Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891: Tông Chiếu

Ngay lúc này một bàn tay kéo tay cô ta.

Nhất Niệm quay đầu lại nhìn, chính là Tịnh An.

Tịnh An kéo tay Nhất Niệm, nghiêm túc nói: “Cô không phản bội nền văn minh Thiên Hành, là họ sai”.

Nhất Niệm lặng thinh cúi đầu xuống, không nói không rằng nhưng tay lại nắm chặt lấy Tịnh An.

Tịnh An quay đầu nhìn đám cường giả nền văn minh Thiên Hành còn đang ác ý mắng nhiếc Nhất Niệm, ánh mắt cô ta dần trở nên xa lạ. Một nền văn minh nên có sự tự tin nhưng tuyệt đối không được tự phụ. Nếu tất cả mọi người trong một nền văn minh đều tự phụ, vậy thì nền văn minh này còn lâu mới bị hủy diệt thật sao? Tịnh An khẽ nói: “Nền văn minh Thiên Hành không nên thế này”.

Xung quanh ngày càng nhiều cường giả tộc nền văn minh Thiên Hành đến đây, sau khi đám người đó chạy đến cũng đều vây lại mắng chửi Nhất Niệm. Họ nghĩ nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh tối cao bậc nhất, nền văn minh đứng đầu cả vũ trụ, huyết mạch là tôn quý nhất cả vũ trụ.

Thích một người đàn ông ngoại tộc ở nền văn minh thấp kém ư?

Thế chẳng phải là tự mình hạ thấp mình sao?

Dĩ nhiên một phần là vì người khác mắng nên họ cũng mắng theo.

Lúc biết được Nhất Niệm thế mà ra tay với người của mình vì một người đàn ông ngoại tộc ở nền văn minh thấp kém, họ càng tức giận hơn.

Ầm!

Đúng lúc này, thời không ở chân trời bỗng sôi trào, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thời không ở chân trời bỗng hướng tách sang hai bên, sau đó mười ba cường giả mặc bộ giáp đen đồng loạt bước ra, là nhân viên chấp hành!

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ áo đen, bên ngực trái ông ta có thêu hình một ngọn lửa, chính là lửa Thiên Hành.

Quan chấp pháp – Giới Doãn.

Giới Doãn đưa mắt nhìn sang Nhất Niệm: “Nhất Niệm phản bội nền văn minh Thiên Hành, giết chết không bàn luận”.

Giọng nói lạnh như băng vang lên khắp nơi, không hề có cảm xúc.

Tĩnh lặng một lúc.

“Hay lắm!”

Vô số tiếng hò hét bỗng vang lên.

Mười hai nhân viên chấp hành phía sau Giới Doãn bỗng đáp xuống, trong tay họ đều cầm cây thương này, mỗi cây thường đều toát ra ngọn lửa màu đỏ.

Thương Thiên Hành!

Trong một cây thương Thiên Hành đều có một ngọn lửa Thiên Hành, thế nên bản thân mỗi cây thương đều ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù thực lực của những nhân viên chấp hành này chỉ ở cấp bảy, nhưng được thương Thiên Hành trợ sức, cho dù là cấp tám cũng không phải là đối thủ của họ. Mười hai cây thương Thiên Hành từ trên trời lao thẳng xuống, cây thương vẫn chưa rơi xuống hẳn nhưng khí thế ngút trời đó đã bao phủ lấy cả người Nhất Niệm, uy lực cực mạnh bao trùm trái tim mọi người, khiến họ gần như ngạt thở.

Nhất Niệm bỗng nắm lấy vai Tịnh An, hơi dùng sức, chỉ thoáng chốc Tịnh An đã trở nên mờ ảo, lúc xuất hiện lần nữa đã cách đó cả mấy chục vạn trượng.

Tay phải Nhất Niệm bỗng đè về phía trước.

Thời không trước mặt cô ta bỗng trở nên hư ảo.

Ngăn chặn thời không!

Mười hai nhân viên chấp hành đó vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này tay phải Nhất Niệm bỗng biến thành chưởng đẩy về phía trước.

Vù!

Cú đẩy này khiến mười hai nhân viên chấp hành bị đánh văng ra xa mấy vạn trượng, thời không họ lùi lại đều bị phá vỡ từng tấc, đến lúc mười hai người này dừng lại, áo giáp đen trên người đã nứt ra, mười hai người đều khiếp sợ.

Xung quanh lặng im như tờ.

Người dẫn đầu Giới Doãn cũng cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Nhất Niệm, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, mặc dù Nhất Niệm và ông ta đều là quan chấp hành, nhưng Nhất Niệm thuộc kiểu phóng hỏa, thực lực đều xếp ở vị trí phía sau trong chín vị quan chấp hành.

Nhưng lúc này thực lực mà Nhất Niệm thi triển lại vượt xa những gì ông ta nghĩ.

Một chưởng đánh văng chín vị chấp hành tay cầm thương Thiên Hành, thực lực này không phải là cấp tám bình thường.

Ánh mắt Giới Doãn hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta tiến đến trước một bước, thời không trước mặt Nhất Niệm bỗng nứt ra, thoáng chốc một cây thương dài bỗng lao ra.

Nhất Niệm mặt không đổi sắc siết chặt nắm đấm, sau đó đánh ra một quyền.

Vèo!

Quyền thương vừa tiếp xúc, khu vực thời không chỗ hai người bỗng trở nên mờ ảo, sau đó Giới Doãn lùi về sau.

Thấy thế Tả Chấp Pháp và Hữu Chấp Pháp của điện Chấp Pháp ở đằng xa nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Thực lực của Giới Doãn là cấp tám, nhưng vẫn không đánh lại được Nhất Niệm? Sau khi đánh văng Giới Doãn, Nhất Niệm không ra tay nữa, cô ta xoay người đi, hai tay giơ tay xé toạc thời không trước mặt ra thành một khe hở, Nhất Niệm bước vào trong đó định chạy trốn. Nhưng ngay sau đó, khu vực thời không đó chấn động, sau đó một bóng người lui về phía sau, chính là Nhất Niệm.

Nhất Niệm lùi lại cả ngàn trượng mới dừng lại, một ông lão chậm rãi bước ra từ thời không chỗ vốn dĩ bị nứt ra đó.

Ông lão mặc áo bào dài màu đen tuyền, tướng mạo khá gầy, ánh mắt nghiêm nghị sắc như dao.

“Quan chấp hành Tông Chiếu!”

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Tông Chiếu!
Chương 1892: Người đàn ông của ta

Điện Chấp Hành có chín quan chấp hành, ba người đầu tiên có địa vị cao nhất, quyền lợi lớn nhất, thực lực mạnh nhất, mà Tông Chiếu chính này là quan chấp hành đứng thứ ba. Sau khi Tông Chiếu bước ra, ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Niệm, ánh mắt hiện lên sát khí: “Phạm tội làm loạn, chết cũng không oan”.

Nói rồi tay phải ông ta siết chặt lại.

Ầm!

Một uy lực vô hình bỗng bao trùm khu vực chỗ Nhất Niệm, ngay sau đó ấn đạo quyền đã lao đến trước mặt Nhất Niệm.

Một quyền này vốn dĩ sẽ lấy mạng cô ta nhưng ngay lúc này, cơ thể Nhất Niệm bỗng trở nên hư ảo, Tông Chiếu ở phía xa hơi híp mắt, ngay sau đó đồng tử ông ta co rụt lại, vì không biết từ lúc nào mà Nhất Niệm đã đến trước mặt ông ta, sau đó đánh một quyền vào mặt ông ta.

Bụp!

Khu vực thời không chỗ Tông Chiếu bị nổ tung, Tông Chiếu lùi về sau gần cả vạn trượng.

Lúc này cây thương dài bỗng xuất hiện phía sau Nhất Niệm, người ra tay chính là Giới Doãn, ông ta cầm thương Thiên Hành, cây thương như lửa, trên mũi thương là lửa đang cháy, đó là lửa Thiên Hành.

Lúc này đối mặt với Nhất Niệm, ông ta đã không dám nương tay nữa, thế nên sử dụng lửa Thiên Hành trong thương Thiên Hành.

Vừa đâm một nhát này ra, khu vực thời không chỗ Nhất Niệm bắt đầu tan chảy.

Nhất Niệm xoay người, tay phải bỗng giơ mạnh về thời không trước mặt, thời không đó bỗng trở nên hư ảo, Giới Doãn và cây thương lập tức văng ra xa cả ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, Giới Doãn khó tin nhìn Nhất Niệm: “Sức mạnh này của ngươi là gì?”

Từ đầu đến giờ, ông ta phát hiện ra sức mạnh của Nhất Niệm không đúng lắm, đó là một sức mạnh thời không vô cùng kỳ lạ, nhưng ông ta lại không biết cụ thể là gì, vì ông ta chưa từng gặp.

Nhất Niệm không nói gì, cô ta nhìn xung quanh, cô ta biết không thể ở lại đây thêm nữa, lúc này một giọng nói bỗng vang lên phía sau cô ta: “Muốn đi à? Mơ đi!”

Vừa dứt lời, một khí tức đáng sợ nghiền ép lao đến chỗ cô ta.

Người ra tay chính là Tông Chiếu.

Lúc này cả người Tông Chiếu như một quả cầu lửa đâm mạnh về phía Nhất Niệm.

Giữa trán ông ta có một ngọn lửa đang cháy.

Lửa Thiên Hành!

Nhất Niệm cũng không dám sơ suất chủ quan với Tông Chiếu, cô ta bỗng xòe tay phải ra, sau đó siết chặt lại, thời không sau lưng cô ta lập tức gợn sóng như sóng nước. Mà tốc độ của Tông Chiếu đó bỗng giảm xuống, cảm nhận được tốc độ của mình giảm xuống, đồng tử Tông Chiếu co rụt lại, ông ta gầm lên một tiếng, lửa Thiên Hành giữa trán bỗng biến thành một ngọn lửa rồi văng ra xa.

Sau khi lửa Thiên Hành văng ra xa, thời không trước mặt ông ta bỗng bắt đầu tan chảy, lúc này một cú đấm của Nhất Niệm đã đánh đến trước mặt ông ta. Một tiếng nổ vang lên, thời không bị phá hủy hoàn toàn.

Tông Chiếu bị văng ra xa cả vạn trượng.

Vừa dừng lại, máu tràn ra từ khóe miệng Tông Chiếu, ông ta lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt vô cùng hung ác nói: “Ta giết ngươi”, dứt lời ông ta đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một cây thương Thiên Hành xuất hiện trong tay ông ta, cả cây thương như có lửa đang cháy, từng luồng khí tức liên tục lan tràn ra.

Cùng lúc đó lửa Thiên Hành giữa trán ông ta cũng bông cháy rực.

Hai ngọn lửa Thiên Hành.

Lúc này thời không cả trời đất đều bắt đầu thiêu đốt.

Sức mạnh hai ngọn lửa Thiên Hành quả thật quá mức khủng khiếp.

Nhất Niệm nhìn Tông Chiếu, mặt không cảm xúc, tay phải cô ta siết chặt lại.

Tông Chiếu bỗng biến mất khỏi đó.

Vèo vèo...

Một cột lửa lướt qua chạy thẳng đến chỗ Nhất Niệm.

Lúc này sức mạnh của hai ngọn lửa Thiên Hành tụ lại một chỗ sẽ đáng sợ đến mức nào?

Cả mặt biển của hải vực Thiên Vân đang sôi sùng sục, vô số màn sương phiêu lãng, không chỉ thế, lúc này thời không xung quanh cũng dần bắt đầu tan chảy và biến mất.

Uy lực quá mạnh, quá đáng sợ.

Bàn tay phải đang nắm chặt của Nhất Niệm bỗng xòe ra, sau đó đột đè mạnh về phía trước, vô số thời không trước mặt cô ta bỗng cuộn lại đè ép về phía Tông Chiếu như một làn sóng.

Soạt soạt.

Tông Chiếu bị vô số thời không bí ẩn này trấn áp khiến cho liên tục lùi về sau, cho dù là hai ngọn lửa Thiên Hành thì lúc này cũng bị sức mạnh của Nhất Niệm trấn áp.

Thấy thế, cuối cùng các cường giả nền văn minh Thiên Hành cũng lộ ra vẻ kinh hồn, họ không ngờ thực lực của Nhất Niệm lại đáng sợ đến thế.

Nhất Niệm trở nên mạnh thế từ lúc nào vậy?

Mọi người đều không dám tin.

Lúc này Tông Chiếu cũng cực kỳ hãi hùng, ông ta không ngờ một đòn tấn công toàn lực của mình lại bị Nhất Niệm chặn lại được.

Sao thực lực của cô ta lại mạnh đến thế?

Nhất Niệm không tiếp tục thừa thắng xông lên, cô ta nhìn Tông Chiếu: “Quan chấp pháp Tông Chiếu, chồng ta và ta đều không có ác ý gì với nền văn minh Thiên Hành, bọn ta…”

“Chồng hả?”

Tông Chiếu bỗng ngắt lời Nhất Niệm, cả giận nói: “Không biết xấu hổ, ngươi thế mà lại thích một người ở nền văn minh thấp kém, loại người ở nền văn minh thấp kém đó còn chẳng bằng con chó ở nền văn minh Thiên Hành”.

“Hỗn láo!”

Nhất Niệm bỗng nổi giận, ngay sau đó Tông Chiếu còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhất Niệm tát cho một bạt tai.

Cái tát này nhìn có vẻ rất chậm nhưng Tông Chiếu vốn dĩ không kịp phản ứng nên bị Nhất Niệm đánh trúng vào mặt.

Bốp!

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên xung quanh, sau đó Tông Chiếu văng ra xa cả vạn trượng trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mọi người đều ngơ ngác.

Bị tát?

Sau khi dừng lại, Tông Chiếu cũng ngây người, mình bị cô ta tát một bạt tai?

Sau khi phản ứng lại, ông ta lập tức nổi giận: “Ta phải giết đôi nam nữ đê tiện các ngươi”.

Ông ta còn chưa dứt lời, Nhất Niệm bỗng xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ, Tông Chiếu biến sắc, ông ta vừa định ra tay thì ngay sau đó một bàn tay xuyên qua thời bóp lấy cổ ông ta: “Mắng ta thì được nhưng không được mắng người đàn ông của ta”.

Nói rồi cô ta bỗng dùng sức bóp cổ Tông Chiếu lôi về phía trước.

Đầu Tông Chiếu đó nổ tung, linh hồn cũng tan biến.

Thần hồn tiêu tan!
Chương 1893: Tấm khiên lá chắn

Thấy Nhất Niệm giết chết Tông Chiếu trong cơn thịnh nộ, xung quanh lặng im như tờ.

Tất cả các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều vừa kinh ngạc vừa tức giận, họ không ngờ Tông Chiếu lại dễ dàng bị Nhất Niệm trấn áp và giết chết, phải biết rằng Tông Chiếu là cường giả cấp tám.

Cứ thế mà chết à?

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành đều rất khó tin.

Tức giận là vì Nhất Niệm thế mà lại dám giết một vị quan chấp hành.

“Làm phản rồi!”

Quan chấp hành Giới Doãn ở đằng xa vừa cả kinh vừa phẫn nộ nói: “Thật sự phản cả rồi!”

“Con mẹ nó!”

Nhất Niệm bỗng thay đổi vẻ nhã nhặn trước đó, tức giận nhìn quan chấp hành Giới Doãn: “Ta thấy hôm nay các người cũng không định tha cho vợ chồng ta sống, nếu đã thế, làm phản thì làm phản vậy”.

Hừ!

Khi nghe Nhất Niệm nói thế, các cường giả nền văn minh Thiên Hành lập tức xôn xao, sau đó là nổi giận đùng đùng.

Nhiều năm nay, chưa ai ở nền văn minh Thiên Hành dám nói làm phản cả.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Đúng là ngỗ nghịch!

Khi nghe thấy Nhất Niệm nói thế, người dẫn đầu Giới Doãn tức giận đến bật cười: “Được được, Nhất Niệm, hôm nay ta xem thử ngươi và tên tôm tép nền văn minh thấp kém kia có thể sống sót rời khỏi nền văn minh Thiên Hành hay không”.

Ầm!

Mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ bỗng khuếch tán ra từ không trung, sau đó hàng chục nhân viên chấp hành mặc áo giáp đen, tay cầm thương Thiên Hành đồng loạt bước ra từ xung quanh Nhất Niệm, họ vừa bước ra, thời không xung quanh trở nên vặn vẹo.

“Trận pháp Thiên Hành”.

Giới Doãn bỗng hét lên.

Mấy mươi nhân viên chấp hành giơ cao cây thương Thiên Hành trong tay lên, lửa Thiên Hành trong cây thương bỗng xuất hiện, thoáng chốc thương Thiên Hành trong tay họ bốc cháy, biến thành một cây thương lửa.

Sau khi mấy chục ngọn lửa Thiên Hành xuất hiện, cả hải vực vô tận bỗng sục sôi, sau đó bắt đầu tan chảy từng chút.

Vùng hải vực Thiên Hành này đã không thể chịu được uy lực của mấy chục ngọn lửa Thiên Hành nữa.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh cũng đều lùi lại, cách xa khu vực trung tâm này.

Giới Doãn bỗng nói: “Giết!”

Vừa dứt lời, mấy chục nhân viên chấp hành bỗng giương cao thương Thiên Hành lên, miệng thầm niệm chú cổ ngữ, ngay lập tức thời không cách đỉnh đầu Nhất Niệm cả ngàn trượng bỗng nứt ra, sau đó vô số phù văn màu đỏ lửa kỳ lạ xuất hiện, sau đó hình thành một trận pháp lửa cổ, chính giữa trận pháp lửa đó là một ngọn lửa Thiên Hành đang cháy hừng hực.

“Trận pháp lửa Thiên Hành!”

Có người kinh ngạc thốt lên.

Trận pháp lửa Thiên Hành!

Khi nhìn thấy trận pháp này, sắc mặt Nhất Niệm cũng sa sầm, là một quan chấp hành của nền văn minh Thiên Hành, dĩ nhiên cô ta biết trận pháp này, đây là một trong ba sát trận lớn của điện Chấp Hành, trung tâm là lửa Thiên Hành, uy lực cực kỳ mạnh.

Trận pháp này chỉ có lúc nền văn minh Thiên Hành gặp nền văn minh mà lửa Thiên Hành không thể giải quyết được mới khởi động.

Có thể nói trận pháp này hiếm khi dùng đến, vì nếu là nền văn minh bình thường thì một ngọn lửa Thiên Hành là có thể giải quyết rồi.

Nhất Niệm không ngờ có ngày trận pháp này lại dùng trên người cô ta.

Dĩ nhiên cô ta cũng không nghĩ nhiều, lúc giết Tông Chiếu đó, cô ta đã có dự định tệ hại nhất, cũng không còn bất kỳ hy vọng và may mắn nào với nền văn minh Thiên Hành nữa.

Chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không tha cho cô ta và Diệp Quân.

Đúng lúc này, mấy chục nhân viên chấp hành bỗng biến thành tia lửa phóng lên trời, lao vào trong trận pháp lửa Thiên Hành. Sau khi mấy chục người tiến vào trận pháp lửa, trận pháp lửa Thiên Hành bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao xuống, bao phủ lấy Nhất Niệm bên dưới.

Vèo!

Một nhân viên chấp hành bỗng lao ra từ trong trận pháp lửa Thiên Hành đó.

Nhưng lúc này cảnh giới của gã đã từ cấp bảy tăng lên cấp tám, không chỉ thế, nhìn kỹ lại mới thấy đó không phải là một người mà là mấy chục người chồng lên nhau.

Thiên Hành hợp nhất!

Hàng chục người nhìn có vẻ như chồng lên nhau, nhưng thật ra đang ở trong thời không khác nhau, khi họ cùng nhau ra tay, hàng chục thương Thiên Hành hợp nhất lao về phía Nhất Niệm.

Đòn tấn công này cũng giống như Tuế Nguyệt thời không chồng chéo của Diệp Quân, nhưng lúc này họ không phải là chỉ có một người, mà là sức mạnh của mấy chục người cộng lại, cộng thêm mấy chục ngọn lửa Thiên Hành, uy lực đó đã hơn cả cấp tám.

Khi nhát thương này rơi xuống, toàn bộ hải vực Thiên Hành bắt đầu vỡ vụn như băng bị va chạm mạnh, còn lan ra xung quanh với tốc độ cực kỳ nhanh, thoáng chốc cả hải vực Thiên Hành đều bị nứt thành hình mạng nhện.

Đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, trong mắt Nhất Niệm cũng lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cô ta chậm rãi siết chặt tay phải, khi đòn tấn công đánh đến trước mặt, cô ta nhảy lên, một quyền đấm thẳng vào đòn tấn công đó.

Đối đầu trực diện!

Sức mạnh hai bên vừa chạm nhau…

Vù!

Một tiếng nổ bỗng vang vọng khắp nơi, đinh tai nhức óc, sau khi vô số ngọn lửa bắn ra, lúc này cả hải vực Thiên Hành nổ tung, hoàn toàn tan nát, Nhất Niệm cũng liên tục lùi về sau cả mấy vạn trượng.

Sau khi dừng lại, Nhất Niệm cúi đầu nhìn tay phải của mình, cả cánh tay phải đã nứt toạc, có thể nhìn thấy xương bên trong, máu cũng đang không ngừng chảy ra.

Ngay lúc này mấy chục người Thiên Hành bỗng biến mất khỏi đó.

Vèo!

Giữa không trung, khi một âm thanh xé toạc sắc bén vang lên, một cây thương lửa xoẹt qua, bỗng chốc lao đến trước mặt Nhất Niệm.

Đây không phải là một cây thương mà là mấy mươi cây thương hợp nhất.

Sức mạnh chủ yếu vẫn là lửa Thiên Hành, lúc này sức mạnh của mấy mươi ngọn lửa Thiên Hành tụ lại một chỗ, uy lực vô cùng đáng sợ.

Ầm!

Khu vực thời không chỗ Nhất Niệm biến thành tro bụi, bản thân Nhất Niệm cũng không thể chịu được sức mạnh đáng sợ này, bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng. Cô ta còn chưa kịp dừng lại, cây thương dài đã đánh đến lần nữa.

Nhất Niệm biến sắc, tay phải cô ta xòe ra, sau đó đè về phía trước, thời không trước mặt cô ta bỗng dập dờn như sóng nước.

Tăng cường thời không!

Thế nhưng sau khi nhát thương đó lao đến, thời không trước mặt cô ta sụp đổ, cây thương đâm thẳng vào trước mặt Nhất Niệm, Nhất Niệm không thể đỡ được, cũng không thể lùi lại, chỉ chờ siết chặt nắm đấm đối đầu trực diện.

Soạt!

Ngọn lửa ngút trời nổ tung như núi lửa phun trào, sức mạnh cực lớn đánh bay Nhất Niệm, ngay khi cô ta vừa văng ra xa, cây thương dài đó lại một lần nữa bổ về phía Nhất Niệm, đeo bám như ấu trùng ký sinh trên xương, sức mạnh của lửa Thiên Hành trong cây thương tăng lên, vô cùng đáng sợ.

Thấy cây thương lao đến trước mặt, đồng tử Nhất Niệm co rụt lại, cô ta bỗng vươn tay vẽ một vòng tròn ở trước mặt mình, sau đó thời không bí ẩn bỗng chắn trước mặt cô ta như một tấm khiên.

Bụp!

Vùng thời không trước mặt Nhất Niệm rung chuyển dữ dội như bị búa đập vào, sau đó lõm xuống rất sâu, Nhất Niệm bị sức mạnh cực lớn này chấn động lùi về sau khá xa, chiếc khiên thời không mà trước đó cô ta vẽ ra đó cũng bị phá vỡ.
Chương 1894: Buông lỏng

Cây thương dài đâm thẳng đến, sau đó lại chém vào Nhất Niệm.

Thương Thiên Hành này ngoài ẩn chứa sức mạnh của ba mươi người Thiên Hành, còn có sức mạnh của ba mươi ngọn lửa Thiên Hành.

Đừng nói là cấp tám, dù là cường giả cấp chín cũng chưa chắc đã đỡ được.

Chỉ thoáng chốc cây thương dài đã lao đến trước mặt Nhất Niệm, vì tốc độ của nó quả thật quá nhanh nên Nhất Niệm không thể lùi lại, chỉ đành đối đầu trực diện.

Nhìn cây thương đâm đến, Nhất Niệm bỗng nói: “Tháp gia, ta có thể lấy ngươi để đỡ không?”

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Nhất Niệm vội lấy Tiểu Tháp ra chắn trước mặt, một tia sáng vàng xuất hiện.

Vụt!

Cây thương đâm thẳng vào trên người Tiểu Tháp, lửa Thiên Hành lập tức nhấn chìm Tiểu Tháp, Tiểu Tháp rung chuyển thế mà lại chịu được sức mạnh này.

Thấy thế, các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều khá kinh ngạc, tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Tháp trước mặt Nhất Niệm.

Đây là vật gì thế?

Thế mà có thể chịu đựng sức mạnh của lửa Thiên Hành?

Phải biết một ngọn lửa Thiên Hành có thể dễ dàng phá hủy một nền văn minh vũ trụ, càng đừng nói lúc này có cả hàng chục ngọn lửa Thiên Hành tập hợp lại với nhau, sức mạnh đó không nghĩ cũng biết đáng sợ thế nào. Thế nên khi nhìn thấy Tiểu Tháp có thể chịu được sức mạnh của một nhát thương này, các cường giả nền văn minh Thiên Hành đều không khỏi kinh ngạc.

Nhưng lúc này trận pháp lửa Thiên Hành ở phía xa bỗng rung chuyển dữ dội, ngay lập tức ngọn lửa ngút trời tuôn ra từ bên trong, những ngọn lửa đó bắn về phía Nhất Niệm và Tiểu Tháp bên dưới như mũi tên, cùng lúc đó cây thương dài cũng lao đến Nhất Niệm lần nữa.

Đối mặt với thế tấn công áp đảo này, Nhất Niệm biến sắc. Cô ta biết mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa vì nền văn minh Thiên Hành còn có những cường giả khác, sở dĩ ngay từ đầu không phái những người đó ra là vì cô ta chỉ là một cường giả cấp sáu, mà bây giờ quản lý cấp cao của nền văn minh Thiên Hành hẳn đã biết sức mạnh của cô ta tương đương với cấp chín.

Tình hình này chắc chắn sẽ phái thêm nhiều cường giả mạnh hơn đến.

Lúc này, Nhất Niệm nắm lấy Tiểu Tháp đập mạnh về phía trước, cú đập này khiến cây thương dừng lại, cùng lúc đó cô ta xoay người giơ ngón tay lên vẽ một vòng, thời không nứt ra, cô ta định mang theo Tiểu Tháp trốn vào trong thời không, nhưng lúc này bỗng phát sinh một việc, một luồng sáng không biết từ lúc nào lặng lẽ xuất hiện sau lưng Nhất Niệm.

Cảm nhận được điều này, đồng tử Nhất Niệm co rụt lại, cô ta quay phắt người lại đánh một quyền, thời không lõm xuống.

Ầm!

Một quyền đỡ được tia sáng này.

Phía sau tia sáng là một người đàn ông mặc đồ đen.

Nhất Niệm biết người này.

Quan chấp pháp ở điện Chấp Hành, Lãnh Táng, người đứng thứ hai, thực lực còn hơn hẳn Giới Doãn đó.

Thế nhưng lúc này lại có thay đổi, một sức mạnh lặng lẽ đi đến xung quanh sau lưng Nhất Niệm, Nhất Niệm cả kinh, đang muốn xoay người thì đột nhiên có một sức mạnh cực lớn cướp Tiểu Tháp đi.

Thấy mục tiêu của đối phương là Diệp Quân, Nhất Niệm nổi giận.

Cô ta tức giận gầm một tiếng, siết chặt hai tay, thời không chỗ cô ta lập tức bị nổ tung, cùng lúc đó tay phải cô ta bỗng chộp lấy Tiểu Tháp suýt nữa bị đoạt đi, nhưng ngay lúc này sáu tàn ảnh xuất hiện lướt qua.

Ầm!

Nhất Niệm bị chấn động văng ra cả mấy mươi vạn trượng.

Vừa dừng lại, cô ta nôn ra ngụm máu, cơ thể cũng dần nứt toạc ra.

Cô ta mặc kệ vết thương trên người, chỉ ôm chặt lấy Tiểu Tháp trong tay.

Mà đứng trước mặt Nhất Niệm là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, lông mày người đàn ông trung niên nhếch lên trên, ánh mắt sắc bén như kiếm, toát ra uy lực vô hình.

Quan chấp pháp Thượng Lăng.

Người đứng ở vị trí thứ nhất!

Cường giả cấp chín.

Phía sau Thượng Lăng còn có bảy người, đều là đỉnh cao cấp tám.

Bảy người này đều là quan chấp hành, nói cách khác chín vị quan chấp hành của điện Chấp Hành đều đã đến đây.

Ngoài ba người ra, phía sau tám người còn có mấy chục nhân viên chấp hành, họ vẫn đang hợp nhất, khí tức cực kỳ mạnh.

Nhất Niệm lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, khi nhìn thấy đám người Thương Lăng ở đó, cô ta lặng thinh một lát, sau đó nhìn sang Tiểu Tháp nhỏ trước mặt, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Tháp, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Ta không thể tiếp tục ở bên cạnh huynh rồi”.

Nói rồi cô ta xoay người lại, tay phải vẽ một đường, thời không nứt ra, cô ta ném Tiểu Tháp vào trong đó nói: “Tháp gia, dẫn huynh ấy đi”.

Nói rồi hai tay cô ta khép lại, thời không đóng lại.

Thượng Lặng ở phía xa nói: “Không thể để hắn đi, giết!”

Nói rồi họ đồng loạt lao đến chỗ Nhất Niệm đang đứng.

Nhất Niệm xoay người nhìn đám người Thượng Lăng đang lao đến đó, cô ta biết hôm nay cô ta không ra khỏi đây được.

Cô ta bật cười, sau đó bỗng siết chặt hai tay, một ngọn lửa Thiên Hành bay ra từ giữa trán cô ta, ngay sau đó thời không xung quanh cô ta trở nên hư ảo, cùng lúc đó sắc mặt cô ta cũng trở nên trắng bệch.

Nhất Niệm bỗng gào lên: “Giết!”

Vừa dứt lời, thời không trước mặt cô ta biến thành từng ô vuông, trong mỗi ô ô đều chứa một ngọn lửa Thiên Hành, chỉ trong chốc lát cô ta đã sao chép gần cả vạn ngọn lửa Thiên Hành.

Sát chiêu cùng cực!

Hư ảnh thời không!

Đây là thứ cô ta đã nghiên cứu được từ thời không trong Tiểu Tháp, cô ta vẫn chưa dùng đến, vì dùng đến chiêu này phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho dù là cô ta cũng không thể chịu được.

Nhưng cô ta biết cô ta phải dùng đến nó, nếu không Diệp Quân không thể ra khỏi đây.

Ngay khi lửa Thiên Hành xuất hiện, Thượng Lăng dẫn đầu đó biến sắc vội lùi về sau, thế nhưng vẫn không kịp.

Ầm!

Khu vực chỗ Nhất Niệm đứng biến thành biển lửa.

Tám vị quan chấp hành chôn người trong biển lửa.

Thần hồn tiêu tán!

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành còn lại vô cùng hoảng hốt, vội vàng lùi về sau cách xa hải vực Thiên Hành này, có vài người chạy chậm cũng bị tan biến thành hư vô…

Nhưng ngay lúc này một cây thương bay đến từ chân trời.

Sau khi cây thương bay đến, ngọn lửa ngút trời do cả vạn lửa Thiên Hành tạo ra lập tức bị trấn áp.

Nhất Niệm ở trong biển lửa bên dưới yếu ớt ngẩng đầu lên, ngay sau đó cây thương dài xé toạc biển lửa đâm mạnh vào ngực cô ta, cây thương kéo Nhất Niệm lùi lại cả ngàn trượng, cuối cùng lúc dừng lại, hai chân Nhất Niệm mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất, cây thương vẫn đâm vào ngực cô ta.

Lửa Thiên Hành màu đỏ trong cây thương dài bắt đầu lan ra khắp các cơ quan trong người cô ta.

Nhất Niệm nhắm mắt lại, ý thức của cô ta dần bắt đầu mơ hồ, cô ta lấy hết sức lực cuối cùng khẽ nói: “Không thể sinh “quả” cho huynh rồi…”

Dứt lời, hai tay đang siết chặt của cô ta buông lỏng.


Chương 1895: Nổi giận đùng đùng

Rắc!

Ngay lúc này thời không phía sau Nhất Niệm bỗng nứt toác, một người đàn ông lao ra.

Người đàn ông đó chính là Diệp Quân.

Khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Nhất Niệm, đầu Diệp Quân nổ ầm một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Ngay sau đó hắn chạy như điên đến trước mặt Nhất Niệm, nhìn cây thương dài cắm vào ngực Nhất Niệm, Diệp Quân bỗng tức giận gầm lên như dã thú, sau đó lấy kiếm Thanh Huyên ra chém.

Cây thương bị nứt ra nhưng vẫn không gãy.

Diệp Quân lại chém mạnh lần nữa, lúc này cây thương dài mới bị chém gãy, Diệp Quân đâm kiếm Thanh Huyên vào người Nhất Niệm, kiếm Thanh Huyên không làm tổn thương Nhất Niệm mà bảo vệ linh hồn sắp bị hủy diệt hoàn toàn của Nhất Niệm, Diệp Quân run rẩy ôm Nhất Niệm vào lòng, run giọng nói: “Nhất Niệm!”

Lúc này, Nhất Niệm mới mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Quân, trên gương mặt trắng bệch như tờ hiện lên một nụ cười buồn, cô ta muốn vươn tay chạm vào Diệp Quân nhưng vừa giơ lên lại rơi xuống.

Lúc này cô ta chẳng còn chút sức lực nào.

Diệp Quân vội nắm lấy tay cô ta đặt lên mặt mình, hắn run giọng nói: “Không sao, không sao rồi”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, nước mắt bỗng rơi xuống: “Ta lại ăn quả Thiên Hành lần nữa”.

Nói rồi cô ta nhắm mắt lại, mà cơ thể cô ta vẫn đang bị thiêu đốt.

Mặc dù Diệp Quân đã cắt đứt cây thương dài nhưng lửa Thiên Hành đỏ như máu vẫn ở trong cơ thể Nhất Niệm, không ngừng thiêu đốt cơ thể Nhất Niệm, Diệp Quân đột nhiên rống to: “Tháp gia, giúp ta”.

Tiểu Tháp biến thành tia sáng vàng đi vào trước ngực Nhất Niệm, nó bắt đầu tự mình trấn áp lửa Thiên Hành màu đỏ đó.

Không có cách nào, kiếm Thanh Huyên phải bảo vệ linh hồn của Nhất Niệm, nó chỉ có thể tự mình trấn áp lửa Thiên Hành này. Nhưng cho dù là nó, cũng hơi mất sức, vì lửa Thiên Hành đó có màu đỏ như máu, không phải là lửa Thiên Hành bình thường. Cũng may sau khi nó và kiếm Thanh Huyên phối hợp, cuối cùng hơi thở của Nhất Niệm cũng không yếu đi nữa.

Diệp Quân bỗng cõng Nhất Niệm lên, hắn dùng vô số kiếm ý buộc Nhất Niệm và mình lại với nhau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cách trước mặt hắn cả trăm trượng có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên đó mặc một bộ đồ trắng đơn giản, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.

Điện chủ điện Chấp Hành - Trần Qua.

Thực lực của ông ta trong điện Chấp Hành chỉ đứng sau quan chấp hành đứng đầu trong truyền thuyết đó, là nhân vật số hai của điện Chấp Hành.

Thật ra nhiều năm trước, trong điện Chấp Hành, điện chủ mới là người mạnh nhất, nhưng về sau các quan chấp hành đứng đầu của các đời ngày càng nghịch thiên, cho nên địa vị của hai người đã thay đổi.

Trần Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Quay lại tìm đường chết à?”

Diệp Quân không trả lời, sau khi buộc chặt Nhất Niệm lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trần Qua ở phía xa, nhìn thấy vẻ lạnh lùng và sát ý trong mắt Diệp Quân, ông ta khẽ cười nói: “Nào, đánh chết ta này”.

Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.

Rầm rầm rầm!

Ba loại huyết mạch lao lên trời từ trong người Diệp Quân, ba luồng khí tức huyết mạch cực lớn cuồn cuộn quét qua bầu trời như sóng lớn.

Chỉ trong thoáng chốc, Diệp Quân đã đánh một nhát kiếm đến trước mặt Trần Qua, Trần Qua híp mắt, xoay cổ tay, giơ ngón tay lên chỉ về phía trước.

Ông ta chọn đối đầu trực diện.

Vèo!

Sau khi kiếm quang bùng nổ, Trần Qua bị chấn động lùi về sau, trong lúc đó khu vực thời không chỗ ông ta bỗng chia thành rất nhiều ô vuông, sau đó cả trăm vạn ý kiếm màu đỏ như máu bắn ra.

Trần Qua cả kinh, tay phải vung lên, vô số thương quang bắn lên trời, trong số đó còn có một ngọn lửa Thiên Hành màu đỏ máu.

Thế nhưng ý kiếm của Diệp Quân lại cứng rắn trấn áp lửa Thiên Hành đó.

Thấy thế, đồng tử Trần Qua co rụt lại, bỗng chốc cả trăm vạn huyết kiếm bay xuyên qua trước ngực ông ta.

Cơ thể Trần Qua cứng đờ.

Xung quanh tĩnh lặng.

Bị giết trong tích tắc?

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành trốn ở phía xa trước đó đều há hốc miệng, mặt đầy vẻ khó tin.

Đó là điện chủ điện Chấp Hành đấy!

Cứ thế bị giết trong tích tắc ư?

Sau khi giết chết điện chủ điện Chấp Hành – Trần Qua chỉ bằng một nhát kiếm, Diệp Quân nhắm mắt lại, lúc này sức mạnh ba loại huyết mạch liên tục sôi trào trong người hắn.

Lúc này huyết mạch phong ma làm chủ.

Vì sát niệm của hắn rất lớn.

Diệp Quân bỗng xoay người đi đến trước mặt Tịnh An, nhìn Diệp Quân cả người như máu, Tịnh An biến sắc nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, vì Diệp Quân không có ác ý với cô ta.

Diệp Quân nhìn Tịnh An, đôi mắt như một vùng biển máu vô tận: “Thiên Hành Sinh Mệnh Giới ở đâu?”

Tịnh An sửng sốt, sau đó run giọng nói: “Ngươi, ngươi hỏi làm gì?”

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, cố gắng khống chế sát ý của mình: “Nói cho ta biết”.

Tịnh An vội nói: “Tiểu Quân...”

Diệp Quân bỗng nói: “Rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, đừng quay lại nữa”.

Nói rồi hắn xoay người biến thành kiếm quan bay lên trời.

Tịnh An ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, Diệp Quân không chạy trốn mà chém một nhát kiếm về phía chân trời phía xa, ép buộc lấy đi ký ức của một cường giả nền văn minh Thiên Hành, sau đó xoay người phá vỡ hư không, đánh đến thần cảnh Thiên Hành.

Sau khi Diệp Quân tấn công, cả nền văn minh Thiên Hành kinh hãi, lần đầu có kẻ địch bên ngoài xâm phạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK