Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1921: Thủ đoạn đê hèn

Sau khi ngẫm nghĩ, Mục Tướng cảm thấy cũng có lý nên trực tiếp liên hệ với Thượng Thần Thiên Huyên.

Không lâu sau, Thượng Thần Thiên Huyên tới hải vực Thiên Hành, bà ta liếc nhìn xung quanh, thần thức của bà ta lại như một tấm lưới bao phủ toàn bộ hải vực Thiên Hành.

Một lúc sau, bà ta cau mày phất tay áo.

Rầm!

Toàn bộ hải vực Thiên Hành tan tành.

Nhưng không có gì.

Vẻ mặt Thượng Thần Thiên Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, bà ta đột nhiên vung tay áo.

Bên trong điện các.

Rầm!

Một áp lực vô hình đột nhiên bao phủ lấy Mục Tướng, áp lực cực mạnh này suýt nữa khiến Mục Tướng quỳ xuống.

Mục Tướng kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt: “Thượng Thần?"

Ánh mắt Thượng Thần Thiên Huyên lạnh như băng: “Ông cảm thấy chơi vui lắm sao?"

Mục Tướng vội vàng nói: “Thượng Thần, ta hoàn toàn không có ý đó, mong Thượng Thần tha tội”.

Thượng Thần Thiên Huyên phất tay áo, luồng khí tức đáng sợ lập tức tiêu tan.

Mục Tướng toát mồ hôi lạnh, dường như nghĩ tới gì đó, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khâu Bạch Y, nổi giận nói: "Hải vực Thiên Hành chẳng có cái quái gì cả”.

Khâu Bạch Y không nói gì, lông mày của ông ta nhíu lại, một lúc sau, ông ta đột nhiên cười nói: “Thú vị, thực sự thú vị, ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử này rồi”.

Sắc mặt Mục Tướng u ám như nước.

Khâu Bạch Y tiếp tục nói: "Khi ta bày mưu tính kế với hắn, hắn cũng đang bày mưu tính kế với ta, mỗi lần ta đều chậm hơn hắn một bước, đúng là thú vị”.

Ánh mắt Mục Tướng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y: “Bây giờ hắn đang ở đâu?"

Khâu Bạch Y im lặng.

Bây giờ ông ta cũng chẳng biết Diệp Quân đang ở nơi nào.

Nhìn thấy sắc mặt Mục Tướng vô cùng khó coi, Khâu Bạch Y đột nhiên nói: "Chi bằng, bảo Thượng Thần Thiên Huyên đích thân đến Đại Chu bắt cô gái chu Phạn đó?"

Thủ đoạn bình thường không có tác dụng thì chỉ có thể dùng thủ đoạn đê hèn.

Mục Tướng bình tĩnh nói: "Được! Ông đi mà nói với bà ta”.

Khâu Bạch Y vẫn im lặng.

Mục Tướng lạnh lùng nói: "Thượng Thần có thân phận gì? Sao bà ta có thể làm những chuyện như vậy chứ? Nếu ta đi nói thì ông có tin bà ta sẽ chém chết ta ngay tại chỗ luôn không?”

Khâu Bạch Y khẽ thở dài, cảm thấy hơi đau đầu.

Mục Tướng trầm giọng nói: "Ông nói xem, liệu có khả năng hắn vẫn ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới không?"

Khâu Bạch Y nói: "Có khả năng”.

Mục Tướng nhíu mày: “Thế nào gọi là có khả năng?"

Khâu Bạch Y suy nghĩ một chút, rồi nói: "Trước mắt, có ba nơi, thứ nhất là hải vực Thiên Hành, thứ hai là Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, thứ ba là học cung Thiên Vân”.

Mục Tướng đột nhiên đứng lên: “Học cung Thiên Vân?"

Khâu Bạch Y gật đầu: “Đúng vậy, nơi này là có khả năng nhất”.

Mục Tướng im lặng.

Khâu Bạch Y nhìn Mục Tướng, Mục Tướng lắc đầu: “Không thể đến học cung Thiên Vân, nếu tìm thấy Diệp Quân ở đó thì còn ổn, còn nếu không tìm được thì Thượng Thần Thiên Vân kia sẽ xé xác chúng ta”.

Dù là Thượng Thần Thiên Huyên hay Thượng Thần Thiên Vân, ông ta cũng không đánh lại.

Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy hơi bực bội.

Khâu Bạch Y đột nhiên hỏi: "Quan chấp hành đứng đầu đâu?"

Mục Tướng trầm giọng nói: "Ta đã liên lạc với bà ta, nhưng không biết bà ta đang ở nơi nào”.

Người này cũng đánh không lại.

Sau khi Khâu Bạch Y đi tới đi lui trong phòng vài bước, ông ta nói: "Nếu không đoán được thì thôi vậy, nền văn minh Thiên Hành chắc cũng có người giỏi bói toán đúng không?"

Mục Tướng gật đầu: “Có”.

Khâu Bạch Y mỉm cười nói: "Vậy thì xem một quẻ, xem thử hiện giờ hắn đang ở đâu”.

Mục Tướng lập tức nói: "Người đâu, mời Quan Tinh Sư đến đây”.

Ngoài cửa, một cường giả lặng lẽ rút lui.

Không lâu sau, một ông lão bước vào, ông lão mặc đồ hơi lòe loẹt, mặc một chiếc áo nhiều màu sắc, nhìn kỹ thì trên chiếc áo sặc sỡ đó còn có những ngôi sao có màu sắc khác nhau, tay trái ông ta cầm một chuỗi bùa chú, tay phải cầm một phiến ngọc đồng, trên phiến ngọc có hai hạt châu một đen một trắng.

Khâu Bạch Y tò mò nhìn ông lão trước mặt, sao người này giống kẻ lừa đảo nhỉ?

Mục Tướng ở một bên giới thiệu: “Vị này là Quan Tinh Sư, quản lý điện Quan Tinh của nền văn minh Thiên Hành”.

Khâu Bạch Y vội chào.

Nhưng Quan Tinh Sư lại phớt lờ ông ta, đi đến trước mặt Mục Tướng: “Xem cái gì?”

Mục Tướng quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y xòe tay ra, một bức chân dung bay đến trước mặt Quan Tinh Sư: “Tìm tung tích của người này”.

Người trong đó chính là Diệp Quân.

Quan Tinh Sư nhìn bức chân dung, sau đó khẽ lắc lá bùa bên tay trái, cảnh tượng trong sân bỗng chốc thay đổi, ba người xuất hiện trong một tinh không bao la.

Ánh mắt Khâu Bạch Y lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Quan Tinh Sư nhắm mắt lại, tay trái không ngừng lắc lá bùa đó, không lâu sau những ngôi sao xung quanh bắt đầu hơi rung lên, cùng lúc đó trên đỉnh đầu ba người xuất hiện một trận pháp ánh sáng cực lớn, trong trận pháp ánh sáng đó có rất nhiều tia sáng mảnh như sợi tóc di chuyển.

Thấy thế Khâu Bạch Y càng tò mò hơn.

Lúc này, Mục Tướng cười nói: “Đây là thuật Tinh Thần Sách Toán, là đạo Sách Toán đứng đầu trong vũ trụ hiện nay, thậm chí có thể tính toán tương lai, tất nhiên tương lai bất định, thế nên không dám đảm bảo chính xác một trăm phần trăm”.

Khâu Bạch Y mỉm cười, nói: “Lợi hại”.
Chương 1922: Bước thứ hai

Họ cũng có thể cảm nhận được tương lai, nhưng không có ý nghĩa gì cả. Như Mục Tướng nói, tương lai là không chắc chắn và đa dạng, bất kỳ lựa chọn nào của ngươi vào lúc này đều có thể thay đổi kết quả của tương lai, thế nên hiện tại mới là quan trọng nhất.

Đúng lúc này, bức chân dung của Diệp Quân trước mặt Quan Tinh Sư bỗng bốc cháy, sau đó biến thành từng tia lửa tràn vào trận pháp ánh sáng ở đằng xa, rất nhanh trận pháp ánh sáng sao trời đó bỗng chấn động dữ dội, cùng lúc đó một hư ảnh dần được ngưng tụ ở chính giữa trận pháp.

Chính là Diệp Quân.

Thấy thế Khâu Bạch Y và Mục Tướng vội bước đến trước, tập trung nhìn chằm chằm trận pháp ánh sáng.

Chẳng mấy chốc Diệp Quân trong trận pháp ánh sáng dần ngưng tụ như thật, cảnh tượng xung quanh hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này Quan Tinh Sư bỗng mở mắt ra: “Tìm được…”

Còn chưa dứt lời, một tia kiếm quang bỗng lướt qua mắt ông ta.

Vèo!

Dòng máu bắn ra.

“A!”

Quan Tinh Sư hét lên đau đớn, hai tay che mắt nói: “Có người, phía sau hắn có người…”

Khâu Bạch Y: “…”

Mục Tướng: “…”

Trên bầu trời, trận pháp ánh sáng cũng vỡ vụn biến thành vô số mảnh vỡ, còn Quan Tinh Sư lại kêu lên thảm thiết, liên tục lui về sau, bùa chú và phiến ngọc đồng trong tay ông ta cũng nổ tung.

Không chỉ thế, cả tinh không cũng bỗng chốc trở nên vụn vỡ, chẳng mấy chốc ba người quay lại trong đại điện nội các.

“A!”

Quan Tinh Sư che hai mắt mình lại, máu liên tục chảy ra từ giữa kẽ tay ông ta, ông ta vừa lùi về sau vừa gào lên: “Có người, đằng sau hắn có cao nhân…”

Mục Tướng sầm mặt: “Quan Tinh Sư, ngươi đang nói gì thế?”

Quan Tinh Sư bỗng tức giận chỉ vào Mục Tướng: “Ngươi hại ta! Cái đồ súc sinh!”

Sắc mặt Mục Tướng trở nên khó coi: “Ngươi đừng ăn nói bậy bạ”.

Quan Tinh Sư bỗng nằm rạp xuống đất, cả người run cầm cập.

Mục Tướng nhíu chặt mày, ông ta nhìn Khâu Bạch Y bên cạnh: “Ông ta…”

Khâu Bạch Y do dự, sau đó chỉ vào đầu mình: “Có phải nơi này của ông ta có vấn đề không?”

Mục Tướng: “…”

“Đầu óc ngươi mới có vấn đề”.

Quan Tinh Sư đó bỗng đứng phắt dậy, ông ta tức giận chỉ vào Khâu Bạch Y: “Tai họa ngầm, ngươi là tai họa ngầm, mau giết người này, nếu không nền văn minh Thiên Hành sẽ gặp nguy hiểm”.

Mục Tướng trầm giọng nói: “Quan Tinh Sư, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?”

Quan Tinh Sư tức giận nói: “Mục Tướng, người này là mầm mống tai họa, ông ta sẽ mang họa diệt vong đến cho nền văn minh Thiên Hành”.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, sau đó nói: “Quan Tinh Sư, Nhị điện chủ là liên minh của chúng ta, ngươi đừng nói bậy”.

Quan Tinh Sư bỗng im lặng một lúc, sau đó nói: “Mục Tướng, ta tặng ngươi một câu”.

Mục Tướng hơi tò mò: “Gì cơ?”

Quan Tinh Sư tức giận nói: “Đồ ngu ngốc”.

Nói rồi ông ta xoay người rời đi.

Mục Tướng nổi giận, nhưng Quan Tinh Sư đã ra khỏi đại điện, ông ta chạy một mạch về điện Quan Tinh, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, ôm một túi lớn trốn khỏi thần cảnh Thiên Hành ngay trong đêm.

Nội các, sắc mặt Mục Tướng cực kỳ khó coi, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài.

Khâu Bạch Y ở một bên bỗng hơi tò mò nói: “Cái từ “đồ ngu ngốc” ông ta vừa nói là sao?”

Ông ta biết mấy năm nay nền văn minh Thiên Huyên giám sát vài vũ trụ, thế nên cũng biết các từ của vài nền văn minh, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe thấy từ này, cũng không biết được truyền từ nền văn minh nào đến nền văn minh Thiên Hành, thế nên ông ta hơi tò mò.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch y: “Có ý khen người khác thông minh”.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Mục Tướng thật ngu ngốc”.

Mục Tướng: “…”

Thấy sắc mặt Mục Tướng hơi bất thường, Khâu Bạch Y vội chuyển chủ đề: “Mục Tướng, việc cấp bách của chúng ta là tìm được Diệp Quân. Theo ta được biết, Diệp Quân có một bảo vật, bắt đầu tu luyện có thể đạt được kết quả gấp đôi, nếu không tìm được hắn, lần sau gặp lại chỉ sợ khó giết hơn”.

Mục Tướng trầm giọng nói: “Tìm thế nào?”

Khâu Bạch Y nói: “Vẫn là ba nơi đó, hơn nữa có khả năng nhất là học cung Thiên Vân, dĩ nhiên Mục Tướng không tiện đến học cung Thiên Vân nhưng Thượng Thần Thiên Huyên…”

Mục Tướng lắc đầu: “Không được, Thượng Thần Thiên Huyên đến học cung Thiên Vân, nếu họ xảy ra mâu thuẫn thì là một tai họa với nền văn minh Thiên Hành”.

Mặc dù ông ta cũng cảm thấy không thuận mắt với Thượng Thần Thiên Huyên, nhưng ông ta vẫn hiểu rõ cái gì đúng cái gì sai, Thượng Thần Thiên Huyên có mâu thuẫn với học cung Thiên Vân vào lúc này, cho dù quan chấp hành đứng đầu cũng không thể khuyên được.

Khâu Bạch Y nói: “Còn một cách”.

Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y nói: “Hôm đó chẳng phải Diệp Quân và Nhất Niệm đoạt được quả Thiên Hành đó sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ chắc chắn chúng đang ăn quả Thiên Hành…”

Mục Tướng lập tức đứng dậy, ông ta đi ra ngoài đại điện: “Người đâu, đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới…”

Quả Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành là một thể, cây sinh mệnh Thiên Hành không chỉ là một cái cây, nó có linh tính, chẳng qua nó vẫn luôn trong trạng thái tu luyện.

Chỉ cần đánh thức nó dậy, nó chắc chắn có thể cảm nhận được quả Thiên Hành.

Sau khi Mục Tướng rời đi, Khâu Bạch Y trong điện nhắm mắt lại: “Mục Tướng, đi vui vẻ”.

Bước đầu tiên xem như thành công.

Bước đầu tiên là kéo nền văn minh Thiên Hành xuống nước.

Lúc này, không biết cảm nhận được gì, Khâu Bạch Y đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, ánh mắt nhìn ra bên ngoài nền văn minh Thiên Hành, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khẽ nói: “Có thể bắt đầu bước thứ hai rồi”.
Chương 1923: Chỉ bắt không giết

Khâu Bạch Y tiến lên một bước, ra khỏi thần cảnh Thiên Hành đi tới một tinh không, tinh không đó im lặng không một tiếng động, sao trời lấp lánh rực rỡ, thoạt nhìn hệt như một bức tranh đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Bạch Khâu Y ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, ở cuối tầm nhìn, một người đàn ông đang từ từ đến gần, lúc đầu người đàn ông đó còn đang ở cuối tầm nhìn của ông ta nhưng Bạch Khâu Y chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông đã đi tới trước mặt ông ta. Người đàn ông mặc một bộ đồ rộng rãi sạch sẽ, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, rất dễ gần.

Khâu Bạch Y chắp tay lại, nở nụ cười: “Bái kiến thiếu chủ Thần Trạch”, người đàn ông trên Thần Trạch đáp lại: “Nhị điện chủ khách sáo rồi”, Khâu Bạch Y cười nói: “Thần Tông đại nhân vẫn khỏe chứ?”

Thần Trạch gật đầu: “Cha ta vẫn khỏe, cảm ơn Nhị điện chủ đã lo lắng”, nói đến đây gã ngừng một lúc rồi lại nói: “Nhị điện chủ, ông có Ly Hận trường đồ - bảo vật của Ly Hận Thiên thật à?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Dĩ nhiên”.

Dứt lời, ông ta xòe tay ra, một quyển trục dài xuất hiện trong tay ông ta. Lúc quyển trục này xuất hiện, các vì sao xung quanh lần lượt lui lại, không thể đến gần chỗ hai người.

Ánh mắt Thần Trạch lập tức trở nên nóng bỏng như một ngọn lửa, Ly Hận trường đồ! Đây là bảo vật của Ly Hận Thiên, rất lâu về trước Ly Hận Thiên gặp đại nạn, bức tranh này bị thất lạc, từ đó về sau Lý Hận Thiên vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng vẫn không có tin tức gì, lúc Khâu Bạch Y nói có Ly Hận trường đồ, gã vội vã chạy đến ngay trong đêm.

Nhưng Thần Trạch nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy thế ánh mắt Khâu Bạch Y lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Thần Trạch mỉm cười nói: “Không biết Nhị điện chủ có điều kiện gì?”

Khâu Bạch Y nói: “Giết một người”, Thần Trạch hỏi: “Ai?”, Khâu Bạch Y nói: “Diệp Quân”.

Thần Trạch cau mày: “Đó có phải là người đã gây náo loạn ở Đăng Thiên Vực không?”, trận chiến ở Đăng Thiên Vực gây ra động tĩnh lớn ở bên dưới, dĩ nhiên Ly Hận Thiên cũng biết chuyện, tất nhiên Ly Hận Thiên cách đó quá xa nên cũng không biết nhiều lắm.

Khâu Bạch Y gật đầu: “Chính là người này”.

Thần Trạch hỏi: “Bây giờ Diệp Quân đó đang ở cảnh giới nào?”, Khâu Bạch Y nói: “Khai Đạo”.

Thần Trạch nhíu mày trầm tư, Diệp Quân!

Dĩ nhiên gã sẽ không cho rằng chuyện đơn giản như thế, một cường giả cảnh giới Khai Đạo chỉ là một đám tôm tép với Ác Đạo Minh thôi.

Nhưng đối phương lại tìm đến Ly Hận Thiên.

Sẽ không đào hố đợi mình nhảy vào đấy chứ? Nghĩ đến đây, Thần Trạch nhìn Khâu Bạch Y, mặc dù ngoài mặt vẫn cười nhưng đã dựng lên bức tường cảnh giác.

Khâu Bạch Y cười nói: “Thế tử Thần Trạch, thành thật mà nói mặc dù cảnh giới của Diệp Quân đó thấp, thực lực yếu nhưng những người đứng sau hắn không đơn giản, Ác Đạo Minh ta sợ người đằng sau hắn chứ không phải hắn”.

Thần Trạch trầm giọng nói: “Nhị điện chủ, thực lực của Ly Hận Thiên ta không bằng Ác Đạo Minh ông, ngay cả ông cũng sợ người đằng sau hắn, vậy thì Ly Hận Thiên ta không dám chọc vào”.

Khâu Bạch Y cũng không ép buộc, nhưng khẽ gật đầu: “Ta hiểu được”, dứt lời, ông ta thu lại Ly Hận trường đồ, rồi quay người định rời đi.

Thấy thế Thần Trạch lo lắng, vội nói: “Nhị điện chủ, có thể đổi điều kiện khác không?”

Ly Hận trường đồ!

Cái này thực sự giúp ích rất nhiều cho Ly Hận Thiên, vì nó có một chức năng nghịch thiên đặc biệt, đó là người tu luyện thần pháp Ly Hận có được bức tranh này, không chỉ có thể tăng lên một cảnh giới, mà sức chiến đấu cũng có thể được tăng lên gấp đôi.

Hơn nữa trong Ly Hận trường đồ này còn chứa một bí mật kinh thiên động địa vè Ly Hận Thiên.

Trước khi đến đây, cha gã là Thần Tông đã dặn dò, phải lấy bức tranh này về cho bằng được.

Nhưng gã không thể đồng ý yêu cầu Nhị điện chủ đưa ra, càng không thể kéo Lý Hận Thiên vào trong vòng xoáy khủng khiếp này vì Ly Hận trường đồ, dù sao Diệp Quân đó cũng không đơn giản, Ly Hận Thiên không thể liều chết với Diệp Quân vì Ly Hận trường đồ, cái giá phải trả quá lớn, hơn nữa cũng không liều mạng được.

Nghe Thần Trạch nói thế, Nhị điện chủ không nói gì, chỉ nhíu mày trầm tư như thể đang khó xử.

Thấy Nhị điện chủ không từ chối thẳng thừng, Thần Trạch cảm thấy vẫn còn cơ hội, vội nói: “Nhị điện chủ, ngoài việc giết Diệp Quân, chỉ cần Ly Hận Thiên ta có thể làm thì ta sẽ không từ chối bất kỳ chuyện gì”.

Gã cũng muốn điềm tĩnh nhưng Ly Hận trường đồ này quá quan trọng với Ly Hận Thiên.

Gã không thể điềm tĩnh.

Vì quyền chủ động không nằm trong tay gã.

Nhị điện chủ im lặng một hồi rồi nói: “Ta có thể hiểu nỗi khó xử của các ngươi, dù sao người đằng sau Diệp Quân quả thật không tầm thường, cho dù ta là Ly Hận Thiên thì cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này”.

Nghe thế Thần Trạch không khỏi nhìn Nhị điện chủ trước mặt, thiện cảm với người này tăng lên không ít, Nhị điện chủ này vẫn là người hiểu lý lẽ.

Nhị điện chủ lại nói: “Như vậy thì sao, ngươi đi bắt giúp ta một người, cũng không cần giết cô ta, chỉ cần bắt về đây là được”.

Thần Trạch nói: “Ai?”

Nhị điện chủ nói: “Chu Phạn, nữ hoàng đương nhiệm của Đại Chu”.

Thần Trạch nói: “Có liên quan đến Diệp Quân?”, Nhị điện chủ gật đầu.

Thần Trạch hơi do dự.

Khâu Bạch Y mỉm cười nói: “Vừa muốn lấy đồ vừa không muốn làm gì, thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngươi nói xem?”

Dứt lời, ông ta xoay người định đi, Thần Trạch vội nói: “Khoan đã”.

Khâu Bạch Y xoay người nhìn Thần Trạch, không nói gì.

Thần Trạch do dự một lúc, sau đó nói: “Chỉ là bắt về, không giết?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Ừ”.

Thần Trạch lặng im một hồi rồi nói: “Được”.
Chương 1924: Đến đây đánh ta này

Khâu Bạch Y nói: “Ta sẽ đợi ngươi ở đây”, Thần Trạch gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Nhìn Thần Trạch biến mất ở tận cuối vũ trụ, Khâu Bạch Y nhắm mắt lại. Ly Hận Thiên!

Thế lực này không đơn giản như bề ngoài.

Sau khi tạm biệt Khâu Bạch Y, không lâu sau Thần Trạch đã đến vũ trụ Đại Chu.

Thần Trạch nhìn hoàng thành Đại Chu ở phía xa, lặng im không nói.

Gã biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng gã không còn sự lựa chọn nào khác, vì Ly Hận trường đồ thực sự rất quan trọng với Ly Hận Thiên.

Chỉ bắt không giết!

Nghĩ đến đây, Thần Trạch cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, dù sao gã cũng không giết người, sẽ không nhiễm phải nhân quá quá lớn, nếu Ác Đạo Minh giết, đó cũng là chuyện của Ác Đạo Minh.

Lúc này Thần Trạch không còn do dự nữa, gã bước ra một bước, ngay lập tức đã bước vào lãnh thổ Đại Chu, nhưng chân gã còn chưa tiếp đất, một luồng kiếm khí giáng thẳng xuống.

Ầm!

Thần Trạch biến thành hư vô, kiếm khí biến mất.

Gần như cùng lúc đó, trong Ly Hận Thiên xa xôi, một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng trên tế đàn bỗng mở mắt ra, đôi mắt như lửa.

“Trạch Nhi!”

Tiếng gầm này như tiếng sét đánh, chấn động cả Ly Hận Thiên: “Người nào trên cảnh giới Khai Đạo ở Ly Hận Thiên lập tức đi theo ta…”, vừa dứt lời, người đàn ông trung niên tóc bạc đã biến thành một dải cầu vồng rồi biến mất tận cuối chân trời.

Trong Ly Hận Thiên, rất nhiều khí tức cực mạnh lần lượt bay lên trời đuổi theo.

...

Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Mục Tướng đi thẳng đến trước cây sinh mệnh Thiên Hành, ông ta cung kính hành lễ, sau đó định đánh thức cây sinh mệnh Thiên Hành đang ngủ say, nhưng lúc này ông ta như cảm giác được gì, đồng tử bỗng đông cứng lại, quay phắt lại. Vừa quay người lại, một tia kiếm quang đã xuất hiện ở trước mặt ông ta từ lúc nào.

Đồng từ Mục Tướng bỗng co rụt lại, cảm thấy kinh hãi, hai tay ông ta siết chặt, một chiếc khiên được tạo thành từ lửa Thiên Hành cao cấp xuất hiện ở trước mặt ông ta, nhưng lúc gặp phải kiếm quang, chiếc khiên này lập tức tan chảy hệt như tuyết gặp dầu sôi, thanh kiếm đâm thẳng vào cổ họng ông ta.

Mục Tướng trợn tròn mắt, đứng ngây người tại đó.

Một thiếu niên đứng trước mặt ông ta, chính là Diệp Quân.

Mục Tướng há miệng định nói gì, lúc này kiếm Thanh Huyên rung lên, linh hồn ông ta biến mất hoàn toàn.

Thần hồn tiêu tán!

Sau khi tiêu diệt Mục Tướng, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành phía trước, ánh mắt hắn lạnh như băng, kiếm Thanh Huyên trong tay khẽ rung lên.

Nhưng cuối cùng Diệp Quân không tiêu diệt cây sinh mệnh Thiên Hành này bằng kiếm Thanh Huyên mà cất nó vào trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân nhắm mắt lại nói: “Nhất Niệm, tặng muội cây này”.

Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành, đôi mắt to khẽ chớp…

Lúc Diệp Quân tặng cây sinh mệnh Thiên Hành đó vào Tiểu Tháp, hắn xoay người, một người phụ nữ đứng trước mặt hắn không xa.

Thượng Thần Thiên Huyên.

Ngoài Thượng Thần Thiên Huyên, phía sau bà ta còn có mười cường giả đáng sợ, khí tức cực mạnh, những cường giả này đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ nên nhìn không ra diện mạo thật của họ.

Ngoài ra còn có rất nhiều cường giả chạy đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Cây sinh mệnh Thiên Hành mất rồi?

Lúc này cả nền văn minh Thiên Hình như rơi vào chảo dầu sôi, bỗng chốc nổ tung.

Trong điện, khi nghe được tin tức này, Nhị điện chủ Khâu Bạch Y nở nụ cười, Diệp công tử này thật là vừa thông minh vừa tàn nhẫn, đúng là lợi hại!”

Thật ra ông ta đã đoán được Diệp Quân đang ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, sở dĩ ông ta bảo Mục Tướng đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là vì để Diệp Quân giết ông ta.

Chỉ là ông ta không ngờ Diệp Quân lại lấy luôn cây sinh mệnh Thiên Hành.

Rõ ràng là Diệp Quân không muốn hóa giải với nền văn minh Thiên Hành.

Không chết không tha!

Khâu Bạch Y quay đầu nhìn ra ngoài điện, khẽ cười, cậu Diệp này rất cứng rắn.

Ở học cung Thiên Vân, khi nghe được tin tức này, Thượng Thần Thiên Vân bỏ cuốn sách cổ màu vàng trong tay xuống, một lúc lâu sau cũng không nói gì, Tịnh An ở một bên cúi đầu, cô ta đang cười.

Cây sinh mệnh Thiên Hành rơi vào tay Nhất Niệm rồi.

Nụ cười trên môi Tịnh An càng rạng ngời…

Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành chạy đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, khi nhìn thấy cây sinh mệnh Thiên Hành đã biến mất, tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành đều như bị sét đánh, cả người ngơ ngác.

Nếu không còn cây sinh mệnh Thiên Hành nữa, tức là nền văn minh Thiên Hành sắp tuyệt chủng.

Rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành đều tức giận nhìn Diệp Quân, ước gì có thể nuốt sống hắn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn các cường giả nền văn minh Thiên Hành đang tức giận nhìn mình, hắn bỗng xòe tay ra, cười nói: “Đến đây đánh ta này”.

Mọi người: “…”
Chương 1925: Mau đi đi

Đến đây đánh ta này!

Diệp Quân vừa nói thế, các cường giả nền văn minh Thiên Hành suýt nữa tức nổ phổi.

Vài cường giả không kiềm chế được muốn ra tay nhưng lại bị Thượng Thần Thiên Huyên cách đó không xa ngăn lại, bất lực nên chỉ đành kiềm chế cơn giận.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Diệp Quân không nói gì, bà ta cũng khá tò mò về người đàn ông đến từ nền văn minh ngoại tộc trước mặt này.

Một mình hắn làm loạn nền văn minh Thiên Hành, còn lấy đi cây sinh mệnh Thiên Hành, rõ ràng là muốn sống chết với nền văn minh Thiên Hành.

Phải biết rằng, nền văn minh ngoại tộc nào cũng sẽ biến sắc khi nghe đến nền văn minh Thiên Hành, nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng sợ gì khi đối mặt với nền văn minh Thiên Hành.

Không hề tầm thường chút nào.

Lúc này bà ta cũng nghĩ đến lời Thượng Thần Thiên Vân từng nói.

Nền văn minh Thiên Hành bị Ác Đạo Minh bày mưu tính kế rồi. Diệp Quân cách đó không xa cũng đang nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, vì Nhất Niệm nên dĩ nhiên hắn cũng biết người trước mặt này là Thượng Thần Thiên Huyên, một trong hai vị Thượng Thần lớn của nền văn minh Thiên Hành.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân định lên tiếng, Thượng Thần Thiên Huyên bỗng trở nên mờ ảo: “Mẹ nó chứ, không có võ đức gì cả”.

Diệp Quân thầm mắng, sau đó rút kiếm chém một nhát.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Vèo!

Sau khi một tia kiếm quang nổ tung, cả người Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng.

Thượng Thần Thiên Huyên không ra tay nữa mà nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, có một vết kiếm khá sâu xuất hiện trong lòng bàn tay bà ta, máu không ngừng chảy ra, lòng bàn tay lập tức bị nhuộm đỏ.

Thượng Thần Thiên Huyên ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cau chặt mày.

Lúc này sắc mặt Diệp Quân cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không có tu luyện mấy chục năm trong truyền thừa, e là hắn không thể chống đỡ được một hiệp khi đối mặt với người phụ nữ này.

Mạnh quá!

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đi về phía Diệp Quân: “Ngươi thấy thế này được không? Ta và ngươi một đánh một, nếu ta thua, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào; nếu ta thắng, ngươi phải trả lại cây sinh mệnh Thiên Hành cho nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta có cần thiết phải…”, hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thượng Thần Thiên Huyên ở phía xa lại trở nên mờ ảo.

Con mẹ nó!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức sầm lại, người phụ nữ này thật đúng là chẳng có chút phong độ nào của cao thủ cả. Sau khi Thượng Thần Thiên Huyên trở nên mờ ảo, thời không chỗ Diệp Quân bỗng trở nên hư ảo, một luồng sức mạnh bí ẩn bao vây chặt lấy hắn như gông kiềng, khiến hắn không thể cử động.

Nhưng ngay lúc này kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân bỗng rung lên.

Vù!

Sau một tiếng kiếm vang lên, thời không xung quanh bỗng nứt ra như một chiếc gương, Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên đâm mạnh về phía trước.

Soạt!

Kiếm quang xuất hiện.

Diệp Quân cảm nhận được cánh tay mình hơi tê, liên tục lùi về sau, trong lúc đó hắn híp mắt lại, khu vực thời không chỗ hắn đứng biến thành những chiếc hộp kỳ lạ, vô số ý kiếm lao ra từ trong ô vuông thời không đó, cùng lúc đó Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát về phía trước.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thượng Thần Thiên Huyên cách đó không xa như cảm nhận được gì, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ta lập tức dừng lại, ngón tay vào trước mặt, ngay sau đó vô số Tuế Nguyệt trường hà hiện ra. Thế nhưng sau đó thời gian Tuế Nguyệt trong vô số Tuế Nguyệt trường hà lại nhanh chóng biến mất, khi thời gian Tuế Nguyệt hoàn toàn biến mất, Thượng Thần Thiên Huyên đã lùi về sau cả vạn trượng.

Bà ta không có thời gian! Thời gian hoàn toàn biến mất!

Thấy thế Diệp Quân ở phía xa sửng sốt.

Nhất Giới Tuế Nguyệt lần đầu không có tác dụng.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy ngờ vực: “Kiếm kỹ này của ngươi…”, bà ta còn chưa dứt lời, thời không trước mặt bà ta nứt ra, một thanh kiếm lao đến.

Ý kiếm!

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giơ hai ngón tay lên rồi kẹp lại, thanh ý kiếm cứ thế bị hai ngón tay của bà ta kẹp chặt.

Nhưng lúc này không biết từ lúc nào mà phía sau bà ta lại có một thanh kiếm nữa.

Kiếm Thanh Huyên.

Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, tay trái siết chặt lại, cả người trở nên mờ ảo.

Kiếm Thanh Huyên đâm một nhát vào hư không.

Diệp Quân biến sắc, xoay người đâm một nhát kiếm, thế nhưng vẫn hơi chậm, một nắm đấm đánh trúng ngực hắn.

Bụp!

Diệp Quân lập tức văng ra xa, sau đó biến thành một điểm đen nhỏ.

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng tiến lên một bước, vươn tay phải ra, đang định ra tay lần nữa, nhưng ngay lúc này thời không xung quanh bà ta đột nhiên nứt toác, vô số thanh ý kiếm lao ra như mưa, Thượng Thần Thiên Huyên vung tay lên.

Ầm!

Tất cả ý kiếm đều bị văng ra xa.

Vèo!

Thời không trước mặt Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên tách ra, Diệp Quân cầm kiếm lao đến, đối mặt kiếm của Diệp Quân, Thượng Thần Thiên Huyên không đối đầu trực diện nữa mà lùi về sau cả ngàn trượng khiến cho nhát kiếm này của Diệp Quân đâm vào không khí, thế nhưng còn đợi Diệp Quân định thần lại, Thượng Thần Thiên Huyên đã xông đến trước mặt hắn như một mũi tên rời khỏi cung.

Diệp Quân cả kinh, vội giơ kiếm lên đỡ.

Vèo!

Kiếm quang nứt ra, Diệp Quân lại bị văng ra xa.

Thượng Thần Thiên Huyên tiến đến trước, tay phải bà ta đưa lên trên rồi xòe ra, sau đó kéo xuống dưới.

Sắc mặt Diệp Quân ở phía xa thay đổi, chỉ thấy thời không trên đỉnh đầu hắn bỗng đổ xuống như thác nước, một loạt uy lực đáng sợ đè ép khiến hắn ngạt thở.

Diệp Quân híp mắt, cầm kiếm đâm một nhát Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Thời không kỳ lạ đó trở nên hư ảo, sau đó biến mất từng chút.

Nhưng lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt hắn.

Diệp Quân vội giơ kiếm lên chặn lại.

Vèo!

Diệp Quân như bị một quả tạ đánh trúng, cả người văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại một ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng hắn, không chỉ thế, cơ thể hắn bị nứt lìa, máu không ngừng chảy ra.

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng tiến lên một bước, thời không chỗ Diệp Quân đứng bỗng bắt đầu bị hủy diệt từng chút. Thấy thế Diệp Quân muốn sử dụng huyết mạch, nhưng lúc này giọng Thượng Thần Thiên Vân bỗng vang lên trong đầu hắn: “Quan chấp hành đứng đầu sắp đến rồi, mau đi đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK