Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1551: Mở mang kiến thức

Tại sao hắn dám đến nền văn minh Tu La?

Nghe Đại Tôn nói thế, ông lão sửng sốt, sau đó trầm tư.

Ông lão không phải già mà hồ đồ, dĩ nhiên hiểu rõ ý của thiếu chủ nhà mình là gì.

Đại Tôn cười nói: “Mặc dù ta không quen với người này lắm nhưng từ khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, người này không phải là một người ngu ngốc. Hắn đã chủ động đến nền văn minh Tu La, tức là hắn không sợ nền văn minh Tu La, ngay cả nền văn minh Tu La mà hắn cũng không sợ…”

Nói đến đây hắn ta cười nói: “Thú vị thật đấy”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nhưng ngoài nền văn minh Quân Lâm chúng ta, chưa từng nghe nói đến nền văn minh vũ trụ nào khác có thể đối đầu với nền văn minh Tu La”.

Đại Tôn khẽ nói: “Khải Lão, vũ trụ rất lớn”.

Ông lão im lặng không nói.

Đại Tôn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Lúc ta chưa tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, ta thực sự không để tâm đến người ngoài. Khi ta ở bên ngoài, ta vẫn luôn cho rằng ông đây là số một, muốn làm gì thì làm… Nhưng sau khi ta tiếp xúc với nền văn minh Thuật Giả, Khải Lão, ông có biết bây giờ ta đang có ý nghĩ gì không?”

Ông lão nhìn Đại Tôn, Đại Tôn tự giễu nói: “Trong mắt một vài người, chúng ta chẳng qua nhỏ bé như con kiến thôi”.

Ông lão do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, thiếu niên đó quả thật không đơn giản, nhưng ta không cho rằng hắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn gì đó”.

Đại Tôn lại nói: “Khải Lão, ông nghĩ ta thế nào?”

Ông lão lập tức nói: “Đương nhiên là thiên tài của thiên hạ, thế gian hiếm gặp”.

Đại Tôn khẽ gật đầu: “Lúc đối mặt với nền văn minh Thuật Giả, ta rất thận trọng và cẩn thận, thậm chí hơi thấp kém nhưng hắn thì không, hắn dám lên tiếng đòi hỏi”.

Ông lão sửng sốt, lão ta không để ý đến chi tiết này.

Đại Tôn nói tiếp: “Người bí ẩn ở nền văn minh Thuật Giả đó không chỉ không tức giận mà ngược lại còn mặc cả với hắn, cuối cùng tặng cho hắn một quan tài máu”.

Nói đến đây, hắn ta lắc đầu: “Người ở cấp bậc đó tuyệt đối sẽ không vui vẻ hòa nhã với người bình thường, giống như việc người đàn ông mang đao đó bị xem thường vậy”.

Ông lão thở dài, hổ thẹn nói: “Thiếu chủ chu đáo tinh tế, thuộc hạ kém xa”.

Đại Tôn mỉm cười nói: “Mặc dù ta cũng thèm muốn quan tài máu trên người hắn nhưng không nên tùy tiện trở thành kẻ thù với loại người này. Ta tin chắc thân phận và thế lực đằng sau hắn sẽ dần dần lộ ra khỏi mặt nước”.

Ông lão cười nói: “Thiếu chủ, nếu đằng sau hắn chỉ là một thế lực bình thường, vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời”.

Đại Tôn nhắm mắt lại: “Vậy thì ta tình nguyện cược thua”.



Một tinh vực chưa được biết đến.

Thời không nơi nào đó rung chuyển, sau đó thời không đó nứt lìa, Diệp Quân và Nhất Niệm chậm rãi bước ra.

Sau khi bước ra, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Vũ trụ Tu La”.

Nhất Niệm nhìn quanh, như có điều suy nghĩ.

Diệp Quân bỗng ngạc nhiên nói: “Hả?”

Dứt lời, tay phải hắn đưa ra trước khẽ chạm, thời không trước mặt hắn bỗng dập dờn như sóng nước.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Khu vực thời không này là giả”.

Nhất Niệm mỉm cười, không nói gì, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Diệp Quân nhắm mắt lại, quan sát thế giới bằng tâm niệm, chẳng mấy chốc khu vực thời không đó dần trở nên rõ ràng.

Chính là khu vực thời không giả.

Ngay lúc này thời không trước mặt hai người bỗng xao động, ngay sau đó một ông lão bước ra.

Ông lão hơi nhíu mày khi nhìn thấy hai người Diệp Quân.

Diệp Quân lấy huy hiệu đó ra, nhìn thấy huy hiệu, ông lão sửng sốt, sau đó cung kính nói: “Không biết ngươi có gì căn dặn”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể thông báo với học sĩ tối thượng một tiếng không? Nói Diệp Quân đến thăm”.

Ông lão vội nói: “Đương nhiên là được, hai vị đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người nhẹ nhàng ấn xuống, khu vực thời không trước mặt ông ta bỗng chốc xuất hiện rất nhiều đường hầm thời gian.

Có hơn mấy trăm vạn.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Ông lão mỉm cười giải thích: “Trong số hàng trăm vạn đường hầm thời không chỉ có một đường hầm có thể dẫn đến tinh vực Tu La, còn lại đều là vũ trụ giả do bọn ta xây dựng, mục đích là để tránh bị nền văn minh Thiên Hành bắt giữ”.

Nhất Niệm nhìn ông lão, không nói gì.

Diệp Quân hơi tò mò: “Các ông từng tiếp xúc với nền văn minh Thiên Hành sao?”

Ông lão lắc đầu: “Chưa từng, nhưng từng có vài nền văn minh vũ trụ khác cùng cấp bậc với nền văn minh Tu La đã bị nền văn minh Thiên Hành tiêu diệt”.

Diệp Quân còn định hỏi gì đó, ông lão đã dẫn hắn và Nhất Niệm đi vào một đường hầm thời không trong số đó. Khi từng màn sáng lướt qua trước mắt, đầu Diệp Quân bắt đầu choáng váng, nhưng lại không bao lâu cảm giác đó đã biến mất.

Diệp Quân mở hai mắt ra, lúc này họ đang ở trên một vùng đồng bằng, phía trước mấy ngàn trượng là từng bức tượng uy nghiêm hùng vĩ đứng sừng sững. Ngoại hình của những bức tượng này giống hệt con người, cao cả ngàn trượng, nửa thân dưới lõm xuống đất, cánh tay như trụ cột, tay giáo dài, có mấy vạn bức tượng chỉnh tề xếp thành hai hàng, ở giữa là một con đường rải sỏi, cuối con đường là một thành cổ tráng lệ.

Có một bức tượng người đàn ông đứng sừng sững phía trên thành cổ, người đàn ông có sáu cánh tay, chín đầu, cúi đầu nhìn cả thành cổ, cực kỳ áp bức.

Nền văn minh Tu La.

Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa tò mò, sở dĩ hắn đến nơi này là muốn nhìn thấy các nền văn minh vũ trụ khác để mở mang kiến thức.

Ông lão cung kính nói: “Mời công tử”.
Chương 1552: Thuận mua vừa bán

Dứt lời, ông ta dẫn Diệp Quân đi về phía thành cổ đó.

Lúc đi ngang qua mấy bức tượng, Diệp Quân bỗng cảm nhận được có ai đó đang theo dõi hắn.

Diệp Quân nhíu mày, lúc này ông lão bỗng nói: “Các vị, đây là bạn của học sĩ tối thượng, không được vô lễ”.

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Quân lập tức không còn cảm giác đó nữa.

Ông lão xoay người nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Xin lỗi ngươi, họ không biết ngươi là bạn của học sĩ tối thượng nên đã mạo phạm, mong được lượng thứ”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.

Ông lão gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía trước.

Diệp Quân nhìn mấy bức tượng này nói: “Mấy bức tượng này là gì?”

Ông lão cười nói: “Thần vệ Tu La phụ trách bảo vệ vương đô Tu La, họ ở trong trạng thái ngủ say, chỉ khi nền văn minh Tu La bọn ta có nguy cơ bị hủy diệt mới thức tỉnh. Dĩ nhiên Tu La Vương và học sĩ tối thượng đều có thể cưỡng ép đánh thức họ”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Địa vị của học sĩ tối thượng có ở nền văn minh Tu La các ông cao thế nào?”

Ông lão do dự, sau đó nói: “Rất cao”.

Diệp Quân cười nói: “Cụ thể chút đi”.

Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ đứng sau tộc trưởng tộc Tu La, nhưng dù là tộc trưởng tộc Tu La cũng không thể ép buộc ra lệnh cho cô ấy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Dứt lời, ba người đã đi vào trong thành, sau khi vào thành Diệp Quân nhìn xung quanh, trong thành là từng tòa nhà cao tầng, cả biển người, cực kỳ tấp nập.

Nhất Niệm nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ hiếu kỳ.

Diệp Quân bỗng nói: “Khoan đã”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm đến một gánh hàng rong bên đường, người bán hàng này bán một số đồ cũ, cái gì cũng có, thứ mà Diệp Quân chọn là một chiếc gương nứt.

Người bán hàng là một người đàn ông trung niên, sắc mặt rất khó coi cứ như người ta thiếu nợ tiền của ông ta vậy.

Diệp Quân chỉ vào chiếc gương: “Cái này bán thế nào?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Một Tổ Mạch”.

Diệp Quân định lên tiếng, lúc này ông lão ở một bên lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho người đàn ông trung niên, sau đó cầm lấy chiếc gương đưa cho Diệp Quân, mỉm cười: “Công tử”.

Diệp Quân vội lấy một Tổ Mạch ra đưa cho ông lão, ông lão lại lắc đầu: “Công tử, không cần đâu”.

Diệp Quân mỉm cười, vẫn bỏ chiếc nhẫn vào trong tay ông lão, hắn biết đối phương làm thế là vì học sĩ tối thượng, nhưng hắn lại không muốn nợ ơn nghĩa này.

Thấy Diệp Quân cố chấp như vậy, ông lão do dự, sau đó cất chiếc nhẫn đi.

Diệp Quân cho chiếc gương vào trong tháp, thầm nói: “Tháp gia, chiếc gương này có gì đặc biệt?”

Tiểu Tháp nói: “Ta nghiên cứu trước đã”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này Nhất Niệm ở một bên bỗng ngồi xổm xuống, tầm mắt cô ta nhìn đến một tượng gỗ trong đó.

Diệp Quân nhìn sang tượng gỗ theo ánh mắt Nhất Niệm, tượng gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, giữa trán còn có một dấu chấm đỏ máu.

Diệp Quân cười nói: “Cô thích cái này à?”

Nhất Niệm gật đầu, đang định giơ tay lấy tượng gỗ đó, người đàn ông trung niên bỗng nói: “Nếu không mua thì đừng sờ lung tung”.

Diệp Quân nói: “Bao nhiêu?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân nói: “Mười Tổ Mạch”.

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn kỹ tượng gỗ đó, hắn không thấy có chỗ nào đặc biệt cả.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười, sau đó đứng lên kéo hắn đi.

“Đợi đã”.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể trả bao nhiêu?”

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm lại lắc đầu.

Diệp Quân mỉm cười, Nhất Niệm chỉ nhất thời hiếu kỳ, cũng chẳng hứng thú gì với tượng gỗ đó.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên cười nói: “Bọn ta không cần nữa”.

Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm xoay người đi.

Nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đang giở trò với ta sao?”

Diệp Quân khẽ cười: “Ông này, mua bán là do hai bên thuận mua vừa bán, giờ ta không muốn nữa thì có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông trung niên híp mắt: “Ngươi đã hỏi rồi thì phải mua”.

Diệp Quân nhíu mày: “Sao ông giống thiểu năng quá vậy?”

Người đàn ông trung niên nổi giận, lúc này ông lão đó bỗng giơ tay lên đè xuống.

Ầm!

Sức mạnh khủng khiếp lập tức trấn áp người đàn ông trung niên.

Ông lão thu lại chiếc nhẫn của người đàn ông trung niên, sau đó cầm tượng gỗ đó lên, cung kính được đến cho Diệp Quân và Nhất Niệm: “Diệp công tử, cô nương”.

Diệp Quân nhìn ông lão mỉm cười, sau đó nói: “Nên gọi ông thế nào?”

Ông lão nói: “Khưu Sử, người bảo vệ biên giới… là người canh cửa…”

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối là một nhân tài, làm người bảo vệ biên giới quả thật hơi uổng phí, ta sẽ nói với học sĩ tối thượng chuyện này”.

Ông lão lập tức cúi đầu, run giọng nói: “Cảm ơn công tử… Công tử, ta… ta có một đứa cháu gái, nó rất xinh…”

Diệp Quân: “?”
Chương 1553: Bị xúi giục

Cô gái xinh đẹp ư?

Diệp Quân nhìn ông lão trước mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, ông lão này nghiêm túc đấy à?

Ông lão cung kính, nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt không thèm che giấu.

Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đối phương, Diệp Quân biết, có lẽ hắn đã đánh giá thấp vị trí của vị học sĩ tối thượng trong nền văn minh Tu La.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Chúng ta đi gặp học sĩ tối thượng đi”.

Thấy Diệp Quân không có ý đó, ông lão cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa, vội nói: “Được!”

Nói xong, ông ta làm động tác mời.

Diệp Quân và Nhất Niệm tiếp tục đi theo ông lão, trên đường, Diệp Quân nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dần lạnh như băng.

Người bán hàng rõ ràng cố ý nhắm vào hắn, mà hắn không hề quen ông ta, chắc chắn có người xúi giục sau lưng ông ta.

Ai xúi giục?

Trong lòng Diệp Quân đã hiểu rõ.

Bên kia, trên đường phố, một cô gái lạnh lùng nhìn hai người Diệp Quân từ phía xa.

Cô gái đó chính là Bàn thống lĩnh, thống lĩnh của Tu La Vệ.

Cô ta cảm thấy khá ngạc nhiên khi Diệp Quân xuất hiện, đương nhiên, càng nhiều hơn là mừng rỡ.

Quan tài máu!

Thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, cô ta đã có ý tưởng, đương nhiên, cô ta sẽ không ngu xuẩn đến mức chủ động nhắm vào Diệp Quân.

Học sĩ tối thượng đó không phải là người mà cô ta có thể chọc vào.

Vì vậy, mặc dù trước đó cô ta đã có ý đồ, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, bây giờ Diệp Quân đã tới nền văn minh Tu La.

Cô ta không dám làm gì, không có nghĩa là những người khác ở trong nền văn minh Tu La cũng không dám làm gì.

Bàn thống lĩnh thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Trên đường phố, Nhất Niệm đang chơi với tượng gỗ nhỏ.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là gì?”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó đến gần Diệp Quân, nói nhỏ: “Đợi đến lúc nào không có người khác thì ta sẽ nói cho ngươi”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Được”.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân và Nhất Niệm đi theo ông lão tới trước một tòa đại điện, đại điện nguy nga lộng lẫy, có một người thanh niên mặc áo bào trắng đứng trước cửa.

Người thanh niên đi tới trước mặt ba người Diệp Quân, y khẽ nhíu mày: “Khưu Sử, ông không ở bên ngoài trấn giữ, tới đây làm gì?”

Khưu Sử vội vàng hành lễ, sau đó nói: “Thưa Vũ học sĩ, hai vị khách này là bạn của học sĩ tối thượng”.

Vừa nói, ông ta vừa vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân lấy huy hiệu ra.

Ngay khi nhìn thấy huy hiệu, Vũ học sĩ hơi sửng sốt, y quan sát Diệp Quân và Nhất Niệm, sắc mặt lạnh như băng nhất thời dịu xuống: “Hai vị chờ chút”.

Nói xong, y xoay người đi vào trong điện.

Diệp Quân nhìn xung quanh, cau mày, bởi vì hắn phát hiện, có một số người ở xung quanh đang dòm ngó hắn.

Đúng lúc này, có một người thiếu niên đột nhiên từ xa đi tới, người thiếu niên mặc bộ vân bào, trên mặt là nụ cười như có như không.

Nhìn thấy người thiếu niên, Khưu Sử vội vàng cung kính thi lễ, sau đó nói: “Thuộc hạ kính chào cậu chủ Khương”.

Thái A Khương!

Ở trong nền văn minh Tu La, có ba đại gia tộc, theo thứ tự là tộc Thái A, tộc Tu La và Huyền tộc.

Tam đại gia tộc, quyền thế ngút trời.

Thái A Khương không để ý tới Khưu Sử, mà nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ngươi chính là Diệp Quân à?”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Ngươi biết ta sao?”

Thái A Khương cười nói: “Nghe nói ngươi đã lấy được thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, ta rất tò mò, có ngại lấy ra cho ta xem thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngại”.

Thái A Khương híp mắt lại, nụ cười vẫn như cũ: “Không nể mặt như vậy sao?”

Diệp Quân thản nhiên nhìn Thái A Khương, sau đó quay đầu nhìn về phía Khưu Sử ở bên cạnh: “Ở chỗ này của các ông, giết người có phạm pháp không?”

Khưu Sử trợn mắt há mồm.

“Ha ha!”

Thái A Khương đột nhiên cười lớn: “Ở chỗ này của bọn ta, kẻ mạnh là vua, giết người không phải vấn đề gì lớn, đến giết ta đi”.

Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Thái A Khương.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Hơn nữa còn là kiếm Thanh Huyên!

Vừa mới gặp đã thẳng thắn dứt khoát như vậy.

Đồng tử của Thái A Khương đột nhiên co rút lại, phất tay áo, trước mặt gã ta xuất hiện một tấm khiên ma thuật.

Ầm!

Tấm khiên ma thuật vỡ tan tành, kiếm Thanh Huyên cách giữa trán Thái A Khương năm tấc, gần như đúng lúc đó, một ông lão áo sợi gai xuất hiện sau lưng Thái A Khương, ông ta nắm chặt tay phải, không dám ra tay.

Thái A Khương nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trước mặt, sắc mặt tái xanh.

Thua trong chốc lát!

Diệp Quân không giết Thái A Khương, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn nhìn Thái A Khương, sau đó nói: “Bị người khác xúi giục, chết trong mơ hồ, có đáng không?”

Vừa nói, hắn vừa nhìn ông lão áo sợi gai phía sau Thái A Khương: “Ông thấy sao?”

Ông lão áo sợi gai hơi chắp tay: “Cảm ơn cậu đã giơ cao đánh khẽ”.

Nói xong, ông ta lập tức dẫn Thái A Khương xoay người rời đi.

Thái A Khương đột nhiên nói: “Nếu không phải nhờ thanh kiếm kia thì ngươi...”

“Im miệng!”

Ông lão áo sợi gai đột nhiên gầm lên như sấm.

Sắc mặt Thái A Khương hơi khó coi.

Ông lão áo sợi gai lạnh lùng nhìn Thái A Khương, sau đó chắp tay với Diệp Quân: “Vị công tử này, tộc Thái A ta quả thật không biết chuyện này, nếu không, nhất định sẽ không để gã ta nhắm vào cậu, hôm nay đã đắc tội nhiều rồi, thực xin lỗi, ngày sau nếu công tử có thời gian rảnh, mời tới tộc Thái A, để tộc Thái A ta làm tròn chức trách của chủ nhà”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội, nhất định sẽ tới quấy rầy”.

Ông lão áo sợi gai chắp tay lần nữa: “Vô cùng hoan nghênh!”

Nói xong, ông ta dẫn Thái A Khương xoay người rời đi.
Chương 1554: Không đáng để bồi dưỡng

Sau khi hai người rời đi, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta cứ tưởng là ngươi sẽ giết gã”.

Diệp Quân cười khẽ: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Tại sao không giết chứ?”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Thiếu niên đó rõ ràng là bị người khác lợi dụng, nếu ta giết gã, thì chẳng khác nào kết thù với tộc Thái A, như mong muốn của người đó. Sau đó, tộc Thái A chắc chắn sẽ trả thù ta bằng bất cứ giá nào, khả năng cao là ta không đánh lại họ, sau đó lại chạy trốn, khi không còn trốn được nữa, lại để cho cô cô váy trắng hoặc ông nội giải quyết ư?”

Tiểu Tháp yên lặng.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Có một vài phiền phức có thể tránh được, giống như lần này, ngươi nghĩ xem, thiếu niên đó bị người khác lợi dụng, tộc Thái A có tức giận không? Chắc chắn là có tức giận, nếu như vậy, ta sẽ ít đi một đối thủ, lại còn có khả năng sẽ có nhiều thêm một thế lực đồng minh”.

Tiểu Tháp khẽ nói: “Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía cửa đại điện, ở đó, một cô gái bước ra.

Cô ta khoác trên mình một bộ áo bào trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nào.

Chính là học sĩ tối thượng.

Học sĩ tối thượng đi nhanh đến trước mặt ba người Diệp Quân, lúc này Khưu Sử quỳ thẳng xuống, run giọng nói: “Thuộc hạ kính chào học sĩ tối thượng”.

Học sĩ tối thượng khẽ mỉm cười: “Không cần đa lễ”.

Khưu Sử cúi lạy, rồi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó cung kính đứng ở một bên, luôn cúi đầu xuống, không dám đứng thẳng.

Học sĩ tối thượng nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Xin lỗi, ta vừa mới làm nghiên cứu học thuật, nếu không, ta sẽ đích thân đi tiếp đón ngươi”.

Đích thân tiếp đón!

Nghe học sĩ tối thượng nói vậy, mí mắt Khưu Sử ở một bên khẽ giật, vô cùng khiếp sợ.

Học sĩ tối thượng cười nói: “Mời đi theo ta”.

Nói xong, cô ta xoay người đi vào trong điện.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Khoan đã”.

Học sĩ tối thượng xoay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên ta tới đây, gặp một chút phiền phức, là vị tiền bối Khưu Sử ở bên cạnh đã giải quyết giúp ta, chuyện này hơi phức tạp, ông ấy sẽ không bị người khác nhắm vào chứ?”

Nghe vậy, Khưu Sử nhất thời hơi cảm động, thật ra, lúc thấy Thái A Khương nhằm vào Diệp Quân, ông ta cũng biết chuyện này không đơn giản. Rõ ràng, người đàn ông trung niên chủ quầy hàng lúc trước cũng bị người khác xúi giục, mà ông ta đã ra tay giết đối phương trong tình huống không biết chuyện, chắc chắn đã đắc tội với một vài người, hơn nữa, ông ta còn không biết đã đắc tội với ai.

Ở trong nền văn minh Tu La, ông ta là cái thá gì chứ?

Nếu có người muốn ông ta biến mất thì chỉ cần một cái nháy mắt.

Lúc này Diệp Quân nói chuyện này với học sĩ tối thượng, hiển nhiên, là vì muốn xin cho ông ta một tấm bùa cứu mạng, ông ta dĩ nhiên rất cảm động.

Học sĩ tối thượng nhìn về phía Khưu Sử: “Từ giờ trở đi, ông tới học viện tối thượng của ta làm việc, A Khổ, ngươi sắp xếp đi”.

Thiếu niên áo trắng sau lưng cô ta vội vàng gật đầu: “Vâng”.

Khưu Sử cúi người thật sâu, kích động không thôi.

Học sĩ tối thượng dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đi vào trong đại điện.

Bên kia.

Ông lão áo sợi gai lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái A Khương trước mặt, không nói lời nào.

Thái A Khương trầm giọng nói: “Tam thúc, chúng ta cần gì phải sợ hắn chứ? Hắn chỉ là một người bên ngoài thôi mà”.

“Ngu xuẩn!”

Ông lão áo sợi gai gầm lên, chòm râu rung lên vì tức giận, vốn định nói gì đó, nhưng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện giữa sân.

Thấy người đến, sắc mặt Thái A Khương khẽ biến, vội vàng hành lễ thật sâu: “Kính chào tộc trưởng!”

Người đàn ông trung niên trước mắt chính là tộc trưởng của tộc Thái A, tên là Thái A Thiên.

Thái A Thiên nhìn Thái A Khương, khẽ gật đầu: “Về tộc trước đi”.

Thái A Khương cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ lui ra.

Sau khi Thái A Khương đã ra ngoài, Thái A Thiên mới bình tĩnh nói: “Nói với Trưởng Lão Các, loại bỏ gã khỏi danh sách ứng cử viên cho ngôi vị thế tử, không cần phải quan tâm và bồi dưỡng gã nữa”.

Ông lão áo sợi gai muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình phạm sai lầm, đáng sợ hơn là đến chết cũng không hối cải sau khi phạm phải sai lầm, loại người như vậy, không đáng để bồi dưỡng”.

Ông lão áo sợi gai thấp giọng thở dài.

Thái A Thiên xoay người nhìn về phía học điện tối thượng ở xa, sau đó nói: “Người đâu”.

Vừa dứt lời, một cái bóng xuất hiện sau lưng Thái A Thiên.

Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Nói”.

Cái bóng nói: “Người đã xúi giục cậu chủ Khương là thế tử Huyền Minh của Huyền tộc, còn thông tin Diệp công tử có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn là do Bàn thống lĩnh của Tu La Vệ cố ý truyền ra”.

Thái A Thiên híp mắt lại: “Bàn thống lĩnh đang muốn mượn đao giết người, còn Huyền tộc muốn mượn tộc Thái A ta để thử năng lực của thiếu niên kiếm tu kia”.

Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn về phía ông lão áo sợi gai: “Lấy đầu của Bàn thống lĩnh đi, sau đó đưa cho Diệp công tử”.

Ông lão áo sợi gai vội nói: “Tộc trưởng, Bàn thống lĩnh là thống lĩnh của Tu La Vệ, nếu chúng ta...”

Thái A Thiên vung tay: “Cô ta cũng chỉ là con kiến mà thôi, Tu La Vệ sẽ không vì một cô gái mà trở mặt với tộc Thái A”.

Ông lão áo sợi gai trầm giọng nói: “Nhưng làm như vậy thì chúng ta cũng không có ích lợi gì”.

Thái A Thiên bình tĩnh nói: “Ta đã cầu kiến học sĩ tối thượng ba lần, cả ba lần, cô ta đều không hề xuất hiện để gặp ta, nhưng lần này, cô ta đích thân tiếp đón thiếu niên kia”.

Vừa nói, ông ta vừa nhắm mắt lại: “Đương nhiên, quan trọng nhất là người thiếu niên kia đã nể mặt tộc Thái A, hắn kính ta một bậc, ta kính hắn một trượng”.
Chương 1555: Không thể đo lường

Ở một nơi nào đó trong bóng tối, Bàn thống lĩnh ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân toát ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Cô ta đang tu luyện Tu La Quỷ Thuật – công pháp đứng thứ ba trong nền văn minh Tu La, công pháp này có một điểm đặc thù, đó là càng chiến đấu, thực lực của bản thân sẽ càng mạnh.

Toàn bộ các Tu La Vệ ở bên ngoài cũng đang tu luyện công pháp này!

Khí tức của Bàn thống lĩnh ngày càng mạnh mẽ, cô ta sắp đột phá.

Đột nhiên, cô ta đột nhiên mở mắt, lúc này, một đạo huyết mang chém đến trước mặt cô ta không chút động tĩnh.

Sắc mặt của Bàn thống lĩnh thay đổi, cô ta cầm thanh đao dài bên cạnh bằng tay phải, chặn ngay trước mặt.

Bụp!

Cùng với một luồng sáng sắc lạnh xuất hiện, Bàn thống lĩnh bị đánh bay, khi cô ta dừng lại, một luồng sáng lạnh khác giết đến, luồng sáng sắc lạnh này còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã xuyên qua lông mày của cô ta.

Xoẹt!

Bàn thống lĩnh bị trấn áp ngay tại chỗ.

Bàn thống lĩnh vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Ta là Tu La Vệ, các ngươi lại dám...”

Cô ta còn chưa nói xong, cơ thể đột nhiên trở nên hư ảo.

Cảm nhận được cảnh tượng này, Bàn thống lĩnh sợ hãi tột độ, lúc này, một sức mạnh thần bí đột nhiên bao trùm lấy cô ta.

Bàn thống lĩnh kinh hãi nói: "Hoang thống soái, cứu ta”.

Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Bàn thống lĩnh.

Hoang thống soái!

Thống soái cao nhất của Tu La Vương.

Hoang thống soái lạnh lùng nhìn phương xa: “Tộc Thái A, không biết thuộc hạ của ta đã đắc tội gì, khiến các ông ra tay chém giết như vậy?”

Lúc này, một ông lão áo sợi gai từ xa chậm rãi bước ra, ông ta bình tĩnh nói: "Hoang thống soái, ông thật sự không biết người của ông đã làm gì sao?"

Hoang thống soái cau mày, từ từ quay sang nhìn Bàn thống lĩnh.

Khuôn mặt của Bàn thống lĩnh tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cô ta đầy vẻ kinh hãi.

Ông lão áo sợi gai bình tĩnh nói: "Ta đã điều tra biết được rằng, Bàn thống lĩnh từng xảy ra vài chuyện không vui với Diệp công tử, nhưng vì học sĩ tối thượng nên Bàn thống lĩnh không dám nhắm vào Diệp công tử. Có điều sau khi Diệp công tử đến nền văn minh Tu La của chúng ta, Bàn thống lĩnh đã bí mật tung tin đồn rằng Diệp công tử có truyền thừa của di sản văn minh vũ trụ cấp bốn, muốn mượn đao giết người”.

Hoang thống soái nhìn chằm chằm vào Bàn thống lĩnh, sắc mặt Bàn thống lĩnh cực kỳ khó coi: “Mặc dù ta đã lan truyền tin tức rằng tu kiếm trẻ tuổi đó có truyền thừa văn minh vũ trụ cấp bốn, nhưng ta không xúi giục Thái A Khương nhắm vào hắn. Chuyện này liên quan gì đến ta?”

Ông lão áo sợi gai liếc nhìn Bàn thống lĩnh, trầm giọng nói: "Thấy ngươi chướng mắt, ta muốn giết ngươi, được không?"

Bàn thống lĩnh: "...”

Hoang thống soái đột nhiên nói: "Chuyện này...”

Ông lão áo sợi gai đột nhiên hất tay áo, tia sáng lạnh lẽo giữa hai lông mày của Bàn thống lĩnh đột nhiên bay ra, cùng lúc đó, đầu của Bàn thống lĩnh bay thẳng ra ngoài, cuối cùng bị luồng sáng lạnh tanh đưa đến trước mặt ông ta.

Rầm!

Ngay lập tức, một luồng khí tức khủng khiếp khóa chặt ông lão áo sợi gai.

Ông lão áo sợi gai không hề sợ hãi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Hoang thống soái: “Hoang thống soái, ta giết cô ta, nếu ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể tiếp ông”.

Nói xong, ông ta xoay người, biến mất ở phương xa.

Sắc mặt Hoang thống soái cực kỳ u ám.

...

Ở một diễn biến khác, trên một đỉnh núi nào đó, một người đàn ông áo trắng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, dựa vào một gốc cây khô, phía dưới là dãy núi dài vô tận, mây mù bao phủ giữa những ngọn núi như sương mù, tựa như xứ sở thần tiên.

Người này là Huyền Minh – thế tử của Huyền tộc.

Bên cạnh Huyền Minh có một ông lão mặc áo bào đen, tóc hoa râm, thân hình hơi khom. Huyền Minh đột nhiên cười nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, Bàn thống lĩnh đã chết”.

Ông lão bình tĩnh nói: "Đáng đời, không tự biết lượng sức mình”.

Huyền Minh cười nói: "Cô ta đánh giá thấp học sĩ tối thượng, đùa à? Người có thể được học sĩ tối thượng coi trọng sao có thể là người bình thường được chứ?"

Ông lão trầm giọng nói: "Vậy tại sao thiếu chủ lại đi xúi giục Thái A Khương?"

Huyền Minh cười nói: "Ông đoán thử xem?"

Ông lão lắc đầu: “Không đoán được”.

Huyền Minh mỉm cười, sau đó nói: "Bởi vì thiếu niên kiếm tu kia quả thật có thần vật của nền văn minh cấp bốn”.

Ông lão trầm giọng nói: "Nhưng hắn là người được học sĩ tối thượng coi trọng...”

Huyền Minh khẽ gật đầu: “Đây là một vấn đề”.

Ông lão nhắc nhở: "Thiếu chủ, thiếu niên kia không đáng sợ, nhưng học sĩ tối thượng... Tuy rằng cô ta không tham gia bất kỳ phe phái tranh đấu nào, nhưng nếu cô ta có ý đối địch với Huyền tộc chúng ta thì chắc chắn là một tai họa đối với Huyền tộc. Nếu thật sự đến lúc đó e rằng gia tộc sẽ không bảo vệ được thiếu chủ”.

Huyền Minh nhìn biển mây xa xăm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Ông à, nếu chúng ta có thể có được thần vật của nền văn minh cấp bốn, cho dù đắc tội với học sĩ tối thượng thì đã sao?”

Ông lão im lặng.

Nếu thực sự có được thần vật đó, đồng thời giá trị của thần vật đó đủ lớn thì Huyền tộc vẫn có thể hứng chịu được việc đắc tội với học sĩ tối thượng, dù sao học sĩ tối thượng cũng không thể vì một người ngoài mà liều chết cùng Huyền tộc.

Ông lão nhìn về phía Huyền Minh: “Sao thiếu chủ có thể khẳng định được giá trị thần vậy mà thiếu niên đó có đủ lớn?"

Huyền Minh cười nói: "Trước đây ta cũng không chắc lắm, cho nên mới xúi giục Thái A Khương đi thăm dò, nhưng bây giờ, ta đã có thể khẳng định chắc chắn, giá trị của thần vật mà thanh niên đó sở hữu là không thể đo lường được”.

Ông lão hơi híp mắt: “Thanh kiếm kia à?"

-----

Mình up truyện vào 8h sáng hàng ngày nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK