Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 759: Diệp Quân tới hệ Ngân Hà rồi

Diệp Quân tìm đến chỗ Nam Lăng Nhất Nhất. Khi biết Diệp Quân muốn tới hệ Ngân Hà, Nam Lăng Nhất Nhất chỉ chớp chớp mắt, không nói một lời.

Diệp Quân hỏi: “Thái độ này là sao đấy?

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ cũng đâu phải đi luôn không về”.

Diệp Quân cười cười, đột nhiên lại kéo tay Nam Lăng Nhất Nhất, nói: “Chờ ta về nhé”.

Nam Lăng Nhất Nhất thoáng đỏ mặt: “Được”.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm Nam Lăng Nhất Nhất rồi hôn nhẹ một cái, sau đó lại hóa thành một luồng kiếm quang, lao vụt đi.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn theo, cười nhẹ rồi nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi”.

Nói đoạn, cô ấy quay đầu rời đi.



Giữa tinh không, Diệp Quân lẳng lặng đứng đợi.

Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến: “Này nhóc, bọn ta tới rồi đây”.

Diệp Quân lập tức đen mặt.

Giây lát sau, Nhị Nha và Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Đi đến hệ Ngân Hà không mang theo hai người này sao được? Nếu dám tự đi một mình, không thông báo cho họ, Diệp Quân có thể dễ dàng tưởng tượng ra, ngày sau gặp lại, mình sẽ thảm cỡ nào.

Nhị Nha cùng Tiểu Bạch hết sức vui mừng và kích động, đặc biệt là Nhị Nha, cô bé cứ cười mãi không thôi.

Đi cùng Nhị Nha và Tiểu Bạch tới đây còn có Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân, cười nói: “Lần này tới hệ Ngân Hà không phải để chơi đùa đâu, có nhiệm vụ cho con đấy. Trừ việc đưa mấy cô gái về, còn một việc nữa, đó chính là tiếp nhận Ngân Hà Tông, Liêm Sương cô nương, bà cô của con ấy, than rằng mấy năm nay quá mệt mỏi. Tất nhiên, nếu có thể thì mời bà ấy qua chỗ chúng ta luôn, có mời được bà ấy hay không còn phải xem năng lực của con thế nào”.

Bà cô!

Diệp Quân cười cười: “Được, con sẽ gắng hết sức”.

Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Thêm chuyện này nữa, theo ta được biết, rất có thể Chân Thần cũng đang ở ngay tại hệ Ngân Hà, nếu con gặp phải nàng ta, nàng ta lại có thái độ thù địch với con thì chớ có cậy mạnh, phải biết gọi người lớn ngay, nhớ chưa?”

Chân Thần!

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu ạ”.

Mộ Niệm Niệm trừng mắt với hắn một cái: “Đừng chỉ biết nói suông, phải nhớ lấy, biết không?”

Đối với Diệp Quân, bà ấy vẫn không thể yên tâm, tên nhóc này không giống cha hắn, cha hắn thì thủ đoạn gì cũng dám dùng, còn tên nhóc này, tuy rất khôn ngoan nhưng đôi khi cũng rất cứng đầu và chấp nhất.

Diệp Quân cười gượng: “Vâng!”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Phong tục bên hệ Ngân Hà không giống bên chúng ta, tới bên đó, con đi tìm bà cô Dương Liêm Sương của con trước, bảo bà ấy dẫn con đi thăm thú làm quen…”

Nói đoạn, bà ấy còn liếc qua Nhị Nha và Tiểu Bạch, cười cười không nói thêm.

Diệp Quân lập tức hiểu ý.

Ý của Mộ Niệm Niệm là bảo mình chớ có quậy phá cùng với bọn Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Quả thực, hắn cũng rất sợ hai đứa nhỏ này.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Bên nền văn minh Vĩnh Sinh kia, con không cần lo lắng, ta với An cô nương sẽ theo dõi chặt chẽ, hơn nữa, hiện giờ Chân vũ trụ cũng đã liệt Vĩnh Sinh Đại Đế vào hàng kẻ địch lớn nhất, bởi vậy, cả hai bên chúng ta đều theo dõi bọn họ”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Có Mộ Niệm Niệm cùng những người khác lo chuyện này, dĩ nhiên Diệp Quân không cần lo lắng nhiều, đặc biệt khi hiện giờ mục tiêu của Chân vũ trụ cũng là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Mộ Niệm Niệm cười giục: “Đi đi”.

Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha cười ha hả: “Đến hệ Ngân Hà, ta dẫn ngươi đi chơi xả láng, đến thử cái chỗ đó nữa… Hề hề…”

Diệp Quân cứng đờ cả mặt.

Nhìn theo bóng Diệp Quân cùng hai đứa nhỏ biến mất nơi tận cùng tinh hà, Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười, tên nhóc này tới hệ Ngân Hà chỉ sợ lại sẽ gây ra không ít chuyện đâu, nhất là lại còn có hai đứa Nhị Nha và Tiểu Bạch đi cùng, hai đứa nhỏ này phải gọi là vua quậy ở hệ Ngân Hà rồi.

Lát sau, Mộ Niệm Niệm cũng quay đầu rời khỏi đó.



Tại một nơi nào đó trong hư không, có một người đàn ông trung niên đang lẳng lặng đứng.

Người đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Sau lưng ông ta có một người phụ nữ vận bộ đồ đạo sĩ cùng với một ông lão lưng còng. Sau hai vị này còn có mười hai vị cường giả thần bí vận áo bào trắng.

Trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cách ông ta nghìn trượng, có mười cỗ quan tài lơ lửng, những chiếc quan tài này đều bị một sợi xích màu đỏ như máu quấn quanh.

Vĩnh Sinh Đại Đế chắp tay sau lưng, nhìn về phía chiếc quan tài phía đầu: “Táng Đế, đã nghĩ kĩ chưa?”

Một khoảng trầm mặc kéo dài, sau đó, từ trong quan tài truyền đến một giọng nói: “Điều ngươi đã hứa với ta, có chắc sẽ làm được?”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười lớn: “Chỉ cần đến khi đó chúng ta tới hệ Ngân Hà giết người phụ nữ váy trắng, những điều ta đã hứa hẹn đều sẽ được thực thi”.

Người trong quan tài trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.

Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch miệng cười nhẹ, tuy trước đó đã tổn thất khá nhiều người, nhưng hiện giờ, ông ta còn có nhiều thuộc hạ hơn trước, và mạnh hơn trước.

Lúc này, chợt có một ông lão xuất hiện bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế, nói khẽ: “Diệp Quân đã lên đường tới hệ Ngân Hà”.

Vĩnh Sinh Đại Đế chầm chậm nhắm mắt lại: “Xem ra, hắn muốn tới tìm người kia nhờ che chở. Hắn cho rằng người phụ nữ đó có thể bảo vệ được hắn sao? Thật là nực cười… Nhưng cũng tốt, đến khi đó có thể bắt gọn một mẻ. Chinh phục vũ trụ, hãy bắt đầu từ hệ Ngân Hà này đi!”
Chương 760: Vô Biên thúc thúc

Giữa một vùng tinh không mênh mông, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi như một vệt sao xẹt qua biển sao bao la.

Bên cạnh hắn là Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Ba người từ thư viện bay ra ngoài tinh hà đã ba ngày.

Diệp Quân bồn chồn hỏi: “Nhị Nha, còn bao lâu nữa mới tới hệ Ngân Hà?”

Nhị Nha nhìn về phía tận cùng tinh hà, hơi nhíu mày.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống: “Không phải là ngươi quên đường rồi đấy chứ?”

Nhị Nha trừng mắt với hắn một cái, không nói lời nào.

Diệp Quân cứng đờ cả mặt.

Nhị Nha chợt quay sang phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng nhìn về nơi xa, móng vuốt bắt đầu vung vẩy loạn xạ.

Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Nó nói gì đấy?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Nó nói, mở dẫn đường đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Dẫn đường là gì?”

Nhị Nha suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đại khái có ý là, có người chỉ đường, đi theo là được”.

Diệp Quân lập tức vui mừng: “Ai chỉ đường?”

Nhị Nha nói: “Dẫn đường á”.

Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là ai?”

Nhị Nha đáp: “Kẻ chỉ đường ấy”.

Diệp Quân lại hỏi: “Dẫn đường là người à?”

Nhị Nha suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chả biết”.

Sắc mặt Diệp Quân đã cứng lại, tê dại da đầu.

Hỏi mỏi miệng mà không được cái gì!

Diệp Quân lại nói: “Vậy ngươi gọi dẫn đường ra đây được không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không được”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Nhị Nha nhìn quanh bốn phía, nói: “Cách xa quá, ở đây hẳn không có tín hiệu”.

Tín hiệu?

Diệp Quân chau mày, đang định hỏi tiếp thì Nhị Nha đã nói: “Nhưng mà có thể thử xem”.

Nói đoạn, cô bé lấy từ trong ngực áo ra một vật vuông vắn nho nhỏ.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đó là cái gì?”

Nhị Nha giải thích: “Truyền âm phù của hệ Ngân Hà, có thể xem thật nhiều thứ thú vị đó, hề hề…”

Nụ cười này của cô bé biến thứ vốn rất bình thường trở nên có vẻ không bình thường lắm.

Diệp Quân liếc nhìn Nhị Nha, không nói gì.

Lần này tới hệ Ngân Hà, đi theo Nhị Nha chỉ sợ là sẽ sinh chuyện rồi.

Nhị Nha loay hoay với cái truyền âm phù của hệ Ngân Hà một hồi, sau đó giơ nó lên cao, lát sau, vật nọ đột nhiên phát sáng, ánh mắt Nhị Nha cũng sáng bừng lên: “Kết nối được với Bắc Đẩu rồi”.

Bắc Đẩu?

Diệp Quân nhíu mày, nghi hoặc đầy mặt.

Nhị Nha lại loay hoay một lúc, rồi chỉ sang bên phải: “Đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cùng Nhị Nha và Tiểu Bạch bay về phía đó và biến mất.

Chừng ba giờ sau, ba người đi tới một khoảng tinh không hoàn toàn tĩnh lặng, Nhị Nha nhìn về nơi xa, nhếch miệng cười: “Tới trạm trung chuyển hệ Ngân Hà rồi”.

Nói xong, cô bé tăng tốc.

Chốc lát sau, ba người tới trước một trận pháp dịch chuyển ở tinh không, lúc này, đột nhiên có một ông lão xuất hiện trước mặt ba người.

Ông lão kia cung kính chắp tay chào Nhị Nha: “Thuộc hạ Thạch Tam tham kiến viện chủ Nhị Nha”.

Nhị Nha gật đầu: “Bình thân”.

Thạch Tam: “…”

Diệp Quân lắc đầu cười cười.

Nhị Nha lại nói: “Mở trận pháp dịch chuyển đi, bọn ta cần đến ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà”.

“Ngôi sao màu xanh?”

Thạch Tam thoáng ngẩn người, vội vàng nói: “Thưa viện chủ Nhị Nha, tình hình ở ngôi sao màu xanh dạo gần đây không được ổn lắm…”

Nhị Nha nhíu mày: “Không ổn?”

Thạch Tam gật đầu: “Hình như bên đó xảy ra chuyện gì, cụ thể ra sao, thuộc hạ cũng không biết”.

Nhị Nha bình thản nói: “Không sao, ba chúng ta là chuyên gia giải quyết rắc rối”.

Thạch Tam liếc nhìn Nhị Nha, không dám lên tiếng, danh tiếng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh hệ Ngân Hà đến chính ông ta cũng từng nghe nói đôi chút, hai người này không phải chuyên gia giải quyết rắc rối mà là chuyên gia gây rắc rối.

Thổ phỉ của ngôi sao màu xanh!

Đây chính là danh xưng của Nhị Nha với Tiểu Bạch ở đó.

Dưới sự chỉ huy của Thạch Tam, trận pháp dịch chuyển đi tới ngôi sao màu xanh được khởi động. Khi bước về phía trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân đột nhiên quay đầu hỏi Thạch Tam đang cung kính đứng một bên: “Ông không biết ta là ai?”

Thạch Tam nhìn Diệp Quân, kính cẩn hỏi lại: “Các hạ là?”

Diệp Quân nhăn mày.

Nhị Nha đứng bên nói với vào: “Người của hệ Ngân Hà không nhận ra ngươi đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, bước theo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp khởi động, ba người biến mất.

Khi đã tiến vào đường hầm thời không, Nhị Nha hưng phấn cười nói: “Nhị Nha ta lại về đây”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn cũng biết, lần trước Nhị Nha bị gọi về không chỉ để hỗ trợ đánh nhau, một nguyên nhân khác nữa là Nhị Nha với Tiểu Bạch ở ngôi sao màu xanh của hệ Ngân Hà làm xằng làm bậy quá nhiều.

Lúc này, Nhị Nha chợt quay sang hào phóng nói với Diệp Quân: “Đến nơi, ta dẫn ngươi đi ăn uống xả láng, chơi bời vô tư luôn”.

Diệp Quân cười cười: “Được”.

Nhị Nha đột nhiên cười đầy thần bí: “Tìm cơ hội dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên, chúng ta mỗi người gọi một em”.

Tiểu Bạch cũng vội chỉ vào mình, tỏ ý mình cũng muốn.

Nhị Nha hào phóng: “Ai cũng có phần”.

Tiểu Bạch nhếch miệng cười, ôm Nhị Nha hôn rối rít.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Câu lạc bộ Vô Biên là gì?”

Nhị Nha đáp: “Đó là một chốn để ăn chơi ấy mà, chỗ ấy do người quen cũ của bọn ta mở, gọi là Vô Biên Chủ, là huynh đệ của cha ngươi đó, dựa theo thứ bậc thì ngươi phải gọi là thúc thúc”.

Vô Biên thúc thúc?

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 761: Đâm chết chưa?

Nhị Nha nói: “Người này rất ổn đó, bọn ta tới chỗ hắn chơi, hắn chưa bao giờ thu tiền, thậm chí còn cho chúng ta chọn người đứng đầu bảng luôn cơ”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn luôn có cảm giác câu lạc bộ Vô Biên gì đó hình như không phải một nơi làm ăn đứng đắn gì.

Nhị Nha lại nói: “Ta cho ngươi biết nha, tới những nơi như thế, ngươi phải cho tiền boa, biết không?”

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha: “Tiền boa?”

Nhị Nha nghiêm túc bảo: “Cho tiền boa thì ngươi có thể làm chuyện khác, tức là mấy cái dịch vụ không được liệt kê ra ấy mà…”

Nói đến đó, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, nghiêm mặt bảo: “Bọn ta dẫn ngươi tới chỗ đó chơi, nhưng không được nói với An tỷ và Dương ca, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha nhếch miệng cười: “Cháu ngoan”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch hết sức vui vẻ, đặc biệt là Nhị Nha, lúc này cô bé còn lảm nhảm hát hò, vẻ mặt đầy chờ mong.

Diệp Quân cũng cười cười, tâm tình khá tốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường hầm thời không, một niềm mong đợi nảy lên trong lòng.

Nhị Nha đột nhiên hô to: “Sắp tới rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đã thấy một luồng sáng trắng.

Giây lát sau, ba người đi qua luồng sáng trắng kia, ngay khi họ đi ngang qua nó, cả ba đột nhiên biến sắc.

Bởi họ phát hiện, có một sức mạnh thần bí nào đó đã trấn áp tu vi của mình.

Cái gì thế này?

Diệp Quân vội vã quay sang phía Nhị Nha, Nhị Nha cũng nghệt mặt ra.

Ầm!

Bất chợt, ba người rớt xuống.

Diệp Quân biến sắc, lòng bàn tay mở ra, một kiếm ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, nhưng trong nháy mắt, kiếm ý của hắn cũng bị trấn áp, không chỉ có thế, tu vi của hắn cũng đang điên cuồng bị đè xuống, lúc này, hắn đã rớt xuống cảnh giới Địa Tiên.

Diệp Quân hốt hoảng trong lòng.

Ngay khi hắn định thử phản kháng lần nữa, một sức mạnh khủng bố như nghìn ngọn núi đè lên người hắn.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, Diệp Quân rơi thẳng xuống, suốt quá trình rơi, bất kể hắn cố gắng phản kháng cỡ nào cũng không hề có tác dụng gì, chốc lát sau, hắn cảm thấy thân mình tiếp xúc thân mật với mặt đất, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ.

Xong đời!

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.

Cứ thế, không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân nghe thấy bên tai vang lên những âm thanh hỗn tạp.

Hắn cau mày, cảm thấy đầu mình nặng trịch như thể bị rót chì. Chợt nghĩ tới điều gì, Diệp Quân vội ngồi phắt dậy, liếc nhìn xuống người mình, thân thể còn ổn, nhưng tu vi đã mất sạch.

Toàn bộ tu vi đều biến mất!

Diệp Quân hoàn toàn lâm vào bối rối.

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân vội thử mấy lần, nhưng đều không có tác dụng, tu vi biến mất sạch, thậm chí, hắn còn phát hiện, sức mạnh thân thể cũng đã biến mất.

Ngay cả sức mạnh nội tại của thân thể cùng lực phòng ngự đều biến mất?

Diệp Quân đã triệt để hoang mang.

Nơi này có phong ấn và cấm chế.

Hắn tức giận mắng to trong lòng: Mẹ nó chứ, thằng khốn nào làm ra chuyện này?

Đương nhiên, bên cạnh tức giận, nỗi khiếp sợ còn lớn hơn nữa.

Thực lực của hắn lúc này đã có thể so với Mệnh Vận Đại Đế, nhưng lại bị cấm chế nơi này trấn áp.

Người bày ra cấm chế ở đây phải mạnh cỡ nào?

Hệ Ngân Hà có cao nhân!

Diệp Quân âm thầm phòng bị.

Chợt nghĩ tới điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn quanh, khi thấy rõ cảnh tượng quanh mình, hắn ngây người ra.

Đây là nơi quái quỷ nào?

Bốn phía xung quanh đều là nhà cao tầng san sát, trên đường phố xe qua lại như mắc cửi, người nườm nượp ngược xuôi.

Một thế giới xa lạ!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Quân trầm mặc.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác, người nơi này cùng mọi thứ của nó đều không giống với vũ trụ Quan Huyên.

Chợt nhớ ra, Diệp Quân lại vội vã nhìn quanh tìm kiếm, nhưng hắn không thấy Tiểu Bạch và Nhị Nha đâu.

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hai đứa nhỏ đã gặp chuyện gì rồi?

Nhưng ngẫm kĩ, hắn lại không quá lo lắng.

Nhị Nha với Tiểu Bạch, một là Ác Tổ, một là Linh Tổ, dù tu vi bị phong ấn thì cũng thuộc hàng vô địch, hơn nữa, hai đứa còn rất quen thuộc với hệ Ngân Hà này.

Diệp Quân cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn.

Việc cấp bách hàng đầu hiện nay là khôi phục tu vi.

Diệp Quân nhìn quanh, nhận ra bốn phía có người cứ chốc chốc lại nhìn mình, hắn biết, là do trang phục của mình không giống người nơi này.

Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi nghĩ tới một biện pháp, đến câu lạc bộ Vô Biên, dĩ nhiên, hiện giờ hắn chỉ biết mỗi nơi đó, muốn khôi phục tu vi chỉ có thể tới câu lạc bộ Vô Biên, tìm Vô Biên Chủ.

Diệp Quân ngồi nghỉ ngơi một lát rồi chậm rãi đứng lên, đi tới một cô gái vừa ngang qua trước mặt, hỏi: “Cô nương, xin quấy rầy một chút”.

Cô gái bị Diệp Quân cản đường lập tức sáng trưng đôi mắt, Diệp Quân vận trang phục cổ đại, tất nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nhan sắc của người này thật sự quá đỉnh, tuấn tú như ngọc, hào sảng xuất trần.

Quá đẹp trai!

Cô gái kia hớn hở nhìn Diệp Quân, liên tục đánh giá diện mạo của hắn.

Diệp Quân hỏi: “Cô nương, xin cho hỏi thăm, tới câu lạc bộ Vô Biên đi lối nào?”

Câu lạc bộ Vô Biên?

Nghe thấy Diệp Quân hỏi thế, cô gái kia sửng sốt, ấn tượng tốt tức thì bay biến, cô gái trừng mắt với hắn một cái: “Đồ lưu manh!”

Mắng xong, cô gái quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa ngoái lại, miệng lầm nhầm mắng gì đó.

Diệp Quân đứng đó, sửng sốt ngây người.

Lưu manh?

Mình chỉ hỏi đường mà thôi, vì sao thành lưu manh?

Diệp Quân không biết phải nói gì, lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cau mày.

Rốt cuộc là gã khốn nào đã bày cấm chế ở nơi này?

Haiz!

Diệp Quân khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi bước đi, đột nhiên…

Rầm!

Bất chợt, Diệp Quân cảm thấy người mình chợt đau nhức không thôi, sau đó bị văng về phía sau.

Ai đánh lén ta?

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Diệp Quân trước khi rơi vào hôn mê.

Có ai đó hô to: “Anh chàng kia vượt đèn đỏ…”

Tiếp sau đó, có tiếng cô gái nào kinh hoảng kêu: “Cửu Nhi… Mình đâm phải người ta rồi”.

“Đâm chết chưa?”

“Không chắc… Í… anh ta vừa nói gì đó…”

“Nói gì?”

“Hình như nói… lớn mật…”

“…”
Chương 762: Cho tôi mượn trăm triệu đi!

Không rõ đã qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt.

“Anh tỉnh rồi à?”

Vừa tỉnh lại, hắn đã nghe thấy một tiếng reo vui mừng truyền đến bên tai.

Diệp Quân nhìn về phía đó, thấy đứng cạnh mình là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tay ôm mấy cuốn sách, mặc chiếc áo lông dài màu trắng cùng một chiếc quần bó sát, vóc dáng khá cao, chừng 1m75, dáng người cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài bó trong chiếc quần, trông cực kì nóng bỏng.

Diện mạo cô gái đó cũng rất xinh đẹp, trang điểm nhạt, đôi mắt to, trong suốt như nước hồ thu.

Diệp Quân mờ mịt hỏi: “Cô nương là?”

Cô gái trợn mắt: “Anh không nhớ gì à?”

Diệp Quân gật đầu.

Quả thực hắn không nhớ gì cả.

Chỉ biết mình bị người ta đánh lén.

Cô gái do dự một chút rồi thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi là người đâm phải anh”.

Nghe vậy, Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Cô đâm phải tôi?”

Cô gái gật đầu: “Anh vượt đèn đỏ”.

Diệp Quân nhăn mày, tỏ vẻ không hiểu: “Đèn đỏ gì cơ?”

Cô gái chớp chớp mắt nhìn Diệp Quân: “Anh… Anh…”

Nói đến đó, cô ấy đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài.

Diệp Quân ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn quanh, nhận ra lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường, bên phải còn có một ông lão đang nằm.

Đây là nơi nào?

Trong lòng hắn nghi hoặc trùng trùng.

Bên kia, một ông già vận blouse trắng trầm tư một lát rồi nói: “Có lẽ cậu ta bị đâm ngã đập đầu nên đầu óc gặp vấn đề”.

Đầu óc có vấn đề!

Nghe thấy ông già nói thế, cô gái sửng sốt, sau đó ảm đảm ỉu xìu, lòng cảm thấy băn khoăn, bèn vội hỏi: “Có thể chữa được không ạ?”

Ông già nói: “Cần có thời gian, nếu may mắn thì nhanh thôi, còn nếu không may…”

Cô gái khẽ thở dài, quay đầu trở về phòng bệnh. Khi về đến nơi, cô ấy thấy Diệp Quân đang đờ đẫn ngồi nhìn.

Cô gái do dự giây lát rồi đi tới bên cạnh Diệp Quân, ngập ngừng hỏi: “Anh… còn nhớ mình là ai không?”

Diệp Quân liếc nhìn cô gái trước mặt: “Đương nhiên”.

Cô gái vội hỏi lại: “Anh là?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Cô gái hỏi tiếp: “Nhà anh ở đâu?”

Diệp Quân trầm mặc.

Nhà ở đâu?

Ở vũ trụ Quan Huyên?

Thấy Diệp Quân trầm mặc, cô gái hỏi: “Anh không nhớ rõ à?”

Diệp Quân thở dài khe khẽ, nói: “Cô nương, tôi cũng muốn nói thật với cô, chỉ có điều, lời tôi nói ra, có lẽ cô sẽ không tin lắm”.

Cô gái vội nói: “Anh cứ nói đi”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Nhà tôi ở vũ trụ Quan Huyên, tôi là vua của vũ trụ Quan Huyên, hệ Ngân Hà này cũng là của nhà tôi, lần này tôi tới đây là để kế thừa hệ Ngân Hà”.

Nghe Diệp Quân nói xong, cô gái rơi vào trầm mặc, cuối cùng, cô ấy thở dài thật khẽ, lòng áy náy vô cùng, vết thương của người này có vẻ nặng đây!

Ông lão nằm ở giường bên chợt nói với qua: “Đưa đến bệnh viện tâm thần đi”.

Diệp Quân liếc nhìn ông lão, ông lão cũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương hại, như là muốn nói: cậu hết thuốc chữa rồi.

Diệp Quân không nói gì.

Cô gái lại bảo: “Anh còn nhớ rõ nhà anh ở đâu không? Hoặc là cho tôi một phương thức liên lạc, tôi liên hệ với người nhà anh”.

Phương thức liên lạc?

Diệp Quân trầm mặc.

Liên lạc cái quỷ gì!

Hắn hoàn toàn không biết làm thế nào để liên hệ với Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Rơi vào tình thế bất đắc dĩ, Diệp Quân đành thở dài, lắc đầu: “Không biết”.

Cô gái lặng im không nói, xem ra, thương tích rất nặng cho nên khiến người này mất một phần ký ức rồi.

Làm sao đây?

Cô gái lâm vào băn khoăn khó xử.

Cứ thế bỏ đi?

Cô ấy cảm thấy làm như vậy thì lương tâm sẽ cắn rứt, bởi vì hiện giờ Diệp Quân đang bị thương nặng, nếu không có người chăm sóc, một mình ở bệnh viện sẽ rất khổ sở.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Cô gái ngừng suy nghĩ miên man, nhìn Diệp Quân: “Vay tiền à?”

Diệp Quân gật đầu.

Hắn nghĩ, đi tới nơi này, để bảo đảm thì vẫn phải có ít tiền trong tay mới được, bởi vì hiện giờ hắn là một người bình thường.

Không chỉ tu vi bị phong ấn mà năng lực đặc thù của thân thể cũng đã hoàn toàn bị phong lại.

Vậy có nghĩa là, hiện giờ hắn không khác gì một người bình thường, hơn nữa, cũng sẽ đói sẽ khát.

Như thế thật không quen nổi!

Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng, rồi lại không nhịn nổi, buột miệng mắng ra: “Rốt cuộc là đồ quỷ thiếu đạo đức nào gây ra chuyện đó! Lại đi phong ấn toàn bộ ngôi sao màu xanh…”

Nghe thấy Diệp Quân muốn vay tiền, cô gái kia do dự một chút rồi hỏi: “Anh muốn mượn bao nhiêu?”

Diệp Quân nói: “Cho tôi mượn một trăm triệu đi”.

Cô gái tức thì tròn mắt lên: “Một trăm triệu?”

Diệp Quân gật đầu: “Xong việc tôi trả lại cô gấp mười”.

Cô gái trầm mặc, nhìn Diệp Quân, sắc mặt hết sức cổ quái.

Diệp Quân cũng nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, tôi không giống như cha tôi, tôi không lừa ai bao giờ”.

Cô gái vẫn im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân không cố gắng thuyết phục thêm.

Cô gái kia đột nhiên nói: “Hay anh cứ an tâm ở lại đây dưỡng thương đi đã, đừng vội, bác sĩ nói tình hình của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần một thời gian ngắn là khôi phục thôi. Tôi… tôi còn phải đi học, mai tôi quay lại thăm anh sau nhé”.

Nói đoạn, cô ấy định quay người ra khỏi phòng.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên túm lấy tay cô ấy, cô gái sửng sốt nhìn hắn. Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Tôi đói bụng”.

Cô gái ngây ra, sau đó vội bảo: “Anh chờ chút nha”.

Nói xong, cô ấy vội bước ra cửa.

Diệp Quân thở dài khe khẽ, hắn thử khôi phục tu vi nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.

Dù có vận hành Đạo Ấn cũng không thu được gì, Đạo Ấn như thể đã biến mất rồi.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, lòng âm thầm đánh giá tình hình.

Đây là cấm chế do chủ nhân bút Đại Đạo để lại sao?

Hắn nghĩ tới chủ nhân bút Đại Đạo trước tiên là vì ông già điên đó cũng thường xuyên làm loại chuyện này, vẽ phong ấn khắp nơi.

Nhưng ngẫm kĩ hơn, hắn lại thấy không đúng, chủ nhân bút Đại Đạo chẳng phải đã bị Thanh Nhi cô cô trấn áp rồi sao?

Thanh Nhi cô cô!

Diệp Quân chợt mở bừng mắt, chẳng lẽ là phong ấn do Thanh Nhi cô cô tạo ra?

Nhưng vì sao Thanh Nhi cô cô phải tạo nên một phong ấn cấm chế ở nơi này?

Diệp Quân không sao lí giải nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK