Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391: Cho ngươi ba ngày

Diệp Quân nhìn “cách liên lạc” trong tay, hắn không nhịn được lắc đầu cười khẽ.

Có tiền làm gì cũng được!

Diệp Quân cất đi, sau đó cười nói: “Được”.

Thanh An gật đầu, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Thanh Đại: “Chúng ta đi vào thôi”.

Dứt lời, hai người đi vào trong điện.

Vừa đi vào Diệp Quân đã cảm nhận được một ánh mắt, hắn nhìn qua theo ánh mắt kia, trước mặt hắn không xa có một ông lão, ông lão mặc trường bào màu đen rộng thùng thình, tay cầm một cây quạt, trông rất giống một nho sĩ.

Lúc này ông lão đang nhìn chằm chằm Thanh Đại.

Hai bên đều không nói gì.

Một lúc lâu sau đó, trong mắt ông lão lộ vẻ phức tạp: “Ngươi về rồi sao”.

Thanh Đại nói thẳng: “Có thể hồi phục trí nhớ cho ta không?”

Nhưng ông lão lại im lặng.

Thanh Đại cau mày.

Ông lão chợt nói: “Ngươi tự phong ấn ký ức của mình có lẽ là muốn phong ấn một số chuyện không hay, cho nên, ngươi… chắc chắn muốn khôi phục nó sao?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải”.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ”.

Thanh Đại im lặng, cũng không từ chối.

Ông lão lại nhìn sang Diệp Quân bên cạnh, ông ta quan sát Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi có quan hệ với Thần Nhất?”

Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Ông lão cười khẽ: “Ngươi là người thừa kế của hắn ta?”

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Sao tiền bối lại biết?”

Ông lão cười khẽ: “Trên người ngươi có thần đồ của Thần Nhất”.

Diệp Quân thầm thấy ngạc nhiên, thần đồ đang ở trong Tiểu Tháp của hắn, mà Tiểu Tháp có chức năng che giấu, nhưng đối phương vẫn có thể cảm nhận được.

Xem ra Tháp gia cần phải nâng cấp rồi.

Ông lão lại nói: “Nhược Mệnh vẫn ổn chứ?”

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Nhược tỷ không được ổn lắm”.

Ông lão nhìn Diệp Quân: “Nhược tỷ?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm, tỷ ấy đã nhận ta làm đệ đệ rồi”.

Nghe thấy thế, ánh mắt ông lão trở nên dịu dàng hơn một chút.

Diệp Quân cũng phát hiện ra điều này, vì thế hắn hỏi: “Tiền bối và Nhược tỷ…”

Ông lão cười khẽ: “Ta là phụ thân của con bé”.

Diệp Quân sửng sốt.

Thanh Đại cũng kinh ngạc.

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Phụ thân? Nhược tỷ cũng là người của tộc Tiên Linh sao?”

Ông lão khẽ gật đầu: “Phải, con bé có một nửa huyết thống của tộc Tiên Linh…”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Một nửa?”

Ông lão gật đầu: “Mẹ của con bé là loài người”.

Diệp Quân im lặng.

Nói thật thì hắn cảm thấy rất bất ngờ, vì không ngờ rằng Nhược tỷ cũng là người của tộc Tiên Linh.

Ông lão chợt nói: “Lúc đầu, ta còn cho rằng ngươi là…”

Nói đến đây, ông ta chợt dừng lại.

Nhìn thấy nét mặt của ông lão,x Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn cảm thấy hơi dở khóc dở cười: “Ta thật sự chỉ là đệ đệ tỷ ấy nhận, vì sao tiền bối lại nghĩ thế?”

Ông lão cười khẽ: “Vì con bé luôn rất hận ta, dù con bé bị nhốt ở đó, con bé vẫn chưa từng nói với ta… Nhưng con bé lại vì ngươi mà bảo ngươi đến tìm ta”.

Diệp Quân im lặng.

Tâm trạng của hắn hơi phức tạp.

Ông lão lại nói: “Có thể nhìn ra con bé rất quan tâm ngươi, nếu không cũng sẽ không bảo ngươi đến tìm ta”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, vì sao ông phải nhốt tỷ ấy ở đó?”

Ông lão lắc đầu: “Không phải ta mà là Tiên Linh Pháp”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tiên Linh Pháp?”

Ông lão gật đầu: “Người của tộc Tiên Linh không thể kết hôn với người ngoài, nếu ai dám vi phạm sẽ bị xử phạt nặng… Vì ta khá thân thiết với Tư Pháp Linh Quân, nên con bé được giữ mạng…”

Diệp Quân chợt hỏi: “Mẫu thân của tỷ ấy chết rồi sao?”

Sắc mặt ông lão lập tức hơi khó coi.

Diệp Quân thì nhìn chằm chằm ông lão đợi câu trả lời.

Một lúc lâu sau đó, ông lão thở dài một hơi không đáp.

Diệp Quân càng nhíu mày chặt hơn.

Thiện cảm với ông lão trước mắt thoáng chốc mất sạch.

Ông lão nhỏ giọng nói: “Ta biết con bé hận ta, hận năm đó ta không bảo vệ mẹ của con bé, cũng không thể bảo vệ con bé…”

Diệp Quân nói: “Cho nên thứ nhốt Nhược tỷ bây giờ là Tiên Linh Pháp chứ không phải thứ gì khác?”

Ông lão gật đầu.

Diệp Quân im lặng.

Chẳng trách Nhược tỷ không cho hắn giúp đỡ.

Nếu hắn giúp đỡ, rõ ràng sẽ đắc tội với khu vực Tiên Linh, cô ấy sợ mang đến phiền phức lớn cho hắn.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi thở dãi, như nghĩ đến điều gì, hắn chợt nhíu mày: “Ông nói tộc Tiên Linh không thể kết hôn với người bên ngoài, vậy Thần Nhất thì sao? Hơn nữa ông ấy còn cưới Thánh Nữ của các ông mà”.

Lúc trước nói chuyện với Nhược Mệnh, hắn biết địa vị của Thánh Nữ này ở tộc Tiên Linh là rất cao.

Ông lão bình tĩnh nói: “Vì Thần Nhất có thực lực mạnh mẽ, hắn ta đã đánh bại tất cả cao thủ trong tộc chúng ta, nên tộc ta đã ngoại lệ với hắn ta”.

Diệp Quân chợt bật cười.

Vì hắn đã đoán đúng rồi.

Ông lão nói: “Ta biết cậu cảm thấy ta vô dụng…”

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Tiền bối nghĩ nhiều quá rồi, mọi hành động của ông đều không liên quan gì đến ta, ta cũng không có tư cách phán xét ông, dẫu sao ta cũng không rõ đầu đuôi chuyện năm đó mà”.

Không rõ đầu đuôi, không thể phán xét.

Nhưng hắn đã thầm quyết định phải nghĩ cách cứu Nhược tỷ ra ngoài.
Chương 1392: Có thể xử lý khu vực Tiên Linh bằng một kiếm không?

Đương nhiên không thể làm bừa được, lần này muốn dùng mưu kế.

Hắn không muốn đi tới đâu giết tới đó.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt ông lão loé lên vẻ ngạc nhiên, lúc này ông ta có một đánh giá mới với thiếu niên trước mắt, không hổ là người Thần Nhất đã chọn.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối, Nhược tỷ bảo ta đến tìm ông có lẽ là muốn nhờ ông bảo vệ ta đúng không?”

Ông lão gật đầu.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Thanh Đại bên cạnh: “Vậy chúng ta suy nghĩ trước đã, xem có cần khôi phục trí nhớ không, cô thấy sao?”

Thanh Đại gật đầu: “Được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Thanh Đại đi ra ngoài.

Lúc này, ông lão chợt nói: “Đừng chạy linh tinh, tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết”.

Diệp Quân không trả lời, hắn đi theo Thanh Đại rời khỏi Tiên Linh Thần Điện.

Ông lão nhìn Diệp Quân rời đi với vẻ đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.



Diệp Quân và Thanh Đại rời khỏi khu vực Tiên Linh, hai người đi tới trước gốc cổ thụ chỗ lối vào một lần nữa.

Diệp Quân ngồi trước cổ thụ, hắn nâng mắt nhìn lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao cực kỳ xinh đẹp.

Còn Thanh Đại thì đi tới trước xích đu, cô ta ngồi lên trên rồi nhẹ nhàng đung đưa.

Một lúc lâu sau đó, Thanh Đại khẽ nói: “Thật ra ta có thể cảm nhận được nếu khôi phục ký ức, ta sẽ hối hận”.

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại: “Sẽ hối hận?”

Thanh Đại gật đầu.

Diệp Quân nói: “Nhưng cô vẫn muốn khôi phục ký ức, đúng không?”

Thanh Đại quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười khẽ nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, không một ai muốn sống hồ đồ cả đời hết”.

Thanh Đại cười nói: “Đúng là như thế, dù quá khứ rất đau khổ, nhưng ta vẫn muốn hiểu nó, không muốn cứ mơ hồ thế này sống cả đời”.

Diệp Quân khẽ cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy nhé?”

Nhưng Thanh Đại lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.

Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”

Thanh Đại chợt nói: “Sau khi ta khôi phục ký ức, chúng ta vẫn là bạn chứ?”

Diệp Quân nói: “Việc này phải xem ở cô”.

Thanh Đại im lặng, cô ta cúi thấp đầu.

Diệp Quân cười nói: “Cô sợ cô sẽ trở thành một người khác à?”

Thanh Đại nhỏ giọng nói: “Chắc chắn ta sẽ thay đổi, đến lúc đó nếu ta trở thành một người khác, nếu ta nói ra lời khiến ngươi tổn thương… Ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng!”

Diệp Quân im lặng.

Thanh Đại nhìn về phía Diệp Quân, đợi hắn trả lời.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu lời cô nói cực kỳ tổn thương người khác thì sao?”

Thanh Đại chớp mắt: “Thì ngươi nhịn một chút là được mà”.

Diệp Quân cười to: “Không được, ta không nhịn được”.

Thanh Đại cũng cười khẽ, dường như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt lấy một miếng ngọc bội ra, sau đó đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi này”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là gì?”

Thanh Đại cười khẽ: “Ta cũng không biết, nhưng ta vẫn luôn mang nó theo bên cạnh, chắc hẳn là một thứ rất quan trọng của ta”.

Diệp Quân im lặng.

Thanh Đại lại nói: “Cho dù thế nào cũng rất cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến đây, ta không thể kiểm soát được bản thân sau khi khôi phục trí nhớ, nhưng ta hy vọng ta sẽ nhớ ơn tình này của ngươi, nếu ‘ta’ của tương lai không thể nhớ được, thì ta xin nói xin lỗi trước, ngươi tuyệt đối đừng tức giận”.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới nhận lấy ngọc bội: “Được”.

Thấy Diệp Quân nhận lấy ngọc bội, Thanh Đại nở nụ cười.

Còn Diệp Quân thì hơi lo lắng, vì hắn cảm thấy Thanh Đại này đã cảm nhận được điều gì đó.

Nhưng cũng đành chịu thôi.

Rất nhiều lúc, dù biết con đường phía trước không phải một con đường dễ đi, nhưng vẫn phải đi tiếp.

Hai người đứng dưới cổ thụ nói chuyện với nhau rất lâu, chuyện gì cũng nói.

“Diệp công tử, ngươi nói ngươi được nuôi thả sao? Hơn nữa người nhà các ngươi đều được nuôi thả à?”

“Hửm?”

“Đây là truyền thống của nhà họ Dương các ngươi ư?”

“Có thể xem là vậy đi!”

“Cô cô kia của ngươi rất nguy hiểm…”

“Cô cô váy trắng à? Cô cô rất dễ chịu…”

“Ngươi nói xem bà ấy có thể tiêu diệt khu vực Tiên Linh bằng một kiếm không?”

“Ồ… Ta cũng không rõ việc này lắm, nhưng nếu có cơ hội thì có thể bảo cô cô thử xem…”



Ngày hôm sau.

Diệp Quân và Thanh Đại đến bảo điện Tiên Linh một lần nữa.

Trí Sư nhìn Thanh Đại trước mắt: “Ngươi chắc chứ?”

Thanh Đại gật đầu.

Trí Sư gật đầu rồi mở lòng bàn tay, một phù ấn chậm rãi bay ra: “Thuật pháp mà ngươi tự phong ấn trước đây tên là Vong Ưu Pháp, bây giờ ta giúp ngươi giải trừ nó, ngươi đừng phản kháng…”

Thanh Đại gật đầu: “Được”.

Dưới sự điều khiển của Trí Sư, phù ấn kia chậm rãi bay đến đầu Thanh Đại, sau đó những sức mạnh bí ẩn trút xuống từ trong phù ấn kia.

Chẳng mấy chốc, Thanh Đại chậm rãi nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu trôi qua, phù ấn kia từ từ biến mất.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thanh Đại, thấy đối phương không có động tĩnh, hắn không khỏi quay đầu nhìn Trí Sư bên cạnh, Trí Sư cười khẽ: “Sắp rồi”.

Đúng như dự đoán, lúc này, Thanh Đại từ từ mở mắt ra.

Diệp Quân vội nói: “Thanh Đại, cô thấy sao?”

Lúc này, Thanh Đại chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô ta không nói nhảm một câu, đột nhiên giơ tay túm lấy cổ họng của Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng tựa như dao: “Ngươi có tư cách gọi Thanh Đại à?”

Diệp Quân: “…”
Chương 1393: Chẳng lẽ ngươi không biết?

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mẹ kiếp?

Trái ngược lớn đến thế à?

Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý Thanh Đại sẽ trở mặt không quen biết, nhưng vẫn hơi đánh giá thấp tính cách ban đầu của cô ta.

Cái quái gì vậy, nóng nảy vậy sao?

Thanh Đại nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt vẫn còn chứa đựng sát khí, nhưng lúc này, cô ta nhìn thấy ngọc bội trước ngực Diệp Quân, khi thấy ngọc bội này, cô ta nhất thời cau mày.

Lúc này, Trí Sư ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Diệp công tử này đã dẫn ngươi đến đây, ngươi…”

Thanh Đại xoay người đánh một chưởng.

Oanh!

Trí Sư lập tức bị đánh bay!

Thanh Đại lạnh lùng nhìn Trí Sư: “Ta có hỏi ông à? Ông lắm chuyện làm cái gì”.

Trí Sư: “…”

Thanh Đại quay đầu nhìn Diệp Quân, hai người cứ đối mặt như thế, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể của Diệp Quân đã chờ đợi hành động, nếu Thanh Đại này thật sự muốn giết hắn, đương nhiên là hắn sẽ không ngồi chờ chết, mặc cho đối phương giết mình.

Bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu sau đó, Thanh Đại buông Diệp Quân ra, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng lúc đi tới cửa, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Rời khỏi khu vực Tiên Linh”.

Dứt lời, cô ta biến mất ở phía xa mà không quay đầu lại.

Diệp Quân ở trong điện hơi nhíu mày, Thanh Đại này thay đổi quá khủng khiếp, hoàn toàn giống như hai người, không chỉ có thế mà còn rất nóng tính nữa.

Hoàn toàn có thể so sánh với Thanh Thanh cô cô!

Lúc này, Trí Sư chậm rãi đi vào, khoé miệng ông ta còn vương máu tươi.

Diệp Quân nhìn về phía Trí Sư: “Trước đây cô ấy cũng nóng nảy như thế à?”

Trí Sư gật đầu.

Diệp Quân nhất thời hơi bất mãn: “Sao ông không nhắc nhở ta trước?”

Trí Sư hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không biết?”

Diệp Quân cạn lời, làm sao ta biết được.

Trí Sư nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Không ngờ cô ta lại không giết ngươi”.

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Ông nói thế là sao?”

Trí Sư trầm giọng nói: “Cô ta rất ghét người bên ngoài, đặc biệt là Thần Nhất…”

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Tại sao?”

Trí Sư trầm giọng nói: “Sao ngươi không biết gì cả vậy? Thần Nhất không nói gì với ngươi à?”

Diệp Quân cạn lời, sao Thần Nhất lại nói mấy chuyện linh tinh này với hắn được?

Trí Sư chần chừ một lúc rồi nói: “Thanh Đại thích tỷ tỷ của cô ta”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”

Trí Sư nhìn Diệp Quân: “Sao thằng nhóc nhà ngươi lại ngây thơ thế?

Lúc này, Diệp Quân lấy lại tinh thần: “Mẹ kiếp, ý ông là thích kiểu kia á?”

Trí Sư gật đầu.

Diệp Quân cảm thấy cả người tê dại.

Không ngờ Thanh Đại lại… thích con gái?

Trí Sư trầm giọng nói: “Năm đó tỷ tỷ cô ta thành thân với Thần Nhất, chuyện này mang đến đả kích vô cùng lớn với cô ta…”

Diệp Quân hơi đau đầu, chuyện quái quỷ gì thế này.

Trí Sư lại nói: “Ta cho rằng ngươi đều biết…”

Diệp Quân xua tay: “Tiền bối, đừng nói những chuyện linh tinh này nữa. Ta có cách gì cứu Nhược tỷ không? Chính là cách không hợp pháp ấy?”

Trí Sư im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Ta đang nghiêm túc”.

Trí Sư trầm giọng nói: “Có hai cách, cách thứ nhất là mạnh đến mức khiến tộc nhân phá lệ giống Thần Nhất”.

Diệp Quân gật đầu: “Nói cách thứ hai đi”.

Bây giờ hắn vẫn chưa muốn đánh nhau với tộc Tiên Linh.

Trí Sư nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Cách thứ hai là lấy được Tiên Linh Lệnh”.

Diệp Quân cau mày: “Tiên Linh Lệnh?”

Trí Sư gật đầu: “Đúng thế, Tiên Linh Lệnh này do tộc Tiên Linh chúng ta tạo ra để thưởng cho tộc nhân, có nó sẽ có thể nói ra một yêu cầu với tộc Tiên Lệnh”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiên Linh Lệnh có thể khiến tộc Tiên Linh thay đổi Tiên Linh Pháp không?”

Trí Sư lắc đầu: “Không thể”.

Diệp Quân nhất thời sa sầm mặt.

Trí Sư lại nói: “Dù không thể thay đổi Tiên Linh Pháp, nhưng lại có thể cứu Nhược Mệnh, chỉ cần ngươi cầm Tiên Linh Lệnh nói ra yêu cầu này, kết hợp với mạng lưới quan hệ của ta. Có lẽ muốn tộc ta thả Nhược Mệnh ra là không thành vấn đề, dẫu sao đối với tộc Tiên Linh, Nhược Mệnh cũng chỉ là một người ngoài không quan trọng mà thôi”.

Diệp Quân nhìn về phía Trí Sư: “Thật ra dù không có Tiên Linh Lệnh, ông vẫn có thể dựa vào quan hệ của mình để cứu Nhược tỷ đúng không?”

Hắn có thể cảm nhận được địa vị của ông lão trước mắt ở tộc Tiên Linh là không hề thấp.

Trí Sư gật đầu: “Ta có thể cứu con bé, nhưng con bé hoàn toàn không cho ta cứu”.

Diệp Quân im lặng.

Đúng thế, dù không tiếp xúc nhiều với Nhược Mệnh, nhưng hắn biết tính cách của Nhuọc tỷ này rất bướng bỉnh.

Trí Sư nhìn Diệp Quân: “Nếu là ngươi, chắc chắn con bé sẽ không từ chối. Cho nên ngươi đi lấy Tiên Linh Lệnh, ta sử dụng nó, như thế chúng ta sẽ có thể để con bé thoát khỏi đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Phải làm thế nào mới lấy được Tiên Linh Lệnh?”

Trí Sư đáp: “Có hai cách, một là người có cống hiến nhất định với tộc Tiên Linh, thứ hai là đứng đầu trong tộc Tiên Linh. Cứ mười năm tộc Tiên Linh chúng ta sẽ có một lần thi đấu nội bộ, người đứng đầu không chỉ có thể lấy được một Tổ Mạch còn có thể có được Tiên Linh Lệnh”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta không phải người của tộc Tiên Linh”.

Trí Sư nói: “Cậu cũng có thể trở thành người của tộc Tiên Linh”.
Chương 1394: Nếu ngươi không cần thể diện!

Diệp Quân cau mày: “Có nghĩa là sao?”

Trí Sư mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi để lộ thân phận truyền nhân Thần Nhất của mình, tộc Tiên Linh chắc chắn sẽ đồng ý cho ngươi tham gia”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Trí Sư cười nói: “Vì năm đó Thần Nhất từng đến tộc Tiên Linh chúng ta tham gia cuộc thi nội bộ, mà lần đó hắn ta đã giành được hạng nhất, đánh bại tất cả thiên tài thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh chúng ta lúc đó”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của tiền bối là đây là một sự sỉ nhục với tộc Tiên Linh, mà rõ ràng các người không thể tìm Thần Nhất rửa nhục. Nhưng nếu ta tham gia cuộc thi này thì chẳng khác nào ta đại diện cho Thần Nhất, nói cách khác là cho các người cơ hội rửa nhục”.

Trí Sư gật đầu: “Đúng thế, cho nên chỉ cần cậu để lộ thân phận người thừa kế Thần Nhất của mình, thì tộc ta chắc chắn sẽ cho cậu tham gia cuộc thi nội bộ, nhưng cậu cũng phải hiểu, cậu cũng sẽ trở nên khá nguy hiểm trước tộc Tiên Linh”.

Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra dù trước đây các ông để Thánh Nữ gả cho Thần Nhất, nhưng các ông vẫn rất căm thù ông ấy, không xem ông ấy là người nhà, đúng không?”

Trí Sư im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Phải”.

Diệp Quân nói: “Thần Nhất xuất sắc hơn tất cả cao thủ của tộc Tiên Linh lúc đó đúng không?”

Trí Sư gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy sao các ông còn làm thế với người nhà… Vì sao chứ?”

Trí Sư khẽ đáp: “Không phục, ghen tị… Đều có cả”.

Diệp Quân ngây người, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Ta biết rồi, từ trước đến giờ, tộc Tiên Linh đều luôn đứng đầu, nhưng một ngày nào đó người khác lại giành lấy vị trí đó, vì thế các ông bắt đầu thấy không vui… Không muốn nhìn thấy người khác xuất sắc hơn mình, chẳng lẽ các ông không biết suy nghĩ này rất nguy hiểm sao?”

Trí Sư lắc đầu: “Với chúng ta, dù thế nào thì hắn vẫn chỉ là một người ngoài, dù Thánh Nữ gả cho hắn ta thì cũng là gả đi rồi…”

Nói đến đây, bản thân ông ta cũng cảm thấy buồn cười, sau đó không nhịn được lắc đầu một lần nữa: “Có một vài vấn đề, có thể hiểu, nhưng chưa chắc có thể giải quyết”.

Ông ta là Trí Sư của tộc Tiên Linh, đương nhiên biết là suy nghĩ này không tốt, nhưng cũng đành chịu thôi, dù là ông ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ kiêu căng ngạo mạn của tộc Tiên Linh được.

Vì sau khi giải quyết Sở Cung năm đó, tộc Tiên Linh đã vô địch rất lâu rồi.

Không có đối thủ!

Ai có tư cách khiến tộc Tiên Linh cúi đầu chứ?

Còn Diệp Quân thì lắc đầu, hắn biết trước đây Thần Nhất đã dung túng cho tộc Tiên Linh này quá rồi.

Nếu là hắn, hắn đã đánh cho tộc Tiên Linh này phải quỳ xuống từ lâu.

Có nhiều lúc chính là như thế, ngươi càng nể mặt người khác, người khác sẽ càng được voi đòi tiên.

Mà Thần Nhất tính cách hiền lành, không thích quá tuyệt tình, việc này cũng khiến tộc Tiên Linh hơi lên mặt,

Đương nhiên thật ra Diệp Quân cũng có thể hiểu, dù sao Thần Nhất rất thích Thanh Mạt kia, đương nhiên ông ấy không thể quá tuyệt tình với tộc Tiên Linh này được.

Lúc này, Trí Sư lại nói: “Tiểu hữu, nên quyết định của ngươi là…”

Diệp Quân nhìn về phía Trí Sư: “Vậy thì ta sẽ để lộ thân phận”.

Trí Sư gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Trí Sư nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta muốn nói rõ với ngươi, thế hệ trẻ tộc Tiên Linh chúng ta hiện tại có thể nói là mạnh nhất từ trước đến giờ, còn mạnh hơn cả Thần Nhất năm đó, cho nên, thực lực của ngươi…”

Ông ta biết thiếu niên trước mắt không đơn giản, nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng, vì cảnh giới của Diệp Quân thật sự quá thấp.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Hiện tại người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh có cảnh giới gì?”

Trí Sư trầm giọng nói: “Cảnh giới tám phần thần tính đỉnh cao!”

Diệp Quân nheo mắt, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Tiên Linh Lệnh này có bán không? Ta có tiền, rất nhiều tiền”.

Nét mặt Trí Sư trở nên cứng đờ.

Diệp Quân lại nói: “Ta nghiêm túc đấy”.

Trí Sư lắc đầu: “Không bán”.

Diệp Quân hơi cạn lời, cũng thấy nghi ngờ: “Thật sự là tám phần thần tính ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi đau đầu.

Hắn đánh giá hơi thấp thiên tài và yêu nghiệt của tộc Tiên Linh này rồi.

Trí Sư do dự một lúc rồi nói: “Cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ!”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Không sao, cứ tiết lộ đi!”

Trí Sư trầm giọng nói: “Diệp công tử, đây không phải là trò đùa, vì nếu cậu thua, không chỉ có thể bị sỉ nhục còn có thể bị giết chết… Năm đó tộc Tiên Linh ta thua Thần Nhất, đến tận bây giờ tộc Tiên Linh vẫn không thể quên được, vì thế một khi có cơ hội rửa nhục, chắc chắn bọn họ sẽ điên cuồng”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Trí Sư nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Thế nên cậu vẫn muốn tiết lộ à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vì Nhược tỷ, ta vẫn quyết định thử xem sao”.

Trí Sư gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Rõ ràng ông ta cũng rất kích động.

Cũng không biết vì có thể cứu con gái hay vì có thể rửa nhục nữa.

Trí Sư đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cái này phải xem ta có cần thể diện hay không”.

Trí Sư hơi nghi ngờ: “Có ý gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu ta cần thể diện thì tối đa chỉ chắc chắn năm phần, còn nếu không cần thể diện thì là mười phần”.

Trí Sư: “…”
Chương 1395: Quá ngu xuẩn

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Trí Sư tỏ vẻ nghi ngờ.

Cần thể diện?

Không cần thể diện?

Diệp Quân cũng không giải thích thêm mà chỉ nói: “Tiền bối sắp xếp đi”.

Trí Sư nhìn thoáng qua Diệp Quân, cũng không hỏi nhiều nữa, ông ta gật nhẹ đầu, sau đó nói: “Người đâu”.

Ông ta vừa lên tiếng, một thiếu niên chậm rãi đi vào.

Trí Sư căn dặn: “Dẫn Diệp công tử đi tới khách viện nghỉ ngơi”.

Thiếu niên nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật nhẹ đầu rồi xoay người rời đi.

Trí Sư cau mày.

Diệp Quân bèn nói: “Không cần, ta sẽ nghỉ ngơi ở cổ thụ tinh không chỗ lối vào khu vực Tiên Linh, tiền bối sắp xếp xong thì thông báo với ta là được”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hắn không muốn ở lại khu vực Tiên Linh!

Ở lại đây không phải khiến người ta ghét sao?

Thấy Diệp Quân rời đi, Trí Sư cũng không nói gì nhiều, ông ta biết Diệp Quân ở lại đây chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề, ở bên ngoài sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức.

Trí Sư quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: “Thanh Dạ, ngươi trở nên mất lịch sự như thế từ bao giờ?”

Thiếu niên tên Thanh Dạ bình tĩnh nói: “Trí Sư, người ngoài không xứng ở lại khách điện của khu vực Tiên Linh chúng ta”.

Trí Sư gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là đệ tử của ta nữa”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Thanh Dạ nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trí Sư, ta làm sai ở đâu chứ?”

Trí Sư bước đi không quay đầu lại: “Quá ngu xuẩn”.

Thanh Dạ: “…”

Sau khi rời khỏi tộc Tiên Linh, Diệp Quân đi thẳng tới trước gốc cổ thụ tinh không kia, dù hắn không thích khu vực Tiên Linh, nhưng hắn lại rất thích nơi này.

Vì lúc ở đây, không hiểu vì sao hắn lại thấy bình tĩnh hơn.

Diệp Quân ngồi tựa lưng vào cổ thụ tinh không, ngẩng đầu nhìn lên.

Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Mười năm!

Còn chưa đến năm năm nữa Vũ Trụ Kiếp sẽ bùng nổ, thật ra hắn thấy hơi nghi ngờ, nếu Vũ Trụ Kiếp bùng nổ sẽ ảnh hưởng đến vùng đất Tiên Linh này không?

Hắn không biết, nhưng hắn có thể chắc chắn Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên chắc chắn sẽ toi đời.

Diệp Quân đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tháp gia, thật ra cô cô váy trắng có thể giải quyết Vũ Trụ Kiếp đúng không?”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lúc đầu ta cũng cho rằng bà ấy không thể, nhưng đến bây giờ, ta phát hiện có lẽ giải quyết Vũ Trụ Kiếp không phải việc khó gì với bà ấy, đúng không?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Vậy ngươi nói xem vì sao nàng lại không giải quyết?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Đợi ta giải quyết”.

Tiểu Tháp nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn một nguyên nhân khác là có vài chuyện, dù là nàng cũng không thể giải quyết được, nói cách khác, dù có thể giải quyết thì nàng cũng sẽ không đi giải quyết”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của Thái gia là cô cô váy trắng xem xét việc gì cũng không phải nhìn từ góc độ loài người chúng ta…”

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Không chỉ cô cô váy trắng của ngươi mà Tiểu Bạch và Nhị Nha cũng thế, ngươi nghĩ hai người họ sợ Vũ Trụ Kiếp ư? Không, Vũ Trụ Kiếp đến, đoán chừng hai người còn vui vẻ nữa”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Cướp đoạt, mỗi sinh linh trên vũ trụ đều cướp đoạt vũ trụ một cách tàn ác. Nếu còn tiếp tục như thế thì không một vũ trụ nào có thể tồn tại được cả. Nếu nhìn từ góc độ con người, thật ra Vũ Trụ Kiếp là sự trừng phạt với muôn nghìn chúng sinh, nhưng lại phù hợp với nhân quả luân hồi của Đại Đạo”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Tiểu Tháp chợt nói: “Lúc trước ngươi nói ngươi muốn thử một cách là cách gì? Có thể nói ta nghe thử không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Nói sau đi!”

Tiểu Tháp lại nói: “Cho dù thế nào, ngươi có thể nghĩ thế này, đây là thử thách cô cô váy trắng, cha ngươi và ông nội ngươi giao cho ngươi, nếu ngươi có thể giải quyết được chuyện này chắc chắn họ sẽ rất vui, còn nếu ngươi không thể giải quyết cũng chẳng sao, có chuyện gì họ sẽ xuất hiện gánh vác”.

Diệp Quân cười to: “Tháp gia, ngươi nói với ta như thế không sợ ta lười biếng, không có chí cầu tiến sao?”

Tiểu Tháp nói: “Thật ra cái gì thằng nhóc ngươi cũng biết cả”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.

Tiểu Tháp cũng thở dài, thằng nhóc này thật sự quá thông minh, không dễ lừa.

Diệp Quân nằm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tinh không sâu thẳm: “Tháp gia, mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, chắc là ngươi cũng có, lý tưởng của ngươi là gì?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Nhìn ngươi trưởng thành, sau đó lang bạt cùng chủ nhân”.

Diệp Quân chớp mắt: “Đợi ta trưởng thành?”

Tiểu Tháp nói: “Thật ra chủ nhân bảo ta đi theo ngươi, ngoài việc rèn luyện ngươi còn là rèn luyện ta, đương nhiên cũng là tin tưởng ta”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta cảm thấy ngươi không tu luyện gì cả”.

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ta tu luyện làm gì? Nếu xuất hiện một người ngay cả ông nội và cha ngươi đều không đánh lại, chẳng lẽ ta còn có thể thắng? Nếu không có thì ta tu luyện còn ý nghĩa gì nữa? Dù sao đánh nhau cũng không phải ta đánh! Đối với ta thực lực đủ dùng là được rồi”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Ngươi mới thật sự là lười biếng”.

Tiểu Tháp nói: “Còn ngươi thì sao? Lý tưởng của ngươi là gì?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Mạnh hơn cha và cô cô váy trắng”.

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Có phải khó lắm không?”

Tiểu Tháp nói: “Muốn mạnh hơn cha ngươi thì có khả năng, nhưng muốn mạnh hơn cô cô váy trắng của ngươi… Ta cảm thấy hơi khó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK