Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2806: Lên hết đi!

Diệp Quân trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Tháp cười phá lên ha ha: "Cũng chỉ có cha ngươi mới có thể trị được tên lươn lẹo nhà ngươi thôi!"

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười mà như không cười: "Cứ nói lời thật lòng của con đi, cha không có ý gì đâu, thật đó".

Mồ hôi lạnh của Diệp Quân chảy xuống: "Cha, bây, bây giờ mà thảo luận chuyện này hình như không thích hợp lắm?"

Người đàn ông áo trắng nở nụ cười của cha hiền: "Cha không phải là loại người mưu mô, con cứ việc nói thẳng. Cha đảm bảo sẽ không đánh con, cũng không làm khó dễ gì con đâu. Tháp gia có thể làm chứng, phẩm chất của cha con vẫn tốt lắm".

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân đau trứng thật sự, hôm nay cha hắn bị làm sao vậy?

Sao mà trả lời câu này được?

Cái này mà trả lời không khéo thì một là đắc tội cha, hai là đắc tội ông nội, hai người này không ai là tầm thường hết, đắc tội bọn họ chắc chắn là không có quả ngon để ăn.

Diệp Quân quay sang nhìn cô gái váy trắng cầu cứu, cô gái váy trắng bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn biết".

Diệp Quân: "..."

Trầm mặc.

Mà cả cha và cô cô đều đang nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.

Diệp Quân đột nhiên quay sang nhìn về những cường giả Cựu Thổ ở phía xa, hắn nhìn lướt một vòng rồi ánh mắt dừng lại ở trên nhóm người Khưu Nghiệt, thấy Diệp Quân nhìn mình, Khưu Nghiệt cau mày lại, tên đó nhìn mình làm gì?

Mà lúc Khưu Nghiệt đang nghi hoặc thì trong đầu bỗng vang lên tiếng của Diệp Quân: "Con rùa kia, cha ta đến rồi đây này, ông có bản lĩnh thì đến đánh cha ta đi!"

Mẹ nó?

Khưu Nghiệt nghe vậy thì bỗng nỗi trận lôi đình, ông ta căm tức nhìn người đàn ông áo trắng: "Ngươi là cha của tên này đúng không? Nào, để ta lĩnh giáo xem thử cha của hắn tài cán thế nào".

Dứt lời, ông ta đột nhiên bay lên trời, tay phải duỗi về phía người đàn ông áo trắng, sau đó đột nhiên nắm chặt lại, đột nhiên mảnh thời không ở chỗ người đàn ông áo trắng co rút lại một cách nhanh chóng, từng luồng khí thế mạnh mẽ ồ ạt ập tới như muốn nghiền nát người đàn ông nọ.

Người đàn ông áo trắng vẫn chưa ra tay mà chỉ đứng yên ở đó, chẳng mấy chốc, dưới sự chứng kiến của mọi người, thời không nơi ông ấy đang đứt đã bị phá nát hoàn toàn, thế nhưng ông ấy lại chẳng hề hấn gì.

Thấy thế, Khưu Nghiệt bỗng chốc sững sốt: "Sao có thể?"

Mà lúc này đây, những cường giả Cựu Thổ có mặt ở đây đều thấy chấn động.

Nhưng tất nhiên đây cũng là trong dự liệu của họ, con trai yêu nghiệt như thế, sao cha hắn có thể là một tên vô dụng được.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng và cô gái váy trắng, lúc này cô ta bỗng thấy bất an hơn bao giờ hết.

Từ lúc hai người này xuất hiện, cô ta vẫn luôn quan sát họ và phát hiện ra một điều, đó chính là dù cả hai đang bị nhiều cường giả vây quanh như vậy nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì, dù chỉ là một chút căng thẳng hay lo lắng cũng đều không có.

Tự tin như thế?

Hơn nữa cô ta không thể cảm nhận được hơi thở của hai người, dù bọn họ đang đứng đó, nhưng lại như không hề tồn tại vậy.

Không đúng!!

Toại Cổ Kim đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, có lẽ cô ta đã đánh giá thấp thực lực của những người đứng sau Diệp Quân này rồi.

Khưu Nghiệt liếc mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, ông ấy không ra tay mà chỉ lui sang một bên, như nghĩ đến điều gì đó mà quay sang lạnh lùng liếc Diệp Quân, mẹ kiếp, tên nhóc này suýt nữa hại chết mình rồi.

Lúc này, Thương Hồng Y dẫn đầu đột nhiên cười nói: "Đúng là có chút thú vị".

Người đàn ông áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Quân xào quyệt, đúng là càng nhìn càng thấy vừa ý, ông ấy bật cười, không làm khó dễ đứa con trai này nữa, ông ấy chậm rãi xoay người nhìn Thương Hồng Y ở phía xa: "Các ngươi nhiều người như vậy mà lại bắt nạt con trai của ta, thật sự có hơi quá đáng".

Khóe miệng Thương Hồng Y hơi cong lên: "Rồi sao nữa?"

Người đàn ông áo trắng đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm Thanh Huyên bỗng bay ra, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, chỉ một khắc sau-

Xoẹt!

Tình cảnh quái quỷ đột nhiên xảy ra, chỉ thấy các cường giả bộ cơ giáp Vĩnh Sinh, thần vệ Toại Minh cùng với Cựu thần vệ bỗng đồng loạt bị hắt văng lên cao, máu tươi lập tức bắn tung tóe.

Tất cả đều bị một chiêu kiếm giết chết trong nháy mắt!

Diệp Quân đột nhiên chỉ vào Nhiễm Nguyệt, Hòe Di và Hình Chu ở phía xa: "Cha, ba người này là cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, ban nãy bọn họ đánh con dữ dội nhất".

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía ba người, bọn họ như thể gặp phải đại địch, đang định ra tay thì chợt, một thanh kiếm không biết tự lúc nào đã xuyên qua giữa trán bọn họ.

Một chiêu kiếm giết ba Bất Hủ Đế Chủ trong nháy mắt!

Nụ cười trên mặt Thương Hồng Y lập tức cứng lại, nhưng thoáng chốc, cô ta đã bật cười: "Thú vị, như vậy mới thú vị".

Nói rồi, cô ta đột nhiên bước lên trước một bước, trong phút chốc, toàn bộ tinh hà sôi sục lên, nghìn tỉ tinh quang ở nơi sâu xa trong vũ trụ bỗng kéo đến như thủy triều.

Vô tận vũ trụ bị tinh quang phủ kín, vô số sức mạnh Đại Đạo, sức mạnh pháp tắc từ vô số vũ trụ rung lên, dồn dập tụ về trong tinh quang kia để mặc cô ta sử dụng.

Lúc này đây, cô ta đã vượt khỏi Đại Đạo!

Trong mảnh tinh hà này, nghìn tỉ Đại Đạo giáng lâm, bao trùm lấy người đàn ông áo trắng và cô gái váy trắng đứng ở nơi xa.

Mà theo sức mạnh khủng bố đó ập xuống, tất cả mọi người có mặt ở đây như bị bàn tay vô hình bóp chặt lấy cuống họng, không thể thở được.

Phía xa xa, Thương Hồng Y nhìn người đàn ông áo trắng cùng cô gái váy trắng, khóe miệng cong thành nụ cười, nhưng cũng để lộ sự bề nghễ và châm chọc như nhìn một đám giun dế dưới chân: "Cả hai cùng lên đi!"
Chương 2807: Cho ngươi chừa?

Cùng lên đi!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thương Hồng Y, vẻ mặt nghiêm túc, lúc này đây xung quanh tinh hà đã bị vô số tinh quang phủ kín, không chỉ thế mà hắn còn cảm nhận được bên trong những tinh quang này có sức mạnh Đại Đạo vô cùng vô cực, với thực lực này đã vượt xa cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ!

Cô gái trước mắt này rốt cuộc là ai?

Nhớ đến việc các cường giả Cựu Thổ cung kính với cô ta như vậy, trong đầu hắn không khỏi dâng lên một suy nghĩ, lẽ nào đối phương là chủ chung của Cựu Thổ?

Diệp Quân không suy nghĩ về việc này nữa, hắn yên lặng đứng lui sang một bên, lúc này trời có sập xuống cùng có cha hắn chống cho.

Mà sau khi nghe Thương Hồng Y nói như thế, người đàn ông áo trắng chỉ nở nụ cười: "Không đến nỗi, không đến nỗi".

Thương Hồng Y nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, mỉm cười nói: "Không sao, ta có thể giết từng người trước".

Vừa dứt lời, tay phải cô ta chợt xòe ra, trong phút chốc, nghìn tỉ tinh quang đột nhiên ồ ạt tràn vào trong lòng bàn tay cô ta.

Cả vũ trụ trong tay!

Cách đó không xa, Diệp Quân thấy thế thì sắc mặt lập tức tối lại, thực lực của người phục nữ này căn bản không phải là thứ hắn bây giờ có thể đối phó được, cường giả cấp bậc cỡ này dẫn theo ba nền văn minh đến để giết hắn, mẹ nó xem trọng hắn thật chứ!

Thương Hồng Y nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, tay phải chậm rãi đè xuống, trong phút chốc, vô số sức mạnh pháp tắc Đại Đạo nương theo nghìn tỉ tinh hà ập xuống đầu người đàn ông áo trắng, như muốn ông ấy phải hồn phi phách lạc ngay tại chỗ.

Thực lực như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của rất nhiều người ở đây.

Bao gồm cả Toại Cổ Kim, cô ta nhìn chằm chằm Thương Hồng Y, trong mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc.

Cảm nhận được khí thể khủng bộ ngập trời đang ập đến, Diệp Quân cả kinh trong lòng, tất nhiên nhiều hơn vẫn là cảnh giác, sau khi thực lực của hắn hồi phục, có thể nói cho dù ở Cựu Thổ cũng không có bao nhiêu người có thể đánh thắng được hắn, cho dù là cường giả ở cảnh giới cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, nếu đánh một chọi một thì hắn cũng không hề yếu thế.

Mà lúc này, thực lực của người phụ nữ váy đỏ nọ rõ ràng đã vượt xa khả năng của hắn.

Hắn không thể dễ dàng tự mãn như vậy được!

Diệp Quân thôi không nghĩ nhiều nữa, hắn quay đầu nhìn về phía cha, chỉ một chốc sau hắn đã sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện cha không hề né tránh, mà mặc kệ cho sức mạnh Đại Đạo cũng nghìn tỉ tinh quang kia trút xuống đầu mình.

Ngàn tỉ tinh quang nương theo sức mạnh pháp tắc Đại Đạo lao xuống nhấn chìm người đàn ông áo trắng, nhưng ông ấy lại chẳng hề hấn gì.

Thấy thế, nụ cười tự tin trên mặt cô gái váy đỏ dần phai đi.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm và người đàn ông áo trắng, chẳng biết từ khi nào, hai tay cô ta đã siết chặt lại, sắc mặt trở nên hơi trắng.

Người đàn ông áo trắng liếc nhìn những sức mạnh Đại Đạo cùng tinh quang đang tán loạn quanh thân mình, rồi lại nhìn cô gái váy đỏ, cười nói: "Ngại quá, ta không ở trong Đạo, nên bất kỳ Đại Đạo hay pháp tắc của vũ trụ nào cũng không thể xâm hại được cơ thể ta!"

Thương Hồng Y gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: "Ngươi, ngươi..."

Xoẹt!

Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua trán, ghim chặt cô ta tại chỗ.

Thương Hồng Y trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó lòng tin được: "Sao có thể..."

Người đàn ông áo trắng cười nói: "Chưa kịp phản ứng hả? Không sao, lại lần nữa nhé".

Nói rồi, ông ấy xòe mở bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay trở về lại trong tay ông ấy.

Thương Hồng Y lập tức khôi phục lại bình thường.

Người đàn ông áo trắng nhìn Thương Hồng Y, mỉm cười nói: "Ta sắp xuất kiếm đấy nhé".

Mà khoảnh khắc vừa dứt lời, thân thể Thương Hồng Y đột nhiên rung lên kịch liệt, chỉ phút chốc sau, nghìn tỉ tinh quang cùng vô số sức mạnh Đại Đạo và pháp tắc ồ ạt đổ đến phía này...

Xoẹt!

Lúc này, một thanh kiếm bay đến, trực tiếp đâm vào giữa trán cô ta, những tinh quang cùng sức mạnh vừa tụ đến kia cũng nhanh chóng tản đi không còn sót lại thứ gì.

Thương Hồng Y ngẩn ngơ tại chỗ.

Mà lúc này sắc mặt của Toại Cổ Kim đã trắng bệch như tờ giấy, trong lòng đã cả kinh đến tột cùng.

Người đàn ông áo trắng nhìn Thương Hồng Y, ánh mắt rất bình tĩnh: "Cần ta cho thêm cơ hội làm lại không?"

Thương Hồng Y nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ.

Người đàn ông áo trắng đột nhiên xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay trở lại tay ông ấy, ông ấy nhìn Thương Hồng Y: "Ta biết cô còn chiêu khác, nào, ta lại cho thêm một cơ hội nhé".

Sắc mặt Thương Hồng Y đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, người đàn ông áo trắng trước mắt đang sỉ nhục cô ta!

Người đàn ông áo trắng chỉ nhìn Thương Hồng Y, tay phải đột nhiên khẽ phẩy xuống.

Rầm!

Hai chân Thương Hồng Y lập tức khuỵu lại, lập tức quỳ xuống.

Cô ta đã từng chịu sự sỉ nhục nào lớn đến vậy đâu?

Cô ta siết chặt hai tay lại, đang định điều động tất cả sức mạnh của mình, vậy mà giờ khắc này cô ta lại kinh hãi phát hiện ra bản thân đang bị một luồng sức mạnh thần bí trấn áp, đứng trước sức mạnh này, cô ta chỉ tựa giun dế, căn bản không thể nào phản kháng lại được.

Vào giờ phút này, cô ta mới cảm nhận được người đàn ông áo trắng trước mắt khủng bố đến mức nào.

Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm cô ta: "Không phải cô thích sỉ nhục người khác lắm sao?"

Nói rồi, ông ấy quay lại nhìn Diệp Quân: "Bây giờ con có thể sỉ nhục lại cô ta".

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: "Cha, vậy không hay lắm đâu? Con không thích cưỡng ép".

Tiểu Tháp: "..."

Người đàn ông áo trắng cũng ngạc nhiên.

Cái quỷ gì vậy?

Nhưng chỉ một chốc đã hiểu được.

Bép!

Mông Diệp Quân lập tức bị một thanh kiếm đập mạnh vào...

"Áu áu!!"

Diệp Quân nhảy cẳng lên, hai mắt trợn trào, tay ôm chặt lấy mông mình nhảy lò cò...

Người đánh hắn không phải là cha mà là cô gái váy trắng.

Cái đánh này trông như không dùng chút sức nào, nhưng không biết tại sao Diệp Quân lại cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, linh hồn cũng thấy run rẩy.

Tiểu Tháp cười hì hì: "Cho ngươi chừa nè".

Người đàn ông áo trắng bật cười, sau đó nhìn Thương Hồng Y đang quỳ ở phía xa, lúc này đây Thương Hồng Y đang cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tất cả sự kiêu ngạo của cô ta đã bị đánh nát tại đây.

Chỉ một chiêu kiếm!

Cô ta thậm chí còn không tiếp nỗi một kiếm dù người đàn ông áo trắng ra tay ngay trước mắt!

Sao có thể như vậy được?
Chương 2808: Cô cô mạnh như thế này?

Người đàn ông áo trắng bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, hắn liếc một vòng Cựu Thổ rồi cười, sau đó quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở cách đó không xa: "Cựu Thổ còn vài cái đại sát khí đang chờ phát động tấn công đúng không, cô muốn hiệu triệu nó à".

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: "Cựu Thổ ta không phải đối thủ của các hạ".

Đến giờ phút này, cô ta mới hiểu được, cô ta đã tính được tất cả, cũng không hề khinh địch, nhưng cô ta lại không tính ra được thực lực của người đứng sau Diệp Quân.

Mà đứng trước thực lực tuyệt đối, mưu tính gì cũng chỉ là phù du thôi.

Ván cờ này ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã thua rồi.

Chỉ có duy nhất để thay đổi cục diện, đó là giao thiệp với Diệp Quân, liên thủ với hắn...

Nhưng lúc này mà phải cúi mình thỏa hiệp thì sao cô ta có thể cam tâm cho được? Không chỉ cô ta mà toàn bộ nền văn minh Toại Minh cùng toàn bộ Cựu Thổ đều không cam lòng.

Bởi vì cho tới bây giờ văn minh Cựu Thổ luôn là người đứng đầu!

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, quay sang nhìn Diệp Quân vẫn đang ôm mông: "Nào, cha còn chúng ta nói chuyện chút nhé?"

Diệp Quân lập tức đề phòng.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Sao con lại đánh nhau với văn minh Cựu Thổ?"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thương Hồng Y: "Do cô ta".

Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Sau này con đã làm rất tốt, biết được yếu thế, biết cách âm thầm phát triển, nhưng con có từng nghĩ đến một vấn đề chưa, rằng thế giới này không phải chỉ có mỗi con là người thông minh?"

Diệp Quân im lặng, lần này hắn đúng là đã đánh giá quá thấp văn minh Cựu Thổ, nếu không có cha, e là lần này hắn chỉ có đường chết.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Biết vấn đề ở chỗ nào không?"

Diệp Quân gật gật đầu: "Biết ạ".

Người đàn ông nói: "Nói thử ta nghe".

Diệp Quân trầm giọng đáp: "Lúc con biết cô gái váy đỏ kia đến từ Cựu Thổ thì phải nên che giấu Tiểu Tháp và kiếm của mình, cũng nên che giấu luôn Trật Tự Đạo của bản thân. Lúc đó con không đủ cẩn thận, lại tự tin quá mức, sớm bại lộ dã tâm cùng thần vật trên người mình... Nhưng con lại không có thực lực tương xứng".

Người đàn ông áo trắng khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?"

Diệp Quân nói:"Đây là lần đầu con khinh địch, không đủ cẩn thận, mà con còn phạm sai tiếp thêm lần nữa, lần thứ hai là lúc cô gái này rời đi, con đã ngây thơ nghĩ rằng cô ta chỉ là tự đại, không có đầu óc, vậy nên không để trong lòng..."

Nói đến đây, hắn khẽ thở dài: "Nếu ban đầu con cẩn thận một chút thôi thì đã không bị bọn họ nhắm vào như thế này".

Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Cha không có ý gì, chỉ muốn nói cho con biết con đã chọn đi con đường này thì không dễ đâu, bởi vậy mỗi bước đi của con đều phải thật cẩn thận..."

Nói rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ, khẽ nói: "Những năm gần đây ta với cô cô của con đi dạo rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều nền văn minh vũ trụ, có vài vũ trụ bị tiêu diệt vì những nhân tố bất khả kháng, mà cũng có vài vũ trụ bị diệt là bởi vì họ kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, thế là bắt đầu tìm đường chết..."

Diệp Quân vội hỏi: "Cha, cha dẫn con đi xem được không? Con cũng muốn nhìn ngắm thế giới này".

Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Được chứ".

Diệp Quân lập tức vui vẻ, người đàn ông áo trắng lại nói: "Đợi lúc nào con có thể đỡ được một chiêu kiếm của cha thì cha dẫn con đi".

Diệp Quân tròn mắt nhìn ông ấy: "Con tìm người đánh thay được không?"

Người đàn ông bình tĩnh trả lời: "Được, nhưng tự gánh lấy hậu quả".

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Người đàn ông áo trắng đi tới cạnh Diệp Quân, ông ấy xoe nhẹ đầu Diệp Quân rồi cười nói: "Thật ra bây giờ con đã rất ưu tú rồi, còn giỏi hơn cha năm đó nữa".

Diệp Quân nở nụ cười.

Rất vui vẻ!

Những năm gần đây hắn cố gắng như vậy ngoại trừ vì lí tưởng của bản thân ra, chẳng phải là vì muốn chứng minh bản thân với các đời ông cha sao? Hắn muốn được bọn họ công nhận!

Người đàn ông áo trắng lại nói: "Cha nói với con những điều này không phải vì con chưa làm đủ tốt, mà bởi vì con đã làm rất tốt, cũng vì đã làm tốt rồi nên cha mới có thể nghiêm khắc với con. Vốn dĩ con đã thể hiện được tất cả khả năng của mình rồi, nhưng cha hi vọng con có thể làm tốt hơn nữa... Thậm chí là hi vọng sau này con vượt qua cả cha, vượt qua cô cô con..."

Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay người đàn ông, hỏi nhỏ: "Cha, thực lực bây giờ của cô cô mạnh thế nào?"

Người đàn ông áo trắng cười ha ha, gõ đầu Diệp Quân một cái: "Con muốn biết thực lực của cha mạnh như thế nào chứ gì?"

Bị nhìn thấu suy nghĩ, mặt của Diệp Quân đỏ lựng, đúng là hắn muốn biết thật, nếu cha biết giới hạn của cô cô váy trắng ở đâu thì có nghĩa là cha cùng cấp bậc với cô cô, nếu như không biết thì nghĩa là vẫn có sự chênh lệch.

Không ngờ lại bị nhìn thấu.

Không hổ là cha của mình, cũng thông minh y như mình.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: "Tiểu tử xảo quyệt".

Nói rồi, ông ấy quay đầu nhìn cô gái váy đỏ ở cách đó không xa: "Người này, con muốn giết hay giữ lại?"

Diệp Quân không nói gì.

Cha không thẳng tay giết cô ta là vì không muốn giết mà?

Diệp Quân rất trái lương tâm nói: "Vậy thôi khỏi giết đi! Sau này con sẽ tự đối phó".

Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Không hổ là con trai của ta, nghĩ giống cha đấy".

Nói rồi, ông ấy đột nhiên xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay trở về trong tay ông ấy.

Cô gái váy đỏ trở lại bình thường, mà lúc này cô ta đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên bùng phát, tốc độ cực nhanh.

Nhưng không nhắm vào người đàn ông áo trắng, cũng không nhắm vào Diệp Quân, mà là nhắm vào cô gái váy trắng ở cách đó không xa, bởi vì cô ta ở gần cô gái váy trắng nhất...

Thương Hồng Y cô ta vãn chưa thua!

Chỉ cần có thể bắt được người phụ nữ này làm con tin, cô ta có thể trở mình trong tuyệt cảnh...

...
Chương 2809: Quyết định vậy đi!

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thương Hồng Y ra tay với cô gái váy trắng, sắc mặt Toại Cổ Kim thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Xong đời rồi!

Đây là suy nghĩ của cô ta vào lúc này!

Đương nhiên cô ta biết ý đồ của Thương Hồng Y, nhưng vấn đề là người phụ nữ kia có phải người bình thường không?

Rõ ràng là không!

Vừa nhìn đã biết là cao thủ!

Bắt bà ấy?

Còn không bằng đi bắt Diệp Quân ở bên cạnh dễ hơn.

Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết lúc này Thương Hồng Y đã bị nỗi nhục nhã và tức giận làm đầu óc lú lẫn rồi.

Đương nhiên cô ta cũng có thể hiểu, cô gái này kiêu căng cả đời, không chịu thua kém người khác, hôm nay bị sỉ nhục như thế, sao cô ta có thể bỏ qua được?

Chỉ trong nháy mắt, Thương Hồng Y đã đi tới trước mặt người phụ nữ váy trắng, nhưng ngay sau đó…

Ầm!

Hai chân Thương Hồng Y bỗng mềm nhũn, vô thức quỳ xuống trước mặt người phụ nữ.

Đầu gối rách ra!

Máu tươi bắn tung toé!

Cô ta hoảng hốt.

Cô ta chỉ biết mình tiến đến như thế nào chứ không biết sao mình lại quỳ xuống.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Thương Hồng Y đang ngơ ngác: “Có muốn làm lại lần nữa không?”

“A!”

Thương Hồng Y gào thét, hai mắt đỏ như máu, khí thế mạnh mẽ liên tục dâng trào từ trong cơ thể cô ta.

Cô ta đã bao giờ phải chịu nổi nhục lớn thế này đâu?

Hơn nữa còn bị liên tục hai lần!

Thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Dưới cơn thịnh nộ, khí thế của cô ta trở nên vô cùng cuồng bạo, những uy áp đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể, nhưng dù cô ta có điều động thế nào cũng vô dụng, cảm giác đó cứ như một cây kim rơi vào trong vũ trụ vô biên, mà một cây kim sao có thể rung chuyển cả vũ trụ được chứ?

Thậm chí còn không thể khiến mặt nước dao động.

Thật ra sâu trong nội tâm cô ta đang dâng lên một suy nghĩ đáng sợ.

Sợ hãi!

Ở trước mặt người phụ nữ váy trắng này, cô ta lần đầu tiên không nhịn được dâng lên suy nghĩ sợ hãi.

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, đó là một khuôn mặt không dao động, đối phương nhìn cô ta bằng đôi mắt không chút cảm xúc, chẳng khác nào đang nhìn một con kiến.

Coi thường rất rõ ràng!

Thương Hồng Y hoàn toàn tuyệt vọng.

Người phụ nữ váy trắng không quan tâm đến Thương Hồng Y mà nhìn về phía người đàn ông áo trắng bên cạnh, người đàn ông cười khẽ: “Không vội”.

Người phụ nữ gật đầu: “Ừm”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân trước mặt, cười nói: “Lúc trước con đánh cược với một cô nương, cha cảm thấy rất hay, bây giờ cha cũng muốn đánh cược với con”.

Sắc mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi: “Cha, con không muốn mất tu vi nữa, trò này chẳng khác nào búp bê Nga, trong một con có một con, con không chịu được”.

Người đàn ông bật cười: “Con muốn đi đâu? Ý cha là chúng ta đánh cược với nhau, cha giúp con nâng cấp Tháp gia…”

“Hú!”

Tiểu Tháp bỗng rống lên như chó sói: “Cược, cược gì cũng được”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ, ông ấy nhìn Diệp Quân, đợi câu trả lời của hắn.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cha, cược thế nào?”

Người đàn ông nói: “Sau khi cha giúp Tháp gia nâng cấp, nó có thể giúp con che giấu hơi thở, sức mạch huyết mạch và sự tồn tại của nó, nhưng trong vòng năm năm, cha và cô cô sẽ mặc kệ con. Nếu cuối cùng con vẫn không vượt qua được…”

Diệp Quân vội hỏi: “Thì sẽ thế nào?”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Vậy thì về làm cậu ấm, thừa chế gia sản mẹ và cha làm ra cho con, sống qua ngày một cách thoải mái”.

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười đợi câu trả lời của hắn.

Diệp Quân hỏi: “Năm năm sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân nhìn ông ấy: “Mười năm, đổi thành mười năm, trong vòng mười năm nếu con không vượt qua được, con sẽ ngoan ngoãn làm một cậu ấm, không nhắc tới đạo Trật Tự nữa”.

Người đàn ông cười to: “Có chí khí, nhưng có lẽ con vẫn còn điều kiện gì đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cha, Tháp gia đi theo nhà chúng ta ba đời, con hy vọng có thể cải tiến cho nó, để nó có thể diện hơn…”

“Ôi trời!”

Tiểu Tháp nhất thời rất cảm động: “Tiểu tử… Có lời này của ngươi, lần sau muốn đốt cháy linh hồn, Tháp gia sẽ làm trước”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông cười to: “Quyết định vậy đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Quyết định vậy đi”.

Người đàn ông áo trắng cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp bay vào tay ông ấy, ông ấy quan sát Tiểu Tháp trong tay, sau đó chạm nhẹ ngón tay trái lên nó, Tiểu Tháp nhất thời rung động kịch liệt, toàn bộ tháp bắt đầu lột xác từng chút một, quanh thân tháp xuất hiện một vài hoa văn mảnh.

Thấy cảnh này, Diệp Quân bật cười.

Cuối cùng Tháp gia cũng có thể nở mày nở mặt rồi.

Một lát sau, Tiểu Tháp trong tay người đàn ông bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bắt đầu từ bây giờ, tháp này có thể che giấu tất cả khí thế và thần vật của con, người ngoài cũng không thể nhìn thấu được con”.

Diệp Quân chớp mắt: “Thật sao?”

Người đàn ông mỉm cười nói: “Ít nhất có thể đánh giá là vũ trụ trước mắt không ai làm được”.

Diệp Quân vội hỏi: “Ngoài phạm vi có thể đánh giá thì sao?”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Đối với con hiện tại, cái đó còn quá xe”.

Diệp Quân im lặng suy xét những lời này.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn thoáng qua Thương Hồng Y và Toại Cổ Kim, cất giọng sâu xa: “Có một vài chuyện thật sự chỉ có thể để con tự mình giải quyết”.

Nói xong, ông ấy vỗ vai Diệp Quân còn đang trầm tư, lại nói: “Trước đây con nói không nên có ý hại người, nhưng phải có ý phòng người, câu này rất hay, nhưng rất nhiều lúc không cần suy nghĩ quá nhiều, bẫy hay không bẫy gì đó cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ làm việc không thẹn với lòng, dù cuối cùng thất bại cũng không sao, cha chống lưng cho con…”

Dứt lời, ông ấy và người phụ nữ váy trắng đã biến mất.

Diệp Quân lấy lại tinh thần, hắn vội ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, hắn muốn lần tìm khí thế của cha và cô cô, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể lần theo được.

Diệp Quân cười khổ.

Thực lực của cha và cô cô đúng là đáng sợ, vốn cho rằng cha cũng không mạnh lắm, không ngờ cha lại thâm tàng bất lộ như thế!

Hắn không suy nghĩ thêm mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Thương Hồng Y đang quỳ ở ở cách đó không xa, hắn chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Chương 2810: Ta đùa với cha ta thôi!

Diệp Quân nhìn xuống Thương Hồng Y: “Nếu ta tha mạng cho cô, cô có tiếp tục gây chuyện với ta nữa không?”

Thương Hồng Y cả đời bướng bỉnh, sao có thể nhượng bộ được? Cô ta không chút do dự nói: “Có!”

Diệp Quân bỗng đâm một kiếm vào giữa chân mày cô ta.

Oanh!

Kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn.

Thương Hồng Y trợn tròn mắt muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng được, vì sức mạnh của người phụ nữ váy trắng vẫn chưa rút đi, vì thế cô ta chỉ có thể cảm nhận kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân điên cuồng nuốt chửng linh hồn của cô ta.

Toại Cổ Kim ở cách đó không xa vội nói: “Khi nãy ngươi đã nói với cha ngươi là không giết cô ta, để mạng cho cô ta à?”

Diệp Quân quay đầu nhìn thoáng qua Toại Cổ Kim: “Ta đùa với cha ta thôi!”

Tiểu Tháp: “…”

Toại Cổ Kim ngây người, rõ ràng không ngờ Diệp Quân sẽ nói câu này, cô ta vội nhìn về phía Thương Hồng Y: “Mau nhượng bộ đi”.

Bây giờ nhượng bộ vẫn còn chút cơ hội sống.

Thương Hồng Y nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề có ý nhượng bộ.

Thấy cảnh này, Toại Cổ Kim nhất thời nhíu mày, mà khi cô ta muốn nói tiếp, dường như nghĩ đến điều gì, cô ta nhất thời kinh ngãi: “Ngươi… đúng là thủ đoạn”.

Mà lúc này, Diệp Quân cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn nhìn chằm chằm Thương Hồng Y, mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên rung mạnh, trong nháy mắt, thần hồn của Thương Hồng Y đã bị hấp thu sạch sẽ, nhưng hắn chợt cau mày.

Không đúng!

Linh hồn này không nguyên vẹn!

Diệp Quân sa sầm mặt: “Cha… cha lại gài bẫy con!”

Mẹ kiếp!

Người này hoàn toàn không phải bản thể, rõ ràng cha biết nhưng cha lại không nói với hắn. Nếu cha nói, chắc chắn hắn sẽ không dám làm như thế, khi nãy cha cược với hắn là phải sống mười năm, mà người phụ nữ này đáng sợ như thế, nếu có thể giết chết bản thể đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng nếu không thể giết được bản thể thì chẳng phải là phiền phức lớn à?

Diệp Quân chỉ muốn tát mình một bạt tai!

Mẹ kiếp!

Hắn lại chơi ngu rồi.

Hơn nữa người phụ nữ kia còn biết hắn đã cược với cha…

Chết tiệt!

Diệp Quân bắt đầu thấy sầu lo.

Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ta đã nói với ngươi là đừng đọ chiêu với cha ngươi rồi, ngươi cứ không nghe, cha ngươi sống nhiều năm như thế cũng chỉ thua mỗi ông nội ngươi thôi, đương nhiên chủ yếu là do không thắng được..”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Không ngờ người phụ nữ kia vẫn còn có chiêu này”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải cô ta có chiêu, mà là rất nhiều chiêu”.

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”

Trong mắt Diệp Quân loé lên ánh sáng phức tạp: “Khi nãy cô ta bỗng dưng ra tay với cô cô không phải là cô ta ngu, mà là cô ta đang thử thăm dò, cô ta muốn dò xét thực lực của cô cô… Rõ ràng là người phụ nữ này vẫn muốn gây chuyện, mẹ kiếp, ta đúng là ngu xuẩn!”

Không thể không nói người phụ nữ đó diễn giỏi thật.

Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở cách đó không xa, chỉ số thông minh của người phụ nữ kia không thua kém gì người phụ nữ này, chỉ có điều người phụ nữ kia diễn quá giỏi, khiến người ta cảm thấy cô ta ngu xuẩn, hơn nữa trực giác còn cho hắn biết là e rằng chuyện này không đơn giản như thế.

Mục đích thật sự của người phụ nữ kia chỉ như thế thôi sao?

Hơn nữa, cô ta bỗng đến Cựu Thổ mang thuyền Bỉ Ngạn và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi… thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Hắn mơ hồ cảm nhận được e rằng sau chuyện này vẫn còn có một cái bẫy.

Đặc biệt là tên khốn chủ nhân bút Đại Đạo!

Tiểu Tháp chợt nói: “Loài người các ngươi đúng là phức tạp, làm gì cũng mưu mô, không thú vị chút nào, không giống ta và Tiểu Hồn, chúng ta vẫn ngây thơ hơn…”

Tiểu Hồn nói: “Tháp gia, xin đừng dùng chúng ta”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim một lần nữa, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Toại cô nương, ta nghĩ chắc cô có rất nhiều nghi vấn, vừa khéo ta cũng thế, chúng ta tán gẫu một lát đi”.

Hắn biết rõ tình huống của hắn bây giờ còn tệ hơn cả trước đây, nếu bây giờ không tìm đồng minh thì chưa đến ba ngày, hắn sẽ bị đánh thành một con chó.

Hơn nữa hắn còn có cảm giác bây giờ mình đang ở trong một cái bẫy, nhưng hắn là người trong bẫy, khó nhìn rõ nhiều chuyện, hắn cần tìm một người suy tính giúp mình.

Rõ ràng là người phụ nữ trước mắt rất phù hợp.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng đứng đợi, hắn biết người phụ nữ này đang suy tính điều gì, nhưng cũng bình thường thôi, vì trước mắt người phụ nữ này có ưu thế hơn hắn, dù sao trong vòng mười năm tới, hắn phải dựa vào bản thân mình rồi.

Toại Cổ Kim chợt nói: “Diệp công tử, ngươi đang ở trong một cái bẫy, có lẽ ngươi cũng cảm nhận được đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có”.

Toại cổ kim nhìn Diệp Quân: “Vậy có khi nào trong ván cờ này, có một người đánh cờ là cô cô của ngươi, hoặc là cha ngươi không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK