Sau khi trò chuyện với Diệp Quân một lúc, Tông Cố cảm thấy đã hiểu rõ về thế lực đằng sau Diệp Quân.
Cuối cùng y đưa ra kết luận: Diệp Quân quả thực là đời thứ hai, thế lực sau lưng khá mạnh, nhưng cũng không mạnh lắm, ít nhất không thể mạnh hơn nhà họ Quân.
Dĩ nhiên y vẫn không tin hoàn toàn vào lời Diệp Quân nói, đây là thói quen làm người của y, y luôn chỉ tin lời người khác bảy phần.
Trước khi đi, Tông Cố chắp tay với Diệp Quân, chân thành nói: “Diệp huynh, từ hôm nay trở đi, nhà họ Tông ta sẽ cùng hội cùng thuyền với huynh, nếu có cần gì thì cứ dặn dò”.
Diệp Quân “cảm động” nói: “Tông Cố huynh, huynh cũng phải cực kỳ cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm nhất định phải liên lạc với ta, cho dù có xa đến đâu, ta cũng sẽ tới giúp”.
Nhìn Diệp Quân thật thà, phúc hậu, Tông Cố thầm thở dài, nói vài câu khách sáo rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân tiễn Tông Cố đến ngoài cửa, sau khi thấy Tông Cố đi rồi hắn mới xoay người về phủ, trên đường đi hắn gặp Lão Kỷ.
Lão Kỷ cố ý đợi hắn ở đây.
Lão Kỷ do dự một chốc, sau đó nói: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một chút, Tông Cố đó nói gì với ngươi thế?”
Diệp Quân nói: “Tông Cố huynh không thích những gì nhà họ Quân làm nên đến nhờ vả ta”.
Lão Kỷ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử tin à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên là tin rồi, hắn đưa bí mật của nhà họ Quân cho ta, còn có thể là giả sao?”
Lão Kỷ hơi tò mò: “Có thể có ta xem thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn đưa quyển trục cho Lão Kỷ, Lão Kỷ xem một lúc rồi trầm giọng nói: “Diệp công tử, kế hoạch của nhà họ Quân ở đây đều là sự, nhưng đa số đều đã được nhà họ Quân thực hiện… Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ta và Tông Cố vừa gặp như đã quen, vừa rồi bọn ta nói chuyện rất lâu, hắn là người rất thẳng thắn và thành thật, đáng giá để kết giao bạn bè, giống như Nam huynh vậy, ông đừng lo”.
Nói rồi hắn đi về phía đằng xa.
Lão Kỷ lặng thinh đứng đó, thấp giọng thở dài: “Người trẻ tuổi thành thật”.
Diệp Quân đi đến trước viện của mình, hắn vừa định vào phòng tiếp tục tu luyện, lúc này một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Tiểu kiếm tu”.
Diệp Quân xoay người lại, người đến là Tang Mi.
Tang Mi nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Wow… hôm nay ngươi ăn mặc đẹp trai quá”.
Diệp Quân sầm mặt: “Có phải cô muốn mượn tiền không?”
Tang Mi ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết?”
Diệp Quân mặt xám như tro: “Không có”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tang Mi vội kéo cánh tay hắn lại, thành khẩn nói: “Cho ta mượn một ít nữa đi, mấy trăm vạn, sau này ta sẽ trả…”
Diệp Quân dừng bước, sau đó nhìn cô ta: “Trước đó đã cho cô mượn hai trăm vạn Chân Linh Tinh, cô tiêu hết rồi à?”
Tang Mi gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ”.
Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Cô đã tiêu vào những gì?”
Tang Mi nhìn sang chỗ khác…
Diệp Quân nói: “Đừng hòng lừa ta”.
Tang Mi cười: “Không tiêu vào gì cả, thật…”
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Tang Mi biết không cho qua chuyện được bèn nói: “Ta đã mua lương thực”.
Diệp Quân ngờ vực: “Lương thực”.
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi cô ta kéo Diệp Quân ra ngoài: “Ta dẫn ngươi đi xem…”
Diệp Quân hơi bất lực: “Ta còn muốn tu luyện”.
Tang Mi hơi tò mò: “À phải rồi, dạo này ngươi tu luyện thế nào rồi? Cho ta xem thử…”
Diệp Quân mỉm cười, hắn xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn lắc sang bên cạnh, kiếm rung lên, sau đó thời không bên cạnh bỗng trở nên kỳ lạ.
Thời không, thời gian bên trái di chuyển vô cùng chậm, còn thời không bên phải lại chuyển động rất nhanh.
Thấy thế, Tang Mi khá ngạc nhiên: “Thời gian bị trì hoãn… Này, thời không này không phải là thời không trong Tiểu Tháp, mà là… do ngươi mới tạo ra”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân: “Tại sao ngươi không dùng thời không trong Tiểu Tháp?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng có thể sử dụng thời không trong Tiểu Tháp, nhưng nếu như thế thì là học thuyết “mang theo”, không phải của ta. Thế nên mấy năm nay ta nghiên cứu thời không cô cô để lại trong Tiểu Tháp, mong rằng có thể khám phá những bí ẩn về thời không, biến nó thành của riêng mình…”
“Nhận thức gốc”.
Tang Mi bỗng nói.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nhận thức gốc? Là sao?”
Tang Mi mỉm cười nói: “Nói một cách đơn giản là tiếp thu, tiêu hóa, chuyển đổi, sáng tạo… đại khái là thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.
Tang Mi nói: “Cô cô của ngươi để lại thời không gian này chắc là không muốn ngươi sử dụng, nếu không với năng lực của bà ta, hoàn toàn có thể cho ngươi thời không kia để ngươi tùy ý khống chế, nhưng bà ta đã không làm thế, rõ là bà ta vẽ một điểm trong Đại Đạo của cuộc đời ngươi của bạn, điểm này là mục tiêu để ngươi tiến về phía trước. Mặc dù lúc đầu điểm này có thể hơi xa chỗ của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi đi theo hướng của điểm này, ngươi sẽ không bao giờ đi sai hướng”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, Tang Mi cô nương, cô xem thử thời không này giúp ta thế nào”.
Chương 3162: Phá kén
Tang Mi nhìn thoáng qua thời không, cười nói: “Thời không của ngươi trôi qua chậm khoảng gấp đôi so với thời không bình thường, kém xa thời không của cô cô ngươi. Nhưng đây là của chính ngươi, điều này rất có ý nghĩa, vì thế là một chuyện rất giỏi”.
Được Tang Mi công nhận như thế, Diệp Quân bật cười.
Tang Mi lại nói: “Ta nhìn thử thì thấy sức chiến đấu hiện tại của ngươi, ngươi chắc chắn là sự tồn tại vô địch dưới chủ thần, nếu gặp được chủ thần, cộng thêm đạo thời không Diên Trì của ngươi hẳn là có thể không phân thắng bại với đối phương”.
Diệp Quân hỏi: “Cộng thêm kiếm Thanh Huyên của ta thì sao?”
Tang Mi cười nói: “Chủ Thần bình thường chắc không phải là đối thủ của ngươi, dù sao hiện tại ngươi đã học được cách mượn thời gian để áp chế… Đại Đạo thế gian này vượt xa các cường giả cảnh giới Chủ Thần, tất nhiên với vài cường giả cảnh giới Chủ Thần đặc biệt, ngươi vẫn phải cẩn thận…”
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi nói: “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đi ra ngoài, lúc sắp ra khỏi phủ, Lão Kỷ xuất hiện trước mặt họ, Lão Kỷ nói: “Hai vị muốn ra ngoài sao?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Lão Kỷ nói: “Diệp công tử, cô nương, bây giờ bên ngoài không an toàn…”
Tang Mi cười nói: “Ông lão đừng lo, Thần Minh sẽ bảo hộ bọn ta”.
Nói rồi cô ta kéo Diệp Quân chạy ra ngoài.
Lão Kỷ ngơ ngác: “Thần Minh… thế mà các ngươi cũng tin à, hai người thành thật quá…”
Một lúc sau, Lão Kỷ vội nói: “Người đâu, mau đi theo bảo vệ bọn họ”.
Chẳng mấy chốc trong tối đã có cường giả đi theo.
…
Trên đường đi, Tang Mi nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi, mặc dù thực lực hiện tại của ngươi đã rất tốt, nhưng cũng đừng coi thường Chủ Thần, sức mạnh tín ngưỡng mà Chủ Thần sở hữu không phải là thứ các Thần cao cấp bên dưới có thể so sánh, nhất là những Chủ Thần có chức vụ chính thức, họ còn có những thần khí đặc biệt, chẳng hạn như ghế chủ thần của vị Chủ Thần đó, thứ đó chỉ mạnh hơn mệnh khí… Thế nên, nếu ngươi đang giao đấu với Chủ Thần thì tốt nhất sử dụng luôn con át chủ bài, đánh cho họ mất cảnh giác”.
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi, bây giờ ta vẫn chưa mạnh lắm”.
Tang Mi nhìn hắn, cười nói: “Ở đây, với độ tuổi của ngươi thì sức chiến đấu này đã xem là nghịch thiên rồi”.
Diệp Quân cười gượng: “Nhưng kẻ thù của ta luôn không tầm thường”.
Tang Mi nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt”.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tang Mi, khó hiểu: “Chuyện tốt?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đầy ngờ vực: “Chuyện này…”
Tang Mi cười nói: “Ta từng nghiên cứu về trật tự, cũng chính là chúng sinh, thật ra trật tự là chúng sinh. Ta nghiên cứu thì phát hiện tất cả chúng sinh đều sẽ trải qua ba vùng trong cuộc đời, đó là vùng an toàn, vùng hoảng sợ, vùng đắc đạo. Vùng an toàn, nói một cách đơn giản là làm những gì ngươi quen thuộc nhất, ở đây ngươi chỉ có thể nâng cao kiến thức và kỹ năng của mình, làm những việc đơn giản hàng ngày mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, bản thân ngươi cũng không yêu cầu giúp đỡ… Đa số chúng sinh sẽ luôn dừng ở mức độ này khi làm việc”.
Diệp Quân lặng thinh rồi nói: “Vùng hoảng sợ thì sao?”
Tang Mi lấy một quả trái cây từ trong túi ra, cắn một miếng, sau đó nói: “Vùng hoảng sợ là tham vọng, ngươi không chịu chấp nhận hiện trạng, muốn tiến xa hơn, mà muốn tiến xa hơn thì phải rời khỏi vùng an toàn để học được kiến thức mới. Nếu muốn học kiến thức mới thì sẽ rất “đau khổ”, vì những thứ ngươi muốn làm không những là làm những việc mình không giỏi mà còn có thể làm những việc mà ngươi không hiểu chút nào, kiến thức ở đây không chỉ vượt quá giới hạn của ngươi, thứ ngươi chịu đựng cũng không phải là những gì ngươi có thể so sánh với vùng an toàn của mình…”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Hiện tại ngươi đang ở trong vùng này, rất đau khổ, vì những gì ngươi đang chịu đựng không phải là thứ ngươi nên chịu đựng bây giờ, nhưng có thể chính ngươi cũng sẽ không nhận ra, một khi vượt qua nó, ngươi sẽ được tái sinh… Sau một thời gian nhìn lại, ngươi sẽ thấy những khó khăn và kẻ thù mà ngươi gặp phải bây giờ đều có thể cho qua bằng một nụ cười… Đây là sự trưởng thành”.
Diệp Quân im lặng một chốc rồi nói: “Vùng đắc đạo thì sao?”
Tang Mi cười nói: “Cách ngươi hiện tại còn rất xa…”
Diệp Quân cười: “Thời kỳ đau đớn… đúng là đau đớn thật, hơn nữa cũng dài đằng đẵng…”
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Biết tằm không?”
Diệp Quân khó hiểu: “Tằm?”
Tang Mi gật đầu: “Bảy đến mười lăm ngày sau khi tằm tạo thành kén, chúng sẽ bắt đầu cố gắng thoát ra khỏi kén, một số con tằm sẽ hít thở không khí trong lành trong quá trình vùng vẫy, sẽ nỗ lực để vượt qua xiềng xích của kén và thoát xác; còn một số con tằm muốn thoát 8ra mấy lần mà không phá được kén, nên chúng tưởng rằng kén là cả thế giới, cuối cùng bằng lòng ở trong đó cho đến khi không khí trong kén cạn kiệt, chúng bị chết ngạt…”
Nói đến đây, cô ta nhẹ giọng nói: “Nếu những con tằm này có thể nhận ra bên ngoài cái kén có một thế giới rộng lớn hơn, cố gắng hướng ra ngoài thì có thể được tái sinh. Cũng giống như những con tằm này, nhiều khi chúng ta tưởng chừng như rơi vào một tình thế khó khăn nào đó, thật ra chỉ là bị mắc kẹt trong cái kén nhận thức của chính mình… Cũng giống như ngươi, hiện tại ngươi đang ở trong vùng đau khổ, ngươi nghĩ mình đã phải chịu đựng sự bất công, nhưng nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải ngươi đang ở trong quá trình phá kén đó sao?”
Diệp Quân suy tư.
Tang Mi nói tiếp: “Thật ra, cuộc đời con người đều là thoát khỏi cái kén, giống như việc chào đời vậy… Cũng giống như tiểu kiếm tu ngươi, thật ra sự ra đời của ngươi đã trải qua một quá trình “phá kén” rất tàn khốc, phải biết rằng ngươi có thể được sinh ra tức là ngươi đã đánh bại hàng tỷ con khác…”
Nói đến đây cô ta bỗng che mặt mình: “Ôi trời, ta đồi trụy quá”.
Diệp Quân: “…”
…
Chương 3163: Cảm ơn
Sau khi nói ra những lời gay gắt, Tang Mi mới nhận ra mình hơi đồi trụy, thế nên không nói nữa.
Diệp Quân còn đang suy tư.
Những lời Tang Mi nói khiến hắn nhận ra rất nhiều vấn đề, như cô ta đã nói, con người chắc chắn cảm thấy thoải mái nhất trong vùng an toàn của mình, không cần phải cầu tiến, học tập hay cố gắng, sống được ngày nào hay ngày đấy…
Bây giờ hắn có thể làm được.
Chỉ cần quay về vũ trụ Quan Huyên, lấy kiếm khí của cô cô ra để ở vũ trụ Quan Huyên, ai có thể làm gì được hắn?
Diệp Quân hắn là vô địch ở vũ trụ Quan Huyên,
Cũng không cần sợ bị cá lớn nuốt cá bé, cũng không cần sợ bị đánh hội đồng.
Chắc chắn là vô cùng thoải mái.
Nhưng… hắn có thể trưởng thành không?
Chắc chắn là không thể, mặc dù kẻ thù bên ngoài mạnh hơn nhưng cũng đầy cơ hội và thách thức với hắn, một khi hắn chống đỡ được thì sẽ là một sự trưởng thành với hắn.
Nếu bản thân đã chọn ra ngoài khám phá, vậy thì nên làm được gì đó, không thể để bản thân chịu khổ, khó chịu xong rồi mà chẳng đạt được thành tựu gì.
Phải nói rằng hắn hơi nhớ chủ nhân Bút Đại Đạo.
Không có chủ nhân Bút Đại Đạo, không có kẻ thù đối địch đúng là nhàm chán.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bật cười, quay đầu nhìn sang Tang Mi bên cạnh, Tang Mi đã khôi phục bình thường, hắn cười nói: “Tang Mi cô nương, ta nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, cô đang nằm trong quan tài… Tại sao thế?”
Nụ cười của Tang Mi biến mất, cô ta thở dài: “Ta bị ốm”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ốm rồi?”
Tang Mi gật đầu: “Sơ suất nên bị ốm”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nặng không?”
Tang Mi khẽ lắc đầu, cảm xúc tụt dốc: “Ta không quan tâm có nghiêm trọng hay không, điều ta quan tâm là vì chuyện này của ta mà ta đã có việc không vui với một tỷ muội có quan hệ rất tốt…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cô cô ta rất mạnh, kiểu toàn năng, sau này gặp được bà ấy, ta nói bà ấy giúp cô?”
Tang Mi quay đầu nhìn Diệp Quân, nở nụ cười: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng ngay cả cô cô của ngươi cũng không thể chữa khỏi bệnh của ta”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tang Mi cười nói: “Không nói chuyện này nữa, đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi…”
Hai người bước nhanh đi.
Diệp Quân lại nói: “Chúng ta sẽ là kẻ thù à?”
Tang Mi quay sang nhìn hắn, cười nói: “Ta nghĩ hẳn là không”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Tang Mi nghiêm túc nói: “Thế giới này không hẳn là không đen thì trắng, hẳn nên có nhiều khả năng hơn, càng nhiều tiếng nói khác nhau”.
Diệp Quân suy ngẫm.
Tang Mi cười nói: “Ngươi muốn trở thành kẻ thù với ta sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta muốn trở thành bạn với cô”.
Tang Mi vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, bây giờ chẳng phải chúng ta đã là thế rồi sao?”
Diệp Quân bật cười.
Tang Mi lại nói: “Nếu đã là bạn thì nợ tiền của ngươi có thể miễn không trả nhỉ?’
Nụ cười Diệp Quân cứng đờ, vội nói: “Một ngựa là một ngựa…”
Tang Mi liếc hắn: “Nhỏ nhen”.
Diệp Quân vội chuyển đề tài: “Chúng ta sắp đến chưa?”
Tang Mi nói: “Sắp đến rồi”.
Một lúc sau, Diệp Quân nhìn quanh, hắn thấy lúc này họ đã đi xa trung tâm rồi, nơi này rất xa xôi, ở một góc hẻo lánh của thành, cách trước mặt hắn không xa là những tòa nhà khác hẳn với các tòa nhà trong thành, tất cả đều là những ngôi nhà bằng đá đổ nát, xung quanh tỏa ra mùi ôi thiu kinh nào đó…
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Diệp Quân rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ thành Chúng Thần xa hoa lộng lẫy lại có một nơi như vậy…
Diệp Quân quay sang nhìn Tang Mi, Tang Mi không nói gì, tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước.
Càng đi vào bên trong, càng trở nên tồi tàn, hắn cũng gặp được vài người, phần lớn những người này đều là những người không có tu vi, ăn mặc rách rưới giống như những người tị nạn… Không, họ chính là dân tị nạn.
“Tang tỷ”.
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một góc cách đó không xa, sau đó một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi chạy ra, cô bé chạy đến chỗ Tang Mi, muốn ôm lấy Tang Mi nhưng lại sợ làm bẩn đồ của Tang Mi nên cảm thấy rất bất an, hai tay siết chặt quần áo, vừa phấn khích lại vừa bất an.
Tang Mi ngồi xổm xuống, cô ta nắm lấy hai bàn tay dính đầy đất của cô bé, cười nói: “Tiểu Nhiễm…”
Cô bé tên Tiểu Nhiễm rất vui: “Tang tỷ… Cha khỏe lên rồi, đi thôi…”
Nói rồi cô bé kéo Tang Mi đi sang một bên.
Diệp Quân đi theo.
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất bẩn, người sinh sống trong này không ít.
Chẳng mấy chốc hắn đi theo Tang Mi và cô bé đến một căn nhà đá đổ nát, căn nhà đá không lớn, có một người đàn ông đang ngồi trước cửa nhà đá, nhìn bề ngoài thì người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, quần áo của y đều đã rách, chỉ có một chân.
“Cha”.
Cô bé tên Tiểu Nhiễm vội chạy đến trước mặt người đàn ông, cô bé vui mừng nói: “Tang Mi tỷ đến rồi”.
Người đàn ông chống cây gậy đứng lên, y hơi câu nệ: “Tang cô nương… mời cô ngồi”.
Tiểu Nhiễm vội kéo một cái kéo từ bên cạnh sang, cô bé lấy tay áo lau bụi bẩn, sau đó đưa đến trước mặt Tang Mi.
Người đàn ông vội nói: “Tiểu Nhiễm, còn vị công tử này…”
Tiểu Nhiễm vội chạy vào trong nhà, lấy một chiếc ghế ra, cô bé cũng dùng tay áo lau bụi, sau đó đưa cho Diệp Quân, rụt rè nói: “Ca ca, huynh… ngồi đi”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn”.
Chương 3164: Bất ngờ
Sau khi hai người ngồi xuống, Tang Mi nhìn cha Tiểu Nhiễm, cười nói: “Chúc Vân, xem ra bệnh của ông chắc là không vấn đề gì rồi”.
Người đàn ông tên Chúc Vân nói: “Cũng may nhờ có cô nương… đại ơn đại đức của cô nương, cha con ta…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ”.
Chúc Vân muốn nói lại thôi.
Tang Mi nói: “Nói đi, ta xem thử có thể giúp không”.
Chúc Vân thấp giọng thở dài: “Tang Mi cô nương, cô có ơn cứu mạng ta, vốn dĩ không nên yêu cầu gì thêm nữa, nhưng…”
Nói rồi y nhìn Tiểu Nhiễm đang đứng ở một bên, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tang Mi cô nương, cô có thể đưa Tiểu Nhiễm đi được không? Con bé rất nghe lời, có thể chịu được khổ, chỉ cần cho con bé ăn một miếng thôi là được”.
“Cha”.
Tiểu Nhiễm vội bước đến trước mặt Chúc Vân, cô bé nắm lấy tay Chúc Vân, lắc đầu: “Con… con không đi”.
Chúc Vân nói: “Ở đây không có ngày thoát khỏi đây”.
Tiểu Nhiễm cúi đầu xuống: “Con không đi”.
Chúc Vân quay sang nhìn Tang Mi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin, y biết hành vi của mình là rất không đúng mực, hoặc hơi vô liêm sỉ, nhưng không còn cách nào khác, y là người tàn phế, Tiểu Nhiễm tiếp tục ở lại đây thì khó mà sống tiếp.
Giữa Tiểu Nhiễm và tôn nghiêm của bản thân, y không do dự chọn Tiểu Nhiễm.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta sẽ suy xét chuyện này, được không?”
Chúc Vân thấy Tang Mi không từ chối, lập tức nói: “Được, được…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Tiểu Nhiễm, ngươi qua đây”.
Tiểu Nhiễm nhanh chân đi tới trước mặt Tang Mi, Tang Mi nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt cô bé, sau đó lấy một cái túi ra đưa cho cô bé, bên trong có một ít đồ ăn: “Chăm sóc cha ngươi thật tốt, hai ngày nữa ta và ca ca sẽ đến thăm ngươi”.
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân và Tang Mi đứng dậy rời đi.
Tiểu Nhiễm ở đằng sau thấp giọng nói: “Cha, con không muốn rời khỏi cha”.
Chúc Vân nói: “Con không đi thì cả đời này không có cơ hội thoát khỏi đây…”
Tiểu Nhiễm nói: “Con biết nếu con đi, cha sẽ chết…”
Chúc Vân nói: “Nếu con có thể rời khỏi đây, cha có chết cũng vui…”
Tiểu Nhiễm khóc nấc: “Ta không…”
Giọng Chúc Vân trở nên hơi nghiêm nghị: “Con gái, con nhớ rằng Tang tỷ này chắc chắn không phải là người bình thường, gặp được cô ấy là may mắn mà có mười đời cũng không có được… Nếu cô ấy bằng lòng đưa con đi, con phải đi theo cô ấy…”
“Cha, con không muốn trở thành cô nhi…”
“…”
…
Trên đường phố hỗn loạn bên ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hơi bùi ngùi: “Ta không ngờ trong thành Chúng Thần lại có một nơi như vậy…”
Tang Mi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi này được gọi là khu ổ chuột, có ít nhất hàng ngàn vạn người nghèo sống ở đây…”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Hàng ngàn vạn?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Họ…”
Tang Mi nói: “Mô hình chế độ của Chúng Thần Điện, vì chế độ thăng cấp, nên các “Thần” trong Chúng Điện Thần chỉ tập trung vào những người tài giỏi và những thiên tài yêu nghiệt có tiềm năng, những cấp bậc này có thể trở thành “thành tích” của họ, mà những người bên dưới đều không có giá trị với họ… mà những người không có giá trị sẽ không được hưởng các chính sách phúc lợi của Chúng Thần Điện…”
Nói rồi cô ta dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa, theo thời gian, một khi có nhiều người không có “giá trị” như vậy, họ sẽ bị sắp xếp để tự sinh tự diệt…”
Diệp Quân nhíu mày: “Thần Minh không quản sao?”
Tang Mi không cảm xúc nói: “Ngươi phải hiểu, có một từ gọi là: giấu trên lừa dưới”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tang Mi nói tiếp: “Những người này ở đây quá yếu, sức mạnh tín ngưỡng của họ gần như không có tác dụng với mấy chủ thần có thần vị… Nói một cách đơn giản, họ chỉ là một đám không có giá trị với những người có quyền lực phía trên, còn đối với những người không có giá trị… Cho dù thay một nhóm Chủ Thần khác, họ vẫn sẽ bị đối xử như nhau”.
Diệp Quân thở dài.
Tang Mi lại nói: “Cái gọi là thực lực của thần, sức mạnh của họ đến từ hai điểm, điểm thứ nhất là sức mạnh ý chí Thần Minh do Thần Minh ban tặng; điểm thứ hai là sức mạnh tín ngưỡng của tất cả chúng sinh, sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh mạnh hay yếu phụ thuộc vào sức mạnh của chính chúng sinh và sự thuần khiết của tín ngưỡng, chúng sinh càng mạnh thì thần mà họ tín ngưỡng sẽ càng mạnh, tín ngưỡng chúng ta càng thuần khiết, thật ra họ cũng sẽ càng mạnh, nhưng…”
Diệp Quân nói: “Độ thuần khiết của tín ngưỡng quá chậm, vì cần làm những việc thực sự có lợi cho mọi người, để chúng sinh tin tưởng ngươi từ tận đáy lòng, tôn trọng ngươi như Thần Minh…”
Nói đến đây, bản thân hắn cũng sửng sốt.
Tang Mi nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cười nói: “Đúng vậy, thật ra cách này lâu dài hơn loại thứ nhất, vì thật ra cái gọi là tín ngưỡng của cách thứ nhất là bị súc mạnh ép buộc nhiều hơn, phải tin tưởng, mà cách thứ hai là chúng sinh đều tự nguyện tin tưởng ngươi… Tuy nhiên, cách thứ hai quá tốn thời gian, quá chậm, khó đạt được kết quả, thế là các thần của Chúng Thần Điện dần quên đi cách này…”
Diệp Quân khẽ nói: “Bất kể thời đại nào, nền văn minh nào, nhiều lúc tầng thấp đều khó được xem trọng thật sự”.
Tang Mi gật đầu: “Chúng sinh khó, khó cho chúng ta…”
Nói rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu kiếm tu, thế này thì sao? Ngươi đến thay đổi nơi này, nếu có thể thay đổi bản chất của nơi này, thay đổi vận mệnh của họ, ta sẽ tặng ngươi một món quà, một món quà mà ngươi chắc chắn sẽ bất ngờ…”
Chương 3165: Món quà
Một món quà ngoài sức tưởng tượng?
Diệp Quân tò mò hỏi ngay: “Đó là gì?"
Tang Mi nhoẻn cười: “Tạm thời bí mật”.
Diệp Quân: “...”
Nụ cười biến mất, Tang Mi nghiêm giọng hỏi hắn: “Ngươi có bằng lòng hay không đã?"
Diệp Quân nhìn xung quanh, thì thào: “Nói thật nhé?"
Tang Mi gật đầu.
Diệp Quân: “Ta hiểu ý cô”.
Tang Mi hỏi lại: “Có được không?"
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tang Mi chớp mắt: “Nhanh vậy sao?"
Diệp Quân đùa: “Ta rất là mong chờ món quà của cô đó”.
Tang Mi cười: “Ta biết chứ, cho dù không tặng quà thì ngươi cũng sẽ đồng ý thôi”.
Diệp Quân nghe mà bật cười.
Tang Mi lại nói: “Yên tâm, ngươi nhất định sẽ vừa ngạc nhiên vừa hài lòng”.
Diệp Quân lại nói: “Ta không dám hứa có thể hoàn thành được, lúc đó...”
Tang Mi ngắt lời hắn: “Được hay không đều có quà”.
Thấy hắn nhìn mình, cô ta mỉm cười: “Trên đời này hiếm thấy nhất chính là lòng lương thiện, ngươi đã có nó thì nên được hồi báo”.
Diệp Quân cong môi: “Vậy ta cảm ơn cô trước”.
Tang Mi: “Ta lại muốn biết ngươi định làm thế nào để thay đổi nơi này?"
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Cho tiền chỉ có thể giúp họ nhất thời, muốn được cứu rỗi thì phải dựa vào bản thân, phải khiến họ trở nên có giá trị”.
Tang Mi tò mò: “Bằng cách nào đây?"
Diệp Quân: “Tạm thời bí mật”.
Tang Mi chớp chớp mắt rồi phá ra cười: “Ngươi cũng ma lanh lắm!"
Diệp Quân cười hùa theo.
Rời khỏi khu vực dân tị nạn, Diệp Quân trở lại phủ đệ của Nam Tiêu, lập tức nhìn thấy một đám người đã chầu chực trước cổng được mấy ngày.
Hắn ngó lơ họ, nhấc chân đi vào, nào ngờ có người kêu lên.
"Hắn là Diệp Quân đấy!"
"Chính là tên mất trí ỷ có chỗ dựa nên ức hiếp thiếu gia Quân Bất Khí! Thứ con hoang lòng lang dạ sói!"
Những người khác nghe vậy thì xôn xao hẳn lên, ai nấy đều phẫn nộ ngập trời, có người còn thả thần thức tấn công.
Thấy Diệp Quân quay lại nhìn mình, người vừa la lên không những không sợ mà còn tiếp tục: “Đồ con hoang! Còn không mau chịu chết!"
Uuu!
Tiếng kiếm minh vang lên, hơn nghìn cái thủ cấp bị chém lìa khỏi xác.
Máu phun đầy đất.
Mấy người kia lập tức câm miệng.
Thị vệ Tư Mệnh Phủ cũng ngớ người.
Chưa gì hết đã giết rồi à?
Hơn mấy nghìn cặp mắt mở to thao láo, không ngờ Diệp Quân sẽ lập tức rút kiếm ra tay.
Diệp Quân mặc kệ mấy thị vệ đang bối rối, thu lấy mấy nghìn chiếc nhẫn rồi đi vào. Lão Kỷ vội vàng chạy ra, thấy số lượng thi thể chồng chất thì cũng không biết phải làm gì.
Giết hết rồi à?
Lão Kỷ há hốc mồm: “... Giết hết luôn sao?"
Diệp Quân bình thản gật đầu: “Ừ”.
Lão Kỷ la lên: “Tại sao chứ?!"
Diệp Quân: “Thần pháp có nói: Gây tổn thương đến người xâm hại bất hợp pháp để ngăn lại hành vi xâm hại bất hợp pháp là hành động tự vệ. Họ dùng thần thức tấn công, ta chỉ tự vệ thôi”.
Thần pháp cũng bị ngươi chơi chết! Lão Kỷ á khẩu.
Diệp Quân thản nhiên đi vào. Hắn đã hứa với Tang Mi thì còn rất nhiều chuyện phải làm cho xong, ngoài ra nhà họ Quân chẳng phải chủ nhân bút Đại Đạo, hắn không có hứng dây dưa.
Hắn là ai?
Bọn chúng là ai?
Mà cũng xứng đáng để chơi với hắn?
Không bao lâu sau, Nam Tiêu xuất hiện. Lão Kỷ vội bẩm báo: “Lão đại, Diệp công tử...”
Nam Tiêu chỉ cười: “Giết mới tốt”.
Lão Kỷ càng không hiểu gì.
Nam Tiêu cười: “Ngươi cho rằng huynh đệ của ta hành động lỗ mãng?"
Lão Kỷ gật gù: “Ta biết kiếm tu tính tình chính trực thật thà”.
Thật thà?
Nam Tiêu nghe mà không biết nói gì, thầm nhủ huynh đệ ta thì có cái gì trung thực đâu, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười.
"Hắn làm vậy tất có ý đồ”.
Lão Kỷ nhíu mày.
Nam Tiêu nhìn mấy thi thể kia, nói: “Ta không biết đó là gì, nhưng ta tin hắn”.
Lão Kỷ: “...”
...