Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042: Đao tu bí ẩn

Diệp Quân nhìn Phong Lão: "Bọn họ?"

Phong Lão gật đầu, nói một cách trịnh trọng: "Hôm nay, tông chủ của Quá Khứ Tông mở Quỷ Vực".

Diệp Quân cất kiếm đi, nói: "Nói cho ta biết về Quỷ Vực đi".

Phong Lão khẽ gật đầu: "Theo như bọn ta biết, Quỷ Vực này là thế giới dưới lòng đất của một chủng Quỷ tộc siêu cấp bảy mươi tỷ năm trước. Năm đó, họ đã từng quét sạch Tuế Nguyệt trường hà, giết rất nhiều cường giả, cướp đoạt rất nhiều Tổ Nguyên. Không chỉ vậy, họ còn từng đại chiến với Đại Đạo".

Diệp Quân hơi híp mắt lại: "Đại chiến với Đại Đạo?"

Phong Lão gật đầu: "Ừ".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nói kỹ hơn một chút đi".

Phong Lão nói: "Hồi đó họ cực kỳ cực đoan, nghĩ rằng trong vũ trụ này chỉ được phép có Quỷ tộc. Vì vậy, họ đã giết tất cả trừ Quỷ tộc. Năm đó, vô số nền văn minh ở Tuế Nguyệt trường hà đã bị họ xóa sổ, dẫn đến việc nhiều văn minh bị đứt gãy. Có thể nói, bọn họ là địch của tất cả các tộc".

Diệp Quân nhíu mày: "Rốt cuộc bọn họ vẫn đi đối phó với Đại Đạo à?"

Phong Lão gật đầu: "Ừ, lý do tại sao họ biến mất năm đó là bởi vì họ đã bị một nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả liên kết với nhau áp chế".

Diệp Quân nói: "Chỉ áp chế thôi sao?"

Phong Lão trầm giọng nói: "Ừ".

Diệp Quân hơi híp mắt lại: "Nói như vậy, ngay cả Đại Đạo cũng không tiêu diệt được bọn họ, chỉ có thể trấn áp bọn họ?"

Phong Lão gật đầu: "Ừ".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Thế mà bây giờ, cô gái kia lại muốn thả Quỷ tộc ra ngoài!"

Phong Lão khẽ gật đầu: "Đúng thế, điều kiện để cô ta thả chúng ra là cậu".

Trầm mặc một hồi, Diệp Quân nói: "Còn bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ đến đây?"

Phong Lão nhìn Diệp Quân: "Ngay lập tức!"

Ngay lập tức!

Diệp Quân không hỏi nữa, quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh: "Cô cô, đi thôi".

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, ba người rời khỏi Tiểu Tháp, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên tường thành thành Quan Huyên.

Mà trên bầu trời cách thành Quan Huyên ngàn thước, có một vòng xoáy màu đỏ như máu, trong vòng xoáy không ngừng phun ra khí tức, những luồng khí tức này rất tà ác lại mạnh mẽ, dưới sự rung động của những luồng khí tức này, thời không xung quanh không ngừng vỡ nát, vô cùng đáng sợ.

Mà bên cạnh vòng xoáy, có một cường giả thần bí, chính là đao tu thần bí đã đánh với hắn trước đó, còn có mấy chục cường giả đứng ở sau lưng đao tu đó.

Diệp Quân lại nhìn vòng xoáy màu đen, trong vòng xoáy có tà khí, khí tức rất mạnh mẽ, những chủ nhân của khí tức này còn ở rất xa nơi đây...

Sau khi Diệp Quân im lặng một lúc, hắn quay sang nhìn Phong Lão ở bên cạnh: "Có thể giữ được không?"

Hiện tại thứ hắn thiếu chính là thời gian, nếu như cho hắn thêm mấy ngày, hắn có thể ở trong Tiểu Tháp chồng thời không Tuế Nguyệt thêm ít nhất 6 đạo!

Phong Lão trầm giọng nói: "Ta không biết, bởi vì chúng ta không biết thực lực thực sự của Quỷ tộc này".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vậy chờ bọn họ ra đi!"

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía đao tu xa xa, sau một khắc, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, xuất hiện cách đao tu trăm thước.

Diệp Quân nhìn đao tu: "Tới đi, luyện tập một chút".

Đao tu thần bí nhìn Diệp Quân, không nói nhảm gì nữa, gã ta đột nhiên lao về phía trước, sau một khắc, một đạo đao quang giống như sấm sét, thẳng hướng về phía Diệp Quân.

Rắc!

Với một đao này, thời không xung quanh trực tiếp bị phá vỡ từng lớp một!

Nơi xa, thân thể Diệp Quân đột nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt, từ các thời không ngàn kiếm lao ra, sau đó hội tụ thành một kiếm.

Phóng đại!

Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong thanh kiếm của Diệp Quân, sắc mặt của đao tu bí ẩn đột nhiên thay đổi, gã ta thực sự không ngờ rằng Diệp Quân sẽ dùng chiêu thức phóng đại.

Đột nhiên, một làn sóng xung kích đáng sợ bùng phát, lan rộng hàng triệu mét ngay lập tức!

May mắn thay, thành Quan Huyên có một trận pháp bảo vệ ở phía xa, nếu không, làn sóng xung kích này sẽ đủ để phá hủy cả thành.

Xa xa, đao tu thần bí trực tiếp bị kiếm của Diệp Quân chém lui mấy vạn trượng, vừa mới dừng lại, đột nhiên bị một kiếm khác lao tới.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Năm lần chồng chéo liên tiếp!

Mỗi lần chồng chéo ba ngàn đạo!

Khoảnh khắc Diệp Quân lao tới, con ngươi của đao tu thần bí đột nhiên co lại, trái tim gã ta kinh hãi đến cực điểm.

Thằng này hack à?

Sao chỉ sau hai ngày mà đã trở nên kinh khủng như vậy?

Không đúng!

Là hai mươi năm!

Lúc này, gã ta chợt bừng tỉnh.

Người này có một bảo vật thần bí, mười năm ở trong tháp, bên ngoài mới có một ngày!

Nhìn như mới có hai ngày, nhưng trên thực tế tên này đã khổ luyện hai mươi năm!

Đậu!

Hack thật!

Không dám nghĩ nhiều, đao tu thần bí đột nhiên vận khí, vô số đao thế từ trong cơ thể gã ta lao ra, sau đó hình thành một thanh cự đao nằm ngang ở trước mặt gã ta.

Chống cự!

Bùm!

Ngay khi kiếm của Diệp Quân chém xuống, con đao khổng lồ liền vỡ tan thành từng mảnh.

Bùm!

Dưới cái nhìn của mọi người, đao tu thần bí trực tiếp bị đánh bay, dọc đường lui về phía sau, thời không từng tấc từng tấc vỡ vụn.

Mà lúc này, Diệp Quân lại lao vào chém giết.

Thời không chồng chéo lần nữa!

Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, có thể liên tiếp thi triển thời không chồng chất ba lần!

Khi kiếm này chém ra, đồng tử của trong con mắt của đao tu thần bí ở đằng xa đột nhiên co lại thành hình mũi kim.

Diệp Quân, đây căn bản không phải là tỷ thí, mà là muốn đòi mạng gã ta!

Đối thủ bắt đầu ra tay chỉ vì muốn mạng sống của gã ta.

Gã ta đã bất cẩn!

Đao tu thần bí đột nhiên gầm lên một tiếng, hai tay cầm đao chém về phía trước, đao quang trào ra, che khuất bầu trời.
Chương 1043: Vòng xoáy màu máu

Đối đầu trực diện lần nữa!

Hắn biết, đối mặt với nhát kiếm của Diệp Quân, hiện tại chỉ có thể đối đầu trực diện, bởi vì nếu lui, gã ta sẽ ở thế yếu, một khi đã yếu thế, gã ta sẽ không có cơ hội xoay người được nữa!

Diệp Quân hiện tại đã không còn là Diệp Quân trước đây.

Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém xuống.

Bùm!

Dưới ánh mắt của mọi người, đao quang trong nháy mắt nổ tung, đao tu thần bí lập tức bị đánh bay, trường đao trong tay gã ta cũng vỡ nát, không chỉ như vậy, thân thể của gã ta cũng bị tan vỡ và hủy hoại.

Cơ thể bị hủy hoại!

Diệp Quân đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này, bất chấp cơ thể khó chịu, trực tiếp lao về phía đao tu thần bí.

Nhìn thấy cảnh này, những cường giả áo đen đứng ở phía xa lập tức biến sắc, muốn ra tay giúp đỡ, nhưng vào lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cầm kiếm trong tay, ánh mắt của bà ấy lạnh lùng nhìn qua đám người: "Ai dám ra tay, ta chém chết!"

Bùm!

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một đạo đao quang vỡ vụn, theo đao quang vỡ vụn, một kiếm chĩa vào giữa lông mày của đao tu bí ẩn.

Diệp Quân đứng ở trước mặt đao tu thần bí, thần sắc đao tu thần bí có chút ngỡ ngàng: "Ngươi mạnh hơn rất nhiều so với trước kia!"

Diệp Quân cười nói: "Đều là nhờ cô cô của ta!"

Xa xa, Diệp Thanh Thanh nghe được Diệp Quân nói, lập tức liếc hắn một cái: "Đừng có nịnh nọt ta, không thèm".

Diệp Quân cười haha.

Đao tu thần bí còn muốn nói gì đó nữa, Diệp Quân lại đột nhiên nói: "Ngươi là vì tín ngưỡng mà trung thành với tông chủ Quá Khứ Tông sao?", đao tu thần bí lắc đầu: "Vì tình người".

Diệp Quân hỏi: "Cho ngươi một cơ hội sống, ngươi có muốn không?"

Đao tu thần bí nhìn Diệp Quân: "Không cần!"

Dứt lời, cơ thể gã ta đột nhiên bốc cháy, trong tích tắc, linh hồn hắn hoàn toàn biến mất.

Diệp Quân im lặng.

Có chút bất ngờ!

Hắn không ngờ đối phương lại lựa chọn cái chết.

Hắn đã đánh giá thấp đối phương!

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Quân quay người nhìn về phương xa, một đám cường giả thần bí đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, Diệp Quân bình tĩnh nói: "Muốn giết ta, tới đi!"

Lúc này, một người áo đen thần bí xông thẳng về phía Diệp Quân.

Mà khi người mặc đồ đen này ra tay, những người mặc đồ đen còn lại cũng lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân còn chưa kịp ra tay, Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh đột nhiên cầm kiếm trong tay nhảy lên, hướng về phía đám người áo đen.

Diệp Quân nhếch miệng cười, cũng lao đến chém giết.

Đại chiến bắt đầu!

Mục đích của Diệp Quân rất đơn giản, loại bỏ những người mặc đồ đen trước khi Quỷ tộc đến, những người mặc đồ đen này rất mạnh, vì vậy phải bị xử lý trước.

Và dưới sự chung sức của cả hai, chẳng mấy chốc, những người mặc đồ đen lần lượt bị tiêu diệt.

Hai mươi năm qua, không chỉ có thực lực Diệp Quân tăng lên rất nhiều, thực lực Diệp Thanh Thanh cũng tăng lên rất nhiều.

Mà giờ phút này, hai người liên thủ, có thể nói là hủy diệt.

Diệp Quân chém chém giết giết, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân huyết dịch sôi trào.

Huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân!

Điều đáng nói là nếu bây giờ hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, cơ thể vật lý của hắn có thể chịu được ba dòng máu.

Tuy nhiên, kích hoạt ba dòng máu cùng nhau là át chủ bài của hắn và hắn sẽ không dễ dàng sử dụng nó.

Trong vòng chưa đầy một phần tư giờ, mười mấy người mặc đồ đen đã bị chặt đầu.

Kiếm của hai người bây giờ quá mạnh, hoàn toàn bất khả chiến bại, những cường giả kia căn bản không cách nào chống lại.

Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một giọng nói thần bí: "Rút lui!"

Giọng nói này vừa dứt, những cường giả áo đen kia lần lượt lui về phía sau, Diệp Quân đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội này, cả người rung lên một cái, xông thẳng về phía những cường giả áo đen, nhưng đi được nửa đường thì bị Diệp Thanh Thanh ngăn lại.

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn vòng xoáy xa xa màu đỏ trên bầu trời: "Trước tiên rút lui đi đã!"

Vừa nói, bà ấy vừa dẫn Diệp Quân trở lại tường thành.

Tại thành Quan Huyên, hai người ngẩng đầu nhìn vòng xoáy màu đỏ phía xa , lúc này vòng xoáy màu đỏ bắt đầu sôi trào, khí tức kinh khủng từ trong đó thổi tới, những khí tức kia vừa xuất hiện tại thế giới này, thế giới này liền biến thành hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, Phong Lão ở một bên liền biến sắc: "Bắt đầu rồi".

Bùm!

Một màn ánh sáng đột nhiên từ trong thành bắn lên, tia sáng chiếu tới bầu trời, sau đó hóa thành một cái ô che chở toàn bộ thành Quan Huyên.

Phong Lão nhìn vòng xoáy màu đỏ bên ngoài thành phố với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh cũng ánh lên vẻ ngưng trọng hiếm thấy, bởi vì bà ấy có thể cảm nhận được khí tức trong vòng xoáy không đơn giản.

Diệp Quân nhìn vòng xoáy màu đỏ và im lặng.

Nhưng vào lúc này, một đạo huyết quang đột nhiên từ trong vòng xoáy màu đỏ bay ra, huyết quang xông ra, giống như một tia chớp làm nổ tung lá chắn quang phòng hộ phía trên thành Quan Huyên.

Bùm!

Lớp vỏ bảo vệ mạnh mẽ vô song đó đã bị phá vỡ ngay lập tức ...

Tới rồi!
Chương 1044: Hiểu chừng mực

Lớp bảo vệ bị phá vỡ.

Trên tường thành, sắc mặt Phong Lão thay đổi nhanh chóng: “Ngăn chặn kẻ địch!”

Nghe vậy, vô số đại trận trong thành Quan Huyên lập tức được kích hoạt, những luồng khí tức mạnh mẽ từ trong thành Quan Huyên phóng lên trời, làm chấn động cả vũ trụ tinh hà.

Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía vòng xoáy đỏ như máu, một người đàn ông chậm rãi bước ra, trên người mặc một bộ trường bảo đỏ tươi, mái tóc dài cùng dáng người thẳng tắp, đôi mắt cũng có màu nâu sẫm kỳ lạ.

Quỷ tộc!

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ, khẽ cau mày.

Lại một người nữa?

Ánh mắt của người đàn ông mặc áo đỏ nhìn về phía Diệp Quân trên tường thành, ông ta nhếch miệng nở nụ cười hung tợn, không nói bất cứ lời nào đột nhiên dịch chuyển, hóa thành một đạo huyết mang xông về phía Diệp Quân.

Thẳng thừng ra tay!

Dứt khoát nhanh gọn!

Diệp Quân vẫn chưa ra tay, Diệp Thanh Thanh bên cạnh đã cầm kiếm lao tới.

Vù!

Tiếng kiếm vang lên.

Xẹt!

Người đàn ông áo đỏ bị kiếm của Diệp Thanh Thanh chém trúng, liên tiếp lùi lại phía sau.

Sau khi dừng lại, người đàn ông áo đỏ nhìn cánh tay phải của mình, trong lòng bàn tay có một vết kiếm rất sâu.

Người đàn ông áo đỏ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh phía xa: “Kiếm tu!”

Diệp Thanh Thanh không nhiều lời, nâng kiếm lên chém xuống.

Rầm!

Người đàn ông áo đỏ bị nhát kiếm này chém lui vạn trượng.

Trước mặt ông ta và Ngao Thiên Thiên xuất hiện vài vết kiếm chém nứt dài vạn trượng.

Sau khi dừng lại, sắc mặt người đàn ông áo đỏ trở nên cực kỳ hung ác, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh: “Ngươi dám chọc giận ta, ta…”

Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đột nhiên biến mất tại chỗ.

Bùm!

Thời không mở ra, một thanh kiếm phóng tới trước mặt người đàn ông áo đỏ.

Đồng tử ông ta co rút lại, hai tay nắm chặt, đá chân phải lên, một đạo huyết quang bắn ra từ trong cơ thể ông ta rồi biến thành một tấm khiên trên đầu ông ta.

Kiếm chém xuống.

Bùm!

Tấm khiên vỡ vụn, người đàn ông áo đỏ lại bị đánh lui.

Diệp Thanh Thanh lại cầm kiếm giết tới, lúc bà ấy định chém người đàn ông áo đỏ, dường như cảm nhận được điều gì đó, bà ấy ngẩng đầu lên, lúc này, một đạo tàn ảnh phóng tới.

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn, tay phải cầm kiếm vung mạnh, một đạo kiếm quang phóng ra.

Bùm!

Trời đất như nổ tung.

Tất cả năng lượng phóng tới đều bị phân tán, Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, lúc này, một ông lão mặc áo nâu xuất hiện bên cạnh người đàn ông áo đỏ, hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc.

Diệp Thanh Thanh nhìn ông lão áo nâu, sau đó nhìn lên lốc xoáy kỳ lạ trên trời, lúc này, cơn lốc bắt đầu xoay chuyển dữ dội, khí tức mạnh mẽ như thủy triều không ngừng phóng tới.

Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Thanh Thanh quay người trở về bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Trận pháp ở đây không ngăn nổi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Diệp Thanh Thanh định nói tiếp thì Diệp Quân đã nói: “Cô cô, chúng ta có thể phá vòng vây không?”

Diệp Thanh Thanh đáp: “Ta không biết”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì chiến đi!”

Diệp Thanh Thanh không nói gì.

Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong cơn lốc, khi ông ta bước ra, thế giới bắt đầu trở nên hư ảo.

Tộc trưởng Quỷ tộc.

Sau khi tộc trưởng Quỷ tộc bước ra, ông ta nhìn xung quanh, với ánh mắt mơ màng, Quỷ tộc đã bị phong ấn tám mươi tỷ năm.

Tám mươi tỷ năm!

Quả thực là một thời gian dài!

Dường như nghĩ ra điều gì đó, tộc trưởng Quỷ tộc nhìn về phía Diệp Quân trên tường thành nói: “Giết!”

Giết!

Không hề nhiều lời.

Cũng không cần nhiều lời!

Ông ta không biết Diệp Quân là ai, cũng không muốn biết, vì ông ta nhất định phải giết người này.

Chỉ khi giết được người này, Quỷ tộc mới thật sự có được tự do.

Tộc trưởng Quỷ tộc vừa dứt lời, một đạo huyết quang vạn trượng phóng ra từ trong cơn lốc đến thành Quan Huyên.

Trên tường thành thành Quan Huyên, Phong Lão giận dữ gầm lên: “Tấn công!”

Bùm!

Trong thành Quan Huyên, một đạo ánh sáng phóng lên trời, sau đó lao về phía đạo huyết quang vạn trượng kia.

Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ nhức óc vang lên giữa trời đất.

Trận pháp đối đầu!

Trên tường thành, Diệp Quân nhìn tộc trưởng Quỷ tộc bằng ánh mắt bình tĩnh.

Tộc trưởng Quỷ tộc cũng nhìn Diệp Quân, đây là người mà vị kia muốn Quỷ tộc giết.

Diệp Quân cười nói: “Nghe nói trước đây Quỷ tộc là tộc đứng đầu trong vạn giới Tuế Nguyệt, hôm nay xin được thiên tài Quỷ tộc chỉ giáo thêm!”

Nói xong, hắn khẽ chuyển động, rời khỏi thành Quan Huyên, đi đến đối diện tộc trưởng Quỷ tộc.

Thấy vậy, sắc mặt Phong Lão chợt thay đổi, định ngăn cản thì Diệp Thanh Thanh đã nói: “Cậu ấy tự biết chừng mực”.

Nghe vậy, Phong Lão bất ngờ.

Tự có chừng mực!

Ông ta đột nhiên hiểu ra, người trước mặt là thiếu chủ, đầu óc có thể ngu ngốc hơn ông ta sao?

Là thuộc hạ, điều quan trọng nhất là phải hiểu chừng mực.
Chương 1045: Đấu đá nội bộ

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân, tay trái luôn cầm kiếm, trên bao kiếm tích tụ sức mạnh mạnh mẽ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Ở phía xa, tộc trưởng Quỷ tộc nhìn Diệp Quân nói: “Được, Du Quy, chơi cùng Diệp công tử đi!”

“Tuân mệnh!”

Thời không bên cạnh tộc trưởng Quỷ tộc mở ra, một chàng trai trẻ bước ra.

Chàng trai nhìn Diệp Quân, cười nói: “Để ta xem thiên tài của thế giới bên ngoài thế nào!”

Nghe vậy, tộc trưởng Quỷ tộc nhíu mày, ông ta nhìn Du Quy, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Du Quy: “Xin chỉ giáo!”

Du Quy mỉm cười, tay phải nắm thành quyền, trong chốc láy, vô số quyền ý đỏ máu từ mọi phía phóng tới, những quyền ý này hóa thành một cái lồng giam Diệp Quân bên trong.

Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Quân trở nên hư ảo.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Vừa xuất kiếm…

Bùm!

Vô số quyền ý bị phá vỡ, một thanh kiếm phóng về phía Du Quy.

Sắc mặt Du Quy lập tức thay đổi, gã không ngờ kiếm tu trước mặt lại có thể dễ dàng phá vỡ lồng giam quyền ý của mình.

Lúc gã đang kinh ngạc, kiếm của Diệp Quân đã phóng tới.

Lúc này, Du Quy cảm nhận được luồng khí tức chết chóc.

Du Quy không dám kinh thường, tay phải nắm chặt lại, tung quyền về phía trước.

Gã lựa chọn đối đầu trực diện với kiếm của Diệp Quân.

Bùm!

Quyền của Du Quy lại bị phá vỡ, cả người bay ra ngoài, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang xẹt qua.

Xẹt!

Thời không giống như một tờ giấy, kiếm quang lướt qua nơi nào, nơi đó lập tức bị xé rách, chớp mắt đã phóng tới trước mặt Du Quy.

Thấy vậy, đồng tử của Du Quy co rút lại, hai tay khoanh lại, một đạo chưởng ấn hư ảo xuất hiện trước mặt gã.

Bùm!

Đạo trường ấn vỡ tan, Du Quy bị đánh bay vạn trượng, lúc gã dừng lại, một thanh kiếm đã đâm giữa lông mày.

Trấn áp triệt để!

Du Quy nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn Du Quy, không nói gì.

Du Quy trầm giọng nói: “Ta thua rồi!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, thu kiếm lại, sau đó nhìn tộc trưởng Quỷ tộc: “Còn có người trẻ tuổi nào lợi hại hơn không?”

Tộc trưởng Quỷ tộc nhìn Diệp Quân: “Có!”

Diệp Quân đáp: “Mời chỉ giáo!”

Nhưng tộc trưởng Quỷ tộc lại lắc đầu: “Thế hệ trẻ có mấy người là đối thủ của ngươi!”

Từ lúc Diệp Quân ra tay, ông ta đã biết chàng trai trước mắt chắc chắn là vô địch trong thế hệ trẻ.

Đừng nói là thế hệ trẻ, cho dù là cường giả thế hệ trước cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.

Đương nhiên ông ta cũng không quá ngạc nhiên.

Người được người phụ nữ kia coi trọng, sao có thể là người tầm thường?

Nghe tộc trưởng Quỷ tộc nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.

Hắn không khiêu chiến với tộc trưởng Quỷ tộc, bởi vì hắn không đánh lại nổi, hơn nữa hắn cũng không có thói quen tàn bạo.

Lúc này, hàng chục cường giả Quỷ tộc chặn trước mặt Diệp Quân.

Trên tường thành, ánh mắt Diệp Thanh Thanh xuất hiện sát ý.

Diệp Quân quay lại nhìn tộc tưởng Quỷ tộc, tộc trưởng Quỷ tộc bình nói nói: “Cho cậu ta đi!”

Nghe vậy, cường giả Quỷ tộc lập tức lui ra.

Diệp Quân nhìn trưởng tộc Quỷ tộc, rồi quay lại tường thành.

Đại trận hai bên vẫn tiếp tục đối đầu.

Diệp Quân đứng bên cạnh Diệp Thanh Thanh, bình tĩnh nói: “Có thể đoán được bọn họ có bao nhiêu cường giả không?”

Diệp Thanh Thanh nhìn lốc xoáy đen, lắc đầu nói: “Không đoán được!”

Diệp Quân nhíu mày.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Sợ sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có cô cô ở đây, cho dù Ác Đạo đích thân tới thì con cũng không sợ”.

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Con đang nói tới cô cô váy trắng nhỉ!”

Diệp Quân sững sờ.

Tiểu Tháp cười lớn.

Cũng chỉ có Diệp Thanh Thanh đối phó được với tên khốn này.

Diệp Quân nói: “Thanh Thanh cô cô, Tháp gia nói trước đây người rất hỗn, không màng tới đạo lý, tính tình nóng nảy, còn hay đố kỵ… nhưng con thấy cô cô không phải là người như vậy”.

“Mẹ kiếp?”

Tiểu Tháp điên cuồng: “Chết tiệt! Chết tiệt!”

Nghe vậy, Diệp Thanh Thanh nheo mắt, bà ấy lập tức tiến vào tiểu Tháp, rất nhanh trong tháp truyền ra tiếng kêu la thảm thiết.

Âm thanh đó khiến Diệp Quân hãi hùng.

Một lát sau, Diệp Thanh Thanh xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân đang định lên tiếng thì Diệp Thanh Thanh đã vung kiếm lên người hắn…

Mẹ kiếp!

Chẳng mấy chốc, tiếng hét thảm thiết của Diệp Quân đã vang vọng trên tường thành.

Trên tường thành, Diệp Thanh Thanh điên cuồng đuổi theo Diệp Quân, Diệp Quân vừa chạy vừa xin tha…

Cảnh này khiến đám cường giả Quỷ tộc chết lặng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Còn đấu đá nội bộ nữa à?

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh mới dừng lại, mà trên người Diệp Quân cũng đã có rất nhiều vết kiếm đâm.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đứng trên tường thành, vẻ mặt vô cảm, không nói gì.

Hình như tức giận thật rồi.

Diệp Quân hơi hối hận, lẽ ra hắn không nên đùa kiểu này.

Diệp Thanh Thanh nói: “Ta rất hỗn láo, tính tình nóng nảy, không giảng đạo lý, hay ghen tuông… Các ngươi không thích ta cũng là chuyện bình thường…”

Vừa nói bà ấy vừa ngẩng đầu nhìn khoảng không sâu thẳm, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi: “Sau khi con bình an vô sự, ta sẽ rời đi, không xuất hiện trước mặt các người nữa, làm các người khó chịu”.
Chương 1046: Đại chiến

Nghe Diệp Thanh Thanh nói thế, Diệp Quân biến sắc.

Hắn biết lớn chuyện rồi.

Cô cô giận thật rồi.

Tiểu Tháp bỗng cười mỉa: “Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa… để ta xem ngươi dỗ dành thế nào”.

Diệp Quân thầm nói: “Chỉ có thể hy sinh Tháp gia rồi”.

Tiểu Tháp: “?”

Diệp Quân không dám đùa, hắn bước đến cạnh Diệp Thanh Thanh, bà ấy xem hắn như không khí.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô?”

Diệp Thanh Thanh nhìn đằng xa không đáp lời.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Thật ra so với cô cô váy trắng, con… con và Tháp gia thích ở với người hơn”.

Tiểu Tháp bắt đầu run rẩy.

Ôi vãi!

Mẹ nó chứ, thế mà còn nhắc đến nó.

Nghe Diệp Quân nói thế, vẻ mặt Diệp Thanh Thanh trở nên vi diệu, bà ấy nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thực lực của cô cô váy trắng rất mạnh, rất xinh đẹp, là một người rất tốt, nhưng… con... con và Tháp gia chỉ cảm thấy bà ấy ở rất xa rất xa khi bọn con đứng trước mặt bà ấy. Còn cô cô Thanh Thanh thì khác, ở chung với người rất vui vì người có máu thịt, là một người thực tế, mặc dù tính tình... như Tháp gia nói đó, đôi khi người hơi cáu kỉnh nhưng thật ra người rất chân thực, hơn nữa người mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, rất tốt”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Tháp gia cảm thấy cả người tê dại.

Tên khốn này là ma quỷ sao?

Lúc nói mấy lời nguy hiểm thì lấy Tháp gia ra, còn bản thân hắn thì lại là mấy lời khen ngợi…

Mấy lời này quả thật rất mưu mô.

Tên này đúng là thừa kế toàn bộ mưu trí thông minh của cha mẹ.

Quá vô lý!

Nghe Diệp Quân nói thế, Diệp Thanh Thanh nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân lộ ra vẻ chân thành.

Dĩ nhiên lòng hắn vẫn là giả, không chỉ giả vờ với cô cô Thanh Thanh, còn giả vờ với cô cô váy trắng…

Tháp gia bỗng nói: “Ngươi không sợ cô cô váy trắng nghe thấy sao?”

Diệp Quân thầm nói: “Không sợ không sợ, Tháp gia yên tâm, cô cô váy trắng đã đi trùng sinh với cha rồi”.

Tháp gia nói: “Ngươi không sợ, sao còn muốn nhắc đến ta?”

Diệp Quân: “…”

Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Con không thấy tính cách của ta rất tệ sao?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Tính tình cô cô không tệ chút nào, con chưa từng thấy người chủ động tức giận”.

Diệp Thanh Thanh lại nói: “Con không nghĩ ta rất hồ đồ sao?”

Diệp Quân vội nói: “Không không, con thấy cô cô rất có cá tính”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Ta luôn ghen tị với người phụ nữ đó”.

Diệp Quân vội nói: “Đó là vì người quan tâm đến bọn con, nếu người không để tâm đến bọn con thì với tính cách của người đã không thèm nói chuyện với bọn con một câu nào rồi, thế nên người không cần phải ghen tị, người coi bọn con là người thân…”

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Nếu con chỉ có một cô cô thì con chọn ai?”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Thôi xong rồi!

Câu này có thể trả lời được sao?

Chết tiệt!

Nếu trả lời thì đều đắc tội với các cô cô.

Mà cô cô lại rất nhiều, còn rất mạnh, hơn nữa đều từng đến giúp hắn.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Trả lời đi”.

Diệp Quân toát mồ hôi lạnh.

Tiểu Tháp cười nhạo, cảm thấy vui khi thấy người gặp họa.

Diệp Quân suy nghĩ một chốc, sau đó nói: “Cô cô Thanh Thanh, trong lòng con, mọi người đều là độc nhất vô nhị, đều là người thân của con, con chỉ có thể nói mọi người là người quan trọng nhất với con, còn với cha con thì con không biết”.

Tiểu Tháp mắng một tiếng: “Chết tiệt?”

Lúc mâu thuẫn chưa thể giải quyết thì chuyển mũi tên về phía khác.

Tên này đúng là thiên tài.

Thấy Diệp Quân chuyển mũi tên về hướng người khác, Diệp Thanh Thanh không khỏi nở nụ cười, nhưng chỉ trong thoáng chốc, bà ấy nhìn Diệp Quân, cũng không làm khó dễ tên nhóc này nữa, lập tức nói: “Đợi lát nữa trận pháp này bị phá vỡ thì đánh ra ngoài với ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Lúc này hắn mới thầm thở phào.

Sau này cũng không dám đùa nữa.

Cô cô Diệp Thanh Thanh này không dễ đối phó.

Diệp Quân xoay người ngẩng đầu lên, trận pháp hai bên vẫn còn đang đấu với nhau.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Phong Lão ở một bên, lúc này sắc mặt Phong Lão hơi khó coi.

Thấy thế, Diệp Quân sầm mặt.

Hắn biết e là bên họ đã không còn nhiều sức lực nữa.

Lúc này bỗng có hàng trăm người đồ đen bí ẩn xuất hiện xung quanh tường thành.

Phong Lão nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Thiếu chủ, lát nữa lao vào đánh, họ sẽ đột phá vòng vây cho các cậu”.

Diệp Quân lặng thinh.

Đột phá vòng vây?

Dù chạy thoát được ra khỏi đây, thì có thể chạy trốn đến đâu?

Cả vũ trụ đều là người của người phụ nữ đó.

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Đột phá vòng vây”.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy nói: “Ta dẫn con đến một nơi”.

Diệp Quân cười nói: “Đi tìm cô cô Thanh Khưu à?”

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô Thanh Thanh, con không muốn trốn chạy nữa”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không tại sao cả, chỉ là không muốn trốn chạy nữa thôi”.

Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy chúng ta đánh cho sảng khoái đi”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng”.

Ầm!

Ngay lúc này, một luồng sáng đỏ chiếu vào trong thành Quan Huyên, sau đó cả thành Quan Huyên bắt đầu sụp đổ tan tành.

Thành sụp đổ!

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn đằng xa, thời không phía sau Tộc trưởng Quỷ tộc bỗng nứt ra từng chút, sau đó vô số cường giả Quỷ tộc đồng loạt lao ra.

Tộc trưởng Quỷ tộc nhìn đến Diệp Thanh Thanh: “Ta chặn người này lại, các ngươi đi giết thiếu niên đó, đừng để sơ suất”.

Nói rồi ông ta bỗng bước đến trước, thời không của ông ta và Diệp Thanh Thanh trở nên hư ảo.

Gần như cùng một lúc Diệp Thanh Thanh bỗng biến thành kiếm quang đánh ra ngoài.

Đại chiến!
Chương 1047: Chưa từng sợ ai

Sau khi Diệp Thanh Thanh bị chặn lại, các cường giả Quỷ tộc bỗng đồng loạt xông đến chỗ Diệp Quân.

“Bảo vệ thiếu chủ!”

Lúc này giọng Phong Lão vang lên, sau đó các cường giả bí ẩn trên tường thành đó lao đến chỗ đám cường giả Quỷ tộc.

Tự nổ!

Thoáng chốc từng đám mây hình nấm liên tục xuất hiện.

Khi những hình nộm đó lao về phía các cường giả Quỷ tộc, Diệp Quân liên tục lùi về sau, thế nên hắn không bị những đám mây hình nấm đó ảnh hưởng, còn những cường giả Quỷ tộc đó không kịp đề phòng đã bị đánh văng ra xa.

Thế giới này không thể chịu nổi sức mạnh của đám mây hình nấm đó, bắt đầu vụn vỡ.

Diệp Quân vừa dừng lại, hắn bỗng xoay người lại, lúc này một cây thương dài đang lao đến.

Diệp Quân rút kiếm ra chém một nhát.

Ầm!

Vô số kiếm quang bộc phát từ trước mặt hắn, một bóng người trước mặt hắn bị kiếm của hắn chém liên tục lùi về sau, nhưng ngay sau đó thời không xung quanh Diệp Quân bỗng nứt ra, sau đó từng tàn ảnh lần lượt lao ra, sau đó đánh về phía hắn.

Mặt Diệp Quân không cảm xúc: “Thiên Thiên!”

Ngao Thiên Thiên!

Ầm!

Hắn vừa dứt lời, khí tức Long tộc cuồn cuộn toát ra từ trong người Diệp Quân.

Dung hợp!

Vừa dung hợp, khí tức của Diệp Quân bỗng chốc tăng lên rất nhanh, hắn cầm kiếm lên xông đến trước, chém một nhát.

Rầm!

Trong tích tắc, rất nhiều người bị nhát kiếm này của hắn đánh lùi về sau, một người dẫn đầu xác thịt nổ tung, thần hồn phân tán.

Bây giờ hắn được Ngao Thiên Thiên hỗ trợ, sức mạnh đã đạt đến mức vô cùng đáng sợ, dù không dùng kiếm kỹ, chỉ vung kiếm đơn giản nhưng người bình thường cũng không đỡ được.

Diệp Quân cầm kiếm hung hăng chém ở trong đám người, kiếm quang lóe lên, nhất định có người bị giết hoặc bị thương, trong lúc đó hắn lại một mình trấn áp mười mấy cường giả hàng đầu xung quanh.

Ở một bên khác, một ông lão đang nhìn Diệp Quân.

Người này chính là ông lão Ẩn Tông đó, còn có ba ông nữa áo xám đứng sau lưng ông ta.

Ông lão Ẩn Tông nhìn Diệp Quân, phải nói rằng lúc này ông ta cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, vì so với trước đây, lúc này thực lực của Diệp Quân đã mạnh hơn rất nhiều.

Mười mấy cường giả Quỷ tộc đó đều là Đế Quân, thế nhưng lại không làm gì được Diệp Quân.

Quá sức vô lý!

Hai mươi năm!

Tu luyện hai mươi năm ngắn ngủi, thực lực của Diệp Quân này lại đạt đến mức độ này, nếu cho hắn thêm chút thời gian nữa…

Nghĩ đến đây ông lão nhíu chặt mày.

Lúc này một ông lão áo xám đằng sau ông lão bỗng nói: “Tông Lão, chúng ta ra tay không?”

Tông Lão nhìn Diệp Quân, hồi lâu sau mới nói: “Cứ đợi trước đã”.

Ánh mắt ông lão áo xám hiện lên vẻ nghi hoặc, ngay lúc này, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng nổ tung, sau đó một cường giả cầm trường đao đột nhiên lao ra, thoáng chốc đã chém tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân xoay người lại đâm một nhát kiếm.

Vèo!

Đao quang và kiếm quang bỗng nổ tung, Diệp Quân liên tục lui về sau, trong lúc đó lại có thêm một tia đao quang nữa chém đến.

Cơ thể Diệp Quân bỗng trở nên hư ảo.

Sáu lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Một nhát kiếm…

Vèo!

Đao quang vỡ vụn, một bóng người bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, tàn ảnh biến mất, là một người đàn ông trung niên cầm đao.

Đao của ông ta không phải đao ngắn bình thường mà là trường đao Yển Nguyệt.

Sau khi dừng lại, người đàn ông trung niên nhìn cánh tay của mình, cánh tay hơi tê, ông ta cảm thấy rất ngạc nhiên, sức mạnh kiếm của kiếm tu thanh niên trước mặt này đáng sợ thật.

Ánh mắt Diệp Quân đứng ở đằng xa cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng, đao thế của người đàn ông trung niên này bá đạo thật.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng biến mất khỏi đó.

Kiếm quang và đao quang lập tức gặp nhau.

Ầm!

Lúc này trời đất nổ tung, Diệp Quân và người đàn ông trung niên cùng lùi về sau.

Ở một bên khác, Tông Lão bỗng nói: “Ra tay”.

Ông ta vừa dứt lời, ba ông lão ở sau lưng ông ta cùng biến mất.

Diệp Quân ở đằng xa như cảm nhận được gì đó, đồng tử co lại, quay phắt người lại chém một nhát kiếm, cùng lúc đó trên người hắn có thêm một áo giáp.

Giáp Tổ Long!

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị văng ra xa.

Tông Lão ở đằng xa sầm mặt, vì giáp Tổ Long trên người Diệp Quân chặn được sức mạnh của ba người.

Sau khi dừng lại, khóe miệng Diệp Quân xuất hiện dòng máu.

Hắn nhìn xung quanh, còn có rất nhiều cường giả Quỷ tộc chạy đến.

Lúc này cường giả đao tu Quỷ tộc bỗng nói: “Giết!”

Vừa dứt lời, ông ta lao đến chỗ Diệp Quân.

Lần này ông ta đến không phải để đơn phương đánh với Diệp Quân.

Ông ta kiên quyết lựa chọn đánh hội đồng.

Hàng trăm cường giả xông về phía Diệp Quân, khí thế đáng sợ.

Ngay lúc này tinh hà phía xa bỗng sôi sục, ngay sau đó một giọng nói bỗng vang lên từ phía xa: “Ai dám động vào thiếu chủ của bọn ta!”

Giọng nói vừa dứt lời, từng khí tức đáng sợ ập đến như thủy triều.

Đánh hội đồng?

Dương tộc chưa từng sợ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK