Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321:May mắn

Vèo!

Ngay khi Diệp Quân nắm lấy kiếm Thanh Huyên, hắn chém một nhát.

Xoẹt!

Sợi xích quấn quanh người hắn bị chém đứt.

Thấy thế, sắc mặt Bắc Phong thay đổi, lúc này Diệp Quân đã biến thành tia kiếm quang đánh đến trước mặt ông ta.

Nhát kiếm này khác với những nhát kiếm trước đó.

Nó khiến lông tơ của Bắc Phong dựng đứng, cả người lạnh toát.

Khí tức tử vong.

Lúc này Bắc Phong lý trí hơn, không định đối đầu trực diện với hắn mà lùi về sau.

Xoẹt!

Nhát kiếm này của Diệp Quân chém vào không trung.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bắc Phong cách đó cả ngàn trượng, không khỏi nhíu mày.

Bắc Phong nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Đây là kiếm gì thế?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Kiếm của cha ta”.

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Bắc Phong thường nhíu mày, lúc ông ta có điều ngờ vực, Diệp Quân lại lần nữa biến thành kiếm quang đánh đến chỗ ông ta.

Bắc Phong hoảng hốt, không dám cứng rắn đối đầu, lập tức biến thành luồng ánh sáng đen rồi biến mất ở tận cuối tinh không.

Thấy Bắc Phong bỏ chạy, Diệp Quân cạn lời.

Hắn không định đuổi theo vì hắn biết rõ nếu cường giả ở cấp bậc như Bắc Phong muốn trốn chạy thì hắn không còn cách nào khác.

Diệp Quân nhắm mắt lại, lúc này trong người hắn tràn đầy hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, không thể nào phát tiết.

Rất khó chịu.

Bây giờ hắn muốn đánh nhau.

Thế mà hắn nghĩ đến Nhị Nha.

Diệp Quân đã hơi mất lý trí, lập tức nói: “Nhị Nha, ra đây đánh một trận đi”.

Lúc này Nhị Nha xuất hiện trước mắt Diệp Quân.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, chớp mắt, rất ngạc nhiên.

Nhị Nha thờ ơ nhìn Diệp Quân: “Chắc chắn chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn”.

Nhị Nha biến mất khỏi đó.

Diệp Quân vội cất kiếm Thanh Huyên, đổi thành ý kiếm, hắn vẫn sợ làm Nhị Nha bị thương nhưng ngay sau đó hắn lại hối hận.

Xoẹt!

Hắn còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bụng như bị búa bổ, sau đó cả người văng ra xa, người hắn nứt toác, máu bắn tung tóe.

Sau khi văng ra xa, Diệp Quân vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ lại đánh tới.

Diệp Quân: “…”

Bụp bụp bụp!

Chẳng mấy chốc từng tiếng nặng nề vang lên, sau đó là tiếng Diệp Quân cầu xin vang lên: “Bà cô Nhị Nha… đừng đánh nữa…”

Nghe Diệp Quân cầu xin, Nhị Nha mới dừng tay, lúc này Diệp Quân nằm dưới đất, hơi thở nặng nề.

Bị đánh đến ngơ ngác.

Diệp Quân ngờ vực sao thực lực của Nhị Nha lại hệt như câu đố chưa được giải vậy?

Có lúc trông có vẻ cũng không mạnh lắm nhưng khi bản thân đánh với cô bé thì lại bị đánh đến mức không kịp trở tay.

Quá bất bình thường!

Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra liếm, sau đó nhìn Diệp Quân như đang hấp hối: “Thực lực vẫn chưa đủ mạnh, phải cố gắng hơn”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Bạch bay tới trước ngực Diệp Quân, sau đó lấy một vật không biết là gì bỏ vào miệng Diệp Quân, Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cả người bị một luồng năng lượng bí ẩn bao quanh. Thoáng chốc vết thương khắp người hồi phục ngay lập tức, không những thế, hắn còn cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, ngờ vực nói: “Đó là gì?”

Tiểu Bạch phấn khích vùng vẫy móng vuốt.

Diệp Quân không hiểu bèn nhìn Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Đó là kẹo que”.

Hả?

Diệp Quân hoang mang.

Tiểu Bạch cũng ngơ ngác.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch lên, khẽ nói: “Đừng nói cho nó biết, nếu không ngày nào nó cũng đòi đấy”.

Tiểu Bạch chớp mắt, chỗ hiểu chỗ không.

Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, Nhị Nha nói gì thế?”

Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi nói: “Giữa ngươi và họ… ta chọn họ”.

Diệp Quân: “…”

Dù có ở trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian và Kiếm Chủ Thanh Sam, nó cũng sẽ chọn Tiểu Bạch và Nhị Nha, chứ đừng nói là giữa Diệp Quân và họ.

Hai tiểu tổ tông này quả thật không thể đắc tội, nếu không họ sẽ trừng phạt ngươi rất mạnh tay.

Diệp Quân bất lực, chỉ đành điều trị vết thương trước.

Đánh nhau với Bắc Phong, hắn bị thương cũng không quá nặng, nhưng bị Nhị Nha đánh mấy cái suýt nữa đã khiến hắn xong đời.

Nhị Nha thờ ơ nhìn Diệp Quân đang trị thương, sau đó ôm Tiểu Bạch quay về trong Tiểu Tháp.

Khoảng nửa canh giờ sau, vết thương của Diệp Quân hoàn toàn hồi phục.

Lúc này một cô gái bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đến chính là Trấn Nam Tuyết của Trấn tộc.

Nhìn thấy Trấn Nam Tuyết, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nam Tuyết cô nương, cô…”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Ngươi thế mà lại đánh bại được Bắc Phong”.

Cô ta vẫn luôn âm thầm chú ý tới Diệp Quân, vì cô ta biết khu vực Cổ Hoang chắc chắn sẽ tìm đến Diệp Quân, nếu Diệp Quân không thể sống sót, vậy thì hợp tác giữa họ sẽ trở nên vô nghĩa, thế nên cô ta vẫn mong thế lực đằng sau Diệp Quân có thể chống lại được sự trả thù của khu vực Cổ Hoang.

Nhưng cô ta không ngờ thanh niên kiếm tu trước mặt này lại đánh bại Bắc Phong.

Phải biết rằng, Bắc Phong là cường giả có sáu phần thần tính cảnh giới Thần Đạo đấy.

Diệp Quân lắc đầu: “May mắn thôi”.
Chương 1322: Theo dõi

Diệp Quân biết rõ sở dĩ hắn có thể đánh thắng Bắc Phong là nhờ vào kiếm Thanh Huyên, nếu không hắn rất khó đánh bại đối phương.

Trận chiến này cũng khiến hắn hiểu rõ thực lực của mình, một cường giả có sáu phần thần tính là cực hạn hiện giờ của hắn, nếu là cường giả có bảy phần thần tính thì chắc chắn hắn đánh không lại, cho dù có kiếm Thanh Huyên, hắn cũng chưa chắc có thể đánh bại.

Giống như bây giờ, nếu hắn có kiếm Thanh Huyên cũng không phải là đối thủ của Nhị Nha.

Thế nên hắn chưa từng nghĩ có kiếm Thanh Huyên thì sẽ là vô địch.

Trấn Nam Tuyết khẽ lắc đầu: “Bắc Phong là vị chiến tướng đứng đầu dưới trướng Bắc Tề Vương, sức chiến đấu của ông ta cực kỳ đáng sợ, ta không ngờ ngươi lại có thể đánh bại ông ta… Diệp công tử, ta đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cô đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Về cơ bản ta đã giải quyết xong chuyện của Đạo Thị...”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân: “Nhưng bây giờ có một vấn đề, đó là vì trước đó ngươi đã giết rất nhiều quản lý của Đạo Thị nên các Đạo Thị xuất hiện tình trạng mất khống chế, nhân lực không đủ…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết chuyện này, cô yên tâm, đến lúc đó sẽ có người đến xử lý”.

Trấn Nam Tuyết hơi tò mò: “Có người đến hả?”

Diệp Quân gật đầu, tầng quản lý cốt yếu đó chắc chắn phải là người của mình mới được nên hắn không giao quyền lợi này cho Trấn Nam Tuyết.

Trấn Nam Tuyết khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, cô ta biết rõ Diệp Quân sẽ không để cô ta sắp xếp người của cô ta vào quản lý.

Diệp Quân bỗng nói: “Nam Tuyết cô nương, khu vực Cổ Hoang này có bao nhiêu yêu tướng như Bắc Phong?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Dưới trướng của mỗi vị yêu vương ít nhất có hai yêu tướng, mỗi yêu tướng ít nhất có sáu phần thần tính…”

Nghe nói thế, Diệp Quân nhíu mày, xem ra mình vẫn đánh giá thấp khu vực Cổ Hoang này rồi.

Yêu tướng đều có ít nhất sáu phần thần tính, vậy yêu vương thì sao? Còn yêu thần đó nữa.

Mẹ nó chứ!

Phải tìm thêm người rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm nói: “Nhị Nha, có thể liên hệ với mấy người bên phía mẹ ta không?”

Khoảng cách quá xa, bùa truyền âm của hắn đã không còn tác dụng nên chỉ đành tìm Nhị Nha xin giúp.

Nghe Diệp Quân nói, Nhị Nha hơi ngạc nhiên: “Liên hệ họ làm gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có một thế lực rất mạnh muốn đến đánh ta, ta phải gọi vài người giúp”.

Nhị Nha thầm thở phào, sau đó hơi bất mãn: “Cháu trai, ta nói này, có ta đi theo ngươi mà còn có người bắt nạt ngươi được sao? Ngươi chỉ cần gây chuyện, để ta đến giải quyết”.

Diệp Quân toát mồ hôi, mấy lời này…

Nhị Nha lại nói: “Trước đó mẹ ngươi còn hỏi ta ngươi ở bên này thế nào, ta đã trả lời bà ấy là ngươi khá ổn, bảo bà ấy muộn chút hẳn đến nên… Tóm lại, có ta đi theo ngươi, ngươi chỉ cần phiêu lưu thôi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Nhị Nha đánh rất giỏi.

Nhưng Nhị Nha và Tiểu Bạch không đáng tin cậy lắm.

Hai vị tổ tông này có đôi khi còn lừa gạt mình nữa.

Nhưng Nhị Nha đã nói thế thì hắn cũng không tiện gọi thêm người.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức gật đầu: “Cũng phải, có Nhị Nha ở đây, ta còn sợ ai nữa? Ta chẳng sợ ai cả, cho dù cha có đến, ta cũng dám đánh ông ấy một chưởng…”

Nhị Nha cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ nói với Tiểu Huyên Tử”.

Diệp Quân bật cười ha hả.

Lúc này, Trấn Nam Tuyết bỗng nói: “Diệp công tử, mặc dù ngươi đã đánh bại thần tướng Bắc Phong nhưng khu vực Cổ Hoang chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Những gì ngươi làm đã khiến họ cảm thấy mất mặt, mà với thế lực lớn mạnh này, thể diện quan trọng hơn cả tính mạng nên tiếp theo…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết”.

Trấn Nam Tuyết hỏi: “Người nhà của ngươi…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nam Tuyết cô nương, cô có thể điều động hệ thống tình báo của Trấn tộc các cô không?”

Trán Nam Tuyết do dự một lúc, sau đó nói: “Chỉ có thể điều động một bộ phận thôi… Ngươi muốn ta theo dõi khu vực Cổ Hoang giúp ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Không thành vấn đề, ta sẽ phái người theo dõi chúng, nếu chúng có bất kỳ động tĩnh gì, ta sẽ thông báo cho ngươi bất kỳ lúc nào, nhưng... nếu yêu vương của chúng đích thân xuất hiện thì người của ta không thể làm gì được cả”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Trấn Nam Tuyết lại nói: “Đạo Thị sắp mở rồi, người của ngươi phải nhanh lên mới được, còn nữa…”

Cô ta vừa nói vừa đưa cho Diệp Quân một cuốn sổ: “Cuốn sổ này ghi lại tất cả tài sản được cất giữ trong kho hiện nay của Đạo Thị. Đương nhiên, phần lớn đều không thể dịch chuyển vì mỗi Đạo Thị đều cần quay vòng vốn... Ngươi đọc đi để hiểu rõ về Đạo Thị mà chúng ta đang quản lý hiện giờ”.

Diệp Quân nhận lấy cuốn sổ, sau đó nói: “Tiếp theo bên Đạo Thị tạm thời đều do cô sắp xếp, còn người quản lý thì để ta sắp xếp”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu, sau đó nói: “Ngươi bảo trọng”.

Dứt lời, cô ta xoay người đi.

Sau khi Trấn Nam Tuyết đi, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong Tiểu Tháp.

Ở một bên khác, có hai người đang theo dõi Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp.

Chính là người phụ nữ váy trắng và Kiếm Chủ Nhân Gian.

Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu lên nhìn phía, khẽ nói: “Khu vực Cổ Hoang…”

Người phụ nữ váy trắng bên cạnh ông ấy bình tĩnh nói: “Tiêu diệt sao?”


Chương 1323:Không thể kiểm soát

Tiêu diệt sao?

Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Kiếm Chủ Nhân Gian ngạc nhiên.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể”.

Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười: “Trước tiên không vội, tạm thời xem tình hình”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ừ”.

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng thấy hơi tò mò: “Thanh Nhi, rốt cuộc muội mạnh đến mức nào?”

Người phụ nữ váy trắng vuốt mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, bình tĩnh nói: “Nói là vô địch thì vẫn hơi khiêm tốn”.

Kiếm Chủ Nhân Gian: “…”

Người phụ nữ váy trắng quay sang nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh tin không?”

Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười: “Tin chứ”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi cười.

Kiếm Chủ Nhân Gian ngẩng đầu lên nhìn tận cuối tinh không, khẽ nói: “Kẻ thù của tên nhóc đó hơi nhiều rồi đấy”.

Cả một đường đi theo phía sau, ông ấy nhận ra kẻ thù của Diệp Quân ngày càng nhiều, hơn nữa ngày càng mạnh.

Ông ấy quả thật không yên tâm lắm.

Nhưng ông ấy biết rõ cũng không thể cứ đi theo mãi thế này.

Kiếm Chủ Nhân Gian nắm chặt lấy tay người phụ nữ váy trắng, khẽ nói: “Giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ đi”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Ừ”.



Sau khi quay lại Tiểu Tháp, Diệp Quân lập tức ngồi xuống, khoanh chân lại, nhắm mắt tĩnh khí ngưng thần.

Trận đánh trước đó khiến hắn lĩnh hội được rất nhiều.

Cần phải nâng cao kiếm kỹ Tuế Nguyệt chồng chéo và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Vì không được kiếm Thanh Huyên hỗ trợ, hai kiếm kỹ này chẳng có sức đe dọa nào với cường giả có sáu phần thần tính.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nâng cao cảnh giới và kiếm đạo nhưng hắn lại không biết nâng cao kiếm kỹ này thế nào.

Kiếm kỹ này là kiếm kỹ loại trưởng thành, có thể tiếp tục thăng cấp.

Mà mục đích hiện giờ của hắn là nâng cao uy lực của bản thân hai kiếm kỹ này.

Bản chất của Tuế Nguyệt chồng chéo là biến hóa vạn ngàn thời không, mỗi một thời không xuất kiếm, sau đó chồng chéo lên thời không hiện tại.

Bản chất là chồng chéo.

Hắn đã có thể liên hệ thi triển hai lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo, đây là cực hạn trước đó của hắn nhưng bây giờ hắn muốn đột phá thêm lần nữa.

Nếu đã có thể liên tiếp thi triển hai lần thời không Tuế Nguyệt chồng chéo thì chắc chắn có thể ba lần, bốn lần, thậm chí là năm lần…

Nghĩ thế hắn bèn lập tức làm ngay.

Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện kiếm kỹ của mình, khi tu luyện kiếm kỹ, hắn không có dùng đến bất kỳ sức mạnh huyết mạch hay ngoại lực nào, mà chỉ sử dụng kiếm ý vô địch của mình.

Đáng nói là qua trận đánh lần này, hắn nhận ra kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh lên rất nhiều.

Ở một bên khác, Nhị Nha và Tiểu Bạch đang chỉ dạy Ngao Thiên Thiên.

Chiến đấu!

Nhị Nha đang dạy Ngao Thiên Thiên tất cả các loại kỹ năng chiến đấu, cô bé đã từng đánh nhau rất nhiều lần, hơn nữa từng đi theo An Võ Thần, thế nên kinh nghiệm chiến đấu của cô bé rất phong phú, nhất là về mặt sử dụng sức mạnh.

Được Nhị Nha và Tiểu Bạch chỉ dạy, thực lực của Ngao Thiên Thiên cũng nhanh chóng tăng vọt, không chỉ thế bây giờ cô ấy đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh cao, chỉ còn một chút nữa là đến Đạo Cảnh.

Quan trọng nhất là Tiểu Bạch lại tăng cường trang bị cho Ngao Thiên Thiên.

Đúng thế, bây giờ cả người Ngao Thiên Thiên đều là thần trang.

Nếu Diệp Quân không có kiếm Thanh Huyên, chắc chắn hắn đánh không lại Ngao Thiên Thiên.

Hôm nay trong tinh không, Ngao Thiên Thiên bỗng nhìn Nhị Nha: “Nhị Nha tiền bối, có phải người che giấu thực lực của mình đi không?”

Trong khoảng thời gian đấu với Nhị Nha này, cô ấy nhận ra thực lực của Nhị Nha hơi bất thường, khi đánh với người ngoài, thực lực của cô bé có vẻ như vậy nhưng khi đánh với người của mình, sức mạnh của cô bé mạnh đến mức hoang đường.

Nhị Nha kiếm kẹo hồ lô, bình tĩnh nói: “Không”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngờ vực.

Nhị Nha ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi có nghĩ thế giới này cần một trật tự không?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Cần chứ”.

Trên đường đi đến đây, mỗi một nơi đều tôn sùng cường giả, cực kỳ loạn.

Nhị Nha lại lắc đầu: “Ta lại nghĩ trật tự có hay không cũng được, dù sao ta rất mạnh, không ai có thể làm gì được ta, người có thể bắt nạt ta thì trật tự đó cũng không quản được đối phương”.

Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Còn có người có thể bắt nạt người à?”

Nhị Nha nói: “Chỉ có hai người”.

Dĩ nhiên Ngao Thiên Thiên không hỏi là hai người nào, vấn đề này nói đến không tiện, phải đổi chủ đề.

Ngao Thiên Thiên nói: “Nhưng Tiểu Quân muốn tạo ra trật tự…”

Nhị Nha gật đầu: “Ta biết”.

Ngao Thiên Thiên do dự một chốc, sau đó nói: “Người không muốn thế giới này có trật tự nhưng lại giúp huynh ấy, tại sao?”

Nhị Nha nói: “Vì nó là người thân”.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt.

Nhị Nha nói: “Người của mình thì mình nên giúp”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, phải nói rằng, người nhà họ Dương đều rất tốt với Tiểu Quân, dĩ nhiên cũng rất tốt với cô ấy.

Nhị Nha nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra kẻ yếu mới cần có trật tự, bản thân cường giả thực sự đã là trật tự, giống như cha, ông nội và cô cô của Tiểu Quân, với họ có trật tự hay không cũng chẳng có gì khác biệt, vì cho dù có cũng không thể kiểm soát được họ”.

Ngao Thiên Thiên hơi khó hiểu: “Vậy tại sao họ còn muốn để Tiểu Quân thiết lập trật tự?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Luyện tập”.

Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Luyện tập ư?”

Nhị Nha gật đầu: “Ngươi không nghĩ Tiểu Quân cần rèn luyện sao?”

Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Cần chứ”.
Chương 1324: Bắc Tề Vương

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Thân là gia chủ, thế này là may mắn nhưng đồng thời cũng là bất hạnh, vì cha mẹ của nó đều rất mạnh, nó chắc chắn không thể trở thành đời thứ hai thật sự, hơn nữa họ quá kỳ vọng vào nó, mong nó sẽ đi vào một con đường hoàn toàn mới”.

Ngao Thiên Thiên hơi khó hiểu: “Con đường hoàn toàn mới?”

Nhị Nha gật đầu: “Nhân tính”.

Ngao Thiên Thiên trầm giọng nói: “Ta biết, đến cảnh giới Thần Đạo thì phải bắt đầu tu luyện thần tính, Tiểu Quân…”

Nhị Nha nói: “Nó không thể tu luyện thần tính, đến lúc đó sẽ có người dạy nó”.

Ngao Thiên Thiên hơi tò mò: “Ai thế?”

Nhị Nha cúi người thấp giọng nói một câu với Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên ngạc nhiên nói: “Thế mà lại là…”

Nhị Nha gật đầu.

Ngao Thiên Thiên im lặng không nói.

Nhị Nha nói: “Con đường của Tiểu Quân trước đây hơi vội vàng, nhưng gần đây rất vững chắc. Sau khi nó đạt đến cảnh giới Thiên Đạo, nó phải đi một con đường hoàn toàn mới, đến lúc đó nó mới có thể tự đi con đường của mình…”

Nói đến đây cô bé bỗng nhìn Ngao Thiên Thiên: “Sao các ngươi còn chưa động phòng?”

Ngao Thiên Thiên không ngờ Nhị Nha lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi động phòng với nó, các ngươi không chỉ có thể hòa hợp với nhau hơn mà ngươi còn có thể mạnh hơn, vì cháu trai có ba loại sức mạnh huyết mạch, ngươi có thể sử dụng sức mạnh huyết mạch của nó để nâng cao bản thân”.

Ngao Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống: “Sau này hẵng nói”.

Dĩ nhiên cô ấy ngại chủ động trong chuyện này, khoảng thời gian này Diệp Quân vội vàng chiến đấu và vội vàng tu luyện, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này.

Nhị Nha lạnh nhạt nhìn Ngao Thiên Thiên, sau đó nói: “Có cần bỏ thuốc cho nó không?”

Ngao Thiên Thiên: “?”

Cuối cùng Nhị Nha chỉ đành từ bỏ ý định trước sự phản đối quyết liệt của Ngao Thiên Thiên.

Thật ra cô bé rất muốn bỏ thuốc cho Diệp Quân, cũng không có ý đồ gì khác, chỉ cảm thấy rất vui.

Thấy Nhị Nha gật đầu, Ngao Thiên Thiên thở phào vì cô ấy biết Nhị Nha có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Bỏ thuốc!

Nghĩ đến đây Ngao Thiên Thiên lắc đầu khẽ cười, hình như khá thú vị đấy.

Nhị Nha bỗng nói: “Tiến đến cảnh giới Nhân Đạo thôi”.

Ngao Thiên Thiên không suy nghĩ nữa, sau đó gật đầu.

Tiếp tục tu luyện.



Khu vực Cổ Hoang.

Trong dãy núi Bắc Tề, Bắc Phong cung kính đứng trong một đại điện, cách trước mặt ông ta không xa là một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài khá rộng, khí chất bá đạo không giận mà uy.

Người này chính là Bắc Tề Vương, một trong bốn yêu vương của khu vực Cổ Hoang.

Bắc Tề Vương nhìn Diệp Quân: “Ngươi thua rồi à?”

Sắc mặt Bắc Phong hơi khó coi: “Đúng thế, người này có một thanh thần kiếm, thần kiếm đó có thể dễ dàng phá vỡ phòng vệ của ta”.

Không thể không nói, ông ta cũng hơi ấm ức, cho dù Diệp Quân có thần vật gì, ông ta bị một cường giả cảnh giới Đế Quân đánh bại chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của khu vực Cổ Hoang.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, ông ta vẫn quyết định quay về nói sự thật vì ông ta nhận ra thanh niên này thật sự không đơn giản, hơn nữa lai lịch của hắn cũng không tầm thường, gia tộc bình thường không thể đào tạo ra được một thiên tài yêu nghiệt như vậy.

Bắc Tề Vương đứng dậy: “Chắc là vật Thần Nhất để lại cho hắn”.

Thần Nhất!

Bắc Phong im lặng một lúc, người này là người cực kỳ lợi hại, thời đại của Thần Nhất, dù là khu vực Cổ Hoang cũng phải cúi đầu trước người này.

Hết cách rồi, mười phần thần tính quả thật quá hoang đường.

Bây giờ điều họ có thể điều tra là Diệp Quân là người truyền thừa của Thần Nhất.

Bắc Phong bỗng nói: “Triệu hồi Thần Dã”.

Một ông lão lui ra ngoài, không lâu sau, Thần Dã bước vào trong điện.

Thần Dã nhìn Bắc Tề Vương đang ngồi ở vị trí giữa, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, hơi cúi người.

Bắc Tề Vương nhìn Thần Dã: “Ngươi từng qua lại với Diệp Quân, nói một chút về người này xem”.

Sắc mặt Thần Dã trở nên nghiêm trọng, khu vực Cổ Hoang muốn ra tay với Diệp Quân thật rồi.

Bắc Phong liếc nhìn Thần Dã, bây giờ ông ta cũng hơi tò mò về Diệp Quân đó.

Thần Dã trầm giọng nói: “Ta cũng không biết thân phận thật của hắn, nhưng người này cực kỳ không đơn giản, vì còn một ác thú và Linh Tổ đi theo bên cạnh hắn”.

Nói xong, ông ta nhìn Bắc Tề Vương.

Sở dĩ ông ta tiết lộ những điều này là hy vọng có thể đánh tan suy nghĩ định nhằm vào Diệp Quân của khu vực Cổ Hoang.

Mặc dù bây giờ ông ta đã gia nhập khu vực Cổ Hoang nhưng ông ta vẫn không muốn trở thành kẻ thù của Diệp Quân, ngoại trừ tình bạn lúc ban đầu, còn một nguyên nhân khác, đó là trực giác nói cho ông ta biết khu vực Cổ Hoang chưa chắc có thể đánh lại Diệp Quân.

Bắc Tề Vương bỗng nói: “Trong tay Diệp Quân đó có phải có một cuốn sách cổ màu đen không?”

Thần Dã nhìn Bắc Tề Vương, ông ta do dự rồi gật đầu.

Bắc Tề Vương nheo mắt: “Nghe nói cuốn sách cổ này là ghi chép mà Thần Nhất để lại, bên trong có cách tu luyện của các tầng thần tính cảnh giới Thần Đạo, không chỉ thế, còn có cách tu luyện mười phần thần tính”.

Nói đến đây lão ta đứng lên: “Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến rồi”.
Chương 1325:Tò mò

Đích thân đi một chuyến.

Nghe Bắc Tề Vương nói vậy, trong lòng Thần Dã thầm thở dài.

Ông ta biết, khu vực Cổ Hoang không quá để ý đến chút lợi ích của Đạo Thị, nhưng khu vực Cổ Hoang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho truyền thừa Thần Nhất trên người Diệp Quân.

Truyền thừa Thần Nhất!

Không chỉ có khu vực Cổ Hoang, e là Trấn tộc và nhà họ Thần đều có suy nghĩ đó.

Đối với người tu luyện mà nói, ghi chép của Thần Nhất có cám dỗ quá lớn.

Dứt lời, Bắc Tề Vương tiến lên phía trước một bước, biến mất cùng Bắc Phong, lão ta biết rất rõ, nếu muốn lấy được cuốn sách cổ của Thần Nhất, thì phải càng nhanh càng tốt. Bởi vì các yêu vương, Trấn tộc và nhà họ Thần có khả năng cũng sắp ra tay.

Trong điện, Thần Dã khẽ lắc đầu, thật ra ông ta vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng ông ta biết, vị yêu vương trước mắt này sẽ không nghe theo lời khuyên của ông ta.

Bởi vì ông ta chẳng là gì trong mắt đối phương, nếu ông ta lên tiếng khuyên nhủ, e rằng không những không được cảm ơn, mà có khi còn gặp nguy hiểm.

Thần Dã lại lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

. . .

Nhà họ Thần.

Hôm nay, một ông lão rời khỏi nhà họ Thần cùng với một cô gái trẻ tuổi.

Ông lão mặc áo choàng đen, râu tóc bạc trắng, cô gái bên cạnh ông ta mặc một bộ váy trắng như tuyết, cực kỳ tao nhã.

Cô gái đột nhiên nói: “Đại trưởng lão, ông nói xem liệu Diệp Quân có đưa cuốn sách cổ kia cho chúng ta không?”

Ông lão bình tĩnh nói: “Không đâu”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão lại nói: “Không sao cả, chúng ta có thể cướp”.

Cô gái yên lặng.

Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt không chút cảm xúc: “Người nào có thực lực thì sẽ có được đồ vật trong thiên hạ”.

Cô gái đột nhiên hỏi: “Đại trưởng lão, tại sao lúc đầu Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần?”

Sắc mặt ông lão đột nhiên trở nên khó coi.

Cô gái nhìn ông lão, chờ đợi câu trả lời.

Trên thực tế, thế hệ trẻ của nhà họ Thần ngày nay đều không biết tại sao Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần, đây có thể nói là điều cấm kỵ trong nhà họ Thần, điều cấm kỵ mà không ai dám nhắc đến.

Vì vậy, nhiều người chỉ biết rằng nhân vật huyền thoại Thần Nhất đến từ nhà họ Thần, chứ không biết tại sao lúc đầu Thần Nhất lại rời khỏi nhà họ Thần.

Ông lão như đang nhớ lại chuyện xưa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng khẽ thở dài.

Cô gái không hiểu, nên vẫn tiếp tục hỏi: “Đại trưởng lão, có thể kể chút không?”

Ông lão nhìn cô gái bên cạnh, nghĩ đến thân phận đặc biệt của đối phương, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Cụ thể là thế nào thì ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng, ban đầu Thần Nhất nảy sinh mâu thuẫn với gia chủ nhà họ Thần và các trưởng lão, còn mâu thuẫn gì thì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng Thần Nhất đã chém chết sáu vị trưởng lão cùng một lúc…”

Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Lần nội chiến đó suýt đã mang đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Thần”.

Cô gái hạ giọng nói: “Với thiên phú đáng sợ của Thần Nhất, gia tộc chắc chắn sẽ phải dốc sức bồi dưỡng, không thể nào nảy sinh mâu thuẫn...”

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng là điểm mà rất nhiều người trong tộc nghi ngờ, nhưng ta đoán, có lẽ có liên quan đến một cô gái”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nói: “Ta từng nghe ông nội ta nói rằng, năm đó Thần Nhất thích một cô gái, nhưng gia tộc không đồng ý cho Thần Nhất theo đuổi cô gái đó…Có lẽ đó chính là nguyên nhân, nhưng cụ thể là như thế nào thì ta cũng không rõ”.

Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài: “Nếu ban đầu gia tộc không để xảy ra chuyện đó, Thần Nhất vẫn ở lại nhà họ Thần thì Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang đã sớm bị chúng ta tiêu diệt. Không những thế, cho dù là khu vực Tiên Linh cũng phải cúi đầu xưng thần trước nhà họ Thần ta”.

Nói xong, trong mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp. Quả thật, nếu năm đó Thần Nhất ở lại nhà họ Thần, với thực lực khủng khiếp của Thần Nhất, cộng thêm nhà họ Thần thì trong cả vũ trụ, ai có thể trở thành đối thủ của nhà họ Thần được đây?

Nhà họ Thần sẽ trở thành gia tộc đứng đầu vũ trụ!

Đáng tiếc, cuối cùng Thần Nhất vẫn cắt đứt quan hệ với gia tộc và rời khỏi nhà họ Thần, mà khi Thần Nhất rời đi, không phải chỉ là một cú đả kích nhỏ đối với nhà họ Thần.

Cô gái đột nhiên nói: “Ta đã điều tra Thần Nhất, người này có tính cách hiền lành, không phải loại người tàn bạo…”

Ông lão trầm giọng nói: “Thần Tuyết, cẩn thận lời nói”.

Cô gái nhìn về phía ông lão, ông lão nghiêm túc nói: “Thần Tuyết, ta lắm miệng nói thêm một câu, cô có địa vị đặc biệt, tương lai chắc chắn sẽ phi phàm, nhưng cô phải biết rằng, bây giờ chỗ đứng của cô còn chưa vững, nếu bây giờ cô điều tra những chuyện này, để thế hệ trước biết được, cô..."

Cô gái tên Trần Tuyết bình tĩnh nói: “Ta hiểu ý của Đại trưởng lão”.

Ông lão khẽ gật đầu: “Tốt nhất là không nên đề cập đến chuyện này, tránh khiến mấy lão già kia không vui, mà bọn họ không vui cũng không phải chuyện tốt đối với cô”.

Thần Tuyết gật đầu: “Ta hơi tò mò, chỉ vậy thôi”.

Lật lại bản án?

Cô ta chắc chắn không có suy nghĩ này, bây giờ cô ta còn chưa có năng lực đó, hơn nữa, Thần Nhất đã lựa chọn binh giải, dù lật lại bản án cũng không có ý nghĩa gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK