Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1396: Sự việc hơi mất khống chế!

Diệp Quân cười nói: “Là rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử xem sao”.

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Nói đi cũng phải nói lại, cô cô váy trắng của ngươi có trở thành thần trong lòng ngươi không?”

Diệp Quân im lặng, nụ cười dần biến mất.

Mạnh hơn cô cô váy trắng?

Không thể không nói, dù là nghĩ thế, nhưng hắn vẫn có một cảm giác vô cùng bất lực.

Tiểu Tháp nói: “Xem ra ít nhiều gì vẫn có ảnh hưởng”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nói: “Cha không đánh lại cô cô váy trắng sao?”

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Thấy cha ngươi và cô cô váy trắng của ngươi chưa? Cô cô của ngươi có ký ức còn cha ngươi thì không, đã hiểu chưa?”

Diệp Quân sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Lần đầu tiên hắn phát hiện Tháp gia này cũng khá thông minh!

Tiểu Tháp nói: “Thật ra ta khá đồng ý với một câu ngươi nói trước đây”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Câu gì?”

Tiểu Tháp nói: “Chính là sau thần tính”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhân tính?”

Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy nhân tính không trải qua thần tính thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì… Như vậy cũng giống như, nếu ngươi ăn sơn hào hải vị đã quen chợt ăn uống thanh đạm trở lại, ngươi sẽ phát hiện thì ra thức ăn thanh đạm cũng rất ngon. Nhưng nếu ngươi vẫn luôn ăn thức ăn thanh đạm, chưa từng ăn sơn hào hải vị, ngươi sẽ cảm thấy thức ăn thanh đạm có ngon không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của ngươi là sau khi trải qua đỉnh cao mới có tư cách theo đuổi bình thường, mà không phải chỉ có thể bình thường…”

Tiểu Tháp nói: “Đúng là ý này, nên suy đoán của ta là thần tính chỉ là một sự rèn luyện của nhân tính, bây giờ ngươi là người, nên ngươi đứng ở lập trường của loài người, nhưng một ngày nào đó ngươi đạt tới thần tính, ngươi vẫn có thể xem xét mọi chuyện ở góc độ của mọi người thì mới thật sự ghê gớm. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta thôi”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp lại nói: “Nếu ta đoán không lầm thì Thần Nhất rất lợi hại, vì sau khi trải qua thần tính, cuối cùng ông ấy vẫn chọn nhân tính, tiếc là người ông ấy thích lại theo đuổi thần tính, vứt bỏ nhân tính của bản thân. Nếu không ta cảm thấy chắc chắn ông ấy có thể khôi phục được nhân tính”.

Diệp Quân thầm thở dài.

Thần Nhất!

Đúng thế, nếu Thanh Mạt đó không chọn theo đuổi Đại Đạo, thì chắc chắn Thần Nhất có thể bộc lộ nhân tính một cách hoàn toàn, cũng sẽ không chọn bỏ mạng.

Có lẽ với ông ấy, thần tính và nhân tính đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Người ông ấy yêu đã không còn là người trước đây, dù có mạnh hơn nữa cũng còn ý nghĩa gì đâu?

Điều này cũng giống với cô cô váy trắng!

Nếu cô cô váy trắng không tìm thấy cha…

Tiểu Tháp nói tiếp: “Cho nên ta cảm thấy dù gì ngươi cũng phải vào cảnh giới Thần Đạo, tự mình trải nghiệm thần tính”.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ngươi không sợ ta sẽ tu luyện thành một kẻ vô tình sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy sẽ không”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”

Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi rất xuất sắc, thiên phú của ngươi không thua kém gì Thần Nhất và cha của ngươi, cho nên ta cảm thấy ngươi sẽ gặp một vấn đề lớn trong tương lai, nhưng vấn đề này chắc chắn sẽ không ở nơi này”.

Diệp Quân cười khẽ: “Tháp gia, ngươi xem trọng ta quá”.

Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Dẫu sao ngươi cũng do ta tự mình nuôi lớn, có ta chăm sóc dạy bảo, dù thành tựu sau này của ngươi không bằng cô cô váy trắng của ngươi, nhưng chắc chắn sẽ là gần bằng”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Tiểu Tháp lại nói: “Vừa nghĩ tới ba người vô địch sau này đều do Tháp gia ta nuôi lớn ta đã thấy hưng phấn rồi, ta cảm thấy ta nên đặt cho mình một biết danh… gọi là Tháp sư vô địch đi, biệt danh này hay đấy, ha ha…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn đã nhìn ra lý tưởng của Tháp gia chính là cái này.

Diệp Quân không nói chuyện với Tháp gia nữa, hắn quay lại trong Tiểu Tháp rồi bắt đầu tu luyện, Ngao Thiên Thiên đã đột phá đến cảnh giới Nhân Đạo, bây giờ hắn cũng phải bắt đầu đột phá Tổ Cảnh rồi.

Cảnh giới vẫn còn quá thấp!

Ngoài ra, hắn còn muốn rèn luyện Diên Trì Nhất Kiếm kia của mình.

Kiếm kỹ này rất mạnh, có thể xuất chiêu bất ngờ, giết chết bằng một đòn!

Mà hắn không biết rằng lúc này khu vực Tiên Linh đã sôi trào.

“Người kế thừa của Thần Nhất đến đây!”

Sau khi Trí Sư tiết lộ tin tức này, toàn bộ khu vực Tiên Linh đều bàn tán xôn xao.

Thần Nhất là ai?

Năm đó người này đã càn quét toàn bộ yêu nghiệt thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh.

Đó cũng là lần đầu tiên tộc Tiên Linh bị người ngoài chèn ép.

Mà lúc đó dù bọn họ muốn rửa nhục cũng không có cơ hội, vì sau này Thần Nhất càng ngày càng mạnh hơn…

Nhưng bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội rửa nhục rồi!

Người thừa kế của Thần Nhất đến!

Việc này có ý nghĩa gì?

Đánh bại người thừa kế của Thần Nhất chính là rửa nhục!

Đây là một cơ hội nghìn năm có một!

Vì thế, toàn bộ thiên tài và yêu nghiệt của khu vực Tiên Linh đều xông đến Tiên Linh Thánh Điện, muốn gặp mặt truyền nhân của Thần Nhất này.

Trong Tiên Linh Thánh Điện, Trí Sư im lặng, sắc mặt hơi khó coi, vì ông ta đã đánh giá thấp cái tên truyền nhân của Thần Nhất này rồi.

Rất nhiều tộc nhân của tộc Tiên Linh đều muốn có được cơ hội vang danh sử sách!

Gần như toàn bộ thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh đều trên đường chạy đến!

Sự việc hơi mất khống chế.
Chương 1397: Cao thủ kiệt xuất

Bên trong Tiểu Tháp, Diệp Quân ngồi khoanh chân dưới đất, lúc này hắn đang điên cuồng hấp thụ Tổ Nguyên ở xung quanh.

Lần này, mục tiêu của hắn là cảnh giới Tổ Cảnh.

Hắn không có phương pháp tu luyện nào khác, những năm nay đều sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là dù hắn sử dụng phương pháp này cho đến bây giờ thì vẫn không lạc hậu.

Giờ phút này, hắn mới đột nhiên phát hiện, Vũ Trụ Quan Huyên Pháp do cha mẹ tạo ra thật tuyệt vời.

Có công pháp hay nhất, có Tổ Nguyên vô hạn, lại còn tu luyện trong Tiểu Tháp, vì vậy, Diệp Quân tu luyện vô cùng dễ dàng.

Vài năm trôi qua, khí tức của Diệp Quân đang ngồi khoanh chân dưới đất đột nhiên điên cuồng tăng vọt.

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi mở hai mắt ra.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Chúc mừng”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tổ Cảnh…”

Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, trong đầu xuất hiện một ý niệm, trong nháy mắt, vô số nhân gian kiếm ý phóng ra từ cơ thể hắn, nhưng những kiếm ý vô địch lại đột nhiên biến mất, mà chỉ sau chốc lát, cách hắn trăm mét, mấy nghìn thanh kiếm bất chợt xuất hiện không hề báo trước!

Diên Trì Nhất Kiếm!

Mấy nghìn thanh kiếm tập trung tại một chỗ, sức mạnh to lớn lập tức làm rung chuyển cả tòa Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp vội nói: “Đừng tu luyện ở đây”.

Mặc dù thời gian trong Tiểu Tháp rất lớn, nhưng cũng không thể chịu nổi sự dày vò của Diệp Quân.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, vô số kiếm ý quay trở lại trong lòng bàn tay hắn.

Nhìn kiếm ý trong tay, Diệp Quân nở nụ cười.

Mấy năm tu luyện vừa qua đã khiến hắn đạt tới cảnh giới Tổ Cảnh, thực lực tăng lên một bậc, nhưng còn lâu mới đủ, hắn biết, hắn cần phải thực chiến thì mới có thể ổn định cảnh giới tự thân.

Chiến đấu!

Lúc này, Diệp Quân mới chợt nhớ ra còn phải tham gia cuộc thi của tộc Tiên Linh!

Cũng không biết Trí Sư đã sắp đặt thế nào rồi.

Diệp Quân định rời khỏi Tiểu Tháp, dường như nghĩ đến điều gì đó, cơ thể hắn bỗng rung chuyển, tiến lại gần một đám mây, trong đám mây đó, Ngao Thiên Thiên đang ngồi khoanh chân tu luyện.

Ngao Thiên Thiên cũng đang chạy nước rút để đạt tới cảnh giới ở đây.

Diệp Quân quan sát Ngao Thiên Thiên một hồi, lúc này, khí tức của Ngao Thiên Thiên đã được thu lại, không cảm nhận được chút khí tức nào cả.

Diệp Quân biết, Ngao Thiên Thiên có lẽ đang muốn thăng cấp.

Lúc này, Diệp Quân tựa như cảm nhận được gì đó, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp, ngay khi vừa mới rời khỏi Tiểu Tháp, hắn nhìn thấy một cô gái đang chậm rãi đi về phía hắn.

Người này chính là Thanh An.

Thanh An đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta biết ngay là ngươi sẽ ở đây”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Thanh An nói thẳng: “Ngươi là người có được truyền thừa của Thần Nhất à?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.

Thanh An yên lặng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Cô tới là để khiêu chiến với ta sao?”

Thanh An lắc đầu: “Bây giờ các thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh đều đã đến Tiên Linh Thánh Điện để giết ngươi… giờ ngươi rời khỏi tộc Tiên Linh vẫn còn kịp đấy”.

Diệp Quân cười đáp: “Không kịp nữa rồi, kể cả bây giờ ta rời đi, bọn họ chắc chắn cũng sẽ ra ngoài tìm ta, đúng không?”

Thanh An hơi khó hiểu: “Tại sao ngươi lại để lộ thân phận của mình?”

Diệp Quân nói: “Ta muốn tham gia cuộc thi nội bộ của tộc Tiên Linh các cô”.

Thanh An cau mày: “Ngươi muốn lấy được Tiên Linh Lệnh, hay chỉ đơn giản là muốn bắt chước hành vi của Thần Nhất năm đó, muốn đánh bại các thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh ta”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Thanh An cô nương, có thể nói cho ta biết về thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh các cô được không?”

Tất nhiên hắn không dám khinh thường người nơi này.

Thanh An không vui lắm: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Diệp Quân cười nói: “Ta muốn lấy được Tiên Linh Lệnh”.

Thanh An thấp giọng thờ dài: “Mặc dù ta không biết thực lực của ngươi thế nào, nhưng ngươi làm như vậy thì căn bản không thể lấy được Tiên Linh Lệnh”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thanh An hạ giọng nói: “Nếu là ban đầu, chắc chắn ngươi có thể có phần thắng, bởi vì có vài yêu nghiệt tuyệt thế chân chính không có hứng thú với cuộc thi nội bộ này, nhưng nếu bây giờ ngươi làm vậy, mấy yêu nghiệt tuyệt thế kia chắc chắn sẽ xuất hiện, mà khi bọn họ xuất hiện thì tỷ lệ thắng của ngươi…”

Nghe vậy, Diệp Quân bất chợt nhíu mày, Trí Sư chưa từng nói chuyện này với hắn, vì đối phương tin tưởng hắn hay là có mục đích khác?

Hắn tất nhiên là không dám tin tưởng hoàn toàn Trí Sư này.

Thanh An lại nói: “Bây giờ tất cả thiên tài và yêu nghiệt đều đến đây để tìm ngươi”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Sao cô biết ta ở đây?”

Thanh An hờ hững nói: “Đoán thôi”.

Diệp Quân ngây người, sau đó lắc đầu cười, đang định lên tiếng thì lúc này đột nhiên xuất hiện mấy luồng khí tức khủng khiếp ở phía xa. Ngay sau đó, có mấy người bay ra từ trong Tịnh Hóa Môn, rồi lao thẳng tới chỗ bọn họ.

Thấy cảnh tượng này, Thanh An hạ giọng nói: “Tới rồi”.

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn người dẫn đầu, hạ giọng nói: “Là Thanh Lăng, một trong ba cao thủ kiệt xuất của tộc Tiên Linh”.

Diệp Quân nói: “Là một trong ba người yêu nghiệt nhất của thế hệ trẻ tộc Tiên Linh sao?”

Thanh An liếc hắn: “Không phải, ở tộc Tiên Linh, yêu nghiệt nhất là Nam Viện Nhị Thánh, sau đó mới là ba cao thủ kiệt xuất của Tiên Linh”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Thanh An đột nhiên đi ra xa vài trượng, khoảng cách này trông có vẻ không gần gũi lắm với Diệp Quân.

Diệp Quân chẳng thèm để ý đến chuyện này.

Lúc này, Thanh Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Chương 1398: Không hề báo trước

Diệp Quân nhìn Thanh Lăng ở trước mặt, người đàn ông mặc một áo choàng rộng lớn, tóc dài xõa vai, trông rất tao nhã.

Lúc này, Thanh Lăng và những người sau lưng y cũng đang quan sát Diệp Quân.

Một người đàn ông áo đen bên cạnh Thanh Lăng đột nhiên nhìn về phía Thanh An, khẽ nhíu mày: “Thanh An, sao cô lại ở đây?”

Sắc mặt Thanh An không biến đổi: “Ta thường xuyên tu luyện ở đây”.

Người đàn ông áo đen cau mày: “Ta thấy rõ ràng cô vừa nói chuyện với hắn”.

Trong lòng Thanh An căng thẳng, bởi vì cô ta nhận ra, ánh mắt của mấy người bên cạnh Thanh Lăng đã trở nên không mấy thiện cảm khi nhìn về phía cô ta.

Rõ ràng, bây giờ tộc Tiên Linh đã đối xử với Diệp Quân như kẻ địch.

Thanh An quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh: “Ta không quen biết hắn”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta cũng không quen cô nương này, thật đấy”.

Lúc này, Thanh Lăng đột nhiên nói: “Quen biết thì đã sao?”

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Lăng, Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử từ bên ngoài đến tộc Tiên Linh, thì là khách của tộc Tiên Linh, người của tộc Tiên Linh ta tiếp khách thì có vấn đề gì đâu?”

Vừa nói, y vừa quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo đen bên cạnh: “Không cần phải nhìn Diệp công tử với ánh mắt thù địch như vậy, chuyện năm đó không liên quan đến Diệp công tử. Hơn nữa, năm đó Thần Nhất dựa vào thực lực để đánh bại tổ tiên của tộc Tiên Linh, tổ tiên tộc Tiên Linh ta thua tâm phục khẩu phục, tổ tiên thua thì hậu bối như chúng ta có tư cách gì mà không phục chứ?”

Người đàn ông áo đen không dám nói gì.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười, người này khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ.

Sắc mặt Thanh An lại hơi khó coi.

Thanh Lăng nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, ta tới đây cũng không có mục đích nào khác, chỉ là tò mò, dù sao ngươi cũng là người có được truyền thừa của Thần Nhất”.

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng rất tò mò về thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh các ngươi”.

Thanh Lăng đột nhiên nói: “Vậy thì thử so tài nhé?”

Thử so tài!

Vừa dứt lời, trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Diệp Quân liếc nhìn Thanh Lăng, cười nói: “Cũng không phải là không được”.

Thanh Lăng cười đáp: “Không có ý gì đâu, chẳng qua ta nghe nói Diệp công tử muốn tham gia cuộc thi nội bộ của bọn ta, nên muốn thử so tài với Diệp công tử trước. Nếu Diệp công tử thắng ta, thì Diệp công tử có thể giảm bớt những lời khiêu chiến không cần thiết, nếu ta may mắn thắng Diệp công tử… thì ngươi cũng tiết kiệm được thời gian tiếp tục tham gia cuộc thi nội bộ”.

Diệp Quân cười nói: “Nói có lý, nếu đã thế thì xin được chỉ giáo”.

Thanh Lăng nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đổi sang nơi khác được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Thanh Lăng nói: “Mời Diệp công tử đi theo ta”.

Nói xong, y xoay người bay về phía bên kia.

Diệp Quân đang định rời đi, lúc này, Thanh An đột nhiên nói: “Diệp công tử”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh An, hơi do dự, sau đó nói: “Vừa rồi ta…”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta hiểu mà”.

Dứt lời, hắn xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh không.

Thanh An đứng tại chỗ, mãi lâu không lên tiếng.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi theo đám người Thanh Lăng đến một quảng trường tinh không khổng lồ, quảng trường dài mấy vạn trượng, vô cùng rộng lớn.

Xung quanh quảng trường có một luồng ánh sáng bao phủ.

Hai người xuất hiện trên quảng trường, tương đối xa nhau.

Lúc này, thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh đang không ngừng chạy đến.

Thanh Lăng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Tổ Cảnh?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Thanh Lăng khẽ mỉm cười: “Ta là cường giả đã đạt tới năm phần thần tính, cảnh giới cao hơn rất nhiều so với ngươi, tuy nhiên, vì tôn trọng ngươi, ta sẽ không hạ thấp cảnh giới. Nhưng nếu ngươi muốn ta hạ thấp thì ta cũng có thể”.

Diệp Quân cười nói: “Không cần”.

Năm phần thần tính!

Bây giờ hắn cũng muốn tìm một cường giả chân chính để rèn luyện.

Thanh Lăng khẽ gật đầu: “Mong được chỉ giáo”.

Vừa dứt lời, lòng bàn tay y lập tức mở ra, một luồng sáng đen đột nhiên phóng lên cao, ngay sau đó, luồng sáng đen biến thành một chiến tướng màu đen, chiến tướng cầm đao lớn chợt chém về phía Diệp Quân.

Xoẹt!

Một âm thanh chói tai đột nhiên vang khắp sân.

Nhát đao này chém xuống đúng là hủy diệt trời đất.

Diệp Quân khẽ híp mắt, sắc mặt bình tĩnh, khi đao chém tới trước mặt, ngón tay cái khẽ động, một ý kiếm đột nhiên xuất ra.

Ầm!

Làn sóng xung kích được tạo ra bởi sức mạnh đáng sợ lập tức lan rộng!

Ý kiếm của Diệp Quân gắng gượng chặn nhát đao này, hai bên không ngừng giằng co.

Nhưng lúc này, Thanh Lăng đột nhiên bước một bước về phía Diệp Quân, trong nháy mắt, thời không xung quanh Diệp Quân đột nhiên nứt lìa, ngay sau đó, mấy chục thanh kiếm đen lao thẳng ra.

Bấy giờ, Thanh Lăng như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, y siết chặt tay phải, một luồng sáng đen chợt lao ra từ cơ thể y, sau đó tạo thành một vòng bảo vệ màu đen.

Bịch!

Trong chớp mắt, trước mặt mọi người, Thanh Lăng bị chém bay ra ngoài, lúc vừa dừng lại, một thanh kiếm lại xuất hiện mà không hề báo trước.

Bốp!

Thanh Lăng lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa!

Lần này, y vừa mới dừng lại, mũi kiếm của một thanh ý kiếm cũng vừa dừng lại sau gáy y.

Bị đánh bại hoàn toàn bởi ba nhát kiếm!

Trong sân yên lặng như tờ.
Chương 1399: Cảm giác nguy hiểm

Ba nhát kiếm!

Tinh không xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đám người tộc Tiên Linh chạy đến khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

Thanh Lăng – một trong ba cao thủ kiệt xuất cứ thế bị đánh bại sao?

Sao có thể chứ?

Diệp Quân nhìn Thanh Lăng trước mặt: “Cảm ơn đã nhường”.

Hắn vừa nói vừa xòe tay ra, ý kiếm sau gáy Thanh Lăng bay về trong tay hắn.

Thanh Lăng lặng thinh một lúc, lắc đầu khẽ cười: “Kiếm kỹ này của Diệp công tử đúng là đáng sợ, ta chẳng có đến một cơ hội để phản ứng”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Lại lần nữa không?”

Dĩ nhiên hắn nghe được ẩn ý không cam lòng khi đối phương thua.

Thanh Lăng vốn dĩ muốn đồng ý nhưng lại nhanh chóng nhíu mày: “Thua tức là thua, ta nhận thua”.

Mặc dù y rất muốn đánh thêm lần nữa nhưng y biết rõ nếu làm như thế thì hơi khó chịu, thua mà không nhận.

Y không thể để mất mặt được.

Vì lúc này y là người đại diện cho cả tộc Tiên Linh.

Thấy Thanh Lăng nhận thua, Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta hỏi một chút, cuộc thi nội bộ của các ngươi khi nào bắt đầu?”

Thanh Lăng nói: “Còn một tháng nữa”.

Một tháng!

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy một tháng sau ta lại đến”.

Nói xong, hắn xoay người định rời đi.

“Khoan đã”.

Lúc này Thanh Lăng bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn Thanh Lăng, Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử, bây giờ dù ngươi đi đến đâu thì cũng sẽ có người tộc Tiên Linh đến quấy nhiễu ngươi, chi bằng ngươi theo ta về nơi ta ở đi? Nơi đó của ta rất yên tĩnh, sẽ không có người quấy rầy ngươi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cũng được”.

Hắn vẫn khá có thiện cảm với Thanh Lăng này, vì y không kiêu ngạo như những người trong tộc Tiên Linh khác, hơn nữa hắn quả thật cũng không muốn bị người khác làm phiền.

Hôm nay đánh một, ngày mai đánh một, hắn cũng thấy rất phiền.

Thanh Lăng gật đầu: “Diệp công tử đi theo ta”.

Nói rồi y dẫn Diệp Quân rời khỏi quảng trường tỷ võ.

Người tộc Linh Tiên xung quanh nhìn nhau, không thể không nói lúc này sắc mặt của họ rất khó coi, vì họ không ngờ Thanh Lăng thế mà lại thua.

Hơn nữa còn thua một cách dễ dàng như vậy.

Rõ ràng là vị truyền nhân của Thần Nhất này không tầm thường.

Cũng khiến khá nhiều người vốn dĩ muốn khiêu chiến với Diệp Quân vứt bỏ suy nghĩ này, người hiện giờ dám khiêu chiến với Diệp Quân chỉ có người mạnh hơn Thanh Lăng.

Trong thế hệ trẻ ở cả tộc Linh Tiên, thật sự không có mấy người mạnh hơn Thanh Lăng.

Lúc này vài người tộc Tiên Linh đều cảm thấy hơi lo lắng.

Lẽ nào lịch sử sắp lặp lại sao?

Nếu lần này tộc Tiên Linh lại bị tiêu diệt sạch thì mặt mũi của tộc Tiên Linh để ở đâu được chứ.

Hai ông lão trong tối cũng nhìn thấy mọi chuyện diễn ra.

Một ông lão trong đó là Trí Sư, người bên cạnh ông ta là Tư Pháp Linh Quân của chưởng quản hình phạt tộc Tiên Linh.

Trí Sư quay sang nhìn Tư Pháp Linh Quân: “Thế nào?”

Tư Pháp Linh Quân bình tĩnh nói: “Khá tốt”.

Trí Sư bật cười: “Ông nói thế hơi trái lương tâm đấy, vị Diệp công tử này sao chỉ dừng ở mức khá tốt chứ?”

Tư Pháp Linh Quân quay sang nhìn Trí Sư: “Ông muốn làm gì?”

Trí Sư bình tĩnh nói: “Hắn là đệ đệ mà con gái ta nhận, hắn muốn cứu Nhược Mệnh”.

Tư Pháp Linh Quân lắc đầu: “Mục đích của ông chắc chắn không chỉ như thế”.

Trí Sư gật đầu.

Tư Pháp Linh Quân nhíu mày: “Lão Trí, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Trí Sư khẽ nói: “Ta thấy thanh niên này có thể thay đổi tộc Tiên Linh chúng ta”.

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Ý ông là sao?”

Trí Sư ngước nhìn tận cuối tinh không: “Trong mấy năm qua, người tộc Tiên Linh chúng ta ngày càng kiêu ngạo và hống hách, nếu cứ tiếp tục như thế trong một thời gian dài, chúng ta chắc chắn sẽ bị diệt vong như Sở Cung năm đó, thế nên chúng ta cần một người ngoài cuộc để làm chúng ta tỉnh táo lại”.

Nói đến đây, ông ta nhìn Tư Pháp Linh Quân bên cạnh: “Ông còn nhớ cảnh tượng sau khi đám yêu nghiệt thiên tài đó của chúng ta bị Thần Nhất đánh bại không?”

Tư Pháp Linh Quân lặng thinh.

Năm đó sau khi thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh bị Thần Nhất đánh bại, chắc chắn đã khiến tộc Tiên Linh bình tĩnh lại, kể từ đó những yêu nghiệt và thiên tài của thế hệ trẻ tộc Tiên Linh càng thêm chăm chỉ và liều mạng hơn. Không chỉ thế hệ trẻ mà cả thế hệ lớn tuổi cũng có thay đổi rất nhiều.

Vì sự xuất hiện của Thần Nhất đã khiến họ có cảm giác nguy hiểm.

Hóa ra bên ngoài cũng có người mạnh đến thế.

Kể từ sau đó, thực lực tổng thể của tộc Tiên Linh cũng tăng lên rất nhiều.

Có thể nói mặc dù lần đó tộc Tiên Linh thua một người ngoài nhưng cũng vì thế mà đạt được rất nhiều lợi ích.

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Nhưng nếu hắn thật sự đánh bại tất cả thiên tài và yêu nghiệt của chúng ta… thì đối với tộc Tiên Linh…”

“Sỉ nhục?”

Trí Sư cười hỏi.

Tư Pháp Linh Quân lặng thinh.

Trí Sư khẽ nói: “Lão Pháp, tộc Tiên Linh chúng ta có một suy nghĩ cần phải thay đổi, đó là không thích thấy người khác giỏi hơn mình”.

Tư Pháp Linh Quân bình tĩnh nói: “Mấy năm nay, cũng chỉ có một Thần Nhất, mà ta lại không phải không phục Thần Nhất, ta thừa nhận ông ta giỏi hơn tất cả mọi người lúc đó”.

Trí Sư cười nói: “Ông có thể nghĩ như thế, nhưng người khác thì sao?”

Tư Pháp Linh Quân im lặng không nói gì.

Đúng là mặc dù năm đó Thần Nhất đánh bại mọi người nhưng rất nhiều người trong tộc Tiên Linh vẫn không phục.
Chương 1400: Trùng hợp

Tư Pháp Linh Quân thở dài: “Lão Trí, ta biết ông muốn thay đổi mọi thứ nhưng ông cũng nên biết rõ là rất khó”.

Trí Sư bình tĩnh nói: “Ta biết là rất khó nhưng vẫn phải làm, ta không thể tiếp tục nhìn tộc Tiên Linh cứ tự cao tự đại mãi thế được”.

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Ông cảm nhận được gì rồi sao?”

Trí Sư gật đầu: “Nguy cơ”.

Tư Pháp Linh Quân nhíu mày: “Nguy cơ?”

Trí Sư khẽ gật đầu, ông ta xòe lòng bàn tay ra, ngón tay tạo thành một dấu tay kỳ dị, không lâu sau các ngôi sao lơ lửng trên bầu trời thành Tiên Linh bắt đầu chậm rãi xoay tròn, một lúc sau từng năng lượng bí ẩn xuất bây giờ trong lòng bàn tay Trí Sư.

Trí Sư nhìn những năng lượng bí ẩn trong lòng bàn tay đó, khẽ nói: “Nguy cơ, không biết nguy cơ đến từ đâu, ta từng thử rất nhiều cách nhưng vẫn không cảm nhận được đầu nguồn của nó…”

Nghe thế vẻ mặt Tư Pháp Linh Quân trở nên nghiêm trọng: “Ông chắc chứ?”

Trí Sư hơi bất mãn: “Ông nghĩ ta cần phải đùa với ông chuyện đó sao?”

Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Đã thông báo với tộc trưởng chưa?”

Trí Sư lắc đầu: “Tộc trưởng đang ở rừng sâu Thần Hư, không liên lạc được”.

Tư Pháp Linh Quân hơi ngờ vực khó hiểu: “Ngay cả ông cũng không thể cảm nhận được nguồn gốc của nguy cơ này hả?”

Trí Sư gật đầu: “Nguy cơ chưa rõ, sự tồn tại không rõ ràng…”

Vừa nói, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ lo lắng.

Trí Sư nhìn về phía xa: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải cẩn thận đối đãi, thanh niên trước mặt này có lẽ sẽ có thể làm cho người trong tộc chúng ta tỉnh táo. Hơn nữa, hắn tham gia nội chiến cũng có lợi chứ không có hại với chúng ta, nếu hắn thắng sẽ có thể khiến chúng ta tỉnh táo lại, nếu hắn thua sẽ làm người trong tộc chúng ta hổ thẹn và có tự tin hơn… Như thế nào cũng tốt cho chúng ta”.

Tư Pháp Linh Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì để hắn tham gia cuộc thi nội bộ đi”.

Trí Sư nói: “Để ta sắp xếp”.

Tư Pháp Linh Quân xoay người rời đi, nhưng lúc này như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng nói: “Thần Nhất… đã binh giải thật rồi sao?”

Trí Sư gật đầu: “Trước đây ta cũng nghĩ ông ta sẽ để lại đường lui, nhưng giờ xem ra ta vẫn xem thường ông ta rồi. Ông ta… thật sự đã chọn cách biến mất khỏi thế gian này”.

Nói đến đây ánh mắt ông ta lại lóe lên vẻ phức tạp.

Một người mạnh như thế lại tự mình kết thúc.

Quả thật quá đáng tiếc.

Trí Sư khẽ nói: “Hình như Thánh Nữ đi gặp ông ta lần cuối…”

Thánh Nữ!

Tư Pháp Linh Quân nhíu mày, một lúc sau ánh mắt ông ta lóe lên vẻ phức tạp: “Chúng ta vẫn đừng nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ”.

Nói xong, ông ta xoay người đi.

Trí Sư cũng lắc đầu khẽ thở dài.



Diệp Quân đi theo Thanh Lăng đi vào khu vực Tiên Linh, cuối cùng được Thanh Lăng dẫn đi, hắn đã đến một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cung điện xa hoa.

Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử, cung điện này là nơi ta tu luyện, ngày thường chỉ có ta và muội muội, huynh cứ yên tâm sẽ không ai đến quấy rầy huynh, huynh có thể yên tâm tu luyện ở đây”.

Diệp Quân cười: “Cảm ơn”.

Thanh Lăng mỉm cười: “Khách sáo rồi”.

Diệp Quân bỗng hơi thắc mắc: “Thanh Lăng huynh, hình như huynh không giống người tộc Tiên Linh lắm”.

Thanh Lăng hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Người tộc Tiên Linh của ta quả thật rất kiêu ngạo, cũng không hòa nhã với người ngoài”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.

Thanh Lăng lắc đầu: “Với thực lực của Diệp công tử, chẳng có mấy ai trong đám trẻ tuổi tộc Tiên Linh có tư cách kiêu ngạo trước mặt huynh”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cho dù người đối diện là mạnh hay yếu, cũng không nên kiêu ngạo”.

Thanh Lăng mỉm cười: “Đúng thế, thật ra ta và muội muội từng là con ngoài giá thú, thân phận này cũng khiến bọn ta bị khinh thường và giễu cợt, cho nên ta cũng rất ghét loại tỏ ra ta đây là giỏi”.

Con ngoài giá thú!

Nghe thế Diệp Quân cũng hiểu đại khái tình hình.

Thanh Lăng dẫn Diệp Quân đến một biệt viện, y chỉ vào sân ở phía xa: “Diệp huynh, đây là nơi huynh ở, huynh có thể sống ở đây trong khoảng thời gian huynh ở tộc Tiên Linh. Huynh đừng lo gì cả, ở đây không ai làm phiền huynh đâu”.

Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba mươi Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa Tổ Nguyên cho Thanh Lăng, Thanh Lăng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu”.

Nói rồi y xoay người định rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Lăng huynh, tộc Tiên Linh có nơi nào như thư viện không?”

Thanh Lăng gật đầu: “Có, Diệp huynh muốn tìm hiểu về lịch sử của tộc Tiên Linh à?”

Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.

Thanh Lăng lắc đầu khẽ cười: “Trùng hợp thật đấy”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Là sao?”

Thanh Lăng cười nói: “Muội muội ta thích đọc sách và viết sách nên Đồ Thư Điện của tộc Tiên Linh đều do nó quản lý, Đồ Thư Điện này nằm ở trên đỉnh núi”.

Vừa nói, y vừa chỉ về phía bên phải: “Đại điện nằm ở bên phải đó, huynh có thể đến đó bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Thanh Lăng gật đầu, xoay người rời đi.

Đọc sách, viết sách?

Diệp Quân bỗng nhớ đến một người.

Chân tỷ!

Cô ta cũng thích viết sách, cuốn Dục Hải Tình Mê đó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK