Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2296: Đệ tử tạp dịch

Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao không đánh chết cô ta?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ra tay thì đơn giản, nhưng Chúc cô nương thì phải làm sao?”

Hắn muốn đấm chết người phụ nữ mập độc ác đó, nhưng hắn biết rất rõ người phụ nữ này chắc chắn không phải là người bình thường, nếu hắn ra tay, không chỉ sẽ gây ra rắc rối lớn cho mình mà còn gây họa cho Chúc Hạnh Nhiễm, mà bây giờ hắn không có khả năng giải quyết được mọi việc đó.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc như đã quen với những lời giễu cợt này rồi.

Diệp Quân tiếp theo lên đường theo cô ta.

Trên đường đi, xe ngựa ngày càng nhiều trong lúc đó còn có chiếc xe ngựa dừng lại, người trong xe chào Chúc Hạnh Nhiễm.

Mấy người này đều đến đây học.

Ngay lúc này, phía sau họ bỗng vang lên tiếng gào thét.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vật khá lớn gào thét chạy đến.

Đó là một con chim ưng cực lớn.

Toàn thân con chim ưng màu đỏ, hai cánh sải ra tận một trăm trượng, những nơi nó đi qua từng làn sóng lửa xuất hiện, cực kỳ tráng lệ.

Trên lưng con chim ưng là một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc một bộ đồ trắng tinh, dáng người cao ráo xinh đẹp, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn sang, người phụ nữ trên con chim ưng thu lại ánh nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Quân nhận ra phía sau con chim ưng cực lớn đó còn có mười ông lão đồ đen bay trên không trung bảo vệ.

Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nói: “Có đẹp không?”

Diệp Quân vô thức gật đầu, gật xong quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Cô ta tên là Long Đại, là người xinh đẹp nhất học viện Thần Miếu, thân phận rất bí ẩn, các giáo viên đều rất kính trọng khí gặp cô ta, con chim ưng dưới chân cô ta tên là Liệt Hỏa Ưng, ít nhất tốn mấy vạn linh tinh mới có thể mua được”.

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Lúc này Liệt Hỏa Ưng đó đã kêu lên bay ngang qua, sau đó biến mất ở tận cuối con đường.

Chúc Hạnh Nhiễm nói: “Còn một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thành An Nam”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một ngày đã qua.

Buổi trưa, Diệp Quân nhìn thấy một tòa thành, thành này không lớn, chỉ cỡ vừa, có rất nhiều người ra vào ở cổng thành.

Thành An Nam!

Chúc Hạnh Nhiễm dẫn Diệp Quân đi vào thành An Nam, sau đó cô ta dừng bước, quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Đến thành An Nam rồi”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Chúc cô nương”.

Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn khoảng thời gian này đã chăm sóc, quan tâm ta”.

Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, xoay người rời đi.

Nhìn Chúc Hạnh Nhiễm biến mất ở đằng xa, Tiểu Tháp bỗng nói: “Bây giờ ngươi có dự định gì?”

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Còn năm ngày nữa, ta có thể khôi phục tu vi rồi”.

Với thực lực hiện giờ của hắn, nếu khôi phục tu vi, hắn có thể tiêu diệt cả thế giới này.

Dĩ nhiên nhiệm vụ cấp bách là sinh tồn trước.

Sau khi nghe ngóng được vài tin tức ở trong thành, Diệp Quân đến học viện Thần Miếu, học viện Thần Miếu và Thiên Đô là hai thế lực mạnh nhất ở lục địa bỏ hoang này, mục tiêu của hắn là trước tiên lẻn vào học viện Thần Miếu.

Dĩ nhiên hắn không thể đi loanh quanh từng chút một, sau đó từ từ thay đổi thế giới, việc hắn phải làm là lẻn vào học viện Thần Miếu trước, sau đó làm nhiều việc hơn trong khi hồi phục thực lực.

Học viện Thần Miếu được xây dựng trên núi Thần Miếu, ngọn núi này nằm ở trung tâm thành An Nam, đứng trên đỉnh núi Thần Miếu có thể nhìn xuống hơn nửa thành An Nam.

Sau khi đến học viện Thần Miếu, dĩ nhiên Diệp Quân không đến gia nhập vào học viện, hiện tại hắn không đủ điều kiện để được tuyển vào học viện Thần Miếu.

Mục đích hắn đến lần này là làm công.

Hắn lần mò hồi lâu ở trước cổng học viện Thần Miếu, cuối cùng hắn được một thiếu niên dẫn vào học viện Thần Miếu, sau khi vào học viện, hắn nhìn một vòng, phát hiện môi trường học viện rất tốt, lại có rất nhiều bức tượng.

Học sinh ở học viện cũng đều là người tu luyện, nhưng cảnh giới và thực lực đều không cao, nhìn chung kém hơn Thanh Châu mấy cấp.

Chẳng bao lâu, Diệp Quân được thiếu niên đó dẫn đến một văn phòng tồi tàn, trong văn phòng có một ông lão đeo kính đang đọc sách nghiên cứu gì đó.

Thiếu niên chào ông lão, sau đó nói: “Ông Cố, có một người đến ứng tuyển”.

Nghe thế, ông lão ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Một tháng bốn linh tinh”.

Thiếu niên quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Được”.

Ông lão gật đầu: “Dẫn hắn đến nơi làm việc đi”.

Thiếu niên cúi người chào, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi.

Trên đường đi, Diệp Quân hơi tò mò: “Ta làm gì thế?”

Bây giờ hắn vẫn còn chưa rõ tình hình.

Thiếu niên nhìn hắn, sau đó nói: “Đệ tử tạp dịch”.

Tiểu Tháp: “…”
Chương 2297: Trùng hợp

Diệp Quân không nghĩ nhiều, làm tạp dịch với hắn đã là rất tốt rồi, dù sao ở đây bao cơm ăn, chỗ ở, thứ hắn thiếu nhất hiện giờ là chỗ ăn, chỗ ở.

Được thiếu niên dẫn đi, sau khi được xuyên qua một vườn hoa, Diệp Quân đến một thư viện.

Thiếu niên xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Công việc của ngươi là quét dọn thư viện hàng ngày, nhớ…”

Nói rồi y chỉ vào một khu vực trong đó: “Khu vực này do ngươi phụ trách, mỗi ngày đều phải quét dọn”.

Dứt lời, y đưa cho Diệp Quân một thẻ bài.

Diệp Quân nhận lấy: “Được”.

Thiếu niên không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Diệp Quân quay người nhìn về phía thư viện, thư viện này rất rộng, có thể chứa mấy vạn người, bên trái là dày đặc những kệ sách, bên phải có khu đọc sách, có rất nhiều người đang yên tĩnh đọc sách. Từ quần áo của họ có thể thấy hầu hết đều là học sinh.

Diệp Quân bắt đầu quét dọn, hắn làm rất nhanh, đến chạng vạng đã dọn dẹp xong khu vực mình phụ trách.

Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Quân bắt đầu đọc sách, hiện giờ cách duy nhất để hắn hiểu rõ hơn về Đại Lục bị vứt bỏ này chỉ có đọc sách.

Đọc được một lúc, cuối cùng Diệp Quân cũng hiểu rõ được Đại Lục bị vứt bỏ này.

Cách đây rất lâu, đại lục này được gọi là đại lục Thương Võ, khi đó nền văn minh võ đạo tổng thể của đại lục Thương Võ vẫn tốt, nhưng vẫn không thể so được với vũ trụ Quan Huyên, có lẽ chỉ ở cấp độ như Thanh Châu, mà sau đó vì linh khí ở đại lục này bị tiêu hao quá mức, thế là nhiều thảm họa thiên nhiên đã xảy ra trên đại lục này, dần dà không còn phù hợp để sinh sống.

Lúc đó các cường giả đỉnh cấp và thế lực hàng đầu của đại lục Thương Võ bắt đầu bỏ đi.

Lập ra một khu vực hoàn toàn mới ở một tinh cầu khác, cũng chính là Thiên Giới, nhưng những người không đủ thực lực và ở tầng đáy đều ở lại đây.

Vì trong mắt các thế lực hàng đầu đó, những người này đi theo cũng chẳng có bất kỳ giá trị gì cả.

Bất kỳ một thế giới văn minh nào thì số người ở tầng đáy không phải là đối tượng bị bóc lột thì là đối tượng bị bỏ rơi.

Hiện giờ, đại lục Thương Võ này đã trở thành một nơi bị vứt bỏ, trên đại lục này vẫn còn sót lại vài thế lực và gia tộc, trong đó Thần Miếu và Thiên Đô là thế lực mạnh nhất. Nghe nói Thần Miếu và Thiên Đô có thể liên hệ với Thiên Giới, người ở đại lục hoang tàn này muốn rời đi chỉ có thể thông qua hai thế lực này.

Mà những người ở tầng thấp của thế giới này muốn thay đổi vận mệnh thì chỉ có thể gia nhập vào học viện Thần Miếu và Thiên Đô.

Cảnh giới võ đạo ở thế giới này được phân chia rất đơn giản, chia thành từ một đến chín cấp, sau cấp chín là cấp Vương, trên nữa là Tông Sư, sau đó là Đại Tông Sư.

Có thể nói một cường giả cấp Tông Sư hoàn toàn có thể tung hoành ở thế giới này.

Nhìn chung, nền văn minh võ đạo trên thế giới này rất thấp, bởi vì cho dù là một Đại Tông Sư nếu ở vũ trụ Quan Huyên cũng chỉ tương đương với cảnh giới Chân Pháp, có thể còn không bằng.

Lúc Diệp Quân đọc xong sách đã là chạng vạng tối.

Nơi đệ tử tạp dịch ăn cơm nằm ở nhà ăn Thần Miếu, nơi này chuyên dành cho đệ tử tạp dịch và người giúp việc ăn cơm.

Lúc Diệp Quân đến nhà ăn Thần Miếu, trong nhà ăn đã có không ít người.

Diệp Quân xếp hàng lấy đồ ăn, vì là miễn phí nên đồ ăn không ngon, đều là mấy loại rau rẻ tiền, không có món mặn, hắn chỉ đành miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Diệp Quân bưng đĩa đồ ăn vừa định ngồi vào chỗ, lúc này người bên cạnh bỗng nói: “Các ngươi nhìn xem, cô ta lại đến rồi”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, cách đó không xa một người phụ nữ đang xếp hàng lấy đồ ăn.

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân sửng sốt, người phụ nữ này không ai khác chính là Chúc Hạnh Nhiễm, lúc này đang bưng đĩa đồ ăn, lặng lẽ xếp hàng phía sau một đệ tử tạp dịch.

Sao cô ta lại đến đây ăn thế?

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Lúc này người đàn ông bên cạnh Diệp Quân bỗng cười nhạo: “Trong tất cả học viên ngoại viện, chỉ có một mình cô ta đến đây ăn cơm nhỉ?”

Một người đàn ông khác cười ha ha: “Ta nghe nói cha mẹ cô ta đều là người ở khu tị nạn, khu tị nạn, chậc…”

Khu tị nạn!

Nghe nói thế, không ít người ở đó đều bật cười.

Mặc dù họ làm những công việc lặt vặt và làm việc của người hầu, nhưng họ nghĩ địa vị của họ chắc hẳn cao hơn những người tị nạn trong khu tị nạn rất nhiều.

Vốn dĩ, địa vị của học viên ngoại viện trong lòng họ rất cao quý, bình thường mỗi khi nhìn thấy đều phải cẩn thận hầu hạ, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm thì lại khác, vì cô ta đến từ trại tị nạn nên trong học viện Thần Miếu này, ngay cả những người tạp dịch này cũng không tôn trọng cô ta, ngược lại việc chế nhạo cô ta khiến họ cảm thấy rất thỏa mãn về mặt tâm lý.

Chúc Hạnh Nhiễm xem mấy lời bàn tán của đám người xung quanh thành không khí, sau khi lấy đồ ăn xong, cô ta ngồi vào một góc.

Cô ta đang định ăn cơm, lúc này một người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô ta.

Chính là Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, Chúc Hạnh Nhiễm cau mày.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Trùng hợp thế?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 2298: Thiếu nợ

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ tôi đang làm tạp dịch ở thư viện Thần Miếu, một tháng được ba linh tinh đó”.

“Ồ!”

Chúc Hạnh Nhiễm đáp lại một câu, sau đó im lặng ăn cơm.

Sở dĩ cô ta đến đây ăn cơm là vì ở đây miễn phí, còn nhà ăn của học viên phải trả tiền, mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn là số tiền cô ta không trả nổi.

Chúc Hạnh Nhiễm ăn rất nhanh, sau khi ăn xong cô ta bưng bát đi ngay.

Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm rời đi, mỉm cười rồi tiếp tục ăn.

Lúc này một thiếu niên cởi trần bỗng ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, thiếu niên đó nói: “Ngươi quen người phụ nữ đó à?”

Diệp Quân liếc nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên này cạo trọc đầu, trông có vẻ côn đồ, phía sau gã là hai người tùy tùng, từ bề ngoài xem ra không giống người tốt.

Thấy Diệp Quân không nói gì, thiếu niên giơ tay ra lắc trước mặt Diệp Quân: “Hỏi ngươi đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Quen”.

Thiếu niên cười ha ha: “Thế này nhé, ngươi làm giúp ta một việc, giới thiệu cho ta quen với cô ta đi”.

Diệp Quân lắc đầu.

Thiếu niên hơi nheo mắt, hai người đứng phía sau đang định bước tới ra tay thì bị thiếu niên đó ngăn lại, thiếu niên bỗng cầm lấy hộp cơm trưa của Diệp Quân, nhổ nước bọt vào đó rồi nhìn Diệp Quân nhếch môi cười: “Nếu không giúp thì sau này ngươi cứ ăn đờm của ta mỗi ngày đi…”

Diệp Quân bỗng bước đến trước, kẹp lấy cổ thiếu niên đó rồi đè xuống đất.

Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị đập vào hộp cơm, sau đó Diệp Quân kéo gã ra khỏi chỗ ngồi rồi tóm lấy gáy gã đập mạnh xuống đất.

Mặt thiếu niên đập mạnh xuống đất, máu chảy ra.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều sững sờ.

Lúc hai tùy tùng ở phía sau gã phản ứng lại, vừa định bước đến, Diệp Quân lạnh lùng nhìn họ, hai người không dám bước lên nữa.

Diệp Quân nhìn thiếu niên đang kêu gào dưới đất: “Có đẳng cấp gì mà dám đe dọa ta?”

Nói rồi hắn phủi tay, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này thiếu niên đó bỗng bò dậy, mặt gã đầy máu, gã hung ác nhìn Diệp Quân: “Đợi đấy cho ta, ông đây…”

Nói đến đây hắn bỗng biến sắc, vì Diệp Quân vốn dĩ đã đi bỗng quay lại.

Thiếu niên vội nhấc cái ghế ở một bên lên định ném qua chỗ Diệp Quân, nhưng tốc độ của gã hơi chậm, Diệp Quân đấm một cú vào mặt gã.

Thiếu niên ngã xuống.

Diệp Quân phủi tay, xoay người rời đi.

Mọi người ở đó đều nhìn nhau.

Diệp Quân đến nơi ở của mình, lúc nhìn thấy chỗ ở, hắn cảm thấy hơi cạn lời, vì là đệ tử tạp dịch, không có phòng riêng của mình nên mấy chục người chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp.

Diệp Quân xoay người đến thư viện, so với nơi đó, thư viện thích hợp để ngủ hơn, hơn nữa còn có thể đọc sách.

Mặc dù đã là nửa đêm nhưng vẫn còn khá nhiều người đọc sách.

Diệp Quân giả vờ lau dọn, sau đó ôm một cuốn sách cổ ngồi vào một góc bắt đầu đọc. Cuốn sách cổ này khá thú vị, thật ra là một cuốn sách về kiếm kỹ, hơn nữa còn có thuật ngự kiếm. Chẳng qua có vài chỗ không đầy đủ, dĩ nhiên là vấn đề cực kỳ nhỏ với hắn, thế là hắn đã tìm thấy một cây bút bắt đầu hoàn thiện sách kiếm kỹ này.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi có từng nghĩ cha ngươi thiếu nợ gì ở đây không?”

Nghe thế, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, phải nói là hành vi này của cha quả thật hơi thiếu đạo đức.

Mình thiếu nợ cũng thôi đi, còn bắt con trai trả.

Đúng là vô lý.

Nhưng hắn cũng tò mò, rốt cuộc cha thiếu nợ gì ở đây vậy chứ?

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Với thực lực hiện giờ của cha, chắc sẽ không thiếu tiền, có khả năng là nợ ơn nghĩa gì đó”.

Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là thế”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không quan tâm nhiều vậy nữa, trước tiên cứ đi bước nào hay bước đó, đôi khi cha cảm thấy buồn chán lại gây chuyện, nhưng chắc chắn cô cô sẽ không, lần này cô cô bảo ta đến đây chắc là có ý đồ sâu xa, tóm lại chuyện lần này ta phải làm tốt, không thể để cô cô thất vọng”.

Tiểu Tháp nói: “Là phải làm tốt, sau này Tháp gia có thể thăng cấp hay không đều nhờ vào ngươi”.

Diệp Quân: “…”

“Xin chào”.

Ngay lúc này bỗng vang lên một giọng nói.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy người nói thì sửng sốt, người nói là một phụ nữ, mặc đồ trắng như tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ, khí chất tuyệt thế.

Người này chính là Long Đại hắn từng nhìn thấy ở ngoài thành trước đó, lúc này cô ta đang mỉm cười nhìn hắn.

Long Đại nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Ta đang tìm một cuốn sách cổ, là cuốn trong tay ngươi, có thể cho ta mượn đọc không?”

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó bình tĩnh cất cây bút dưới cuốn sách cổ vào trong tay áo, hắn cười nói: “Được chứ”.

Nói rồi hắn đưa cuốn sách cổ trong tay cho Long Đại.

Long Đại nhận lấy cuốn sách cười nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân nói: “Khách sáo rồi”.

Nói rồi hắn cầm cây chổi ở một bên xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân đi, Long Đại ngồi xuống, lấy bút ra rồi mở cuốn sách cổ ra, nhưng không biết cô ta nhìn thấy gì, sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân rời đi ở đằng xa nó: “Ôi trời, lợi hại quá”.
Chương 2299: Làm tốt chính mình

Lúc này Long Đại vô cùng ngạc nhiên vì cô ta phát hiện kiếm phổ còn thiếu này đã được ai đó bổ sung.

Cách đây không lâu, khi đang đọc sách, cô ta tình cờ phát hiện ra cuốn kiếm phổ chưa hoàn thiện này, xuất phát từ thú vui nên cô ta quyết định bổ sung cho cuốn kiếm phổ chưa hoàn chỉnh, trong khoảng thời gian này, ngày nào cô ta cũng đến thư viện để sửa kiếm phổ.

Nhưng dù có sửa thế nào, cô ta cũng cảm thấy không ổn lắm, bởi vì dù có sửa thế nào, cô cũng thấy nó không thể hoàn hảo, thế lúc này cô ta chợt nhận ra kiếm phổ kiếm này đã được sửa chữa. Mặc dù chỉ có vài nét bút nhưng nó đã khiến kiếm phổ chưa hoàn chỉnh này đạt đến một tầm cao mới.

Long Đại nhíu mày, cô ta lại nhìn phía đằng xa lần nữa, là thiếu niên vừa nãy làm sao?

Cô ta không chắc lắm.

Trầm tư một lúc, Long Đại cất kiếm phổ chưa hoàn chỉnh trong tay, sau đó rời đi.

Khoảng thời gian sau đó, ngày nào Diệp Quân cũng quét dọn thư viện và đọc sách, ngày càng gần đến lúc hắn khôi phục tu vi.

Hôm nay trong lúc ăn cơm, Diệp Quân ngồi trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Kể từ sau khi Diệp Quân đánh tên đầu trọc đó, bây giờ danh tiếng của Diệp Quân trong giới tạp dịch rất vang dội, mọi người không ai dám đến gần hắn, thế nên những vị trí xung quanh hai người đều trống.

Diệp Quân bỗng chủ động tìm chủ đề: “Chúc cô nương, cô có thường đọc sách không?”

Chúc Hạnh Nhiễm không đáp lời.

Diệp Quân nói: “Ta đang làm dọn dẹp trong thư viện, tìm thấy rất nhiều sách khá hữu dụng, còn có thể tu luyện, cô có thể đến thư viện đọc hẳn là sẽ rất có ích với cô…”

Chúc Hạnh Nhiễm bỗng đặt bát đũa xuống, cô ta nhìn Diệp Quân: “Muốn đến thư viện đọc sách thì mỗi tháng đều phải nộp một linh tinh”.

Nói rồi cô ta đứng dậy rời đi.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn đặt bát đũa xuống đi theo Chúc Hạnh Nhiễm ra ngoài.

Trong nhà ăn, thiếu niên bị Diệp Quân đánh trước đó nhìn hai người Diệp Quân đi ra ngoài thì im lặng không nói.

Lúc này một tên tay sai bên cạnh gã trầm giọng nói: “Đao huynh, buổi tối chúng ta có thể đánh lén…”

Thiếu niên lắc đầu: “Thôi”.

Tay sai sửng sốt: “Đao huynh, huynh không định trả thù à?”

Thiếu niên lại lắc đầu: “Người này là người tàn nhẫn, chúng ta không nên khiêu khích hắn, đều là người làm công, đừng liều mạng chỉ vì chuyện nhỏ này, không đáng…”

Nói rồi gã xoay người rời đi.

Đám tay sai: “…”

Lúc Diệp Quân đuổi theo ra ngoài, đã không thấy Chúc Hạnh Nhiễm đâu nữa.

Diệp Quân sửng sốt.

Sau khi về thư viện, Diệp Quân tìm vài tờ giấy…

Ngày hôm sau.

Diệp Quân đến nhà ăn, mà Chúc Hạnh Nhiễm cũng đến rất đúng giờ.

Diệp Quân ngồi trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn rồi tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, Chúc Hạnh Nhiễm đứng lên định đi.

Diệp Quân theo ra ngoài, vừa đi ra ngoài, Diệp Quân bỗng đứng ở trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, hắn xòe tay ra, lấy một chồng giấy dày ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Cho cô cái này”.

Chúc Hạnh Nhiễm cau mày: “Gì đấy?”

Diệp Quân nói: “Ta chép lại ở thư viện đấy, hình như là một quyển kiếm kỹ, ta cũng không hiểu lắm”.

Nghe được là kiếm kỹ, Chúc Hạnh Nhiễm do dự một chốc, sau đó nhận lấy đọc, vừa đọc được nội dung, cô ta lập tức kinh ngạc: “Đây là một cuốn sách về kiếm kỹ cấp chín…”

Nói rồi cô ta vội nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Sao có thể có kiếm kỹ cấp bậc này trong thư viện thế?”

Diệp Quân im lặng.

Cuốn sách kiếm kỹ trong tay Chúc Hạnh Nhiễm là những cuốn kiếm kỹ chưa hoàn chỉnh hắn từng sửa trước đó.

Thật ra sau khi hắn sửa lại, ít nhất cuốn kiếm kỹ đó cũng đạt đến cấp Thiên, nhưng hắn biết rằng việc cấp Thiên xuất hiện trong tay Chúc Hạnh Nhiễm chắc chắn không phải là chuyện tốt, thế nên hắn cố ý giữ lại một ít, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chúc Hạnh Nhiễm, hắn biết hắn nên giữ lại nhiều hơn.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, ngây ngô cười nói: “Ta cũng không biết…”

Chúc Hạnh Nhiễm nhíu mày.

Diệp Quân chuyển chủ đề: “Cô xem thử có tác dụng với cô hay không?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Có tác dụng”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy cô giữ lại tu luyện đi, ta đi làm việc đây”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn cuốn kiếm kỹ trong tay im lặng không nói gì.

Kiếm kỹ!

Ở đại lục bị bỏ hoang này, một cuốn kiếm kỹ tốt chắc chắn vô cùng quý giá, kiếm kỹ cấp chín có thể bán ít nhất là một ngàn linh tinh, hơn nữa còn là loại mà người khác muốn tranh giành để có được.

Trầm tư một lúc, Chúc Hạnh Nhiễm cất kiếm kỹ đi, xoay người rời đi.

Lúc về đến thư viện, Diệp Quân nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, chính là Long Đại.

Nhìn thấy cô ta, Diệp Quân hơi sửng sốt.

Long Đại mỉm cười nói: “Ngươi tên là Diệp Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Long Đại nói: “Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta còn phải làm việc”.

Long Đại nói: “Không sao, ta đợi ngươi”.

Diệp Quân nhìn Long Đại, sau đó đi vào thư viện, hắn bắt đầu quét dọn.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ta thấy hình như ngươi rất thích cuộc sống bình yên thế này”.

Diệp Quân cười nói: “Cuộc sống này tốt đẹp biết bao, không có nhiều kẻ thù, không phải đổi nhiều chỗ, không có những cạm bẫy vô tận… Rất đơn giản, ha ha”.

Tiểu Tháp nói: “Chậm rãi bước đi, rất tốt”.

Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn chẳng muốn nghĩ đến chuyện vượt xa cha mình, hắn chỉ muốn làm tốt việc hiện giờ.

Làm chính mình!

Làm tốt chính mình!
Chương 2300: Cô bé mũ đỏ báo thù

Diệp Quân dọn dẹp xong khu vực thư viện đó thì đã là chạng vạng, Long Đại vẫn luôn đợi hắn ở đó.

Diệp Quân để chổi xuống, đi đến trước mặt Long Đại, Long Đại đang đọc sách vội để sách xuống, mỉm cười nói: “Ngươi làm xong rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Long Đại cô nương tìm ta có việc gì?”

Long Đại nhìn Diệp Quân: “Cuốn kiếm phổ chưa hoàn chỉnh đó có phải do ngươi sửa không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Thật ra hắn đã đoán được vì sao đối phương lại tới tìm hắn, dĩ nhiên là vì kiếm phổ chưa hoàn thiện đó, hắn cũng không định giấu giếm, hắn cần vài người trợ giúp ở nơi này.

Thấy Diệp Quân thẳng thắn thừa nhận, Long Đại hơi bất ngờ, cô ta nhìn Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Quân nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Long Đại do dự một lúc, sau đó đi theo.

Long Đại đi theo Diệp Quân đến phía sau thư viện, phía sau thư viện là một khu rừng rậm. Sau khi đến khu rừng, Diệp Quân xoay người lại nhìn Long Đại: “Thi triển kiếm kỹ mạnh nhất của cô…”

Nói rồi hắn chỉ vào tảng đá ở đằng xa: “Nhắm vào nó”.

Long Đại nhìn hắn, sau đó xòe tay ra, một thanh linh kiếm xuất hiện trong tay cô ta, đầu ngón chân cô ta điểm nhẹ lên, cả người cô ta bay lên. Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay cô ta bắn ra như một tia kiếm quang, bắn chuẩn xác vào tảng đá kia, bàn tay khổng lồ lập tức vỡ tan.

Sau khi dừng lại, Long Đại đi về phía thanh kiếm đó.

Diệp Quân bỗng nói: “Vận khí ở đan điền…”

Long Đại quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Cứ làm theo đi”.

Long Đại do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại, cô ta bắt đầu vận khí ở đan điền, giọng Diệp Quân lại vang lên: “Hãy tĩnh tâm, vận khí sẽ đi vào trong cơ thể, tuần hoàn tới lui không ngừng làm cho trời đất dung hòa, chuyển hóa hơi thở của sáu giới, tập hợp sức mạnh chân nguyên vào thân kiếm, mắt quan sát kiếm, kiếm phản ánh tâm… Thanh kiếm đi theo tâm, quay lại…”

Diệp Quân vừa dứt lời, Long Đại bỗng xòe tay ra, thanh kiếm ở đằng xa rung lên rất mạnh, sau đó hóa thành một tia kiếm quang bay vào trong tay cô ta.

Long Đại khó tin nhìn Diệp Quân, thất thanh ngạc nhiên nói: “Thuật ngự kiếm!”

Thuật ngự kiếm!

Thật ra đây là một loại kiếm kỹ đã bị thất truyền, lúc trước những người ở đại lục hoang tàn rời đi, đã lấy đi những võ kỹ, công pháp và thần thông tu luyện đỉnh cao nhất nên bây giờ kiếm kỹ cấp cao ở đại lục hoang phế này cực kỳ ít, cho dù là học viện Thần Miếu cũng không có thuật ngự kiếm này.

Diệp Quân nói: “Tài năng của cô miễn cưỡng xem như ổn”.

Người phụ nữ trước mặt chỉ nghe hắn nói một lần đã có thể làm được, tài năng quả thật khá ổn.

Sắc mặt Long Đại bỗng trở nên cung kính: “Ngươi…”

Diệp Quân xua tay: “Đừng hỏi lai lịch của ta, ta thấy tài năng của cô khá ổn, cô có hứng thú nhận ta làm sư phụ không?”

Thu nhận đồ đệ?

Long Đại sửng sốt, do dự một chốc, sau đó nói: “Tiền bối, thân phận của ta khá đặc biệt, người trong nhà chắc chắn sẽ không cho phép ta tự ý nhận người khác làm sư phụ…”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Lúc này Long Đại lại chạy đến trước mặt Diệp Quân, cô ta quỳ xuống: “Sư phụ”.

Diệp Quân nhìn Long Đại: “Chẳng phải cô nói người trong nhà sẽ không cho cô tự ý nhận sư phụ sao?”

Long Đại nghiêm túc nói: “Người trong nhà không đồng ý nhưng ta đồng ý, sư phụ xin hãy nhận đệ tử một lạy”.

Cô ta vừa nói vừa cung kính dập đầu.

Cô ta biết đây là cơ hội của cô ta, thiếu niên trước mặt này là một nhân vật tầm cỡ.

Diệp Quân nói: “Đứng lên đi”.

Long Đại đứng lên, hơi phấn khích nói: “Sư phụ, có gì cần đều có thể dặn dò đệ tử…”

Diệp Quân nói: “Thật sao?”

Long Đại vội gật đầu: “Thật”.

Diệp Quân hơi khó xử nói: “Trước tiên cho sư phụ mượn chút tiền”.

Vẻ mặt Long Đại cứng đờ.

Cuối cùng Diệp Quân mượn được một trăm linh tinh của Long Đại, hiện giờ đây là số tiền rất lớn với hắn.

Diệp Quân lại chỉ dạy thuật ngự kiếm cho Long Đại, được Diệp Quân hướng dẫn Long Đại sử dụng thuật ngự kiếm ngày càng thành thạo, cô ta càng ngưỡng mộ Diệp Quân hơn, nhưng cô ta vẫn hơi lo lắng vì thân phận của cô ta khá đặc biệt, nếu người nhà biết cô ta lén nhận người khác làm sư phụ thì rắc rối to.

Ngày hôm sau.

Lúc Diệp Quân đến nhà ăn lấy cơm, một bóng người bỗng thu hút hắn.

Cách đó không xa, một cô bé đang xếp hàng lấy đồ ăn, hắn nhận ra cô bé này, là cô bé đội mũ đỏ đã đâm hắn hai nhát ở bãi rác.

Nhưng lúc này cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, vóc người hơi gầy.

Diệp Quân không ngờ cô bé cũng đến nơi này.

Sau khi lấy đồ ăn, cô bé xoay người định đi nhưng lại không cẩn thận đụng vào một người đàn ông mặt sẹo, người đàn ông mặt sẹo lập tức tát cô bé một cái, tức giận mắng: “Không có mắt hả?”

Bốp!

Cô bé bị tát ngã xuống đất, nhưng cô bé nhanh chóng đứng lên, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Nhìn thấy cô bé liên tục dập đầu, người đàn ông mặt sẹo tức giận mắng mỏ vài tiếng, sau đó giật lấy bánh bao trong đĩa đồ ăn của cô bé.

Cô bé vẫn còn đang dập đầu xin lỗi.

Người xung quanh đều không dám bước đến.

Người đàn ông mặt sẹo và người đầu trọc có mâu thuẫn với Diệp Quân trước đó đều là những người hung ác nhất trong giới tạp dịch.

Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đi lấy cơm, cô bé vội bưng đĩa đồ ăn lên chạy ra ngoài.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi cũng đi sang lấy cơm.

Hôm nay Chúc Hạnh Nhiễm không đến đây ăn cơm.

Diệp Quân đợi một lúc cũng không thấy cô ta, chỉ đành rời đi.

Ngày hôm sau.

Lúc Diệp Quân đến đây ăn sáng, có rất nhiều người tập trung trước nhà ăn đang chỉ trỏ gì đó.

Diệp Quân hơi tò mò, hắn đi đến thì nhìn thấy có một người đàn ông nằm ở trước cửa nhà ăn, chính là người đàn ông mặt sẹo. Lúc này trên người người đàn ông mặt sẹo đầy vết dao, ít nhất hàng ngàn nhát, thanh dao không chém vào những chỗ hiểm.

Thế nên người đàn ông mặt sẹo này không chết, còn đang kêu gào thảm thiết, nhưng gã không thể kêu thành tiếng vì lưỡi của gã đã bị cắt.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK