Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1081: Trấn áp

Xung quanh hắn có bốn người khổng lồ, bốn người khổng lồ này cao đến nghìn trượng, nét mặt đều nghiêm túc oai phong, trên người tản ra khí thế kỳ lạ, mà lúc này bọn họ đều đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt kia khiến hắn rất khó chịu, như một vị thần ở trên cao đang nhìn xuống người phàm vây.

Tay phải Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn những người khổng lồ trước mặt, không hề nhiều lời, lập tức biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, tấn công một người khổng lồ trong đó.

Lúc này, người khổng lồ kia đột nhiên chỉ về phía Diệp Quân, động tác này khiến tinh hà vô tận sôi trào, vô số ngôi sao rơi xuống.

Ầm!

Một động tác chỉ tay kéo theo sức mạnh huỷ diệt đất trời thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Quân, dù kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã tạo ra một lỗ hổng, nhưng bản thân hắn lại không chịu được lực lượng đáng sợ này, bị động tác này chèn ép đến mức rơi xuống từ trong tinh không.

Mà lúc này, một người khổng lồ trong đó đột nhiên giơ tay phải, lòng bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay gã ta hội tụ vô số ngôi sao.

Vũ trụ trong lòng bàn tay!

Ngay sau đó, bàn tay của người khổng lồ kia xoay lại, chèn ép về phía Diệp Quân vốn còn đang nhanh chóng rơi xuống.

Động tác này khiến một vùng vũ trụ tinh hà sụp đổ.

Nhìn vũ trụ và ngôi sao chèn ép về phía mình, con ngươi của Diệp Quân co lại, đây là thuật thần thông gì vậy?

Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như một hạt bụi.

Nhưng sau đó, nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ, hắn lập tức kích hoạt ba loại huyết mạch trong cơ thể.

Oanh!

Sức mạnh huyết mạch cường đại phóng lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay bay lên cao, chém rách uy áp đáng sợ kia, lao thẳng về phía vũ trụ tinh hà.

Đối đầu trực diện!

Ba loại huyết mạch gia trì cộng với kiếm Thanh Huyên, thực lực của Diệp Quân lúc này đã đạt tới một đỉnh cao mới.

Khi kiếm của hắn đâm vào vũ trụ tinh hà kia, vô số ngôi sao lập tức bốc cháy, uy áp đáng sợ chèn ép.

Lúc này, kiếm thế của Diệp Quân lại bị áp đảo.

Kiếm của Diệp Quân ngày càng chậm hơn, đến cuối cùng, hắn cảm thấy trên người mình như bị một vũ trụ đè lên, khiến hắn gần như không thở nổi.

Hơi thở tử vong đập vào mặt!

Nét mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn giận dữ gào thét, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể điên cuồng tuôn trào.

Vụt!

Thời không trong vũ trụ tinh hà cũng dần sụp đổ.

Kiếm thế của Diệp Quân áp đảo trở lại.

Nhưng lúc này, bốn người khổng lồ đồng thời giơ ngón tay, sau đó chỉ về phía Diệp Quân trong vũ trụ tinh hà vô tận bên dưới.

Oanh oanh oanh oanh!

Bốn khí thế đáng sợ kéo xuống, Diệp Quân vốn đang nghịch thế xông lên cảm nhận được bốn hơi thở đáng sợ, con ngươi hắn chợt co lại.

Ầm!

Vũ trụ tinh hà hoàn toàn sụp đổ, lực lượng cường đại khiến Diệp Quân rơi thẳng xuống tinh không, trong quá trình rơi xuống, thân thể hắn lại bắt đầu bốc cháy.

Không phải chủ động thiêu đốt, mà là không chịu nổi bốn sức mạnh đáng sợ kia.

Mà sau khi bốn ngón tay khổng lồ đè xuống, Diệp Quân lập tức bị đè đến mức ngạt thở, lúc này, kiếm thế và sức mạnh huyết mạch của hắn đều bị trấn áp.

Trong tinh không, cơ thể Diệp Quân bốc cháy, nhưng vẫn rơi xuống, lúc này, sức sống trong cơ thể hắn bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng.

Diệp Quân đang rơi chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, hắn thật sự cảm nhận được hơi thở của tử vong.

Thân thể và thần hồn đều đang tan đi!

Sức sống trong cơ thể cũng dần biến mất…

Chết!

Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng một biển máu!

Hoàn toàn điên cuồng!

Đương nhiên hắn sẽ không ngồi chờ chết.

Nếu nhất định phải chết, vậy tại sao không liều mạng một lần?

Vào khoảnh khắc hắn chọn hoàn toàn phong ma, sức mạnh của huyết mạch phong ma hoàn toàn thức tỉnh, những sức mạnh huyết mạch đáng sợ phóng lên cao.

Mà lúc này, sức mạnh huyết mạch phong ma cường đại hoàn toàn chèn ép huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng.

Nhưng ngay sau đó, huyết mạch phàm nhân lập tức bộc phát ra sức mạnh huyết mạch khủng khiếp.

Hai huyết mạch lập tức đấu với nhau!

Huyết mạch viêm hoàng khiêm tốn hơn, đứng một bên im lặng theo dõi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía bốn ngón tay khổng lồ đang đè xuống, trong mắt là một biển máu: “Giết!”

Dứt lời, hắn chợt giẫm chân phải.

Ầm!

Thời không vô tận bên dưới ầm ầm sụp đổ.

Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chém thẳng về phía bốn ngón tay kia.

Vụt!

Trong nháy mắt, Diệp Quân chém ra một lỗ hổng trong bốn khí thế kinh khủng kia, sau đó, một vùng kiếm quang màu máu lập tức bao phủ lấy bốn ngón tay khổng lồ.

Ầm!

Những tiếng nổ đáng sợ liên tục vang lên trong biến máu.

Kiếm quang màu máu mạnh mẽ không ngừng xé rách vũ trụ tinh hà!

Đúng lúc này, bốn người khổng lồ kia đột nhiên rụt tay phải, sau đó trở lòng bàn tay, đè xuống Diệp Quân bên dưới: “Vũ trụ tứ phương, tiêu diệt!”

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn vũ trụ đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay của bốn người khổng lồ, trong nháy mắt, vô số vũ trụ tinh thần chèn ép Diệp Quân!

Ầm!

Lúc này, ba sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đồng loạt bị trấn áp!
Chương 1082: Tiểu Tịnh cô cô

Trong tinh không, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chống lại bốn phía vũ trụ tinh hà.

Lúc này, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn.

Cho dù hắn có Ngao Thiên Thiên trợ giúp thì lúc này cơ thể và thần hồn cũng bắt đầu không chịu được nữa.

Sức mạnh của bốn tinh hà vũ trụ thật sự quá khủng khiếp.

Đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lao vào vùng tinh hà vũ trụ đó.

Một người khổng lồ trong số đó nhíu mày trừng mắt: “Hỗn xược!”

Dứt lời, bốn người khổng lồ đồng thời đè xuống, trong nháy mắt, tinh thần trong bốn tinh hà vũ trụ đều cháy lên, từng luồng sức mạnh đáng sợ quét xuống, dường như muốn nghiền nát vạn vật.

Nhưng vào lúc này, tàn ảnh đó đã vọt tới trước mặt Diệp Quân, giờ phút này hắn đã hoàn toàn phong ma, vừa lao tới hắn đã chém ra một kiếm.

Nhưng tốc độ của tàn ảnh còn nhanh hơn, khi kiếm của Diệp Quân hạ xuống thì đã bị tàn ảnh chỉ vào đầu mày trước.

Ầm!

Diệp Quân bị sức mạnh bí ẩn trấn áp tại chỗ, sau đó tàn ảnh kia ngẩng đầu, hóa thành lưu quang vạn trượng phóng lên trời, đối diện với tinh thần vũ trụ đang bốc cháy ở bốn bề.

Đùng đoàng!

Không ngờ lưu quang vạn trượng này lại có thể nghiền nát được tinh thần vũ trụ bốc cháy bốn bề!

“To gan!”

Nhìn thấy cảnh này, một người khổng lồ gầm lên, hắn ta đang định ra tay một lần nữa thì tàn ảnh bên dưới đã lướt qua người Diệp Quân, sau đó tay trái xách hắn lên, tay phải vung về phía trước, một luồng lưu quang như dao chém ra.

Phập!

Thời không bị xé toạc, tàn ảnh đưa Diệp Quân vào trong vết nứt đó.

“Tự phụ!”

Trong tinh hà, bốn người khổng lồ cùng gầm lên, sức mạnh cường đại thiêu đốt vũ trụ tinh hà xung quanh.



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, tựa như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, trước mắt hắn không xa có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng ở đó.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng: “Người là?”

Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Đoán xem”.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Cô cô?”

Trong mắt người phụ nữ váy trắng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Sao con biết?”

Diệp Quân cười khổ.

Dù sao chỉ cần là phụ nữ thì về cơ bản đều là cô cô.

Lúc này Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng gió thơm phả vào mặt, ngay sau đó người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt hắn, bà nhìn Diệp Quân cười bảo: “Con khiến ta rất bất ngờ đấy, thế mà lại có thể gắng gượng được trong tay tứ đại thần tướng đó lâu như vậy!”

Diệp Quân nhíu mày: “Tứ đại thần tướng?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ là người của Chúng Thần Điện! Phải nói rằng ta hơi bất ngờ, thế mà Tông chủ của Quá Khứ Tông lại có thể thuyết phục được Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Chúng Thần Điện là thế lực gì vậy ạ?”

Người phụ nữ váy trắng cười trả lời: “Tuế Nguyệt trường hà đã biết hiện nay có một trăm tỷ năm lịch sử, mà bọn họ là nhóm cường giả lâu đời nhất”.

Diệp Quân khó hiểu: “Không phải Quá Khứ Tông ạ?”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Quá Khứ Tông được xây dựng từ tám mươi tỷ năm trước, mà Chúng Thần Điện còn sớm hơn bọn họ hai mươi tỷ năm. Nhưng Tông chủ của Quá Khứ Tông không đơn giản, bà ta không thuộc Tuế Nguyệt trường hà hiện tại”.

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt: “Không thuộc Tuế Nguyệt trường hà hiện tại ấy ạ?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Theo như điều tra, chúng ta phát hiện bà ta đến từ Tuế Nguyệt không rõ một trăm tỷ năm trước. Nhưng cũng không tra ra được lai lịch của bà ta, chỉ biết năm xưa bà ta đến từ Tuế Nguyệt không rõ ấy, sau đó đánh bại mấy người được coi là thần của Chúng Thần Điện khi ấy. Từ đó về sau, Chúng Thần Điện rút lui khỏi lịch sử, còn bà ta thì thành lập Quá Khứ Tông!”

Nói đến đây, bà ấy khẽ cau mày: “Không ngờ Chúng Thần Điện biến mất đã lâu như vậy lại xuất hiện lần nữa”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng: “Con phải gọi cô cô là gì ạ?”

Người phụ nữ váy trắng cười với Diệp Quân: “Có thể gọi ta là Tiểu Tịnh cô cô”.

Tiểu Tịnh!

Diệp Quân gật đầu: “Lần này may nhờ có Tiểu Tịnh cô cô, nếu không chắc con đã lành ít dữ nhiều rồi”.

Tiểu Tịnh cười: “Giao đấu với bốn thần tướng kia, con cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Rất mạnh”.

Phải công nhận rằng thật sự rất mạnh!

Cho dù hắn đã dùng hết con át chủ bài thì vẫn không đánh bại được tứ đại thần tướng ấy.

Tiểu Tịnh cười: “Con làm được như vậy là đã rất giỏi rồi”.

Diệp Quân như nghĩ tới gì đó bèn vội hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, phía tỷ tỷ của con…”

Tiểu Tịnh đáp: “Yên tâm đi, họ an toàn hơn con nhiều”.

Nói rồi bà nhìn xung quanh: “Lần này Chúng Thần Điện đến có lẽ không chỉ có tứ đại thần tướng thôi đâu”.

Diệp Quân nói: “Con trị thương trước đã”.

Nói xong hắn đi vào Tiểu Tháp.

Bởi vì có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, vì thế không bao lâu vết thương trên người hắn đã hoàn toàn bình phục.

Sau khi hoàn toàn hồi phục vết thương, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp.

Bên ngoài.

Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi cười: “Chơi lớn một lần, có dám không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Chơi lớn thế nào ạ?”

Tiểu Tịnh nháy mắt: “Đến Quá Khứ Tông!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Tịnh cười nửa miệng: “Sợ à?”

Diệp Quân lập tức nghiêm mặt: “Có Tiểu Tịnh cô cô ở đây, con sợ cái gì? Chơi luôn”.

Khóe miệng Tiểu Tịnh hơi nhếch lên: “Đi!”

Nói xong bà xoay người phất tay áo.

Phụt!

Thời không trước mặt bà tách ra, sau đó bà đưa Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà.
Chương 1083: Đấu với thần tướng

Hai người đi ngược dòng Tuế Nguyệt.

Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, trong lòng hơi sốc, bởi vì hắn phát hiện thực lực của cô cô này cũng rất đáng sợ.

Ngược dòng Tuế Nguyệt đơn giản như uống nước vậy!

Cô cô của hắn không có ai là tầm thường hết!

Cứ thế, hai cô cháu ngược dòng Tuế Nguyệt mà đi.

Diệp Quân hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, chỉ có hai chúng ta thôi ạ?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Chỉ có hai chúng ta thôi”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Sợ à?”

Diệp Quân mau chóng lắc đầu: “Không sợ!”

Lúc này dù cắn răng cũng phải xông lên.

Tiểu Tịnh mỉm cười: “Bây giờ cường giả hàng đầu của Quá Khứ Tông đều đang chiến đấu với Hư Vọng và các tỷ tỷ của con rồi, vậy nên chúng ta có thể đến chiếm hang ổ của chúng”.

Diệp Quân nghĩ thấy cũng đúng.

Vì thế hắn quyết định chơi lớn cùng Tiểu Tịnh!

Dù sao khoảng thời gian này hắn cũng rất bức bối, ngày nào cũng bị Quá Khứ Tông nhắm đến đuổi giết, trong lòng hắn cũng rất bực.

Lần này nhất định phải trút giận!

Còn về nguy hiểm…

Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh rồi cười, đi cùng cô cô sẽ có nguy hiểm được sao?

Lúc này Tiểu Tịnh như cảm nhận được điều gì, bà chợt quay lại nhìn phía cuối tinh hà, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ.

Lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ ấy!

Diệp Quân con chưa lên tiếng, một giọng nói già nua đã vang lên trong đầu hắn: “Dị đoan Diệp Quân…”

Nghe thấy giọng nói này, lòng Diệp Quân run lên, tứ đại thần tướng kia đến rồi.

Đúng lúc này, Tiểu Tịnh quay người lại rồi mắng: “Dị cái đầu ngươi, cút!”

Nói rồi bà phất tay áo, một luồng sức mạnh cường đại phóng ra, phá tan giọng nói ấy.

Diệp Quân hoàn hồn, hắn nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh nháy mắt: “Bình thường ta không nói tục đâu”.

Diệp Quân cười: “Cô cô tính tình thẳng thắn, bộc trực, rất tốt”.

Tiểu Tịnh cười ha hả, sau đó đưa hắn biến mất.

Đi một lúc lâu, Diệp Quân phát hiện bốn luồng khí cổ vẫn theo sát phía sau, vì thế hắn quay sang nhìn Tiểu Tịnh: “Cô cô, hay là giải quyết tứ đại thần tướng kia trước đi?”

Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi bảo: “Giết bọn chúng trước?”

Diệp Quân gật đầu: “Giết bọn chúng trước rồi đến Quá Khứ Tông”.

Tiểu Tịnh cười: “Được, ta đánh ba, con đánh một, được chứ?”

Diệp Quân đáp ngay: “Được ạ!”

Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tịnh lập tức dẫn hắn dừng lại, hai cô cháu quay người lại nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà.

Nơi đó, bốn hơi thở càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gần.

Chẳng mấy chốc thời không xung quanh Diệp Quân và Tiểu Tịnh đột nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt, hai cô cháu đã đến vùng tinh không bao la.

Xung quanh họ là bốn thần tướng cao nghìn trượng.

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Chọn một đi!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn thần tướng trước mặt mình, không nhiều lời, lập tức hóa thành kiếm quang bay lên trời.

Trong tay hắn vẫn cầm kiếm Thanh Huyên!

Mà sau khi Diệp Quân ra tay, Tiểu Tịnh cũng hóa ngay thành một hình vòm phóng lên từ mặt đất, lao về phía ba thần tướng.

Trận đại chiến bắt đầu!

Khi Diệp Quân lao đến trước mặt thần tướng kia, thần tướng nắm chặt tay phải lại rồi đấm về phía hắn.

Quyền này hạ xuống, tinh không xung quanh tức khắc sục sôi, sau đó vỡ vụn, hủy diệt từng tầng!

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ quyền ấy, Diệp Quân không dám khinh thường, người hắn run lên, trong nháy mắt trở nên hư ảo.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Khi hàng vạn thanh kiếm hội tụ thành một, âm thanh kiếm rung chói tai vang vọng khắp vũ trụ tinh hà.

Cứng đối cứng!

Kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào nắm đấm của thần tướng, hai sức mạnh vừa tiếp xúc với nhau, đất trời đã sụp đổ!

Rắc rắc!

Bởi vì là kiếm Thanh Huyên nên nắm đấm của thần tướng vừa chạm vào kiếm đã nổ tung, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh đáng sợ ấy đẩy lùi liên tục, trong lúc lùi lại, cơ thể hắn cũng bắt đầu rạn nứt.

Sức mạnh quá khủng khiếp!

May mắn thay hắn có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, cơ thể mau chóng hồi phục.

Mà thần tướng kia khi bị kiếm của Diệp Quân làm vỡ nắm đấm, khuôn mặt trở nên hung dữ, gã cúi xuống nhìn Diệp Quân gầm lên dữ tợn, dùng tay trái đấm về Diệp Quân phía xa.

Cú đấm này vừa tung ra, vùng tinh hà lập tức biến mất và hủy diệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Diệp Quân thấy quyền này phóng tới, hai mắt hơi híp mắt, hắn không lùi cũng không thể lùi, hóa thành kiếm quang phóng lên trời, lao về phía thần tướng.

Ầm!

Trong tinh hà, kiếm quang khủng bố bộc phát ra, sau đó tay trái của thần tướng lập tức nổ tung từng tấc!

Mà lần này Diệp Quân không cho đối phương cơ hội nữa, trực tiếp hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của thần tướng.

Phập!

Thần tướng đó bị ghim ngay tại chỗ, khi kiếm Thanh Huyên sắp hoàn toàn hủy diệt gã ta, Diệp Quân như cảm nhận được gì, sắc mặt hắn thay đổi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Sao có thể thế này…”
Chương 1084: Chiến đấu với thần tướng

Khi kiếm của hắn đâm vào cơ thể thần tướng kia, hắn mới kinh hãi phát hiện thần tướng trước mắt không phải bản thể.

Mà các đó mấy vạn trượng có một người đàn ông trung niên mặc thần giáp, ánh mắt ông ta hiện lên kim quang, thần thái uy nghiêm, trên người toát lên khí thế mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên trước mắt mới là bản thể thực sự.

Người hắn vừa đánh chỉ là con rối phân thân mà thôi.

Diệp Quân đâm vỡ phân thân của thần tướng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, mà lúc này ông ta cũng đang nhìn hắn.

Người đàn ông trung niên bay vút lên không trung, xòe bàn tay ra, sau đó hướng lòng bàn tay lên giữa lông mày, dùng tay trái kết ấn: “Thần Tướng Thiên Địa!”

Ầm!

Dứt lời, sau lưng ông ta có một hư ảnh màu vàng vạn trượng xuất hiện, hư tượng màu vàng tản ra lưu quang màu vàng nhàn nhạt, uy nghiêm đoan trang, tựa như thần thức cổ xưa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mà ấu khi hư ảnh màu vàng này xuất hiện, từng giọng nói già nua đột nhiên vang vọng khắp tinh không.

Diệp Quân nhìn hư ảnh màu vàng, trầm mặc không nói, tay phải nắm chặt Thánh kiếm Hiên Viên.

Lúc này, hư ảnh màu vàng chợt tiến lên trước, tung một chưởng về phía Diệp Quân.

Đoàng!

Quyền này tung ra, quyền thế đáng sợ lập tức quét qua như dòng nước lũ, tấn công về phía Diệp Quân với uy áp mạnh mẽ khiến hắn khó mà thở nổi.

Xung quanh, vô số ngôi sao đều mờ đi.

Uy lực từ quyền này cực kỳ đáng sợ.

Xa xa, Diệp Quân thấy quyền này đánh tới, ánh mắt hắn bình tĩnh, hai mắt từ từ nhắm lại.

Trước cú đấm này, hắn có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

Nhưng trên mặt Diệp Quân lại không hề có vẻ sợ hãi!

Hắn đột nhiên mở mắt, người hắn đã biến mất tại chỗ.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Năm lần xếp chồng hai nghìn nhát thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm liên tiếp!

Ù!

Ngay khi nhát kiếm này của Diệp Quân phóng ra, tiếng kiếm ngân xé tan khí thế uy áp trước mặt hắn, sau đó một luồng kiếm quang chém lên nắm đấm đó.

Bùm!

Hắn chém ra nhát kiếm này, nắm đấm vạn trượng ấy đã bị hắn chém nát bấy vỡ tan.

Khi nắm đấm vỡ tan, kiếm của Diệp Quân phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, mà đúng lúc này, tay phải của ông ta vươn về phía trước, ngàn vạn kim quang bộc phát ra từ nắm đấm, trong nháy mắt nhấn chìm Diệp Quân.

Nhưng ngay giây tiếp theo….

Phụt!

Một luồng kiếm quang phá tan vô số kim quang ấy!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của người đàn ông trung niên co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm này của Diệp Quân nữa, liên tiếp lùi về phía sau, mà Diệp Quân lại đuổi theo sát sao, kiếm quang chém vỡ vũ trụ tinh hà, chém thẳng về phía người đàn ông trung niên.

Hắn không đánh được bốn thần tướng, nhưng chỉ một thần tướng thì hắn không sợ.

Thấy Diệp Quân cầm kiếm dồn mình vào chỗ chết, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ hung ác, ông ta chắp tay lại, miệng niệm thần chú bí ẩn cổ xưa, giây tiếp theo, vô số kim quang phóng ra từ cơ thể ông ta!

Diệp Quân vừa mới phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, thấy vô số kim quang này, hắn lập tức giơ tay chém ra một kiếm.

Bùm!

Sau khi kim quang và kiếm quang bộc phát, cả hai cùng rút lui.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, ông ta đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này, thần tướng ở nơi xa lại chỉ vào Diệp Quân gầm lên giận dữ: “Thiên phạt”.

Ầm!

Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân tách ra, tiếp đó một luồng kim quang phóng xuống, bao phủ lấy hắn, trong nháy mắt cơ thể Diệp Quân bắt đầu từ từ bị hủy diệt.

Thấy thế, Diệp Quân nhíu mày, hắn phất tay áo, chém ra một luồng kiếm quang, nhưng kiếm quang của hắn vừa mới tiếp xúc với kim quang kia thì đã vỡ vụn.

Diệp Quân hơi sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười khẩy: “Đây chính là thiên phạt, sức mạnh phàm nhân của ngươi làm sao có thể phá được?”

Diệp Quân giơ tay chém xuống một nhát.

Phập!

Kim quang lập tức bị phá vỡ!

Hắn lại chém thêm một kiếm nữa.

Ầm!

Kim quang kia lại vỡ tan.

Thấy điều này, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.

Diệp Quân hờ hững nhìn ông ta: “Thiên phạt chỉ có thế này thôi hả?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định lên tiếng, nhưng Diệp Quân không muốn nhiều lời với ông ta, trực tiếp hòa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Phập!

Nơi đây lập tức có kiếm quang lóe lên.

Phía xa, người đàn ông trung niên như cảm nhận được điều gì, con ngươi co rụt lại, ông ta liên tục lùi về phía sau.

Hiện tại ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm của Diệp Quân, kiếm này quá mạnh, chạm vào không chết thì cũng bị thương.

Thấy người đàn ông trung niên chỉ rút lui không chiến đấu, Diệp Quân cau mày, nhìn ông ta: “Các người chỉ biết trốn chạy thôi à?”

Đối mặt với sự trào phúng của Diệp Quân, người đàn ông trung niên cũng không tức giận, ông ta nhìn kiếm trong tay hắn: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng thanh kiếm này”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cất kiếm Thanh Huyên đi, đổi thành Thánh kiếm Hiên Viên, sau đó một lần nữa lao về phía người đàn ông trung niên.

Thấy Diệp Quân đổi kiếm, người đàn ông trung niên cười mỉa, người run lên sau đó tung một quyền về phía Diệp Quân.

Mà khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào kiếm của Diệp Quân, Thánh kiếm Hiên Viên trong tay hắn bỗng biến thành kiếm Thanh Huyên.

Thấy vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi: “Ngươi….”

Phụt!
Chương 1085: Kiếm Hành Đạo xuất hiện

Kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào nắm đấm của người đàn ông trung niên, sau đó lại thuận theo nắm đấm của ông ta đâm vào cơ thể ông ta.

Bùm!

Người đàn ông trung niên bị kiếm của Diệp Quân đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Ông ta nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi lừa thần”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thần? Cô cô váy trắng của ta từng nói kẻ tự xưng là thần chẳng qua chỉ là một đám người mạnh hơn một chút thôi, hơn nữa những kẻ tự xưng là thần đều rất ngu dốt, không biết mình nhỏ bé nhường nào…”

“Ngu xuẩn!”

Người đàn ông trung niên quát lên giận dữ, ngắt lời Diệp Quân: “Cô cô gì đó của ngươi chỉ là một con kiến mà cũng dám ngông cuồng nói thần như thế…”

Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên phóng thẳng từ trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên xuống.

Phập!

Người đàn ông trung niên thần hồn đều bị tiêu diệt!

Khi Diệp Quân nhìn thấy thanh kiếm ấy, lòng hắn giật thót.

Mẹ kiếp!

Đây là kiếm Hành Đạo!

Chết tiệt?

Chẳng phải cô cô váy trắng đi chơi trùng sinh rồi ư?

Sao vẫn có thể chơi trò giết người trong một giây từ xa được thế?

Lúc này kiếm Hành Đạo từ từ bay ra.

Nhìn thấy kiếm Hành Đạo, Diệp Quân vội gọi: “Tiểu Đạo…”

Kiếm Hành Đạo hơi rung lên, sau đó bay tới trước mặt Diệp Quân, đương nhiên nó biết Diệp Quân, khi ấy nó đã đi theo hắn một thời gian, đương nhiên sẽ không phớt lờ hắn.

Thấy kiếm Hành Đạo vẫn nhận mình, Diệp Quân vui mừng, đưa tay cầm kiếm Hành Đạo, nó cũng không phản kháng.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô đâu?”

Kiếm Hành Đạo rung lên, hóa thành kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười.

Cô cô váy trắng thật sự đã đi rồi.

Tất nhiên với thực lực của bà ấy thì có thể ở khắp mọi nơi.

Như nghĩ tới điều gì, khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên, nụ cười này thực sự hơi xấu xa.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, quay người nhìn về phía xa, Tiểu Tịnh cô cô cũng đã đánh được ra bản thể của ba thần tướng.

Diệp Quân hóa thành kiếm quang phóng tới giết một thần tướng trong số đó.

Thần tướng ấy như cảm giác được điều gì, quay người lại, mà Diệp Quân đã phóng kiếm tới trước mặt hắn.

Sắc mặt thần tướng thay đổi, ông ta hét lên giận dữ, tung quyền về phía kiếm của Diệp Quân.

Nhưng sau khi quyền mang xuất hiện, bản thể của ông ta lại mau chóng lui về phía sau.

Bởi vì vừa nãy ông ta đã tận mắt nhìn thấy đồng bạn của mình chết, chính vì lấy cứng đối cứng với Diệp Quân, nên bị kiếm của Diệp Quân chém chết.

Kiếm này có môn đạo, không thể cứng rắn được!

Sau khi Diệp Quân phá vỡ quyền mang đó thì ngẩng đầu nhìn thần tướng đã lui xa kia.

Thần tướng đó dừng lại xong thì nói: “Rút!”

Nói rồi ông ta và hai thần tướng bên cạnh hóa thành ba thần quang biến mất ở cuối tinh hà.

Nhưng vũ trụ tinh hà ở đây bắt đầu trở nên mờ ảo, không lâu sau Diệp Quân và Tiểu Tịnh đã xuất hiện trong thời không Tuế Nguyệt ban đầu.

Thấy ba thần tướng chạy trốn, nét mặt Diệp Quân trầm xuống.

Thật tiếc!

Nếu giải quyết được ba thần tướng này luôn thì tốt.

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Vừa nãy là kiếm Hành Đạo à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Kiếm Hành Đạo!

Tiểu Tịnh gật đầu, không nói thêm nữa.

Diệp Quân bảo: “Tiểu Tịnh cô cô, chúng ta đến Quá Khứ Tông đi”.

Tiểu Tịnh cười bảo: “Được”.

Hai cô cháu lại lên đường, đến Quá Khứ Tông.

Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, cô có biết nhiều về Chúng Thần Điện này không?”

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Chúng Thần Điện và Quá Khứ Tông đều khá bí ẩn, theo như điều tra, chúng ta chỉ biết về thế lực này, còn thực lực của chúng ra sao thì chúng ta không rõ lắm. Nhưng…”

Nói rồi bà ấy nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Sợ cái gì, trong vũ trụ mênh mông này, lợi hại nhất là nhà họ Dương của con!”

Nhà họ Dương!

Diệp Quân lắc đầu cười.

Lần này hắn đã thật sự nhận ra mình là yếu nhất, những cô cô hay dì xuất hiện ai cũng đều nghịch thiên!

Hắn phải cố gắng hơn nữa!

Tiểu Tịnh nói tiếp: “So với Chúng Thần Điện, ta hứng thú với Quá Khứ Tông hơn”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao ạ?”

Tiểu Tịnh cười đáp: “Năm xưa khi ta ngược dòng Tuế Nguyệt đã từng vào Tuế Nguyệt không rõ ấy, cũng chính là Tuế Nguyệt một trăm tỷ năm trước. Nhưng đáng tiếc là không thể đi vào, nhưng ta phát hiện ra một điều rất thú vị”.

Diệp Quân hỏi ngay: “Chuyện thú vị gì vậy ạ?”

Tiểu Tịnh cười: “Sau này con đến đó xem sẽ biết thôi”.

Diệp Quân cạn lời.

Cô cô này lại còn ra vẻ huyền bí nữa!

Tiểu Tịnh nói: “Trước đây ta đã muốn đến Quá Khứ Tông rồi, nhưng người phụ nữ kia của Quá Khứ Tông quá lợi hại, ta đánh không lại nên không đến, vừa hay lần này có con…”

Nói đến đây bà ấy dừng lại.

Diệp Quân nghe xong lại hơi khiếp sợ.

Mẹ kiếp!

Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?

Cô cô này thật sự theo hắn đến đánh Quá Khứ Tông ư?

Bà ấy sẽ không bán đứng hắn chứ?

Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, thầm nói trong lòng: “Tháp gia, Tiểu Tịnh cô cô có đáng tin không?”

Tiểu Tháp im lặng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Trước đây bà ta là thổ phỉ, ngươi nói xem có đáng tin không?”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK