Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3001: Đế vệ

Bốn cường giả Giới Ngoại vừa biến sắc thì thấy thời không trước mặt vỡ ra, sáu người mặc giáp vàng lao tới, tung ra những tia sáng vàng hợp lại thành một tấm khiên che chắn cho nhóm Diệp Quân, đồng thời dùng uy áp của mình bao quanh họ.

Cả sáu đều là cảnh giới Giới Ngoại.

Nói đúng hơn, là Đế vệ.

Lực lượng tinh anh của Đế quốc, ngày thường không xuất hiện trước mắt người ngoài, chỉ một mình Hoàng đế đương nhiệm biết đến và có quyền ra lệnh cho họ.

Thiên Hợp tái mặt khi nhìn thấy Đế vệ.

Ông ta là tử thù của Đế quốc nên có biết về lực lượng này, cũng biết cảnh giới thấp nhất trong đó là Giới Ngoại.

Không nhiều nhưng ai nấy đều mạnh.

Bây giờ ông ta bắt đầu hối hận.

Không phải vì đã giúp Diệp Quân, mà vì đã đánh giá thấp tiềm năng của hắn.

Thiên Hợp không giỏi mưu trí nhưng cũng biết Đế quốc càng muốn giết Diệp Quân chứng tỏ giá trị của hắn càng lớn.

Bằng không thì Đế quốc đuổi cùng giết tận làm gì?

Thiên Hợp chỉ muốn thoát khỏi nơi này, nhưng Cơ Chiến đã dùng Ấn Đế Vương - Thần khí đứng đầu Đế quốc - để phong tỏa thời không. Có nó, người khác không giết được ông ta nhưng giữ chân thì không thành vấn đề.

Thiên Hợp siết tay lại, bất thình lình lao về phía Cơ Chiến như đạn đại bác.

Cơ Chiến thấy vậy thì cười nhạt, khởi động Ấn Đế Vương làm khí tức tăng lên gấp mấy lần rồi cũng lao tới.

Bên kia, bốn cường giả nhà họ Thiên đang bảo vệ Diệp Quân nhìn thấy sáu Đế vệ thì cũng tái mặt.

Sáu cường giả Giới Ngoại!

Nhìn thôi cũng thấy không ai là tầm thường.

Một cường giả nói: “Công tử, ta đã thông báo cho cường giả trong tộc, tối đa nửa giờ nữa họ sẽ đến. Cậu mau đi về hướng bên phải, đừng quay đầu lại, chúng tôi sẽ ngăn chúng lại!"

Thế là Diệp Quân lập tức ngự kiếm vọt đi không chút do dự.

Bây giờ hắn ở lại đây chỉ làm gánh nặng cho những cường giả này, phải rời đi mới là giúp đỡ họ.

Sự quả quyết của hắn khiến cường giả nhà họ Thiên kia thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ gặp phải thành phần cứng đầu. Chừng nào Diệp Quân còn ở đây, bọn họ đều phải dành tinh lực để bảo vệ hắn.

Cường giả dẫn đầu nhìn sáu Đế vệ, gằn giọng la lên: “Thiêu hồn!"

Uỳnh!

Ba người còn lại đồng thời làm theo.

Cường giả kia biết bốn đánh sáu là không có phần thắng, chỉ có liều mạng mới có cơ hội ngăn chúng lại.

Sáu Đế vệ kia thấy bốn cường giả thiêu hồn thì giật mình vì bất ngờ.

"Giết chúng!"

Tên thủ lĩnh không chút chần chừ, dẫn năm người còn lại xông tới.

Bên kia, Diệp Quân đang ngự kiếm bay vù vù, nhưng không có kiếm Thanh Huyên thì tốc độ cũng chẳng nhanh được bao nhiêu.

Hắn không dám dừng lại dù chỉ một khắc.

Nhưng không lâu sau hắn đã đanh mặt khi thấy một Đế vệ giáp vàng bước ra từ thời không gần đó.

Khí tức này chỉ yếu hơn Cơ Chiến và Thiên Hợp mà thôi.

Đối phương chính là thủ lĩnh Đế vệ - Đế Thần.
Chương 3002: Đến đây!

Ông ta nhìn hắn với vẻ vô cảm, sau đó thân thể nhòe đi.

Diệp Quân lập tức khép ngón tay, bắn kiếm ý vô địch ra.

Đi kèm ba loại huyết mạch.

Nhưng Đế Thần chỉ vung tay thôi đã đấm nó nát bét, đẩy Diệp Quân lùi lại, khiến thời không sụp đổ.

Hắn bị đẩy đi mấy vạn trượng, thân xác vừa được chữa trị lại nứt toác, máu tràn ra.

Đế Thần không lên tiếng mà bước tới, quyền thế khổng lồ lập tức ập đến.

Đây là quyền đạo!

Khác với Đế Vương Quyền Đạo của Cơ Chiến mang theo Đế vương khí cuồn cuộn, mang lại cảm giác một mình ngươi đang chống lại toàn bộ Đế quốc.

Của Đế Thần lại là quyền đạo chí cương chí mãnh, uy lực lên tới trình độ cao nhất.

Diệp Quân cũng xông tới, kiếm ý vô địch cuồn cuồn mà ra, hóa thành kiếm ý bắn tới như vũ bão, còn được huyết mạch làm tăng uy lực lên mấy lần.

Nhưng chúng còn chưa tiếp cận được quyền mang màu vàng kia thì đã bị bắt dừng lại rồi bắt đầu văng đi tán loạn.

Bỗng có tiếng kiếm minh lảnh lót.

Một thanh kiếm lóe lên như sấm rền, chém vào quyền mang.

Uỳnh!

Nó vỡ thành vô số mảnh vụn màu vàng. Kiếm quang kia không biến mất mà chuyển mục tiêu sang Đế Thần.

Ông ta nhíu mày, lại đấm ra. Quyền mang dài mấy vạn trượng chặn lại thanh kiếm, sau đó cả hai cùng phát nổ, sóng xung kích dâng lên như núi lửa bùng nổ.

Đế Thần nhẹ nhàng phất tay xua đi sóng xung kích, nhíu mày: “Sức mạnh thời không hư chân à...”

Trong giọng mang theo kinh ngạc.

Đó lá thứ sức mạnh nằm trong nhát kiếm vừa rồi. Nói cách khác Diệp Quân đã đạt đến Giới Ngoại, một điều ông ta chưa từng thấy ở người trẻ như vậy, mà cảnh giới của hắn còn không hiện ra.

Ông ta chợt hiểu vì sao Hoàng đế lại hạ lệnh giết hắn.

Bằng không sau này hắn sẽ thành Đại đế.

Trước kia Đế quốc còn lợi dụng nhà họ Thiên để giết hắn, làm sao hắn lại không ôm hận cho được?

Đế Thần thu hồi suy nghĩ, siết tay phải lại, tụ tập vô số sức mạnh quyền đạo tối cao vào tay.

Bên kia, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay Diệp Quân.

Chứa sức mạnh thời không Hư Chân.

Hắn vốn không muốn dùng, nhưng không dùng không được.

Bằng không thì không thể chống lại người này.

Hắn cũng hối hận mình đã xem thường Đế quốc, không ngờ Cơ Chiến lại một lòng muốn giết hắn, không cho cơ hội đánh trả.

Bỗng Đế Thần biến mất.

Xoẹt!

Thời không trước mặt Diệp Quân bị chấn vỡ, uy áp quyền đạo hủy thiên diệt địa ùa ra.

Hắn lao tới, vung kiếm chém vào.

Kiếm minh vang vọng tinh không.

Sức mạnh của hai bên va vào nhau kịch liệt khiến thời không nơi đó vỡ nát, uy lực tràn ra đập vỡ hết thảy.

Diệp Quân bị hất bay đi trăm nghìn trượng, thân xác vỡ ra từng tấc, linh hồn nhòe đi.

Đế Thần chỉ lui lại hơn vạn trượng, trên người có mười vết kiếm sâu hoắm, chém xuyên giáp vàng.

Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Quân khẽ đanh lại.

Yêu nghiệt!

Cơ Chiến bên kia cũng chú ý đến bên này, phát hiện mình đã đánh giáp thấp Diệp Quân thì âm thầm hối hận.

Sớm biết vậy đã không dứt khoát về phe chủ nhân bút Đại Đạo!

Nhưng bây giờ thù đã kết, y và Đế quốc không còn đường lui. Thiên tài bực này bây giờ nếu không bóp chế, ngày sau sẽ thành đại họa!

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng sâu không lường được, Đế quốc lựa chọn ông ta không có gì là sai.

Bên kia, Thiên Hợp hưng phấn vô cùng. Ông ta vốn nể mặt Vưu Liêm nên mới đến cứu Diệp Quân, bởi hắn phải có năng lực thì cô ta mới nói "bảo vệ hắn bằng mọi giá", lại còn mạo hiểm có thể bị phát hiện.

Giờ đây thấy sức mạnh của Diệp Quân, ông ta nhận ra mình đã đánh giá thấp tiềm lực của hắn.

Thế lực bình thường không thể đào tạo ra người này, ngay cả thiên tài thế hệ trẻ của nhà họ Thiên cũng còn kém hắn.

Vui xong thì buồn. Nhà họ Thiên cũng phái cường giả cao cấp đến cứu viện nhưng vẫn cần thời gian, mà biến số có thể xảy ra.

Mà bốn cường giả nhà họ Thiên kia đã không chịu nổi nữa.

Bốn đánh sáu - quá thiệt cho họ.

Đế quốc còn phái ra Đế vệ hàng thật giá thật.

Thiên Hợp lo thúi ruột.

Bên kia, Diệp Quân ổn định lại linh hồn, ngưng tụ ra ý kiếm. Hắn hít sâu, ngẩng đầu cười to: “Đến đây đánh!"

Đến đây!

Hắn không phòng thủ nữa mà chủ động tấn công.

Kiếm quang xé gió lao về phía Đế Thần.
Chương 3003: Đèn thần Trường Minh

Lúc này, hắn phát huy sức mạnh huyết mạch của mình đến cực hạn, hắn đi tới bất cứ nơi nào, thời không trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu.

Với một kiếm này, Diệp Quân thực sự quên mất sự sống và cái chết.

Hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết!

Hắn không còn con đường nào khác để đi!

Một kiếm này đã đạt đến giới hạn hiện tại của hắn.

Bùm!

Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ngay sau đó, tại khu vực hai người đang đứng, vô số kiếm quang và quyền quang màu vàng kim bùng nổ ra, tiêu diệt vạn vật trong nháy mắt.

Linh hồn của Diệp Quân trực tiếp bị đánh bay đi, khi hắn dừng lại, linh hồn của hắn đã hư ảo gần như trong suốt.

Ở nơi xa, Đế Thần cũng liên tục lui về gần vạn trượng, khắp người đều có vết kiếm, thân thể có những vết nứt như mạng nhện, cực kỳ khủng bố.

Đế Thần liếc nhìn thân thể của mình, cảm thấy kinh hãi, ông ta ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, sát ý nổi lên, ông ta nắm chặt tay phải, chuẩn bị trực tiếp chôn vùi Diệp Quân, nhưng vào lúc này, thời không bên phải đột nhiên phát nổ, ngay sau đó, một bóng người lao về phía ông ta như một quả đạn pháo.

Đế Thần hơi nheo mắt lại, giơ tay đấm ra, cú đấm uy lực đến rung chuyển cả ngân hà.

Bùm!

Đế Thần liên tục rút lui.

Mà nơi ban đầu ông ta đứng, có một người đàn ông trung niên đang đứng, người đàn ông trung niên mặc một bộ áo bào rộng, tóc dài xõa trên vai, trên mặt nở nụ cười điên cuồng, khí phách phi phàm.

Sau khi Đế Thần dừng lại, ông ta nhìn người đàn ông trung niên nói: “Thiên Võ!”

Thiên Võ!

Đệ đệ của Thiên Hợp, gia chủ hiện tại của nhà họ Thiên, là nhân vật đứng thứ hai của nhà họ Thiên.

Thiên Võ liếc nhìn Đế Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, ông ta vung tay áo lên, một luồng sáng u ám đột nhiên lao về phía Diệp Quân.

Sức mạnh linh hồn dâng trào!

Những luồng sức mạnh linh hồn đó như thủy triều tràn vào trong cơ thể Diệp Quân, linh hồn vốn đang hư ảo của Diệp Quân dần dần bắt đầu hiện rõ hơn.

Thiên Võ nhìn Diệp Quân và nói: “Đi về phía bên phải”.

Diệp Quân chắp tay nói: “Tiền bối, phía trước còn có bốn vị tiền bối, bọn họ đang ngăn cản sáu tên cảnh giới Giới Ngoại của Đế quốc...”

Thiên Võ thu hồi ánh mắt, nói: “Ngươi mau đi trước đi”.

Diệp Quân không chút do dự gật đầu, thân thể hắn run lên, ngự kiếm bay lên, biến mất ở phía cuối ngân hà.

Vị tiền bối này thực lực thật đáng sợ, không hề yếu hơn vị Đế Thần kia, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa còn kêu hắn mau rời đi, vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, khi cường giả nhà họ Thiên đến tiếp viện thì cường giả đứng đầu của Đế quốc cũng đang đến tiếp viện.

Diệp Quân vừa rời đi, Thiên Võ liền vút lên, lao thẳng về phía vị Đế Thần kia.

Ánh mắt Đế Thần lạnh lùng, hung hăng vung một quyền về phía Thiên Võ.

Bùm...

Chẳng bao lâu, vùng ngân hà này bắt đầu biến mất từng chút một.

Bên kia, Diệp Quân ngự kiếm xuyên qua ngân hà, hắn tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn, tuy nhiên, không lâu sau, hắn cảm giác được rất nhiều khí tức thần bí đột nhiên xuất hiện trong thời không xung quanh.

Diệp Quân nheo mắt lại, sức mạnh huyết mạch dâng trào khắp cơ thể.

Xoẹt!

Đột nhiên, thời không xung quanh hắn bị xé toạc, sau đó, ba người mặc đồ đen lao ra như sấm sét, nhưng trong chốc lát đã biến mất không chút dấu vết, không còn cảm nhận được chút hơi thở nào.

Lại là ba gã cường giả cảnh giới Giới Ngoại!

Hơn nữa, ba gã cường giả Giới Ngoại này cũng có chút kỳ quái... bởi vì hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Sắc mặt Diệp Quân đột nhiên tối sầm, hắn nắm chặt thanh kiếm Thanh Huyên trong tay phải, ngay lúc hắn đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, một chùm ánh sáng từ sâu trong ngân hà vũ trụ lao vút tới trong không trung, trong nháy mắt, chùm tia sáng đó trực tiếp bao trùm lấy hắn, mà khi hắn bị chùm ánh sáng kia bao bọc, những phù văn màu vàng huyền bí đột nhiên ngưng tụ xung quanh hắn, phong ấn vị trí của hắn!

Sức mạnh của ba cường giả Đế quốc đánh về phía hắn, nhưng hắn vẫn không hề hấn gì, không hề chịu bất kỳ tổn hại nào dù là nhỏ nhất, ngược lại, ba gã cường giả Đế quốc kia lại trực tiếp bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng.

Trong số ba gã cường giả của Đế quốc, tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang được bao phủ bởi ánh sáng vàng của phù văn ở phía xa: “Đèn thần Trường Minh!”

Giữa lông mày của Diệp Quân có một ngọn đèn vàng nhỏ.

Đèn thần Trường Minh!

Vật này là thần vật số một của nhà họ Thiên, nó chứa đựng một quy luật tối cao về thời không cực kỳ đáng sợ.

Thời không tuyệt đối!

Một khi thực chiến, có thể biến thời không trong khu vực đó thành thời không tuyệt đối, khiến nó trở thành bất khả xâm phạm!

Ở phía bên kia, một người người phụ nữ bước ra từ trong ánh sáng.

Người phụ nữ mặc một bộ váy trắng, bồng bềnh như tiên nữ, trong tay cô ta cầm một chiếc đèn cổ xưa bằng đồng thau, ánh đèn kia có màu sắc ấm áp, nhìn từ bề ngoài thì không giống một món Thần khí chút nào.

Người phụ nữ chỉ bước một bước, đã theo ánh sáng thần thánh kia đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta liếc nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn ba tên cường giả Đế quốc ở phía xa xa, lúc này, ba tên cường giả Đế quốc kia đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Thời không xung quanh người phụ nữ trong nháy mắt nứt toác, ba tia sáng đen cao vạn trượng lao nhanh đến như dòng nước lũ.

Sắc mặt người phụ nữ vô cảm, cô ta vươn tay trái duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào 'Đèn thần Trường Minh', trong nháy mắt, một tia sáng thần thánh nhanh chóng lan ra, ba tia sáng đen kia vỡ tan, ba tên cường giả của Đế quốc trực tiếp bị đánh bay ra xa ngàn trượng.

Người phụ nữ không có hành động nữa, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân, vung tay áo, cuốn theo Diệp Quân rồi biến mất trong vực sâu của ngân hà.

Dọc đường đi, Đèn Thần Trường Minh vẫn phóng ra ánh sáng thần thánh khủng bố để bảo vệ Diệp Quân...
Chưng 3004: Chỉ dựa vào hắn?

Ba tên cường giả của Đế quốc nhìn về phía tận cùng ngân hà cũng không truy đuổi nữa, có thần vật số một của nhà họ Thiên bảo vệ, bọn họ muốn giết Diệp Quân là không có khả năng.

Bên kia, Cơ Chiến và Thiên Hợp cũng dừng lại.

Sắc mặt Cơ Chiến vô cùng khó coi, ông ta đã nhận được tin tức Diệp Quân được cường giả nhà họ Thiên cứu thoát.

Vẫn để hắn được cứu!

Điều này khiến ông ta có phần bất ngờ.

Ở nơi xa, Thiên Hợp cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt ông ta cũng trở nên có chút khó coi, bởi vì một trong bốn cường giả cảnh giới Giới Ngoại bảo vệ Diệp Quân lúc ban đầu đã chết.

Mỗi cường giả cảnh giới Giới Ngoại đều được nhà họ Thiên nỗ lực bồi dưỡng, nếu mất đi một người thì tổn thất sẽ rất lớn, hơn nữa người bị giết còn là đệ đệ trong tộc của ông ta.

Vẻ mặt Thiên Hợp phức tạp, hy sinh một người trong tộc của mình chỉ vì một người ngoài….

Ông ta không suy nghĩ việc này nữa, vì đó là lựa chọn của ông ta, nếu đã đưa ra lựa chọn thì không còn chỗ để hối hận.

Ở nơi xa, Cơ Chiến đột nhiên nói: “Thiên Hợp, vì một người ngoài mà một vị cường giả cảnh giới Giới Ngoại đã chết, ba cường giả cảnh giới Giới Ngoại bị thương nặng, có đáng không?”

Thiên Hợp nhìn Cơ Chiến: “Cơ Chiến, hôm nay ngươi đối xử với thiếu niên kia như vậy, ngươi cho rằng sau này hắn sẽ tha cho Đế quốc của ngươi sao?”

Cơ Chiến khinh thường nói: “Chỉ dựa vào hắn?”

Thiên Hợp cười nói: “Nếu thật sự không để ý tới hắn, vì sao ngươi phải mất công tới giết hắn?”

Cơ Chiến nói: “Ngươi chọn hắn, còn ta thì chọn chủ nhân bút Đại Đạo, vậy chúng ta hãy chờ xem cuối cùng ai mới là người thắng”.

Thiên Hợp nhìn chằm chằm Cơ Chiến, “Vậy chúng ta cứ chờ xem”.

Nói xong, ông ta quay người xé rách không trung rời đi.

Cơ Chiến nhìn chằm chằm vào trong ngân hà, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo xuất hiện ở bên cạnh Cơ Chiến, Cơ Chiến nói: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ngươi muốn biết lai lịch của hắn sao?”

Cơ Chiến chậm rãi nhắm mắt lại: “Hiện tại ta không muốn biết”.

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Cơ Chiến, nói: “Dù hắn đến từ đâu cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Đế quốc của ta đã chọn ngươi, từ giờ phút này trở đi, Đế quốc của ta sẽ cùng chung số phận với ngươi”.

Dứt lời, ông ta quay người bỏ đi.

Nếu đã đưa ra lựa chọn, thì cứ dốc hết sức để đi đến cùng.

Cơ Chiến này không sợ bất kỳ nhân quả nào!

Chỉ cần làm là xong!

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, liếc nhìn phía cuối thiên hà, sau đó xoay người rời đi.

...

Trong một tòa đại điện cổ xưa, Diệp Quân nằm trên giường, thân thể đang được chữa trị từng chút một, trong trận chiến này thân thể của hắn đã bị đánh tan hai lần!

Nếu không có kiếm Thanh Huyền trấn hồn, thần hồn của hắn suýt chút nữa đã bị hủy diệt hai lần.

Nhưng đối với hắn cũng là một chuyện tốt, bởi vì hắn phát hiện, cho dù không sử dụng kiếm Thanh Huyền, hắn cũng không có khó chịu, điều đó có nghĩa là hắn cũng không quá lệ thuộc vào kiếm Thanh Huyền.

Đồng thời, sau trận chiến này, hắn phát hiện thực lực hiện tại của hắn thật ra cũng gần như ngang bằng với cảnh giới Giới Ngoại, đương nhiên so với Cơ Chiến và Thiên Hợp thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, nếu đối phương có sử dụng thần vật, thì hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Không bao lâu, thân thể của hắn đã gần như hoàn toàn khôi phục, dù sao thân thể của hắn cũng do kiếm ý ngưng tụ.

Nhưng vào lúc này, hắn tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn đột nhiên đứng dậy, vung kiếm chém ra, hắn vừa chém ra, một tia sáng thần thánh đột nhiên bắn xuyên qua không trung, toàn bộ đại điện trực tiếp biến thành bột mịn.

Bùm!

Diệp Quân trực tiếp bị tia sáng thần thánh kia đánh bay đi ngàn trượng, thân thể vừa mới ngưng tụ bị nứt ra, máu bắn tung tóe...

Diệp Quân có chút bối rối.

Đế quốc kia điên cuồng đến vậy sao, trực tiếp đuổi theo đến nhà họ Thiên?

Không đúng!

Rất nhanh Diệp Quân đã ý thức được không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía xa, người phụ nữ áo trắng đã cứu hắn trước đó đang nhìn chằm chằm hắn, chính là người phụ nữ áo trắng này ra tay.

Diệp Quân có chút thắc mắc, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Để mạng lại đây!”

Đúng lúc này, bên phải đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú, Diệp Quân quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu niên đang cầm một cây trường thương dùng tốc độ cực nhanh lao tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Diệp Quân không có ra tay, bởi vì Thiên Hợp đã xuất hiện ở trước mặt hắn, Thiên Hợp nhẹ nhàng vung tay, thiếu niên kia đã bị cuốn về chỗ cũ.

Thanh niên cầm trường thương trừng mắt nhìn Diệp Quân, hai mắt đỏ hoe: “Tộc trưởng, tại sao, tại sao phải cứu hắn?”

người phụ nữ áo trắng cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, khí tức trên người dâng trào, nếu không phải Thiên Hợp đứng ở đó, cô ta đã sớm ra tay.

Thiên Hợp thấp giọng thở dài: “Thiên Lâm, đây là lỗi của ta, ta đã đánh giá thấp Cơ Chiến...”

Thiên Lâm lắc đầu: “Tộc trưởng, ta không quan tâm nhưng chuyện này, ta nhất định phải giết hắn, cho dù có bị trục xuất khỏi nhà họ Thiên, ta cũng phải giết hắn...”

Nói xong hắn quay người biến mất ở nơi xa.

người phụ nữ áo trắng lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân, sau đó cũng xoay người rời đi.

Mà chung quanh, những cường giả nhà họ Thiên kia đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt có chút không thiện ý.

Diệp Quân nhìn Thiên Hợp, nói: “Tiền bối, chuyện này là sao?”

Thiên Hợp quay người nhìn hắn: “Một trong bốn cường giả cảnh giới Giới Ngoại bảo vệ ngươi trước đó đã chết, người đó chính là phụ thân của bọn họ...”

Diệp Quân sững sờ tại chỗ.


Chương 3005: Ân tình

"Đã chết..."

Diệp Quân ngạc nhiên nói: "Vị tiền bối đó..."

Thiên Hợp gật đầu: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện lần này là lỗi của ta, do ta không xem trọng lời Vưu Liêm nói, nếu ban đầu ta để tâm hơn thì đã không bị đối phương cắn ngược mà không kịp trở tay như thế".

Diệp Quân trầm mặc, tâm tình phức tạp.

Thiên Hợp vỗ vỗ vai Diệp Quân, nói: "Trước hết ngươi cứ chữa thương đi đã".

Nói rồi, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Ở bên khác, Thiên Hợp tìm được cô gái mặc váy trắng khi trước, cô ta đang đứng ở đỉnh núi, khuôn mặt lạnh như băng.

Thiên Hợp khẽ than thở: "Nha đầu, việc này là lỗi của ta".

Cô gái áo trắng nói: "Tại sao lại dốc toàn lực để cứu hắn?"

Thiên Hợp nói: "Là ý của Vưu Liêm".

Cô gái áo trắng cau mày.

Thiên Hợp tiếp tục nói: "Cô ta là người được Tộc trưởng đời trước phái đến Đế quốc, là người của chúng ta, cô ta gửi thư cho ta bảo rằng phải bảo vệ thiếu niên này bằng bất cứ giá nào, ban đầu ta cũng nghi hoặc giống con vậy, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên này, ta đã hiểu được tại sao Vưu Liêm lại nói như vậy. Thiếu niên này không hề đơn giản, tất nhiên quan trọng nhất là chủ nhân bút Đại Đạo kia không hề đơn giản".

Nói rồi, ông ta dừng một chút rồi mới tiếp lời: "Chủ nhân bút Đại Đạo kia là quốc sư mới đến của Đế quốc, người này không thuộc nền văn minh vũ trụ chúng ta, kiến thức sâu không lường được... Nha đầu, con cũng biết đó, bây giờ chúng ta với Đế quốc có thể nói là lưỡng bại câu thương, bởi vậy một thế lực của nền văn minh mới đến rất có thể phá vỡ được sự cân bằng này, mà Diệp công tử và chủ nhân bút Đại Đạo kia lại là tử địch, vậy nên..."

Cô gái áo trắng trầm mặc.

Thiên Hợp tiếp tục nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc lai lịch của chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp công tử kia ra sao, nhưng bây giờ xem ra hai người này đều rất đáng sợ, nếu chúng ta không cứu Diệp công tử, Đế quốc kia có chủ nhân bút Đại Đạo trợ giúp thì e là nhà họ Thiên cuối cùng sẽ bại trận..."

Cô gái áo trắng gật gật đầu: "Đại bá, ta biết rồi, bác không có tư tâm khác, bác cũng là vì nhà họ Thiên, ta và đệ đệ không hận bác".

Thiên Hợp khẽ thở dài.

Cô gái áo trắng lại nói: "Đại bá yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không tìm hắn báo thù... Không có chuyện gì lớn hơn nhà họ Thiên".

Vẻ mặt của Thiên Hợp rất phức tạp.

Lúc này, một cái bóng mờ xuất hiện phía sau ông ta, bóng mờ nói: "Vưu Liêm đã trở về".

Thiên Hợp lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn cô gái áo trắng: "Nha đầu, mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, chuyện cha con ta sẽ xử lý ổn thỏa".

Cô gái áo trắng gật đầu, không nói gì thêm.

Thiên Hợp xoay người rời đi.

Ở một bên khác, Thiên Hợp gặp được Vưu Liêm, câu đầu tiên Vưu Liêm hỏi là: "Diệp công tử ở đâu?"

Thiên Hợp nói: "Hắn đang chữa thương".

Vưu Liêm thả lỏng trong lòng.

Thiên Hợp nói: "Rốt cuộc lai lịch của hắn ra sao?"

Vưu Liêm lắc đầu: "Không biết".

Thiên Hợp tỏ vẻ nghi hoặc.

Vưu Liêm nói: "Ta không tiếp xúc nhiều với hắn, cũng không quá rõ về hắn..."

Nói rồi, cô ta nhìn Thiên Hợp: "Ta định hỏi rõ hắn".

Thiên Hợp nói: "Bây giờ hắn đang chữa trị thân thể, ổn rồi ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn".

Vưu Liêm đáp: "Được".

Thiên Hợp lại hỏi: "Lai lịch của chủ nhân bút Đại Đạo thì sao?"

Vưu Liêm lại lắc đầu: "Không biết, người này... Thiên tộc ta cần phải cẩn thận vạn lần".

Thiên Hợp im lặng một lát mới nói: "Xem ra chúng ta phải nói chuyện với Diệp công tử lâu đấy".

Hai người đột nhiên xuất hiện này quá thần bí.

Trong phòng.

Lúc này thân thể Diệp Quân gần như đã hoàn toàn hồi phục, nhìn thân thể vừa lành lặn của mình, hắn lắc đầu nở nụ cười, thân thể này trong vòng một ngày mà nát bươm nhiều lần ghê.

Xem ra kiếm ý vô địch vẫn chưa đủ mạnh.

Hiện tại hắn thuộc kiểu kiếm ý mạnh thì thân thể sẽ cứng.

Ở trên giường, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn nhớ đến cuộc chiến từng giao thủ với Đế Thần và Cơ Chiến.

Phục!

Hai trận chiến này hắn đều ở thế hạ phong, bị đối thủ hoàn toàn áp chế.

Thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.

Phải tăng cao thực lực!

Chẳng mấy chốc, hắn đã lần nữa tiến vào điểm giao Hư Chân, khi đến đây, xung quanh có một luồng hơi thở thần bí đột nhiên ập về phía hắn.

Diệp Quân cũng không biết đối phương là gì, dù sao lần trước hắn đột phá được cũng là nhớ đối phương giúp đỡ, đối phương có thể khống chế sức mạnh thời không Hư Chân ở đây để giúp đỡ hắn.

Diệp Quân gọi: "Tiền bối?"

Cái bóng mờ kia hỏi: "Ân tình là thật à?"

Diệp Quân: "..."

Bóng mờ kia hỏi lại: "Thật không?"

Diệp Quân gật đầu: "Thật".

Bóng mờ gật đầu, xòe tay ra, chốc lát, sức mạnh thời không Hư Chân vô cùng vô tận ở bốn phía lập tức hội tụ đến, sau đó tràn vào trong cơ thể Diệp Quân.

Diệp Quân phát hiện thân thể của hắn chợt bắt đầu có sự thay đổi!

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Bóng mờ kia tiếp tục nói: "Đại ca, cố lên".

Diệp Quân: "..."

Tiểu Tháp: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK