Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486: Đi hay không.

Nguyên Giới, nhà họ Tư.

Trong đại điện, gia chủ Tư Liêm cất giọng điềm tĩnh hỏi Tư Thông Thiên: “Thật sự muốn đi?"

Y giương đôi mắt có phần sợ sệt nhìn lên, gom hết dũng khí gật đầu.

Tư Liêm càng nhìn xoáy vào y: “Đi làm con tốt thí à?"

Tư Thông Thiên đen mặt: “Kìa cha! Bộ con của cha tệ đến vậy sao?"

Tư Liêm hờ hững: “Bây giờ con mới biết?"

Tư Thông Thiên vụn vỡ. Đây mà là cha ruột à?

Tư Liêm tiếp tục tấn công: “Đừng nói chi con, ngay cả người đứng đầu bảng Chư Thiên có đến cũng sẽ bị đánh cho cúp đuôi chạy về, thì con nghĩ con làm được gì? Đừng trách cha nặng lời, nhưng con đến đó còn không đủ tư cách làm tốt thí nữa là. Đừng nhìn cha nữa, đây là sự thật”.

Tư Thông Thiên thấp giọng nói: “Con biết con đánh đấm không hay, nhưng con chửi người giỏi là được!"

Tư Liêm tức mình: “Con định đi chửi chết đám thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ hay gì?"

Tư Thông Thiên lưỡng lự: “Thì có sao đâu, không chửi chết được thì cũng chọc cho tụi nó tức điên lên. Cha chẳng hay nói con hay chọc cha tăng xông gần chết còn gì?"

Tư Liêm nghe vậy thì máu nóng lên đầu, giơ tay muốn tẩn thằng con một trận. Tư Thông Thiên tái cả mặt nhưng không lùi một bước, vẫn đứng tại chỗ.

Một tia phức tạp lóe lên trong mắt, Tư Liêm thấp giọng thở dài: “Ngay cả nhà họ Tư chúng ta cũng không có tư cách nhúng tay vào việc này giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chứ nói gì con. Không, đúng hơn là toàn thể Nguyên Giới này đều không có tư cách. Bọn họ là thần tiên đánh nhau, chúng ta còn chưa tới mức người phàm, cùng lắm chỉ là kiến càng thôi, hiểu chưa?"

Tư Thông Thiên im lặng một hồi rồi thốt lên: “Con đã nhận Diệp Quân làm đại ca!"

Tư Liêm: “Thì thế nào?"

Tư Thông Thiên bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Con biết con hay cà lơ phất phơ, làm gì cũng bị cha chê... Không sao cả, đúng là con chẳng được tích sự gì. Con cũng biết người trong tộc xem thường con, không muốn con ngồi vào vị trí Thế tử, bản thân con cũng không có năng lực đó. Nếu con đoán không sai thì cha và trưởng lão trong tộc cũng không định để con lên, đúng không?"

Tư Liêm im lặng nhìn con mình.

Tư Thông Thiên lại nhoẻn cười: “Con thật sự không trách cha đâu, tất cả là do con không biết cố gắng thôi. Nãy giờ con nói vậy không phải để tranh thủ tình thương gì, mà để nói rằng con sẽ đến vũ trụ Quan Huyên!"

Tư Liêm nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?"

Tư Thông Thiên vội nói: “Tại con chạm đáy hoàn cảnh luôn rồi cha à! Cách duy nhất để bật lên là phải nhờ chi viện từ bên ngoài!"

Tư Liêm: “Nhờ Diệp Quân?"

Tư Thông Thiên gật đầu lia lịa: “Chính xác!"

Tư Liêm: “Con xem hắn là đại ca, nhưng hắn có xem con như tiểu đệ không đã?"

Tư Thông Thiên lập tức nghiêm mặt: “Cha ăn nói hồ đồ quá!"

Tư Liêm nhíu mày, ngón tay phải bắt đầu gõ nhịp trên bàn.

Tư Thông Thiên nói: “Hôm nay vũ trụ Quan Huyên gặp khó, con đi chuyến này chính là để giúp họ trong cơn hoạn nạn. Chỉ cần con gọi một tiếng đại ca thì chẳng lẽ huynh ấy lại mặt dày từ chối sao? Mà chỉ cần hắn chấp nhận thì chư thiên vạn giới đều sẽ biết Diệp Quân là đại ca của Tư Thông Thiên này. Chừng nào cha đề cử con lên làm Thế tử, con chỉ cần mời đại ca đến đây một chút, thách mấy cha trưởng lão kia dám ho he gì luôn!"

Sau một hồi im lặng, Tư Liêm mới hỏi: “Nếu vũ trụ Quan Huyên thua thì sao?"

Tư Thông Thiên hỏi ngược lại: “Nếu thắng thì sao?"

Tư Liêm nhíu mày: “Ta đang hỏi con, nếu thua thì sẽ thế nào?"

Tư Thông Thiên: “Con hỏi ngược lại cha, nếu thắng thì sao?"

Tư Liêm vung cái bạt tai: “Ta là cha hay con là cha?!"

Chát!

Tư Thông Thiên bị tát lăn ra đất, bất động một lúc lâu.

Tư Liêm suýt nữa thì hít thở không thông: “Phản rồi! Ngươi đợi ta quỳ xuống nhận ngươi làm cha chứ gì?!"

Thế là Tư Thông Thiên bò dậy, thầm nói tính tình gì mà cục cằn!

Nhưng thấy cha còn có xu hướng sắp đánh tiếp, y vội vàng nói: “Cha thử nghĩ mà xem, vũ trụ Quan Huyên đã giao chiến với Chân vũ trụ mười mấy triệu năm, chưa hề bại một lần, lần này chắc chắc cũng sẽ không thua!"

Tư Liêm gặng hỏi: “Nhưng nếu lần này thua thì sao?"

Tư Thông Thiên cạn lời.

Má nó chứ!

Sao cha cứ thích cãi cùn thế nhỉ?

Này mà không phải cha ruột thì y đã tiễn lên đường từ lâu rồi!

Cùn đến không thể cùn hơn luôn!

Tư Liêm nhìn y chằm chặp, chờ đợi một câu trả lời.

Chỉ nghe Tư Thông Thiên nói: “Thua thì... tệ nhất là chết đi thôi cha à”.

Tư Liêm: “Con không sợ chết?"

Tư Thông Thiên: “Sợ chứ, nhưng con biết rủi ro càng lớn thì lợi ích càng lớn! Hôm nay nếu con không cùng đại ca chia sẻ hoạn nạn thì về sau làm sao có thể cùng hưởng phú quý cùng huynh ấy?"

Tư Liêm hỏi lại: “Nghĩ kỹ chưa?"

Tư Thông Thiên gật đầu: “Kỹ rồi ạ!"

Im lặng suốt một hồi lâu sau, Tư Liêm mới lên tiếng: “Giang Lão”.

Một ông lão bất ngờ xuất hiện sau lưng Tư Thông Thiên.

Là cường giả Thần Đế Cảnh!

Theo sau ông ta còn mười cường giả bí ẩn mặc áo đen khác.

Tất cả đều đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên đỉnh cao!

Tư Liêm nói với Tư Thông Thiên: “Dẫn họ theo đi”.

Y không hiểu mô tê gì sất: “Vì sao?"

Tư Liêm cả giận: “Con đi một mình thì làm được cái quái gì? Đi cho thêm phiền à?"

Tư Thông Thiên cười cười.

Tư Liêm hạ giọng: “Dẫn họ theo, tuy ít nhưng vẫn có thể giúp con vài việc, cũng xem như cho con thêm chút mặt mũi. Bằng không một thân một mình đến đó, cho dù đại ca con có xem trọng thì người khác vẫn không xem con ra cái đinh gì”.

Tư Thông Thiên gật đầu: “Con hiểu rồi, cảm ơn cha!"

Đoạn y do dự: “Nhưng mà làm vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến gia tộc sao?"

Tư Liêm chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu vũ trụ Quan Huyên thắng, chúng ta vẫn là cha con”.

Tư Thông Thiên hỏi lại theo bản năng: “Lỡ thua thì sao?"

Tư Liêm: “Xin lỗi, ngươi là đứa nào?”

Tư Thông Thiên hóa thành tượng đá.

Chỉ thấy Tư Liêm phất tay: “Đi đi”.

Tư Thông Thiên im lặng một hồi rồi xoay gót đi, khi ra tới cửa thì bỗng nghe người phía sau gọi lại: “Đợi đã”.

Y quay lại, nghe được tiếng thì thầm của cha: “Nhớ sống trở về”.

Tư Thông Thiên cười đến là nhăn nhở: “Đánh được thì con sẽ nhào lên, không thì cứ dùng võ mồm mà chửi!"

Nói rồi, y và nhóm Giang Lão biến mất ở cuối chân trời.

Để lại Tư Liêm lắc đầu cười mắng: “Thằng ranh con!"

...
Chương 487: Tháp Giới Ngục và bút Đại Đạo

Ngân Hà Tông, hệ Ngân Hà.

Tại vũ trụ Quan Huyên, trừ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các ra thì còn một siêu thế lực khác, chính là Ngân Hà Tông.

Với bề dày lịch sử vô cùng lâu đời, thậm chí còn vượt qua cả thư viện.

Nhưng nó cũng là một thế lực đặc biệt, rất ít khi qua lại với thư viện Quan Huyên, cũng là thế lực duy nhất không chịu sự quản thúc của thư viện.

Trong lòng rất nhiều thành viên thư viện Quan Huyên, Ngân Hà Tông là một thứ gì đó vừa xa xưa lại bí ẩn. Một số người cấp cao hơn thì biết nơi này có quan hệ sâu sắc với nhà họ Dương.

Ngân Hà Điện.

Một cô gái ngồi trong đại điện với hàng đống hồ sơ tài liệu trải trước mặt.

Nàng mặc váy thủy mặc dài, tóc buông lơi ngang vai, dung mạo tuyệt trần, tay trái mang một chiếc vòng màu mực nước, tay phải cầm bút, đang thoăn thoắt phê duyệt trên màn hình trước mặt.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, khẽ thi lễ rồi cất giọng nặng nề: “Dương tông chủ, vũ trụ Quan Huyên đã gặp chuyện!"

Cô gái lập tức cau mày: “Nói”.

Người đàn ông: “Chân vũ trụ đã tuyên chiến toàn diện với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên”.

Tuyên chiến toàn diện?

Cô gái nheo mắt, đặt bút trong tay xuống, hỏi: “Thế hệ trẻ tuyên chiến?"

Người đàn ông gật đầu: “Vâng, Tông chủ định làm thế nào?"

Cô gái lạnh lùng phán: “Còn cần phải hỏi nữa sao? Lập tức truyền lệnh, toàn bộ thế hệ trẻ của hệ Ngân Hà tập trung tại Ngân Hà Điện, ai không có mặt trong vòng một khắc đồng hồ thì lập tức trục xuất khỏi Ngân Hà Tông, không bao giờ tuyển vào nữa!"

Người đàn ông khom lưng hành lễ rồi lui ra.

Tuyên chiến toàn diện ư?

Sắc mặt cô gái lạnh đi: “Người đâu!"

Một ông lão xuất hiện cách đó không xa, khom người hành lễ.

Cô gái cất giọng lạnh tanh: “Truyền lệnh Phượng Triêu Ca lập tức triệu tập tất cả những ai từ Nhân Tiên Cảnh trở lên ở Ngân Hà Tông đến tập trung trước Ngân Hà Điện. Ta muốn thấy tất cả có mặt trong một khắc đồng hồ, ai không đến, chém không tha!"

Ông lão hành lễ rồi biến mất tại chỗ.

Cô gái lại gọi: “Người đâu!"

Lần này là một cô gái khác mặc váy đen xuất hiện.

Cô gái nói: “Thông báo cho Tiên Bảo Các lập tức khởi động tất cả các truyền tống trận dẫn đến vũ trụ Quan Huyên. Nửa giờ sau, tất cả xuất phát!"

Cô gái váy đen thi lễ: “Tuân lệnh”.

Rồi lui xuống.

Trong điện chỉ còn một mình cô gái.

Cũng chính là Tông chủ đương nhiệm của Ngân Hà Tông - Dương Liêm Sương.

Đôi mắt Dương Liêm Sương khẽ nheo nheo: “Chân vũ trụ à...”

Bàn tay siết lại theo câu nói.

Dương Liêm Sương làm sao có thể không biết thế lực này, vì hệ Ngân Hà cũng đã từng tham dự vào trận chiến năm xưa.

Khi ấy đã thảm thiết đến cỡ nào...

Vậy mà bây giờ lại ập đến!

Chỉ là đổi thành thế hệ trẻ.

Thế hệ trẻ ư?

Nghĩ đến đây, Dương Liêm Sương đứng dậy rời khỏi đại điện, đi vào một vùng hư không.

Trong lòng vũ trụ đó là một cô gái đang ngồi xếp bằng. Nàng mặc váy dài màu đỏ, mái tóc dày buộc lại sau đầu, hai tay đặt trên gối, không hề tỏa ra khí tức gì như đã hòa làm một cùng tinh không.

Bên trái nàng là một tòa tháp nhỏ màu đen, một cây bút và một cái cây màu vàng đang lơ lửng.

Bên phải nàng là một hòn đá đen nhánh đang tản ra thứ sức mạnh kỳ dị khiến hư không vặn vẹo mờ ảo, đáng sợ vô cùng.

Một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Dương Liêm Sương, khom lưng hành lễ: “Tông chủ”.

Dương Liêm Sương nhìn về phương xa, hỏi: “Thế nào rồi?"

Ông lão vội nói: “Thiếu tông chủ đã thức tỉnh huyết mạch trong luyện ngục, hiện đã đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên đỉnh cao, đang sắp đột phá Thần Đế...”

Thần Đế sao?

Dương Liêm Sương ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Gọi nàng dậy”.

Ông lão ngạc nhiên: “Tông chủ, làm như vậy...”

Dương Liêm Sương: “Nói đệ đệ nàng sắp bị đánh hội đồng là được”.

Đúng lúc này, cô gái ở nơi xa kia mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, hai chân bật dậy.

Uỳnh!

Khắp tinh không bị nhuộm thành biển máu tràn ngập sát ý và lệ khí.

Cô gái mang theo đôi mắt đỏ quạch, mái tóc đen cũng thành màu máu, trông như sát thần bước ra từ địa ngục.

Sắc mặt Dương Liêm Sương đanh lại.

Cô gái cất giọng vô cảm: “Bị đánh hội đồng?"

Dương Liêm Sương gật đầu.

Cô gái: “Đập chết tụi nó!"

Lời vừa dứt, nàng đã hóa thành một tia sáng đỏ biến mất tăm.

Dương Liêm Sương: “...”
Chương 488: Không ngờ ông lại đổ đốn thế này!

Hệ Ngân Hà.

Tại một gian phòng sang trọng trong tòa cao ốc nọ, có một người đàn ông trung niên vắt chân nằm trên ghế xếp, cầm hờ chai rượu trong tay phải, dùng ánh mắt hứng khởi đánh giá người trước mắt. Đó là một cô gái đang mặc cực ít đồ, chỉ lưa thưa vài miếng vải, độ ít đó ai hiểu được thì hiểu.

Cô ta lắc cái eo, hẩy cái mông, đưa ánh mắt dụ hoặc sang cho người đàn ông rồi lại hẩy một cái.

Hẩy chỗ nào à?

Không dám viết!

Hai mắt sáng như đèn pha, người đàn ông đứng dậy, cũng bắt đầu lên.

Ý là tinh thần vui vẻ lên.

Đúng lúc này, một tăng nhân xuất hiện.

Cô gái thấy người này thì biến sắc, không ngừng lui sang một bên.

Tăng nhân thì không khỏi ngẩn ra khi thấy cô ta trước khi nhắm tịt mắt, chắp tay lại: “Vô Biên... Không ngờ ông lại đổ đốn đến vậy! A di đà Phật! A di đà Phật!"

Vô Biên mất hứng liếc tăng nhân rồi nằm lại xuống ghế, nói: “Tăng Vô, ông không ở lại thư viện Quan Huyên làm Viện chủ mà đến đây làm gì?"

Tăng Vô bước nhanh đến, nói đầy nghiêm trọng: “Vô Biên, Chân vũ trụ đã tuyên chiến toàn diện với vũ trụ Quan Huyên rồi”.

Vô Biên nhún vai thờ ơ: “Thì liên quan gì đến ta?"

Tăng Vô nhíu mày: “Sao lại không có?"

Vô Biên hờ hững: “Ta đã không còn là người của thư viện Quan Huyên nữa”.

Tăng Vô hạ giọng: “Ông từng giúp sức bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cơ mà, chẳng lẽ định khoanh tay đứng nhìn nó gặp nạn thật sao?"

Vô Biên vẫn lạnh nhạt: “Tên khốn nạn kia giết sạch đồ đệ ta, việc gì ta phải giúp nó?"

Tăng Vô thở dài: “Ông ấy, thu đồ đệ mà lại thu trúng mấy đứa như thế là sao?"

Vô Biên nhấp một ngụm rượu: “Cô cô của nó cũng suýt nữa lấy mạng ta”.

Tăng Vô vội nói: “Ông cũng biết tính tình Thiên Mệnh ra sao mà, chưa giết bản thể đã là chừa lại mặt mũi rồi. Ngẫm lại mà xem, trước giờ trừ ca ca ra thì nàng ta còn nể ai đến thế nữa?"

Vô Biên không đáp.

Tăng Vô tiếp tục: “Vô Biên, vũ trụ Quan Huyên đang cần ông!"

Vô Biên lắc đầu: “Ta không muốn xen vào chuyện bên đó nữa, cũng không có cách xen vào. Với cả Dương tộc đã xuất hiện rồi, có ta hay không cũng chẳng thừa chẳng thiếu gì”.

Vẻ mặt Tăng Vô trở nên phức tạp: “Ông thật sự bỏ mặc vũ trụ Quan Huyên sao? Năm xưa ông còn cùng Kiếm Chủ và những người khác đi đến Chân vũ trụ, tàn sát khiến chúng phải sợ cơ mà…”

Vô Biên cười: “Chuyện qua rồi”.

Tăng Vô thở dài nặng nề.

Vô Biên ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Lo tập trung niệm kinh, truyền bá Phật pháp đi. Chuyện bên trên thế nào thì bớt nhọc lòng, cũng không phải thứ ông có thể quản đâu”.

Tăng Vô: “Thằng bé là con của huynh đệ ông!"

Vô Biên im lặng.

Tăng Vô lại nói: “Những gì thế hệ trước các ông chưa kịp dựng xong, bây giờ đến thế hệ này đảm nhận! Mà nó mới có mười tám tuổi! Ta đã nói vậy rồi, đến hỗ trợ hay không thì tùy ông”.

Ông ấy nói xong thì xoay người biến mất.

Để lại Vô Biên Chủ im lặng ngồi đó, một hồi sau mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra. Khắp người ông ta giờ đây đã chẳng còn tản ra khí vận nữa.

Nó đã biến mất hoàn toàn kể từ trận chiến năm ấy.

Ông ta không còn được chủ nhân bút Đại Đạo che chở nữa.

Mà không được người đó và Thiên Mệnh chở che nữa có ý nghĩa thế nào?

Nghĩa là ông ta sẽ chết thật.

Vô Biên chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống một nơi nào đó bên dưới, thì thầm: “Chủ nhân bút Đại Đạo, lần này ông thật sự theo phe Chân vũ trụ sao? Hay đây chỉ là một mưu đồ khác của ông?"

Bỗng nhiên ánh mắt ông ta tập trung vào một cô gái đang đi dạo trên phố. Cô ta mặc váy gai giản dị, mái tóc dài thật dài xõa đến dưới eo.

Trong tay ôm một con mèo nhỏ màu trắng.

Cô ta bất thình lình dừng lại, quay đầu nhìn về nơi nào đó.

Chỉ một cái liếc mắt vô tình này...

Ầm!

Đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại, chỉ trong thoáng chốc đã bị đẩy xuống vực sâu hun hút thăm thẳm, lại không cách nào cựa quậy.

Cho dù chỉ là một phân!

Ông ta kinh hãi vô cùng.

Cô gái kia thu tầm mắt về, lại cất bước rời đi.

Vô Biên quay trở lại với gương mặt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn. Khi ông ta nhìn xuống, cô gái đã đi đến trước một ngôi nhà nọ. Bị một con chó hoang lông vàng cản đường, cô ta chỉ liếc mắt một cái đã khiến nó quỳ mọp xuống đất, run lên bần bật.

Cô gái chỉ bình thản đi vào nhà.

Vô Biên khiếp sợ.

Đó là ai?

...

Chiến trường Hư Chân.

Có hai cô gái đang chậm rãi bước đi trong tinh không.

Người bên trái mặc váy trắng phau như tuyết, xinh đẹp tựa thần nữ bước ra từ trong tranh.

Người bên phải có suối tóc bạch kim, thân khoác váy trắng, dung mạo không hề thua kém.

Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Hai cô gái này chính là Nạp Lan Ca và Tịch Huyền.

Bốn bề chỉ có ánh sao sáng ngời và sự tĩnh mịch thâm sâu.

Hai người sóng vai cùng nhau, lại không nói một lời.

Bỗng nhiên Nạp Lan Ca vươn tay, đẩy một chiếc nhẫn không gian sang cho người kia.

Tịch Huyền hỏi lại với vẻ hoài nghi: “Nạp Lan cô nương, đây là...”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Thần giáp Quan Huyên”.

Tịch Huyền lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.

Nạp Lan Ca chỉ nói: “Chuyến đi này sẽ hung hiểm vô cùng”.

Tịch Huyền: “Vì sao cô lại cho rằng ta sẽ tham chiến?"

Nạp Lan Ca nhìn sang, lại nghe cô ấy nói: “Hắn cũng không thích ta”.

Nạp Lan Ca: “Tịch Huyền cô nương, ta không biết phải đối mặt với cô thế nào, nhưng ta vẫn hy vọng cô sẽ bình an”.

Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Tịch Huyền hỏi: “Vì sao?"

Nạp Lan Ca không nhìn lại: “Vì nếu cô gặp chuyện, huynh ấy sẽ rất đau lòng”.

Tịch Huyền im lặng.

Nạp Lan Ca: “Từ lần trước huynh ấy đã đau đớn khôn nguôi, chỉ là không thể hiện ra trước cô mà thôi”.

Nói rồi cô ta nhanh chóng cất bước biến mất.

Để lại Tịch Huyền đứng đó bật cười, hai hàng lệ lại chảy ra.

...

Tại một vùng hư không nọ, có một cô gái đang ngồi xếp bằng, hai tay đan lại đặt trước ngực, quanh thân tản ra sức mạnh huyết mạch vô cùng hùng hậu.

Đây chính là Ngao Thiên Thiên.

Khi Diệp Quân rời đi, cô ta, Tịch Huyền và Nam Lăng Nhất Nhất đều còn đang vùi đầu tu luyện. Nhờ có thiên phú yêu nghiệt mà bọn họ được thư viện Quan Huyên dốc lòng bồi dưỡng.

Cho đến hôm nay, cô ta đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên.

Bỗng có tiếng bước chân vọng đến.

Ngao Thiên Thiên khẽ cau mày, khi nhìn thấy đó là ai thì ngạc nhiên.

Nạp Lan Ca!

Cô ta im lặng nhìn người mới đến.

Chỉ thấy Nạp Lan Ca mỉm cười chào hỏi: “Thiên Thiên cô nương”.

Ngao Thiên Thiên đứng dậy, vừa định hành lễ thì bị Nạp Lan Ca ngăn lại.

Cô lấy ra một chiếc bình ngọc trắng, đưa sang: “Cho cô”.

Ngao Thiên Thiên hỏi với vẻ khó hiểu: “Đây là?"

Nạp Lan Ca: “Máu tươi của Nhị Nha cô nương”.

Nhị Nha?!

Viện trưởng Yêu Viện!

Yêu thú mạnh nhất của vũ trụ Quan Huyên hiện nay!

Biết thứ này có thể thay đổi số mệnh mình thế nào, Ngao Thiên Thiên lộ rõ vẻ xúc động.

Nạp Lan Ca lại đưa sang một chiếc nhẫn không gian: “Đây là thần giáp Quan Huyên, bộ giáp phòng ngự mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên chúng ta hiện nay”.

Ngao Thiên Thiên nhìn cô: “Vì sao?"

Nạp Lan Ca chỉ lắc đầu cười: “Các cô ai cũng thích hỏi câu này hết”.

Ngao Thiên Thiên bộc trực nói toạc ra: “Nạp Lan cô nương, ta cũng thích Tiểu Quân!"

Nạp Lan Ca gật đầu: “Ta biết”.

Ngao Thiên Thiên khẽ ngẩn ra: “Nhưng chúng ta là tình địch!"

Nạp Lan Ca vẫn cười: “Thì thế nào?"

Ngao Thiên Thiên do dự: “Cô không sợ ta cướp mất Tiểu Quân sao?"

Nạp Lan Ca: “Cảm ơn cô”.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt.

Nạp Lan Ca: “Cảm ơn cô đã liều mình cứu huynh ấy. Đây là chuyện giữa hai người, ta vốn không có tư cách cảm ơn, nhưng ta vẫn muốn nói ra hai chữ này”.

Dứt lời, cô xoay gót rời đi.

Để lại Ngao Thiên Thiên rơi vào im lặng với chiếc bình ngọc trong tay.

...
Chương 489: Ai trước?

Một nơi tu luyện khác đang không ngừng lóe lên những luồng năng lượng thuật pháp khiến hư không chấn động kịch liệt.

Đứng ở trung tâm là một cô gái đang lơ lửng trên không với cây pháp trượng trong tay phải, toàn thân tỏa ra khí tức hùng hậu.

Nam Lăng Nhất Nhất.

Kể từ khi Diệp Quân đi, cô ấy vẫn không ngừng vùi đầu tu luyện.

Cũng nhờ có truyền thừa Thần Đạo mà đã trở thành đối tượng bồi dượng trọng điểm của thư viện Quan Huyên.

Chỉ thấy cô vung pháp trượng lên, hàng nghìn tia chớp bất chợt quét sạch tinh không.

Uỳnh!

Tinh không hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Thấy vậy, Nam Lăng Nhất Nhất không kiềm được một nụ cười.

Thần thuật sư Thánh Cảnh!

Rốt cuộc cô ấy cũng đã đạt đến cảnh giới này, hơn nữa vì tu luyện theo Thần Đạo Điển do chủ nhân bút Đại Đạo để lại, nên cô cũng không chỉ là Thần thuật sư Thánh Cảnh phổ thông.

Nam Lăng Nhất Nhất hưng phấn vô cùng, mỉm cười nhìn pháp trượng trong tay: “Cuối cùng cũng giúp được tiểu sư đệ rồi!"

Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.

Nam Lăng Nhất Nhất quay lại, khi thấy đó là ai thì ngẩn ra.

Nạp Lan Ca!

Cô ấy do dự một hồi trước khi mở miệng: “Nạp Lan cô nương”.

Nạp Lan Ca đi đến cười đáp: “Chúc mừng Nhất Nhất cô nương”.

Nam Lăng Nhất Nhất cong môi: “Cảm ơn cô”.

Nạp Lan Ca lấy một chiếc nhẫn không gian đưa sang: “Cho cô”.

Nam Lăng Nhất Nhất thắc mắc: “Đây là gì?"

Nạp Lan Ca cười: “Cô nhìn thử xem”.

Nam Lăng Nhất Nhất vươn tay, chỉ thấy một cây pháp trượng mới xuất hiện. Nó dài sáu thước, toàn thân màu đen nhánh, phần đuôi hơi cong lên, trên đầu gậy treo một ngọn đèn pha lê lấp lánh.

Cô ấy không khỏi kinh ngạc: “Nạp Lan cô nương, đây là..”.

Nạp Lan Ca cười: “Cô thử thúc giục nó xem”.

Nam Lăng Nhất Nhất do dự một hồi rồi làm theo.

Uỳnh!

Hai tia chớp phun ra từ miệng cặp lôi long trên đèn, phủ khắp pháp trượng, biến nó thành lôi trượng.

Ánh chớp lập lòe, tỏa ra uy thế ngút trời!

Nam Lăng Nhất Nhất xúc động vô cùng.

Nạp Lan Ca cười nói: “Thần trượng Lôi Long, cấp Thần Đế, pháp trượng cao cấp nhất vũ trụ Quan Huyên hiện nay”.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn cô: “Nạp Lan cô nương, thứ này quá quý giá!"

Nạp Lan Ca lại lắc dầu: “Không hề”.

Cô chỉ vào nhẫn: “Trong này còn một bộ thần giáp Quan Huyên, cô cứ giữ lại dùng”.

Nam Lăng Nhất Nhất: “Nạp Lan cô nương, mấy thứ này...”

Nạp Lan Ca chỉ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Để lại Nam Lăng Nhất Nhất đứng tại chỗ, im lặng nhìn pháp trượng và nhẫn không gian trong tay.

...

Ở nơi xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Nạp Lan Ca - Lý Bán Tri.

Bà ấy thì thầm: “Con không muốn họ gặp bất trắc sao Tiểu Ca?"

Nạp Lan Ca gật đầu: “Con có thể chiến đấu cùng Tiểu Quân lần này không?"

Lý Bán Tri lắc đầu: “Không thể”.

Thân phận của cô quá đặc thù, không thể ra mặt chiến đấu.

Thắng thì không sao, nhưng nếu thua sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sĩ khí.

Thậm chí có thể hủy diệt.

Nạp Lan Ca cười: “Nếu họ gặp phải chuyện gì, Tiểu Quân sẽ rất đau lòng”.

Lý Bán Tri không nói gì.

Nạp Lan Ca: “Quan trọng nhất vào lúc này là đồng tâm hiệp lực chống lại Chân vũ trụ, tư tình trai gái gì đều là chuyện nhỏ nhặt”.

Lý Bán Tri gật gù với vẻ tán thưởng trong mắt.

Đã đến lúc này mà còn làm ra chuyện tranh giành tình nhân trong nội bộ thì chẳng khác gì biến vũ trụ Quan Huyên thành trò cười cho Chân vũ trụ tiêu khiển.

Hai người nhanh chóng rời đi.

...

Sau khi trở lại chiến trường Hư Chân, Diệp Quân đi đến một vùng hư không, thấy một thanh niên đang ngồi xếp bằng với chín luồng pháp thuật vây quanh.

Là Diệp Khải!

Y cũng đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên.

Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, sự tiến bộ của người này mới là kinh khủng nhất.

Bởi vì không ngày nào là y không chiến đấu.

Đã vậy, thư viện Quan Huyên còn thay y tìm đủ những Đạo tắc còn lại, giúp sức mạnh của y tăng vọt đến một tầm cao mới.

Như nhận thấy Diệp Quân đến, Diệp Khải mở mắt ra, thấy hắn thì hớn hở mỉm cười, hóa thành một tia chớp vọt đến trước mặt hắn: “Diệp Quân ca!"

Diệp Quân cười đáp: “Chữa thương hết chưa?"

Diệp Khải gật đầu: “Đã hoàn toàn lành rồi”.

Diệp Quân: “Thế thì tốt”.

Diệp Khải quan sát hắn một phen, nhếch môi hỏi: “So tài không?"

Diệp Quân cười: “Vì sao?"

Diệp Khải hớn hở: “Ta đã muốn so tài với huynh từ hồi còn ở nhà họ Diệp rồi! Cho huynh biết, ta cũng muốn làm Thế tử lắm nhưng tiếc là không đánh lại huynh nên đành nhận thua!"

Diệp Quân: “Vậy thì so!"

Diệp Khải nghe mà phấn khích không thôi: “Được!"

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.

Uỳnh!

Thời không nơi chân trời phía Bắc nứt toạc, một luồng sáng vàng dài đến vạn trượng xuất hiện vắt ngang.

Chân vũ trụ!

Đôi mắt Diệp Quân nheo lại.

Diệp Khải im lặng một hồi rồi nói: “Xem ra cuộc so tài của chúng ta phải dời lại rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế. Đi!"

Hai huynh đệ lắc mình, hóa thành tia sáng biến mất.

Cùng lúc đó, hàng loạt thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ Quan Huyên cũng đã xuất hiện trước quầng sáng.

Chân vũ trụ đến rồi!

Diệp Quân đứng ở hàng đầu, chứng kiến vô số thiên tài thần linh ồ ạt bước ra từ bên trong.

Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!

Chiến trường Hư Chân sôi trào trong nháy mắt.

Một số lượng thần linh vô cùng vô tận không ngừng bước ra từ con đường ánh sáng kia, mang theo từng luồng khí tức như sóng thần ập về phía vũ trụ Quan Huyên, khiến thời không nơi chiến trường cũng nhòe dần đi.

"Trấn!"

Một giọng nói vang lên từ hư không. Thời không bốn phía thoắt cái khôi phục, lại còn trở nên kiên cố vô cùng, cho dù có đứng trước mấy triệu cường giả thần linh cũng không mảy may suy suyển.

Một người phụ nữ đứng từ nơi sâu xa quan sát hết thảy.

Chính là Mộ Niệm Niệm.

Bà ấy tự mình ra tay trấn áp thiên địa nơi này.

Người của vũ trụ Quan Huyên thấy hàng triệu thần linh xuất hiện thì đanh mặt.

Đối phương đều là thế hệ trẻ của bên kia.

Số lượng hoàn toàn đè bẹp vũ trụ Quan Huyên.

Tuy vậy nhưng không ai tỏ ra sợ hãi.

Có thêm mười triệu tên nữa thì đã sao?

Vũ trụ Quan Huyên đã từng thua, đã từng chết, nhưng chưa từng sợ!

Dám có mặt ở đây hôm nay, tức đã chuẩn bị tinh thần tử trận!

Diệp Quân nhìn lượng thần linh đông nghìn nghịt kia một hồi thì cong môi mỉm cười, tung mình xuất hiện trước bọn chúng, cao giọng hỏi: “Ai trước?"
Chương 490: Trận đấu đỉnh cao

Ai đến?

Một mình Diệp Quân đối mặt với mấy triệu thần linh mà nét mặt hắn vẫn bình tĩnh, trên khuôn mặt còn hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Bên phía vũ trụ Thần Linh, một cô gái mặc đồ trắng đứng ra, cô ta chính là muội muội Gia Cát Ngưng Nhi của Gia Cát Hạo Nguyệt. Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong đôi mắt xinh đẹp có chứa sát ý không che giấu, cô ta đang định lên tiếng thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau: “Để ta!”

Mọi người nhìn theo tiếng nói, cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng. Người đàn ông mặc áo bào đơn giản, rất trang nhã, không có bất kỳ hoạ tiết nào, dáng người thẳng tắp như cây giáo, rất khí thế, mái tóc dài được buộc cao trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn ta bình tĩnh, không một gợn sóng.

Trong tay phải của hắn ta có cầm một cây thương gỗ đơn giản.

“Huyền Ung!”

Nhìn thấy người tới, các thần linh có mặt đều nhốn nháo.

Huyền Ung!

Người đứng thứ mười bảng Chân Võ!

Cảnh giới Chí Tiên!

Thương đạo Bán Bộ Nhập Phàm!

Là yêu nghiệt sử dụng thương lợi hại nhất thế hệ trẻ của Chân vũ trụ hiện tại.

Ở Chân vũ trụ, mười người đứng đầu bảng Chân Võ đều là tồn tại như chơi ăn gian, những người này đều là thiên chi kiêu tử, sinh ra đã định sẵn là khác với những người khác.

Khoảnh khắc Huyền Ung xuất hiện, tất cả thần linh đều hiểu, trận chiến này là một trận đấu đỉnh cao!

Thấy Huyền Ung, Gia Cát Ngưng Nhi im lặng một lúc rồi lùi sang một bên.

Huyền Ung chậm rãi bước từng bước về Diệp Quân phía xa, hắn ta nhìn Diệp Quân, không nói lời nào đã phóng thương ra.

Vụt!

Thương vừa ra, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên quét qua nơi đây, hàn mang xuất hiện trước mặt Diệp Quân, thời không run rẩy.

Thế chưa tới, thương đã tới!

Nhưng gần như cùng một lúc, Diệp Quân cũng biến mất tại chỗ.

Mà lúc này, Huyền Ung bỗng quay người, phóng thương ra, kiếm quang và thương mang bùng phát từ trước mặt hắn ta, nhưng đúng lúc này, phía sau Huyền Ung có một âm thanh phá không đột ngột vang lên, một thanh kiếm lặng lẽ phóng tới.

Huyền Ung không quay lại, tay trái cuộn chặt, một luồng sức mạnh cường đại phóng từ cơ thể hắn ta lên trời, sau đó chặn lại thanh kiếm phía sau.

Thương thế!

Đồng thời, hắn ta đột nhiên phóng thương ra một lần nữa.

Thương mang chợt loé lên!

Nhát thương này phóng ra vừa khéo đâm lên trên phi kiếm.

Ầm!

Phi kiếm rung lên kịch liệt rồi nứt ra, nhưng đúng lúc này lại một thanh kiếm khác phóng tới.

Ba mươi nhát kiếm!

Hai mắt Huyền Ung nheo lại, tay phải cầm thương rồi phóng ra một lần nữa.

Ù!

Trong nháy mắt, Huyền Ung lùi lại cả trăm trượng.

Mà hắn ta còn chưa dừng lại, một thanh kiếm khác lại phóng tới.

Vẫn là ba mươi nhát kiếm!

Hết kiếm này đến kiếm khác!

Trong mắt Huyền Ung loé lên hàn mang, hắn ta giậm chân phải xuống hư không, tay cầm thương gỗ rồi ném ra, trên mũi thương xuất hiện hàn mang.

Bùm!

Thương mang vỡ tan trong tức khắc, Huyền Ung lại một lần nữa bị đẩy lùi.

Mà lúc này lại một thanh kiếm khác phóng tới.

Chiêu kiếm này còn nhanh hơn chiêu lúc nãy.

Vẫn là ba mươi nhát kiếm!

Nhìn thấy kiếm này, Huyền Ung nheo mắt lại, trong mắt là vẻ tàn ác, hắn ta giận dữ hô lên, tay phải cầm thương giơ lên trời.

Nhưng khi kiếm của Diệp Quân phóng tới, nét mặt hắn ta lại thay đổi ngay lập tức.

Kiếm này vẫn là con số ba mươi, nhưng đã có thêm kiếm ý vô địch.

Sau khi thêm kiếm ý vô địch, sức mạnh của kiếm này đã lập tức thay đổi.

Ầm!

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Huyền Ung bị hất vâng ra cả nghìn trượng.

Mà ở vị trí hắn ta vừa đứng khi nãy, thời không đã bị bóp méo.

Huyền Ung vừa dừng lại, cánh tay phải đã rách ra, máu chầm chậm tuôn ra từ khoé miệng hắn ta, nhưng cũng chính lúc này, lại một thanh kiếm nữa phóng tới.

Tốc độ cực nhanh!

Huyền Ung nắm chặt tay phải: “Vực!”

Bùm!

Trong khoảnh khắc, thanh kiếm vừa phóng tới trước mặt Huyền Ung bỗng trở nên chậm lại, mà lúc này, Huyền Ung tiến lên phía trước, đâm mạnh thương ra, thoáng chốc thương mang như thác, không gian rung lên.

Phản kích!

Bụp bụp bụp!

Từng tiếng kiếm quang và thương mang thi nhau nổ tung! Thương của Huyền Ung rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Diệp Quân, mỗi thương Diệp Quân đều có thể tránh được một cách hoàn hảo, không chỉ vậy, hắn còn có thể đáp trả mạnh mẽ.

Cứ thế kéo dài khoảng một khắc, xung quanh bỗng vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Huyền Ung một lần nữa bị kiếm quang chém lui, hắn ta vừa dừng lại, thời không xung quanh bỗng nứt toác, gần trăm phi kiếm với kiếm ý vô địch chém ra.

Đôi mắt Huyền Ung nheo lại, bàn tay trái nắm chặt, lại một lần nữa thi triển thương vực. Khoảnh khắc thương vực xuất hiện, mấy trăm phi kiếm lập tức bị trấn áp lại tại chỗ, nhưng lúc này Diệp Quân ở nơi xa lại biến mất.

Con ngươi Huyền Ung chợt co lại, giây tiếp theo, một thanh kiếm đã mạnh mẽ chém vào thương vực của hắn ta.

Ba mươi nhát kiếm Lâm Giới!

Bùm!

Thương vực thoáng chốc vỡ tan, trong ánh mắt mọi người, Huyền Ung bay ra ngoài, mà khoảnh khắc thương vực vỡ, mấy trăm phi kiếm kiếm ý vô địch cũng bay về phía hắn ta.

Nhìn thấy phi kiếm bay tới, Huyền Ung hét lên: “Phóng!”

Thương phóng ra, thương gỗ bỗng nhiên phóng ra thương diệm màu đỏ, thương diệm này ngăn lại vô số phi kiếm của Diệp Quân.

Tuy nhiên không thể phá huỷ được phi kiếm!

Bởi vì phi kiếm này có chứa kiếm ý vô địch!

Lúc này Huyền Ung chợt hét lên, tiến lên phía trước rồi cầm thương gỗ nhảy lên: “Nhảy!”

Thương diệm màu đỏ nhảy lên, sức mạnh cường đại ngay lập tức đẩy mấy trăm thanh phi kiếm của Diệp Quân lùi lại, nhưng lúc này Diệp Quân lại cầm kiếm lao về phía trước.

Kiếm quang xuất hiện!

Thương diệm vỡ tan, Huyền Ung lùi lại liên tục.

Hắn ta còn chưa dừng lại, Diệp Quân đã lại phóng kiếm tới.

Ầm!

Trong mắt mọi người, Huyền Ung lại bị đẩy lui lần nữa.

Mà khi hắn ta dừng lại, lại có một thanh kiếm nữa bay tới.

Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.

Huyền Ung nheo mắt, trong mắt thoáng qua vẻ hung tàn, hắn ta cầm thương rồi quay lại, hét lên đầy giận dữ: “Phần Thiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK