Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3111: Dung hợp vũ trụ

Mọi người nhìn sang hướng giọng nói phát ra, trong Cổ Thần Đô bên dưới có một người đàn ông chậm rãi đi ra, người đàn ông mặc áo choàng đen rộng rãi, khí thế hiên ngang, quanh người tản ra hơi thơ vô cùng mạnh mẽ, nét mặt vô cùng hống hách.

Thấy người đàn ông này, chủ nhân bút Đại Đạo sa sầm mặt.

Đấy không phải ai khác mà chính là Cổ Bàn!

Diệp Quân thấy Cổ Bàn thì cũng khá ngạc nhiên, không ngờ Cổ huynh đã xuất quan rồi?

Hơn nữa xem ra còn trở nên mạnh hơn rồi.

Cổ Bàn chỉ sải một bước đã đi tới trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, gã nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, cười to nói: “Chúng ta đánh nhau một trận nhé?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn: “Không thể không nói, ngươi thật sự là một thiên tài”.

Cổ Bàn cười to: “Chủ nhân bút Đại Đạo, khoảng thời gian này ta đã lĩnh ngộ được khá nhiều thứ, nào, ngươi luyện tay với ta đi”.

Dứt lời, không đợi chủ nhân bút Đại Đạo trả lời, gã tiến lên một bước sau đó vung tay đánh tới.

Cú đấm mang theo quyền thế hùng hồn kéo xuống, nhắm thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo, uy áp quyền thế cường đại làm rung động đất trời, khiến thời không xung quanh liên tục phập phồng.

Chủ nhân bút Đại Đạo không ra tay, Ngôn Vương ở bên cạnh vung ống tay đạo, quyền thế đáng sợ đó lập tức vỡ tan.

Cổ Bàn nhìn về phía Ngôn Vương, ánh mắt trở nên hưng phấn: “Thần đó à?”

Ngôn Vương cũng nhìn gã: “Không biết trời cao đất dày”.

Cổ Bàn cười to: “Ta vẫn luôn muốn đánh nhau với Thần một trận, bây giờ vừa khéo đấy”.

Dứt lời, gã bỗng dưng siết chặt tay phải.

Ngay sau đó!

Hàng tỉ ngôi sao lơ lửng trên bầu trời.

Ngôn Vương nhìn chằm chằm khỏi bàn: “Cảnh giới của ta cao hơn ngươi, ta không bắt nạt ngươi”.

Nói xong, ông ta ép cảnh giới của mình xuống còn cảnh giới gần chín phần Chân.

Chủ nhân bút Đại Đạo vốn muốn ngăn lại, mục tiêu của ông ta là Diệp Quân, tuy bây giờ chắc chắn sẽ thắng, nhưng chỉ cần Diệp Quân không chịu thua thì mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Nhưng ông ta cũng không ngăn cản, ngăn cản lúc này sẽ khiến Ngôn Vương mất mặt.

Hơn nữa ông ta cũng muốn Ngôn Vương dạy dỗ tên lỗ mãng này một trận.

Cổ Bàn nhìn về phía Ngôn Vương, đối mặt với vị thần này, hơn nữa còn không phải một vị thần bình thường, nhưng gã lại không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại còn có chiến ý vô tận, gã chậm rãi siết chặt tay, hàng tỉ ngôi sao bắt đầu hội tụ.

Thương Tinh Liệt Củ!

Lúc này, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ngưng tụ trong tay Cổ Bàn, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nặng nề.

Dù là chủ nhân bút Đại Đạo không thích Cổ Bàn cũng phải thừa nhận tên này có chút bản lĩnh.

Uy áp của Đại Đạo trên người Cổ Bàn ngày càng mạnh hơn, lúc này gã đã tập trung được hàng tỉ ngôi sao, hơn nữa còn hội tụ nó vào lòng bàn tay.

Trong tay chứa đựng hàng tỉ sức mạnh sao trời!

Chiến kỹ đứng đầu dưới Hư Chân!

Lúc này cả chư thần cũng thay đổi sắc mặt, vì bọn họ biết nếu Cổ Bàn và bọn họ cùng một cảnh giới, chắc chắn bọn họ cũng không thắng được tên này…

Nhưng lúc này, Cổ Bàn bỗng dưng buông tay, hàng tỷ sức mạnh sao trời tản ra.

Lúc này khí thế của hắn cũng biến mất.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Gã làm gì thế?

Ngôn Vương cũng nhíu mày, không hiểu Cổ Bàn đang làm gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn, ông ta bỗng nhận ra điều gì đó, con ngươi co lại, hoảng hốt nói: “Ngươi…”

Lúc này, cơ thể Cổ Bàn trở nên hư ảo.

Tất cả mọi người đều không còn cảm nhận được sự tồn tại của gã nữa!

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn: “Thân thể hoá thành thiên địa, dùng Đạo dung hợp vũ trụ…”

Khi tay nắm lại, gã đang nắm giữ Đại Đạo.

Nhưng Đại Đạo không thể bị gã nắm giữ được, thứ mà gã nắm giữ chỉ là một phần của Đại Đạo mà thôi.

Buông tay…

Chính là dung hợp với vũ trụ!

Đây cũng giống như nước vậy, chứa nước trong cốc, ngươi chỉ có thể có một cốc nước, nhưng nếu nước vào trong đại dương, cốc nước này sẽ dung hợp lại với cả đại dương!

Mà lúc này, Cổ Bàn đã biết cách buông tay.

Hàng tỷ ngôi sao của gã không bị giới hạn trong Đạo của cá nhân gã, khi hàng tỷ sao trời của gã ôm lấy vũ trụ, uy lực đó thoáng chốc đã tăng lên gấp bội.

Cổ Bàn không phải cao thủ thần cảnh, nhưng lúc này, chiến kỹ của gã đã đến được thần cảnh.

Khi cảm nhận được uy lực đáng sợ trong chiến kỹ này, chư thần xung quanh đều thay đổi sắc mặt, bọn họ cảm thấy hơi khó tin, người trước mặt rõ ràng không phải cao thủ thần cảnh, hơn nữa còn không phải bản thể, nhưng lại điều động được chiến kỹ thần cảnh!

Khác thường đến thế sao?

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn, không thể không nói tên này khiến ông ta khá bất ngờ.

Còn Ngôn Vương ở đối diện Cổ Bàn thì híp mắt lại, lúc này chút khinh thường cuối cùng trong lòng ông ta cũng biến mất.

Sức mạnh sao trời ở xung quanh lao nhanh về phía ông ta, thế giới lập tức trở nên sôi trào, sau đó bắt đầu mờ ảo đi.

Chúng thần vội vàng lùi lại, cách xa khu vực này.

Ngôn Vương mở tay ra, hai tia kim quang bay lên trời, trong đó chứa đựng uy thế hơn người không gì sánh kịp, càn quét hàng tỷ tinh vực, áp đảo tất cả mọi thứ.
Chương 3112: Thế thua!

Dưới sự bao phủ của hai luồng uy áp đáng sợ, nét mặt tất cả những người xung quanh đều trở nên nặng nề, có cảm giác rất khó thở.

Ầm!

Hai luồng sức mạnh vừa chạm nhau, một tiếng động lớn lập tức vang vọng, sóng xung kích đáng sợ lan ra xung quanh tầng tầng lớp lớp như thuỷ triều, thời không chỗ này hoàn toàn trở thành hư vô.

Diệp Quân ở phía dùng kiếm ý của mình ngăn cản sóng xung kích của những sức mạnh này, nét mặt hắn vô cùng nặng nề, hắn cũng rất bất ngờ, hắn không ngờ thực lực của Cổ Bàn lại tiến bộ nhanh như thế.

Huynh đệ này thật sự khiến hắn thấy bất ngờ đấy!

Trong khu vực chiến đấu, lực lượng của hai người cũng không biến mất, sức mạnh sao trời vô tận và uy áp đáng sợ vẫn đang càn quét điên cuồng.

Khí thế của Cổ Bàn trở nên ngày càng mạnh hơn, ở sâu trong vũ trụ có sức mạnh sao trời vẫn còn đang hội tụ về phía này, không chỉ có thể, những sức mạnh này cũng không hội tụ một cách không có quy tắc, mà nó tập trung theo một cách đặc biệt…

Đáng sợ nhất là Cổ Bàn đã hoàn toàn trở nên hư ảo.

Lúc này, gã đã hoà làm một với toàn bộ sao trời.

Nếu nói “Thương Tinh Liệt Củ” lúc trước của gã chỉ là Tiểu Đạo, thì “Thương Tinh Liệt Củ” lúc này chính là Đại Đạo.

Một Đại Đạo chân chính!

Tông Tín bỗng khẽ cất lời: “Chuẩn Thần!”

Diệp Quân thầm thắc mắc: “Chuẩn Thần?”

Tông Tín nói: “Tuy hắn không phải thần nhưng Đạo cũng hắn đã được xây dựng, hơn nữa Đạo này còn đủ mạnh, nếu hắn có đủ thời gian chắc chắn hắn sẽ có thể thành thần, hơn nữa hắn không dựa vào bất cứ ‘ý chí Thần Minh’ nào. Cũng có nghĩa là nếu hắn không đi sai đường, hắn sẽ trở thành “Mệnh Thần”, thật sự thì huynh đệ này của ngươi không tệ đâu…”

Diệp Quân gật đầu: “Xuất sắc giống ta vậy!”

Tông Tín im lặng.

Ở phía xa có một khí thế sao trời đáng sợ bỗng nổ tung, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, sâu trong vũ trụ có một quyền mang sao trời phá vỡ hư không, đánh thẳng vào đầu Ngôn Vương.

Đối diện cú đấm của Tông Tín, trong mắt Ngôn Vương trở nên dữ tợn, ông ta không lùi mà còn tiến tới, bay lên trời cao, đồng thời vung tay đánh về phía quyền mang sao trời kia.

Vì ông ta thường xuyên chiến đấu với cao thủ dị vực, vì thế khí sát phạt trong cú đấm của ông ta vô cùng đáng sợ, nắm đấm đánh ra như có hàng tỉ sinh linh bị giết chết, chiến ý ngút trời và khí sát phạt càn quét mọi thứ.

Cú đấm này của Cổ Bàn chỉ có hai chữ: Mạnh mẽ!

Nắm đấm đánh ra lao thẳng về phía trước như muốn phá nát mọi thứ.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng vang vọng trong đất trời, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người liên tục lùi lại.

Người đó là Ngôn Vương kia!

Ngôn Vương lùi lại tận vạn trượng, khí sát phạt và chiến ý đáng sợ trong nắm đấm của ông ta đều bị áp chế!

Thấy cảnh này, chúng thần trong sân đều hoảng sợ.

Ngôn Vương là bá chủ một phương ở điểm giao Hư Chân, tuy lúc này đã hạ thấp cảnh giới của mình xuống, nhưng mà người ở cách đó không xa cũng đâu phải bản thể!

Vậy mà vẫn rơi vào thế yếu?

Làm sao có thể?

Mọi người quay đầu nhìn Cổ Bàn ở cách đó không xa bằng ánh mắt khó tin.

Sau khi dừng lại, Ngôn Vương nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này cơ thể của ông ta xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, sau một hồi im lặng, ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cổ Bàn hư ảo ở phía xa: “Chưa đến thần cảnh lại có thực lực của thần cảnh, lợi hại!”

Cổ Bàn chậm rãi nhắm mắt lại, gã siết chặt hai tay, lúc này, gã có thể cảm nhận được quần tinh trong vũ trụ.

Sức mạnh!

Sức mạnh vô cùng vô tận!

Gã không chỉ nâng cao được chiến kỹ mà cả Đạo của gã cũng không ngoại lệ, lần này, cuối cùng gã cũng đã bước lên con đường Đại Đạo của chính mình.

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Đúng là không tệ, dùng chiến kỹ xây dựng Đạo của mình, ngươi là người đầu tiên mà ta gặp đấy. Nhưng mà Đại Đạo của ngươi vẫn chưa được thuần thục cho lắm, ngươi vẫn cần chút thời gian để hoàn thiện… Bây giờ ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không làm khó ngươi”.

Lần này, ông ta thật sự khá là trân trọng nhân tài.

Cổ Bàn mở mắt ra, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cật lời: “Cổ huynh, ta tôn trọng quyết định của huynh”.

Cổ Bàn bật cười: “Huynh cho rằng ta là người tham sống sợ chết ư? Nếu ta đã chọn huynh thì sẽ cùng huynh đi tới cuối cùng…”

Diệp Quân nhìn chằm chằm gã: “Huynh chắc chắn chưa?”

Cổ Bàn cười to: “Đương nhiên chắc chắn rồi, dù Cổ Bàn ta không phải người tốt gì, nhưng ta vẫn giữ chữ tín, chỉ cần huynh không phản bội ta, ta cũng sẽ không phản bội huynh”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Diệp Quân, bây giờ ngươi không còn khả năng chiến thắng nữa rồi. Ta đã tính toán đến tất cả khả năng của ngươi. Ta biết ngươi đã gọi người giúp đỡ, nhưng ta nói thẳng là không có tác dụng gì đâu. Bây giờ ngoài gọi người, ngươi hoàn toàn không còn cách thay đổi tình thế”.

Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ đối phương còn biết hắn đã đi gọi người.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, trên mặt là nụ cười tự tin như nắm chắc mọi chuyện trong tay, trận chiến này, nếu Diệp Quân không gọi người thì hắn sẽ thua chắc, dù mấy người trợ giúp kia có đến cũng vô dụng thôi.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhìn về phía Cổ Bàn: “Cổ huynh…”

Cổ Bàn cười to nói: “Diệp huynh, ta xin nói nhiều mấy câu, hôm nay ta cùng huynh chiến đấu một trận, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì chết!”
Chương 3113: Chết tiêt

Nhìn thấy Cổ Bàn phóng khoáng, Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, bởi vì lúc đầu hắn và Cổ Bàn chỉ là kết thành đồng minh vì lợi ích, nhưng bây giờ hắn ‘đã được xác ở thế thua cuộc’, mà Cổ Bàn vẫn chọn đi theo hắn, đây là điều mà hắn không ngờ tới.

Hắn mỉm cười: "Được."

Chủ nhân bút Đại Đạo hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua Cổ Bàn, nhưng ánh mắt của ông ta nhanh chóng chuyển từ trên người Cổ Bàn đến trên người Diệp Quân: "Diệp Quân, cậu có thể không sợ bởi vì cậu có người nhà, nhưng cậu thực sự muốn hại chết những người xung quanh mình chỉ vì những suy nghĩ của cá nhân mình à? Cậu phải biết là cậu có thể không chết, nhưng bọn họ cũng không có khả năng đó. Nếu cậu đầu hàng và nhận thua thì ta có thể đảm bảo cậu rằng bọn họ sẽ không phải chết."

Cổ Bàn đột nhiên nói một cách khí phách: "Diệp huynh, đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn gã: "Ngươi có thể đừng giả vờ nữa được không? Ngươi sờ vào lương tâm của mình và tự hỏi bản thân một chút xem ngươi có thể đánh bại được nhiều người như vậy không?"

Ánh mắt của Cổ Bàn nhìn xung quanh, khí phách ngất trời: "Nếu bản thể của ta ở đây thì ngươi đợi đấy..."

Chủ nhân bút Đại Đạo xua tay: "Ngày chết tiệt, lỗ tai của ta đã nghe những lời này của ngươi đến mức chai luôn rồi."

Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Ta cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không đầu hàng và nhận thua thì ta sẽ xuống dao giết người."

Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, mỉm cười và nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, trước đó ông nói ông biết ta đi mời người tới giúp đỡ, làm sao ông biết được?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nói một cách bình tĩnh: "Nói những thứ này còn có ý nghĩa gì không?"

Diệp Quân gật đầu: "Không có ý nghĩa gì."

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Lựa chọn của cậu là gì?"

Diệp Quân không nói gì, mà chỉ lấy ra một cuốn sách cổ có màu đỏ như máu.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại: "Thế nào rồi, cậu muốn dùng vật bên ngoài để đánh bại ta à? Cậu có cảm thấy nó thực tế không? Trừ khi cậu gọi cô cô kiếm Hành Đạo của cậu tới, nếu không thì..."

Diệp Quân đột nhiên gập ngón tay lại một chút, một giọt máu rơi vào trong cuốn sách cổ có màu đỏ như máu kia, hai mắt của hắn từ từ nhắm lại: "Diệp Quân ta đã lấy máu thề rằng kiếp này nhất định sẽ hủy diệt các thần điện..."

Thao tác này của Diệp Quân trực tiếp khiến cho tất cả mọi người bị sợ đến ngây người, làm cái gì vậy?

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng có vẻ mặt nghi ngờ, người này đang làm trò quỷ gì vậy?

Mà khi mọi người ở đây đang rất nghi ngờ thì đột nhiên…

Ầm!

Ở chỗ sâu trong vũ trụ, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên tràn vào như một dòng nước lũ.

Trong chớp mắt!

Mọi người trong trận đều ngẩng đầu nhìn lên chỗ sâu bên trên bầu trời với vẻ mặt hoảng sợ.

Chẳng lẽ đây chính là quân cứu viện mà Diệp Quân mời đến à?

Khí tức đó dường như đến từ hàng trăm triệu năm trước, lao tới cuồn cuộn, mang theo áp lực và kinh khủng trải dài vô tận, cho dù là các thần ở trong trận cũng hơi không chịu nổi áp lực kia, không nhịn được mà khom thắt lưng xuống.

Đúng lúc này, trong không trung, trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một bóng ma.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy bóng ma kia đột nhiên xuất hiện thì cũng không hiểu ra sao, đồ ngốc này đang làm gì vậy?

Các thần đều nhìn chằm chằm vào bóng ma kia với vẻ mặt nghiêm túc, đây là ý chí đến rồi, nhưng bản thể vẫn còn chưa đến, mà khi mọi người ở đây đang hoảng sợ và nghi ngờ thì bóng ma kia đột nhiên ngưng tụ lại một cách chân thực, một người đàn ông trung niên mặc áo đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Bản thể cũng đến rồi.

Khi chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy người áo đen này thì nhíu mày thật sâu, ông ta còn tưởng rằng Diệp Quân gọi người nhà họ Dương đến, nhưng người đến cũng không phải là người nhà họ Dương.

Ánh mắt của người áo đen trực tiếp rơi vào trên người của Diệp Quân trước, ý nghĩ muốn giết người kia chân thực như thật.

Diệp Quân đột nhiên giơ hai tay lên: "Ta đầu hàng, ta nói thật."

Mọi người: "..."

Người áo đen cũng hơi giật mình.

Đùa cái quái gì thế?

Diệp Quân nhìn người áo đen, nói một cách cung kính: "Đại nhân, ta là một kẻ báng bổ..."

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân và không nói gì.

Ông ta cũng bị những thao tác của người trước mặt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Ông ta là quan tư pháp của Chúng Thần Điện, trách nhiệm chủ yếu chính là truy bắt những kẻ báng bổ hùng mạnh ở bên ngoài này, những kẻ báng bổ mà ông ta đã gặp được trước đây đều là nghĩ mọi cách để lẩn trốn, mà người trước mặt lại ngược lại, chủ động liên lạc với ông ta... Tỏ vẻ muốn nói thật, muốn đầu hàng.

Đây là một cái bẫy à?

Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh một cái, lại phát hiện những người xung quanh đều rất yếu.

Ánh mắt của ông ta rơi vào trên người Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: "Đại nhân, ta muốn báo cáo."

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Báo… cáo?"

Diệp Quân gật đầu: "Nếu như báo cáo những kẻ báng bổ khác thì ta có thể được xử lý một cách khoan dung không?"

Người áo đen im lặng.

Những kẻ báng bổ này đang tranh chấp nội bộ à?

Diệp Quân nhìn người áo đen, chờ đợi một câu trả lời.

Trong lòng người áo đen cân nhắc một chút, sau đó nói: "Có thể."

Diệp Quân gật đầu, sau đó chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh: "Ông ta cũng là một kẻ báng bổ."

Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."

Người áo đen quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo mà không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói một cách nặng nề: "Diệp Quân, cậu đừng làm càn làm bậy với ta... Từ khi nào mà ta đã trở thành kẻ báng bổ rồi?"

Diệp Quân nói: "Ta có chứng cứ.”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Người áo đen quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một quả cầu ghi hình đám mây từ từ bay lên, bên trong đang phát hình ảnh về lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo trước đó, nghe được chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Ý chí của thần linh ư? Cái quái gì vậy? Sở dĩ bây giờ nó ngang ngược như vậy, chẳng qua là vì ta không có thời gian quan tâm đến nó, chờ ta giải quyết ngươi xong thì đến lúc đó, ngươi xem ta trừng trị nó như thế nào!" Khi đó, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh lùng.

Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp bị nghẹn họng và tê liệt đến chết lặng.

Chết tiệt!
Chương 3114: Có lý

Các thần trong trận cũng chết lặng.

Cái quái gì vậy?

Diệp Quân nói một cách cung kính: “Đại nhân, không chỉ có người này là kẻ báng bổ, những người được gọi là 'thần' này ở bên cạnh ông ta cũng là những kẻ báng bổ, bọn họ tín ngưỡng ý chí của thần linh, nhưng lại đi theo người báng bổ thần linh, nên có tội trạng như nhau, xin đại nhân trừng phạt nghiêm khắc không tha.

Các thần: "..."

Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Tại sao ngươi lại phải làm như vậy?"

Diệp Quân nói: "Ta đã hoàn toàn giác ngộ, cầu xin đại nhân cho ta một cơ hội để thay đổi hoàn toàn."

"Diệp Quân!"

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói một cách tức giận: "Cậu đúng là phát rồ rồi, cậu, cậu..."

Diệp Quân không để ý tới ông ta.

Nếu đã đánh không lại ông thì chúng ta cùng đi đến chỗ chết đi!

Người áo đen im lặng một lúc, rồi nói: "Ta không thể miễn xá cho tội lỗi của ngươi được, bởi vì ngươi đã lấy sách số mệnh để thề, đây không chỉ đơn giản là báng bổ ý chí của thần linh nữa, ta không có quyền để miễn xá cho ngươi, nhưng hành vi của ngươi cũng có thể coi như là lập công chuộc tội, sau khi đến Chúng Thần Điện, ta sẽ xin tha thứ thay cho ngươi, để chủ thần xử lý ngươi theo cách nhẹ nhất."

Diệp Quân gật đầu: "Được, được!"

Người áo đen đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một sợi xích sắt màu đỏ sậm xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhìn xung quanh chủ nhân bút Đại Đạo và các thần bên cạnh ông ta, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi tín ngưỡng vào ý chí của thần linh, nhìn thấy kẻ báng bổ mà không trừng phạt, lại còn muốn đi theo, đúng là tội ác cực lớn, theo luật thì phải lập tức hành hình."

Hành hình ngay lập tức!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của các thần trong trận lập tức nhanh chóng thay đổi.

Vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cũng thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào người áo đen: "Các hạ, tất cả những thứ này đều là âm mưu của người này, các hạ..."

Người áo đen trực tiếp ngắt lời ông ta: "Sự thật là các ngươi đã báng bổ ý chí của thần linh, còn những chuyện khác thì không liên quan gì đến ta.”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận đến mức nở nụ cười: “Thần linh? Ông đây còn phải báng bổ nó à? Cái quái gì thế!”

“Láo xược!”

Người áo đen đột nhiên giận tím mặt, một luồng uy nghiêm ngập trời trực tiếp bao trùm lên đám người chủ nhân bút Đại Đạo.

Ngôn Vương ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo kia đột nhiên bước ra, khí tức của gã trực tiếp trở lại bình thường trong một khoảnh khắc, gã nhìn chằm chằm vào người áo đen: "Chuyện chúng ta tín ngưỡng ý chí của thần linh, đó là chuyện của chúng ta, có liên quan gì đến ngươi chứ? Ngươi là cái quái gì, cũng xứng đến đây xét xử chúng ta chứ?"

Người áo đen quay đầu nhìn về phía Ngôn Vương, ánh mắt lạnh lùng: "Các ngươi đúng là những kẻ báng bổ thần linh... Mẹ kiếp!"

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay ra, sợi dây xích màu đỏ như máu trong tay trực tiếp bay ra ngoài, nhanh chóng lao tới trước mặt Ngôn Vương trong chớp mắt, Ngôn Vương không sợ hãi chút nào, lao tới phía trước, đánh một quyền thật hung ác về phía sợi dây xích màu đỏ như máu kia, giờ phút này, cảnh giới của gã đã được phục hồi, sức mạnh hoàn toàn khác với trước đó, một quyền này vừa đánh ra, khí thế hùng mạnh và uy nghiêm từ từ tỏa ra như núi lửa đang phun trào.

Đùng đoàng!

Khi sức mạnh của hai người vừa mới tập trung lại đã trực tiếp nổ tung, Ngôn Vương trực tiếp bị một luồng sóng va chạm đánh bay ra xa hàng mấy chục nghìn trượng!

Nhưng người áo đen lại không nhúc nhích tí nào!

Trực tiếp đè ép!

Người áo đen vung tay áo lên, sức mạnh của sóng va chạm trước mặt ông ta đột nhiên biến mất không còn chút dấu vết nào, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngôn Vương một cách lạnh lùng, nói với vẻ khinh thường: "Chẳng qua chỉ là một thần cấp thấp, đến cả tư cách tiến vào Chúng Thần Điện cũng không có, còn dám láo xược như vậy trước mặt bản quan, đúng là buồn cười!"

Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, một cột lửa thần bí đột nhiên phóng lên cao từ trong lòng bàn tay của ông ta, đi vào chỗ sâu bên trên bầu trời, ngay sau đó, vô số ngọn lửa pháp tắc thần bí tỏa ra từ bên trong cột lửa kia, mà khi những ngọn lửa pháp tắc này xuất hiện, vẻ mặt của các thần trong trận đều nhanh chóng thay đổi, lúc này, bọn họ cảm nhận được một sự uy hiếp trí mạng.

Ngọn lửa pháp tắc kia có thể thiêu chết bọn họ!

Sau khi trở thành thần và luyện hóa thành cơ thể của thần, thực ra khó có thể giết chết bọn họ được, trước kia sức mạnh của Cổ Đạo Thiên còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng cũng không thể giết được bọn họ, bởi vì bọn họ tín ngưỡng ý chí của thần linh, có sức mạnh của ý chí thêm vào cơ thể.

Mà lúc này, sau khi những ngọn lửa pháp tắc này xuất hiện, bọn họ cảm giác được sức mạnh của ‘ý chí của thần linh’ trong cơ thể mình đang dần dần biến mất.

Đám Ngô Vương đều sững sờ.

Đây là thao tác gì vậy?

Người áo đen đột nhiên nói: "Các ngươi đã tín ngưỡng thần linh, nhưng lại không tuân theo thần linh, chẳng khác gì những kẻ dị giáo và những kẻ báng bổ, bây giờ bản quan thu hồi thần lực của các ngươi, ném các ngươi xuống biển sâu, giam cầm một trăm triệu năm!"

Diệp Quân đột nhiên vỗ tay: "Được, được, được!”

Nói xong, hắn chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Đại nhân, người này chính là kẻ cầm đầu, ta đề nghị đem đi giết ngay lập tức, không cần phải giam cầm…”

Mọi người: “…”

Diệp Quân lại đột nhiên nói: “Đại nhân, người này là phân thân, cũng không phải là bản thể, bản thể của người này đã làm nhiều việc ác, giết phân thân này thôi thì là trị phần ngọn mà lại không trị phần gốc, ta đề nghị trực tiếp giết chết bản thể của người này, tiêu diệt nguồn gốc, một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Người áo đen cân nhắc một lúc, rồi nói: “Nói có lý!”

Diệp Quân: “...”
Chương 3115: Kéo dài thời gian

Ngay lúc Diệp Quân cảm thấy vui mừng, chủ nhân Bút Đại Đạo lại bật cười.

Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, thầm cảnh giác đề phòng, đã giao chiến nhiều lần với chủ nhân Bút Đại Đạo, hắn biết người này sẽ không dễ dàng bị đánh bại, không chừng còn có con át chủ bài nào khác, mình không thể sơ suất được.

Hắn dịch sang bên cạnh người áo đen, khẽ nói: “Đại nhân, người này âm hiểm gian xảo, e là còn giữ lại chiêu gì đó, ngài phải cẩn thận…”

Người áo đen nhìn hắn: “Là ta phải cẩn thận hay là ngươi?”

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng cười nói: “Diệp Quân à, phải nói là cậu đúng là nhân tài, thế mà có thể nghĩ ra được chiêu này trong lúc bế tắc đó…”

Nói đến đây, ông ta vung tay áo, ung dung nói: “Cậu cảm thấy như thế có thể thắng được sao?”

Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, ông vẫn không đầu hàng à? Lẽ nào ông muốn trơ mắt nhìn thấy đám người bên cạnh ông chết thảm?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo hiểu ý của Diệp Quân, chỉ cần ông ta đầu hàng, cho dù là ông ta hay Diệp Quân cũng đều không sợ Chúng Thần Điện.

Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Có phải cậu nghĩ chỉ có cậu đang tu luyện không?”

Diệp Quân híp mắt.

Chủ nhân Bút Đại Đạo xòe lòng bàn tay ra, một đạo ấn bỗng ngưng tụ từ lòng bàn tay ông ta, ngay sau đó đạo ấn bay thẳng lên trời rồi đi vào trong cột sáng của ngọn lửa.

Ầm!

Cột sáng của ngọn lửa rung chuyển dữ dội.

“Muốn dập lửa à?”

Người áo đen nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo: “Đây là Tịnh Hỏa, có thể thanh lọc ý chí Thần Minh có niềm tin không thuần khiết, sức mạnh của ngươi không thể…”

Vừa dứt lời, gã bỗng sửng sốt.

Vì gã nhận ra ngọn lửa trong cột sáng đó đang dần biến mất…

Người áo đen không thể được nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Ông…”

Không biết Diệp Quân đã đi tới trước mặt người áo đen từ lúc nào, trầm giọng nói: “Đại nhân, người này không phải là kẻ báng bổ bình thường, ta khuyên ngươi lập tức thông báo cho Chúng Thần Điện, nói Chúng Thần Điện phái thêm cường giả đỉnh cấp đến, đề phòng…”

Người áo đen quay đầu nhìn Diệp Quân, nhắc nhở: “Có phải ngươi đã quên ngươi cũng là một kẻ báng bổ không?”

Diệp Quân chính trực nói: “Được đại nhân dạy dỗ, ta sẵn sàng thay đổi”.

Người áo đen liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, ánh mắt của gã lần đầu tiên trở nên nghiêm trọng, vì tịnh hỏa của gã đã bị đạo ấn của chủ nhân Bút Đại Đạo áp chế.

Trong ngọn lửa có chứa pháp tắc Thần Minh, đạo ấn của người trước mặt này lại có thể áp chế được tịnh hỏa… khiến gã hơi khó tin.

Đây không phải là một kẻ bổ báng bình thường.

Chẳng bao lâu, ngọn lửa trong cột sáng đã bị trấn áp hoàn toàn, thực lực Chúng Thần đó được khôi phục, họ cũng không thể tin được, tất nhiên là vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, họ chưa từng nghĩ “thần lực” của mình lại có thể bị người khác lấy đi…

Đồng thời lại cảm thấy hơi xót xa.

Hóa ra thần lực đó không phải là của bản thân họ, người khác muốn lấy thì có thể lấy bất cứ lúc nào…

Cho dù là Thần Hạo và Ngôn Vương, lúc này các tín niệm của cường giả cũng sụp đổ.

Lúc này họ mới hiểu ra họ chỉ là nô lệ mà thôi.

Vẻ mặt của Ma Thần bên cạnh Diệp Quân cũng hơi phức tạp, mấy ngọn lửa trước đó không nhắm vào ông ta, nhưng ông ta cũng có cảm giác đó.

Không phải là sức mạnh mà mình tu luyện ra hệt như nuôi con cho người khác, có nuôi thế nào cũng uổng công vô ích.

Diệp Quân không để ý tới những vị thần đang bị sốc đó, hắn dán mắt vào chủ nhân Bút Đại Đạo, lúc này khí tức của chủ nhân Bút Đại Đạo mạnh hơn trước rất nhiều.

Ít nhất là cảnh giới gần chín phần Chân.

Dĩ nhiên sức chiến đấu của ông ta cũng không thể đo bằng cảnh giới thông thường.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Chẳng lẽ trước đó ngươi muốn đánh với ta đó sao? Nào, đến đây”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Không cần thiết”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo chế giễu: “Sợ à?”

Diệp Quân cười nói: “Ông kích tướng cũng vô ích thôi, ta không đánh với ông”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Diệp Quân, cậu dùng ma mưu quỷ chước cho dù có thắng thì ta cũng xem thường cậu”.

Diệp Quân bật cười: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, mưu ma quỷ chước? Ông có xứng đáng nói ta thế à? Ta hỏi ông, trên đường đến đây ông ngươi đã dùng bao nhiêu mưu ma quỷ chước với ta? Sao nào, bây giờ người khác dùng mưu ma quỷ chước với ông, ông không quen à?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhắm mắt lại: “Diệp Quân, chúng ta đánh một trận quyết định thắng thua?”

Diệp Quân nói: “Ta nghĩ thật sự không cần thiết… Ông vẫn nên chấp nhận sự phán quyết của Thần Minh đi”.

Nói rồi hắn lùi sang một bên.

Dĩ nhiên hắn sẽ không đánh nhau với chủ nhân Bút Đại Đạo vào lúc này, hắn không sợ ông ta nhưng với hắn, giờ đã không cần thiết nữa.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, bỗng cười nói: “Ta thật không ngờ cậu lại có một chiêu như vậy, thật sự ngoài dự đoán của ta, lợi dụng Chúng Thần Điện đối phó ta, dĩ nhiên cũng trách ta, là ta sơ suất, bị cậu bắt được sơ hở…”.

Lúc này ông ta mới hiểu sở dĩ trước đó Diệp Quân hỏi ông ta mấy câu kia, hóa ra là đang đợi ông ta sụp bẫy.

Lúc đó ông ta không nghĩ nhiều thế…

Tất nhiên ông ta cũng không ngờ Diệp Quân lại làm thế.

Chủ nhân Bút Đại Đạo chậm rãi quay đầu lại nhìn người áo đen: “Các hạ hẳn có thể nhìn ra hắn muốn lợi dụng ngươi để giết ta”.

Ánh mắt người áo đen rất bình tĩnh, không nói gì, đương nhiên là gã nhìn ra ý đồ của Diệp Quân.

Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Như thế thì sao, các hạ không nhúng tay vào, để ta đánh với hắn, nếu hắn thua thì ta đầu hàng, nếu ta chết thì sẽ tốt cho các hạ hơn, ngươi nghĩ sao?”

Người áo đen lắc đầu: “Không được”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhíu mày.

Người áo đen nhìn ông ta: “Ông muốn kéo dài thời gian, sau đó đợi bản thể đến, đúng không?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi vẫn không xứng để bản thể của ta đến”.

Người áo đen bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có muốn lấy công chuộc tội không?”

Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK