Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Làm tông chủ?

Vừa dứt lời, một tia sáng màu vàng bao trùm lấy Diệp Quân, trong nháy mắt, khí tức cường đại trên người Diệp Quân bị trấn áp!

Cảm nhận được những điều này, Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Tu hành không phải là việc trong thời gian ngắn, không phải càng nhanh càng tốt, phải nhìn ra cả tương lai.

Lợi ích nhất thời đổi lại hiểm họa vào một ngày nào đó, như vậy thì rất không có lợi!

Lúc này, người phụ nữ tiên tổ nhà họ Trương lại xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vội vàng đứng dậy hành lễ: “Đa tạ tiền bối!”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Vậy mà ngươi lại áp chế cảnh giới của bản thân!”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”

Người phụ nữ híp hai mắt lại: “Trong cơ thể ngươi có một sự tồn tại thần bí rất mạnh!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tháp gia của ta!”

Người phụ nữ nhíu mày: “Tháp gia?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng!”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ta có thể gặp không?”

Diệp Quân đột nhiên hơi do dự.

Gặp Tháp gia?

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Tuỳ ngươi!”

Nó thì không sao!

Sau ba nghìn vạn năm, cũng chỉ có một số ông lớn là có thể quen biết nó!

Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn.

Lúc nhìn thấy Tiểu Tháp, đồng tử của người phụ nữ đột nhiên co lại, lùi ra sau mười mấy bước, bà ấy nhìn Tiểu Tháp trước mắt giống như nhìn thấy ma quỷ, cả gương mặt ngập tràn vẻ kinh hoảng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, Diệp Quân cứ thế ngẩn ra!

Tháp gia xấu như vậy sao?

Doạ người ta sợ tới mức này!

Nghĩ kỹ thì không đúng lắm, tiền bối này quen biết Tháp gia!

Tiểu Tháp cũng hơi hoài nghi, hỏi: “Cô biết ta à?”

Người phụ nữ đột nhiên cúi người hành lễ rất sâu, run giọng nói: “Tiền bối năm đó từng đi theo…”

Tiểu Tháp ngắt lời người phụ nữ: “Tại sao cô lại biết ta?”

Nó cũng hơi kinh ngạc, người phụ nữ này lại còn biết cả nó, phải biết rằng sau trận chiến năm đó, thật sự có rất ít người có thể quen biết với Tháp gia.

Thấy Tiểu Tháp thừa nhận, người phụ nữ lại cúi người hành lễ: “Tháp gia, tiên tổ của ta tên là Trương Văn Tú!”

Trương Văn Tú!

Khoảnh khắc này Tiểu Tháp lại là người ngơ ngác!

Trời đất!

Vậy mà lại là hậu nhân của chủ mẫu kia!

Tiểu Tháp cũng hơi kinh ngạc, trong số những chủ mẫu, nó tiếp xúc nhiều nhất thật ra là An Lan Tú và Tần Quan, những chủ mẫu khác nó tiếp xúc tương đối ít!

Nó không ngờ phúc địa Linh Hư này lại là hậu nhân của chủ mẫu đó!

Người phụ nữ đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, giống như nghĩ tới điều gì, cả người bà ấy run lên!

Chả trách!

Chả trách cậu thanh niên này lại tài giỏi như vậy, hoá ra là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Mẹ nó!

Đây mới là người mang thiên mệnh thật sự!

Người phụ nữ kích động tới độ không thể tin nổi!

Đương nhiên, sau khi kích động qua đi là phấn khích, vô cùng phấn khích!

Nhà họ Trương của mình lại kết được mối thiện duyên lớn như vậy với vị này!

Đây là ông trời phù hộ cho phúc địa Linh Hư!

Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Quân, đang định hành lễ, lúc này Tiểu Tháp đột nhiên dùng huyền khí truyền âm: “Hắn vẫn chưa biết thân phận của hắn đâu!”

Nghe vậy, người phụ nữ đột nhiên ngẩn ra!

Chưa biết thân phận ư?

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, sắc mặt trở nên kỳ quái, bà ấy dùng huyền khí truyền âm cho Tiểu Tháp: “Tháp gia, thiếu chủ… được nuôi dưỡng ở bên ngoài à?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng!”

Nuôi dưỡng ở bên ngoài!

Người phụ nữ trầm mặc.

Nhà họ Dương mấy người chơi đùa đúng là biến thái, ai ai cũng đều nuôi dưỡng ở bên ngoài, rõ ràng không hợp với lý thường!

Tiểu Tháp tiếp tục dùng huyền khí truyền âm: “Không ngờ cô là hậu nhân của Trương chủ mẫu, nói như vậy thì phúc địa Linh Hư này cũng coi như họ hàng với tên này rồi!”

Họ hàng!

Nghe vậy, người phụ nữ lập tức vui mừng, run giọng nói: “Tháp gia, gia tộc họ Dương chịu nhận bọn ta sao?”

Tiểu Tháp khẽ nói: “Đương nhiên! Mặc dù nhà họ Trương không phải mẫu tộc chính thống của tên này, nhưng dù thế nào thì cũng coi như họ hàng mà!”

Người phụ nữ đột nhiên phấn khích không thôi.

Mặc dù nhà họ Trương là hậu nhân của Trương Văn Tú, nhưng đã quá lâu rồi! Quan hệ huyết thống thật sự đã quá mờ nhạt!

Bà ấy không ngờ sau nhiều năm như vậy, nhà họ Trương lại có thể gặp được con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, hơn nữa còn có mối quan hệ tốt với hắn.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Không cần phải nói thân phận của hắn cho hắn biết, thân phận của hắn tạm thời không thể tiết lộ!”

Người phụ nữ gật đầu: “Hiểu rồi!”

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Mấy người đang nói thầm cho nhau nghe đấy à?”

Người phụ nữ và Tiểu Tháp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nơi này không có người ngoài, hai người không cần phải nói thầm, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!”

Người phụ nữ: “…”

Tiểu Tháp cạn lời.

Đúng lúc này, Trương Vân Thiên và Đại trưởng lão xuất hiện ở cách đó không xa, hai người họ cung kính hành lễ với người phụ nữ: “Tham kiến tiên tổ!”

Người phụ nữ khẽ gật đầu, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Có việc gì?”

Trương Vân Thiên do dự, sau đó nói: “Là thế này, vừa nhận được thông báo, Tiên Bảo Các đã hạ lệnh truy nã cấp mười hai đối với Diệp công tử! Hơn nữa Tiên Bảo Các còn tới cảnh cáo phúc địa Linh Hư, nếu như chúng ta tiếp tục cho Diệp công tử ở lại thì sẽ cho phúc địa Linh Hư vào danh sách đen, ngoài ra còn đối địch với phúc địa Linh Hư chúng ta…”

Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân, cười khổ nói: “Diệp công tử, phúc địa Linh Hư bọn ta thật sự không chống đỡ nổi!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, giờ ta sẽ rời khỏi phúc địa Linh Hư, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho phúc địa Linh Hư!”

Nói xong, hắn rời đi luôn!

Đúng lúc này, người phụ nữ đó đột nhiên túm lấy Trương Vân Thiên, nổi giận đùng đùng: “Gì mà không chống đỡ nổi? Hả? Ngươi nói cái gì? Ngươi đừng làm tông chủ nữa!”

Nói xong, bà ấy chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi làm đi! Ngươi có thể đấy!”

Diệp Quân: “…”

Trương Vân Thiên: “???”
Chương 302: Không thèm tiếp lời

Tất cả đều sững sờ!

Cái quái gì vậy?

Trương Vân Thiên nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khó tin, ông ấy run giọng nói: “Tiên tổ, Diệp công tử rất yêu nghiệt, nhưng… cậu ấy không phải người nhà họ Trương chúng ta! Bà…”

Ông ấy rất muốn nói có phải bà nằm trong quan tài lâu quá nên đầu óc lú lẫn rồi không?

Đương nhiên ông ấy không dám nói như vậy.

Không chỉ Trương Vân Thiên mà Diệp Quân cũng thấy hơi mơ hồ.

Làm gì vậy?

Bảo hắn làm tông chủ của phúc địa Linh Hư sao?

Cái này… hình như không ổn lắm!

Nhưng nếu bọn họ kiên quyết làm vậy thì có vẻ như hắn không thể từ chối.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bất giác nở nụ cười ngây ngốc.

Nghe Trương Vân Thiên nói vậy, người phụ nữ nhíu mày, để Diệp Quân làm tông chủ?

Nếu Diệp Quân đồng ý, bà ấy đương nhiên sẽ đồng ý.

Theo bà ấy thấy, người ta là thiếu chủ của hai thế lực siêu nhiên giữa trời đất, sao có thể để mắt tới phúc địa Linh Hư nhỏ bé chứ?

Nghĩ đến đây, người phụ nữ thầm thở dài, sau đó nhìn Trương Vân Thiên, dùng huyền khí truyền âm: “Chàng trai trẻ này có tương lai rộng mở, phúc địa Linh Hư ta phải giúp đỡ cậu ấy, hiểu chưa?”

Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Tiên tổ, ta biết, nhưng Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên…”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không cần lo lắng về điều đó. Hãy nhớ kĩ lời ta nói, phải giúp đỡ cậu ấy. Nếu Tiên Bảo Các muốn trấn áp chúng ta thì cứ để bọn họ trấn áp, bọn họ muốn thế nào cũng được, phúc địa Linh Hư ta sẽ cùng sinh cùng tử cùng chàng trai trẻ này, hiểu chưa?”

Cùng sinh cùng tử!

Trương Vân Thiên nhìn người phụ nữ với vẻ khó tin, ông ấy không ngờ tiên tổ lại chơi lớn đến vậy.

Cược cả tương lai của phúc địa Linh Hư!

Điều này không bình thường!

Trương Vân Thiên nhìn Diệp Quân, ông ấy biết chắc chắn tiên tổ đã biết điều gì đó.

Nghĩ vậy, ông ấy không hỏi thêm nữa, nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, lời ta vừa nói không có ý gì khác, ngươi yên tâm, ngươi là bạn của phúc địa Linh Hư. Mặc dù thực lực của phúc địa Linh Hư không lớn mạnh, nhưng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bè, ngươi yên tâm, nếu Tiên Bảo Các muốn trừng phạt thì cứ để bọn họ trừng phạt, phúc địa Linh Hư ta nguyện sống chết cùng Diệp công tử!”

Nghe vậy, người phụ nữ nhìn Trương Vân Thiên với ánh mắt tán dương.

Gia chủ đời này cũng ổn!

Có thể làm việc lớn!

Diệp Quân hơi do dự nói: “Tiền bối, ta nghĩ ta không nên làm liên lụy đến các vị thì hơn, ta…”

Trương Vân Thiên cắt ngang lời Diệp Quân: “Diệp công tử, không liên lụy gì cả, chỉ cần ngươi không chê tông môn nhỏ như phúc địa Linh Hư ta thì phúc địa Linh Hư sẵn sàng tiến lui cùng ngươi!”

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Ân tình của tiền bối và phúc địa Linh Hư, ta sẽ khắc ghi trong lòng”.

Khắc ghi trong lòng!

Nghe Diệp Quân nói vậy, Trương Vân Thiên liếc nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, khi nhìn thấy nụ cười của bà ấy, tảng đá trong lòng Trương Vân Thiên cũng được đặt xuống.

Thân phận của chàng trai trẻ này không hề đơn giản.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta muốn ra ngoài một chuyến!”

Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Bây giờ Tiên Bảo Các đang truy tìm ngươi, ngươi ra ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm!”

Truy tìm!

Diệp Quân mỉm cười: Không sao, bọn họ truy tìm ta, vừa hay ta có thể…”

Nói đến đây, hắn ngừng lại.

Lúc này, Trương Vân Thiên lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Diệp Quân: “Ngươi cầm thứ này đi!”

Diệp Quân nhìn lệnh bài, ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, đây là gì?”

Trương Vân Thiên cười nói: “Linh Hư Lệnh, đây là lệnh bài cao nhất trong phúc địa Linh Hư! Bên trong có trận pháp dịch chuyển, nếu ngươi gặp nguy hiểm, hãy dùng lệnh bài này, ta sẽ lập tức dẫn cường giả đến!”

Diệp Quân hơi do dự, Trương Vân Thiên lại nói tiếp: “Đừng từ chối, đây chỉ là đề phòng mà thôi! Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng lại chỉ có một mình, nếu người khác dẫn theo nhiều người đến đánh ngươi thì ngươi sẽ gặp bất lợi!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi thu nhận lệnh bài, nghiêm túc nói: “Đa tạ tiền bối rất nhiều!”

Trương Vân Thiên mỉm cười: “Không có gì!”

Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa mà ngự kiếm biến mất bên chân trời vô tận.

Trương Vân Thiên quay đầu lại nhìn người phụ nữ, ông ta cúi đầu hỏi: “Tiên tổ, Diệp công tử này là ai?”

Người phụ nữ nhìn phía chân trời, bình tĩnh nói: “Không thể nói cho ngươi được!”

Trương Vân Thiên cười khổ.

Người phụ nữ nói tiếp: “Nhớ kĩ, phúc địa Linh Hư sống chết cùng cậu ấy, cho dù thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các cùng nhắm vào cậu ấy, phúc địa Linh Hư chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ cậu ấy!”

Trương Vân Thiên nghiêm túc nói: “Tiên tổ, có thể tiết lộ chút không?”

Người phụ nữ nhẹ giọng nói: “Sau này ngươi sẽ cảm tạ ta!”

Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Tiên tổ, Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên, còn cả người mang thiên mệnh…”

Ông ấy nghĩ mình phải nhắc lại kẻ thù của Diệp Quân.

Người phụ nữ cười nhạo: “Đến lúc đó tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống!”

Nói xong, bà ấy quay người rời đi.

Trương Vân Thiên sững sờ tại chỗ.



Trong đám mây, Diệp Quân ngự kiếm đi dạo, kiếm đi qua chỗ nào, mây xé ra từng lớp, cảnh tượng không gì sánh bằng.

Diệp Quân nói: “Tháp gia, vị tiên tổ đó của nhà họ Trương quen biết ngươi đúng không?”

Tiểu Tháp không nói gì, thằng nhóc nhà ngươi rất tinh tường nên ta không thèm tiếp lời ngươi.

Diệp Quân nói: “Kẻ thù của ta là thư viện Quan Huyên, Tiên Bảo Các và cả người mang thiên mệnh! Nếu là bình thường, phúc địa Linh Hư nên để ta đi, để tránh trở thành mục tiêu của thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các. Nhưng vị tiền bối đó lại bảo tiền bối Vân Thiên nhất định phải giúp đỡ ta”.

Hắn ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Tháp gia, lẽ nào thân phận phía sau của ta còn mạnh hơn cả thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các?”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, ngươi không muốn nói gì à?”
Chương 303: Bàn đạp

Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao?”

Tiểu Tháp đáp: “Có thể người ta là người tốt, coi ngươi như bạn bè, đơn giản là không muốn bỏ rơi bạn bè cũng nên”.

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Tháp gia, ngươi đừng dè chừng như vậy được không? Ngươi khiêu khích hay nói kháy chút cũng được!”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiểu Tháp đã nói: “Ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì? Việc quan trọng của ngươi bây giờ là tu luyện cho tốt, thực lực mạnh mới là kẻ mạnh, nếu không, cho dù người nhà ngươi có thực lực thì cũng vô dụng, ngươi hiểu không?”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Dựa núi núi sập, dựa người người chạy, rèn sắt thì sức khỏe phải mạnh, ngươi thấy ta nói có lý không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có lý!”

Tiểu Tháp cười nói: “Là như vậy đấy. Trước đây ngươi từng nói thực lực của một số người là dựa vào thế lực của người đứng sau họ, cũng có người chỉ dựa vào thực lực chính mình. Điều ngươi hy vọng là dựa vào thực lực chính mình đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Vì vậy ngươi cần nỗ lực tu luyện, không cần quan tâm đến những thứ khác, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tháp gia, nếu ta đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, sau đó đưa ngươi ra, thì liệu thư viện Quan Huyên có nể mặt ta chút không?”

Tiểu Tháp: “…”

Giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi đừng lừa hắn nữa, tốt nhất là ngươi ngậm miệng lại đi! Nếu không hắn sắp đoán ra được thân phận của mình rồi đấy”.

Tiểu Tháp khẽ thở dài, tên khốn này đúng là có độc.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia…”

Tiểu Tháp đáp: “Ta đói rồi, ta muốn đi ngủ! Khò…”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân gọi lại mấy lần nhưng Tháp gia đều không đáp.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Tháp gia, ta cũng không nghĩ tới cái khác, ta chỉ nghĩ nếu nhận tổ quy tông, mỗi tháng ta sẽ nhận được bao nhiêu bổng lộc?”

Tiểu Tháp: “…”

Thấy Tháp gia không nói gì, Diệp Quân bất lực không hỏi nữa, tăng tốc biến mất ở cuối trời.

Đích đến lần này của hắn là động thiên Tuế Nguyệt!

Thần thuật sư!

Trước đây hắn còn kiêng sợ thần thuật sư, thực lực của đám người dùng ma pháp này thật thần bí.

Lần này, hắn tới động thiên Tuế Nguyệt với hy vọng có cơ hội cọ sát với thần thuật sư mạnh mẽ.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân chợt dừng lại, trước mặt hắn không xa có một ông lão áo xám, ông lão đứng trong đám mây, tay cầm một cây gậy đen, nhìn chằm chằm Diệp Quân, có vẻ như đã đợi ở đây từ lâu”.

Diệp Quân nhìn ông lão áo xám, nhưng không nói gì.

Lúc này, không gian quanh hắn khẽ rung chuyển, ngay sau đó, hơn mười luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột xuất hiện.

Vẻ mặt Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh.

Ông lão áo xám nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ta đợi ngươi ở đây lâu lắm rồi!”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”

Ông lão áo xám nói: “Nghe nói đầu của Diệp công tử có giá năm trăm vạn kim tinh, nên bọn ta muốn đến mượn đầu Diệp công tử…”

Xoẹt!

Ánh kiếm bỗng lóe lên.

Ông lão áo xám còn chưa kịp phản ứng, mười mấy cái đầu đã bay lên trời.

Ông lão áo xám sững sờ.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, mười mấy chiếc nhẫn không gian bay vào tay hắn, nhìn thoáng qua, bên trong có hơn một nghìn vạn kim tinh.

Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng được.

Bây giờ hắn đã có khoảng một trăm năm mươi nghìn vạn kim tinh.

Sau khi thu nhẫn không gian, Diệp Quân nhìn ông lão áo xám: “Trước khi tới giết ta, các ngươi đã từng điều tra ta chưa?”

Ông lão áo xám run giọng nói: “Tiên Bảo Các nói ngươi chỉ mới đạt tới cảnh giới Diệt Không!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Người tới giết ta nhiều không?”

Ông lão ám xám gật đầu: “Vô số lính đánh thuê của Công Hội Lính Đánh Thuê đang tìm ngươi!”

Diệp Quân trầm mặc.

Tiên Bảo Các truy nã hắn chắc là có hai mục đích, thứ nhất là để có người đến giữ chân hắn, khiến hắn không thể đi tìm người mang thiên mệnh vào lúc này.

Thứ hai có lẽ là để đánh giá xem thực lực thật sự của hắn!

Nếu không phải như vậy, nếu Tiên Bảo Các thật sự muốn giết hắn thì chỉ cần phái cường giả đỉnh cao của Tiên Bảo Các đến, hắn hiện giờ chắc chắn không thể chống đỡ lại.

Ví dụ như cường giả mạnh như An Vũ Quân.

Nếu gặp phải cường giả mạnh như vậy, thì dù hắn có kiếm Hành Đạo, cũng không thể thắng nổi.

Trong Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên chắc chắn có cường giả như vậy, không chỉ thế, mà còn có người mạnh hơn An Vũ Quân.

Nói một cách đơn giản, hiện giờ những thế lực bên người mang thiên mệnh sẽ không giết hắn, bọn họ hy vọng người mang thiên mệnh sẽ quang minh chính đại giết hắn, để nâng cao uy danh của người mang thiên mệnh.

Muốn hắn trở thành bàn đạp của người mang thiên mệnh.

Diệp Quân cười nhạt.

Ông lão áo xám run rẩy nói: “Diệp công tử, ngươi thiếu tiền sao?”

Diệp Quân nhìn ông lão áo xám: “Sao thế?”

Ông lão áo xám do dự rồi nói: “Ta có một huynh đệ tốt, hắn rất nhiều tiền, có ít nhất mấy nghìn vạn kim tinh, ta sẽ lừa hắn tới cho ngươi giết…”

Huynh đệ tốt: “…”
Chương 304: Khóc

Nghe ông lão áo xám nói thế, Diệp Quân không nói gì thêm, vung tay lên, kiếm quang bắn ra.

Vèo!

Đầu của ông lão áo xám văng ra xa, máu bắn tung tóe đến vài trượng.

Diệp Quân thu chiếc nhẫn của ông lão áo xám, trong nhẫn có một nghìn vạn kim tinh.

Không nhiều lắm nhưng vẫn vừa đủ.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao lại không Chấp pháp câu cá? Ta nghĩ những lời ông ta nói khá khả thi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta nghĩ kỹ lại thì dụ dỗ người khác phạm tội không tốt lắm, nếu chúng muốn đến giết ta, ta nhất định sẽ không nương tay. Nhưng ta chủ động dụ dỗ chúng giết ta... thì tính chất lại khác”.

Dứt lời, hắn ngự kiếm bay lên, biến mất vào chân trời vô tận.

Tiểu Tháp im lặng không nói.

Động thiên Tuế Nguyệt.

Động thiên Tuế Nguyệt nằm ở Tuế Nguyệt Giới, là một giới độc lập riêng biệt, những thế lực lớn như động thiên Tuế Nguyệt đều có thế giới của mình.

Khi Diệp Quân đến lối ra vào của Tuế Nguyệt Giới, một ông lão xuất hiện trước mặt hắn, ông lão nhìn Diệp Quân ngờ vực: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân chắp tay lại: “Ta là Diệp Quân, đến để chào hỏi Kiều Tinh Dao cô nương”.

“Diệp Quân!”

Ông lão ngạc nhiên: “Ngươi là Diệp Quân mà Tiên Bảo Các đang ra lệnh truy nã sao?”

Dĩ nhiên ông ta biết Diệp Quân, bây giờ cả vũ trụ có ai mà không biết Diệp Quân chứ?

Không chỉ thích giết người mà còn giỏi chạy trốn.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Ông lão nhìn Diệp Quân, lặng thinh không nói.

Diệp Quân nhìn ông lão, cười nói: “Ta có hẹn với Kiều Tinh Dao cô nương, tiền bối có thể đi thông báo một tiếng được không? Nếu cô ấy không muốn gặp ta thì ta sẽ đi ngay, không quấy rầy nữa”.

Ông lão ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Diệp công tử đợi một lát”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Mặc dù Diệp Quân bị Tiên Bảo Các truy nã nhưng ông ta cũng không có ý xem Diệp Quân là kẻ địch, mặc dù thân phận của người trước mặt này không bằng người mang thiên mệnh nhưng cũng là một cường giả Chuẩn Đại Kiếm Đế.

Yêu nghiệt tuyệt thế như vậy không phải là người mà một tên gác cổng như ông ta có thể đắc tội, cũng không nên đắc tội.

Không lâu sau, một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ không gian cách chỗ Diệp Quân không xa.

Người bước ra chính là Kiều Tinh Dao.

Hôm nay Kiều Tinh Dao mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, mái tóc cô ta rất dài, xõa qua vai và chạm đến hông, đôi mắt cô ta rất to, cực kỳ long lanh. Trên khuôn mặt luôn nở nụ cười, mặc dù cô ta là thần thuật sư nhưng trên người cô ta lại không hề có khí thế rợn người nào.

Kiều Tinh Dao bước đến trước mặt Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử”.

Diệp Quân cười nói: “Kiều cô nương, chuyến này đến tìm cô sẽ không gây phiền phức cho cô chứ?”

Kiều Tinh Dao liếc nhìn Diệp Quân: “Đương nhiên là không rồi, đi thôi, chúng ta vào Tuế Nguyệt Giới”.

Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân đi vào Tuế Nguyệt Giới.

Vừa bước vào Tuế Nguyệt Giới, Diệp Quân nhìn thấy từng dãy núi, mà phía xa đó lại có một ngọn núi treo lơ lửng trong mây, trên đỉnh núi đó có gần cả vạn thác nước cao hàng trăm trượng đổ xuống, vô cùng ngoạn mục.

Trong các dãy núi xung quanh, thi thoảng có cả đàn tiên hạc bay ngang qua.

Kiều Tinh Dao dẫn Diệp Quân đến dưới chân núi treo lơ lửng đó, hai người chậm rãi đi dọc theo một hồ nước.

Kiều Tinh Dao bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp công tử, ngươi đặc biệt đến thăm ta sao?”

“Ờ thì...!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

“Phụt”.

Kiều Tinh Dao mím môi cười: “Ta đùa ngươi thôi”.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Kiều cô nương, ta đến đây là muốn luyện tập mài giũa với cô”.

Kiều Tinh Dao chớp mắt: “Mài giũa?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Kiều Tinh Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Sao lại có suy nghĩ này?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thần thuật sư rất mạnh, ta muốn khiêu chiến?”

Kiều Tinh Dao suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, đi theo ta”.

Cô ta kiểng nhẹ chân lên, cả người bay vút về phía chân trời.

Diệp Quân ngự kiếm bay lên đi theo cô ta.

Không lâu sau, Kiều Tinh Dao dẫn Diệp Quân đến đỉnh núi, cô ta dẫn hắn đến một quảng trường tỉ võ.

Diệp Quân thấy chính giữa quảng trường tỉ võ cách đó không xa có một bức tượng người phụ nữ, bức tượng được điêu khắc như thật, vô cùng xinh đẹp, tay người phụ nữ cầm một cuốn sách cổ.

Kiều Tinh Dao cười nói: “Đây là tiên tổ Nam Ly Mộng của động thiên Tuế Nguyệt bọn ta, bà ấy rất lợi hại”.

Nam Ly Mộng!

Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi biết không?”, Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Chưa từng nghĩ đến”.

Diệp Quân hỏi: “Chưa từng nghĩ đến gì cơ?”

Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này Kiều Tinh Dao bỗng nói: “Diệp công tử, bắt đầu thôi”.

Tay cô ta cầm một cây pháp trượng.

Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao, ngay sau đó hắn bỗng biến mất, thoáng chốc một thanh kiếm đã đánh đến trước mặt Kiều Tinh Dao.

Kiều Tinh Dao bỗng biến mất không thấy tăm hơi.

Vèo!

Thanh kiếm này đâm vào không khí, không gian nứt ra.

Diệp Quân xoay người lại nhìn, Kiều Tinh Dao đã xuất hiện cách đó khoảng vài chục trượng.

Kiều Tinh Dao mỉm cười: “Diệp công tử, cẩn thận!”

Cô ta vừa dứt lời, không gian xung quanh Diệp Quân nứt toác, ngay sau đó mấy mươi bàn tay đầy máu kỳ dị thò ra.

Lúc này Diệp Quân lại biến mất.

Xoẹt!

Ở đằng xa, không gian trước mặt Kiều Tinh Dao bỗng nứt ra, lúc này Kiều Tinh Dao lại biến mất khỏi đó. Khi cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách chỗ đó mấy mươi trượng về phía bên phải, nhưng cô ta vừa dừng lại thì sắc mặt thay đổi, vì có một thanh kiếm đã đợi ở ngay vị trí này, tức là cô ta chủ động đụng phải nó.

Thanh kiếm đó bay đến giữa trán Kiều Tinh Dao.

Kiều Tinh Dao khó tin nói: “Ngươi…”

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Ta đoán”.

Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân: “Ngươi đoán chuẩn xác thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tốc độ của ta nhanh hơn cô, ngay khi cô đang di chuyển thì ta đã có thể đoán được đại khái vị trí cô muốn đáp xuống”.

Kiều Tinh Dao trầm giọng nói: “Lại lần nữa”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, xòe bàn tay ra, phi kiếm bay về lại trong tay hắn.

Kiều Tinh Dao bỗng thầm niệm câu chú.

Ầm!

Bỗng nhiên không gian trong phạm vi trăm trượng nứt ra, sau đó vô số khí tức đáng sợ cuồn cuộn quét tới, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm bỗng bay đến giữa trán Kiều Tinh Dao.

Khuôn mặt Kiều Tinh Dao cứng đờ.

Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao: “Thi pháp quá chậm, ta không đợi kịp”.

Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân, đôi mắt ngân ngấn nước.

Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu.

Sao cô còn khóc nữa thế?
Chương 305: Mời tiên tổ

Kiều Tinh Dao cảm thấy hơi ấm ức: “Ngươi bắt nạt người ta! Ngươi không thể đợi ta thi triển pháp rồi hẵng xuất kiếm sao?”

Diệp Quân lặng thinh không nói.

Hắn bỗng cảm thấy hắn đến đây tập luyện mài giũa là một sai lầm.

Ta đến đây là để nâng cao sức mạnh chứ không phải đến trêu chọc người khác.

Mặc dù cô rất xinh đẹp… nhưng bây giờ hắn chỉ muốn mình trở nên mạnh hơn thôi.

Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng từ bên cạnh đi tới, nhìn vẻ ngoài của người phụ nữ ước chừng mới ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn như một quả đào chín mọng, kiều diễm quyến rũ, cả người toát ra một phong thái kỳ dị.

Người phụ nữ bước đến trước mặt Kiều Tinh Dao cười nói: “Đây là thua không dám nhận à?”

Kiều Tinh Dao hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ta chưa từng bị bắt nạt như vậy”.

Người phụ nữ khẽ cười, quay sang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ta đánh với ngươi được chứ?”

Diệp Quân do dự rồi gật đầu: “Được”.

Người phụ nữ cong môi: “Ta ra tay đây”.

Diệp Quân gật đầu, ngay sau đó sắc mặt hắn thay đổi, vừa muốn xuất kiếm thì hắn cảm nhận được một sợi dây leo quấn chặt lấy người mình, sau đó một tia sáng u tối xoẹt qua.

Diệp Quân híp mắt lại, ngẫm nghĩ, một thanh khí kiếm đột nhiên bay ra, thế nhưng khí kiếm đó lại bị ánh sáng u tối đánh nát, lúc này Diệp Quân đã sử dụng một thanh phi kiếm khác chém đứt dây leo quấn lấy người mình. Cùng lúc đó một nhát kiếm của hắn chém đến trước mặt người phụ nữ, tốc độ quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã đến, nhưng khi kiếm chỉ còn cách trán của người phụ nữ nửa tấc, hai ngón tay người phụ nữ đã kẹp chặt lấy thanh kiếm.

Đồng tử Diệp Quân co lại, vừa định lùi lại về sau, hai ngón tay của người phụ nữ bỗng hơi dùng sức.

Ầm!

Diệp Quân lập tức lùi về sau mấy trăm trượng.

Ngay khi hắn vừa dừng lại, rất nhiều dây leo bỗng trồi lên từ dưới mặt đất ngay dưới chân hắn, thoáng chốc hắn đã bị đám dây leo này quấn chặt, không thể động đậy.

Người phụ nữ bước đến trước mặt Diệp Quân, rồi cười nói: “Ngươi thua…”

Nhưng ngay lúc này tay phải Diệp Quân bỗng phát ra sức mạnh đáng sợ, sau đó người phụ nữ biến sắc. Lúc này, tay phải Diệp Quân chộp lấy tay phải người phụ nữ, ngay sau đó hắn tiện thể lao về phía trước, tay phải rung dữ dội.

Ầm!

Thoáng chốc sức mạnh đáng sợ lập tức đánh văng người phụ nữ ra xa.

Liệt Thế Thốn Kình!

Xào kình thấm ướt, kẽ hở động trời, thần quyền diệt thế, cận chiến vô địch.

Người phụ nữ văng ra xa cả trăm trượng, bà ấy vừa dừng lại, một thanh kiếm khác bỗng bổ tới, nhưng ngay sau đó Diệp Quân biến sắc, hắn xoay phắt người lại, vừa định ra tay thì lúc này cả thời không đều biến thành một cái lồng nhốt hắn.

Thời không!

Không phải không gian!

Khác biệt quá lớn!

Diệp Quân định xuất kiếm nhưng lại kinh hoàng phát hiện, kiếm của hắn hoàn toàn không thể lay chuyển được thời không này.

Người phụ nữ đứng cách đó khá xa nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay phải của người phụ nữ đã bị xé nát.

Thế mà có thể làm mình bị thương.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá chấn động, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Diệp công tử, mọi người đều nghĩ ngươi là Kiếm Đế, không ngờ ngươi không chỉ là một Kiếm Đế, mà còn là một Võ Thần”.

Võ Thần!

Nghe người phụ nữ nói thế, Kiều Tinh Dao ở một bên trợn to mắt, mặt hiện lên vẻ không dám tin.

Lúc này người phụ nữ cũng cảm thấy chấn động.

Vừa là Kiếm Đế!

Vừa là Võ Thần!

Rốt cuộc ai mới là người mang thiên mệnh đây?

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, vẻ mặt chán nản: “Ta thua rồi”.

Người phụ nữ tức giận nói: “Ngươi cảm thấy không phục ư? Ngươi có biết ta cao hơn ngươi bao nhiêu cảnh giới không?”

Kiều Tinh Dao vội nói: “Diệp công tử, vị này là Nam Ly Âm – động chủ của động thiên Tuế Nguyệt”.

Động chủ!

Diệp Quân sửng sốt.

Hắn không ngờ người đánh nhau với hắn lại là động chủ động thiên Tuế Nguyệt.

Thảo nào lại mạnh như vậy.

Hơn nữa người phụ nữ này vẫn chưa dùng hết thực lực của mình, dù sử dụng kiếm Hành Đạo cũng chưa chắc đã đánh thắng đối phương.

Cách biệt quá lớn.

Nam Ly Âm nhìn Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trong các thiên tài ta từng gặp, ngươi có thể xếp vào năm vị trí đầu”.

Diệp Quân không nói gì.

Nam Ly Âm nhíu mày: “Ngươi không tò mò những người khác sao?”

Diệp Quân lắc đầu, chắp tay nói: “Tiền bối, ta có thể tập luyện với bà ở đây mỗi ngày không?”

Nam Ly Âm không nói gì.

Luyện tập với tên này?

Nếu không có người mang thiên mệnh, Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên thì tất nhiên bà ấy rất vui vẻ.

Dù sao đây cũng là một yêu nghiệt tuyệt thế.

Nhưng bây giờ Diệp Quân và người mang thiên mệnh là kẻ thù sinh tử, thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các đã tỏ thái độ ủng hộ người mang thiên mệnh, nhất là Tiên Bảo Các công khai bày tỏ thái độ ủng hộ người mang thiên mệnh.

Nếu bây giờ động thiên Tuế Nguyệt ủng hộ Diệp Quân tức là đang công khai đứng về phía đối lập với Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên.

Nam Ly Âm nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp.

Xét về góc độ cá nhân, bà ấy rất tán thưởng thanh niên trước mặt này.

Nhưng xét về góc độ của tộc trưởng, bà ấy phải suy xét chu toàn, dù sao động thiên Tuế Nguyệt cũng có đến mấy chục vạn người.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, quấy rầy rồi”.

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.

Hắn nghĩ những lời mình vừa nói hơi hấp tấp, không suy xét cho người ta, tình hình hiện giờ của mình quả thật không nên làm liên lụy đến người khác.

“Khoan đã”.

Lúc này Nam Ly Âm bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn Nam Ly Âm, bà ấy bình tĩnh nói: “Đợi mười lăm phút”.

Nói xong, bà ấy xoay người nhìn bức tượng của Nam Ly Mộng: “Cho mời tiên tổ”.

Rầm!

Bức tượng đó bỗng từ từ nứt ra.

Kiều Tinh Dao nhìn Nam Ly Âm, run giọng nói: “Động chủ, bà…”

Cô ta không ngờ động chủ lại cho mời tiên tổ, phải biết là chỉ có khi liên quan đến sự sinh tồn của động thiên Tuế Nguyệt mới có thể làm chuyện này.

Nam Ly Âm không nói gì.

Bà ấy không thể nhìn thấu Diệp Quân, không dám quyết định nhưng bà ấy lại nghĩ đây có lẽ là một cơ hội của động thiên Tuế Nguyệt.

Đã thế thì để tiên tổ đến xem thử thanh niên này.

Tiên tổ nói ủng hộ thì đứng về phía hắn vậy.

Tiên tổ nói không thì chỉ đành từ bỏ.

Mặc dù lãng phí một cơ hội gọi tiên tổ nhưng bà ấy nghĩ là đáng, thanh niên này có thể làm nên việc lớn.

Liệu tiên tổ có xem trọng thanh niên này không?

Đánh cược vậy!

Cược thua cùng lắm bị mắng một trận, nghiêm trọng hơn một chút thì bị cách chức tộc trưởng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK