầm đao.

Không hề có hơi thở!

Diệp Quân cẩn thận quan sát hình nộm, hắn mở lòng bàn tay, trong nhẫn không gian có một lá bùa bay ra, Diệp Quân vừa cầm lên, lá bùa kia đã bay thẳng vào trong cơ thể của hình nộm.

Oanh!

Trong nháy mắt, hình nộm đã bộc phát một khí thế đáng sợ.

Diệp Quân vung tay áo, một tia kiếm ý bay ra ngăn cản toàn bộ khí thế kia.

Lúc này, hình nộm chậm rãi mở mắt, đôi mắt một màu đen nhánh.

Mà Diệp Quân phát hiện hắn đã thành lập một liên kết nào đó với hình nộm này, nói một cách đơn giản thì hắn có thể điều khiển được nó.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó bắt đầu điều khiển cho hình nộm ra tay với hắn.

Vụt!

Một tia hàn quang lập tức chém về phía Diệp Quân.

Đao nhanh như tia chớp khiến Diệp Quân không kịp phản ứng, chỉ đành dùng kiếm ý bảo vệ cơ thể.

Ầm!

Một đao đã thoáng chốc khiến Diệp Quân bay xa cả nghìn trượng!

Hắn vừa mới dừng lại đã có thêm một đao chém tới.

Lần này Diệp Quân đã chuẩn bị tâm lý, hắn khẽ nâng ngón cái, một kiếm ý bay ra chống lại chiêu đao đó.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã lùi lại gần nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân tỏ vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại mạnh đến thế?”

Hắn không ngờ hình nộm này lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Lúc này, hình nộm kia đột nhiên chĩa đao vào giữa chân mày, cơ thể nó thoáng chốc trở nên hư ảo.

Ngay sau đó, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, thời không xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều tàn ảnh, sau đó, vô số đao mang chém về phía hắn.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, không dám coi thường, lập tức sử dụng Kiếm Vực.

Oanh!

Vô số kiếm quang trong kiếm vực hội tụ lại với nhau.

Hai sức mạnh cường đại vừa mới tiếp xúc, một cơn sóng xung kích đáng sợ đã thoáng chốc lan ra khắp xung quanh, cùng lúc đó, Kiếm Vực vỡ tan tành.

Sau đó, những tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên.

Tốc độ của hai người đều rất nhanh, đánh tới đánh lui, liên tục sử dụng những chiêu thức hiểm ác, hơn nữa còn rất nhanh chóng dứt khoát, không hề có chút màu mè nào.

Cứ thế khoảng một canh giờ trôi qua, Diệp Quân dừng lại, hắn cũng điều khiển cho hình nộm dừng lại.

Lúc này trên người hắn có hơn một trăm vết đao, máu tươi liên tục chảy ra từ trong cơ thể, bây giờ hắn tựa như một người máu.

Trên người hình nộm kia cũng có rất nhiều vết kiếm, nhưng sau đó nó đã nhanh chóng lành lại.

Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nhìn hình nộm phía xa, hắn thật sự rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ.

Phải biết rằng hắn là Võ Thần, về mặt cận chiến hắn gần như là vô địch, nhưng khi nãy hắn lại bị hình nộm trước mặt áp đảo bằng ý thức.

Chỉ áp chế bằng ý thức!

Lần gần đây nhất bị áp chế bằng ý thức là khi đối luyện với An Võ Thần!

Ý thức của hình nộm này không bằng An Võ Thần, nhưng nó vẫn rất mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều lối đánh mới mẻ và độc đáo mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Đáng để học tập!

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nhìn về phía hình nộm kia, hét miệng cười: “Tiếp tục đi!”

Dứt lời, hắn hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất.

Gần như cùng lúc đó, hình nộm kia cũng biến mất theo.
Chương 1544: Nếu làm thì phải dứt khoát!

Chẳng mấy chốc, một người một hình nộm lại đại chiến lần nữa.



Bên ngoài.

Trong một đám mây nào đó, một người đàn ông áo đen đưa mắt nhìn xuống bên dưới với nét mặt vô cùng u ám.

Chính là người đàn ông mang đao kia!

Đi ra từ trong di tích nền văn minh, gã ta không có chút thu hoạch nào, đây thật sự là một sự sỉ nhục.

Lúc này, thời không sau lưng gã ta chợt rung động, sau đó có một nhóm cao thủ bí ẩn chậm rãi xuất hiện, nhóm có mười hai người, đều là cao thủ chín phần thần tính, khí thế mạnh mẽ, trên người còn tản ra sát khí rất dữ dội.

Một cao thủ cúi người nói: “Thiếu chủ”.

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Có người lấy được một thần vật siêu cấp từ trong di tích nền văn minh bí ẩn kia… Tuy ta có lòng tin sẽ giết được hắn, nhưng người này cũng không đơn giản, có lẽ sau lưng có người chống lưng, vì thế để tránh sơ suất nên mới gọi các ngươi đến giúp đỡ”.

Cao thủ kia nói với giọng điệu cung kính: “Không biết đối phương là người của nền văn minh vũ trụ nào…”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Người của một nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một”.

Cao thủ kia nhất thời sửng sốt: “Nền văn minh miễn cưỡng xem là cấp một?”

Người đàn ông mang đao gật đầu: “Cũng có thể là cấp hai, ta cũng không rõ, nhưng người này chỉ có cảnh giới Thần Đạo, dù có chỗ dựa cũng không đáng để bận tâm”.

Dứt lời, gã ta nhìn về phía cuối chân trời xa xa.

Nền văn minh Quân Lâm?

Đương nhiên gã ta không dám gây hấn, càng không dám gây hấn với nền văn minh Tu La.

Còn thiếu niên kiếm tu kia…

Lần này vừa là cướp đi báo vật cũng vừa là trút giận.

Bị nền văn minh Quân Lâm bắt nạt, gã ta có thể chịu, dù sao thực lực cũng không bằng người ta, nhưng gã ta không chịu được việc bị thiếu niên kiếm tu kia sỉ nhục.

Cao thủ ở bên cạnh người đàn ông mang đao trầm giọng hỏi: “Thiếu chủ, bây giờ người đó đang ở đâu?”

Người đàn ông nhìn về phía biển mây vô cùng vô tận kia với ánh mắt lạnh lùng: “Ở sâu trong biển mây đó”.

Cao thủ kia hỏi: “Ra tay ngay bây giờ luôn sao?”

Nhưng người đàn ông mang đao lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.

Cao thủ kia hơi khó hiểu.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Nhạc Lão sắp đến rồi”.

Nghe thấy thế, sắc mặt mấy cao thủ sau lưng đều thay đổi.

Người đàn ông nhìn về phía biển mây xa xa, sau đó gã ta chậm rãi nhắm mắt lại.

Gã ta không bị ngốc, đương nhiên biết thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản, nếu không sao đối phương dám đến nơi này với thực lực cảnh giới Thần Đạo được? Hơn nữa còn nhận được sự tán thành của người bí ẩn kia.

Vì thế để tránh có sơ sót, gã ta còn gọi một cao thủ cảnh giới mười phần thần tính, mục đích là vì giết chết thiếu niên kiếm tu kia, không cho đối phương bất cứ cơ hội trở mình nào.

Làm việc gì cũng thế, hoặc là không làm, nếu làm thì phải dứt khoát một chút, không thể để lại tai hoạ về sau.

Gã ta vẫn hiểu đạo lý này.



Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân vẫn còn chiến đấu với hình nộm kia, lúc này trên người hắn lại xuất hiện rất nhiều vết đao, vết đao liên tục chảy ra từ trong cơ thể hắn, không lâu sau đó hắn lại trở thành một người máu.

Nhưng hắn càng đánh lại càng hưng phấn.

Vì đã lâu rồi hắn không đánh nhau đã như thế.

Sau một khoảng thời gian chiến đấu, khí thế và kiếm ý của hắn cũng liên tục được tăng cường, thật sự thì sức chiến đấu ngang tài ngang sức sẽ khiến người ta phát triển tốt nhất.

Cứ thế mấy năm trôi qua, lúc đầu Diệp Quân còn bị áp chế, đến bây giờ hắn đã có thể áp chế ngược lại hình nộm.

Vì những năm gần đây, hắn đã hiểu rõ chiêu thức của nó, dù nó vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến, nhưng dù sao cũng không phải là người thật.

Mà hắn cũng nhờ chiến đấu không ngừng mà tăng từ một phần thần tính lên hai phần thần tính.

Diệp Quân đứng tại chỗ, xung quanh hắn có đao quang liên tục loé lên, nhưng Diệp Quân vẫn cố thể đối phó một cách dễ dàng, không hề lùi bước.

Cứ thế sau mấy canh giờ, vô số tia đao quang kia đều bị Diệp Quân ngăn lại.

Hắn không tấn công mà vẫn luôn phòng thủ!

Sau mấy canh giờ, hắn dễ dàng tránh được tất cả đòn tấn công của hình nộm.

Diệp Quân đột nhiên cầm kiếm đâm về phía trước.

Vụt!

Trong nháy mắt, theo những tia đạo quang vỡ tan tành, hình nộm kia lập tức bị đẩy lui mấy nghìn trượng.

Vừa dừng lại, trên người hình nộm đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, hắn hơi nhếch môi nhìn hình nộm phía xa.

Hai phần thần tính!

Không chỉ có thế, sức chiến đấu và kiếm ý của hắn cũng tiến bộ rất nhiều.

Có thể nói, hiện tại cao thủ mười phần thần tính đã không uy hiếp được hắn nữa rồi.

Lúc này, vết thương trên người hình nộm kia nhanh chóng lành lại.

Thấy thế, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, trong lúc giao chiến với hình nộm này, hắn phát hiện năng lực tự chữa lành của nó rất kinh khủng, nhưng đương nhiên là không thể bằng hắn được.

Diệp Quân cẩn thận nghiên cứu hình nộm, hắn phát hiện sở dĩ hình nộm khôi phục nhanh như thế là vì chất liệu đặc biệt của nó, đây là một loại kim loại đặc biệt mà hắn chưa từng thấy.

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi mau đi xem cô gái kia, mẹ kiếp… ngươi nhanh lên…”
Chương 1545: Yếu đến mức không thể miêu tả được!

Nghe thấy lời của Tháp gia, Diệp Quân nhất thời sửng sốt, Nhất Niệm làm sao?

Diệp Quân không dám suy nghĩ nhiều mà biến mất khỏi vị trí ban đầu, lúc xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Nhất Niệm, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân ngây người.

Thời không xung quanh cô ta đã trở thành một dáng vẻ kỳ lạ như bị dao cắt thành vô số mảnh, Nhất Niệm nằm bên trong, hai tay cô ta chơi đùa thời không trước mặt, sau đó những mảnh thời không kia lại bắt đầu sắp xếp lại, sau đó thân thể Nhất Niệm lúc hư lúc thực, lúc biến mất, lúc xuất hiện một cách kỳ lạ…

Trong thời không kỳ lạ đó, Nhất Niệm chơi đùa ngày càng hăng say, mãi đến khi thời không xung quanh bắt đầu rung động dữ dội, không chỉ thế mà nó còn dần trở nên hư ảo.

Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tháp gia, cô ta đang làm gì thế?”

Tiểu Tháp lo lắng nói: “Ngươi mau bảo cô ta dừng lại, ta sắp không chịu được nữa rồi!”

Nghe thấy thế Diệp Quân vội nói: “Nhất Niệm”.

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân, Nhất Niệm trong thời không kỳ lạ đột nhiên dừng lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sau đó cười khẽ rồi tiến lên một bước, vừa bước tới, thời không sau lưng cô ta lập tức bình thường trở lại, thời không vốn rung động xung quanh cũng trở nên phẳng lặng.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, khi nãy cô vừa làm gì đấy”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Thời gian”.

Giọng nói vẫn rất mềm mại và dịu dàng.

Diệp Quân nghi ngờ: “Thời gian?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có thể nói rõ hơn không?”

Nhất Niệm giải thích: “Xây dựng lại thời gian”.

Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xây dựng lại thời gian?”

Nhất Niệm chớp mắt: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân ngơ ngác, Nhất Niệm cười khẽ, không nói gì.

Diệp Quân khiêm tốn thỉnh giáo: “Xây dựng lại thời gian là gì?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, cô ta chớp mắt, dường như bị khó xử vì vấn đề này.

Thấy nét mặt ngây thơ của Nhất Niệm, Diệp Quân nhất thời hơi ngượng ngùng, vì nét mặt của đối phương như đang nói chuyện đơn giản như thế mà ngươi cũng không biết à?

Nhất Niệm chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui một lúc, sau đó cau mày.

Diệp Quân thắc mắc, cô gái này đang làm gì vậy?

Một lát sau, Nhất Niệm dừng bước rồi nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ ngượng ngùng: “Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp đột nhiên bật cười.

Diệp Quân im lặng.

Thật sự thì hắn cảm thấy hơi tổn thương, hơn nữa còn không thể phản bác, đương nhiên hắn còn nghĩ Nhất Niệm trước mắt thật sự rất không bình thường.

Nhất Niệm là người đầu tiên từ trước đến giờ có thể xây dựng lại thời không của nơi này!

Nói một cách khác thì khả năng khống chế và điều khiển thời gian của cô ta chắc chắn rất kinh khủng.

Người như thế không chỉ là cảnh giới Thần Đạo được.

Nghĩ vậy, Diệp Quân cười nói với Nhất Niệm: “Vậy cô có thể dạy ta không?”

Nhất Niệm hơi do dự.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không được à?”

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, sau đó nhỏ giọng đáp: “Ngươi… có lẽ hơi yếu… không thể chịu được sức mạnh thời gian…”

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại bật cười một lần nữa.

Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy thằng nhóc này chịu thiệt, hơn nữa còn không thể phản bác. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta yếu đến mức nào?”

Nhất Niệm im lặng nhìn Diệp Quân, không đáp.

Diệp Quân cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại”.

Nhưng Nhất Niệm lại lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười: “Cứ nói đi, ta muốn biết, cô yên tâm, ta sẽ không bị tổn thương đâu, tố chất tâm lý của ta rất mạnh…”

Nhất Niệm chần chừ một lát rồi nói: “Yếu đến mức không thể miêu tả được”.

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Tiểu Tháp lại cười to một lần nữa, cười rất lố lăng.

Lần này Diệp Quân không nói gì thêm nữa.

Đương nhiên không phải vì tức giận mà là vì khiếp sợ.

Thực lực của hắn bây giờ không bằng được Độc Khai Nhất Đạo, nhưng chắc chắn không thua kém gì cao thủ mười phần thần tính, nhưng dù là thế hắn vẫn yếu đến mức không thể miêu tả được trước mặt Nhất Niệm.

Cô nương này mạnh đến mức nào?

Hắn không cảm thấy Nhất Niệm đang nói dối, vì cô gái này có thể xây dựng lại thời không đặc biệt của nơi này.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Cô cố ý đến tìm ta à?”

Hắn vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nếu đối phương không có lòng thù địch thì chắc là vì chuyện khác, mà hắn thật sự thấy tò mò, rốt cuộc đối phương đến tìm hắn vì chuyện gì, hơn nữa rõ ràng Nhất Niệm này không phải người của vũ trụ Quan Huyên, mà hắn vừa rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, cũng không quen biết người ở nơi khác!

Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.

Thấy Nhất Niệm im lặng, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hỏi vấn đề này nữa mà lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.

Nhất Niệm nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trước mặt.

Diệp Quân cười nói: “Nếm thử đi”.

Nhất Niệm hơi chần chừ, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, đang muốn ăn thì Diệp Quân chợt nói: “Đợi đã”.

Dứt lời, hắn nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó giấy gói ra, cười nói: “Bây giờ nếm thử đi”.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô liếm nhẹ, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, vì thế cô ta lại ăn thêm.

Diệp Quân cười hỏi: “Có thích không?”

Nhất Niệm vội gật đầu: “Ngon!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK