Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456: Sự lựa chọn thông minh nhất

Thêm một tỷ linh nguyên!

Cố Minh khó tin nhìn Diệp Quân, run run hỏi lại: "Thiếu chủ, chuyện này..."

Diệp Quân vô cảm: "Cứ làm theo lệnh!"

Cố Minh do dự rồi nghiến răng: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nói xong, ông ta lui xuống!

Ông lão tóc bạc đứng trước mặt Diệp Quân cũng đang chấn động!

Tự truy nã mình sao?

Con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian bị điên rồi à?

Một tỷ linh nguyên đấy!

Đây là một khoản tiền khổng lồ, đừng nói là chư thiên vạn giới, dù có là Chân vũ trụ cũng hiếm có nhà nào có thể bỏ ra được một tỷ linh nguyên trong một lần!

Hắn chê mình sống quá lâu à?

Diệp Quân cất kiếm Hành Đạo đi, sau đó nhìn ông lão tóc bạc: "Các hạ, ta không có ý chống lại phủ thành chủ, ta là một người biết lý lẽ mà. Nam tộc này phái người tới giết ta trước nên đương nhiên ta phải diệt bọn họ, hành động diệt tộc lần này chỉ đối phó với Nam tộc, không đối phó với bất kỳ thế lực thứ ba nào khác!"

Nói xong, hắn quay người đi về phía xa.

Ông lão tóc bạc trầm mặc.

Diệp Quân ở phía xa, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Tháp chợt hỏi: "Sao hôm nay nóng tính vậy?"'

Trong ấn tượng của nó, phong cách làm việc của thằng nhóc này là thích để lại đường lui, không thích làm mọi chuyện quá tuyệt tình!

Nhưng lần này, cách cư xử của hắn quá khác thường!

Diệp Quân khẽ nói: "Ta sai rồi!"

Tiểu Tháp không hiểu: "Sai gì?"

Diệp Quân khẽ nói: "Ta đối xử lương thiện với người khác nhưng thực tế là chẳng ai lương thiện với ta!"

Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn trời, hung dữ nói: "Chẳng phải Chân vũ trụ truy nã ta à? Một trăm triệu linh nguyên sao mà đủ? Ta cho thêm bọn chúng một tỷ linh nguyên nữa! Mong bọn chúng mau tới giết ta!"

Tiểu Tháp im lặng.

Qua thời gian ở bên cạnh Diệp Quân, nó phát hiện thằng nhóc này ngày thường rất hiền lành, thích kết bạn, làm việc gì cũng chừa đường lui!

Nhưng sự tàn độc trong cốt cách của thằng nhóc này không hề thua kém cha và ông nội hắn!

Thậm chí có khi còn điên hơn!

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Thật ra thằng nhóc này vẫn còn một mục đích khác, chính là thu hút người, không muốn bạn bè mình ở chiến trường Hư Chân phải chiến đấu quá khổ cực!"

Tiểu Tháp: "Ta biết! Nhưng hắn làm vậy thì tình cảnh của hắn..."

Giọng nói bí ẩn: "Hắn làm vậy mới là sự lựa chọn thông minh nhất!"

Tiểu Tháp không hiểu: "Là sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Hắn làm vậy, có thể diệt bớt chín phần rắc rối, ngươi nghĩ mà xem, hắn lấy một tỷ ra để truy nã chính mình thì sẽ có bao nhiêu thế lực vội vã tới đây?"

Tiểu Tháp im lặng.

Giọng nói bí ẩn lại nói: "Đương nhiên những thế lực đuổi tới chắc chắn đều không phải hạng tầm thường".

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Ta hiểu rồi! Thằng nhóc này chỉ muốn đánh với những thế lực cao cấp!"

...

Được Tiên Bảo Các tuyên truyền, chuyện Diệp Quân dùng một tỷ linh nguyên để truy nã chính mình đã truyền đi khắp chư thiên vạn giới!

Một tỷ!

Lúc nhận được tin này, cả chư thiên vạn giới đều chấn động!

Tự truy nã mình sao?

Diệp Quân này bị điên rồi à?

Quan trọng nhất là Tiên Bảo Các còn truyền thông tin này ra ngoài bằng hình thức lệnh treo thưởng!

Cũng có nghĩa là nếu thật sự giết được Diệp Quân thì chắc chắn sẽ có được một tỷ linh nguyên!

Một tỷ!

Điều này khiến vô số thế lực trở nên điên cuồng!

Có được khoản tiền khổng lồ này thì họ sẽ bồi dưỡng ra được bao nhiêu cường giả đỉnh cấp?

Phải biết rằng, khi đạt đến một trình độ nhất định thì tiên tinh, thần tinh bình thường không còn tác dụng nữa, chỉ có linh nguyên mới có thể giúp những cường giả đỉnh cấp kia tiếp tục nâng cao thực lực!

Ngoài Chân vũ trụ, những thế giới khác có quá ít linh nguyên!

Đặc biệt là chư thiên vạn giới còn phải cống nạp cho Chân vũ trụ, vì đâu phải ai cũng dám khiêu chiến Chân vũ trụ giống vũ trụ Quan Huyên được.

Thế nên, linh nguyên lại càng hiếm hoi!

Nhưng Tiên Bảo Các thì lại không thiếu!

Nếu những thực lực khác nói họ bỏ ra một tỷ linh nguyên, chắc chắn mọi người sẽ không tin, nhưng Tiên Bảo Các thì có thể!

Ngoài Chân vũ trụ, Tiên Bảo Các giàu nhất chư thiên vạn giới!

Vì Tiên Bảo Các là thương hội lớn nhất chư thiên vạn giới và không phải nộp phí bảo kê cho Chân vũ trụ!

Một tỷ linh nguyên!

Cộng thêm số tiền thưởng của Chân vũ trụ nữa là một tỷ một trăm triệu linh nguyên!

Con số này quá cám dỗ!

Rất nhiều thế lực đã rục rịch!

Đương nhiên, còn nhiều thế lực rất tỉnh táo!

Mẹ kiếp!

Đó là vũ trụ Quan Huyên đấy, hơn nữa còn là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian.

Số tiền này dễ lấy vậy à?

Kiếm Chủ Nhân Gian không có ở vũ trụ Quan Huyên nhưng ông ấy chưa hề chết...

Ngươi giết con trai ông ấy, ông ấy để yên chắc?

Đương nhiên, quá nhiều người thấy tiền mờ mắt.

Thêm nữa, bọn họ biết Kiếm Chủ Nhân Gian đang khiêu chiến Chân Thần, lúc này chắc chắn Kiếm Chủ Nhân Gian không rảnh để lo cho con trai!

...
Chương 457: Mất đi một thế giới

Tiên Bảo Các.

Sau khi Diệp Quân trở về Tiên Bảo Các, Tư Thông Thiên lập tức bước tới, y xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Diệp Quân: "Đại ca, thu hoạch được kha khá, hơn nghìn vạn thần tinh!"

Thần tinh!

Thần tinh là tinh thạch chỉ đứng sau linh nguyên, một thần tinh bằng một trăm tiên tinh!

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó nhìn Cố Minh: "Đánh bảng Chư Thiên thế nào?"

Bây giờ hắn muốn nâng cao bản thân!

Hắn chắc chắn sẽ có người tới giết hắn, nếu các thế lực của chư thiên vạn giới còn có điều kiêng dè thì Chân vũ trụ chắc chắn sẽ không kiêng nể gì!

Nhất định Chân vũ trụ sẽ dốc toàn lực tới giết hắn!

Nhiệm vụ cấp bách là phải nâng cao thực lực của mình!

Đặt một mục tiêu nhỏ trước: Vô địch thế hệ trẻ toàn vũ trụ!

Cố Minh vội nói: "Đánh bảng Chư Thiên rất dễ, cứ tới lôi đài Tinh Hà là được!"

Diệp Quân nhíu mày: "Lôi đài Tinh Hà à?"

Cố Minh gật đầu: "Vâng ạ! Nằm ngay trong tinh không trên thành Chư Thiên Vạn Giới, nhưng thiên tài khiêu chiến bảng Chư Thiên buộc phải thông qua một bài kiểm tra!"

Diệp Quân hỏi: "Kiểm tra gì?"

Cố Minh: "Qua cầu Tinh Hà! Cầu Tinh Hà này là một con đường thử thách, chỉ khi đi qua được con đường này mới được đấu bảng. Làm vậy là để chắt lọc, nếu ai ai cũng có thể tới đấu bảng thì những thiên tài yêu nghiệt trên bảng đó sẽ mệt chết mất!"

Diệp Quân gật đầu, lập tức nói: "Đi! Tới cầu Tinh Hà!"

Cố Minh nói: "Thiếu chủ, đi theo thuộc hạ!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn và Tư Thông Thiên theo Cố Minh tới một mảnh tinh không, xa xa có một chiếc cầu nối đến cuối tinh hà.

Cố Minh trầm giọng nói: "Thiếu chủ, qua cây cầu này sẽ có thể đấu bảng!"

Diệp Quân gật đầu, hắn đi về phía cây cầu kia.

Vừa bước lên cầu Tinh Hà, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng xảy ra biến hóa kịch liệt, một giây sau, phía cuối tinh hà chợt xuất hiện một người phụ nữ!

Người phụ nữ váy trắng!

Nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, Diệp Quân sững sờ!

Cô cô váy trắng sao?

Mà sau lưng người phụ nữ váy trắng, hàng trăm triệu vạn đại đạo đang sụp đổ!

Đây chính là cảnh tượng lần đầu tiên hắn gặp cô cô váy trắng!

Diệp Quân nhíu mày, chuyện gì thế này?

"Không hay rồi!"

Đúng lúc này, bên trong tháp nhỏ, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Có kẻ muốn phá hoại đạo tâm của hắn!"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ý ngươi là gì?"

Giọng nói bí ẩn: "Đây là một loại huyễn thuật. Khi hắn bước vào nơi này đã có người dùng thần thông vô thượng để thâm nhập sâu vào thâm tâm hắn, biết được nỗi hoảng sợ thầm kín của hắn... Không ngờ, nỗi hoảng sợ của thằng nhóc này lại là cảnh tượng lúc gặp cô cô váy trắng của hắn. Đáng chết!! Thằng nhóc này quá thông minh, hắn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu đó, sau này kiến thức của hắn ngày được mở rộng, nên hắn đang không ngừng dò đoán thực lực của cô cô váy trắng, mà kết quả của việc dò đoán là càng đoán càng thấy thực lực của cô cô váy trắng sâu không lường được..."

Giọng nói bí ẩn còn chưa nói hết thì 'người phụ nữ váy trắng' kia bỗng quay người nhìn Diệp Quân, sau đó đâm một kiếm về phía hắn!

Nhát kiếm này đâm tới, chư thiên vạn đạo đều sụp đổ!

Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt lại.

Ảo cảnh?

Không đúng!

Đây là hiện thực!

Có kẻ muốn phá đạo tâm của mình!

Trong lòng Diệp Quân hiểu rõ nhưng đôi mắt thì ngày càng mơ hồ.

'Người phụ nữ váy trắng' nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng, càng lúc càng bà ta tới gần Diệp Quân, lúc bà ta tới trước mặt hắn thì sự mơ hồ trong mắt Diệp Quân lập tức biến mất, một giây sau, hắn đâm một nhát kiếm ra!

Lần này, hắn dùng kiếm Hành Đạo!

Rõ ràng, hắn cũng đã phát hiện ra điểm bất thường!

Mà lúc Diệp Quân xuất kiếm, 'người phụ nữ váy trắng' kia ngơ ra, đối diện với nhát kiếm của Diệp Quân, bà ta không đối đầu trực diện mà lại nhoáng người lùi về phía sau, tốc độ của bà ta cực nhanh, nháy mắt đã lui ra sau nghìn trượng.

'Người phụ nữ váy trắng' nhìn Diệp Quân chòng chọc, hơi khó tin: "Bà ta không phải là nỗi sợ hãi trong lòng ngươi!"

Diệp Quân nhìn 'người phụ nữ váy trắng' sau đó nói: "Người là sư phụ của ta, sao lại là nỗi sợ hãi trong lòng ta được?"

'Người phụ nữ váy trắng' nhìn Diệp Quân một lúc thật lâu, không tiếp tục ra tay mà lùi lại, lúc này cảnh tượng bỗng trở nên hư ảo, Diệp Quân trở về trên cầu Tinh Hà.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn quanh, khẽ cau mày lại.

Hắn biết có người muốn tới giết hắn nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy!

Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi cất bước đi!

Trên tinh không, một người phụ nữ đang đứng nhìn Diệp Quân chăm chú, người phụ nữ mặc một bộ váy dài đỏ như lửa, đẹp tuyệt trần. Người phụ nữ nhìn Diệp Quân với ánh mắt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, người phụ nữ cười lạnh: "Không ngờ truyền thừa kiếm đạo của hắn không phải là của Kiếm Chủ Nhân Gian mà là của một người phụ nữ váy trắng, thú vị đấy..."

Người phụ nữ nói xong, định quay người rời đi. Đúng lúc này, thời không trước mặt bà ta bỗng nứt ra, một đạo kiếm khí phá không gian bay tới, sau đó kề ngay trước trán bà ta.

Đồng tử bà ta rút lại, lòng thầm kinh hãi, đang định nói gì đó thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong đầu bà ta: "Đóng giả ta, vui lắm không?"

Người phụ nữ hoảng hốt: "Các hạ là ai?"

Vù!

Thời không trước mặt người phụ nữ nứt ra, ở cuối tinh hà, bà ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ như máu!

Vũ trụ tinh vực nơi người phụ nữ mặc váy đỏ máu kia đang đứng như đang xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa, mọi thứ đều vụn vỡ tan biến...

Lúc này, người phụ nữ mặc váy đỏ như máu đang nhìn bà ta với ánh mắt không chút cảm xúc nào.

Vũ trụ ở cách cả trăm triệu vạn tinh hà!

Sư phụ của Diệp Quân!

Nhìn ánh mắt vô cảm của người phụ nữ mặc váy đỏ máu kia, lòng bà ta vô cùng sợ hãi, vội nói: "Tại hạ là trưởng lão của Thiên Huyễn Tông ở Thiên Huyễn Giới, biến hình thành dáng vẻ của các hạ không có ý mạo phạm nào cả, mong các hạ thứ tội!"

Thiên Huyễn Giới!

Thiên Huyễn Giới này đứng thứ tư trong vạn giới, Thiên Huyễn Tông lại là thế lực mạnh nhất của Thiên Huyễn Giới, cũng là một thế lực siêu cấp, rất có uy danh trong vạn giới.

Thế nên bà ta tự giới thiệu tông môn là để đối phương kiêng dè bớt.

Phía cuối tinh hà, người phụ nữ mặc váy đỏ máu bỗng phất tay áo, một đạo kiếm khí bay ra.

Thiên Huyễn Giới.

Hôm nay, một thanh kiếm bỗng rơi từ trên trời xuống.

Ầm!

Nháy mắt, cả Thiên Huyễn Giới đã bị xóa sổ!

Từ nay, vạn giới mất đi một thế giới.

...
Chương 458: Có thể gọi cô cô váy trắng đánh giúp không?

Thiên Huyễn Giới từ nay đã bị xóa sổ.

Nhưng người ở thành Chư Thiên Vạn Giới lại không biết, vì các thế giới cách nhau quá xa, để tin tức truyền tới nơi cũng phải tốn mấy ngày.

...

Trong tinh không, Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi, Diệp Quân suy tư.

Ảo cảnh!

Vì sao đối phương lại hóa thành cô cô váy trắng?

Lẽ nào là do tâm cảnh của mình?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhíu mày, trước đây hắn đã đọc kha khá sách cổ, biết được có một số huyễn thuật sư thích mê hoặc người khác, đặc biệt có sở trường là công kích vào điểm yếu của đối thủ.

Đương nhiên hắn không cho rằng đạo tâm của mình là vô địch, con người ai cũng có khuyết điểm, chắc chắn mình cũng có khuyết điểm.

Nhược điểm trong đạo tâm của mình là cô cô váy trắng sao?

Diệp Quân trầm mặc.

Rốt cuộc thực lực của cô cô váy trắng mạnh đến nhường nào?

Hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, vẫn luôn hỏi nhưng không có được đáp án.

Hơn nữa, Tháp gia luôn cố tình che giấu!

Vì sao phải che giấu?

Diệp Quân chầm chậm nhắm hai mắt lại, lẽ nào Tháp gia sợ sau khi mình biết được thực lực thật sự của cô cô váy trắng, đạo tâm sẽ chịu tổn thương?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân chợt mở mắt ra, tay phải cầm chặt kiếm Hành Đạo.

Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Bây giờ nó thật sự thấy hơi sợ Diệp Quân rồi!

Thằng nhóc này quá thông minh, nó không nắm chắc được hắn.

Nghe Tháp gia hỏi, Diệp Quân cười nói: "Không có gì!"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ cấp bách của ngươi bây giờ là tu luyện cho tốt, đấu bảng giành hạng nhất, biết chưa?"

Diệp Quân mỉm cười: "Ta biết rồi!"

Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Chắc chắn thằng nhóc này đang nghĩ cái gì đó!"

Giọng nói bí ẩn: "Đừng lo, thằng nhóc này không dễ dàng bị phá hủy đạo tâm đến vậy đâu!"

Tiểu Tháp đáp: "Hy vọng là vậy!"

Đúng lúc này, một ảo ảnh bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn ảo ảnh đó, ảo ảnh này mới chính là thử thách thật sự.

Ảo ảnh cũng cầm kiếm!

Bấy giờ, ảo ảnh bỗng biến mất tại chỗ!

Vù!

Một tia kiếm quang xé gió lao tới, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đâm tới trước mặt Diệp Quân!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, lúc thanh kiếm đó còn cách hắn nửa trượng thì hắn bỗng xuất kiếm!

Vù!

Kiếm của hắn còn nhanh hơn!

Một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực ảo ảnh kia!

Ảo ảnh lập tức biến mất!

Diệp Quân cất kiếm, bước về phía trước.

Đi trên cầu Tinh Hà, Diệp Quân ngẩn đầu nhìn nơi tận cùng tinh hà. Hắn bỗng nhớ lại câu nói trước đây của Tháp gia.

Cô cô váy trắng có thể giết nghìn tỷ Thần Đế!

Có khi nào là Tháp gia nói thật không?

Giết nghìn tỷ Thần Đế?

Diệp Quân nheo mắt lại, nói cách khác, trước mặt cô cô váy trắng, Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến.

Thần Đế chỉ như con sâu cái kiến!

Sau một hồi trầm tư, Diệp Quân bỗng mỉm cười.

Tiểu Tháp hơi hoảng: "Ngươi cười gì?"

Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, cảm ơn!"

Tiểu Tháp ngờ vực: "Cảm ơn gì?"

Diệp Quân đáp: "Tháp gia, ngươi yên tâm, dù ta đi trên con đường kiếm đạo vô địch, nhưng điều này không có nghĩa là chỉ được có một mình ta vô địch trên cõi đời này. Ta có thể vô địch, người khác cũng có thể vô địch, thế nên ngươi không cần phải lo lắng việc cô cô váy trắng quá mạnh sẽ phá hủy đạo tâm của ta".

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân chân thành nói: "Hơn nữa, bây giờ ta sẽ không so sánh bản thân với cha ta và cô cô váy trắng đâu, cũng không thể so sánh khập khiễng vậy được, nếu ta lấy bản thân ra so sánh với bọn họ chẳng phải tự rước khổ vào thân hay sao. Những người ta nên so sánh lúc này là những thiên tài trẻ cùng thời đại với ta!"

Tiểu Tháp cười nói: "Ngươi nghĩ được vậy là một điều rất đáng mừng!"

Diệp Quân: "Thế sau này ta có thể gọi cô cô váy trắng ra đánh nhau giúp ta không?"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân cười ha ha: "Tháp gia, ta không phải là người cổ hủ, ta cố gắng tu luyện như vậy là mong muốn có được công bằng. Nếu bây giờ Chấp Kiếm Nhân của thần linh tới giết ta thì chắc chắn ta sẽ không đánh lại, vào lúc đó ta phải gọi người tới giúp. Đến lúc đó rồi mà không gọi người tới giúp thì ta chính là một thằng ngốc!"

Tiểu Tháp cười nói: "Nếu là lúc đó thì có thể!"

Diệp Quân mỉm cười, hắn đi về phía cuối tinh hà.

Nếu được, tự dựa vào bản thân mình vẫn tốt hơn.

Thế nên, cố gắng đi!

Diệp Quân bước nhanh hơn.

Rất nhanh, Diệp Quân đã đi qua cầu Tinh Hà kia. Phía cuối cầu Tinh Hà có một lôi đài tinh không cực lớn, dài rộng chừng trăm vạn trượng, rất hoành tráng. Bên rìa lôi đài có mười pho tượng cao trăm trượng đứng sừng sững.

Tám nam hai nữ!

Diệp Quân nhìn mười pho tượng kia, hắn biết, đây chính là mười yêu nghiệt siêu cấp trên bảng Chư Thiên!

Mười người yêu nghiệt nhất trong thế hệ trẻ của chư thiên vạn giới!

Chắc chắn chất lượng của mười người này rất cao!

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên sự hưng phấn, hắn khẽ nhún người, lập tức xuất hiện ở giữa lôi đài kia.

Bấy giờ, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: "Khiêu chiến một lần, một trăm vạn thần tinh!"

Trăm vạn thần tinh!

Diệp Quân gật đầu, xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo đen.

Đương nhiên bây giờ hắn không còn cảm giác xót tiền nữa!

Tiền sao?

Chẳng qua chỉ là một dãy số mà thôi!

Bây giờ Diệp Quân hắn đã không còn hứng thú gì với tiền nữa!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân rồi nói: "Buộc phải bắt đầu khiêu chiến từ thứ mười, chỉ khi đánh thắng được người thứ mười mới được khiêu chiến người tiếp theo. Sau khi thành công chiến thắng, bảo vệ được một ngày, tượng sẽ tự động đổi thành tượng của ngươi, đồng thời tên của ngươi sẽ được đăng lên báo Quan Huyên, truyền khắp chư thiên vạn giới!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, không nói thêm gì, quay người biến mất.

Trên lôi đài, Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại.

Từ lúc trở thành Đại Kiếm Đế, hắn chưa từng thật sự chiến đấu, bây giờ hắn đang rất khát khao được chiến đấu!

Trận chiến đỉnh cao!

Ngay lúc này, thời không phía trước mặt hắn bỗng rung lên, một chàng trai vận đồ trắng xuất hiện.

Chân Cảnh!

Diệp Quân híp mắt, chàng trai này chưa đến hai mươi nhưng đã đạt đến Chân Cảnh!

Thế mà y chỉ đứng thứ mười!

Rõ ràng, chất lượng của bảng Chư Thiên này cực kỳ cao!

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, tay phải y xòe ra, một ngọn lửa bùng lên giữa lòng bàn tay y.

Ầm!

Nhiệt độ không khí tăng lên vùn vụt.

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Huynh chính là Diệp Quân bỏ một tỷ ra truy nã chính mình đấy à?"

Diệp Quân gật đầu.

Chàng trai áo trắng: "Nào, để ta xem thử thực lực của huynh thế nào!"

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, một giây sau, thời không trước mặt y nứt vỡ, một thanh kiếm đâm tới.

Chàng trai áo trắng nheo mắt, ánh mắt hiện lên vẻ nặng nề, y khẽ động tâm niệm, ngọn lửa trong tay hóa thành một cái khiên lửa che trước người y.

Vù!

Kiếm đâm tới, luồng sức mạnh khủng khiếp đánh nát chiếc khiên lửa!

Bấy giờ, chàng trai áo trắng đã lui ra sau trăm trượng, nhưng y vừa đáp đất đã có một thanh kiếm nữa đâm tới!

Chàng trai áo trắng thầm kinh hãi, y không dám có chút ý nghĩ khinh nhờn nào, hai tay áp mạnh xuống.

Rầm!

Một luồng năng lượng thần bí bao trùm thời không xung quanh!

Hỏa vực!
Chương 459: Bảy đánh một

Hỏa vực xuất hiện trấn áp khiến kiếm của Diệp Quân đứng im tại chỗ.

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài hỏa vực, Diệp Quân xuất liên tiếp hai mươi nhát kiếm.

Một luồng kiếm quang bộc phát ra!

Ầm!

Năng lượng mạnh mẽ đánh nát hỏa vực trong tích tắc!

Thấy thế, đồng tử chàng trai áo trắng rút lại, hai tay hợp thành hình chữ thập, ngay sau đó, một ngọn lửa trào từ trong người y ra, ngọn lửa này hóa thành một người khổng lồ cao trăm trượng, sau đó tung một chưởng mạnh mẽ xuống bên dưới!

Ầm!

Nhát kiếm của Diệp Quân bị cản lại, đồng thời sức mạnh khủng bố đánh lùi hắn ra sau trăm trượng!

Vừa dừng lại, chân phải hắn bỗng giẫm mạnh.

Vù!

Một tia chớp hiện ra dưới chân hắn!

Diệp Quân biến mất!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Diệp Quân đã đẩy tốc độ của nhát kiếm này nhanh đến cực độ, không chỉ thế, còn có mười hai thanh phi kiếm cùng chém ra!

Tốc độ cực nhanh, dường như vừa lùi lại là hắn đã lập tức đánh tới, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người khổng lồ lửa kia.

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Đây là cực hạn của hắn hiện nay!

Nhát kiếm này đâm tới đã đánh nát người khổng lồ lửa kia trong nháy mắt, cùng lúc đó, chàng trai áo trắng đứng sau lưng người khổng lồ lửa cũng bị đánh bay ra mấy trăm trượng, y vừa dừng lại đã có mười hai thanh phi kiếm bay tới!

Đã tính toán từ trước cả rồi!

Hắn không cho chàng trai áo trắng có thời gian nghỉ ngơi!

Thấy mười hai thanh phi kiếm bay tới, chàng trai áo trắng thầm hoảng sợ, hai tay siết chặt, há miệng gào, một ngọn lửa tuôn từ trong miệng y ra.

Ầm!

Ngọn lửa kia vừa xuất hiện đã bị dập tắt, ngay sau đó chàng trai áo trắng bị đánh bay ra mấy trăm trượng, mà lần này, y vừa dừng lại đã có một thanh kiếm kê ngay trước trán y.

Chàng trai áo trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, trên hai tay y vẫn còn ngọn lửa cháy hừng hực!

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, sau đó xòe tay ra, thanh phi kiếm kê trước trán của chàng trai áo trắng đã bay trở về trong tay hắn.

Chàng trai áo trắng trầm giọng nói: "Ta thua rồi!"

Diệp Quân không nói gì, hắn quay người nhìn ông lão áo đen phía xa: "Ta muốn đánh người tiếp theo!"

Ông lão áo đen đáp: "Hai trăm vạn thần tinh!"

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo đen.

Ông lão áo đen cất nhẫn không gian rồi nhìn chàng trai áo trắng: "Là người giữ lôi đài, ngươi có một cơ hội khiêu chiến lại hắn!"

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Ta đánh không lại hắn!"

Vừa nãy đánh nhau với Diệp Quân, y đã bị áp đảo toàn diện, dường như không có cơ hội đánh lại!

Y biết mình không phải là đối thủ của chàng trai trước mặt.

Ông lão áo đen khẽ gật đầu: "Được!"

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân: "Đợi một chút!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng rồi lấy ra một viên Khôi Phục Đan ra uống.

Chàng trai áo trắng bỗng lên tiếng: "Diệp công tử!"

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, y trầm giọng nói: "Cẩn thận chút!"

Diệp Quân nhíu mày: "Có người muốn giết ta à?"

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân gật đầu: "Theo ta được biết thì cường giả của chư thiên vạn giới đang trên đường tới đây, huynh cẩn thận chút!"

Diệp Quân gật đầu: "Đa tạ!"

Chàng trai áo trắng khẽ gật đầu, đang định rời đi thì Diệp Quân hỏi: "Huynh đài tên là gì?"

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, đáp: "Cung Thanh Thành!"

Diệp Quân gật đầu: "Đa tạ huynh đài!"

Cung Thanh Thành: "Khách sáo quá!"

Nói rồi y quay người biến mất.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngay lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng rung lên, một chàng trai khác từ tốn bước ra.

Người đứng thứ chín!

Chàng trai mặc một bộ áo bào đen, tay cầm một thanh đao, lúc gã bước ra ngoài, một luồng đao thế mạnh mẽ phun trào từ trong người gã ra. Luồng đao thế này hóa thành một đạo đao khí chém về phía Diệp Quân đang ngồi xếp bằng!

Diệp Quân đứng dậy, bước tới trước, một luồng kiếm thế hóa thành một thanh kiếm bay ra ngoài!

Ầm!

Tiếng nổ vang dội, đạo đao khí kia vỡ nát trong nháy mắt!

Mà lúc này, chàng trai kia bỗng xông tới trước, chém một nhát đao về phía Diệp Quân.

Vù!

Mọi nơi chàng trai lướt qua, thời không ầm ầm nứt ra!

Nhát đao này cực kỳ bá đạo, có sức mạnh vạn quân, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh!

Phía xa, Diệp Quân nheo mắt rồi đâm một kiếm ra!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Ầm!

Một mảng kiếm quang và đao quang bùng nổ, Diệp Quân và chàng trai kia cùng lúc lùi lại thật xa, trong khi lùi lại, mười hai thanh phi kiếm bỗng lướt qua.

Phía xa, chàng trai kia bỗng vung đao liên hồi, đao quang lập lòe!

Vù!

Chàng trai kia lại lùi ra sau trăm trượng, gã vừa đứng lại thì Diệp Quân đột ngột cầm kiếm đâm tới.

Chàng trai ngẩng phắt đầu, giơ ngang đao đỡ!

Vù!

Nháy mắt, chàng trai lại lùi ra sau!

Gã vừa dừng lại thì đã có một thanh kiếm nữa đâm tới!

Chàng trai cầm đao mạnh mẽ chém về phía trước, một đạo đao mang dài nghìn trượng phóng ra từ trường đao trong tay gã!

Rầm!

Thanh kiếm của Diệp Quân bị nhát đao này cản được!

Nhưng ngay lúc này, thời không xung quanh chàng trai bỗng nứt toác, mười hai thanh phi kiếm đã đâm tới!

Thấy thế, đồng tử chàng trai rút lại, sau đó quyết đoán nhận thua: "Ta thua rồi!"

Lúc này, đao của gã đã bị Diệp Quân kìm hãm, nếu gã thu đao phòng ngự, kiếm của Diệp Quân có thể giết gã, nếu gã không thu đao thì phi kiếm của Diệp Quân cũng có thể giết gã!

Ý thức đã bị áp chế rồi!

Chàng trai vừa dứt lời, mười hai thanh phi kiếm chỉ còn cách gã mười mấy tấc chợt dừng lại!

Diệp Quân đứng sang một bên, mười hai thanh phi kiếm bay trở về trước mặt hắn.

Chàng trai nhìn Diệp Quân: "Kiếm nhanh quá!"

Diệp Quân nói: "Đao của huynh cũng rất mạnh!"

Chàng trai nhìn Diệp Quân: "Đa tạ huynh đã nương tay!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Hắn tới đây chỉ để cọ xát, nếu đã thắng thì không cần phải ra tay giết người.

Lúc này, chàng trai bỗng nói: "Đi mau!"

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn chàng trai, chàng trai chỉ nhìn chằm chằm hắn rồi liếc mắt về phía ông lão áo đen đứng bên phải, nhưng gã không nói gì thêm, quay người rời đi.

Nghe thế, Diệp Quân hơi nheo mắt, hắn vừa định hỏi gì đó nhưng chàng trai đã nói: "Bảo trọng!"

Nói xong, gã lắc người, hóa thành một dải cầu vồng bay lên trời.

Chàng trai vừa đi, thời không trước mặt Diệp Quân đã chấn động kịch liệt, ngay sau đó là bảy người xuất hiện trên lôi đài.

Diệp Quân quay đầu nhìn những pho tượng ở bên rìa lôi đài, trầm mặc.

Bảy người này lần lượt là người xếp thứ tám cho đến thứ hai trên bảng!

Bảy người!

Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão áo đen đằng xa: "Có thể đánh hội đồng à?"

Ông lão áo đen gật đầu: "Có thể!"

Diệp Quân nhìn ông lão áo đen: "Quy tắc đặt ra từ lúc nào vậy?"

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Quy tắc vừa thay đổi, không được à?"

Diệp Quân cười nói: "Ông đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới nói câu này, đúng không?"

Ông lão áo đen gật đầu: "Đúng!"

...
Chương 460: Cần gì gọi ai?

Đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới!

Diệp Quân mỉm người.

Một đánh bảy?

Diệp Quân quay đầu nhìn bảy người đứng đằng kia, đúng là hắn khá bất ngờ.

Khiêu chiến tay đối biến thành đánh hội đồng!

Nhưng thế thì đã sao?

Diệp Quân nhìn bảy người kia, chàng trai dẫn đầu có một mái tóc bạch kim, mặc một bộ áo bào trắng rộng rãi, cả người từ trên xuống dưới đều trắng.

Tay gã giấu trong tay áo, vẻ mặt điềm nhiên, khí tức mạnh nhất trong số bảy người.

Người đứng thứ hai bảng Chư Thiên: Tiêu Vân Sơn!

Tiêu Vân Sơn nhìn Diệp Quân, bình thản nói: "Diệp Quân, nếu ngươi có đồng bọn thì cũng có thể gọi tới!"

Diệp Quân chỉ mỉm cười khi nghe Tiêu Vân Sơn nói vậy: "Là ngươi nói đấy nhé!"

Nghe thế, đám Tiêu Vân Sơn đều nhíu mày.

Là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, chắc chắn Diệp Quân có đồng bọn, lẽ nào thật sự có người âm thầm bảo vệ Diệp Quân?

Nghĩ đến đây, ánh mắt đám Tiêu Vân Sơn đều toát ra vẻ đề phòng. Đánh hội đồng Diệp Quân, đương nhiên bọn họ không sợ, nhưng nếu Diệp Quân cũng gọi đồng bọn thì phần thắng của bọn họ không lớn lắm.

Thấy thế, Diệp Quân bỗng phì cười: "Một đám vô dụng! Giết các ngươi, cần gì phải gọi thêm ai?"

Dứt lời, hắn bỗng biến mất.

Vù!

Một tia chớp xuất hiện dưới chân Diệp Quân.

Giây phút này, hắn đẩy tốc độ của mình lên nhanh cực điểm!

Lần này hắn thật sự đã nảy sinh sát ý, thế nên hắn đã dốc toàn lực để đâm kiếm ra!

Ngay lúc Diệp Quân ra tay, đám Tiêu Vân Sơn ở phía xa bỗng tái mặt, lòng chấn động không ngớt.

Tốc độ quá khủng bố!

Tốc độ của Diệp Quân nhanh đến bất thường!

Nhát kiếm này của Diệp Quân không đâm về phía Tiêu Vân Sơn, mà là đâm vào kẻ yếu nhất trong bảy người, chính là người xếp thứ tám - Lâm Phong!

Lúc phát hiện Diệp Quân đang đâm kiếm về phía mình thì sắc mặt Lâm Phong tái mét, hắn ta không ngờ người Diệp Quân đối phó lại là mình!

Với khoảng cách gần thế này, hắn ta không có cơ hội tránh né.

Hắn ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên ấn đường!

Phụt!

Một tia máu tươi bắn ra từ ấn đường Lâm Phong!

Giết một người trong nháy mắt!

Đám Tiêu Vân Sơn bây giờ mới hoàn hồn, gã bỗng xông lên trước, đấm một quyền về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh. Lúc Diệp Quân giết Lâm Phong kia, nắm đấm của gã đã tới sát bên người Diệp Quân, sức mạnh khủng khiếp khiến thời không chỗ Diệp Quân đang đứng vặn vẹo!

Nhưng bấy giờ, Diệp Quân bỗng biến mất như một hồn ma, một đạo kiếm quang lướt qua, nhanh đến kinh hồn.

Thấy thế sắc mặt Tiêu Vân Sơn tái đi: "Cố Khâm, cẩn thận!"

Cố Khâm!

Người đứng thứ bảy trên bảng Chư Thiên!

Nghe Tiêu Vân Sơn nhắc nhở, Cố Khâm đứng bên cạnh hoảng hốt, nhưng gã phản ứng cực nhanh, vì sau khi Lâm Phong bị Diệp Quân giết trong chớp mắt, gã đã luôn đề phòng, thế nên khi Diệp Quân cầm kiếm đâm tới trước mặt gã thì hai tay gã đã chặn phía trước, một luồng kim quang tỏa ra từ trong cơ thể gã, cuối cùng hóa thành một chiếc khiên vàng cản trước người gã.

Gã không đối đầu trực diện với Diệp Quân, vì gã phát hiện nhát kiếm của Diệp Quân quá mạnh!

Nếu đối đầu trực diện, không chết cũng bị thương!

Lúc này, Diệp Quân đâm kiếm tới.

Rắc!

Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, khiên vàng trước mặt Cố Khâm vỡ vụn, sức mạnh khủng bố kia đánh bay Cố Khâm, lúc gã bay ra ngoài, một thanh phi kiếm bỗng lướt tới!

Vù!

Cố Khâm kia dừng lại, gã chỉ còn là linh hồn, hơn nữa trên linh hồn còn cắm một thanh kiếm!

Lại lần nữa giết người trong tích tắc!

Nhưng lúc Diệp Quân vừa định lùi lại thì hắn nhíu mày, quay phắt người lại chém ra một nhát kiếm.

Vù!

Thời không vụn vỡ, Diệp Quân bị đánh bay ra mấy trăm trượng!

Diệp Quân vừa dừng lại, thời không xung quanh hắn đã tầng tầng nén lại!

Diệp Quân quay đầu nhìn sang bên, ở đó có một cô gái đang thi pháp.

Thần thuật sư: Chiêm Tịnh!

Người đứng thứ ba trên bảng Chư Thiên!

Cũng là thần thuật sư duy nhất trên bảng Chư Thiên!

Hơn nữa còn là thần thuật sư cấp Thánh!

Thời không xung quanh Diệp Quân tầng tầng nén lại, một luồng trọng lực thời không khủng bố đè lên người Diệp Quân!

Giây phút này, hắn cảm thấy sức nặng vạn cân đang đè lên người mình.

Cùng lúc đó, thời không xung quanh hắn xuất hiện vô số phù văn màu xanh, những phù văn màu xanh này phóng thích ra từng luồng sức mạnh phong ấn mạnh mẽ, không ngừng gia cố cho thời không chỗ hắn đang đứng.

Rõ ràng cô ta đang sợ hắn cưỡng ép phá vỡ thời không!

Bấy giờ, Tần Âu đứng thứ tư bảng Chư Thiên bỗng nhún người nhảy lên trên đỉnh đầu Diệp Quân, ánh mắt hắn ta dữ dằn, tay phải lật lại, chưởng xuống đầu Diệp Quân.

Ầm!

Một đạo chưởng ấn dài nghìn trượng xuyên thời không, áp xuống Diệp Quân ở bên dưới, uy lực mạnh mẽ khiến thời không chấn động kịch liệt, vô cùng ghê người.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng bước tới trước một bước, hắn liên tục xuất ra hai mươi lăm nhát kiếm!

Rầm!

Thời không khu hắn đang đứng lập tức vỡ nát!

Thấy thế, Tiêu Vân Sơn đứng phía xa thầm kinh hãi: "Chiêm Tịnh, cẩn thận!"

Gã vừa dứt lời thì Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Chiêm Tịnh. Cô ta hơi híp mắt, lắc người hóa thành một hư ảnh lùi ra sau với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã lùi ra mấy trăm trượng!

Nhưng Diệp Quân nhanh hơn!

Vù!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ấn đường của Chiêm Tịnh kia đã nứt ra, máu tươi từ từ phun ra ngoài!

Cấp Nhân Tiên!

Kiếm Ẩn Tiên!

Đây là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng tặng hắn, hắn chưa dùng lần nào, đây là lần đầu hắn dùng đến!

Uy lực khủng bố!

Thanh kiếm này im hơi lặng tiếng, đồng thời được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, khiến tốc độ phi kiếm của hắn tăng lên ít nhất năm phần!

Tốc độ của nhát kiếm này, dù có là thần thuật sư cấp Đế cũng không thể tránh né được!

Nhát kiếm giết Chiêm Tịnh của Diệp Quân khiến tất cả mọi người đều tái mặt!

Giết trong nháy mắt!

Tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự quá nhanh!

Ở một bên khác, sắc mặt ông lão áo đen đứng xem trận chiến cũng trở nên cực kỳ nặng nề.

Ông ta không ngờ năng lực chiến đấu của Diệp Quân lại khủng bố đến mức này!

Một đánh bảy!

Giết ba người trong tích tắc!

Điều này hơi vô lý rồi nha!

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt u ám cùng cực, không biết đang nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK