Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2046: Cánh cửa đá

Người khổng lồ trợn tròn mắt, chậm rãi ngã xuống, cuối cùng đập mạnh xuống đất, đến khi chết cũng không biết tại sao lại bị trúng một nhát kiếm. Chẳng phải đã nói ông ta đến đây chỉ là để góp số đông thôi sao?

Diệp Quân ở cách đó không xa quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn người khổng lồ ngã xuống đất, lắc đầu: “Yếu quá”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đá cách đó không xa, hắn không chút do dự nhảy lên, chém một kiếm về phía cánh cửa đá, nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ thời không trước mặt hắn.

Diệp Quân chém mạnh một nhát kiếm.

Nhát kiếm này lao ra, có thứ gì đó bị xé toạc, nhưng bản thân Diệp Quân cũng lập tức bị văng ra xa không biết bao nhiêu trượng, dù sao cũng rất xa. Ở đằng xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cánh tay hơi tê của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn một người đàn ông trung niên đang đứng trước cánh cửa đá đó, chính là Đại Tế Sư của tộc Đại Vu.

Đại Tế Sư nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau ông ta liếc mắt nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười nói: “Trước đó tộc trưởng nói với ta người đằng sau ngươi không đơn giản, lúc đó ta không nghĩ vậy, nhưng bây giờ xem ra người đằng sau ngươi thật sự có bản lĩnh”.

Diệp Quân không hề phí lời, bỗng biến mất khỏi đó.

Đại Tế Sư híp mắt, ông ta bỗng giơ hai tay lên, thời không xung quanh bỗng chốc trở nên hư ảo, từng sức mạnh thời không đáng sợ lao về phía Diệp Quân.

Nhưng ngay sau đó ông ta nhíu mày, vì ông ta nhận ra Diệp Quân thế mà lại bỏ qua mấy thời không đó lao thẳng đến trước mặt ông ta.

Tay phải Đại Tế Sư siết chặt lại vung ra một quyền, sức mạnh Vu Đạo cực mạnh lao ra từ trong nắm đấm của ông ta.

Soạt!

Sức mạnh đó đã bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân chém vỡ, nhưng Diệp Quân cũng lại bị đánh văng ra xa, trong lúc đó kiếm Thanh Huyên của hắn bỗng biến mất, mục tiêu không phải là Đại Tế Sư mà là các cường giả tộc Đại Vu đó, ngay lập tức có mấy cường giả tộc Đại Vu bị chém giết.

Thấy thế, ánh mắt Đại Tế Sư trở nên lạnh lùng, ông ta tiến đến trước một bước, chỉ một bước thôi mà thời không chỗ Diệp Quân đã sôi trào nổ tung, nhưng ngay sau đó Diệp Quân biến thành tia kiếm quang chém tan sức mạnh đáng sợ đó, sau đó lại chém một nhát đến trước mặt Đại Tế Sư.

Đại Tế Sư híp mắt, bỗng giơ ngón tay lên, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.

Bùm!

Bốp!

Thời không bị xé tan, nhưng Diệp Quân lại bị văng ra xa, nhưng lần này ngón tay Đại Tế Sư bị nứt ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Đại Tế Sư sầm lại, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt hiện lên sát khí không hề che giấu: “Chỉ là đám tôm tép”.

Nói rồi ông ta bỗng tiến đến trước, vừa định ra tay lần nữa thì lúc này một người phụ nữ đâm sầm vào ông ta.

Chính là Tịnh Sơ.

Cùng lúc đó giọng Tịnh Sơ vang lên trong đầu Diệp Quân: “Phá cánh cửa đó”.

Diệp Quân lập tức lắc mình biến thành tia kiếm quang lao đến chém cánh cửa đá, nhưng lúc hắn vừa tới gần cánh cửa, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong cánh cửa đánh mạnh về phía hắn.

Vù!

Diệp Quân chém một nhát kiếm, yêu thú cực lớn đó nổ tung, Diệp Quân đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tia lưu quang bỗng lao ra từ trong cửa, đánh mạnh vào người hắn.

Diệp Quân chém mạnh một nhát kiếm, lưu quang đó lập tức bị chém vỡ, nhưng sức mạnh cực lớn cũng khiến hắn chấn động lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân đang định ra tay lần nữa, nhưng dường như cảm giác được gì đó, hắn bỗng quay người lại, hai bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm nhìn, hắn cả kinh vung kiếm lên chém.

Vụt!

Nhát kiếm chém vào không trung.

Chẳng có gì cả.

Nhưng ngay sau đó hai tia hàn quang lần lượt xuất hiện ở cổ họng và sau gáy hắn.

Vèo!

Vèo!

Hai tia hàn quang chém mạnh vào cổ và sau gáy hắn, nhưng thân xác kiếm ý vô địch của Diệp Quân lại chống lại hai đòn tấn công này.

Hai sát thủ nấp trong tối cũng cả kinh, nhưng chỉ thoáng chốc họ đã lặng lẽ ẩn đi.

Một đòn tấn công không trúng lập tức rút lui.

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Tháp gia, có thể cảm nhận sự tồn tại của họ không?”

Tiểu Tháp nói: “Khí tức rất mờ nhạt, hơn nữa họ liên tục thay đổi vị trí, tốc độ rất nhanh…”

Diệp Quân sầm mặt.

Ngay lúc này, dường như cảm nhận được cái gì, hắn bỗng nhìn cánh cửa đá ở đằng xa, khí tức cực mạnh trào ra từ bên trong cánh cửa đá, ngay sau đó vô số cường giả hùng hổ xông ra…

Quân chi viện vạn tộc!
Chương 2047: Viện quân

Viện quân vạn tộc đến!

Thấy vô số cường giả ồ ạt lao ra từ sau cánh cửa đá, các cường giả tộc Đại Vu đồng thanh la hét trong sĩ khí dâng cao.

Kể từ ngày hai tộc Đại Vu và Vạn tộc nổ ra chiến tranh, bọn họ vẫn luôn bị Vạn Cổ áp một đầu. Năm xưa Vạn Cổ mạnh hơn Đại Vu về mọi mặt, cường giả Vạn Cổ bây giờ mỗi khi thấy mặt người bên Đại Vu đều sẽ nhớ lại chuyện bị đâm sau lưng khi xưa, thế là càng thêm hung bạo.

Thủ lĩnh cường giả Vạn Cổ - Vạn Cổ Phong thấy những sự góp mặt mới thì vung trường mâu trong tay lên cao, thét dài: “Phòng ngự!"

Tất cả cường giả tộc Vạn Cổ rối rít tập trung sau lưng ông ta, tạo thành một trận hình khép kín rồi chĩa mâu đâm về trước.

Uỳnh!

Khí thế như hồng thủy dâng lên bao trùm hết thảy.

Các cường giả tộc Đại Vu biến sắc, vội vàng lùi về trước cửa đá.

Diệp Quân dừng chân, phát hiện hai sát thủ kia đã biến mất.

Hắn không để tâm nữa mà nhìn cánh cửa đá. Những người đầu tiên lao ra từ đó thuộc tộc Cự Nhân với cơ thể cao lớn lạ thường, vừa xuất hiện đã khiến hư không chấn động với thanh thế đáng sợ.

Đi sau họ là hàng loạt cường giả tinh nhuệ đến từ nhiều tộc khác với khí tức mạnh mẽ không kém.

Tịnh Sơ đi đến cạnh hắn, nhíu mày nhìn những người kia.

Diệp Quân hỏi: “Thế Tông của Ác Đạo Minh đâu?"

Ban nãy hắn nhớ vẫn còn nhìn thấy đối phương, nhưng bây giờ đã chẳng thấy tăm hơi. Ác Đạo Minh vẫn là thế lực khiến hắn lo âu nên không dám xem thường.

Tịnh Sơ liếc nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không rõ”.

Diệp Quân nhíu mày.

"Ha ha ha!"

Bỗng có tiếng cười lớn phát ra từ trong cửa đá. Một người đàn ông tộc Cự Nhân mặc áo giáp bằng đá bước ra, những đồng tộc khác vội vã dịch sang hai bên để nhường đường.

"Tộc trưởng Thạch Việt của tộc Cự Nhân!"

Giọng Vạn Cổ Phong bỗng bật ra trong đầu Diệp Quân.

Nghe vô cùng trầm trọng.

Diệp Quân nhìn sang, thấy thân thình Thạch Việt cao hơn các tộc nhân rất nhiều, mặc giáp đá dày cui với những phù văn màu đen sáng loáng, nhìn là biết không phải vật phàm.

Thạch Việt cất giọng cười rền vang như sấm: “Đại Tế Sư, văn minh Thiên Hành ở đâu hả? Để ta xem văn minh vũ trụ cấp năm đỉnh cao là thế nào!"

Đúng lúc này, Tịnh Sơ biến mất.

Thạch Việt không chút sợ hãi, cười lớn một tiếng rồi tung ra cú đấm.

Một cú đấm khiến không khí nổ lách tách, vũ trụ rung động.

Đinh tai nhức óc.

Uỳnh!

Nhưng người phải lùi lại đến gần cửa đá lại chính là ông ta.

Những Cự Nhân sửng sốt, nhìn Tịnh Sơ bằng ánh mắt hoảng sợ lẫn đề phòng.

Thạch Việt thoáng tỏ ra kinh ngạc rồi lại phá ra cười: “Có bản lĩnh!"

Tịnh Sơ lại chú ý đến bộ giáp đá, chính nó vừa hấp thu phần lớn sức mạnh từ cú đấm của bà ta.

"Ha ha!"

Lại có một giọng nói nữa truyền đến từ sau cửa đá: “Thạch Việt, da mặt ngươi vẫn dày như xưa”.

Một người đàn ông trung niên mặc trang phục xa hoa bước ra.

Sau lưng là mấy trăm cường giả tay cầm cung, lưng vác tên đồng, thân hình hư ảo như bóng ma.

Vạn Cổ Phong đi đến cạnh Diệp Quân: “Tộc trưởng tộc Vũ Linh, Vũ Tiêu. Họ thiện cung tiễn, thân pháp kỳ lạ, có thể hòa hợp với thời không vạn giới, rất khó giết”.

Diệp Quân nhìn sang, Vũ Tiêu như cảm giác được mà ngẩng đầu lên. Một khắc sau, một cơn mưa tên đã trút về phía Diệp Quân.

Tịnh Sơ tung cú đấm.

Uỳnh!

Cơn mưa tên bị chặn đứng rồi biến mất, trở về túi đựng tên sau lưng Vũ Tiêu.

Ông ta nhàn nhạt nói: “Văn minh Thiên Hành”.

Thạch Việt gần đó cười to: “Đây chính là Tịnh Sơ, quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, thực lực cũng khá phết”.

Vũ Tiêu không đáp, chỉ phẩy tay một cái. Mấy trăm cường giả phía sau ông ta lập tức tàng hình ẩn nấp.

"Khà khà!"

Tiếng cười thứ ba vang lên. Người bước ra lần này là một người đàn ông mặc áo trắng dưới lớp áo khoác đen, theo sau ông ta là mấy trăm cường giả giáp đen, khí tức lẫn chiến ý đều vô cùng mạnh mẽ.

Ông ta mỉm cười với Đại Tế Sư: “Lâu rồi không gặp”.

Đại Tế Sư!

Thạch Việt và Vũ Tiêu nghe vậy thì đều nhìn sang chào hỏi: “Chào Đại Tế Sư”.

Thái độ vô cùng cung kính.

Đại Tế Sư gật đầu với họ: “Tộc Nguyên Cổ đâu?"

Nguyên Cổ!

Mấy người kia nhìn nhau. Thạch Việt lên tiếng: “Chúng ta không rõ lắm, vì vừa nhận được Vạn Tộc Lệnh của Đại Tế Sư là lên đường ngay... Có lẽ vì ngài lâu rồi mới xuất hiện nên tộc Nguyên Cổ bọn họ bắt đầu có tâm tư khác, nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân thôi, hà hà...”
Chương 2048: Ai xưng vô địch?

Đại Tế Sư điềm tĩnh nói: “Những ai có mặt hôm nay là đồng minh của tộc Đại Vu chúng ta, ai vắng mặt là địch. Đã là địch thì chúng ta sẽ không khách khí”.

Thạch Việt mỉm cười: “Tộc Cự Nhân sẵn lòng kết giao vĩnh viễn với tộc Đại Vu”.

Các tộc trưởng khác cũng tỏ thái độ giống vậy.

Sau khi diệt tộc Vạn Cổ năm xưa, vạn tộc do tộc Đại Vu cầm đầu. Thứ nhất vì bọn họ rất mạnh, thứ nhì là Đại Tế Sư có thể liên lạc với những thế lực thần bí, đây mới là điều họ kiêng kỵ nhất.

Bởi vì văn minh cấp cao muốn tiêu diệt văn minh cấp thấp thì chẳng khác gì bóp chết một con kiến.

Tiếp tục có cường giả bước ra từ trong cửa đá, không chỉ có người mạnh mà cũng có người đến hóng hớt.

Không bao lâu, quân số bên tộc Đại Vu đã tăng lên hơn một trăm nghìn, và vẫn còn cường giả cuồn cuộn đi ra.

Đại Tế Sư chậm rãi nhìn sang Diệp Quân. Bốn bề vốn đang xôn xao bỗng im phắc khi mọi ánh nhìn dồn lên Đại Tế Sư.

Ông ta cười nói: “Quả thật ta rất bất ngờ khi ngươi lại được tàn dư của tộc Vạn Cổ giúp đỡ”.

Diệp Quân nhìn số lượng cường giả cuồn cuộn phía sau ông ta, hỏi Vạn Cổ Phong: “Ông có biết đằng sau cửa đá đó là gì không Phong Thần Tướng?"

Vạn Cổ Phong lắc đầu: “Không, vũ trụ Vạn Cổ đã bị tổ tiên phá nát, di dời đến nơi khác rồi”.

Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Có sợ không?"

Vạn Cổ Phong bật cười ngạo nghễ: “Có gì phải sợ?"

"Có gì phải sợ?"

Các cường giả tộc Vạn Cổ đứng phía sau đồng thanh hô vang như sấm giật.

Bừng bừng khí thế.

Diệp Quân mỉm cười. Những cường giả tộc Vạn Cổ này đúng là bậc tinh anh nhất, không hề thua kém trái cây tinh nhuệ của văn minh Thiên Hành.

Nhưng nếu so với Tịnh Sơ và Phục Võ thì vẫn có chút chênh lệch đó.

Tịnh Sơ cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Những người này có tư chất rất tốt, đối mặt với vô số cường địch nhưng không hề sợ hãi, lại còn nâng cao sĩ khí.

Đại Tế Sư bỗng hỏi: “Nghe nói ngươi được mấy kiếm tu chống lưng cho?"

Diệp Quân: “Thì thế nào?"

Đại Tế Sư: “Ta muốn làm quen”.

Diệp Quân lắc đầu.

Đại Tế Sư: “Sao thế?"

Diệp Quân: “Ta muốn tự mình đánh bại các ngươi”.

"Ha ha ha!"

Đại Tế Sư bật cười.

Các cường giả sau lưng ông ta cười theo.

Tịnh Sơ kéo tay áo Diệp Quân: “Ta hiểu ý ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn sang, thấy bà ta lại lãnh đạm nhìn về trước.

Hắn cười cười không nói.

Đại Tế Sư lắc đầu: “Ngươi đúng là ngây thơ, hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học”.

Diệp Quân chỉ nhìn ông ta.

Đại Tế Sư: “Từ xưa đến giờ, người có chống lưng và người không có là hai khái niệm một trời một vực. Có câu 'có ô dù thì họa thành phúc, không ô dù thì phúc thành họa', nên sống trên đời ngoại trừ nỗ lực thì còn phải tìm chỗ dựa, khi ấy mới có thể bất bại. Những kẻ cười nhạo ngươi vì núp váy đều là ngu xuẩn, vì chúng không biết hiện thực tàn khốc, không biết có người giúp đỡ sung sướng thế nào”.

Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Đúng là sướng thật”.

Tiểu Tháp: “...”

Đại Tế Sư: “Có biết vì sao tộc Vạn Cổ năm xưa rất mạnh nhưng tộc Đại Vu vẫn thắng không?"

Ông ta cười: “Vì ta có chống lưng. Không có gì phải xấu hổ, đó là bản lĩnh của chúng ta, ô dù cũng là một loại sức mạnh mà, hiểu chứ?"

Diệp Quân gật đầu: “Biết mà”.

Lại nói: “Ông chỉ cần nói một tiếng thôi là ô dù của ta xuất hiện liền”.

Đại Tế Sư tò mò: “Câu gì?"

Diệp Quân: “Nhìn vào vũ trụ, la to ba chữ ta vô địch”.

"Ha ha”.

Đại Tế Sư cười: “Thú vị đấy”.

Thạch Việt cười to: “Để ta để ta!"

Ông ta ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ, vận khí hô to: “Ông đây vô địch, thằng nào dám ra đánh một trận?"

Âm thanh ngưng tụ thành thực chất bắn đi xa.

Ai nấy đều đổ dồn mắt vào đó.

Chả thấy gì!

Diệp Quân nhíu mày.

Thạch Việt lại cười to: “Ông đây vô địch! Ông đây vô địch!"

Rồi quay lại chế nhạo Diệp Quân: “Người của ngươi đâu? Hay sợ quá trốn rồi? Khà khà...”

"Hử?"

Một giọng nói bỗng vọng lại từ xa khi một kiếm tu áo trắng phá không bay tới.

Tiếng tới, người cũng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK