Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2371: Ngon

Buổi tối tĩnh lặng, ánh nắng còn sót lại chiếu vào nhà qua cửa sổ, rơi vào góc bếp, có một người phụ nữ đang bận rộn ở đó.

Mái tóc cô ta được chải chuốt gọn gàng, khi cô ra di chuyển, phụ kiện tóc trang nhã chuyển động theo, đôi mày đẹp như tranh, khóe mắt đầy ý cười, khuôn mặt như một đóa hoa mới nở, chiếc váy bồng bềnh nhẹ nhàng chuyển động, thanh lịch toát ra sự cao quý.

Người phụ nữ chính là Chu Phạn.

Diệp Quân đứng trước phòng bếp, hắn tựa vào trên cửa, khoanh hai tay lại, mỉm cười nhìn Chu Phạn đang bận rộn.

Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chu Phạn bỗng quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Muốn giúp không?”

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Nói rồi hắn bỗng chậm rãi bước đến phía sau Chu Phạn, sau đó hai tay vòng qua eo Chu Phạn.

Chu Phạn run lên.

Đầu Diệp Quân cọ vào má Chu Phạn, mỉm cười nói: “Nhìn muội làm”.

Chu Phạn nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Cô ta lấy một quả dưa chuột từ trong giỏ bên cạnh ra, rửa sạch rồi cắt thành từng lát một cách khéo léo, kỹ năng dùng dao của cô ta rất thành thục, dưa chuột được cắt thành những miếng có hình dạng và kích thước gần như giống nhau.

Thấy thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Trước kia muội còn từng nấu cơm sao?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Sao thế, có phải huynh nghĩ ta chắc là người không nhiễm khói bụi nhân gian không?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn xuất thân từ hoàng gia, những người như cô ta từ nhỏ đã trưởng thành ở vạch xuất phát, không có khăng năng vào bếp thế này được.

Chu Phạn khẽ nói: “Ta học được từ mẹ ta, bà ấy là một người rất hiền lành. Thật ra, tính cách của bà ấy không hợp gia nhập vào hoàng gia, nhưng chẳng còn cách nào khác, là con gái của thế gia, nếu mình không đủ mạnh mẽ thì không có khả năng làm chủ số mệnh của mình”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, một nội bộ thế gia lớn đều vô cùng phức tạp và tàn khốc, chứ đừng nói là những nơi như hoàng gia, người bình thường không thể tồn tại trong môi trường như vậy.

Lúc này mặt Chu Phạn đỏ bừng.

Vì tay của người nào đó bắt đầu không thành thật.

Chu Phạn quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Nấu cơm”.

Diệp Quân dịu giọng nói: “Muội làm phần muội, ta làm phần ta”, mặt Chu Phạn bỗng đỏ bừng như đám mây hồng, vô cùng xinh đẹp.

“Ồ”.

Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên trong phòng bếp.

Sự xâm nhập đột ngột khiến Chu Phạn nhất thời không thể thích ứng được, đôi mày khẽ cau lại, phải biết đường núi lúc đầu rất khó đi, dù sao cũng quá khô ráo.

Nhưng không lâu sau đường đi lại trở nên dễ dàng.

Thân hình Chu Phạn mảnh khảnh cân đối, mềm mại như liễu nhưng lại rắn chắc, nhất là mông cô ta săn chắc đàn hồi, hơn nữa làn da mịn màng, không có chút tì vết, khi xoa bóp, cảm giác quả thực khó tả.

Diệp Quân hơi động, vì không mang “ô” nên cả hai đều tiếp xúc với nhau bằng cách thân mật nhất, trải nghiệm đó không thể nào tả được.

Dần dà vết đỏ trên mặt Chu Phạn chuyển sang một loại đỏ khác, kiểu đỏ hồng, hơn nữa vì hơi ngượng ngùng nên lúc này cô ta rất quyến rũ.

Không biết qua bao lâu, Chu Phạn như cảm nhận được điều gì, bỗng nói: “Đều giao cho ta”. Cô ta vừa nói xong câu này khiến máu huyết toàn thân Diệp Quân dâng trào, hắn không thể nhịn được nữa, như vỡ đê.

Nước tràn bờ!

Một lúc sau, dưới đất bỗng xuất hiện những giọt nước, giọt nước trong suốt như ngọc, dưới ánh nắng, trông rất khác thường.

Trong đại sảnh Tiên Bảo Các, Chúc Đào và thím Khương ngồi trước bàn ăn sát cửa sổ, họ đang nhìn chằm chằm một tòa tháp.

Lúc đến phòng bếp, Diệp Quân đã cố ý để tòa tháp này lại.

Chúc Đào hơi tò mò nhìn Tiểu Tháp trước mặt: “Đây là bảo bối gì thế?”

Nói rồi gã đi sờ thử, nhưng lại bị thím Khương ngăn lại, bà ta trợn mắt với Chúc Đạo: “Đừng sờ bậy, sờ hỏng thì phải làm sao”.

Tiểu Tháp: “…”

Ngay lúc này Diệp Quân và Chu Phạn bước ra, hai người bưng mấy món ăn ra, đều là vài món thường ngày.

Nhìn thấy Diệp Quân và Chu Phạn, Chúc Đào và thím Khương vội đứng dậy.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Hai người ngồi đi”.

Nói rồi hắn và Chu Phạn để đồ ăn lên bàn.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Diệp Quân cất Tiểu Tháp đi, sau đó hắn lại lấy hai bình rượu ra.

Chúc Đào nhìn xung quanh, sau đó nói: “Diệp đệ, đồ ăn ở đây đắt lắm nhỉ”.

Diệp Quân cười nói: “Vẫn ổn”.

Nói rồi hắn rót cho Chúc Đào một ly rượu: “Nào, uống thử đi, đây là rượu ta đem đến từ hệ Ngân Hà, ngon lắm”.

Chu Đào do dự một lát, sau đó cầm ly rượu lên uống một ngụm, rượu chảy vào cổ, nóng rực, Chu Đào cười toe toét: “Đây là rượu sao?”

Diệp Quân cười nói: “Hương vị thế nào?”

Chu Đào gật đầu: “Hơi cay, nhưng rất ngon”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Đào ca, thím Khương, ăn đi”.
Chương 2372: Muốn có con

Thấy Diệp Quân và Chu Phạn dễ gần như vậy, Chúc Đào và thím Khương cũng dần thả lỏng. Uống được một lúc, Diệp Quân bỗng nói: “Chúc Đào huynh, sau này huynh muốn sống cuộc sống như thế nào?”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Chúc Đào sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta là một người bình thường, ta nghĩ chỉ cần có công việc ổn định thì có thể nuôi sống gia đình”.

“Không đủ, không đủ”.

Lúc này, thím Khương ở một bên nói: “Bị bệnh cũng tốn tiền, con cái đi học cũng tốn tiền, mua một căn nhà ổn định cũng tốn tiền”.

Chúc Đào bỗng nói: “Thật ra có thể sống đã là không dễ dàng gì rồi”, vừa nói thế, nụ cười trên môi Diệp Quân và Chu Phạn biến mất.

Chúc Đào và thím Khương đều đến từ Đại lục bị vứt bỏ, trước đây họ sống trong môi trường đó nên biết rõ sống là một chuyện khó khăn thế nào.

Chúc Đào bỗng nói: “Diệp đệ, trước kia họ đều gọi ngươi là viện trưởng, ngươi là viện trưởng thư viện Quan Huyên sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chúc Đào phấn khích nói: “Là viện trưởng của học viện Tiểu Nhiễm học đó sao?”. Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Chúc Đào mừng rỡ: “Diệp đệ…”. Thím Khương ở một bên bỗng đánh vào chân Chúc Đào: “Gọi viện trưởng”.

Chúc Đào cười nói: “Viện trưởng”.

Diệp Quân cười nói: “Ta vẫn thích huynh gọi ta là đệ hơn”.

Chúc Đào hơi ngượng sờ đầu mình, lúc này gã đã hơi say, nói chuyện với Diệp Quân cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc đầu thím Khương vẫn còn dè dặt, nhưng sau đó dần thả lỏng, trò chuyện với Chu Phạn về vài chuyện phiếm của đại lục, bữa ăn kéo dài đến tận đêm khuya.

Ngoài Tiên Bảo Các.

Diệp Quân và Chu Phạn chậm rãi bước đi trên con phố yên tĩnh, ánh trăng soi rọi vào người họ, phủ lên người họ một tấm vải bạc bí ẩn.

Đường phố đêm khuya vô cùng thanh vắng, chỉ có tiếng bước chân của họ.

Diệp Quân bỗng nắm lấy tay Chu Phạn, sau đó khẽ nói: “Trước đây chúng ta luôn tập trung vào những vũ trụ nền văn minh có nền văn minh võ thuật khá cao, cho nên bỏ qua vài đại lục bình thường. Ở nhiều nơi trong vũ trụ này, còn có rất nhiều rất nhiều người bình thường”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Đúng là chúng ta đã sơ suất”, cho dù là cô ta hay Diệp Quân thì thật ra từ đầu đều đã không có nguy cơ về sự sinh tồn, nhưng trong vũ trụ này, thậm chí còn có rất nhiều nơi sinh tồn là cả một vấn đề.

Hơn nữa, sau chuyện này, họ mới thật sự nhận ra vài quan chức ở các nơi xem trọng người dân địa phương thế nào.

Chức quan có cao, người phụ trách có thực quyền.

Nội các và tổng viện thư viện thật sự quá xa với người dân thương, không thể nào tiếp xúc được.

Diệp Quân nói: “Bây giờ thư viện nên thu lại một chút”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Trước kia ta vẫn luôn ra ngoài, không ngừng chinh phục vài nền văn minh vũ trụ, tốc độ của ta quá nhanh, đây không phải là chuyện tốt với vũ trụ Quan Huyên. Bây giờ chúng ta nên đặt trọng tâm vào nội bộ, quản lý tốt địa bàn vũ trụ mới là quan trọng”,.

Chu Phạn gật đầu: “Vấn đề của nội bộ thư viện rất nhiều, nhất là khi liên tục có các thế lực mới tiếp tục gia nhập vào, mọi người đều có theo đuổi lợi ích của mình, mà có mục đích theo đuổi lợi ích thì chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Mặc dù bây giờ chúng ta đã áp chế được những mâu thuẫn này, nhưng thật ra chỉ là trấn áp bề ngoài, họ vẫn đang âm thầm chiến đấu”, nói rồi ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.

Sau khi tiếp quản vũ trụ Quan Huyên và Tiên Bảo Các, cô ta mới nhận ra Tiên Bảo Các vũ trụ Quan Huyên phức tạp hơn cô ta nghĩ nhiều.

Một vũ trụ lớn như vậy không dễ quản lý chút nào.

Diệp Quân bỗng nói: “Những thực chất hóa luật pháp ta vừa nói với muội, muội nghĩ thế nào?”

Chu Phạn ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta nghĩ có thể làm được, nếu có thể làm được như vậy thật thì sẽ có rất nhiều trong vũ trụ Quan Huyên sẽ tự động tuân thủ theo Quan Huyên Pháp, dù sao có thể khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng ta vẫn hơi lo lắng”, nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Ta sợ sau này ta sẽ thay đổi”.

Vấn đề lớn nhất của kiểu thực chất hóa pháp luật này là người tạo ra luật pháp này, nếu một ngày nào đó Diệp Quân thay đổi, chắc chắn sẽ là một tai họa cực lớn với hắn. Đừng nói là thay đổi, chỉ cần một ý niệm xấu thôi cũng đều là một thảm họa cực lớn cho vũ trụ này.

Diệp Quân gật đầu: “Mặc dù ta có lòng tin với mình nhưng ta biết ta cần một người giám sát”.

Chu Phạn nói: “Tịnh tông chủ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ, cô ta không chỉ phụ trách giám sát ta, mà còn cả vũ trụ Quan Huyên”.

Chu Phạn bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trước kia ta cứ nghĩ huynh tạo ra vũ trụ như vậy chỉ là để cho vui, nhưng bây giờ ta chợt nhận ra huynh không phải đang nói đùa, huynh rất nghiêm túc”.

Diệp Quân cười nói: “Trước kia ta cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có thể đi từng bước một, nhưng trong khoảng thời gian này, ta cảm thấy mình cần phải làm gì đó, hơn nữa cũng chỉ có ta mới có thể làm gì đó được”.

Trong vũ trụ bao la này, nếu hắn không gật đầu, không ai có thể thiết lập trật tự hoàn toàn mới, vì muốn thiết lập trật tự mới, phải được nhà họ Dương gật đầu đồng ý.

Diệp Quân muốn thiết lập trật tự, những người thân của ông nội và bố sẽ ủng hộ không điều kiện, nhưng nếu là người ngoài thì chưa chắc họ sẽ giúp.

Hai người chậm rãi đi dạo, không biết đã đến một hoa viên từ lúc nào.

Nơi đây hương hoa tràn ngập, vô cùng yên tĩnh.

Chu Phạn bỗng nói: “Ta cũng muốn một đứa con”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn mặt hơi đỏ lên: “Còn huynh có muốn không?”

Diệp Quân nhìn bốn phía yên tĩnh, không chút do dự nói: “Muốn”.

Nói rồi hắn xoay người đi đến phía sau Chu Phạn, Chu Phạn giật mình: “Đừng nói là ở đây chứ”.
Chương 2373: Liệu có thích không?

Ngày hôm sau.

Chu Phạn rời khỏi Thiên Giới, bây giờ cô ta là người bận rộn, ở đây hai ngày, bên trong thư viện không biết bao nhiêu việc chất đống chờ cô ta xử lý.

Bên trong phòng ăn Tiên Bảo Các.

Diệp Quân và Táng Cương đang dùng bữa, Táng Cương hiển nhiên rất thích đồ ăn của Tiên Bảo Các, ăn từng miếng lớn, đặc biệt là tôm hùm, cô bé đã ăn năm con!

Diệp Quân nhìn Táng Cương đang ăn ngấu nghiến trước mặt, trên mặt nở nụ cười, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại hơi đau đầu.

Hắn đang lo lắng làm sao thu xếp cô bé này cho người khác, nếu để cô bé đi theo hắn, hiện tại thực lực của hắn còn chưa khôi phục, như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cau mày nói: “Tháp gia, bây giờ thư viện đã bắt đầu cải tạo Đại Lục bị bỏ rơi, tại sao tu vi của ta còn chưa khôi phục?”

Tiểu Tháp im lặng một lát, sau đó nói: “Có phải cô cô ngươi quên mất rồi không?”

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm.

Tiểu Tháp lại nói: “Có khả năng nhiệm vụ của ngươi thật ra vẫn chưa hoàn thành.”

Diệp Quân nghe vậy hơi cau mày lại.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Không đúng.”

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ta phát hiện phong ấn của ta hình như được giải trừ rồi.”

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó kiểm tra Tiểu Tháp, quả nhiên phát hiện Tiểu Tháp đã khôi phục bình thường.

Vẻ mặt Diệp Quân khó tin, Tiểu Tháp khôi phục, hắn lại không, vậy chẳng lẽ nhiệm vụ chỉ mới hoàn thành một nửa thôi sao? Diệp Quân nghi hoặc.

Đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên nói: “Thêm một con nữa.”

Diệp Quân: “…”

Cứ như vậy, sau khi Táng Cương ăn thêm năm con tôm hùm lớn, Diệp Quân đưa cô bé rời khỏi Tiên Bảo Các, sau đó đi tới khu vực Thần Hư.

Hắn tất nhiên không quên vị Đa Nguyên Đạo Đế còn cả Dương Dĩ An!

Bởi vì tu vi chưa khôi phục, vì vậy, hắn chỉ có thể ngồi trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các tới khu vực Thần Hư.

Còn Táng Cương thì bị hắn bỏ vào trong Tiểu Tháp.

Công pháp tu luyện và võ công đều đã dạy cô bé, giờ là lúc cô bé thoải mái phát huy, dĩ nhiên, Tháp gia cũng sẽ hướng dẫn cô bé, trên con đường tu hành, nếu không có người hướng dẫn, sẽ phải đi rất nhiều đường vòng.

Ba ngày sau, Diệp Quân đến thành U Đô, hắn muốn đi tới khu vực Thần Hư, phải đi qua chỗ này, bởi vì chỉ có nơi này mới có trận pháp dịch chuyển lớn.

Thành U Đô là một tòa thành cổ, ẩn mình giữa những dãy núi mờ mịt, tòa thành này vô cùng nổi tiếng vì đã từng xuất hiện một diêu thiên tài, vị thiên tài này tên là Trần U Đô, gã với thành tích hạng nhất mảnh tinh vực này thi vào tổng viện vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên cũng có chút danh tiếng.

Thành U Đô cũng vì vậy mà nổi danh, không chỉ vậy, vị Trần U Đô này còn kéo tới rất nhiều tài nguyên cho thành U Đô.

Thành tích hạng nhất!

Với thành tích này, thư viện Quan Huyên không chỉ khen thưởng cá nhân mà còn cả gia tộc và tòa thành gã ở, thậm chí là toàn bộ đại lục.

Vào ngày này, toàn bộ thành U Đô rất náo nhiệt, vô số người đứng hai bên đường, nhìn ra ngoài tường thành như đang chờ đợi điều gì đó.

Sau khi Diệp Quân đi tới thành U Đô, hắn không lập tức dùng trận pháp dịch chuyển đi tới khu vực Thần Hư, vì cô bé Táng Cương muốn ăn tôm hùm, nên hắn chỉ có thể đưa cô bé đi Tiên Bảo Các ăn một bữa thỏa thích.

Trên đường đi, Diệp Quân hơi tò mò nhìn đám đông trên đường.

Sau khi hỏi thăm mới biết hôm nay đệ nhất thiên tài Trần U Đô của thành U Đô cũng trở lại, những người này đều tới đây để chờ gã.

Trần U Đô!

Diệp Quân không có ấn tượng gì, mấy năm nay hắn rất ít khi tới tổng viện, cho nên hắn biết rất ít thiên tài ở tổng viện, hắn chỉ biết một số yêu nghiệt ở Thanh Châu và Nam Châu.

Đúng lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Tới rồi.”

Diệp Quân nghe vậy quay đầu nhìn về phía cổng thành, nơi đó một thiếu niên chậm rãi đi tới, thiếu niên mặc trường bào, đơn giản mà tao nhã, thắt lưng màu đen, khiến gã trông càng thêm cao ráo, chân gã đeo một đôi giày vải, sạch sẽ không chút bụi trần.

Phong độ nhẹ nhàng!

Nho nhã thanh tú!

Khi nhìn thấy người, người dân hai bên đường reo hò hét lên: “Trần U Đô, Trần U Đô!”

Người dân hai bên đường vẫy tay cuồng nhiệt, vô cùng phấn khích.

Cách đó không xa, Trần U Đô chậm rãi đi về phía đường phó, gã nhìn mọi người đang cổ vũ xung quanh, khẽ mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Trần U Đô nho nhã tuấn tú kia, khẽ mỉm cười: “Không tệ.”

Nói xong, hắn xoay người dẫn Táng Cương rời đi.

Một lát sau, Diệp Quân đưa Táng Cương đến Tiên Bảo Các, bởi vì tu vi của hắn chưa khôi phục, dung mạo cũng chưa khôi phục, quản sự Tiên Bảo Các ở đây không biết hắn, nên không có người tiếp đãi hắn và Táng Cương.

Nhưng hắn cũng không cần, hắn chỉ muốn đưa Táng Cương đi ăn một bữa thật ngon.

Diệp Quân dẫn Táng Cương đến phòng ăn, sau khi giao mười mấy viên linh tinh, bọn họ được sắp xếp ngồi một chỗ cạnh cửa sổ, vị trí này có tầm nhìn rộng rãi, từ cửa sổ có thể nhìn được hơn nửa thành U Đô.

Sau khi Táng Cương ngồi xuống, cô bé cầm đũa trên bàn lên rồi nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Nhìn ta làm gì?”

Táng Cương không nói gì.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Gần đây tu luyện thế nào?”

Nói đến tu luyện, Táng Cương bỗng có hứng thú, cô bé giơ tay phải lên, sau đó nhắc tới….

Thuật Đề Đầu!

Diệp Quân cười nói: “Nếu có cơ hội, thi triển cho ta xem.”

Táng Cương vội gật đầu.

Diệp Quân nhìn Táng Cương một cái, khẽ mỉm cười, trong lòng nói: “Tháp gia, ông nội mà nhìn thấy cô bé này, liệu có thích không?”

Tiểu Tháp nói: “Sẽ rất thích, tính tình cô bé rất giống ông nội ngươi lúc trẻ.”

Diệp Quân cười nói: “Nếu có cơ hội, đưa cô bé đến gặp ông nội.”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi muốn ông nội ngươi giúp ngươi dạy cô bé đúng không?”

Diệp Quân cười ha ha.

Chắc chắn cô bé này nếu đi theo ông nội sẽ mạnh hơn rất nhiều so với đi theo hắn.
Chương 2374: Sao phải chiều theo ông ta

Đúng lúc này, tôm hùm lên bàn.

Bởi vì biết khẩu vị của Táng Cương nên Diệp Quân gọi mười con tôm hùm.

Cùng lúc đó, Diệp Quân cũng lấy ra nồi nấu mì ăn liền, sau đó nấu mì cho cô bé, đây là lúc Diệp An rời đi hắn đã lấy của Diệp An.

Táng Cương bắt đầu ăn.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ngươi có hứng thú học kiếm pháp không?”

Táng Cương lắc đầu, sau đó vung nắm đấm, sau đó lấy một thanh đao ra.

Diệp Quân cười một tiếng, hiển nhiên, cô bé này vẫn thích thuật Đề Đầu và đâm đao hơn.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên bước nhanh vào, người đàn ông trung niên bước tới trước mặt một ông lão Tiên Bảo Các, nhỏ giọng nói vài câu, nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, ông lão hơi giật mình, sau đó nói: “Sắp tới rồi à?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy, ngươi sắp xếp nhanh lên.”

Nghe thấy lời người đàn ông trung niên, ông lão vội gật đầu: “Được!”

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Càng nhanh càng tốt.”

Vừa nói, ông ta vừa xoay người rời đi.

Ông lão Tiên Bảo Các lập tức quay người đi đến bệ đá cách đó không xa, liếc nhìn mọi người đang ăn uống xung quanh rồi nói: “Các vị, Tiên Bảo Các chúng ta sắp đón một vị khách quý, chúng ta muốn yên tĩnh, xin mời các vị hãy rời đi.” Vừa dứt lời, mọi người đều hơi sửng sốt.

Muốn yên tĩnh? Diệp Quân nghe vậy cũng hơi nghi ngờ, đây là hành động gì thế? Lúc này một vị khách đột nhiên nói: “Vu trưởng lão, người tới có địa vị lớn như nào mà nhất định phải đuổi khách vậy?”

Vu trưởng lão nhìn vị khách kia, sau đó nói: “Một vị khách quý.” Nghe vậy vị khách kia lập tức cau mày.

Vu trưởng lão lại nói: “Mời mọi người lập tức rời đi.”

Vị khách kia trầm giọng nói: “Vu trưởng lão, việc này có phải hơi trái quy củ không?”

Vu trưởng lão nhìn vị khách với ánh mắt thâm trầm: “Ngươi có ý kiến gì?”

Thấy Vu trưởng lão tức giận, người phụ nữ bên cạnh vội kéo gã ta lại, sau đó nói: “Thôi, chúng ta tới chỗ khác ăn.”

Sắc mặt vị khách kia hơi u ám: “Vu trưởng lão, chúng ta đều phải trả tiền khi vào ăn, bây giờ chúng ta bị mời rời đi, có phải nên hoàn tiền lại không?”

Vu trưởng lão bình tĩnh nói: “Không phải ngươi ăn rồi đó sao? Ăn rồi thì ko trả được”.

Nghe thấy lời của Vu trưởng lão, những khách trong phòng đều hơi tức giận nhưng đều không dám nói gì, dù sao đây cũng là Tiên Bảo Các.

Mà vị khách nam kia hơi không phục tức giận nói: “Vu trưởng lão, ngươi không phải ỷ vào tiệm lớn ức hiếp người thôi sao?”

Thấy người đàn ông liên tục gây chuyện, ánh mắt Vu trưởng lão đột nhiên trở nên lạnh lùng, ông ta xua tay, rất nhanh, mấy tên thị vệ Tiên Bảo Các đồng loạt đi vào.

Thấy cảnh này, sắc mặt những vị khách trong phòng đều thay đổi, nhanh chóng xoay người rời đi, không dám ở lại.

Sắc mặt tên đàn ông kia cũng hơi đổi, gã không ngờ Tiên Bảo Các lại ra tay độc đoán như vậy, thấy Vu trưởng lão chuẩn bị ra tay, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông nhanh chóng kéo gã ra sau: “Vu trưởng lão, chúng ta đi trước.”

Nói xong, cô ta kéo người đàn ông chạy đi, mà người đàn ông cũng không dám chống đối nữa, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.

Mà khách ở trong phòng ăn cũng vội vàng rời đi.

Vu trưởng lão hừ một tiếng: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Nói xong, ông ta muốn rời đi, nhưng lúc này như phát hiện gì đó, đột nhiên xoay người nhìn về một phía, ở đó, Diệp Quân và Táng Cương vẫn chưa đi.

Táng Cương vẫn đang ăn.

Thấy cảnh này, Vu trưởng lão híp mắt lại: “Sao vậy, còn có người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”

Diệp Quân nhìn về phía Vu trưởng lão, lúc này Vu trưởng lão chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Táng Cương: “Không muốn rời đi à?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vị trưởng lão này, ngươi làm như vậy là trái quy củ.”

Vu trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quy tắc ở đây do ta đặt ra, hiểu chưa?”

Diệp Quân cau mày, liếc nhìn Vu trưởng lão, sau đó nhìn Táng Cương: “Đi thôi.”

Đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên bật dậy, sau đó đâm đao vào đầu Vu trưởng lão.

Phốc!

Máu phun ra!

Vu trưởng lão mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta không ngờ có người dám giết người ở Tiên Bảo Các!

Táng Cương ngồi xuống, cô bé cầm đao, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao phải chiều theo ông ta? Người xấu đều là do người tốt chiều hư, biết chưa?”
Chương 2375: Đơn giản mà thô bạo

Trong phòng ăn, trưởng lão kia ngã xuống đất, tay che đầu, máu tuôn ra không ngừng.

Biến cố xảy ra bất ngờ, vì vậy, hai tên thị vệ sau lưng ông ta không kịp phản ứng, mà sau khi bọn họ phản ứng lại, lập tức ra tay với Táng Cương, lúc này, Táng Cương đột nhiên giơ tay lên.

Xuy xuy!

Ngay lập tức, đầu hai tên thị vệ kia cùng bay ra ngoài.

Máu phun ra như cột!

Chớp mắt ba người!

Máu tươi đầy đất, vô cùng đẫm máu.

Sau khi giết ba người, Táng Cương tiếp tục ăn tôm hùm, nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có lẽ cô bé nói đúng, cần gì phải chiều theo ý loại người như vậy, ta cảm thấy, đạo lý và lòng tốt chỉ dùng để đối xử với người tốt, đối với người xấu kia, nên lấy ác trừ ác, phải biết rằng, rất nhiều người xấu đều do người tốt nuông chiều ra.”

Diệp Quân định nói gì đó, lúc này, cách đó không xa có vài cường giả đột nhiên xông tới, những cường giả này đều vây quanh một người đàn ông, người đàn ông này không ai khác chính là Trần U Đô mà bọn họ đã gặp trên đường lúc trước.

Khi đi vào, nhìn thấy ba thi thể kia, bọn họ đều hơi sửng sốt.

Ánh mắt Trần U Đô rơi vào trên người Diệp Quân và Táng Cương, hơi kinh ngạc.

Lúc này, một ông lão áo xám nhanh chóng bước vào phòng ăn, khi nhìn thấy ba thi thể, sắc mặt ông ta lập tức trở nên u ám, hung tợn nhìn Diệp Quân và Táng Cương, sau đó xoay người đi tới trước mặt Trần U Đô, khẽ mỉm cười: “Trần công tử, thật xin lỗi, ở đây xảy ra chút chuyện, chúng ta đổi chỗ khác được không?”

Trần U Đô bình tĩnh nói: “Không sao, cứ ở đây đi!”

Vừa nói gã vừa chậm rãi đi tới một bên ngồi xuống, mà người đàn ông trung niên bên cạnh nhanh chóng nháy mắt với ông lão áo xám kia.

Ông lão áo xám hiểu ý, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và Táng Cương cách đó không xa, bước nhanh đến trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng, đồng thời, một khí tức cường đại bao trùm lấy Diệp Quân và Táng Cương, nhưng đúng lúc này, Táng Cương đang ngồi đột nhiên đứng dậy, sau đó dùng đao đâm vào ông lão áo xám.

Sắc mặt ông lão áo xám đột nhiên thay đổi, ông ta nhanh chóng vung tay áo lên.

Ầm!

Ánh sáng đỏ bộc phát ra, ông lão áo xám kia lùi lại vào thước, nhưng đúng lúc này, Táng Cương cách đó không xa đột nhiên nâng tay phải lên, muốn thi triển thuật Đề Đầu, lại bị Diệp Quân kéo tay lại.

Táng Cương nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Để ta nói lý lẽ với ông ta đã.”

Táng Cương thu tay về, bình tĩnh nói: “Vô ích thôi, rất nhiều người chỉ nguyện ý lý luận với kẻ mạnh, trong lòng ông ta, chúng ta đều là kẻ yếu, bọn họ sẽ không nói lý lẽ với kẻ yếu.”

Diệp Quân gật đầu: “Ngươi nói đúng, nhưng chúng ra vẫn phải lý luận một chút mới được, nếu bọn họ không muốn, vậy chúng ta sẽ ra tay.”

Táng Cương bóc tôm hùm ra, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Táng Cương, chờ cô bé trả lời.

Táng Cương im lặng một lát, sau đó nói: “Được, ta nghe ngươi, nhưng mà, đạo lý ta chỉ nói một lần, chỉ một lần!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía ông lão áo xám, lúc này, ông lão áo xám hiển nhiên nhận ra hai người trước mặt đều không phải người bình thường, làm gì có người bình thường nào dám giết người ở Tiên Bảo Các? Vì vậy, ông ta lập tức thu lại lòng khinh thường, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Táng Cương: “Các ngươi là ai?”

Diệp Quân nhìn ông lão áo xám: “Chúng ta tới đây để dùng bữa, nhưng người của ngươi vô cớ đuổi người đi, không chỉ vậy còn muốn ra tay, như vậy thật sự không hợp lý.”

Ông lão áo xám nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Dù có vài nguyên nhân đặc biệt muốn yên tĩnh, Tiên Bảo Các cũng nên bồi thường, đền bù tổn thất cho khách, nhưng ta thấy Tiên Bảo Các lại ỷ mạnh hiếp yếu, giống như lời vị khách kia vừa nói, Tiên Bảo Các đây là ỷ vào tiệm lớn khinh khách,” hắn thản nhiên nhìn ông lão áo xám: “Hành động này của các ngươi thật sự là bôi nhọ Tiên Bảo Các.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xông vào vài tên thị vệ Tiên Bảo Các.

Thấy người của mình đến, ông lão áo xám đột nhiên cảm thấy tự tin, nhìn Diệp Quân, mỉa mai: “Ngươi nói rất có lý, người không biết còn tưởng ngươi chính là chủ nhân của Tiên Bảo các đấy.”

Diệp Quân nhìn ông ta không nói gì, nhưng trong lòng thở dài, tuy rằng đã đoán trước nhưng vẫn hơi thất vọng, Tiên Bảo Các phát triển đến nay, có thể nói là gia nghiệp lớn, người bình thường quả thật là không chọc nổi, những quản sự này cũng có những ý nghĩ hơn người.

Đây là bệnh, phải trị!

Ông lão áo xám lại nói: “Tiên Bảo Các ta làm việc, chưa tới phiên một người ngoài như ngươi phán xét, hai người các ngươi giết trưởng lão Tiên Bảo Các, đây là tội lớn, bây giờ ta sẽ thay mặt Tiên Bảo Các bắt hai ngươi lại, nếu phản kháng, giết không tha.”

Vừa nói, ông ta vừa vung tay lên, mấy tên thị vệ bên cạnh ông ta lao về phía Diệp Quân và Táng Cương.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Hắn phát hiện, sau khi người bên dưới có quyền, rất dễ bành trướng, sau đó càng ngày càng không kiêng kỵ lạm dụng quyền.

Ngay lúc đám thị vệ chuẩn bị lao tới trước mặt Diệp Quân, Táng Cương đột nhiên tung ra một đòn!

Một tiếng rắc rắc vang lên, đầu mấy tên thị vệ đồng loạt bay ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt!

Đơn giản mà thô bạo!

Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão áo xám đột nhiên thay đổi, ông ta liên tục lùi về phía sau, ông ta kinh hãi nhìn về phía Táng Cương, lắp bắp, mà bên kia, Trần U Đô thấy Táng Cương giết mấy tên thị vệ chỉ trong vài giây, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK