Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3116: Toang rồi

Người áo đen nhìn chằm chằm chủ nhân Bút Đại Đạo: “Người này chắc chắn không phải là một kẻ báng bổ bình thường, một mình ta e là không thể đánh lại ông ta, ta cần ngươi phối hợp đánh ông ta, lâu nhất là mười lăm phút nữa người của ta sẽ đến đây…”

Nghe thế, Diệp Quân lập tức gật đầu: “Được, ta đồng ý lấy công chuộc tội”.

“Ha ha!”

Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Ngươi thật ngu ngốc, ngươi có biết người trước mặt này là ai không? Hắn đang tu luyện Đạo Trật Tự, nếu hôm nay ngươi không đánh cho hắn đầu hàng nhận thua thì sau này hắn sẽ lật đổ ý chí Thần Minh của ngươi, ngươi thế mà lại muốn hợp tác với hắn…”

Người áo đen bình tĩnh nói: “Ta biết ông đang nghĩ gì, ông muốn giải quyết hắn trước, sau đó mới rảnh tay đối phó với ta… Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đang nóng lòng muốn giải quyết hắn là vì sự tồn tại của hắn hạn chế cái gì đó của ông, đúng chứ?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo híp mắt lại.

Người áo đen nói: “Hắn đúng là kẻ báng bổ, nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn có thể cứu, Thần Minh có đức tính tốt, chỉ cần hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, tại sao Chúng Thần Điện ta không thể cho hắn một cơ hội để thay đổi chứ?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo im lặng một hồi, nói: “Vậy ta cũng đầu hàng, được không?”

Người áo đen nói: “Không được”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo khó hiểu: “Tại sao?”

Người áo đen nhìn ông ta chằm chằm: “Vì những gì ông làm khiến ta cảm thấy khó chịu, thế nên ta đại diện cho ý chí Thần Minh không chấp nhận cho ông đầu hàng”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo: “…”

Diệp Quân: “…”

Người áo đen quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi giữ ông ta lại giúp ta, ta giải quyết đám phản bội bên cạnh ông ta trước”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Những vị thần phản bội đó đều bị chủ nhân Bút Đại Đạo dụ dỗ lầm đường, như thế thì sao? Đại nhân, ngài thấy thế này có được không, chỉ cần họ tự tay giết chết chủ nhân Bút Đại Đạo, chúng ta sẽ cho họ một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm…”

Nghe thế, người áo đen cảm thấy đây là một ý kiến hay, có thể khiến đối phương chó cắn chó, lập tức gật đầu nói: “Ta thấy được đấy”.

Diệp Quân nhìn các vị Thần bên cạnh chủ nhân Bút Đại Đạo: “Các vị, những gì các ngươi tin tưởng chính là ý chí Thần Minh, mà vị đại nhân bên cạnh là ai? Hắn là người của Chúng Thần Điện, đại diện cho ý chí Thần Minh, nếu các ngươi đối đầu với hắn sẽ bị coi phản bội tín ngưỡng của mình… Các ngươi có chắc chắn muốn làm thế không?”

Sắc mặt Chúng Thần đều hơi khó coi.

Nếu là trước đây, họ chắc chắn sẽ không tin, nhưng sau khi trải qua “tịnh hỏa” bí ẩn vừa rồi, họ đã tin thật rồi.

Bây giờ có hai con đường ở trước mặt họ, một là đi theo ý chí Thần Minh, giết chết chủ nhân Bút Đại Đạo; hai là tiếp tục đi theo chủ nhân Bút Đại Đạo…

Không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.

Rất nhiều Thần quay đầu nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, ánh mắt trở nên bất thiện.

Ngôn Vương lại bật cười: “Đạo huynh, ta ủng hộ ngươi, ai muốn đi theo ta thì đứng sang đây, không muốn thì đi sang kia, ta không trách hắn”.

Mấy “Thần” bên cạnh ông ta đều đứng về phía Ngôn Vương, không một ai thay đổi.

Hạo Thần cũng đi đến bên cạnh chủ nhân Bút Đại Đạo.

Thấy thế, sắc mặt người áo đen sầm xuống: “To gan”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng bật cười: “Ý chí Thần Minh? Diệp Quân, cậu thực sự nghĩ cậu có thể giết ta bằng cách dựa vào Chúng Thần Điện sao? Cậu nghĩ quá đơn giản rồi”.

Vừa dứt lời, thân xác ông ta bị thiêu đốt.

Thấy thế, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, người này chó cùng rứt giậu, muốn liều mạng rồi.

Chỉ thấy chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng xòe tay ra, một đạo ấn bỗng bay lên trời lao thẳng vào bầu trời.

Đúng lúc Diệp Quân cảm thấy khó hiểu, chủ nhân Bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Nếu ngươi chịu giúp ta, chủ nhân Bút Đại Đạo ta đây nợ hắn một ân tình…”

Lặng thinh một hồi.

Ầm!

Tinh hà vũ trụ chấn động, sau đó từng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ tận sâu vũ trụ, khí tức thấp nhất đều đã vượt qua cường giả Thần Cảnh.

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên xuyên không trung xuất hiện, mặc áo trắng, trên người tản ra khí tức vô địch đáng sợ, ông ta vừa xuất hiện, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Ngay cả người áo đen, ông ta nhìn chằm chằm người áo đen: “Chủ thần”.

Giọng nói ẩn chứa vẻ vô cùng nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc, gã cung kính chào: “Thuộc hạ chào đại nhân”.

Chủ thần là một người có địa vị cực kỳ cao trong Chúng Thần Điện, là sự tồn tại đáng sợ có thể thiết lập thần vị, địa vị cao hơn gã, nét mặt gã lộ ra đầy vẻ kinh ngạc, làm sao chủ nhân Bút Đại Đạo này lại biết Chủ thần nhỉ?

Toang rồi!

Mình toang thật rồi.

Người áo đen biết mình đã chọc phải người không nên chọc, cuộc đời đến đây là hết rồi.

Diệp Quân bỗng tức giận chỉ vào chủ nhân Bút Đại Đạo: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, lúc đầu cha ta vốn đã quy định, nếu ta không gọi người thì ông không được gọi các mối quan hệ cũ của ông… Bây giờ ông muốn phá bỏ điều đã hứa sao?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta vi phạm thỏa thuận sao? Ta đều không quen những người sẵn lòng đến giúp ta này, họ chỉ là sẵn sàng tin tưởng chủ nhân Bút Đại Đạo ta, cho nên mới tới giúp ta, nếu cậu không vui thì cậu cũng có thể như thế. Tất nhiên, nếu cậu không dựa vào người nhà của cậu, chắc sẽ không ai giúp cậu, đúng chứ? Ha ha”.

Diệp Quân bật cười: “Được, ông muốn thế, đúng không?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo tức giận nói: “Ông đây muốn thế đấy, dù sao ta cũng không phá thỏa thuận, chỉ cần cậu không gọi người nhà thì cậu có thể làm những gì cậu muốn”.

Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên nhìn tận sâu bầu trời, hắn cung kính chào: “Tiêu Dao tiền bối, mong đại bá giúp con”.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng kiếm kêu vang vọng, sau đó một kiếm tu mặc đồ trắng đi đến.

“Diệp Quân”.

Chủ nhân Bút Đại Đạo tức giận nói: “Ngươi làm thế chẳng phải phá vỡ thỏa thuận sao?”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Chủ nhân Bút Đại Đạo: “Tiêu Dao tiền bối không phải họ Dương, cũng không phải họ Diệp, không có quan hệ huyết thống với ta, ông ấy có thể được xem là ta thân thích sao?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo: “…”

Chủ thần ở một bên bỗng nói: “Chỉ là một kiếm tu thôi, không sao, Đạo huynh, ta giết người này thay huynh”.


Chương 3117: Bảy phần tình cảm

Chủ Thần vừa dứt lời, kiếm tu áo trắng chầm chậm quay lại nhìn gã một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi yếu quá”.

Yếu?

Các Thần nghe mà trố mắt.

Dám lớn lối vậy à?

Chủ Thần liếc mắt: “Ta đã từng gặp mấy tên kiếm tu mạnh miệng hơn ngươi rồi, kết quả đều bị ta bóp nát, ngươi cũng không phải ngoại lệ”.

Kiếm tu áo trắng mỉm cười: “Được vậy thì tốt quá”.

Mọi người: “...”

Kiếm tu áo trắng khẽ nói: “Ngươi sẽ không bao giờ lĩnh hội được cảm giác muốn chết mà không ai giết được mình. Sự cô đơn ấy... kẻ yếu như ngươi không biết được”.

Mọi người trừng mắt nhìn như hóa đá.

Diệp Quân cũng không khác gì.

Vị đại bá này mở miệng ra là biết cách làm tổn thương người khác ghê.

Chủ Thần cười to: “Thú vị đấy! Lần đầu tiên ta gặp một kẻ muốn chết mà không được!"

Gã vươn tay, chỉ với một động tác mà khiến nhịp tim Mọi người ngừng đập.

Tông Tín trong đầu Diệp Quân nói: “Lĩnh vực của Thần”.

"Đợi đã!"

Bỗng Chủ nhân bút Đại Đạo bước ra.

Chủ Thần quay lại, chỉ thấy Chủ nhân bút Đại Đạo nói với kiếm tu áo trắng: “Tiêu Dao Kiếm Tu, đừng nhúng tay vào việc này”.

Chủ Thần không biết thì thôi, chứ ông ta thì biết người này lợi hại thế nào.

Tiêu Dao Kiếm Tu cười cười: “Ta cũng không muốn, nhưng hắn đã mở miệng, ta không thể từ chối”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vì sao không?"

Tiêu Dao Kiếm Tu suy nghĩ một hồi: “Vì ta quen hắn, lại không quen ngươi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói với Diệp Quân: “Thật ra cậu không cần để ý mấy lời của ông nội với cha cậu đâu. Sống trên đời là vì chính mình, không phải vì người khác, không có gì quan trọng hơn sống vì mình cả”.

Diệp Quân im lặng.

Tiêu Dao Kiếm Tu bỗng vươn tay. Diệp Quân mở to mắt khi thấy trái tim mình phá ngực mà ra, rơi và tay ông ấy.

Ông ngắm nó một hồi, hỏi: “Thấy nó không tiểu tử?"

Diệp Quân không hiểu lắm.

Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười: “Trong lòng cậu có vô số ràng buộc, mỗi cái đều là một suy nghĩ vớ vẩn ảnh hưởng đến kiếm đạo của cậu. Thoạt nhìn thì cậu đã dung hợp vạn đạo, nhưng cái nào cũng đầy tạp chất mà không tinh thuần, đã vậy còn khiến tâm cảnh rối loạn”.

Diệp Quân ngơ ngẩn: “Con đi sai đường rồi sao?"

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Sai không phải đường, mà là ý niệm của cậu. Cậu nghĩ quá nhiều, nghĩ vớ vẩn cũng quá nhiều, đã vậy chúng còn không phải những suy nghĩ 'thật' nhất trong lòng cậu. Tiểu tử à, ý kiến của người khác thì có quan trọng gì đâu”.

Ông ấy thoáng dừng lại: “Đại đa số người đều không thể trở thành kiểu người mình muốn, mà thành kiểu người mình phải trở thành. Ta thấy trách nhiệm chính là gông cùm lớn nhất trên thế gian này”.

Diệp Quân thì thầm: “Một con chân thật sao...”

Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu: “Ông nội cậu tuy cực đoạn nhưng tính tình dứt khoát, biết mình phải làm gì nên đã đi đến được cuối cùng. Cha cậu cũng nghĩ nhiều nhưng ban đầu bị ngoại giới ảnh hưởng, mãi về sau mới biết mình muốn gì. Làm người phải tìm được bản thân thật của mình và sống vì chính nó”.

Ông ấy vươn tay trả lại trái tim vào cơ thể Diệp Quân.

Tiêu Dao Kiếm Tu lại nói với Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không muốn tham gia vào tranh đấu giữa ngươi và tiểu tử này, nhưng thứ cho ta nói thẳng, hai ngươi chẳng khác gì trẻ con đánh nhau, cho dù ai thắng cũng là vô nghĩa”.

Sắc mặt Chủ nhân bút Đại Đạo khó coi đi hẳn.

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Ngươi sợ hắn trỗi dậy, ảnh hưởng đến đạo thống của mình. Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ rằng, một đạo thống tốt đẹp, một trật tự chân chính sẽ không sợ con dân của mình, bằng không nó sẽ tự đặt ra vô số giới hạn từ ngôn luận đến tư tưởng”.

Ông ấy lắc đầu: “Ta thấy ngươi nên xét lại mình trước khi chăm chăm vào tiểu tử này. Dù sao thì hiện giờ suy nghĩ của hắn vẫn rất tốt”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đây là suy nghĩ thật lòng của ngươi?"

Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười: “Có bảy phần tình cảm”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ba phần còn lại thì sao?"

Tiêu Dao Kiếm Tu không nói.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi đã muốn nhúng tay thì ta cũng không cản được”.

Nhưng vẫn không cam tâm.

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Không phục thì ra tay đi, nhưng khi đó ta sẽ không nương tay mà chém bản thể của ngươi”.

Sắc mặt Chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm. Trong Tam Kiếm, ông ta ngại nhất là người này chứ không phải Dương Diệp hay người váy trắng.

Tiêu Dao Kiếm Tu vô thân vô cố, không màng danh vọng địa vị, không có xiềng xích trách nhiệm, nên đã nói giết là sẽ giết.
Chương 3118: Cầu hòa

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy hôm nay tính thế nào?"

Cầu hòa thôi chứ làm sao.

Hết cách rồi.

Đại lão đã xuất hiện thì cũng không còn đường nào khác.

Tiêu Dao Kiếm Tu suy ngẫm một hồi: “Mấy kẻ ngươi gọi đến đây, ta giết hết, để ngươi đi. Xem như hòa nhau, thế nào?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận: “Ngươi thấy thế là công bằng à?"

Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Ngươi vận dụng nhân mạch từ trước, công bằng sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Hắn thì không chắc? Nhân mạch của hắn không phải là ngươi sao?"

Tiêu Dao Kiếm Tu chỉ nói: “Ta không hỏi ý ngươi”.

"Ha ha!"

Chủ Thần cười to: “Nực cười! Ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Tiêu Dao Kiếm Tu rút kiếm.

Tốc độ không nhanh, ai cũng nhìn thấy, cũng chẳng có gì khác thường, đến kiếm ý còn không có.

Chủ Thần xem thường ra mặt, vươn tay định tấn công, nào ngờ chưa kịp phản ứng thì kiếm đã đâm xuyên trán làm mắt gã trợn tròn.

Ruỳnh!

Gã bị giết trong một chiêu.

Cảm giác Thần lực bị xé nát khiến gã không thể tin được.

Sao lại thế được?

Đó là suy nghĩ đầu tiên của gã.

Mấy cường giả khác cũng hóa đá.

Chủ nhân bút Đại Đạo xám mặt: “Tiêu Dao Kiếm Tu”.

Tiêu Dao Kiếm Tu khép tay lại, gọi một tia kiếm quang ra rồi chém hết mấy cường giả đứng sau Chủ nhân bút Đại Đạo, không cho ai phản ứng.

Tất cả chết hết.

Hạo Thần và Ngôn Vương đến chết vẫn còn ngây người, không tin được mình còn không thể phản kháng.

Mắt ai nấy đều trợn tròn, không dám tin trên đời có người mạnh như vậy.

Bên phe Diệp Quân mở to mắt.

Đặc biệt là người áo đen.

Sức mạnh kiếm tu áo trắng này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của y.

Cổ Bàn hoàn hồn rồi thì kích động vô cùng.

Lửa giận trong mắt Chủ nhân bút Đại Đạo như muốn phun trào: “Ngươi còn có biết đạo lý không vậy? Ta đã chịu hòa rồi mà...”

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Kiếm của ta là đạo lý”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Ngươi nên cảm ơn tiểu tử này mới phải, có cậu ta nên ta, lão đệ, Dương huynh và cô nương kia mới có kiên nhẫn với ngươi như vậy, bằng không thì đã chẳng quan tâm rồi. Nói tóm lại, chúng ta cho phép ngươi tranh Đại Đạo với cậu ta, nhưng không cho phép ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngươi nên hiểu điều này”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Ta biết ba người các ngươi có mục đích gì. Nhưng ngươi đã nói trong lòng hắn có ràng buộc, vẫn còn cách cảnh giới mà ngươi nói xa lắm. Ngươi nghĩ hắn đi tới được à?"

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Thì liên quan gì đến ngươi?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nổi khùng.

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Trong vòng trăm năm tới, chớ có đụng vào cậu ta; sau đó thì tùy ngươi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ nói: “Ra là thế”.

Rồi biến mất.

Tiêu Dao Kiếm Tu quay sang nói với Diệp Quân: “Ta và cha cậu gọi nhau là huynh đệ nên cậu xem như cháu ta. Nói thật lòng thì cả đời này ta chỉ tập trung vào kiếm đạo, những thứ khác không quan trọng, nhưng ông nội và cha cậu là bạn của ta, còn cậu...”

Diệp Quân thi lễ: “Đại bá cả đời đều là bác của con”.

Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Sự thật mất lòng. Ta nói mấy lời như vậy không phải về cách làm người mà là về kiếm đạo của cậu. Nếu cậu đã lựa chọn làm kiếm tu, tu Vô Địch Kiếm Ý thì phải chú trọng vào hai chữ 'vô địch'. Đại bá nói thẳng, cậu bây giờ chẳng có chút gì gọi là vô địch cả”.

Diệp Quân nín thinh.

Tiêu Dao Kiếm Tu: “Đại bá thật sự khâm phục chỉ có cô nương váy trắng thôi, đến ông nội cậu cũng còn kém một xíu. Có biết vì sao không?"

Diệp Quân nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt ông ấy như đang nhớ lại chuyện xưa.
Chương 3119: Vô địch

Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn Diệp Quân đang vô cùng tò mò ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Vô địch là một nỗi lòng, một loại Đạo, một loại tinh thần chỉ có thể ngộ chứ không thể học".

Diệp Quân do dự một chút: "Đại bá, nếu muốn vô địch thì trước tiên phải có thực lực vô địch đã đúng không?"

Tiêu Dao Kiếm Tu lắc đầu: "Cậu sai rồi".

Diệp Quân vô cùng nghi hoặc.

Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười nói: "Nếu đã có thực lực vô địch rồi thì ai chẳng xưng bá được, khi nào một người không có thực lực mạnh mẽ nhưng lại có một tấm lòng vô địch, một tinh thần vô địch thì đó mới là chuyện khó".

Diệp Quân im lặng một lúc, hắn bỗng nhìn Tiêu Dao Kiếm Tu: "Ý của đại bá là... ví dụ như người học văn tay trói gà không chặt, nhưng họ lại có thể viết ra đạo lý "lấy đất trời nặn hình trái tim, lấy chúng sinh tạo mệnh, tiếp nối tuyệt học của muôn đời thánh hiền, từ đó dựng nên thái bình vạn thế"... Đó là một loại vô địch. Hay làm vua trấn giữ biên cương, chết vì dân chúng, đó cũng là một loại vô địch... Cũng ví như có những người từ bỏ danh lại, cống hiến sức mình cho quê hương, yên lặng vô danh cả đời, nhưng thật ra là nhân tài kiệt xuất... Đó cũng là một loại vô địch đúng không?"

Tiêu Dao Kiếm Tu gật gật đầu, trong mắt không hề che dấu sự tán thưởng.

Diệp Quân nở nụ cười: "Con hiểu rồi, con hiểu rồi! Vô địch không chỉ riêng mỗi thực lực, mà còn là trái tim, còn là tinh thần! Cho dù là một nhân vật nhỏ bé bình thường không thể bình thường hơn, bọn họ cũng có thể có được loại 'tinh thần' đó...”

Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Cậu tiếp xúc với các bậc cha chú từ sớm cũng có lợi mà cũng có hại, lợi chính là họ có thể cho cậu thấy thế giới này lớn bao nhiêu, nhưng hại là trong mắt cậu chỉ có bọn họ, ví như chỉ thấy được vô địch ý ở trên người bọn họ... Cậu chỉ thấy mỗi vô địch ý cùng sự tiêu sái của bọn họ, nhưng chưa từng thấy được những khó khăn khốn khổ họ từng trải qua... Chuyện này ảnh hưởng rất xấu đến Kiếm Đạo của cậu".

Diệp Quân hành lễ một cái thật sâu: "Đại bá, con đã hiểu rồi".

Cổ Bàn ở bên bỗng cũng hành lễ cung kính: "Con cũng đã hiểu".

Diệp Quân: "...”

Tiêu Dao Tử quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn nghiêm túc nói: "Con và Diệp huynh đã gọi nhau là huynh đệ, đại bá của huynh ấy tất nhiên cũng là đại bá của con".

Tiêu Dao Tử bật cười: "Cậu cũng rất tốt, dù thực lực còn yếu nhưng tinh thần cũng thuộc dạng hiếm thấy".

Cổ Bàn vội hỏi: "Tiền bối không xem con là mãng phu là quá tốt rồi".

Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: "Mãng phu thì có gì xấu đâu? Từ xưa đến nay, phàm là người làm việc lớn ai mà không hung hãn?"

Nói rồi, ông ấy lại nhìn Diệp Quân: "Năm xưa ông nội của thằng nhóc này còn hung hăng hơn cả cậu, ha ha!"

Ông nội!

Diệp Quân cũng cười rộ lên, thật ra hắn rất muốn mở mang kiến thức một chút, muốn biết được ông nội tuổi trẻ trông như thế nào.

Bây giờ hắn thấy ông nội đã bớt đi sự sắc bén, làm việc gì cũng trầm ổn hòa nhã, hắn không thể tưởng tượng ra được sự điên cuồng và hung hãn của ông.

Tiêu Dao Kiếm Tu đột nhiên xòe tay ra, chiếc quan tài băng trong cơ thể Diệp Quân lập tức xuất hiện trước mặt ông ấy.

Diệp Quân hơi nghi hoặc.

Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn cô gái trong quan tài băng, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: "Thôi, đây là nhân quả của cậu, ta cũng không tiện nhúng tay vào nhiều, cậu tự chơi đi".

Diệp Quân vội nói: "Đại bá, bác cứ nhúng tay thoải mái".

Tiêu Dao Kiếm Tu cười hỏi: "Sao cậu có chiếc quan tài này?"

Diệp Quân kể tóm tắt lại chuyện của mình ở nước Cổ Thần một lần.

Tiêu Dao Kiếm Tu im lặng một lát rồi nói: "Cuộc tranh giành Đại Đạo... Cô gái bên trong quan tài, nhân quả cái nào cũng lớn hơn cả chủ nhân bút Đại Đạo".

Diệp Quân do dự một lúc rồi cười khổ: "Đành chịu thôi, cho dù nhân quả có lớn hơn cả chủ nhân bút Đại Đạo thì con cũng phải nhận, dù sao con cũng đã đồng ý với người khác rồi".

Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu, trong mắt là một tia tán thưởng: "Nếu cậu có suy nghĩ trốn tránh trách nhiệm, dời nhân quả đi, vậy nói không chừng ta sẽ đánh cậu một trận".

Diệp Quân có hơi xấu hổ, vốn hắn đã nghĩ muốn dời nhân quả này qua cho đại bác... May mà chưa nói ra.

Tiêu Dao Kiếm Tu nhìn cô gái ở bên trong quan tài: "Cậu có biết tại sao cô ta lại rơi vào trạng thái ngủ say?"

Diệp Quân lắc đầu.

Tiêu Dao Kiếm Tu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Nếu đã có duyên gặp mặt, thì giúp cậu một tay vậy".

Nghe thế, Diệp Quân vui mừng khôn xiết.

Tiêu Dao Kiếm Tu khẽ búng tay, một luồng kiếm quang lập tức chui vào giữa hàng mày của cô gái, chỉ trong chớp mắt, giữa hàng mày của cô gái kia chợt như có thứ gì đó bị chém nát.

Tiêu Dao Kiếm Tu lui về sau một bước.

Diệp Quân thì lại tò mò nhìn chằm chằm cô gái bên trong quan tài.

Lúc này cô gái chậm rãi mở mắt ra, khi thấy Diệp Quân thì cô có hơi ngạc nhiên: "Ngươi là ai?"

Giọng nói của cô lanh lảnh, rất hay.
Chương 3120: Tang Mi!

Diệp Quân mỉm cười nói: "Cô nương, ta tên Diệp Quân, người cứu cô là đại bá của ta...”

Cô gái chậm rãi ngồi dậy, cô ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào Tiêu Dao Kiếm Tu, cô ta ngạc nhiên thốt lên: "Quả là một kiếm tu mạnh mẽ...”

Tiêu Dao Kiếm Tu bật cười: “Cô cũng vậy”.

Rồi quay sang nói với Diệp Quân: “Tiểu tử, nhớ bảo trọng”.

Sau đó ông ngự kiếm biến mất.

Thấy Tiêu Dao Kiếm Tu đi rồi, Diệp Quân lại hỏi cô gái: “Cô nương... cô có biết cô là ai không?"

Cô gái nhoẻn cười: “Đương nhiên là biết chứ, ta là Chủ...”

Bỗng cô ta dừng lại, nhíu mày hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rồi, tên thật của ta là Tang Mi”.

Diệp Quân lại hỏi: “Cô từ đâu đến?"

Tang Mi: “.... Dinh thự... Thần Châu”.

Diệp Quân bày ra vẻ khó hiểu.

Tang Mi cười: “Ngươi chưa nghe qua cũng đúng, tại vì nơi đó ở rất rất xa nơi này, gần như không ai biết cả”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Cô bôn ba bên ngoài lâu như vậy, chắc là nhớ nhà lắm?"

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy: “Không hề, một chút cũng không”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?"

Tang Mi thở dài: “Cãi nhau với người nhà ấy mà”.

Diệp Quân chần chừ: “Cãi nhau... có to lắm không?"

Tang Mi gật gật: “To đùng”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Tang Mi bỗng mở to mắt: “Ngươi sợ ta làm liên lụy đến ngươi à?"

Diệp Quân vội chữa: “Nào có! Ta và cô không quen không biết, cô cãi nhau với người nhà kiểu gì cũng không liên quan tới ta được, đúng không?"

Tang Mi nhoẻn cười: “Chính xác là thế đó!"

Diệp Quân: “...”

Hắn lại nói: “Cô nương có kế hoạch gì tiếp theo?"

Tang Mi chớp mắt: “Ta... tạm đi theo ngươi được không?"

Diệp Quân im luôn.

Tang Mi cười cười: “Không được thì thôi vậy”.

Diệp Quân đáp: “Ta đã hứa với tiền bối Cổ Đạo Thiên, cô có thể theo ta cho đến khi cô tự chọn rời đi”.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định không lật lọng.

Bởi vì đã được nước Cổ Thần giúp đỡ, vậy thì cũng phải hoàn thành lời hứa với họ.

Làm người phải biết cư xử vẹn toạn, bằng không phẩm giá nay thiếu một chỗ mai mẻ một góc, sớm muộn gì cũng rách nát.

Tang Mi nghe vậy thì vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn nhé, kiếm tu trẻ tuổi”.

Diệp Quân: “Tên ta là Diệp Quân”.

Tang Mi vẫn cười: “Ừm, kiếm tu trẻ tuổi!"

Diệp Quân: “...”

Bỗng, Cổ Bàn lên tiếng: “Diệp huynh, ta phải đi rồi”.

Diệp Quân quay sang, nghe gã nói: “Nay ta tu đạo đại thành, đã đến lúc giải thoát cho bản thể”.

Diệp Quân: “Nhưng huynh phá phong ấn được không? Cần ta giúp chứ?"

Cổ Bàn bật cười: “Cái phong ấn đó ta búng tay một cái là xong, không phải phiền huynh”.

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt”.

Cổ Bàn: “Sau này gặp lại”.

Diệp Quân: “Khoan đã”.

Rồi đưa một chiếc nhẫn sang: “Trước đó đã giao hẹn, một nửa bảo vật nước Cổ Thần thuộc về huynh”.

Cổ Bàn lại bất ngờ, không nghĩ tới Diệp Quân lại sẵn sàng chia cho gã vô số Đế Khí như vậy.

Diệp Quân chỉ cười: “Huynh xứng đáng có mà”.

Cổ Bàn cũng không từ chối, đoạn hào phóng nói: “Vị cô nương này nhìn là biết lai lịch bất phàm, huynh cứ yên tâm, nhân quả nào do cô ta mang tới, Cổ Bàn ta sẽ chịu một nửa. Cái gì chứ đánh nhau thì ta mạnh nhất!"

Diệp Quân hô lên: “Tốt quá!"

Ta đang chờ mấy lời này của huynh đây!

Cổ Bàn cười ha hả rồi xoay người biến mất.

Diệp Quân cũng cảm thấy hồi hộp.

Cổ Bàn bây giờ chỉ là phân thân mà đã mạnh đến vậy, không biết bản thể sau này sẽ còn đến mức nào.

Hắn nghĩ một hồi rồi đi thu hết nhẫn của mấy cường giả Thần Cảnh bị giết, rồi lại nhìn thấy tên áo đen sắc mặt khó chịu cùng cực bên kia.

Y biết y không phải đối thủ của kiếm tu trẻ này.

Nhưng hắn lại còn là người Tiết Độc...

Rốt cuộc khiến y không biết phải làm sao cho phải.

Diệp Quân cười gọi: “Tiền bối”.

Đối phương vội nói: “Ta là quan tư mệnh, tên Nam Tiêu, công tử gọi ta Tiểu Nam là được”.

Diệp Quân: “Vậy Nam huynh, ngươi xem chuyện thế này... phải làm sao bây giờ?"

Nam Tiêu im lặng một hồi mới hỏi: “Huynh đang nói chuyện gì?"

Diệp Quân: “Chuyện ta là Tiết Độc”.

Nam Tiêu nói ngay: “Ta chẳng thấy cái gì cả”.

Diệp Quân: “...”

Nam Tiêu lại nói: “Diệp huynh có nói... huynh muốn thay đổi. Lời này là thật chăng?"

Diệp Quân nhìn sang, nghe Nam Tiêu hạ giọng nói: “Ta thấy ngươi ở chung với mấy người Tiết Độc còn lại sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Mà ngươi lại là người tốt, nếu không có ý xấu thì có thể gia nhập Chúng Thần Điện”.

Y bất chợt trở nên kích động.

Nếu có thể kéo người này vào thì tuyệt đối là chuyện tốt, vì khi ấy y sẽ có thêm một đồng minh hùng mạnh, có lợi cho việc cạnh tranh chức Chủ Thần Quan.

Hơn nữa lại còn có lợi cho bản thân Chúng Thần Điện.

Lợi mình, lợi cho cả tập thể.

Diệp Quân: “Nhưng ta là người Tiết Độc...”

Nam Tiêu khoát tay: “Nó cũng chỉ là một thân phận mà thôi, còn thiện hay ác đều phải dựa vào phán quyết của chúng ta. Chúng ta cai quản âm thanh của vũ trụ này, nói ngươi thiện thì ngươi có ác cũng thành thiện, nói ngươi ác thì ngươi thiện đến đâu cũng sẽ là ác”.

Diệp Quân: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK