Diệp Quân khẽ gật đầu: “Phương diện cảnh giới, ta cũng khá là vững vàng, nếu như đệ có điểm nào không hiểu thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào!”
Diệp Khải vội vàng hành lễ: “Cảm ơn Diệp Quân ca!”
Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải, vỗ vỗ lên bả vai Diệp Khải: “Huynh đệ một nhà, khách khí như vậy để làm gì?”
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa lớn Diệp phủ.
Diệp Khải nhìn theo bóng lưng dần xa của Diệp Quân, khẽ mỉm cười, nụ cười hơi bất lực: “Sống trong cùng một gia tộc với thiên tài như vậy, gia tộc họ Diệp may mắn chứ ta thì không!”
Dứt lời, y quay người rời đi.
...
Diệp Quân đi tới gia tộc họ Nạp Lan, vừa đến nơi đã có một ông lão ra đón tiếp!
Ông lão khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi!”
Ông lão cười nói: “Khách khí quá!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân đi vào gia tộc họ Nạp Lan.
Trên đường, nha hoàn đi qua đều không kiềm chế được mà quan sát Diệp Quân!
Diệp Quân mặc trường bào màu đen, thân người thẳng tắp, góc cạnh trên gương mặt rất rõ ràng, lúc đi ung dung bình thản, phong thái không hề tầm thường.
Riêng về vẻ ngoài của Diệp Quân thì không cần phải bàn cãi!
Ông lão dẫn Diệp Quân đi tới trước một gian đại điện, ông ta khẽ hành lễ với Diệp Quân: “Diệp thiếu gia, mời!”
Diệp Quân cười đáp: “Vâng!”
Nói xong hắn bước vào trong đại điện.
Sau khi tiến vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy tộc trưởng Nạp Lan Danh của gia tộc họ Nạp Lan đang ngồi ngay vị trí đầu tiên.
Nạp Lan Danh gần bốn mươi tuổi, thân hình có hơi phát tướng.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi sang một bên và ngồi xuống.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, trong mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.
Một người tốt như vậy mà sao lại mất đi tu vi!
Nạp Lan Danh thầm thở dài, sau đó nói: “Tiểu Quân, chắc ngươi cũng đã đoán ra được mục đích ta gọi ngươi tới đây rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc là vì chuyện hôn sự của ta và Tiểu Ca cô nương”.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Hôm đó lúc đính hôn, tại sao ngươi không từ chối?”
Diệp Quân cười nói: “Tại sao phải từ chối?”
Nạp Lan Danh cau mày.
Diệp Quân khẽ cười: “Nạp Lan Ca cô nương rất xinh đẹp, là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp, nếu như có thể lấy được người con gái này về làm vợ thì là vinh hạnh của Diệp Quân ta!”
Ở một bên góc phòng, Nạp Lan Ca đang đọc sách khẽ mỉm cười, cô quay đầu nhìn Diệp Quân đang ngồi trong đại sảnh phía xa, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, một lát sau, ông ấy thấp giọng thở dài: “Tiểu Quân, đừng trách ta nói thẳng, hôm đó ta không phản đối chuyện hôn sự của ngươi và Tiểu Ca là có hai nguyên nhân, thứ nhất, mặc dù là thiếu gia của gia tộc họ Diệp, nhưng lại không có bất cứ thói xấu nào, thứ hai, thiên phú của ngươi rất cao, tiền đồ tương lai là vô hạn, vả lại ngươi còn là học viên mà thư viện Quan Huyên tuyển thẳng! Thế nhưng...”
Nói tới đây, ông ấy đột nhiên ngưng lại, sau đó lại nói: “Ngươi biết mà, bây giờ thì khác rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Trong mắt Nạp Lan Danh lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Quân, việc mà ta suy xét sẽ nhiều một chút! Tiểu Ca bây giờ được Phí đạo sư thu nhận làm đệ tử thân truyền, hơn nữa còn có thể chất đặc thù, con bé có tương lai vô hạn. Mà ngươi...đừng trách ta nói thẳng, ngươi đến với con bé, cách biệt giữa hai người sẽ ngày càng lớn hơn, tới cuối cùng đôi bên đều sẽ phải sống rất đau khổ”.
Diệp Quân khẽ cười: “Ta hiểu, bác muốn ta và Tiểu Ca hủy bỏ hôn ước, ta hoàn toàn hiểu”.
“Ngươi nhầm rồi!”
Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: “Ngươi hiểu sai rồi!”
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân: “Nạp Lan Danh ta không phải một kẻ tiểu nhân nói lời không biết giữ lời, ta nói với ngươi những lời này không phải vì muốn ngươi thấy khó rồi rút lui mà là muốn để cho ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ! Đàn ông phải có thực lực, có thực lực thì mới có tự tin, cũng mới có tư cách đi giành lấy thứ mình muốn!”
Diệp Quân trầm mặc, thấy hơi bất ngờ.
Nạp Lan Danh lại nói: “Tiểu Quân, hiện giờ ngươi đang ở vào thời điểm khó khăn của đời người, ta sẽ không giậu đổ bìm leo vào lúc này, nhưng tất cả những việc tiếp theo đây cần ngươi tự mình giải quyết! Ta nói thật cho ngươi biết, áp lực của Tiểu Ca cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của thư viện vẫn luôn không đồng ý cho con bé đến với ngươi. Hơn nữa những người theo đuổi Tiểu Ca ở thư viện Quan Huyên cũng không ít, một số kẻ trong số đó không chỉ có thực lực đáng nể mà sau lưng cũng có thế lực to lớn”.
Ông ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Những việc này đều cần ngươi tự mình giải quyết!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích ta không?”
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Chưa tới mức thích, thế nhưng không ghét!”
Diệp Quân khẽ cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh đẹp trai!”
Diệp Quân cười nói: “Hôn sự của muội và ta là việc của hai chúng ta, ta có thể hủy bỏ hôn ước, muội cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì không thể”.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ngày mai sư phụ của muội sẽ tới đây, đến vì huynh đấy, tính khí của bà ấy không được tốt lắm, có thể giết người luôn!”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta là một người biết nói đạo lý!”
Hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn đan dược của muội, cho dù tương lai ta và muội có thể trở thành vợ chồng hay không thì Diệp Quân ta vẫn sẽ ghi nhớ suốt đời việc muội tặng đan dược cho ta!”
Hắn vừa nói vừa quay người rời đi, lúc đi tới đại sảnh còn khẽ hành lễ với Nạp Lan Danh: “Bác, xin cáo từ!”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, nhẹ giọng bảo: “Người này ung dung bình thản, phong thái như vậy thật sự hiếm có trong lớp thanh niên hiện nay!”
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Huynh ấy vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt con!”
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ cười: “Huynh ấy rất tự tin, sự tự tin của đàn ông bắt nguồn từ hai điểm, thực lực hoặc bối cảnh, cha, cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy là vì đâu?”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Nạp Lan Ca nhìn cuốn sách cổ trong tay, cười nói: “Con thấy hơi thích huynh ấy rồi!”
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca cười nói: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tiết chế của huynh ấy, thích sự chân thật của huynh ấy…đương nhiên, còn thích cả tướng mạo của huynh ấy nữa! Vẻ ngoài đúng thật là anh tuấn!”
Nạp Lan Danh ngơ ngác.
Chương 7: Lánh nạn
Về đến gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến sau núi Diệp phủ.
Nơi này là nơi hắn thường đến tu luyện, không có người ngoài đến.
Diệp Quân đứng trên đỉnh núi, hắn nhắm mắt lại, một lúc sau hắn chỉ về một phía, thanh kiếm Hành Đạo bỗng bay ra.
Kiếm xuyên trời xanh, xé toạc tầng mây.
Sau đó kiếm Hành Đạo được Diệp Quân phát động liên tục bay xuyên qua từ những đám mây như một con bướm xuyên hoa.
Một lúc sau, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch, hắn thu ngón tay lại, kiếm Hành Đạo quay lại bên cạnh hắn.
Tiêu hao quá nhiều sức lực.
Thuật ngự kiếm này rất mạnh nhưng cũng tiêu hao rất nhiều sức.
Ở Nam Châu, cảnh giới được chia thành cấp chín xác thịt, trên cấp chín, sau khi tu luyện khí Tiên Thiên sẽ là cảnh giới Tiên Thiên, trên nữa là khí Tiên Thiên trong cơ thể ngưng tụ thành Thần Anh, tương đương với đan điền thứ hai, như thế huyền khí tích trữ trong cơ thể có thể tăng gấp đôi.
Mà trên cảnh giới Thần Anh là cảnh giới Chân Pháp, làm cho huyền khí trong người thay đổi, có thể để chúng phóng thích, sau đó ngưng tụ thành thuật pháp.
Bây giờ hắn đang ở cảnh giới Chân Pháp.
Trên cảnh giới Chân Pháp là cảnh giới Vạn Pháp, đạt đến cảnh giới Vạn Pháp thì có thể đi trên không trung, từng động tác giơ tay nhấc chân của cường giả ở cấp bậc này đều có thể khơi dậy vài năng lượng đặc biệt của thiên nhiên, chẳng hạn như sấm chớp, lửa trời, lực sát thương của những cường giả này vô cùng khủng khiếp.
Bây giờ hắn có tự tin có thể chém chết cường giả cảnh giới Vạn Pháp.
Vì thuật ngự kiếm này!
Nếu đánh lén thì cường giả cảnh giới Thông U – trên cảnh giới Vạn Pháp cũng có cơ hội giết.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, khóe môi cong lên, không lâu sau như nghĩ đến gì đó, hắn thấp giọng nói: “Tiếc là không thể ngự kiếm phi hành”.
“Ai nói không thể?”
Lúc này giọng Tiểu Tháp lại vang lên: “Ngươi có thể ngự kiếm phi hành”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ngự kiếm phi hành thế nào?”
Tiểu Tháp nói: “Đứng lên kiếm, cảm nhận kiếm và hòa làm một với kiếm”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi giơ ngón tay lên, kiếm Hành Đạo rơi xuống trước mặt hắn, hắn nhảy lên, nhắm mắt lại.
Lúc này Tiểu Tháp lại nói: “Xem mình là một phần của kiếm, sau đó thi triển thuật ngự kiếm…”
Vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng bay lên.
Thoáng chốc Diệp Quân đã đi vào trong tầng mây.
Tiểu Tháp bỗng khẽ nói: “Thiên phú này… mạnh hơn người mang thiên mệnh đời trước khá nhiều”.
Trong đám mây, nhìn những ngọn núi cao và thành Hoang Cổ thu nhỏ bên dưới, Diệp Quân cảm thấy vừa căng thẳng vừa phấn khích.
Thuật ngự kiếm!
Vốn dĩ chỉ có khi đạt đến cảnh giới Vạn Pháp mới có thể ngự không bay lên nhưng bây giờ hắn lại làm được điều này trước.
Hơn nữa đây còn là ngự kiếm phi hành.
Cực kỳ ngầu.
“Ha ha!”
Diệp Quân đứng trong đám mây bật cười, hắn có thể nghịch cả một ngày.
Một lúc sau Diệp Quân ngự kiếm quay về mặt đất, vẫn cảm thấy cực kỳ phấn khích, tiếc là huyền khí đã bị tiêu hao quá nhiều.
Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo, phấn khởi nói: “Tiểu Tháp, ta có một thắc mắc, có thể hỏi không?”
Tiểu Tháp nói: “Hỏi đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có phải ta là thiếu gia của gia tộc lớn nào đó không? Kiểu gia tộc lớn đỉnh cấp đó”.
Tiểu Tháp hỏi: “Tại sao lại có suy nghĩ này?”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi xem kiếm này của ta lợi hại như vậy, còn có truyền thừa kiếm đạo, hơn nữa mười năm trong thế giới ở Tiểu Tháp bằng một ngày ở thế giới bên ngoài… Thế nên ta đoán có lẽ ta là thiếu gia của đại tộc siêu cấp nào đó, sau đó được nuôi dưỡng ở bên ngoài! Đúng không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Đoán đúng một nửa”.
Diệp Quân nhíu mày: “Một nửa?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi là thiếu gia của đại tộc nào đó nhưng đáng tiếc ngươi là con riêng”.
Con riêng!
Diệp Quân chớp mắt: “Là kiểu không được lộ mặt ra ngoài cho mọi người biết ấy à?”
Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Phải, nên là ta dẫn ngươi đến nơi này để lánh nạn. Ngươi phải cố gắng tu luyện, nếu không gia tộc đó tìm được ngươi thì ngươi biết hậu quả rồi chứ?”
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên khó coi, hắn đã có thể nghĩ đến tình cảnh đó rồi.
Thoáng chốc áp lực trở nên lớn hơn.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Phải cố gắng tu luyện, có thực lực mới có thể tồn tại, hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng gấp một trăm lần”.
Trước kia tiêu tán tu vi, hắn trải nghiệm được việc không có thực lực là một việc đáng sợ thế nào.
Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?”
Tiểu Tháp nói: “Không thể”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Kích hoạt thế giới đặc biệt này cần linh khí rất lớn, bây giờ ta bị thương rất nặng nên không có sức mở thế giới đặc biệt này cho ngươi”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Những linh tinh ta đưa cho ngươi trước đó không dùng đến sao?”
Tiểu Tháp nói: “Loại linh tinh đó có cấp bậc quá thấp, gần như không có tác dụng với ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm nhiều linh tinh tốt hơn cho ngươi”.
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Đúng lúc này, một ông lão bỗng từ xa đi đến, ông lão chào Diệp Quân: “Thế tử, tộc trưởng tìm ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi hắn đi xuống núi.
Trong Tiểu Tháp.
Một giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Tiểu Tháp, tại sao không nói cho hắn biết thân phận thật của hắn?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ngươi muốn để hắn trở thành người như cha hắn sao? Ngươi vẫn chưa chịu đựng đủ loại người đó à?”
Một lúc sau, giọng nói bí ẩn đó nói: “Chịu đựng đủ rồi! Tương đối đủ rồi”.
Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Tâm tính của tên nhóc này rất tốt, cũng có tài năng rất lợi hại, là một hạt giống rất tốt, chúng ta phải bồi dưỡng thật tốt, không thể để hắn đi theo con đường của cha hắn”.
Giọng nói bí ẩn: “Lúc đầu tại sao ngươi không bồi dưỡng cha hắn cho đàng hoàng?”
Tiểu Tháp lạnh nhạt nói: “Ta không đấu lại cha hắn”.
Giọng nói bí ẩn: “…”
Giọng nói bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Tháp, ta cảm thấy ngươi đã trưởng thành hơn nhiều rồi”.
Tiểu Tháp khẽ nói: “Bỗng một ngày vũ trụ sụp đổ, đại đạo sụp đổ, linh hồn của người thân bạn bè quay về với đất, đến lúc đó ngươi có thể không trưởng thành sao?”
Nó ngừng lại một chốc lại khẽ nói: “Hơn nữa, thế gian này… cũng không còn ai che chở cho Tiểu Tháp ta nữa”.
…
Điện nghị sự ở gia tộc họ Diệp.
Khi Diệp Quân đến điện nghị sự, Diệp Tiêu và các trưởng lão đã đang đợi ở đây.
Diệp Quân nhìn một lượt, thiếu năm sáu trưởng lão.
Diệp Tiêu nói: “Ngồi đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến một bên ngồi xuống.
Chương 8: Dãy núi Nam Sơn
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Vừa nhận được tin Nam Sơn xuất hiện một bí cảnh, trong bí cảnh đó có linh khí cực kỳ thuần khiết tiết ra ngoài. Theo những gì thám tử của chúng ta thăm dò, rất có thể trong đó có mỏ tử tinh”.
Mỏ tử tinh!
Diệp Quân sửng sốt.
Đồng tiền thường dùng ở Nam Châu là linh tinh, mà linh tinh được chia thành linh tinh hạ phẩm, linh tinh trung phẩm, linh tinh thượng phẩm, trên linh tinh là linh tinh cực phẩm, trên nữa là tử tinh, tử tinh cực kỳ quý hiếm. Dù là gia tộc họ Diệp cũng không có thứ quý hiếm này.
Tử tinh!
Diệp Quân như có điều suy nghĩ.
Trước kia hắn từng đưa cho Tháp gia linh tinh thượng phẩm nhưng gần như không có tác dụng, có lẽ tử tinh có thể có tác dụng hồi phục vết thương của nó.
Không chỉ có tác dụng với Tháp gia mà cũng có tác dụng rất lớn với gia tộc họ Diệp và bản thân hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm đưa ra quyết định.
Lúc này Diệp Tiêu bỗng nói: “Muốn đi xem thử à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ý của bọn ta cũng thế, nhưng ngươi cũng nên biết Nam Sơn xuất hiện bí cảnh này có lẽ không phải là bí cảnh thông thường, chắc chắn trong đó cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn ta đã nhận được tin nhà họ Lý và nhà họ Nam đã phái người đến đó, không chỉ thế, thành Ung Châu cách chúng ta khá gần chắc cũng đã bảo người đến, nên…”
Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận”.
Diệp Tiêu gật đầu: “Ta biết ngươi rất tỉ mỉ, làm người khá thận trọng…”
Nói đến đây, ông ngừng một chốc lại nói: “Ngươi phải nhớ kỹ bí cảnh này chắc sẽ có nhiều thế lực tranh giành, nếu có thể lấy được cơ duyên trong bí cảnh, dĩ nhiên là tốt nhưng nếu không thể thì đừng tham lam, ngươi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì với gia tộc họ Diệp”.
Nhị trưởng lão ở một bên cũng đi đến, trầm giọng nói: “Tiểu Quân, điểm nào của ngươi cũng tốt chỉ là làm việc không đủ tàn nhẫn và hiểm ác, mềm lòng nhân từ trong bí cảnh này là điều cấm kỵ, ngươi phải nhớ lấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Tiêu bỗng lấy một bộ áo giáp mềm màu đen đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi cái này”.
Áo giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quân sửng sốt.
Các trưởng lão trong điện cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp khí cũng chia làm cấp bậc, là huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Áo giáp Hắc Nhuyễn này là một linh khí duy nhất của gia tộc họ Diệp.
Không còn cách nào khác, gia tộc họ Diệp nghèo!
Linh khí này đều được tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng.
Mà trang bị cũng rất quan trọng, nhiều lúc thực lực không đủ mạnh thì dùng đến trang bị.
Diệp Quân nhìn áo giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, hắn vừa định từ chối, Diệp Tiêu lại nhét vào trong tay hắn: “Đừng lằng nhằng nữa, cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Hắn vừa nói vừa cất áo giáp Hắc Nhuyễn vào.
Diệp Quân cúi người xuống: “Vậy ta đi đây”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Nhị trưởng lão bỗng nói: “Bây giờ ta đã hiểu tại sao năm đó lão tộc trưởng lại cho đại ca làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão làm người mạnh mẽ, mắt nhìn nông cạn, chỉ biết đến cái lợi nhất thời… Còn ta thích bày mưu tính kế… chỉ có ông trọng tình nghĩa, quan tâm đến tình hình chung…”
Ông ta lắc đầu: “Bọn ta đều không bằng ông”.
Diệp Tiêu nhìn Nhị trưởng lão: “Ông thấy Tiểu Quân thế nào?”
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Trầm lắng, bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, trọng tình nghĩa nhưng không hèn yếu, làm việc quyết đoán, có can đảm…”
Nói đến đây ông ta như nghĩ đến điều gì, nhìn Diệp Tiêu khó tin nói: “Tộc trưởng…”
Diệp Tiêu khẽ nói: “Chúng ta già rồi”.
…
Nam Sơn.
Nam Sơn có diện tích hàng ngàn dặm, có rất nhiều ngọn núi lớn nên được gọi là dãy núi Nam Sơn.
Có một số yêu thú nguyên thủy sống ở đây, yêu thú và con người hiện đang cùng tồn tại trong hòa bình, vì ba mươi triệu năm trước, kiếm chủ nhân gian đã thu phục tất cả yêu tộc, cho đến nay, yêu thú và con người bắt đầu cùng sống trong hòa bình.
Dĩ nhiên vẫn có những mâu thuẫn riêng, nhưng đã ba mươi triệu năm trôi qua vẫn chưa xảy ra trận chiến nào giữa ngươi và yêu.
Khi Diệp Quân đến dãy núi Nam Sơn, dãy núi Nam Sơn bình thường vắng vẻ lúc này đã có rất nhiều cường giả đến đây.
Ngoài những người ở thành Hoang Cổ, còn có các cường giả ở thành khác xung quanh.
Thành Hoang Cổ nằm phía bên trái Nam Châu, còn khu vực phía Nam này có ít nhất một trăm thành nhỏ tương tự thành Hoang Cổ.
Còn linh mạch là mệnh mạch của tất cả các gia tộc lớn nhỏ.
Rầm rầm!
Đúng lúc này tầng mây ở chân trời bỗng tản ra, ngay sau đó một chiếc xe ngựa sang trọng dài mười trượng chạy ra.
Con ngựa này toàn thân toát ra ngọn lửa đỏ như máu, kích thước lớn hơn ngựa bình thường gấp mấy lần, mỗi khi xông tới sẽ để lại bốn dấu vó ngựa rực lửa dài.
Thấy thế mắt Diệp Quân trợn tròn.
Ngựa Liệt Diệm.
Đây là ngựa Liệt Diệm trong truyền thuyết, cấp bậc cảnh giới Vạn Pháp.
Nhìn thấy xe ngựa này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, người đến chắc chắn là một gia tộc lớn.
Lúc này bức màn xe ngựa sang trọng được vén lên, sau đó lộ ra một gương mặt tuyệt thế.
Là một cô gái.
Cô gái mặc bộ váy màu trắng, da trắng hơn tuyết, đôi mắt sắc như dao, lúc nhìn sang còn lộ ra khí chất kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy rùng mình, không dám khinh nhờn.
Sau khi bức màn được vén lên, lại thêm một gương mặt xinh đẹp lộ ra, cô gái này mặc bộ váy trắng như tuyết tay cầm một cuốn sách cổ, trên người toát ra khí chất thanh cao, nhã nhặn.
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân ở bên dưới sửng sốt.
Nạp Lan Ca!
Hắn không ngờ đây lại là vị hôn thê của hắn – Nạp Lan Ca.
Lúc này cô gái mặc váy trắng bỗng nói: “Kể từ lúc này, dãy núi Nam Sơn thuộc quyền quản lý của ba gia tộc lớn, một khắc sau nếu nơi này vẫn còn đám người tạp nham thì giết”.
Vừa dứt lời, ba lá cờ dài trăm trượng đột nhiên bay ra từ trong mây, sau đó đứng vững vàng trên bầu trời dãy núi Nam Sơn.
Nhà họ Nam!
Nhà họ Tư!
Nhà họ Trịnh!
Ba gia tộc siêu cấp của Nam Sơn.
Rất nhiều người bên dưới sững sờ.
Bí cảnh này thế mà lại kinh động đến ba gia tộc lớn ở Nam Châu?
Chương 9: Vị hôn phu
Diệp Quân lúc này cũng kinh hãi, bởi vì hắn không ngờ được bí cảnh Nam Sơn này lại kinh động cả ba thế gia lớn!
Chuyện này không bình thường!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía dãy núi Nam Sơn, hắn biết thứ xuất hiện ở dãy núi Nam Sơn này tuyệt đối không phải bí cảnh thông thường, nếu không chắc chắn sẽ không kinh động tới cả ba thế gia lớn có quyền thế nhất Nam Châu!
Lúc này, hàng chục luồng khí tức cường đại đột nhiên lao tới từ trên bầu trời, ngay sau đó, trong ánh mắt của mọi người, hàng chục cường giả mạnh mẽ lao qua tầng mây, đáp xuống dãy núi thăm thẳm.
Nhìn thấy mấy chục cường giả đó, biểu cảm của Diệp Quân trở nên vô cùng nghiêm trọng!
Trong số mấy chục người này, thấp nhất cũng là cảnh giới Vạn Pháp!
Bởi vì toàn bộ đều có thể đi trên khoảng không!
Ông lão lưng gù đi đầu còn có cảnh giới Thông U trong truyền thuyết!
Cảnh giới Thông U!
Đây là lần đầu hắn được gặp loại cường giả này!
Khoảnh khắc này, ngoại trừ kinh hãi thì Diệp Quân còn cảm thấy phấn khích và kích động!
Bây giờ hắn ở cảnh giới Chân Pháp, muốn giết cường giả cảnh giới Vạn Pháp không hề khó, nhưng hắn lại không khẳng định được nếu mình dùng kiếm thì có thể giết được cường giả cảnh giới Thông U này hay không!
Hắn muốn thử xem!
Đương nhiên, hắn cũng không ngốc tới mức thật sự đi thử như vậy, nếu để cho đối phương biết hắn có truyền thừa kiếm đạo, vậy thì mục tiêu của ba thế gia lớn này có thể sẽ không còn là bí cảnh Nam Sơn này nữa mà là Diệp Quân hắn!
Lúc này, những người xung quanh bắt đầu lùi ra bên ngoài.
Ba gia tộc lớn đã lên tiếng, tiếp tục ở lại nơi này thì chẳng khác gì tìm đường chết!
Nếu là gia tộc bình thường khác, mọi người có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ tới vậy, thế nhưng đây là ba gia tộc lớn đấy!
Ở Nam Châu, ngoại trừ thư viện Quan Huyên ra thì ba gia tộc lớn này chính là những kẻ có thủ đoạn thấu trời!
Diệp Quân liếc nhìn bí cảnh Nam Sơn, nói thật từ bỏ như vậy thực sự không cam tâm lắm, đương nhiên hắn cũng biết rõ thực lực bây giờ của bản thân.
Hắn của bây giờ không thể đối kháng với ba gia tộc lớn!
Quả quyết từ bỏ!
Diệp Quân quay người rời đi, không hề do dự.
Có thể có dã tâm, thế nhưng ngươi cũng phải có thực lực ngang hàng với đối phương!
Cùng vào lúc này, Diệp Quân giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay giây sau, chiếc xe ngựa xa hoa kia đã tiến thẳng tới trước mặt hắn.
Lúc này, mành che được kéo sang, Nạp Lan Ca ló đầu ra, cô nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Lên đi!”
Diệp Quân ngẩn người, rất bất ngờ!
Nạp Lan Ca cười nói: “Còn ngây ra đấy làm gì, lẽ nào huynh không muốn đi xem bí cảnh đó sao?”
Diệp Quân cười nói: “Muốn!”
Hắn vừa nói vừa nhảy thẳng lên trên xe ngựa.
Sau khi vào trong xe ngựa, Diệp Quân nhìn thấy cô gái mặc váy dài màu trắng kia, lúc này, đối phương đang nhìn hắn đầy hứng thú.
Nạp Lan Ca ngồi xuống bên cạnh cô gái, cô nhìn Diệp Quân, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của ta, Diệp Quân!”
Cô gái quan sát Diệp Quân một lượt, khẽ gật đầu: “Là một nhân tài!”
Nạp Lan Ca nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Tỷ ấy tên là Nam Thanh Việt, là đại tiểu thư của nhà họ Nam!”
Diệp Quân khẽ chắp tay: “Nam cô nương, rất vui được gặp mặt!”
Nam Thanh Việt cười nói: “Ngồi đi!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó ngồi xuống phía đối diện hai người, hắn nhìn xung quanh một lượt, không gian bên trong xe ngựa rất lớn, phía sau lưng hai người còn có một bình phong, phía sau bình phong là một bồn tắm gỗ tròn.
Lúc này, Nam Thanh Việt đột nhiên cười nói: “Diệp Quân công tử đã đạt tới cảnh giới Chân Pháp rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam Thanh Việt khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đạt tới cảnh giới Chân Pháp khi mới mười bảy tuổi, ở thành Hoang Cổ quả thực được coi là yêu quái, ở cả Nam Châu cũng xếp vào hạng thiên tài, thế nhưng ở trong mắt ba thế gia lớn thì chỉ được xem là khá ổn mà thôi!
Bởi vì bọn họ đã từng trông thấy thế giới bên ngoài, gặp được vô số người con cưng của trời!
Nam Thanh Việt liếc nhìn Nạp Lan Ca, sau đó lại nhìn Diệp Quân, không nói thêm gì cả.
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Nam Thanh Việt nói: “Tới rồi!”
Cô ta vừa nói vừa bước ra ngoài.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca cũng đi theo sau, Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, lúc này, bốn bề phải có tới cả trăm cường giả!
Trong số đó, thấp nhất cũng là cảnh giới Chân Pháp!
Trong mắt Diệp Quân ngập tràn hoài nghi, rốt cuộc là di tích gì mà lại khiến cho ba thế gia lớn phải làm to chuyện như vậy?
Diệp Quân nhìn về phía xa, ở nơi không xa có một vực sâu rất lớn, xung quanh vực sâu là những ngọn núi lớn đã sụp đổ, mà ở bên trong vực sâu thi thoảng lại có chất khí màu tím phun ra ngoài.
Diệp Quân lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy chất khí màu tím đó!
Bên dưới này có thể không phải có mỏ tử tinh mà là có linh mạch!
Linh mạch!
Ở Nam Châu, có mỏ linh thạch, linh mạch, long mạch, địa mạch, thiên mạch, tiên mạch.
Mỏ linh thạch là cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể sản sinh ra một số linh tinh thông thường.
Nhưng linh mạch thì lại khác, nơi đó có thể cung cấp nguồn linh khí không bao giờ cạn kiệt, hơn nữa một linh mạch mới được phát hiện ra, xung quanh nó rất có khả năng đang tồn tại một số lượng lớn linh tinh!
Mà từ bên trong vực sâu này lại phun trào ra chất khí màu tím, cũng có thể nói, bên trong vực sâu này ít nhất có một linh mạch tử linh!
Hơn nữa còn có thể là linh mạch tử linh vào hàng cực phẩm!
Khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao ba thế gia lớn này lại làm lớn chuyện lên như vậy!
Đúng vào lúc này, một người thanh niên xuất hiện, hắn ta mặc bộ đồ trắng như tuyết, tay cầm quạt, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.
Gặp được người thanh niên này, Nam Thanh Việt khẽ cười: “Trịnh Lâm công tử!”
Người thanh niên tên là Trịnh Lâm cười nói: “Nam cô nương đến nhanh quá nhỉ”.
Hắn ta đột nhiên ngưng lại, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca phía bên cạnh: “Cô nương này là?”
Nạp Lan Ca khẽ cười: “Nạp Lan Ca!”
“Nạp Lan cô nương!”
Trịnh Lâm lập tức kinh ngạc: “Cô chính là Nạp Lan cô nương “thần thể Thánh Linh” –là người sở hữu một trong số tam đại thần thể trong truyền thuyết đó sao?”
Nạp Lan Ca mỉm cười, không nói gì.
Trịnh Lâm cười nói: “Hân hạnh được gặp mặt!”
Hắn ta lại nhìn về phía Diệp Quân đang đứng bên cạnh: “Vị này là?”
Nạp Lan Ca nói: “Đây là vị hôn phu của ta – Diệp Quân!”
Vị hôn phu!
Trịnh Lâm ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp Quân… nhà họ Diệp… là nhà họ Diệp ở phương Bắc ư?”
Chương 10: Quả Hỏa Linh
Diệp Quân lắc đầu: “Ta là người của nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ!”
Thành Hoang Cổ!
Trịnh Lâm chớp chớp mắt, sau đó bật cười, không nói thêm gì nữa. Thành Hoang Cổ là một vùng đất nhỏ hạng thấp!
Lúc này, có thêm một cô gái đột nhiên xuất hiện, cô gái mặc váy dài màu xanh, mái tóc đen dài như thác nước, dáng người thanh mảnh, trong tay cầm một cây sáo bằng ngọc, ánh mắt lạnh lùng.
Nam Thanh Việt nhìn về phía cô gái, cười nói: “Tư Thanh cô nương!”
Tư Thanh bình tĩnh nói: “Đến đủ cả rồi thì đi thôi!”
Nam Thanh Việt gật đầu: “Đi thôi!”
Nói xong, cả đoàn người đi về phía vực sâu phía xa.
Cường giả của ba gia tộc lớn không đi cùng!
Cả chặng đường, ba người Nam Thanh Việt vừa nói vừa cười, còn Diệp Quân và Nạp Lan Ca rõ ràng hơi đơn độc, nhưng chẳng mấy chốc, Nam Thanh Việt bắt đầu kéo Nạp Lan Ca gia nhập vào trong câu chuyện của bọn họ!
Hiển nhiên chỉ còn lại mình Diệp Quân là hơi cô đơn!
Diệp Quân cũng không hề bận tâm chuyện này!
Hắn biết thế giới này tồn tại đủ các mối quan hệ lớn nhỏ, đây là mối quan hệ của người khác, người khác không có hứng thú với hắn thì hắn cũng không có hứng thú gì quá lớn.
Mối quan hệ khác nhau, hắn đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hoà nhập!
Mục đích của hắn là xem bí cảnh.
Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Khí tức quen thuộc!”
Diệp Quân nhíu mày: “Khí tức quen thuộc? Tháp gia, ý gì thế?”
Tiểu Tháp trầm mặc một hồi, nói: “Không có gì!”
Diệp Quân lắc đầu cười, Tháp gia này cứ thần thần bí bí.
Nơi xa, Nam Thanh Việt ở bên cạnh Nạp Lan Ca đột nhiên cười nói: “Tiểu Ca, hắn không xứng… hắn không phù hợp với muội!”
Nạp Lan Ca nhìn về phía Nam Thanh Việt, Nam Thanh Việt bình tĩnh nói: “Hắn ở thành Hoang Cổ, quả thực cũng tạm được, thế nhưng nếu như đi ra bên ngoài thì chỉ có thể nói là quá tầm thường! Hơn nữa, gia thế của hắn quá thấp hèn, một nhà họ Diệp nhỏ bé đã ấn định cho hắn một cuộc đời bình thường! Bởi vì nhà họ Diệp không thể cho hắn tài nguyên tốt hơn, mà thời đại này lại rất coi trọng bối cảnh và gia thế! Không có bối cảnh và gia thế lót đường, sự nỗ lực cá nhân cũng chỉ có hạn”.
Nạp Lan Ca liếc nhìn Nam Thanh Việt, hơi nghi hoặc: “Thanh Việt, tỷ cảm thấy huynh ấy rất kém sao?”
Nam Thanh Việt liếc nhìn Diệp Quân đang đứng cách họ khá xa, cười nói: “Xét tình cảnh bây giờ thì ta cảm thấy rất kém! Nếu như ta là hắn thì chắc chắn sẽ bỏ hết thể diện tới để kết giao với bọn ta chứ không phải cố tỏ ra thanh cao. Đương nhiên, chuyện này cũng rất bình thường, rất nhiều người không có năng lực nhưng lại quá tự cao, cho rằng bản thân không kém hơn người khác, nhưng hắn không biết được là nếu như hắn biết lấy lòng bọn ta thì sẽ có giúp đỡ rất lớn đối với tương lai của hắn!”
Cô ta vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Ta nói những điều này không phải hy vọng hắn tới lấy lòng ta, chỉ là muốn nói vốn dĩ hắn đã có thể có được một cơ hội rất tốt để leo lên cao, thế nhưng hắn lại không lựa chọn như thế!”
Nạp Lan Ca cười đáp: “Nếu như thật sự lúc gặp được tỷ, huynh ấy gắng sức lấy lòng nịnh nọt thì mới là ta nhìn lầm người!”
Nam Thanh Việt cau mày.
Ngay sau đó, Nạp Lan Ca đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cười nói: “Thanh Việt là học sinh của thư viện, tỷ ấy là học sinh của Dương đạo sư nên ta có quen biết với tỷ ấy. Ban nãy gặp được huynh, biết huynh muốn xem bí cảnh này nên ta mới mời huynh tới…không hề có ý muốn làm huynh khó xử!”
Sao cô lại không nhìn ra Diệp Quân bị ghẻ lạnh chứ?
Cô cũng biết, loại văn hoá phân biệt này quá nghiêm trọng, hơn nữa càng lên cao lại càng nghiêm trọng hơn.
Đám con cháu thế gia này sống quá thực tế!
Diệp Quân đang định lên tiếng, đúng vào lúc này, Nam Thanh Việt ở phía xa đột nhiên nói: “Linh mạch!”
Nghe vậy, Diệp Quân và Nạp Lan Ca cùng nhìn về phía Nam Thanh Việt, lúc này, Nam Thanh Việt đang cầm một cái la bàn, mà la bàn trong tay cô ta thì đang chuyển động như bay.
Ở bên cạnh cô ta, trong mắt Trịnh Lâm ngập tràn sự phấn khích và nhiệt huyết.
Tư Thanh cũng hơi xao động!
Nam Thanh Việt đột nhiên nói: “Đi, xuống dưới xem thử!”
Nói xong, cô ta nhảy lên không trung và bay xuống dưới!
Tư Thanh và Trịnh Lâm bên cạnh cô ta cũng vội vàng theo sau.
Nạp Lan Ca nhìn về phía Diệp Quân: “Đi xem chứ?”
Diệp Quân gật đầu, hai người cũng nhảy theo vào bên trong vực sâu.
Không biết đã qua bao lâu, đám người cùng nhau đáp đất, ở cách họ phía xa, nơi đó có một hang núi cực lớn màu đen, ở bên cạnh hang núi có một cái cây cao tới mấy mét, trên cây có hàng chục quả trông đỏ như máu.
Thấy loại quả này, ánh mắt của Nam Thanh Việt dẫn đầu lập tức trở nên nóng rực: “Đây là quả Hoả Linh! Dùng một quả ít nhất cũng tăng được mười năm tu vi!”
Quả Hoả Linh!
Địa Phẩm Thiên Tài Địa Bảo, một quả ít nhất có giá trị ngang mười nghìn viên linh tinh!
Bên cạnh Nam Thanh Việt, Trịnh Lâm đột nhiên trở nên phấn khích, còn Tư Thanh lại rất bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng nào.
Ba người Nam Thanh Việt đưa mắt nhìn nhau, Nam Thanh Việt vung tay áo, một luồng khí bay ra, chẳng mấy chốc, mấy chục quả Hoả Linh đó đột nhiên từ trên cây rụng xuống, sau đó bị một luồng gió lớn đưa tới trước mặt ba người họ!
Nam Thanh Việt chia thành ba phần, mỗi người được mười hai quả!
Nam Thanh Việt đột nhiên đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, cô ta mở lòng bàn tay ra, hai quả Hoả Linh bay tới trước mặt Nạp Lan Ca, cười nói: “Tiểu Ca, cái này cũng có thể giúp muội!”
Nạp Lan Ca cũng không khách khí, khẽ cười: “Cảm ơn!”
Nói xong, cô lập tức nhận lấy.
Lúc này, Trịnh Lâm cũng đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, hắn lấy ra hai quả Hoả Linh đưa cho Nạp Lan Ca, khẽ cười: “Nạp Lan cô nương! Đây là chút tâm ý của ta, vẫn mong cô nhận lấy!”
Nạp Lan Ca liếc nhìn hai quả Hoả Linh, sau đó lắc đầu, cười nói: “Ta nhận ý tốt thôi!”
Trịnh Lâm sững sờ, sau đó cười nói: “Nạp Lan cô nương đang lo Diệp công tử nghĩ nhiều sao?”
Hắn nhìn về phía Diệp Quân đang đứng bên cạnh, khẽ cười nói: “Ta nghĩ Diệp Quân công tử có lẽ cũng sẽ không hẹp hòi như thế mới phải! Đương nhiên, đừng trách ta nói thẳng, ta cũng không quá bận tâm tới suy nghĩ của Diệp công tử đâu”.
Nói xong, hắn lại đưa quả Hoả Linh tới trước mặt Nạp Lan Ca, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, bởi vì lần này hắn đưa tận năm quả Hoả Linh!
Hắn tin chắc rằng người phụ nữ trước mắt này chẳng thể từ chối được sự mê hoặc này.
Đối với phụ nữ, một chữ thôi: Tiền!
Nếu như không được!
Hai chữ: Thêm tiền!
Nam Thanh Việt liếc nhìn Diệp Quân, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.
Nạp Lan Ca nhíu chặt mày.
Đây đã không chỉ là đang nhắm vào Diệp Quân mà còn là đang sỉ nhục Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca đang định nổi giận thì Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay cô, cười nói: “Tiểu Ca, nếu như người ta đã tặng muội thì cứ nhận lấy đi! Tránh cho người ta nói ta hẹp hòi!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân mỉm cười với cô, cô hiểu ý, lập tức nhận lấy năm quả Hoả Linh kia.
Diệp Quân cầm quả Hoả Linh lên từ trong tay của Nạp Lan Ca, sau đó cắn một miếng trong ánh mắt của mọi người, ngay sau đó, hắn nhìn về phía Trịnh Lâm, cười nói: “Đúng là thơm thật!”
Sắc mặt của Trịnh Lâm đột nhiên khó coi như thể bố mẹ vừa chết!
Diệp Quân chớp mắt: “Tức giận à? Ôi, đừng giận! Bởi vì ngươi càng giận thì ta lại càng vui…”
Hắn vừa nói vừa cắn thêm miếng nữa.
Mọi người: “…”