Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Bất ngờ

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Nghe cái tên này, Dạ Nam Tình cau mày.

Thấy vậy, Diệp Quân nói: "Cô có ân oán gì với chủ nhân bút Đại Đạo à?"

Dạ Nam Tình liếc nhìn anh, nhưng không đáp.

Diệp Quân nhíu mày, hắn ngẫm nghĩ, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ta liên hôn với đế quốc Vĩnh Dạ, mục đích thật sự không phải là đế quốc Vĩnh Dạ, mà là cô... Ông ta muốn trói ta và cô vào chung một chỗ!"

Dạ Nam Tình cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không nói lời nào.

Thấy Dạ Nam Tình ngầm thừa nhận, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên u ám, mẹ kiếp, tên này biết tính toán quá nhỉ?

Dạ Nam Tình nói: "Ông ta không hề biết trí nhớ của ta đã khôi phục bảy tám mươi phần trăm, nếu không, ông ta cũng không dám làm như vậy, nhưng ông ta cũng đáng chết, nếu ta chưa khôi phục lại trí nhớ thì ngươi...”

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói nữa.

Diệp Quân trầm giọng lên tiếng: "Ông ta muốn lợi dụng việc trí nhớ của cô chưa khôi phục, muốn ta và cô gạo nấu thành cơm, đúng không?"

Dạ Nam Tình gật đầu.

Diệp Quân cười nhạt, chủ nhân bút Đại Đạo này biết chơi đấy.

Dạ Nam Tình nói: "Đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả sẽ không bỏ cuộc đâu, ngươi có dự định gì?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Chiến”.

Dạ Nam Tình khẽ gật đầu, nhưng không nói gì nữa.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Nam Tình cô nương, cô vừa mới nói trí nhớ của cô... Cô là người chuyển thế sống lại sao?"

Dạ Nam Tình gật đầu.

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Vậy kiếp trước cô là gì?"

Vừa nãy, trước khi chết dường như Nhạc Trần đã nhận ra thân phận của Dạ Nam Tình, lúc đó ông ta cực kỳ sợ hãi, vì vậy cô gái trước mặt hắn chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không trả lời câu hỏi. Diệp Quân thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn lắc đầu cười nói: "Ta thật sự không biết mục đích của ông ta, nếu biết...”

Nói đến đây, hắn không nói thêm câu nào nữa.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi biết thì sẽ thế nào?”

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu biết, tất nhiên sẽ không làm vậy, nhưng dù sao ông ta cũng vì ta mới tính toán như vậy, dù sao cũng là vấn đề của ta”.

Hắn không hề oán trách chủ nhân bút Đại Đạo, dù sao đối phương cũng muốn tìm người giúp đỡ hắn, nhưng những chuyện như này lần sau tuyệt đối không thể xảy ra, nếu hai người muốn hợp tác lâu dài thì vẫn cần phải bớt tính toán hơn.

Dạ Nam Tình nói: "Ta cũng biết một chút về chuyện Vũ Trụ Kiếp. Hành động của ngươi và vị Chân Thần kia chắc chắn là nghịch thiên, bởi vì theo ta biết, một khi Vũ Trụ Kiếp bùng nổ thì không thế lực nào có thể ngăn cản, các người...”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, ta cần chút thời gian”.

Dạ Nam Tình nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Thời gian?"

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu như bây giờ Vũ Trụ Kiếp bùng nổ, toàn bộ sinh linh trên vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt. Đến lúc đó, Ác Đạo và đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ủng hộ cô ta sẽ trở thành sinh linh duy nhất trong vũ trụ này...”

Dạ Nam Tình nói: "Với thực lực của ngươi, nếu không ngăn cản cũng có thể sống sót”.

Cô ta đang khuyên nhủ.

Diệp Quân biết rằng Dạ Nam Tình có ý tốt, hắn cười nói: "Nam Tình cô nương, đương nhiên ta hiểu ý của cô, chỉ là, nếu ta và Chân tỷ không ngăn cản điều đó, tất cả các sinh linh sống trong Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sẽ bị hủy diệt. Nói thật, tuy rằng ta không phải là thánh nhân gì cả, nhưng ta là vua của vũ trụ Quan Huyên, ta có trách nhiệm bảo vệ người của ta”.

Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi từ bỏ, thực lực của ngươi sẽ trở nên mạnh hơn, bởi vì ta có thể cảm nhận được, trên người ngươi có quá nhiều ràng buộc, những ràng buộc này không tốt cho kiếm đạo của ngươi”.

Diệp Quân hỏi: "Tu thần tính sao?"

Dạ Nam Tình gật đầu.

Diệp Quân cười nói: "Tu thần tính quá cô độc, cho nên, ta vẫn thích nhân tính hơn”.

Dạ Nam Tình nói: "Ngươi biết tại sao Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn dồn ngươi vào chỗ chết không?"

Không đợi Diệp Quân trả lời, cô ta lại nói: "Bởi vì tuổi thọ của bọn chúng sắp hết! Trật tự Chân Chân Thần trợ giúp Thiện Đạo nghĩa trấn áp vạn vật sinh linh. Trừ khi vượt qua Đại Đạo, nếu không tuổi thọ của bất kỳ ai cũng sẽ chấm dứt, sau đó trở về tro bụi. Cho nên sở dĩ bọn họ đi đến bước đường này cũng vì thực lực không đủ”.

Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Điều đáng sợ nhất trên đời là gì? Không phải chết, mà là ngươi biết ngày mình sẽ chết. Giống như người bình thường, không biết mình sẽ chết khi nào, một ngày nào đó đột nhiên chết cũng không sao. Nhưng nếu ngươi biết rõ mình khi nào sẽ chết thì thử hỏi trên thế gian có mấy người có thể nhìn thấu được việc sống chết?”

Diệp Quân im lặng.

Dạ Nam Tình tiếp tục nói: "Hơn nữa, bọn chúng cũng không phải thật sự tuyệt vọng, bọn chúng còn có thể nhìn thấy hy vọng. Có điều bây giờ, trật tự Chân Thần lại dập tắt hy vọng của bọn chúng. Ngươi nói xem chúng sẽ thế nào? Chắc chắn bọn chúng chỉ muốn ăn thịt ngươi, gặm xương ngươi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Nam Tình, cô có thể giúp ta không?"

Dạ Nam Tình sững sờ.

Cô ta rất ngạc nhiên!

Rất rất bất ngờ!

Bởi vì theo cô ta thấy, Diệp Quân chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, vì yêu cầu này hơi khó khăn, hơn nữa tính cách của người đàn ông trước mặt thuộc loại không thích làm phiền người khác.

Phải nói rằng, người bình thường đều sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy!

Suy cho cùng, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ có thế!

Tuy nhiên, hắn lại đề cập đến nó.

Dạ Nam Tình vẫn im lặng, những lời đột ngột của Diệp Quân khiến cô ta không biết nên trả lời như thế nào.

Từ chối?

Không biết tại sao nhìn ánh mắt chân thành và chờ mong của người đàn ông trước mặt, những lời từ chối lại hơi khó thốt ra.

...
Chương 952: Ba ngày

Thấy Dạ Nam Tình rơi vào im lặng, Diệp Quân lại hỏi: “Tình huống của ta hiện giờ không tốt lắm, không biết cô có tiện giúp một tay không?"

Sau khi biết đối phương sở hữu sức mạnh kinh khủng nhường nào, hắn chỉ có một thoáng chần chừ trước khi quyết định thuyết phục nàng ấy.

Nếu một người như vậy mà chịu đứng về phe hắn thì chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.

Mấu chốt là hắn sợ nàng ấy bị Quá Khứ Tông lôi kéo đi mất thôi.

Một khi đã muốn mời người ta đi với mình thì liêm sỉ là thứ cần vứt đi đầu tiên.

Giống như kinh doanh ở thế tục vậy, muốn bán được hàng thì phải vứt liêm sỉ, bằng không chỉ còn nước chết đói.

Ai vứt liêm sỉ, người ấy vô địch!

Dạ Nam Tình nghe hắn hỏi thì chỉ ngẩng đầu lên nhìn lại với ánh mắt lạnh nhạt.

Diệp Quân cân nhắc mình nên nói những gì: “Nam Tình cô nương...”

Dạ Nam Tình bỗng buột miệng: “Ta sẽ được lợi gì?"

Diệp Quân thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ kêu lên: “Cô đồng ý giúp ta ư?"

Dạ Nam Tình chỉ lặp lại: “Ta sẽ được lợi gì?"

Diệp Quân chỉ toét miệng cười.

Dạ Nam Tình nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?"

Diệp Quân không trả lời, biết rằng nàng ấy vì trả đũa nên mới hỏi câu ấy.

Dạ Nam Tình thấy vẻ mặt hắn thì lắc đầu. Không biết vì sao mà nàng bị hắn nhìn thấu ý đồ nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, còn nếu hắn thật sự trả ơn, cho rằng nàng ấy giúp hắn để đổi lại lợi ích thì mới là vô nghĩa.

Diệp Quân: “Cô nương biết Quá Khứ Tông không?"

Dạ Nam Tình thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Biết một chút”.

Diệp Quân: “Nó là kiểu tông môn như thế nào?"

Dạ Nam Tình nhìn hắn: “Rất mạnh”.

Rất mạnh?

Diệp Quân: “Ta nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói Tông chủ Quá Khứ Tông từng tàn sát hết một thời đại, có thật hay không?"

Tông chủ Quá Khứ Tông?

Sau một hồi im lặng, Dạ Nam Tình gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân: “Cô có biết cô ta không?"

Dạ Nam Tình gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân ngẩn người.

Dạ Nam Tình: “Còn là người quen nữa”.

Trời đậu!

Diệp Quân trợn mắt đầy khó tin: “Quen biết ư?"

Dạ Nam Tình gật đầu: “Ừ”.

Thế là sắc mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ. Cô gái này từng thừa nhận mình là người chuyển thế, vậy chẳng lẽ...

Cũng không đúng!

Hắn gạt phăng suy nghĩ ấy đi: “Có thể trò chuyện được không?"

Dạ Nam Tình gật đầu: “Được”.

Rồi liếc hắn cười hỏi: “Sao? Muốn nói chuyện với cô ta à?"

Diệp Quân gật đầu.

Bắt giặt phải bắt vua, nếu có thể giải quyết luôn thì...

Tuy nghe có hơi phi thực tế.

Nhưng hắn vẫn muốn thử.

Nào ngờ Dạ Nam Tình lại lắc đầu: “Cô ta sẽ không nói chuyện với ngươi”.

Diệp Quân: “Vì ta yếu?"

Dạ Nam Tình: “Còn một nguyên nhân khác. Cô ta cần một thế giới không có trật tự, trong khi mục đích ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo lại đi ngược lại, tạo thành mâu thuẫn không thể giải quyết”.

Diệp Quân im lặng.

Dạ Nam Tình lại hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì kế tiếp?"

Diệp Quân: “Chống lại Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nâng cao sức mạnh”.

Dạ Nam Tình nói sau một hồi im lặng: “Ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo đã đánh giá thấp sức mạnh của những người đó rồi”.

Diệp Quân nheo mắt: “Vì sao lại nói vậy?"

Dạ Nam Tình toan mở miệng thì như cảm nhận được gì mà nhíu chặt chân mày, ngẩng đầu nhìn vào tinh không.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Dạ Nam Tình nheo mắt: “Đây là...”

Chợt nàng ấy biến sắc, kêu lên với Diệp Quân: “Đi mau!"

Rồi nàng ấy chộp lấy vai hắn, thoắt cái đã biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trong một vùng tinh không khác.

Gần như cùng lúc, hàng trăm luồng khí tức hùng hậu xuất hiện từ sau lưng họ cách đó không xa.

Nơi đó có một trăm cường giả bí ẩn đang đứng. Mỗi người đều mặc chiến giáp đen, đội mũ giáp đen, tay cầm trường thương, tản ra khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ. Sự xuất hiện của họ khiến tinh không sôi trào.

Họ chính là quân đoàn Vĩnh Dạ.

Tất cả đều và Mệnh Vận Đại Đế!

Dạ Quân xuất hiện bên cạnh hai người, nhìn vào lòng tinh không với vẻ nặng nề: “Diệp công tử, chủ nhân bút Đại Đạo đâu?"

Diệp Quân: “Chắc đi xử lý viện binh”.

Dạ Quân: “Bao lâu thì trở lại?"

Diệp Quân: “Ba ngày”.

Ba ngày?!

Dạ Quân nheo mắt.

Vậy là phải cầm cự trong ba ngày lận sao?

Theo ánh nhìn của ông ta, từng luồng khí khủng bố đang ùa về phía họ từ trong lòng tinh không.

Khí tức khiến lòng người sợ hãi.

Có thể thấy những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này không muốn chơi trò câu giờ.

Cầm cự nổi không?

Dạ Quân sinh lòng lo âu.

Diệp Quân cảm nhận được khí tức kia thì sắc mặt đanh lại.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đến thật rồi!

Lần này, có lẽ chính là gia tộc Đệ Nhất mà chủ nhân bút Đại Đạo còn phải kiêng dè kia.

Bỗng thấy thời không Tuế Nguyệt ở nơi xa nứt ra, sau đó là hàng trăm người bất thình lình xuất hiện đối mặt bọn họ.

Sắc mặt Dạ Quân lập tức trở nên xấu xí vô cùng.

Bên kia là mấy trăm cường giả vượt qua Mệnh Vận Đại Đế lận!

Quân đoàn Vĩnh Dạ có mạnh không?

Có chứ.
Chương 953: Giết!

Họ được cấu thành từ các Mệnh Vận Đại Đế, có thể nói là một trong những quân đoàn mạnh nhất vũ trụ lúc này.

Nhưng đứng trước Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, từ khí tức đến khí thế đều bị trấn áp hoàn toàn.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Những người có thể đi ngược lại Tuế Nguyệt, cho dù ở thời đại gốc của mình cũng là những cường giả có sức mạnh rung chuyển đất trời.

Mà bây giờ, những cường giả cao cấp của nhiều thời đại lại tập hợp cùng nhau.

Trái tim Dạ Quân như chìm xuống đáy cốc. Ông ta vốn cho rằng quân đoàn Vĩnh Dạ cho dù có thua kém Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thì cũng sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng bây giờ nhìn lại, chênh lệch chẳng khác gì lạch trời.

Không cùng một cấp bậc!

Sắc mặt Diệp Quân cũng trầm xuống khi nhận ra hắn đã đánh giá thấp Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả rồi.

Mệnh Vận Đại Đế và bọn họ vốn ở hai loại cấp bậc khác nhau.

Đúng lúc này, thời không cách nhóm Diệp Quân mấy trăm trượng bỗng vỡ ra. Một người đàn ông trung niên với mái đầu bạc phơ, khoác trường bào trắng nhạt, dáng dấp cao lớn bước ra. Uy áp vô hình tản ra từ người ông ta khiến toàn bộ vũ trụ chợt trở nên nhỏ bé.

Sự xuất hiện của người này mang lại cảm giác áp bách như có tảng đá đè lên ngực, khó lòng hô hấp.

Dạ Nam Tình thấy ông ta thì cau mày: “Đệ Nhất Lăng”.

Cường giả với sức mạnh nằm trong năm hạng đầu của tộc Đệ Nhất.

Đệ Nhất Lăng nhìn thấy nàng ấy thì cũng nhíu mày: “Là ngươi”.

Dạ Nam Tình: “Tộc Đệ Nhất chỉ có mình ngươi đến à?"

Đệ Nhất Lăng nhếch môi: “Không đủ sao?"

Dạ Nam Tình: “Ngon thì thử xem”.

Tranh cãi tóe lửa!

Đệ Nhất Lăng nhìn Dạ Nam Tình: “Ta được biết ngươi chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện này, vì sao bây giờ lại giúp đỡ Diệp Quân?"

Nàng ấy lãnh đạm đáp: “Ta thích đấy được không?"

Đệ Nhất Lăng nhíu mày.

Dạ Nam Tình quay sang nói với Diệp Quân: “Sức mạnh ta chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể giúp ngươi giữ chân tên kia, còn lại ngươi tự lo liệu”.

Hắn gật đầu: “Cảm ơn”.

Dạ Nam Tình: “Bảo trọng”.

Nói rồi nàng ấy bước tới trước. Một tia sáng trắng phóng ra ôm lấy nàng ấy và Đệ Nhất Lăng, đưa cả hai vào một vùng thời không bí ẩn.

Người mạnh nhất đã bị giữ chân.

Nhưng vẫn còn cả trăm cường giả khác.

Diệp Quân nhìn số lượng Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bên kia: “Tiền bối, bảo quân đoàn lùi lại đi”.

Quân đoàn Vĩnh Dạ rất mạnh nhưng căn bản không thể chống lại Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu cố chấp đánh nhau thì chỉ hy sinh oan mạng mà thôi.

Dạ Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta sẽ duy trì trận pháp Vĩnh Dạ, giúp cậu chế ngự sức mạnh của họ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dạ Quân bảo quân đoàn Vĩnh Dạ lui sang một bên.

Rồi ông ta la lên: “Khởi trận!"

Uỳnh.

Một tia sáng trắng phóng lên từ Đế quốc Vĩnh Dạ, lao thẳng vào tinh không mịt mờ, tản ra từng luồng năng lượng bí ẩn.

Đây chính là đại trận Vĩnh Dạ.

Thấy đại trận trấn áp, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng ở xa kia bỗng nhíu mày.

Sức mạnh họ đã bị áp chế ít nhất là ba phần!

Diệp Quân đi tới trước mặt họ, cười nói: “Có ai dám đánh tay đôi không?"

Người đàn ông trung niên dẫn đầu bên kia lên tiếng: “Nếu Diệp công tử muốn đợi cường giả Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đến cứu viện thì sẽ phải thất vọng rồi. Người của bọn ta đã đi chặn đường chúng”.

Diệp Quân im lặng.

Chặn đường ư?

Vậy là chỉ còn mình hắn.

Mấy trăm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả... có gì đáng sợ?

Diệp Quân bất chợt phá ra cười lớn.

Uỳnh!

Kiếm quang vàng rực phóng ra từ cơ thể hắn, đâm xuyên màn trời.

Thánh kiếm Hiên Viên!

Hắn vung tay gọi nó trở lại, cảm nhận được huyết mạch Viêm Hoàng sôi trào trong cơ thể. Hàng loạt tia sáng vàng tuôn ra từ người hắn, khí tức kiếm đạo hùng hậu hòa cùng với khí tức huyết mạch, nghiền nát đất trời.

Người dẫn đầu bên kia nheo mắt lại, ra lệnh: “Giết!"

Những người khác đang toan ra tay thì thấy một luồng khí tức khổng lồ phóng ra từ cơ thể Diệp Quân, sau đó là tiếng rồng ngâm vang tinh hà.

Ầm!

Trước mắt họ, một con Thiên Long dài đến mấy vạn trượng trườn ra từ trong cơ thể Diệp Quân, cuộn mình thành một vòng rồi nghểnh cổ rít lên từng đợt đập vỡ tinh hà.

Sau đó nó biến thành một tia sáng vàng chui vào người Diệp Quân.

Dung hợp!

Uỳnh!

Chỉ trong phút chốc, cảnh giới của hắn bay vọt lên Mệnh Vận Đại Đế, khí tức cũng không ngừng tăng vọt.
Chương 953: Giết!

Họ được cấu thành từ các Mệnh Vận Đại Đế, có thể nói là một trong những quân đoàn mạnh nhất vũ trụ lúc này.

Nhưng đứng trước Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, từ khí tức đến khí thế đều bị trấn áp hoàn toàn.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Những người có thể đi ngược lại Tuế Nguyệt, cho dù ở thời đại gốc của mình cũng là những cường giả có sức mạnh rung chuyển đất trời.

Mà bây giờ, những cường giả cao cấp của nhiều thời đại lại tập hợp cùng nhau.

Trái tim Dạ Quân như chìm xuống đáy cốc. Ông ta vốn cho rằng quân đoàn Vĩnh Dạ cho dù có thua kém Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thì cũng sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng bây giờ nhìn lại, chênh lệch chẳng khác gì lạch trời.

Không cùng một cấp bậc!

Sắc mặt Diệp Quân cũng trầm xuống khi nhận ra hắn đã đánh giá thấp Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả rồi.

Mệnh Vận Đại Đế và bọn họ vốn ở hai loại cấp bậc khác nhau.

Đúng lúc này, thời không cách nhóm Diệp Quân mấy trăm trượng bỗng vỡ ra. Một người đàn ông trung niên với mái đầu bạc phơ, khoác trường bào trắng nhạt, dáng dấp cao lớn bước ra. Uy áp vô hình tản ra từ người ông ta khiến toàn bộ vũ trụ chợt trở nên nhỏ bé.

Sự xuất hiện của người này mang lại cảm giác áp bách như có tảng đá đè lên ngực, khó lòng hô hấp.

Dạ Nam Tình thấy ông ta thì cau mày: “Đệ Nhất Lăng”.

Cường giả với sức mạnh nằm trong năm hạng đầu của tộc Đệ Nhất.

Đệ Nhất Lăng nhìn thấy nàng ấy thì cũng nhíu mày: “Là ngươi”.

Dạ Nam Tình: “Tộc Đệ Nhất chỉ có mình ngươi đến à?"

Đệ Nhất Lăng nhếch môi: “Không đủ sao?"

Dạ Nam Tình: “Ngon thì thử xem”.

Tranh cãi tóe lửa!

Đệ Nhất Lăng nhìn Dạ Nam Tình: “Ta được biết ngươi chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện này, vì sao bây giờ lại giúp đỡ Diệp Quân?"

Nàng ấy lãnh đạm đáp: “Ta thích đấy được không?"

Đệ Nhất Lăng nhíu mày.

Dạ Nam Tình quay sang nói với Diệp Quân: “Sức mạnh ta chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể giúp ngươi giữ chân tên kia, còn lại ngươi tự lo liệu”.

Hắn gật đầu: “Cảm ơn”.

Dạ Nam Tình: “Bảo trọng”.

Nói rồi nàng ấy bước tới trước. Một tia sáng trắng phóng ra ôm lấy nàng ấy và Đệ Nhất Lăng, đưa cả hai vào một vùng thời không bí ẩn.

Người mạnh nhất đã bị giữ chân.

Nhưng vẫn còn cả trăm cường giả khác.

Diệp Quân nhìn số lượng Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bên kia: “Tiền bối, bảo quân đoàn lùi lại đi”.

Quân đoàn Vĩnh Dạ rất mạnh nhưng căn bản không thể chống lại Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu cố chấp đánh nhau thì chỉ hy sinh oan mạng mà thôi.

Dạ Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta sẽ duy trì trận pháp Vĩnh Dạ, giúp cậu chế ngự sức mạnh của họ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dạ Quân bảo quân đoàn Vĩnh Dạ lui sang một bên.

Rồi ông ta la lên: “Khởi trận!"

Uỳnh.

Một tia sáng trắng phóng lên từ Đế quốc Vĩnh Dạ, lao thẳng vào tinh không mịt mờ, tản ra từng luồng năng lượng bí ẩn.

Đây chính là đại trận Vĩnh Dạ.

Thấy đại trận trấn áp, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đứng ở xa kia bỗng nhíu mày.

Sức mạnh họ đã bị áp chế ít nhất là ba phần!

Diệp Quân đi tới trước mặt họ, cười nói: “Có ai dám đánh tay đôi không?"

Người đàn ông trung niên dẫn đầu bên kia lên tiếng: “Nếu Diệp công tử muốn đợi cường giả Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đến cứu viện thì sẽ phải thất vọng rồi. Người của bọn ta đã đi chặn đường chúng”.

Diệp Quân im lặng.

Chặn đường ư?

Vậy là chỉ còn mình hắn.

Mấy trăm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả... có gì đáng sợ?

Diệp Quân bất chợt phá ra cười lớn.

Uỳnh!

Kiếm quang vàng rực phóng ra từ cơ thể hắn, đâm xuyên màn trời.

Thánh kiếm Hiên Viên!

Hắn vung tay gọi nó trở lại, cảm nhận được huyết mạch Viêm Hoàng sôi trào trong cơ thể. Hàng loạt tia sáng vàng tuôn ra từ người hắn, khí tức kiếm đạo hùng hậu hòa cùng với khí tức huyết mạch, nghiền nát đất trời.

Người dẫn đầu bên kia nheo mắt lại, ra lệnh: “Giết!"

Những người khác đang toan ra tay thì thấy một luồng khí tức khổng lồ phóng ra từ cơ thể Diệp Quân, sau đó là tiếng rồng ngâm vang tinh hà.

Ầm!

Trước mắt họ, một con Thiên Long dài đến mấy vạn trượng trườn ra từ trong cơ thể Diệp Quân, cuộn mình thành một vòng rồi nghểnh cổ rít lên từng đợt đập vỡ tinh hà.

Sau đó nó biến thành một tia sáng vàng chui vào người Diệp Quân.

Dung hợp!

Uỳnh!

Chỉ trong phút chốc, cảnh giới của hắn bay vọt lên Mệnh Vận Đại Đế, khí tức cũng không ngừng tăng vọt.
Đang tải...
Chương 955: Vậy thì cùng chết

Sau những tiếng vang lớn, Diệp Quân liên tục lùi lại mấy trăm nghìn trượng, khi hắn dừng lại, một thanh trường thương màu đen đột nhiên mang theo sức mạnh cường đại như có thể huỷ diệt vũ trụ tinh hà đánh tới.

Hoàn toàn không có hắn thời gian nghỉ xả hơi!

Diệp Quân chợt ngẩng đầu, rút kiếm chém một phát.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Lần này một nghìn hai trăm tia kiếm chồng chất lên nhau, chẳng những thế mà hắn còn thi triển liên tục tận ba lần.

Ầm!

Trường thương vỡ tan tành, chủ nhân của trường thương cũng thoáng chốc bị một lực lượng kiếm đạo mạnh mẽ tiêu diệt.

Giết chết trong nháy mắt!

Mà lực lượng chiêu kiếm kia bộc phát cũng khiến một đám cao thủ liên tục lùi lại mấy chục nghìn trượng!

Lúc này, cuối cùng Diệp Quân cũng có chút cơ hội để thở.

Lúc này quanh người Diệp Quân có một áo giáp màu vàng nhạt bao phủ, áo giáp này do những cái vảy màu vàng nhạt sáng bóng tạo thành, rất chói mắt.

Giáp thần Thiên Long!

Đây là Ngao Thiên Thiên biến thân thể thành giáp, bảo vệ cho hắn.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nói: “Thiên Thiên…”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Ta không sao”.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải của hắn nắm chặt Thánh kiếm Hiên Viên trong tay, trên người tản ra những tia kiếm ý mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu phía xa gằn giọng nói: “Giết!”

Sau đó, ông ta biến thành một tia sáng bắn về phía Diệp Quân.

Mà những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xung quanh đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, mà thân thể của hắn cũng trở nên hư ảo.

Thấy cảnh này, con ngươi người đàn ông trung niên dẫn đầu chợt co lại, ông ta biết Diệp Quân sắp thi triển chiêu kiếm đáng sợ kia rồi.

Nhưng lần này, ông ta không lùi bước!

Nếu hôm nay bị thiếu niên này doạ lui bước, ông ta chắc chắn sẽ bị bóng ma tâm lý.

Cảnh giới cao hơn người ta, số người cũng đông hơn người ta.

Vậy mà vẫn sợ hãi lui bước?

Thế thì thật sự không thể sống nổi nữa.

Mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng không lùi bước, suy nghĩ của bọn họ giống người đàn ông trung niên, thời điểm thế này tuyệt đối không thể lùi bước.

Lúc này, nghìn vạn tia kiếm quang bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, sau đó tập trung lại làm một.

Ầm!

Hơn một triệu cao thủ Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bị chiêu kiếm này của Diệp Quân làm chấn động đến mức liên tục lùi lại, trong đó có khoảng mười Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trong lúc lùi nhanh lại thì thân thể như một tờ giấy bị đốt cháy, nhanh chóng biến mất, hoá thành tro bụi.

Có điều những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại thì lại biến thành những lực lượng đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân.

Ầm…

Những tiếng nổ kinh khủng liên tục vang dội, Diệp Quân thoáng chốc lùi lại mấy trăm nghìn trượng.

Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia cũng không cho hắn cơ hội nghỉ xả hơi, lần lượt nối đuôi nhau xông về phía hắn.

Diệp Quân đột nhiên gào thét, hắn không lùi bước mà còn tiến lên, ném kiếm Hiên Viên trong tay về phía trước, trong nháy mắt, kiếm Hiên Viên đã hoá thành muôn nghìn tia kiếm quang bay đi.

Thấy cảnh này, nhóm cao thủ Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xông lên đầu tiên lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tránh né.

Ầm!

Chiêu kiếm này lập tức chôn vùi tinh vực trong phạm vị chục triệu trượng!

Hai bên tách nhau ra!

Lúc này, giáp thần Thiên Long trên người Diệp Quân đã vỡ tan tành, khoé miệng hắn có máu tươi liên tục chảy ra.

Diệp Quân cất lời: “Thiên Thiên!”

Mãi một lúc sau Ngao Thiên Thiên mới nói: “Ta không sao!”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Tách ra đi!”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Không! Khụ khụ…”

Hai mắt Diệp Quân đỏ như máu, hắn gào thét: “Mau đi ra!”

Ngao Thiên Thiên im lặng.

Diệp Quân đang định nói lại lần nữa thì giọng nói hoảng sợ của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Cẩn thận’.

Dứt lời, một thanh trường thương màu bạc đột nhiên phá không kéo tới từ sau lưng Diệp Quân, lực lượng mạnh mẽ khiến sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi.

Khí thế này chỉ yếu hơn khi nãy một chút!

Lại một cao thủ tuyệt thế nữa đến!

Diệp Quân đang định xoay người thì Ngao Thiên Thiên đột nhiên đi ra từ sau lưng hắn, cô ấy muốn đỡ cây thương kia, nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nắm lấy tay phải của cô ấy, sau đó kéo cô ấy về phía sau.

Phập!

Trong nháy mắt, thanh trường thương kia đã đâm vào bụng Diệp Quân, sau đó xuyên qua bụng hắn muốn đâm về phía Ngao Thiên Thiên, nhưng hai tay Diệp Quân lại nắm chặt lấy mũi thương, cuối cùng, mũi thương dừng lại ở chỗ cách bụng Ngao Thiên Thiên khoảng một tấc.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên đang sững sờ trước mặt, hắn nhếch miệng cười, trong miệng có máu tươi liên tục chạy ra: “Nếu bắt buộc phải chết… Thì ta cũng phải chết trước muội…”

Ngao Thiên Thiên như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, nhưng sau đó…

Cô ấy đột nhiên giữ lấy bàn tay đang cầm trường thương của Diệp Quân, sau đó ôm lấy Diệp Quân, trường thương lập tức đâm vào bụng cô ấy…

Cô ấy ôm hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu không thể không chết… Vậy thì cùng chết…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK