Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636: Hai ta không quen!

Nghe Vũ Thần nói thế, Cố Vân Hải lập tức yên tâm, ông ta biết vị đang đứng trước mặt này còn mạnh hơn cả Đại Đế. Ông ta chắp tay chào Vũ Thần, sau đó dẫn theo vị Cầm quản sự rời khỏi đó.

Khi hai người tới chiến trường, Diệp Quân đã liên tục giết gần trăm cường giả của thương hội Vân Hải.

Thấy thế, mặt Cố Vân Hải biến sắc, ông ta không thể ngờ thiếu niên kiếm tu này lại mạnh đến vậy, cường giả cảnh giới Thần Đế của thương hội Vân Hải cũng không phải đối thủ của hắn, mẹ kiếp, đây không phải là kiếm tu bình thường rồi!

Ầm!

Đúng lúc này, mảng thời không xa xa đột nhiên tối sầm, ngay sau đó, mấy tên cường giả của thương hội Vân Hải mất mạng tại chỗ.

“Hỗn xược!”

Chứng kiến cảnh đó, Cố Vân Hải giận dữ gầm lên: “Ngươi là kẻ nào, dám tới thương hội Vân Hải chúng ta giương oai diễu võ?”

Xa xa, Diệp Quân nghe thấy thế bèn dừng lại, hắn quay người nhìn về phía Cố Vân Hải, ánh mắt lóe sát ý: “Ông là hội trưởng của thương hội Vân Hải?”

Cố Vân Hải lạnh lùng nhìn hắn: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lạnh nhạt chỉ kiếm vào Cầm quản sự: “Cô ta lừa ta sáu trăm triệu linh nguyên, ông định xử lý thế nào?”

Sáu trăm triệu?

Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Vân Hải cả kinh trong lòng, nhìn Cầm quản sự. Cầm quản sự biến sắc, vội vã lấy một chiếc nhẫn không gian đưa tới trước mặt Cố Vân Hải, nghiêm túc nói: “Hội trưởng, hắn có thể thoải mái lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên như thế, nhất định trên người còn nhiều hơn nữa…”

Cố Vân Hải nheo mắt, nhìn chiếc nhẫn không gian trước mặt, trầm ngâm.

Chuyện thương hội Vân Hải ăn chặn của người khác vốn cũng không phải chuyện lạ, nhưng ông ta không ngờ, sáu trăm triệu mà Cầm quản sự này cũng dám nuốt riêng, một tay thiếu niên có thể vô tư lấy ra sáu trăm triệu, liệu có thể là người thường sao?

Cầm quản sự lại nói: “Hội trưởng, người này đã có thù với chúng ta, chắc chắn không còn khả năng hòa giải, nếu đã thế chi bằng chúng ta dứt khoát giết hắn, trong tay hắn ít nhất phải còn hơn tỷ linh nguyên”.

Cố Vân Hải nhìn về phía Diệp Quân nơi xa xa, thoáng do dự.

Người này, chỉ e là địa vị không thấp đâu.

Cầm quản sự lại tiếp tục: “Chúng ta có Vũ Thần!”

Vũ Thần!

Nghĩ đến thực lực khủng bố của Vũ Thần, nỗi lo lắng trong lòng Cố Vân Hải lập tức bị gạt sạch, ông ta thu chiếc nhẫn không gian trước mặt, nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Ăn chặn sáu trăm triệu linh nguyên của ngươi? Nói láo, thương hội Vân Hải của chúng ta sao có thể có hành vi bỉ ổi như vậy? Ta thấy đây rõ ràng là ngươi cố tình đến kiếm chuyện, muốn tống tiền thương hội Vân Hải chúng ta. Người đâu, giết hắn!”

Cố Vân Hải vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện vô số cường giả, trong đó còn có một vị có cảnh giới Đại Đế.

Phía xa, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Thấy Diệp Quân muốn tấn công, cường giả Đại Đế kia gầm lên: “Trước mặt bản đế mà cũng dám làm càn à!”

Nói đoạn, ông ta định ra tay, nhưng ngay vào lúc này, một bóng người đột ngột lao thẳng về phía ông ta.

Đó là Thượng Cổ Thần Khôi của Diệp Quân.

Thượng Cổ Thần Khôi này tung ra một kiếm, chém bay Đại Đế kia ra xa mấy trăm trượng. Thấy vậy, Đại Đế vừa sợ lại vừa tức, nhưng Thượng Cổ Thần Khôi đã lại xách kiếm lao về phía ông ta rồi.

Đại Đế không dám phân tâm nghĩ nhiều, đồng thời cũng thu lại tâm lý khinh thường trước đó, tung người lao về phía Thượng Cổ Thần Khôi.

Bên kia, Diệp Quân đang nhào về phía Cố Vân Hải. Thấy Diệp Quân xông tới, Cố Vân Hải lập tức biến sắc, hai tay vung chiêu, trong khoảnh khắc, một chiếc khiên màu vàng kim xuất hiện trước mặt ông ta.

Kiếm tới.

Rầm!

Diệp Quân chém xuống một kiếm, chiếc khiên kia bị nghiền nát, sức mạnh khủng bố đẩy Cố Vân Hải lùi lại phía sau mấy nghìn trượng.

Thấy thế, Cố Vân Hải vô cùng hoảng hốt, ông ta không ngờ thực lực của kiếm tu này lại khủng khiếp đến thế. Trông thấy Diệp Quân lại đang xông về phía mình, ông ta vội gào lên: “Mau giết hắn, mau giết hắn…”

Từ bốn phía, đám cường giả của thương hội Vân Hải đồng loạt lao lên.

Xa xa, Diệp Quân nhìn bọn chúng, đáy mắt hằn lên ánh tàn nhẫn, hắn xông lên, chém ra một kiếm.

Kiếm quang hiện ra.

Ầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, khoảng thời không mấy nghìn trượng trước mặt Diệp Quân bị nghiền nát, hơn chục cường giả của thương hội Vân Hải xông lên đầu đều bị hạ gục tại chỗ.

Chứng kiến cảnh tượng khủng bố đó, Cố Vân Hải vội quay người chạy trốn.

Cố Vân Hải bỏ chạy, đám cường giả còn lại của thương hội Vân Hải mất sạch ý chí chiến đấu, cũng bỏ chạy tứ tán.

Thiếu niên này giết cường giả Thần Đế cũng nhẹ nhàng như giết một con gà, thật quá đáng sợ.

Bọn họ chỉ là những kẻ làm công nhận chút tiền lương, liều mạng vì chút tiền ấy thật sự không đáng.

Diệp Quân quay sang nhìn Cố Vân Hải và Cầm quản sự, lắc mình xông tới.

Thấy Diệp Quân xông lại gần, sắc mặt Cố Vân Hải tức thì biến đổi kịch liệt, vội gào to: “Vũ Thần, cứu ta!”

Vũ Thần!

Cố Vân Hải vừa dứt lời, thời không phía chân trời xa xa chợt sôi sục, giây lát sau, một luồng uy lực nứt đất bổ trời cuồn cuộn ập tới.

Diệp Quân vội ngừng lại, nhìn về phía đó, uy lực kia vừa xuất hiện, Vân Hải Giới này liền trở nên hư ảo.

Chỉ một luồng uy lực đã khiến Vân Hải Giới không chịu nổi rồi.

Diệp Quân nheo mắt, tay phải siết chặt ý kiếm trong tay, đáy mắt căng thẳng, nhưng không hề có ý định lùi bước.

Lúc này, phía chân trời đột ngột có một người đàn ông xuất hiện, ông ta bước thong thả tới bên cạnh Cố Vân Hải.

Người này chính là Vũ Thần!

Trông thấy Diệp Quân, Vũ Thần sững sờ, vô thức buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Diệp Quân cũng nhíu mày, hắn không ngờ lại chạm mặt người kia ở nơi này.

Người kia cùng phe với thương hội Vân Hải?

Cố Vân Hải thấy Vũ Thần tới bèn vội vàng nói ngay: “Vũ Thần, chính là người này… giết hắn…”

Vũ Thần quay phắt lại nhìn Cố Vân Hải, nhăn mặt: “Chúng ta thân lắm à?”

Cố Vân Hải kinh ngạc ra mặt: “Vũ Thần?”

Vũ Thần nghiêm nghị nói: “Hai ta không quen, đừng có gọi bừa”.

“Ngươi…”

Cố Vân Hải hốt hoảng, liên tục lùi lại.

Vũ Thần liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngươi lại dám trắng trợn đi cướp của?”

Có lẽ, thấy cảnh tượng ở đây, Vũ Thần còn tưởng Diệp Quân tới cướp bóc của người ta.

Diệp Quân lạnh lùng nói: “Ả kia ăn chặn sáu trăm triệu linh nguyên của ta…”

Sau đó, hắn kể lại ngọn nguồn sự tình cho Vũ Thần.

Nghe xong, Vũ Thần nhìn về phía Cầm quản sự đã tái nhợt mặt mày: “Ngươi dám ăn chặn linh nguyên của hắn? Ngươi điên à? Hả?”

Sắc mặt Cầm quản sự càng nhợt nhạt hơn.

Vũ Thần lắc đầu, đi cướp của người nhà họ Dương?

Sao người này dám làm thế?

Ông ta còn chả dám.
Chương 637: Chạy nạn thôi

Ngay vào lúc này, Cố Vân Hải đột nhiên xòe tay, một lệnh bài từ lòng bàn tay ông ta phóng lên cao.

Tính gọi người?

Thấy thế, Vũ Thần cau mày.

Diệp Quân nhìn Vũ Thần: “Ông tới đây để giúp bọn họ phải không?”

Vũ Thần vội lắc đầu: “Ta không thân với bọn chúng, thật đấy, không thân quen gì”.

Diệp Quân chỉ liếc nhìn Vũ Thần một cái rồi lao thẳng về phía Cố Vân Hải, kiếm quang lóe lên, nháy mắt đã xông tới trước mặt. Cố Vân Hải biến sắc, lại lấy ra một chiếc khiên chắn trước người.

Rầm!

Kiếm hạ xuống, khiên trước mặt bị đánh tan, sức mạnh cực lớn từ đó hất bay Cố Vân Hải ra phía sau hơn nghìn trượng.

Khi ông ta vừa dừng lại, thân thể đã nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Vèo!

Một thanh kiếm lao tới, đâm chính giữa hai chân mày của Cố Vân Hải, ghim chặt ông ta lại.

Đúng lúc này, từ chân trời xa xa chợt vang lên một tiếng hét phẫn nộ: “Hỗn xược!”

Âm thanh vừa vẳng tới, một bàn tay khổng lồ từ trên không trung đột ngột chụp xuống, hướng thẳng về phía Diệp Quân.

Đây là cường giả cảnh giới Đại Đế!

Hơn nữa, đây còn là một vị Tuế Nguyệt Đại Đế.

Đối mặt với vị Đại Đế này, Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, chân phải giẫm mạnh một cái, cầm kiếm phóng lên cao, chém tới phía trước.

Kiếm quang lan ra vạn trượng!

Một kiếm này bổ nát bàn tay khổng lồ kia, chỉ có điều, sau đó Diệp Quân cũng bị chấn động, lùi lại hơn nghìn trượng.

Một ông lão khoác bộ áo choàng sặc sỡ xuất hiện cách Diệp Quân không xa, ông ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi là kẻ nào mà dám đụng tới sản nghiệp của Thánh Tông ta?”

Chủ nhân chân chính của thương hội Vân Hải này chính là Thánh Tông.

Thánh Tông!

Diệp Quân nhìn ông lão áo choàng sặc sỡ kia một cái, ông ta đang định nói thêm điều gì, Diệp Quân đã xông thẳng tới.

Thấy Diệp Quân dám phớt lờ cả cái danh Thánh Tông này, ông ta nổi giận: “Hỗn xược!”

Vừa dứt lời, ông ta đã bước lên một bước, vung quyền đánh ra, trong tích tắc, có nghìn vạn quyền ồ ạt xông tới, nháy mắt hóa thành một vùng biển quyền phong, bao phủ lấy Diệp Quân.

Lúc này, bên trong biển quyền phong đó, một luồng kiếm quang đột ngột vút lên.

Ầm!

Diệp Quân cùng ông lão kia đồng thời lùi lại. Khi đứng vững được, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, sắc mặt vừa kinh sợ lại vừa giận dữ: “Ngươi…”

Ông ta không thể ngờ, thiếu niên trước mặt mới chỉ đạt cảnh giới Thiên Tiên mà lại có thực lực khủng bố đến thế.

Diệp Quân không nhiều lời vô ích, nhanh nhẹn hóa thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi chỗ cũ.

Hắn lại muốn tấn công!

Thấy thế, sắc mặt ông lão kia trở nên dữ dằn: “Ngươi đã quá đề cao bản thân rồi!”

Vừa nói, ông ta vừa bước ra, vung quyền về phía Diệp Quân một lần nữa. Quyền này dường như chứa đựng luồng sức mạnh Tuế Nguyệt vô tận từ lòng bàn tay ông ta, thoáng chốc đã khiến Vân Hải Giới bắt đầu vỡ vụn.

Tuế Nguyệt Đại Đế!

Một quyền đánh ra, tịch diệt một giới!

Nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, hắn đã biến mất khỏi vị trí, chém ra một kiếm.

Bốn mươi lăm đạo trong thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Một kiếm vừa đánh ra, Vân Hải Giới vốn đã lung lay mờ ảo liền tan vỡ ngay lập tức.

Ầm ầm!

Một luồng kiếm quang bùng lên, Diệp Quân cùng vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia đồng thời lùi lại, Diệp Quân lùi hết nghìn trượng mới dừng được. Vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã tràn một tia máu, nhưng hắn vẫn cười lớn: “Tuế Nguyệt Đại Đế? Chỉ đến thế thôi? Tiếp tục!”

Dứt lời, hắn lại xông lên một lần nữa.

Kiếm quang xé toạc thời không!

Xa xa, vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia hung ác, bước lên phía trước một bước, vung tay đánh ra mấy trăm quyền.

Ầm ầm!

Kiếm quang cùng quyền phong lao vào nhau, sau đó cùng tan biến. Hai người đánh liên tiếp mấy trăm chiêu, ai cũng không làm gì được ai.

Vũ Thần đứng bên, chứng kiến trận này, lòng càng kinh hãi, Diệp Quân này mới bao nhiêu tuổi mà thực lực đã mạnh đến vậy rồi?

Người mang thiên mệnh thế hệ này hình như có thiên phú hơi khủng khiếp quá.

Ầm ầm!

Phía xa xa, Diệp Quân cùng ông lão kia đồng thời lùi lại liên tục, đủ vạn trượng mới dừng lại. Diệp Quân kìm được bước chân, khóe miệng lại trào một dòng máu tươi, nhưng trên môi lại mỉm cười.

Vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thì ngược lại, sắc mặt âm trầm, toàn thân đầy những vết kiếm, ông ta nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Hẳn lai lịch của ngươi cũng không đơn giản, nhưng dù kẻ chống lưng cho ngươi là một vị Tuế Nguyệt Đại Đế thì hôm nay Thánh Tông ta cũng phải giết ngươi bằng được”.

Vừa dứt lời, thời không sau lưng ông ta đã nứt ra, một ông lão cấp bậc Đại Đế khoác ào choàng màu đỏ chậm rãi đi ra.

Lại thêm một vị Tuế Nguyệt Đại Đế!

Hai cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế cùng ra tay!

Ông lão áo đỏ liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Lai lịch của người này hẳn không đơn giản đâu…”

Ông lão áo choàng sặc sỡ kia khinh thường: “Hắn dám giết người của Thánh Tông ta thì dù sau lưng hắn có Tuế Nguyệt Đại Đế nào làm chỗ dựa, Thánh Tông ta cũng phải tận diệt”.

Dứt lời, ông ta phóng thẳng về phía Diệp Quân.

Ông lão áo đỏ chỉ do dự một tích tắc, sau đó cũng lao theo.

Hai đánh một!

Xa xa, Diệp Quân thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng, không hề nói một lời, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang, xông lên.

Một chống hai!

Thì sợ chi?

Vũ Thần cau mày, rồi đột nhiên lại cảm nhận được điều gì, ông ta quay phắt về phía đám mây nơi chân trời xa xa, trên đó có một người phụ nữ trong bộ váy trắng.

Vừa thấy người phụ nữ kia, sắc mặt Vũ Thần tức thì thay đổi kịch liệt, chỉ kịp rủa một câu “Mẹ kiếp” rồi vội vàng quay đầu bỏ chạy. Ông ta chạy rất nhanh, giây lát đã ra khỏi Loạn Tinh Giới…
Chương 638: Ngươi còn muốn cái gì nữa?

Bên ngoài Loạn Tinh Giới, Vũ Thần còn chưa hoàn hồn.

Người phụ nữ kia lại xuất hiện nữa!

Ông ta buộc phải chạy trốn khỏi Loạn Tinh Giới là vì ông ta biết, người phụ nữ này thường được người ta gọi là kẻ kết liễu bản đồ.

Một khi người đó ra tay, nhất định phải có một thế giới bị xóa sổ.

Nếu chậm chân, có lẽ lát nữa chính ông ta sẽ bị chôn vùi cùng toàn bộ Loạn Tinh Giới.

Trốn ra ngoài rồi, Vũ Thần mới nhìn quanh, ông ta chợt ngẩn người, lòng chua xót.

Những tưởng rời xa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, tới nơi này rồi, mình sẽ được tận hưởng cảm giác vô địch, ai ngờ đã mò tới tận đây, không chỉ không thể vô địch mà cả tiền tài cũng bị cái tay thanh niên dựa vào bóng ông cha mình cưỡng chế cướp sạch.

Thế gian này quả là không còn lẽ phải nữa rồi.

Vũ Thần thở dài, nhìn quanh một lượt rồi quay đầu bỏ đi, chiếc bóng cô đơn đáng thương.

Thôi thì lại tiếp tục tìm một thế giới nào cấp thấp hơn chút đi.

Ông ta vẫn thích cảm giác vô địch hơn.

Trong Vân Hải Giới.

Rầm!

Diệp Quân vừa bị hai vị Đại Đế đánh lui ngoài vạn trượng, với thực lực của hắn bây giờ, lấy một chọi một đã hơi quá sức, mà nay, có đến hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế liên hợp, hắn bị đẩy vào thế không thể chống trả.

Vừa dừng lại, khóe miệng trào máu tươi, Diệp Quân chưa kịp lau đi thì một quyền ấn đã đánh về phía hắn.

Diệp Quân xông lên phía trước, vung kiếm chém mạnh.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Thân thể hắn đã trọng thương, lần thứ hai thi triển thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm khiến cơ thể hắn rách toạc, máu tươi ồ ạt trào ra, vô cùng đáng sợ.

Rầm!

Một kiếm chém xuống, Diệp Quân lập tức lui lại, ông lão áo sặc sỡ vừa vung quyền cũng bị đẩy lùi vạn trượng.

Sau khi dừng lại, ông ta liếc nhìn cánh tay phải đã nứt vỡ của mình, lòng đầy hoảng hốt, thiếu niên kia mới chỉ tới cảnh giới Thiên Tiên, nhưng năng lực chiến đấu thật quá cao.

Vị Đại Đế áo đỏ bên cạnh trầm giọng nói: “Hắn là kiếm tu đạt cảnh giới Phá Phàm”.

Cảnh giới Phá Phàm!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không thể tin nổi.

Trong Loạn Tinh Giới này, từ bao giờ lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như thế?

Ông lão áo đỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, đáy mắt tràn đầy sát ý: “Người này quá yêu nghiệt, nếu đã có thù với chúng ta thì buộc phải bóp chết ngay, tránh cho hắn lại trở thành mối họa lớn cho Thánh Tông ta trong tương lai”.

Ông lão áo sặc sỡ gật đầu, hai người cùng xông lên lần nữa.

Xa xa, Diệp Quân nuốt một viên thuốc, thấy hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế xông lại, hắn không hề lùi bước mà còn dấn tới, hóa thành một luồng kiếm quang, xông thẳng lên.

Cứ đánh rồi tính!

Giữa không trung, kiếm quang tung hoành ngang dọc, quyền phong rít vèo vèo, từng luồng uy lực mạnh mẽ vô song liên tục tản ra bốn phía.

Thời không liên tục vỡ vụn.

Tuy Diệp Quân vẫn luôn ở thế yếu một cách toàn diện nhưng hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia cũng không cách nào giết chết hắn.

Song, thua trận và mất mạng chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này, Diệp Quân cũng đã gần kề đến ranh giới bỏ mình, từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn phải đè nén lửa giận. Diệp Quân luôn là người thích nói lí lẽ công bằng, giờ phút này, hắn nhận ra, chỉ nói lí không là không được.

Bản chất của thế giới này vẫn là kẻ mạnh làm vua.

Muốn nói lí với người ta, việc đầu tiên là nắm đấm phải đủ cứng, nếu không, khi ta nói lí với bọn chúng, bọn chúng sẽ giở trò chơi xấu ta.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, một vùng kiếm quang nát vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi mấy nghìn trượng, vừa dừng lại, một cường giả Đại Đế đã xông thẳng tới.

Diệp Quân chém một kiếm thật mạnh.

Rầm!

Diệp Quân lại bị đánh bay ra ngoài. Lần này, trong lúc bị đánh bay, thân thể hắn bắt đầu nứt ra từng tấc, máu thịt văng tứ phía, khi hắn dừng lại được thì chỉ còn linh hồn.

Tuy chỉ còn lại linh hồn nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, tay phải cầm chắc kiếm, tiếp tục xông lên, kiếm vực lại một lần nữa xuất hiện, cùng lúc đó, hắn dồn sức mạnh linh hồn, đánh ra một kiếm bất bại, một kiếm dốc toàn lực.

Ầm!

Một kiếm này vừa đánh ra, vị Đại Đế áo đỏ đang phóng về phía hắn tức thì bị đánh bay, ông ta dừng lại, thân thể cũng vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn.

Ông lão áo đỏ kinh hãi vô cùng.

Nếu thiếu niên trước mắt đây có thể trở thành Đại Đế thì trong số các Đại Đế, liệu còn ai có thể là đối thủ của hắn?

Thiên phú của người này thật quá khủng khiếp.

Lúc này, vị Đại Đế còn lại cũng đã vọt tới trước mặt Diệp Quân, vung tay đánh thẳng một quyền.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh lùi vạn trượng, khi hắn dừng lại được, linh hồn đã trở nên mờ ảo.

Diệp Quân nhìn xuống tay phải, nó đã mờ ảo đến gần như trong suốt, hắn đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó lại xông lên, linh hồn bùng cháy dữ dội.

Thiêu hồn!

Thấy thế, ông lão áo sặc sỡ trước mặt Diệp Quân lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi điên rồi hả?”

Vào thời khắc này, linh hồn của Diệp Quân đã yếu ớt vô cùng, còn tiếp tục thiêu hồn, chỉ sợ sẽ thật sự chết đi.

Thế này, là muốn liều chết!

Ông lão kia hoảng hốt trong lòng, không muốn chống đỡ một kiếm này của Diệp Quân, định lùi lại phía sau, nhưng kiếm của Diệp Quân thật sự quá nhanh, nháy mắt đã tiến tới trước mặt ông ta.

Ầm!

Kiếm hạ xuống, vị Đại Đế áo sặc sỡ đó bị đánh bay, khi ông ta dừng lại được, thân thể cũng nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.

Ông ta ngơ ngẩn cả người, nhìn về phía Diệp Quân ở nơi xa, lúc này, Diệp Quân chẳng khác nào một ngọn lửa hừng hực cháy, linh hồn đang biến mất dần.

Ông lão áo sặc sỡ kia không tiếp tục ra tay, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, với tốc độ thiêu đốt này, tối đa là nửa khắc nữa, linh hồn của Diệp Quân sẽ bị đốt cháy thành hư vô, cuối cùng, thần hồn cùng diệt sạch. Bởi vậy, ông ta chỉ cần kéo dài thời gian là được.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn cả là, ông ta sợ Diệp Quân lúc sắp chết còn liều một phen, kiếm của hắn vào thời khắc này thật quá đáng sợ, dù ông ta là một Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không dám đối đầu trực diện.

Diệp Quân liếc nhìn hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế bị mình đánh tan thân thể, sắc mặt ảm đạm, khẽ thở dài: “Mình vẫn còn quá yếu!”

“Mẹ nó!”

Ông lão áo sặc sỡ kia nghe thấy thế liền giận tím mặt, lời của Diệp Quân lọt vào tai ông ta chẳng khác nào một cái bạt tai vang dội. Một gã thiếu niên mới tới cảnh giới Thiên Tiên, một mình đánh với hai Tuế Nguyệt Đại Đế, diệt được thân thể của cả hai Tuế Nguyệt Đại Đế, như thế còn chưa thấy đủ sao?

Ngươi còn muốn cái gì nữa?

Sắc mặt vị Đại Đế áo đỏ cũng vô cùng khó coi, lời Diệp Quân nói thật giống như vả vào mặt bọn họ vậy.
Chương 639: Ta là cô cô của nó!

Nhưng vào lúc này, khi linh hồn đã bị thiêu đốt gần như không còn, Diệp Quân lại xông lên một lần nữa, vung kiếm bổ về phía hai vị Tuế Nguyệt Đại Đế.

Thấy thế, hai vị Đại Đế đều biến sắc, nhưng cả hai đều không hề lùi bước, đồng thời dấn bước tiến lên, cùng ra tay chống trả.

Ầm ầm!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân hóa thành một ngọn lửa, bay ra ngoài, hai vị Đại Đế cũng lùi lại mấy nghìn trượng mới dừng được, khi dừng lại, linh hồn của họ cũng đã trở nên mờ ảo.

Bên kia, lúc này Diệp Quân lại đột nhiên có biến hóa, hơi thở tăng mạnh, tăng vọt từ cảnh giới Thiên Tiên lên đến Chí Tiên.

Chứng kiến cảnh tượng này, hai vị Đại Đế nhìn nhau, sắc mặt hoảng hốt.

Tăng cảnh giới vào lúc này?

Nhưng cũng may, vào thời khắc này, Diệp Quân đã cận kề cái chết, nếu không, sau khi tăng cao cảnh giới, thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên cực nhanh.

Diệp Quân không tiếp tục tấn công, hắn chậm rãi ngã xuống, nhìn về phía chân trời, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.

Nhưng hắn không hối hận.

Chết cũng không hối hận.

Con người sống trên đời, chính là vì một chút kiêu hãnh này, nếu cái gì cũng tính toán được mất, mọi việc đều phải suy tính theo lý trí, thì cuộc sống còn có gì thú vị?

Con người cần lý trí, nhưng không thể vì quá lý trí mà đánh mất nhiệt huyết.

Nhìn linh hồn Diệp Quân ở nơi xa xa đang ngày một mờ ảo đi, hai ông lão cũng nhẹ nhàng thở ra, người kia rốt cuộc cũng sắp chết rồi.

Nếu còn tiếp tục đánh nữa, chính bọn họ cũng khó lòng chịu đựng thêm.

Đúng vào khoảnh khắc linh hồn Diệp Quân sắp tan biến, một sức mạnh ôn hòa lan đến, kéo linh hồn của hắn lại, ngay sau đó, có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn.

Đó là một người phụ nữ mặc váy trắng.

Nhìn thấy người phụ nữ kia đột ngột xuất hiện, Diệp Quân không hề vui vẻ, ngược lại, sắc mặt dường như còn ảm đạm hơn.

Người phụ nữ váy trắng kia vung tay áo phất một cái, ngọn lửa trên người Diệp Quân biến mất, bà ấy nhìn Diệp Quân, hỏi: “Thế nào?”

Diệp Quân hơi gục đầu, khẽ nói: “Lại để người phải ra tay cứu, chắc hẳn người rất khinh thường con nhỉ?”

Người phụ nữ váy trắng kia chỉ nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nắm tay siết chặt, nói nhỏ: “Cô cô, cô có thể mở phong ấn cho con không?”

Người phụ nữ kia gật đầu: “Có thể”.

Dứt lời, bà ấy phất tay áo, phong ấn trong cơ thể Diệp Quân lập tức biến mất.

Diệp Quân chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, mở lòng bàn tay, thanh kiếm Hành Đạo hiện ra trong tay hắn. Tay phải hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm, sau đó mới nhỏ giọng: “Cảm ơn Tiểu Đạo, ngươi đã làm bạn cùng ta suốt chặng đường qua…”

Nói đoạn, hắn giao kiếm trả cho người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, xin trả lại kiếm cho người”.

Người phụ nữ kia nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân nhếch miệng cười: “Con không muốn lại bị mọi người coi thường, cũng không muốn bị thế nhân coi là kẻ chỉ biết dựa vào ông cha, từ nay về sau, con muốn thực sự dựa vào chính mình, dù có bỏ mạng, cũng tuyệt không gọi người tới giúp”.

Nói xong, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân như vừa thả lỏng, giống như xiềng xích treo trên người vừa được gỡ xuống.

Ông? Cha? Cô cô? Bác?

Từ nay, tất cả đều không còn liên quan gì tới Diệp Quân hắn nữa.

Con đường phía trước, hắn muốn tự mình bước đi, có thể đi sẽ đi tiếp, không thể, vậy thì chết thôi.

Từ lúc này, hắn chính là Diệp Quân, không còn là cháu của vị nào, không còn là con của ai kia.

Người phụ nữ váy trắng nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, trầm ngâm một lát, đang định lên tiếng thì vị Đại Đế áo sặc sỡ bên kia đột nhiên lên tiếng: “Ngươi chính là người đứng phía sau hắn?”

Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn ông ta: “Ta là cô cô nó!”

Cô!

Ông ta nheo mắt: “Ngươi cũng dám đối địch với Thánh Tông ta, ngươi…”

“Ồn quá!”

Người phụ nữ kia vung tay áo lên, một thanh kiếm phóng ra, đâm ngay giữa chân mày ông ta, ghim chặt ông ta lại.

Bị ghim chặt, sắc mặt ông lão áo sặc sỡ kia tức thì thay đổi, kinh hãi nhìn người phụ nữ váy trắng: “Ngươi là một Mệnh Vận Đại Đế! Ngươi…”

Ông lão áo đỏ đứng bên cũng hốt hoảng, ông ta biết, nếu là trong tình huống bình thường, ông ta cùng vị Đại Đế bên cạnh liên hợp lại không phải không thể đấu với người phụ nữ trước mặt, nhưng vào lúc này, hai người bọn họ chỉ còn linh hồn, không phải là đối thủ của người kia.

Vì vậy, ông ta xòe tay, một lệnh bài đỏ rực phóng vút lên cao, sau đó biến mất trong không trung.

Ông ta muốn gọi thêm người!

Rầm!

Trong khoảng không sâu thẳm, từng luồng hơi thở vô cùng khủng bố ào ào tràn xuống như thủy triều mãnh liệt.

Cường giả của Thánh Tông đã tới!

Vào lúc này, không trung đột nhiên nứt vỡ, một người đàn ông trung niên đang chầm chậm bước ra.

Người này chính là tông chủ của Thánh Tông ngày nay, Thánh Kỳ, đồng thời cũng là một trong năm vị Mệnh Vận Đại Đế của Tinh Hải Giới, sau lưng Thánh Kỳ còn có bốn vị Tuế Nguyệt Đại Đế cùng chín gã Đại Đế bình thường.

Gần như toàn bộ cường giả cao nhất của Thánh Tông đều đã tới đây.

Mệnh Vận Đại Đế!

Cho dù là Thánh Tông cũng không dám coi khinh, đương nhiên, Thánh Tông cũng sẽ không sợ, dù sao thì bọn họ cũng đông người hơn, mà người phụ nữ váy trắng trước mắt chỉ có một mình.

Thánh Kỳ nhìn chằm chằm người phụ nữ bên dưới, hỏi: “Từ bao giờ Tinh Hải Giới lại xuất hiện một vị Mệnh Vận Đại Đế thế kia?”

Người phụ nữ váy trắng chẳng hề để ý, chỉ nhìn Diệp Quân: “Cô cô chưa bao giờ khinh thường con!”

Diệp Quân cúi đầu, không nói một lời.

Người phụ nữ lại bảo: “Nhưng nếu con đã muốn tự dốc sức bước lên con đường mình muốn đi thì cô sẽ ủng hộ quyết định của con, như vầy đi, cô sẽ cùng con đi nốt chặng cuối này, con thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu, nói khẽ: “Được ạ”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, ánh mắt như đang nhìn một đứa nhỏ, lòng đột nhiên thương xót khôn cùng, bà ấy nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói nhỏ: “Sau khi xong việc này, cô cũng phải từ biệt phàm trần thế tục này rồi”.

Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà.

Nhưng người phụ nữ kia không nói thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn đám người trong không trung, mỉm cười: “Chờ ta một lát!”

Nói đoạn, bà ấy lại nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Muốn biết cô cô mạnh đến đâu không?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Mấy kiếm giết chết Mệnh Vận Đại Đế?”

Người phụ nữ váy trắng cười khẽ: “Tầm mắt hạn hẹp quá!”

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ kia lại xoa đầu Diệp Quân: “Mệnh Vận Đại Đế chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, không cần dùng đến kiếm”.

Vừa dứt lời, bà ấy quay đầu liếc nhìn Thánh Kỳ một cái.

Ầm!

Thánh Kỳ lập tức bị diệt tan.

Một ánh mắt!

Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ như hóa đá.

Ngay cả Diệp Quân cũng vậy!
Chương 640: Có cô cô che chở, ai dám động vào con?

Thời khắc này, bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao phủ khắp đất trời.

Những cường giả Thánh Tông có mặt ở đó đều há hốc miệng, mắt trừng to như không thể tin nổi.

Giết chết một Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc chỉ bằng một ánh mắt?

Đây chính là Mệnh Vận Đại Đế đó!

Là cường giả cực mạnh trong trời đất!

Các cường giả của Thánh Tông như thể đã hóa đá tập thể, lòng sợ hãi tột cùng.

Diệp Quân cũng ngây người.

Chỉ một ánh mắt đã có thể giết chết một vị Mệnh Vận Đại Đế trong tích tắc?

Như thế có phải hơi ảo không?

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, cười khẽ: “Chỉ cần ta không muốn chết thì không ai có thể giết ta, chỉ cần ta không muốn cho sống, ai ta cũng có thể giết”.

Đây là lời hắn từng nói.

Diệp Quân siết chặt nắm tay, nỗi xúc động dâng trào mãnh liệt trong lòng, đây cũng là mục tiêu của hắn.

Người phụ nữ váy trắng lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần con đánh bại được ta, con sẽ thật sự trở nên vô địch, con có lòng tin không?”

Diệp Quân hỏi: “Cha có đánh thắng được cô cô không?”

Người phụ nữ váy trắng chớp mắt: “Có!”

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ váy trắng lại nói thêm: “Huynh ấy đánh ta, ta không chống trả”.

Diệp Quân cười khổ: “Thì ra là thế”.

Người phụ nữ váy trắng lại cười bảo: “Con đường trước mặt con còn rất dài, nhưng ta tin rằng con có thể đi được rất xa, bởi vì con có lòng quyết tâm phá bỏ quá khứ để gầy dựng lại”.

Nói đoạn, bà ấy cầm thanh kiếm Hành Đạo lên: “Thực ra, con biết gì không? Ta vẫn luôn chờ, chờ con chủ động trả thanh kiếm này cho ta. Nhưng ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như thế. Thanh kiếm này không chỉ là kiếm của ta mà còn là đạo của ta, ta đi theo đạo Vô Địch, nhưng nó không phải là đạo của con, khi con đặt nó xuống cũng là lúc đạo Vô Địch của con chính thức được mở ra”.

Thì ra là thế!

Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói: “Ta đi đây”.

Diệp Quân nhìn theo người phụ nữ váy trắng, nỗi lưu luyến đột nhiên trỗi dậy trong lòng: “Chúng ta sẽ còn gặp mặt chứ?”

Người phụ nữ váy trắng chỉ cười mà không nói.

Diệp Quân căng thẳng nhìn bà ấy.

Người phụ nữ váy trắng khẽ bảo: “Nếu con đi đủ nhanh, hẳn là chúng ta còn có thể gặp lại”.

Diệp Quân run run: “Chúng ta? Cô cô, người…”

Người phụ nữ váy trắng nhoẻn miệng cười: “Có biết vì sao hôm nay ta lại vui vẻ như thế không?”

Diệp Quân lắc đầu, hôm nay quả thực trông cô của hắn không giống như ngày thường. Thường thường trước đây, hắn gần như không thể thấy được nụ cười như thế trên mặt bà ấy, nhưng hôm nay, bà ấy vẫn luôn mỉm cười, thật là khác thường.

Người phụ nữ váy trắng lại khẽ cười: “Ca ca đã hứa với ta, buông bỏ tất cả, không quản đến chuyện thế tục, cùng ta đi chu du khắp chốn. Thời gian, địa điểm đều do ta quyết định”.

Nói đoạn, bà ấy hơi dừng lại, trên môi thoáng một nụ cười đẹp đến rung động lòng người: “Chỉ có hai chúng ta!”

Diệp Quân ngẩn ra.

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu liếc nhìn lên bầu trời, trên mặt đã không còn vẻ dửng dưng khinh khi, thay vào đó là nét cười dịu dàng: “Ta cảm thấy hệ Ngân Hà khá đẹp, vậy thì trạm thứ nhất là tới hệ Ngân Hà đi. Bên đó dưa khá là ngon, có thể nếm thử”.

Nói xong, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Này nhóc, hãy nỗ lực tu luyện, ta chờ đến ngày con có thể đánh bại ta, ta nói cho con một bí mật, thực sự cô cô của con rất rất mạnh, mạnh đến độ con không tưởng tượng nổi đâu, ha ha… Lúc nào rảnh thì tới hệ Ngân Hà thăm ta, hoặc là, khi không muốn cố gắng nữa thì gọi ta một tiếng, có cô cô che chở, xem toàn bộ vũ trụ này, ai dám động vào con?”

Lời vừa dứt, bà ấy đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang, phóng vút lên cao.

Người phụ nữ váy trắng mang theo kiếm Hành Đạo đi mất, cùng lúc đó, từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, giọng bà ấy lại truyền ra: “Cô sẽ giúp con việc này, cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo trong hệ Ngân Hà, chỉ cần ông ta không ra khỏi hệ Ngân Hà, từ nay về sau, thế gian không còn bút nào có thể tự ý sửa đổi vận mệnh con nữa”.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lát sau, hắn nở nụ cười vui sướng, là sự vui sướng từ trong tim.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô cô của mình, hắn chỉ thấy khắp người bà ấy tràn ngập sát ý, sắc mặt lạnh băng không một nụ cười, mấy lần sau đó cũng vậy.

Nhưng lần này, hắn có thể cảm nhận được, cô cô của mình đang thật sự vui vẻ.

Thì ra, mục tiêu của bà ấy chỉ đơn giản là có ca ca làm bạn bên mình.

Mà nay, Kiếm Chủ Nhân Gian rốt cuộc vui lòng buông bỏ mọi thứ, đi theo bà ấy.

Ông ấy thực sự đã nợ muội muội mình rất nhiều.

Diệp Quân chăm chú nhìn về chân trời, hệ Ngân Hà, đợi khi nào thực lực của hắn lớn mạnh hơn một chút, hắn muốn thử tới đó xem thế nào.

Diệp Quân biết, mẫu thân Tần Quan của mình cũng đến từ hệ Ngân Hà.

Nhưng cũng vào lúc này, một ý nghĩ chợt thoảng qua trong đầu, sắc mặt Diệp Quân trở nên buồn bã, tâm tình cũng kém hẳn đi.

Cô cô đi rồi!

Cha cũng đi rồi!

Mình đã thành một đứa trẻ mồ côi!

Không đúng!

Diệp Quân vội lắc đầu, hất văng suy nghĩ vừa rồi ra, ý tưởng đó thật quá nguy hiểm, cha vẫn còn sống mà. Nhưng hắn biết, nếu như cha mình đã lựa chọn buông bỏ tất cả để đi cùng muội muội thì điều đó cũng có nghĩa là từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên chỉ có thể do chính hắn tự gánh vác hết thảy.

Còn về câu nói của cô cô hắn trước khi rời đi: Không muốn cố gắng nữa thì gọi cô cô một tiếng…

Diệp Quân lắc đầu cười cười, thân là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vẫn nên dựa vào chính mình để tìm chỗ đứng nơi thế gian đi.

Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Có phải ngươi đang nghĩ, từ nay về sau sẽ chỉ dựa vào bản thân, kiên quyết không gọi ‘cô cô’?”

Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.

Tiểu Tháp không nói gì thêm.

Trước kia cũng từng có một người đàn ông mang suy nghĩ như vậy, sau đó… Chậc chậc!

Nó rất tò mò, muốn biết người này có thể kiên trì được bao lâu? Đương nhiên, nó cũng biết, người này cao ngạo kiêu hãnh, nếu thật sự có ngày đó, nhất định đó phải là thời khắc tuyệt vọng cùng cực, không gì sánh được.

Diệp Quân dứt khỏi luồng suy tư, ngẩng đầu nhìn lên hư không, ông và bác đi rồi, hiện giờ cô cô với cha cũng đã rời đi, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng thêm gian nan trắc trở.

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn đám cường giả của Thánh Tông đang ở cách đó không xa. Thấy Diệp Quân nhìn qua, đám cường giả kia lập tức biến sắc, quay đầu bỏ chạy. Dù cho bọn họ thêm chục lá gan, bọn họ cũng không dám ra tay với Diệp Quân nữa.

Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế cũng bị giết chết chỉ bằng một ánh mắt, bọn họ mà còn dám đánh, chẳng phải chê sống quá lâu hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK