Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2056: Đại Đế!

Thạch thống lĩnh nói: “Trong vòng thi cuối cùng, mọi người đừng giết nhau, hãy nương tay nhé”.

Nạp Lan Cổ cười: “Thạch thống lĩnh yên tâm, chúng ta hiểu mà”.

Chuyện này không thể làm lớn, làm lớn chuyện chẳng ai được lợi gì cả, mà chỉ cần không chết người thì sự việc sẽ không ầm ĩ.

Thạch thống lĩnh không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Lần này ông ta là quan chủ khảo, đương nhiên không thể ở đây lâu, sở dĩ ông ta đến đây cũng là để kết giao với những công tử này.

Cũng có lợi cho ông ta!

Sau khi Thạch thống lĩnh đi, mấy thiếu niên thiên tài trong điện đều nở nụ cười.

Đúng là không uổng công tạo quan hệ!

Bên ngoài.

Diệp Quân dời mắt, im lặng thật lâu.

Mạng lưới quan hệ!

Diệp Quân khẽ thở dài, mấy năm nay hắn ở ngoài mãi, không có thời gian và tâm tư lo chuyện ở thư viện. Hắn biết sau này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ gặp rất nhiều vấn đề, nhưng hắn không ngờ những vấn đề này bây giờ đã có.

Hơn nữa còn ở mức độ này!

Lúc này, Phương Ngự bên cạnh hắn lên tiếng: “Dương huynh, sắp đến lượt chúng ta rồi”.

Diệp Quân nhìn phía trước, hàng của họ chỉ còn chục người nữa là đến hắn và Phương Ngự.

Phương Ngự cười bảo: “Dương huynh, chắc đây là lần đầu tiên huynh tham gia cuộc sát hạch này đúng không?”

Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Phải”.

Phương Ngự nói: “Vậy ta giới thiệu cho huynh quy tắc của cuộc sát hạch này nhé”.

Diệp Quân đáp: “Đa tạ”.

Phương Ngự mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi. Thật ra sát hạch này không phức tạp, chỉ có ba vòng. Vòng một là kiểm tra căn cốt, vòng này sa thải rất nhiều. Căn cốt chia từ cấp một đến cấp chín, trên cấp chín là thiên tài, trên thiên tài là yêu nghiệt, trên yêu nghiệt là dị số, trên dị số là biến số… Ở giai đoạn sơ kỳ, chỉ cần thiên tài là qua rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Vòng hai thì sao?”

Phương Ngự đáp: “Vòng hai phải chịu uy áp của ý chí võ đạo, qua được một nén hương là qua ải. Vòng này sẽ loại ít nhất 90% số người, bởi vì không chỉ kiểm tra căn cốt mà còn kiểm tra ý chỉ và thực lực thật sự”.

Diệp Quân gật đầu: “Đã rõ. Thế còn vòng ba?”

Phương Ngự trả lời: “Vòng ba là thực chiến, những người còn ở lại sẽ chia thành hai nhóm, sau đó đối chiến, thắng thì được vào”.

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Những người được sắp xếp từ trước kia… bọn họ có thể chắc chắn thắng được người khác sao?”

Phương Ngự khẽ mỉm cười: “Nếu thật sự đi được tới bước đó thì sẽ có người tới nói với huynh”.

Diệp Quân sầm mặt: “Nếu không đồng ý thì sao?”

Phương Ngự lắc đầu: “Nếu huynh không cần thể diện thì bọn họ sẽ giúp huynh lên mặt!”

Diệp Quân im lặng, ánh mắt lóe lên.

Phương Ngự còn tưởng hắn lo lắng bèn an ủi: “Sắp tới lượt chúng ta rồi, lần đầu đừng căng thẳng, về sau sẽ có kinh nghiệm thôi”.

Diệp Quân gật đầu, cười: “Ừ”.

Phương Ngự lại trò chuyện với Diệp Quân một lúc nữa về chuyện khảo sát, Diệp Quân nghe cũng thấy thú vị.

Rất nhanh đã tới lượt Phương Ngự, gã nhận thẻ xong thì quay lại vẫy tay với Diệp Quân, cười nói: “Dương huynh, lát nữa gặp nhé”.

Nói rồi gã đi vào một trận pháp dịch chuyển cách đó không xa, trận pháp dịch chuyển khởi động, gã liền biến mất.

Diệp Quân tiến lên trước, cũng nhận thẻ rồi đi vào trận pháp dịch chuyển, sau khi trận pháp dịch chuyển khởi động, hắn đã tới một khoảng không, đây là một khoảng không ảo, ảo ảnh tạo từ trận pháp.

Trước mặt hắn có một cột đá, trên cột đá có mười hai lỗ.

Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Bước lên, đặt tay phải lên cột đá, bình tĩnh tập trung”.

Nghe vậy, Diệp Quân tiến lên trước, đặt tay phải lên cột đá, cột đá khẽ rung, sau đó viên trân châu thấp nhất sáng lên, sáng đến viên thứ mười thì dừng lại, đương nhiên là hắn đã động chân động tay.

Sáng mười viên nghĩa là ở mức thiên tài.

Diệp Quân rút tay về, lúc này một giọng nói vang lên: “Qua!”

Sau khi giọng nói ấy vừa dứt, hắn được đưa đến một nơi diễn võ khổng lồ, khi hắn tới đây, nơi này đã có mấy chục người, hắn nhìn thấy nhóm Diệp Vân trong đại điện trước đó, nhóm người ấy đứng trong cùng một khu, tách biệt với những người khác.

Diệp Quân nhìn nhóm người ấy, sau đó nhìn bên phải, ở đó có một người đàn ông đang đi về phía hắn, chính là Phương Ngự.

Thấy Diệp Quân, Phương Ngự mỉm cười: “ Dương huynh, huynh thắp sáng được bao nhiêu viên trân châu?”

Diệp Quân cười đáp: “Mười viên?”

Phương Ngự gật đầu: “Thiên tài, cũng rất tốt, lát nữa uy áp võ đạo sẽ do một vị Đại Đế phóng ra, nếu cảm thấy không ổn thì đừng gượng ép, nếu gượng ép rất dễ phá vỡ thân thể, thần hồn cũng bị tổn thương, để lại cho mình vết thương khó mà chữa lành”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm!”

Chẳng mấy chốc, lục tục có người đi vào, không lâu sau đã có hơn hai mươi nghìn người đi vào.

Những người đi vào đều đã vượt qua bài kiểm tra căn cốt, ở các châu đều đã là thiên tài và yêu nghiệt hàng đầu.

Đúng lúc này, trận pháp dịch chuyển trên bệ đá trước mặt mọi người bỗng nhiên rung nhẹ.

Phương Ngự nói: “Vòng hai sắp bắt đầu rồi, không biết năm nay sẽ do vị Đại Đế nào khảo sát đây…”

Lúc này, một hư ảnh dần ngưng tụ trong trận pháp dịch chuyển.

Khi Diệp Quân nhìn thấy hư ảnh đó thì đứng yên sững sờ.
Chương 2057: Chúc mừng!

Người đứng trên trận pháp dịch chuyển là một người phụ nữ, người đó mặc trường bào màu trắng, hai tay chắp sau lưng, trên người có một khí thế vô hình.

Diệp Quân biết người phụ nữ này.

Chính là An Khinh Hàn hắn từng gặp khi đi tới nhà họ An trước đây, hắn không ngờ đối phương lại xuất hiện ở đây, nhưng đối phương cũng không phải bản thể mà chỉ là một phân thân.

“Là An Khinh Hàn của nhà họ An!”

Có người ngạc nhiên cất lời.

Nghe thấy lời này, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.

Bây giờ An Khinh Hàn rất có tiếng ở tổng viện của thư viện Quan Huyên, một trong những nhân vật đại diện của thế hệ trẻ tuổi, cũng là tồn tại sắp trở thành Võ Thần.

Thấy An Khinh Hàn, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi đều trở nên hưng phấn, trong mắt là sự sùng bái rất rõ ràng.

Dù là con cháu thế gia như Diệp Vân và Nạp Lan Cổ cũng tỏ vẻ kích động, tuy họ đến từ Diệp tộc và tộc Nạp Lan, nhưng hoàn toàn chẳng là gì trước mặt An Khinh Hàn, vì bây giờ An Khinh Hàn là học viên đứng đầu Võ Viện!

Chủ tịch!

Thiên tài cấp bậc như thế đừng nói là bọn họ, dù là thiên tài đứng đầu Diệp tộc và tộc Nạp Lan cũng không thể so sánh với người ta.

Phương Ngự ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi kích động, An Khinh Hàn đứng đầu Võ Viện, nhân vật cấp bậc như thế thật sự là một nhân vật trong truyền thuyết với hắn ta.

Lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Chào!”

Nghe thấy lời này, nét mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, sau đó cung kính cúi chào An Khinh Hàn, đồng thanh nói: “Bái kiến An chủ tịch”.

Đương nhiên là Diệp Quân không cúi chào...

An Khinh Hàn trong trận pháp truyền tống gật nhẹ đầu: “Bắt đầu”.

Cô ấy vừa dứt lời, một khí thế vô hình đột nhiên dâng lên từ trong đất trời, trong nháy mắt, nét mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Ngay sau đó đã có mấy chục người bị khí thế này trấn áp đến mức nằm rạp xuống đất.

Loại!

Bắt đầu ngày càng có nhiều người ngã xuống, sau đó bị truyền tống ra ngoài.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên vì hắn phát hiện khí thế võ đạo của An Khinh Hàn đã sắp có Đạo của riêng mình rồi.

Không tệ!

Diệp Quân nở nụ cười, không ngờ nha đầu này lại phát triển nhanh đến thế.

Sau đó theo thời gian từng chút trôi qua, khí thế võ đạo kia bắt đầu tăng mạnh hơn, khi khí thế võ đạo tăng lên, người ngã xuống xung quanh ngày càng nhiều.

Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện lúc này những thiên tài và thiếu niên chưa ngã xuống đã bắt đầu hơi khó khăn, kể cả Phương Ngự bên cạnh hắn cũng thế.

Mà nén hương trước bệ đá chỉ mới cháy được một phần ba.

Vẫn phải cố gắng!

Lúc này, khí thế võ đạo kia chợt tăng mạnh một lần nữa, tốc độ tăng lên lần này khá nhanh, rất nhiều người nhất thời không thể làm quen nên lập tức nằm rạp xuống, sau đó bị truyền tống ra ngoài.

Phương Ngự ở cạnh Diệp Quân siết chặt hai tay, trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, rõ ràng là bắt đầu khó khăn rồi.

Không chỉ Phương Ngự mà Diệp Vân và Nạp Lan Cổ ở cách đó không xa cũng bắt đầu hơi cố sức.

Đương nhiên Diệp Quân cũng muốn giả vờ một chút, vì hắn phát hiện xung quanh đã có người nhìn sang.

Dần dà, nơi này chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, nén nhang kia đã sắp cháy hết, lúc chỉ còn lại một chút, khí thế kia chợt tăng mạnh.

Ầm...

Chẳng mấy chốc, hơn một trăm người đã bất ngờ ngã xuống!

Loại!

Hơn trăm người cứ thế bị truyền tống ra ngoài.

Lúc này, nén nhang kia đã cháy hết, khí thế Võ Đạo trong đất trời lập tức biến mất.

An Khinh Hàn đang muốn rời đi nhưng cô ấy chợt xoay người nhìn về phía Diệp Quân ở cách đó không xa, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy chợt cau mày.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, nha đầu kia nhìn hắn làm gì?

Với thực lực của hắn bây giờ, nha đầu này không thể nhận ra thân phận của hắn mới phải.

Lúc này An Khinh Hàn thu hồi tầm mắt, biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Diệp Quân thì lại thấy khó hiểu, nha đầu kia không thể nhìn hắn mà không có lý do gì được...

Lúc này, mấy người xung quanh đều quỳ xuống, thấy thế, Diệp Quân hơi chần chừ, sau đó cũng ngồi xuống.

Phương Ngự ở bên cạnh Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, cười khổ: “Thực lực của An chủ tịch đúng là đáng sợ, đây còn chỉ là một hư ảnh, nếu là bản thể thì không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa...”

Diệp Quân cười khẽ: “Đúng là rất mạnh”.

Phương Ngự quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, nói bằng giọng nghiêm túc: “Dương huynh, có phải huynh che giấu thực lực của mình không? Nói thật thì ta không ngờ huynh lại có thể chịu được lâu như thế, vì huynh nói huynh chỉ mới ở cảnh giới Nhân Tiên...”

Không chỉ tất cả cảnh giới Nhân Tiên xung quanh đều đã bị loại mà cả cảnh giới Địa Tiên cũng không ngoại lệ, một vài cảnh giới Chân Tiên không mạnh cũng đã bị loại.

Mà Diệp Quân có cảnh giới Nhân Tiên lại có thể chịu được, đương nhiên là hắn ta rất ngạc nhiên.

Diệp Quân cười khẽ: “Đúng là có che giấu chút thực lực”.

Phương Ngự cũng cười: “Đây cũng là chuyện bình thường, những người đến nơi này đều có một vài lá bài tẩy của riêng mình”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn nhóm người Nạp Lan Cổ ở cách đó không xa, nhóm người Nạp Lan Cổ đều còn ở đây, mà hắn phát hiện lúc khí thế cuối cùng chợt tăng mạnh, dường như mấy người đó đều đã đoán trước, vì thế ai nấy đều đã chuẩn bị từ trước, mà những người không chuẩn bị kia đều đã bị loại cả.

Lúc này, Thạch thống lĩnh kia chợt xuất hiện, sau khi Thạch thống lĩnh xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Thạch thống lĩnh nhìn thoáng qua mọi người, sau đó cất lời: “Chúc mừng”.

Chúc mừng!
Chương 2058: Dạy ngươi làm người

Nghe thấy lời của Thạch thống lĩnh, mọi người đều nở nụ cười.

Chỉ còn cửa ải cuối cùng là có thể cá chép hóa rồng rồi.

Đối với rất nhiều con cháu thế gia, có thể trở thành Quan Huyên Vệ, dù là Ngoại Vệ cũng có thể thay đổi vận mệnh.

Thạch thống lĩnh cất lời: “Chia nhóm”.

Nói xong, ông ta vung tay áo, một thùng gỗ khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, trong thùng gỗ là một lệnh bài.

Thạch thống lĩnh nói: “Trên mỗi lệnh bài đều có một số, người rút được lệnh bài có số giống nhau sẽ thành một nhóm, lập tức được truyền tống đến sàn đấu võ”.

Lúc này, mấy người Diệp Vân và Nạp Lan Cổ tiến lên phía trước, mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện trong tay bọn họ, sau đó bọn họ lập tức bị truyền tống đi.

Phương Ngự nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, hy vọng chúng ta sẽ không vào một nhóm!”

Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, hắn và Phương Ngự đi tới trước thùng gỗ, hai người duỗi tay phải, trong thùng gỗ lập tức có hai lệnh bài bay ra, sau đó rơi vào tay hai người.

Khi cầm lệnh bài trong tay, hai người lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Diệp Quân nhanh chóng xuất hiện trên một sàn đấu võ, trước mặt hắn không xa có một thiếu niên.

Người đó là Nạp Lan Cổ!

Thấy Nạp Lan Cổ, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ mình lại gặp trúng tên này.

Nạp Lan Cổ nhìn thoáng qua Diệp Quân, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Diệp Quân đáp: “Dương Quân”.

Nạp Lan Cổ gật đầu: “Đi được đến đây cũng không phải dễ, lát nữa ngươi chủ động chịu thua đi, coi như ta cho ngươi chút thể diện, được chứ?”

Diệp Quân nhìn về phía Nạp Lan Cổ: “Ta muốn thử xem sao”.

Nạp Lan Cổ bật cười: “Ngu ngốc”.

Diệp Quân nhìn hắn ta, không nói gì.

Nạp Lan Cổ nói tiếp: “Nếu ngươi đã không cần thể diện thì ta sẽ giúp ngươi”.

Dứt lời, hắn ta nhìn sang bên phải: “Có thể bắt đầu rồi”.

Ngay sau đó đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Bắt đầu”.

Giọng nói vừa dứt, Nạp Lan Cổ đột nhiên biến mất, sau đó có một nắm đấm đánh về phía Diệp Quân, nắm đấm đánh ra, có tiếng không khí nổ tung vang lên.

Diệp Quân chỉ nghiêng người tránh khỏi cú đấm này một cách dễ dàng.

Nắm đấm đánh vào trong không khí khiến Nạp Lan Cổ sửng sốt, hắn ta xoay người lại, vẫn đứng giữa không trung, mà lúc này, Diệp Quân đã đứng ở vị trí ban đầu của hắn ta.

Thấy thế, Nạp Lan Cổ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Thì ra là còn che giấu thực lực, thú vị đấy”.

Dứt lời, hắn ta chợt mở lòng bàn tay, một thanh trường thương xuất hiện, sau đó hắn ta tung người nhảy lên, trường thương đâm về phía Diệp Quân.

Thương đâm ra mang theo thương ý sắc bén.

Không khí chợt bị xé rách!

Nhưng Diệp Quân vẫn nhẹ nhàng tránh được thương này, khi Nạp Lan Cổ rơi xuống đất, Diệp Quân đã xuất hiện ở một nơi khác.

Thấy cảnh này, Nạp Lan Cổ nhíu mày, hắn ta phát hiện chuyện này có gì đó sai sai.

Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Một thương thế mạnh mẽ chợt dâng trào từ trong cơ thể hắn ta, sau đó hắn ta chợt tiến lên một bước, đâm thương về phía Diệp Quân.

Trên trường thương lóe lên thương mang nóng bỏng.

Võ kỹ!

Hắn ta là con cháu tộc Nạp Lan, đương nhiên có thể học được rất nhiều võ kỹ mạnh, lần này hắn ta cũng không nương tay nữa.

Tốc độ thương này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tấn công tới trước mặt Diệp Quân.

Xoẹt!

Nhưng chiêu này của Nạp Lan Cổ vẫn chỉ đâm vào không khí, Diệp Quân đã xuất hiện cách đó mấy trượng.

Thấy thế, sắc mặt Nạp Lan Cổ lập tức trở nên nặng nề, hắn ta đang định ra tay một lần nữa thì Thạch thống lĩnh đột nhiên xuất hiện.

Nạp Lan Cổ dừng lại, hắn ta nhìn về phía Thạch thống lĩnh với vẻ nghi ngờ: “Thạch thống lĩnh?”

Thạch thống lĩnh không quan tâm đến Nạp Lan Cổ mà nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tên là gì?”

Diệp Quân cười khẽ: “Dương Quân”.

Nhà họ Dương?

Thạch thống lĩnh nhíu mày, sau một lúc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được gia tộc lớn họ Dương.

Thạch thống lĩnh thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Cha của cậu tên gì?”

Diệp Quân cười khẽ: “Thạch thống lĩnh, hình như bây giờ chúng ta đang đấu võ, ông cắt ngang như thế có ổn không?”

Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu cậu đồng ý chủ động rút lui, Cổ công tử sẵn sàng cho cậu mười viên nguyên tinh, còn mang ơn cậu nữa, cậu thấy sao?”

Nghe thấy lời của Thạch thống lĩnh, Nạp Lan Cổ ở bên cạnh lập tức sa sầm mặt, nhưng hắn ta cũng không nói gì, vì hắn ta biết nếu Thạch thống lĩnh đã nói như thế thì chứng tỏ hắn ta không thắng được người trẻ tuổi này.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Thạch thống lĩnh, ông làm như thế không đúng quy tắc”.

Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quy định là chết, người là sống, chàng trai trẻ, có lúc lùi một bước trời cao biển rộng, tiến một bước lại là vực sâu vạn trượng, cậu hiểu ý ta chứ?”

Diệp Quân nhìn Thạch thống lĩnh, cười nói: “Ông đang uy hiếp ta à?”

Thạch thống lĩnh lắc đầu: “Cái này phải xem cậu hiểu thế nào, cậu có thể nghĩ là ta đang uy hiếp cậu, cũng có thể nghĩ là ta đang dạy cậu làm người”.

Dứt lời, trong mắt ông ta lóe lên sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK