Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1691: Cố Thần Sách

Độc Khai Nhất Đạo.

Tượng thần Hạo Nhiên.

Tượng thần vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện khí thế hừng hực cuồn cuộn.

Đất trời trong lành.

Cô gái áo đỏ cắn hai miếng mía, sau đó nhả ra, cô ta nhìn Nguyên Tướng, cười nói: “Học giả à, có tâm huyết, được đấy”.

Nguyên Tướng nói: “Xin chỉ dạy”.

Dứt lời, tượng thần Hạo Nhiên đằng sau ông ta bỗng cúi người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.

Tài khí ba vạn trượng.

Ở Đại Chu, học giả không phải là người tầm thường, học giả đều là những người có tài năng, từng chữ họ thốt ra đều như tỏa ra ánh sáng, rực rỡ như gấm vóc, những người nhà Nho chỉ cần nói một câu, tài khí rực rỡ như mặt trời và mặt trăng.

Đối mặt với tài khí ba vạn trượng, cô gái áo đỏ bỗng giơ đao lên chặn lại.

Vèo.

Cô gái áo đỏ liên tục lùi lại cả trăm trượng.

Tài khí biến mất.

Lúc này Nguyên Tướng lại tung ra một đấm.

Ngay khoảnh khắc tung ra cú đấm đó, trời đất như phải cúi đầu.

Tài khí mười vạn trượng.

Cô gái áo đỏ lại giơ kiếm lên đỡ đòn.

Vù.

Cô gái áo đỏ lùi về sau ba trăm trượng, thời không ở những nơi đó đều nổ tung, nứt toác.

Nguyên Tướng hít sâu một hơi, siết chặt hai tay lại, nhưng sau đó lại buông ra, ông ta xòe tay ra, một thanh thước cổ xuất hiện trong tay ông ta.

“Thước Hạo Nhiên”.

Có người ngạc nhiên thốt lên.

Thước Hạo Nhiên!

Một trong ba thần khí siêu cấp của nước Đại Chu, năm đó được Thủy tổ nhà Nho ngưng tụ thành, ngày nào cũng được nuôi dưỡng bằng tài khí của các đệ tử nhà Nho.

Thanh thước vừa xuất hiện, tất cả tà khí ở cả Đại Chu đều bị quét sạch.

Đạo Quân bên cạnh Chu Phạn trên tường thành trầm giọng nói: “Điện hạ, Bệ hạ?”

Chu Phạn trầm giọng nói: “Ông ấy tự có sắp xếp”.

Đạo Quân gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chốc rồi nói: “Sao Diệp công tử vẫn chưa tỉnh?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Bị thương rất nặng”.

Đạo Quân gật đầu, như nghĩ đến gì đó, ông ta bước đến trước mặt Nhất Niệm đang ăn hồ lô đường, ông ta mỉm cười: “Cô nương, cô có biết lửa Thiên Hành không?”

Nhất Niệm quay đầu nhìn Đạo Quân.

Đạo Quân nói: “Cô biết chứ?”

Nhất Niệm gật đầu.

Đạo Quân trầm giọng nói: “Thế này nhé, lát nữa nếu chúng ta thật sự đánh không lại, cô có thể lấy lửa Thiên Hành của Diệp công ta ra, sau đó giả làm người của nền văn minh Thiên Hành, xem thử có thể dọa Ác Đạo Minh này đi không”.

Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.

Đạo Quân hỏi: “Được không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ý hay”.

Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái áo đỏ đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô gái này thật sự quá mạnh, cũng chỉ có thể xem cô nương này giả mạo nền văn minh Thiên Hành có dọa được cô ta đi hay không.

Nguyên Tướng trên bầu trời lấy thước Hạo Nhiên ra, sau đó tiến đến trước một bước rồi vung thước lên.

Tài khí bắn ra cả trăm vạn trượng.

Vì là đang ở Đại Chu nên ông ta có rất nhiều tài khí của học giả trợ sức, cộng thêm thước Hạo Nhiên này, có thể bắn ra tài khí cả trăm trượng.

Tài khí cuồn cuộn lao về phía cô gái áo đỏ.

Tinh hà sôi sục.

Cô gái áo đỏ ở phía xa nheo mắt lại, cô ta tiến đến trước một bước chém một nhát đao xuống.

Ầm!

Tài khí cả trăm vạn trượng nổ tung, biến thành vô số luồng khí bắn ra xung quanh, cùng lúc đó tượng thần Hạo Nhiên của Nguyên Tướng cũng vỡ vụn.

Tài khí trăm vạn trượng là cực hạn của Nguyên Tướng, cũng là cực hạn của tượng thần Hạo Nhiên đó.

Cô gái áo đỏ lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thanh huyết đao trong tay cô ta bỗng vỡ vụn, biến thành nhiều mảnh vỡ bay ra xung quanh.

Lùi về sau cả ngàn trượng.

Đao vỡ.

Nhưng cả người chẳng bị làm sao.

Ánh mắt Nguyên Tướng phía đằng xa hiện lên vẻ phức tạp và tia tuyệt vọng.

Tài khí trăm vạn lại không thể làm cô gái trước mặt bị thương.

Đánh thế nào được?

Nguyên Tướng bỗng quay đầu lại nhìn Từ Thiên đang trị thương bên dưới, thấy Nguyên Tướng nhìn sang, sắc mặt Từ Thiên thay đổi. Mẹ kiếp, ông nhìn ông ta làm gì? Ông thấy ta còn có thể đánh được nữa sao?

Cũng may Nguyên Tướng không bảo Từ Thiên đi đánh nhau mà chậm rãi quay đầu sang nhìn Chu Phạn ở một bên.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Tiếp theo cứ để Đại Chu ta”.

Nguyên Tướng lùi về sau một bước đến trên tường thành Đại Chu.

Cô gái áo đỏ ở chân trời nhìn mảnh vỡ huyết đao dần rơi xuống xung quanh, cười nói: “Được”.

Dứt lời, cô ta nhìn Chu Phạn bên dưới: “Đại Chu vẫn có chút thực lực đấy, nhưng không nhiều”.

Ầm!

Ngay lúc này tận cuối chân trời, một luồng khí tức đáng sợ phóng lên trời, sau đó một người đàn ông trung niên từ trên không trung bước đến.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ áo bào trắng, mang đôi giày vải, sải bước nhanh đi đến, khí khái siêu phàm.

Nhìn thấy người đến, Chu Phạn hơi ngạc nhiên.

Vì cô ta không biết người đàn ông trung niên này.

Chu Phạn quay đầu nhìn sang Nguyên Tướng bên cạnh, Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Cố Thần Sách, thống soái của quân Thần Sách, năm đó đã từng đi theo tiên tổ Đại Chu, điện hạ vừa mới tiếp nhận quân Thần Sách, không biết ông ấy cũng bình thường, vì ông ấy luôn đi vắng, rất ít khi về Đại Chu”.
Chương 1692: Hoàn toàn bị tiêu diệt

Cố Thần Sách.

Chu Phạn hơi kinh ngạc.

Dĩ nhiên cô ta biết người này, năm đó sau khi tiên tổ Đại Chu lập ra Đại Chu thì đã xây dựng một tháp công đức, trong tháp thờ mười tám vị quan có công, vị Cố Thần Sách này là một trong số đó, hơn nữa còn xếp thứ ba, năm đó quân Thần Sách cũng được xây dựng theo tên của ông ấy.

Sau khi Đại Chu thành lập, nhân vật truyền kỳ này bỗng biến mất, sau đó Đại Chu từng gặp nguy hiểm, cũng từng điều động quân Thần Sách nhưng vị này chưa từng trở lại.

Cô ta không ngờ lần này người này lại vội quay về.

Sau khi Cố Thần Sách xuất hiện, vài cường giả đỉnh cấp nấp trong tối bỗng đứng lên chào, mừng rỡ nói: “Bái kiến thống lĩnh Cố”.

Chu Phạn bỗng nói: “Tất cả con dân hoàng tộc hành lễ”.

Dứt lời, cô ta cũng cúi người xuống chào.

Các thành viên hoàng tộc Đại Chu xung quanh cũng vội cúi người chào.

Cố Thần Sách!

Năm đó tiên tổ Đại Chu từng có lời dạy rằng: “Hễ là con cháu hoàng thất Đại Chu thì gặp Cố Thần Sách cũng phải như gặp trẫm”.

Rất nhiều con dân Đại Chu đều phấn khích không thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.

Cố Thần Sách chậm rãi bước đến trước mặt cô gái áo đỏ, ông ấy nhìn cô ta: “Áo đỏ - cây mía - Cơ Tiểu Kiếm, một người một kiếm đánh chín ngày”.

Cơ Tiểu Kiếm gặm một miếng mía, cười nói: “Từng đánh ở trận chiến Đăng Thiên à?”

Cố Thần Sách gật đầu.

Cơ Tiểu Kiếm lại hỏi: “Ông đánh với mấy Trọng Thiên?”

Cố Thần Sách cười nói: “Hai Trọng Thiên”.

Cơ Tiểu Kiếm cong môi nói: “Thế mà ông cũng dám đến?”

Cố Thần Sách chỉ vào Đại Chu phía sau: “Quốc gia gặp nạn, có thể không về sao?”

Cơ Tiểu Kiếm khẽ cười, sau đó nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ đánh chết ông”.

Cố Thần Sách khẽ gật đầu, ông ấy nhìn Diệp Quân đang ở trong vòng tay của Chu Phạn ở phía xa, nói: “Ta hơi bất ngờ, Cơ Tiểu Kiếm cô lại đuổi theo một kiếm tu cảnh giới Thần Đạo”.

Cơ Tiểu Kiếm lắc đầu: “Mục tiêu của ta không phải hắn, ta đến tìm vị Chân Thần kia, hắn có quan hệ với Chân Thần, ta tiện thể đến giải quyết”.

Cố Thần Sách nói: “Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp hàng ngàn trăm vạn lần đó à?”

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Ừ”.

Dứt lời, cô ta nhìn Chu Phạn bên dưới, sau đó mỉm cười nói: “Ta khá ngạc nhiên, vị Thái tử của Đại Chu các ông thế mà lại bảo vệ tên đó bằng mọi giá. Ta đoán tám mươi phần trăm cô ta đã phải lòng hắn”.

Cố Thần Sách nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Nếu cô ấy là Thái tử Đại Chu ta thì tuyệt đối không phải là người vô dụng, ta tin cô ấy, cũng tin vào mắt nhìn người của cô ấy”.

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Đại Chu các ông chính trực đấy, như vậy lao vào đánh nhau mới càng thú vị”.

Cố Thần Sách cười nói: “Ta cũng rất mong chờ cây kiếm có thể giết được ba Trọng Thiên của Cơ Tiểu Kiếm”.

Dứt lời, ông ấy xòe tay ra, một cây thương màu ngọc đen xuất hiện trong tay ông ấy, mũi thương có có vệt máu đỏ.

Cơ Tiểu Kiếm gặm một miếng mía, sau đó nói: “Ông không xứng để ta xuất kiếm”.

Dứt lời, cô ta nhả mía ra, lại nói: “Ta không có ý sỉ nhục ông, chỉ là đang nói sự thật”.

Cố Thần Sách nhìn Cơ Tiểu Kiếm: “Xin hãy chỉ giáo”.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm đã ăn xong cây mía, cô ta không lấy đao ra, cũng chẳng có kiếm, tiến đến trước một bước, đấm Cố Thần Sách một quyền.

Chỉ một quyền gọn nhẹ, đơn giản.

Thế nhưng sắc mặt Cố Thần Sách lập tức thay đổi, vì một quyền này đã kéo ông ấy đến thời không Đại Đạo đặc biệt của riêng Cơ Tiểu Kiếm.

Cô ta đang áp chế Đại Đạo của ông ấy.

Cố Thần Sách nhắm mắt lại, trời đất trở nên yên tĩnh.

Thoáng chốc.

Cố Thần Sách bỗng cầm cây thương dài đâm về phía trước.

Ầm!

Thời không vạn giới sục sôi, vô số sát khí bắn ra từ trong cây thương dài của ông ấy, sau đó biến thành từng luồng uy lực Đại Đạo.

Đại Đạo đối kháng.

Một nhát thương.

Một quyền!

Đều có Đạo của nó.

Cú đấm và nhát thương đó nổ tung khi va chạm vào nhau trước ánh mắt của mọi người.

Không có sức mạnh hủy diệt trời đất trong tưởng tượng được nổ tung, không có động tĩnh gì.

Mọi người nhìn chằm chằm chân trời.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm bỗng thay lại nắm đấm.

Keng!

Một tiếng răng rắc lanh lảnh bỗng vang vọng khắp trời đất, sau đó cây thương dài trong tay Cố Thần Sách vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vỡ bắn tung tóe dưới ánh nhìn của mọi người.

Cơ thể Cố Thần Sách bắt đầu tan biến từng chút như tuyết dưới ánh mặt trời.

Thấy thế, các cường giả Đại Chu xung quanh đều kinh hãi.

Thua rồi!

Một quyền!

Chỉ một quyền thôi mà cảnh giới Khai Đạo như Cố Thần Sách cũng thua?

Hơn nữa cô gái đó còn không dùng đến kiếm, không dùng đến đao mà đã khủng khiếp như vậy, nếu dùng kiếm nữa thì còn đáng sợ thế nào?

Sắc mặt nhiều cường giả Đại Chu xám như tro.

Chu Phạn nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ ở phía xa, lúc này cô ta mới nhận ra một việc, đó là từ lúc bắt đầu đến giờ, cô gái này chưa từng đánh một cách nghiêm túc.

Cô gái này cứ như đang chơi đùa.

Lúc này Chu Phạn nhắm mắt lại, cho dù là cô ta cũng cảm thấy hơi sợ.

Cô gái này mạnh đến mức vượt khỏi nhận thức của cô ta.

Sắc mặt đám người Đạo Quân cũng trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy, sự lớn mạnh của cô gái này đã vượt khỏi nhận thức của họ.

Cũng là Độc Khai Nhất Đạo, tại sao người ta lại mạnh đến thế?

Họ không hiểu được.

Cố Thần Sách ở phía xa khẽ nói: “Không hổ là Cơ Tiểu Kiếm có thể giết được ba Trọng Thiên”.

Dứt lời, cơ thể ông ấy dần trở nên mờ ảo, một cơn gió nhẹ thổi qua, ông ấy biến mất.

Hoàn toàn bị tiêu diệt.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Chu Phạn, cười nói: “Tiểu muội, ta cho cô một cơ hội nữa, thế nào? Chỉ cần cô giao người đàn ông trong lòng ra, ta sẽ rời đi, còn đảm bảo Ác Đạo Minh sẽ không đến gây rắc rối cho Đại Chu nữa. Ngoài ra ta có thể nhận cô làm đệ tử, cô đừng lo, Cơ Tiểu Kiếm ta nói chắc chắn sẽ làm”.

Mọi người nhìn Chu Phạn.
Chương 1693: Thiêu đốt

Bỏ mặc?

Tất cả cường giả Đại Chu xung quanh đều đang nhìn Chu Phạn.

Thực lực của cô gái tên Cơ Tiểu Kiểm này quả thật quá đáng sợ, họ đều tuyệt vọng cả rồi.

Có đánh thêm nữa thì Đại Chu cũng không có cơ hội thắng, dù sao đằng sau cô gái này còn có một Ác Đạo Minh.

Giết một người, cứu cả Đại Chu.

Nghĩ thế nào cũng là một vụ mua bán đáng giá.

Quan trọng nhất là chỉ cần giết thiếu niên này, cô gái đáng sợ đó còn nhận Chu Phạn làm đệ tử.

Tức là Đại Chu có thể kết nghĩa với thế lực đáng sợ Ác Đạo Minh này.

Giết một người, không chỉ có thể cứu Đại Chu mà còn có thể xoay chuyển quốc vận.

Nghĩ thế nào, tính toán thế nào.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thầm thở dài, không nói gì cả.

Chuyện này chỉ có thể để Chu Phạn tự quyết định.

Nguyên Tướng nhìn Cơ Tiểu Kiếm đang gặm mía ở phía xa, sau đó lại nhìn Chu Phạn, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.

Ông ta cũng không nói gì.

Tiếp tục đánh?

Đại Chu có thể thắng sao?

Hiện giờ xem ra thì gần như không có cơ hội.

Trừ khi Thủy tổ Đại Chu về.

Thế nhưng cho dù Thủy tổ Đại Chu trở về cũng chưa chắc có thể đánh bại cô gái này, không chỉ thế, sau lưng cô gái này còn có một Ác Đạo Minh vừa bí ẩn vừa đáng sợ.

Làm sao mà đánh?

Không thể đánh được.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Chu Phạn, tiếp tục gặm mía, gương mặt hiện lên nụ cười, lộ vẻ hơi chế giễu.

Chu Phạn nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Quân, sau đó mỉm cười nói: “Ta không bảo vệ được ngươi rồi”.

Nghe thế, rất nhiều cường giả Đại Chu xung quanh đều thầm thở phào.

Cuối cùng cô ta cũng từ bỏ.

Ngay lúc này cơ thể và thần hồn của Chu Phạn bỗng bị thiêu đốt.

“A!”

Mọi người thất kinh, đều không ngờ Chu Phạn sẽ làm thế.

Chu Phạn dịu dàng xoa mặt Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Ta không thể phụ Đại Chu, nhưng cũng không muốn phụ ngươi”.

Dứt lời, cô ta cúi người hôn lên trán Diệp Quân.

Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa nhìn Chu Phạn, nụ cười trên môi dần biến mất.

Ầm!

Lúc này khí tức của rồng bỗng lao lên từ Đại Chu.

Trời đất chấn động.

Sau đó khí tức của rồng đó từ trên trời rơi thẳng xuống, cuối cùng đi vào cơ thể Chu Phạn và Diệp Quân.

Vù!

Ngọn lửa trên người Chu Phạn lập tức bị trấn áp.

Mọi người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông trung niên mặc áo vàng nhạt bước đến từ phía chân trời.

Hoàng Đế Đại Chu.

Là người mạnh nhất ở Đại Chu hiện nay.

Mọi người xung quanh đều cung kính chào.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Hoàng Đế Đại Chu đang bước đến, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi không ra nữa”.

Hoàng Đế Đại Chu mỉm cười nói: “Hoàng Đế Đại Chu các đời không có ai là rùa rụt cổ cả”.

Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Nói thế tức là Đại Chu ngươi muốn tiếp tục cứng đầu nhỉ”.

Hoàng Đế Đại Chu không đáp lời Cơ Tiểu Kiếm mà cúi đầu nhìn Chu Phạn, thấp giọng thở dài: “Đứa con ngốc, con thật sự nghĩ con và Diệp công tử này chết cùng nhau thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Trước tiên không nói đến Ác Đạo Minh, nếu Diệp công tử chết ở chỗ chúng ta, những người đằng sau hắn có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Đến lúc đó Đại Chu ta sẽ bị người ta chỉ trích, trong ngoài đều bị công kích”.

Ông ta không nói câu này với Chu Phạn mà đang nói với các cường giả Đại Chu xung quanh đó, vì ông ta biết với sự thông minh của Chu Phạn, tất nhiên cô ta sẽ hiểu được điều này.

Mà các cường giả Đại Chu đó, có lẽ có người sẽ hiểu, nhưng lại không muốn nói ra, có người lại thật sự không hiểu, đơn thuần cho rằng chỉ cần giết Diệp công tử đó thì Đại Chu sẽ vượt qua được nguy hiểm này.

Người trên đời này thường có ảo tưởng, trước khi sự việc hỏng bét hoàn toàn, cho dù bản thân đã lâm vào tuyệt cảnh cũng vẫn còn may mắn, nghĩ rằng nếu mình lùi bước thì có thể được đối phương tha thứ.

Nếu hôm nay Đại Chu giết Diệp Quân, tình cảnh chỉ sẽ trở nên hỏng bét hơn thôi.

Vì lúc đó người mà Đại Chu đắc tội không chỉ là Ác Đạo Minh mà còn có người đứng sau Diệp công tử này, những nhân duyên ơn tình trước đó đều trở thành ác quả.

Chu Phạn nhìn thấy được điều này nhưng cô ta không thể nói.

Người bên cạnh cô ta chắc chắn cũng có người có thể nhìn thấy được điều này, nhưng họ không muốn nói. Tại sao? Vì trong lòng tồn tại hoang tưởng.

Lúc đất nước đối mặt với quyền lực vô song, luôn có vài người cho rằng chỉ cần chịu thua, khuất phục thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

Nhưng nào ngờ đến lúc ngươi chịu thua rồi thì người ta chỉ trở nên hung hăng bóc lột ngươi, ép hại ngươi.

Nghe Hoàng Đế Đại Chu nói thế, sắc mặt các cường giả Đại Chu đều trở nên không được tự nhiên, dĩ nhiên là họ hiểu hoàng đế đang nói với họ.

Đạo Quân cũng khẽ gật đầu: “Điện hạ đừng làm chuyện ngốc nghếch, có chuyện gì, mọi người cùng chống đỡ”.

Từ Thiên cũng nói: “Có chuyện gì, mọi người cùng chống đỡ”.

Nguyên Tướng cũng bước ra: “Nếu hôm nay Đại Chu bức chết điện hạ và Diệp công tử, sau này Đại Chu ta còn có thể ngẩng cao đầu với thế gian sao? Điện hạ, mặc dù thực lực của nhà Nho bọn ta không mạnh nhưng không ai tham sống sợ chết, chỉ cần điện hạ ra lệnh, trăm triệu Nho sĩ lập tức thiêu đốt thần hồn”.

Ngay lúc này Cơ Tiểu Kiếm bỗng cười nói: “Quả thật hơi xem thường Đại Chu ngươi rồi”.

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Cơ Tiểu Kiếm, mỉm cười nói: “Cô nương, mặc dù Đại Chu ta thế lực yếu kém, nhưng vẫn có khí khái và chính trực, Diệp công tử này là con rể của Đại Chu, hắn là người Đại Chu. Nếu hắn đã là người Đại Chu, Đại Chu ta sẽ không mặc kệ hắn không quan tâm, nếu cô nương muốn đánh thì Đại Chu ta sẽ đánh”.

“Muốn đánh thì đánh”.

Lúc này tất cả cường giả Đại Chu nhiệt huyết sục sôi, đồng thanh hô lên.

Đại Chu dựng nước được mấy tỷ năm, chưa từng sợ bất kỳ điều gì.

Khí khái của Đại Chu không thể bị đứt đoạn ở thời đại này.

Cơ Tiểu Kiếm nhả miếng mía cuối cùng trong miệng ra, sau đó nhìn Hoàng Đế Đại Chu, cười nói: “Đến đây, cho ta xem thực lực của người mạnh nhất Đại Chu hiện nay đi”.

Dứt lời, cô ta biến mất khỏi đó.

Cú đấm như sấm sét, tấn công đến ngàn dặm, lao thẳng đến chỗ Hoàng Đế Đại Chu.

Hoàng Đế Đại Chu bật cười, sau đó đánh một quyền ra.

Vừa tung quyền ra, tiếng gầm của rồng làm rung chuyển trời đất.

Ầm!

Nắm đấm của hai người vừa chạm vào nhau, thời không xung quanh hai người bỗng dần biến thành tro tàn như giấy bị thiêu đốt.

Bỗng chốc.

Soạt.

Hai quyền mang khác nhau hoàn toàn bỗng nổ tung, hai người cùng lùi về sau.

Cơ Tiểu Kiếm lùi về sau sáu trăm trượng.

Hoàng Đế Đại Chu lùi về sau cả ngàn trượng.

Thấy thế sắc mặt các cường giả Đại Chu đều trở nên khó coi.
Chương 1694: Nghiện?

Cơ Tiểu Kiếm dừng lại, sau đó nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn Hoàng Đế Đại Chu, cười nói: “Quyền Vương Đạo, được đấy”.

Hoàng Đế Đại Chu nói: “Mặc dù cô nương không đặt trọng tâm vào tu quyền nhưng quyền đạo này lại cực kỳ bá đạo, đúng là hiếm thấy”.

Cơ Tiểu Kiếm cười nói: “Quyền đạo của ta rất yếu, có lẽ ngươi nên đến Đăng Thiên Vực dạo một vòng, một vài quyền tu ở đó mới là lợi hại. À không đúng”.

Nói đến đây, cô ta ngừng lại một lúc, sau đó cười nói: “Ngươi không có cơ hội đi đâu, vì ta sẽ đánh chết ngươi”.

Hoàng Đế Đại Chu bật cười: “Đến đây”.

Dứt lời, ông ta bỗng xòe tay ra.

Ầm!

Vèo.

Bỗng chốc cả hoàng thành Đại Chu rung lên dữ dội, sau đó vô số vận khí Vương Đạo và số mệnh trời đất hội tụ về chỗ ông ta như thủy triều.

Hoàng Đế Đại Chu đang ở trong nước Đại Chu, có thể hấp thụ lấy khí vận của đất nước, vô địch trong cùng cấp bậc.

Hoàng Đế Đại Chu tiến lên trước một bước, lại tung ra một quyền.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, thời không trước mặt ông ta biến thành tro tàn, Cơ Tiểu Kiếm bị quyền này đánh lùi về sau gần cả ngàn trượng.

Thấy thế các cường giả Đại Chu xung quanh lập tức trở nên vui mừng.

Hoàng Đế Đại Chu lại tung ra thêm một quyền.

Rầm.

Cơ Tiểu Kiếm lại lùi về sau cả ngàn trượng.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng biến mất khỏi đó.

Vù.

Lúc này thời không trời đất sục sôi thiêu đốt.

Bốp.

Cơ Tiểu Kiếm lập tức lùi về sau cả ngàn trượng.

Áp chế Đại Đạo!

Lúc này sau khi hút vận khí đất nước, Hoàng Đế Đại Chu cưỡng chế trấn áp quyền đạo của Cơ Tiểu Kiếm.

Hoàng Đế Đại Chu không ra tay mà lợi dụng thế tấn công mạnh như vũ bão mà Cơ Tiểu Kiếm phát ra, khiến Cơ Tiểu Kiếm lại lùi về sau.

Bị áp chế hoàn toàn.

Nhiều cường giả Đại Chu xung quanh đều nhốn nháo.

Ánh mắt Chu Phạn trên tường thành hiện lên vẻ lo lắng, vì cô ta nhận ra mặc dù Cơ Tiểu Kiếm đã bị trấn áp nhưng cô ta vẫn thoải mái tiến lên lui lại, hơn nữa đến giờ cô gái này chưa lấy ra thanh kiếm đằng sau.

Cô ta là một kiếm tu đấy.

Bùm.

Ngay lúc này, sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số quyền mang nổ tung, Cơ Tiểu Kiếm bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Hoàng Đế Đại Chu đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa bỗng nhếch môi: “Đến lượt ta rồi”.

Dứt lời, cô ta bỗng bước nhanh về phía trước, biến thành một tia sấm lao thẳng về phía Hoàng Đế Đại Chu.

Hoàng Đế Đại Chu nheo mắt lại, tay phải siết chặt lại, vô số khí vận trợ sức, thoáng chốc ông ta tung ra một quyền.

Dùng hết sức lực.

Tất nhiên ông ta không dám khinh thường cô gái đối diện.

Nắm đấm hai người vừa chạm vào nhau, Hoàng Đế Đại Chu biến sắc.

Bụp.

Hoàng Đế Đại Chu liên tục lùi về sau, khí tức của rồng trong người tản đi.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm bỗng biến mất khỏi đó lần nữa, một quyền ấn lao thẳng về phía Hoàng Đế Đại Chu.

Ầm!

Hoàng Đế Đại Chu lại lùi về sau.

Khí tức của rồng trong người lại bị phá.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hóa đá.

Sao đột nhiên lại bị áp chế ngược lại vậy?

Ngay lúc này Nguyên Tướng bên cạnh Chu Phạn bỗng run giọng nói: “Cô ta đang mượn đạo”.

Mượn đạo!

Mọi người đều nhìn Nguyên Tướng, sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm trọng: “Cô ta đang mượn sức mạnh đại đạo hiện có”.

Đại đạo!

Người đời thường nói Độc Khai Nhất Đạo, mà Độc Khai Nhất Đạo tức là mở ra đại đạo mới ngoài Đại Đạo hiện có.

Đại Đạo hiện có!

Rất nhiều người đều bỏ qua Đại Đạo hiện có này.

Đại Đạo có sẵn này có yếu không?

Tất nhiên là không.

Có người Độc Khai Nhất Đạo là thật sự vượt qua Đại Đạo hiện có của vũ trụ mà người đó đang ở, còn có Độc Khai Nhất Đạo không vượt qua được nên mới đi vòng.

Đây là sự khác biệt.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm đang mượn đạo để áp chế Hoàng Đạo của Hoàng Đế Đại Chu, vấn đề cốt lõi nhất là cô ta thế mà có thể mượn được, hơn nữa sau khi mượn, uy lực còn đáng sợ như vậy.

Cứ thế, Hoàng Đế Đại Chu bị từng quyền của Cơ Tiểu Kiếm đánh lùi, mỗi lần như thế trong người Hoàng Đế Đại Chu sẽ có một luồng khí tức của rồng bị phá tan.

Nguyên Tướng nhìn chằm chằm chân trời: “Cô ta muốn đánh nát khí vận quốc đạo của Đại Chu, phải ngăn cô ta lại”.

Ngăn cản!

Mọi người đều im lặng không nói, ai có thể ngăn được chứ?

Chu Phạn bỗng nói: “Gọi tổ tông”.

Gọi tổ tông!

Nguyên Tướng quay phắt lại nhìn Chu Phạn, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, ông ta biết Đại Chu gọi tổ tông chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.

Tổng cộng có ba lần, nhưng mấy năm nay Đại Chu đã dùng hai lần, chỉ còn một lần cuối cùng, mà đây là lá bài cuối cùng của Đại Chu.

Dùng xong là không còn nữa.

Đây cũng được xem như là bùa hộ thân cuối cùng của Đại Chu.

Đánh cược hết tất cả.

Nguyên Tướng nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Nếu đánh cược thua thì Đại Chu không phải quốc vận bị sụp đổ, mà có khả năng đất nước diệt vong.

Dù sao, lãnh thổ Đại Chu có rất nhiều gia tộc và thế lực tông môn, nếu Đại Chu mất đi con át chủ bài siêu phàm này, rất có khả năng những gia tộc và thế lực tông môn đó sẽ liên minh lại rồi lật đổ Đại Chu, đến lúc đó Đại Chu sẽ quay về thời đại của tông môn gia tộc trước kia.

Lần này Đại Chu thật sự đang đánh cược mọi thứ rồi.

Lúc này Chu Phạn bỗng xòe tay ra, long ấn bỗng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhắm mắt lại: “Cho mời tiên tổ”.

Ầm!

Long ấn rung lên, một tia sáng màu vàng phóng lên trời đi vào tầng mây, sau đó từng uy lực đáng sợ cuồn cuộn.

Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa dừng lại, cô ta nhìn Chu Phạn, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Lúc này đằng sau cô ta bỗng vang lên một giọng nói: “Cậy đông ăn hiếp yếu đến nghiện rồi à? Tưởng Ác Đạo Minh ta không có ai hả?”

Âm thanh đó vừa dứt lời, mười mấy khí tức đáng sợ bỗng cuồn cuộn lao đến.

Thấy thế, sắc mặt tất cả cường giả Đại Chu trở nên trắng bệch.

Nhất Niệm đang ăn hồ lô đường trên tường thành bỗng quay đầu lại nhìn tầng mây bên phải, khẽ nhíu mày.
Chương 1695: Ngươi không xứng

Nhất Niệm thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn hồ lô đường, như nghĩ đến điều gì, cô ta bỗng nhìn Diệp Quân đang ngủ say ở một bên, lo lắng nói: “Tháp gia, sao huynh ấy vẫn chưa tỉnh?”

Tiểu Tháp nói: “Thứ nhất là vết thương của hắn rất nặng, thứ hai là hắn không chữa trị vết thương trong tháp”.

Trị thương ở ngoài và trong tháp là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Nhất Niệm do dự một lúc, sau đó nói: “Ta đi nhắc nhở cô nương đó”.

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Nhất Niệm liếm hồ lô đường, sau đó đi về phía Chu Phạn.

Phía sau Cơ Tiểu Kiếm xuất hiện mười hai người, sáu người trong đó đều là cường giả cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo, người dẫn đầu chính là Việt Tôn.

Ác Bà cũng đi theo.

Nhìn thấy thế trận phía sau Cơ Tiểu Kiếm, sắc mặt các cường giả bên Đại Chu đều trở nên nghiêm trọng.

Ác Đạo Minh cũng phái người đến rồi.

Hơn nữa, vừa đến là xuất hiện nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy, chỉ một mình cô gái kia thôi, Đại Chu đã khó có thể chống cự, huống chi hiện giờ có nhiều cường giả cảnh giới Khai Đạo như vậy.

Đánh thế nào được?

Thế nên sắc mặt các cường giả Đại Chu đều cực kỳ khó coi, thậm chí có người đã bắt đầu tính toán đường lui cho mình.

Cùng hưởng quý phú?

Được!

Cùng trải qua hoạn nạn?

Vậy thì không được.

Việt Tôn ở phía xa lạnh lùng nhìn đám người Chu Phạn, sau đó nói: “Xem Ác Đạo Minh ta không có ai à?”

Dứt lời, ông ta phất tay áo, phóng khí thế mạnh mẽ của mình ra.

Cơ Tiểu Kiếm quay đầu nhìn Việt Tôn, hơi bất mãn: “Cũng không phải ta đánh không lại”.

Việt Tôn vội thu lại khí thế của mình, sau đó cung kính nói: “Vâng vâng”.

Đối mặt với vị Đạo Giả Chí Thánh trước mặt này, ông ta không dám tỏ ra bất kính, vì đối phương trở về từ Đăng Thiên Vực, mặc dù ông ta và đối phương đều là cường giả cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo, nhưng bản thân ông ta biết rõ mình và đối phương có sự cách biệt cực kỳ lớn.

Cơ Tiểu Kiếm phớt lờ Việt Tôn, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, Hoàng Đế Đại Chu đã bị cô ta đánh đến mức mặt mày tái nhợt, quanh người như thể xuất hiện vô số lỗ hổng, khí tức của rồng không ngừng bị phân tán.

Lại thêm mấy quyền nữa là có thể phá nát hoàn toàn khí vận của Đại Chu.

Nhưng cũng không sao.

Không vội!

Cơ Tiểu Kiếm thu lại tầm nhìn, sau đó nhìn tia sáng màu vàng, một ông lão chậm rãi bước ra từ ánh sáng màu vàng đó.

Ông lão mặc một bộ long bào màu vàng, khuôn mặt già nua, tóc bạc phơ nhưng hai mắt vẫn cực kỳ nghiêm nghị, trên người toát ra sức mạnh áp bức vô hình.

Ông ta vừa xuất hiện, thời không xung quanh đều sục sôi.

Thủy tổ Đại Chu.

Nhìn thấy ông lão trước mặt, tất cả thần dân và cường giả Đại Chu đều lùi xuống cung kính chào.

Năm đó Thủy tổ lập quốc của Đại Chu có danh hiệu là vô địch ở cùng cấp bậc.

Nhìn thấy Thủy tổ Đại Chu, Ác Bà lập tức lộ ra vẻ kiêng dè, hôm đó bà ta suýt nữa bị một quyền của ông ta trấn áp.

Hơn nữa Thủy tổ Đại Chu lúc đó chỉ là một hư tượng thôi, còn lúc này lại là một thần hồn thật.

Ác Bà do dự một lúc, sau đó lùi về sau một bước, bà ta liếc nhìn xung quanh, chỉ cần tình hình không ổn, bà ta có thể chạy đi bất cứ lúc nào.

Sau khi bước ra, Thủy tổ Đại Chu nhìn Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa, sau đó quay đầu nhìn Chu Phạn, thấy Thủy tổ Đại Chu nhìn sang, Chu Phạn lập tức cúi đầu chào: “Bái kiến tiên tổ”.

Cô ta đang định đưa Diệp Quân vào trong Tiểu Tháp thì tiên tổ bước ra.

Thủy tổ Đại Chu khẽ gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân hôn mê: “Chồng ngươi à?”

Mặt Chu Phạn đỏ bừng nhưng vẫn gật đầu.

Nhất Niệm ở một bên nhíu mày, sao còn giành chồng nữa vậy?

Lát nữa có cần một ngọn lửa thiêu cháy chỗ này?

Thủy tổ Đại Chu nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Rất lợi hại”.

Chu Phạn thầm thở phào, sau đó nhìn Cơ Tiểu Kiếm: “Ác Đạo Minh”.

Thủy tổ Đại Chu bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, đời ta làm việc gì cũng không thẹn với lòng là được”.

Dứt lời, ông ta nhìn Cơ Tiểu Kiếm, không nhiều lời mà chỉ giơ tay lên tung ra một quyền.

Cơ Tiểu Kiếm cũng tung ra một quyền.

Ầm.

Trời đất như bị hủy diệt.

Lúc này cả hoàng thành Đại Chu lập tức biến thành bột mịn, cũng may lúc đại chiến trước đó, hoàng thất Đại Chu đã sơ tán người trong thành đi rồi, nếu không lần đánh nhau này e là không biết có bao nhiêu người mất mạng.

Mọi người nhìn chân trời, nơi đó Cơ Tiểu Kiếm lùi về sao ba ngàn trượng.

Thủy tổ Đại Chu lại tiến đến một bước, ánh sáng vàng khí tức rông dâng lên từ dưới chân ông ta.

Vụt.

Thời không vốn dĩ là hư vô thế mà lại bị thiêu đốt lần nữa.

Thủy tổ Đại Chu lại tung một quyền ra.

Một quyền này không mạnh.

Thế nhưng Đại Đạo hiện có của thời không này lại bị áp chế.

Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa cong môi: “Thú vị đấy”.

Dứt lời, cô ta xòe tay ra, một thanh ý đao xuất hiện trong tay cô ta, thoáng chốc cô ta lao đến trước, chém mạnh một nhát đao xuống.

Ầm!

Sau đó cả tinh vực bị phá vỡ, khi sức mạnh của cả hai chạm vào nhau, sức mạnh đáng sợ đột nhiên bùng phát, quét sạch vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới trong phút chốc, đám người Việt Tôn đứng đó khá gần, bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng.

Đám người Việt Tôn dừng lại, đều lộ ra vẻ sợ hãi, thực lực của Thủy tổ Đại Chu này mạnh đến thế ư?

Mấy người Chu Phạn cũng lần lượt lùi về sau, cách xa khu vực chiến đấu, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hãi, vì nếu lúc nãy họ không nhanh chóng lùi lại thì e là sẽ bị hai luồng sức mạnh đó làm cho chấn động đến chết.

Đáng sợ thật sự!

Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn thời không đằng xa, Thủy tổ Đại Chu và Cơ Tiểu Kiếm còn đang đánh nhau, trên người cả hai đều toát ra khí tức hủy diệt cực mạnh.

Đều là cường giả Độc Khai Nhất Đạo.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn ý đao trong tay mình, sau đó cười nói: “Sử dụng thanh đao này còn hơi lóng ngóng”.

Thủy tổ Đại Chu nói: “Ngươi có thể dùng kiếm”.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Thủy tổ Đại Chu, cười nói: “Ngươi không xứng”.

Dứt lời, cô ta bỗng nhảy lên, giơ đao lên chém mạnh về phía Thủy tổ Đại Chu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK