Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy là Tang Mi đến, Tang Mi mặc một chiếc váy dài đơn giản, vẫn đang vừa cười vừa nhìn hắn.
Vẫn dịu dàng trầm tĩnh như ngày nào!
Thấy người đến, Diệp Quân cười khổ: "Cô mà còn không đến nữa thì chắc chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại mất!"
Tang Mi mỉm cười không nói gì, cô ta quay đầu nhìn đám cường giả Thần Châu đang vọt tới kia, sau đó duỗi tay ra, ngón tay hơi điểm nhẹ.
Không gian nơi ngón tay chạm vào tựa như mặt hồ bị thẩy đá xuống, lập tức nổi lên từng gợn sóng, ngay sai đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Thời gian dừng lại!
Tất cả cường giả Thần Châu đang vọt đến chỗ Diệp Quân đều bị ngừng lại, ý thức của bọn họ vẫn tỉnh táo, nhưng không thể nào cử động được, bao gồm cả Thần Phụ dẫn đầu, trong mắt ông ta ngập tràn sự sợ hãi, ông ta muốn phản kháng nhưng lại không thể, bởi vì lúc này đâu, tất cả sức mạnh của ông ta đều không thể điều động được.
Tuyệt vọng!
Hoàn toàn tuyệt vọng!
Đây là cường giả cỡ nào?
Không chỉ ông ta, các cường giả Thần Châu còn lại cũng đều ngập tràn tuyệt vọng ở trong đáy mắt, bởi vì đối diện với sức mạnh này, bọn họ có dốc cả tuyệt học cả đời của mình cũng không làm gì được...
Mấy người Mục tu nữ bên cạnh Diệp Quân thấy cảnh này thì cũng rất khó tin... Họ nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tang Mi, trong mắt đều ngập tràn sự tò mò.
Tang Mi liếc mắt nhìn đám người Thần Phụ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chẳng mấy chốc, cô ta lại quay sang nhìn Mục tu nữ cùng Tu nữ cầm thương, vẻ bình tĩnh trong mắt cô ta lại ánh lên chút trìu mến, cười nói: "Tiểu Mục Nhi, Tiểu Liên Nhi, lâu rồi không gặp..."
Ầm!
Hai tu nữ nghe được câu ấy, trong đầu như có tiếng sấm nổ tung.
Tu nữ cầm đao cong lập tức vứt cây kẹo hồ lô đang ăn đi, vội vàng lao đến quỳ xuống trước mặt Tang Mi, sau đó ôm chặt lấy chân cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mục tu nữ ngơ ngác nhìn Tang Mi trước mắt, rồi nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, lăn dài trên gò má.
Hề Trọng và Cổ Hạo ở bên nhìn cảnh trước mắt này, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là run rẩy, hưng phấn, bọn họ đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không hoàn toàn dám chắc, nhưng vẫn cảm thấy chắc chắn là vậy rồi...
Cơ thể hai người đều run lên, hưng phấn và kích động...
Tang Mi nhẹ nhàng xoa đầu Tu nữ cầm đao cong trước mặt, cô ta mỉm cười, trong mắt ngập tràn dịu dàng, chẳng mấy chốc, cô ta lại quay sang nhìn nhóm cường giả Thần Phụ rồi nhẹ nhàng vươn tay ra, tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Thần Phụ dẫn đầu hoảng sợ nhìn Tang Mi" "Ngươi... Ngươi là ai..."
Lúc này đây, giọng nói của ông ta run bần bật.
Tang Mi cười nói: "Lão Dư, ngay cả ta mà ông cũng không nhận ra?"
A!
Đầu óc Thần Phụ trống rỗng, một khắc sau, ông ta lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Thần... Minh... đại nhân... Ngài còn sống..."
Thần Minh!
Vừa dứt lời, toàn bộ cường giả Thần Châu đều bỡ ngỡ, ai cũng đứng ngây ra tượng.
Sau khi lấy lại tinh thần, tất cả cường giả Thần Châu đều quỳ rạp xuống...
Nhưng Tang Mi không quan tâm bọn họ mà quay sang nhìn Diệp Quân ở bên, Diệp Quân cười khổ: "Cô giấu kĩ quá, ta cũng khổ".
Tang Mi lại lắc đầu: "Ta không giấu ngươi".
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang Mi: "Lần đầu chúng ta gặp mặt, cô nói cô đến để gặp một ngươi..."
Tang Mi cười nói: "Là gặp ngươi đó".
Diệp Quân lại nói: "Ta từng hỏi rồi, cô có phải người của Chúng Thần Điện không, cô nói không phải..."
Tang Mi chớp mắt: "Ta thật sự không phải là người của Chúng Thần Điện, bởi vì... Chúng Thần Điện là của ta".
Diệp Quân: "..."
Tang Mi cười nói: "Ta cũng từng nói với ngươi là ta đến từ dinh tự... Thần Châu... Ta tên Chủ... Tất nhiên đây chỉ là do bọn họ gọi ta như thế..."
Diệp Quân nhớ lại lần đầu gặp Tang Mi, đúng là cô ta đã nói như vậy.
Lúc này, Tang Mi đột nhiên nói: "Không đúng, thật ra ngươi đã đoán được thân phận của ta từ trước rồi, đúng không?"
Diệp Quân thu hồi tâm tư, hắn gật đầu: "Ta từng nghĩ qua, nhưng không dám xác định trăm phần trăm... Hơi thở Thần Minh trên ấn Thần Minh, chính là món quà nhỏ lúc trước cô tặng ta?"
Tang Mi gật đầu, cười nói: "Đúng thế".
Diệp Quân nhìn Tang Mi: "Vừa rồi cô nói cô cố ý đến gặp ta, là vì sao?"
Tang Mi nhìn hắn: "Cuộc tranh giành Đại Đạo".
Diệp Quân sửng sốt.
Tang Mi cười nói: "Ta rất tò mò về một trật tự văn minh hoàn toàn mới, cho nên mới đến gặp thử".
Diệp Quân hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
Tang Mi lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi".
Diệp Quân nhìn cô ta, đợi thêm đoạn sau, nhưng trong lòng không kềm được nổi lên đề phòng.
Tang Mi nhìn ra được sự đề phòng của Diệp Quân, cô ta cười nói: "Đừng đề phòng ta, như vậy khiến chúng ta trở nên thật xa lạ".
Diệp Quân nói: "Những năm qua ta chịu nhiều khổ lắm, không ít lần bị người tính kế hãm hại, ta cũng sợ".
Tang Mi không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng nâng Tu nữ cầm đao cong đang khóc không thành tiếng lên, cô ta dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt của Tu nữ cầm đao cong, cười nói: "Vẫn đáng yêu như ngày xưa".
Tu nữ cầm đao cong nắm chặt lấy cánh tay Tang Mi, như chỉ sợ cô ta sẽ lại đi mất.
Tang Mi lại nhìn Mục tu nữ ở bên cạnh, cô ta khẽ mỉm cười nói: "Mục..."
Mục tu nữ đi tới trước mặt Tang Mi, hơi cúi đầu xuống, nói khẽ: "Ta đã rất lo lắng cho ngài".
Tang Mi gật gật đầu: "Ta biết".
Nói rồi, cô ta lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười: "Chắc ngươi có rất nhiều câu hỏi đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi nói: "Ngươi đi theo ta".
Nói rồi, cô ta lại nhìn sang Cổ Hạo và Hề Trọng ở bên: "Các ngươi cũng theo đi".
Hai người lập tức kích động đến mức quỳ bịch xuống đất...
Mẹ kiếp!
Đổi đời rồi!
Tang Mi dẫn nhóm Diệp Quân đi về phía chân trời, ở nơi đó còn có Quân U và người áo đen thần bí.
Tang Mi lại nhìn nhóm cường giả Thần Châu đang quỳ ở phía xa, khẽ nói: "Tiểu kiếm tu, thật sự xin lỗi ngươi, là ta cố ý đến muộn".
Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng đoán được, cô muốn quan sát xem văn minh Thần Minh hiện tại rốt cuộc đã thành dạng gì rồi".
Tang Mi gật đầu, vẻ mặt có hơi âm u: "Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ta vẫn thấy rất khó chịu".
Diệp Quân nhìn Tang Mi: "Cô định xử trí bọn họ như thế nào?"
Tang Mi mỉm cười: "Còn nhớ trước đây chúng ta từng nói về Đạo, về quy luật không?"
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi nhìn Diệp Quân: "Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"
Diệp Quân lại gật đầu tiếp: "Hiểu được một chút".
Tang Mi vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt của cô ta: "Đạo và quy luật của thế gian đã và sẽ tồn tại vĩnh hằng, không thể thay đổi bởi bất kỳ ý chí của người nào, cho dù có tạm thời thay đổi thì cuối cùng chúng nó cũng sẽ quay về hình dạng cũ. Giống như con người, từ khi sinh ra đã định người đó chắc chắn sẽ chết, quá trình này không thể thay đổi. Nhưng..."
Nói đến đây, ánh mắt của hắn bỗng ánh lên sự kiên định trước nay chưa từng có: "Sống không phải là Đạo của ta, chết cũng không phải Đạo của ta... Đạo của ta chính là quá trình đó, sống vì chúng sinh, chết cũng vì chúng sinh".
Ầm ầm!
Chương 3232: Chủ nhân bút Đại Đạo
Thời khắc này kiếm ý trật tự trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên phóng lên trời, luồng khí thế đó không ngừng tăng vọt, trong nháy mắt, hơi thở của hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Minh, hơn nữa đó chỉ mới là kiếm ý trật tự...
Đạo tâm trật tự của hắn lúc này kiên định hơn bao giờ hết!
Tang Mi đột nhiên nở nụ cười, cười rất rạng rỡ: "Tiểu kiếm tu, may mà ta đã đến gặp ngươi".
Chỉ có hai người hiểu được ý nhau.
Diệp Quân biết, vũ trụ Quan Huyên cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày biến thành như nền văn minh Thần Minh này, đó là điều không thể chống lại, nhưng không sao, trong quá trình này văn minh vũ trụ Quan Huyên của hắn chắc chắn có thể giúp cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cũng như con người sinh ra rồi sẽ chết, đó là quy luật không thể chối cãi, nhưng quá trình một đời của họ có thể sống êm ái, có thể sống vui vẻ, có thể sống rực rỡ hoài bão, có thể sống oanh liệt vang danh.... Cho dù cuối cùng đều phải đi đến điểm kết của sinh mệnh, nhưng vậy thì có sao?
Người vẫn yêu cuộc đời này cho dù biết rõ rằng rồi nó sẽ hết, chắc chắn là rất vĩ đại.
Tất nhiên quá trình của hai người thật ra cũng là chỉ chúng sinh.
Tuy văn minh Thần Minh bây giờ đã bị biến chất, nhưng với Tang Mi mà nói, cô ta chưa hề hối hận.
Sống và chết, suy kiệt cùng hưng thịnh, tất cả đều là quy luật bình thường.
Từ trên trời cao, Quân U nhìn Diệp Quân, ánh mắt vẫn bình tĩnh, lúc này đây kiếm ý trật tự trên người Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng vọt, hơi thở kia đã vượt qua cảnh giới Thần Minh bình thường...
Đạo tâm vững chắc!
Mà lần nãy đạo tâm của Diệp Quân vững chắc hơn hẳn tất cả các lần trước đây, sau khi hắn hiểu rõ chân tướng và ngộ ra kết quả cuối cùng, nhưng vẫn kiên quyết một lòng không đổi với ý nghĩ của mình.
Lột xác!
Thời khắc này, kiếm ý trật tự của Diệp Quân lại được lột xác thêm một lần nữa.
Tang Mi đột nhiên dừng bước lại, bởi vì có một cô gái chắn trước mặt bọn họ.
Chính là Lăng tu nữ!
Lúc này Lăng tu nữ tay cầm một thanh đao màu đen, khí thế kinh người.
Tang Mi nhìn Lăng tu nữ, ánh mắt bình tĩnh.
Cô gái trước mắt này cũng là do một tay cô ta tự mình nuôi lớn.
Lăng tu nữ nhìn chằm chằm Tang Mi: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ".
"Làm càn!"
Mục tu nữ giận tím mặt, định ra tay thì bị Tang Mi cản lại.
Lăng tu nữ gắt gao nhìn chằm chằm Tang Mi: "Ngươi chưa từng cho ta thứ gì cả, tất cả đều là do ta tự mình tranh giành lấy, bao gồm cả vị trí Thần Minh Chủ này!"
Dứt lời, cô ta đột nhiên hít một hơi thật sâu, tay trái siết chặt.
Ầm!
Đột nhiên, một luồng sấm sét đáng sợ màu tím bỗng phóng lên trời từ trong cơ thể cô ta, ngay sau đó, một luồng uy thế kinh khủng lập tức lan tràn ra khắp thiên địa...
Uy thế kinh khủng đó khiến tất cả cường giả Thần Châu ở đây đều phải biến sắc.
Bởi vì nó đã vượt qua cảnh giới Thần Minh!
Thanh đao trong tay Lăng tu nữ lúc này cũng đã biến thành màu tím đậm.
Toàn bộ Thần Châu lúc này đã trở nên mờ ảo, căn bản không chịu nổi được khí thế khủng bố tỏa ra từ trên người cô ta.
Mệnh Thần!
Mệnh Thần không dựa vào ý chí Thần Minh, hơn nữa còn vượt qua cả cảnh giới Thần Minh tối cao của văn minh Thần Minh, đạt đến một cấp độ khác.
Cô ta đã tự tạo ra Đạo của mình!
Lăng tu nữ nhìn chằm chằm Tang Mi: "Khi đó ngươi nói với ta rằng chỉ có bản thân mới là thần của mình, rất cảm tạ khi đó ngươi đã dạy bảo như vậy, nếu không ta chưa chắc đã có thể đi đến được như ngày hôm nay..."
Dứt lời, cô ta đột nhiên bay lên trời, tay cầm lôi đao màu tím chém về phía Tang Mi.
Một ánh đao màu tím kéo dài mấy vạn trượng mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa lao thẳng đến đám người Tang Mi.
Vẻ mặt của Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong vô cùng nghiêm nghị, một đao kia của Lăng tu nữ đã vượt quá cảnh giới Thần Minh, căn bản không phải là sức mạnh mà bọn họ có thể ngăn cản.
Mà Tang Mi chỉ vươn nhẹ ngón tay ra.
Ầm!
Khoảnh khắc đó, ánh đao màu tím dài mấy vạn trượng lập tức bị phá nát, Lăng tu nữ bị chấn bay ngược ra ngoài hơn mấy trăm nghìn trượng...
Sau khi Lăng tu nữ dừng lại, khí thế khủng bố cùng sấm sét quanh thần cô ta đã bị nghiền nát, chỉ cần vừa xuất hiện thì lập tức vỡ vụn, thế nhưng bản thân cô ta lại không hề hấn gì.
Lăng tu nữ ngẩng đầu nhìn về Tang Mi ở phía xa, khó lòng tin được: "Sao có thể... Sao có thể..."
Tang Mi không để ý đến cô ta nữa, mà dẫn theo Diệp Quân đi về phía Quân U cùng người áo đen.
Lăng tu nữ đột nhiên gằn giọng nói: "Tuyệt đối không thể..."
Nói rồi, cô ta siết chặt tay phải cầm lôi đao, định ra tay lần nữa, nhưng sức mạnh của cô ta vừa xuất hiện đã bị bóp nát.
Lăng tu nữ ngây người.
Lúc này, trên trời cao, người áo đen kia đột nhiên nhìn về phía Lăng tu nữ: "Lăng tu nữ, ngươi không đánh lại được cô ta đâu, các ngươi căn bản không cùng một đẳng cấp".
Sắc mặt Lăng tu nữ cực kỳ dữ tợn.
Người áo đen lại nói: "Lại đây theo ta đi! Thành tựu sau này của ngươi sẽ không thua kém gì cô ta".
Dứt lời, ông ta khẽ vung tay phải lên, luồng sức mạnh thần bí vây hãm trên người Lăng tu nữ lập tức tiêu tan.
Lăng tu nữ lập tức được khôi phụ tự do.
Lăng tu nữ không ra tay nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào Tang Mi ở nơi xa: "Bắt đầu từ bây giờ, ta không còn là người của Thần Minh Điện..."
Dứt lời, cô ta đột nhiên giật phăng dây chuyền ngọc bội màu vàng tím ở trên cổ xuống, trong mắt ánh lên một tia dữ tợn, sau đó bóp nát viên đá.
Ân đoạn nghĩa tuyệt!
Khoảnh khắc khi ngọc bội vỡ nát đó, một chiếc ấn màu vàng chậm rãi bay lên.
Ấn Thần Minh Chủ!
Tất cả mọi người đều bối rối.
Mình cũng mình cũng đứng ngây ra như phỗng.
Minh khí chí cao đứng đầu của văn minh Thần Minh, người nắm giữ ấn đó tức là Thần Minh, có thể điều động được tất cả quân đội cùng cường giả của nền văn minh này, cũng có thể trấn áp hết tất cả người phụ thuộc vào Thần Minh, bởi vì bên trong nó có ngọn lửa mạnh mẽ nhất nền văn minh Thần Minh: Lửa Thần Minh.
Kinh khủng nhất, người nắm giữ ấn Thần Minh Chủ có thể điều động toàn bộ sức mạnh tín ngưỡng của cả nền văn minh...
Nói cách khác, ấn Thần Minh Chủ này có thể gia tăng thực lực cho Lăng tu nữ chí ít hơn mười lần.
Tất nhiên, quan trọng nhất là nó tượng trưng cho một loại thân phận.
Sau khi Thần Minh biến mất, sở dĩ trong văn minh Thần Minh xuất hiện tranh quyền đoạt lợi cũng là bởi vì ấn Thần Minh Chủ không ở đây.
Nhưng mọi người đều không ngờ rằng chiếc ấn quyền lực đó lại ở trong ngọc bội của Lăng tu nữ.
Mà ngọc bội đó Lăng tu nữ đã được Tang Mi tặng từ khi còn rất nhỏ...
Nói cách khác, từ lúc bé xíu, Tang Mi đã xem cô ta là người thừa kế của nền văn minh Thần Minh...
Lăng tu nữ quỳ sụp xuống đất, cô ta ngây ngốc nhìn chiếc ấn Thần Minh Chủ đang bay lơ lửng trước mắt mình, cả người như thể đã mất hồn...
Cô ta luôn nghĩ rằng Tang Mi bất công, nhưng lại không ngờ rằng... Từ lúc bắt đầu Tang Mi đã trao vật quý giá nhất cho mình...
Ở phía xa, Tang Mi không nhìn lại cô ta, mà chỉ dẫn Diệp Quân đi tới trước mặt Quân U và người áo đen.
Quân U nhìn Tang Mi, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân nói: "Cô ta không phải là 'Quân U' thật sự đúng không?"
Tang Mi nhìn Quân U, cười nói: "Cảnh còn người mất".
Cảnh còn người mất!
Diệp Quân trầm mặc, lúc trước Tang Mi cũng từng nói câu này với Nam Tiêu.
Ánh mắt Tang Mi bỗng rơi vào người áo đen bên cạnh Quân U, cười nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, vinh hạnh gặp mặt, thế cờ này ông đã dốc lòng rồi... Đây là bản thể của ông à?"
Nón lá trên đầu người áo đen chậm rãi biến mất, tiếp đó là một người đàn ông mặc đạo bào xuất hiện.
"Đệt!"
Cách đó không xa, Diệp Quân giận dữ chỉ thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Lại là ông, chó Đại Đạo, đại bá ta lúc trước tha chết cho ông, vậy mà..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía Diệp Quân, cắt ngang lời hắn, khẽ cười nói: "Diệp Quân, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng... Ta sợ đại bá của ngươi? Ha ha!"
Chương 3233: Lại xuất hiện
Chủ nhân Bút Đại Đạo.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo, thật ra cũng không quá ngạc nhiên, trước đó lúc đối phương tấn công Đồ cô cô, hắn đã đoán được đại khái, thực lực mạnh như vậy lại che giấu, hơn nữa còn hèn hạ như vậy…
Trong nhận thức của hắn, hắn chỉ có thể nghĩ đến chủ nhân Bút Đại Đạo.
Hắn cũng khá bất ngờ, ông ta thế mà lại không xem lời cảnh cáo của đại bá ra gì, tất nhiên càng ngạc nhiên hơn là người trước mặt này là bản thể.
Người đến là bản thể, vậy là muốn lật bài ngửa.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, biết hắn vừa cố ý nhắc đến đại bá để thăm dò, thế là ông ta cười nói: “Không cần làm thế, ta là bản thể, nếu giả thì đền cho ngươi, ha ha”.
Diệp Quân nhìn ông ta: “Lật mặt nhanh thế à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo mỉm cười, không trả lời mà quay đầu nhìn sang Tang Mi cách đó không xa, nở nụ cười thích thú: “Tang cô nương, ta khá tò mò, cô sẽ lựa chọn như thế nào?”
Tang Mi không trả lời, mà quay sang nhìn Diệp Quân: “Có muốn đánh một trận không?”
Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo liên tục xua tay, cười nói: “Đừng nhìn ta, ngươi sao có thể đánh lại ta chứ? Ý của Tang cô nương là Quân U cô nương bên cạnh ta”.
Diệp Quân nhìn sang Quân U, Quân U bình tĩnh nói: “Ta không thành vấn đề”.
Diệp Quân nói: “Ta cũng thế”.
Tang cô nương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Quân U cô nương là thiên tài yêu nghiệt nhất đến từ Đông Hoang, không thể khinh địch”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo phất tay áo, Diệp Quân và Quân U đã xuất hiện trong một hư không vô tận.
Diệp Quân nhắm mắt lại.
Tất nhiên hắn biết ý của Tang Mi, bây giờ kiếm đạo Trật Tự của hắn vừa mới được thăng cấp, đang cần một trận chiến để ổn định kiếm đạo Trật Tự, đây là cơ hội tốt cho hắn, đương nhiên hắn sẽ không coi thường người phụ nữ trước mặt, nếu đối phương đã khoe khoang như thế thì chắc chắn vẫn có chút thực lực.
Quân U nhìn Diệp Quân, ánh mắt rất bình tĩnh, tay phải để phía sau của cô ta siết chặt lại.
Vèo!
Một tiếng kiếm bỗng vang lên, thoáng chốc một thanh kiếm đã lao đến trước mặt Quân U.
Diệp Quân không sử dụng kiếm Thanh Huyân, mà là kiếm ý được ngưng tụ từ kiếm ý Trật Tự, tốc độ của nhát kiếm này nhanh như sấm sét, rất nhiều người ở đó còn chưa nhìn rõ thì đã lao đến trước mặt Quân U.
Đối diện với nhát kiếm này của Diệp Quân, ánh mắt Quân U vẫn không hề dao động, tay phải ở sau lưng của cô ta bỗng tung ra một đòn.
Vụt!
Quyền thế của đòn tấn công này rất lớn, khiến ý kiếm của Diệp Quân dừng lại hẳn.
Đúng lúc Diệp Quân định ra tay lần nữa, tay phải Quân U bỗng đánh về phía trước, tốc độ cực nhanh, nắm lấy ý kiếm của Diệp Quân, kéo về phía cô ta.
Ầm!
Cô ta thế mà lại kéo Diệp Quân vào trong một thời không kỳ lạ.
Tuế Nguyệt trường hà.
Sau khi kéo Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà, cô ta siết chặt tay trái, cả Tuế Nguyệt trường hà lập tức bị thiêu rụi, sau đó cả Tuế Nguyệt trường hà biến thành một ngọn lửa, xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.
Nắm giữ Tuế Nguyệt trường hà.
Tay trái Quân u đấm mạnh vào Diệp Quân, các đòn tấn công chồng lên nhau như có hàng tỷ cú đấm, sức mạnh cực lớn này lập tức nghiền nát kiếm ý của Diệp Quân, cùng lúc đó Diệp Quân bị trúng một cú đấm khiến hắn lùi lại cả mười vạn trượng.
Sau khi dừng lại, kiếm ý Trật Tự xung quanh Diệp Quân tiếp tục hiện lên, nhưng lại bị tiêu diệt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy chục lần, kiếm ý vẫn không thể ngưng tụ lại được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của mấy người Mục tu nữ đứng ở ngoài trở nên nghiêm trúc, họ không ngờ thực lực của Quân U lại đáng sợ như vậy.
Tang Mi nhìn hai người Diệp Quân trong Tuế Nguyệt trường hà, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân trong Tuế Nguyệt trường hà, chỉ cười không nói.
Trong Tuế Nguyệt trường hà, sau khi đánh cho Diệp Quân lùi xa, Quân U không tấn công nữa, mà chỉ lạnh nhạt nhìn Diệp Quân: “Nghe nói ngươi vẫn luôn bất khả chiến bại trong cùng cấp bậc, thật không may, ta cũng thế”.
Nói rồi cô ta chậm rãi bước về phía Diệp Quân, ngọn lửa Tuế Nguyệt cháy hừng hực trong tay phải để sau lưng của cô ta.
Sau khi Tuế Nguyệt trường hà bị đốt cháy cũng không hề biến mất hoàn toàn, không chỉ vậy, Tuế Nguyệt trường hà bị Quân U đốt cháy trước đó lại xuất hiện lần nữa.
Đại đạo Tuế Nguyệt.
Đây là đạo của cô ta.
Tuế Nguyệt là đạo, vô tận.
Quân U chậm rãi đi về phía Diệp Quân, thân thể của cô ta lúc thì hư ảo, lúc thì rắc chắc, thật ra cô ta đang dùng đạo của mình để áp chế hàng tỷ Tuế Nguyệt trong hàng vạn Tuế Nguyệt trường hà, sử dụng bản thân mình.
Ở đằng xa, lúc này Diệp Quân cảm nhận được một cảm giác áp bức trước nay chưa từng có, hắn không chỉ đối mặt với Quân U, mà còn đối mặt với cả vạn Tuế Nguyệt trường hà, chỉ là cảm giác áp bức đó cũng đủ để giết chết cường giả cảnh giới Thần Minh bình thường.
Diệp Quân siết chặt kiếm Trật Tự mới được ngưng tụ trong tay, đột nhiên hắn tung ra một nhát kiếm, ngay lúc hắn tung ra đòn tấn công, vô số kiếm ý Trật Tự lao ra, lần này những kiếm ý này không bị sức mạnh khí tức của Quân U ngăn lại nữa, chúng bao vây bên cạnh Diệp Quân, sau khi Diệp Quân vung kiếm ra, kiếm ý Trật Tự vô tận biến thành ý kiếm rồi lao ra ngoài.
Nhát kiếm này không chỉ cắt đứt khí tức Tuế Nguyệt của Quân U, cũng cắt đứt Tuế Nguyệt trường hà.
Chương 3234: Thua cũng chẳng sao
Quân U không hề lùi mà còn tiến lên, lao về phía trước, khi cô ta lao đến, hàng vạn Tuế Nguyệt trường hà dâng trào, từng luồng sức Tuế Nguyệt mạnh đáng sợ hội tụ lại từ trời đất và tràn vào cơ thể cô, hàng vạn Tuế Nguyệt trường hà bùng phát từ huyết nhục của cô ta, rồi đập mạnh Diệp Quân theo nắm đấm của cô ta.
Chỉ riêng khí tức đáng sợ phát ra từ đòn tấn công cũng có thể áp chế đến mức kiếm ý Trật Tự quanh người Diệp Quân bắt đầu lụi tàn.
Nhưng lúc này khu vực thời không chỗ Diệp Quân và Quân U bỗng trở nên mơ hồ.
Thời gian ngừng lại.
Tốc độ cú đấm của Quân U bỗng chậm lại, Diệp Quân nhân cơ hội này phòng sự kết hợp giữa kiếm ý vô địch và kiếm ý Trật Tự của mình ra, hai kiếm ý hội tụ lại thành một ý kiếm, nhát kiếm của Diệp Quân đâm vào trước ngực Quân U, vì thời gian của Quân u bị áp chế, cho nên nhát kiếm này nhanh hơn nắm đấm của Quân U rất nhiều.
Quân U híp mắt nhưng không tỏ ra hoảng loạn, cánh tay phải của cô ta động đậy, tất cả sức mạnh lao ra như đập nước vỡ tung.
Soạt!
Vèo!
Ầm!
Tuế Nguyệt trường hà bỗng nổ tung, hai người cùng lùi về sau, Diệp Quân lui về sau mấy mươi vạn trượng mới dừng lại, nhưng vừa dừng lại, ngực hắn lập tức nứt ra, trên ngực xuất hiện một cái lỗ.
Đòn tấn công của Quân U đánh xuyên qua ngực hắn.
Ở đằng xa, lúc dừng lại, trước ngực Quân U cũng có một lỗ kiếm bị xuyên qua.
Lúc này hai người đã xuất hiện trong thời không hư vô trước đó.
Quân U nhìn lỗ kiếm trên ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, lúc này trên người Diệp Quân toát ra hai loại kiếm ý, hơn nữa hai kiếm ý đang ngày càng mạnh.
Kiếm ý của Diệp Quân bắt đầu tự chữa trị thân xác của mình, đương nhiên không dễ như vậy, vì sức mạnh còn sót lại của Quân U vẫn đang cuồng nộ ở trước cái lỗ trên ngực hắn, nếu không nhờ hai kiếm ý của hắn trấn áp được thì sức mạnh của Quân U đã nghiền ép thân xác và thần hồn của hắn rồi.
Quân U cũng như thế, cô ta cũng đang trấn áp sức mạnh kiếm đạo nơi bị thương.
Tay phải Diệp Quân nắm chặt ý kiếm trong tay, kiếm ý Trật Tự của hắn vẫn đang chuyển hóa, hiện giờ hắn chưa cảm nhận được giới hạn trên, sự chuyển hóa này là do đạo tâm của hắn ổn định.
Kiên định không lung lay đi làm việc mình muốn.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn Quân U ở đằng xa, bật cười: “Lại nào”.
Nói rồi hắn bỗng biến thành tia kiếm quang lao lên trời, xông thẳng đến chỗ Quân U.
Vèo!
Tiếng kiếm như xé tan bầu trời.
Ở bên ngoài, chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân lao đến chỗ Quân U, cười nói: “Gặp mạnh thì càng mạnh”.
Tang Mi nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Tính hay đấy”.
“Ha ha!”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Tang cô nương, tính toán gì đó chẳng qua đều là vài tiểu đạo… không đáng nhắc đến”.
Tang Mi nhìn Quân Y, khẽ nói: “Cuối cùng vị Đông Hoang đó vẫn đi bước đó”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân và Quân U ở đằng xa: “Tang cô nương, lúc đầu ta từng cho cô cơ hội”.
Tang Mi khẽ cười, không nói gì mà nhìn các cường giả Thần Châu bên dưới.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cũng không nói gì.
Mỗi người có lựa chọn riêng.
Lúc này các cường giả cảnh giới Thần Minh của Thần Châu vẫn đang quỳ ở bên dưới, mặt ai cũng xám như tro, vô cùng tuyệt vọng.
Tang Mi thở dài, thu lại ánh mắt, lại nhìn về Diệp Quân ở trong thời không hư vô đó, ánh mắt nhìn Diệp Quân, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong thời không hư vô đó, Diệp Quân cầm kiếm tấn công Quân U, từng tia kiếm quang đáng sợ liên tục chém vào Quân U, nhưng đối mặt với những đòn tấn công như vũ bão của Diệp Quân, Quân U không hề sợ hãi mà đối đầu trực diện.
Không chỉ Diệp Quân càng đánh ngày càng mạnh, mà ngay cả Quân U cũng càng đánh càng mạnh, cũng may hai người đang ở trong một thời không đặc biệt, nếu là ở Thần Châu này, họ đã phá tan Thần Châu từ lâu rồi.
Diệp Quân cầm kiếm chém mạnh vào Quân U, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là: chiến đấu.
Hắn không sử dụng sức mạnh huyết mạch của mình và kiếm Thanh Huyên, đối với Diệp Quân, chỉ cần người khác không lớn ăn hiếp nhỏ, đối kháng công bằng thì Diệp Quân hắn sẽ không sử dụng thần khí.
Cho dù có thua cũng chẳng sao.
Mà Quân U cũng không sử dụng bất kỳ thần khí nào, chỉ sử dụng sức mạnh Đại Đạo của mình, tất nhiên không có nghĩa là cô ta không có thần khí mạnh nào, cô ta cũng có kiêu ngạo của mình giống như Diệp Quân.
Thiên tài đỉnh cấp nhất đến từ hai vũ trụ quyết đấu công bằng với nhau.
Ầm ầm…
Thời không hư vô đặc biệt đó dần bắt đầu không thể chịu được sức mạnh của hai người, bắt đầu vỡ vụn từng chút, lúc này trên người Quân U có hàng chục vết kiếm, còn thân xác Diệp Quân cũng nứt ra, máu chảy ra không ngừng…
Trên bầu trời ở bên ngoài, chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng ngẩng đầu lên nhìn cuối tinh không: “Tang cô nương, người của bọn ta đến rồi”.
Từng khí tức cực mạnh lao đến từ tận cuối tinh hà đó…
…
Chương 3235: Tan dần
Sau khi những luồng khí tức đáng sợ đó đến thế giới này, mọi người đều cảm nhận được một cảm giác áp bức đáng sợ.
Có đến một trăm sáu mươi chín người.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đồ đen, tay trái cầm một thanh trường đao có vỏ, tóc dài ngang vai, ánh mắt sâu hoắc, trên người toát ra uy lực bức người.
Cường giả trên cảnh giới Thần Minh.
Phía sau ông ta còn có chín cường giả bí ẩn mặc giáp đen, chín người này cũng là cường giả trên cảnh giới Thần Minh.
Vì khí tức trên người họ hơn cả cảnh giới Thần Minh.
Mà tất cả cường giả phía sau chín người này thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Minh, không những thế, khí tức của những cường giả cảnh giới Thần Minh này còn mạnh hơn những cường giả cảnh giới Thần Minh này…
Đông Hoang!
Đây là một nền văn minh vũ trụ cực kỳ mạnh khác, từng có trận đại chiến với nền văn minh Thần Minh thời kì đỉnh cao, mặc dù bị đánh bại nhưng vẫn chưa bị tuyệt chủng, hiện đang vực dậy.
Tang Mi nhìn các cường giả trước mặt, không cảm thấy có gì bất ngờ, cô ta quay sang nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Đông Hoang Chủ dẫn họ đến hiến tế chúng sinh à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo gật đầu.
Tang Mi nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Vì ông à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Ừ”.
Tang Mi khẽ nói: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông tạo nghiệt”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn các cường giả Thần Châu đang quỳ bên dưới, cười nói: “Tang Mi cô nương, mặc dù cô không hiến tế bất kì chúng sinh nào, nhưng chẳng phải bây giờ những người này dưới nền văn minh vũ trụ mà cô thiết lập đang tạo nghiệp đó sao? Chỉ khác là bên Đông Hoang ban cho chúng sinh sự sảng khoái, còn người của cô lại hành hạ họ từ từ, ta nghĩ chẳng có gì khác biệt cả”.
Tang Mi không nói gì, mà nhìn Diệp Quân ở chiến trường đằng xa.
Chủ nhân Bút Đại Đạo như biết cô ta nghĩ gì, lập tức nói: “Hắn không thể thành công”.
Tang Mi cười nói: “Tại sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Cô mạnh hơn hắn tốt, trong số những người ta từng gặp, ngoài mấy người nhà họ Dương, chỉ có Chân Thần và Tịnh tông chủ năm đó có thể so được với cô, thế nhưng cho dù là cô, chẳng phải cuối cùng cũng thất bại đó sao?”
Tang Mi lắc đầu nói: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ta không muốn tranh cãi với ông vì ông không muốn thiết lập trật tự, chứ không phải là vì ngươi muốn vũ trụ tốt hơn, ông chỉ muốn làm cho bản thân mình tốt hơn mà thôi. Chúng ta không những có quan điểm khác nhau mà lập trường cũng khác nhau, thế nên bàn luận cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo lặng thinh.
Tang Mi nhìn Diệp Quân mắt đã đỏ ở đằng xa, khẽ nói: “Lúc đầu ta cũng giống như ông, cũng không nghĩ hắn có thể thành công nên ta đi tìm hắn, nhưng sau đó ta lại nghĩ có lẽ hắn có thể thành công”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Chuyện ở khu dân nghèo à? Nếu ta nói sở dĩ hắn làm vậy là vì hắn đã đoán trước được thân phận của cô, cô có thất vọng không? Đừng nghĩ là không thể, hắn là một trong những người thông minh nhất mà ta từng gặp, tài trí của hắn không thua kém gì cha hắn, thậm chí còn giỏi hơn cha hắn về khoản giấu tài”.
Tang Mi quay sang nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Nếu hắn làm thế vì đoán được thân phận của ta… vậy thì tốt quá”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhíu mày, quay sang nhìn Tang Mi, cảm thấy khó hiểu: “Quá tốt?”
Tang Mi cười hỏi ngược lại: “Thông minh còn không tốt nữa sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Tang Mi, không nói gì.
Tang Mi quay lại nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Không ai muốn hắn trở thành vua dựa dẫm, mà kẻ thù của hắn lại là lão quái vật ở cấp bậc như ông, nếu hắn không thông minh một chút thì đã bị ông giết chết từ lâu rồi?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Thế nên cho dù hắn là vì biết thân phận của cô mới đi cứu vớt mấy dân nghèo đó, cô cũng cảm thấy có ý nghĩa?”
“Tất nhiên!”
Tang Mi trả lời rất dứt khoát: “Nếu chỉ đánh giá bằng trái tim thì thế giới này không có ai hoàn hảo cả… Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông không hiểu được một chút đạo lý này… Tại sao ta lại thấy ông ngu ngốc đến vậy chứ?”
Nói rồi cô ta khinh thường nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo.
Chủ nhân Bút Đại Đạo: “…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cũng nhìn sang Diệp Quân, khẽ cười nói: “Tang cô nương, thật khó để tôi hiểu tại sao các cô lại kiên cường đi theo con đường không có kết quả, tất nhiên những điều này không quan trọng. Cho dù trật tự gì, nền văn minh nào, thế giới này sẽ luôn bị thống trị bởi bên có sức mạnh”.
Tang Mi gật đầu, cô ta nhìn các cường giả Đông Hoang cách đó không xa, cười nói: “Chủ Đông Hoàng lại không đích thân đến trong dịp lớn thế này à?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Tang cô nương không đoán thử xem?”
Tang Mi không nói gì, lại nhìn sang Diệp Quân ở đằng xa, lúc này, trận chiến giữa Diệp Quân và Quân U đã hoàn toàn bước vào giai đoạn quyết liệt.
Hai mắt Diệp Quân đỏ ngầu, nhưng hắn cũng không có sử dụng huyết mạch phong ma của mình, nhưng vì trận chiến quá quyết liệt, sức mạnh phong ma trong người hắn đã có dấu hiệu rục rịch, huyết mạch này thường không chịu sự kiểm soát của Diệp Quân, nhất là lúc Diệp Quân đang điên cuồng.
Vì trận chiến quá quyết liệt, kiếm ý Trật Tự vừa thăng cấp ngày càng mạnh, không chỉ kiếm ý Trật Tự, mà cả kiếm ý vô địch cũng ngày càng mạnh trong trận chiến điên cuồng.
Nhưng thực lực của đối thủ Quân U cũng cực kỳ đáng sợ, đối mặt với hai đòn kiếm đạo đáng sợ của hắn mà lại không hề sợ hãi, còn đối đầu trực diện.
Ầm!
Một tiếng ầm vang lên, khu vực thời không chỗ hai người đứng nổ tung, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt và kiếm quang liên tục bắn ra xung quanh, tiêu diệt tất cả mọi thứ trên đường.
Diệp Quân và Quân U cũng lùi về sau liên tục, sau khi dừng lại, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này hắn cảm thấy hai kiếm ý trong người mình đang sôi sục dâng trào, hơn nữa lúc này hai kiếm ý đều đã đạt đến điểm quan trọng, chỉ cần một cơ hội thì để hai kiếm ý có thể chuyển hóa lần nữa.
Chiến đấu!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Quân U ở đằng xa, lúc này Quân U cũng đang nhìn hắn, khí tức toát ra từ trên người Quân U mạnh hơn trước mấy lần.
Hai người đều là yêu nghiệt chiến đấu.
Càng đánh càng mạnh.
Quân U bỗng chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta siết chặt hai tay, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt bỗng xuất hiện ở bầu trời xung quanh, không chỉ như vậy, còn có mấy vạn đại đạo Tuế Nguyệt xuất hiện giữa không trung.
Dị tượng Đại Đạo!
Lúc này khí tức của Quân U tăng lên rất nhanh, bây giờ khí tức của cô ta đã mạnh đến mức bất thường.
Cô ta bỗng mở mắt ra, một pho tượng Tuế Nguyệt hùng vĩ và khổng lồ bỗng ngưng tụ phía sau cô ta, bức tượng Tuế Nguyệt này cao mấy vạn trượng, ngưng tụ từ vô số Tuế Nguyệt trường hà, trên người toát ra khí tức Tuế Nguyệt đáng sợ, hệt như dòng nước chảy xiết, vô cùng khủng khiếp.
Bức tượng Tuế Nguyệt khổng lồ này đột nhiên giận dữ trợn mắt lên, sau đó nó đấm mạnh vào Diệp Quân ở cuối tầm nhìn, cú đấm này làm dao động hàng vạn Tuế Nguyệt trường hà xung quanh, chúng tụ tập lại trong đòn tấn công như những dòng sông, được chúng hỗ trợ, uy lực đòn tấn công của bức tượng Tuế Nguyệt khổng lồ này lập tức tăng lên gấp mấy lần…
Bên ngoài, chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Bản thân đã thành đạo, vượt qua Đại Đạo, kiểm soát Đại Đạo… Tang cô nương, thực lực của Quân U cô nương đến từ Đông Hoang này thế nào?”
Tang Mi không nói gì.
Uy lực đòn tấn công của Tang Mi thâm nhập vào rất nhiều thời không, cho dù là cường giả bên ngoài đều bị áp chế đến mức khó thở.
Đối mặt với đòn tấn công này, Diệp Quân ở đằng xa lại hít một hơi thật sâu, hai loại kiếm ý trong người hắn quét qua, cuối cùng dung hợp lại với nhau.
Vừa là ý chúng sinh, vừa là ý không có kẻ thù.
Diệp Quân nhìn chằm chằm nắm đấm nghiền nát lao đến, lúc này dưới uy lực khủng khiếp đó, hắn không thể thở nổi nữa, nhưng ánh mắt lại không có sự sợ hãi, chỉ có ý chí chiến đấu vô tận.
“Giết!”
Diệp Quân bỗng biến thành tia kiếm quang lao trời, đâm sầm vào nắm đấm của bức tượng đó.
Đối đầu trực diện!
Sau khi hai kiếm đạo hợp nhất, khí tức của Diệp Quân cũng tăng lên rất nhanh, khí tức kiếm đạo lao đến, đập mạnh vào nắm đấm khổng lồ.
Ầm!
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, trong khu vực chỗ Diệp Quân và Quân U, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt và kiếm quang nổ tung như núi lửa phun trào, cuốn trôi mọi thứ, vô số thời không vỡ vụn, tiêu diệt.
Diệp Quân và Quân U cùng văng ra ngoài, cũng không biết qua bao lâu, Diệp Quân rơi mạnh xuống một thời không, thời không bỗng sụp đổ, xung quanh hắn, kiếm ý vô địch và kiếm ý Trật Tự vỡ ra rồi lại tu lại, tụ lại xong rồi vỡ ra…
Ở đằng xa, khi dừng lại, Quân U cúi đầu xuống nhìn, một thanh ý kiếm cắm vào trước ngực cô ta, đó là thanh kiếm được ngưng tụ từ kiếm ý vô địch và kiếm ý Trật Tự, kiếm đang tiêu diệt sức sống của cô ta.
Sau lưng cô ta, pho tượng Tuế Nguyệt khổng lồ đó đã bị vỡ thành từng mảnh, từ từ phân tán, sức mạnh Tuế Nguyệt đang lan ra bốn phía, Tuế Nguyệt trường hà xung quanh cũng đang dần tan ra.