Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1656: Tuyên chiến

Chu Phạn cảm thấy hơi đau đầu, Tả Lão cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách nóng nảy, lần này dẫn ông ta đi theo đúng là một sai lầm.

Lúc này Diệp Quân bỗng đi đến cạnh Chu Phạn: “Cần giúp gì không?”

Chu Phạn quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết chúng à?”

Diệp Quân bĩu môi, người phụ nữ này cũng thông minh quá rồi đấy.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Chúng đuổi giết theo ngươi đến đây sao?”

Diệp Quân: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đúng là đến tìm ngươi rồi, sao ngươi lại đắc tội với Ác Đạo Minh vậy? Đây là một thế thực cực kỳ lớn mạnh”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Chuyện này dài lắm”.

Chu Phạn định nói gì thì ngay lúc này đám người Huyền Dương ở phía xa bỗng dừng lại, chúng vội lùi ra xa cả trăm trượng.

Thấy thế mọi người đều khá khó hiểu.

Chu Phạn và Diệp Quân nhìn phía sau đám người Huyền Dương, không biết từ bao giờ có một bà lão tóc bạc xuất hiện ở đó.

Ác Bà.

Nhìn thấy Ác Bà, dám người Huyền Dương vội cung kính chào.

Sắc mặt Diệp Quân và Chu Phạn bỗng trở nên nghiêm trọng, Chu Phạn nhắc: “Cảnh giới Khai Đạo”.

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Ác Đạo Minh này vì muốn giết mình mà gọi cả cường giả cảnh giới Khai Đạo ra ư?

Sau khi bước đến, Ác Bà nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi có quan hệ gì với Chân Thần?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tỷ ấy là vợ ta”.

Vợ!

Chu Phạn quay đầu sang nhìn Diệp Quân.

Ác Bà híp mắt: “Chân Thần có thể đè nén thần tính bằng nhân tính, cô ta có thể thích loại tép riu như ngươi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Bà có hiểu tình yêu là gì không?”

Mọi người: “…”

“Hỗn láo!”

Ác Bà tay cầm cây gậy bước vào hư không, thoáng chốc luồng khí tức đáng sợ bao phủ lấy khắp nơi.

Diệp Quân hơi nheo mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong người hắn định bay ra thì lúc này, Chu Phạn bỗng chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta xòe tay ra, một cuốn sách cổ màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta. Ngay sau đó, cuốn sách cổ vàng biến thành một con rồng vàng cực lớn bảo vệ mọi người.

Ầm!

Khí tức đó nổ tung trên con rồng vàng cực lớn, con rồng lập tức trở nên mờ ảo, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương.

Ác Bà nhìn Chu Phạn: “Hoàng tộc Đại Chu”.

Chu Phạn gật đầu.

Ác Bà nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Cô nương, cô biết tại sao đến giờ cô vẫn chưa chết không? Bởi vì ta nể mặt hoàng tộc Đại Chu, nhưng không có nghĩa là cô có thể muốn làm gì thì làm, hiểu không?”

Chu Phạn mỉm cười, sau đó nói: “Hoàng tộc Đại Chu ta sẽ bảo vệ Diệp công tử”.

Tả Lão và Hữu Lão đều sửng sốt, Tả Lão nhìn Diệp Quân, muốn nói gì đó nhưng lại bị Hữu Lão ngăn lại.

Diệp Quân cũng khá bất ngờ.

Ác Bà bỗng bật cười: “Cô chắc chứ?”

Chu Phạn gật đầu: “Vô cùng chắc chắn và khẳng định”.

Ác Bà nhìn Chu Phạn: “Những lời cô nói có thể đại diện cho cả hoàng tộc Đại Chu?”

Chu Phạn cười nói: “Có thể”.

Ác Đạo hơi híp mắt lại: “Nếu cô không biết Ác Đạo Minh, ta có thể tha cho cô tội không biết, nhưng nếu cô đã biết Ác Đạo Minh mà lại còn muốn làm như thế thì ta sẽ xem lời cô nói là lời tuyên chiến của hoàng tộc Đại Chu với Ác Đạo Minh”.

Chu Phạn gật đầu: “Vậy thì tuyên chiến”.

Hữu Lão và Tả Lão đều tỏ ra kinh hãi, thật ra hai người cũng không biết Ác Đạo Minh là cái gì, nhưng lúc nhìn thấy Ác Bà, họ biết đối phương ít nhất là vũ trụ nền văn minh cấp bốn, vì Ác Bà này là cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Khai chiến với một vũ trụ nền văn minh cấp bốn…

Tiểu thư không có quyền lợi này.

Không chỉ không có quyền này, một khi giải quyết không tốt thì sẽ bị vạch tội, thậm chí tước hết tư cách tranh giành vị trí Thái tử.

Lúc này Tả Lão và Hữu Lão đều bắt đầu hoảng sợ.

Phải biết rằng, sau lưng tiểu thư này còn có vô số thế lực ủng hộ, cô ta không chỉ đại diện cho lợi ích của bản thân, mà còn đại biểu cho lợi ích của rất nhiều gia tộc và tông môn.

Phạm vi liên lụy quả thật quá lớn.

Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Chu cô nương này lại làm như thế.

Diệp Quân nhìn Ác Bà ở phía xa, hắn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy không nên liên lụy đến người khác, hắn vừa định lên tiếng thì Chu Phạn đã quay sang nhìn hắn, cười nói: “Đừng nói những lời ảnh hưởng đến tình bạn”.

Diệp Quân im lặng.

Ác Bà ở phía xa bật cười: “Thú vị đấy, thú vị thật, mấy năm nay hoàng tộc Đại Chu ngày càng giỏi đấy”.

Nói đến đây, nụ cười của bà ta bỗng trở nên hơi hung ác: “Ta đánh chết cô, không chỉ đánh chết cô, ta còn lột trần cô, sau đó treo xác cô lên hoàng thành Đại Chu, ta muốn xem thử hoàng tộc Đại Chu có dám khai chiến với Ác Đạo Minh không”.

Dứt lời, bà ta quay sang trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Còn ngươi, ta chẳng những lột da rút xương ngươi ra, mà còn treo nam nữ cả gia tộc ngươi trước Ác Đạo Điện, thắp sáng thiên đăng, đốt trong hàng ngàn năm, không bao giờ được siêu sinh”.

Vừa dứt lời, bà ta bỗng tiến đến trước, tinh vực trong phạm vi trăm vạn dặm đều bị tiêu diệt, sức mạnh hủy diệt trời đất bao phủ lấy Chu Phạn.

Diệp Quân biến sắc, đối mặt với cường giả cảnh giới Khai Đạo ở thời kỳ đỉnh cao, dĩ nhiên hắn sẽ không tự mình chống đỡ, thầm nói: “Ông nội…”

Nói đến đây, hắn nhìn Ác Bà hung ác ở đằng xa, lập tức nói: “Cô cô…”

Thời không chưa được biết đến ở nơi nào đó, hai luồng khí tức đáng sợ bỗng phá vỡ vô số hư không…

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1657: Ông nội và cô cô ngươi không ưa nhau.

"Hửm?"

"Hả?"

Từ vùng thời không nào đó, hai giọng nói mang theo ngạc nhiên đồng thời vang lên trong thoáng chốc. Khi chúng tan đi, hai luồng khí tức khủng bố kia cũng theo đó mất tăm.

"Ế?"

Diệp Quân ngu người nhìn lên cao.

Đâu mất rồi?

Sao tự dưng đi vậy?

Chuyện gì vừa xảy ra?

Hắn làm sai gì hả?

Tiểu Tháp lên tiếng: “Thằng đần này. Ông nội và cô cô của ngươi vốn không vừa mắt nhau, ngươi gọi cả hai cùng lúc thì làm sao họ chịu xuất hiện?"

"Thôi chết rồi!"

Mặt Diệp Quân trắng bệch không còn hột máu.

Mà Ác Bà đã lao đến ngay trước mặt.

Đúng lúc Diệp Quân chuẩn bị rút kiếm, Chu Phạn bất ngờ giật đứt sợi dây chuyền quanh cổ, nhắm mắt thầm thì: “Tiên tổ”.

Uỳnh!

Một luồng sáng vàng rực bắn lên cao từ sợi dây, tỏa ra sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Đẩy Ác Bà văng đi nghìn trượng.

Hữu Lão đứng bên kia run giọng: “Tiểu thư! 'Tiên Tổ Tí Hộ' là con át chủ bài trăm năm chỉ dùng được một lần, sao cô lại dùng nó ở đây... Về sau làm sao đấu lại nhị hoàng tử và những người khác bây giờ? Nếu những thế lực đứng hộ cô biết cô đã không còn nó, bọn họ nhất định sẽ phản bội!"

Sắc mặt Tả Lão cũng trắng bệch.

Tiên Tổ Tí Hộ!

Là con át chủ bài cuối cùng của các Hoàng tử Hoàng nữ nòng cốt trong Hoàng tộc Đại Chu. Nó do thủy tổ Đại Chu ban phát nhằm mục đích bảo vệ cho yêu nghiệt trong Hoàng thất không chịu cảnh chết yểu, có thể nói như một lá bùa hộ mệnh.

Một khi dùng nó ở đây, Chu Phạn sẽ rơi vào tình cảnh ngặt nghèo.

Hoàng thất tranh ngôi vốn là chuyện đầu rơi máu chảy, có thủ đoạn nào mà không từ?

Nhất là khi cô ta còn là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất.

Tả Lão Hữu Lão chỉ thấy tê dại cả người.

Nhưng Chu Phạn không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời.

Luồng sáng vàng kia tan đi, để lộ một bóng người vàng chóe.

Chu Phạn cung kính thi lễ, Tả Lão và Hữu Lão cũng khom lưng thật sâu.

Đó là một cường giả Khai Đạo Cảnh.

Là thủy tổ Đại Chu.

Hai mắt Ác Bà long lên sòng sọc: “Ta là Ác Đạo..”.

Thủy tổ ngắt lời bà ta: “Man di bên ngoài dám động binh với Đại Chu ta, giết!"

Rồi tung ra một cú đấm.

Long uy cuồn cuộn ập đến, thổi văng Ác Bà bay đi mấy trăm nghìn trượng trong nháy mắt, biến toàn bộ cường giả đi theo bà ta thành bột mịn.

Xóa sổ ngay lập tức!

Diệp Quân không khỏi lộ vẻ xúc động.

Cảnh giới của Ác Bà và thủy tổ Đại Chu ngang nhau, nhưng người sau chỉ là ảo ảnh chứ không phải chân thân.

Vậy mà đã mạnh đến thế!

Thì ra trong Khai Đạo Cảnh cũng phân biệt mạnh yếu.

Ở đằng xa, Ác Bà đã dừng lại với sắc mặt xấu xí vô cùng, trong lòng kinh hãi nghĩ người này mạnh đến vậy sao? Nhưng khi thấy thủy tổ Đại Chu tiếp tục ra tay, bà ta bèn biến sắc.

Rồi xoay người bỏ chạy không chút chần chừ.

Thủy tổ Đại Chu thấy Ác Bà tháo chạy thì dừng tay. Ông ta quay lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, rồi nhìn sang Chu Phạn đang đứng trước người hắn, cuối cùng biến mất không một âm thanh.

Để lại Chu Phạn đứng cúi đầu trong im lặng.

Đúng lúc này, hàng loạt khí tức đáng sợ ập đến từ chân trời.

Hữu Lão hốt hoảng kêu lên: “Là cận vệ Hoàng tộc!"

Hành động của Chu Phạn đã khiến Hoàng tộc Đại Chu để ý rồi!

Không lâu sau, đã có mấy chục người xuất hiện cách Chu Phạn không xa. Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đen tuyền, những người đứng sau cũng ăn mặc tương tự.

Mấu chốt ở chỗ bọn họ thấp nhất đều đã đạt đến mười phần thần tính, mà thủ lĩnh lại là Ác Đạo Cảnh đỉnh cao, khí tức mạnh mẽ vượt xa Ác Đạo Cảnh thông thường.

Người đàn ông hơi khom lưng thi lễ với Chu Phạn: “Cửu điện hạ không sao là tốt rồi”.

Cô ta không đáp lời.

Người đàn ông lại nói: “Hội trưởng lão có lệnh mời Điện hạ trở lại Hoàng thành, bàn giao mọi công việc”.

Chu Phạn lẳng lặng cất sợi dây chuyền đi, điềm đạm nói: “Tu thống lĩnh hãy đợi trong chốc lát”.

Người đàn ông thi lễ rồi dẫn theo thuộc hạ lui sang một bên.

Chu Phạn mới khẽ mỉm cười với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta trò chuyện riêng một chút”.

Hắn gật đầu: “Được”.

Hai người đi đến một nơi riêng tư.

Nhờ cú đấm ban nãy của thủy tổ Đại Chu mà bốn bề chỉ còn một mảnh đen nhánh, hơi bị sát phong cảnh.

Chu Phạn chợt nói: “Diệp công tử, thật ra... Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là có mục đích. Ta muốn kết giao với ngươi, lợi dụng ngươi, làm ngươi bán mạng cho ta”.

Diệp Quân chỉ cười nói: “Ta biết”.

Chu Phạn quay lại nhìn hắn: “Có phải ta ham mê quyền lực quá không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cho là vậy”.

Chu Phạn lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân: “Ta có thể hiểu cho Phạn cô nương. Thân ở Hoàng tộc mà tâm tư quá đơn giản thì không sống lâu được, vậy nên cô mới phải sử dụng những thủ đoạn để bảo vệ bản thân, thuyết phục lòng người. Điều này rất dễ hiểu, ta cũng sẽ như vậy nếu là cô”.

Đôi mắt Chu Phạn nhìn hắn như hai hồ nước trong veo.

Diệp Quân tiếp tục: “Hơn nữa chúng ta không quen không biết, cô nương sao có thể tốt với ta như vậy? Ta cho rằng tiếp xúc và kết giao có mục đích là chuyện rất bình thường, càng dễ hiểu hơn nữa nếu đó là phương pháp sinh tồn”.

Một hồi lâu sau, Chu Phạn cong môi cười: “Nghe ngươi nói vậy, ta chợt thấy rất vui”.

Diệp Quân hạ giọng: “Nhưng thủ đoạn cô nương vừa dùng để giữ mạng kia...”

Chu Phạn lắc đầu: “Mục đích sâu xa của ta vẫn là để mời chào Diệp công tử, khiến ngươi phải chịu ơn ta…”

Diệp Quân: “Hoàn toàn không có chút tình cảm nào sao?"

Chu Phạn ngẫm nghĩ một hồi rồi giơ ngón cái và ngón trỏ ra, chạm sát vào nhau: “Có một xíu xiu này thôi”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn phì cười.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Diệp Quân hỏi: “Sao tự dưng lại nói hết với ta?"

Chu Phạn nhoẻn cười: “Có lẽ vì ta không muốn tiếp tục dối lòng với Diệp công tử nữa. Không biết vì sao mà... ta không thích cảm giác ấy”.

Diệp Quân: “Vậy chúng ta có phải là bạn không?"

Chu Phạn ngoảnh lại nhìn hắn: “Trong lòng Diệp công tử, ta có phải bạn không?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Chu Phạn dừng bước, xoay người lại hoàn toàn: “Công tử biết gì không? Có những lúc ngươi làm ta thấy thẹn lắm”.

Diệp Quân tỏ vẻ không hiểu.

Chu Phạn mới giải thích: “Ta tiếp xúc với ngươi, đối xử tốt với ngươi đều có mục đích riêng, vậy mà ngươi lại đối đãi ta thật lòng. Ta nhìn ra được, từ khi ngươi bảo vệ ta trong sơn động, hay khi bảo ta đi vào tòa tháp đen cùng ngươi, ngươi không hề có một chút tư tâm nào. Có lẽ trong lòng ngươi cho rằng ta là người tốt nên mới giúp đỡ, hoặc có lẽ ta vốn chẳng đáng để ngươi phải lấy lòng, hoặc...”

Diệp Quân ngắt lời: “Ta cho rằng cô là người tốt, có mục đích riêng nhưng không có ý xấu”.

Chu Phạn im lặng nhìn sang.

Diệp Quân đẩy một lá truyền âm phù sang cho cô ta: “Về sau nếu có gì cần kíp thì có thể liên hệ với ta”.

Sau một hồi im lặng, Chu Phạn mới nhận lấy, nhỏen miệng cười: “Được”.

Rồi cô ta vẫy tay: “Cáo từ, Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau này gặp lại”.
Chương 1658: Chơi lớn không?

Sau đó, Chu Phạn rời đi cùng Tu thống lĩnh và nhóm người kia.

Tả Lão hầm hầm bước tới, quắc mắt trừng Diệp Quân: “Nếu Điện hạ bị tước mất tư cách tranh ngôi trữ quân vì ngươi, ta sẽ đánh... sẽ mắng chết ngươi!"

Rồi biến mất ở chân trời.

Diệp Quân: “...”

Hữu Lão thì liếc xéo hắn một cái rồi nhìn Sậu Nguyên, nhận lại một cái gật đầu.

Ông ta mới hài lòng tung người biến mất.

Ở nơi tinh hà xa xôi, Chu Phạn ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, đoạn mở lòng bàn tay ra, để truyền âm phù rơi xuống.

Gọi tiên tổ cũng là một thủ đoạn để mời gọi Diệp công tử kia.

Nhưng cô ta lúc này lại không muốn thế nữa.

Trước kia, từng lời nói hành động của cô ta đều mang theo mục đích, nhưng lần này cô ta muốn thử một lần, không làm vậy nữa.

Thấy truyền âm phù rơi mất dạng, Chu Phạn chợt bật cười.

Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Lần này... cho dù có mất đi hết thảy thì cũng không sao.

Rồi cô ta biến mất ở cuối tinh hà.

Bên kia, Diệp Quân thu hồi tầm mắt, mở miệng: “Nhờ Sậu Nguyên tiền bối giúp ta điều tra về Đại Chu”.

Đối phương thi lễ: “Đã rõ”.

Rồi biến mất tại chỗ.

Diệp Quân nhìn quanh một hồi, vừa dợm rời đi thì có hai luồng khí tức xuất hiện trước mặt. Cố Trạch và Tù Linh hiện ra.

Làm hắn tròn mắt nhìn họ.

Cố Trạch quan sát hắn một hồi mới nói: “Tiểu tử, qua đây nói chuyện chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

Ông ta bỗng cười lên: “Ngươi xem, chúng ta chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể nghiền chết tên này, vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, như thể hắn mới là kẻ bóp chết được chúng ta vậy. Đúng là mắc dịch mà”.

Diệp Quân: “...”

Tù Linh mặc kệ Cố Trạch, tỉ mỉ nhìn Diệp Quân một hồi rồi hỏi: “Có phải trong người ngươi có một cổ tự không?"

Diệp Quân ngạc nhiên: “Làm sao hai ông biết?"

Phải nâng cấp cho Tháp gia thật rồi, hắn âm u nghĩ.

Tù Linh: “Cây bút mà bọn ta thấy trong tháp không có ở đây, chỉ có thế gian cổ tự kia thôi”.

Cố Trạch xen vào: “Cho chúng ta xem nó được không?"

Diệp Quân lấy bút ra đưa sang, làm ông ta cười hỏi: “Không sợ ta lấy mất à?"

Hắn chỉ nói: “Ta tin vào nhân phẩm của tiền bối”.

Cố Trạch cười ha hả: “Thằng ranh con nhà mi cũng ghê gớm lắm chứ vừa gì đâu!"

Diệp Quân: “...”

Cố Trạch ngắm nghía cây bút một hồi rồi quay sang Tù Linh, thấy sắc mặt ông ta đi từ nghiêm trọng đến phức tạp.

Diệp Quân bèn hỏi: “Nó thuộc về văn minh Thủy tộc sao tiền bối?"

Tù Linh gật đầu: “Phải. Thủy tộc chúng ta có hơn bốn trăm Thánh tự, nó là một trong số đó…”

"Cái gì?!"

Diệp Quân kêu lên: “Hơn bốn trăm??"

Tù Linh gật đầu.

Diệp Quân càng kích động: “Hơn bốn trăm cổ tự khác cũng như nó?"

Tù Linh lắc đầu: “Trong tất cả Thánh tự, cổ tự này chỉ xếp hàng trung đẳng, một số khác mới thật sự là lợi hại”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Tự dưng thấy đáng sợ quá.

Có hơn bốn trăm Thánh tự như thế này!

Ghê gớm!

Hắn hỏi Tù Linh: “Văn minh của các tiền bối đã đến cấp năm chưa?"

Cố Trạch cười lớn: “Ngươi nghĩ sao?"

Diệp Quân nhíu mày: “Thật sự là cấp năm?"

Tù Linh gật đầu: “Phải, nhưng đó là quá khứ, bây giờ thì không phải”.

Diệp Quân càng khó hiểu: “Sao lại thế?"

Tù Linh: “Vì văn minh Thủy tộc chúng ta từng giao chiến với văn minh Thiên Hành”.

Giao chiến với văn minh Thiên Hành!

Diệp Quân không khỏi chấn động. Từ trước đến giờ, mọi nền văn minh khi nhắc đến hai chữ Thiên Hành đều phải biến sắc, vậy mà văn minh Thủy tộc lại còn từng giao chiến với họ!

Tù Linh tiếp tục: “Chúng ta bại trận, văn minh sụp đổ, các tộc nhân bỏ trốn với quy mô khổng lồ. Từ ngày ấy đến nay, văn minh Thủy tộc đã di dời đến vô số vũ trụ. Ở mỗi nơi chúng ta đều ở lại trong một khoảng thời gian, nhưng sau đó vì văn minh Thiên Hành mà không thể không tiếp tục rời đi..”.

Một tia phức tạp lóe lên trong mắt ông ta. Thủy tộc trước kia từng ngạo nghễ huy hoàng bao nhiêu.

Nay lại bị hủy diệt, khiến dân tộc phải lưu vong khắp nơi.

Bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ phải phục hưng văn minh Thủy tộc, nhưng càng trở nên mạnh hơn thì càng cảm thấy khiếp hãi.

Bởi chính cái gọi là văn minh Thiên Hành!

Đừng nói cả một nền văn minh, ngay cả một ngọn lửa nhỏ nhoi thôi mà họ đã không thể chống lại.

Thủy tộc được gọi là quý tộc thời viễn cổ, nhưng đúng hơn là quý tộc sa cơ.

Tù Linh lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, trả bút lại cho Diệp Quân.

Hắn thấp giọng nói: “Vật này thuộc về Thủy tộc...”

Cố Trạch cười nói: “Ngươi đừng thần thánh hóa chúng ta như vậy. Thánh tự có linh, chúng ta muốn xem là vì hy vọng được nó cho phép, khi ấy cho dù ngươi có không đồng ý thì chúng ta cũng sẽ mang nó đi. Nhưng nó không phản ứng gì, chứng tỏ không vừa lòng với chúng ta, cưỡng chế mang đi mới là đại họa”.

Diệp Quân gật gù, nhận bút lại rồi cất vào Tiểu Tháp.

Cố Trạch lại hỏi: “Ác Đạo Minh có thù với ngươi à?"

Hắn gật đầu: “Phải”.

Ông ta nhìn hắn một phen rồi chép miệng tinh quái: “Được, rất tốt, ha ha ha…”

Diệp Quân: “Tiền bối, chúng ta có nên chơi lớn không?"

Cố Trạch: “Chơi lớn gì?"

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Ta nghĩ ta phục hưng được văn minh Thủy tộc ấy. Không bằng hai ông đi theo ta, chúng ta bắt tay giải quyết Ác Đạo Minh rồi chia tài sản...”

Cố Trạch tức mình quát lên: “Chơi cái búa! Thằng ranh nhà mi không lo tu luyện, suốt ngày chỉ nghĩ ba thứ linh tinh! Đừng hòng ông đây tin mi!"

Diệp Quân: “...”
Chương 1659: Từng là nền văn minh cấp năm!

Tù Linh nhìn Diệp Quân lắc đầu cười: “Chúng ta không dám giúp ngươi đánh Ác Đạo Minh”.

Phải nói rằng lai lịch của tiểu tử này đúng là rất nhiều.

Phục hưng nền văn minh Thủy tộc?

Tuy lai lịch của tiểu tử này không đơn giản, phía sau có chỗ dựa vững chắc nhưng muốn phục hưng nền văn minh Thủy tộc thì họ thấy rằng đây là điều không thể. Phải biết là nền văn minh Thủy tộc đã từng là vũ trụ nền văn minh cấp năm. Tuy đã suy tàn nhưng trong tộc có không biết bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt, thế mà hết đời này đến đời khác, nền văn minh Thủy tộc vẫn chưa được phục hưng…

Diệp Quân chợt tò mò hỏi: “Tiền bối có thể nói cho ta biết về Ác Đạo Minh không? Vì ta vẫn còn biết quá ít về thế lực này”.

Tù Linh gạt mọi suy nghĩ rồi bảo: “Thật ra ta cũng không biết nhiều về thế lực này, sở dĩ ta biết bọn chúng là vì khi chúng ta ở đây đã từng giao đấu với chúng một lần, bởi vì lúc đó vùng vũ trụ ở đây có Vũ Trụ Kiếp nên chúng ta bàn bạc với chúng, hy vọng có thể trì hoãn Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tù Linh trầm giọng đáp: “Ban đầu bàn bạc không được thuận lợi, nhưng sau này chúng ta tế ra một chữ cổ, giao đấu với chúng một lần, thế nhưng vẫn bất phân thắng bại, về sau Đại Tế Sư của Thủy tộc ta đích thân xuất quan đàm phán với chúng, cuối cùng không biết có ra tay hay không, tóm lại là chúng đồng ý kéo dài sự xuất hiện của Vũ Trụ Kiếp”.

Nói tới đây ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Có thể ngươi không biết thực lực Đại Tế Sư Thủy tộc của ta… Nói với ngươi như thế này đi, ta đã bị nàng ta phong ấn trấn áp ở đây bao nhiêu năm”.

Một đạo phong ấn trấn áp cảnh giới Khai Đạo!

Diệp Quân sửng sốt một chút, đây là cảnh giới Khai Đạo, thế nhưng lại bị một phù ấn trấn áp, thực lực của Đại Tế Sư Thủy tộc này đáng sợ đến mức nào?

Tù Linh nói tiếp: “Đối phương có thể khiến Đại Tế Sư Thủy tộc của ta lộ diện chắc chắn là không đơn giản, đương nhiên cũng vì Thủy tộc ta suy tàn, nếu là trước đây…”

Nói tới đây, ông ta khẽ thở dài, trong mắt là vẻ quạnh quẽ.

Diệp Quân im lặng không nói, vẻ mặt dần trở nên nặng nề.

Ác Đạo Minh!

Đương nhiên hắn không quên lời của bà lão nói, đối phương hỏi hắn là gì của Chân tỷ, hiển nhiên đối phương biết sự tồn tại của Chân tỷ.

Lúc đầu hắn còn lo lắng, nhưng bây giờ hắn đã có thể xác định, Ác Đạo Minh này có lẽ sẽ gây bất lợi cho Chân tỷ.

Đến lúc đó hắn không chỉ phải đối mặt với Ác Đạo của Chân vũ trụ mà còn phải đối mặt với Ác Đạo Minh này!

Hắn đã đồng ý với Chân tỷ phải dựa vào bản thân mình để đi cứu tỷ ấy.

Dựa vào bản thân!

Diệp Quân chậm rãi siết chặt hai tay.

Cố Trạch chợt lên tiếng: “Tiểu tử, ta hơi tò mò, sao Ác Đạo Minh kia lại đối đầu với ngươi thế?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Chuyện này nói ra dài lắm”.

Cố Trạch cười khúc khích, hơi có phần hả hê khi thấy người gặp họa.

Tù Linh nói: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi có lai lịch gì?”

Cố Trạch cũng nổi lên hứng thú, ban đầu ông ta đã từng rung động trước thanh kiếm này.

Diệp Quân thành thật nói: “Không giấu gì hai người, kiếm này là cô cô của ta chế tạo cho ta”.

Tiểu Tháp sửa lại: “Là chế tạo cho cha ngươi”.

Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Của cha ta chẳng phải cũng là của ta sao?”

Tiểu Tháp: “…”

Cố Trạch lại nói: “Cô cô ngươi ở cảnh giới gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa”.

Cố Trạch hơi khó hiểu: “Không biết?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ biết cô cô không tu cảnh giới thôi”.

Không tu cảnh giới!

Nghe vậy, Cố Trạch và Tù Linh nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ chấn động. Diệp Quân lấy cây bút lông kia ra hỏi: “Hai vị tiền bối, ta muốn kích hoạt lại cây bút này, hai vị có cách gì không?”

Tù Linh trầm giọng bảo: “Hai cách, thứ nhất là dùng Linh Tổ, thứ hai là hấp thu lượng lớn linh khí, nếu không có cây bút linh này, dù hấp thu linh khí cũng không được, phải hấp thu rất nhiều khí bản nguyên của thế giới, nhưng có cây bút linh này, ngươi chỉ cần hy sinh một chút Tổ Mạch là được”.

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Cây bút linh này có lai lịch gì?”

Tù Linh đáp: “Là bút Đại Tế Sư từng dùng”.

Diệp Quân sửng sốt: “Chỉ vậy thôi?”

Tù Linh cười đáp: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đại Tế Sư của hai người… rất lợi hại”.

Tù Linh cười ha hả: “Chứ sao nữa”.

Trong giọng nói đầy tự hào.

Diệp Quân cười: “Tuy tiền bối bị vị Đại Tế Sư này trấn áp, nhưng có vẻ không hận bà ấy nhỉ?”

Tù Linh mỉm cười: “Ta bị trấn áp là vì phạm sai lầm, coi như gieo nhân nào gặt quả đấy”.

Cố Trạch chợt nói: “Tới lúc phải đi rồi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Bây giờ hai tiền bối đi đâu?”

Cố Trạch cười: “Đương nhiên là đi tìm Thủy tộc của chúng ta rồi”.

Diệp Quân: “Hai người biết vị trí à?”

Cố Trạch nói: “Biết được đại khái, nhưng cũng không chắc chắn họ có ở đó không, nếu không ở đó thì tiếp tục tìm, dù sao cũng phải về nhà”.

Tù Linh do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi khả năng sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi vẫn nợ ta một lời hứa…”

Diệp Quân cười: “Không thành vấn đề”.

Tù Linh lắc đầu, ông ta chợt xòe tay, trong tay có thêm một quả, quả ấy có màu xanh, xung quanh phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, vừa hiện ra đã có mùi thơm tỏa ra khắp không gian khiến tâm hồn người ta thư thái, toàn thân dễ chịu.

Vừa nhìn là biết không phải thứ tầm thường.
Chương 1660: Tạo mối quan hệ

Tù Linh đưa quả đó cho Diệp Quân: “Tặng cho ngươi thứ này”.

Cố Trạch bật cười: “Ông đúng là hào phóng, đến quả Đạo Linh mà cũng tặng”.

Diệp Quân biết quả này bất phàm nhưng vẫn lắc đầu xua tay từ chối: “Tiền bối, ta giúp ông phá phong ấn, ông cũng đã đưa ta vào tháp lấy một số thần vật, chúng ta không ai nợ ai, quả này ông hãy cất đi”.

Tù Linh nói: “Ngươi yên tâm, lời Tù Linh đã nói ra thì không rút lại, ta đã hứa giúp ngươi đánh một lần, ta sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ là có lẽ phải để sau này rồi. Mà ngươi cũng không phải người bình thường, ta tin sau này chúng ta còn có thể gặp lại. Còn quả Đạo Linh này coi như chút tâm ý của ta, ngươi nhận lấy đi”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tù Linh đã cười bảo: “Ngươi là kiếm tu, đừng lề mề nữa, mau lên”.

Diệp Quân cười: “Thôi được rồi!”

Nói rồi hắn nhận lấy quả Đạo Linh.

Cố Trạch ở bên cạnh cười bảo: “Tiểu tử, quả Đạo Linh này không phải vật bình thường đâu. Nó là thứ năm xưa Đại Tế Sư đích thân ban tặng, bên trong có chứa linh lực Đại Đạo hiện hữu đáng sợ. Nếu ngươi dùng nó chắc chắn tu vi sẽ tăng vọt, nếu phối hợp cùng chữ cổ của ngươi thì hiệu quả sẽ càng đáng sợ”.

Diệp Quân vội hỏi: “Phải phối hợp thế nào?”

Cố Trạch đáp: “Rất đơn giản, ngươi thức tỉnh chữ kia của ngươi, để nó mọc ra cây lần nữa. Ngươi đi vào trong cây rồi dùng quả này, hiệu quả tuyệt vời, hơn ngươi khổ luyện trăm nghìn năm”.

Tù Linh lắc đầu: “Hắn không được, nền tảng của hắn cực kỳ kiên cố, không thể đạt được hiệu quả đó, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ không tệ”.

Cố Trạch quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Đúng thế, tuy cảnh giới của ngươi thấp nhưng nền tảng lại rất kiên cố, nhất là kiếm đạo của ngươi, thực sự hiếm gặp ở độ tuổi này. Dưới tình huống này, tuy quả này cũng sẽ giúp ngươi rất nhiều, nhưng không thể khiến ngươi tăng vọt”.

Diệp Quân cười khẽ: “Dù thế nào cũng vẫn cảm ơn hai tiền bối”.

Cố Trạch cười lớn: “Không liên quan gì đến ta, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn ông ấy thôi”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.

Tù Linh nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nói xong ông ta chắp tay rồi xoay người biến mất.

Cố Trạch cũng định rời đi, nhưng như nghĩ tới điều gì, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân rồi xòe tay, lại một quả Đạo Linh nữa bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Cố Trạch khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ta không muốn nợ ân huệ của ai thôi, hôm đó ta tính kế ngươi giúp ta phá phong ấn, đưa cho ngươi quả này, hai chúng ta coi như hết nợ”.

Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối tinh hà.

Ở chỗ cũ, Diệp Quân nhìn hai quả trong tay khẽ cười một tiếng, sau đó trở lại Tiểu Tháp.

Ở nơi khác.

Cố Trạch và Tù Linh bay trên hư không, đi về nơi sâu thẳm của vũ trụ.

Tù Linh nói: “Thanh niên đó không đơn giản”.

Cố Trạch nhàn nhạt bảo: “Nói thừa. Nếu hắn đơn giản thì lão tử đã đánh chết hắn từ lâu rồi cướp sạch đồ trên người hắn nhé”.

Tù Linh nhìn về nơi sâu phía xa, khẽ nói: “Thực lực của chủ nhân thanh kiếm đó hơn chúng ta đấy”.

Cố Trạch khẽ gật đầu, nhìn Tù Linh hỏi: “Ngươi làm vậy là muốn tạo mối quan hệ tốt à?”

Tù Linh cười: “Chẳng phải ngươi cũng thế sao?”

Cố Trạch nói: “Ngươi không chỉ tạo mối quan hệ tốt cho mình mà còn muốn tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc”.

Tù Linh mỉm cười rồi lại nói: “Chẳng phải ngươi cũng thế sao?”

Cố Trạch ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, khẽ nói: “Để chữ cổ đó lại cho hắn, hy vọng có thể có kết quả tốt”.

Sở dĩ họ đưa chữ đó cho Diệp Quân và tặng cho hắn quả Đạo Linh, mục đích rất đơn giản, đó là để tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc.

Có thể nền văn minh Thiên Hành sẽ bỏ qua cho các nền văn minh vũ trụ khác, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nền văn minh Thủy tộc, chỉ cần nền văn minh Thủy tộc không diệt vong thì nền văn minh Thiên Hành sẽ không từ bỏ.

Thật ra họ cũng không mong cầu nhiều, chỉ đơn giản là muốn tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc, còn sau này Thủy tộc có quả tốt hay không, không quan trọng, họ cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Cứ làm trước đã rồi tính!

Tù Linh bỗng khẽ nói: “Về nhà thôi”.

Cố Trạch nhếch miệng cười: “Về nhà thôi”.

Chẳng mấy chốc, cả hai người đã biến mất ở cuối vũ trụ vô tận.



Bên trong Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân vào Tiểu Tháp thì tới một vùng bình nguyên, hắn đặt cây bút lông trước mặt, lấy Tổ Mạch ra đặt xung quanh.

Diệp Quân nhìn cây bút lông: “Hấp thu đi”.

Bút lông yên tĩnh một hồi, đột nhiên chấn động kịch liệt, giây tiếp theo vô số linh khí đều hướng về nó như sóng thủy triều.

Diệp Quân nhìn cây bút lông trước mặt, im lặng không nói.

Tuy Tổ Mạch đáng quý, nhưng với hắn hiện tại, tăng thực lực mới là quan trọng nhất, dù sao Ác Đạo Minh xuất hiện, hắn rất rõ, thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa.

Hắn phải đạt tới mười phần thần tính!

Hắn muốn Khai Đạo!

Hắn muốn về Chân vũ trụ cứu Chân tỷ!

Sau khi không ngừng hấp thu linh khí, cây bút lông chợt khẽ rung, sau đó một cây non xuất hiện trước hiện mặt Diệp Quân, dần dần cây ấy bắt đầu chậm rãi lớn lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK