Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Song tu?

"Bốp!"

Phí Bán Thanh bỗng đánh cái bốp lên đầu Diệp Quân: "Ngươi đang nghĩ thứ quái quỷ gì vậy?"

Diệp Quân ngơ người, lấy làm lạ hỏi: "Không... không phải là song tu sao ạ?"

Phí Bán Thanh trừng mắt với Diệp Quân, sau đó bà ấy xé y phục của hắn. Lúc này trước ngực Diệp Quân có một quyền ấn màu đỏ thẫm, quyền ấn lan ra bốn phía, da thịt đều đã nứt cả.

Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc bình bạch ngọc, sau đó mở nó ra. Tiếp đó, bà ấy nhẹ nhàng đổ lên quyền ấn đó, chẳng mấy chốc, chất lỏng màu xanh sẫm chậm rãi nhỏ lên ngực Diệp Quân.

Mát lạnh sảng khoái!

Đó là cảm giác của Diệp Quân!

Hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng phải, chút thương tích này sao có thể dùng cách song tu để chữa trị được cơ chứ?

Phí Bán Thanh trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Huyền Hoả Quyền của hắn vẫn chưa đạt đến mức thành thục, nếu không quyền này có thể đánh xuyên cơ thể của ngươi, sau đó thiêu trụi ngũ tạng của ngươi thành tro bụi".

Nói rồi bà ấy dừng lại một chút, lại nói: "Sao lại bất chấp tính mạng để đánh như vậy?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi mới trả lời: "Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đó là cách trực tiếp đơn giản nhất. Thứ hai, mới bắt đầu hắn khinh thường ta, thế nên lúc đó ta dùng cách này chắc chắn có thể thành công, ta bị thương, hắn chết!"

Phí Bán Thanh im lặng.

Diệp Quân bỗng thấy hơi thất vọng: "Vốn muốn giết chết Nam Huyền kia, đáng tiếc thật!"

Phí Bán Thanh khẽ an ủi: "Thiếu gì cơ hội!"

Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: "Thư viện không cấm nội đấu sao?"

Phí Bán Thanh lắc đầu: "Nếu cấm nội đấu thì đồng nghĩa với tự phế võ công rồi! Đương nhiên, nội đấu này phải có chuẩn mực, nếu quá đáng thì đương nhiên bọn ta sẽ ngăn cản. Lần này, hắn lập kế để Tôn Hùng tới tìm ngươi, hắn làm rất gọn gàng, không để lộ kẽ hở nào, chỉ trách đầu óc tên Tôn Hùng kia quá ngây thơ!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi nói: "Trị thương cho tốt rồi hãy tu luyện!"

Nói rồi bà ấy đứng dậy, như nhớ ra điều gì, bà ấy đột nhiên đá vào eo Diệp Quân: "Đầu óc đừng suy nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh, ta là đạo sư của ngươi, hiểu chưa?"

Nói rồi, bà ấy quay người rời đi.

Diệp Quân hơi xấu hổ.

Hắn nghĩ lung tung rồi!

Không nghĩ thêm nhiều, Diệp Quân ngồi dậy, hắn nhìn sơ qua phần ngực của mình, lúc này thương tích đã đỡ hơn rất nhiều. Điều này chứng minh rằng thuốc trị thương mà Phí Bán Thanh cho hắn không phải hạng xoàng!

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó lấy quyển công pháp cấp Thiên kia ra. Hắn vừa mở ra, quyển công pháp cấp Thiên kia đã hoá thành một tia sáng chui vào đầu hắn!

Một chốc sau, Diệp Quân bắt đầu vận chuyển công pháp đó, rất nhanh, linh khí xung quanh lập tức chảy về phía hắn!

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân chợt nở nụ cười.

Công pháp cấp Thiên này đỉnh thật!

Với tốc độ này, chưa đến một tháng hắn đã đột phá cảnh giới Thông U rồi.

Tựa như nhớ ra điều gì, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Tháp gia, ngươi thấy thiên phú của ta thế nào?"

Tiểu Tháp thản nhiên trả lời: "Chẳng ra sao!"

Diệp Quân ngớ người.

Tiểu Tháp nói: "Ở một nơi rất xa, có người mới lên mười đã đạt được Đế Cảnh trong truyền thuyết, bằng với hàng trăm con yêu thú cấp Đế!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân dao động: "Xem ra ta đang là ếch ngồi đáy giếng rồi! Phải cố gắng thêm!"

Nói rồi hắn không nói thêm gì, bắt đầu chuyên tâm tu luyện!

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Thiên phú của hắn... thật sự rất cao rồi mà!"

Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Cha hắn năm xưa làm sao mà sa đoạ? Chính là vì quá tự cao! Ngươi muốn hắn cũng tự cao vậy sao?"

Giọng nói bí ẩn kia im lặng.

Tiểu Tháp nói: "Thế giới này tuyệt đối không được xuất hiện thêm một Kháo Sơn Vương thứ hai!"

Giọng nói bí ẩn đáp: "Đúng vậy!"

...

Ở bên khác.

Một già một trẻ đứng trên một đỉnh núi.

Chính là Tiêu Các và Nam Huyền.

Tiêu Các nhìn Nam Huyền, không nói gì.

Nam Huyền cũng trầm mặc không lên tiếng.

Một lúc sau, Tiêu Các đột nhiên nói: "Hắn dám khiêu chiến con trong lúc đang bị thương, chỉ có một cách giải thích cho việc này, chính là hắn nắm chắc sẽ giết được con!"

Nam Huyền bình tĩnh trả lời: "Con cũng nắm chắc sẽ giết được hắn!"

Tiêu Các nói: "Con có thể đánh bại Tôn Hùng trong thời gian ngắn như thế không?"

Nam Huyền trầm lặng.

Tiêu Các khẽ lắc đầu: "Chuyện ở dãy núi Nam Sơn, ta cũng đã nghe rồi! Con muốn báo thù, không có gì sai, nhưng con đã quá vội vàng! Hơn nữa, lần này con không những để lộ bản thân mà còn rước thêm một kẻ thù là Tôn Hùng cho mình. Hầy!"

Tay phải Nam Huyền từ từ siết chặt, không nói gì.

Tiêu Các bỗng dưng xoè tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Nam Huyền.

Hắn ta kinh ngạc: "Đây là?”

Tiêu Các bình thản nói: "Mở ra!"

Nam Huyền mở ra, một giây sau, sắc mặt hắn bỗng thay đổi: "Huyền kỹ cấp Thiên!"

Tiêu Các gật đầu.

Nam Huyền lập tức gập người bái Tiêu Các: "Học trò cảm tạ sư phụ!"

Tiêu Các nói: "Ta đưa con đến một nơi để tu luyện!"

Nói rồi ông ta đưa Nam Huyền biến mất.

...

Trong điện.

"Diệp Quân!"

Tiếng gọi bên ngoài điện khiến Diệp Quân bừng tỉnh!

Diệp Quân quay đầu nhìn, thấy một cô gái đang đứng ngoài kia cười với hắn!

Cô gái mặc váy liền màu đen, gương mặt đẹp như tranh vẽ, duyên dáng yêu kiều, hai tay chắp sau lưng, có phần hoạt bát.

Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó đi về phía cô gái. Lúc tới gần cô gái, hắn không kiêng dè gì, khẽ ôm cô ấy, cười nói: "Nam tỷ!"

Diệp Nam!

Con gái của Diệp Tiêu!

Diệp Nam trừng mắt với Diệp Quân: "Sao đến cũng lâu rồi mà đệ cũng không tới tìm ta vậy!"

Diệp Quân cười nịnh: "Đệ sai rồi mà!"
Chương 32: Người có thiếu tiền không?

Diệp Nam đột nhiên kiễng chân để so sánh, sau đó cười nói: "Bây giờ đệ cao hơn ta rồi!"

Diệp Quân cười hỏi: "Nam tỷ ở thư viện Quan Huyên ổn không?"

Diệp Nam gật đầu: "Ở đây tốt lắm, chỉ hơi nhớ nhà chút thôi. Phải đợi đến kỳ nghỉ mỗi năm một lần để về thăm nhà!"

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: "Gặp được đệ thật vui!"

Diệp Quân quan sát Diệp Nam, sau đó hỏi: "Cảnh giới Chân Pháp?"

Diệp Nam gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Quân nhìn quanh bốn phía rồi đưa cho Diệp Nam một chiếc nhẫn không gian. Cô ấy nhìn nó rồi chợt kinh ngạc hỏi: "Kim tinh?"

Diệp Quân gật đầu: "Hai nghìn viên, tỷ giữ lại dùng nhé!"

Diệp Nam lắc đầu: "Cái này quý giá quá!"

Hắn cười bảo: "Có số kim tinh này, chẳng bao lâu nữa tỷ sẽ đạt đến cảnh giới Vạn Pháp!"

Diệp Nam vẫn còn hơi chần chừ!

Diệp Quân tỏ thái độ: "Nam tỷ, từ bao giờ ta và tỷ lại xa cách thế này?"

Diệp Nam liếc hắn một cái rồi nói: "Vậy được!"

Nói rồi cô ấy cất nhẫn không gian đi.

Diệp Nam nhìn quanh bốn phía rồi phấn khích nói: "Không ngờ đệ lại trở thành học trò của Phí đạo sư, còn có cung điện riêng nữa chứ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ!"

Diệp Quân cười nói: "Nếu tỷ thích thì cũng có thể ở lại đây!"

Diệp Nam lắc đầu: "Không thể phá huỷ quy tắc được!"

Nói rồi, cô ấy đột nhiên lấy ra một chiếc giỏ đưa cho Diệp Quân. Hắn ngẩn ra: "Đây là?"

Diệp Nam cười nói: "Đệ mở ra xem thử đi!"

Diệp Quân mở ra, trong giỏ là một con gà nướng thơm phưng phức.

Thấy nó, hắn bỗng vui sướng quá đỗi.

Diệp Nam cười: "Đây là món đệ thích nhất đấy!"

Diệp Quân ngồi hẳn xuống, bắt đầu ăn.

Người tu luyện có thể không cần ăn, đương nhiên, đó là những người tu luyện đỉnh cao, còn như bọn họ thì vẫn phải ăn!

Không ăn á?

Vớ vẩn!

Cơ thể ngươi cần dinh dưỡng!

Không những phải ăn, mà còn phải ăn ngon nữa!

Nếu điều kiện cho phép thì hắn còn muốn ăn cả thịt rồng!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi thấy rồng bao giờ chưa?"

Tiểu Tháp trả lời: "Thấy rồi!"

Diệp Quân ngưỡng mộ: "Tháp gia, ngưỡng mộ ngươi thật đấy, cái gì ngươi cũng từng được gặp hết! Ngươi thật lợi hại!"

Tiểu Tháp cạn lời.

Diệp Nam sửa lại váy rồi ngồi xuống, cô ấy cứ vậy nhìn Diệp Quân ăn.

Vì Diệp Quân là con nuôi nên lúc nhỏ người ở bên cạnh hắn nhiều nhất chính là cô ấy. Cũng vì vậy mà tình cảm hai tỷ đệ rất tốt.

Lúc nhỏ, nhiều lần cô ấy gây chuyện, Diệp Quân đều đứng ra chịu đòn.

Còn cô ấy chỉ việc lén nấu ăn cho Diệp Quân đang chịu phạt là được rồi!

Diệp Quân đột nhiên nhìn Diệp Nam: "Nam tỷ, tỷ không ăn à?"

Diệp Nam lắc đầu: "Đệ ăn đi!"

Diệp Quân cười toe toét, há miệng gặm đùi gà.

Diệp Nam bỗng cười hỏi: "Lúc trước trên đài sinh tử, đệ thật lợi hại đó, đệ biết không? Nhiều tỷ muội của ta đều sinh lòng mến mộ đệ đấy!"

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn đang liều mạng chứ không phải đang tỏ vẻ ngầu.

Diệp Nam cười nói: "Đệ với Nạp Lan Ca phát triển đến đâu rồi? Có ở cùng phòng chưa?"

Diệp Quân đen mặt: "Bọn đệ trong sáng mà!"

Diệp Nam liếc hắn: "Trong sáng trong tối gì, nhóc con đệ phải to gan lên một chút! Ta nói cho đệ biết, lúc con gái ở cùng với chàng trai mình thích, cô ấy rất mong chàng trai có thể không đứng đắn một chút đó, biết chưa?"

Diệp Quân cảm thấy cạn lời.

Nhìn Diệp Quân á khẩu, Diệp Nam lắc đầu cười: "Đầu gỗ!"

Nói rồi cô ấy cầm giỏ lên, sau đó nói: "Sau này rảnh rỗi ta sẽ nấu đồ ngon cho đệ, ta đi đây!"

Diệp Quân đột nhiên nói: "Nam tỷ, tỷ phải cẩn thận chút đấy!"

Diệp Nam nhìn hắn, hắn trầm giọng nói: "Nói tóm lại là cứ cẩn thận chút!"

Diệp Nam gật đầu: "Được!"

Nói xong, cô ấy xách giỏ đi!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hắn đứng bật dậy đi tìm Phí Bán Thanh.

Cẩn tắc vô áy náy!

Lúc kẻ địch không đấu lại được hắn thì có khả năng chúng sẽ đối phó với người thân của hắn, sau đó lấy người thân để uy hiếp hắn!

Hắn phải ngăn chặn hành vi bỉ ổi này!

Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân đã tìm được Phí Bán Thanh!

Biết được mục đích tới của Diệp Quân, Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Ngươi yên tâm, không ai dám giết người bừa bãi ở trong thư viện đâu".

Diệp Quân im lặng.

Trước đây hắn đã từng làm việc kiểu này!

Phí Bán Thanh lắc đầu: "Ta sẽ bảo đạo sư ngoại viện đặc biệt quan tâm tỷ tỷ của ngươi, còn nữa ta sẽ cho nó một tấm truyền âm phù, nếu có nguy hiểm, ta sẽ đích thân đến cứu!"

Diệp Quân cúi sâu người hành lễ: "Cảm tạ đạo sư!"

Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Ta vừa nhận được tin Nam Huyền với đạo sư của hắn tới tháp thí luyện rồi!"

Diệp Quân cau mày: "Tháp thí luyện?"

Phí Bán Thanh gật đầu: "Trong thư viện có tất cả chín tháp thí luyện, là nơi chuyên dùng để tu luyện. Mỗi tháp có chín tầng, càng lên trên càng khó, nếu có thể lên đến tầng chín sẽ có phần thưởng đặc biệt!"

Diệp Quân khá tò mò: "Thưởng gì ạ?"

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: "Không biết!"

Hắn sững sờ.

Phí Bán Thanh lắc đầu: "Cái tháp này chỉ cho người dưới hai mươi tuổi lịch luyện, quá tuổi thì không được! Những tháp này do các cường giả của tổng viện xây dựng cho bọn ta khi thành lập thư viện Nam Châu năm xưa, thế nên có phần thưởng gì thì bọn ta cũng không biết!"

Diệp Quân chợt nói: "Ta có thể đi thử!"

Phí Bán Thanh nói: "Vào tháp có thu phí tử tinh cực phẩm, ngươi tự chi!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nói xong, hắn do dự một lát rồi hỏi: "Đạo sư, người có thiếu tiền không? Ta vẫn còn ít..."

Phí Bán Thanh xua tay, thấy phiền nói: "Thiếu cái đầu ngươi! Ta thiếu gì tiền! Ngươi mau đi tháp thí luyện đi!"

Diệp Quân: "..."

...
Chương 33: Tháp thí luyện

Diệp Quân đang định đi thì Phí Bán Thanh lại nói: "Đợi đã!"

Diệp Quân quay người nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy nhìn hắn: "Nhớ kỹ, ngươi và Nam Huyền đã hẹn nhautrên đài sinh tử vào một tháng sau! Một tháng là một tháng, đừng giết hắn vào thời gian này, nếu không ngươi sẽ phá hoại quy củ, rất phiền phức".

Diệp Quân trầm lặng, lòng thầm kinh ngạc.

Hắn không ngờ người phụ nữ này lại đọc thấu suy nghĩ trong lòng mình!

Thật ra hắn thật sự định lén đi giết Nam Huyền!

Hắn thích kiểu có thù thì báo ngay tắp lự!

Phí Bán Thanh khẽ than: "Kẻ mạnh đúng là có thể tuỳ hứng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, bây giờ ngươi đang ở trong thư viện, đồng thời còn chưa phải là vô địch, nếu ngươi không biết giữ quy tắc thì sẽ bị tất cả những người ở trên bắt tay đàn áp".

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Phí Bán Thanh mỉm cười: "Đi đi!"

Diệp Quân khẽ hành lễ rồi quay người đi.

Phí Bán Thanh lắc đầu, đồ đệ này cái gì cũng được, chỉ là sát phạt quá quả quyết, nhiều lúc hành động hơi thiếu suy nghĩ một chút!

Đương nhiên, đây cũng là điểm bà ấy thích!

Vì năm xưa bà ấy cũng vậy!

Nghĩ đến đây, bà ấy lắc đầu, bây giờ bà ấy đã hiểu vì sao ngày xưa sư phụ của mình lại nhọc lòng đến vậy rồi!

Có một học trò cứng đầu cứng cổ, đúng là đau đầu!

...

Tháp thí luyện được xây trên núi thí luyện ở phía Nam thư viện. Núi thí luyện rất lớn, rộng mấy trăm dặm, có tất thảy chín đỉnh, mỗi đỉnh có một tháp thí luyện.

Những tháp thí luyện này chính là nơi để các học sinh của thư viện Quan Huyên tu luyện!

Thông qua một trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân được đưa đến một trong các tháp thí luyện, nhìn tháp thí luyện ở đằng xa, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Đừng nói chứ thật sự hắn đang ngứa ngáy cả người muốn chiến đấu!

Chỉ có chiến đấu mới không ngừng kích thích giới hạn của con người!

Sau trận chiến với Tôn Hùng, hắn đã phát hiện ra được điểm yếu của đối phương, đó chính là gã thiếu kinh nghiệm chiến đấu sinh tử!

Đệ tử của mấy gia tộc lớn thực thụ này có gia cảnh cực tốt và rất nhiều tài nguyên tu luyện, đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của bọn họ. Vì bọn họ quá ham sống, lúc gặp phải kẻ bạt mạng thì chắc chắn họ sẽ dễ chịu thiệt!

Điều này cũng dễ hiểu, cậu ấm cô chiêu sao có thể liều mạng với một tên giang hồ cỏn con?

Tàn nhẫn!

Lăn lộn ở thành Hoang Cổ bao nhiêu năm qua, hắn đã hiểu rõ một điều, bước vào cuộc chiến, nhất định phải tàn nhẫn!

Nếu ngươi không tàn nhẫn thì chỉ có đường chết!

Diệp Quân tới trước tháp thí luyện, một ông lão đứng trước cửa tháp.

Thấy Diệp Quân, ông lão nhìn hắn rồi nói: "Một canh giờ, một trăm viên tử tinh!"

Diệp Quân gật đầu, lấy hai trăm viên tử tinh đưa cho ông lão.

Ông lão thu nhẫn không gian rồi dặn dò: "Nhớ ra sau hai canh giờ!"

Diệp Quân khẽ hành lễ: "Tiền bối, trong vòng hai canh giờ, ta có thể tuỳ ý tới tầng nào cũng được sao?"

Ông lão nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Đúng vậy! Với điều kiện ngươi có thực lực để làm điều đó!"

Diệp Quân cười mỉm: "Ta hiểu rồi!"

Nói rồi hắn đi vào trong tháp.

Vừa vào tầng đầu tiên, hắn đã bị dịch chuyển đến một không gian hư vô, trước mặt hắn là một ảo ảnh tay cầm trường kiếm.

Diệp Quân sửng sốt, đây là kiếm tu sao?

Lúc này, ảo ảnh đột nhiên xông lên trước, giơ kiếm đâm Diệp Quân.

Tốc độ nhanh như gió!

Diệp Quân hơi nheo mắt, khẽ lách người, thanh kiếm kia sượt qua trán hắn, dường như cùng lúc đó, chân hắn bỗng quét một đường.

Ầm!

Ảo ảnh kia bị đẩy lùi, ngay sau đó, Diệp Quân xông lên trước, lên cùi chỏ vào cằm của ảo ảnh.

Rắc!

Ảo ảnh bị đánh nát!

Diệp Quân phất tay áo, vào tầng thứ hai.

Tầng thứ hai vẫn là một ảo ảnh.

Lần này Diệp Quân chủ động ra tay. Hắn xông tới trước, tốc độ nhanh hơn cả ảo ảnh, ảo ảnh còn chưa kịp phản ứng thì ngực đã lĩnh trọn nắm đấm của hắn.

Bịch!

Ảo ảnh nát tan!

Diệp Quân đi đến tầng tiếp theo...

Cứ vậy, Diệp Quân đi đến tầng thứ bảy!

Lúc vào tầng thứ bảy, trước mặt hắn lại xuất hiện một ảo ảnh cầm kiếm, trầm lặng không nói gì!

Diệp Quân nhìn ảo ảnh, đang định ra tay thì đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện vài tàn ảnh!

Đồng tử Diệp Quân co lại, hắn vừa định nghiêng người thì một kiếm đã đâm vào vai phải của hắn!

Trong lòng Diệp Quân hoảng hốt, vội thuận thế ngả người ra sau, cùng lúc đó, có đến mấy đường máu tươi phun ra từ cơ thể hắn!

Diệp Quân lui vào một góc, máu tươi trên cơ thể và trên vai phải hắn cứ chảy mãi, chẳng mấy chốc y phục của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Diệp Quân nhìn ảo ảnh đó với vẻ mặt nghiêm trọng!

Kiếm nhanh quá!

Không hề có chiêu thức múa may nào!

Đơn giản, trực tiếp!

Lúc này, ảo ảnh đó bỗng nhiên hoá hành từng đường tàn ảnh bay về phía Diệp Quân!

Diệp Quân híp mắt, hắn không xuất kiếm mà lách người, không ngừng tránh né.

Chỉ tránh né!

Cũng không đánh trả!

Cứ như vậy, ảo ảnh không ngừng truy kích, còn Diệp Quân không ngừng tránh né, tư thế tránh đòn của hắn trông cực thảm, lúc lăn lúc bò...

Ban đầu, cơ thể hắn liên tục bị chém.

Nhưng dần dần, ảo ảnh càng lúc càng khó làm hắn bị thương!

Hắn đang làm quen với tốc độ của ảo ảnh!

Sau đó mượn tốc độ của ảo ảnh để luyện năng lực né tránh của mình!

Cứ như vậy, hai ngày trôi qua, đến ngày thứ ba Diệp Quân đã hoàn toàn quen được với tốc độ của đối phương, đồng thời nắm được đường đi nước bước của ảo ảnh!

Đến khi ảo ảnh kia không thể làm hắn bị thương nữa, ngay lúc ảo ảnh kia đâm kiếm tới trước mặt hắn thì hắn đột nhiên xông về phía trước, nghiêng đầu, sau đó thuận thế đấm một quyền vào bụng ảo ảnh!

Ầm!

Ảo ảnh lập tức tan biến!

Diệp Quân thở ra một hơi dài, sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu trị thương.

Lúc này, toàn thân hắn đầy máu!

Tốc độ của ảo ảnh này hoàn toàn vượt xa rất nhiều cường giả cảnh giới Thông U, hơn nữa, chiêu kiếm rất đơn giản mà độc, người bình thường khó mà chống đỡ được!

Điều đáng sợ nhất là ảo ảnh này chỉ theo đuổi một điều, đó chính là tốc độ!

Khi tốc độ đạt đến một trình độ nào đó sẽ là một điều rất kinh khủng!

Khoảng một canh giờ sau, vết thương trên người Diệp Quân dần dần hồi phục!

Hắn thay một bộ y phục mới, sau đó nhìn một trận pháp dịch chuyển cách đó không xa, chỉ cần bước vào đó, hắn sẽ vào tầng thứ tám.

Tầng thứ tám chắc chắn sẽ càng đáng sợ hơn!

Sợ?

Không, hắn chỉ thấy phấn khích!

Diệp Quân bước thẳng vào trận pháp dịch chuyển.
Chương 34: Là đại kiếm tiên!

Chớp mắt Diệp Quân đã đến một thế giới hư ảo, bốn bề thênh thang chẳng bờ bến, ở một nơi không xa trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, ảo ảnh vẫn đang cầm một thanh kiếm!

Ánh mắt Diệp Quân đề phòng, tay phải siết chặt!

Ngay lúc này, ảo ảnh kia bỗng vung kiếm.

Một đường kiếm quang bay đến!

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng tái đi!

Kiếm khí!

Mẹ kiếp!

Tên này lại có thể thi triển kiếm khí!

Phải biết rằng, tuy bây giờ hắn là kiếm tu, nhưng hắn chỉ có thể phóng ra kiếm thế, không thể nào thi triển kiếm khí được!

Nhưng tên trước mặt lại có thể thi triển kiếm khí!

Hơn nữa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, chớp mắt đã gần tới trước mặt hắn!

Nhanh gấp mấy lần tốc độ của ảo ảnh tầng thứ bảy!

Chết mất thôi!

Diệp Quân không dám đối đầu trực diện với đường kiếm khí này, chỉ có thể thuận thế lách sang bên, thế mà lúc này ảo ảnh kia lại chém thêm một đường kiếm khí nữa!

Đồng tử Diệp Quân rút lại, lúc này hắn đã ngửi thấy mùi của cái chết rồi!

Hắn không dám che giấu thực lực nữa!

Lập tức lấy kiếm Hành Đạo ra!

Vút!

Kiếm Hành Đạo bay ra, chém vào đường kiếm khí kia!

Kiếm khí nổ tung!

Diệp Quân sửng sốt, dễ vậy sao?

Lúc này, thanh kiếm trên tay ảo ảnh ở đằng xa bỗng nhiên vùng khỏi tay ảo ảnh, sau đó bay tới trước mặt hắn, nó run rẩy kịch liệt.

Khiếp sợ?

Thần phục?

Diệp Quân ngây người!

Ảo ảnh ở đằng xa dường như cũng sững sờ.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm đang run rẩy với vẻ mặt ngơ ngác.

Hắn lập tức nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, thanh kiếm kia không sợ hắn, mà là sợ thanh kiếm này!

Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó hỏi: "Tháp gia, nó đang sợ kiếm Hành Đạo, đúng không?"

Tiểu Tháp nói: "Chắc vậy!"

Diệp Quân khó hiểu: "Tại sao?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân truy hỏi: "Tại sao vậy?"

Sau khi im lặng một lúc, Tiểu Tháp nói: "Chắc nó đánh mệt rồi, muốn nghỉ ấy mà!"

Diệp Quân đen mặt: "Tháp gia, đừng trả lời qua loa kiểu đó với ta được không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Thanh kiếm này của ngươi hơi đặc biệt, trước mắt thì chỉ có hai thanh kiếm khác là không sợ nó, còn những thanh khác khi gặp nó chỉ có nước thần phục, hoàn toàn không dám để lộ sự sắc bén của mình!"

Diệp Quân chớp mắt: "Theo ý của Tháp gia thì nếu sau này khi gặp kiếm tu chẳng phải là ta vô địch à?"

Tiểu Tháp: "Ta chỉ có thể nói rằng, có thể ngươi không đánh lại chủ nhân của thanh kiếm, nhưng thanh kiếm của ngươi chắc chắn sẽ đánh bại thanh kiếm của kẻ đó!"

Diệp Quân bỗng trở nên phấn khích: "Lợi hại thật! Tháp gia, vị tỷ tỷ váy trắng này từng là một đại kiếm tiên sao? Ta nghe nói thượng giới cũng không có kiếm tiên nữa mà!"

Im lặng một hồi, Tiểu Tháp đáp: "Đúng là đại kiếm tiên!"

Diệp Quân bật cười ha hả: "Ta có sư phụ là một vị đại kiếm tiên, tuyệt cú mèo! Ha ha..."

Nói đến đây, hắn như nhớ ra điều gì, vội hỏi: "Tháp gia, tỷ tỷ váy trắng có thể chém nát một đỉnh núi bằng một nhát kiếm không? Loại núi cao thật cao ấy!"

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: "Nếu dùng hết sức thì chắc là được!"

Nghe vậy Diệp Quân thấy càng phấn khích hơn!

Nhưng rất nhanh, hắn cố gắng bình ổn tâm trạng lại: "Khiêm tốn, mình phải khiêm tốn! Tỷ tỷ váy trắng lợi hại chứ có phải mình lợi hại đâu, mình phải tiếp tục cố gắng, nỗ lực để một ngày nào đó nhanh nhất có thể trở thành kiếm tiên!"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy!"

Diệp Quân hít sâu vào một hơi!

Lần này hắn lại có thêm mục tiêu!

Kiếm tiên!

Nhất định phải trở thành kiếm tiên!

Lúc trở thành kiếm tiên, hắn sẽ quay về thành Hoang Cổ để thi triển một kiếm chém đổ núi cho mọi người hoa mắt chơi. Nói thật, hắn ngứa mắt cái ngọn núi hoang sau lưng thành Hoang Cổ từ lâu rồi!

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: "Thằng bé này... có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không?"

Tiểu Tháp nhắc nhở: "Nhớ lại cha hắn đi!"

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Nói thật, không thể bồi dưỡng ra thêm một Kháo Sơn Vương nữa!

Một lát sau, Diệp Quân nhặt thanh kiếm dưới đất lên, hắn đi tới trước mặt ảo ảnh kia, sau đó đưa kiếm cho ảo ảnh: "Chúng ta đánh tiếp!"

Ảo ảnh không nói gì.

Diệp Quân do dự một lát rồi đặt kiếm vào tay ảo ảnh, sau đó hắn giơ kiếm Hành Đạo lên, tiếp theo dùng huyền khí ngưng kết thành một thanh kiếm nữa!

Lúc này, ảo ảnh đột nhiên vung kiếm lên chém ra một đường kiếm khí!

Diệp Quân hơi nheo mắt, xông lên trước, giơ kiếm đâm tới!

Đối đầu trực diện với đường kiếm khí đó.

Ầm!

Kiếm khí không vỡ, Diệp Quân liên tiếp lùi về sau, bấy giờ ảo ảnh lại mạnh mẽ xông lên, chớp mắt ánh sáng lạnh lẽo loé lên ngay trước mặt Diệp Quân.

Trong mắt Diệp Quân loé lên một tia sáng lạnh lẽo, lần này hắn không xuất chiêu mà tiếp tục tránh né!

..

Vì hắn biết, hắn ra tay sẽ không thể đánh lại đối phương, người ta có thể thi triển kiếm khí, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần. Trong tình thế này, hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Thế nên hắn chỉ có thể tránh né!

Làm quen với tốc độ của đối phương trước đã, tiện thể thăm dò rõ lối đánh của đối phương.

Đương nhiên là hắn đang rất thảm!

Thảm không thể tả được!

Vì tính cho đến lúc này, hắn chẳng thể nào hoàn toàn tránh được đường kiếm của ảo ảnh kiếm tu!

Chẳng mấy chốc, mình mẩy hắn đã nhuốm đầy máu!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên lấy kiếm Hành Đạo ra: "Đợi đã!"

Ảo ảnh kiếm tu kia dừng lại, vì kiếm của y lại đầu hàng nữa rồi!

Diệp Quân run giọng nói: "Ta trị thương đã, trị xong chúng ta lại đánh tiếp!"

Nói xong hắn tịch thu luôn kiếm của ảo ảnh!

Ảo ảnh: "..."

....
Chương 35: Huynh không thử à?

Trị thương!

Diệp Quân nhìn vết kiếm chằng chịt trên người, cả người hắn đều tê dại!

Thảm quá!

Tốc độ kiếm của ảo ảnh này thật sự quá kinh khủng!

Đối phương chí ít cũng phải ở cảnh giới Thần Phách trong truyền thuyết!

Cảnh giới Thần Phách chính là cảnh giới trên Thông U, linh hồn và thân xác dung hợp một cách hoàn hảo, có thể thi triển các loại tiểu thần thông. Cường giả ở cấp bậc này lúc nào cũng có thể dễ dàng làm rung chuyển cả một tòa thành nhỏ chỉ bằng một cái phất tay.

Ảo ảnh kiếm tu này không thi triển thần thông nhưng kiếm khí kia cũng đã đáng sợ lắm rồi, nếu thi triển thì chắc chắn có thể dễ dàng huỷ đi một dải tường thành.

Ngoài ra, tốc độ của đối phương cũng cực kỳ khủng bố, nếu vừa rồi hắn không dừng lại kịp lúc!

Thì đến cơ hội chống đỡ cũng không có!

Diệp Quân hít sâu một hơi, kéo kiếm của ảo ảnh lại gần mình hơn một chút rồi mới chuyên tâm trị thương!

Ảo ảnh: "..."

Cứ như vậy, hắn trị thương gần một giờ đồng hồ thì thương thế mới khỏi được bảy tám phần!

Sau khi thương thế hồi phục, Diệp Quân lập tức đứng dậy, nhặt kiếm dưới đất lên trả cho ảo ảnh kia: "Chúng ta tiếp tục!"

Ảo ảnh không nói bất kì lời nào, trực tiếp xông lên, vung kiếm đâm về phía đầu Diệp Quân!

Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới!

Diệp Quân vẫn không đánh trả, tiếp tục tránh né!

Chẳng mấy chốc Diệp Quân lại thương tích đầy mình, thế nên hắn lại giở chiêu cũ, tịch thu kiếm của ảo ảnh, tiếp tục trị thương!

Cứ như vậy, cỡ mười ngày sau, sau vô số lần bị thương, hắn dần dần thích ứng với tốc độ của ảo ảnh!

Không chỉ vậy, hắn cũng bắt đầu dần hiểu rõ cách đánh của ảo ảnh này!

Ngoài ra, Diệp Quân cũng đang học hỏi từ ảo ảnh, học đối phương cách xuất chiêu và ứng biến!

Lại qua thêm năm ngày!

Giữa hư không, ảo ảnh liên tục xuất kiếm, như cuồng phong bão tố, còn Diệp Quân thì lách trái luồn phải, mỗi một lần đều vừa hay tránh được chiêu kiếm của ảo ảnh.

Cứ như vậy, đã kéo dài nửa canh giờ mà Diệp Quân không bị chém trúng một nhát nào!

Đột nhiên, lúc ảo ảnh kia đâm trượt, một thanh khí kiếm bỗng xuất hiện trong tay Diệp Quân, sau đó ảo ảnh đang định rút kiếm lại thì thanh khí kiếm đã đâm ngay vào họng y.

Vù!

Ảo ảnh dần dần tan biến!

Nhưng lần này, thanh kiếm kia không hề biến mất mà lại rơi trên đất!

Diệp Quân nhặt thanh kiếm kia lên rồi xem xét một lượt, ít nhất cũng là một thanh kiếm cấp Địa, được xem như là một thanh kiếm khá tốt rồi!

Hắn cất thanh kiếm đi, không vội lên tầng thứ chín mà ngồi xếp bằng trên đất.

Hắn của bây giờ mà gặp Tôn Hùng kia thì hoàn toàn không cần phải liều mình bị thương để giết đối phương nữa, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại đối phương!

Đương nhiên, không phải là hắn kiêu ngạo!

Vì hắn biết, cuối cùng hắn có thể thắng được ảo ảnh này là vì ảo ảnh không phải người thật, nếu đối phương là người thật thì sẽ chẳng đời nào cho hắn cơ hội làm lại hết lần này đến lần khác.

Tuy đây chỉ là một nơi để tu luyện, nhưng hắn biết mình đã ăn gian!

Mà trong thực chiến, hắn chẳng có cơ hội để ăn gian kiểu này!

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó nhìn trận pháp dịch chuyển lên tầng thứ chín.

Lần này, vẻ mặt của hắn vô cùng nặng nề!

Tầng thứ chín sẽ mạnh đến cỡ nào?

Chắc chắn sẽ rất mạnh rất mạnh!

Thậm chí có thể là cường giả đỉnh cấp trên cảnh giới Thần Phách nữa, mà cường giả cấp bậc đó thì...

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu cười: "Nếu không vào xem thử, mình có cam lòng?"

Nói rồi hắn bước vào trận pháp dịch chuyển.

Trước mắt loé sáng, Diệp Quân đến một vùng hư vô. Hắn nhìn ra thấy gần đó có một cánh cửa sáng, gần cánh cửa đó có một chàng trai đang ngồi xếp bằng.

Chàng trai trông chỉ mới mười sáu, mười bảy, mặc một bộ y phục xanh nhạt, bên cạnh có một cây trường thương.

Nhìn thấy Diệp Quân, chàng trai cũng hơi kinh ngạc.

Y ở tầng thứ chín đã từ rất lâu, rất lâu rồi! Mà từ đó đến nay, vẫn chưa ai đến được đây.

Diệp Quân đột nhiên chắp tay chào chàng trai, hắn cười nói: "Tại hạ là Diệp Quân, huynh đài là?"

Chàng trai đánh giá Diệp Quân một lượt rồi đáp: "Tiêu Qua!"

Diệp Quân đi tới trước mặt Tiêu Qua, hắn nhìn quanh bốn phía rồi hơi ngạc nhiên nói: "Tiêu huynh, tại sao tầng thứ chín lại không có ảo ảnh nữa?"

Tiêu Qua chỉ cánh cửa sáng kia: "Ngươi tới gõ đi, tên đó sẽ xuất hiện đó!"

Diệp Quân chớp mắt hỏi: "Hắn lợi hại không?"

Tiêu Qua nghiêm túc nói: "Không, ta thắng hắn vô số lần rồi!"

Diệp Quân nhìn Tiêu Qua rồi im lặng.

Ta tin ngươi mới lạ!

Tiêu Qua nháy mắt hỏi: "Diệp huynh không đi thử à?"

Diệp Quân khẽ cười: "Được!"

Nói rồi, hắn bước tới trước cánh cửa sáng.

Khoé miệng Tiêu Qua khẽ cong lên, nụ cười không mấy tốt đẹp.

Diệp Quân gõ cửa.

Tiêu Qua cười càng tươi, nhưng ngay sau đó, nụ cười của y như đông cứng trên mặt, vì Diệp Quân gõ cửa xong thì xoay người bỏ chạy.

Hắn chạy vô cùng nhanh, chớp mắt đã sắp mất hút khỏi tầm nhìn của y.

Sắc mặt Tiêu Qua chợt thay đổi, y định bỏ chạy, nhưng lúc này cánh cửa sáng đột nhiên mở ra, sau đó một chiếc rìu lớn bay vút ra ngoài!

Tốc độ nhanh khủng khiếp!

Nhanh như chớp vậy!

Mục tiêu của chiếc rìu lớn này chính là Tiêu Qua!

Nhìn thấy chiếc rìu lớn phóng tới, đồng tử Tiêu Qua co rút lại, không kịp chạy nữa rồi. Với tốc độ này y chỉ có thể đối đầu trực diện. Y lập tức cầm trường thương lên đâm về phía trước, thương mang bỗng bộc phát ra từ mũi thương!

Ầm!

Thương mang vỡ tan trong tích tắc, Tiêu Qua liên tục lui về sau đến mấy chục trượng!

Y vừa dừng lại thì miệng đã phun ra một búng máu!

Chiếc rìu lớn kia cũng không tiếp tục truy kích mà bay trở về trong cánh cửa sáng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK