Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1916: Tin tưởng ta

Chiêu kiếm mạnh nhất của hắn bây giờ chính là Nhất Giới Tuế Nguyệt kết hợp với ô vuông thời không, thanh kiếm chứa đựng ô vuông thời không chém đi cũng có thể chứa đựng Nhất Giới Tuế Nguyệt, hai chiêu thức kết hợp với nhau, cộng với kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch, hắn có thể dễ dàng chém đi hơn trăm triệu năm tuổi thọ của đối phương. Nếu tiến vào trạng thái hoàn toàn phong ma, uy lực đó còn có thể tăng thêm mấy lần nữa!

Một kiếm chém bay tuổi thọ mấy trăm triệu năm!

Không thể không nói, sau khi học Nhất Niệm cách thao túng thời không, uy lực chiêu kiếm Nhất Giới Tuế Nguyệt này của hắn đã được tăng lên rất nhiều, bây giờ dù là cao thủ cảnh giới Diệt Đạo cũng không đỡ nổi một kiếm của hắn.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là mất quá nhiều sức, hắn không thể cũng không dám liên tục sử dụng kiếm kỹ này trong một khoảng thời gian ngắn, vì liên tục thi triển dù có thể giết đối thủ thì chắc chắn hắn cũng sẽ toi đời.

Dù thế nào thì lần này thực lực tổng thể của hắn cũng đã nâng cao rất nhiều.

Nhưng hắn biết như thế vẫn chưa đủ.

Trong lần cuối cùng giao thủ với Thượng Thần Thiên Vân, hắn biết nếu không vì Thượng Thần Thiên Vân nương tay thì hắn và Nhất Niệm hoàn toàn không thể rời đi được.

Mà trong nền văn minh Thiên Hành còn có cao thủ mạnh hơn cả Thượng Thần Thiên Vân.

Lúc này, Nhất Niệm chợt mở mắt ra.

Diệp Quân thôi suy nghĩ nhìn về phía Nhất Niệm, hắn đi tới ngồi xổm trước mặt cô ta, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”

Nhất Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần xây dựng lại cơ thể thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy muội xây dựng lại cơ thể trước đi”.

Nhất Niệm đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, nếu ta không dẫn huynh đến nền văn minh Thiên Hành thì đã không xảy ra những chuyện này”.

Diệp Quân nắm lấy tay Nhất Niệm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không liên quan đến muội”.

Nhất Niệm không nói gì, nhưng nét mặt rất u ám.

Diệp Quân dịu dàng nói: “Bây giờ cứ khôi phục cơ thể trước đã, tạm thời đừng suy nghĩ đến những chuyện khác”.

Nhất Niệm trầm giọng nói: “Lúc trước khi chúng ta đi, sư phụ nói Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu đang trên đường trở về. Với thực lực của huynh bây giờ nếu gặp phải cao thủ bình thường thì dù không chống lại được vẫn có thể chạy trốn, nhưng nếu gặp phải bọn họ…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta nhất thời lộ vẻ lo lắng.

Diệp Quân nói: “Thượng Thần Thiên Vân và quan chấp hành đứng đầu ư?”

Hắn không hiểu gì về quan chức và cao thủ của nền văn minh Thiên Hành này cả.

Nhất Niệm gật đầu, giới thiệu: “Ở nền văn minh Thiên Hành chúng ta có năm cao thủ tối cao, bọn họ có thực lực mạnh nhất cũng chính là Mãn Cảnh, đầu tiên là Thiên Hành Chủ, tiếp theo là quan chấp hành đứng đầu, sau đó là hai vị Thượng Thần và một vị quan Thiên Ẩn…”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Nhất Niệm, Diệp Quân nhẹ giọng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ xây dựng lại cơ thể trước, chuyện tiếp theo cứ để ta xử lý”.

Nhất Niệm nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Tin tưởng ta”.

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Sau khi Nhất Niệm bắt đầu xây dựng lại thân thể, Diệp Quân đi tới một vùng đám mây, lúc này Ngao Thiên Thiên đang ngồi xếp bằng ở sâu trong đám mây.

Lúc trước hắn không nhờ Ngao Thiên Thiên ra ngoài giúp đỡ là vì Ngao Thiên Thiên đã đến thời khắc mấu chốt sắp đột phá rồi.

Nếu dung hợp với Ngao Thiên Thiên, kiếm kỹ của hắn còn có thể mạnh hơn nữa.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, dù bây giờ hắn ở cảnh giới Khai Đạo, nhưng lại khai sát đạo, nói cách khác khi huyết mạch phong ma được kích hoạt, hắn mới có thể xem là cảnh giới Khai Đạo chân chính. Không chỉ thế mà khi hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma, thần tính của hắn mới có thể đạt đến hoàn mỹ.

Nói một cách đơn giản thì bây giờ huyết mạch phong ma là mấu chốt quyết định thực lực của hắn.

Thuần tuý!

Diệp Quân đột nhiên mở mắt, lúc trước hắn vẫn luôn theo đuổi sự thuần tuý của kiếm đạo, sâu trong lòng hắn vẫn cho rằng huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên đều là vật ngoài thân. Vì thế rất nhiều lúc hắn còn hơi bài xích huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên. Khi luận bàn với Thượng Thần qua các thời kỳ trong truyền thừa Thượng Thần kia, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma.

Mà sau khi ra ngoài, thật sự kiếm đạo của hắn đã thuần tuý hơn trước kia nhiều, mà vào thời điểm liên quan đến tính mạng, đương nhiên hắn sẽ quyết đoán sử dụng kiếm Thanh Huyên và huyết mạch phong ma. Đến lúc sử dụng hắn mới phát hiện thực lực tổng thể của hắn được tăng lên rất nhiều.

Chủ yếu là ở huyết mạch phong ma, dưới loại sát niệm đó, hắn lại dùng huyết mạch phong ma để khai sát đạo.

Nói cách khác thời điểm hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma là lúc huyết mạch phong ma của hắn thuần tuý nhất.

Huyết mạch thuần tuý!

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Quân lộ vẻ phức tạp, hắn không ngờ kiếm đạo còn chưa hoàn toàn thuần tuý mà huyết mạch đã thuần tuý trước.

Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, huyết mạch có thể thuần tuý, nhưng kiếm Thanh Huyên này chắc chắn không thể thuần tuý được nữa. Kiếm Thanh Huyên là vật ngoài thân, đây là một chuyện quá rõ ràng, dù sao nó cũng không phải bội kiếm của hắn, thanh kiếm này không có giới hạn, người khác sử dụng nó vẫn sẽ mạnh như thường.

Có điều hắn biết rõ khi đối mặt với cao thủ cao hơn mình vô số cảnh giới, nếu không sử dụng thanh kiếm này thì hắn sẽ chết chắc.

Diệp Quân không xoắn xuýt vấn đề này nữa, còn sống là quan trọng nhất, bây giờ nghĩ đến những chuyện này rõ là ngu xuẩn.

Diệp Quân lại lấy hộp truyền thừa Nhất Niệm đưa cho hắn ra, sau đó tiến vào bên trong.

Lúc trước hắn còn chưa hoàn thành truyền thừa, ra ngoài sớm đương nhiên là để cứu Nhất Niệm.

Bây giờ hắn phải kế thừa tất cả truyền thừa!

Thượng Thần qua các thế hệ!

Điện nội các.

Sắc mặt Mục Tướng vô cùng u ám; “Diệp Quân kia biết mất rồi, Thượng Thần Thiên Huyên cũng không thể tìm ra hắn”.

Nhị điện chủ Khâu Bạch Y ở bên cạnh chợt nói: “Có một loại khả năng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay không?”

Mục Tướng đứng phắt dậy.
Chương 1917: Không dám coi thường

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Mục Tướng híp mắt: “Hải vực Thiên Hành”.

Khâu Bạch Y khẽ gật đầu: “Diệp công tử này cực kỳ thông minh, hắn sẽ nghĩ chúng ta chắc chắn không ngờ rằng hắn sẽ đến nơi đó nên bây giờ chắc là hắn vẫn đang ở hải vực Thiên Hành”.

Mục Tướng: “Nhị điện chủ suy nghĩ chu toàn”.

Ông ta ngày càng sợ Nhị điện chủ trước mặt này, trực giác mách bảo mục đích chính đến nền văn minh Thiên Hành lần này của người này không phải là để Nhất Niệm tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành, mà là nhằm vào Diệp Quân, đối phương dùng thủ đoạn để kéo nền văn minh Thiên Hành xuống nước.

Mà đối phương cũng đã thành công.

Mục Tướng cũng không còn cách nào khác.

Nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân, Nhất Niệm đã đánh thành như bây giờ, hòa giải ư? Cúi đầu xin lỗi hai người họ à?

Sao có thể?

Dù người đứng sau Diệp Quân có mạnh thế nào, nền văn minh Thiên Hành cũng sẽ không xin lỗi hắn.

Nghe ra được ý tứ khác trong lời Mục Tướng, Khâu Bạch Y lắc đầu cười: “Mục Tướng nói đùa, thực lực của ta không đủ nên khi gặp chuyện ta sẽ phải suy xét nhiều hơn. Hơn nữa ta cũng không chắc Diệp Quân đang ở hải vực Thiên Hành, nhưng có khả năng cao là ở nơi đó, vì vậy Mục Tướng có thể phải nhanh chân lên”, Mục Tướng còn chưa nói gì, ông ta đã lấy một bùa truyền âm màu vàng ra, truyền âm cho Thượng Thần Thiên Huyên.

Ông ta cũng khá sợ thực lực của Diệp Quân, bây giờ trong nền văn minh Thiên Hành, chỉ có Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân mới có thể vững vàng đánh bại Diệp Quân, các cường giả khác đều đến để trải nghiệm. Khâu Bạch Y lặng lẽ ngồi ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh như nước, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước ra.

Người đến là Thượng Thần Thiên Huyên.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn xung quanh, thần thức lập tức bao phủ lấy cả hải vực Thiên Hành giống như một tấm lưới, lúc này cho dù là một con kiến ở hải vực Thiên Hành, bà ta cũng có thể cảm nhận được rõ.

Một lúc sau, bà ta cau chặt mày.

Vì bà ta không phát hiện được gì, không ở hải vực Thiên Hành?

Thượng Thần Thiên Huyên lại nhìn xung quanh một lần nữa, tay phải bà ta hơi giơ lên, sau đó đè xuống, thời không cả hải vực Thiên Hành lập tức sôi trào.

Một lúc sau, Thượng Thần Thiên Huyên lại nhíu mày.

Vì vẫn không phát hiện ra Diệp Quân.

Bà ta đã có thể chắc chắn Diệp Quân không ở đây.

Vì cho dù Diệp Quân có phương pháp ẩn mình mạnh đến mấy, chỉ cần hắn ở trong khu vực thời không này thì bà ta có thể cảm nhận được, nhưng lúc này bà ta không cảm nhận được Diệp Quân.

Thượng Thần Thiên Huyên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ một ánh mắt đã có thể xuyên qua hư không, đi đến đại điện nội các.

Trong đại điện, Mục Tướng bỗng ngẩng đầu lên, một lúc sau ông ta nhíu chặt mày.

Nhị điện chủ ở một bên nhíu mày: “Sao thế?”

Sắc mặt Mục Tướng trở nên âm trầm: “Hắn không ở hải vực Thiên Hành”.

Nghe thế Nhị điện chủ cũng nhíu mày.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, không nói gì.

Sau khi cân nhắc một lát, Khâu Bạch Y nói: “Điều này khiến ta thấy ngạc nhiên…”, Mục Tướng khá khó hiểu: “Hắn không ở hải vực Thiên Hành thì sẽ ở đâu?”, nói rồi ông ta lại nhìn Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Diệp công tử này rồi”, nói đến đây ông ta nhìn Mục Tướng: “Nhưng vẫn còn một cách khác để khiến hắn chủ động ra đây, nhưng cách này hơi hèn hạ…”

Mục Tướng hỏi: “Cách gì?”

Khâu Bạch Y nói: “Theo ta biết hắn có một người bạn tâm giao ở vụ trụ Đại Chu, tên là Chu Phạn, cũng là Nữ hoàng hiện giờ của Đại Chu. Nếu bắt cô ta lại thì một người trọng tình nghĩa như Diệp Quân chắc chắn sẽ xuất hiện để cứu cô ta”.

Mục Tướng đứng lên: “Người đâu”.

Ông ta vừa dứt lời, một cường giả áo giáp đen bước vào trong điện, cường giả đó cung kính chào Mục Tướng: “Mục Tướng”.

Mặt Mục Tướng không cảm xúc: “Mục Đồng lập tức dẫn hai mươi người chấp pháp đến vũ trụ Đại Chu bắt người phụ nữ tên Chu Phạn về”.

Lúc này, Khâu Bạch Y bỗng giơ ngón tay lên, một quyển trục xuất hiện trước mặt Mục Đồng: “Trong quyển trục này là tọa độ của Đại Chu”, Mục Đồng cầm lấy quyển trục, xoay người rời đi, Mục Tướng bỗng nói: “Khoan đã”.

Mục Đồng dừng bước, xoay người nhìn Mục Tướng, cung kính nói: “Mục Tướng còn có gì dặn dò?”

Mục Tướng không trả lời mà nhìn Khâu Bạch Y: “Nhị điện chủ, thực lực Đại Chu thế nào?”

Có bài học xương máu từ lần trước, ông ta không còn dám coi thường kẻ địch nữa. Diệp Quân này quả thật bất thường, Khâu Bạch Y nói: “Đại Chu là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, ngay cả cường giả cảnh giới Diệt Đạo cũng không có”.

Mục Tướng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Mục Đồng: “Để đảm bảo an toàn, vẫn nên dẫn thêm vài người nữa thì hơn”.

Mục Đồng cung kính chào: “Tuân lệnh”.

Nói rồi gã xoay người rời khỏi đại điện.
Chương 1918: Cùng nhau xông lên

Sau khi Mục Đồng đi, Mục Tướng nhíu chặt mày: “Diệp Quân sẽ đi đâu được?”

Nhị điện chủ ở một bên quay đầu nhìn ra ngoài đại điện, ánh mắt hiện lên một tia ngờ vực, người này không ở hải vực Thiên Hành lại khiến ông ta cảm thấy hơi kinh ngạc, ngoài hải vực Thiên Hành, hắn còn có thể đi đâu? Bạch Khâu Y nhắm mắt lại, đại điện rơi vào tĩnh lặng. Lúc này dĩ nhiên Diệp Quân không ở hải vực Thiên Hành, hắn đang ở một nơi mà mọi người đều không ngờ đến: Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, mà nơi nguy hiểm này không phải là hải vực Thiên Hành mà là Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Mục tiêu đầu tiên của hắn là hải vực Thiên Hành, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy không ổn, vì Nhị điện chủ này rất không đơn giản, rất có thể đối phương sẽ đoán được hắn sẽ ở hải vực Thiên Hành, cho nên hắn dứt khoát dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Đương nhiên làm thế cũng hơi mạo hiểm, vì Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là nơi quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành, nếu bị phát hiện ở đây rất có thể là mọc cánh cũng khó chạy.

Nhưng cũng may khả năng ẩn giấu của Tháp gia rất mạnh, khi hắn đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, không ai tìm thấy được hắn, thế là hắn tìm một dãy núi rồi ẩn mình trong đó, tập trung vào việc nhận truyền thừa trong tháp.

Thật ra đó là một trận chiến, hắn liên tục chiến đấu với các thượng thần của các thế hệ trước, trong quá trình này hắn không dùng đến kiếm Thanh Huyên.

Trong một vùng thời không hư vô, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, cách trước mặt hắn cả trăm trượng có một hư ảnh mơ hồ.

Ngay lúc này hư ảnh đó bỗng biến mất khỏi đó, gần như cùng một lúc Diệp Quân cũng đâm một nhát kiếm ra.

Kiếm quang xuất hiện.

Vì trong quá trình này, kiếm ý của hắn ngày càng mạnh. Lúc này, hắn giống như một người thợ rèn, kiếm ý của hắn hệt như một miếng sắt được hắn tôi luyện, sau khi liên tục trải qua tôi luyện, kiếm ý của hắn đã ngày càng mạnh.

Bây giờ Diệp Quân chỉ có một suy nghĩ, đó là…

Không ngừng rèn luyện bản thân, vì hắn biết nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.

Cũng may vẫn còn có Tiểu Tháp, nếu không bây giờ hắn cũng không có thời gian tu luyện.

Lúc này Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt nó, chém mạnh một nhát kiếm.

Hư ảnh đó giơ tay lên lướt ngang qua.

Vèo!

Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân lại bị chấn động văng ra xa.

Sau khi hắn dừng lại, kiếm ý trong tay vỡ tan, hư ảnh đó vẫn không ra tay mà dừng lại, tay phải cô ta xòe ra rồi nắm chặt lại.

Ầm!

Kiếm quang lập tức tan vỡ, sức mạnh cường đại khiến Diệp Quân chần động lùi về sau. Hắn còn chưa kịp dừng lại, hư ảnh đó đã biến thành tàn ảnh lao tới trước mặt hắn.

Vụt!

Một âm thanh vang lên, Diệp Quân lập tức văng ra xa cả ngàn trượng.

Hư ảnh đó đang định ra tay, thời không xung quanh nó bỗng xuất hiện mấy chục thanh ý kiếm, thoáng chốc đã lao đến trước mặt nó.

Chỉ thấy bàn tay của hư ảnh đó lắc lư, vô số ý kiếm bị nó chặn lại, thanh ý kiếm trong tay hắn lại bị nứt ra.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn thanh ý kiếm đã bị vỡ trong tay, ánh mắt lại hiện lên vẻ phấn khích.

Vì hắn nhận ra kiếm ý của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Chiến đấu!

Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng đánh nhau với hư ảnh đó, ý kiếm trong tay hắn vỡ hết lần này đến lần khác, bản thân hắn cũng bị hư ảnh đó áp chế nhưng hắn càng đánh càng phấn khích.

Một quyền thế đáng sợ lập tức lao đến bao phủ lấy Diệp Quân ở đằng xa.

Diệp Quân biến sắc vội ngưng tụ ý kiếm lần nữa, ý kiếm vừa được ngưng tụ xong, một quyền ấn đáng sợ cuồn cuộn lao đến.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, không lùi mà lại lao đến trước, chém mạnh một nhát kiếm vào quyền ấn đó.

Bùm!

Sau khi một tiếng nổ vang lên, một vùng quyền quang và kiếm quang nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân liên tục lùi về sau.

Ở một diễn biến khác, có người vừa định ra tay thì lại bị Mục Đồng ngăn lại, gã nhìn chằm chằm Đại Chu ở phía xa: “Trước khi đến Mục Tướng có dặn, không thể khinh địch nên mọi người cùng nhau xông lên”.

Cùng nhau xông lên!

Dứt lời, ba mươi người đồng loạt biến thành ba mươi cột sáng lao đến tường thành Đại Chu ở phía xa.

“Một ngọn lửa Thiên hành có thể tiêu diệt nó, chúng ta nhiều người như vậy có phải hơi…”

Mục Đồng thờ ơ liếc nhìn gã, rồi nói: “Đừng xem thường Đại Chu này, hình như nơi này có một luồng kiếm khí, nghe nói là do người đứng sau Diệp Quân để lại, vẫn nên cẩn thận thì hơn”, trước khi đến, gã đã cố ý đi điều tra Đại Chu này, vì thế gã biết người phụ nữ váy trắng đã để lại một luồng kiếm khí ở đây.

Thị vệ đó cười khinh: “Chỉ là một kiếm khí thôi mà, để ta phá nó”.
Chương 1919: Phải trồng thêm vài cây

Trong lúc lao thẳng tới hoàng thành Đại Chu, Mục Đồng bỗng cảm thấy hơi bất an, nghĩ đến thực lực đáng sợ của Diệp Quân, gã lại càng thêm bất an, không nghĩ nhiều bèn vội vàng dừng lại, nhưng lúc này ba mươi nhân viên chấp pháp phía sau gã đã xông vào hoàng thành Đại Chu, ngay khi vừa tiến vào, một luồng kiếm khí bỗng từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Ba mươi người bị tiêu diệt.

Bị giết trong tích tắc.

Thấy thế trong đầu Mục Đồng bên ngoài hoàng thành Đại Chu vang lên tiếng “ầm”, đứng ngây người ở đó.

Giết trong tích tắc ư?

Lúc này đầu óc gã trống rỗng, cả người đang run lẩy bẩy.

Lúc này một người phụ nữ bỗng xuất hiện trên hoàng thành Đại Chu.

Mặc phượng bào, phong thái oai hùng.

Người đến chính là Chu Phạn.

Chu Phạn xòe tay ra, ba mươi chiếc nhẫn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhìn lướt qua những chiếc nhẫn, sau đó nhìn Mục Đồng ngoài tường thành: “Ba mươi chiếc nhẫn, cảm ơn người không tên”.

Mục Đồng: “…”

Mục Đồng nhìn bầu trời tường thành Đại Chu, xoay người biến mất khỏi đó.

Chu Phạn đứng trên tường thành nhìn tận cuối chân trời, cau chặt mày.

Cô ta biết thế lực cực lớn của Diệp Quân, đối phương không thể làm gì hắn nên mới nhắm vào mình.

Một lúc sau, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết thế lực Diệp Quân gặp phải hiện giờ không phải là thế lực mà Đại Chu có thể chống lại, cô ta chỉ có thể ở lại trong hoàng thành Đại Chu, bảo vệ chính mình, không thể ngáng chân hắn.

Một bên khác, sau khi dừng lại Mục Đồng toát cả mồ hôi, ba mươi nhân viên chấp pháp đều bị giết trong tích tắc.

Quá đáng sợ!

Mà gã biết rõ cho dù gã đi vào chắc chắn cũng sẽ bị giết ngay.

Tất nhiên lúc này gã vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, nếu lúc nãy mình không lùi lại thì bây giờ cũng đã chết trong đó rồi.

Mục Đồng quay đầu nhìn về hướng Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.



Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Diệp Quân vẫn đang điên cuồng chiến đấu với vị Thượng Thần đó, sau trận chiến đấu mấy chục năm, mặc dù hắn vẫn bị Thượng Thần đó áp chế, nhưng lúc này kiếm ý của hắn đã có thể không bị vỡ nữa.

Trận chiến mấy chục năm đã làm cho kiếm ý của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, không chỉ kiếm ý mà khí tức của hẳn cũng thay đổi rất nhiều.

Ngoài ra các kiếm kỹ của hắn cũng được thăng cấp rất nhiều trong trận chiến này, nhất là Diên Trì Nhất Kiếm, bây giờ Diên Trì Nhất Kiếm của hắn đã có thể đe dọa đến Thượng Thần đó rồi.

Không biết qua bao lâu, vô số kiếm quang bỗng xuất hiện, thoáng chốc Thượng Thần đó vội lui về phía sau, còn chưa kịp dừng lại, Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt nó, chém mạnh một nhát kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Kiếm quang đáng sợ đột nhiên nổ tung, hư ảnh đó lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại, nó dần trở nên mờ ảo.

Diệp Quân nhắm mắt lại, quanh người hắn toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh.

Ngay lúc này Thượng Thần vốn dĩ đã trở nên mờ ảo đó bỗng biến mất khỏi đó, Diệp Quân ở phía xa mở mắt ra đâm một nhát kiếm đến.

Vù!

Kiếm quang bỗng vỡ tan, Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng, hư ảnh đó hoàn toàn biến mất.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, ý kiếm có vết nứt nhưng không bị gãy, khóe miệng Diệp Quân cong lên, mấy chục năm khổ luyện đã đạt được thành quả to lớn, bây giờ nếu lại đánh với thần quan đứng đầu đó, cho dù không có kiếm Thanh Huyên, hắn cũng tự tin có thể giết chết ông ta.

Diệp Quân rời khỏi ấn Luân Hồi thời không, vừa ra khỏi đó, Nhất Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, cô ta híp mắt cười: “Thăng cấp rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhất Niệm bỗng lấy trái cây ra, chính là quả Thiên Hành, cô ta đưa quả Thiên Hành cho Diệp Quân: “Huynh ăn đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Muội vẫn chưa ăn à?”

Nhất Niệm nói: “Cho huynh ăn đấy”.

Diệp Quân lắc đầu: “Muội ăn đi, có thể giúp muội rất nhiều”.

Nhất Niệm lắc đầu: “Huynh ăn đi”.

Diệp Quân suy ngẫm rồi nói: “Muội ăn xong, tu vi sẽ thăng cấp, có thể đánh nhau giúp ta”.

Nhất Niệm bỗng dùng sức tách đôi quả Thiên Hành ra: “Mỗi người một nửa”.

Diệp Quân cười nói: “Được”, Nhất Niệm mỉm cười đầy ngọt ngào.

Sau khi ăn xong nửa quả Thiên Hành, sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi, chỉ thấy vô số điểm sáng màu xanh thoát ra từ trong người hắn, một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ lan tràn ra từ sâu trong cơ thể hắn, sau đó lan tràn đến tứ chi, xương cốt, nội tạng của hắn.

Ầm!

Khí tức quanh người Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhanh.

Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên.

Trước kia, bảo vật tốt nhất mà hắn thấy là quả Đạo Linh, thế nhưng quả Đạo Linh còn kém quả Thiên Hành này cả mười vạn tám ngàn dặm.

Phải trồng nhiều thêm một ít.

Chắc chắn Tiểu Bạch và Nhị Nha sẽ thích.

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại bắt đầu chuyên tâm hấp thụ năng lượng quả Thiên Hành.

Nhất Niệm ở một bên cũng ngồi xuống khoanh chân lại, sau khi ăn quả Thiên Hành, khí tức quanh người cô ta cũng bỗng chốc tăng lên.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, hắn khẽ nói: “Nếu ta là Nhị điện chủ đó, lúc này sẽ đoán xem ta đang ở đâu”, nói rồi mắt hắn lóe sáng.

Trong điện nội các, nền văn minh Thiên Hành.

Mục Tướng ngồi phịch xuống, ông ta nhìn chằm chằm Mục Đồng trước mặt: “Ba mươi nhân viên chấp pháp đều bị giết hả?”

Mục Đồng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Vâng”, kiếm khí đó quả thật quá đáng sợ.
Chương 1920: Tiếp tục tìm kiếm

Mục Tướng quay đầu nhìn Khâu Bạch Y ở một bên, Khâu Bạch Y bình tĩnh nói: “Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp thực lực của người đứng sau Diệp Quân rồi”.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y bình tĩnh ở một bên, sắc mặt cực kỳ đáng sợ.

Vốn dĩ, Diệp Quân và người đứng sau hắn là kẻ thù với Ác Đạo Minh, nền văn minh Thiên Hành ngồi một bên xem họ đấu nhau là được. Nhưng bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã trở thành kẻ thù của Diệp Quân, vị trí ngồi một bên xem họ đấu nhau đã chuyển sang cho Ác Đạo Minh.

Ngu ngốc!

Mục Tướng nhắm mắt lại, tức đến đau phổi.

Lần này nền văn minh Thiên Hành phạm phải sai lầm ngu ngốc thật rồi. Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, nếu không trừng phạt Nhất Niệm và Diệp Quân thì nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

Nhất là Diệp Quân, đối phương không chỉ dẫn phụ nữ của nền văn minh Thiên Hành đi mà còn giết cả người của nền văn minh Thiên Hành, hơn nữa còn cướp mất một quả Thiên Hành… nền văn minh Thiên Hành trước giờ có bao giờ bị sỉ nhục đến thế này đâu?

Không còn đường lui nữa.

Mục Tướng bình tĩnh lại, sau đó nhìn Khâu Bạch Y ở một bên: “Nhị điện chủ, ông biết về người đứng sau Diệp Quân bao nhiêu?”

Khâu Bạch Y nói: “Có ba người đứng đằng sau hắn, lần lượt là nữ kiếm tiên váy trắng, cha hắn và một người đàn ông áo xanh, tức là ông nội hắn… Kiếm khí của Đại Chu là do nữ kiếm tiên váy trắng để lại”.

Mục Tướng lại hỏi: “Nền văn minh cấp mấy?”

Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết”.

Mục Tướng nhíu mày.

Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Ta chưa từng đánh nhau với chúng, không dám đoán bừa, nhưng có thể chắc chắn là thực lực của những người đó rất mạnh, còn cực hạn thế nào thì ta không biết, chỉ có đánh một trận mới có thể biết được”, Mục Tướng sầm mặt.

Khâu Bạch Y nhìn Mục Tướng, sau đó cười nói: “Mục Tướng đừng nghĩ nhiều, nền văn minh Thiên Hành tung hoành trong vũ trụ nhiều năm như vậy, có phong ba nào mà chưa gặp chứ? Chỉ một nữ kiếm tiên váy trắng mà thôi, không gây ra sóng gió nào được đâu, ta tin vào nền văn minh Thiên Hành”.

Mục Tướng bỗng nói: “Nhị điện chủ, người bị Chân vũ trụ trấn áp kia là Ác Đạo chuyển kiếp trùng sinh của Ác Đạo Minh các người à?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Phải”.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, không nói gì.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Mục Tướng là một người thông minh nên ta sẽ nói thẳng. Mối thù giữa bọn ta và Diệp Quân cũng giống như nền văn minh Thiên Hành và hắn, không thể nào hóa giải, đôi bên đều đã đến mức không giết thì không buông. Còn nền văn minh Thiên Hành, ta có thể lấy danh nghĩa Nhất điện chủ Ác Đạo ra thề, ta thật sự không tính kế các ông, nếu có thì Nhất điện chủ Ác Đạo chết không nơi chôn thân”.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y bình tĩnh nói: “Tại sao Nhị điện chủ không thề với danh nghĩa của mình?”

Khâu Bạch Y cười nói: “Mục Tướng, ta biết ông và vài cường giả nền văn minh Thiên Hành rất bất mãn với ta, cho rằng ta đang tính kế các ông, nhưng ông nghĩ mà xem, Nhất Niệm đó đi theo Diệp Quân, không liên quan đến bọn ta mà?”

Mục Tướng lặng thinh.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Hai người đó muốn trốn chạy cũng không phải do ta sai bảo, đúng chứ?”

Mục Tướng lắc đầu: “Nhị điện chủ, có tính kế hay không thì ta và ông biết rõ, thế giới này đôi khi không cần chứng cứ và đạo lý, không phải thế à?”

Khâu Bạch Y im lặng.

Mục Tướng nói tiếp: “Dĩ nhiên, bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hiện giờ chúng ta nên bắt tay với nhau để tiêu diệt Diệp Quân và người đứng sau hắn”.

Khâu Bạch Y cười nói: “Đúng thế”.

Mục Tướng ngồi xuống, sau đó nói: “Giờ có hai con đường, một là lại phái người đến Đại Chu bắt người phụ nữ của Diệp Quân đó, hai là tìm được Diệp Quân”.

Nói rồi ông ta nhìn Khâu Bạch Y: “Nhị điện chủ, chọn một phương án đi?”

Khâu Bạch Y cười khổ: “Thực lực của ta không ổn nên không đến Đại Chu, ta tìm Diệp Quân giúp các vị nhé”.

Mục Tướng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y: “Thực lực của Nhị điện chủ không ổn? E là đang giấu tài nhỉ?”

Khâu Bạch Y nói: “Thực lực của ta chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, nhất là lúc so với nền văn minh Thiên Hành, thực lực của ta quả nhiên rất yếu”.

Mục Tướng không nói gì nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ không tin.

Tiếp xúc với Nhị điện chủ này, ông ta càng cảm thấy người này không đơn giản, Nhị điện chủ giết người không cần đao.

Khâu Bạch Y cũng không giải thích gì, ông ta đứng dậy đi đến lối vào cửa đại điện, cười nói: “Trong khoảng thời gian này, ta luôn nghĩ Diệp công tử này sẽ đi đâu? Lúc đầu ta nghĩ là hải vực Thiên Hành, dù sao nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nhưng những ngày qua ta đang nghĩ một vấn đề, hải vực Thiên Hành có phải là nơi nguy hiểm nhất với Diệp công tử không?”

Mục Tướng ngồi thẳng người, ông ta nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y: “Thiên Hành Sinh Mệnh Giới”.

Khâu Bạch Y lại lắc đầu, Mục Tướng nhíu mày.

Khâu Bạch Y hơi híp mắt: “Trước đó có lẽ hắn ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, nhưng bây giờ chắc hẳn hắn không còn ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới nữa… Đâu là nơi an toàn nhất? Đó là nơi nền văn minh Thiên Hành đã từng tìm hắn”.

Mục Tướng sửng sốt: “Hải vực Thiên Hành?”

Khâu Bạch Y nhìn bầu trời, ánh mắt kiên định: “Chắc chắn hắn đang ở hải vực Thiên Hành”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK