Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881: Không có gì hết, he he

Như nghĩ tới điều gì, hắn lại hỏi: “Ngươi biết nhà họ Tần ở đâu không?”

Nhà họ Tần!

Đây là gia tộc của mẹ, nếu đã tới hệ Ngân Hà thì đương nhiên phải tới xem rồi.

Nhị Nha cười: “Ta biết, chúng ta còn tới đó chơi rồi cơ, khi nào ta dẫn ngươi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha hỏi: “Khi nào ngươi tới nhà họ Dương?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Mấy ngày nữa”.

Nhị Nha lấy bút ra viết số điện thoại của mình rồi đưa cho Diệp Quân: “Đến lúc đó gọi vào số này, ta sẽ cho người đến đón ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha nháy mắt: “Vậy các ngươi đi đi, chúng ta muốn chơi tiếp”.

Diệp Quân bật cười: “Được rồi”.

Nói rồi hắn định đưa Tô Tử đi, nhưng lúc này như chợt nghĩ ra điều gì, hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, có thể cho ta ít linh nguyên được không?”

Tiểu Bạch chớp mắt rồi gật đầu, xòe móng vuốt ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trong nhẫn có mấy trăm triệu linh nguyên!

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, hắn thử mở nhưng không mở được.

Thấy vậy, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ loay hoay chiếc nhẫn một hồi, lát sau nó lại đưa cho Diệp Quân, lúc này nhẫn không gian đã không cần dùng linh khí để mở nữa.

Diệp Quân cười: “Cảm ơn!”

Tiểu Bạch nhe răng cười.

Diệp Quân kéo Tô Tử bảo: “Đây là vợ ta… Chẳng lẽ hai người không định tặng quà gặp mặt à? Hai người là bề trên của ta đó!”

Vợ!

Nghe Diệp Quân nói thế, Tô Tử sửng sốt.

Mà Nhị Nha và Tiểu Bạch lại nhìn nhau, vợ!

Theo lệ, bề dưới đưa vợ tới gặp bề trên, bề trên nên tặng quà.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, hơi đau đầu.

Tặng chút quà cũng được, nhưng cô bé sợ thằng cháu trai này mỗi ngày lại đưa một cô vợ khác nhau tới…

Diệp Quân cứ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch như thể không đưa quà thì hắn sẽ không đi.

Lúc này Nhị Nha bỗng lên tiếng: “Chờ ta một chút”.

Nói xong cô bé kéo Tiểu Bạch sang một bên thảo luận, hai người vừa nói vừa nhìn Tô Tử, như đang bàn xem nên tặng cái gì thì thích hợp.

Một lúc sau, hai người quay lại, Tiểu Bạch lấy ra một chiếc vòng tay màu vàng, khi nhìn thấy vòng tay ấy, mắt Diệp Quân sáng lên.

Chiếc vòng tay này là thần vật Tiểu Bạch vơ vét được khi hắn cùng Tiểu Bạch, Nhị Nha và dì Mộ đến khu vực Thần Hư lúc trước!

Thần vật vô cấp bậc.

Diệp Quân cười rạng rỡ, Tiểu Bạch thật hào hóng!

Tiểu Bạch đưa vòng cho Tô Tử, Tô Tử do dự nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười bảo: “Mau nhận lấy đi”.

Nghe vậy Tô Tử gật đầu, nhận lấy vòng tay màu vàng, cô ấy nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt đầy yêu thương: “Cảm ơn”.

Tiểu Bạch cười toe toét, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ.

Nhị Nha giải thích: “Nó nói cô là vợ của cháu trai ta thì tức là cháu dâu của chúng ta, không cần khách sáo”.

Vẻ mặt Tô Tử cứng đờ.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Thần vật vô cấp bậc rất quý giá, chúng ta cũng chỉ có vài chiếc thôi, vậy nên…”

Tiểu Bạch chớp mắt định xua móng vuốt nhưng bị Nhị Nha nắm lấy đuôi…

Tiểu Bạch: “…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, cảm ơn Nhị Nha Tiểu Bạch, ngày mai ta tìm các ngươi đi chơi”.

Nói xong hắn kéo Tô Tử đi.

Nhìn hai người rời đi, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vẫy móng vuốt nhỏ.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi về câu lạc bộ: “Nếu chúng ta nói với hắn chúng ta còn mấy trăm nghìn thần vật vô cấp bậc, hắn có như thế này không? Chắc chắn hắn sẽ mỗi ngày đưa một cô vợ tới, lúc đó ai mà chịu được? Hơn nữa nếu để hắn biết chúng ta có nhiều như vậy, hắn sẽ không cảm thấy thứ này rất quý giá nữa! Vậy nên chúng ta phải giả nghèo, thi thoảng cho hắn một chiếc, như vậy hắn sẽ vô cùng vui và thỏa mãn, hiểu không?”

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không…

Nhị Nha cười thật tươi: “Đi nào, đi chơi bóng, he he…”

Nói rồi cô ấy ôm Tiểu Bạch nhảy chân sáo chạy về phía câu lạc bộ.



Ven đường, Tô Tử lấy chiếc vòng tay màu vàng ra, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

Diệp Quân cười đáp: “Một thần vật vô cùng lợi hại”.

Tô Tử hơi tò mò: “Lợi hại đến mức nào?”

Diệp Quân cười: “Rất lợi hại, đến lúc đó tôi sẽ dạy cô cách sử dụng”.

Tô Tử gật đầu, cười ngọt ngào: “Được”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tô Tử: “Cô về công ty hay là…”

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Tôi không muốn về sớm thế”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Nhưng đã rất muộn rồi”.

Tô Tử im lặng một hồi sau, mới thấp giọng nói: “Về khách sạn tôi ở đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi đưa cô về”.

Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừm”.

Một lúc sau, Diệp Quân và Tô Tử đến khách sạn nơi Tô Tử ở, khách sạn nơi cô ấy ở rất sang trọng, nhưng hơi vắng vẻ.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tôi có thể ngủ ở đây không?”

Tô Tử sững người.

Diệp Quân cười hỏi tiếp: “Có được không?”

Tô Tử nháy mắt: “Anh không sợ tôi lợi dụng sờ mó anh à?”

Diệp Quân cười khẽ: “Tôi ngủ sofa”.

Tô Tử cười: “Tùy anh, tôi đi tắm đây”.

Nói xong cô ấy xoay người đi về phía phòng tắm.

Diệp Quân nhìn quanh, hắn đi đến sofa rồi nằm xuống, chiếc sofa này rộng như chiếc giường, nằm lên rất dễ chịu.

Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt, nhớ lại lời Vô Biên Chủ nói hôm nay. Hắn cứ cảm thấy ông ta như đang nhắc nhở mình điều gì đó, nhưng lại không dám nói rõ ràng.

Muốn nhắc nhở hắn điều gì đây?

Diệp Quân rất nghi ngờ.

Một lúc sau Tô Tử đi ra, cô ấy mặc áo choàng tắm, tóc còn hơi ướt, giống như hoa sen mọc lên từ mặt nước, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Tô Tử nằm lên giường, nhìn Diệp Quân cười bảo: “Lại đây đi”.

Diệp Quân do dự, sau đó đứng dậy đi tới nằm ở bên cạnh Tô Tử.

Hai tay Tô Tử ôm lấy cánh tay hắn, cô ấy khẽ hỏi: “Anh có biết là… tôi thích anh không?”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi gật đầu: “Biết”.

Tô Tử ngước mắt nhìn hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt.

Diệp Quân đang định nói gì đó thì Tô Tử chợt ngồi dậy, từ từ cởi áo tắm.

Bên trong áo tắm không có gì cả.

Diệp Quân sửng sốt.

Tô Tử cúi người ôm lấy hắn, run rẩy nói: “Muốn em đi… Em… chuẩn bị xong rồi”.

Diệp Quân đang định nói thì Tô Tử càng ôm chặt hắn hơn, run rẩy nói: “Em biết anh vẫn luôn không muốn đối diện với tình cảm của em, sợ em bám riết lấy anh, muốn anh phụ trách… Không… Không đâu… Em thích anh, em chỉ muốn dành những điều tốt nhất của mình cho anh thôi, em… em sẽ không bám riết lấy anh đâu…”
Chương 882: Không đổi ý được đâu

Nghe thấy Tô Tử nói thế, lòng Diệp Quân chợt trào lên một nỗi xót thương, hắn không nói gì, chỉ cúi người hôn lên môi cô ấy.

Đột nhiên bị Diệp Quân hôn, Tô Tử hơi run rẩy nhè nhẹ.

Cứ thế, Diệp Quân hôn cô ấy suốt mấy phút mới chịu dừng, mà lúc này, sắc mặt Tô Tử đã ửng hồng, mắt ướt át sóng sánh, người cũng đã nóng rực lên.

Diệp Quân ôm lấy Tô Tử, khẽ khàng nói: “Tình cảm của em dành cho anh, anh đều biết cả, trước vẫn trốn tránh, vẫn giả ngốc không ngó ngàng, đó là lỗi của anh, xin lỗi em”.

Tô Tử hơi cúi đầu: “… Anh cũng thích em chứ?”

Diệp Quân hôn nhẹ lên trán Tô Tử một cái: “Thích”.

Tô Tử lập tức nín khóc và nhoẻn cười, ôm chặt lấy Diệp Quân, khoảnh khắc này, mọi tủi hổ trước đó đều tan thành mây khói.

Bị Tô Tử ôm thật chặt, cảm thụ được thân thể mềm mại nóng sực ấy, trong lòng Diệp Quân bỗng dấy lên một ngọn lửa đầy tà niệm, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đè nó xuống.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Tô Tử, anh muốn nói với em một số chuyện về anh”.

Tô Tử lắc đầu: “Không cần đâu”.

Diệp Quân bảo: “Thực ra, anh là vua của vũ trụ Quan Huyên, nhà anh…”

Tô Tử bỗng run rẩy thúc giục: “Vào đi…”

Ầm!

Đầu Diệp Quân chợt trống rỗng…

Phần này dài quá tác giả miêu tả không hết, có thể tự tưởng tượng



Hôm sau.

Không biết đã là giờ nào, Diệp Quân từ từ tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy ngay gương mặt tuyệt đẹp trước mắt.

Đó là Tô Tử.

Lúc này, Tô Tử đã mặc đồ đầy đủ.

Thấy Diệp Quân đã tỉnh, Tô Tử hơi mỉm cười: “Dậy rồi?”

Diệp Quân gật đầu, vòng tay sang ôm lấy Tô Tử, sắc mặt cô ấy thoáng thay đổi, vội nói: “Em đã làm cơm cho anh rồi, mau dậy ăn đi…”

Diệp Quân lắc đầu: “Anh còn muốn…”

Tô Tử vội lắc đầu liên tục: “Em…”

Diệp Quân nghi hoặc nhìn cô ấy, Tô Tử thấy hắn không hiểu ý mình bèn lườm một cái, sau đó cúi xuống ghé sát tai hắn, ngượng ngập nói nhỏ: “Còn đau…”

Diệp Quân ngẩn ra, liếc nhìn ga giường dưới người, khi thấy một vệt đỏ thẫm trên đó, hắn lập tức hiểu được.

Tô Tử bắt gặp ánh mắt Diệp Quân, cũng lập tức thẹn thùng đến đỏ bừng mặt.

Diệp Quân hôn nhẹ lên trán Tô Tử một cái rồi nói: “Đi ăn mì thôi”.

Nói đoạn, hắn xuống giường, kéo Tô Tử tới bàn ăn và ngồi xuống.

Diệp Quân nhanh chóng cầm đũa bắt đầu ăn.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu. Chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt ấy lại trở nên ảm đạm.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã ăn xong.

Tô Tử đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Em đi đây”.

Diệp Quân hỏi: “Tới công ty à?”

Tô Tử gật đầu.

Diệp Quân bèn bảo: “Để anh đưa em đi”.

Tô Tử lại lắc đầu: “Hôm nay anh còn phải lên lớp mà”.

Nghe vậy, Diệp Quân mới chợt nhớ ra, hôm nay hắn cũng có tiết dạy.

Tô Tử đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Anh… có thể coi như chuyện tối qua chưa hề xảy ra”.

Diệp Quân nghe vậy liền sửng sốt.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, hai tay bị che khuất dưới bàn đã nắm chặt, nụ cười trên môi nhợt nhạt và gượng gạo: “Anh, anh không cần phải lo đến chuyện chịu trách nhiệm về em, ở hệ Ngân Hà này, có đôi khi, nam nữ ngủ chung là chuyện rất bình thường… Em, em sẽ không bám lấy anh… Chỉ là… nếu có một ngày anh phải rời khỏi ngôi sao màu xanh này, xin hãy nói cho em biết một tiếng, em, chúng ta có thể từ biệt nhau như những người bạn… Em, em đi làm đây”.

Nói xong, cô ấy vội đứng lên, quay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc quay đi, nước mắt cô ấy đã trào dâng như đê vỡ. Tô Tử bước ra tới cửa, giọng Diệp Quân đột nhiên vang lên: “Đứng lại đã”.

Tô Tử dừng lại: “Có… Có chuyện gì?”

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ấy, Tô Tử vội vã cúi đầu, không muốn để hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.

Diệp Quân nói: “Nhìn anh”.

Tô Tử lắc đầu.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Em có muốn biết chuyện của anh không?”

Tô Tử vô thức gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.

Diệp Quân cười nói: “Vậy là muốn biết hay là không muốn biết đây?”

Tô Tử chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Diệp Quân nâng cằm cô ấy lên, lúc này, mặt cô ấy đã đầm đìa nước mắt.

Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: “Anh biết, em thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được phần nào. Anh chỉ muốn nói với em điều này, em đã là người của anh, bây giờ có muốn đổi ý cũng không được nữa đâu”.

Tô Tử vẫn lặng lẽ nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân đột ngột ôm chầm lấy cô ấy, đè cô ấy lên cửa, Tô Tử hoảng hốt: “Em…”

Mới nói đến đó, mặt cô ấy đã đỏ gay.

Diệp Quân cúi người hôn nhẹ lên trán cô ấy rồi nói: “Hôm khác được chứ?”

Tô Tử khẽ gật đầu, thẹn thùng đến độ vành tai cũng ửng đỏ.

Diệp Quân lại nhẹ nhàng nói: “Đừng nên nghĩ linh tinh nữa, tiếp theo đây, mọi việc cứ để anh xử lý, được không?”

Tô Tử gật đầu: “Được”.

Diệp Quân lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Tô Tử, dặn: “Còn nhớ công pháp lần trước anh cho em không? Trong này có một ít linh thạch, em có thể lấy ra tu luyện, công pháp anh đưa cho em là thứ tốt nhất rồi, chỉ cần em chăm chỉ tu luyện, sau này hoàn toàn có thể trở nên cực kì lợi hại”.

Tô Tử gật đầu: “Được”.

Diệp Quân mỉm cười: “Đi làm đi”.

Tô Tử do dự giây lát rồi ngẩng lên, hôn nhẹ một cái vào khóe môi Diệp Quân và nhanh chóng tách ra: “Em… đi đây”.

Nói xong, cô ấy vội vã quay đầu chạy ra khỏi cửa.

Diệp Quân đứng đó nhìn theo, lắc đầu cười: “Cô nhỏ này…”
Chương 883: Xảy ra chuyện rồi

Thu dọn phòng xong, Diệp Quân mới tới học viện Ngân Hà, tuy vị trí giáo viên ở Kiếm Đạo Viện chỉ là tạm thời nhưng hắn vẫn luôn làm hết mình.

Trong Kiếm Đạo Viện, Mộc Uyển Du cùng hai người kia đều đang ngồi tu luyện.

Diệp Quân nhận ra, Mục Vân lúc này đã đạt tới cảnh giới cường giả cấp chín, hơi thở trên người Song Song cũng đã trở nên cực kì hùng hậu, loáng thoáng có dấu hiệu đột phá.

Thấy Diệp Quân đến, ba người đều vội vã đứng lên, Song Song cùng Mục Vân cung kính chắp tay cúi chào: “Thưa thầy”.

Mộc Uyển Du thì ngọt ngào nhoẻn cười, không hành lễ.

Diệp Quân bước tới, quan sát Song Song và Mục Vân rồi cười bảo: “Cảm giác gần đây ra sao?”

Song Song trầm giọng: “Gần đây em đang lĩnh ngộ kiếm ý, đã bắt đầu có chút cảm giác, nhưng vẫn không cách nào bước ra một bước cuối”.

Diệp Quân nhìn Song Song, nói: “Có thể đi ra bên ngoài dạo quanh một chút”.

Song Song nghi hoặc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười bảo: “Ngày ngày chỉ biết bế quan như thế là không được, hãy ra bên ngoài hít thở không khí, coi như giải trí một tí, có lẽ sẽ thu được kết quả bất ngờ”.

Song Song trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Được”.

Diệp Quân lại nhìn sang phía Mục Vân, cười hỏi: “Còn cậu?”

Mục Vân do dự giây lát mới nói: “Kiếm ý thật quá khó lĩnh ngộ”.

Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu cười, nói: “Quả thực rất khó, cậu chớ nên nôn nóng, từ từ tiến tới thôi, cũng đừng cả ngày bế quan trong này, tôi cho hai người nghỉ, có thể ra ngoài đi dạo một vòng, thả lỏng bản thân”.

Mục Vân gật đầu: “Được”.

Diệp Quân cười cười, giục: “Đi đi”.

Mục Vân và Song Song cung kính chắp tay chào rồi mới quay đầu rời khỏi đó.

Diệp Quân nhìn sang phía Mộc Uyển Du, trước đó, không biết do đâu mà Mộc Uyển Du vẫn không thể tu hành Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vậy, mấy ngày này, Mộc Uyển Du đều đi theo Mục Vân và Song Song để học tập một ít kiến thức võ đạo.

Diệp Quân tỉ mỉ quan sát Mộc Uyển Du một chốc mới nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn cô tới chỗ này”.

Nói đoạn, hắn kéo tay Mộc Uyển Du ra ngoài.

Bị Diệp Quân kéo tay dẫn đi, Mộc Uyển Du ngại ngùng, hai má ửng đỏ.

Lát sau, Diệp Quân dẫn theo Mộc Uyển Du đến khu Vân Hải, nơi ở của Từ Chân.

Khi vào nhà, Từ Chân đang vùi đầu viết bản thảo.

Thấy Diệp Quân và Mộc Uyển Du đến, Từ Chân mỉm cười, không nói gì.

Mộc Uyển Du tò mò nhìn Từ Chân, cũng không lên tiếng.

Diệp Quân kéo tay Mộc Uyển Du đến trước mặt Từ Chânm nói: “Chân tỷ, Uyển Du không thể nào tu luyện được Vũ Trụ Quan Huyên Pháp của ta, ta không tìm ra nguyên nhân, tỷ xem giúp ta với”.

Từ Chân liếc nhìn Mộc Uyển Du, nói: “Thể chất có hơi đặc thù”.

Diệp Quân kinh ngạc: “Thể chất đặc thù?”

Từ Chân gật đầu: “Thể chất Thiên Tuyệt”.

Diệp Quân không hiểu, hỏi lại: “Thể chất Thiên Tuyệt là gì?”

Từ Chân cười đáp: “Tức là trời muốn tuyệt đường cô ấy, chặt đứt mọi đường tu hành”.

Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân sửng sốt cả người: “Còn có loại thể chất này sao?”

Từ Chân cười cười: “Thực ra, nói đơn giản hơn chút là nhưng huyệt đạo then chốt trong người cô ấy đều đang bế tắc, linh khí không thể tiến vào cơ thể, cho dù cưỡng chế mang vào thì cũng sẽ chỉ khiến cô ấy đau đớn không sao chịu nổi, không thể tu luyện bình thường đâu”.

Nghe Từ Chân giải thích, sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên buồn bã.

Từ Chân cười nói: “Cô gái, chớ có đau buồn, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.

Mộc Uyển Du vội ngẩng đầu nhìn Từ Chân, do dự một chút rồi hỏi: “Chị ơi, chị có cách giải quyết ạ?”

Từ Chân gật đầu: “Đương nhiên”.

Mộc Uyển Du thở ra một hơi nhẹ nhõm, tất nhiên cô ấy cũng rất muốn tu luyện, đặc biệt là khi biết đến thế giới của người tu hành rồi, cô ấy vô cùng khát khao được gia nhập thế giới đó.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy chỉ có thể chờ khi nào tu vi của ta khôi phục rồi sẽ giúp cô ấy cải biến thể chất thôi”.

Từ Chân bảo: “Không cần đợi lâu vậy đâu”.

Nói đoạn, cô ta nhìn sang Mộc Uyển Du, cười nói: “Cô qua đây”.

Mộc Uyển Du bước tới trước mặt Từ Chân, Từ Chân đột nhiên ấn một ngón tay vào một vị trí trên bụng cô ấy, thân thể Mộc Uyển Du run lên kịch liệt, thoáng chốc, toàn thân cô ấy đã răng rắc rung chuyển, như thể đang có cái gì đang thông suốt.

Khi Từ Chân thu ngón tay về, Mộc Uyển Du lập tức nhũn người ngã quỵ, Diệp Quân vội đỡ lấy cô ấy.

Cả người Mộc Uyển Du mềm ra như thể không còn chút sức lực nào.

Từ Chân cười nói: “Để cô ấy nghỉ ngơi chút đi”.

Diệp Quân gật đầu, bế Mộc Uyển Du đặt lên giường, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, thức dậy là có thể tu luyện bình thường rồi”.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân cười cười, đắp chăn cho Mộc Uyển Du rồi bước về phía Từ Chân.

Mộc Uyển Du nhìn theo bóng Diệp Quân rồi lại liếc nhìn Từ Chân phía xa xa, sắc mặt ảm đạm.

Diệp Quân đi tới chỗ Từ Chân, liếc nhìn đống bản thảo trên bàn, Từ Chân vội vã thu lại, cười bảo: “Hiện giờ vẫn chưa được đọc”.

Diệp Quân hỏi khẽ: “Sắp viết xong rồi?”

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đang định nói gì thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, Diệp Quân sửng sốt.

Người đang gọi tới là Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân vội nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói đầy lo âu của Hiên Viên Lăng: “Diệp… xảy… xảy ra chuyện rồi”.

Diệp Quân chau mày.
Chương 884: Liên lạc nhiều hơn

Xảy ra chuyện rồi!

Diệp Quân cúp điện thoại, nhìn Từ Chân, nói: “Chân tỷ, ta có việc phải đi gấp”.

Từ Chân gật đầu: “Đi đi”.

Diệp Quân bèn quay người ra cửa.

Nhìn theo bóng Diệp Quân biến mất sau cánh cửa, Từ Chân mỉm cười, dời mắt ngó xuống trang giấy, tiếp tục viết lách.



Hiên Viên sơn trang.

Diệp Quân ngồi xe tới Hiên Viên sơn trang, vừa xuống xe liền gặp được Hiên Viên Lăng. Hôm nay cô ấy vận bộ váy dài thuần trắng, vẫn mang khăn che mặt như mọi ngày, trông thanh thuần thánh thiện như một tiên nữ không dính bụi phàm trần.

Thấy Diệp Quân tới, Hiên Viên Lăng bước nhanh đến, nhìn Diệp Quân, sắc mặt có vẻ khẩn trương.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Lăng cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”

Hiên Viên Lăng nói: “Đi theo tôi đã”.

Nói đoạn, cô ấy kéo tay Diệp Quân chạy vào trong sơn trang.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới trước Kiếm Tháp. Vào lúc này, nơi đây đã tụ tập khá nhiều cường giả.

Tất cả đều là cường giả nhà họ Hiên Viên, và đa số đều là người Diệp Quân từng gặp.

Thấy Diệp Quân tới, đám cường giả gia tộc Hiên Viên đều khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Những người này đều không hề hay biết chuyện giữa Hiên Viên Lăng và Diệp Quân trước đó, bởi vậy, họ vẫn cho rằng hai người đang là một đôi tình lữ.

Hiên Viên Lăng đang muốn nói gì, Diệp Quân đã ngẩng lên nhìn về Kiếm Tháp, lại như thể vừa cảm nhận được điều gì đó, hắn thoáng chau mày.

Hiên Viên Lăng đứng bên cạnh Diệp Quân, thấy thế bèn hỏi nhỏ: “Cảm nhận được rồi?”

Diệp Quân ngạc nhiên: “Bên dưới Kiếm Tháp đang trấn áp thứ gì vậy?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng chỉ cúi đầu: “Chúng tôi cũng không biết bên dưới có thứ gì bị trấn áp, chỉ biết đó là thứ mà năm xưa tổ tiên đã trấn áp, qua bao nhiêu năm, tòa Kiếm Tháp này chưa từng có bất cứ điều gì khác thường, bởi vậy, chúng tôi đều cho rằng thứ bị trấn áp dưới đó hẳn đã chết rồi. Nhưng nào ngờ, mấy ngày trước, sau khi anh đi khỏi nơi này chưa được bao lâu, Kiếm Tháp đột nhiên rung chuyển kịch liệt, có một hơi thở vô cùng mạnh mẽ tràn ra từ sâu bên dưới Kiếm Tháp…”

Nói đến đó, cô ấy khẽ lắc đầu, đáy mắt thoáng một tia kiêng dè: “May mà còn có thánh kiếm của gia tộc Hiên Viên trấn giữ ở đây, nếu không, chỉ sợ gia tộc Hiên Viên đã không còn tồn tại”.

Diệp Quân trầm giọng: “Trước vẫn luôn không có động tĩnh gì, cho đến ngày đó… là do tôi lấy kiếm Hiên Viên xuống nên mới gây ra chuyện này?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Chúng tôi cũng đoán là như vậy, có thể lúc gỡ kiếm Hiên Viên xuống, phong ấn đã bị buông lỏng. Nhưng chúng tôi cũng không dám chắc lắm”.

Diệp Quân đang định nói thêm điều gì thì ngay lúc này chợt có hai người từ xa đi tới, một ông lão và một cô gái vận váy dài màu lam. Ông lão kia mặc áo dài màu tím, râu tóc bạc phơ, tuy trông đã lớn tuổi nhưng thoạt nhìn rất khỏe khoắn và minh mẫn, hơn nữa, hơi thở cũng rất hùng mạnh.

Cô gái vận váy dài màu lam kia thoạt trông mới hai mươi, vóc dáng thon thả, trông rất nho nhã điềm đạm.

Thấy hai người này, tộc trưởng gia tộc Hiên Viên là Hiên Viên Kỳ vội vã đi tới chào: “Tần lão!”

Tần lão gật đầu: “Kỳ lão đệ, rốt cuộc thứ bị phong ấn dưới tháp là cái gì?”

Hiên Viên Kỳ cười khổ: “Chưa biết, hiện giờ bên trong Kiếm Tháp tràn ngập thứ hơi thở đầy tà ác, chúng tôi không dám đi vào, cũng không biết thánh kiếm Hiên Viên có thể chống đỡ được bao lâu nữa”.

Nghe vậy, Tần lão lập tức nhíu chặt mày.

Hiên Viên Kỳ nói: “Tần lão, ta vào trong nói chuyện đi”.

Nói xong, ông ta cùng Tần lão đi về một phía.

Cô gái váy lam nhìn về phía Kiếm Tháp, ánh mắt lộ vẻ tò mò.

Diệp Quân đứng bên, liếc nhìn Tần lão cùng cô gái nọ, hỏi: “Lăng cô nương, họ là ai?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Là gia chủ nhà họ Tần, Tần Nguyên”.

Nhà họ Tần!

Diệp Quân sửng sốt: “Chính là nhà họ Tần thuộc một trong bốn gia tộc lớn đó?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân thật không ngờ mình lại gặp nhà họ Tần ở đây.

Đây chính là gia tộc của Tần Quan, mẹ ruột hắn.

Diệp Quân do dự một chút rồi bước về phía cô gái nhà họ Tần kia, tuy chẳng biết đã cách bao thế hệ nhưng nhà họ Tần này nói sao cũng là thân thích của mình.

Thấy Diệp Quân đi về phía cô gái váy lam, Hiên Viên Lăng nghi hoặc nhìn theo.

Diệp Quân đã đi tới trước mặt cô gái đó.

Hắn mỉm cười hỏi: “Tôi nên xưng hô với cô nương thế nào?”

Đột nhiên có người tới chào hỏi, cô gái kia vô cùng kinh ngạc, nhìn Diệp Quân đầy khó hiểu.

Lúc này, Hiên Viên Lăng cũng đã đi tới, cô ấy liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi giới thiệu: “Đây là cô Tần Tịch Chỉ của nhà họ Tần”.

Tần Tịch Chỉ!

Diệp Quân mỉm cười: “Tần cô nương, chào cô, tôi là Diệp Quân…”

Nói đoạn, hắn lấy điện thoại ra: “Nào nào, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, sau này hãy liên lạc nhiều hơn”.

Sắc mặt Hiên Viên Lăng đã cứng đờ ra.

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Đây là lần đầu tiên cô ấy bị người ta xin phương thức liên lạc một cách thẳng thắn và trực tiếp như thế…

Thật sự rất thẳng thắn!
Chương 885: Không làm cha con được nữa đâu!

Thấy Tần Tịch Chỉ không nói lời nào, Diệp Quân đang định nói tiếp thì Hiên Viên Lăng đã vội kéo hắn sang một bên, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Vì sao?”

Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao cái gì?”

Hiên Viên Lăng chần chờ giây lát rồi hỏi: “Anh muốn làm quen với cô ấy à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Thấy thái độ của Hiên Viên Lăng như vậy, Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn làm quen với cô ấy một chút, coi như là làm bạn bè vậy thôi”.

Nói đoạn, hắn lại nhìn sang phía Tần Tịch Chỉ, lúc này, Tần Tịch Chỉ cũng đang nhìn hắn.

Thấy được sắc mặt và ánh mắt Tần Tịch Chỉ, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, hình như mình đã hơi lỗ mãng rồi.

Diệp Quân đang muốn bước tới giải thích thì đúng vào lúc này, Kiếm Tháp đột nhiên kịch liệt rung chuyển, ngay sau đó, một hơi thở vô cùng đáng sợ từ trong tháp bùng phát ra ngoài.

Ầm!

Thoáng chốc, cả ngọn núi đều rung chuyển kịch liệt.

Thấy thế, đám người có mặt đều biến sắc.

Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Tháp, từ bên trong tháp, hắn cảm nhận được một hơi thở rất đáng sợ, nhưng hắn lại không thể thi triển thần thức, bởi vậy không thể cảm nhận rõ bên trong tháp đang trấn áp thứ gì.

Đúng lúc này, trên đỉnh tháp, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên tỏa ra một luồng hào quang rực rỡ, bao phủ xuống, trùm lấy toàn bộ tòa tháp, khi luồng kim quang đó phủ xuống, hơi thở hùng hậu kia cũng bị nhốt chặt, không thể tiết ra ngoài.

Thấy thế, Hiên Viên Lăng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống.

Bởi vì lúc này, họ đã cảm thụ được, thánh kiếm Hiên Viên không thể trấn áp được bao lâu nữa.

Cứ thế, qua một hồi lâu, hơi thở hùng mạnh kia mới từ từ bị trấn xuống sâu dưới nền đất, Kiếm Tháp lại khôi phục như cũ.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tôi vào xem thử”.

Nói xong, hắn cất bước đi về phía Kiếm Tháp.

Hiên Viên Lăng lập tức biến sắc, vội vàng kéo hắn lại: “Nguy hiểm lắm”.

Diệp Quân cười bảo: “Không sao đâu”.

Hiên Viên Lăng còn định nói thêm điều gì, Diệp Quân đã bước vào trong tháp.

Hiên Viên Lăng do dự giây lát rồi vội vã đi theo.

Tần Tịch Chỉ trầm ngâm nhìn, cuối cùng cũng theo vào trong.

Ba người vào trong tháp, Diệp Quân nhìn quanh, lúc này trên các vách tháp đều đã xuất hiện vô số những ký hiệu màu vàng kim, những ký hiệu đó đang tản ra những luồng sức mạnh thần bí và hùng hồn.

Diệp Quân nhìn vào một nơi không xa, nơi đó có một trận pháp được vẽ bằng những vệt sáng màu vàng rực rỡ.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, đang muốn thử lấy thần thức thực chiến, nhưng đúng vào lúc này, dưới chân ba người chợt vang lên một tiếng gầm gừ: “Một đám con sâu cái kiến, đợi bản vương ra khỏi nơi này, chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống các người”.

Nghe vậy, Diệp Quân tức thì nhíu mày, rồi dường như vừa cảm nhận được điều gì, con ngươi hắn ro rút lại, vội kéo hai cô gái lùi phắt về sau, chạy ra khỏi Kiếm Tháp.

Ầm!

Ba người vừa rời khỏi Kiếm Tháp thì bên trong đã lại bùng phát một hơi thở khủng bố, cả tòa tháp lại bắt đầu rung chuyển.

Phía trên Kiếm Tháp, thánh kiếm Hiên Viên lại tản ra hào quang mạnh mẽ, một lần nữa bao phủ lấy tòa tháp, nhưng lần này, dưới nền đất đột nhiên bùng phát lên từng luồng hơi thở cực kì mạnh mẽ, chúng điên cuồng tấn công vầng kim quang do thánh kiếm Hiên Viên tản ra.

Dưới sự tấn công dữ dội của hơi thở đáng sợ nọ, vầng kim quang dần xuất hiện những vết rạn nứt.

Thấy thế, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không biết Kiếm Tháp và kiếm Hiên Viên đang trấn áp thứ gì, nhưng bọn họ cũng biết, nếu để vị cường giả thần bí dưới lòng đất kia thoát ra, chắc chắn gia tộc Hiên Viên sẽ gặp đại nạn.

Diệp Quân nhìn vầng kim quang, trầm giọng: “Kiếm không thể trấn áp thêm được rồi”.

Sắc mặt Hiên Viên Lăng tức thì trắng bệch như giấy.

Diệp Quân nói nhanh: “Hãy bảo người của gia tộc Hiên Viên rời khỏi đây ngay”.

Hiên Viên Lăng không hề do dự, phóng ngay về phía Hiên Viên Kỳ đang đứng xa xa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống giận vang lên từ trong tháp, rồi một luồng sức mạnh khủng bố vọt lên cao, thoáng chốc, vầng kim quang kia đã vỡ vụn, cùng lúc đó, Kiếm Tháp đã hóa thành bụi bặm.

Ầm!

Có một cột sáng màu đen phóng lên cao, như chọc thủng bầu trời.

Thấy thế, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều biến sắc.

Nơi tận cùng cột sáng phía chân trời, có một gã đàn ông vận áo đen chậm rãi bước ra, người này tóc tai bù xù, hai mắt đỏ tươi, trên người tản ra những luồng hơi thở đầy tà ác và đáng sợ, hơi thở tà ác ấy khiến cho thời không bốn phía rung chuyển, vô cùng kinh người.

Người đàn ông áo đen chậm rãi nhắm mắt, hai tay giơ lên, tham lam hít lấy hít để không khí tươi mát khắp chốn.

Diệp Quân lẳng lặng nhìn người đàn ông áo đen kia, người này, hẳn là một cường giả đến từ thời đại văn minh Thần.

Đúng lúc này, người đàn ông áo đen chợt xuất hiện trước mặt nhóm Diệp Quân, mắt ông ta nhìn chòng chọc vào Hiên Viên Lăng và Tần Tịch Chỉ.

Người đàn ông áo đen nhếch mép cười, thè lưỡi liếm khóe miệng: “Đã mấy nghìn năm rồi chưa được hưởng mùi vị đàn bà”.

Diệp Quân cau này, kẻ này còn háo sắc?

Nghe thấy người đàn ông áo đen nói thế, Hiên Viên Lăng và Tần Tịch Chỉ lập tức biến sắc.

Người kia bước lên một bước, nháy mắt, một hơi thở cực kì hùng mạnh đã khóa chặt hai cô gái, hai cô gái không thể nhúc nhích một ngón tay.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Hiên Viên Lăng đã xám ngắt như tro tàn.

Tuyệt vọng!

Là nỗi tuyệt vọng chân chính!

Trước mặt loại cường giả cấp bậc này, tông sư cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng: “Cha, nếu cha còn phong ấn con, chúng ta không làm cha con được nữa đâu, con nói nghiêm túc đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK