Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân gật đầu: “Vấn đề này huynh cũng suy nghĩ mãi. Huynh có một ý này, đó là quản lý theo khu vực, bởi vì mỗi nền văn minh vũ trụ đều không giống nhau, nếu tập hợp lại một chỗ ắt sẽ loạn”.
Đây là điều hắn đã thảo luận với Chu Phạn ngay từ đầu, mỗi vũ trụ có tông môn và thế gia khác nhau, phong tục của mỗi nền văn minh cũng khác nhau, cưỡng ép tập hợp lại một chỗ chắc chắn sẽ có vấn đề, cách tốt nhất là quản lý theo khu vực. Đương nhiên vấn đề cốt lõi là thư viện Quan Huyên phải đủ mạnh, quyền uy không đủ thì cả vũ trụ sẽ sụp đổ ngay, và cũng sẽ hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Cách này của huynh cũng được, đúng là cần chia ra quản lý theo khu vực, nếu không các thế lực lớn tập hợp sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề. Hơn nữa tài nguyên của mỗi vũ trụ có hạn, mà thành Quan Huyên hiện tại cũng đã rất đông đúc rồi…”
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó đặt ra điều lệ, sau đó để nội các thảo luận xem nên phân chia vũ trụ như thế nào”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Được”.
Nói rồi cô nhìn Diệp Quân: “Vậy chuyện của Thạch thống lĩnh và tộc Nạp Lan…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nghiêm phạt, nghiêm trị”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đã hiểu”.
Hai người lâu ngày không gặp đương nhiên phải làm những chuyện mình thích, may đều là người tu luyện nên cơ thể khỏe mạnh hơn người bình thường, vì thế chỉ cần không quá kịch liệt thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Vì là nội dung tế nhị nên xin lược bỏ phần miêu tả chi tiết.
Ngày hôm sau.
Phương Ngự được một ông lão đưa tới một gian đại điện, gã hơi sửng sốt, sau khi bị bắt, gã biết mình đã xong đời.
Nhưng khi gã đã chờ chết thì không ngờ, ngày hôm sau ông lão này lại tới trước mặt gã, sau đó đưa gã đến gặp một người.
Gặp ai?
Phương Ngự đầy thắc mắc.
Khi vào đại điện, Phương Ngự nhìn thấy Diệp Quân, khi thấy Diệp Quân, gã vui mừng khôn xiết: “Dương huynh…”
“Khụ!”
Ông lão bên cạnh nhắc nhở: “Là Viện trưởng”.
Viện trưởng?
Nghe lời ông lão nói, Phương Ngự như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Diệp Quân cười gọi: “Phương huynh”.
Phương Ngự hoàn hồn, vô thức muốn quỳ nhưng được một luồng sức mạnh mềm mại đỡ lấy.
Diệp Quân cười nhẹ: “Không cần làm vậy đâu”.
Phương Ngự do dự một lúc mới bảo: “Dương… Diệp viện trưởng…”
Đương nhiên gã rất kích động, đây là Viện trưởng thư viện Quan Huyên trong truyền thuyết… Đừng nói vị trước mắt này, ngay cả ông lão không biết tên đang đứng cạnh gã đây thôi, một cái liếc mắt là có thể diệt nhà họ Phương của gã vạn lần ngay.
Diệp Quân cười bảo: “Vẫn cứ gọi ta là Dương huynh đi! Nhà ta vốn họ Dương, không gọi sai đâu”.
Phương Ngự vẫn hơi do dự.
Diệp Quân đi tới trước mặt gã, vỗ vai gã cười nói: “Đừng gò bó quá”.
Thấy Diệp Quân thân thiện dễ gần như vậy, Phương Ngự cũng thả lỏng một chút rồi bảo: “Dương huynh…”
Ông lão bên cạnh nhìn Phương Ngự không nói gì, cung kính lui sang một bên.
Diệp Quân cười ha hả, lấy ra hai bình rượu đưa cho Phương Ngự một bình: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Thấy Diệp Quân không hề ra vẻ, Phương Ngự cũng hoàn toàn thả lỏng, cười đáp: “Được!”
Hai người ngồi trò chuyện ở cửa đại điện, Diệp Quân hỏi những chuyện bên dưới, bởi vì hắn biết rõ chỉ có người ở tầng lớp thấp như Phương Ngự mới biết rõ những chuyện và quy tắc đen tối.
Phương Ngự không giấu giếm gì, bởi gã biết vị Dương huynh này đang định cải cách.
Hai người trò chuyện cả mấy canh giờ.
Ông lão ở bên cạnh thì im lặng ghi chép.
Khi trời gần sáng, Diệp Quân đứng dậy nhìn Phương Ngự cười bảo: “Phương huynh, tháng sau Quan Huyên Vệ sẽ tổ chức thi lại, huynh về chuẩn bị đi, đến lúc đó lại tới. Yên tâm, lần này sẽ không có những chuyện hỗn loạn đó đâu”.
Phương Ngự vội ôm quyền: “Được!”
Diệp Quân cười: “Gặp lại sau nhé!”
Phương Ngự cũng cười: “Hẹn gặp lại Dương huynh sau!”
Thấy Phương Ngự rời đi, Diệp Quân khẽ nói: “Trương Lão, ta có mục tiêu rồi”.
Trương Lão nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Ta hy vọng một ngày nào đó dưới vũ trụ Quan Huyên ta, tất cả người trẻ tuổi đều có thể tràn đầy hy vọng về tương lai… Chúng ta không thể khiến những người trẻ tuổi cảm thấy thất vọng với thế giới này được…”
Trương Lão nhìn Diệp Quân, dần dần ông ta nở một nụ cười.
…
Sau khi Phương Ngự rời khỏi đại điện thì lên đường về Ung Châu, bởi vì phải về chuẩn bị, mà gã còn muốn dẫn thêm nhiều con cháu nhà họ Phương tới tham gia cuộc sát hạch tháng sau hơn nữa.
Vì có trận pháp dịch chuyển nên từ vũ trụ Quan Huyên về Ung Châu rất nhanh, chưa tới một khắc đồng hồ.
Nhà họ Phương.
Vừa về đến nhà họ Phương, nhóm con cháu nhà họ Phương đã vây quanh, người đàn ông mặc áo bào truyền thống đi đầu cười nói: “Ngự ca, nghe nói Viện trưởng đã về? Có thật không?”
Phương Ngự cười đáp: “Là thật!”
Người đàn ông vội bảo: “Huynh có gặp ngài ấy không? Có gặp không?”
Những con cháu khác của nhà họ Phương cũng nhìn Phương Ngự đầy mong chờ.
Phương Ngự chần chừ một chút rồi nói: “Gặp rồi, không chỉ đã gặp, ta còn uống rượu với ngài ấy cơ!”
Người đàn ông chớp mắt: “Huynh uống rượu với Viện trưởng á?”
Phương Ngự gật đầu: “Không chỉ uống rượu, chúng ta còn xưng huynh gọi đệ nữa kìa!”
Người đàn ông lưỡng lự rồi bảo: “Ngự ca, nếu huynh còn bốc phét nữa thì huynh đệ ta không nói chuyện với huynh nữa đâu!”
Phương Ngự: “…”
Chương 2063: Xưng huynh gọi đệ?
Uống rượu với Viện trưởng?
Xưng huynh gọi đệ?
Nghe Phương Ngự nói thế, các con cháu nhà họ Phương đều cảm thấy là Ngự ca uống nhiều rượu giả quá nên sinh ra ảo giác.
Thấy vẻ mặt mọi người, Phương Ngự biết họ không tin nên nghiêm túc bảo: “Thật mà”.
Người đàn ông trước mặt hắn ta do dự một chút rồi bảo: “Ngự ca… có cần ta mời đại phu tới khám cho huynh không?”
Sắc mặt Phương Ngự tối sầm: “Phương Đường, đầu óc ta không có vấn đề gì hết. Này này, đừng đi mà! Ta thật sự…”
“…”
Tộc Nạp Lan.
Ngày hôm nay, Nạp Lan Ca trở về tộc Nạp Lan.
Tất cả các trưởng lão cốt cán của tộc Nạp Lan đều đã tập trung trong đại điện, ai nấy đều hơi thấp thỏm bất an.
Rõ ràng họ đã biết mọi chuyện.
Lúc này Nạp Lan Ca chậm rãi đi vào đại điện, vừa vào, tất cả trưởng lão đều vội vàng cung kính hành lễ.
Tộc trưởng Nạp Lan Danh mặc dù không hành lễ nhưng cũng từ từ đứng dậy, đương nhiên bây giờ ông ấy đã biết con gái mình đang nắm trong tay quyền lực đáng sợ cỡ nào.
Thực lực của cô có thể không mạnh lắm, nhưng cô có thể điều động vô số cường giả mạnh tới.
Muốn tiêu diệt một thế lực hàng đầu, cô chỉ cần nói một câu là được.
Nạp Lan Ca chậm rãi đi tới trước mặt Nạp Lan Danh, mỉm cười: “Phụ thân ngồi đi”.
Nạp Lan Danh do dự rồi vẫn ngồi xuống.
Nạp Lan Ca cũng ngồi xuống, co nhìn các trưởng lão đang có mặt, bị cô nhìn, các trưởng lão tộc Nạp Lan đều né tránh, không dám nhìn cô.
Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Các vị trưởng lão cũng ngồi đi”.
Thấy Nạp Lan Ca như vậy, các trưởng lão càng thêm bất an.
Nạp Lan Ca tiếp tục nói: “Các vị trưởng lão, hôm nay ta tới không phải để nói chuyện đúng sai với mọi người, chỉ đơn giản là tới tán gẫu cùng mọi người thôi. Bởi vì thời gian này ta vẫn luôn ở tổng viện của thư viện Quan Huyên và tổng các của Tiên Bảo Các, rất ít khi về đây nên cũng hơi xa cách với mọi người”.
Lúc này, Đại trưởng lão của tộc Nạp Lan đứng ra, cung kính hành lễ rồi nói: “Tiểu Ca, chuyện này chúng ta đã biết sai rồi…”
Nạp Lan Ca cười: “Đại trưởng lão, ông cứ nghe ta nói hết trước đã”.
Đại trưởng lão chần chừ rồi vẫn gật đầu, về lại chỗ của mình.
Nạp Lan Ca tiếp tục nói: “Ta biết vì ta nên dù là thư viện hay Tiên Bảo Các đều sẽ tạo điều kiện cho tộc Nạp Lan của chúng ta rất nhiều, thậm chí còn phá lệ, phạm pháp vì tộc Nạp Lan”.
Nói đến đây, cô nhìn các trưởng lão: “Các vị thúc thúc bá bá, mọi người nên biết rõ vì tộc Nạp Lan đã như vậy nên các thế gia và tông môn bên dưới chắc chắn sẽ làm theo. Giống như lần này, nếu không có Tiểu Quân, ta vẫn sẽ không biết cuộc tuyển chọn Quan Huyên Vệ nho nhỏ còn chưa bắt đầu mà thành viên đã được các thế gia và tông môn chọn trước, đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi… Thế mới thấy đáng sợ nhường nào!”
Các trưởng lão trong điện đều không dám lên tiếng.
Những năm qua, là người tộc Nạp Lan nên họ đã nhận được rất nhiều ưu đãi, dù đi đến đâu, người khác cũng sẽ nể mặt họ đôi phần.
Cũng may Nạp Lan Danh đã thắt chặt kỷ cương của người trong tộc từ sớm, nếu không sẽ còn kinh khủng hơn.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Thư viện ngày càng lớn, sẽ ngày càng có nhiều nền văn minh vũ trụ gia nhập vào thư viện, nếu tộc Nạp Lan ta không thể làm một tấm gương tốt, vậy tông môn và thế gia bên dưới sẽ học theo như vậy. Cứ thế, thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các chắc chắn sẽ mục nát đến tận xương tủy, khi ấy, đừng nói là Tiểu Quân, dù là ta thì cũng sẽ vì đại nghĩa mà không quản người thân!”
Vì đại nghĩa mà không quản người thân!
Nghe lời này của Nạp Lan Ca, tất cả trưởng lão trong tộc Nạp Lan đều biến sắc.
Lúc này, Nạp Lan Danh khẽ thở dài bảo: “Tiểu Ca, thật ra chuyện này là lỗi của ta, ta cũng biết một chút những chuyện này. Bởi vì ta cảm thấy đệ tử trong tộc ra ngoài làm việc cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này. Suy cho cùng vẫn là chúng ta chưa đủ nhận thức, thiếu hiểu biết nên mới gây ra phiền phức cho con.”
Những trưởng lão còn lại cũng vội đứng ra nhận lỗi.
Nhiều năm qua, Nạp Lan Ca phụ trách Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, thủ đoạn đã không còn như trước, bọn họ thật sự sợ cô.
Nạp Lan Ca bỗng nói: “Ta có một ý tưởng”.
Những trưởng lão còn lại mau chóng im lặng.
Nạp Lan Ca nói tiếp: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đệ tử của tộc Nạp Lan sẽ không còn được đối xử đặc biệt nữa”.
Các trưởng lão sững sờ.
Nạp Lan Ca nhìn mọi người: “Muốn vào tổng viện thư viện thì phải tự cố gắng, vào bằng thực lực. Không chỉ tộc Nạp Lan mà bắt đầu từ hôm nay, sau này các tông các tộc đều không còn được bất kỳ ưu đãi nào nữa, đệ tử của tất cả các tông môn thế gia đều phải cạnh tranh công bằng…”
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ cay đắng.
Bình thường được đối xử đặc biệt đã quen, bây giờ đột nhiên không còn những ưu đãi đó nữa, đương nhiên họ không thích ứng được, cũng thấy không thoải mái, chỉ là họ cũng không dám thể hiện ra.
Chương 2064: U Minh Điện!
Nạp Lan Ca chậm rãi đứng dậy bảo: “Các vị thúc thúc bá bá, tộc Nạp Lan ta cần thiên tài và yêu nghiệt thực thụ chứ không phải những kẻ bất tài vô dụng. Hơn nữa các vị thúc thúc bá bá phải hiểu rõ thế nào là đại cục, phải hiểu rốt cuộc Tiểu Quân muốn làm gì. Tộc Nạp Lan muốn trường tồn, muốn được thực sự trọng dụng thì phải theo sát bước chân Tiểu Quân, làm việc cho huynh ấy, chứ không phải ngày ngày chỉ nghĩ đến những lợi ích nhỏ, mọi người hiểu không?”
Câu nói cuối cùng đột nhiên cô nhấn mạnh hơn khiến các trưởng lão đang có mặt đều rùng mình.
Nạp Lan Ca chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên cô dừng lại bảo: “Các vị thúc thúc bá bá, tộc Nạp Lan ta không nên có tầm nhìn hạn hẹp như vậy”.
Nói xong cô rời khỏi đại điện.
Các trưởng lão trong điện đều im lặng.
Lúc này, Nạp Lan Danh bỗng khẽ thở dài: “Tiểu Ca thất vọng về chúng ta rồi”.
Vẻ mặt các trưởng lão tộc Nạp Lan đều ảm đạm, buồn bã.
Nạp Lan Danh nói tiếp: “Đặc quyền, ai mà không muốn chứ? Mọi người đều muốn có, nhưng có lẽ mọi người đều nhìn ra được lần này Tiểu Quân rất tức giận, Thạch thống lĩnh và Nạp Lan Cổ kia đúng là điên rồ, không ép buộc được thì đòi giết người diệt khẩu…”
Nói đến đây, ông đập mạnh tay phải xuống bàn, chiếc bàn lập tức hóa thành bột mịn.
Giết người diệt khẩu!
Nghe vậy, các trưởng lão trong điện đều kinh hãi, bởi vì lúc này họ mới nhớ ra Nạp Lan Cổ cũng tham gia vào.
Lúc này, một ông lão tóc bạc đứng ra, run rẩy nói: “Tộc trưởng, Tiểu Cổ…”
Nạp Lan Cổ là cháu trai của ông ta.
Nạp Lan Danh nhìn ông ta: “Hắn ta muốn giết chết Tiểu Quân!”
Các trưởng lão khác đều nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Người ông lão tóc bạc rung lên, một giây sau, vẻ mặt ông ta trở nên dữ tợn: “Lão tử không có đứa cháu trai này…”
Nếu lúc này tộc Nạp Lan vẫn bảo vệ Nạp Lan Cổ thì thật sự sẽ tự diệt vong.
Hành vi này thực sự quá tệ!
Nạp Lan Danh thở dài: “Trú trưởng lão, chẳng lẽ ông không phát hiện ra sao? Chuyện này đã vượt ngoài khả năng kiểm soát của nhà Nạp Lan ta. Đừng nói là Nạp Lan Cổ, lần này những con cháu khác của nhà Nạp Lan có lẽ cũng sẽ bị giết gà dọa khỉ… Vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, giết người diệt khẩu… đủ điều điên rồ. May mà lần này nhà Nạp Lan không ủng hộ Nạp Lan Cổ, nếu không ông có tin là lần này nhà Nạp Lan sẽ không chỉ bị tước mọi đặc quyền mà còn trực tiếp thanh lý môn hộ luôn không?”
Nghe thấy lời Nạp Lan Danh nói, các trưởng lão trong điện đều thấy sợ hãi…
Đúng thế, nếu nhà Nạp Lan nhúng tay vào chuyện này nhiều hơn chút nữa thì lần này nhà Nạp Lan sẽ chết chắc.
…
Chuyện lần này rất lớn, đầu tiên là ngoại vệ Quan Huyên Vệ phải loại bỏ hoàn toàn, không chỉ vậy còn phải tìm hiểu lại những chuyện bất công trước đây, những người đã gia nhập Quan Huyên Vệ đều phải kiểm tra lại, mà Nạp Lan Cổ và Thạch thống lĩnh của nhà Nạp Lan cùng với những Quan Huyên Vệ ra tay lúc đầu đều bị giết hết.
Trong đó, điện Chấp Pháp bị thanh tẩy hoàn toàn, từ trên xuống dưới…
Tội danh của tất cả mọi người đều bị công bố trước công chúng, những người bị điều tra ra gia nhập các bộ môn dựa vào quan hệ đều bị hủy bỏ tư cách, phải tham gia thi lại.
Hành động này của Diệp Quân nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, nhất thời, cả vũ trụ Quan Huyên đều vỗ tay hoan hô, bao gồm cả những người ở tầng lớp thấp.
Vì đại nghĩa mà không quản người thân!
Vị Viện trưởng này thật sự giúp đỡ người ở tầng lớp thấp!
Mà khi biết tháng sau các bộ môn sẽ tuyển người mới, các thiếu niên thiên tài từ các châu lớn hay các thế giới khác đều đổ xô đến thành Quan Huyên chỉ trong một đêm…
Diệp tộc.
Diệp Tiêu ngồi ở vị trí đầu tiên, hai bên phía dưới ông là các trưởng lão của nhà họ Diệp.
Sắc mặt các trưởng lão đều hơi khó coi.
Mặc dù Diệp Vân không tham gia vào vụ giết người diệt khẩu, nhưng nhà họ Dương cũng như nhà Nạp Lan, bị vô số người để mắt.
Diệp Tiêu nhìn mọi người rồi bảo: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả sự đối xử đặc biệt của nhà họ Diệp ta đều sẽ bị hủy bỏ…”
Một trưởng lão chần chờ rồi nói: “Tộc trưởng, Tiểu Quân…”
Diệp Tiêu khẽ thở dài: “Lần này cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ Tiểu Quân muốn làm gì rồi. Thằng bé thật sự định thay đổi thế giới vũ trụ này, sau này cho dù nhà họ Diệp không thể giúp được nó thì cũng không thể thêm phiền phức cho nó, khiến nó khó xử. Bắt đầu từ hôm nay, trưởng lão các ông phải quản lý kỷ luật con cháu của mình, dù là Quan Huyên Vệ hay thư viện, nhất định phải dựa vào năng lực của mình để phấn đấu…”
Các trưởng lão đều khẽ thở dài.
Diệp Tiêu nhìn mọi người: “Đừng thở dài nữa, nhà họ Diệp có thể đi tới ngày hôm nay đã là tổ tiên phù hộ độ trì lắm rồi. Các ông phải biết dù sao Tiểu Quân cũng không phải người của nhà họ Diệp chúng ta, nếu nhà họ Diệp ta không biết điều thì đến cuối cùng sẽ hết duyên nợ… Giống như nhà họ An lúc trước đấy, suýt nữa thì bị xóa sổ, chúng ta phải coi đó làm bài học!”
Các trưởng lão vội gật đầu, nhà họ An năm xưa là hoàng thân quốc thích, sau này đã suýt chút nữa bị diệt tộc…
Diệp Tiêu nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Năng lực của chúng ta không đủ để giúp nhiều cho Tiểu Quân, điều chúng ta có thể làm là không mang lại phiền toái cho thằng bé”.
…
Diệp Quân không quản chuyện của điện Chấp Pháp và Quan Huyên Vệ, hắn giao hết cho Nạp Lan Ca xử lý, hắn tin rằng cô sẽ giải quyết tốt.
Còn hắn thì đi tới một tinh không, không xa trước mặt hắn có một tòa đại điện.
U Minh Điện!