Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Danh sách đen

Bãi chức chủ tịch!

Trước cửa điện Nội Các, Diệp Quan Chỉ không nói một lời nào đã xoay người đi.

Trương lão nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi khẽ thở dài.

Tin tức Diệp Quan Chỉ bị bãi chức chủ tịch nhanh chóng lan truyền khắp thư viện Quan Huyên, tin tức này nhanh chóng làm dấy lên sự bất mãn mạnh mẽ trong phái Văn Viện, thế là một cuộc biểu tình do các học sinh Văn Viện tổ chức đã nổ ra trong thư viện.

Nhưng không có tác dụng, rất nhanh đã bị trấn áp.



Trung Thổ Thần Châu.

Sau khi Diệp Quân và Tịch Huyền ra khỏi Đạo Môn, Diệp Quân lại đến Tiên Bảo Các tìm Tần Phong.

Muốn đến Thanh Châu thì cách nhanh nhất vẫn nên thông qua trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các.

Thế nhưng đến khi tới Tiên Bảo Các hắn mới biết Tần Phong đã bị điều về vũ trụ Quan Huyên.

Trước cổng Tiên Bảo Các, Mạc Nhã trầm giọng nói: “Diệp công tử, trước khi trưởng lão Tần Phong đi đã bảo ta nói với ngươi nhất định phải cẩn thận hai nhóm người, nhóm thứ nhất là Cửu Thiên Thập Địa, Cửu Thiên Thập Địa là chín động thiên lớn, mười phúc địa lớn, các gia tộc và tông môn ở những nơi này đều có truyền thừa vô cùng thâm hậu, thậm chí có truyền thừa mấy ngàn vạn năm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Hám Thiên Tông đó cũng thuộc Cửu Thiên Thập Địa sao?”

Mạc Nhã gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân không nói gì.

Mạc Nhã lại nói: “Ngoài ra còn có chín châu lớn là chín châu nằm dưới sự thống trị của vũ trụ Quan Huyên, Trung Thổ Thần Châu cũng là một trong chín châu, chín châu này có vài thế lực, mặc dù họ không có định cư ở vũ trụ Quan Huyên nhưng không thể xem thường thực lực của họ”.

Diệp Quân hỏi: “Hệ Ngân Hà thuộc cái gì?”

Mạc Nhã trầm giọng nói: “Hệ Ngân Hà tương đối đặc biệt, chỗ của họ là một vũ trụ thế giới duy nhất, mà ở đó có một thế lực vừa vô cùng hùng mạnh vừa bí ẩn tên là Ngân Hà Tông. Hơn nữa, nghe nói chỗ của họ có một cấm chế rất mạnh mẽ, người ngoài không thể đi vào”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ nói: “Còn gì nữa không?”

Mạc Nhã nói: “Còn có bảng Yêu Nghiệt, đây là một bảng của vũ trụ Quan Huyên, thiên tài trên bảng đó đều là thiên tài yêu nghiệt nhất trong vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa là yêu nghiệt hàng đầu, nếu gặp phải bọn họ thì nhất định không được khinh thường”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đã từng gặp Lưu Băng, phải nói là hôm đó hắn may mắn thắng được gã.

Bây giờ nếu gặp phải, hắn cũng không sợ nhưng vẫn không thể khinh địch, phải biết là hôm đó Vân Trần thua là bởi vì sự khinh thường.

Mạc Nhã nhìn Diệp Quân, vẻ mặt khá phức tạp.

Cô ta không ngờ tình hình lại phát triển đến như bây giờ.

Cô ta cứ nghĩ Diệp Quân có thể đến thư viện Quan Huyên nhưng hiện giờ Diệp Quân lại bị tổng viện truy bắt.

Chỉ có thể nói, ông trời trêu người!

Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn Mạc Nhã cô nương, ta còn một yêu cầu hơi quá”.

Mạc Nhã nói: “Ngươi muốn dùng trận pháp dịch chuyển à?”

Diệp Quân gật đầu: “Được không?”

Ánh mắt Mạc Nhã hiện lên vẻ xin lỗi: “Diệp công tử, ta vừa mới nhận được tin từ nay về sau Tiên Bảo Các đã đưa ngươi vào danh sách đen, không phục vụ ngươi nữa, hơn nữa tất cả tài sản của ngươi ở Tiên Bảo Các đều bị đóng băng”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịch Huyền sầm mặt: “Vô lý quá đấy!”

Diệp Quân lắc đầu cười khổ.

Thư viện truy bắt đã nằm trong dự đoán của hắn, nhưng bị Tiên Bảo Các đưa vào danh sách đen, đây là điều hắn không ngờ đến.

Tất nhiên chuyện này cũng bình thường.

Dù sao Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên cũng cùng một giuộc.

Mạc Nhã bỗng cắn răng: “Diệp công tử, ta có thể kích hoạt một lần cho ngươi”.

Diệp Quân nhìn Mạc Nhã, Mạc Nhã trầm giọng nói: “Ngươi muốn đi đâu? Ta kích hoạt trận pháp dịch chuyển cho ngươi”.

Diệp Quân cảm thấy rất cảm động, nhưng lại lắc đầu khẽ cười: “Mạc Nhã cô nương, ta đã nhận lòng tốt của cô rồi”.

Nói rồi hắn nhìn Tịch Huyền: “Chúng ta đi thôi”.

Hai người biến mắt ở đằng xa.

Mạc Nhã sửng sốt đứng đó, một lúc sau cô ta lắc đầu thở dài.



Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Tại sao ngươi không đồng ý?”

Diệp Quân khẽ nói: “Nếu ta đồng ý, mặc dù chúng ta có thể đến Thanh Châu với tốc độ nhanh nhất nhưng Mạc Nhã cô nương sẽ thế nào? Cô ấy chắc chắn sẽ bị Tiên Bảo Các trừng phạt, nếu nghiêm trọng sẽ mất mạng. nhẹ thì công việc của sẽ không được đảm bảo, tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại”.

Hắn khẽ lắc đầu: “Không thể vì bản thân mà làm liên lụy đến người khác, hơn nữa Mạc Nhã cô nương đã giúp ta quá nhiều, nếu ta lại làm liên lụy cô ấy thì hơi thất đức”.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Cũng đúng, vậy xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ đến Thanh Châu. Cũng may, Thanh Châu cách đây cũng không xa lắm, đi khoảng một tháng là có thể đến nơi”.

Diệp Quân bỗng nói: “Chúng ta có thể đi cướp trận pháp dịch chuyển?”

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Chỉ có Tiên Bảo Các mới có trận pháp dịch chuyển đến nơi đó, ngươi đi cướp với Tiên Bảo Các ư?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không được! Tiện thể cướp ít tiền”.

Tiểu Tháp: “…”

Tịch Huyền liếc Diệp Quân: “Ngươi đang nghĩ gì thế? Nếu chúng ta đi cướp của Tiên Bảo Các thì xong đời”.

Diệp Quân khó hiểu: “Là sao?”

Tịch Huyền trầm giọng nói: “Hiện giờ Tiên Bảo Các chỉ đưa ngươi vào danh sách đen, họ không hề giúp thư viện Quan Huyên bắt ngươi, ít nhất cũng không chính thức tuyên bố thế, nhưng nếu chúng ta đi cướp của Tiên Bảo Các, thì xong đời. Chúng ta chắc chắn sẽ bị họ truy bắt, nếu chúng ta bị bọn họ truy bắt thì còn đáng sợ hơn cả thư viện”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tịch Huyền bình tĩnh nói: “Vì Tiên Bảo Các có một hệ thống tình báo rất lợi hại, một khi họ muốn truy bắt chúng ta, chúng ta đi đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa Tiên Bảo Các cực kỳ giàu, nếu họ bỏ ra một ngàn vạn tiên tinh để truy bắt chúng ta, ngươi có tin mọi người ở khắp nơi trong vũ trụ đều sẽ đến giết chúng ta không?”

Diệp Quân lặng thinh không nói nữa.
Chương 217: Chuẩn bị tinh thần

Tịch Huyền lắc đầu khẽ cười: “Ngươi có thể đắc tội với thư viện Quan Huyên nhưng không thể đắc tội với Tiên Bảo Các, thế lực này có quá nhiều tiền, không có gì họ không thể giải quyết bằng tiền. Thế nên chúng ta hãy đến Thanh Châu bằng tàu mây”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tịch Huyền bỗng xòe bàn tay ra, một luồng sáng trắng bỗng bay vào trên tầng mây, luồng sáng tản đi, một chiếc tàu mây dài cả trăm trượng xuất hiện trước mặt hai người.

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: “Cô có à?”

Tịch Huyền cười nói: “Tàu mây là vật dụng cần thiết để chạy trốn, đi thôi”.

Nói rồi cô ấy dẫn Diệp Quân bay đến trên tàu mây.

Tịch Huyền sử dụng trận pháp, tàu mây nhanh chóng biến thành ánh sáng trắng lao vào bầu trời.

Không lâu sau hai người đi vào trong tinh không.

Tịch Huyền kéo một tấm bản đồ tinh vực ra, cô ấy xem một lúc lâu mới nói: “Chắc là không đi nhầm hướng”.

Nghe thế Diệp Quân sầm mặt: “Cô chắc chắn chứ?”

Tịch Huyền nhếch môi: “Ta cũng lần đầu đến tinh tế xa xôi nên ta cũng không chắc”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không thể đi nhầm hướng được, nếu không chúng ta thật sự xong đời đấy”.

Tịch Huyền lại nghiêm túc xem lại lần nữa, sau đó nói: “Ta chắc chắn không có vấn đề gì”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Nói rồi hắn nhìn Tịch Huyền trước mặt, hôm nay Tịch Huyền không mặc chiếc áo bông nhỏ ngày hôm đó mà mặc một chiếc áo choàng nhung trắng như tuyết và một chiếc áo khoác màu trắng, như cảm thấy quá đơn điệu nên cô ấy thêu vài bông hoa mai vào cuối phần áo khoác, hoa đang lúc nở, yêu kiều khoe sắc.

Tóc bạc, áo trắng!

Diệp Quân khẽ nói: “Cảm ơn”.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn gì cơ?”

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô”.

Tịch Huyền mỉm cười: “Đừng khách sáo thế chứ”.

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tịch Huyền cô nương, mạo muội của một câu, rốt cuộc năm đó cô và thư viện đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tịch Huyền im lặng một lúc mới khẽ giọng nói: “Sư phụ của ta muốn coi ta là cái lò nung”.

Nghe thế Diệp Quân nhíu mày.

Tịch Huyền nhún vai: “Ta tố giác với thư viện nhưng thư viện không quan tâm, thế là ta đã giết ông ta giống như ngươi giết một người vậy, lập tức vô số phiền phức ập đến

Ta không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ làm đến cùng nên đã giết cả thư viện”.

Cô ấy vừa nói vừa nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta làm vậy có đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất đúng”.

Tịch Huyền mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Sau đó người của tổng viện đến điều tra, hẳn là biết rõ chân tướng sự việc nhưng họ không minh oan cho cô mà ém chuyện này xuống, đúng không?”

Tịch Huyền gật đầu: “Đúng thế, đây là tin xấu với thư viện Quan Huyên, thế nên sau khi người của tổng viện đến, họ quyết định ém nhẹm chuyện này, sau đó đổ hết tội lên đầu ta”.

Cô ấy lắc đầu cười nói: “Thật ra rắc rối của hai chúng ta rất giống nhau. Sở dĩ ta giúp ngươi không chỉ bởi vì chúng ta là bạn, mà còn vì nguyên nhân này. Dù sao ta cũng là thích làm gì thì làm, đơn giản như thế thôi”.

Diệp Quân khẽ nói: “Sau khi ta rời khỏi Nam Châu mới nhận ra thế giới này phức tạp như vậy”.

Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân hắn cũng không ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này.

Tịch Huyền bỗng hỏi: “Nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có giết nhà họ An và chém Thiên Đạo không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đương nhiên”.

Diệp Quân hắn không giết ai một cách bừa bãi, cũng không tha cho ai đáng chết.

Tịch Huyền cong môi: “Ta cũng không hối hận”.

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về chỗ sâu trong tinh không phía xa xa khẽ nói: “Ngươi nói xem nếu lần này đến Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự hiển linh thì ông ấy có làm chủ công bằng cho ngươi không?”

Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Ta không biết”.

Tịch Huyền cười nói: “Chắc là có đấy, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian còn không sáng suốt nữa thì chẳng phải thế giới này chấm hết thật rồi sao?”

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về tinh không xa xôi, thầm nói: “Tháp gia, có đó không?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Làm gì?”

Bây giờ nó hơi sợ tên này rồi.

Nhiều lúc tên này làm gì hay hỏi gì đều rất bất ngờ, khiến nó lần nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mười phút trước khi trả lời.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, lần này đến Thanh Châu, ta có linh tính không ổn”.

Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Ta không biết nữa”.

Tiểu Tháp lặng thinh.

Diệp Quân lại nói: “Ngươi nói xem nếu Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, ông ấy sẽ giúp thư viện Quan Huyên đánh ta, thậm chí giết ta để tránh hậu họa về sau hay không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chắc là ông ấy sẽ không làm thế”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp: “Mặc dù ông ấy không thực tế lắm nhưng…”

“Câm miệng!”

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Tên ngốc, hắn lại đang bẫy ngươi đó”.

Tiểu Tháp: “…”


Chương 218: Đến Thanh Châu

“Không thực tế ư?”

Diệp Quân chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tháp gia, ngươi đang nói đến Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”

Tháp gia im lặng.

Chết tiệt!

Tên khốn này suy nghĩ nhiều thật!

Rõ ràng là tên Diệp Quân này đang muốn thăm dò tin tức.

Nếu không phải được nhắc nhở trước thì có lẽ nó đã nói ra một số chuyện.

Mà chắc chắn Diệp Quân sẽ thông qua những thứ này sau đó suy luận ra vài thông tin hữu ích.

Tháp gia vô cùng chán nản.

Sau này nói chuyện cùng tên này phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ bị lừa.

Thấy Tháp gia im lặng, Diệp Quân cũng im lặng.

Lúc nãy Tháp gia định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, rõ ràng là đã có người ngăn nó lại.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tháp gia, trong tháp còn có ai không?”

Tháp gia: “…”

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn trầm giọng thở dài: “Tiểu Tháp, ta nghĩ ngươi không chơi lại hắn đâu!”

Tiểu Tháp trầm mặc.

Nó đã bị hai đời chơi đùa.

Lẽ nào thế hệ thứ ba này lại bị lừa tiếp sao?

Không được!

Đời này nhất định phải hạ được tên khốn này, nếu không sau này Tháp gia sẽ biến thành Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp nói: “Thật ra, lo lắng của ngươi cũng không phải là vô căn cứ”.

Diệp Quân sững sờ.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nghĩ mà xem, thư viện Quan Huyên được thành lập bởi Kiếm Chủ Nhân Gian, sao ông ấy có thể vì một người ngoài như ngươi mà trừng phạt người của mình? Ông ấy làm vậy thật thì chẳng phải tự tát vào mặt mình sao? Đặc biệt là người nhà họ An có quan hệ họ hàng với ông ấy, vợ ông ấy cũng là người nhà họ An, ngươi nói xem, ngươi thân với ông ấy, hay nhà họ An thân với ông ấy hơn?”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi giết người nhà họ An, còn giết cả Thiên Đạo, mặc dù mọi chuyện đều có nguyên do, nhưng chuyện này đều do ngươi làm, vì vậy, ta nghĩ nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, khả năng cao sẽ giúp thư viện Quan Huyên đánh ngươi! Ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi!”

Diệp Quân không nói gì.

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi dọa hắn sao?”

Tiểu Tháp đáp: “Phải dọa hắn sợ, ai bảo tên nhãi này gài bẫy ta chứ!”

Diệp Quân nói: “Tháp gia, sao ta lại thấy ngươi quen biết Kiếm Chủ Nhân Gian nhỉ?”

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Ta biết ông ấy, nhưng ông ấy không biết ta!”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta có cảm giác ngươi và ông ấy rất quen thuộc!”

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: “Sao ngươi nghĩ vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Vừa bắt đầu ngươi đã nói Kiếm Chủ Nhân Gian không thực tế, nếu không thân quen, sao ngươi biết ông ấy như vậy? Hơn nữa, trước đây ta từng lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu, nhưng lại bị ngươi ngăn lại, còn bảo ta đổi người khác làm mục tiêu. Ngoài ra, cả đoạn đường, cứ nhắc tới Kiếm Chủ Nhân Gian thì ngươi đều có ý giễu cợt, chứng tỏ ngươi và ông ấy rất thân, nếu không sẽ không đùa giỡn như vậy. Còn về phần thân đến mức nào thì ta không muốn đoán nữa”.

Tiểu Tháp trầm mặc.

Mẹ nó!

Nói nhiều quá lại gây họa!

Từ nay về sau, ở trước mặt tên khốn này, nhất định phải nói ít đi, nói nhiều sẽ mắc sai lầm.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta sẽ không hỏi những vấn đề này nữa!”

Tiểu Tháp nói: “Sao vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi xuất hiện bên cạnh ta vì lý do gì đều không quan trọng, quan trọng là ngươi luôn đối xử tốt với ta, không hề có gì ác ý, hơn nữa còn giúp ta rất nhiều lần nguy cấp. Ta hiểu ngươi cũng có nỗi khổ riêng nên mới giấu ta một số chuyện”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Hắn có ý gì vậy? Lạt mềm buộc chặt à?”

Giọng nói thần bí nói: “Chắc đây là lời nói thật lòng của hắn!”

Tiểu Tháp thở dài: “Hắn nói vậy làm ta cảm thấy hơi ngại! Thà rằng hắn cứ chơi đùa với ta đi!”

Ngoài mặt, Diệp Quân không quan tâm đến vấn về này nữa, hắn nhìn về phía cuối chân trời đầy sao, dải ngân hà sáng ngời, bình yên sâu thẳm.

Giờ khắc này, hắn cũng thấy hơi hoang mang.

Vì hắn cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Lời Tiểu Tháp nói càng khiến hắn lo lắng hơn.

Kiếm Chủ Nhân Gian thân với nhà họ An hay thân với hắn hơn?

Rõ ràng là thân với nhà họ An!

Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian làm việc vì tình riêng, vậy thì hắn đi cáo trạng chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác nữa!

Chỉ có thể đến Thanh Châu cáo trạng.

Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian anh minh thì tốt quá.

Nếu không anh minh thì chỉ có thể lấy kiếm Hành Đạo ra để kết thúc mọi chuyện.

Lúc này, Tịch Huyền đột nhiên chỉ về nơi xa: “Nhìn kìa!”

Diệp Quân định thần lại, nhìn về phía xa, cách đó ngàn thước, có một cậu thanh niên đứng đó, tay cầm trường đao, nở nụ cười nhạt.

Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đến rồi!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: Nhanh thật!”

Tịch Huyền điều khiển tàu mây dừng lại, sau đó thu tàu mây lại, nếu phải đánh nhau thì cũng không để tàu mây bị phá hỏng.

Thanh niên cầm đao nở nụ cười: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu.

Thanh niên cầm đao cười lớn: “Giết được ngươi sẽ có hai đạo số mệnh đại đạo cùng trăm vạn tiên tinh, tại hạ bất tài, muốn thử xem!”

Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một nhát kiếm chém ra!

Vừa nhìn thấy Diệp Quân biến mất, con ngươi của thanh niên cầm đao co rút lại, vừa định rút đao ra chém thì một kiếm đã đâm vào trán gã.

Xẹt!

Máu tươi chảy theo kiếm của Diệp Quân, bỗng chốc, khuôn mặt của thanh niên cầm đao be bét máu.

Diệp Quân thu kiếm khí lại, mặt vô cảm, lặng lẽ thu nhẫn không gian của thanh niên cầm đao lại, bên trong nhẫn trong gian có ba trăm vạn kim tinh.

Sau khi cất nhẫn không gian đi, Diệp Quân lại nhìn đao của cậu thanh niên, đao trông cũng đẹp và đáng tiền, vì vậy hắn cất thanh đao đi.

Cậu thanh niên: “…”
Chương 219: Không muốn

Diệp Quân xoay người đi tới bên cạnh Tịch Huyền, bình tĩnh nói: “Các ngươi đánh giá thấp thực lực của ta rồi!”

Tịch Huyền cười nói: “Không phải xem thường thực lực của ngươi, mà là phần thưởng của thư viện quá hấp dẫn, nên có một số người muốn mạo hiểm!”

Diệp Quân gật đầu, hắn không quá hiểu rõ về số mệnh đại đạo, nên không biết quý giá như thế nào, nhưng một trăm vạn tiên tinh kia là tiền thật, nếu là hắn cũng sẽ bị cám dỗ.

Tịch Huyền nhìn về phương xa, cười nói: “Còn không chịu ra à?”

Diệp Quân cũng nhìn về phía xa, đúng lúc này, trong không gian vang lên tiếng cười: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết được cả An Đạo Tân, chậc chậc, thật lợi hại!”

Vừa dứt lời, ba người chậm rãi bước ra.

Hai nam một nữ.

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông, tầm hai mươi tuổi, dáng người ngay thẳng, trong tay cầm một thanh thương dài.

Mặc dù đang cười nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Mang theo khí tức của cường giả cảnh giới Đại Kiếp.

Bên trái người đàn ông là một thanh niên vạm vỡ, trên người còn mặc một bộ áo giáp, cho người ta cảm giác bị áp bức, tay đeo một chiếc khiên vuông nặng, trên chiếc khiên vuông khắc rất nhiều hoa văn thần bí.

Gã đứng đó cho người ta cảm giác vững vàng như núi thái sơn.

Bên phải người đàn ông cầm thương là một cô gái mặc váy trắng rộng, hai tay giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn Tịch Huyền cách đó không xa.

Cả ba người đều đạt cảnh giới Đại Kiếp.

Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương, hỏi: “Các ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên à?”

Người đàn ông cầm thương lắc đầu cười: “Ngươi từng nghe nói đến đoàn lính đánh thuê ngầm chưa?”

Lính đánh thuê!

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng!”

Người đàn ông cầm thương nhìn Diệp Quân: “Bọn ta vô danh vậy sao?”

Bên cạnh Diệp Quân, Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đội lính đánh thuê số một Trung Thổ Thần Châu!”

Số một!

Diệp Quân nheo mắt, người đàn ông cầm thương đang định nói gì đó thì Diệp Quân đã tiến lên một bước rồi biến mất tại chỗ.

Một kiếm chém ra!

Lúc Diệp Quân biến mất, cô gái váy trắng đột nhiên giơ hai tay lên, không gian xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, trọng lực không gian tăng lên gấp mấy chục lần.

Kiếm của Diệp Quân vốn nhanh như chớp, nhưng tốc độ bị trọng lực trấn áp.

Trong khoảnh khắc tốc độ chậm lại, thanh niên mặc áo giáp xông lên, đâm khiên về phía Diệp Quân, một đòn này đánh vỡ không gian thành mạng nhện, có thể thấy lực va chạm đáng sợ đến mức nào.

Thấy thanh niên giương khiên xông về phía trước, Diệp Quân hơi nheo mắt, dùng kiếm chặn lại.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân lui ra ngoài mấy chục thước, vừa dừng lại, thanh thương dài phóng tới, trên thanh thương tỏa ra sát khí, có thể phá vỡ ngàn quân vạn mã, vô cùng đáng sợ.

Diệp Quân bước chân trái lùi lại, đứng vững rồi đâm kiếm ra.

Bùm!

Khí kiếm và thanh thương dài chấn động kịch liệt, khiến không gian xung quanh nứt lìa.

Lúc này, đồng tử Diệp Quân co rút lại, bởi vì không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện một tàn ảnh.

Còn có người thứ tư!

Mà người thứ tư này là sát thủ.

Nhưng vào lúc này, một thanh đao đột nhiên xẹt qua.

Vụt!

Tàn ảnh kia lùi về sau mười mấy thước, vừa dừng lại đã biến mất như bóng ma.

Người ra tay chính là Tịch Huyền.

Lúc nãy cô ấy không ra tay là vì sợ có người đánh lén, sự thật đã chứng minh rằng cô ấy đúng.

Sau khi loại bỏ mối đe dọa phía sau, Diệp Quân lao về phía trước, dùng kiếm chém lên thanh thương.

Keng!

Người đàn ông cầm thương bị kiếm chém lùi hơn mười trượng.

Sau khi dừng lại, người đàn ông cầm thương nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, cười nói: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết An Đạo Tân, may là cảnh giới của ngươi không cao, nếu không, huynh đệ ta thật sự không dám kiếm khoản tiền này!”

Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương với vẻ bình tĩnh.

Người đàn ông cầm thương đang định nói thiếp thì Diệp Quân đã biến mất.

Một nhát kiếm phóng tới.

Lần này, mục tiêu của hắn là nữ thần thuật sư!

Trong đám người này nhất định phải xử lý cô gái này nhất.

Thấy nhát kiếm của Diệp Quân, cô gái vẫn bình tĩnh, thi triển trận pháp, tăng trọng lực không gian, cùng lúc đó, thanh niên mặc áo giáp đứng chặn trước mặt cô gái, tức giận gầm lớn, giương tấm khiên vuông ra trước.

Ầm!

Kiếm của Diệp Quân bị trọng lực chặn lại, mặt đất chấn động khiến cánh tay Diệp Quân run rẩy, đồng thời lùi về phía sau, lúc này, bàn tay ngọc của cô gái nhẹ nhàng chỉ vào Diệp Quân: “Chậm lại!”

Vù!

Trong nháy mắt, vô số khí tức thần bí bao vây lấy Diệp Quân, tốc độ cuồng bạo của Diệp Quân chậm lại mấy lần. Lúc này, người đàn ông cầm thương biến mất, vụt bay đến trước mặt Diệp Quân.

Thanh niên mặc áo giáp cũng lao về phía Diệp Quân, cú va chạm này vô cùng mạnh mẽ, khí thế kinh người.

Ở chỗ cũ, Diệp Quân hơi nheo mắt. Tay phải nắm chặt kiếm khí, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa.

Khi người đàn ông cầm thương và thanh niên mặc áo giáp xông đến chỗ Diệp Quân, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái kia như bóng ma.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô gái co rút lại: “Phá…”

Xẹt!

Một nhát kiếm đâm vào giữa hai lông mày của cô gái, cả người cô ta run rẩy kịch liệt, sau đó nói: Phá vỡ quy tắc!”

Người đàn ông cầm thương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Diệp công tử, xin hãy nương tay, ta đồng ý hòa giải…”

Diệp Quân chém một nhát.

Vụt!

Đầu cô gái bay ra ngoài.

Diệp Quay quay người lại nhìn người đàn ông cầm thương: “Không nói nhiều, ta khó chịu, không muốn!”
Chương 220: Mua tin tình báo

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt người đàn ông cầm thương trở nên rất khó coi nhưng gã không ra tay mà tức giận nói: “Rút!”

Nói rồi gã xoay người bỏ chạy.

Sở dĩ chúng dám đến giết Diệp Quân có hai nguyên nhân, một là mặc dù Diệp Quân là Kiếm Đế nhưng cảnh giới thấp.

Hai là chúng có một thần thuật sư.

Thần thuật sư này có thể áp chế tốc độ của Diệp Quân.

Thế nhưng lúc này thần thuật sư này đã chết, tức là chúng không thể nào áp chế tốc độ của Diệp Quân được nữa.

Mà tốc độ của Diệp Quân khủng khiếp đến mức nào cơ chứ?

Chúng không thể đỡ được.

Thế nên gã lựa chọn bỏ chạy.

Thế nhưng sao Diệp Quân lại có thể để chúng chạy thoát?

Lúc này tiếng kiếm vang lên, đồng tử người đàn ông cầm thương co rụt, xoay người lại, vừa định rút thương ra thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã.

Xoẹt!

Một dòng máu bắn ra xa vài trượng dọc theo khí kiếm của Diệp Quân.

Người đàn ông cầm thương đứng sững sờ tại chỗ.

Mình cứ thế mà tiêu đời ư?

Ánh mắt gã hiện lên vẻ không cam lòng và hối hận, dĩ nhiên nhiều hơn là sự tiếc nuối.

Sau khi chém một nhát vào người đàn ông cầm thương, Diệp Quân quay sang nhìn người đàn ông cầm khiên, người đàn ông cầm khiên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lúc này trong mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi, vì sợ hãi nên khí thế của gã cũng không còn hung hãn như trước đó nữa.

Diệp Quân bỗng biến mất.

Vèo!

Một thanh kiếm đánh đến trước mặt người đàn ông cầm khiên, đồng tử gã co rụt lại, tay cầm khiên của gã đưa về phía trước nhưng lại đỡ phải vào không trung.

Người đàn ông cầm khiên sửng sốt, sau đó khi gã vừa muốn quay đầu lại thì một thanh kiếm đâm vào sau gáy gã.

Xoẹt!

Dòng máu bắn ra.

Người đàn ông cầm khiên ngã xuống.

Diệp Quân cất chiếc khiên, áo giáp hạng nặng và chiếc nhẫn của gã vào, cùng lúc đó hắn còn cất giữ chiếc nhẫn của cô gái và người đàn ông cầm thương đó.

Nhẫn của ba người cộng lại cũng có gần ngàn vạn kim tinh.

Rất giàu đấy!

Lúc này Tịch Huyền bước đến bên cạnh Diệp Quân, cô ấy xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay cô ấy.

Diệp Quân nhìn sang một bên khác, có một thi thể đang nằm ở đó.

Sát thủ đánh lén vừa rồi đã bị Tịch Huyền giết chết.

Diệp Quân mỉm cười, lấy năm trăm vạn kim tinh ra đưa cho Tịch Huyền, Tịch Huyền vừa định nói gì đó nhưng Diệp Quân lắc đầu: “Đừng từ chối nữa”.

Tịch Huyền nghĩ ngợi một chốc rồi cười nói: “Đây là tiền mà, sao ta từ chối được chứ?”

Nói rồi cô ấy cất chiếc nhẫn đi.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn mấy thi thể trước mặt, trầm giọng nói: “Lúc đầu ta đánh giá chúng hơi thấp”.

Tịch Huyền lắc đầu: “Không phải ngươi đánh giá thấp mà ngươi không biết rõ thực lực của thần thuật sư”.

Diệp Quân gật đầu, thần thuật sư duy nhất mà hắn từng tiếp xúc là Nam Lăng Nhất Nhất, mà Nam Lăng Nhất Nhất còn không biết đến cả việc đánh nhau cơ bản nữa kìa.

Sau trận đánh này, hắn nhận ra thần thuật sư đúng khá lợi hại.

Tịch Huyền bỗng nói: “Thần thuật sư được chia từ một đến chín cấp bậc, sau bậc chín là thần thuật sư Thiên Cảnh, thần thuật sư Tiên Cảnh, thần thuật sư Thánh Cảnh, thần thuật sư Đế Cảnh”.

Cô ấy vừa nói vừa nhìn thi thể người phụ nữ váy trắng: “Người này chẳng qua chỉ là một thần thuật sư cấp chín, nếu là thần thuật sư Thiên Cảnh thì chúng ta nhất định phải cẩn thận”.

Diệp Quân nhíu mày: “Cô ta chỉ mới cấp chin ư?”

Tịch Huyền gật đầu: “Ừ, hơn nữa không được truyền thừa tốt nên cấp chín cũng không thật lắm”.

Cấp chín không thật!

Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên hơi nghiêm trọng, sau này gặp phải thần thuật sư nhất định phải hết sức cẩn thận, chỉ cần đối phương dám có ý định giết hắn, hắn sẽ ra tay một kiếm giết đối phương trước.

Tịch Huyền nói tiếp: “Khi thần thuật sư tu luyện sẽ tiêu tốn nhiều tiền hơn người tu hành bình thường, à không phải, nói phải là đốt tiền mới đúng”.

Cô ấy dừng một chút rồi nói: ‘Trong thư viện Quan Huyên có một Thần Đạo Viện, tất cả các Thần thuật sư trong đó đều có thực lực rất mạnh. Hi vọng lần này, các thiên tài ở đó sẽ không đến, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tới Thanh Châu đi”.

Tịch Huyền gật đầu, sau đó lấy tàu mây ra, hai người lại tiếp tục hành trình.

Diệp Quân đứng trên mui tàu nhìn về phía xa tinh không, không biết đang nghĩ gì.

Thực lực của đoàn lính đánh thuê lúc nãy mạnh lắm sao?

Phải nói là rất mạnh!

Nếu người đàn ông cầm khiên kia bảo vệ thần thuật sư đó thì hắn thật sự không có khả năng giải quyết đối phương nhanh như vậy, cứ thế đánh tiếp nữa thì cực kỳ bất lợi với hắn, vì hiện giờ cảnh giới của hắn hơi thấp, không có khả năng đánh một trận chiến kéo dài.

Mà đoàn lính đánh thuê này có thể chỉ là một khởi đầu.

Một tháng!

Tay phải Diệp Quân siết chặt khí kiếm trong tay, mình có thể đến Thanh Châu sau một tháng không?

Không biết!

Hắn hoàn toàn không biết.

Hắn chỉ biết con đường này chắc chắn sẽ có nhiều sóng gió.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền bên cạnh, vừa định nói gì đó, Tịch Huyền bỗng cười nói: “Có phải muốn đuổi ta đi không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này chắc chắn sẽ không được bình yên, ta không muốn liên lụy đến cô”.

Tịch Huyền cười nói: “Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại thích lải nhải”.

Diệp Quân cười khổ.

Tịch Huyền nghiêm túc nói: “Thế này thì có sao, nếu gặp phải nguy hiểm không thể tránh được thật thì ta chạy, được chưa?”

Diệp Quân lắc đầu bật cười, không nói gì.

Tịch Huyền trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Ta nói thật đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Tịch Huyền trợn mắt: “Qua loa lấy lệ”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tịch Huyền cô nương, cô nói xem đám người này biết được tung tích của ta thế nào nhỉ?”

Tịch Huyền bình tĩnh nói: “Chẳng phải đơn giản lắm à? Đến Tiên Bảo Các mua tình báo chẳng phải được rồi ư?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Đến Tiên Bảo Các mua tình báo ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK