Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2065: Thiên nữ!

U Minh Điện cũng được coi là của thư viện Quan Huyên, nhưng người ở U Minh Điện lại rất ít.

Diệp Quân chậm rãi đi tới cửa U Minh Điện, vừa đến cửa đã có một cô nhóc bất chợt chạy ra từ bên trong, ngăn Diệp Quân lại, cất giọng non nớt: “Kẻ nào tới vậy hả?”

Diệp Quân nhìn cô bé đó, bé gái mới chỉ sáu bảy tuổi, mặc váy hoa, thắt bím tóc dài, rất đáng yêu.

Diệp Quân cười hỏi: “Muội là ai?”

Cô bé chớp mắt: “Tiểu Ngư Nhi! Còn ngươi?”

Diệp Quân cười nhẹ: “Diệp Quân”.

Cô bé lắc đầu: “Không quen!”

Diệp Quân lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Ngư Nhi: “Nào, thứ này ngon lắm, có tên là Hồ Lô Quả…”

“Nói dối!”

Tiểu Ngư Nhi lườm Diệp Quân: “Đây rõ ràng là kẹo hồ lô, Hồ Lô Quả cái gì chứ… Có phải ngươi thấy ta nhỏ nên dễ bị lừa không? Ta nói cho ngươi biết, chỉ số thông minh của ta là 250 đấy!”

Diệp Quân hơi giật mình: “Muội biết thứ này à?”

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi: “Kẹo hồ lô có ai mà không biết?”

Diệp Quân chợt thấy hơi tò mò.

Tiểu Ngư Nhi đột nhiên cảnh giác hỏi: “Có phải ngươi đến đây tìm Tịch Huyền tỷ tỷ không?”

Diệp Quân cười hỏi: “Sao muội biết?”

Tiểu Ngư Nhi hừ một tiếng: “Tịch Huyền tỷ tỷ xinh như thế, nếu ta là con trai thì ta cũng theo đuổi tỷ ấy”.

Diệp Quân cười lớn: “Muội có thể dẫn ta đi gặp cô ấy không?”

Tiểu Ngư Nhi kiên quyết xua tay: “Không được không được, Tịch Huyền tỷ tỷ là của ta, ngươi đến từ đâu thì mau về đó đi!”

Diệp Quân lập tức bị cô nhóc này chọc cười, hắn lấy một viên tinh thể Tạo Hóa ra đưa cho Tiểu Ngư Nhi: “Cho muội cái này”.

Tiểu Ngư Nhi thấy tinh thể Tạo Hóa lấp lánh thi rất tò mò và rất thích, nhưng cô bé vẫn kiên quyết xua tay: “Không được không được, Tịch Huyền tỷ tỷ là của ta… Có điều!”

Nói tới đây, cô bé nhận lấy tinh thể Tạo Hóa: “Ngươi cho ta thứ này thì ta có thể thông báo giúp ngươi một tiếng, nhưng tỷ ấy có đồng ý gặp không thì ta không dám chắc đâu nhé”.

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Tiểu Ngư Nhi cười tươi: “Ngươi chờ ở đây đi”.

Nói xong cô bé ôm tinh thể Tạo Hóa quay người chạy đi.

Diệp Quân nhìn Tiểu Ngư Nhi biến mất ở cửa đại điện rồi bật cười, không biết Tịch Huyền tìm được cô nhóc này ở đâu.

Chẳng bao lâu sau cô nhóc lại chạy ra, chạy tới trước mặt Diệp Quân rồi lắc đầu: “Tịch Huyền tỷ tỷ không gặp ngươi”.

Diệp Quân cười nhẹ: “Nếu ta nhất quyết muốn vào thì sao?”

Cô bé nháy mắt: “Vậy ta chỉ đành ngậm nước mắt nhận nhẫn không gian của ngươi thôi”.

Nói rồi cô bé còn nhìn nhẫn không gian trên tay Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười lớn: “Cô nhóc, muội định cướp của đấy à?”

Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc nói: “Trông ngươi không giống người xấu, ngươi đi đi! Tuy ngươi rất đẹp trai, nhưng Tịch Huyền tỷ tỷ sẽ không thích ngươi đâu. Nam nhân ấy à, phải ưu tiên sự nghiệp trước, sau khi ngươi có tiền có sự nghiệp thì sẽ có rất nhiều con gái thích ngươi, không có tiền, không có sự nghiệp, đừng nói là gái, đến cha mẹ cũng sẽ coi thường ngươi đấy”.

Diệp Quân cười to: “Muội biết nhiều thật đấy!”

“Tiểu Ngư Nhi!”

Đúng lúc này, trong điện chợt vang lên một giọng nói, sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.

Tóc bạc, phi đao!

Tịch Huyền!

Khi nhìn thấy người cô gái trước mắt, nụ cười trên mặt Diệp Quân dần biến mất, cảnh tượng khi xưa ùa về.

Nhìn thấy Diệp Quân, Tịch Huyền hơi giật mình, sau đó gọi: “Diệp viện trưởng?”

Diệp viện trưởng!

Nghe thấy câu này, người Diệp Quân hơi run lên. Đúng như Tần Phong nói, cô ấy thật sự không nhớ chuyện trước đây nữa.

Lúc này, Tịch Huyền đi đến, xoa đầu Tiểu Ngư Nhi rồi nhìn Diệp Quân cười nhẹ: “Chào Diệp viện trưởng”.

Diệp Quân cố nở nụ cười: “Chào Tịch Huyền cô nương”.

Tịch Huyền cười hỏi: “Viện trưởng tới đây có việc gì vậy?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ tới xem thôi”.

Tịch Huyền ‘ồ’ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương không mời ta vào trong ngồi à?”

Tịch Huyền do dự một lúc rồi nói: “Mời Diệp viện trưởng”.

Diệp Quân đi về phía U Minh Điện, phía sau hắn, Tiểu Ngư Nhi kéo tay Tịch Huyền thì thầm: “Tịch Huyền tỷ tỷ, hắn là Viện trưởng ạ?”

Tịch Huyền gật đầu: “Phải”.

Tiểu Ngư Nhi lè lưỡi: “Hắn sẽ không sa thải muội đó chứ?”

Diệp Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiểu Ngư Nhi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ suy nghĩ”.

Khuôn mặt Tiểu Ngư Nhi chợt trở nên cay đắng.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, mỉm cười, không nói gì.

Sau khi vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy mười bức tượng nữ.

Hắn cúi đầu cung kính trước mười bức tượng.

Tịch Huyền hỏi: “Diệp viện trưởng biết các gia sư à?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết, không chỉ biết các vị tiền bối, ta còn biết cả Tịch Huyền cô nương nữa”.

Tịch Huyền hơi sửng sốt: “Biết ta ư?”

Diệp Quân gật đầu cười: “Đúng”.

Tịch Huyền hơi nhíu mày: “Sao ta không có bất kỳ ấn tượng nào về Diệp viện trưởng nhỉ?”

Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân thật sâu: “Viện trưởng có chuyện gì không ạ?”

Diệp Quân cười đáp: “Không có gì”.

Hắn xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian vay đến trước mặt Tịch Huyền, cô ấy hơi khó hiểu: “Diệp viện trưởng có ý gì vậy ạ?”

Diệp Quân cười khẽ: “Đây là thứ Thiên nữ tiền bối nhờ ta đưa cho Tịch Huyền cô nương”.

Thiên nữ!

Tịch Huyền nhìn một pho tượng cách đó không xa, thảng thốt hỏi: “Sư phụ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chương 2066: Đừng có nịnh ta

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nhưng không nhận lấy chiếc nhẫn không gian ấy.

Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, hẹn gặp lại sau”.

Nói xong hắn bước ra ngoài.

Mà ngay khi Diệp Quân chuẩn bị bước ra khỏi đại điện thì giọng của Tịch Huyền chợt vang lên từ phía sau: “Diệp viện trưởng”.

Diệp Quân quay đầu lại, Tịch Huyền nhìn hắn: “Chúng ta thật sự đã từng quen ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Tịch Huyền lại hỏi: “Bạn bè sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là hơn thế nữa”.

Tịch Huyền sững sờ.

Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương, sau này có thời gian ta sẽ đến thăm cô”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Trong đại điện, Tịch Huyền im lặng một lúc rồi cầm nhẫn không gian lên, trong nhẫn không gian có một luồng kiếm quang lặng lẽ lóe lên.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân đi xa, cho đến khi hắn biến mất ở cuối tinh không, cô ấy vẫn nhìn theo…

Tiểu Ngư Nhi giật mình hỏi: “Tịch Huyền tỷ tỷ, sao, sao tỷ lại khóc?”

Tịch Huyền dời mắt, xoa đầu Tiểu Ngư Nhi, cười nhẹ đáp: “Hôm nay gió hơi lớn, cát bay vào mắt ta…”



Sau khi rời khỏi U Minh Điện, Diệp Quân đến một vùng tinh không hắn bước đi thật chậm.

Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Chuyện nhà về cơ bản đã giải quyết xong rồi, bây giờ ngươi có dự định gì?”

Nó rất tò mò về việc đi ngược lại mà Diệp Quân nói lúc trước.

Diệp Quân chỉ cười, không đáp.

Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Tên nhóc này, ngươi đang chơi trò bí ẩn với Tháp gia ta đấy à?”

Diệp Quân bật cười: “Tháp gia, lần này ta quyết định chủ động tấn công”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân đang định nói thì lúc này một cô gái đột nhiên bước ra, chính là Nạp Lan Ca.

Diệp Quân mau chóng bước đến, hắn cầm tay Nạp Lan Ca, cười hỏi: “Sao muội lại đến đây?”

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng hỏi: “Huynh sắp đi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Sắp rồi”.

Hắn biết có lẽ không bao lâu nữa nền văn minh Phệ Giả gì đó sẽ tới trả thù.

Mà lần này hắn không định ngồi im chờ chết nữa, phải đổi cách khác để ứng phó.

Không thể làm đệ đệ được nữa.

Nạp Lan Ca gật đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói gì, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Diệp Quân đột nhiên cúi người uống, áp tai vào bụng Nạp Lan Ca, một lúc sau hắn bật cười: “Bé con đang đá vào bụng muội này”.

Nạp Lan Ca nhoẻn miệng cười, xinh đẹp quyến rũ.

Diệp Quân lại nói: “Khi nào bé con ra đời thì để Tháp gia trông giúp chúng ta”.

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp quýnh lên: “Ngươi đừng có ý đồ này nhé, dẫn đắt ngươi xong Tháp gia ta phải nghỉ hưu dưỡng lão”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Để người khác dẫn dắt, ta không yên tâm, chỉ có Tháp gia ngươi là ta yên tâm được thôi”.

Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Đừng có nịnh ta”.

Diệp Quân bật cười.

Nạp Lan Ca cũng lắc đầu cười, cô nắm tay Diệp Quân, ánh mắt trìu mến.

Diệp Quân không vội đi ngay, bởi vì hiếm khi quay lại nên hắn quyết định ở lại cùng Nạp Lan Ca.

Thời gian này, Nạp Lan Ca cũng giao chuyện của thư viện cho nhóm Lý Bán Tri và các nhân viên của nội các quản lý, còn mình thì đi dạo đây đó với Diệp Quân mỗi ngày.

Trong khoảng thời gian này, hai người về thành Hoang Cổ, nhưng họ chỉ lén về quây quần bên gia tộc hai nhà một lúc.

Sau khi từ thành Hoang Cổ về, Diệp Quân lại đến Kiếm Tông gặp một vài người bạn cũ, giống như cha mình, hắn cũng để lại một luồng kiếm ý ở Kiếm Tông, đương nhiên không phải để thể hiện, mà là để lại cho đệ tử Kiếm Tông học hỏi…

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Ngày hôm nay, trước điện Quan Huyên Vệ.

Vô số thiên tài yêu nghiệt đến từ các thế giới khác nhau đang chờ bên ngoài, họ đều đến để tham gia sát hạch Quan Huyên Vệ, đương nhiên họ đều là những người đã từng bị loại, họ đều đang chờ, chờ xem cuối cùng ai mới là người thành công.

Rất nhanh, sau khi từng người được trận pháp dịch chuyển đưa ra, ngoài điện chỉ chợt có vài người hoan hô.

“Thành công rồi! Nhà họ Vương ta có người được nhận vào Quan Huyên Vệ rồi…”

Đám người nhà họ Vương vui mừng phát khóc.

Nếu là trước kia, họ chẳng dám nghĩ tới, cho dù ngươi có thực lực nhưng nếu không có ô dù thì cũng chẳng đến lượt ngươi được vào Quan Huyên Vệ.

Nhưng bây giờ con cháu của họ lại có người được nhận vào Quan Huyên Vệ rồi!

Tuy chỉ là ngoại vệ, nhưng với gia tộc họ thì đã có thể thay đổi số phận được rồi.

Rất nhanh, lại có người đi ra, vì thế lại có một nhóm khác vỗ tay hoan hô.

Những người bên cạnh cũng vỗ tay chúc mừng.

Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển, người này chính là Phương Ngự, cách đó không xa, một nhóm người nhà họ Phương cũng hò reo mừng rỡ.

Phương Đường lập tức chạy tới trước mặt Phương Ngự, ôm chặt lấy gã, phấn khích nói: “Ngự ca, huynh thành công rồi! Thành công rồi! Ha ha…”

Phương Ngự cũng rất hứng khởi, gã đã được nhận vào Quan Huyên Vệ bằng chính thực lực của mình.

“Phương Ngự huynh, chúc mừng!”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Phương Ngự hơi giật mình, quay người lại nhìn thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn mình.

Diệp Quân!

Nhìn thấy Diệp Quân, nhóm Phương Đường đều sững sờ tại chỗ.

Phương Ngự cũng hơi kích động, không ngờ Diệp Quân lại tới đây, gã vội tiến lên ôm chặt Diệp Quân, hưng phấn hỏi: “Dương huynh… Sao huynh lại tới đây?”

Diệp Quân cười đáp: “Tới xem huynh thế nào”.

Nói rồi hắn nhìn xung quanh, thấy mọi người nhìn về phía này, hắn cười bảo: “Phương Ngự huynh, hẹn gặp lại sau”.

Nói xong hắn xoay người biến mất tại chỗ.

Phương Ngự sửng sốt, giây tiếp theo, gã quay lại túm lấy cổ áo Phương Đường, người vẫn đang hóa đá hét to: “Mẹ kiếp tổ tiên nhà đệ, lão tử bốc phét lợi hại không? Lão tử bốc phét lợi hại không? Lão tử có bốc phét không?”

Phương Đường: “…”

Tổ tiên: “…”
Chương 2067: Chia khu vực

Chân vũ trụ.

Trong Chân Thần Điện, một người phụ nữ đang phê duyệt tài liệu, nàng ta mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, dung mạo tuyệt sắc, nho nhã thanh lịch.

Người này chính là Từ Nhu.

Bây giờ về cơ bản nàng ta đang phụ trách tất cả mọi chuyện ở Chân vũ trụ.Với sự phối hợp đồng tâm hiệp lực của nàng ta và nội các thư viện Quan Huyên, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đã được hoàn toàn hợp nhất, nhưng Chân vũ trụ vẫn duy trì mức độ tự chủ cao.

Lúc này một người phụ nữ đồ trắng chậm rãi bước vào đại điện, người phụ nữ đoan trang quý phái, dung mạo tuyệt thế, bụng dưới hơi nhô lên.

Người này chính là Từ Thụ.

Từ Thụ chậm rãi bước đến trước mặt Từ Nhu, mỉm cười nói: “Nghe nói gì chưa?”, Từ Nhu bình tĩnh nói: “Cái gì?”

Từ Thụ cười nói: “Huynh ấy về rồi”.

Từ Nhu không cảm xúc nói: “Ồ”.

Từ Thụ lắc đầu cười: “Vẻ mặt này của tỷ là sao?”

Từ Nhu lạnh nhạt nói: “Hắn về thì về, có gì hiếm lạ đâu?”, Từ Thụ cười ẩn ý: “Vậy sao?”

Từ Nhu nhìn nàng ta, hừ một tiếng nói: “Ta không phải là muội, không có đàn ông thì không sống được”.

Từ Thụ nói: “Nghe nói huynh ấy đã đi rồi”.

Từ Nhu cau mày: “Đi rồi hả?”

Từ Thụ gật đầu.

Từ Nhu cười mỉa: “Tên đàn ông xấu xa”.

Từ Thụ bật cười.

Từ Nhu bỗng buông bút trong tay xuống, nàng ta từ tốn đứng lên, sau đó hai tay ôm lấy bụng Từ Thụ: “Cha con là một tên xấu xa”.

Từ Thụ lắc đầu khẽ cười, ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên ngoài: “Ai đang nói xấu ta đấy”.

Nghe thấy giọng nói này, hai người phụ nữ đều sửng sốt.

Một người đàn ông bước vào từ ngoài điện.

Chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, nét mặt Từ Thụ lập tức trở nên dịu dàng khó hiểu.

Từ Nhu cười nhạo: “Tiểu Tháp, ngươi đang làm gì thế? Mau ra ngoài”.

Tiểu Tháp: “?”

Diệp Quân và Từ Thụ nhìn nhau khẽ cười Từ Thụ đưa mắt ra hiệu cho Diệp Quân, Diệp Quân kéo Từ Thụ chậm rãi đến trước mặt Từ Nhu, cười nói: “Tiểu Nhu, đã lâu không gặp”,

Từ Nhu lạnh nhạt nói: “Hai người nói chuyện đi”.

Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.

Diệp Quân kéo nàng ta lại, dịu giọng nói: “Hiếm khi gặp nhau, chúng ta cùng nói chuyện”.

Từ Nhu dùng sức giãy ra nhưng không được, nàng ta trợn mắt nhìn Diệp Quân, thậm nghĩ không phải mình không phản kháng mà hắn nắm chặt quá, thôi vậy, nể mặt Tiểu Tháp vậy.

Tiểu Tháp: “…”

Một lúc sau, ba người Diệp Quân đến một tinh không, Diệp Quân lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Diệp Quân chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian qua cho hai người, dĩ nhiên hai người cũng cảm thấy hứng thú với vài nền văn minh cấp cao, lúc biết được nền văn minh Quy Giả lại nuôi dưỡng tất cả nền văn minh dưới cấp sáu này, hai người đều kinh ngạc.

Từ Nhu trầm giọng nói: “Hóa ra chúng ta vẫn luôn chịu sự giám sát của một nền văn minh nào đó… Thực ra, đại tỷ từng nói điều này nhưng bọn ta đều cho rằng tỷ ấy đang nói đùa”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Chân tỷ từng nói rồi à?”

Từ Nhu gật đầu: “Tỷ ấy từng nói rồi, nhưng khi đó bọn ta đều cho rằng tỷ ấy nói đùa, vì tỷ ấy chỉ tùy tiện nói nên bọn ta cũng không xem là thật”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn cảm thấy mình đánh giá thấp thực lực của Chân tỷ rồi.

Từ Nhu lại nói: “Còn có Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh, đối phương trước giờ chưa từng xuất hiện?”

Diệp Quân gật đầu: “Vài điện chủ cốt cán của Ác Đạo Minh đều đã chết, nhưng Nhất điện chủ chưa bao giờ xuất hiện”, Từ Nhu bỗng nói: “Chẳng lẽ Nhất điện chủ đó ở bên cạnh ngươi?”

Diệp Quân lặng thinh.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Xem ra ngươi cũng từng nghi ngờ”.

Diệp Quân gật đầu: “Quả thật là ta từng nghi ngờ nhưng bây giờ ta không dám chắc”, Từ Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngoài Nhất điện chủ đó thì còn có Tổ Ác Đạo… Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà Chân tỷ trấn áp đó chắc chắn là Ác Đạo chuyển kiếp”.

Diệp Quân gật đầu: “Điều này thì có thể khẳng định”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ngươi định thế nào?”

Diệp Quân nói: “Chỉ có thể tăng thực lực trước”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Bây giờ ta đã không thể nhìn thấu ngươi nữa”.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Ngày nào ở bên ngoài ta cũng đều bị đánh”, Từ Nhu bình tĩnh nói: “Chẳng phải năm đó cha ngươi và ông nội ngươi cũng như thế sao? Giữ vững tâm thái, đánh lại thì đánh, không được thì chạy, chạy không lại thì mặc kệ võ đức gì đó, gọi người đến tiêu diệt chúng”.

Diệp Quân bật cười, tính cách Từ Nhu vẫn ngay thẳng như thế.

Từ Nhu lại nói: “Nhưng chuyện của Ác Đạo Minh nhất định phải do ngươi tự giải quyết. Ta biết tính tình của đại tỷ, ngươi đừng tưởng bình thường tỷ ấy dễ nói chuyện mà lầm, thật ra tỷ ấy nói một là một, nếu ngươi dám gọi người đến cứu tỷ ấy, tỷ ấy nhất định sẽ rất thất vọng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Nói xong, hắn xé một cái đùi dê rồi đưa cho Từ Nhu.

Từ Nhu không từ chối, nhận lấy đùi dê gặm một miếng, sau đó lại nói: “Vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các mở rộng rất nhanh, ngươi biết chứ nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thế nên ta đề xuất một phương án, là chia khu vực để thống trị, vị trí của các thế lực nền văn minh vũ trụ không thay đổi, trừ khi vũ trụ đó không có khả năng tồn tại”.

Từ Nhu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có thể, nhưng có một vấn đề quan trọng, ngươi nhất định phải dự tính trước”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu trầm giọng nói: “Tài nguyên của vũ trụ không phải là vô hạn, tài nguyên của bất kỳ vũ trụ nào rồi cũng sẽ cạn kiệt vào một ngày nào đó, một khi tài nguyên của vũ trụ cạn kiệt hoặc tài nguyên vũ trụ được phân bổ không đồng đều thì vũ trụ này sẽ xảy ra hỗn loạn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK