Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3246: Trận chiến ở tinh vực không xác định

Trong đường hầm không gian và thời gian, Diệp Quân đang cầm kiếm bước đi.

Tay phải hắn nắm chặt thanh kiếm Thanh Huyên, kiếm ý và huyết mạch điên cuồng trong cơ thể hắn vẫn nhấp nhô và dao động như cũ, có lẽ là vì sát ý nên huyết mạch điên cuồng của hắn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đúng lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Có một luồng khí tức cường đại hướng về phía này."

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn đã sớm cảm nhận được rồi.

Cường giả Đông Hoang!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng đường hầm thời gian và không gian, trầm mặc một lát, đột nhiên dừng lại, ở cuối tầm mắt, có một đạo ánh quyền lao thẳng về phía hắn, vượt ngoài dự liệu là, đường hầm thời gian và không gian mà ánh quyền đó đi qua lại không có bất kỳ tổn hại gì cả.

Thời gian và không gian áp chế!

Diệp Quân không lùi mà tiến lên, trực tiếp một kiếm chém xuống.

Bùm!

Đường hầm thời gian và không gian đột nhiên sụp đổ, Diệp Quân xuất hiện ở một tinh vực không xác định.

"Ha ha!"

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn, "Đúng là có chút bản lĩnh, chẳng trách đám người Thú thần điện không thể giải quyết được ngươi ngay từ đầu.”

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, bên phải cách đó hàng ngàn trượng, nơi đó, có một người đàn ông đang chậm rãi đi tới, người đàn ông cởi trần, đầu trọc, thân hình cao lớn, hai tay như cột sắt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Thể tu!

Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ, ánh mắt bình tĩnh.

Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên cười lớn, tiếng cười như sấm, ngay sau đó, ông ta đột nhiên nhảy lên, trực tiếp đánh về phía Diệp Quân.

Cú đánh này trực tiếp khiến tinh hà nổ tung thành từng mảnh.

Ở nơi xa, đôi mắt Diệp Quân hơi nheo lại, trong nháy mắt, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang lao đến.

Xoẹt!

Âm thanh xé rách sắc bén vang vọng khắp vũ trụ vô tận!

Thể tu khó khăn nhất và kiếm tu sắc bén nhất đối đầu!

Uỳnh uỳnh!

Ngay khi sức mạnh của hai người hội tụ với nhau, liền trực tiếp bị tách ra, cả hai đồng thời bị lùi mạnh về sau.

Sau khi Diệp Quân lui về gần ngàn trượng, hắn hung hăng nắm chặt tay trái, vô số kiếm ý trật tự và kiếm ý vô địch tuôn ra giữ lại thân thể đang lùi mạnh về sau của hắn.

Còn ở phía xa, sau khi người đàn ông vạm vỡ đó dừng lại, ông ta cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, nắm đấm của ông ta đã hoàn toàn nứt ra, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Một kiếm phá vỡ phòng thủ!

Người đàn ông vạm vỡ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở nơi xa, cười lạnh nói: "Quả nhiên có bản lĩnh.”

Nói xong, ông ta đột nhiên đưa hai tay ra, sau đó nắm thật chặt: "Đạo phát Thiên Canh!"

Bùm!

Vừa dứt lời, trên người ông ta đột nhiên hình thành một luồng canh khí cường đại ngưng tụ từ vô số pháp môn, ông ta nhìn Diệp Quân ở nơi xa, cười lớn, hùng hồn nói: "Nào, chặt ta đi!"

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Quân đã dùng kiếm chém về phía ông ta, nhát kiếm chém thẳng vào canh khí của ông ta.

Xoẹt!

Nụ cười của người đàn ông vạm vỡ đột nhiên cứng đờ, bởi vì canh khí của mình đã bị một kiếm của Diệp Quân xé nát, một vết cắt lớn mở ra, thanh kiếm lao thẳng vào và trực tiếp chém vào mặt ông ta, trong lòng ông ta kinh hoàng, nhanh chóng tránh sang một bên, nhưng vẫn còn hơi muộn, kiếm của Diệp Quân chém thẳng từ vai ông ta đến tận cùng!

Xoẹt!

Người đàn ông vạm vỡ di chuyển sang bên hàng ngàn trượng, nhưng cánh tay trái của ông ta vẫn ở lại vị trí đó mãi mãi.

Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, "Kiếm hay!"

Trong lòng ông ta rất sửng sốt, bởi vì ông ta không ngờ kiếm tu trước mặt lại có thể phá vỡ đạo pháp canh khí của ông ta dễ dàng như vậy!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ, thanh kiếm Thanh Huyên trong tay khẽ run lên, đối thủ yêu thích của hắn chính là loại cứng đầu thích cứng rắn này!

Thân hình Diệp Quân run lên, một lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang lao đến người đàn ông vạm vỡ, lần này, người đàn ông vạm vỡ đã thông minh hơn, không còn cứng rắn nữa, tay phải ông ta nắm chặt, người hơi cúi, sau đó gầm lên: đấm một quyền ra, một sức mạnh thuần khiết mạnh mẽ tuôn ra từ nắm đấm của ông ta, hướng về phía Diệp Quân.

Sức mạnh áp đảo, như thể nó sắp nghiền nát toàn bộ vũ trụ.

Mà lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới, thanh kiếm Thanh Huyên vẫn uy lực như cũ, trực tiếp uy hiếp sức mạnh của ông ta, xé ra một vết lớn, tuy nhiên, bản thân hắn cũng phải nhận một sức mạnh cực kỳ cường đại, khóe miệng có máu tràn ra.

Uỳnh uỳnh!

Kiếm quang và quyền quang đồng thời bộc phát ra, sức mạnh cường đại lao vào nhau khiến cả hai lùi mạnh về sau, Diệp Quân lùi về sau mấy ngàn trượng mới dừng lại, vừa dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngọt ngào, một dòng máu tươi từ từ chảy ra, còn ở phía xa, sau khi người đàn ông vạm vỡ đó dừng lại, nắm tay phải của ông ta trực tiếp nứt ra, máu bắn tung tóe...

Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ cực kỳ khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, "Không hổ là người mà Thần Minh nhìn trúng, thực sự rất lợi hại, khâm phục... Nếu ngươi không sử dụng thanh thần kiếm này, vậy thì ta sẽ càng khâm phục ngươi hơn nữa."

Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ và nói: "Trông ngươi khá ngu ngốc, nhưng không ngờ... thực tế ngươi còn ngu ngốc hơn cả vẻ bề ngoài."

"Hỗn xược!"

Người đàn ông vạm vỡ giận dữ, giọng nói như sấm, "Kiếm tu, ngươi tự hỏi lương tâm của mình xem, nếu không có thần kiếm này, ngươi có phải là đối thủ của ta không? Ngươi nói đi!"

Diệp Quân nói: “Trước khi tới đấu với ngươi, ta đã chiến đấu rất lâu, trạng thái cũng không còn ở mức cao nhất… Nếu ngươi có gan, có dám hẹn chiến đấu vào hôm khác không? Ta không dùng thần kiếm, công bằng đấu với ngươi một trận, ngươi có dám không?”

"Đương nhiên dám, ta..."

Người đàn ông vạm vỡ buột miệng, nhưng nói được một nửa, ông ta chợt nhận ra ông ta là phụng mệnh đến giết người này… chứ không phải đến thách đấu.

Diệp Quân mỉa mai nói: "Sao vậy, ngươi chỉ lợi dụng nguy hiểm của người khác sao?"

Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ có chút khó coi: "Ngươi đừng nói gì, để ta suy nghĩ trước."

Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ, không nói gì.

Người đàn ông vạm vỡ có chút do dự, cũng có chút bối rối, theo mệnh lệnh, ông ta phải bằng mọi giá giết chết kiếm tu này, nhưng nguyên tắc làm người, ông ta cảm thấy làm như vậy có chút lợi dụng lúc người khác nguy hiểm, không phải là điều một đại trượng phu nên làm, hơn nữa, ông ta muốn đánh bại kiếm tu này một cách quang minh chính đại và công bằng.

Một mặt là mệnh lệnh từ trên xuống, mặt khác là nguyên tắc làm người của chính mình...

Diệp Quân đột nhiên nói: "Ngươi đang trì hoãn thời gian, chờ viện binh các người đến rồi đánh hội đồng ta à?"

"Nhảm nhí!"

Người đàn ông vạm vỡ tức giận nói: "Kiếm tu, ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cả đời Mãng Bố ta chưa bao giờ làm ra chuyện đánh hội đồng..."

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nhưng quân tiếp viện các người sắp đến rồi."

Sắc mặt Mãng Bố âm trầm, ông ta trầm mặc một lát rồi mới nói: "Ngươi thật sự muốn sau này đánh một trận công bằng với ta?”

Diệp Quân gật đầu.

Mãng Bố nhìn chằm chằm Diệp Quân, "Được, ngươi đi đi."

Diệp Quân gật đầu, sắp rời đi thì Mãng Bố lại nói: "Đợi đã."

Diệp Quân nhìn Mãng Bố, "Hối hận rồi sao?"

Mãng Bố cười lạnh nói: “Nói đùa, đại trượng phu một lời đã nói ra, tứ mã nan truy, hối hận cái gì? Ta muốn ngươi rút lại lời vừa nói, cái gì gọi là trông ta có vẻ ngu ngốc? Ngươi phải rút lại những lời xúc phạm đến nhân cách của ta."

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Ta rút lại lời vừa nói, ngươi không ngu ngốc."

Mãng Bố lúc này mới hài lòng, lạnh lùng nói: "Đi đi!"

Diệp Quân cầm kiếm đứng dậy và trực tiếp biến mất ở cuối thiên hà.

Khoảng nửa khắc sau khi Diệp Quân rời đi, một ông lão xuất hiện, ông lão nhìn Mãng Bố: "Diệp Quân đó đâu?"

Mãng Bố nói: “Ta thả hắn đi rồi.”

Ông lão đột nhiên nổi giận, "Ngươi... ngươi điên rồi à? Ngươi..."

Mãng Bố nói: “Lão đừng lo, ta tin rằng hắn đã bị ma lực về nhân cách và tấm lòng vĩ đại của tôi khuất phục, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đến đấu tay đôi với ta, sau đó ta sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn. đến lúc đó, ta sẽ tha mạng cho hắn, thuận thế thu phục hắn, sử dụng hắn cho Đông Hoang chúng ta... Lão Mặc, đừng chỉ có biết đánh đánh giết giết, phải học cách dùng đầu óc, dùng đầu óc, có biết không?”

Ông lão: "......"

....
Chương 3247: Giống như sát thần!

Sắc mặt lão Mặc cực kỳ khó coi!

Tên này lại thả người đi.

Nếu không phải lo lắng trước thực lực đáng sợ của tên này, lão hẳn là muốn chửi bới rồi. Đây đúng là một trò đùa thiếu suy nghĩ!

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lão Mặc, Mãng Bố tiếp tục cười nói: "Lão Mặc, đừng lo, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ta. Lão cứ yên tâm!"

Lão Mặc liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Lời này ngươi đi mà nói với Điện chủ đi!”

Nói xong, bóng lão đã biến mất ở nơi xa.

Thần Minh đã chết, hiện tại mối đe dọa lớn nhất đối với Đông Hoang là người kế vị của Thần Minh, Diệp Quân, đặc biệt là Diệp Quân này có thể còn có đột phá, nếu không tận dụng cơ hội để giết hắn vào lúc này, sẽ trở thành một mối hoạ lớn trong tương lai, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!

Diệp Quân nhất định phải chết!

Nhìn thấy Lão Mặc biến mất ở nơi xa, Mãng Bố lắc đầu: “Một người như Mãng phu, khó thành vĩ nhân.”

...

Trong đường hầm không gian và thời gian, Diệp Quân cầm kiếm bước đi, vẻ mặt ngưng trọng.

Khoảnh khắc gặp được chủ nhân của Đại Đạo Bút, hắn đã biết mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, tuy rằng đối phương đã bị trấn áp nhưng hắn biết người này nhất định còn có kế hoạch dự phòng.

Hệ Ngân Hà!

Ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh lùng.

Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, buộc không được nghĩ tới tên cẩu đại đạo trong hệ Ngân Hà đó nữa, hắn nhìn kiếm ý trên người mình, kiếm ý kỳ thực đang biến hình, nhưng lúc này hắn không có thời gian để đột phá, hắn đã có thể cảm nhận được bản thân mình đã đạt đến điểm giới hạn, chỉ cần một chút thời gian…

Đúng lúc này, Mục tu nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp Quân nói: "Có thể liên lạc với thần bảo vệ Thần Minh ở Hoang Hải đó không?"

Mục tu nữ lắc đầu: “Thật ra bọn ta biết rất ít rất ít về cô ấy.”

Diệp Quân có chút nghi hoặc.

Mục tu nữ trầm giọng nói: “Bọn ta chỉ biết cô ta đã từng là tỷ muội tốt với chủ nhân, cùng nhau sáng lập văn minh Thần Minh, nhưng sau đó không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, thế là ai đi đường nấy ... "

Diệp Quân nói: "Vậy chúng ta đi tìm cô ta..."

Mục tu nữ nói: “Không sao, chủ nhân bảo ngươi đi tìm cô ta, nhất định có ý gì sâu xa.”

Diệp Quân vẫn im lặng không nói gì.

Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào cuối đường hầm không gian và thời gian, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Vào tháp."

Vừa nói, không đợi Mục tu nữ lên tiếng, hắn trực tiếp đưa cô ta đi vào trong tòa tháp nhỏ, tiếp đó, hắn dừng lại, thân hình run rẩy, rời khỏi đường hầm không gian và thời gian, xuất hiện trong tinh hải rộng lớn bên ngoài.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt, nơi đó có một pháp trận đen tuyền, từ trong trận pháp có vô số tia sét đen lóe lên, sóng nước cuồn cuộn, sức mạnh của sấm sét và tai họa không ngừng tuôn ra.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết Đông Hoang có rất nhiều cường giả đang truy sát hắn, nhưng vì thanh kiếm Thanh Huyên, cộng với thực lực hiện tại của hắn, có rất ít người có thể đuổi kịp hắn, nhưng một khi có thể đuổi kịp, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường.

Ở sâu trong pháp trận đó, mơ hồ có thể nhìn thấy một ông lão mặc đạo bào màu đen, trên tay cầm một cây roi đen, sau lưng là một thanh trường kiếm.

Ông lão mặc đạo bào đột nhiên giơ cây roi lên và nói: "Bắt đầu!"

Bùm!

Trong pháp tắc, trong nháy mắt, vô số cột sấm sét đen kịt bộc phát, lao thẳng về phía Diệp Quân.

Những cột sấm sét dày đặc quét qua tinh hà như dòng nước lũ, lập tức xé nát tinh hà thành từng mảnh.

Từ xa, Diệp Quân nhìn những cột sấm sét vô tận đang lao về phía mình, tay phải hắn nắm chặt thanh kiếm Thanh Huyên, đột nhiên, thân thể hắn run lên, trực tiếp biến thành một đạo ánh kiếm dài hàng vạn trượng lao ra, tốc độ cực kỳ nhanh, trong phút chốc lao vào biển cột sấm sét, kiếm khí mạnh mẽ xé nát hàng chục cột sấm trong giây lát, vô số tia sét nổ tung và bắn tung tóe, nhưng những cột sấm đen đó lại lần lượt lao về phía hắn.

Uỳnh uỳnh...

Trong tinh hà vô tận, vô số sấm sét và kiếm quang không ngừng nổ tung, tiếng gầm chói tai không ngừng vang vọng khắp toàn bộ tinh hà.

Diệp Quân cầm kiếm, mạnh mẽ cắt một con đường máu trong biển sấm sét, hắn chém một nhát kiếm vào ông lão mặc đạo bào trong trận pháp màu đen, nhưng khi hắn vừa tiếp trận pháp màu đen đó, một luồng sấm sét bùng nổ nổ ra, nó bất ngờ quét ra, hất văng hắn ra xa hàng ngàn trượng.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, vô số tia sét đen bắn ra từ xung quanh hắn.

Diệp Quân vung kiếm, những tia sét đó trong nháy mắt vỡ tan, hắn ngẩng đầu nhìn về trận pháp màu đen phía xa, trong trận pháp, vô số cột sấm sét đen lóe lên lao đến, ông lão mặc đạo bào đứng ở giữa, vô số cột sấm sét phi nước đại xung quanh người ông ta.

Diệp Quân nhìn ông lão mặc đạo bào, lúc này ông lão mặc đạo bào cũng đang nhìn hắn, hai bên không nói gì, chỉ hành động.

Ông lão mặc đạo bào vung roi lên, một cột sấm sét đột nhiên biến thành một con rồng sấm gầm lên, nó mở cái miệng khổng lồ ra và cắn về phía Diệp Quân một cách hung hãn.

Diệp Quân cầm kiếm trong tay nhảy lên, một kiếm đâm thẳng vào cơ thể con rồng sấm, một đạo kiếm quang từ trong cơ thể con rồng sấm bộc phát ra, rồng sớm vỡ tan, nhưng vào lúc này, một đạo cột sấm sét lao về phía hắn rất mạnh.

Trong mắt Diệp Quân lóe lên tia tức giận, hắn nhảy lên, dùng kiếm chém vào cột sấm sét, cột sấm sét không chịu nổi sức mạnh của thanh kiếm Thanh Huyên và hai loại kiếm ý của hắn, đột nhiên vỡ tan, thanh kiếm lao thẳng vào, chém vào trận pháp đó, và lần này, Diệp Quân trực tiếp sử dụng sức mạnh của huyết mạch điên cuồng.

Trong trận pháp, ông lão mặc đạo bào lại một lần nữa vung roi, một tia sét phóng ra, nhưng lần này sấm sét không thể lay chuyển được Diệp Quân mà ngược lại còn bị Diệp Quân trực tiếp chặt thành từng mảnh, thanh kiếm đâm thẳng vào trận pháp đó, nhưng đúng lúc này, thanh kiếm sau lưng ông lão mặc đạo bào đột nhiên bay ra, hóa thành một đạo kiếm quang sấm sét lao vào Diệp Quân!

Uỳnh uỳnh!

Hai đạo kiếm quang đột nhiên vỡ vụn, trận pháp cũng theo đó mà vỡ tan.

Diệp Quân và ông lão mặc đạo bào đồng thời bị lùi mạnh về sau hàng ngàn trượng, sau khi ông lão mặc đạo bào dừng lại, ông ta cử động tay, một thanh kiếm bay vào tay ông ta, trên kiếm lóe lên tia sấm sét, nhưng lại có một khoảng trống trên thanh kiếm của ông ta. .

Ở đằng xa, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn búng tay một cái, tia sét xung quanh thanh kiếm Thanh Huyên lập tức vỡ tan.

Ông lão mặc đạo bào nhìn Diệp Quân, tay trái ông ta đột nhiên làm ấn, tay phải giơ cao kiếm.

Uỳnh uỳnh!

Phía trên bầu trời, một cột sấm sét màu đen thẳng tắp rơi xuống, sau đó đáp xuống thanh kiếm trong tay ông ta, kiếm và cột sấm sét nối liền với bầu trời, sức mạnh sấm sét áp đảo trời đất.

"Chém!"

Giọng nói của ông lão mặc đạo bào đột nhiên vang lên, sau đó ông ta cầm thanh kiếm kết nối với sấm sét chém về phía Diệp Quân, khi nhát kiếm rơi xuống, sấm sét nối liền bầu trời cũng rơi xuống dữ dội cùng với một đạo kiếm khí, thời khắc này, trời đất tinh hà trực tiếp bị xé nát.

Ở nơi xa, Diệp Quân bỗng nhiên biến mất, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ nhát kiếm của ông lão mặc đạo bào lại càng ngày càng chậm.

Thời gian áp chế!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt của ông lão mặc đạo bào đột nhiên nheo lại, ông ta liền nhìn thấy một đạo kiếm quang đã chém tới trước mặt mình.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang lên, giữa vô số tia sấm sét vỡ vụn, ông lão mặc đạo bào trực tiếp bay ra ngoài, mà trong lúc bay ra ngoài, thân thể ông ta nổ tung từng tấc một, lùi lại hàng vạn trượng, thân thể ông ta hoàn toàn biến mất, không chỉ như vậy, linh hồn cũng trở nên hư ảo với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nhưng đúng lúc linh hồn sắp biến mất hoàn toàn thì tay trái ông ta đột nhiên làm ấn, niệm chú, một đạo thần quang từ trên trời rơi thẳng xuống, không nhập vào linh hồn của ông ta, ổn định linh hồn ông ta.

Sau khi ổn định lại, ông lão mặc đạo bào ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, kinh ngạc nói: "Hay cho một kiếm tu!"
Chương 3248: Chi viện tới

Xa xa, Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão mặc đạo bào, đang định ra tay lần nữa, nhưng đúng vào lúc này, thời gian và không gian sau lưng ông lão mặc đạo bào đột nhiên rung chuyển kịch liệt, rất nhanh, mười hai luồng khí tức kinh khủng tràn vào, thời gian và không gian vỡ vụn, mười hai vị cường giả từ trên trời giáng xuống, bọn họ đều mặc áo bào đủ màu!

Đông Hoang Đạo Môn!

Cũng nổi tiếng như Đông Hoang Thú thần điện, là thế lực lớn siêu cấp của Đông Hoang, chỉ nghe mệnh lệnh của Đông Hoang chủ, năm đó cũng tham gia vào chiến tranh với Thần Minh.

Ông lão mặc đạo bào dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Giết!"

Ông ta ý thức rõ ràng rằng, nếu chiến đấu một mình sẽ không thể giết được kiếm tu này, chỉ có thể đánh hội đồng.

Nghe thấy lời của ông lão mặc đạo bào, mười hai vị cường giả đạo môn hàng đầu đó đang định ra tay, nhưng đúng vào lúc này, thời gian và không gian cách Diệp Quân không xa đột nhiên nổ tung, ngay sau đó, một người phụ nữ cầm thanh Lôi đao chậm rãi bước ra ngoài.

Chính là Lăng tu nữ!

Lúc này sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng có một vệt máu.

Và gần như cùng lúc đó, cách ông lão mặc đạo bào không xa, thời gian và không gian ở đó cũng rạn nứt, Quân U chậm rãi bước ra ngoài, cô ta chỉ còn lại một cánh tay.

Sắc mặt Quân U cực kỳ u ám, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng tu nữ, bởi vì tất cả những cường giả của Đông Hoang Thú thần điện đó đều đã bị nữ nhân này giết chết!

Tất cả!

Ngoài ra còn có một số cường giả đang bí mật truy đuổi Diệp Quân, cũng đều bị nữ nhân này cưỡng ép giết chết... Nữ nhân này giống như sát thần!

Không chỉ vậy, bản thân Quân U còn suýt chết dưới tay nữ nhân này.

Quân U đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, “Giết hắn.”

Đây mới là mối họa lớn nhất!

Do sự đột phá tâm cảnh trước đây, khí tức kiếm đạo của Diệp Quân bây giờ đang tăng lên điên cuồng, không thể cho hắn một chút thời gian nào, nếu không, chỉ cần cho hắn thời gian, kiếm đạo của hắn có thể sẽ chuyển hóa và đạt đến một cấp độ khác.

Quân U vừa dứt lời, cô ta và các cường giả đạo môn bên cạnh trực tiếp lao thẳng về phía hai người Diệp Quân.

Nhưng đúng lúc này, Lăng tu nữ đột nhiên lao tới, tay trái cô ta cầm ấn Thần Minh Chủ, tay phải cầm đao, đứng dậy khỏi mặt đất rồi hung hãn chém xuống.

Uỳnh!

Cùng với nhát Lôi đao hung hãn chém xuống, mười hai cường giả đạo môn bị buộc phải lùi lại...

Nhưng đúng vào lúc này, từ trên bầu trời, một ánh kiếm sấm sét màu tím đột nhiên rơi thẳng xuống, đôi mắt của Lăng tu nữ ở phía dưới nheo lại, cô ta ngẩng đầu lên và chém lên trời.

Uỳnh uỳnh!

Ánh đao vỡ nát!

Lăng tu nữ trực tiếp bị đẩy lùi ra xa hàng vạn trượng, nhưng khi dừng lại, cô ta chém mạnh một đao, đạo ánh kiếm sấm sét màu tím bị đao của cô ta chém bay đi, nhưng bản thân cô ta cũng kiệt sức, máu không ngừng chảy ra từ miệng, không lâu sau, y phục của cô đã bị nhuộm đỏ máu.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trên bầu trơi, có một ông lão mặc đạo bào màu tím.

Đông Hoang đạo môn chủ!

Cũng nổi tiếng như Thú Thần của Đông Hoang Thú Thần Điện, ông ta là một trong hai người đáng sợ nhất dưới quyền Đông Hoang Chủ.

Ông lão mặc đạo bào tím liếc nhìn Lăng tu nữ, sau đó ánh mắt rơi vào Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ lãnh đạm, ông ta vung tay áo lên, một tia sét màu tím đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mặt Diệp Quân trong chớp mắt.

Đôi mắt Diệp Quân đột nhiên co rút lại, hắn căn bản không thể lùi lại, thân thể run rẩy, hung hãn chém kiếm xuống.

Uỳnh uỳnh!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi về sau mấy vạn trượng, vừa dừng lại, thân thể hắn liền bị nứt ra.

Ông lão mặc đạo bào tím chỉ một cái, thanh phi kiếm màu tím lóe lên trên bầu trời và chém thẳng vào Diệp Quân.

Ở nơi xa, trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, ngay lúc hắn đang muốn đốt cháy linh hồn của mình thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy vai hắn, chính là Lăng tu nữ.

Lúc này, Lăng tu nữ đã đốt cháy cả thể xác và linh hồn của mình, cô ta cưỡng ép mở đường hầm thời gian và không gian, sau đó kéo Diệp Quân vào, nhưng thanh kiếm sấm sét màu tím đã trực tiếp đi vào theo, Lăng tu nữ kéo Diệp Quân ra đằng sau, cô cầm một đao trong tay phải và đâm về phía trước.

Binh!

Thanh kiếm trực tiếp đâm vào lưỡi đao trong tay Lăng tu nữ, lưỡi đao trực tiếp tách ra, cô ta phun ra vài ngụm máu, tuy nhiên, cô ta vẫn dẫn Diệp Quân xuyên qua đường hầm thời gian và không gian với tốc độ cao, đồng thời, tay phải cô ta ép mạnh về phía trước, thanh kiếm sấm sét màu tím trực tiếp bị chém thành từng mảnh.

Nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm sấm sét màu tím khác đột nhiên tiến vào đường hầm thời gian và không gian, đằng sau thanh kiếm sấm sét màu tím này còn có một đạo cột sấm sét đáng sợ.

Trong mắt Lăng tu nữ hiện lên một tia tức giận, tay phải cô ta hung hãn chém về phía trước, nhát đao này thực ra không hề yếu hơn thanh kiếm kia, nhưng cô ta đã chiến đấu rất lâu và lúc này gần như kiệt sức. Vì vậy, khi đao của cô ta tiếp xúc với thanh kiếm sấm sét màu tím, cơ thể cô ta trực tiếp nứt ra và máu bắn tung tóe, đồng thời, thanh đao trong tay cô ta vỡ tan, nhưng thanh kiếm sấm sét màu tím cũng vỡ tan theo.

Tuy nhiên, thời khắc đao và kiếm bị vỡ tan, một thanh kiếm sấm sét màu tím đột nhiên lao tới, đôi mắt của Lăng tu nữ đột nhiên co lại, lúc này cô ta không thể phản kháng, thanh kiếm sấm sét màu tím đó đâm thẳng vào bụng cô ta, và cứ như vậy, ngay khi thanh kiếm sắp xuyên qua bụng cô ta và đâm vào linh hồn Diệp Quân ở phía sau, tay phải cô ta đột nhiên nắm lấy lưỡi kiếm của thanh kiếm sấm sét màu tím...

"Ah!"

Lăng tu nữ gầm lên, linh hồn và thể xác trong nháy mắt bị đốt cháy đến cực điểm, tay phải cô ta nắm lấy thanh kiếm sấm sét màu tím, lại nắm vào sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa đó…

Còn cô ta vẫn đang điên cuồng xé nát đường hầm thời gian và không gian, trong nháy mắt, cô ta đã đưa Diệp Quân ra khỏi đường hầm, xuất hiện ở một bờ biển rộng lớn.

Nhìn thấy biển, Lăng tu nữ hít một hơi thật sâu, khoảnh khắc tiếp theo, máu trong cơ thể cô ta không ngừng tuôn ra, đồng thời cơ thể và linh hồn nhanh chóng tiêu tan.

Lăng tu nữ quay lại nhìn Diệp Quân, tay trái cô ta run rẩy đặt ấn Thần Minh Chủ dính đầy máu vào tay Diệp Quân, khoảnh khắc Diệp Quân nhận lấy ấn Thần Minh Chủ, cô ta liền ngã ra sau, Diệp Quân vội vàng đỡ lấy, tay trái cô ta nắm chặt tay Diệp Quân, nhìn Diệp Quân, trong mắt là sự hối hận vô tận, còn có sự van nài sâu thẳm…

Hai tay Diệp Quân nắm lấy tay cô ta, giọng run rẩy nói: "Cô ấy... sẽ tha thứ cho cô."

Nghe được những lời này của Diệp Quân, bàn tay trái đang nắm chặt Diệp Quân của cô đột nhiên buông lỏng, trượt ra, sự van nài và hối hận trong mắt cô ta đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm, cơ thể và linh hồn của cô ta tiêu tan với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được...

...
Chương 3249: Ký ức của Lăng tu nữ

Lăng tu nữ nhìn chằm chằm vào bầu trời, không biết đã nhìn thấy gì, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt cô ta...

Đó là khi cô chín tuổi, ở trong phòng tuy luyện trọng lực, cô đang luyện tập với tạ, trọng lực ở đây gấp hai mươi chín lần bên ngoài!

Cô nghiến răng nghiến lợi, khó khăn vung nắm đấm trong phòng tập, mồ hôi như mưa, quần áo đã ướt sũng, trên mặt đất tạo thành một vũng nước nhỏ, gân máu trên trán nổi lên, thật đáng sợ. .

Nhưng cô vẫn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác, ánh mắt đầy vẻ hung dữ.

Trong phòng tu luyện, chỉ có tiếng nắm đấm của cô.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mệt mỏi nằm trên mặt đất, giờ phút này cô thật sự không còn chút sức lực nào.

Quá mệt!

Mệt hơn bao giờ hết!

Cơ thể hoàn toàn kiệt sức, thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay.

Cô không biết mình đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cơ thể co giật, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy rồi khập khiễng đi ra khỏi phòng tập. Bên ngoài trời đã tối, nhìn vẻ hoang vắng xung quanh, nước mắt cô không kiềm chế được mà rơi xuống lần nữa.

Cô vừa đi vừa khóc: “Tại sao Mục và Liên tùy tiện tu luyện một chút là được, mình lại phải vất vả như vậy, tại sao…”

Vừa nói, cô vừa đá mạnh vào những viên sỏi bên cạnh, những viên sỏi bay đi rất xa, cuối cùng lăn xuống bãi cỏ.

Còn bản thân cô thì ngã xuống vì cú đá quá mạnh và ngồi bệt xuống đất, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy và khập khiễng đi về phía xa.

Trong đêm tối, chỉ có mình cô, xung quanh đặc biệt vắng vẻ.

Khi cô trở về nơi ở của mình, Mục và Liên đã ngủ say, những giọt nước mắt trên mặt đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự thờ ơ.

Đang lúc cô chuẩn bị ngủ thì có một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa, người phụ nữ này nhìn cô rồi nói: “Lăng.”

Cô nhìn người phụ nữ ở cửa, không nói gì.

Người phụ nữ ở cửa bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhưng cô không nói gì, mặc dù cảm thấy tủi thân và bất mãn nhưng cô cũng không muốn nói gì vì bản thân cô rất kiên cường, chỉ giữ trong lòng.

Người phụ nữ đột nhiên lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc đeo vào cổ cô, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của con, ta tặng con cái này, cái này la độc nhất vô nhị đấy."

Cô ta không nói lời nào, chỉ là một mặt ngọc bội thôi mà, có gì quý hiếm đâu? Hừm, mình không thèm.

Người phụ nữ thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô luyện công quá mệt, thế là nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong cô ta quay người bỏ đi.

Sau khi nhìn người phụ nữ rời đi, cô cúi đầu nhìn mặt ngọc bội trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào mặt ngọc bội, tuy vừa rồi rất ấm ức, nhưng giờ phút này cô lại rất vui vẻ.

Lúc này, một cái đầu nhỏ lại gần.

Đó là Mục.

Mục nhìn mặt ngọc bội trong tay cô, lắc đầu nói: "Lăng... Chủ nhân vừa mới tặng ngọc bội cho ngươi sao?"

Cô nhìn Mục, Mục cũng lấy từ trong cổ áo ra một mặt ngọc bội, cười nói: "Nhìn này, chủ nhân đã ban nó cho ta từ lâu rồi, Liên cũng có..."

Khi nhìn thấy mặt ngọc bội của Mục, cô ta quay người đi ngủ, vô cùng tức giận, cái gì mà ngọc bội độc nhất vô nhị, nói dối, một kẻ nói dối chuyên lừa gạt trẻ con...

Mục nói thêm: “Lăng, ta nghĩ chủ nhân có thể không thích ngươi cho lắm.”

Lăng quay đầu nhìn Mục, tiểu Mục cẩn thận phân tích: “Ta đã quan sát rất lâu, chủ nhân lần nào cũng bắt ngươi nghiêm túc tu luyện, nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu ta và Liên làm như vậy. Ta nghĩ… có lẽ sau này người muốn đưa ngươi đi, để ngươi tự mình kiếm sống..."

Lăng đột nhiên xoay người, vùi đầu vào gối: “Đi thì đi, một mình ta cũng có thể sống được.”

Mục nói: “Ta tuyệt đối không phải vô căn cứ… Hôm đó ta nghe được chủ nhân nói rằng muốn đưa ngươi đến một nơi gì mà chiến trường của Đông Hoang…”

Lăng vùi mình vào chăn, ánh mắt lạnh như sắt.

Mục nói tiếp: “Lăng, ngươi không cần kiên cường như vậy, ngươi phải học Liên, phải biết làm nũng, đứa trẻ mạnh mẽ quá sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

....."

Vừa nói cô vừa nằm xuống, vừa nằm xuống, bỗng nhiên cô ngồi dậy hét lên một tiếng "A a a a... Liên, sao cô lại tè dầm nữa rồi?"

Liên xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám nói gì, cầm liềm đi ra ngoài, chẳng bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cắt cỏ...

...

Bên cạnh Diệp Quân, nụ cười trên mặt Lăng tu nữ càng ngày càng rạng rỡ hơn, nhưng trên gò má lại hiện lên hai hàng nước mắt trong suốt, chẳng bao lâu, thân xác và linh hồn của cô ta hoàn toàn tiêu tán giữa trời đất...

Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân đã cố gắng sử dụng kiếm Thanh Huyên để trấn linh hồn cô, nhưng vô ích... bởi vì bản thân cô đang cầu xin cái chết.

Đối với cô... Chủ nhân đã chết, cô sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho dù vô địch thiên hạ, chủ nhân cũng không thể nhìn thấy nữa.

Nếu chủ nhân đã không nhìn thấy được nữa, vậy thì vô địch cũng có ý nghĩa gì?
Chương 3250: Đông Hoang Chủ!

Sau khi Lăng tu nữ hoàn toàn biến mất, Diệp Quân ngơ ngác đứng đó cầm ấn Thần Minh Chủ, không chạy nữa.

Lúc này, thời gian và không gian ở nơi xa mở ra, một ông lão mặc đạo bào màu tím chậm rãi bước ra, ông ta dang rộng lòng bàn tay, một đạo kiếm quang sấm sét màu tím đều đặn rơi vào lòng bàn tay ông ta.

Đạo Môn Chủ!

Đạo Môn Chủ nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, không nhiều lời, thanh lôi kiếm màu tím trong tay ông ta đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang màu tím bay lên trời, sau đó trực tiếp rơi xuống, chém thẳng về phía Diệp Quân.

Nhưng đúng vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra...

Trong hải vực đó, một giọt nước đột nhiên bay lên trời, ngay sau đó, giọt nước liền biến mất khỏi nơi đó, khi xuất hiện trở lại đã đâm vào mũi thanh lôi kiếm màu tím.

Bùm!

Thanh lôi kiếm màu tím nổ tung, những giọt nước lao thẳng vào, hướng thẳng về phía Đạo Môn Chủ.

Cuối tầm mắt, trong khoảnh khắc nhìn thấy thanh lôi kiếm màu tím bị gãy, đôi mắt của Đông Hoang Đạo Môn Chủ đột nhiên co rúm lại, gần như ngay lập tức, một giọt nước lao tới trước mặt ông ta, ông ta mở lòng bàn tay ra, trong khoảnh khắc, hàng tỷ kiếm quang sấm sét màu tím phóng lên trời, đánh vào giọt nước.

Uỳnh uỳnh!

Vô số sấm sét nổ tung, giọt nước đánh trúng ngực Đạo Môn Chủ, trong nháy mắt, thân thể vỡ nát, linh hồn lui về hàng trăm ngàn trượng, cuối cùng bị giọt nước đóng đinh vào hư không, không thể cử động được.

Đạo Môn Chủ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cuối hải vực, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Ở cuối hải vực đó, một người phụ nữ đi ra, tóc trắng, mặc đồ đen, tay áo rộng, áo choàng tung bay.

Đông Hoàng Đạo Môn Chủ nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đi tới: "Tang Sạn!"

Từng là vị thần bảo hộ của văn minh Thần Minh.

Tang Sạn không để ý đến Đạo Môn Chủ, khi cô ta bước xuống một bước, Diệp Quân đã xuất hiện ở trước mặt cô tat.

Cô ta nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân chậm rãi lấy ra cuộn giấy thứ hai mà Tang Mi đưa cho hắn, sau đó đưa lại cho cô ta.

Tang Sạn nhìn cuộn giấy, từ từ mở ra, trên đó chỉ có mấy chữ: Tỷ, bảo vệ hắn.

Tỷ!

Tang Sạn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào cuộn giấy.

Kể từ khi quen biết, tuy bọn họ kết nghĩa kim lan, nhưng Tang Mi chưa bao giờ gọi cô là tỷ... bởi vì họ có quan điểm khác nhau về Đạo Trật Tự, ước hẹn sau này ai đi đến cuối cùng thì người đó làm tỷ…

Tang Sạn từ từ nhắm mắt lại: "Nhận thua... Cô mà lại nhận thua... cô sao có thể nhận thua được, a!"

Uỳnh!

Hải vực bỗng sôi sục, hàng trăm ngàn đại đạo từ đó xuất hiện và phát triển.

Mà đúng vào lúc này, ở cuối tinh hà, một luồng khí tức đáng sợ bao trùm, rất nhanh, đám người Quân U cũng xông ra từ không trung, tới hiện trường.

Vô số cường giả hàng đầu Đông Hoang!

Khi các cường giả Đông Hoang nhìn thấy Đạo Môn Chủ bị một giọt nước đóng đinh ở đó, tất cả đều kinh hãi.

Thần bảo hộ Thần Minh!

Quân U nhìn chằm chằm Tang Sạn, ánh mắt ngưng trọng.

Mặc dù người trước mặt cũng là một trong những người sáng lập nền văn minh Thần Minh, nhưng sau đó vì những lý tưởng khác với Tang Mi, đã ai đi đường nấy, rời bỏ nền văn minh Thần Minh.

Rất ít người biết được sức chiến đấu thực sự của cô ta.

Nhưng bây giờ xem ra thực lực đó e là cũng không thua kém gì Thần Minh.

Tang Sạn chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám người Quân U, khoảnh khắc bị cô ta nhìn chằm chằm, trái tim của tất cả cường giả Đông Hoang đều đập mạnh không thể giải thích được, sau đó bọn họ cảm thấy như trái tim mình đang bị nắm giữ bởi một bàn tay vô hình, giống như bị bóp, cảm giác nghẹt thở bất giác trỗi dậy.

Tất cả cường giả Đông Hoang đều kinh hãi!

Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếp đó, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Bọn họ đều quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, một người đàn ông chậm rãi đi tới, người đàn ông đó mặc một chiếc áo choàng đơn giản, với mái tóc dài buông xõa trên vai, dáng vẻ điềm đạm, giữa đôi lông mày vừa có khí chất cấp trên, vừa có khí chất tao nhã của một thư sinh.

也很可惜,因为不能与她真正一战。」

Đông Hoang Chủ!

Nhìn thấy người đang bước đến, tất cả cường giả Đông Hoang đều vội vàng đồng loạt hành lễ.

Đông Hoàng Chủ nhìn Tang Sạn cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta vẫn luôn đợi Thần Minh hy sinh chúng sinh, đạt đến một cấp độ mới, sau đó lại chiến đấu với cô ta, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, ngay cả khi đại đạo của cô ta đã thủng lỗ chỗ, nhưng vẫn không chọn bước đi đó... Không những thế, cuối cùng còn chọn cách hy sinh bản thân để trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo... Đúng là một Thần Minh khiến người khác phải ngưỡng mộ. Tất nhiên, cũng thật đáng tiếc, bởi vì không thể thực sự đánh một trận thật sự với cô ta.”

Tang Sạn nhìn chằm chằm Đông Hoang Chủ, cô ta không nói gì mà chỉ mở rộng lòng bàn tay, tòa tháp nhỏ của Diệp Quân xuất hiện trong tay cô ta, cô ta liếc nhìn tòa tháp nhỏ, ngay sau đó, hai mươi sáu vị Huyết Vệ xuất hiện, cô ta vung tay áo lên, hai mươi sáu vệt máu xuyên qua giữa lông mày của hai mươi sáu Huyết Vệ…

Uỳnh......

Những cột máu không ngừng bốc lên từ cơ thể của hai mươi sáu Huyết Vệ, lúc này, những phong ấn sâu nhất trong cơ thể họ hoàn toàn được giải trừ, khí tức của họ lúc này cũng dâng trào điên cuồng, trong nháy mắt họ đã đạt tới cảnh giới Thần Minh.

Ngay sau đó, luồng sát khí đáng sợ quét qua toàn bộ vũ trụ tinh hà.

Đây mới là dáng vẻ thật sự của họ!

Không có bất cứ sự áp chế hay giam cầm nào!

Đại sát khí siêu cấp vũ trụ!

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của các cường giả Đông Hoang đều trở nên cực kỳ ngưng trọng, không chỉ như vậy, ẩn sâu trong Hoang hải vẫn còn ẩn giấu một vài khí tức cường đại.

Lúc này, họ mới thực sự nhận ra rằng nền văn minh Thần Minh không đơn giản như họ nghĩ.

Đông Hoang Chủ nhìn Tang Sạn, cười nói: "Mặc dù Thần Minh đã không còn, nhưng ngươi cũng không kém gì cô ta, được, đến đây!”

Nói đến đây, hai người đồng thời trở nên hư ảo, giờ phút này, bọn họ đã không còn ở thời không này nữa, trong một thời không không xác định nào đó, vô số đại đạo xuất hiện, sau đó va chạm lẫn nhau...

Ở Hoang Hải, ánh mắt đám người Quân U rơi vào Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, nói: "Giết."

Bên cạnh cô ta, những cường giả của Đông Hoang đột nhiên bay lên trời, sau đó tiến thẳng về phía Diệp Quân.

Nhưng phía sau Diệp Quân, các Huyết Vệ cũng lần lượt bay lên trời và đối mặt trực tiếp với các cường giả của Đông Hoang.

Khoảnh khắc những Huyết Vệ này ra tay, sát khí trên cơ thể họ đột nhiên dâng trào trở lại, sát ý áp đảo và sự thù địch trực tiếp nhuộm Hoang Hải thành màu đỏ như máu.

Đúng vào lúc này, Diệp Quân cũng từ từ ngẩng đầu lên, có lẽ do chịu sự ảnh hưởng của những Huyết Vệ kia, trong mắt hắn đã hóa thành biển máu, ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu máu đột nhiên phóng lên trời, lao thẳng đến chỗ người đứng đầu Quân U…

Nhìn thấy kiếm của Diệp Quân lao tới, trong mắt Quân U hiện lên vẻ hung dữ: "Đến hay lắm!"

Nói xong cô ta đứng dậy lao về phía Diệp Quân...

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK