Dưới sự giúp đỡ của bóng mờ, thân thể Diệp Quân bắt đầu có sự thay đổi, kiếm ý vô địch cũng có thêm một luồng năng lượng hoàn toàn mới.
Sức mạnh của thời không Hư Chân!
Lúc Phá Hư có thể nặn ra thần thể Đạo Hư, mà khi đạt đến Giới Ngoại thì có thể nặn thần thể Hư Chân, tất nhiên độ khó của chuyện này vô cùng cao, bởi vì muốn nặn thần thể Hư Chân thì bắt buộc phải được Hư Chân Linh trợ giúp, Hư Chân Linh cũng chính là sinh linh ở điểm giao Hư Chân.
Loại sinh linh này không phải chỉ có một, mà mỗi khu vực đều có một con, nhưng chúng nó rất bài xích sinh vật ngoại lai, sinh vật ngoại lai muốn nhận được sự trợ giúp của chúng nó gần như là không thể.
Diệp Quân là ngoại lệ!
Chẳng mấy chốc, dưới sự giúp đỡ của Hư Chân Linh, thân thể Diệp Quân bắt đầu xuất hiện ánh sao nhàn nhạt lấp lánh, không chỉ thế mà hơi thở của hắn cũng ngày càng mạnh lên, bởi vì hắn có thể thỏa sức cắn nuốt sức mạnh thời không Hư Chân nơi đây.
Một lát sau, Diệp Quân như nghĩ đến gì đó mà đột nhiên quay đầu nhìn Hư Chân Linh: "Ngươi có thể giúp ta làm một chuyện không?"
Hư Chân Linh nhìn, không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói vài câu, sau đó lẳng lặng chờ Hư Chân Linh trả lời.
Hư Chân Linh trầm mặc một lát, sau đó gật đầu rời yên lặng rời đi.
Diệp Quân khẽ nói: "Hi vọng thành công!"
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân trở về lại thời không hiện thực, lúc này hắn không chỉ hồi phục thương thế toàn thân, mà thân thể còn được tăng cường thêm nhiều hơn, bây giờ cường giả cảnh giới Giới Ngoại bình thường đã khó lòng làm tổn thương cơ thể của hắn nữa.
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên giọng nói của Thiên Hợp: "Diệp tiểu hữu, ta và Vưu Liêm tới thăm ngươi được không?"
Diệp Quân thôi không nghĩ nữa, đứng dậy đi ra ngoài điện, hắn nhìn Thiên Hợp, mỉm cười nói: "Tiền bối".
Nói rồi, hắn lại nhìn sang Vưu Liêm: "Vưu Liêm cô nương, lại gặp mặt rồi".
Thiên Hợp quan sát Diệp Quân, hơi kinh ngạc: "Ngươi đột phá rồi?"
Diệp Quân gật đầu: "Có chút cảm ngộ".
Vẻ mặt Thiên Hợp phức tạp, người này là quái thai hả?
Vưu Liêm nói: "Diệp công tử, lần này ta và tộc trưởng đến đây tìm ngươi là muốn hỏi chuyện với ngươi một chút, rốt cuộc chủ nhân bút Đại Đạo là ai?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta cũng không biết".
Nghe Diệp Quân nói thế, Vưu Liêm và Thiên Hợp đều có chút ngạc nhiên.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Người này rất thần bí, thế gian này có rất ít người biết được lai lịch của ông ta..."
Thiên Hợp nói: "Lần này ông ta với ngươi đến đây là để?"
Diệp Quân nói: "Tranh gianh Đại Đạo".
Thiên Hợp hơi nghi hoặc một chút: "Tranh giành Đại Đạo?"
Diệp Quân gật đầu: "Vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà ta và ông ấy bị đưa đến đây, ông ta bị phong ấn sức mạnh đạo pháp, còn ta bị phong ấn kiếm cùng sức mạnh trật tự của bản thân..."
Thiên Hợp đột nhiên nói: "Thực lực của ông ta bị phong ấn rồi?"
Diệp Quân gật đầu.
Thiên Hợp nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Thực lực của ngươi cũng đã bị phong ấn một phần?"
Diệp Quân lại gật đầu.
Thiên Hợp trầm mặc, trong lòng kinh hãi, thực lực của hai người này vẫn chưa toàn vẹn?
Vưu Liêm cũng có chút khiếp sợ, cô ta hoàn toàn không ngờ thực lực của Diệp Quân đã bị phong ấn lại một phần.
Tên này bây giờ đã có thể đánh ngang tay với cường giả cảnh giới Giới Ngoại rồi đấy!
Thiên Hợp nói: "Diệp tiểu hữu, ta có thể hỏi về cuộc chiến tranh giành Đại Đạo giữa ngươi và ông ta không?"
Diệp Quân nói: "Việc này kể ra hơi phức tạp, nói đơn giản là ta và ông ấy đều muốn tu đạo của bản thân, nhưng đạo của chúng ta lại xung đột với nhau, thế là bị đưa đến đây để chúng ta cạnh tranh công bằng, ai thua thì phải giúp đối phương hoàn thiện Đại Đạo".
Thiên Hợp liếc mắt nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng ông ta biết chuyện không đơn giản như vậy.
Thế gian này chắc chắn còn có nền văn minh cực kì mạnh mẽ khủng bố mà họ chưa phát hiện ra!
Đó là nền văn minh còn mạnh mẽ hơn cả nhà họ Thiên và Đế quốc!
Tại sao?
Rất đơn giản, đối phương có thể tìm tới được nơi đây, nhưng bọn họ lại chẳng biết gì về đối phương cả.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Bây giờ nhà họ Thiên và Đế quốc đang tranh giành một quặng thần Giới Ngoại?"
Thiên Hợp gật đầu: "Đúng thế".
Diệp Quân hỏi: "Quặng thần Giới Ngoại đó là?"
Thiên Hợp giải thích: "Là một quặng mỏ linh tinh hoàn toàn mới, hiện nay linh tinh cao cấp nhất vũ trụ là đá Tinh Linh, thế nhưng trong 'quặng thần Giới Ngoại' này được phát hiện ra có linh tinh cao cấp hơn. Tu luyện cần tài nguyên nhất, mà loại linh tinh mới này có thể phá vỡ thế cân bằng hiện tại, bởi vậy hai bên chúng ta đều không thể từ bỏ".
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục.
Diệp Quân hỏi: "Sao?"
Thiên Hợp trầm giọng nói: "Quặng thần Giới Ngoại này không hề đơn giản, sâu trong quặng thần có một cường giả thực lực khủng bố, ta đã từng tiếp xúc với người đó..."
Nói đến đây, ông ta lắc đầu: "Thôi quên đi, trước tiên giải quyết chuyện của Đế quốc trước đã rồi nói sâu".
Diệp Quân nói: "Trận chiến với Đế quốc này có phần thắng không?"
Thiên Hợp nói: "Năm mươi năm mươi, nhưng hiện tại chủ nhân bút Đại Đạo đã gia nhập phía bên kia..."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Người này nếu không bị phong ấn sức mạnh đại đạo thì nhà họ Thiên sẽ không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng bây giờ... Chúng ta và bọn họ như nhau... Chủ nhân bút Đại Đạo để ta đối phó!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Thiên Hợp: "Tiền bối, ta cần phải hiểu rõ tất cả mọi thứ về nhà họ Thiên và Đế quốc, bao gồm cả tất cả thế lực đứng đầu ngoài nhà họ Thiên và Đế quốc ra".
Thiên Hợp đáp: "Chuyện này thì dễ".
Nói rồi, ông ta xòe tay ra, một quyển sách xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân mở sách ra, một luồng sáng vàng bay vào trong biển ý thức của hắn.
Một lát sau, Diệp Quân nói: "Gần đây nhà họ Thiên chiếm thế thượng phong là bởi vì có di tộc Thái Cổ giúp đỡ?"
Thiên Hợp gật đầu: "Đúng".
Diệp Quân nói: "Thế di tộc Thái Cổ có đáng tin không?"
Thiên Hợp tự tin nói: "Tất nhiên!"
Diệp Quân nhìn ông ta, không nói lời nào.
Thiên Hợp trầm giọng nói: "Diệp tiểu hữu, ngươi..."
Diệp Quân nói: "Đến di tộc Thái Cổ, đi ngay bây giờ!"
Chương 3007: So điều kiện
Ở vũ trụ này trừ hai bá chủ là Đế quốc và nhà họ Thiên ra thì còn ba đại gia tộc, lần lượt là di tộc Thái Cổ, Trụ tộc và Ô tộc.
Trụ tộc có giao tình tốt với Đế quốc, Ô tộc lại thân với nhà họ Thiên, còn di tộc Thái Cổ vốn đứng ở trung lập, mãi tận gần đây mới theo nhà họ Thiên, giúp họ chiếm thế thượng phong trên chiến trường.
Diệp Quân bèn nhận ra chủ nhân bút Đại Đạo rất có thể sẽ xuống tay với gia tộc này.
Không lâu sau, Thiên Hợp dẫn hắn đi đến di tộc Thái Cổ.
Bọn họ có lịch sử từ ngàn xưa, bắt nguồn còn trước cả nhà họ Thiên, cũng đã từng trải qua một thời huy hoàng, làm bá chủ thiên hạ. Nhưng sau đó thiên tài rụng dần khiến họ bắt đầu suy yếu, cuối cùng bị Đế quốc và nhà họ Thiên qua mặt.
Người từng ở trên đỉnh cao ai lại chịu khom lưng cúi đầu? Đây cũng là lý do vì sao họ vẫn luôn ở thế trung lập.
Diệp Quân vừa bước ra khỏi thời không đã nhìn thấy mấy trăm nghìn đại điện xa xưa đứng sừng sững trong không trung, nguy nga tráng lệ vô cùng.
Nơi này là Thái Cổ Di giới.
Một ông lão xuất hiện tiếp đón hai người bọn họ.
Thiên Hợp hỏi: “Lão Lý, tộc trưởng của các ông có ở nhà không?"
Ông lão đáp: “Bẩm, tộc trưởng đang tiếp khách”.
Diệp Quân nghe vậy thì sa sầm mặt.
Chắc chắn là chủ nhân bút Đại Đạo đến rồi!
Trông Thiên Hợp cũng không vui vẻ được bao nhiêu, không ngờ người kia lại thật sự ra tay với di tộc Thái Cổ trước.
Ông lão ra chiều khó xử: “Thiên Hợp tộc trưởng...”
Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu, ông ta vội nói: “Mời ngài vào”.
Rồi đưa Thiên Hợp và Diệp Quân biến mất.
Hai người họ xuất hiện trong một đại điện, nơi chủ nhân bút Đại Đạo đang ngồi sẵn, đang cười tủm tỉm nhìn Diệp Quân.
Ngồi ở vị trí cao nhất là tộc trưởng Thái Cổ Kình, kế bên còn có một thanh niên trẻ tuổi.
Thái Cổ Kình đứng dậy, cười nói: “Thiên Hợp huynh”.
Thiên Hợp đáp lễ: “Kình huynh”.
Thái Cổ Kình: “Hai vị, mời ngồi”.
Diệp Quân và Thiên Hợp ngồi đối diện chủ nhân bút Đại Đạo, chỉ thấy ông ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như đã nắm tất cả trong tay.
Thái Cổ Kình đi thẳng vào vấn đề: “Vị đạo huynh này nói có thể giúp gia tộc ta giải trừ phong ấn trên Thái Cổ Thần Kinh”.
Thiên Hợp nhíu mày.
Thái Cổ Thần Kinh.
Nó là thần vật đứng đầu của tdc, cũng là một quyển thuật thần thông có tiếng là đứng đầu thế gian, thứ có sức mạnh kinh khủng nhất tộc. Sự xuống dốc của di tộc Thái Cổ cũng có liên quan đến nó.
Vì nó đã rơi vào trạng thái phong ấn sau khi vị tổ tiên thứ hai trong tộc qua đời, từ đó đến nay không tỉnh lại.
Cũng may di tộc Thái Cổ xây dựng được cơ đồ lớn nên mới kéo dài được tới bây giờ, bằng không thì đã bị nuốt sạch.
Mà bây giờ, chủ nhân bút Đại Đạo nói ông ta có thể giải phong ấn cho Thái Cổ Thần Kinh.
Thiên Hợp nghe xong thì tim như chìm xuống đáy biển. Ông ta biết nếu chủ nhân bút Đại Đạo nói thật thì di tộc Thái Cổ chắc chắn sẽ không từ chối cám dỗ này.
Thái Cổ Kình nói xong thì nhìn sang Thiên Hợp và Diệp Quân.
Ý nghĩ thế nào đã quá rõ ràng.
Nếu họ không thể đưa ra điều kiện tốt hơn thì di tộc Thái Cổ sẽ lựa chọn theo chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân bỗng đứng dậy. chủ nhân bút Đại Đạo lập tức mở miệng: “Ranh con, đừng vội nói ngươi cũng giải được phong ấn”.
Hắn làm lơ ông ta, nói với Thái Cổ Kình: “Tiền bối, người nhà ta có thể...”
"Đệt bà!"
Chủ nhân bút Đại Đạo quát lên: “Người nhà ngươi giải được thì liên quan đếch gì đến ngươi? Ngươi quên mình không được gọi người à?"
Diệp Quân liếc sang: “Ông giãy lên làm gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Thái Cổ Kình tò mò: “Người nhà của công tử?"
Diệp Quân: “Phải”.
Thái Cổ Kình cười: “Ta từng nghe nói công tử đánh ngang tay với Cơ Chiến, ban đầu còn không tin, bây giờ thì nhận ra ta đã đánh giá thấp công tử. Ngưng tụ được thần thể Hư Chân đúng là không tầm thường”.
Bốn chữ ấy khiến thanh niên đứng cạnh ông ta nhìn sang Diệp Quân.
Trong ánh mắt có tò mò và kinh ngạc, càng nhiều hơn là chiến ý.
Chủ nhân bút Đại Đạo không có gì thay đổi.
Chương 3008: Thế đã gọi chưa?
Diệp Quân thấy ông ta vẫn bình thản thì thoáng lo âu, bề ngoài vẫn làm như ung dung mà đáp: “Chủ nhân bút Đại Đạo nói có thể giúp tiền bối giải phong ấn của Thái Cổ Thần Kinh, ta tin ông ta làm được”.
Thái Cổ Kình ra vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì làm ra vẻ đề phòng.
Diệp Quân: “Ta không làm được nhưng người nhà ta chắc chắn có thể. Nếu tiền bối không vội thì xin đợi một chút, ta sẽ nhờ người đến giải phong ấn Thái Cổ Thần Kinh, được chứ?"
"Vô liêm sỉ!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Đúng là tên mặt dày không biết xấu hổ, hở ra là gọi người tới”.
Diệp Quân liếc xéo: “Còn lão thì sao, lão chó già? Ông sống bao lâu, ta sống bao lâu?"
Chủ nhân bút Đại Đạo tuy bị phong ấn pháp lực nhưng ký ức thì vẫn còn.
Ông ta nói: “Cha ngươi đã nói chúng ta cạnh tranh công bằng, giờ đây ngươi cứ đụng chuyện là gọi cứu viện là thế nào đây?"
Diệp Quân: “Thế ta đã gọi chưa? Gọi chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận: “Đừng có chơi chữ với ta!"
Diệp Quân: “Ta chỉ nói chuyện ở đây. Ta sẽ nói người nhà giải phong ấn cho di tộc Thái Cổ. Ông cứ nhảy dựng lên làm gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cay cú trừng mắt, Diệp Quân không chịu yếu thế nhìn lại.
Thấy họ hoàn toàn không cần giữ mặt mũi, Thiên Hợp và Thái Cổ Kình đều kinh ngạc không thôi. Thù oán gì mà sâu dữ vậy?
Bỗng chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Muốn chơi kiểu đó chứ gì?"
Diệp Quân: “Vậy con chó già nhà ông nói xem ta đã phạm luật chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù: “Đúng là chưa”.
Rồi quay sang Thái Cổ Kình: “Lão huynh hãy mang Thái Cổ Thần Kinh đến đây, ta sẽ giải phong ấn miễn phí, không cần các vị trả ơn hay chọn phe”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Thái Cổ Kình lập tức đứng dậy, vươn tay đẩy một quyển trục sang cho chủ nhân bút Đại Đạo.
Ông ta nhận lấy nó rồi như nghĩ đến gì mà quay sang Diệp Quân: “Cho tên nhóc ranh ngươi phá giải, đỡ phải nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Rồi thảy Thái Cổ Thần Kinh về phía hắn.
Diệp Quân im như thóc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười phá lên: “Không được chứ gì? Ha ha, biết vậy cứ nói sớm, ta cũng sẽ không cười ngươi”.
Diệp Quân mặc kệ ông ta, nói với Thái Cổ Kình: “Tiền bối, ta không phá giải được nhưng ta có một quyển khác cũng không tệ, tiền bối xem thử?"
Rồi hắn lấy một quyển trục khác đưa sang.
Là Phá Bích Kinh.
Bản hoàn chỉnh.
Tâm huyết cả đời của vị kỳ nhân kia, thứ ngay cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng mơ ước. Hắn tin chắc nó tuyệt đối không thua kém gì Thái Cổ Thần Kinh.
Quả nhiên, Thái Cổ Kình giật mình.
"Láo toét!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Nó là của ngươi à?"
Diệp Quân: “Ta tốn mấy năm viết ra nó, chẳng lẽ lại là của ông?"
"Mẹ nó!"
Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Dám nhận do tự mình viết? Ngươi còn mất dạy hơn cha ngươi nữa! Mặt mũi ngươi vứt đâu rồi?"
Diệp Quân: “Đếch liên quan đến ông”.
Mọi người: “...”
Thái Cổ Kình chần chừ không biết phải làm sao.
Lời to rồi!
Của hời từ trên trời rơi xuống!
Mà không có điềm báo gì hết!
Ông ta cũng nhanh chóng hiểu ra chủ nhân bút Đại Đạo nói muốn giải phong ấn Thái Cổ Thần Kinh miễn phí thật ra là muốn di tộc Thái Cổ mang ơn ông ta. Dù sao thì người ta đã giúp mình, đến lúc cần giúp lại chẳng lẽ lại từ chối?
Diệp Quân cũng nhận ra nên mới đề nghị cho họ một thứ còn mạnh hơn.
Để rồi đến lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo nói muốn di tộc Thái Cổ đánh nhà họ Thiên thì chẳng lẽ lại giúp?
Dù sao đi nữa, di tộc Thái Cổ là người được lợi nhất.
Thái Cổ Kình bèn nói: “Chúng ta sẽ đứng ở thế trung lập”.
Chỉ có thể lựa chọn như vậy, không giúp đỡ ai cả.
Chủ nhân bút Đại Đạo mặt không đổi sắc. Không đạt được mục đích thì không giải phong ấn cho Thái Cổ Thần Kinh, hai bên không hợp tác được thì đương nhiên trở mặt thành thù.
Diệp Quân chỉ gật đầu: “Được”.
Rồi nói với Thiên Hợp: “Đi thôi tiền bối”.
Ông ta gật đầu: “Ừ”.
Hai người đi ngay.
Thái Cổ Kình quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: “Đạo huynh...”
Ông ta lại cười: “Yên tâm, ta đã hứa gì thì sẽ làm được. Làm ngay đây”.
Rồi ông ta nhìn Thái Cổ Thần Kinh, mỉm cười.
...
Bên ngoài.
Vừa rời khỏi di tộc Thái Cổ giới, Thiên Hợp đã dừng lại.
Diệp Quân nghe ông ta nói: “Phải giết hắn”.
Đương nhiên là chỉ chủ nhân bút Đại Đạo.
Bỗng Diệp Quân nhận ra điều gì đó, biến sắc thốt lên: “Ông ta chỉ đến một mình... Bỏ mẹ rồi”.
Chương 3009: Hợp tác cùng có lợi
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Thiên Hợp hơi nghi ngờ: "Tiểu hữu làm sao vậy?"
"Ông ta đến một mình!"
Sắc mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên hơi khó coi: "Ông ta không đến để lôi kéo di tộc Thái Cổ, mục đích thật sự của ông ta là dụ chúng ta đến đây rồi giết một thể... Tiền bối, đi mau".
Nghe Diệp Quân nói thế, Thiên Hợp không chút do dự, nắm lấy hắn rồi phá vỡ hư không, cưỡng chế rời khỏi nơi này.
Nhưng vừa vào hư không, bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số phù văn màu vàng lít nha lít nhít, những phù văn vàng này đang bốc cháy, tỏa ra từng luồng sức mạnh quỷ dị, thời không nơi đây đã bị phong bế lại chặt chẽ.
Ấn Đế Vương!
Thời không phía đối diện Thiên Hợp và Diệp Quân đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, Cơ Chiến chậm rãi bước ra, mà bên cạnh ông ta còn có hai người áo đen cùng sáu Đế Thần Vệ.
Toàn bộ đều là cảnh giới Giới Ngoại!
Mà xung quanh còn có những hơi thở thần bí đang rục rịch, còn là càng lúc càng nhiều...
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Thiên Hợp và Diệp Quân lập tức sầm lại.
Sắc mặt Diệp Quân cực kỳ âm u, mẹ kiếp, hắn vẫn còn coi thường chủ nhân bút Đại Đạo này quá, đối phương còn đoán trước được điều hắn đoán.
Thiên Hợp liếc nhìn những cường giả cảnh giới Giới Ngoại vừa chạy đến này, tay phải khẽ siết chặt lại, từng luồng sức mạnh đáng sợ đang dần ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Cơ Chiến nhìn hai người Diệp Quân, không hề phí lời: "Giết".
Giết!
Vừa dứt lời, ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng vàng vạn trượng xông ra ngoài, sức mạnh to lớn bao trùm tất cả, chấn động tinh hà.
...
Di tộc Thái Cổ.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Thái Cổ Thần Kinh trước mắt, cười nói: "Tổ tiên của quý tộc quả là một người ghê gớm, suy nghĩ này... hiếm ai có được".
Nói rồi, ông ta đưa cuốn Thái Cổ Thần Kinh cho Thái Cổ Kình.
Thái Cổ Kình nhận lấy Thái Cổ Thần Kinh, đang định nói chuyện thì bỗng, ông ta quay ra phía đối diện, lông mày nhíu lại.
Lúc này ông ta cũng đã hiểu được ý đồ của chủ nhân bút Đại Đạo, rõ ràng người này muốn dụ Diệp Quân và Thiên Hợp đến, mục đích chính là diệt cỏ tận gốc.
Tâm kế khó lường!
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn lên hư không phía trên, chậm rãi nói: "Lúc hai người họ đến, vì sợ ta thuyết phục được các ngươi nên rất vội vã, không dẫn theo bất kỳ cường giả cấp cao nào đến. Mà bây giờ, ở thời không này đang có mười mấy vị cảnh giới Giới Ngoại đỉnh cao, còn có sát trận Đế Vương mạnh nhất của Đế quốc... Thiên Hợp dù có mạnh hơn nữa cũng khó mà chống đỡ được'.
Thái Cổ Kình trầm mặc.
Tất nhiên ông ta hiểu ý của đối phương, đối phương đang muốn ông ta đưa ra lựa chọn.
Chỉ cần giết Thiên Hợp, nhà họ Thiên sẽ thành rắn mất đầu, không thể chống lại Đế quốc được. Lúc này di tộc Thái Cổ đang ở phe nhà họ Thiên, đang hưởng phồn hoa rực rỡ... Nhưng nếu vậy, một khi nhà họ Thiên sụp đổ, di tộc Thái Cổ sẽ ra sao?
Sắc mặt Thái Cổ Kình lập tức trở nên khó coi, chiêu này của chủ nhân bút Đại Đạo đã dồn di tộc Thái Cổ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Duy trì trung lập?
Căn bản là chuyện không thể.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: "Kình tộc trưởng, hiện tại tộc Thái Cổ bằng lòng ra tay thì Thiên Hợp và Diệp Quân sẽ không còn cơ hội nào cả..."
Nói rồi, ông ta nhìn Thái Cổ Kình: "Mọi người hợp tác cùng có lợi, thấy sao?"
Thái Cổ Kình trầm mặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Tất nhiên chúng ta sẽ tôn trọng quyết định của di tộc Thái Cổ".
Đúng lúc này, thiếu niên luôn im lặng đứng sau Thái Cổ Kình đột nhiên lên tiếng: "Tiền bối, nhà họ Thiên có nắm chắc sẽ giết được bọn họ không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thiếu niên kia, thiếu niên mỉm cười: "Tiền bối, chuyện không đơn giản đến thế đâu chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Không đơn giản à?"
Thiếu niên gật gật đầu: "Tiền bối, ông quá khinh thường nhà họ Thiên rồi. Chỉ cần Diệp công tử và Thiên Hợp tiền bối chưa trở về, người nhà họ Thiên chắc chắn sẽ ý thức được đã xảy ra sự cố, cường giả nhà họ Thiên chạy đến đây cùng lắm chỉ mất một phút... Ta không tin Đế quốc có thể kết liễu hai người kia chỉ trong một phút..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thiếu niên, không nói gì.
Thiếu niên lại nói: "Không phải tiền bối muốn gài bẫy buộc di tộc Thái Cổ ta...."
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Di tộc Thái Cổ có thể không ra mặt, không sao cả".
Thiếu niên đột nhiên nói: "Nếu bây giờ di tộc Thái Cổ ta giúp đỡ nhà họ Thiên thì sẽ ra sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt lại.
Thiếu niên nhìn thẳng chủ nhân bút Đại Đạo: "Nếu di tộc Thái Cổ ta trợ giúp nhà họ Thiên, đợi đến khi cường giả nhà họ Thiên đến, không dám nói nhiều, nhưng ít nhất sẽ giết được vài cường giả cảnh giới Giới Ngoại của Đế quốc, dù sao đây là địa bàn của tộc Thái Cổ ta, chúng ta có thể khởi động tất cả đại trận Thái Cổ trong nháy mắt".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Thú vị, thú vị thật".
Thiếu niên tiếp tục nói: "Di tộc Thái Cổ ta muốn ba phần mười linh tinh trong quặng thần Giới Ngoại, nếu các hạ đồng ý, hôm nay di tộc Thái Cổ sẽ giúp Đế quốc tiêu diệt Diệp Quân và Thiên Hợp".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười hỏi: "Nếu không đồng ý thì sao?"
Thiếu niên bình tĩnh nói: "Ta chỉ cho các hạ một phút suy nghĩ thôi".
Nói rồi, hắn ta nhắm mắt lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Thái Cổ Kình ở bên cạnh, Thái Cổ Kình cười nói: "Ý của cháu trai cũng là ý của ta".
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gật đầu: "Được, ta đại diện cho Đế quốc đồng ý điều kiện này của tộc Thái Cổ".
Thiếu niên mở hai mắt ra, hắn ta xòe tay, một quyển sách chậm rãi bay đến trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo: "Mời các hạ lập lời thề".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười hỏi: "Không tin ta à?"
Thiếu niên bình tĩnh nói: "Để chắc chắn mà thôi".
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gật đầu, sau đó búng tay một cái, một giọt máu chậm rãi nhỏ xuống quyển sách kia: "Vô Biên Chủ ta nếu phạm phải lời thề, sẽ chết không có chỗ chôn!"
Chương 3010: Chôn cùng
Thiếu niên chủ nhân bút Đại Đạo: "Các hạ tên là Vô Biên Chủ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Sao thế, ngươi cảm thấy ta lừa ngươi à?"
Nói rồi, ông ta cười khẩu hai tiếng: "Đến đẳng cấp như ta rồi mà còn phải chơi chiêu hạ đẳng này với ngươi sao?"
Thiếu niên im lặng một lát rồi nói: "Di tộc Thái Cổ tin tưởng các hạ".
Nói rồi, hắn ta xòe tay ra, quyển sách kia bay trở về tay hắn ta.
Thiếu niên quay đầu nhìn Thái Cổ Kình ở bên, truyền âm bằng huyền khí: "Ông nội, cho dù là nhà họ Thiên hay Đế quốc thắng, di tộc Thái Cổ đều chỉ có thể thần phục hả. Di tộc Thái Cổ ta không thể làm quân cờ, nên chỉ có thể làm người đánh cờ. Đợi khi chúng ta giúp Đế quốc tiêu diệt Diệp Quân và Thiên Hợp, nhà họ Thiên tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù Đế quốc, khi đó chúng ta lập tức rút khỏi, ngồi yên xem hổ cắn nhau..."
Thái Cổ Kình im lặng một lát rồi nói: "Được".
Vừa dứt lời, ông ta lập tức truyền lời, chẳng mấy chốc, bảy cường giả cảnh giới Giới Ngoại đỉnh cao của tộc Thái Cổ đột nhiên phóng lên trời, lao thẳng về phía Diệp Quân và Thiên Hợp.
Thái Cổ Kình cũng phóng lên trời, đích thân ra tay, không chỉ thế, còn đồng thời khởi động mấy chục trận pháp khủng bố trong tộc Thái Cổ, từng luồng hơi thở đáng sợ lập tức lan tràn ra khắp đất trời.
Thiếu niên nhìn về phía chiến trường hư không, bình tĩnh nói: "Tiền bối, ông chọn Đế quốc thì chẳng bằng chọn di tộc Thái Cổ ta".
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Lý do?"
Thiếu niên nói: "Khi nãy ta đã thấy tiền bối nhìn về quyển Kinh Phá Bích kia rất nhiều lần, rõ ràng tiền bối rất muốn có nó. Nếu tiền bối giúp di tộc Thái Cổ ta, sau khi chuyện thành công, nhà họ Thiên cho tiền bối được cái gì, di tộc Thái Cổ sẽ tuyệt đối sẽ cho nhiều hơn, không chỉ thế còn sẽ dâng hai tay Kinh Phá Bích cho..."
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: "Ta vốn tưởng Diệp Quân đã là tên quái dị nhất trong thiên địa này rồi, không ngờ di tộc Thái Cổ còn có yêu nghiệt bực này nữa... Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên".
Thiếu niên mỉm cười, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: "Chỉ chừng ấy tuổi đã có cơ trí như thế, đúng là đáng gờm. Diệp Quân kia so với ngươi vẫn thua xa tám nghìn dặm".
Thiếu niên nói: "Tiền bối quá khen, vị Diệp công tử kia tuổi trẻ đã có thực lực khủng bố, cũng không phải là hạng tầm thường... Tất nhiên Thái Cổ Lăng ta cũng không thua kém gì nhiều"
Trong lời nói tràn đầy tự tin.
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
...
Bên trong chiến trường kia, sau khi cường giả di tộc Thái Cổ gia nhập, Diệp Quân và Thiên Hợp lập tức rơi vào thế yếu hoàn toàn.
Thật ra ban đầu bọn họ đối đầu với đám cường giả Đế quốc đã vô cùng vất vả rồi, mà bây giờ có thêm cường giả di tộc Thái Cổ gia nhập, bọn họ lập tức bị chèn ép.
Cũng may Thiên Hợp có thể lấy sức một người đấu với đa số cường giả...
Diệp Quân cũng một mình đấu với năm cường giả cảnh giới Giới Ngoại đỉnh cao, cũng may thân thể hắn cũng đã được nâng lên rất nhiều, nếu không hắn đã sớm bị treo lên đánh.
Nhưng mà cho dù có thân thể cường đại chống đỡ thì vẫn có chút thua quá sức.
Lúc này đây, ba loại huyết mạch của hắn đồng thời sôi trào, từng luồng sức mạnh huyết mạch không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể, sau đó nương theo kiếm ý không ngừng chém ra tứ phía, từng tiếng kiếm ngân lanh lảnh xé toạc trời xanh.
Nhưng mà dưới sự vây công của năm cường giả Giới Ngoại, từng luồng kiếm khí màu đỏ nhòm hắn thả ra bắt đầu bay tán loạn, không chỉ thế, thần thể Hư Chân hắn vừa đắp nặn ra cũng xuất hiện các vết nứt nhỏ...
Đánh không bao lâu, Diệp Quân bắt đầu thiêu đốt cùng sức mạnh huyết mạch, nhưng hắn vừa mới đốt thì lại có hai cường giả cảnh giới Giới Ngoại gia nhập vào...
Bảy cường giả Giới Ngoại vây công!
Hắn lần nữa bị áp chế!
Sự tỉnh táo trong mắt Diệp Quân từ từ biến mất...
Mà một bên khác, Thiên Hợp dưới sự vây công của nhóm cường giả Cơ Chiến cũng hoàn toàn bị áp chế, không chỉ thế, một vài trận pháp trong di tộc Thái Cổ đã bắt đầu khởi động nhắm về phía ông ta.
Phía dưới, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên chiến trường hư không, khẽ nói: "Tên khốn kiếp, đừng hòng gọi người, đừng nói là ngươi, cho dù là cha ngươi đến cũng không phải là đối thủ của ta..."
"Gọi người?"
Thái Cổ Lăng ở bên đột nhiên nở nụ cười: "Cục diện hôm nay, cho dù hắn có gọi cả nhà đến cũng phải chôn cùng hết thôi".
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
....