Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966: Chờ Thiên Tôn

Khoảnh khắc người phụ nữ váy đen đuổi theo ra ngoài, ở phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, đột nhiên xuất hiện một cường giả thần bí. Cường giả thần bí này rất cao lớn, cao lớn gấp mấy lần người bình thường, ông ta mặc áo choàng màu đen, đầu đội nón lá, cơ thể lơ lửng, không nhìn rõ khuôn mặt, cực kỳ quỳ dị.

Đột nhiên, ông ta biến mất tại chỗ, một luồng ánh sáng đỏ nhỏ lóe lên.

Xa xa, Diệp Quân dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu chém ra một nhát kiếm.

Bùm!

Mảnh kiếm quang màu máu vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài mấy vạn trượng!

Khi Diệp Quân dừng lại, cơ thể của hắn nứt toác, máu bắn tung tóe.

Cường giả thần bí trong chiếc áo choàng đen đang định ra tay, nhưng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên chém về phía ông ta.

Cường giả thần bí giơ tay phải lên, một tấm khiên ánh sáng màu đỏ chặn trước cơ thể ông ta.

Bùm!

Kiếm quang nổ tung, cường giả thần bí áo đen lui ra ngoài trăm trượng!

Ở vị trí ban đầu của ông ta, một người phụ nữ đang đứng, chính là người phụ nữ mặc váy đen.

Người phụ nữ váy đen nhìn chằm chằm cường giả thần bí, ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta rùng mình.

Cường giả thần bí liếc nhìn người phụ nữ váy đen, dưới áo bào đen kịt, chỉ thấy một đôi mắt đỏ ngầu.

Người phụ nữ váy đen định vung kiếm chém giết lần nữa, nhưng bà ấy dường như nghĩ tới điều gì đó, lông mày đen nhíu chặt, thân hình rung chuyển, lui lại bên cạnh Diệp Quân. Lúc Diệp Quân định ra tay, bà ấy phất tay áo, một luồng kiếm thế cường đại trấn áp hắn tại chỗ, sau đó tay trái bà ấy nắm bả vai hắn rồi rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang bay về phía xa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt đỏ tươi của cường giả thần bí phía xa nheo lại, tay phải ông ta đột nhiên chậm rãi giơ lên. Bỗng chốc vô số thời không trước mặt người phụ nữ áo đen và Diệp Quân xuất hiện màn ánh sáng đỏ quỷ dị. Nhìn kỹ lại, những màn ánh sáng đỏ này đều do phù văn to bằng cỡ ngón tay cái tạo thành, vô cùng kỳ lạ.

Sắc mặt người phụ nữ mặc váy đen trở nên lạnh lùng, vung thanh kiếm trên tay phải.

Vèo!

Nhát kiếm xé nát màn ánh sáng đỏ, nhưng một giây sau, hàng nghìn thanh huyết đao chém ra.

Người phụ nữ váy đen hơi nheo mắt, kéo Diệp Quân ra sau lưng, tay phải vung kiếm về phía trước, khoảnh khắc kiếm vừa chém ra, vô số kiếm ý đột nhiên hóa thành hàng trăm vạn ý kiếm chém ra ngoài.

Vèo vèo...

Huyết đao va chạm với ý kiếm, lập tức trong từ trường bộc phát từng luồng sức mạnh đáng sợ, Tuế Nguyệt trường hà sôi trào dữ dội như nước sôi, vô cùng đáng sợ.

Người phụ nữ mặc váy đen chỉ tay về phía trước, một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức biến thành một tấm khiên kiếm bao phủ lấy bà ấy và Diệp Quân, chống lại vô số sức mạnh xung kích.

Nhưng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên giết về phía Diệp Quân đang đứng sau người phụ nữ váy đen, bà ấy quay người, lại kéo Diệp Quân phía về sau, kiếm mang lóe sáng trên đầu ngón tay.

Bùm!

Bất chợt, một làn sóng xung kích mạnh mẽ bùng nổ trước mặt người phụ nữ mặc, ngay sau đó, một tàn ảnh liên tục rút lui hàng trăm trượng!

Chính là cường giả thần bí mặc áo choàng đen!

Sau khi cường giả thần bí dừng lại, ông ta nhìn về phía người phụ nữ váy đen, khàn giọng nói: "Tiếp xúc với Đạo...”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ váy đen hiện lên vẻ dữ tợn, bà ấy đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm quang chém về phía cường giả thần bí.

Cường giả thần bí khẽ nheo mắt, dùng tay vẽ một vòng tròn, một vòng sáng màu đỏ hiện lên, khi hàng vạn kiếm quang đánh tới, đều bị quầng sáng màu đỏ này nuốt chửng.

Nhưng lúc này, người phụ nữ váy đen đột nhiên chắp hai tay lại, sau đó chém về phía trước, một thanh kiếm lớn vạn trượng giáng từ trên trời xuống, hung hăng chém về phía vòng sáng màu đỏ.

Bùm!

Vòng sáng màu đỏ chấn động kịch liệt, mặc dù không biến mất, nhưng cường giả thần bí lại bị đánh bay!

Ngay khi ông ta dừng lại, một nhát kiếm khác đã chém đến!

Bùm!!

Cường giả thần bí lùi thêm nghìn trượng!

Người phụ nữ váy đen muốn ra tay tiếp nhưng lúc này, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, ở tận cùng thời không Tuế Nguyệt có hơn mười luồng khí tức cực kỳ mạnh truyền đến.

Người phụ nữ khẽ nheo mắt, không chút do dự xoay người, tay trái nhấc Diệp Quân đang bị bà ấy trấn áp lao về phía xa.

Bà ấy không sợ giao đấu, nhưng nếu tiếp tục, bà ấy sợ rằng Diệp Quân sẽ không thể chịu được sức mạnh của huyết mạch phong ma.

Sức mạnh của huyết mạch phong ma là vô tận, với thực lực hiện giờ của Diệp Quân, hắn không thể chịu đựng được lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc dù sức chiến đấu của hắn càng ngày càng mạnh, nhưng cũng có thể bị nổ tung.

Huyết mạch phong ma không có giới hạn, nhưng thể xác và linh hồn của Diệp Quân thì có giới hạn.

Vì vậy, bà ấy chỉ có thể chọn đưa Diệp Quân rời đi.

Nhìn thấy người phụ nữ váy đen dẫn Diệp Quân rời đi, cường giả thần bí lập tức biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu đen lao về phía hai người họ.

Thấy cảnh tượng này, người phụ nữ xoay người vung kiếm.

Bùm!

Luồng sáng màu đen vỡ tan!

Nhưng lúc này, trước mặt bà ấy và Diệp Quân, màn sáng màu đỏ kỳ dị lại xuất hiện, vô số huyết đao chém về phía hai người như vũ bão, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Ánh mắt người phụ nữ lạnh như băng, bà ấy không dẫn theo Diệp Quân tiến về phía trước, mà dùng một nhát kiếm chém thẳng vào thời không Tuế Nguyệt bên cạnh, sau đó dẫn Diệp Quân chui ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cường giả thần bí phía xa nhíu mày, lúc này, mười hai tên cường giả thần bí cầm huyết đao trong tay xuất hiện ở phía sau ông ta cách đó không xa, ngoài ra, tận cùng thời không Tuế Nguyệt còn có một đoàn cường giả không ngừng bước tới.

Cường giả thần bí nhìn chằm chằm vào vết nứt thời không Tuế Nguyệt, khàn giọng nói: "Đó là... Thiên Khí Giới!"

Bên cạnh ông ta, một ông lão trầm giọng nói: "Tôn Giả, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Cường giả thần bí trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Thực lực của người phụ nữ này nghịch thiên, ta không ngăn cản được, chờ Thiên Tôn...”

Chờ Thiên Tôn!

Nghe cường giả thần bí nói vậy, ông lão khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chương 967: Vẫn còn viện binh

Ở một diễn biến khác, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thở phào nhẹ nhõm, cường giả thần bí mặc áo bào đen này chính là thị vệ bên cạnh tông chủ Vị Lai Tông. Tông chủ Vị Lai Tông có hai thị vệ là một cặp huynh đệ, lai lịch cực kỳ thần bí, được người đời gọi với cái tên Thiên Tôn và Địa Tôn, người này chính là Địa Tôn.

Lúc này, Địa Tôn xoay người lại nhìn đám cường giả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, ánh mắt u ám khó tả: “Các ngươi đều không còn đường lui, tại sao không dám liều mạng đánh trả?"

Sắc mặt mọi người hơi khó coi.

Địa Tôn không chút khách khí cười châm chọc: “Hàng trăm người bị một thanh niên đuổi giết, các ngươi không biết xấu hổ sao?"

Sắc mặt bọn chúng hết sức khó coi, nhưng cũng không dám phản bác.

Địa Tôn lại nói: "Lát nữa đánh tiếp, nếu ai dám lùi lại, ta sẽ đích thân lấy mạng kẻ đó”.

Tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu.

Địa Tôn thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn Thiên Khí Giới, cau mày.

...

Thiên Khí Giới.

Trên đỉnh núi có những hòn đá lởm chởm, hoa cỏ kỳ lạ khắp nơi, hương hoa thoang thoảng, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.

Phía trước vách núi có suối nước nóng tự nhiên, nước suối trong vắt, bốc hơi nghi ngút.

Lúc này, người phụ nữ váy đen và Diệp Quân xuất hiện bên cạnh suối nước nóng, bà ấy vung tay áo, quần áo của Diệp Quân bị xé toạc. Tiếp đó bà ấy nhấc bổng Diệp Quân ném thẳng vào suối nước nóng, đồng thời tay phải lật úp, một đạo kiếm thế cường đại trấn áp Diệp Quân trong suối nước nóng!

Trấn áp huyết mạch phong ma!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Quân sẽ nổ tung mà chết!

Tuy nhiên, lúc này, huyết mạch phong ma của Diệp Quân quả thật quá mạnh, ngay cả kiếm thế của bà ấy cũng hơi khó trấn áp.

Muốn phản kháng!

Hơn nữa, sự phản kháng rất quyết liệt, như thể không chết thì không chịu bỏ cuộc.

Người phụ nữ cau mày, sao huyết mạch phong ma này lại có gì đó không ổn lắm? Hình như có... oán khí!

Oán khí!

Người phụ nữ khẽ lắc đầu, sao huyết mạch phong ma này lại có oán khí chứ?

Không suy nghĩ nhiều, bà ấy tiếp tục trấn áp.

Dưới sự trấn áp của người phụ nữ váy đen, huyết mạch phong ma của Diệp Quân cuối cùng cũng bắt đầu từ từ suy yếu.

Người phụ nữ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu kéo dài thêm một canh giờ nữa, có lẽ ngay cả bà ấy cũng không trấn áp được huyết mạch phong ma này, sau khi huyết mạch phong ma hoàn toàn điên cuồng, quả thực hơi khó xử lý.

Cứ như vậy, khoảng hai canh giờ sau, nhờ sự trấn áp của người phụ nữ váy đen, huyết mạch phong ma của Diệp Quân dần dần bình tĩnh lại, biển máu trong mắt Diệp Quân cũng từ từ mờ nhạt, dần dần trở nên trong sáng.

Nửa canh giờ sau, thần trí của Diệp Quân đã dần khôi phục, mặc dù trên người vẫn toát ra lệ khí và sát khí, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên thu lại kiếm thế, Diệp Quân ở trong suối nước nóng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hơi mê man, nhưng dần dần khôi phục lại vẻ trong suốt.

Diệp Quân dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ váy đen đứng bên cạnh, lúc thấy bà ấy, hắn hơi giật mình, sau đó nói: "Cô cô?"

Cô cô!

Người phụ nữ váy đen trước mặt là Diệp Thanh Thanh!

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân cung kính hành lễ: "Cảm ơn cô cô đã ra tay cứu giúp”.

Lúc lựa chọn kích hoạt hoàn toàn huyết mạch phong ma, hắn cũng không có ý định sống tiếp, nếu hắn hoàn toàn điên cuồng thì hoặc là đối phương chết, hoặc là hắn chết.

Hắn không ngờ rằng cô cô này sẽ xuất hiện ở đây.

Diệp Thanh Thanh liếc mắt nhìn Diệp Quân, nói: "Con cảm thấy thế nào?"

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Con cảm thấy hơi yếu, nhưng tổng thể không có gì đáng ngại!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Diệp Quân rời khỏi suối nước nóng, nhưng vừa mới rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hắn sửng sốt, sau đó cấp tốc quay lại.

Hắn không mặc gì cả!

Diệp Quân hơi xấu hổ.

Diệp Thanh Thanh liếc hắn: “Xấu hổ gì chứ? Vừa nãy ta không nhìn thấy gì cả đâu!”

Diệp Quân cạn lời, nhanh chóng mặc quần áo dưới nước, rồi xuất hiện trên bờ, sau đó vận công khí cho áo quần bốc hơi nhanh khô.

Diệp Thanh Thanh liếc mắt nhìn Diệp Quân, trước kia bà ấy âm thầm quan sát không hề phát hiện, lần này nhìn kỹ, bà ấy thấy rằng thằng nhóc trước mắt kế thừa hoàn mỹ dung mạo và thiên phú của thế hệ trước.

Diệp Quân nói: "Cô cô, bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh: “Ta không biết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta đi tiếp không?"

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Không đi được nữa rồi”.

Diệp Quân khó hiểu.

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm: “Bên ngoài thời không Tuế Nguyệt đều là người của bọn chúng, bọn chúng đã bao vây chỗ này rồi”.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: “Chúng ta cùng nhau giết ra ngoài nhé?"

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Ta thì không thành vấn đề, con thì không được”.

Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng lại.

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Chờ viện binh!"

Diệp Quân lắc đầu: “Không có viện binh nữa, cường giả của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều bị người của bọn chúng chặn lại rồi”.

Diệp Thanh Thanh nói: "Có!"

Diệp Quân sửng sốt.

Mình vẫn còn người thân cực kỳ mạnh sao?

Trong gia tộc, mình là người yếu nhất à?
Chương 968: Do dự

Không thể không nói, Diệp Quân thực sự hơi tò mò.

Quả thực hắn hơi xa lạ với thế hệ trước và họ hàng thân thích thế hệ trước, do đó cũng không biết mình có bao nhiêu người thân.

Rất rõ ràng, vẫn còn không ít!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Kiếm đạo của con Nhập Thần rồi sao?"

Kiếm đạo Nhập Thần?

Diệp Quân hơi sửng sốt, một giây sau, hắn vui mừng khôn xiết, hắn phát hiện cảnh giới kiếm đạo của mình đã Nhập Thần, không chỉ vậy, cảnh giới tự thân cũng đã đạt tới Mệnh Vận Đại Đế!

Đúng là niềm vui bất ngờ!

Diệp Quân đột nhiên quay người lại, tâm niệm khẽ động, thánh kiếm Hiên Viên bỗng hóa thành một đạo kiếm quang bay vút lên trời.

Vèo!

Trời đất chia làm hai!

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phấn khích, thực lực của hắn đã tăng lên ít nhất mấy lần so với trước đây.

Ngay cả khi không sử dụng sức mạnh huyết mạch, bây giờ hắn cũng có thể dễ dàng giết chết một vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả yếu.

Còn cường giả Mệnh Vận Đại Đế ở trước mặt hắn chẳng khác gì một con kiến.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, cao hơn kiếm đạo Nhập Thần là cảnh giới gì? Phá Thần ư?"

Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu: “Không phải Phá Thần!"

Diệp Quân hỏi: "Là gì?"

Diệp Thanh Thanh nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới tự thân của con vừa mới đột phá, trước mắt việc cấp bách nhất là ổn định”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vâng”.

Hắn hơi khó hiểu nói: "Sao bọn chúng không giết thẳng vào đây luôn?"

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm, nói: "Bọn chúng cũng đang chờ viện binh!"

Nghe vậy, Diệp Quân sắc mặt tối sầm lại.

Diệp Thanh Thanh nói: "Đi thôi!"

Nói xong, bà ấy xoay người ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất ở cuối trời.

Diệp Quân vội vàng đi theo.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đi theo Diệp Thanh Thanh tới một đỉnh núi, hai người đứng ở trên đỉnh núi. Cách xa bọn họ mấy vạn trượng phía trước có rất nhiều tòa cung điện cổ xưa, những tòa cùng điện này nằm lơ lửng trong đất trời, có tới mấy nghìn cung điện, vô cùng hoành tráng.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là đâu?"

Diệp Thanh Thanh nói: "Đi xem thử!"

Vừa nói, bà ấy vừa gõ nhẹ ngón chân, một giây sau, người đã xuất hiện cách đó ngàn trượng.

Diệp Quân theo sát phía sau.

Hai người đi tới một trong những cung điện lớn nhất, cung điện ở đây rất cổ kính, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Không gian xung quanh hơi hoang vắng, không có bất cứ luồng khí tức nào, thoạt nhìn rất u ám.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn phía trên chính điện, ở đó có ba chữ lớn: Thiên Khí Tông!

Thiên Khí Tông?

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ tò mò.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đi về phía đại điện.

Diệp Quân vội vàng đi theo.

Sau khi bước vào đại điện, mùi nấm mốc xộc thẳng đến.

Diệp Thanh Thanh vung tay áo, một luồng kiếm ý được phóng thích, tất cả mùi nấm mốc đều bị quét sạch.

Toàn bộ đại sảnh trống rỗng, cách hai người không xa có một ông lão mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước mặt, cúi đầu, cả người không có khí tức.

Diệp Thanh Thanh liếc mắt nhìn ông lão áo trắng: “Phong ấn”.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy bình tĩnh nói: "Đi thôi!"

Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.

Diệp Quân do dự, sau đó nhẹ nhàng hành lễ với ông lão áo trắng rồi mới xoay người đi.

Khi đến những nơi thế này thì nên lịch sự, có thể sẽ có điều bất ngờ.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời khỏi đại điện, ông lão áo trắng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đột nhiên chậm rãi mở mắt. Diệp Quân lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía ông lão, lúc này ông lão cũng đang nhìn hắn.

Vẫn còn sống!

Diệp Quân khẽ hành lễ: "Chào tiền bối!"

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn ông lão áo trắng, nhưng không nói gì.

Ông lão áo trắng liếc nhìn Diệp Thanh Thanh một lát, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: "Cậu là người ủng hộ trật tự Thiện Đạo!"

Diệp Quân khó hiểu: “Tiền bối biết ta sao?"

Ông lão mặc áo trắng gật đầu: “Cách đây không lâu, có người tìm đến ta, hy vọng ta giết cậu”.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Ông lão áo trắng khẽ mỉm cười: “Nhưng ta không đồng ý”.

Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"

Ông lão áo trắng mỉm cười, không nói gì nữa.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Ta có một vấn đề muốn hỏi cậu, được không?"

Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Được”.

Ông lão áo trắng nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả giết cậu cũng vì muốn bất tử, bọn họ làm vậy thì có lỗi gì?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: "Vậy tất cả chúng sinh có lỗi gì?"

Ông lão mặc áo trắng cười nói: "Đại Đạo Đại Nghĩa... được, vậy ta hỏi thêm một câu, nếu tuổi thọ của người phụ nữ bên cạnh cậu sắp hết, xin hỏi liệu cậu có còn dùng trật tự để trấn áp bà ấy không?"

Diệp Quân cau mày.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn ông lão áo trắng, nhưng không lên tiếng.

Ông lão áo trắng cười nói: "Do dự rồi à?"

Diệp Quân im lặng.

Ông già áo trắng lại hỏi: "Bây giờ những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không thân thích gì với cậu, đương nhiên cậu sẽ không có chút đồng tình và thương hại nào với bọn họ. Nhưng nếu một ngày nào đó, tuổi thọ của những người thân bên cạnh cậu cũng cạn kiệt, lúc đó, cậu vẫn sẽ công chính nghiêm minh như cũ chứ?”
Chương 969: Kết thân

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Tiền bối, ta là người yếu nhất trong gia tộc”.

Ông lão áo trắng cười nói: "Đừng lảng tránh câu hỏi của ta”.

Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng, không đáp lời.

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Ví dụ nếu tuổi thọ của người phụ nữ bên cạnh sắp hết, bà ấy sẽ biến thành cát bụi, cậu lại có thể phá vỡ trật tự, để bà ấy ngay lập tức được sống mãi, nhưng lại phải hy sinh...”

Diệp Quân nói: "Ta sẽ làm vậy”.

Hắn nhìn thẳng ông lão áo trắng, lại nói: "Ta sẽ phá vỡ trật tự, giúp bà ấy có được tuổi thọ bất tử”.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không lên tiếng.

Ông già áo trắng mỉm cười với ý mỉa mai.

Diệp Quân cười nói: "Ta hiểu ý của tiền bối. Có lẽ tiền bối sẽ chế giễu ta là người có tiêu chuẩn kép, nhưng không sao cả. Đối với ta mà nói, ta muốn thiết lập một trật tự mới, bảo vệ vũ trụ và tất cả chúng sinh .Tuy nhiên, ta sẽ không bao giờ hy sinh những người thân của mình vì điều này”.

Ông lão áo trắng cười nói: "Nhưng cậu có thể hy sinh người khác, phải không?"

Nụ cười vẫn mang theo chút mỉa mai.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ông lão, ông ngồi ở chỗ này không thích hợp lắm, ta biết trong hệ Ngân Hà có một nơi tên là Lạc Sơn, nơi đó có một tòa Đại Phật, ông nên dời nó xuống sau đó ngồi vào vị trí đó”.

"Hì hì!"

Diệp Thanh Thanh đột nhiên bật cười, nhưng rất nhanh bà ấy đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng, bà ấy liếc mắt nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt đẹp hiện lên nụ cười.

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân không đáp lời.

Diệp Quân lại nói: "Ta muốn thiết lập một trật tự mới, bảo vệ vũ trụ và hàng vạn vật sinh linh. Đây là ý tưởng của ta, ta cũng đang làm như vậy. Nhưng nếu không có các cô cô và người thân của ta thì ta cũng không dám nghĩ tới chuyện này. Giống như lúc này, nếu không có cô cô che chở thì ta thiết lập trật tự kiểu gì đây? E rằng một cọng lông cũng không thiết lập được!”

Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Cho dù cuối cùng ta có thể thành công, cũng nhờ có sự trợ giúp của bọn họ. Mà sau khi thành công, ông lại muốn ta đối xử bình đẳng với bọn họ, bắt bọn họ tuân thủ trật tự mới, cuối cùng cạn kiệt tuổi thọ, hóa thành xương khô... Xin lỗi, ta không làm được. Nếu một ngày ta phải lựa chọn, ta sẽ mở cửa sau cho họ, còn nếu chỉ có thể chọn một trong hai, thì ta sẽ đích thân lật đổ trật tự do ta thiết lập!”

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, ông lão áo trắng nhẹ giọng nói: "Cậu khiến ta hơi bất ngờ”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta chưa từng là thánh nhân, cũng chưa từng coi mình là thánh nhân. Đối với ta mà nói, có thể làm chuyện gì đó cho chúng sinh đương nhiên là tốt, nhưng nếu phải hy sinh những người bên cạnh, vậy thì xin lỗi, ta không làm được. Nếu không có sự giúp đỡ của các cô cô thì Diệp Quân ta có là cái thá gì? Giống như giờ phút này, nếu không có Thanh Thanh cô cô đứng ở đây thì liệu ông có coi trọng ta hay không?"

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân với ánh mắt dịu dàng.

Bà ấy chưa bao giờ tiếp xúc với Diệp Quân, lý do bà ấy giúp Diệp Quân là vì Diệp Huyên ca ca.

Nhưng bây giờ, thằng nhóc này rất hợp ý với bà ấy.

Bà ấy ghét nhất là những người đạo đức giả, miệng toàn nói những lời nhân nghĩa!

Ông lão áo trắng khẽ thở dài, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, ông lão vốn dĩ muốn thử xem có thể phá bỏ đạo tâm của thanh niên trước mắt hay không. Dù sao một người có tiêu chuẩn kép sẽ dễ dàng tự mâu thuẫn và bị phá vỡ đạo tâm. Nhưng ông lão không ngờ, trong lòng thanh niên trước mắt này, người thân vĩnh viễn là trên hết!

Khi con người thiết lập trật tự, họ chỉ làm việc cho tất cả chúng sinh trong khả năng của mình, chứ không phải không làm là không được, càng sẽ không vì tất cả chúng sinh mà tiêu diệt người thân của mình.

Không có giải pháp!

Ông già áo trắng lại thở dài!

Rất nhiều lúc, người tốt không đáng sợ, bởi vì người tốt thường bị ràng buộc bởi chuẩn mực đạo đức của chính họ và cái gọi là đại nghĩa.

Đáng sợ là người nửa tốt nửa xấu!

Giống như Diệp Quân trước mặt!

Hắn có thể làm việc thiện, nhưng hắn sẽ không bao giờ hy sinh người thân của mình để làm việc thiện, ngược lại, hắn có thể vì người thân mà làm việc ác.

Loại người này thì phá vỡ đạo tâm kiểu gì?

Diệp Quân liếc nhìn ông lão áo trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, chúng ta đi thôi!"

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ”.

Nói xong, hai người định rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ông lão tóc trắng, nói: "Tuổi thọ của ông còn bao nhiêu?"

Ông lão tóc trắng liếc nhìn Diệp Quân: “Không đến trăm năm!"

Không đến trăm năm!

Chẳng trách ông lão này có thể vững vàng như vậy, nếu chỉ còn lại mười năm thì e rằng ông lão cũng sẽ tới giết hắn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Nghĩ kỹ thì chắc ông cũng không cam lòng cứ chết đi như vậy, ông có hứng thú kết thân với ta không?"

Ông lão tóc trắng cau mày: “Kết thân với cậu sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta và chủ nhân bút Đại Đạo định thiết lập một trật tự mới, thời gian cũng là trăm năm. Đương nhiên, ta chỉ có thời gian trăm năm. Thế này nhé, ông giúp ta, sau này nếu ta thiết lập được trật tự mới thì ta cũng có thể mở cửa sau cho ông!”

Ông lão tóc trắng hơi xúc động: “Cậu chắc chứ?"

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên, ta cũng không chắc có thể mở cửa sau được hay không, nhưng đợi đến khi ta trấn áp được Ác Đạo thì có thể nói chuyện với cô ta, ta tin rằng khi đặt thanh kiếm vào cổ cô ta thì không có gì là không thể bàn bạc, ông thấy sao?”

Ông lão tóc trắng vội vàng đứng bật dậy, hơi chắp tay, cung kính nói: "Cậu Diệp, vừa nãy âm thanh nói chuyện của ta hơi lớn, mong cậu đừng trách tội!"

Diệp Quân: "...”
Chương 970: Con mau đi đi

Thần phục!

Diệp Quân không phải là người không biết cách ứng biến, hắn biết rõ muốn thiết lập một trật tự mới, chỉ dựa vào một mình hắn là chuyện không thể nào.

Hắn cần sự giúp đỡ của chủ nhân bút Đại Đạo và các cô cô, cũng cần những cường giả khác trợ giúp.

Chủ nhân bút Đại Đạo giúp hắn là vì tín ngưỡng, các cô cô giúp hắn là vì tình thân, còn những người khác thì sao?

Vì tình yêu sao?

Sao có thể chứ!

Lợi ích!

Nếu hắn muốn người khác giúp đỡ thì phải cho người khác đạt được đầy đủ lợi ích.

Cũng giống như trong giới thế tục, hoàng đế muốn khai quốc, ở thời kỳ đầu gây dựng sự nghiệp, nếu không đồng ý phong tước phong hầu cho người ta thì ai sẽ giúp ngươi chiến đấu vì giang sơn chứ?

Suy nghĩ của Diệp Quân cũng rất đơn giản, không phải các người thiếu tuổi thọ sao? Giúp ta tạo một trật tự mới, ta sẽ giúp các người có thêm tuổi thọ ở chỗ Ác Đạo.

Không cho sao?

Cô ta dám!

Ông lão tóc trắng lúc này cũng rất vui vẻ, so với Quá Khứ Tông, ông muốn đứng ở bên cạnh cậu thanh niên trước mặt này hơn.

Bởi vì ông lão đã từng gặp ông nội của cậu thanh niên này!

Chuyện này xảy ra không lâu trước đó, hai vị kiếm tu đến đây, bọn họ bảo ông lão ra tay, tấn công toàn lực.

Ông lão đã ra tay.

Sau đó... không có sau đó nữa.

Khi hai kiếm tu rời đi, kiếm tu áo xanh đã lấy ra một bức hình và nói rằng đó là cháu trai của mình ...

Người trong bức hình là Diệp Quân.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ông lão không đồng ý khi người của Quá Khứ Tông tìm đến ông lão bảo ông lão đối phó với Diệp Quân.

Bởi vì hai kiếm tu đó mạnh đến mức khiến ông lão tuyệt vọng.

Tuy nhiên, ông lão chưa từng nghĩ sẽ chọn Diệp Quân, vì ông lão sợ rằng Diệp Quân là loại người miệng chỉ biết nói nhân nghĩa đạo đức.

Không phải là không thể giúp ngươi thiết lập trật tự, nhưng ngươi phải cho ta lợi ích.

Chỉ cần ngươi cho ta lợi ích, ta cũng có thể có tín ngưỡng, ngươi muốn ta tín ngưỡng điều gì thì ta sẽ tín ngưỡng điều đó.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Tiền bối, ta phải nói trước với ông một chuyện, lúc này, bên ngoài Thiên Khí Giới có vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, lát nữa e rằng sẽ xảy ra một trận ác chiến. Nói thật, ta không nắm chắc phần thắng lắm, vì vậy, bây giờ ông hãy suy nghĩ cho kỹ”.

Ông lão tóc trắng cười nói: "Lát nữa nếu có đánh nhau thì ta sẽ cố gắng dốc hết sức mình”.

Nếu muốn đạt được lợi ích thì đương nhiên cần phải làm việc chăm chỉ.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão tóc trắng: “Được!"

Một lúc sau, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh rời khỏi đại điện.

Ngoài đại điện, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời rất trong xanh, mây trắng bồng bềnh trôi, yên bình êm ả.

Đằng sau sự tĩnh lặng và yên bình này là một cơn bão dữ dội.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Hắn chưa bao giờ dám coi thường những người này, dù sao những người này cũng là các đệ tử hàng đầu đến từ các thời đại.

Sở dĩ lúc trước hắn có thể đánh lùi bọn họ là bởi vì những người này không có người cầm đầu, mỗi người đều có ý đồ riêng, không muốn góp sức. Nếu không, những người này thật sự đồng tâm hiệp lực, không sợ chết thì cho dù Diệp Quân tiêu hao hết huyết mạch phòng ma cũng không đánh lại được.

Nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của cường giả thần bí, hắn biết rằng đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả phân tán ban đầu rất có khả năng đã kết thành một sợi dây bền chặt.

Tiếp theo, sẽ là một trận chiến khốc liệt.

Diệp Quân quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy vẫn mặc một chiếc váy dài màu đen, đơn giản mà giản dị, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Bà ấy cầm một thanh kiếm dài trong tay, toát ra khí chất lạnh lùng quyến rũ, đẩy lùi người khác cách xa vạn dặm, khiến người ta phải khiếp sợ không dám đến gần.

Khác với cô cô váy trắng, cô cô váy trắng mang đến cho hắn cảm giác hắn giống một con kiến... còn cô cô trước mặt này mang lại cho hắn cảm giác lạnh lùng... và cả nóng nảy!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Con đang nhìn gì thế?"

Bà ấy không tức giận, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Diệp Quân hơi run rẩy.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Cô cô đẹp thật đấy!"

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “So với cô cô váy trắng của con thì ai đẹp hơn? Không được phép nói cả hai đều đẹp!”

Nụ cười trên mặt Diệp Quân lập tức đông cứng lại.

Mẹ kiếp?

Sao hắn dám trả lời câu hỏi này chứ?

Diệp Thanh Thanh đặt ngón cái ở chuôi kiếm, nhướng mày: “Không trả lời thì ta sẽ đánh con một trận”.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Cô cô này nóng tính quá.

Hắn biết cô cô không nói đùa, cô cô sẽ đánh thật đấy!

Chết tiệt, ta thực sự đã tự tìm đường chết rồi.

Thấy Diệp Quân không trả lời, ngón tay cái của Diệp Thanh Thanh gõ nhẹ, thanh kiếm lao ra khỏi vỏ một centimet, kiếm thế cuộn trào, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, vội vàng nói: "Cô cô Thanh Thanh và cô cô váy trắng đều là tuyệt sắc nhân gian, nếu muốn đánh giá cao thấp ở phương diện nhan sắc... nói tóm lại là ta không thể phân biệt cao thấp được, sau này cô cô Thanh Thanh hãy hỏi cha của ta, ông ấy hiểu biết sâu rộng, có thể sẽ phân biệt được”.

Tiểu Tháp: "...”

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước sâu không gợn sóng.

Diệp Quân hơi sợ hãi.

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh dời ánh mắt, bình tĩnh nói: "Cha con chắc chắn sẽ chọn bà ấy”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh bỗng trở nên lạnh lùng, nói: "Bởi vì trong lòng cha của con, bà ấy là quan trọng nhất”.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, quyết định không lên tiếng.

Vấn đề này không thể nói thêm được nữa.

Nếu nói tiếp, hắn có thể sẽ gặp xui xẻo.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mí mắt Diệp Quân giật giật, hắn cũng hơi sợ cô cô nóng tính này.

Diệp Thanh Thanh nói: "Con đi trước đi!"

Diệp Quân khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía tinh không: “Bọn chúng bắt đầu rồi sao?"

Diệp Thanh Thanh nói: "Lát nữa ta sẽ chém đôi thời không Tuế Nguyệt trường hà, con đi trước đi”.

Diệp Quân lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh khẽ nhíu mày, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân, nói: "Đi trước đi!"

Giọng điệu chắc nịch!

Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt bà ấy: “Không!"

Anh mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Con ở đây có ích gì chứ? Chỉ làm liên lụy đến ta thôi, con mau đi đi”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK