Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đi về phía điện Đồng, sợ bị cường giả bí ẩn đó chú ý tới, do đó, hắn không dám sử dụng sức mạnh của mình.
Lúc này Diệp Quân cảm thấy khổ sở.
Bởi vì cơ thể của Toại Cổ Kim thật sự rất mềm, giống như không có xương vậy, khi cõng ở trên lưng, sự tiếp xúc gần gũi không có khoảng cách này khiến hắn không chỉ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp ở sau lưng vô cùng rõ ràng, mà còn có thể ngửi được hương thơm rất rõ trên người Toại Cổ Kim.
Đi được một lúc, đột nhiên Diệp Quân để cô ta xuống đất: “Toại cô nương, tốt nhất là cô tự đi đi.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn, ánh mắt ấy như thể nhìn thấu lòng người: “Ngươi là kiếm tu, tâm kiếm tu phải tĩnh, mà hiện tại ngươi lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu, sao ngươi có thể tu kiếm được chứ?”
Diệp Quân lạnh lùng nói: “Không liên quan tới ta, cô chính là vấn đề.”
Toại Cổ Kim nhíu mày lại.
Diệp Quân nói thẳng: “Toại cô nương, cô thật xinh đẹp, cõng cô làm ta không thể khống chế được bản thân mình.”
Toại Cổ Kim ngẩn ngơ.
Diệp Quân im lặng, ai quy định kiếm tu phải thành thực vậy?
Kiếm tu tu tâm, không phải sắc giới.
Nếu như kiếm tu phải từ bỏ sắc giới thì thật là nực cười.
Đàn ông thường chỉ nói mình là quân tử trong một hoàn cảnh, đó là khi dáng dấp người phụ nữ đó thực sự kém hấp dẫn.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không cần phải giả dối để đùa giỡn với người phụ nữ này, có chơi đùa cũng vô ích, chi bằng cứ thẳng thắn.
Cứ thế, sau khi hai người giằng co một lúc, Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cõng ta đi.”
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ, dù sao thì có muốn nữa cũng không được gì.”
Vừa nói, cô ta vừa đi tới sau lưng Diệp Quân rồi leo lên.
Diệp Quân biết, cô ta đang không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy, hắn không nói gì, tiếp tục cõng cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên Toại Cổ Kim cất tiếng nói: “Ta chỉ hơi tò mò chút thôi, ngươi là kiếm tu, hơn nữa, thế gian này cũng không có bao nhiêu kiếm tu ở cấp bậc này, cớ sao ngươi lại có những suy nghĩ linh tinh đó chứ?”
Diệp Quân nói: “Ta là đàn ông, là một người đàn ông bình thường.”
Toại Cổ Kim nói: “Ta thấy, với cấp bậc kiếm tu này của ngươi, ắt hẳn trong lòng đã có Đại Đạo rồi.”
Diệp Quân nói: “Nếu gặp phải một cô gái không được đẹp, trong lòng ta chỉ có mỗi Đại Đạo. Nếu gặp phải một người rất đẹp, ta sẽ là một người đàn ông bình thường.”
Nghe mấy câu nói chẳng khác gì khen trá hình này của Diệp Quân, Toại Cổ Kim liếc hắn nói: “Ngươi thật là thành thật.”
Diệp Quân cười nói: “Nếu gặp phải những người khác, có lẽ ta chỉ phiên phiến thôi, nhưng khi gặp được Toại cô nương, ta không thể làm gì ngoài thành thật cả, vì có nói dối cũng chẳng gạt được cô.”
Toại Cổ Kim không nói gì nữa.
Đột nhiên Diệp Quân hỏi: “Toại cô nương, ta có thể hỏi cô vài việc không?”
Toại Cổ Kim nói: “Ta không chắc là mình sẽ trả lời.”
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, cô thông minh thế này có thấy mệt không?”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng rất thông minh đó, có mệt không hả?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng chỉ hơi khôn lỏi thôi, không thể bì được với cô hay chủ nhân bút Đại Đạo được.”
Toại Cổ Kim liếc hắn, không nói gì.
Diệp Quân vẫn luôn biết thân biết phận, đầu óc hắn chỉ dùng để đối phó với Tháp gia, khi gặp phải những người đi đầu am hiểu bố trí đại cục, hắn vẫn thua xa.
Diệp Quân nói tiếp: “Mục Khoản đã nói với ta chuyện quyển trục mà Toại cô nương đã đưa cho cô ta, cô thật giỏi, nhất là câu nói ‘trật tự mà chúng sinh cũng muốn thành lập’ đã làm ta như được giác ngộ.”
Trước đây hắn chưa từng nghĩ theo hướng này.
Hắn chỉ muốn thành lập trật tự của riêng mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ huy động toàn bộ chúng sinh cùng nhau xây dựng trật tự này, nghĩ mà xem, trật tự này không chỉ là mục tiêu của mỗi mình Diệp Quân hắn, mà là mục tiêu của toàn bộ chúng sinh thì sẽ đáng sợ đến nhường nào?
Hắn thực sự mong chờ đến ngày ấy.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Có gì giỏi đâu.”
Diệp Quân lắc đầu: “Không không, ta cảm thấy cô rất giỏi, trước đây ta chỉ chiến đấu một mình, chưa từng thực sự thúc đẩy toàn bộ chúng sinh ở vũ trụ Quan Huyên lần nào, nhưng giờ đã khác, ta phải thúc đẩy tất cả họ, trật tự chúng sinh, chỉ cần nghĩ đến trật tự do tất cả chúng sinh tạo nên thôi cũng đã khiến nhiệt huyết sôi sục rồi!”
Toại Cổ Kim không nói gì.
Diệp Quân thở dài, nói: “Ôi, nếu gặp được cô sớm hơn là được rồi.”
Toại Cổ Kim vẫn không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Có phải là cô không cảm thấy hứng thú mấy với loại trật tự này không?”
Toại Cổ Kim trả lời: “Ừm.’
Diệp Quân gật đầu: “Có thể hiểu được.”
Hiện tại, nền văn minh Toại Minh đã là nền văn minh cao cấp nhất trong vũ trụ, với chế độ và trật tự này, chắc chắn đã tốt hơn vũ trụ Quan Huyên rất nhiều rồi.
Đột nhiên Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng khiến cho ta ngạc nhiên.”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Nói thử đi.”
Toại Cổ Kim nói: “Không có gì, chỉ là thấy ngươi thật sự rất ngây thơ.”
Diệp Quân: “...”
Toại Cổ Kim nói: “Không có ý xúc phạm.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết.”
Hai người không nói gì nữa.
Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đi nhanh hơn, mặc dù cảm giác thoải mái ấy vẫn còn ở trên lưng, nhưng hắn không còn nghĩ gì nhiều.
Chỉ là, một lát sau, Diệp Quân cõng Toại Cổ Kim đến trước điện đồng, họ gặp được người đàn ông đó trên thềm đá, người đàn ông đang quỳ trên đó, dập đầu không ngừng.
Diệp Quân nhìn người đàn ông, vẻ mặt hơi nghiêm túc, kẻ ra tay lần trước là người đàn ông này.
Toại Cổ Kim nhìn người đàn ông, nhíu mày.
Diệp Quân nhẹ nhàng thả Toại Cổ Kim xuống, từ từ đi lại gần người đàn ông đó, ngay lúc này, người đàn ông đó đột ngột đứng dậy như đã cảm nhận được điều gì đó, quay lại nhìn về phía Toại Cổ Kim và Diệp Quân.
Diệp Quân ngừng bước, thầm cảnh giác.
Chương 2842: Che khuất
Người đàn ông không ra tay, ông ta nhìn Toại Cổ Kim trước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, lúc vừa nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt ông ta cũng hiện lên sự sợ hãi.
Thấy đối phương không ra tay, Diệp Quân thầm thả lỏng một chút, hắn bước đến: “Xin hỏi tên các các hạ là gì?”
Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng là không hiểu hắn đang nói gì, ông ta xòe bàn tay ra, một luồng thần thức từ từ bay về phía Diệp Quân, Diệp Quân hiểu ý của ông ta nên không phản kháng, để mặt dòng thần thức ấy tràn vào trong thức hải hắn, ngay sau đó, ngôn ngữ và chữ viết cổ xưa xuất hiện trong đầu hắn.
Ngôn ngữ và chữ viết của nền văn minh Tổ!
Diệp Quân hơi kích động.
Người đang ở trước mặt này thật sự liên quan đến nền văn minh Tổ!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Khí tức và thiên cơ của ngươi bị che khuất.”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Người đàn ông sửng sốt nói: “Người che khuất khí tức và thiên cơ của ngươi thật mạnh.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn xung quanh: “Hiện tại là thời đại nào?”
Diệp Quân nói: “Ta cũng không biết.”
Người đàn ông xòe tay ra, ngón cái chạm ngón trỏ, một lúc sau, ông ta nói nhỏ: “Trăm tỷ năm đã trôi qua.”
Trăm tỷ năm!
Diệp Quân nheo mắt lại, người này sống lâu đến vậy à? Có thể sao?
Đôi mắt người đàn ông hiện lên vẻ mông lung: “Không còn ở đây nữa, không còn ở nơi này nữa.”
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Xin hỏi nên xưng hô thế nào với tiền bối ạ?”
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Quân, cau mày: ‘Để ta nghĩ đã.”
Diệp Quân: “...”
Người đàn ông nói: “Ta bị phong ấn quá lâu, nhiều ký ức không chỉ mất đi mà còn rất lộn xộn.”
Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối cứ từ từ suy nghĩ, ta không vội.”
Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, ông ta từ từ mở mắt ra, nói nhỏ: “Ta tên Khuyết Chiến! Là người giữ con dấu!”
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt ông ta lập tức trở nên kiên định vô cùng.
Diệp Quân nói: “Tiền bối đến từ nền văn minh Tổ sao?”
Người đàn ông gật đầu.
Diệp Quân hỏi ngay: ‘Tiền bối, năm ấy nền văn minh Tổ đã gặp phải chuyện gì vậy? Cớ sao lại biến mất không một dấu vết vậy?”
Khuyết Chiến lắc đầu, vẻ mặt hơi đau đớn: “Không biết, không thể nhớ được.”
Diệp Quân vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng người đàn ông lại từ từ đi xuống dưới.
Đột hiên Diệp Quân nói: “Tiền bối, bọn ta có thể vào trong điện được không?”
Người đàn ông không trả lời.
Diệp Quân còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên Toại Cổ Kim nói: “Ông ta đi rồi.”
Diệp Quân ngạc nhiên, hắn nhìn về phía người đàn ông, không biết từ lúc nào, hiện tại cơ thể người đàn ông đã trở nên hư ảo, rõ ràng là đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
Thực lực thật kinh khủng!
Diệp Quân thầm sợ hãi, nhưng ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Toại Cổ Kim, hắn không nhận ra đối phương đã rời khỏi, nhưng tại sao Toại cô nương lại nhận ra được vậy?”
Lẽ nào...
Toại Cổ Kim liếc hắn: “Ta khôi phục tu vi rồi. Hiểu chưa?”
Vừa nói cô ta vừa đi vào trong điện đồng.
Diệp Quân hơi lúng túng, lúc này hắn mới nhận ra, nguồn sức mạnh bí ẩn ở xung quanh đã biến mất không một dấu vết.
Diệp Quân đi lên theo.
Hai người nhanh chóng đi vào trong điện đồng, trong điện đang thờ một bức tượng không mặt mày.
Diệp Quân nhìn bức tượng, hơi ngạc nhiên, tại sao nó không có mặt? Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Không phải bức tượng này không có mặt, mà là bị một sức mạnh bí ẩn che mặt bức tượng lại khiến hắn không thể nhìn thấy gương mặt thật của bức tượng, hắn cẩn thận quan sát một chút, bức tượng này không có bất kỳ sức mạnh nào, cũng không có khí tức linh hồn.
Nói cách khác, đây chỉ là một bức tượng bình thường, sở dĩ không thể nhìn thấy mặt có thể do chính bản thể của bức tượng có thực lực vô cùng đáng sợ
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm bức tượng đó, im lặng.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, đây có phải là người đã từng là chủ chung của vũ trụ không?”
Toại Cổ Kim quay qua nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, không phải cái gì ta cũng biết.”
Diệp Quân: “...”
Toại Cổ Kim nhìn mặt bàn bên dưới bức tượng, chỗ đó có một chiếc nhẫn không gian bằng đồng, còn có một cái bình ngọc trắng bằng đồng.
Cô ta xòe bàn tay ra, nhẫn không gian và bình Bạch Ngọc xuất hiện trên tay cô ta, nhẫn không gian bị một sức mạnh bí ẩn phong ấn lại, thần thức hoàn toàn không thể xuyên vào.
Bình ngọc không có phong ấn, cô ta nhẹ nhàng mở nắp bình ra, là một giọt máu trông như hổ phách.
Máu?
Diệp Quân và Toại Cổ Kim hơi bất ngờ.
Toại Cổ Kim tò mò nhỏ giọt máu ấy vào lòng bàn tay, thế nhưng, ngay khi giọt máu ấy vừa rơi vào tay cô ta đã thấm luôn vào trong, một chốc sau, hai mắt Toại Cổ Kim trợn tròn lên, huyết mạch trong người lập tức sôi trào, vào lúc này, từng mảnh áo quần cũng biến thành tro bụi.
Chương 2843: Chịu đựng
Thấy vậy, trong lòng Diệp Quân lập tức hoảng hốt, hắn vội vàng bắt lấy tay Toại Cổ Kim, nhưng một luồng sức mạnh huyết mạch cực kỳ đáng sợ đã đánh hắn lùi mạnh về phía sau. Hắn nhìn tay phải của mình, vậy mà lại xuất hiện một vài vết nứt.
Cái quái quỷ gì vậy?
Diệp Quân kinh hãi.
Thấy quần áo của Toại Cổ Kim đang dần biến mất, hắn vội vàng vung tay áo lên, kiếm vực lập tức bao trùm lấy hết cả tòa điện đồng, ngăn cách tất cả.
Thấy sắc mặt đau đớn của Toại Cổ Kim, Diệp Quân vội gọi: “Toại cô nương.”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra ngoài, đi vào trán Toại Cổ Kim, nhưng kiếm Thanh Huyên lại không thể kìm hãm được luồng sức mạnh huyết mạch khủng bố đó.
Tiểu Hồn cả kinh nói: “Tiểu chủ, sức mạnh của dòng máu này quá cường đại, vị cô nương này căn bản không thể chịu nổi.”
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng không thể trấn áp được sao?”
Tiểu Hồn đáp: “Không được, không được, máu này đã dung hòa vào cùng huyết dịch của cô ta, nếu ta tiếp tục điều động sức mạnh để cưỡng ép trấn áp, vậy thì cô ta sẽ càng không thể chịu nổi.”
Diệp Quân vội đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, lúc này quần áo trên người cô ta đã hóa thành tro bụi, từng luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ không ngừng lao ra từ trong cơ thể cô ta, cực kỳ đáng sợ. Mà cơ thể cô ta cũng không thể chịu nổi, bắt đầu rách ra từng chút một.
Lúc này, Tiểu Hồn vội nói: “Tiểu chủ, nhanh, nhanh dẫn huyết mạch trên người cô ta vào cơ thể người, nhanh lên!”
Diệp Quân hơi bối rối: “Dẫn bằng cách nào?”
Tiểu Hồn đáp: “Làm cùng cô ta.”
“Hả?”
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Hồn sốt ruột: “Nhanh lên! Người và cô ta kết hợp lại mới có thể hòa nhập được huyết mạch, chỉ có huyết mạch của người mới có thể chống lại huyết mạch này.”
“Không!”
Toại Cổ Kim đột nhiên hét lên, cô ta gắt gao nhìn Diệp Quân, ánh mắt dường như có thể giết người.
Những gì Tiểu Hồn nói cô ta đều có thể nghe được một cách rõ ràng.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Còn có cách nào khác không?”
Tiểu Hồn sốt ruột: “Tiểu chủ, người đừng chần chừ nữa, cô ta sắp hồn bay phách tán rồi.”
Nhìn Toại Cổ Kim sắp hóa thành tro bụi, Diệp Quân không chần chừ nữa, hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn, Diệp Quân nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ rực của cô ta: “Toại cô nương, ta cần phải dẫn luồng sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô vào cơ thể của ta. Nhưng trước đó, chúng ta cần phải hợp thể.”
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra một sự xa lạ mà trước nay chưa từng có.
Diệp Quân cũng không tiếp tục do dự, hắn lại gần cô ta. Vừa đến gần, sức mạnh huyết mạch tỏa ra trên người Toại Cổ Kim đã đánh tan quần áo của hắn.
Lúc này hai người họ đều không có mảnh vải che thân.
Cảm nhận nơi nào đó trên người Diệp Quân đang thay đổi, ánh mắt Toại Cổ Kim lộ ra sự tuyệt vọng và không cam lòng. Nhưng chính vào lúc này, cô ta đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí đang tràn vào trong thức hải của cô ta, đồng thời giọng nói của Diệp Quân vang lên trong đầu của cô ta: “Chúng ta dung hòa lại rồi sau đó cô kiểm soát cơ thể và sức mạnh huyết mạch của ta.”
Dứt lời, cô ta phát hiện thức hải của Diệp Quân đã hoàn toàn mở ra với cô ta.
...
Nơi này chính là nơi nguy hiểm nhất của mỗi người. Bởi vì ý thức của họ tồn tại ở đây, một khi nơi này bị xâm chiếm thì đồng nghĩa với việc đối phương có thể khống chế hết thảy kẻ bị xâm chiếm. Đây cũng chính là đoạt xác mà giới tu luyện thường nói.
Mà lúc này, Diệp Quân lại buông bỏ tất cả phòng bị, hoàn toàn mở rộng nơi này cho cô ta.
Rất nhanh, thần thức của Toại Cổ Kim đã tiến vào bên trong thức hải của Diệp Quân, triệt để khống chế mọi thứ của hắn. Giờ phút này, cô ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mọi thứ của hắn, bao gồm cả những gì mà hắn đang suy nghĩ vào giờ phút này, cũng có thể khống chế được mọi thứ của hắn, thậm chí những ký ức đã qua của hắn. Nhưng cô ta không đi thăm dò những kí ức đó.
Có thể nói, bây giờ chỉ cần một suy nghĩ của cô ta là có thể xóa đi ý thức của Diệp Quân, khiến hắn hoàn toàn mất trí.
Cô ta nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, nghi hoặc, còn có một tia phức tạp.
Một lát sau. Toại Cổ Kim bắt đầu khống chế huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân, mà ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân cũng thuận theo thần hồn của hai người mà tiến vào bên trong cơ thể cô ta, nhưng khi vừa tiến vào bên trong cơ thể của cô ta thì đồng tử của Toại Cổ Kim đột nhiên co rút, cơ thể nhanh chóng tiêu tán.
Cô ta hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sức mạnh của bốn loại sức mạnh huyết mạch!
Diệp Quân thấy vậy bèn vội vàng dẫn bốn loại sức mạnh huyết mạch vào trong cơ thể mình, nhưng vừa tiến vào bên trong cơ thể hắn, thì hắn ngay lập tức biến sắc.
Huyết mạch thần bí kia giống như luồng dung nham nóng chảy tràn vào bên trong cơ thể hắn. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy bên trong cơ thể mình bỏng rát đến mức tưởng chừng như sắp tan chảy.
Trong lòng Diệp Quân kinh hãi!
Hắn không ngờ huyết mạch thần bí này lại đáng sợ đến như vậy, mà nó còn đang bị ba loại sức mạnh huyết mạch trấn áp. Nếu không có ba loại sức mạnh huyết mạch trấn áp thì nó có thể khiến hắn hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Diệp Quân buông Toại Cổ Kim ra, hắn ngã xuống đất, toàn thân đỏ bừng, giống như một khối sắt nung đỏ.
Huyết mạch thần bí này vượt quá xa dự đoán của hắn!
Bởi vì từ trước đến nay, chưa từng có loại sức mạnh huyết mạch nào có thể chống lại ba loại huyết mạch của hắn. Nhưng lúc này, sức mạnh được ẩn chứa trong giọt máu đó quá đáng sợ, ba loại sức mạnh huyết mạch của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại. Đương nhiên, việc này có liên quan đến thực lực của bản thân hắn, tất nhiên huyết mạch phong ma hiện tại trong người hắn còn lâu mới so được với cha và ông nội của hắn.
Hắn muốn dùng kiếm ý trật tự để trấn áp, nhưng lại nhận ra việc này căn bản không có tác dụng gì.
Trật tự kiếm ý của hắn hoàn toàn không hề có tác dụng gì với loại huyết mạch này.
Nhìn Diệp Quân đang cuộn tròn trên mặt đất, Toại Cổ Kim yên lặng không nói. Bởi vì thần thức dung hợp, nên lúc này cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng những đau đớn mà Diệp Quân đang chịu đựng.
Loại đau đớn này, cho dù là Diệp Quân có ý chí như sắt thép cũng có phần chịu không nổi.
Cô ta bỗng nhiên chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng đỡ Diệp Quân lên: “Mục tiêu của nó là ta, để nó tiến vào bên trong cơ thể ta đi.”
Diệp Quân vẫn còn một tia lý trí, hắn lắc đầu, run giọng nói: “Thực lực của cô yếu, nếu đi vào trong cơ thể cô thì cô căn bản không thể chịu nổi.”
Toại Cổ Kim nói: “Ngươi cũng không chịu nổi.”
Diệp Quân nở nụ cười tươi, chỉ là vì đau đớn mà nụ cười này hơi dữ tợn: “Có thể, nhất định là có thể. Huyết mạch của cha ta, huyết mạch của cô cô ta và huyết mạch của mẹ ta là vô địch trên thế gian này, tuyệt đối có thể trấn áp được thứ đồ chơi này.”
Chương 2844: Cọ?
Toại Cổ Kim đáp: “Không phải là vấn đề về huyết mạch, mà là thực lực hiện giờ của ngươi vẫn chưa đủ.”
Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ngay cả ta còn không chịu được thì cô càng không thể chịu được.”
Toại Cổ Kim yên lặng.
Diệp Quân nằm trong lòng của cô ta, giương mắt lên là có thể nhìn cảnh sắc vô tận. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn ngất đi cho xong. Nhưng hắn biết, bây giờ hắn không thể ngất, nếu hắn ngất rồi, huyết mạch thần bí này sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Nhưng giờ phút này ý thức của hắn đã dần trở lên mơ hồ.
Toại Cổ Kim bỗng nhiên cất tiếng: “Trò chuyện chút.”
Hiển nhiên cô ta cũng nhận ra là không được để Diệp Quân bất tỉnh vào lúc này.
Diệp Quân yếu ớt hỏi: “Nói chuyện gì?”
Toại Cổ Kim đáp: “Trật tự của ngươi.”
Đôi mắt đã gần như nhắm nghiền của Diệp Quân lập tức mở ra, bên trong còn có ánh sáng: “Được được.”
Toại Cổ Kim rủ mắt nhìn hắn: “Ta không đánh giá cao trật tự của ngươi.”
Diệp Quân đáp: “Ta biết.”
Toại Cổ Kim nói: “Vũ trụ rất lớn, có rất nhiều nền văn minh, mỗi nền văn minh đều có chế độ và quy tắc của riêng mình. Ngươi muốn hợp nhất những nền văn minh vũ trụ này lại với nhau để tuân theo trật tự Quan Huyên của ngươi, điều này không thực tế. Hơn nữa, sự nguy hại của một kẻ độc quyền nó đáng sợ hơn so với những gì ngươi tưởng tượng rất nhiều, bởi vì điều đó có nghĩa là…”
Diệp Quân đáp: “Ta biết.”
Toại Cổ Kim nói: “Nhưng ngươi vẫn muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Toại Cổ Kim cúi đầu nhìn Diệp Quân: “Vì quyền lợi sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Toại Cổ Kim hỏi: “Vì danh tiếng sao? Dù sao, từ vạn cổ tới nay, không ai có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ.”
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Toại Cổ Kim lại hỏi: “Vì sức mạnh vô thượng sao? Nếu có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ, hấp thụ được sức mạnh tín ngưỡng của tất cả sinh linh trong vũ trụ thì nhất định sức mạnh sẽ không thể nào tưởng tượng được.”
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Cô ta nhìn hắn, có phần nghi ngờ.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, cô cảm thấy cô cô ta có mạnh không?”
Toại Cổ Kim gật đầu, ánh mắt hiện ra sự nghiêm túc: “Mạnh bất khả chiến bại.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta còn có một người ông nội và đại bá, bọn họ cũng mạnh như vậy.”
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Chỗ dựa của ngươi nhiều thật đấy.”
Diệp Quân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô có biết mấy người vô địch thế gian khi ở cạnh nhau thì sẽ thế nào không?”
Toại Cổ Kim khẽ nheo mắt lại: “Phân thắng bại.”
Diệp Quân gật đầu: “Toại cô nương, cô chưa từng tiếp xúc với cô cô ta nên cô không biết bà ấy đáng sợ như thế nào đâu. Nói như vậy đi, cả vũ trụ này bà ấy chỉ quan tâm cha ta. Cha ta dẫn bà ấy đi dạo quanh vũ trụ chính là để kéo dài thời gian quyết đấu của bọn họ, nhưng ta biết, cha ta cũng không thể kéo dài thêm được bao lâu nữa rồi.”
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Ngươi có hai mục đích. Một là ngươi muốn trở nên mạnh hơn cả bọn họ, chỉ khi mạnh hơn bọn họ thì ngươi mới có thể ngăn được trận chiến sinh tử của bọn họ, không để cho bi kịch xảy ra. Trước mắt con đường duy nhất đó chính là thống nhất toàn bộ thiên hạ, tập hợp sức mạnh của chúng sinh. Hai, đó là cho dù cuối cùng ngươi không thể vượt qua được bọn họ, nhưng toàn bộ vũ trụ đều đã ở dưới sự thống trị của ngươi, vậy nên cho dù bọn họ có ra tay thì cũng sẽ vì ngươi mà bận tâm đến vũ trụ này.”
Nói đến đây cô ta ngừng lại.
Diệp Quân cười tươi: “Cô đúng là người thông minh nhất mà ta từng gặp.”
Toại Cổ Kim yên lặng, cô ta biết Diệp Quân ở trước mặt không hề nói dối. Ban đầu khi cô ta gặp người phụ nữ váy trắng đó, người phụ nữ đó dường như nhìn ai cũng giống như nhìn con kiến hôi.
Cô ta rất rõ ràng, nếu không phải vì để rèn luyện Diệp Quân thì ngày hôm đó, chỉ sợ là toàn bộ Cựu Thổ sẽ phải biến mất trên cõi đời này. Toàn bộ Cựu Thổ, có hàng tỉ tỉ sinh linh nhưng nếu người phụ nữ đó ra tay thì nhất định không cần phải chớp mắt.
Đôi mắt Diệp Quân bỗng nhiên từ từ nhắm lại.
Toại Cổ Kim thu hồi suy nghĩ, vội nói: “Đừng ngủ.”
Diệp Quân yếu ớt đáp: “Quá mệt rồi.”
Thấy Diệp Quân sắp nhắm mắt lại, Toại Cổ Kim lập tức sốt ruột, trực tiếp bắt lấy tay hắn.
Một giây sau, Diệp Quân chỉ cảm thấy tay mình đang nắm lấy một khối mềm mại.
Hắn sửng sốt.
Toại Cổ Kim hỏi: “Còn muốn ngủ không?”
Giọng nói hơi run rẩy.
Diệp Quân đáp: “Ta càng khó chịu hơn.”
Toại Cổ Kim: “…”
Bởi vì huyết mạch phong ma được kích hoạt, cộng thêm ý chí của hắn vì chống cự lại huyết mạch thần bí đó mà lúc này ý chí gần như đã kiệt quệ, thì làm sao có thể chịu được sự kích thích này của Toại Cổ Kim chứ? Hắn cảm nhận sự mềm mại từ tay truyền tới, lại liên tưởng đến một vài hình ảnh trước đó, hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân lập tức sôi sục lên, hắn không còn khống chế được bản thân nữa, nháy mắt xoay người đè Toại Cổ Kim xuống dưới.
Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức thay đổi, cô ta không hề phản kháng, mà chỉ lạnh lùng quan sát Diệp Quân.
Giờ phút này Diệp Quân thực sự đau đớn không chịu nổi nữa, không chỉ bên trong người đau đớn mà chỗ khác cũng đau đớn. Cảm giác đó giống như cơ thể bị phồng khí, sắp bị nổ tung đến nơi.
Nhưng hắn vẫn giữ tia lý trí cuối cùng. Bởi vì hắn biết, nếu hắn làm như vậy sẽ làm tổn thương người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng thực sự rất khó chịu!
Hắn cúi đầu, trán hắn chạm nhẹ lên trán Toại Cổ Kim, run giọng hỏi: “Ta chỉ cọ một chút, không tiến vào liệu có được không?”
Toại Cổ Kim cho rằng hắn muốn cọ trán, thế là gật đầu đồng ý.
Chương 2845: Đàn ông chân chính
Lề mà lề mề, mãi không tiến vào!
Cái gật đầu của Toại Cổ Kim khiến Diệp Quân hưng phấn không kiềm được.
Nhưng sau đó chỉ thấy sắc mặt cô ta sa sầm, đầu óc mờ mịt.
Không phải muốn làm à?
Thế thì làm đi chứ?
Cô ta quắc mắt trừng Diệp Quân như muốn đấm vỡ đầu hắn, nhưng thấy mặt hắn nhăn tít thì lại giật mình.
Vì thần thức đã được dung hợp mà cô ta có thể cảm nhận được hắn đang khó chịu và khổ sở đến nhường nào từ thân thể đến linh hồn, trong khi những đau đớn vượt xa khả năng chịu đựng của người phàm ấy vốn nên do Toại Cổ Kim gánh chịu.
Vậy mà Diệp Quân không những nhận thay cô ta mà còn gắng gượng chèn ép thú tính của mình.
Toại Cổ Kim biết giờ phút này hắn có thể nhịn chỉ để ấy ấy thôi đã là cả một nỗ lực.
Vẻ nhăn nhó của hắn khiến cô ta im lặng rũ mắt.
Diệp Quân bây giờ đang cực kỳ khó chịu, một cảm giác chưa từng có.
Bốn thứ huyết mạch lồng lộn lên khiến hắn phải chịu đựng cơn đau như thiêu đốt, ý chí như sắt thép cũng sắp chịu không nổi, lại còn đối mặt với tấm thân ngọc ngà này khiến thú tính của hắn dần chiếm thế thượng phong.
Hắn chỉ muốn phát tiết!
Bằng không thì chẳng khác gì tra tấn.
Nhưng trong ý thức của hắn vẫn giữ lại một tia lý trí.
Hắn nhẹ nhàng cạ trán mình vào trán Toại Cổ Kim, khoảng cách gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương.
Hắn đè lửa dục trong lòng lại, chỉ có thể chạm vào cô ta từng chút một. Môi họ chạm nhau nhiều lần nhưng đều nhanh chóng tách ra.
Bầu không khí dần trở nên mập mờ.
Cửa đã mở mà không thể vào, đúng là chỉ có đàn ông chân chính mới sở hữu nghị lực này!
Diệp Quân thà rằng phải đánh nhau với mười chủ nhân bút đại đạo!
Sắc mặt Toại Cổ Kim ửng đỏ, nhịp thở nhanh hơn.
Hai bên đều như bị hành hạ.
Toại Cổ Kim chỉ cảm thấy kỳ lạ vô cùng, đồng thời cũng sung sướng hơn bao giờ hết, ấy vậy mà lại không hoàn toàn sảng khoái, ngược lại bứt rứt như có kiến bò dưới da.
Cả hai đều biết phải làm sao để được thoải mái nhất, nhưng đồng thời đều giữ lại được lý trí.
Thấy Toại Cổ Kim không phản kháng, Diệp Quân cũng dần to gan hơn.
Tiếp tục thôi!
Cứ như thế, lại qua một hồi lâu sau, ba loại huyết mạch trong người hắn cuối cùng cũng trấn áp được loại thứ tư.
Hắn bất ngờ ấn một nụ hôn lên môi Toại Cổ Kim.
Cô ta mở to mắt, vừa định vùng ra thì nghe giọng hắn vang lên trong đầu: “Ta đã trấn áp huyết mạch kia, nay truyền nó về lại cho cô, cô cứ từ từ mà hấp thu...”
Một luồng sức mạnh hùng hậu chảy vào cơ thể khiến khí tức của Toại Cổ Kim tăng lên.
Huyết mạch kia vừa biến mất, Diệp Quân ngay lập tức thõng người xuống như trút được gánh nặng.
Nhưng động tác này khiến cả hai cứng đờ.
Một hồi sau.
Toại Cổ Kim trừng hắn: “Vào rồi hả?"
Diệp Quân: “Có một chút thôi...”
Cô ta thở phào: “Vậy xem như chưa có gì”.
Diệp Quân: “...”
Lại qua một hồi nữa, hai người lục tục mặc đồ vào.
Diệp Quân ngồi phịch xuống một bên, tuy đã khôi phục rất khá nhưng vẻ mặt vẫn mỏi mệt vô cùng.
Toại Cổ Kim đối diện thì bưng gương mặt lạnh như tiền.
Không ai lên tiếng.
Cuối cùng Toại Cổ Kim nói: “Hôm nay không có gì xảy ra cả”.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim liếc hắn: “Nghe không?"
Diệp Quân vẫn im.
Thấy Toại Cổ Kim phát cáu, hắn mới nói: “Chúng ta đi thôi”.
Rồi đứng dậy ra ngoài.
Toại Cổ Kim nhìn theo một hồi rồi cũng đi theo.
Bước khỏi điện đồng rồi, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Rồi hỏi: “Toại cô nương, huyết mạch đó là gì vậy?"
Câu hỏi của hắn khiến Toại Cổ Kim trở nên mất tự nhiên, chỉ ngoảnh mặt đi không nói.
Diệp Quân lại tò mò khi thấy huyết mạch kia có thể giằng co rất lâu với ba loại Phong Ma, Phàm Nhân và Viêm Hoàng, đã vậy nó chỉ là một giọt máu mà thôi. Nếu nhiều hơn thì phải đến mức nào nữa?
Hắn nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim đến khi nghe cô ta nói: “Không biết”.
Diệp Quân biết vì sao cô ta tỏ ra xa cách, bèn kéo tay áo người ta: “Ta hiểu ý cô nương, vừa rồi không có gì xảy ra thì không có gì xảy ra cả. Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau như bạn bè lúc trước mà thôi”.
Tiểu Hồn: “...”
Toại Cổ Kim nhìn hắn bằng cặp mắt tĩnh lặng như đáy hồ.
Diệp Quân vội chữa cháy: “Cô muốn thế nào thì là thế ấy, ta tuyệt đối không cãi”.