Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3276: Tiêu diệt đi!

Tiền chuộc?

Diệp Quân nhìn cô gái nhỏ bên cạnh người đàn ông tóc bạc, cô ta đội một chiếc mũ sừng dê, trông có vẻ yếu đuối, nhưng lời nói lại không hề 'yếu đuối' chút nào.

Diệp Quân cười nói: “Con bé này, bắt cóc mà cũng keo kiệt như vậy, một trăm nghìn tổ...cô không thấy quá ít sao?”

Cô bé nghiêm túc nói: “Làm việc phải biết chừa đường lui, không nên quá đáng”.

Diệp Quân: “..”.

“Cái gì bắt cóc? Tinh Thần, em đừng nói nhảm”.

Người đàn ông tóc bạc bất mãn liếc nhìn em gái mình, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: “Để tôi nói cho anh biết quy tắc ở đây, trong tháp đá tu luyện của nền văn minh quần tinh của chúng tôi, người chiến thắng có thể lấy đi những thứ của bên thua trận như một chiến lợi phẩm, mọi người đều biết điều này!”

Diệp Quân nói: “Các người không có viết ở bên ngoài”.

Người đàn ông tóc bạc cười khúc khích nói: “Bây giờ không phải tôi đang nói cho anh biết sao?”

Diệp Quân: “…”

Cô bé bên cạnh người đàn ông tóc bạc giữ lấy anh ta, nghiêm túc nói: “Anh, người này rất lương thiện, để lại cho anh ta một ít chi phí đi lại”.

Người đàn ông tóc bạc mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, anh làm việc đều có chừng mực”.

Diệp Quân cũng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng nền văn minh quần tinh này lại cướp đoạt táo tợn như vậy... Thật là tuyệt!

Người đàn ông tóc bạc cười khúc khích nói: “Người anh em, giao hết những gì anh có ra đây thì anh có thể rời đi. Chúng tôi chỉ cần tiền chứ không cần mạng, sau khi anh rời đi, chúng ta vẫn là anh em tốt”.

Diệp Quân nói: “Tôi muốn đấu tay đôi với cậu!”

“Tôi?”

Người đàn ông tóc bạc chỉ vào mình.

Diệp Quân gật gật đầu: “Tôi muốn đấu tay đôi với cậu, nếu cậu đánh bại tôi, tôi sẽ cho cậu tất cả bảo vật mà tôi có”.

Người đàn ông tóc bạc nhìn Diệp Quân một lát rồi bỗng nhiên cười nói: “Người anh em, có phải anh đang giả heo ăn thịt hổ không vậy?”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông tóc bạc liên tục lắc đầu: “Không, tôi sẽ không cho anh cơ hội, tôi phải đánh hội đồng, nếu anh không giao đồ ra, hơn một nghìn người chúng tôi sẽ đánh một mình anh. “

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm: “Các người làm như vậy không sợ bị người ngoài văn minh chê cười sao?”

Người đàn ông tóc bạc mỉm cười nói: “Không sợ!”

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Người đàn ông tóc bạc nghiêm túc nói: “Bởi vì chúng tôi không biết xấu hổ”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ, thầm kêu hay thật.

Người đàn ông tóc bạc đang muốn nói, lúc này Diệp Quân đột nhiên nhảy lên, hắn và người đàn ông tóc bạc cách xa nhau khoảng trăm trượng, mọi người còn chưa kịp phản đối lại thì Diệp Quân đã cầm kiếm xông tới trước mặt người đàn ông tóc bạc. Tuy nhiên, ngay sau đó, trong mắt Diệp Quân hiện lên một sự kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện ra một luồng hơi thở đáng sợ đang truyền đến từ bên phải mình với tốc độ cực nhanh.

Diệp Quân lập tức buông tha người đàn ông tóc bạc trước mặt, đột nhiên quay người lại dùng kiếm chém xuống.

Bùm!

Ánh sáng của một ngôi sao vỡ tan.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, người ra tay chính là em gái của người đàn ông tóc bạc, lúc này trên tay trái cô ta đang cầm một chiếc cung lớn rất không phù hợp với chiều cao của cô ta, chiếc cung kia còn cao hơn cô ta, thân cung màu xanh trong như pha lê, như được rèn từ những ngôi sao, dây cung thì có màu như mạ vàng và lưu chuyển như nước, Diệp Quân phát hiện ra rằng đó là một loại năm tháng đặc biệt.

Sử dụng các ngôi sao làm thân cung và năm tháng làm dây cung!

Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô bé kia kéo căng dây cung ra và nói: “Anh, đầu hàng thì không giết”.

“Kiếm tu!”

Cách đó không xa, người đàn ông tóc bạc vừa chạy thoát đột nhiên kinh ngạc nói: “Anh...anh lại là một kiếm tu”.

Diệp Quân quay người nhìn về phía người đàn ông tóc bạc, anh ta vội vàng nói: “Mọi người nhanh chóng cùng nhau xông lên đi”.

Khi giọng nói của anh ta vừa dứt, những người đàn ông và phụ nữ của nền văn minh quần tinh ở xung quanh đột nhiên bắt đầu hát lớn, giọng hát của họ lúc đầu giống như những dòng suối chảy chậm trên những hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng chầm chậm và êm dịu, nhưng ngay sau đó, giọng hát của họ đột nhiên trở nên to hơn như những đợt sóng vỗ vào bờ, hết đợt này đến đợt khác, sôi động và dâng trào.

Khi họ hát, Diệp Quân cau mày thật sâu, bởi vì hắn phát hiện ra rằng tất cả các ngôi sao trong vũ trụ vô tận này bắt đầu quay tròn với tốc độ cao.

Có điều gì đó không đúng!

Diệp Quân không dám bất cẩn, bởi vì hắn đang đối mặt với những thiên tài hàng đầu thế hệ trẻ tuổi của nền văn minh quần tinh này, không chỉ một, mà là một nhóm người!

Diệp Quân không có ra tay, hắn cảm thấy khá hứng thú với nền văn minh này.

Đúng lúc này, người đàn ông tóc bạc đột nhiên hét lớn: “Quần tinh! Tiêu diệt đi!”

Vừa dứt lời, trong vũ trụ bao la, vô số ngôi sao đột nhiên bộc phát ra ánh sao sáng ngời xuyên thấu thời không, trong nháy mắt đã đi tới chung quanh Diệp Quân, bao trùm lấy hắn chỉ trong tích tắc.

Trên sân, các thiên tài của văn minh quần tinh đều đang nhìn chằm chằm vào khu vực Diệp Quân đang đứng, người đàn ông tóc bạc dẫn đầu có chút lo lắng: “Không đánh chết anh ta đó chứ?”

Dù không biết xấu hổ nhưng họ vẫn có đạo đức, bao năm qua, họ chỉ cướp bóc chứ chưa từng giết ai.

Cướp bóc là do nghèo, vì miếng ăn mà tổn thương mạng sống thì hơi quá đáng.

Buzz!

Ngay lúc người đàn ông tóc bạc và những người khác đang lo lắng cho sự sống chết của Diệp Quân, âm thanh của một thanh kiếm đột nhiên vang vọng khắp vũ trụ, sau đó, biển sao kia bị thanh kiếm trực tiếp xé nát thành từng mảnh.

“Mẹ kiếp!”

Người đàn ông tóc bạc và những người khác đột nhiên bị sốc, nhưng trước khi họ kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã trực tiếp bay vút về phía người đàn ông tóc bạc, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh và chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt người đàn ông tóc bạc. Trước khi thanh kiếm của Diệp Quân chuẩn bị đâm vào giữa mày của người đàn ông tóc bạc, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, hắn đột nhiên quay lại và chém một kiếm, một mũi tên sao trực tiếp ghim vào lưỡi kiếm của hắn.

Bùm!

Ánh sao tan vỡ.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy cô gái nhỏ trước đó, lúc này cô bé đang kéo cung tên nhắm vào hắn, mũi tên kia được tạo thành từ sức mạnh của vô số ngôi sao, xung quanh cô ta là một vòng xoáy khổng lồ của những ngôi sao, những luồng sức mạnh đáng sợ của sao trời không ngừng lan rộng, vô cùng đáng sợ.

Diệp Quân nhìn cô bé, cười nói: “Thú vị”.

Giọng nói vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Cô bé chợt buông tay.

Vèo!

Một mũi tên ngôi sao đột nhiên bắn xuyên qua bầu trời, trong khoảnh khắc mũi tên được bắn ra, các ngôi sao trong Thiên Hà vô tận bắt đầu quay tròn, những luồng sức mạnh ngôi sao đáng sợ dâng trào, cuối cùng như dòng nước hội tụ thành sông ào ạt đổ vào mũi tên kia.

Hơi thở của mũi tên đó đột nhiên dâng trào điên cuồng!

Diệp Quân cười nhạt, đột nhiên vung kiếm đâm ra.

Bùm!

Mũi tên kia đột nhiên vỡ vụn, nổ tung ra thành vô số mảnh sao nhỏ.

Ở phía xa, sắc mặt cô gái nhỏ thay đổi lớn, đang muốn bắn lần nữa, nhưng ngay sau đó, đồng tử của cô ta đột nhiên co rút lại, bởi vì một thanh kiếm đã chĩa vào giữa lông mày cô ta.

Trong mắt cô gái nhỏ hiện lên một tia không cam lòng, trong đó còn có một chút bướng bỉnh, tay trái của cô ta nắm chặt cây cung lớn, ngay lúc Diệp Quân cho rằng cô ta vẫn muốn ra tay thì cô ta lại giơ cao cây cung lên và nói: “Tôi đầu hàng”.

Diệp Quân: “…”

Và xung quanh, các cường giả của nền văn minh quần tinh cũng choáng váng tại chỗ.

“Mẹ kiếp!”

Người đàn ông tóc bạc đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh hãi nói: “Anh... Anh là cái tên phá vòng chết tiệt, anh điên rồi, một kẻ phá vòng như anh lại đến đây để tập luyện..”.

Kẻ phá vòng!

Nghe được lời nói của người đàn ông tóc bạc, các thiên tài và yêu nghiệt của nền văn minh quần tinh ở đó đều vô cùng sửng sốt, họ nhìn Diệp Quân, đôi mắt trợn to như đèn lồng.

Bởi vì trong nền văn minh quần tinh của họ, chỉ có một kẻ phá vòng duy nhất, đó chính là chủ nhân nền văn minh của họ.

Và anh chàng trước mặt này lại là kẻ phá vòng?

Tại sao kẻ phá vòng lại đến đây...

Đây không phải là bắt nạt người khác sao?

Tiểu Tháp bỗng nhiên nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh không về tìm mẹ anh trước, thì ra anh cố ý đến đây để khoe khoang, tôi hiểu rồi, giàu có không trở về quê hương, như người mặc đồ gấm bước đi trong đêm, khó khăn lắm mới nâng cao thực lực của mình, chắc chắn phải giả ngầu một lần..”.

Diệp Quân phớt lờ Tháp Gia, hắn lấy chiếc cung lớn từ tay cô bé, nhưng cô bé vẫn cố giữ chặt đầu kia của chiếc cung, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy nước mắt và không chịu khuất phục.

Diệp Quân nói: “Theo quy tắc của các người thì hiện tại cái này là của tôi”.

Cô bé tủi thân nhìn hắn, nước mắt không kìm được mà chảy dài trên khuôn mặt.

Diệp Quân vẫn giật lấy cây cung, không những thế còn giật lấy chiếc nhẫn trên tay cô bé.

Cô bé càng khóc to hơn.

Diệp Quân quay người lại nhìn người đàn ông tóc bạc, giọng nói của anh ta run rẩy nói: “Anh trai à, anh chính là kẻ phá vòng!”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông tóc bạc nuốt nước bọt: “Anh là kẻ phá vòng, anh đến đây làm gì? Anh... không phải anh đến đây để bắt nạt người khác sao?”

Diệp Quân thành thật nói: “Tôi còn tưởng rằng các người đều là kẻ phá vòng! Không ngờ các người lại không phải... Ôi, nếu biết vậy tôi đã không tới”.

Mọi người: “...”.

Người đàn ông tóc bạc đen mặt, tên này giết người còn muốn moi tim!

Diệp Quân nói: “Bây giờ tôi đã thắng, giao hết tất cả nhẫn của các người ra đây!”

“Tôi không!”

Lúc này, một người đàn ông của nền văn minh lập tức đứng dậy, hắn ta ngang ngược, trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Muốn tiền thì không có, chỉ có một cái mạng, cậu..”.

Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm đã kề vào giữa lông mày của hắn ta.

Vẻ mặt người đàn ông kia cứng đờ, giọng run run nói: “Cậu... nghiêm túc đấy à!”

Diệp Quân nhìn hắn ta không nói một lời, hắn đâm kiếm về phía trước, khiến trán hắn ta rách một vết nhỏ, máu tràn ra.

Người đàn ông nhanh chóng lấy chiếc nhẫn của mình ra đặt lên thanh kiếm mà Diệp Quân nói: “Anh trai, quy tắc của giang hồ, giao tiền thì không được giết!”

Diệp Quân cất chiếc nhẫn đi, sau đó nhìn những người của văn minh quần tinh trên sân, vốn dĩ họ còn muốn phản kháng một chút, nhưng khi biết Diệp Quân là kẻ phá vòng, họ đã trực tiếp từ bỏ ý định đó, dù sao thì tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân thôi!

Họ lần lượt giao nộp nhẫn của mình!

Diệp Quân thu hết nhẫn của mọi người đi, cuối cùng hắn nhìn người đàn ông tóc bạc, anh ta do dự rồi nói: “Anh trai, tôi đưa nhẫn cho anh, anh có thể trả lại cây cung cho em gái tôi được không?”

Diệp Quân quả quyết nói: “Không được”.

Người đàn ông tóc bạc cầu xin: “Anh trai, đó là mạng sống của em gái tôi, anh trả lại cho con bé đi, sau này tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu: “Không được”.

“Anh trai à!”

Người đàn ông tóc bạc đột nhiên ôm lấy đùi Diệp Quân, rên rỉ: “Anh ruột à! Anh thương xót cho tôi và em gái tôi đi! Làm sao con bé có thể sống được nếu không có cây 'cung tinh thần' đó? Con bé là niềm hy vọng cuối cùng của nền văn minh quần tinh chúng tôi. Anh trai à! Trả lại cho con bé đi, tôi gọi anh là ba cũng được!”

Lúc này, cô bé bước tới chỗ người đàn ông tóc bạc, cô ta nhẹ nhàng kéo người đàn ông tóc bạc lên, tuy vẫn đang khóc nhưng cô ta lại ôm chặt anh trai mình, không để anh ta cầu xin người khác, nhưng anh ta vẫn ôm chặt đùi Diệp Quân, như thể nếu Diệp Quân không đồng ý anh ta sẽ không buông ra.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây tôi tương đối nghèo!”

“Nghèo?”

Người đàn ông tóc bạc ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đáng thương nói: “Anh trai à, anh là kẻ phá vòng mà còn nghèo sao? Anh có biết chúng tôi nghèo đến mức nào không? Nền văn minh quần tinh của chúng tôi vẫn còn đang mắc nợ! Tiên Bảo Các cho chúng tôi vay nặng lãi, bây giờ chúng tôi còn nợ họ hơn mấy trăm vạn tổ tinh Linh... Nếu không phải bị ép vào đường cùng, chúng tôi đã không đến làm chuyện cướp bóc này!”

Diệp Quân: “…”
Chương 3277: Tiền đều bị mẹ kiếm hết rồi

Người đàn ông tóc bạc khóc thật, không phải đang giả vờ, nước mắt tuôn như suối, đúng là làm người ta thương xót rơi lợi.

Mà anh ta vừa khóc, cô gái tóc bạc bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, khóc rống theo.

Diệp Quân có chút khó hiểu hỏi: “Vừa rồi các người nói mình thiếu nợ Tiên Bảo Các mấy trăm vạn miếng tổ Linh tinh?”

Hai người đang khóc, nghe thế càng khóc thảm hơn.

Diệp Quân trầm giọng: “Còn muốn cây cung này không hả?”

Tiếng khóc im bặt.

Hai anh em vội ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cô bé cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, đôi mắt như có ánh sao giống như kẻ sắp chết đuối vớ được khúc cây.

Người đàn ông tóc bạc vội nói: “Anh trai à...”

Diệp Quân nói: “Xảy ra chuyện gì? Anh nói thử xem”.

Nếu như Tiên Bảo Các cố ý cho vay nặng lãi, tất nhiên hắn phải xen vào vì điều này có thể làm những người này nhà tan cửa nát. Đương nhiên với sự hiểu biết về mẹ của hắn, mẹ sẽ không làm chuyện này.

Người đàn ông tóc bạc thấp giọng thở dài: “Cái này không trách được Tiên Bảo Các, ngược lại chúng ta còn phải cảm ơn họ”.

Nghe thế Diệp Quân khó hiểu hơn: “Nói tiếp đi”.

Người đàn ông tóc bạc nhìn Diệp Quân: “Anh trai, có phải anh mới tới Thuỷ vũ trụ này không?”

Diệp Quân gật đầu.

“Thảo nào!”

Người đàn ông tóc bạc cũng không còn nghi ngờ: “Anh trai, anh không biết, văn minh quần tinh chúng tôi từng là văn minh vô cùng mạnh mẽ, ngày xưa, suýt trở thành văn minh tối cao rồi...”

Nói tới đây thì mặt anh ta khá kiêu ngạo.

Còn cô bé bên cạnh thì siết chặt tay, mặt kiên định.

Người đàn ông tóc bạc nói tiếp: “Về sau, văn minh chúng ta gặp vấn đề lớn... vấn đề lớn này là không có tiền”.

Diệp Quân hoài nghi: “Không có tiền?”

Người đàn ông tóc bạc gật đầu: “Đạo pháp tu hành của quần tinh chúng tôi là phải nghiên cứu cả đời, sau này tổ tiên có một người đột phá về chất, phát hiện Tinh hạch tinh... anh biết tinh hạch tinh không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người đàn ông tóc bạc trợn to mắt: “Không... không biết?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông tóc bạc vô cùng nghi ngờ, người này thật sự phá vòng sao? Hay từ trong núi ra?

Không nghĩ nhiều, người đàn ông tóc bạc tiếp tục: “Tinh hạch tinh là một loại tinh thạch có năng lượng cao, nó là thứ được ngưng tụ thành từ sức mạnh tinh thần hơn triệu năm, bên trong chứa đụng năng lượng tinh thần vô cùng đáng sợ, vượt xa tổ tinh Linh... tổ tiên chúng tôi phát hiện tinh hạch tinh này có tác dụng to lớn đối với đạo pháp thì bắt đầu thu thập, dùng nó cải tạo lại Đạo Tinh Pháp của văn mình quần tinh, qua hơn trăm năm, cuối cùng cũng thành, sau đó chúng tôi cũng có bước tiến nhảy vọt, thậm chí không thua kém Thần Đạo tộc và Khổ Môn...”

Diệp Quân: “Về sau thì?”

Người đàn ông tóc bạc thở dài: “Về sau chúng tôi cạn vốn?”

Diệp Quân: “Bị ba nhà kia chèn ép?”

Người đàn ông tóc bạc lắc đầu: “Không phải, sau này là do chúng tôi tự nảy sinh vấn đề, Đạo Tinh Pháp sửa đổi có thể gia tăng thực lực chúng tôi tới mức cao nhất nhưng có một vấn đề cực lớn trong này là... nó hao quá nhiều”.

Diệp Quân: “...”

Người đàn ông tóc bạc nói: “Nói cho chính xác là chỉ có thể hấp thụ tinh hạch tinh thì mới có thể tu hành Đạo Tinh Pháp, hơn nữa để phát huy thực lực thật sự... nếu không có tinh hạch tinh thì khả năng chiến đấu chúng tôi bị giảm không chỉ gấp năm...”

Diệp Quân nhìn cô bé kia, người đàn ông tóc bạc nói: “Nếu em gái tôi có tinh hạch tinh, uy lực mũi tên không chỉ tăng gấp 10, vì con bé là người có thiên phú nhất văn minh, có điều... không có tiền! Thiên phú cũng bị kiềm hãm!”

Cô bé cúi đầu, gương mặt cô đơn.

Diệp Quân nói: “Vậy nên văn minh cách người ngày càng nghèo, đúng không?”

Người đàn ông tóc bạc gật đầu: “Phải, nhập khẩu đã từ xa đã khó. Chúng tôi cũng đã quen công pháp mới, nên không muốn dùng lại cái cũ... không phải chúng tôi cổ hủ, vì chúng tôi nhận ra dù không có tinh hạch tinh, uy lực của công pháp mới cũng mạnh hơn cũ rất nhiều”.

Diệp Quân im lặng.

Lần đầu hắn gặp một nền văn minh vì tiền mà đi lùi...

Cô bé bên cạnh bỗng nói: “Rồi sẽ có một ngày ta nghiên cứu ra công pháp cấp tinh mà không cần tiền”.

Người đàn ông tóc bạc cười khổ.

Rất bất khả thi.

Dù là đám biến thái Khổ Môn, tu luyện cũng cần tiền... Mà dù không tự lĩnh ngộ thì cũng cần có điều kiện, không có điều kiện... ngươi lĩnh ngộ được cái gì!

Diệp Quân nói: “Cho nên, các người đi Tiên Bảo Các mượn tiền?”

Người đàn ông tóc bạc gật đầu: “Ừ, không còn cách nào khác, nếu không hỏi vay bọn họ thì tất cả chúng tôi đều sẽ xong đời”.

Diệp Quân hỏi: “Lãi suất ở Tiên Bảo Các có cao không?”

Người đàn ông tóc bạc lắc đầu: “Cũng không cao lắm, họ giảm giá cho chúng tôi. Đương nhiên là họ đưa ra một yêu cầu, đó là chúng tôi cần phải cung cấp cho họ công pháp tu hành và kỹ năng chiến đấu của nền văn minh quần tinh của chúng tôi để họ nghiên cứu... Chính vì như vậy, chúng tôi mới có thể mượn được mấy trăm vạn tổ Linh tinh”.

Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Người đàn ông tóc bạc nói: “Tiên Bảo Các khá thú vị, ngoài việc cho chúng tôi vay tiền, chúng tôi còn có thể nhận các nhiệm vụ khác nhau từ họ để trả nợ… Tất nhiên, số tiền chúng tôi kiếm được ít hơn nhiều so với số tiền chúng tôi tiêu, bởi vì “Đạo Tinh pháp”, các loại kỹ thuật chiến đấu mạnh mẽ khác nhau của chúng tôi trong giai đoạn sau đều đòi hỏi 'Tinh hạch Tinh' để phát huy toàn bộ sức mạnh của chúng..”.

Diệp Quân im lặng, có lẽ hắn đã hiểu.

Nền văn minh quần tinh này, có tinh hạch tinh thì có thể sánh ngang với những nền văn minh tối cao, nếu không có tinh hạch tinh thì nó chỉ có thể là nền văn minh cấp thần, và nó có thể còn ở cấp độ thấp nhất trong số các nền văn minh cấp thần.

Người đàn ông tóc bạc đột nhiên nói một cách đáng thương: “Anh trai…cây cung này...”

Diệp Quân nhìn cô bé ở bên cạnh, cô bé cũng đang nhìn hắn, cô ta hơi mong đợi, nhưng cũng có chút bất an.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, cây cung kia bay tới trước mặt cô bé, cô bé ôm chặt cây cung, nước mắt không ngừng tuôn ra, mừng đến phát khóc.

Người đàn ông tóc bạc cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra có một điều anh ta chưa nói ra, đó chính là 'Cung Tinh Thần' này chính là vũ khí tổ tiên của nền văn minh quần tinh của bọn họ để lại, nếu để mất đi anh ta sẽ thực sự trở thành tội đồ của nền văn minh quần tinh.

Theo anh ta thấy, em gái thua cuộc là do người anh trai như anh ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình.

Dù thế nào đi nữa, cây cung bị mất đã tìm lại được.

Người đàn ông tóc bạc nhìn Diệp Quân, trong lòng mỉm cười, tuy rằng người anh em này có thực lực mạnh mẽ, nhưng hắn lại không biết nhìn hàng! Hơn nữa, làm người hiền lành, quan trọng nhất là còn rất ngây thơ…

Nghĩ tới đây, anh ta đảo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân không có hứng thú gì với cây cung đó, tất nhiên, hắn biết cây cung này có phần đặc biệt, nhưng so với Thanh Huyền Kiếm và Tháp Nhỏ của hắn thì còn kém xa.

Hơn nữa, hắn cũng có kế hoạch riêng của mình.

Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông tóc bạc không thành thật trước mặt: “Xưng hô như thế nào?”

Người đàn ông tóc bạc vội vàng nói: “Tôi tên là Mạc Tinh Hà, bên cạnh là em gái tôi Mạc Tinh Thần”.

Diệp Quân nói: “Các ngươi cướp như thế này không những không kiếm được nhiều tiền mà còn làm mất uy tín của nền văn minh vũ trụ của chính các người, vì vậy, đây không phải là giải pháp lâu dài”.

Mạc Tinh Hà thấp giọng thở dài: “Chúng tôi cũng biết, nhưng không có cách nào khác, bây giờ ngoại trừ việc khám phá bí cảnh ở khắp nơi, kiếm tiền từ nơi khác đều quá chậm”.

Nói tới đây, anh ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Anh trai, anh có thể chỉ cho chúng tôi một phương pháp được không?”

Diệp Quân hỏi: “Các người có thể điều khiển ngôi sao được đúng không?”

Mạc Tinh Hà gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân khá hưng phấn nói: “Các người có thể mở ra một cái Thiên Hà, sau đó biến thiên hà đó thành địa điểm du lịch, ở đây có nhiều nền văn minh như vậy, nhất định có rất nhiều cường giả của các văn minh đồng ý đi..”.

Nói đến đây, hắn chợt nhận ra sắc mặt của Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần có vẻ kỳ quái, liền hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Tinh Hà trầm giọng nói: “Anh trai à, anh là người của Tiên Bảo Các à?”

Diệp Quân: “. . . “

Mạc Tinh Hà nhìn hắn: “Lúc trước Tiên Bảo Các đã yêu cầu chúng tôi làm việc này, đồng thời xây dựng nền văn minh quần tinh của chúng tôi thành một điểm thu hút khách du lịch, họ giúp chúng tôi tuyên truyền và thu hút mọi người, lợi ích chia đôi, bây giờ mỗi ngày tôi và em gái phải dành một giờ để biểu diễn các tuyệt kỹ ngôi sao..”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: “Tôi còn có một kế hoạch khác, các người có thể thành lập một bộ phận đặc biệt, tiết lộ một chút cốt lõi của “Đạo Tinh Pháp”, để các vị thần của nền văn minh khác tới cùng nhau nghiên cứu, họ chắc chắn rất có hứng thú với việc đột phá đến cảnh giới cao nhất, vậy thì các người có thể nhân cơ hội này thu phí cao..”.

Lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, vì hai anh em đang nhìn chằm chằm thẳng vào hắn.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Tinh Hà nói: “Tiên Bảo Các đã thành lập một bộ phận cho chúng tôi tên là “Đột phá đến tối cao”, bất cứ ai muốn gia nhập bộ phận này để nghiên cứu nền văn minh đều phải nộp 50 vạn tổ Linh tinh, Tiên Bảo Các sẽ đóng vai trò đảm bảo để đảm bảo rằng nền văn minh quần tinh của chúng tôi đưa ra đồ thật cho mọi người nghiên cứu, lợi ích giữa chúng tôi và Tiên Bảo Các sẽ là 50-50..”.

Nói xong, anh ta dừng một chút rồi nói: “Còn nữa, bọn họ nói những nền văn minh cấp thần này là thị trường cao cấp, nhưng cũng không thể bỏ qua thị trường cấp thấp… Cho nên, bọn họ đã điểm tô cho các trưởng lão của chúng tôi, gọi là 'chuyên gia tối cao', đi khắp nơi giảng giải về “Đột phá đến tối cao” cho những nền văn minh có ít kiến thức, phí diễn thuyết chia ba bảy, trưởng lão bảy, Tiên Bảo Các ba, bởi vì Tiên Bảo Các có danh tiếng tốt, nếu không có họ đảm bảo thì những người khác sẽ không nghe lời nói dối của các chuyên gia của chúng tôi, ấy không, họ sẽ không nghe chúng tôi diễn thuyết... “

Diệp Quân sửng sốt.

Oh SHIT!

Mẹ hắn đã kiếm hết tiền trước rồi.
Chương 3278: Trực tiếp vượt ải!

Diệp Quân nhìn Mạc Tinh Hà nói: “Đã có Tiên Bảo Các giúp đỡ mà các người vẫn còn nghèo sao?”

Mạc Tinh Hà thấp giọng thở dài: “Anh trai, có chuyện anh không biết, tuy có sự giúp đỡ của Tiên Bảo Các, kinh tế của nền văn minh quần tinh chúng tôi đã cải thiện một chút, nhưng so với những gì chúng tôi cần cho việc tu luyện thì chỉ như muối bỏ biển thôi, không đủ chút nào”.

Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ, theo như lời tên trước mặt này nói, việc tu luyện của nền văn minh này thực sự quá cường điệu.

Tinh hạch tinh!

Phải biết rằng, một ngàn tổ Linh tinh chỉ có thể miễn cưỡng đổi lấy một viên tinh hạch tinh!

Nhưng thứ mà hầu hết những người tu luyện trong nền văn minh này đều cần để tu luyện là tinh hạch tinh ... Ai có thể chịu được điều này?

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn Mạc Tinh Hà, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ không thể giúp được gì.

Khóe miệng Mạc Tinh Hà hiện lên một tia cay đắng.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Hỏi chút chuyện, tôi nên đến tháp đá nào để tu luyện?”

Mạc Tinh Hà lập tức nói: “Tới cấp…”

Nói đến đây, anh ta do dự rồi nói: “Anh trai à, anh là kẻ phá vòng… chẳng lẽ anh không biết thực lực của mình sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Kẻ phá vòng... thực ra cũng bình thường thôi, thật sự”.

Vẻ mặt Mạc Tinh Hà cứng đờ, trời ạ, sao anh trai này lại nói chuyện như vậy...

Diệp Quân nói: “Tôi mới tới Thủy vũ trụ, cũng không biết nhiều về nơi này, nên tôi mới đi tới tháp tu luyện ở nền văn minh của các người, tôi không ngờ các người cũng không phải kẻ phá vòng..”.

Mạc Tinh Hà đen mặt, tại sao khi anh trai này nói chuyện luôn có vẻ… khoe khoang như vậy?

Diệp Quân nói: “Tôi đi đây”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

“Từ từ!”

Lúc này Mạc Tinh Hà đột nhiên kéo Diệp Quân lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn Mạc Tinh Hà, khó hiểu, Mạc Tinh Hà nói: “Anh trai à, có phải anh muốn đi phòng tu luyện cấp cao nhất không?”

Diệp Quân gật đầu.

Mạc Tinh Hà nói: “Vậy có lẽ số tiền hiện tại của anh không đủ đâu”.

Vừa nói, trong lòng anh ta lại đau đớn không thể giải thích được, bởi vì tất cả số tiền Diệp Quân có bây giờ đều là tiền của nền văn minh quần tinh bọn họ…

Diệp Quân nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì đó nên hỏi: “Vậy theo cậu thấy..”.

Mạc Tinh Hà vội vàng nói: “Đi cấm địa Thần Lăng!”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Cấm địa Thần Lăng?”

Mạc Tinh Hà vội vàng gật đầu: “Thủy vũ trụ có bốn cấm địa lớn, đó là cấm địa Thần Lăng, di tích cổ xưa, di tích bách tộc, và Thiên Lộ trong truyền thuyết... Chúng ta có thể đi tới cấm địa Thần Lăng, bởi vì cách đây không lâu, có người đã phát hiện ra một di tích trong cấm địa Thần Lăng..”.

Nói đến đây, anh ta trở nên hưng phấn: “Cấm địa Thần Lăng này không hề đơn giản, bởi vì đã từng có người phát hiện ra tổ Linh mạch và thần khí chí tôn trong truyền thuyết bên trong..”.

Diệp Quân nói: “Có nguy hiểm không?”

Mạc Tinh Hà do dự một chút, sau đó nói: “Đương nhiên là nguy hiểm”.

Diệp Quân gật đầu: “Nguy hiểm thì đi, nếu không thì không thú vị”.

Mạc Tinh Hà: “…”

Diệp Quân nói: “Làm sao tới đó?”

Mạc Tinh Hà vội vàng nói: “Chúng tôi dẫn anh đi”.

Diệp Quân liếc nhìn hai anh em này: “Hai người?”

Mạc Tinh Hà vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng lúc chúng tôi cũng phải đến đó, vừa hay có thể làm bạn đồng hành, anh thấy…có tiện không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tiểu Tháp nói: “Không phải cậu nên đi Tiên Bảo Các sao?”

Diệp Quân nói: “Tháp gia, cậu để tôi yên đi, tôi muốn giả vờ… à không, tôi muốn trải nghiệm thử cuộc sống của người thường”.

Tiểu Tháp nói: “Cậu chính là muốn đi khoe khoang”.

Diệp Quân: “..”.



Nghe thấy Diệp Quân đồng ý, Mạc Tinh Hà lập tức hưng phấn, tuy rằng anh ta và em gái không quá sợ hãi đi tới di tích Thần Lăng, nhưng cũng không thể đi đến một số nơi nguy hiểm, nhưng nếu như mang theo vị kiếm tu này...

Mẹ nó!

Vượt ải!

Trực tiếp vượt ải!

Diệp Quân không muốn lãng phí thời gian, nên lập tức đi đến nơi gọi là 'Thần Lăng' kia.

Trên đường đi, Mạc Tinh Hà cũng giới thiệu Thần Lăng cho hắn, Thần Lăng đã tồn tại bao lâu thì bọn họ cũng không biết, bởi vì khi tộc Thần Đạo tới đây thì di tích Thần Lăng cũng đã tồn tại, năm đó, tộc Thần Đạo đã dốc toàn lực để khám phá di tích Thần Lăng này, nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì mà họ đã rút lui ra ngoài và còn bị tổn thất rất nhiều cường giả, cho đến lúc này, nơi này trở thành vùng cấm trong Thủy vũ trụ.

Không lâu sau, hai anh em Mạc Tinh Hà đã đưa Diệp Quân đến cấm địa Thần Lăng, lối vào cấm địa của Thần Lăng nằm sâu trong một ngọn núi rộng lớn, sau khi xuyên hàng trăm vạn dặm núi, cuối cùng họ cũng đến được lối vào của cấm địa Thần Lăng.

Điều khiến Diệp Quân kinh ngạc là cách lối vào của cấm địa Thần Lăng không xa có một thành trì được xây dựng trên núi và nó khá rộng lớn.

Mạc Tinh Hà nói: “Nơi này là Tiên Bảo Thành, do Tiên Bảo Các thành lập”.

Diệp Quân khá tò mò: “Tiên Bảo Các thành lập sao?”

Mạc Tinh Hà gật đầu: “Bọn họ đã mất một tháng để xây dựng tòa thành này ở đây, sau đó mỗi ngày đều thu được mấy chục vạn tổ Linh tinh”.

Khi nói điều này, trong mắt anh ta và em gái Mạc Tinh Thần không hề che giấu sự hâm mộ.

Mỗi ngày nhận được mấy chục vạn tổ Linh tinh...

Diệp Quân nghe được câu này, tim đập kịch liệt.

Rất nhanh, ba người đã tới trước cửa Tiên Bảo Thành, Diệp Quân nói: “Phải đóng phí vào thành à?”

Mạc Tinh Hà lắc đầu, “Không cần”.

Diệp Quân gật đầu: “Như vậy cũng khá tốt”.

Mạc Tinh Hà lại nói: “Nhưng phải đóng phí tạm trú”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Mạc Tinh Hà, anh ta nói: “Sau khi vào thành, không ở lại quá một canh giờ thì miễn phí, nếu ở lại quá một canh giờ thì phải trả mười viên tổ Linh tinh, mười viên tổ linh tinh có thể ở lại trong thành ba ngày, nếu muốn tiếp tục ở lại sau ba ngày thì phải gia hạn”.

Diệp Quân: “. . . “

Mạc Tinh Hà chỉ vào bức tường trên cổng thành cách đó không xa: “Ở đó có thể quẹt thẻ”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Mạc Tinh Hà: “Quẹt thẻ?”

Mạc Tinh Hà nói: “Anh không biết sao? À... Tôi quên mất anh trai vừa mới tới Thủy vũ trụ. Cái vụ thẻ quẹt này là... Trong Tiên Bảo Các có một bộ phận tên là Ngân Hàng Tiên Bảo, nơi này hơi kiêu ngạo bởi vì đây là nơi chuyên dùng để gửi tiền, tức là nếu anh gửi tiền ở đây, họ sẽ cho anh lãi suất hàng năm, ví dụ như nếu anh gửi 100 vạn tổ Linh tinh, mỗi năm sẽ cấp thêm cho anh 3 vạn tổ linh tinh, lãi suất khoảng 3%, nếu anh gửi nhiều, chẳng hạn như 1000 vạn tổ linh tinh thì lãi suất có thể lên tới 5%, hơn nữa còn có thể trở thành khách hàng cao cấp nhất của họ, được hưởng rất nhiều lợi ích, ví dụ như nếu chúng ta là khách hàng cao cấp nhất, thì lúc này Tiên Bảo Các đã cử người đến đón chúng ta”.

Diệp Quân: “..”.

Mạc Tinh Hà lại bổ sung: “Tôi nghe các anh em ở các nền văn minh khác nói, nền văn minh của bọn họ đã gửi hơn 1000 vạn tổ Linh tinh trong Tiên Bảo Các, Tiên Bảo Các sẽ tặng quà cho nền văn minh của bọn họ mỗi tháng… Mặc dù đều không có giá trị gì đặc biệt, nhưng lại có danh tiếng! Hơn nữa, nghe nói nếu tiết kiệm được nhiều, nếu anh gặp phải chuyện gì đó, Tiên Bảo Các có thể sẽ ra mặt giúp anh giải quyết..”.

Diệp Quân tò mò nói: “Mọi người đều tin tưởng Tiên Bảo Các như vậy à, đem toàn bộ tiền bạc gửi hết vào chỗ họ?”

Mạc Tinh Hà nói: “Lúc đầu không ai tin, nhưng về sau, mọi người đều chấp nhận tin tưởng”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Mạc Tinh Hà nói: “Bởi vì bốn thế lực tối cao khác đột nhiên đồng thời bảo đảm cho Tiên Bảo Các và gửi ở chỗ họ một số tiền rất lớn… Ngoài ra, sau này mọi người đều phát hiện ra Tiên Bảo Các làm ăn rất công bằng và uy tín, vì vậy, mọi người bắt đầu gửi tiền vào chỗ họ... Điều quan trọng nhất là họ có thể cho vay, anh nói xem, ai mà không có thời điểm khẩn cấp? Vì vậy, ngày càng có nhiều nền văn minh giao tiếp với họ... “

Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Mạc Tinh Hà bước sang một bên và lấy ra một tấm thẻ và quẹt nó.

Diệp Quân liếc nhìn thẻ của Mạc Tinh Hà và không nói gì.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Mạc Tinh Hà sợ hắn cướp đi, vội vàng nói: “Anh trai à, trong tấm thẻ này chỉ còn lại mấy trăm tổ Linh tinh..”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi không có ý gì khác”.

Mạc Tinh Hà: “…”

Ba người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường, Mạc Tinh Hà nói: “Muốn tiến vào cấm địa Thần Lăng, chúng ta phải chuẩn bị một số thứ, đều là những thứ thiết yếu”.

Diệp Quân có chút tò mò: “Là cái gì?”

Mạc Tinh Hà nói: “Bùa ngự trận, trấn hồn đan, và quan trọng nhất là bản đồ tránh nguy hiểm”.

Diệp Quân hơi nhíu mày, không hiểu lắm.

Mạc Tinh Hà biết hắn không hiểu, thế là giải thích: “Bùa ngự trận này là để chống lại những trận pháp còn sót lại trong Thần Lăng, trong di tích Thần Lăng còn sót lại rất nhiều trận pháp, những trận pháp đó rất mạnh mẽ, nếu có lá bùa này phòng thủ thì có thể chống lại những trận pháp đó, giảm bớt rất nhiều rắc rối, lá bùa ngự trận này do nền văn minh trận đạo và Tiên Bảo Các phối hợp phát hành, một tờ 6800 tổ Linh tinh…

Diệp Quân: “..”.

Mạc Tinh Hà tiếp tục nói: “Còn có trấn hồn đan này, loại đan dược này có thể ổn định Linh hồn. Trong di tích của Thần Lăng, có một số chỗ sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, có trấn hồn đan này, chúng ta có thể vượt qua một số nơi nguy hiểm ở giai đoạn đầu”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy bản đồ tránh nguy hiểm này là gì?”

Mạc Tinh Hà nói: “Đây là bản đồ di tích Thần Lăng do Tiên Bảo Các và bốn cường giả của các văn minh tối cao khác hợp tác vẽ ra, trên đó mô tả chi tiết những nơi nào có thể và không thể đi, nếu nhất quyết phải đi đến những nơi nguy hiểm thì trên đó cũng sẽ có thông tin chi tiết về địa điểm đó... Vì vậy, bản đồ này là thứ cần phải mua”.

Diệp Quân nói: “Nếu tôi mua một bản, có thể lấy ra bán cho người khác với giá thấp được không?”

Mạc Tinh Hà nói: “Trên lý luận thì có thể, nhưng nếu làm như vậy, anh sẽ xúc phạm năm nền văn minh tối cao”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”

Mạc Tinh Hà nói: “Theo lời của Tiên Bảo Các, đây là anh đã xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của họ nên họ sẽ xử lý anh”.

Diệp Quân: “..”.

Mạc Tinh Hà lại bổ sung: “Hơn nữa, không chỉ có một nhà xử lý anh, mà là năm nhà cùng nhau xử lý, bởi vì đó là do bọn họ cùng nhau phát triển, anh nghĩ xem, ai có thể chịu nổi năm nhà bọn họ cùng nhau tấn công?”

Diệp Quân: “..”.

Mạc Tinh Hà nói: “Hơn nữa, họ sẽ thường xuyên cập nhật bản đồ tránh nguy hiểm này, ví dụ như bản đồ chúng ta mua hôm nay có thể hữu ích trong tháng này, nhưng nó có thể không hữu ích vào tháng sau. Bởi vì trong đó có một số trận pháp đặc biệt, nên cấm địa đó rất kỳ lạ, thường xuyên xuất hiện một số di tích lộn xộn”.

Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Mạc Tinh Hà thấp giọng thở dài: “Tiên Bảo Các thật sự rất giàu có, nghe nói bọn họ hình như có một Thiếu các chủ gì đó… Mẹ kiếp, tên khốn này thật may mắn! Từ khi sinh ra đã có tiền tiêu không hết rồi...Anh trai, anh thấy có đúng không?”
Chương 3279: Cha cũng được nuôi thả!

Mạc Tinh Hà đột nhiên cười khà khà nói: “Nếu như chúng ta bắt cóc thiếu các chủ này, không biết Tiên Bảo Các sẵn sàng trả bao nhiêu tiền để chuộc anh ta”.

Mạc Tinh Thần đứng bên cạnh Mạc Tinh Hà, nãy giờ vẫn im lặng kéo tay áo anh ta, ý bảo anh ta đừng nói nhảm, cẩn thận họa từ trong miệng mà ra.

Mạc Tinh Hà cười khà khà: “Không sao đâu, anh trai không phải người ngoài”.

Diệp Quân cười nói: "Thật ra tôi cảm thấy ý tưởng của cậu cũng không tệ”.

Chết tiệt!

Mạc Tinh Hà đột nhiên giật mình, vội vàng nắm lấy cánh tay Diệp Quân, giọng run run nói: “Anh trai, tôi chỉ nói đùa thôi, thiếu các chủ của Tiên Bảo Các là ai? Nếu chúng ta dám động vào hắn thì đừng nói là toàn tộc mà toàn bộ nền văn minh cũng không còn một con kiến nào, vì vậy anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy!"

Mạc Tinh Thần vội vàng gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Nhưng nếu chúng ta bắt cóc hắn thì nhất định sẽ kiếm được không ít tiền..”.

"Anh trai!"

Mạc Tinh Hà có chút sợ hãi: "Tuyệt đối không được làm chuyện này, cho dù anh có làm thì cũng đừng nói là tôi đã nói với anh..”.

Diệp Quân cười nói: "Đừng sợ, thiếu các chủ của Tiên Bảo Các cũng không có gì đặc biệt, không phải hắn chỉ may mắn thôi sao? Nếu như hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ còn kém xa cậu”.

Mạc Tinh Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nghĩ những gì anh trai nói thực ra là… cũng khá có lý, ha ha…”

Diệp Quân: ". . . "

"Anh nói sai rồi”.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Ba người Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo gấm chậm rãi đi tới, trên mặt còn lộ ra vẻ không vui.

Thiếu niên mặc áo gấm nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Anh vừa mới nói, Thiếu các chủ của Tiên Bảo Các không có gì đặc biệt, điều này không đúng”.

Diệp Quân nói: "Tại sao lại không đúng?"

Thiếu niên mặc áo gấm bước đến trước mặt ba người và nói: “Thật ra người đời đều có hiểu lầm về những người đứng đầu thế hệ thứ hai này, đó là hầu hết đều cho rằng họ là những kẻ vô dụng, chỉ biết ăn chơi đàn đúm, trên thực tế thì loại thế hệ thứ hai đó tương đối ít, các thế hệ thứ hai thực sự của các gia tộc lớn đều được gia tộc bồi dưỡng cẩn thận từ khi còn nhỏ, được hưởng những tài nguyên tốt nhất, đặc biệt là về kiến thức và tầm nhìn, những thứ này người bình thường không thể có được…”

Mạc Tinh Hà lập tức phản bác: “Cậu cũng nói bọn họ được hưởng những tài nguyên tốt nhất, kiến thức và tầm nhìn của bọn họ từ nhỏ đã khác với những người khác, nhưng nếu họ là người bình thường thì sao?”

Thiếu niên mặc áo gấm mỉm cười nói: "Người anh em này, anh đừng vội, điều tôi thực sự muốn nói là, anh có biết Tiên Bảo Các đã bồi dưỡng vị thiếu các chủ này như thế nào không?"

Mạc Tinh Hà khẽ cau mày: “Bồi dưỡng như thế nào?”

Thiếu niên mặc áo gấm nói: “Người anh em à, tin tức của anh hơi bị lạc hậu đó, hiện tại khắp nơi đều có lời đồn đại về vị thiếu các chủ này… Nghe nói sở dĩ anh ấy không có mặt ở Thủy vũ trụ là vì anh ấy bị nuôi thả”.

"Nuôi thả?"

Mạc Tinh Hà choáng váng.

Thiếu niên mặc áo gấm gật đầu: “Đúng vậy, thật sự nuôi thả, nghe nói Tiên Bảo Các muốn anh ấy trải nghiệm nỗi khổ và khó khăn của thế gian… anh thấy đấy, một người từ khi sinh ra đã giàu nứt đố đổ vách như vậy lại đồng ý tuyển tử, các người cho rằng loại người này sẽ là người đơn giản sao? Nói thật, nếu là tôi, tôi chắc chắn không làm được, nhưng anh ấy lại có thể làm được...Sự can đảm này rất hiếm có trên thế gian!”

Diệp Quân gật đầu: "Cậu nói rất hay, cậu có thể tiếp tục”.

Mạc Tinh Hà: “…”

Thiếu niên mặc áo gấm mỉm cười nói: “Tôi nghĩ, đừng cho rằng người ta thuộc thế hệ thứ hai thì sẽ không biết nỗ lực, trên thực tế, nhiều thế hệ thứ hai còn nỗ lực hơn những người bình thường như chúng ta nhiều, mà người giống như thiếu các chủ của Tiên Bảo Các sinh ra đã có ưu thế, còn chấp nhận bị nuôi thả thì lại càng hiếm hơn”.

Mạc Tinh Hà trầm giọng nói: “Tin tức hắn bị nuôi thả có đáng tin cậy không?”

Thiếu niên mặc áo gấm nói: “Đáng tin trăm phần trăm”.

Mạc Tinh Hà nhìn thiếu niên mặc áo gấm: "Sao lại nói vậy?"

Thiếu niên mặc áo gấm mỉm cười nói: "Thành thật mà nói, tôi đã từng gặp anh ấy trước đây, lúc trước chúng tôi đã coi nhau là anh em!"

Diệp Quân: ". . . "

Trên mặt Mạc Tinh Hà tràn đầy kinh ngạc: “Cậu…cậu và tên Diệp Quân kia coi nhau như anh em à?”

Thiếu niên mặc áo gấm gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì khác lạ: "Đúng vậy, năm đó chúng tôi vừa gặp đã thấy hợp nhau, cho nên mới coi nhau là anh em..”.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Câu tên gì?"

Thiếu niên mặc áo gấm chắp tay cười nói: "Tôi là Tiêu Nguyên Khải!"

Diệp Quân im lặng.

Hắn chắc chắn 100% rằng hắn không quen biết tên này.

Tiêu Nguyên Khải bỗng nhiên thấp giọng thở dài: “Hai, các người không biết, bởi vì bị nuôi thả không thể sử dụng thế lực trong nhà mình, cho nên khi gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình ở bên ngoài, anh ấy đành phải tự chống chọi… Đặc biệt là đôi khi gặp phải kẻ địch vượt xa trình độ của mình, cơ thể của anh ấy thật sự đã bị đánh tan tành rất nhiều lần… còn không thể gọi người giúp… anh ấy rất khổ sở!”

Diệp Quân: "???"

Mạc Tinh Hà cau mày nói: "Tại sao gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều lại không thể gọi người khác giúp? Đầu óc bị hỏng rồi à?"

Diệp Quân liếc nhìn Mạc Tinh Hà một cái nhưng không nói gì.

Tiêu Nguyên Khải nghiêm nghị nói: "Người anh em à, anh không biết đúng không! Gọi người khác sẽ bị nghiện, sẽ càng ngày càng phụ thuộc vào người trong nhà, tình trạng này rất có hại cho tâm cảnh của bản thân”.

Diệp Quân gật đầu: "Được được, cậu tiếp tục nói đi”.

Mạc Tinh Hà lắc đầu: "Tôi vẫn không thể hiểu được, người ta đã mạnh hơn mình nhiều như vậy thì tại sao không thể gọi người khác? Đây không phải là muốn chịu ngược đãi sao?"

Tiêu Nguyên Khải nói: “Cho nên anh không có người nhà”.

"Này!"

Mạc Tinh Hà lập tức bất mãn: “Sao cậu lại nói như vậy?”

"Xin lỗi!"

Tiêu Nguyên Khải mỉm cười xin lỗi: "Ý tôi là, vậy nên anh mới không có người nhà đặc biệt mạnh, tôi nghe những người ở Tiên Bảo Các nói rằng cha của anh Diệp hình như cũng đã từng được nuôi thả mà trưởng thành”.

Diệp Quân: "... "

Tiêu Nguyên Khải tiếp tục nói: “Cha của anh ấy bị nuôi thả, cho nên cha anh ấy là một cường giả cực kỳ mạnh mẽ, chính vì điều này mà anh Diệp của tôi mới có thể trở thành thế hệ thứ hai… anh không thể trở thành thế hệ thứ hai, có lẽ là do cha của anh không được nuôi thả!"

"Vô lý!"

Mạc Tinh Hà đột nhiên có chút lo lắng: "Cậu chỉ đang cắt câu lấy nghĩa thôi, việc nuôi thả và trở thành một cường giả cực kỳ mạnh mẽ không có mối liên hệ tất yếu nào cả..”.

Tiêu Nguyên Khải cười nói: “Đối với người bình thường thì đúng là như vậy, bởi vì bản thân người bình thường đều ở trong trạng thái được nuôi thả, nhưng đối với những gia tộc lớn cao cấp như vậy thì lại hoàn toàn khác. Nếu người bị nuôi thả thực sự tạo ra một con đường của riêng mình, sau đó anh ấy lại thừa kế tài sản trong nhà… Điều đó có ý nghĩa gì?”

Mạc Tinh Hà im lặng không nói.

Một gia tộc lớn thì chính gia tộc đó cũng đã đứng trên đỉnh thế giới, nhưng nếu người của gia tộc lớn này rời đi để thành lập một con đường mới và đạt đến đỉnh cao thế giới, sau đó người này kế thừa tài sản của gia tộc...

Điều đó chắc chắn rất đáng sợ.

Diệp Quân liếc nhìn Tiêu Nguyên Khải nhưng không nói gì.

Tiêu Nguyên Khải bỗng nhiên nói: “Ba người muốn đi tới di tích Thần Lăng à?”

Mạc Tinh Hà gật đầu: “Ừ”.

Tiêu Nguyên Khải lập tức nói: "Cùng nhau, cùng nhau!"

Mạc Tinh Hà liếc nhìn cậu ta, lại nhìn Diệp Quân, chuyện này vẫn phải để anh trai quyết định.

Tiêu Nguyên Khải cũng nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: "Di tích Thần Lăng cực kỳ nguy hiểm, nhiều người thì nhiều sự giúp đỡ, anh thấy thế nào? Đương nhiên, nếu không tiện, tôi... "

Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau đi!”

Tiêu Nguyên Khải vội vàng gật đầu: “Được”.

Chẳng bao lâu, ba người Diệp Quân đã đến một thương hội do Tiên Bảo Các mở để mua đồ, Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần đều không có tiền, nên Diệp Quân đành phải đi mua đồ, còn Tiêu Nguyên Khải thì không mua gì mà chỉ đi theo bên cạnh họ.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, bốn người lên đường đến di tích Thần Lăng.

Khi bốn người vừa đến lối vào di tích Thần Lăng, một cô gái có vẻ ngoài thanh tú bước tới chào đón họ, cô ta trông khoảng 17-18 tuổi, trông rất tươi trẻ, là người của Tiên Bảo Các, bởi vì chiếc váy mà cô ta đang mặc có một chữ rất rõ ràng: Tiên.

Cô gái nhìn bốn người với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: "Xin chào bốn vị, mọi người muốn tiến vào di tích Thần Lăng đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ”.

Cô gái hiển nhiên biết Diệp Quân là người quyết định, vì vậy cô ta lấy ra một cuốn sổ tay đưa cho Diệp Quân: "Vị công tử tuấn tú đẹp trai này, đây là bảo hiểm tai nạn nhân thọ do Tiên Bảo Các chúng tôi phát hành…ngài xem thử”.

"Cái gì?"

Diệp Quân sửng sốt: “Bảo hiểm tai nạn nhân thọ?”

Cô gái chớp mắt: "Đúng vậy, mặc dù thực lực của ba công tử và chị gái này thoạt nhìn rất rất mạnh, nhưng di tích Thần Lăng lại cực kỳ nguy hiểm, nếu như... Ý tôi là nếu có điều gì đó không hay xảy ra…thì người nhà của bốn người hoàn toàn không có sự bảo đảm nào cả. Vì vậy, vì lợi ích của người nhà của những người tu luyện, Tiên Bảo Các của chúng tôi đã triển khai 'bảo hiểm tai nạn nhân thọ' chỉ cần mua bảo hiểm tai nạn nhân thọ này thì người nhà của mọi người sẽ có được một sự bảo đảm... điều này là vì lợi ích của người nhà các vị”.

Toàn thân Diệp Quân đã tê rần, hắn mở ra nhìn thì thấy trong đó viết: Bảo hiểm tai nạn di tích Thần Lăng, số tiền: 28.000 tổ Linh tinh.

Nếu vô tình chết trong di tích Thần Lăng, người nhà của người mua sẽ nhận được: Bồi thường 90.000 tổ Linh tinh, hơn nữa Tiên Bảo Các sẽ cố gắng hết sức để giúp bạn lấy lại xương cốt của mình để chôn cất... Tất nhiên, đầu tiên là bạn phải có xương cốt đã.

Nói một cách dễ hiểu: Chỉ cần bạn mua bảo hiểm tai nạn nhân thọ này, Tiên Bảo Các sẽ chịu trách nhiệm về mọi việc sau khi bạn chết!

Diệp Quân lập tức nói: "Không cần... Chúng tôi không mua”.

Nói xong, hắn đưa lại cuốn sổ cho cô gái rồi bước ra xa, nhưng đúng lúc này, Mạc Tinh Hà lại đột nhiên kéo hắn lại, nói: “Anh trai, phải mua cái này, có lợi”.

Diệp Quân: "..”.

Tiêu Nguyên Khải ở một bên cũng gật đầu: “Cái này phải mua… Danh dự của Tiên Bảo Các có thể yên tâm, nếu như chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người nhà của chúng ta có thể thu được một khoản tổ Linh tinh…”

Diệp Quân: "... "

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt: “Nếu chúng tôi không chết thì sao?”

Cô gái chớp đôi mắt to nói: "Không sao cả, bảo hiểm tai nạn nhân thọ của di tích Thần Lăng có giá trị suốt đời ở di tích Thần Lăng, khi nào ngài chết thì chúng tôi sẽ bồi thường”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ, sau khi nghe xong lời này thì hình như thật sự có lợi…
Chương 3280: Những người huynh đệ tốt!

Lúc nào chết, lúc ấy bồi thường. Tuy chỉ giới hạn ở tàn tích Thần Lăng, nhưng Diệp Quân đã suy nghĩ kỹ và thấy rằng đó thực sự là một thỏa thuận tốt.

Mua một lần, sử dụng trọn đời!

Không thể không nói rằng phương pháp kiếm tiền của mẹ hắn thực sự quá đáng kinh ngạc. Những người duy nhất có thể so sánh được với sự giàu có của mẹ hắn e là chỉ có Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Lúc này, Tiêu Nguyên Khởi ở một bên lấy ra một lượng tổ Linh tinh, đưa cho người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ cười rạng rỡ, nhanh chóng lấy bản khế ước đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Tiêu Nguyên Khởi. Tiêu Nguyên Khởi lấy máu mình nhỏ vào đó, và khế ước được hoàn thành.

Tổng cộng có hai bản khế ước, một bản cho chính Tiêu Nguyên Khởi và một bản cho Tiên Bảo Các. Cho dù Tiêu Nguyên Khởi trực tiếp bị cưỡng bức xóa bỏ, hợp đồng mà bọn họ lưu trữ có thể đảm bảo rằng gia đình Tiêu Nguyên Khởi vẫn sẽ nhận được tiền bồi thường, bởi vì trong khế ước, sẽ yêu cầu khách viết một người liên hệ khi khẩn cấp.

Mộ Tinh Hà và Mộ Tinh Thần rõ ràng muốn mua một cái, nhưng họ không có tiền và chỉ có thể nhìn Diệp Quân một cách đáng thương.

Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hai huynh muội, Diệp Quân có chút đau đầu, nếu không chịu mua cho hai người này, e là bọn họ sẽ cứ ở lì đây.

Phải nói là mẹ hắn mạnh quá... Những người này lại đều cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra... Tất nhiên, theo như hắn thấy, cái gọi là bảo hiểm nhân sinh này thực ra khá tốt, với điều kiện là bồi thường thật, không tranh cãi, không bắt nạt người khác. Rất rõ ràng, danh tiếng của mẹ hắn về mặt này chắc chắn rất tốt.

Vì vậy, để chăm sóc việc làm ăn của mẹ mình, Diệp Quân đã bất đắc dĩ mua một phần bảo hiểm cho hai người Mộ Tinh Hà và chính hắn.

Mộ Tinh Hà và Mộ Tinh Thần thấy Diệp Quân cũng mua cho họ một phần, liền đột nhiên mỉm cười.

Sau khi cả ba người ký khế ước, cô gái xinh đẹp dịu dàng móc ra ba thứ giống như quả bóng: "Ba vị tiểu ca ca và tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, đây là máy ghi âm, sản phẩm mới toanh do Tiên Bảo Các bọn ta ra mắt, tên là: Thiên Nhãn. Mọi thứ được ghi lại bởi máy ghi âm này sẽ được truyền đến tổng bộ máy ghi âm của Tiên Bảo Các bọn ta ngay lập tức. Nói cách khác... ngay cả khi các vị bị giết người đoạt bảo, máy ghi âm này vẫn có thể ghi lại, sau đó bọn ta sẽ đưa đoạn ghi âm cho người nhà các vị, để họ báo thù cho các vị!”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn Diệp Quân, cực kỳ nghiêm túc nói: "Vị tiểu ca ca đẹp trai anh tuấn này, nhất định phải mua."

Diệp Quan: "..."

"Mua!"

Mộ Tinh Hà ở một bên vội vàng gật đầu, hắn nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Đại ca, huynh thật sự cần mua cái này, bởi vì trong tàn tích thường xuyên có những chuyện chém giết lẫn nhau, nếu không có thứ này, chúng ta bị giết chết rồi, người nhà cũng không biết là do ai làm… Tiên Bảo Các là một thương gia có lương tâm, đại ca, thứ này nhất định phải mua.”

Diệp Quân: "......"

Tiêu Nguyên Khởi ở một bên cũng gật đầu: "Phải mua... Nhưng..."

Nói đến đây, anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô nương xinh đẹp này, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, có được giảm giá không?"

Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: "Một máy ghi âm Thiên Nhãn có giá 6.000 tổ Linh tinh. Nếu bốn người mua nó, sẽ là 24.000 tổ linh tinh… Cộng thêm rủi ro tai nạn vừa rồi 10.000, tổng cộng trong là 136.000 tổ linh tinh..."

Nói đến đây, cô ta đột nhiên lộ ra vẻ mặt rất có lỗi, "Thật xin lỗi. Tiên Bảo Các của bọn ta quy định, chỉ có đạt đến 150,000 tổ tinh tinh mới được giảm giá, mà các vị còn thiếu 14,000 tổ Linh tinh nữa mới đủ 150.000... Hay là, các vị mua thêm một chút đồ nữa?"

Bốn người: "......"

Cuối cùng, sau vài câu trò chuyện giữa Tiêu Nguyên Khởi và người phụ nữ, họ đã mua một số bùa dịch chuyển từ người phụ nữ và đủ được 150.000 tổ Linh tinh, nhưng tính toán tổng thể, bọn họ tiết kiệm được 7.000 tổ linh tinh.

Cứ như vậy, bốn người bắt đầu lên đường.

Trên đường, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ đó: "Cô nương, tiền hoa hồng của các cô là bao nhiêu?"

Người phụ nữ ngây ra một chút, sau đó ngọt ngào cười nói: "Ta là người bán hàng năm điểm, bán được 100.000 tổ Linh tinh, ta được hoa hồng 5.000 tổ linh tinh. Nếu ta có thể bán được hai triệu tổ linh tinh trong một ngày, ta có thể tăng lên bảy điểm, nếu ta bán được năm triệu tổ linh tinh, ta có thể trực tiếp tăng lên mười điểm... Bán càng nhiều, càng được nhiều!"

Diệp Quân tò mò hỏi: "Vậy một ngày cô có thể bán được bao nhiêu?"

Người phụ nữ mỉm cười nói: "Các này không chắc chắn. Có lúc bán được rất nhiều, có lúc bán được rất ít, còn tùy vào may mắn".

Diệp Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa, hắn cùng ba người đi về phía tàn tích của Thần Lăng.

Trên đường đi, Mộ Tinh Hà cười nói: "Đại ca, Tiên Bảo Các lợi hại chứ?”

Diệp Quân mỉm cười gật đầu.

Mộ Tinh Hà lại nói: "Thực ra, Tiên Bảo Các rất tốt."

Diệp Quân nhìn Mộ Tinh Hà, Mộ Tinh Hà nói: "Bọn họ suy nghĩ rất chu đáo! Hơn nữa, rất đáng tin cậy, cho nên mọi người tiêu tiền cũng đều là cam tâm tình nguyện."

Diệp Quân gật đầu.

Mộ Tinh Hà dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Nguyên Khởi, "Tiêu huynh, không phải huynh nói huynh và Diệp Quân là huynh đệ sao? Sao ta thấy huynh nghèo vậy?”

Tiêu Nguyên Khởi khẽ mỉm cười, "Ta và Diệp huynh là giao tình quân tử, huynh ấy có tiền thì đó là việc của huynh ấy, không liên quan gì đến ta… Hơn nữa, huynh ấy là người sống tự do, có thể huynh ấy còn nghèo hơn ta.”

Diệp Quân: "......"

Mộ Tinh Hà nói: "Mọi người nói xem, vậy sau khi Diệp Quân kế thừa gia sản, huynh ấy nhiều tiền như vậy, tiêu thế nào nhỉ?"

Tiêu Nguyên Khởi trả lời: "Diệp huynh nói, sau khi kế thừa gia sản, trước tiên huynh ấy sẽ giúp đỡ những huynh đệ cũ của mình… Đương nhiên là ta từ chối, ta không phải loại người đó."

Diệp Quân: "......"

Mộ Tinh Hà liếc nhìn Tiêu Nguyên Khởi, nhếch môi, anh ta đương nhiên không tin tên này thực sự có liên quan gì đến Diệp Quân. Tên này thậm chí còn nghèo hơn anh ta khi chưa bị cướp.

Một lúc sau, bốn người đi tới trước một bức màn ánh sáng, sau khi đi xuyên qua màn ánh sáng, họ đi đến một nơi hoang vu, nhìn qua một lượt, đầy vẻ hoang tàn, sâu trong vùng hoang vu mơ hồ có một số kiến trúc đổ nát.

Mà họ cũng cảm nhận được một số năng lượng trận pháp đặc biệt. Những dao động năng lượng trận pháp đó tràn ngập trời đất. Mặc dù tổn hại không lớn nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến họ. May mắn thay, một số người đã mua bùa ngự trận, sau khi kích hoạt lá bùa ngự trận đó, lực ảnh hưởng của những trận pháp đó yếu đi rất nhiều.

Diệp Quân nhìn xung quanh, phát hiện tàn tích Thần Lăng khá là náo nhiệt, có rất nhiều người ra vào, hơn nữa, tu vi đều không hề yếu.

Mộ Tinh Hà nói: "Đây chỉ là cửa vào, nếu đi vào trong, ở chỗ sâu hơn sẽ rất ít người.”

Diệp Quân nói: "Đây rốt cục là tàn tích gì?"

Mộ Tinh Hà lắc đầu, "Bọn ta không biết. Điều duy nhất bọn ta biết có lẽ chỉ là năm nền văn minh tối cao, bởi vì bọn họ đang liên thủ khai quật nơi này."

Diệp Quân nói: "Năm nền văn minh tối cao đang khai quật ở đây?"

Mộ Tinh Hà gật đầu, "Đúng vậy, nhưng bọn họ không phong toả nơi này để ăn một mình, mà lựa chọn mở ra. Người của tất cả các nền văn minh đều có thể vào khám phá, nghe nói đây chính là ý của Tiên Bảo Các."

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trời đất của thế giới này tràn ngập một loại năng lượng đặc biệt nào đó có thể ngăn cản thần thức, đương nhiên, nó không thể ngăn cản thần thức của hắn, ánh mắt của hắn xuyên qua tầng tầng thời không, nhìn thấy phần sâu nhất của thế giới này, ở cuối tầm mắt của hắn, có một huyết bia cao tới vạn trượng. Huyết bia đó dường như ngưng tụ bằng máu, cao hàng trăm trượng, trên đó có mấy chữ cổ.

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, quyết định đi xem, thế là nói: "Chúng ta đi thôi!"

Mấy người đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Quân nhìn thấy rất nhiều tàn tích, những tàn tích đó đã mất đi hình dáng ban đầu và trở nên hoang tàn sau vô số năm.

Trên đường đi, mấy người cũng không thu được gì, bởi vì khu vực xung quanh đã được lục soát sạch sẽ.

Nếu họ muốn đạt được thứ gì đó, thì chỉ có thể đi đến nơi sâu nhất, đến những nơi chưa có ai từng đặt chân tới.

Diệp Quân quyết định đi tới huyết bia đó trước, bởi vì sau huyết bia đó, thần thức của hắn không còn có thể tiến thêm nữa.

Khả năng cao sẽ có đồ tốt!

Càng đi sâu vào, người xung quanh càng ngày càng ít, Mộ Tinh Hà và ba người khác cũng bắt đầu đề phòng. Mộ Tinh Thần lấy cây thần cung của cô ra với vẻ phấn khích. Đây là lần đầu tiên cô theo ca ca mình vào một tàn tích cấp độ này để khám phá... Cô rất mong đợi các loại chuyện trong truyền thuyết như: giết người đoạt bảo, kế thừa tàn tích, chiến đấu trong lửa lớn...

Cô đã sẵn sàng bất cứ lúc nào, ba người đàn ông bên cạnh sẽ đánh trận đầu, cô ở bên cạnh bắn tên: biubiubiubiu.....

Khi đi qua một khu tàn tích, họ nhìn thấy một nhóm người đang đánh nhau, hai bên hơn 20 người, cuộc chiến rất ác liệt.

Mộ Tinh Thần nhìn thấy cảnh này, lập tức giương cung chuẩn bị đánh nhau lớn, ca ca của cô liền nhanh chóng ngăn cản: "Muội đang làm gì vậy?"

Mộ Tinh Thần hưng phấn nói: "Đánh nhau!"

Mộ Tinh Hà tối sầm mặt, "Đánh cái con khỉ? Chuyện này không liên quan đến chúng ta..."

Mộ Tinh Thần vẫn là rất hưng phấn, "Để muội đánh một lát, muội chỉ bắn hai mũi tên… Muội đảm bảo không bắn chết người…"

Diệp Quân: "......"

Tiêu Nguyên Khởi liếc nhìn Mộ Tinh Thần đang hưng phấn, kinh ngạc nói: "Cô nương, suy nghĩ của cô thật nguy hiểm..."

Mộ Tinh Hà vội vàng kéo Mộ Tinh Thần về phía xa, anh ta cũng phát hiện suy nghĩ của tiểu muội mình có chút nguy hiểm... Vô duyên vô cớ bắn hai mũi tên vào người khác, không phải là đang tìm phiền phức sao?

Nhưng đi được vài bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tiêu huynh, sao huynh lại ở đây?"

Mấy người quay lại nhìn, một người đàn ông đồ đen chạy tới. Anh ta chính là một người trong nhóm người đang chiến đấu, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng còn sót lại vết máu, rõ ràng là đã bị thương.

Diệp Quân và Tiêu Nguyên Khởi đều giật mình khi nhìn thấy người đi đến không ai khác chính là Thác Cổ Nguyên.

Tiêu Nguyên Khởi nói: "Thác Cổ huynh, thật trùng hợp."

Thác Cổ Nguyên mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân: "Huynh cũng ở đây à!"

Diệp Quân mỉm cười gật đầu.

Thác Cổ Nguyên lau máu trên khóe miệng, sau đó nói: "Đánh không lại. Những kẻ đó giống như kẻ điên vậy, chỉ là một Thánh khí văn minh…. Có cần liều vạng như vậy không?”

Vừa nói anh ta vừa nhìn bốn người, "Mọi người muốn đi vào nơi sâu à? Được được, chúng ta cùng đi nhé, có phiền không?"

Tiêu Nguyên Khởi quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: "Được!"

Thế là, đội của họ có thêm một người nữa.

Trên đường đi, Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi trò chuyện: "Tiêu huynh, lần cuối cùng huynh gặp Diệp huynh là khi nào?"

Tiêu Nguyên Khởi bình tĩnh nói: "Nhiều năm trước, khi đó huynh ấy bị một đám người đánh rất thảm. Trên đường ta nhìn thấy việc bất bình liền giúp huynh ấy... Khi đó vì giúp huynh ấy, ta bị người ta đánh gãy chân.”

Diệp Quân: "......"

Tiêu Nguyên Khởi đột nhiên hỏi: "Thác Cổ huynh, còn huynh? Lần cuối cùng huynh gặp Diệp huynh là khi nào?"

Thác Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cuối bầu trời, trong mắt có gợn sóng, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ: "Đó là một buổi chiều đầy nắng và, lúc tôi nhìn thấy huynh ấy, chân huynh ấy vừa bị người ta đánh gãy.......”

Diệp Quân: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK