Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543: Người ta yêu nhất

Giọng điệu rất khẳng định!

Chấp Kiếm Nhân nở nụ cười khinh thường: “Vậy thì thử xem?”

Dứt lời, bà ta đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu!

Mà gần như cùng lúc đó, Bát Uyển cũng biến mất!

Một tia quyền mang và kiếm quang nổ tung!

Oanh!

Sau tiếng nổ vang này, Bát Uyển và Chấp Kiếm Nhân tiến vào thời không Vô Giới, nhưng hai người vừa tiến vào, thời không Vô Giới kia đã trở nên hư ảo!

Dù là thời không Vô Giới cũng không chịu được sức mạnh đáng sợ của hai người!

Rõ ràng là Chấp Kiếm Nhân đang rất tức giận, mỗi một kiếm đều chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời.

Mà lúc này, thực lực của Bát Uyển cũng rất đáng sợ, đối mặt với mũi kiếm vô cùng sắc bén của Chấp Kiếm Nhân, cô ấy lại không hề rơi vào thế yếu.

Trận chiến giữa hai cô gái kịch liệt hơn trận chiến của Chấp Kiếm Nhân và Thanh Đế trước đó rất nhiều!

Diệp Quân nhìn thời không tối tăm kia, thầm hỏi: “Tiền bối, người có quen Chân Thần không?”

Người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc mới nói: “Quen!”

Diệp Quân híp mắt lại: “Có thân thiết không?”

Người phụ nữ đáp: “Từng ngủ với nhau!”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp chợt chen miệng vào: “Kiểu trong sáng à?”

Người phụ nữ cất lời: “Tiểu Tháp, ta rất muốn đánh ngươi!”

Tiểu Tháp: “…”

Người phụ nữ nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi rất tò mò quan hệ giữa ta và Bát Uyển, cùng với Chân Thần, nhưng… ta không muốn nhắc tới những chuyện trước kia cho lắm”.

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối không muốn nói thì ta cũng không ép, nhưng có một chuyện ta muốn hỏi tiền bối, chắc tiền bối cũng biết ân oán giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, nhưng tiền bối vẫn đi theo ta, vậy nghĩa là tiền bối muốn cùng vũ trụ Quan Huyên chúng ta chống lại Chân vũ trụ sao?”

Một lúc lâu sau đó, người phụ nữ mới nói: “Chuyện này rất phức tạp, ta cũng không thể nói rõ với ngươi, tóm lại là ta không có ác ý với ngươi và vũ trụ Quan Huyên, về việc đi theo ngươi là vì nguyên nhân khác”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.

Hắn biết chắc chắn đối phương không có ác ý với hắn và Tiểu Tháp, nếu không, chắc chắn cha đã không cho đối phương ở bên cạnh hắn.

Trên đời làm gì có người cha nào hại nhi tử như thế!

Hơn nữa, trong thời gian sống cùng tiền bối bí ẩn này, đối phương cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, đương nhiên là đối phương không có ác ý.

Nhưng hắn lại thấy tò mò về thân phận thật của đối phương.

Còn từng ngủ với Chân Thần?

Tiền bối bí ẩn này đúng là không đơn giản!

Lúc này, thời không Vô Giới phía xa đột nhiên rung động dữ dội, Chấp Kiếm Nhân kia lập tức bị đánh lui.

Nhưng Bát Uyển cũng bị kiếm thế của Chấp Kiếm Nhân đẩy lùi lại mấy vạn trượng!

Bát Uyển cũng không tiếp tục tấn công mà rời khỏi thời không kia, Chấp Kiếm Nhân đi sát theo sau cô ấy.

Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Ta không muốn đánh nhau với tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân chỉ Diệp Quân phía xa: “Hôm nay, ta nhất định phải giết hắn!”

Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Không được!”

Sau đó, cô ấy chậm rãi nắm chặt tay.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên chỉ vào cổ họng mình, nhìn kỹ thì thấy, nơi đó có một vết sẹo.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Bát Uyển: “Còn nhớ vết sẹo này không? Năm đó lúc ở thôn Thạch, muội suýt bị người ngoài đánh chết, là ta bảo vệ muội, đỡ một đao cho muội, khiến ta suýt rơi đầu, muội có nhớ không?”

Bát Uyển im lặng.

Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Trận chiến ở Yêu thành, muội bị Đại Yêu đánh trọng thương, ta cõng muội chạy ba ngày ba đêm về thôn Thạch, lần đó, hai chân ta phải chặt bỏ, nằm suốt ba tháng trên giường, suýt thì chết, muội còn nhớ không?”

Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên chậm rãi đi về phía Bát Uyển: “Trong trận chiến với với tộc Bác Thiên, muội bị mười hai Đại Đế đỉnh phong bao vây, ta vì cứu muội mà lao vào tộc Bác Thiên. Trận chiến đó, thân thể ta bị đánh vỡ, linh hồn trọng thương, hôn mê tận trăm năm mới tỉnh lại… Muội còn nhớ không?”

Bát Uyển buông lỏng hai tay, gật đầu: “Nhớ! Ta đều nhớ hết!”

Chấp Kiếm Nhân đi tới trước mặt Bát Uyển, bà ta nhìn Bát Uyển trước mặt với nét mặt hơi dữ tợn: “Trước đây, ta có thể hy sinh mạng sống của mình vì muội, mà bây giờ, muội lại vì một người đàn ông mà không tiếc ra tay với ta. Giỏi, giỏi lắm, đây, muội giết ta đi!”

Dứt lời, bà ta vung tay áo, kiếm Chấp Pháp trong tay bay thẳng đến trước mặt Bát Uyển, bà ta nhìn chằm chằm Bát Uyển, hét lên: “Ra tay đi! Chắc chắn ta sẽ không phản kháng!”

Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân, cô ấy im lặng một lát, sau đó cầm thanh kiếm Chấp Pháp này lên, cô ấy nhìn thanh kiếm trong tay một lúc lâu, sau đó cười khẽ: “Từ Kính, tỷ đối xử tốt với ta, ta chưa bao giờ quên, trong lòng ta, tỷ vẫn là người thân nhất. Ta vẫn luôn nhớ lúc ở thôn Thạch, chỉ cần có đồ ăn, tỷ cũng cho ta ăn trước…”

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Khi đó, tuy cuộc sống vất vả, nhưng thật sự rất vui vẻ! Tiếc là không thể nào trở về thôn Thạch được nữa”.

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên cầm kiếm bằng hai tay đâm vào bụng mình.

Phập!

Kiếm Chấp Pháp xuyên qua bụng cô ấy!

“Bát Uyển!”

Diệp Quân trợn to mắt, lập tức xông lên, nhưng khi đến gần chỗ Bát Uyển, cô ấy đột nhiên mở tay phải đánh về phía Diệp Quân, một sức mạnh đáng sợ lập tức ngăn hắn lại!

Bát Uyển nhìn Diệp Quân đang tỏ vẻ sợ hãi trước mắt, cô ấy đột nhiên cười nói: “Ta chưa từng thích người đàn ông nào, gặp được ngươi, ta rất vui. Nhưng xin lỗi, ta không thể giúp ngươi cùng đánh Chân vũ trụ… Vì họ đều là người thân nhất của ta… Nhưng… ta cũng không thể giúp họ đánh ngươi, vì… ngươi là người ta yêu nhất…”

Dứt lời, cô ấy chậm rãi ngã xuống, nhẹ giọng nói: “Thật sự rất muốn ăn cơm ngươi nấu một lần nữa…”

Nói xong câu đó, hai tay cô ấy chậm rãi buông kiếm Chấp Pháp ra, sau đó, thân thể và linh hồn cô ấy biến thành một tia sáng rồi biến mất.

Hoàn toàn tan biến.
Chương 544: Một năm

Hoàn toàn tan biến!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân như bị sét đánh, đứng hình tại chỗ.

Sau khi sức mạnh của Bát Uyển biến mất, hắn lao đến chỗ cô ấy như điên, lúc này thể xác và linh hồn của cô ấy đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại một cái bát lớn.

Nhìn cái bát trước mặt, Diệp Quân ngồi phịch xuống đất.

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nhìn cái bát đó cũng ngơ ngẩn tại chỗ.

Bà ta cũng không ngờ Bát Uyển lại lựa chọn như vậy!

Chấp Kiếm Nhân như người mất hồn, khẽ lẩm bẩm: “Tại sao… Tại sao…”

Diệp Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, run rẩy nói: “Tiền bối? Cứu…”

“Không được!”

Người phụ nữ bí ẩn nhẹ giọng nói: “Đây là lựa chọn của bản thân cô ấy, không thể cứu được”.

Diệp Quân vội hỏi tiếp: “Tháp gia…”

Tiểu Tháp nhẹ nhàng nói: “Thực lực của cô ấy rất mạnh, bản thân cô ấy đã muốn chết thì người khác không thể cứu được…”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng chốc tái nhợt.

Nhưng lúc này Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hung ác dữ tợn: “Đều tại tên chó nhà ngươi!”

Nói xong bà ta định ra tay.

Mà lúc này trước mặt Diệp Quân bỗng xuất hiện một luồng sáng, trong luồng sáng có một người phụ nữ!

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng, hai mắt hơi híp lại: “Là ngươi!”

Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ nói: “Từ Kính, ngươi chẳng thay đổi chút nào cả!”

Chấp Kiếm Nhân nắm chặt kiếm Chấp Pháp trong tay với vẻ mặt dữ tợn, bà ta giận dữ gào thét: “Ngươi cũng muốn giúp hắn?”

Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ thở dài, không nói gì.

“Ta biết…”

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng: “Ta biết dù là Từ Thụ hay là ngươi thì đều vì chuyện thôn Thạch năm xưa mà trách đại tỷ, ta cũng trách tỷ ấy. Sau khi xảy ra chuyện đó, ta cũng đánh tỷ ấy, mắng tỷ ấy, nhưng điều này không có nghĩa là các ngươi nên phản bội tỷ ấy, phản bội thôn Thạch, phản bội Chân vũ trụ!”

Người phụ nữ trong luồng sáng lắc đầu: “Bát Uyển không phản bội Chân vũ trụ, cũng không phản bội đại tỷ, ta cũng vậy”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là Vương của vũ trụ Quan Huyên đấy!”

Người phụ nữ trong luồng sáng hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự cho rằng mình có thể giết được hắn sao?”

Chấp Kiếm Nhân hơi nheo mắt, đang định lên tiếng thì người phụ nữ trong luồng sáng đã lại nói: “Từ Kính, sau khi ra khỏi thôn Thạch, ngươi không phát hiện chúng ta đều dần thay đổi ư?”

Mặt Chấp Kiếm Nhân không có cảm xúc, ánh mắt bà ta lạnh lùng u ám: “Suy cho cùng các ngươi cũng vì chuyện năm đó ở thôn Thạch mà bất mãn với đại tỷ, ta cũng bất mãn với chuyện tỷ ấy làm. Nhưng nghĩ lại, nếu chúng ta ở vị trí của tỷ ấy thì sẽ làm gì?”

Người phụ nữ trong luồng sáng im lặng.

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng: “Đại tỷ còn lựa chọn nào khác không? Tỷ ấy không có! Nếu tỷ ấy làm vậy là vì bản thân thì chắc chắn ta sẽ không ngần ngại mọi giá giết chết tỷ ấy, nhưng tỷ ấy vì mình sao? Tỷ ấy làm vậy là vì giữ cho nhiều người của thôn Thạch được sống hơn nữa!”

Nói rồi bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Là tỷ ấy đã cứu tất cả chúng ta, mà chúng ta lại oán trách tỷ ấy, nhưng tỷ ấy chưa từng nói gì, cũng chưa từng giải thích, chưa bao giờ!”

Người phụ nữ trong luồng sáng lắc đầu: “Ta không hận tỷ ấy, ta biết tỷ ấy vì chúng ta, chỉ là ta cảm thấy những gì chúng ta làm sau này là không đúng”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng, lạnh lùng nói: “Nhưng ta thấy rất đúng. Thế đạo này không có thực lực mạnh mẽ thì sẽ bị ức hiếp, giống như khi chúng ta ở thôn Thạch vậy. Năm xưa chiến đấu với tộc Bác Thiên, nếu bên thua là chúng ta, ngươi đoán xem người của chúng ta sẽ bị đối xử như thế nào?”

Người phụ nữ trong luồng sáng im lặng.

Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Khi chiến đấu cùng Thần Đạo, nếu chúng ta thua thì chúng ta sẽ thế nào? Còn cả trận chiến với Thanh Đế, trận chiến với Bàn Vũ Giới, với Vũ Trụ Kiếp nữa…”

Người phụ nữ trong luồng sáng chợt nói: “Nhưng ngươi không thấy là những chuyện chúng ta làm sau này giống như lũ đại yêu đối xử với chúng ta năm đó sao? Quân viễn chinh đi qua nơi nào, nơi đó một ngọn cỏ cũng chẳng còn…”

Nói rồi bà ta khẽ lắc đầu: “Chúng ta từng cảm thấy vận mệnh không công bằng, chúng ta phẫn nộ, nhưng sau này chúng ta phát hiện chúng ta phẫn nộ không phải vì không công bằng, mà là chúng ta ở vị trí bất lợi trong sự không công bằng. Không phải chúng ta muốn xóa bỏ sự bất công mà là muốn đặt mình vào vị trí có lợi trong sự bất công đó, rồi lại đi đối xử bất công với người khác”.

Nói đến đây, bà ta cười nhẹ: “Ở trên ta, chúng sinh bình đẳng, ở dưới ta, xử phạt theo thứ bậc”.

Thiếu niên giết rồng có thể mục đích cuối cùng của cậu không phải giết rồng, mà là sau khi giết rồng rồi thì sẽ trở thành con rồng đó.

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng: “Điều này thì có gì sai? Thế đạo này vốn là như vậy, kẻ mạnh làm vua, nếu chúng ta yếu thì phe bị ức hiếp bây giờ là Chân vũ trụ của chúng ta. Khi ấy chẳng lẽ kẻ thù của ngươi lại đến nói lý lẽ với ngươi? Đừng ngây thơ nữa được không?”

Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ gật đầu: “Ta chưa bao giờ nói là ngươi và đại tỷ làm sai, ta chỉ không muốn dẫn dắt quân đội của Chân vũ trụ tàn sát khắp nơi nữa, vậy thôi”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm người phụ nữ trong luồng sáng: “Có phải ngươi cũng đã ngủ với cẩu nam nhân này rồi không?”

Tiểu Tháp: “…”

Người phụ nữ trong luồng sáng tức giận quát: “Con mẹ nó chứ, ngươi có biết nói chuyện không thế?”

Nói xong bà ta vung tay áo, một luồng sáng bắn về phía Chấp Kiếm Nhân!

Chấp Kiếm Nhân giơ tay lên chém xuống một kiếm.

Phập!

Luồng sáng đó lập tức vỡ tan!

Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ nổi giận đùng đùng, khinh thường nói: “Từ Thụ thẳng thắn hơn ngươi nhiều, ngủ là ngủ, có gì không thể nói đâu?”

Người phụ nữ trong luồng sáng trầm giọng: “Có ngủ hay không thì liên quan gì đến ngươi!”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn người phụ nữ trong luồng sáng, sau đó nhìn Diệp Quân, ánh mắt bà ta lạnh lùng, trong mắt có vẻ khinh bỉ: “Ngươi không xứng với Bát Uyển và nàng, nếu không phải ngươi tốt số thì ngươi chẳng là cái gì hết!”

Bà ta quay người rời đi.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Chờ một chút!”

Chấp Kiếm Nhân dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân, hắn nhìn thẳng vào bà ta nói: “Ba năm, cho ta ba năm, ta nhất định sẽ đánh bại được bà”.

Chấp Kiếm Nhân khinh khỉnh nói: “Cho ngươi ba trăm năm!”

Diệp Quân giơ một ngón tay lên: “Một năm! Chỉ một năm thôi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.
Chương 545: Ta thay mặt cả nhà ta

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Một năm sau, nếu ta đánh bại được bà thì ta muốn bà quỳ xuống xin lỗi ta, nói: Diệp Quân ca ca, ta sai rồi, ta mắt chó coi thường người khác! Nếu ta không làm được thì ta sẽ quỳ xuống xin lỗi bà, đồng thời thừa nhận bà nói không sai, ta đúng là kẻ vô dụng!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân một lúc: “Ta cho ngươi một trăm năm!”

Diệp Quân đi tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân: “Chỉ một năm thôi!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân một lúc lâu mới nói: “Được, một năm sau, ta chờ ngươi…”

Nói xong bà ta quay người bỏ đi.

Người phụ nữ trong luồng sáng bỗng lên tiếng: “Vũ Trụ Kiếp hiện tại…”

Chấp Kiếm Nhân không ngoảnh đầu lại; “Không làm phiền đến các ngươi, sống cuộc sống phong lưu cho thoải mái đi!”

Nói xong bà ta đã biến mất ở cuối bầu trời.

Người phụ nữ trong luồng sáng im lặng.

Lúc này, Diệp Quân nói: “Tiền bối, Bát Uyển vẫn chưa thực sự chết đúng không?”

Người phụ nữ bí ẩn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ bí ẩn, chờ đợi câu trả lời.

Một lúc sau, người phụ nữ bí ẩn khẽ gật đầu.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, hắn biết quan hệ của Bát Uyển với hai người phụ nữ này rất bình thường, mà sau khi Bát Uyển chết, hai người phụ nữ này không đau buồn mà còn thốt ra những lời hung ác tàn bạo này.

Vì vậy hắn đoán rằng có thể Bát Uyển vẫn còn sống.

Bây giờ nghe người phụ nữ bí ẩn nói, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Nhưng có thể cô ấy…”

Diệp Quân nhìn người phụ nữ bí ẩn, trong lòng dâng lên chút bất an: “Có thể làm sao…”

Người phụ nữ bí ẩn nhẹ giọng nói: “Cô ấy mở một con đường riêng bên ngoài ba nghìn đại đạo, con đường ấy là đường Vong Ngã, nói cách khác khi ngươi gặp lại cô ấy thì có thể cô ấy đã không còn nhớ ngươi nữa!”

Diệp Quân cứng đờ người.

Người phụ nữ bí ẩn khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Lúc này Diệp Quân chợt hỏi: “Vì sao cô ấy có thể nhớ lại ký ức kiếp này thế?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Vì ngươi!”

Diệp Quân cau mày: “Vì ta ư?”

Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Đúng thế, vì cô ấy thích ngươi, trong lòng có niềm nhung nhớ nên từ từ nhớ lại chuyện quá khứ. Khi ngươi gặp lại cô ấy, trừ khi ngươi khiến cô ấy thích ngươi lại lần nữa, nếu không…”

Nói đến đây, bà ấy không nói tiếp nữa.

Diệp Quân khẽ nói: “Tiền bối, ta phải đi đâu để tìm cô ấy?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Không biết!”

Diệp Quân nhìn bà ấy, bà ấy lắc đầu: “Không thể xác định được!”

Diệp Quân trầm mặc, hai tay chầm chậm siết chặt.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Có lẽ có một người biết!”

Diệp Quân vội hỏi: “Ai?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo!”

Nghe vậy, Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”

Tiểu Tháp đáp: “Đúng!”

Diệp Quân vô thức nói: “Bảo ông ta tới gặp ta đi!”

Tiểu Tháp do dự rồi bảo: “Có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo sẽ không dây dưa với ngươi đâu”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Vậy ta đi gặp ông ta!”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”

Tiểu Tháp nói: “Ta có thể nói thật không?”

Diệp Quân: “Nói đi!”

Tiểu Tháp: “Chủ nhân bút Đại Đạo rất lợi hại, ngươi nhìn thấy Bát Uyển và Chấp Kiếm Nhân rồi đúng không? Hai người họ rất lợi hại, nhưng ta có thể nói với ngươi rằng họ đều không phải đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo. Vậy nên… ngươi hiểu ý ta chứ?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta thay mặt cả nhà ta đi gặp ông ta, có vấn đề gì không?”

Tiểu Tháp cạn lời.

Nếu ngươi muốn thay mặt thì đúng là không có vấn đề gì.

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Ta biết là rất khó, nhưng ta vẫn muốn gặp cô ấy…”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Vậy đến Thần Đạo Giới đi, chủ nhân bút Đại Đạo ở đó”.

Diệp Quân cau mày: “Thần Đạo Giới?”

Người phụ nữ bí ẩn nhẹ giọng nói: “Nhánh Thần Đạo vô cùng huy hoàng khi xưa chính là ở Thần Đạo Giới, nhưng sau trận chiến năm đó, nơi ấy đã bị Chân vũ trụ phong tỏa, đến đó có lẽ có thể gặp được ông ta”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu: “Mời tiền bối dẫn đường”.

Người phụ nữ bí ẩn đang định đưa Diệp Quân đi thì lúc này thời không trước mặt hắn chợt tách ra, tiếp đó một nhóm cường giả cùng đi ra.

Một ông lão đi đầu bước tới trước mặt Diệp Quân, chắp tay nói: “Diệp công tử, tại hạ là Tộc trưởng Lăng tộc, mong Diệp công tử dừng bước”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối có chuyện gì sao?”

Bởi vì Thanh Đế nên hắn vẫn có ấn tượng tốt với người nơi này.

Tộc trưởng Lăng tộc khẽ gật đầu, sau đó nói: “Vừa nãy Diệp công tử có lấy được cây thần tự nhiên không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có!”

Tộc trưởng Lăng tộc nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cây thần tự nhiên là cây thần của vũ trụ Vô Gian ta, cũng là cây tín ngưỡng của trăm vạn gia tộc ta. Nó không chỉ là của Thanh Đế mà còn là của chúng ta, vậy nên…”

Diệp Quân nhìn Tộc trưởng Lăng tộc: “Là tín ngưỡng của các ông?”

Tộc trưởng Lăng tộc vội gật đầu: “Vậy nên… Diệp công tử, cậu hiểu ý lão già này mà đúng không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Hiểu, là tín ngưỡng của các ông mà! Chuyện tốt! Tín ngưỡng của các ông là cây thần tự nhiên, mà bây giờ cây thần tự nhiên đang ở trong cơ thể ta, vậy nên sau này các ông có thể tín ngưỡng ta, ta không ngại đâu!”

Vẻ mặt các cường giả cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK